Chuyển sinh thành đệ thất...
Kenkyo na Circle Meru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6

Chương 168: Hãy làm cho hai người đó thân thiết hơn

0 Bình luận - Độ dài: 2,910 từ - Cập nhật:

Đến ngày tổ chức buổi trà chiều, Noah và Gazelle xuất hiện đúng như lời mời của tôi, tại khu vườn trong sân trường.

“Chào 2 người nhé, cảm ơn đã đến,” tôi giơ cả 2 tay lên đón chào.

“…”

Dù vậy, cả 2 lại trông chẳng mấy vui vẻ, thái độ có phần bực bội.

Nhưng… cũng trong dự tính cả thôi.

“Thật là vô lễ, được đích thân ngài Lloyd mời đến trà hội mà lại dám làm mặt lạnh như vậy…”

“N-này, Sylpha, đừng! Không cần rút kiếm đâu mà!”

Ren, người tôi nhờ đến hỗ trợ vội vàng can ngăn Sylpha, đang định rút kiếm từ bên hông ra.

“Chị biết mà, Ren. Mục tiêu của chúng ta là khiến hai người kia làm lành với nhau, đúng không?”

Vừa nói, Sylpha vừa rút kiếm một cách đầy khí thế.

Trong chớp mắt, chiếc bánh ngọt trên bàn bị cô cắt thành từng phần đều nhau, rồi nhẹ nhàng gắp lên đĩa nhỏ bằng mũi kiếm.

“Uầy! Tuyệt chiêu đó! Cô hầu gái đúng là đỉnh thật! Mắt còn chưa kịp nhìn thấy gì luôn ấy!”

Gazelle tròn mắt ngưỡng mộ kỹ năng điêu luyện của Sylpha.

“Sylpha, đóa hồng đỏ kiều diễm của khoa kiếm thuật, và Ren mới được mệnh danh là đóa hồng tím thơm ngát của khoa dược. Ra vậy, cả hai người đều là thuộc hạ của Lloyd-kun.”

Noah gật đầu tỏ vẻ thán phục.

…Khoan, Sylpha thì không nói làm gì, chứ Ren từ bao giờ có danh hiệu đóa hồng rồi?

“Cậu còn nhớ đứa bạn mà tôi từng kể đã làm thân được không? Hôm trước bọn tôi thi đấu, và tôi thắng. Cô ấy bảo: ‘Danh hiệu đóa hồng là của cô rồi đấy’, nên tôi mới nhận… dù thật lòng tôi cũng ngại lắm…”

À đúng rồi, tôi nhớ Noah từng kể.

Danh hiệu “đóa hồng” là phần thưởng cao quý nhất, chỉ dành cho người xuất sắc nhất mỗi khoa.

Noah thì hay được gọi là đóa hồng gì gì của khoa ma thuật.

“Ô hô, bốn đóa hồng hội tụ, sắc màu rực rỡ ghê ha. Mà Lloyd này, cậu bị toàn những người siêu cấp vây quanh thế này, không bị đem ra so sánh suốt chắc cũng áp lực lắm nhỉ. Tôi hiểu cảm giác đó mà.”

Gazelle vừa cười vừa vòng tay qua vai tôi.

“Ngài Lloyd không giống như bọn tôi đâu. Đừng đem cái mặc cảm thua kém người anh ưu tú của mình mà đánh đồng với ngài ấy.”

“...Gì? Cô nói cái quái gì thế hả!?”

Gazella nổi đóa, nhưng Sylpha vẫn bình tĩnh đáp trả với vẻ mặt điềm tĩnh.

“Chà, đúng là đứa em ngu ngốc. Có vẻ cậu vẫn chưa biết cách đối xử với phụ nữ. Xin hãy bình tĩnh lại, thưa tiểu thư kiều diễm.”

“Xin lỗi, nhưng… nghe phát ngấy rồi.”

“!?”

“Buhah!”

Noah chết đứng, còn Gazel thì cười bò ra bàn.

“Gyahahaha! Nghe thấy chưa, anh yêu quý? Cô ấy bảo anh ‘nghe phát ngấy’ đó! Sướng chưa!”

“…Câm miệng, thằng em trai đần độn. Muốn tan xác à?”

“Waa! Đ-đừng cãi nhau nữa mà! Làm sao đây, Lloyd…”

Ren chen vào giữa 2 người đang tóe lửa, cố gắng can ngăn nhưng bất thành, đành quay sang cầu cứu tôi.

Nhưng tôi đã tính trước cả rồi.

“Đừng lo, Ren. Chính tôi đã nhờ Sylpha khuấy động không khí đấy.”

Đúng vậy, để kiểm tra hiệu quả của pháp cụ sắp dùng, càng khuấy đảo cảm xúc của 2 người đó càng dễ nhận thấy tác dụng.

Tôi đã dặn Sylpha chọc ngoáy họ để tạo hiệu ứng cần thiết… mặc dù cô ấy có vẻ hơi nhập vai thật quá mức thì phải.

“Giờ là lúc phát huy sức mạnh của nó rồi… Bấm nút nào.”

Tôi nhấn nút bên trong túi áo.

Ngay lập tức, từ ống phun giấu dưới gầm bàn, một làn sương mỏng lan tỏa ra.

Làn sương này không mùi, không vị, nhanh chóng bao phủ không gian xung quanh.

Ngay tức khắc, gương mặt cau có của Noah và Gazelle chùng xuống rõ rệt.

“Uhh… Hử? Mình vừa nãy cáu kỉnh chuyện gì nhỉ…?”

“Lạ thật… Cảm giác như đang nghe suối chảy róc rách trong rừng, nhẹ nhõm lạ thường. Bao nhiêu bực dọc cứ như tan biến hết vậy…”

Thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của cả hai, Sylpha liền kéo ghế mời họ ngồi vào bàn.

“Mời 2 quý ngài an tọa.”

“Ồ, cảm ơn cô nhiều nhé, hầu gái.”

“Vậy tôi xin phép…”

Ren ghé tai tôi thì thầm, khi thấy 2 người kia ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Họ vừa nãy còn căng như dây đàn… Đây là hiệu quả của pháp cụ cậu làm à?”

“Tôi và Connie cùng nghiên cứu đấy. Pháp cụ này gọi là Du Hương Khí, nó sử dụng hỗn hợp từ vô số loại dược thảo, đốt theo một mô hình đặc biệt để tạo ra mùi hương với nhiều công dụng khác nhau.”

Loại hương tôi đang dùng lúc này có tác dụng làm dịu cảm xúc người hít phải.

Nhờ thế mà 2 người họ trở nên thư thái như vậy.

“Thì ra mấy loại dược thảo cậu thu gom hôm trước là để làm cái này. Nhưng mà, ví dụ như Tử Đinh Thảo có mùi rất nồng mà? Sao lại không ngửi thấy gì?”

“Chuyện đó thì để tôi giải thích.”

Connie bất ngờ thò đầu ra chen ngang.

“Thông thường, nếu đốt trực tiếp hỗn hợp thảo dược này, mùi sẽ rất gắt, đến mức khó chịu. Nhưng với ‘Hương Khí Vô Mùi’, nhờ cấu trúc lò đốt đặc biệt quấn bằng kim loại hiếm, mùi hương được loại bỏ hoàn toàn. Tuy nhiên, khứu giác con người rất nhạy cảm, dễ phát hiện điều bất thường. Vì thế, chúng tôi sử dụng thêm axit bạc, khi tiếp xúc với không khí, nó biến đổi thành một loại độc tố ảnh hưởng đến cảm nhận tinh vi của não bộ. Không gây hại đến sức khỏe, nhưng đủ để đánh lừa giác quan…”

“Ừm… nghe phức tạp thật đó…”

Ren tròn mắt nghe Connie giải thích vanh vách trong khi đẩy kính lên mũi.

Nói đơn giản thì, dù có sử dụng mùi hương gì cũng không bị đối phương phát hiện chính là tác dụng tuyệt nhất của pháp cụ này.

Nguyên nhân 2 người kia không ưa nhau là do dễ cãi vã, vậy chỉ cần giữ cho cảm xúc của họ dịu xuống thì sẽ dễ nói chuyện hơn nhiều.

“Phù, trà này ngon thiệt…”

“Vâng, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng…”

Thêm vào đó, tôi cũng đã pha sẵn trà dược liệu với các loại thảo mộc giúp an thần.

Do Syloha tự tay pha, nên càng thêm hiệu quả.

Rồi, đến lúc 2 người cùng nhau bắt đầu một buổi trà chiều thân thiện rồi đấy.

“Này anh trai, đưa em cái bánh đó được chứ?”

“Hừm, đành chiều cậu vậy. Cầm lấy đi.”

“Cảm ơn nhiều nha.”

“Không có gì đáng nói.”

Pháp cụ và trà dược liệu phát huy tác dụng ngoài mong đợi.

Hai người đó trông có vẻ hòa hợp đến bất ngờ.

“Hiệu quả thật đáng kinh ngạc… Cả 2 đang ngồi nói chuyện đàng hoàng kìa.”

“Ừ, vượt xa dự đoán của mình luôn. Lloyd-kun, cậu có tinh chỉnh lại trận pháp chỗ nào không?”

“À, chỉ chỉnh sơ chút thôi mà.”

Tôi gật đầu trước câu hỏi của Connie.

Đây là cơ hội hiếm có, nên để tránh bất trắc, tôi đã sử dụng "Huyễn Quang" để tối đa hóa hiệu quả của hương liệu.

Vốn dĩ loại ma thuật thần thánh này thường được dùng để buộc kẻ xấu phải ăn năn hối cải, nhưng riêng Huyễn Quang lại có tác dụng làm tiêu tan địch ý.

Nếu dùng trực tiếp thì rất dễ bị phát hiện, nhưng nhờ hương liệu khiến 2 người trước mặt trở nên mơ màng, tôi chỉ cần vận dụng một chút ma lực nhẹ nhất là sẽ không bị để ý.

“Giờ thì có khi hỏi được lý do họ hay cãi nhau ấy chứ?”

“Ừm, cũng đến lúc rồi.”

Vì mải mê chế tạo ma cụ nên tôi gần như quên mất mục đích ban đầu là tìm ra lý do 2 người họ bất hòa.

Thế nên, không chần chừ, tôi lên tiếng hỏi luôn:

“Này, sao 2 người lúc nào cũng chí chóe với nhau thế? Hòa thuận chút không tốt hơn sao?”

“Sao à… Ừm, nói ngắn gọn thì… là vì chuyện trong gia đình thôi.”

Gazelle đáp lại bằng giọng lơ đãng, mắt vẫn mờ mịt.

“Vâng, tôi và em trai là hai ứng viên kế thừa nhà Bordeaux. Từ bé đã phải cạnh tranh, giành giật vị trí với nhau.”

“Chuẩn luôn, kiểu như vậy đấy.”

Ra là vậy.

Giờ tôi mới nhớ họ là con cháu nhà Bordeaux.

Từ nhỏ đã bị ép ganh đua, rồi chọn ra người giỏi hơn làm người thừa kế, kiểu gia tộc điển hình đây mà.

“Gia tộc Bordeaux mang trọng trách thiêng liêng được lưu truyền từ thời xa xưa. Tôi tuyệt đối không thể để một thằng em trai vô tích sự gánh vác nhiệm vụ đó.”

Ngay khi từ “nhiệm vụ” được nhắc đến, ánh mắt Gazelle trở nên sắc lạnh.

“Hừ, câu đó nên để em nói, đồ anh trai rác rưởi! Có thể đầu óc anh khôn hơn em, nhưng nếu đánh tay đôi thì em thắng chắc! Muốn canh giữ mấy tên ma nhân, ma tộc do tổ tiên phong ấn thì phải đủ mạnh mới được! Đừng tưởng vài cái trò ma thuật rẻ tiền là giải quyết được!”

“Hừm, công nhận sức mạnh của cậu. Nhưng chiến đấu đâu chỉ là đánh đấm đơn thuần. Trí mưu, chiến lược mới là cốt lõi. Với cái đầu heo như cậu, lỡ bị dụ dỗ rồi giải phong ấn thì sao? Làm sao có thể gánh vác trọng trách ấy?”

Từ trạng thái lơ mơ, cả 2 bất ngờ bùng cháy khí thế khi nhắc đến “nhiệm vụ”.

À đúng rồi, ở đại lục này có rất nhiều điện thờ phong ấn ma nhân, ma tộc.

Vậy ra nhiệm vụ của nhà Bordeaux là canh giữ những nơi đó sao.

“Cái gì!? Người xứng đáng là em! Anh cút về mà lo làm học giả đi, anh trai chết tiệt!”

“Nực cười. Phải là cậu mới đúng! Hãy để anh trai đây gánh trọng trách gia tộc. Còn cậu, cứ sống tự do bên ngoài là hợp nhất!”

“Anh giỏi chứ gì, vậy lo mà cứu thế giới bằng cái đầu siêu việt của mình đi! Việc nguy hiểm để em lo!”

“Cậu đâu hiểu tấm lòng của ta! Ta là anh, sao nỡ để em trai gánh nhiệm vụ nguy hiểm đến mức có thể bỏ mạng chứ!? Chính cậu mới nên sống vì nhân thế, đem tài năng thiên phú về ma thuật ra giúp đời!”

Nhìn 2 người to tiếng, Sylpha và Ren bất giác quay sang nhìn nhau:

“Ờm… Vậy có nghĩa là họ không thực sự ghét nhau mà…?”

“Đúng hơn là vì lo cho đối phương, sợ người kia gặp nguy hiểm nên mới cãi nhau, phải không? Trời ơi, rối rắm thật…”

Cốp!

Noah và Gazelle húc trán vào nhau, gào lên như thú hoang:

“Chuyện kế thừa cái gia tộc chết tiệt này không cần đến cậu!”

Tôi chợt nhớ đã từng đọc đâu đó:

Người đứng đầu nhà Bordeaux thường chết sớm.

Gọi là “gia tộc bị nguyền rủa”.

Nào là oán niệm của ma nhân, ma tộc bị tiêu diệt.

Nào là phản ứng ngược từ sức mạnh ma lực quá lớn…

Nhưng nói ngắn gọn thì giữ phong ấn quá nguy hiểm, làm tổn hại nghiêm trọng đến cơ thể.

“Chưa kể đến ma nhân, chỉ riêng việc phong ấn lũ ma tộc vốn mạnh gấp hàng chục lần cũng đã cần lượng ma lực khủng khiếp. Mà dùng ma lực vượt quá khả năng bản thân thì chính là đang đánh đổi bằng sinh mệnh. Đó chính là lý do khiến họ đoản mệnh.”

Jihriel gật gù như thể đã hiểu ra mọi chuyện, còn tôi thì chỉ biết nghiến răng đầy tiếc nuối.

Khỉ thật, nghe đã thấy hấp dẫn.

Ma nhân, ma tộc thời thượng cổ chắc chắn nắm giữ ma thuật kinh thiên động địa.

Được tiếp cận với những kẻ như vậy… đúng là mơ ước.

Thèm quá đi mất.

“Thưa ngài Lloyd, có lẽ nên mời 2 người họ uống trà tiếp thôi. Họ đang quá khích rồi đấy.”

“À phải nhỉ, cần làm họ hạ hỏa đã.”

Tôi ra hiệu cho Sylpha pha một loại trà thảo mộc có tác dụng làm dịu tinh thần.

Ngay sau đó, 2 tách trà nóng được đặt trước mặt họ.

Chắc do nóng giận khiến cổ họng khô khốc, nên cả 2 lập tức cầm lấy và nhấp từng ngụm.

Tốt rồi.

Lời thật cũng đã kéo ra được, giờ chỉ cần họ uống trà này và bình tĩnh lại là sẽ làm lành thôi.

Trong lúc tôi còn đang thầm hài lòng với kết quả thì đột nhiên cảm giác được Grimo trên lòng bàn tay khẽ động đậy.

“…?”

Ngay khoảnh khắc tôi còn chưa hiểu chuyện gì, cả 2 tách trà đồng loạt rơi khỏi tay 2 người.

Choang!!

Âm thanh lạnh lẽo vang lên.

Cơ thể của cả 2 đổ gục xuống bàn.

“Noah! Gazelle!”

Tôi hoảng hốt lao tới, lay gọi liên tục.

Nhưng 2 người hoàn toàn bất tỉnh, mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép.

Ren chạy tới, lấy ngón tay quệt qua vành tách rồi nếm nhẹ.

“Là độc của Hoa Hồng Khô! Tại sao lại có thứ này ở đây…?”

“Làm sao mà biết được! Vốn dĩ ngay từ đầu chỗ này đâu có độc đấy!”

Sylpha vẫn vừa đáp, vừa không ngừng vỗ mạnh vào lưng 2 người họ để giúp nôn ra độc.

Hoa Hồng Khô là loại thảo dược cực độc mà tôi và Ren từng bắt gặp khi đi hái thuốc.

Lúc tôi định chạm vào thì bị cô ấy ngăn lại vì quá nguy hiểm.

Chỉ cần độc tố của nó xâm nhập vào cơ thể là ngay lập tức làm mất ý thức.

Nếu không kịp xử lý sẽ mất mạng trong vài giờ, không hiếm trường hợp tử vong.

“Ugh…!”

Gazelle nôn ra ngụm trà vừa uống, cả người run rẩy.

Noah cũng tỉnh lại, ho khan dữ dội.

“2 người không sao chứ!?”

“Khụ khụ… Cái quái gì vừa xảy ra vậy…?”

“Có ai đó đã bỏ thuốc độc vào trà của 2 người. May mà chúng tôi xử lý kịp thời, không thì nguy rồi… Dám phá hoại tiệc trà của ngài Lloyd, thật là tội đáng chết!”

Sylpha nghiến răng, sắc mặt đầy giận dữ.

Độc sao…

Nhưng nếu xét kỹ, người đáng nghi nhất lúc này…

Noah và Gazelle đồng loạt quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.

…Phải rồi, nếu là tôi thì đúng là không thể không nghi ngờ.

“Ngài Lloyd sao có thể làm ra chuyện đó chứ.”

Sylpha nói, giọng trầm nhưng dứt khoát.

“Đúng vậy! Nếu thật sự muốn giết người thì đâu cần dùng loại độc dễ bị phát hiện như Hoa Hồng Khô, và càng chẳng việc gì phải chữa trị. Rõ ràng có kẻ nào đó đã bỏ độc vào trà!”

Ren tiếp lời.

Thật vậy, nếu tôi là hung thủ thì cách làm này… quá cẩu thả.

Nếu thật sự muốn giết người, tôi còn khối cách tinh vi hơn nhiều.

2 người kia dường như cũng đã hiểu ra phần nào sự việc, chỉ biết khẽ rên lên:

“...Ừm, đúng là vậy. Lúc đầu tôi có hơi nghi, nhưng nghĩ kỹ lại thì Lloyd là đứa rất thẳng thắn. Chẳng đời nào nó lại giở mấy trò bẩn thỉu như thế.”

“Phải đấy, tôi cũng quan sát Lloyd-kun khá lâu rồi. Hành xử của cậu ấy luôn minh bạch, không có gì mờ ám cả. Chắc chắn có kẻ nào đó đứng sau vụ này.”

2 người bỗng dưng đánh giá tôi cao một cách bất thường, dù tôi có cảm giác người họ tiếp xúc nhiều nhất lại là “nội dung” bên trong Grimo hơn là tôi thật sự...

Nhưng rốt cuộc, ai là kẻ đứng sau đây?

Cả 2 đều rất được sinh viên quý mến, cũng chẳng gây thù chuốc oán với ai để đến mức bị đầu độc.

Không tài nào đoán nổi...

“Ngươi có đoán ra gì không, Grimo...”

Tôi định hỏi thì bỗng nhận ra bàn tay mình... sao tự nhiên thấy trống trơn?

Nhìn xuống thì phát hiện:

Grimo, kẻ đáng lẽ đang nằm gọn trong lòng bàn tay tôi đã biến mất.

“L-L-L-Lloyd-sama!!”

Jihriel bỗng thốt lên đầy hốt hoảng.

“Tôi thấy rồi! Chính nó... chính Grimo là kẻ đã bỏ thuốc độc vào chén trà của 2 người kia!”

Và thế là, tôi nhận ra Grimo đã lẳng lặng rời khỏi tay tôi từ lúc nào không hay.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận