Konjiki no Wordmaster
Sui Tomoto Syungo Sumaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07

Chương kết

0 Bình luận - Độ dài: 9,011 từ - Cập nhật:

Chương kết

Khi Ma Nhân đang ăn mừng chiến thắng ở 【Ma Quốc - Chaos】── tại một nơi u tối chỉ có ẩm ướt và chút ánh sáng mờ ảo…

"…………Ưm……"

Một thanh niên tỉnh lại.

Tên hắn là Nazza Scraid, kẻ đã điều tra hành vi đáng ngờ của Dũng Giả nhưng bị đánh ngất, không── hắn là Tikairu Caesar, 《Đội Hộ Vệ Trực Thuộc Ma Vương - Hạng Ba》.

Tikairu mở mắt, nhận ra mình đang nằm sấp trên sàn nhà lạnh lẽo.

"…Ha ha… Xem ra, đây không phải địa ngục rồi."

Mặc dù tay chân bị trói, nhưng cảm giác sống sót vẫn chân thực không thể nghi ngờ, Tikairu vốn nghĩ mình chắc chắn sẽ bị giết, nhưng dường như đã giữ được mạng sống, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn lật mình nằm ngửa trên đất, rồi nhìn quanh để xác định mình đang ở đâu, hiện tại nơi đây có vẻ là một hang động, nhưng hắn chỉ đưa ra kết luận này dựa vào những thạch nhũ phía trên hang.

Thêm vào đó còn có song sắt, có lẽ hắn đã bị nhốt vào một nhà tù được xây trong hang động.

(Nhưng tại sao mình không bị giết…? Quan trọng hơn, mình rất bận tâm không biết đã ngủ bao lâu rồi.)

Xung quanh không có ai, Tikairu ngồi thẳng nửa thân trên, rồi xoay người kiểm tra lại môi trường xung quanh… hắn thấy ánh sáng ở một nơi khá xa.

(Đó hẳn là lối ra rồi?)

Mình không thể cứ ngoan ngoãn ở đây bất động── Tikairu quyết định đi về phía có ánh sáng, trông giống lối ra trước, thế là hắn lại lật mình, dựa vào phản lực để đứng dậy thành công.

"Mhưm~ cái còng này… hẳn là một loại Ma Cụ nhỉ? Hoàn toàn không có tác dụng gì."

Tikairu dồn hết sức bình sinh muốn bẻ đứt còng, nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Cái gọi là Ma Cụ── tức là công cụ phát huy sức mạnh ma thuật, có đủ loại hiệu quả, như bộ còng tay và cùm chân này dường như có thể hạn chế năng lực cơ thể của đối phương.

"Ưm~ cây bút yêu thích của mình hình như cũng bị lấy đi rồi."

Tikairu là một Pháp Sư độc đáo, hắn có ma thuật dùng cây bút yêu thích của mình để vẽ, còn có thể cụ thể hóa hình vẽ, tuy nhiên nếu không có bút vẽ, ma thuật sẽ không phát huy được bất kỳ hiệu quả nào.

"Xem ra lúc đó mình quả nhiên không nhìn lầm… không ngờ lại là người đó… thật khó tin mà."

Tuy nhiên, nếu là người đó, thì việc biết năng lực của Tikairu cũng không có gì lạ, hắn cũng có thể hiểu tại sao người đó lại phán đoán rằng chỉ cần lấy đi bút vẽ, mình sẽ không thể sử dụng ma thuật.

Nhưng Tikairu không khỏi cười trộm.

"Nhưng ngươi thất bại rồi."

Tikairu cắn nát môi dưới của mình.

Máu từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

"Dù không có bút, vẫn có thể vẽ ra đồ vật."

Hắn liếm môi, dán lưỡi lên tảng đá lớn và dùng máu vẽ hình.

(Ưm~ ram ráp, cảm giác thật ghê tởm, nhưng giờ chỉ có thể nhịn thôi.)

Đó là hình một con chim, sau khi Tikairu vẽ xong, bức vẽ lập tức hiện lên ba chiều, bay lượn trên không trung như một con chim thật, sau đó nó đậu trên vai Tikairu.

"Ngươi nhất định phải truyền đạt thông tin hiện tại cho Bệ Hạ biết đấy."

Con chim "chiêm chiếp" kêu, lập tức quay đầu.

"Ta cũng sẽ tìm cơ hội trốn thoát, nếu trốn được sẽ lập tức trở về 【Chaos】."

Lúc này Tikairu cảm thấy một trận ớn lạnh, không khí cũng trở nên nặng nề gấp mấy lần.

"Chết tiệt… xem ra hắn hình như đã trở lại, thôi nào, nhanh lên bay ra ngoài từ chỗ đó!"

Tikairu hất cằm chỉ lên phía trên, nơi có một khe hở nhỏ có nguồn sáng lọt vào nhà tù, dù khe đó không đủ lớn để một người ra vào, nhưng con chim nhỏ này hẳn là có thể bay qua an toàn.

Bị Tikairu thúc giục như vậy, con chim lại kêu chiêm chiếp vài tiếng, rồi bay ra khỏi cái lỗ đó.

Tikairu nghe thấy tiếng bước chân "khặc khặc khặc khặc" vang vọng khắp hang động.

Hắn trở lại nơi mình vừa bất tỉnh và nằm xuống, vì ý đồ của đối phương chưa rõ ràng, Tikairu quyết định quan sát đối phương một thời gian.

Có lẽ có thể moi được không ít thông tin, mặc dù bản thân rất có thể sẽ bị tổn thương, may mắn là hắn đã truyền được thông tin hiện có ra ngoài.

(Hơn nữa, hiện tại cũng không có bằng chứng cho thấy đối phương mà mình gặp chính là "người đó", nếu có thể lấy được thông tin an toàn thì tốt quá.)

Ngoài ra, để khiến đối phương mất cảnh giác và phản công, tiếp tục giả vờ bất tỉnh dường như cũng tiện lợi hơn.

(Có một sức mạnh khổng lồ sắp hành động… không, cảm giác đã hành động rồi. Bệ Hạ, Người không thể lơ là cho đến phút cuối cùng đấy.)

"────Này, chuyện này là sao?"

Okamura Hiiro, sau khi tách khỏi Ibeyam, trở về khách sạn nơi tôi trọ.

Vì các chỉ huy lính Thú Nhân đều đã rút lui, lính Thú Nhân cũng cùng thua trận mà trở về, sau đó lính Nhân Loại cũng nhận được chỉ thị từ các nhân vật cấp đội trưởng rằng phải lập tức trở về nước, và cũng bỏ chạy tán loạn khỏi đất nước này.

Tôi hiểu lý do lính Thú Nhân rời đi, nhưng lý do lính Nhân Loại vội vã rời đi vẫn là một bí ẩn, có lẽ là đất nước của Nhân Loại đã gặp vấn đề gì đó.

Kết quả là, kẻ thù đã khiến 【Ma Quốc - Chaos】 rơi vào khủng bố đã hoàn toàn bị quét sạch, tôi biết được 《Thư Viện Lớn Fortuna》 an toàn nên cũng thở phào nhẹ nhõm, vì kẻ thù rất có thể ẩn nấp gần đó, nên tình hình hiện tại vẫn không thể lơ là, nhưng dù sao cũng đã có được sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Ibeyam đã cảm ơn tôi một cách đơn giản, cô ấy nói những chuyện sau đó họ sẽ tự giải quyết, nên tôi đã từ biệt cô ấy tại đây.

Ibeyam nói rằng sau khi nắm bắt được tình hình hiện tại và khôi phục lại bình yên sẽ liên lạc lại với tôi, nên tôi đã nói cho cô ấy biết vị trí khách sạn rồi trở về, tuy nhiên…

Không hiểu sao, có hai người lạ mà tôi ít nói chuyện cùng lại ở trong phòng của mình, một người chiếm giường tôi ngủ, người kia thì dùng ma thuật trị liệu để chữa lành vết thương trên cơ thể.

Dù không nhìn kỹ, tôi cũng biết hai người đó là hai trong số bốn Dũng Giả.

Tại sao hai người này lại ở đây? Còn hai người kia đâu?

Tôi chất vấn người được cho là nguyên nhân gây ra tình cảnh khó xử này.

"Giải thích rõ ràng cho tôi, đệ tử ngốc."

Tôi túm cổ Nikki như túm mèo.

"Hu hu~ rất xin lỗi~ em quên nói với thầy rồi~"

Nikki lơ lửng trên không trung không khỏi chán nản, còn Shingetsu thấy vậy thì cười vui vẻ, còn nói với cô bé: "Đồ ngốc~ ngốc~ ngốc, em bị mắng rồi~"

Theo lời Nikki, cô bé đã nhớ ra có chuyện cần nói với tôi khi tôi trở về từ buổi họp, nhưng sau đó vì mải chơi đùa với Shingetsu nên đã quên sạch mọi chuyện.

Tôi bất lực trả lời Nikki: Cô bé đúng là ngốc ở điểm đó.

Nghe xong Nikki giải thích tình hình lúc đó đã xảy ra như thế nào, cuối cùng tại sao lại dẫn đến kết quả này, tôi không khỏi xoa thái dương.

"…Tôi hiểu rồi, hai người còn lại bị đòn tấn công của tên Thú Nhân sử dụng gió làm liên lụy, kết quả là bị thổi bay đúng không? Cho nên cô mới khiêng người phụ nữ bất tỉnh đó vào khách sạn trước."

Hai Dũng Giả còn lại── Akamori Shinobu và Minamoto Shuri, thì xuất hiện ở đây là do sự quan tâm của Nikki.

(Thật đúng là lo chuyện bao đồng…)

Tôi trừng mắt nhìn Nikki đang ngồi nghiêm chỉnh──

"──Cái, cái đó… Okamura à? Anh tha thứ cho con bé đi."

Shinobu run rẩy nói.

"Im lặng đi."

Tôi dứt khoát kết thúc cuộc đối thoại, Shinobu hẳn đã cảm nhận được tâm trạng không tốt của tôi, đáp một câu: "À, vâng." rồi không nói gì thêm.

"…Thôi vậy, đã lỡ gây ra sai lầm lớn rồi, nói nhiều cũng vô ích. Bé Loli đỏ đâu rồi?"

Tôi hỏi Lilin L. Leches Redros, người đáng lẽ phải ở cùng Nikki, đang ở đâu.

"Cái này thì, cô ấy nói là đi đón Shivba-dono và mọi người, đi rồi sẽ về ngay, không biết đã chạy đi đâu rồi!"

"…Haiz, phiền phức thật."

Cô ấy hình như đi đón những đồng đội chưa đến đây, nhưng Lilin tuyệt đối là muốn trốn làm bảo mẫu cho Nikki và Shingetsu.

Tôi không khỏi gãi đầu tỏ vẻ bất lực, nhìn Minamoto Shuri đang nằm trên giường của mình, khẽ thở dài, rồi tôi quay đầu sang Shinobu, Shinobu thì bất an nhìn lại tôi.

"Bây giờ là bất đắc dĩ, nên tôi mới cho các người mượn giường, đến tối thì cút ra ngoài."

Tôi lạnh lùng nói, quay người định đi tìm phòng khác, khi chuẩn bị bước ra khỏi phòng, Shinobu vội vàng gọi tôi lại.

"Khoan, khoan đã!"

"Gì?"

"Ể… à, cái đó… anh thật sự là Okamura… đúng không?"

"Thì sao?"

Hiện tại tôi có vẻ ngoài của 'tộc Imp', Shinobu cảm thấy nghi hoặc cũng không có gì lạ.

"Thật sự xin lỗi!"

Cô ấy đột nhiên cúi đầu thật sâu xin lỗi, tôi vẫn lạnh lùng nhìn Shinobu.

"Tôi biết tôi không có tư cách cầu xin anh! Nhưng, người có thể dựa vào chỉ có một mình Okamura anh thôi!"

"…………"

"Chuyện, chuyện này khắp nơi đều là Ma Nhân, cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài… cho nên…"

"Để chúng tôi trốn một thời gian… ý cô là vậy sao?"

Shinobu không khỏi run vai, từ từ ngẩng mặt lên.

"…Không được… sao?"

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Shinobu một lúc lâu, rồi thở hắt ra từ phổi.

"Tôi nói này, các người là kẻ địch tấn công đến đấy nhé? Hơn nữa dù là ủy thác, nhưng tôi đang đứng ở vị trí bảo vệ đất nước này, các người có mặt mũi nào mà đưa ra yêu cầu này?"

Thật đáng nể, Shinobu căn bản không hề hiểu rõ vị trí của mình.

"Các người là Dũng Giả đúng không? Là hào kiệt được 'Nhân Tộc' triệu hồi để tiêu diệt 'Ma Nhân Tộc', lại nói rằng sẽ không chiến đấu nữa, vậy nên xin cho chúng tôi ở lại đất nước mà 'Ma Nhân Tộc' đang sinh sống cho đến khi vết thương lành lại… các người cũng nói ra được những lời quỷ quái này nữa."

Shinobu không thể phản bác lại những lời nói khắc nghiệt mà tôi thốt ra, chỉ có thể cắn chặt môi dưới.

"Hơn nữa cô không thấy lạ sao? Tại sao những kẻ đầu óc đơn giản, chỉ nghĩ đến trò chơi như các người lại được đưa đến chiến trường?"

"…Ể?"

Shinobu không khỏi há hốc mồm, xem ra cô ấy vẫn chưa nhận ra.

"…Haiz, các người chẳng qua chỉ là quân cờ thí."

"Không, không phải thế đâu!"

"Không, tôi đã đích thân xác nhận với Nhà Vua rồi."

"Ơ? Đích thân là sao…"

"Đúng theo nghĩa đen, tôi đã đích thân gặp Nhà Vua của Nhân Tộc… không, hắn ta đã là hôn quân rồi, hôn quân, tôi đã đi gặp tên đó một lần."

"Ể… làm sao mà làm được? Okamura anh không phải đang ở đây sao?"

"Cách thức thế nào cũng không quan trọng nhỉ, điểm đó quan trọng đến vậy sao?"

Tôi ném ra câu này lại khiến Shinobu im bặt.

"Khi tôi nói các người là quân cờ thí, tên hôn quân đó hoàn toàn không phủ nhận điều này đâu nhé?"

"…Dối, dối trá…"

"Hơn nữa tại sao các người lại tin tên hôn quân đó đến vậy? Một Nhà Vua dám hi sinh cả con gái mình, sao có thể là người tốt được."

"Ư!"

Những lời nói của tôi đã giáng một đòn không nhỏ vào Shinobu, cô ấy mở to mắt.

"Và nữa, thế giới này── căn bản không có ma thuật dịch chuyển về."

"…Ể? Không có?"

"Đúng vậy."

"Chuyện, chuyện này không thể nào! Nhà Vua chẳng phải cũng nói Ma Vương biết mà!"

Đúng vậy, Vua Rudolf sau khi triệu hồi tôi và những người khác đã thực sự nói như vậy.

"Cô thật sự tin sao? Cô thử nghĩ xem, tại sao Ma Vương lại biết? Hơn nữa dù Ma Vương biết, vậy tại sao 'Nhân Tộc' biết ma thuật triệu hồi lại không biết?"

"Cái, cái đó là bởi vì…"

"Và nữa, các người đã đọc tài liệu và sách của thế giới này chưa?"

"Tài liệu… sách?"

"Những thứ đó quả thực có ghi chép về việc Dũng Giả được triệu hồi đã cứu 'Nhân Tộc', nhưng dù là cuốn nào, cũng không hề viết về việc Dũng Giả quay trở về thế giới ban đầu."

Khuôn mặt của Shinobu dần mất đi huyết sắc, chỉ với dáng vẻ này, có thể biết rằng họ thật sự là ngày nào cũng sống mà không nghĩ gì, không tìm hiểu gì cả.

"Các người đến đây cho đến nay đã làm gì? Dù sao cũng chỉ là thực hiện nhiệm vụ do Nhà Vua chỉ định và rèn luyện, giao thiệp với những nhân vật lớn, ngày nào cũng sống vui vẻ trong thành đúng không?"

Có lẽ là do tôi đã nói trúng phóc, tôi chỉ nghe thấy tiếng Shinobu nuốt nước bọt, thấy thái độ này của cô ấy tôi không khỏi cảm thấy chán ghét, rồi lắc đầu.

"Tôi biết ngay mà. Đi trên con đường mà người khác đã trải sẵn với tốc độ do người khác chỉ định, như vậy là có thể thắng cuộc chiến ư? Các người đang coi thường thế giới này đấy à?"

"À…"

"Các người đã bao giờ một mình ra ngoài phiêu lưu một lần chưa? Đã bao giờ suýt bị quái vật giết chết chưa? Đã bao giờ dùng tay mình chém người chưa? Giết người thì sao?"

"Hu hu…"

"Những con chó nhỏ lớn lên thoải mái trong nhà kính bị ném ra chiến trường nơi đầy rẫy dã thú và chó dại, sao có thể bình an vô sự được?"

Shinobu chỉ đứng thôi cũng rất khó khăn, không kìm được quỳ xuống, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy nhẹ.

"Nhà Vua hẳn cũng đã nhận ra, các người là những kẻ vô dụng đến mức không thể dùng để giết người. Tinh thần thì quá ngây thơ, phạm vi có thể lợi dụng cũng rất hạn hẹp, nên hắn ta mới coi các người là quân cờ thí trong cuộc chiến này. Nếu các người bị giết chết ở đây, lần sau hắn ta sẽ dùng lý do này để kích động dân chúng, tạo ra mồi lửa để gây chiến tranh hơn nữa… đại khái là như vậy."

"Dối trá… dối trá, dối trá…!"

"Dũng Giả đã chiến đấu hết mình, nhưng 'Ma Nhân Tộc' đã dùng thủ đoạn hèn hạ để ám sát họ, làm sao có thể tha thứ được? Để rửa oan cho những Dũng Giả đã chết, mọi người hãy cùng nhau báo thù rửa hận… hắn ta hẳn sẽ nói những lời tương tự như vậy, biến cái chết của các người thành chất xúc tác kích nổ sự phẫn nộ của quốc dân."

"…Sao lại thế này… vậy những việc chúng tôi làm cho đến nay rốt cuộc là…"

Shinobu khó tin áp hai tay lên má, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

"Thôi vậy, không may là bên cạnh các người không có ai giúp đỡ chỉ điểm, nhưng nói chung ai cũng sẽ nhận ra quốc gia đó đáng ngờ thôi, nên tôi mới rời đi đấy."

"S-sao lại thế! Nếu đã vậy, anh nói với chúng tôi ngay từ đầu không phải tốt hơn sao!"

"Đừng có nhõng nhẽo!"

"Ưm… khụ…"

Tôi trừng mắt với ánh nhìn đầy sát khí, khiến Shinobu sợ hãi ngồi phịch xuống đất, tôi thì lạnh lùng khinh bỉ cô ấy.

"Ai dùng đầu óc nghĩ một chút cũng biết, dù sao lúc đó các người hẳn là vui vẻ lắm nhỉ? Cảm thấy đây là một thế giới giống như trò chơi, còn chúng ta là Dũng Giả, không sợ gì cả… kiểu vậy."

"À…"

"Cho nên mới không phát hiện ra những mâu thuẫn và điểm đáng ngờ mà thông thường ai cũng sẽ nhận ra, cứ lải nhải rằng mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết, thờ ơ với những yếu tố không chắc chắn, sống mỗi ngày theo lời người khác, các người sẽ ở đây như thế này, chẳng phải là quả báo vì đã sống đến nay trong một thế giới đầy rẫy hiểm nguy với cái đầu rỗng tuếch sao?"

"Cái đó là bởi vì…"

"Đây không phải là thế giới mà người chơi muốn gì được nấy như trong game, các người có thể đang đứng ở vị trí Dũng Giả, nhưng thế giới này không hề đơn giản đến mức không làm gì cũng có thể trở thành anh hùng, tình cảnh khó xử hiện tại, chính là hậu quả mà sự ngây thơ của các người đã gây ra."

"Anh, anh nói đúng, nhưng…"

Mập mờ cảm giác được Shinobu không phải chưa công nhận, mà là không muốn thừa nhận lời tôi nói.

"…Khi tên hôn quân đó nhắc đến ma thuật dịch chuyển về, tôi nhớ hai người và hai người kia thì khác, dường như ít nhiều cũng có sự nghi ngờ, nhưng xem ra tôi đã nhìn nhầm rồi."

Tôi nhớ lại khi Vua Rudolf giải thích về ma thuật dịch chuyển về, không, không chỉ ma thuật dịch chuyển về, bao gồm cả khi Rudolf nói những lời vô lý rằng những người được triệu hồi sẽ bị thế giới bên kia coi là không tồn tại trước khi quay trở về thế giới ban đầu, ít nhất Shinobu và Shuri đều có thái độ hoài nghi đối với lời nói của hắn ta.

"Cái, cái đó là…"

Tôi thấy Shinobu cúi đầu một cách khó tả, càng tin chắc một điều.

"Dù sao các người cũng nghĩ như thế này đúng không? Rằng không biết lời Nhà Vua nói là thật hay giả, nhưng đã có ma thuật đến đây, thì nhất định sẽ có ma thuật quay về."

"…!"

"Hơn nữa các người vì danh hiệu Dũng Giả, thế giới kỳ ảo, và những thứ tương tự đã khiến đầu óc mê muội, nên đã dễ dàng vứt bỏ những nghi vấn quan trọng như vậy. Nghĩ rằng mọi việc rồi sẽ có cách giải quyết, mình còn có ba người bạn đồng hành, chỉ cần đồng lòng hiệp lực, rồi sẽ có ngày quay về thế giới ban đầu…"

Lời nói của tôi khiến Shinobu kinh ngạc há hốc mồm, trán thậm chí còn rịn mồ hôi, chứng tỏ lời tôi nói hoàn toàn trúng tim đen suy nghĩ của cô ấy.

"Mặc dù không hề tồn tại bất kỳ sự đảm bảo nào, nhưng các người lại bóp chết sự nghi ngờ khó khăn lắm mới nảy sinh, thậm chí chưa từng điều tra bất cứ điều gì, tôi nói thẳng luôn, việc tình huống này xảy ra, kể cả người đang nằm ngủ ở đằng kia, nói là lỗi của hai người cũng không ngoa."

"Lỗi của… chúng tôi?"

"Ban đầu khi nảy sinh nghi ngờ, nếu đã nói chuyện này cho hai người kia, có thể họ cũng sẽ có thái độ nghi ngờ đối với việc Nhà Vua làm không chừng, nhưng các người đã không làm, chính phán đoán quá ngây thơ của các người mới khiến mình rơi vào cảnh này."

Chỉ cần nói ra, có lẽ họ đã có cơ hội bốn người cùng nhau thảo luận.

Ít nhất thì cũng có khả năng thoát khỏi sự ngu muội không hề hay biết gì cho đến khi sự việc diễn biến đến mức này, thế nhưng Shinobu lại... không, kể cả Shuri, họ đã bị tương lai rực rỡ trước mắt làm cho choáng váng như Hiiro đã nói, quên mất nghi vấn nhỏ nhặt đó.

Họ thậm chí còn không biết nghi vấn đó sẽ quyết định vận mệnh của mình, và chưa bao giờ nhìn thẳng vào nó.

Ngay cả khi bị chỉ trích là do chính họ đã gây ra lỗi lầm lớn và không thể nói gì, cũng là vì lý do này.

Sau đó, sự im lặng kéo dài một lúc, Nikki và Shingetsu bên cạnh Hiiro cũng hiểu rằng đây không phải là lúc để trò chuyện phiếm, vì vậy họ im lặng, đúng lúc này...

"................Chúng ta... đã sai rồi."

Trong sự tĩnh mịch, người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Shuri, người đã hôn mê cho đến tận bây giờ.

"Shu, Shuri!"

Shinobu vội vã chạy đến bên giường, nắm lấy tay Shuri, nhìn vào mặt cô ấy.

"Tớ lo cho cậu lắm... Shuri."

"Tớ xin lỗi... Shinobu, cuộc nói chuyện vừa rồi... tớ đều nghe thấy."

Mặc dù đau đến mức nhăn mặt, Shuri vẫn cố gắng nâng nửa thân trên lên.

"Cậu, cậu chưa thể dậy được đâu!"

"Không sao đâu, tớ ổn mà..."

"Shuri..."

Shuri phớt lờ sự ngăn cản của Shinobu, ngồi thẳng người dậy, hai tay khoanh trước ngực, liếc nhìn khuôn mặt tràn đầy thất vọng của Hiiro đang đứng sững từ nãy đến giờ.

"Cậu thật sự... là... Okamura-san nhỉ."

Anh nghĩ "Lại câu này nữa", không khỏi cảm thấy bực mình.

"...Hô, vậy là biết rồi chứ."

Hiiro sử dụng chữ "Nguyên" để khôi phục lại vẻ ngoài con người của mình.

Hai cô gái tất nhiên đều sững sờ, nhưng dường như họ đã hiểu rằng người trước mắt đúng là Hiiro, nên cũng yên tâm phần nào. Nhân tiện, Nikki và những người khác đã biết được thân phận thật của Hiiro từ lâu, vì vậy họ không hề ngạc nhiên chút nào.

"Gì chứ, Okamura quả nhiên vẫn hợp với vẻ ngoài này hơn."

"Đây là Ma giới, đã muốn tránh những tranh chấp phiền phức thì tất nhiên vẻ ngoài của Ma nhân sẽ tốt hơn."

Thấy Hiiro lạnh nhạt đáp lời, Shuri không khỏi bật cười.

"Hehe, cậu quả nhiên là Okamura-san. À phải rồi, Okamura-san, cậu còn nhớ không?"

"Hử? Nhớ gì?"

"Hồi còn ở Nhật Bản, cậu nói rằng mình không nhớ đã nói chuyện với bọn tớ, nhưng mà, thực ra cậu từng trò chuyện với tớ một lần vào ngày lễ khai giảng đó."

Hiiro hoàn toàn không nhớ chuyện này, thậm chí còn cảm thấy Shuri đang nói linh tinh.

Shuri thấy phản ứng của Hiiro không khỏi buồn bã cụp mắt xuống, nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên bắt đầu giải thích.

"Okamura-san, sau lễ khai giảng, cậu đã đi thẳng đến thư viện đúng không?"

Anh nhớ lại lúc đó quả thật có chuyện này.

"Lúc đó tớ cũng đến thư viện. Tớ rất thích đọc sách, rất mong chờ trong đó sẽ có những quyển sách như thế nào, nên đã không kìm lòng được mà chạy đến thư viện."

"Ý cô là, chúng ta đã gặp nhau ở thư viện?"

"Vâng. Khi tớ đang định bước vào thư viện thì cậu lại bước ra, lúc đó tình cờ va vào vai cậu, khiến cậu làm rơi quyển sách trên tay xuống đất."

"…………À."

Nghe Shuri nói vậy, Hiiro cuối cùng cũng nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc đó... quả thật có chuyện như vậy.

"Cậu nhớ ra rồi sao? Mặc dù có thể không gọi là cuộc trò chuyện... Lúc đó tớ nhặt sách lên, hỏi một câu: 'Cậu thích đọc sách không?' Cậu còn nhớ lúc đó cậu đã trả lời tớ thế nào không?"

"...Không nhớ."

Chuyện vặt vãnh như vậy làm sao có thể nhớ được, Hiiro rất khâm phục cô ấy lại nhớ rõ ràng đến vậy.

"Cậu đã nói với tớ thế này── 'Đọc sách là giá trị cuộc đời của tôi'."

"...Tôi đã nói những lời đó sao?"

"Đúng vậy, mặc dù chỉ có vài câu đối thoại đó thôi, cực kỳ trong sáng nhưng lại phức tạp, đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong tớ."

Shuri yếu ớt nở nụ cười đáp lời.

Nikki thì la làng: "Đúng là Sư phụ! Yo, hóa thân của lòng ham học hỏi!" và trở nên đắc ý, thế là Hiiro tặng cho cô bé một cú đấm sắt.

"Rồi sao nữa? Cô nhắc lại kỷ niệm này để làm gì? Chẳng lẽ là muốn gây sự đồng cảm của tôi?"

"Không, tớ chỉ muốn nói chuyện với Okamura-san thôi. Dù sao thì khi đến đây, chúng ta đã ngay lập tức mỗi người một ngả rồi."

"Thì ra là vậy... Không ngờ Shuri và Okamura lại có một cuộc gặp gỡ như thế."

"Gặp gỡ thế nào cũng được, bây giờ chuyện của các cô mới là quan trọng. Cá nhân tôi hy vọng các cô sẽ biến đi trước buổi tối, vậy là đủ rồi."

"................Đúng vậy, không thể gây thêm phiền phức cho cậu nữa."

"Đợi, đợi một chút, Shuri! Cậu vẫn còn khó chịu đúng không? Hơn nữa, nếu bước ra khỏi đây một bước, bị tấn công cũng không có gì lạ đâu!"

"Nhưng chúng ta phải đi tìm Chika-san và những người khác chứ."

"Đúng, đúng là vậy... "

Shinobu tất nhiên rất lo lắng hai người bị thổi bay không biết đang ở đâu, nhưng nơi này có thể nói là căn cứ chính của kẻ địch, mà họ không chỉ là Dũng giả mà còn là con người, trong tình hình hiện tại hoàn toàn không thể đơn giản trốn thoát ra nước ngoài.

"Với lại, Shuri, nếu lời của Okamura-san là thật, vậy thì ở Nhân giới... ở cái quốc gia đó chúng ta không còn nơi nào để đi nữa, đúng không?"

"Đó, đó là..."

Hai cô gái buồn bã cụp mắt xuống, Quốc vương đã sử dụng Dũng giả như một con tốt thí, cho dù có bình an trở về nước cũng chỉ bị coi là con rối, họ không ngốc đến mức còn muốn chiến đấu dưới trướng một vị Quốc vương như vậy.

"Tôi xin tuyên bố trước, sứ giả của Ma vương sẽ đến đây tìm tôi trong thời gian tới."

" "Ế!" "

Hai cô gái đều tái mét mặt, nhưng điều này cũng dễ hiểu, họ đến đây để đánh bại Ma vương, Ma vương tất nhiên sẽ không tha thứ cho họ, cho rằng một khi bị tìm thấy sẽ bị hãm hại – suy nghĩ này hoàn toàn hợp lý.

"Mmm? Tại sao Ma vương lại tìm Sư phụ vậy ạ?"

Nikki bối rối hỏi Hiiro.

"Nikki ngốc! Tất nhiên là vì Chủ nhân rất ngầu mà!"

Shingetsu thì chen lời đáp lại.

"Mmm~ nói em ngốc là sao! Với lại, chuyện Sư phụ rất ngầu, em là người biết rõ nhất mà!"

"Không phải đâu~! Người biết rõ nhất phải là em Shingetsu chứ!"

"Là em!"

"Là Shingetsu mới đúng!"

──Bang! Bang!

"Uwa!"

"Gu-i!"

"Hai đứa ra ngoài trước đi, phiền phức quá."

Hai cô bé thấy gân xanh nổi trên trán Hiiro, vẻ mặt giận dữ bừng bừng, đành rưng rưng nước mắt xoa đầu, ủ rũ bước ra khỏi phòng.

Shuri chứng kiến ba người tương tác không khỏi mỉm cười.

"Mấy người tình cảm tốt nhỉ."

"Cô bị mù à? Mấy tên đó là thuộc hạ của tôi."

"Thật sự lại nói là thuộc hạ... Okamura-san... cậu đã thành công rồi nhỉ..."

"Dù sao thì tôi khác các cô, không phải đến đây để chơi."

Họ không phải là không cố gắng, nhưng so với công sức Hiiro đã bỏ ra thì vẫn kém hơn một bậc, đó cũng là sự thật.

"À phải rồi, các cô mau quyết định xem tiếp theo phải làm gì đi. Tôi xin tuyên bố trước, tôi sẽ không giúp các cô đâu."

"Tạ, tại sao?"

"Vì không liên quan đến tôi."

Những lời thẳng thừng của Hiiro khiến Shinobu không khỏi cứng đờ tại chỗ.

"Giống hệt lúc đó nhỉ............... Không liên quan đến tôi."

Đó cũng là những lời Hiiro đã nói với họ khi anh mới đến thế giới này.

"Đúng vậy, các cô không liên quan đến tôi, điểm chung duy nhất chỉ là cùng bị triệu hồi đến đây."

"Vì là người lạ... không liên quan đến cậu, nên cho dù chúng tớ gặp phải chuyện gì, cậu cũng không quan tâm sao?"

Lời nói của Shinobu pha lẫn chút giận dữ.

"Đúng vậy, chính xác."

"Sao lại thế!"

"Các cô cũng không phải vậy sao? Chắc hẳn chưa từng nghĩ xem tôi đã sống sót một mình trên thế giới này như thế nào đúng không?"

"Ư, đó là..."

"Dù là cảm giác khi lần đầu tiên tôi giết một con quái vật giống con người, hay suýt chết khi giao đấu với những con quái vật đặc biệt, hay dùng đôi tay này thực sự làm hại người khác... Tất cả những điều đó, các cô căn bản không biết đúng không?"

"Nhưng, nhưng đó không phải là chuyện đương nhiên sao!"

"Đúng, đương nhiên, vì các cô không liên quan đến tôi."

"Vậy nên tôi mới nói đó là..."

"Vậy thì, nếu biết, các cô sẽ đặc biệt chạy đến nơi xa để tìm tôi sao? Khi đang ung dung ăn no ngủ kỹ trong thành, biết rằng tôi đang bị quái vật vây quanh ở Ma giới xa xôi, các cô có nhanh chóng đến bên tôi không?"

"…………"

"Không có đúng không? Nếu suy nghĩ của các cô cao thượng đến vậy, thì khi tôi nói sẽ sống một mình trên thế giới này, các cô nhất định đã phải ngăn cản tôi rồi."

"…………!"

"Cuối cùng thì các cô vẫn chỉ nghĩ đến bản thân. Chuyện tham chiến cũng vậy, các cô có lẽ cũng chưa từng điều tra xem 'Ma nhân tộc' rốt cuộc có phải là tồn tại nhất định phải tiêu diệt hay không đúng không? Không có, vì các cô chỉ nghĩ đến bản thân mình. Có nhìn kỹ quốc gia này và Ma giới chưa? Có đến bộ lạc 'Asura tộc' chưa? Họ là một nhóm người coi trọng linh hồn người chết, cố gắng hết sức để sinh tồn trong môi trường sa mạc khắc nghiệt. Có nghe nói về 'Orchid tộc' chưa? Tộc đó là một nhóm người mà cho dù đồng đội bị con người tiêu diệt, vì ghét tranh chấp, nên bản thân tuyệt đối sẽ không ra tay trước đâu nhé, cũng có người thậm chí từng được con người cứu giúp, tin rằng con người một ngày nào đó cũng sẽ yêu quý Ma nhân mà cầu nguyện, còn──"

"Đừng nói nữa!"

Shinobu dùng hai tay bịt tai, ra vẻ không muốn nghe tiếp, nhưng Hiiro không dừng lại ở đó.

"Cho dù vậy, các cô vẫn có thể không nghĩ gì mà diệt 'Ma nhân tộc' sao? Hãy nhìn rõ xung quanh đi, thế giới này rất phức tạp, đủ loại người sống trên đời với đủ loại suy nghĩ. Tôi không biết các cô chiến đấu ở đây dưới danh nghĩa chính nghĩa nào, nhưng theo tôi thấy, các cô, những người không chịu nhìn bất cứ điều gì, mới là phe tà ác."

Hiiro nói xong thì trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, anh không còn gì để nói nữa.

Hai người còn lại thì như thể thời gian của mình bị đóng băng, không khỏi cụp mắt xuống.

Hiiro nói thẳng thừng những điều muốn nói với hai Dũng giả xong, khi bước ra khỏi phòng, có ai đó bên cạnh anh mỉm cười thích thú.

Hiiro đi thẳng qua trước mặt người đang tựa lưng vào tường đó rồi ra ngoài, kết quả đối phương cũng theo sau anh.

"Anh mắng những cô bé non nớt chưa biết gì đó thật là dữ dội nhỉ."

"Cô về rồi à?"

Người đó là Lily Lee Regus Redrose.

"Sao lại tức giận thế? Nếu là anh của ngày xưa, chắc hẳn sẽ không thèm nghe lời họ, mà trực tiếp bỏ mặc rồi đúng không?"

"...Cũng đúng."

Hiiro không muốn biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng xem ra Lily vẫn nhận ra anh vẫn còn chút khó chịu, dù sao thì cô ấy cũng đã cùng anh du hành hơn nửa năm.

"...À phải rồi, anh sẽ duy trì vẻ ngoài đó đến bao giờ?"

"Hả?"

"Thôi, em thế nào cũng không sao đâu, hehehe."

Lúc này Hiiro mới nhớ ra mình vẫn đang có vẻ ngoài của con người, anh đã trở nên có chút cảm tính, không cẩn thận quên mất chuyện này. Lily cũng giống như Nikki, trong nửa năm nay đã biết mình là con người, vì vậy không sao cả, nhưng bây giờ nếu trực tiếp đi ra ngoài có thể sẽ rất phiền phức.

Anh dùng chữ "Hóa" biến mình thành "Imp tộc", trực tiếp đi ra ngoài quán trọ.

Bên ngoài có người, ngoài Nikki và Shingetsu vừa bị Hiiro đuổi ra ngoài, còn có bóng dáng của tên quản gia biến thái không biết đã trở về từ lúc nào – Shivba Pultis, và cô hầu gái hậu đậu – Samuel Aneel.

"Ô hô hô hô hô! Lâu rồi không gặp, Hiiro-sama!"

"Lâu, lâu lâu lâu lắm rồi không gặp!"

Mặc dù xa nhau mười ngày, hai người vẫn như thường lệ chào hỏi Hiiro, nhưng Hiiro chỉ đáp lại nhàn nhạt một câu "Ừ" rồi không nói gì thêm, khiến hai người không khỏi cảm thấy khó hiểu.

"Mmm?" Shivba nhíu mày, lại gần chủ nhân Lily của mình hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?"

"Có vẻ như vì đồng hương của mình quá vô dụng nên cảm thấy chán đời."

Nói xong câu này, Lily im lặng đứng cạnh Hiiro.

Hiiro thở dài một hơi thật sâu, bản thân anh cũng không hiểu tại sao lại tức giận với hai người đó đến vậy, rõ ràng không hề có một chút hứng thú nào với họ...

Là vì họ quá đơn giản sao? Hay là vì nghĩ đến việc cùng bị triệu hồi đến thế giới này với những kẻ này thì cảm thấy tâm trạng tồi tệ?

Họ được quốc gia bảo vệ, nhận được sự kính trọng của mọi người, chỉ tin vào một điều (Quốc vương Rudolf) mà sống cho đến nay, bị phản bội mà lưu lạc đến đây, tự coi mình là nữ chính bi kịch mất đi địa vị, mất đi tất cả, cho rằng người khác giúp đỡ mình là điều đương nhiên mà tìm kiếm sự che chở.

Sự ngu ngốc đó, Hiiro hoàn toàn không thể hiểu được; họ thực lòng tin rằng chỉ cần nói "cứu tôi", sẽ có người vươn tay giúp đỡ.

Tuy nhiên, họ không biết trên đời này có hàng vạn người thậm chí không thể nói ra ba chữ "cứu tôi"; họ không biết, có người dù có kêu cứu lớn tiếng cũng chỉ bị lạnh nhạt, bị phớt lờ hoặc không thể truyền đạt được, dù vậy, vẫn chỉ có thể tiếp tục la hét.

Chưa từng gặp thất bại, cũng không biết tuyệt vọng là gì, từ trước đến nay chỉ trải nghiệm niềm vui và hạnh phúc, quả báo bây giờ thì đang quay trở lại với họ, chỉ cần họ tự mình không làm gì, những quả báo đó sẽ không bao giờ có ngày trả hết, thế mà đầu óc họ vẫn chưa nghĩ gì cả, chỉ dựa vào mối quan hệ quen biết mà tìm Hiiro giúp đỡ.

"Tôi vốn đã thấy họ rất ngốc, nhưng không ngờ lại ngốc đến mức này."

"Điều này cũng dễ hiểu thôi, anh đã thấy ánh mắt của họ rồi chứ? Ánh mắt không chỉ thuần khiết, mà còn tràn ngập màu sắc không biết nghi ngờ là gì, những cô bé non nớt chưa từng trải qua chín lần chết mười lần sống trên thế giới này làm sao có thể hiểu được đạo lý này? Huống chi là chiến tranh."

Thấy Lily thích thú nheo mắt cười khúc khích, Hiiro không khỏi thở dài, thầm nghĩ nụ cười của cô ta sao vẫn tệ hại như vậy.

"Thôi, đừng bận tâm đến họ. Yên tâm đi, Ma vương-sama của quốc gia này có tấm lòng tốt, dù có bị tìm thấy cũng sẽ không giết họ ngay đâu, mặc dù không biết những người xung quanh sẽ nghĩ gì thôi."

Đúng như Lily đã nói, Hiiro nghĩ. Anh cảm thấy sâu sắc rằng Ibeyam trong cuộc chiến này thật sự không giống một Ma vương, lại có thể thông cảm cho kẻ thù gây ra chiến tranh, khiến người ta cảm thấy cô ấy đầu óc không bình thường. Mặc dù Ibeyam nói sẽ giữ con tin làm con bài thương lượng sau này, nhưng trong tai Hiiro thì đó chỉ là cái cớ hoa mỹ.

Bất kể là sinh mệnh của ai, đều phải được tôn trọng – đây là một tư tưởng rất cao cả, nhưng cần phải cân nhắc đến thời gian và hoàn cảnh. Trên thực tế lần với Kurotake Nana cũng vậy, nếu Ibeyam lúc đó đã kết liễu mạng sống của hắn, mọi chuyện sẽ không đến mức Hiiro phải ra mặt giải quyết.

"...Sao mà Quốc vương nào cũng ngốc vậy?"

Quốc vương loài người Rudolf là một tên hôn quân không hơn không kém, Ma vương thì là một tiểu thư không biết mùi đời, còn Thú vương thì đã từng giao đấu, nhưng hắn ta trông như một kẻ cuồng chiến.

"Hehehe, bất kể quốc gia nào, bất kể Quốc vương nào cũng đều là những kẻ nhàm chán. Hay là chúng ta xây dựng một quốc gia khác, thống nhất thành một đại quốc có vẻ tốt hơn nhỉ? Hử? Anh có muốn làm vua không?"

"Nói đùa gì vậy, tôi chẳng có chút hứng thú nào với việc làm vua."

"Biết ngay anh sẽ nói thế mà, nhưng nói thật thì, việc xây dựng quốc gia không tệ như anh nghĩ đâu nhé?"

"Hả?"

"Bây giờ tình hình bất ổn ở bất kỳ quốc gia nào, anh hẳn hiểu tại sao lại như vậy chứ?"

"Vì các Quốc vương đều là đồ ngốc... không, là vấn đề giữa các chủng tộc đúng không?"

"Đúng vậy, tranh chấp bắt nguồn từ việc mâu thuẫn với các chủng tộc khác, không công nhận lẫn nhau, cuối cùng leo thang thành cục diện không thể kiểm soát được."

Mặc dù được cho là trong quá khứ xa xôi, từng có thời đại tất cả các chủng tộc sống ở 【Ideia】 cùng nhau hợp tác...

"Ma vương hiện tại cũng vậy, về mặt thực chất cô ấy cũng chỉ nghĩ đến 'Ma nhân tộc', dù cô ấy hy vọng tất cả mọi người sống hòa bình, nhưng cô ấy vẫn sẽ thiên vị người cùng tộc với mình."

"Ờ, điều này cũng khá bình thường mà."

Tất cả mọi người đều đặt cùng tộc lên hàng đầu, sau đó mới là các chủng tộc khác, đạo lý này quá đỗi tự nhiên.

"Vậy thì, nếu có một quốc gia đối xử bình đẳng với mọi chủng tộc thì sao?"

"...Cô nói gì?"

Hiiro nhìn Lily, Lily thì nhìn lại Hiiro với ánh mắt khiêu khích.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

"...Trước đây tôi đã nói với anh rồi đúng không? Tôi có một tham vọng."

"...Mà nói mới nhớ, cô hình như có đề cập đến chuyện này. Muốn xây dựng một nơi trú ngụ mà tất cả mọi người đều có thể sống."

Bất kể có phải là tồn tại bị thế gian xa lánh hay không, đều có thể sống mà không bị phân biệt, không bị kỳ thị.

Lily nhìn về phía xa, ngắm nhìn những đám mây trắng trôi lơ lửng trên bầu trời, khẽ nhếch đôi môi anh đào của mình.

"Đúng vậy, tôi──"

Cô ấy liếc nhìn ánh mắt của Hiiro, rồi tuyên bố.

"────Tôi muốn tạo ra 【Nơi muôn dân đều có thể hưởng lạc】!"

"...Tôi nhớ lý do của cô là 'Nếu tạo ra nơi như vậy sẽ rất thú vị', đúng không?"

"Đúng vậy, bất kể là ‘nhân tộc’, ‘thú nhân tộc’, ‘ma nhân tộc’, ‘tinh linh tộc’ hay bất kỳ tộc nào khác, đều có thể tụ họp lại một nơi và chuyên tâm giải trí. Cái thứ gọi là Đại hội Ma pháp cũng hay ho lắm, thi đấu sức mạnh, thi đấu trí tuệ, thi xem ai ăn nhanh nhất, mọi thứ đều có thể xảy ra! Này, không phải rất thú vị sao!"

"Tôi đã nghe những thứ tương tự rồi."

"Ưm? Thế à? Thôi kệ, dù sao trong nửa năm nay đã đi khắp Ma giới, tìm được vài địa điểm xây dựng tiềm năng rồi, tôi nghĩ chính thức khởi công ở những nơi này cũng không tệ."

Thế nên Lily mới lớn tiếng tuyên bố.

"Haiz, mặc dù những nơi được liệt kê là tiềm năng cũng có vấn đề môi trường riêng, nhưng sau này tìm cách giải quyết là được thôi."

"...Cậu đó, không phải là đang nói về vùng biên giới nơi tòa trạch viện trước kia chứ? Xây ở nơi như thế thì ai mà đến chứ."

Giữa hồ có một hòn đảo nhỏ cô độc, trên hòn đảo đó xây một tòa trạch viện.

"Hừ, sao cậu vẫn không thể hiểu được gu thẩm mỹ của tôi vậy."

"Ai mà muốn cái gu kỳ lạ đó chứ?"

"Cậu nói ai là người kỳ lạ!"

Nhưng lời lảm nhảm này đúng là xuất phát từ gu thẩm mỹ của Lily, nếu nó thật sự thành hiện thực thì── cậu ấy muốn tận mắt chứng kiến, cái phương án cụ thể này khiến Hiiro không khỏi nghĩ như vậy.

"Haiz, nhưng nếu tham vọng của cậu thật sự thành hiện thực, tổ chức marathon hay cuộc thi đấu nấu ăn hình như cũng không tồi."

"Ồ ồ, quả không hổ danh Hiiro! Nghe thật thú vị! Đến lúc đó nhất định có thể chiêm ngưỡng món ăn tuyệt đỉnh chưa từng thấy!"

Nhìn Lily vui vẻ cười ha hả, Hiiro cảm nhận được cô ấy thật lòng theo đuổi tham vọng này.

"Haiz, mặc dù không nói nhất định phải là một quốc gia, chi bằng cứ thẳng thừng xây dựng một đại quốc, để vạn dân sống ở đó có lẽ sẽ thú vị hơn! Hừ ha ha ha ha!"

"............Tôi lại lần nữa hiểu ra điều này rồi."

"Ừm? Hiểu ra điều gì?"

Hiiro lại lần nữa nhận ra vì sao Shivba và Samuel lại kính trọng, tin tưởng Lily.

Vạn dân... ý là bất kể là kẻ lai tạp được gọi là 《Cấm Kỵ》 (Samuel), hay tồn tại dị đoan là tinh linh nhưng có khiếm khuyết (Shivba), tất cả mọi người bao gồm cả họ, Lily đều có thể đối xử bình đẳng với từng người, thế nên Shivba và những người khác mới bị cô ấy thu hút.

"...Không có gì."

"Thế à? À phải rồi, về chủ đề vừa nãy, nếu tôi xây dựng một quốc gia, cậu có muốn làm vua không, Hiiro?"

"Vừa nãy đã nói rồi mà? Tôi không có hứng thú với ngai vàng."

"Ưm... ưm..."

Lily khẽ phồng má, trừng mắt nhìn Hiiro, nhưng vì vẻ ngoài của cô ấy là một cô bé, nên hoàn toàn không đáng sợ chút nào.

"Nếu cậu lập quốc thì cậu tự làm vua không phải được sao?"

"Ai mà muốn làm cái thứ phiền phức đó."

"Vậy thì đừng có đẩy cái thứ phiền phức đó cho người khác chứ, đồ đại ngốc."

"Ai, ai là đại ngốc!"

Hiiro liếc nhìn Lily đang hậm hực bất bình, không khỏi nở một nụ cười nhẹ.

"Nhưng mà... tôi muốn xem giấc mơ của cậu cuối cùng sẽ thành hình dáng như thế nào."

"Ế... à, thậ, thật sao?"

Hiiro đột nhiên nở nụ cười với mình, khiến Lily có chút ngượng ngùng đỏ mặt.

(Thú vị, suy nghĩ của cô bé này quả thực đáng để suy ngẫm, nếu có nơi như vậy, thật sự muốn tận mắt chứng kiến nó sẽ ra sao.)

Nhưng tham vọng của cô ấy không thể đạt được trong một sớm một chiều, thời đại chính là thời đại, có lẽ Hiiro khi còn sống căn bản không thể nhìn thấy ngày tham vọng thành hiện thực. Nếu có thể, Hiiro rất muốn chứng kiến những người dân ở thế giới này có thể như... đúng vậy, như những người sống ở Trái Đất, nỗ lực tham gia các kỳ Olympic và các hoạt động thể thao.

Chắc chắn sẽ rất thú vị, và Hiiro rất hy vọng khi đó cô ấy có thể tổ chức cuộc thi nấu ăn, nhưng tất nhiên cậu ấy sẽ tham dự với tư cách giám khảo, nhất định phải tham gia; nghĩ đến đây, Hiiro đã nhìn thấy hy vọng trong tương lai, thậm chí trong lòng còn dấy lên một sự mong chờ.

Tuy nhiên, con đường này chắc chắn sẽ vô cùng gian nan.

Hiiro nhìn quanh cảnh đường phố đổ nát vì chiến tranh.

"Giấc mơ... sao?"

"Ừm? Sao vậy?"

"Không có gì. Nói đi thì phải nói lại, từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên tôi có ý nghĩ giống như giấc mơ."

"Giấc mơ? Cậu cũng có giấc mơ sao?"

"Cậu thật là vô lễ, tôi vừa nói rồi mà?"

"Hả?"

"Giấc mơ của tôi chính là────── tận mắt chứng kiến điểm cuối cùng của giấc mơ của cậu."

"Ư!..............Cái, cái này có được không? Giấc mơ như thế này."

Lily có lẽ không ngờ Hiiro lại không tiếc thúc đẩy giấc mơ của mình, cô ấy há hốc miệng không nói nên lời.

"Không có gì là được hay không được cả, tôi chỉ muốn nhìn thấy một 【Ideya】 như vậy thôi."

"Thế, thế à... Thì ra là vậy... Thì ra là vậy!"

Lily nở nụ cười ngây thơ như một đứa trẻ.

"Nhưng mà, loli đỏ, giấc mơ đó cực kỳ khó khăn đấy."

Lời của Hiiro khiến Lily sững sờ trong chốc lát, nhưng cô ấy lập tức khoanh tay trước ngực, cười không chút sợ hãi.

"Hừ hừ, đúng ý tôi! Trong từ điển của tôi không có ba chữ ‘không thể nào’! Hừ ha ha ha ha!"

"...Thế à, xem ra cậu đã hạ quyết tâm rồi."

"Đương nhiên rồi!"

"Vậy thì, tôi cũng sẽ giúp cậu một tay."

Kết quả là Lily lại một lần nữa ngạc nhiên đến không nói nên lời.

"...Ừm? Sao vậy, sao lại ngây ra như thế?"

"Ô hô hô hô hô! Tiểu thư không ngờ giấc mơ của mình lại gắn liền với giấc mơ của Hiiro-sama, hơn nữa lại cảm động sâu sắc vì câu ‘giúp tôi một tay’, đương nhiên là ngạc nhiên đến không nói nên lời rồi!"

"Tuyệt, tuyệt vời quá, tiểu thư~!"

"Cá, các cậu, các cậu đừng có nói bậy bạ ở đó, Shivba, Samuel! Tô, tôi có đâu... vì... cái đó..."

Lily đột nhiên đỏ bừng mặt, cử chỉ cũng bắt đầu ngượng nghịu, lần này đến lượt Hiiro sững sờ.

"Ô hô! Dáng vẻ hiện tại của ngài thật là tuyệt vời! A a, thật đáng yêu! Rất đáng thương yêu đó! Ô ô ô ô, tôi không nhịn được nữa rồi! Tiểu thư────!"

"Ngươi vẫn là chết đi đồ biến thái!"

"Đớp!"

Lily dùng hết sức tung một cú đấm thẳng vào mặt Shivba đang lao về phía mình, khuôn mặt Shivba lõm xuống vì dấu nắm đấm, sau đó anh ta lặng lẽ ngã xuống đất.

"Húy ê ê ê ê ê! Ông già Shivba────!"

"Ha ha ha ha, mặt lõm xuống rồi kìa~!"

"Quả không hổ danh Lily-sama! Đòn này thật hoàn hảo không tì vết!"

Samuel vội vàng chạy đến bên Shivba, Shingetsu thì vui vẻ cười khúc khích, còn Nikki thì ngưỡng mộ đòn đánh của Lily.

(Haiz... Mười ngày này thật sự quá yên tĩnh.)

Nghĩ đến những ngày ồn ào chết đi được sắp bắt đầu, Hiiro cảm thấy đau đầu.

Lúc này Lily chỉ vào Hiiro, và tuyên bố một điều.

"Nghe, nghe rõ đây, Hiiro! Cậ, cậu là của tôi! Đương nhiên phải giúp tôi một tay rồi!"

Hiiro cảm thấy Lily dường như đang cười thầm mà lại không phải, nhưng cậu ấy lười chỉ trích đối phương, nên quyết định bỏ qua.

"Nói đùa cái gì vậy, tôi chỉ coi chuyện này như một nhiệm vụ để nhận thôi, còn về cái giá thì............quyền tự do ở địa điểm đó thì sao?"

"Cái, cái gì mà quyền tự do?.........Cậu đang âm mưu gì vậy?"

"Ai biết. Cậu chấp nhận, hay không chấp nhận?"

"Ưm ưm............Haiz! Đừng có đánh giá thấp tấm lòng của tôi! Quyền tự do hay bất cứ thứ gì khác, tất cả đều cho cậu đó!"

"Ồ? Một lời đã định nhé."

Nếu đến lúc đó Lily muốn nuốt lời, chỉ cần dùng chữ ‘Ánh’ biến ký ức này thành hình ảnh đưa cho cô ấy xem là được, nếu cô ấy vẫn không cam lòng, dùng ma pháp cưỡng chế khiến cô ấy nghe lời cũng không tiếc.

Thực sự đến quốc gia này... không, từ khi cùng Lily du hành, đây là lần đầu tiên Hiiro cảm thấy từ tận đáy lòng rằng mình gặp được chuyện tốt.

Không ngờ lại có thể tìm thấy giấc mơ của chính mình...

Đi khắp 【Ideya】 đương nhiên cũng là một trong những giấc mơ của cậu ấy, nhưng nói đúng ra, đây chỉ là một trong những mục tiêu mở rộng từ sở thích của Hiiro.

Ở thế giới này, giấc mơ của Hiiro quả thực sẽ vô cùng gian nan.

Nhưng cậu ấy đã hạ quyết tâm sẽ thực hiện nó.

(Vì giấc mơ của mình, tôi phải một mặt hỗ trợ loli đỏ, mặt khác còn phải tìm cách giải quyết vấn đề chiến tranh...)

Giấc mơ của Hiiro đòi hỏi một sự giác ngộ lớn.

Đó chính là loại bỏ xung đột giữa ba quốc gia. Đã làm thì không chỉ dị đoan, cậu ấy còn muốn thấy tất cả các chủng tộc thi đấu thể thao với nhau.

Tuy nhiên Hiiro rất hiểu điều đó sẽ ẩn chứa nguy hiểm lớn đến nhường nào, khó khăn đến mức nào, dù vậy, cậu ấy vẫn hạ quyết tâm.

(Đúng vậy, muốn làm gì thì cứ làm thôi, vì điều đó tôi phải hành động trước.)

Cậu ấy hoàn toàn không ngờ mình sẽ đưa ra một quyết định trọng đại như vậy, nhưng thật kỳ lạ là tâm trạng lại đặc biệt sảng khoái.

Thà rằng có mục tiêu mà sống, còn hơn sống một cách uể oải, cuộc đời mới có ý nghĩa.

(Tuy hiểm nguy── nhưng đáng để làm.)

Hiiro giấu quyết tâm trong ánh mắt, ngước nhìn bầu trời không biết từ khi nào đã trong xanh không một gợn mây.

Hiiro đã chọn một con đường dài, hiểm ác, không nhìn thấy điểm cuối.

Lựa chọn này về sau sẽ khiến Hiiro ngày càng vướng bận với thế giới, không cần nói cũng biết, cuộc chiến tranh này là bước đi đầu tiên của cậu ấy, đồng thời cũng là cơ duyên.

Tuy nhiên chiến tranh vẫn chưa kết thúc, cục diện thoạt nhìn đã ổn định, tạm gác những con người đã trốn về tổ quốc, các thú nhân vẫn đang dòm ngó 【Chaos】 với ánh mắt thèm thuồng, hễ có sơ hở là định dùng nanh vuốt sắc bén cắn chặt không buông.

Ma vương cuối cùng── Ibeyam Gran Ali Evening sẽ phái sứ giả đến bên Hiiro.

Vì vậy Hiiro sẽ dấn thân vào một trận chiến bất ngờ, và trận chiến đó đang ngày càng đến gần cậu ấy.

Nhưng dù có là chướng ngại vật nào đi nữa, Hiiro tuyệt đối sẽ không dễ dàng khuất phục.

Cậu ấy tin rằng ở phía trước đó, sẽ có điểm cuối của giấc mơ đầu tiên mình có được──

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận