Chuồng thú
Cùng với hai người bạn đồng hành Arnold và Muir, tôi bắt đầu hành trình đến thành phố biên giới 【Sagiu】. Trên đường đi, ba người quyết định tạm nghỉ một đêm tại một ngôi làng tên là 【Onde】.
Tuy nhiên, không khí trong làng có vẻ hơi kỳ lạ. Dân làng tràn ngập sự bất an hỗn loạn, và các tòa nhà trông như thể vừa bị bão càn quét.
Arnold hỏi một người dân làng chuyện gì đã xảy ra ở đây.
"Thú nhân đến đây gây rối một trận."
Nghe câu đó, Arnold giật mình kinh ngạc.
"...Là... là vậy sao. Nhưng làm sao biết đó là thú nhân?"
Anh cố gắng giữ bình tĩnh, hy vọng tìm hiểu thêm thông tin.
"Nghe nói thú nhân đó là một mạo hiểm giả, hình như cũng thường đi qua làng 【Onde】. Hôm nay, khi thú nhân đó đến làng như mọi khi, bỗng có ba chiếc xe ngựa lớn đi theo vào."
Nghe thấy từ "xe ngựa", sắc mặt Arnold lập tức tái nhợt.
"Từ... từ những chiếc xe ngựa đó, những người nào đã xuống?"
"Ồ, nói vậy thì đúng là một đám người ăn mặc kỳ quái."
Sau khi nghe người dân làng mô tả những người đó, Arnold càng mặt không còn chút máu. Nhưng Hiiro và Muir đang đứng cách đó một chút thì không nhận ra.
"V... vậy à..."
Anh phải rất khó khăn mới nặn ra được câu trả lời.
"Đám người đó đột nhiên nói với thú nhân kia rằng, ngươi hãy ngoan ngoãn chịu trói đi. Đương nhiên, thú nhân từ chối, nhưng hình như chính vì thế mà hai bên đã bùng nổ chiến đấu."
Những người xuống từ xe ngựa và thú nhân đã giao chiến. Thú nhân mạo hiểm giả đó sở hữu thể lực vượt trội, thực lực cũng rất mạnh, vì vậy trận chiến ngày càng ác liệt.
Mức độ khốc liệt của trận chiến lúc đó có thể thấy rõ qua tình trạng thảm hại hiện tại của ngôi làng. Có những ngôi nhà bị tốc mái, giếng nước bị phá hủy, ruộng đồng cũng tan hoang. Thật sự như thể một cơn bão vừa quét qua.
"Thật là gây phiền phức mà. Không, không chỉ nói về thú nhân đó. Đương nhiên, thú nhân chiến đấu trong làng cũng có lỗi, nhưng đáng trách nhất vẫn là đám người đã ép buộc anh ta chiến đấu mà không nói lý lẽ gì."
Người dân làng dường như bực tức mỗi khi nhớ lại chuyện này. Từ lời ông ta nói, có thể biết rằng những gì đám người đó làm chắc chắn là vô cùng vô lý.
"Vậy thì... thú nhân đó thế nào rồi?"
"Ồ... Aizz, phải rồi, dù tôi không muốn nói..."
Không biết khó nói đến mức nào, người dân làng lộ vẻ khó xử.
"Cuối cùng vẫn bị mang đi rồi sao?"
Không ngờ, câu trả lời lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Arnold.
"............Không, anh ấy vẫn còn ở đây đó."
"Thật... thật sao! V... vậy thì tốt quá rồi!"
Anh thật sự nghĩ như vậy. Dù sao, cùng là thú nhân, biết anh ta bị mang đi thì không phải là chuyện vui vẻ gì.
Dù quá trình thế nào, việc thú nhân đó không bị mang đi mà vẫn ở trong làng này, là một sự thật đáng mừng.
"Tôi... tôi có thể gặp anh ấy không?"
Arnold dù thế nào cũng muốn trao đổi thông tin với thú nhân đó. Tuy nhiên, sắc mặt người dân làng càng thêm nặng nề.
"...Ừm, gặp thì có thể gặp thôi."
Cái giọng ấp úng đó khiến Arnold nghi hoặc nhíu mày.
"Nếu... nếu đã vậy, xin hãy cho tôi gặp anh ấy."
"............Theo tôi."
Dù không mấy tình nguyện, người dân làng vẫn dẫn đường cho Arnold.
"Này, tôi đi một lát rồi về, hai người cứ về nhà trọ chờ tôi!"
Bị Arnold nói vậy, Hiiro khẽ nhún vai, rời đi ngay tại chỗ. Muir thì lanh lảnh chạy về phía Arnold.
"Này, Muir, em cũng đi với Hiiro đi..."
"Không, em cũng muốn đi cùng. Có chuyện gì xảy ra đúng không?"
Arnold xoa đầu cô bé nói, Muir thật nhạy cảm.
"Vậy à, vậy em cứ đi đi."
"Vâng!"
Hai người nhanh chóng đuổi theo bước chân của người dân làng.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Arnold sững sờ đứng bất động.
"Đây là... anh ấy."
Người dân làng dẫn họ đến xem, là mộ của thú nhân đó.
"Cái... cái này..."
"Anh ấy bị thương quá nặng, không thể cứu vãn."
Mặc dù Muir không nghe thấy cuộc đối thoại trước đó, nhất thời chưa biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng từ bầu không khí mà Arnold tỏa ra, cô bé cũng cảm nhận được đó nhất định là một chuyện buồn.
"...Chú ấy?"
"...Muir."
Arnold đau khổ nhìn vào mắt cô bé.
Bị Arnold nhìn bằng đôi mắt gần như sắp rơi lệ, trong khoảnh khắc, Muir như người mất điểm tựa, gương mặt đầy vẻ bất an.
"Không phải chịu đau đớn quá lâu mà ra đi, có lẽ có thể coi là cái may trong cái rủi."
Câu nói của người dân làng nghe như của một người ngoài cuộc, không chút cảm xúc. À, ông ta đúng là người ngoài cuộc, chỉ là không hiểu sao, Arnold lúc này không muốn nghe con người nói như vậy.
(Khốn kiếp... tức chết đi được! Chuyện thế này trước đây chẳng phải cũng từng xảy ra sao!)
Người dân làng không có lỗi, lỗi thuộc về ai thì anh ta rất rõ. Dù vậy, Arnold tin rằng chỉ có mình và Muir, cùng là thú nhân, mới có thể hiểu được tâm trạng của thú nhân đang yên nghỉ ở đây.
Anh ngắm nhìn ngôi mộ được dựng sơ sài. Một cây thánh giá bằng gỗ được cắm xuống đất.
(Tại sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn đến thế... Lúc đó mình cũng vậy... đứa trẻ này cũng vậy...)
Anh đặt tay lên đầu Muir, cắn chặt răng kiềm nén. Muir dường như cảm nhận được điều gì từ bàn tay hơi run rẩy, khẽ nắm lấy áo Arnold, nép vào bên cạnh anh.
"Muir..."
Cảm nhận được tấm lòng cô bé, Arnold nặn ra một nụ cười.
"Cảm ơn em."
Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, Muir liền nhắm mắt lại vẻ hưởng thụ.
Tí tách tí tách tí tách...
Trời đổ mưa. Arnold ngẩng đầu ngây người nhìn lên bầu trời một lúc lâu, rồi lại nhìn ngôi mộ một lần nữa.
(Thật vô lý... Anh nhất định không cam lòng đúng không... Cơn mưa này, có lẽ là bầu trời đang khóc vì anh.)
Anh chậm rãi vuốt ve cây thánh giá gỗ cắm trên đất, nhẹ nhàng như vuốt ve vật dễ vỡ.
(Tôi sẽ không nói là sẽ trả thù cho anh, nhưng ít nhất hy vọng anh có thể an nghỉ ở đây.)
Thấy Arnold chắp tay, Muir cũng làm theo.
Sau khi mặc niệm xong, Arnold từ từ quay người đối mặt với người dân làng.
"Này, tôi có thể hỏi một chuyện không?"
"Chuyện gì vậy?"
"Những người xuống từ xe ngựa đó, có báo danh không?"
"Có chứ, nếu tôi nhớ không lầm thì là..."
Nghe thấy cái tên đã đoán trước, Arnold đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Muir lại lộ vẻ kinh ngạc.
"Họ tự xưng là 《Beast Cage》."
※
Okamura Hiiro thả lỏng người nằm trên giường nhà trọ, mãi mới chờ được Arnold và họ về.
Cả hai đều có vẻ mặt nặng nề, nhưng vì đối phương không định nói, Hiiro cũng quyết định không hỏi.
Hình như trời mưa, nghĩ chắc tạm thời không ra ngoài được, vừa hay có thể đọc cuốn sách mượn được ở nhà trọ.
Trong phòng không có ai nói chuyện, chỉ có sự im lặng thống trị một khoảng thời gian dài. Lúc này, đột nhiên –
"U oa a a a a a a!"
Arnold phát ra tiếng hét như muốn hủy diệt, đừng nói Muir, ngay cả Hiiro cũng không khỏi giật mình đánh rơi cuốn sách đang cầm trên tay.
"A a, khốn kiếp! Lại bắt đầu phiền muộn rồi! Mà nói, như vậy không giống tôi chút nào! Muir, Hiiro! Chúng ta đi ăn gì đi!"
Anh ta hình như có điều gì phiền não. Chắc là không muốn ủ rũ như động vật thân mềm, nên mới cố gắng vực dậy bằng cách la hét.
"Tôi sao cũng được, nhưng ông đừng có tự dưng la hét như vậy có được không. Cứ tưởng ông phát điên, suýt nữa thì gọi bác sĩ rồi đấy."
"Cái giọng đáng ghét của cậu, bây giờ nghe lại thấy khá sảng khoái đấy chứ!"
"...Ông là người thích bị ngược đãi à?"
"Lắm lời! Tóm lại, đi ăn gì đã! Mau lên, Muir cũng vậy!"
"Ế, ồ, ừm!"
Thật ra Muir cũng buồn bã không kém, nhưng nhìn thấy Arnold cố gắng vực dậy, cô bé giật mình nhận ra mình không thể cứ mãi chán nản, liền cố gắng lấy lại tinh thần đáp lời.
"Được thì được, nhưng làng này có quán ăn không?"
"Cái loại đó, kiểu gì chả có. Dù không có, thì cứ bảo nhà trọ nấu gì đó ăn là được rồi!"
"Chưa đến giờ ăn mà?"
"Chỉ cần trả tiền, họ sẽ làm thôi!"
"...Thế tiền này, chú sẽ trả à?"
"Không không không, phần ai người nấy trả chứ! À, ừm, người mời ăn là tôi, đành chịu, hôm nay tôi đãi!"
"Vậy thì đi thôi."
Tôi nhanh chóng khép sách lại, đứng dậy.
"Cậu... cậu đúng là thực tế."
"Có gì nhận nấy đương nhiên phải nhận, chuyện có lợi không hại thì sao tôi phải từ chối."
"Ha ha, đúng là cái lý lẽ cùn mà cậu hay nói."
Ba người hỏi thăm người nhà trọ, xem ra làng này vẫn còn một quán ăn, liền cùng nhau đi đến đó.
Dù chỉ là một quán ăn nhỏ, nhưng hương vị lại rất ngon. Quan trọng nhất là giá cả phải chăng, và khẩu phần lại nhiều, đúng là một quán ăn tốt.
Muir cũng vui vẻ há to miệng, nhét một miếng thức ăn lớn vào. Nghĩ kỹ lại, cô bé này tuy nhỏ con, nhưng sức ăn lại khá lớn.
Đương nhiên, Arnold cũng ăn rất nhiều, có lẽ trong tộc thú nhân, ai ai cũng là người ăn khỏe, phát hiện mới này khiến Hiiro cảm thấy hôm nay cuối cùng cũng có chút thu hoạch.
※
Ba người thỏa mãn cơn đói trở về nhà trọ, xác nhận điểm đến tiếp theo.
"Tóm lại, tiếp theo chúng ta cứ tiến về phía biên giới trước đã?"
"Ừm, Hiiro cũng định làm vậy đúng không? Nên mới đi cùng chúng tôi."
Muir lặng lẽ lắng nghe hai người nói chuyện.
"Đi ngay bây giờ à?"
"Ừm~ chuyến đi này không vội vã, nhưng, hình như đã xảy ra một vài rắc rối đáng lo ngại."
Tuy ba chữ "rắc rối" được nói rất nhỏ, Muir vẫn nghe thấy. Biết rõ Hiiro cũng nghe thấy, nhưng vì anh ta không nói gì, Arnold cũng cố ý không nhắc đến chủ đề này.
(Có phải chú ấy không tin Hiiro-nii không nhỉ...?)
Muir tuy nghĩ vậy, nhưng cũng cho rằng khi cần thiết Arnold nhất định sẽ nói, nên cô bé tiếp tục giữ im lặng.
"Vậy thì, cứ giữ nhịp độ hiện tại mà tiến lên. Lỡ có chuyện gì, đến lúc đó hãy tính cách ứng phó."
"Ông lạc quan thật đấy."
"Đó là phương châm của tôi, tôi không bao giờ ép buộc bản thân."
"Nếu là chuyện liên quan đến cô bé này thì sao?"
"Dù phải ép buộc cũng phải kiên trì đến cùng!"
"Chú ấy... chú ấy thật là."
Muir nói với giọng bất đắc dĩ như vậy, Arnold ngược lại lộ ra vẻ mặt vui mừng khó hiểu.
"...Ông bố ngốc biến thái quỷ súc mê loli?"
"Dài quá rồi! Ít nhất cũng bỏ chữ ông bố ngốc đi! Với lại tôi tuyệt đối không phải mê loli!"
"Hiiro... Hiiro-nii thật đáng ghét! Người ta không phải trẻ con!"
Muir phồng má nói vậy, nhưng Hiiro hoàn toàn không ăn thua.
"Nhưng em nhìn đúng là chưa đầy mười hai tuổi mà."
"U u..."
Muir tự ti về tốc độ phát triển cơ thể của mình, lại không thể phản bác Hiiro, chỉ có thể ôm gối lầm bầm.
"Ô hô! Em thế này thật đáng yêu quá đi, Muir!"
"Ế, à, vậy... vậy sao?"
Bị Arnold nói vậy, Muir ngượng ngùng, liếc nhìn Hiiro một cái.
"Khò a~"
Nhìn thấy Hiiro đang ngáp, hoàn toàn không để ý đến mình, tôi không khỏi chán nản rũ vai.
(Ừm~ Thật không cam lòng.)
Tôi cũng không biết tại sao lại để tâm đến thái độ của Hiiro đến vậy, chỉ là thấy Hiiro hoàn toàn không có hứng thú với mình, quả thật có chút không vui.
Ngày hôm sau là một ngày trời trong xanh gần như không thật, ba người lại lên đường.
※
Trước khi rời làng, tôi muốn đến hội quán để đổi các vật liệu kiếm được từ việc đánh quái ra tiền mặt, nhưng lại tìm mãi không thấy. Dường như trong làng này không có sự tồn tại của hội quán.
Mang theo cả một túi đầy vật liệu lên đường là một việc gây phiền toái. Nhưng, về cơ bản chỉ có hội quán mới có thể đổi ra tiền mặt, hầu hết các cửa hàng thông thường không thể đổi được.
"Dù sao cũng không thiếu tiền, chi bằng vứt đi?"
"Tôi nói Hiiro này, sao cậu có thể nói ra câu lãng phí như vậy! Số tiền đổi được từ những vật liệu này còn nhiều hơn cậu tưởng đó. Dù bên trong hầu hết là 《Kim ong ếch》 thôi..."
Nói rồi, Arnold giơ túi lên cho Hiiro xem. Hiiro không quá chấp trước vào tiền bạc, tuyệt đối không kiếm thu nhập vượt quá mức cần thiết.
Nhưng, câu nói tiếp theo của Arnold lại khiến anh thay đổi ý định.
"Thật là, chỉ cần có tiền là có thể mua được những nguyên liệu quý giá và những cuốn sách cậu thích nhất thôi."
Nghe anh ta nói, Hiiro đột nhiên nhìn quanh.
"...Cậu sao vậy Hiiro?"
"Ông còn đứng đực ra đó làm gì? Chẳng phải nên nhanh chóng tìm người có thể đổi tiền sao?"
"............Tôi có nghe nhầm không?"
Sự thay đổi bất ngờ của anh khiến Arnold ngớ người. Nhưng Hiiro vẫn làm như không thấy, bước vào một cửa hàng.
"...Tóm lại đi thôi, chú ấy."
"Ồ, được."
Dưới sự thúc giục của Muir, Arnold miễn cưỡng gật đầu, theo vào cửa hàng thì thấy một người đàn ông to lớn đang tranh cãi với chủ quán.
"Cái gì! Ở đây không bán sao?"
"Dù ngài nói thế nào, đồ không bán được thì vẫn là không bán được thôi, vị khách này."
"Nhưng đây không phải cửa hàng tạp hóa sao? Sao ngay cả 《Kim ong ếch》 cũng không có?"
Dường như ông ta đến đây đặc biệt vì một món đồ nào đó, biết cửa hàng không bán thì người đàn ông thất vọng cúi đầu. Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Muir thì thầm:
"À, chú ấy, 《Kim ong ếch》 chúng ta hình như... có đúng không?"
Người đàn ông như có thiên lý nhĩ, động tai một cái, nhanh chóng bước đến trước mặt Muir.
"Tiểu thư đây! Cô nói thật sao?"
"Ơ, à, cái... cái đó... à..."
Người đàn ông mặt đầy thịt, lại còn cạo trọc lóc, cũng khó trách Muir nhìn thấy thì rụt rè. Arnold bước lên phía trước cô bé, trừng mắt nhìn người đàn ông.
"Ồ ồ? À, ừm, xin lỗi thật nhiều. Lỡ quá kích động."
Thấy vẻ nhút nhát của Muir, người đàn ông thành thật xin lỗi. Thấy vậy, Arnold cũng không trừng mắt dữ dằn nữa.
"Thôi được rồi, không sao đâu. Ông muốn 《Kim ong ếch》 phải không?"
Đối với người đàn ông mà nói thì thật may mắn quá, Hiiro và họ đúng lúc đang có loại vật liệu này. Người đàn ông nói rằng mình dù thế nào cũng cần loại vật liệu này.
Hóa ra hình như con gái ông ta bị côn trùng độc cắn, chỉ cần có loại kim này là có thể chữa khỏi. Nghe ông ta nói vậy, Arnold không phải là người bất cận nhân tình, đương nhiên không thể không đồng ý.
Người đàn ông mừng rỡ, giao số tiền trên tay cho Arnold. Điều đáng mừng nhất là, để bày tỏ lòng biết ơn, người đàn ông quyết định mua luôn cả những vật liệu khác.
"Cảm ơn các vị! Như vậy vợ và con gái tôi sẽ rất vui!"
"Ồ, vậy thì tốt quá."
"À đúng rồi! Tôi là Rapu, lần sau có duyên gặp lại, cùng uống một ly nhé!"
Nói xong, người đàn ông như một cơn gió biến mất. Nhìn bóng lưng người đàn ông chạy xa, Hiiro nghĩ thầm:
(Cái lão đầu trọc đó, đúng là một người đàn ông như bão tố mà...)
Đối với Hiiro và họ, có thể bỏ đi gánh nặng mà lại có thêm thu nhập, không gì tuyệt vời hơn thế.
Sau vài ngày mạo hiểm cùng Arnold và họ, lương thực đã gần cạn kiệt, ba người bèn quyết định ghé vào thành phố gần đó 【Palestoos】 để dự trữ thêm.
Vừa vào thành, Arnold lập tức lén lút nhìn quanh, không biết đang tìm gì.
"Không có ở đây..."
Vừa lẩm bẩm nhỏ tiếng như vậy, Arnold dường như thở phào nhẹ nhõm.
"Ông đang làm gì thế?"
"À, ừm, không có gì."
Arnold mặt co quắp, nở một nụ cười lấp liếm, Muir bên cạnh cũng có vẻ bồn chồn. Xem ra đây là chuyện chỉ có hai người họ biết.
Hiiro không đặc biệt muốn biết, cũng không tiếp tục truy hỏi.
Lúc này, mấy chiếc xe ngựa lướt qua bên cạnh. Đi đến một chỗ trống trải giống như quảng trường, mấy chiếc xe ngựa vừa rồi liền dừng lại ở đó.
Những người mặc áo choàng trắng liên tục xuống xe, cư dân thành phố đều nhìn cảnh này với ánh mắt kinh ngạc, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hiiro cũng mang cùng suy nghĩ đó, nhưng vô tình phát hiện ra Arnold và Muir sắc mặt tái xanh. Vừa định hỏi thì nghe thấy Arnold lẩm bẩm:
"...Tại sao ngay cả nơi này cũng..."
Giọng anh ta nghiến răng ken két, nghe rất không cam lòng. Như muốn giấu mình đi, anh ta cùng Muir rụt người lại. May mắn thay, có rất nhiều người vây xem gần đó, Arnold và họ mới có thể ẩn nấp thuận lợi.
"Này, Hiiro, bây giờ lập tức từ đây..."
"Không được động đậy!"
Đúng lúc Arnold đang thì thầm với Hiiro, một người mặc áo choàng trắng đột nhiên hét lớn như vậy.
Xem ra đó không phải nhắm vào một người cụ thể nào, mà là nói với tất cả mọi người đang tụ tập ở quảng trường.
"Các người tốt nhất hãy hiểu rõ, những kẻ nào bây giờ nhúc nhích, chúng ta sẽ ưu tiên điều tra thân thế!"
Người đó nói với giọng điệu bề trên, khiến Hiiro khó chịu nhíu mày. Nếu cứ như vậy không biết Hiiro sẽ làm gì, Arnold khẽ kéo áo anh ta.
"Hiiro, tuyệt đối không được động đậy."
"…?"
Mặc dù nghĩ "tại sao mình phải bị ông ra lệnh như vậy", nhưng nhìn thấy gương mặt tái xanh của anh ta, Hiiro cũng biết bây giờ không phải lúc đùa.
Arnold gần như đang sợ hãi điều gì đó. Không chỉ anh ta, Muir cũng vậy.
Chỉ có mình tôi không hiểu gì cả, Hiiro cảm thấy không mấy vui vẻ. Tôi nghĩ ít nhất cũng phải hỏi rõ lý do, vừa định mở miệng chất vấn Arnold thì –
"Thành phố này có 'Thú nhân tộc' trà trộn vào! Chúng tôi đến đây là để bắt chúng!"
Nghe câu đó, Hiiro đại khái đã hiểu rõ. Từ không khí bao trùm xung quanh, có thể thấy những kẻ này không có ý tốt, và cũng cảm nhận được, nhóm người này hẳn rất căm ghét "Thú nhân tộc".
Chính vì lẽ đó, hai người họ mới muốn ẩn mình. Tuy nhiên, đối phương dường như chắc chắn rằng có "Thú nhân" ở đây.
(Có phải sự tồn tại của chú ấy đã bại lộ rồi không...?)
Nếu vậy, thay vì co ro ở đây, tốt hơn là nên rời đi ngay lập tức. Nhưng họ lại không có ý định hành động.
Tạm gác lại sự sợ hãi của họ, Hiiro một lần nữa quan sát nhóm người mặc áo choàng trắng.
Trên lưng những chiếc áo choàng trắng họ mặc có vẽ hình sói, bên cạnh in một dấu X lớn.
(Sói và X? Không... tôi biết rồi, không phải sói, mà là biểu tượng cho 'Thú nhân tộc' và X thì phải.)
Hình sói tượng trưng cho "Thú nhân tộc", cộng thêm dấu X dập lên, có lẽ là đại diện cho sự phủ nhận sự tồn tại của thú nhân? Hiiro tự ý giải thích như vậy.
Những người mặc áo choàng trắng bắt đầu nhìn quanh, tìm kiếm mục tiêu của họ.
Liếc nhanh sang bên cạnh, tôi thấy Arnold mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, còn Muir thì nhắm chặt mắt, nép sát vào người Arnold.
Vô tình liếc nhìn chiếc xe ngựa, một chồng đồ đặt ở một góc giá hàng đã thu hút sự chú ý của Hiiro.
(Đó là... sách?)
Có những cuốn sách dày như từ điển, và cả những cuốn mỏng với số trang ít ỏi, tổng cộng khoảng năm sáu cuốn.
Chẳng qua, mỗi cuốn trông đều là sách cũ đã có từ lâu. Đối với Hiiro, chỉ cần là sách thì đều tốt, đều muốn đọc thử một lần.
"Thị".
Ở nơi này mà sử dụng ma pháp, đối với người thường hẳn là chuyện khó tin. Tuy nhiên, chỉ cần thỏa mãn được ham muốn, Hiiro không cảm thấy tiếc nuối.
Hiệu quả của ma pháp chữ "Thị" này có thể thực hiện điều tra đơn giản đối với những gì nhìn thấy. Chỉ cần sử dụng nó, dù không có ống nhòm, cũng có thể xác nhận bìa sách ở xa.
Khi nhìn thấy tên sách hiện lên trong mắt, Hiiro không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
《Du ký ẩm thực ~ Phương pháp du ngoạn khắp đại lục ~ ①》
Cơ thể không kìm được khẽ run lên, dù thế nào cũng muốn đọc cuốn sách này, để bổ sung kiến thức trong đó. Vì đây là tập ①, hẳn sẽ có phần tiếp theo. Hiiro nhìn thêm vài cuốn nữa, quả nhiên là vậy.
Trong số đó còn có một cuốn tên là 《Hệ thống ma pháp》, thật sự khiến người ta phải thèm thuồng.
Ánh mắt tiếp tục nhìn về phía những cuốn sách chưa xác nhận, đang định điều tra tên sách thì một người mặc áo choàng trắng đứng chắn ngay trước số sách.
(...Chậc, vậy thì không thể xác nhận được rồi... Thật sự muốn biết.)
Bây giờ lại không thể tùy tiện cử động, phải làm sao mới có thể xác nhận đây... Sau một lúc suy nghĩ, vẫn không có câu trả lời.
Những người mặc áo choàng trắng lần lượt điều tra đám đông xung quanh. Đặc biệt là những người đội mũ và mặc quần áo rộng rãi, đó là trọng điểm điều tra của họ.
Căn cứ phán đoán của họ hẳn là tai thú và đuôi. Vì vậy họ mới cố ý chọn những người đội mũ và mặc quần áo rộng để kiểm tra kỹ lưỡng.
Mặc dù được gọi là "Thú nhân tộc", thực ra vẻ ngoài của họ chỉ như con người gắn thêm tai thú hoặc đuôi lên người mà thôi. Do đó, chỉ cần che giấu cẩn thận, thoạt nhìn khó có thể phân biệt được.
Ngoài ra, dù rất hiếm, nhưng trong số thú nhân dường như cũng có tồn tại "Tứ nhĩ" tức là có cả tai người và tai thú.
Cuối cùng, một trong những người mặc áo choàng trắng đã chuyển ánh mắt về phía này, từng bước từng bước đến gần.
Arnold và Muir sốt ruột như kiến bò chảo nóng, biểu cảm trên mặt căng thẳng đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Vì không liên quan đến mình, Hiiro vẫn giữ vẻ tự nhiên, nhưng Arnold và Muir thì không thể. Tuy nhiên, đối phương vẫn không ngừng tiến về phía này.
Arnold dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm, tôi nghe thấy tiếng anh ấy nghiến chặt răng, đang định từ từ đặt tay lên kiếm thì—
Chẳng lẽ lại định đánh nhau ở chỗ này. Hiiro vừa nghĩ vậy, đột nhiên chú ý thấy hai kẻ khả nghi trong tầm mắt.
Vẻ ngoài trông giống một cặp mẹ con, cả hai đều bồn chồn không yên như Arnold và Muir, và đều đội mũ.
(Chẳng lẽ là...)
Vừa mới nghĩ vậy.
Đạp đạp đạp đạp đạp đạp!
Có người đã chạy. Người đó nhanh nhẹn lách qua giữa những người mặc áo choàng trắng rồi chạy đi.
"Này! Có người bỏ chạy!"
Là đứa trẻ đội mũ trông như học sinh tiểu học lúc nãy, đang định trốn khỏi quảng trường.
"Chính là kẻ đó, bắt lấy!"
Đứa trẻ liều mạng bỏ chạy, nhưng đối thủ quá đông, nó nhanh chóng bị bao vây, không còn đường thoát.
"Ngươi không chạy thoát được đâu!"
"Thả, thả tôi ra!"
Đứa trẻ bị túm cánh tay ra sức vùng vẫy, động tác kịch liệt làm chiếc mũ trên đầu rơi xuống, để lộ bằng chứng nó không phải "Nhân tộc". Trên đầu nó, có đôi tai thú tượng trưng cho thú nhân tộc.
"Kẻ này là 'Thú nhân tộc'!"
"Này! Đừng để nó chạy thoát!"
Những người mặc áo choàng trắng hò hét.
"Ghét quá! Buông tôi ra!"
"Yên phận đi!"
"Nhóc con, đừng làm loạn nữa! Này! Hừ!"
"Này, nếu phiền phức thì cứ đánh ngất nó đi."
Khi nghe thấy câu nói đó, trước mặt nhóm người ấy xuất hiện một người khác.
"Làm ơn! Tha cho đứa trẻ đó đi!"
Người bất ngờ quỳ xuống cầu xin là một người phụ nữ cũng đang đội mũ.
"Ngươi là ai!"
Người mặc áo choàng trắng chất vấn với ánh mắt sắc bén.
"Mẹ, mẹ ơi! Con không phải đã bảo mẹ mau chạy đi sao!"
Đứa trẻ hét lớn. Nghe giọng nói, thì ra đó là một bé gái. Hẳn là cô bé này đã cố tình chạy ra để đánh lạc hướng kẻ địch, hòng giúp mẹ mình trốn thoát.
Tuy nhiên, cô bé đã thất bại. Không một người mẹ nào sẵn lòng hy sinh con mình để đổi lấy tự do. Người phụ nữ này cũng chính là người Hiiro đã thấy lúc nãy. Họ quả nhiên là một cặp mẹ con.
"Mẹ của nó à? Này, cởi mũ của người phụ nữ đó ra!"
Chiếc mũ của người mẹ bị cởi ra, để lộ đôi tai thú rõ ràng giống hệt cô bé.
"Báo cáo nói có hai người, chính là họ rồi. Được, mang đi!"
Cặp mẹ con ấy bị cưỡng chế đưa lên xe ngựa, trong khi tất cả những người đang đứng xem đều kinh ngạc không biết làm gì, hai "Thú nhân tộc" cứ thế bị bắt.
Trên khuôn mặt hai mẹ con lộ rõ vẻ tuyệt vọng, dáng lưng họ trông như những tử tù đang bước lên đoạn đầu đài. Có lẽ thấy họ quá đáng thương, một người trong đám đông hét lớn:
"Này! Cặp mẹ con đó đã làm gì chứ? Đứa trẻ còn bé thế kia mà!"
Nghe vậy, một người mặc áo choàng trắng dừng bước, rồi đi đến trước mặt người qua đường vừa la hét.
"Ưm ưm?"
Một tay nắm cổ áo người qua đường, người mặc áo choàng trắng cau mày, dùng giọng điệu cực kỳ khó chịu đe dọa:
"Tốt nhất là ngươi đừng nói thêm lời nào. Tuy sẽ không giết ngươi, nhưng cũng sẽ cho ngươi nếm mùi đấy, biết chưa?"
"Ưm... À... Bi, biết rồi..."
Người qua đường bị siết cổ, khó khăn lắm mới nặn ra được câu trả lời đầy đau đớn.
Tiếp đó, người mặc áo choàng trắng ném người qua đường xuống đất, liếc nhìn một cái lạnh lùng rồi mới quay lại xe ngựa.
Hành động của họ thật quá thô lỗ và ngang ngược, mọi người đều không kìm được muốn phản đối, nhưng lại sợ phải chịu chung số phận như người qua đường lúc nãy, nên chẳng ai dám nói gì.
Tuy nhiên, kết quả là việc của Arnold và Muir cuối cùng cũng không bị phát hiện, đúng lúc họ thở phào nhẹ nhõm thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra.
"Ơ ~ Chị gái này có đuôi ~ Lạ ghê ~!"
Vì giọng nói quá gần, Hiiro chú ý. Quay đầu nhìn lại, một đứa trẻ đang chỉ tay về phía Muir.
Ánh mắt tôi nhìn về phía Muir, ừm, nói đúng hơn là nhìn về phía mông Muir, ở đó đang lộ ra một cái đuôi thẳng tắp.
Có lẽ vì quá căng thẳng, cái đuôi đã vô thức dùng sức, nên mới lòi ra khỏi quần áo. Xui xẻo thay, lại bị một đứa trẻ gần đó nhìn thấy và chỉ ra.
Mặt Arnold tái mét ngay lập tức, anh ấy nhanh chóng liếc nhìn trung tâm quảng trường. Trên chiếc xe ngựa đang rời đi, những người mặc áo choàng trắng cũng đang nhìn chằm chằm về phía này.
"Này, người đằng kia! Đừng động đậy!"
Trong lúc vội vàng, Arnold ôm Muir định rời đi, nhưng bị những người vây xem chắn mất đường.
Tiếp theo, dường như những người mặc áo choàng trắng đang chờ đợi đám đông vây xem, với tư thế gọng kìm, họ tiến về phía này.
Muir vội vàng thu cái đuôi vào trong quần áo, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Tốc độ của đối phương không hề giảm đi chút nào.
"Ch, cháu xin lỗi, chú ơi... Cháu xin lỗi!"
"Không phải lỗi của cháu! Tóm lại bây giờ phải trốn khỏi đây trước đã!"
Tuy nhiên, bốn phía đều là kẻ địch không ngừng tiếp cận, bất đắc dĩ, Arnold rút thanh đại kiếm sau lưng ra.
"Muir, đừng rời xa chú!"
"Vâng, vâng ạ!"
"Chúng tôi muốn điều tra lai lịch của các ngươi... Ờ, đã rút kiếm rồi thì hẳn là chuyện đó rồi nhỉ?"
Đối phương cười đắc ý, rút thanh kiếm treo ở thắt lưng ra. Những người khác bên cạnh hắn cũng vậy.
Hiiro suy nghĩ đối sách trong đầu. Mặc dù có duyên cùng hai người này đồng hành, nhưng tình bạn không sâu đậm đến vậy.
Thế nhưng, không muốn mất đi nguồn thông tin hiếm có ở đây, đây cũng là sự thật.
(Nhưng mà, nhìn số lượng này...)
Mắt tôi đảo nhanh, tính toán số lượng người mặc áo choàng trắng. Cho đến hôm nay, mặc dù Hiiro đã quen chiến đấu với quái vật, nhưng cấp độ của tôi chắc chắn vẫn chưa đủ cao.
Hơn nữa, "Văn tự ma pháp" có một rủi ro là cần thời gian để viết, khi đối mặt với loại kẻ địch đông đảo như hiện tại, tôi luôn cảm thấy rất khó để giành chiến thắng.
Trong số kẻ địch, có một người toát ra khí chất khác biệt rõ rệt, từ nãy đến giờ vẫn luôn là hắn ra lệnh. Bây giờ, nhân vật này đang áp sát về phía này.
Tuổi của hắn khoảng từ ba mươi đến bốn mươi, cằm để râu, tướng mạo có vẻ hung ác. Ánh mắt sắc bén đáng sợ, là một quý ông điển trai. Giống như kiểu thủ lĩnh phe địch thường thấy trong phim.
Đặc điểm của người này là đeo miếng bịt mắt ở mắt phải, và đầu búi tóc kiểu võ sĩ Nhật Bản. Hiiro do dự một lúc, không biết nên gọi hắn là gã bịt mắt hay gã búi tóc. Cuối cùng vẫn cảm thấy gã búi tóc có vẻ hợp hơn, nên quyết định gọi như vậy.
Có thể nói là bản năng, từ tư thế đứng đã cảm nhận được hắn không phải kẻ tầm thường.
Nếu là một chọi một, có lẽ dùng ma pháp còn có cách đối phó, nhưng trong tình huống bị kẻ địch đông đảo vây quanh như hiện tại, muốn đối đầu với chúng thì chẳng khác nào tự sát.
Vì vậy, Hiiro tặc lưỡi một tiếng, không có hành động gì. Arnold hẳn cũng có suy nghĩ tương tự, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó, giữ cảnh giác.
"Gừ ư..."
"Hừ. Đánh nhau ở đây thì không sao, nhưng chúng tôi chỉ muốn con thú nhân kia thôi. Có vẻ như các ngươi không phải thú nhân nhỉ?"
Arnold vì không có tai thú, thân phận thú nhân dường như không bị bại lộ.
"Bao che thú nhân thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu?"
"Hừ! Nói cái gì mà nhỏ mọn vậy chứ!"
"...Cái gì?"
"Cái gì mà nhân loại, cái gì mà thú nhân, chuyện này có liên quan gì đến việc sinh tồn!"
"...Đương nhiên là có."
"Gì...!"
"Ít nhất, trên đại lục mà nhân tộc sinh sống này, 'Thú nhân tộc' và 'Ma nhân tộc' đều là những chủng tộc đáng căm ghét."
"..."
"Chỉ cần tồn tại thôi đã dơ bẩn rồi."
"Ngươi... ngươi dám..."
"Kẻ toàn thân bốc mùi thú vật, chỉ cần ở đây thôi cũng khiến người ta buồn nôn."
"Ngươi dám nói lại lần nữa àaaaaaaa!"
Arnold đã hoàn toàn nổi điên, vung đại kiếm chém thẳng về phía người đàn ông.
Choang————!
Tuy nhiên, người đàn ông bình tĩnh rút kiếm ra đỡ lấy đòn tấn công của Arnold.
"Ưm... Ưm ưm ưm!"
"Ồ! Lực mạnh thật!"
Đòn tấn công của Arnold dường như mạnh hơn đối phương tưởng tượng, khiến hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Á á á á á!"
Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Muir. Arnold giật mình, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy cảnh Muir bị kẻ địch túm lấy.
Mũ bị giật ra, để lộ đôi tai thú rõ ràng trên đầu. Đám đông xung quanh bắt đầu thì thầm, gã búi tóc nhìn Muir thì thầm: "Quả nhiên là thú nhân".
"Muir à á á!"
Rầm!
"Ưm...?"
Cổ Arnold chịu một cú đánh từ phía sau, toàn thân mất hết sức lực, kiếm cũng tuột khỏi tay, cứ thế úp mặt về phía trước mà ngã sấp xuống.
Người đàn ông thu kiếm lại, cúi nhìn Arnold nói:
"Ta khuyên ngươi hãy quý trọng mạng sống của mình, dù sao ngươi cũng là con người."
"Gừ ư..."
"Mang đi!"
"Không... đừng! Chú ơi! Chú—— ơi!"
Muir khóc lóc bị lôi đi, Hiiro vẫn không dám manh động, chỉ có thể đứng yên nhìn mọi chuyện.
Trong ý thức dần mơ hồ của Arnold, điều cuối cùng anh ấy thấy là cô con gái yêu quý bị ép vào xe ngựa.
"Muir... Khốn kiếp... Khốn... kiếp..."
"...Ưm... Ưm ưm..."
"Anh tỉnh rồi sao?"
Thấy Arnold cuối cùng đã tỉnh, Hiiro thở dài nói.
"...Đây là...?"
Dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Arnold ánh mắt lờ đờ nhìn trần nhà.
Sau đó, những người mặc áo choàng trắng đã rời khỏi quảng trường, không nỡ để Arnold đang hôn mê nằm đó, Hiiro liền đưa anh ấy về nhà trọ.
"Nhà trọ à. Mà nói thật, ngủ hai tiếng, anh ngủ lâu quá rồi đấy."
"Hai tiếng... hai tiếng... hai tiếng?"
Đột ngột ngồi bật dậy, định bước xuống giường thì.
"Ối!"
Sau gáy truyền đến một trận đau như điện giật, tuy nhanh chóng đưa tay ấn vào, nhưng cơ thể cũng vì đau đớn mà cứng đờ, vừa mới đứng dậy lại khom lưng ngồi phịch xuống giường.
"Đối phương ra tay thật độc, bầm tím cả rồi."
Sau gáy anh ấy bầm tím xanh lè, có lẽ là bị đánh bằng cán kiếm.
"Khốn kiếp... Cái tên khốn đó..."
Arnold nghiến chặt răng, nghe ra sự hối hận của anh ấy. Vừa xoa sau gáy, vẫn vừa cố gắng đứng dậy, nhìn quanh, vừa tìm thấy kiếm của mình liền cầm lên tay.
"Anh muốn đi đâu?"
"Còn phải hỏi sao! Đương nhiên là đi cứu Muir!"
Vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành, đi lại còn khó khăn. Hiiro thở dài với anh ấy:
"Cứu thì được thôi, anh có biết cô bé ở đâu không?"
Câu nói của Hiiro khiến anh ấy khựng lại ngay lập tức. Từ dáng lưng có thể cảm nhận được anh ấy đang sốt ruột đến mức nào, bởi vì Muir đối với anh ấy quan trọng đến vậy.
Tuy nhiên, thông tin trong tay quá ít ỏi, Arnold thậm chí còn không biết kẻ địch đang ở đâu.
"Hai tiếng à... Chắc vẫn chưa đi xa, tìm kiếm theo kiểu vét cạn thôi!"
"Đúng là cách làm kém hiệu quả."
"Chẳng lẽ tên ngươi có gợi ý hay hơn sao!"
Arnold đột nhiên xông đến túm lấy cổ áo Hiiro, nhìn khuôn mặt anh ấy căng thẳng, e rằng ngay cả bản thân mình đang làm gì cũng không thể phán đoán chính xác.
"Tóm lại..."
Rầm!
"À...?"
"Thả tay ra."
Arnold ôm bụng quỳ xuống tại chỗ, vừa nhìn đã biết là Hiiro đã đấm vào bụng anh ấy một cú.
"Gừ ư... Ngươi, ngươi..."
Từ "tên ngươi" biến thành "ngươi". Hẳn là cơn đau đã giúp đầu óc anh ấy tỉnh táo hơn rồi. Hiiro chỉnh lại cổ áo, ngồi xuống giường.
"Trút giận lên tôi cũng không giải quyết được gì."
"Ch, chuyện đó tôi biết! Nhưng mà, chúng ta cứ chần chừ mãi, Muir bé ấy... sẽ bị bọn chúng... ưm!"
Anh ấy lại bắt đầu bồn chồn không yên. Cứ nhìn tình hình này, Arnold và kẻ địch hẳn có một mối quan hệ nào đó, và có thể phán đoán đó là một mối quan hệ khá sâu sắc.
Sống trên đại lục nhân loại lâu như vậy, dù từng có xung đột với loại người đó cũng không có gì lạ.
"Bọn đó rốt cuộc là ai?"
"...Sao, Hiiro, chẳng lẽ cậu bằng lòng giúp đỡ?"
"Chẳng có lý do gì để làm vậy."
Arnold dường như đã đoán trước Hiiro sẽ trả lời như vậy, tặc lưỡi một tiếng đáp lại.
"Nếu đã vậy, nói cho cậu cũng vô nghĩa!"
"Tôi chỉ muốn biết thôi, mau nói cho tôi."
"Tôi từ chối!"
"...Chú ơi, chú quên rồi sao?"
"...Quên gì?"
"Chuyện chú bị đánh bất tỉnh xấu hổ lúc nãy đó."
"Ưm!"
"Có phải tôi nên vứt chú như một con ếch chết ở đó thì tốt hơn không?"
"Ưm ưm!"
"Chú nghĩ ai đã đưa chú về đây chứ?"
"Ưm ưm ưm............... Haizz, được rồi. Nhưng bây giờ không có thời gian nói chuyện chậm rãi đâu, phải nhanh chóng đuổi kịp bọn chúng!"
Arnold nói đương nhiên không sai, đối với anh ấy, điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì, chính là cô bé Muir.
Ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, điều này đã rất rõ ràng. Biểu hiện của anh ấy ở quảng trường lúc nãy cũng đã chứng minh đầy đủ điều đó.
Vì vậy, để anh ấy yên tâm, và để anh ấy tiếp tục câu chuyện vừa rồi, cần thiết phải chia sẻ thông tin mà tôi đang có cho anh ấy trước.
"...Yên tâm đi, bọn đó vẫn còn trong thành này."
"Thật không?"
Khuôn mặt nóng nảy phiền phức đó áp sát quá gần, Hiiro đành kéo giãn khoảng cách để liếc mắt lườm anh ấy.
"Cậu, cậu nói thật sao, Hiiro! Muir vẫn còn ở đây ư?"
Nếu chỉ là đôi mắt ngập tràn ánh sáng hy vọng thì còn chấp nhận được, nhưng Arnold lại là đôi mắt đỏ ngầu và hơi thở thô ráp, nếu không phải trong tình huống này, Hiiro thật sự muốn mắng anh ấy một tiếng "Anh là biến thái à".
"Đúng vậy, tôi nghe phong thanh rằng chúng đang chờ đợi ai đó hội họp ở đây. Đối phương hẳn vẫn chưa đến, nên bọn đó đóng quân ở phía đông thành."
"Vậy bây giờ đi ngay thôi!"
"Khoan đã."
"Tại sao chứ!"
"Tôi cũng đã cho ông biết thông tin rồi, còn đưa ông về đây nữa, ông cũng nên trả giá cho đàng hoàng đi chứ, chú."
"Ưm... nhưng Muir..."
"Không phải chuyện dài dòng đâu nhỉ? Ông càng không nói, thời gian càng kéo dài, có phải không?"
"Ưm; khốn kiếp! Được rồi! Nghe cho kỹ đây!"
Cuối cùng, ông ấy nửa như bất cần, bắt đầu kể về những người mặc áo choàng trắng.
Tổ chức của họ tên là 《Thú Giám》, với tôn chỉ tiêu diệt hoặc quản lý thú nhân trên lục địa nơi con người sinh sống.
Tất nhiên, những người thuộc tổ chức này đều là những kẻ chán ghét, thậm chí căm hận 『thú nhân tộc』, tạo thành một tập đoàn bài trừ sự tồn tại của thú nhân.
Họ tuần tra khắp lục địa, chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của thú nhân, sẽ hành động theo lý tưởng của tổ chức. Lần này chắc chắn cũng là do nhận được thông tin về hai mẹ con kia từ đâu đó, nên mới đến đây để truy bắt họ.
Arnold cũng từng bị họ bắt giữ trong quá khứ, và cũng vì thế mà trở thành nô lệ. Quả nhiên đúng như Hiiro dự đoán, Arnold từng có thù oán với họ.
Chính vì Arnold hiểu rõ sự nguy hiểm của họ hơn bất cứ ai, nên mới nôn nóng muốn đi cứu Muir.
《Thú Giám》 không thiếu những người giỏi chiến đấu, sự đáng sợ và mạnh mẽ của họ, Arnold đã đích thân trải nghiệm.
Điều này nói ra cũng là lẽ đương nhiên. Muốn bắt được thú nhân có thể chất ưu việt hơn con người, đương nhiên cần có trình độ sức mạnh đáng kể.
Những kẻ mạnh tự nhiên tụ tập lại, trong đó có không ít người từng là mạo hiểm giả lợi hại, người đã đánh bại Arnold chính là một trong số đó.
"À ra thế, tuần tra khắp lục địa à... Hừm."
"......... Này, không phải cậu không hứng thú với chuyện của người khác sao? Sao lần này lại muốn biết nhiều thế?"
Arnold hỏi vậy cũng phải thôi. Khi gặp Hiiro, cậu ta từng tuyên bố mình không hứng thú với chuyện của người khác.
Về quan điểm chủng tộc, dù biết Arnold và Muir là thú nhân, cậu ta cũng không suy nghĩ nhiều. Arnold xưa nay vẫn cho rằng Hiiro là một nhân vật không thể dùng lẽ thường của thế giới này mà quy định được.
Vậy thì, tại sao Hiiro lại có nhiều thắc mắc về 《Thú Giám》, một tổ chức chẳng liên quan gì đến cậu ta và mới gặp cách đây không lâu, thật khó hiểu. Arnold đặt câu hỏi, Hiiro đáp:
"Ưm? Bản thân tôi không hứng thú gì với bọn chúng cả."
"Hả? Vậy sao cậu vừa hỏi đông hỏi tây thế!"
"Cái tôi hứng thú là những cuốn cổ thư mà bọn chúng sở hữu."
"... Hạt tiêu?" (Chú thích: Trong tiếng Nhật, "cổ thư" phát âm gần giống "hạt tiêu")
"Cổ thư, là sách cổ đấy! Ai nói chuyện gia vị với ông? Đùa à?"
"Oa, xin lỗi xin lỗi. Nhưng cái gọi là cổ thư đó là sách đúng không? Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này?"
"Bọn chúng để trên xe ngựa đấy. Vài cuốn tôi đã xác định được tên sách rồi, có một cuốn tên là 《Ký Sự Ẩm Thực》, tôi thực sự rất muốn được xem ngay."
"Ồ, ồ..."
"Tuy nhiên, chỉ có một cuốn sách là chưa xác nhận xong hoàn toàn tên. Nhớ là 《Ai Là Số Một Thế Giới! Ngực Khủng...》 chỉ thấy đến đó thôi, ban đầu tôi nghĩ, nghe chú nói có lẽ có thể đoán được phần sau là gì."
Xuất phát điểm hoàn toàn là để thỏa mãn ham muốn của bản thân. Hiiro đúng là Hiiro, Arnold không biết nên an tâm hay nên bất lực.
"Ngực... Ngực khủng... rồi sao nữa? Cậu đoán được phần sau là gì không?"
"Dù sao thì, tôi đoán đó hẳn là sách bọn chúng thu thập được khi tuần tra khắp lục địa thôi, nội dung là gì thì khó nói lắm. Vẫn phải đọc thực tế mới..."
Thấy Hiiro lầm bầm với vẻ mặt nghiêm túc, Arnold có lẽ vì không theo kịp câu chuyện mà thấy ngượng, bèn lên tiếng muốn giành lại quyền phát biểu.
"Này! Hiiro, tóm lại tôi đã nói hết những gì có thể nói rồi, đi được chưa!"
Để cứu Muir, không thể chờ thêm một khắc nào nữa. Tuy nhiên, Hiiro chỉ trầm ngâm nhìn Arnold.
"Gì... gì thế?"
Hiiro suy nghĩ một lúc lâu. Cứ thế chia tay hai người họ, tự mình du lịch cũng là một lựa chọn. Thế nhưng, nếu vậy, trước khi đặt chân lên lục địa thú nhân, cậu sẽ mất đi nguồn thông tin liên quan đến thú nhân.
Còn một cân nhắc khác. Nếu không được ăn những món tuyệt chiêu của Arnold nữa, đó sẽ là một tổn thất lớn. Ông ấy có kiến thức phong phú về ẩm thực, biết rất nhiều món ngon.
Chỉ cần sau này vẫn đi cùng họ, nhu cầu về ẩm thực có lẽ sẽ được thỏa mãn. Du lịch một mình tuy thoải mái, nhưng đưa ra quyết định giữa hai lựa chọn vẫn rất khó khăn.
Hơn nữa, cuốn cổ thư vừa nhắc đến cũng khó mà bỏ qua. Cuốn sách dày như vậy, nhất định ghi chép tất cả thông tin liên quan đến lục địa này.
Cho dù không phải vậy, đã là cổ thư, có lẽ sẽ đọc được lịch sử, tiểu sử hay những nội dung thú vị khác của thế giới này. Hiiro cảm thấy một sự thôi thúc không đọc không được.
Giúp Arnold không những phiền phức, mà khả năng cao còn phải đối đầu với người đàn ông đã đánh bại Arnold, có địa vị dường như khác biệt với những người khác.
(Tuy nhiên, có lẽ có thể nhân lúc hỗn loạn mà cướp lấy những cuốn sách đó...)
Dù sao thì, bọn chúng làm cái nghề săn giết thú nhân, từ những kẻ như vậy mà cướp cái gì cũng sẽ không cảm thấy hổ thẹn lương tâm.
Nghĩ đến đây, Hiiro gật đầu, đứng dậy khỏi giường.
"Này, này, Hiiro...?"
Thấy Hiiro, người từ nãy vẫn im lặng, đột nhiên đứng dậy, Arnold bối rối gọi tên cậu. Thế là, Hiiro nghiêm mặt đáp:
"Được, chúng ta đi cướp sách đi, chú!"
"Không phải, mục đích chính phải là cứu Muir chứ!"
Lời châm chọc sắc bén của Arnold vang vọng trong phòng trọ.
※
Lúc này, Muir đang ở trong xe ngựa, bị xiềng chân nối với một quả cầu sắt, không thể nhúc nhích mà rơi lệ.
(Oa oa... oa oa... chú ơi...)
Mình thật sự quá vô dụng. Tại sao mình lại gây phiền phức lớn đến thế cho chú chứ. Muir rơi nước mắt hối hận.
Trong quá khứ, Arnold không chỉ cứu mạng mình, mà còn cứu cả tâm hồn mình.
Đáng lẽ đến lượt mình báo ơn, nhưng không những không làm được gì, lại còn khiến Arnold bị thương.
(Hay là... không có mình sẽ tốt hơn... như vậy... đối với chú... cũng sẽ tốt hơn nhỉ...)
Ánh sáng dần biến mất sâu trong đôi mắt cô. Nếu mình cứ thế bị giết, có lẽ đối với Arnold mới là một sự giải thoát, không cần bị mình làm vướng bận nữa.
Như vậy, ông ấy có thể sống tự do tự tại hơn. Nghĩ đến đây, có lẽ mình thực sự không cần tồn tại trên thế giới này.
(Chú ơi... cháu xin lỗi... cháu xin lỗi...)
Cúi đầu, cảm giác tuyệt vọng bao trùm toàn thân.
Đúng lúc cô cứ thế trở nên trống rỗng và kiệt quệ hơn —
"Mẹ ơi, Uru và mẹ sẽ chết sao?"
Câu nói này kéo Muir trở về thực tại, nhận ra ngoài mình ra còn có người khác. Muir từ từ ngẩng đầu lên, thấy một cô bé nhỏ hơn mình, đang được mẹ ôm trong lòng mà khóc.
Mặc dù người mẹ xoa đầu con, mỉm cười dịu dàng với cô bé, nhưng cũng có thể thấy cơ thể bà đang khẽ run rẩy.
"Là thú nhân thật sự tệ đến vậy sao? Nhưng, chỉ có vẻ ngoài khác mọi người một chút thôi mà?"
Người mẹ không biết phải ứng phó thế nào, chỉ đành cười khổ với con, bàn tay an ủi vẫn không ngừng nghỉ.
"Mẹ xin lỗi, Uru, đều tại mẹ nói muốn ghé thăm thành phố đó..."
"Không phải đâu, là vì bố cậu ấy..."
"Uru..."
Nhìn trang phục nhẹ nhàng của họ, Muir mới lần đầu tiên nhận ra họ cũng là lữ khách.
Chắc chỉ là trên đường đi ngang qua thành phố đó, nhưng không may mắn, bị người của 《Thú Giám》 phát hiện.
"Thật sự rất xin lỗi cậu, đều tại chúng tôi mà ra."
"Ể... à, không."
Đột nhiên bị bắt chuyện, Muir căng thẳng đáp lại.
"Cháu xin lỗi."
Cô bé tên Uru cũng đầy vẻ hối lỗi, theo sau xin lỗi.
Nhìn cô bé nhỏ nhắn bất an đến thế, khóc sưng húp cả mắt, không hiểu sao, Muir đột nhiên cảm thấy mình không thể khóc nữa.
Nghĩ lại suy nghĩ vừa rồi của mình, cô không khỏi tự trách bản thân trong lòng.
Tuyệt đối không phải chết đi là tốt, như vậy chỉ khiến Arnold buồn hơn thôi. Chuyện này, mình nên hiểu rõ nhất mới phải. Không thể chết ở nơi này, nếu chết ở nơi này —
(Sẽ bị bố và mẹ mắng cho xem!)
Bố mẹ từng nói, Muir phải sống thay phần của họ, và nhất định phải có được hạnh phúc.
Tuyệt đối không thể phản bội cha mẹ hiền lành như vậy. Hơn nữa, xe ngựa vẫn đang ở trong thành, mình cũng có người bạn đồng hành nhất định sẽ đến cứu.
Muốn nhìn thẳng vào mắt ông ấy để xin lỗi. Suy nghĩ vừa chuyển, sức mạnh tự nhiên tuôn trào. Thế là, Muir mỉm cười nói với Uru:
"Chắc cháu sợ lắm nhỉ... Ừm, chị cũng sợ lắm. Nhưng, nhất định sẽ ổn thôi."
"... Ể?"
"Vì trong thành phố này, có anh hùng đó."
"Anh hùng...?"
Điều Muir không nói ra là, "đối với tôi anh ấy chính là anh hùng". Arnold, người luôn cứu giúp cô, đối với Muir chính là một sự tồn tại giống như anh hùng.
Vì vậy, nhất định phải tin tưởng ông ấy. Đây là điều duy nhất Muir có thể làm bây giờ.
"Ừm, vậy chúng ta hãy tin tưởng, rồi chờ ở đây nhé? Chỉ cần có niềm tin sẽ được cứu, anh hùng nhất định sẽ đến cứu chúng ta."
Muir nói, mỉm cười nhẹ với Uru. Uru bối rối nhìn mẹ, thấy mẹ khẽ gật đầu, cô bé mới cười rạng rỡ.
"Vâng! Uru sẽ tin tưởng! Anh hùng nhất định sẽ đến!"
"Vâng!"
"Thú nhân chết tiệt, ồn ào quá!"
Người đàn ông ngoài xe ngựa thò đầu vào quát. "Ôi!" Uru sợ hãi co mình lại, Muir khẽ nói với cô bé:
"Đừng lo, nhất định sẽ đến ngay thôi... không sao đâu."
Cô nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, hệt như đối xử với em gái mình. Như vậy, Uru dường như cũng yên tâm hơn nhiều, nét mặt không còn căng cứng nữa.
Thực ra bản thân Muir cũng run rẩy hoảng sợ, nhưng để động viên Uru, và quan trọng hơn là để tự tin cho chính mình, cô không ngừng tự nhủ trong lòng.
(Nhất định sẽ đến... chú ơi... và... tuy không chắc người đó có đến không...)
Cô vẫn chưa hiểu rõ Hiiro lắm, nhưng cũng không cho rằng cậu ta sẽ làm điều gì vô ích cho bản thân. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy chỉ cần cậu ta cũng đến, khả năng được cứu thoát sẽ tăng lên rất nhiều.
(Tại sao chứ... tại sao lại hy vọng người đó đến... Hiiro-san...)
Hy vọng ở đây có thứ gì đó có thể gây hứng thú cho cậu ta, nhưng, mình cũng chỉ có thể cầu nguyện thôi. Đúng vậy, tiếp theo chỉ có thể tin tưởng, rồi chờ đợi.
※
"Halls-sama, Abro đã đến."
Người đàn ông tên Halls này chính là kẻ chỉ huy 《Thú Giám》, người đã đánh bại Arnold.
"Biết rồi."
Hắn nhìn người được thuộc hạ đưa đến, khẽ gật đầu chào hỏi.
"Lâu rồi không gặp, Abro-kakka."
Vẻ ngoài của Abro hoàn toàn là một ông chú trung niên phát phì, để kiểu tóc ba bảy, da mặt bóng dầu, nhìn vào là thấy nóng bức.
"Không không không, tôi thường xuyên được ngài chiếu cố mà. Xin đừng khách sáo như vậy, nói mới nhớ, ở đây nóng thật."
Những người xung quanh chắc chắn đều thầm nghĩ "chỉ ông thấy nóng thôi", Abro hoàn toàn không hay biết, cứ thế dùng khăn tay lau mồ hôi.
"Vậy thì, có thể phiền ngài nhanh chóng xác nhận một chút không?"
"Vâng, xin dẫn đường."
Halls dẫn Abro đến một chiếc xe ngựa.
"Ồ, ồ ồ! Ồ ồ ồ~!"
Sau khi nhìn thấy người trong xe ngựa, Abro không giấu được vẻ phấn khích. Những 『thú nhân tộc』 trước mắt hắn, đương nhiên chính là ba người Muir.
Thái độ của Abro khiến ba người cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Điều này cũng dễ hiểu, vì Abro đang dùng ánh mắt dơ bẩn đánh giá ba người, như thể đang ước lượng giá trị của họ. Kinh tởm nhất là hắn còn lè lưỡi liếm mép.
"Thật sự kinh ngạc quá, hiếm khi thấy món hàng thượng hạng như vậy! Ôi chao, làm việc với Halls-sama lúc nào cũng thỏa mãn thế này!"
"Ngài vui là vinh hạnh của tôi."
Abro lại phát ra tiếng tán thán hơn nữa khi nhìn thấy mái tóc bạc của Muir:
"Ôi chao chao~ nhìn đứa bé này xem, đây là cái gì? Tóc bạc? Thật hiếm có~ Đây là... 『Sói Bạc』 sao? Ôi chao, nếu thật sự là vậy, thì đúng là mua được bảo vật rồi! Hơn nữa, nhìn kỹ hai người bên kia là 『người mèo』 đúng không? Hi hi hi hi!"
Ánh mắt dầu mỡ của Abro khiến người ta như ngồi trên đống lửa, Uru khẽ nói "ghê tởm quá", mẹ cô bé vội vàng bịt miệng con lại, không cho nói nữa.
"Vậy thì tôi mua hết nhé... được không?"
"Đương nhiên là được!"
Thấy Abro cười toe toét sung sướng, trong số các thành viên 《Thú Giám》 xung quanh, có không ít người nhìn Muir và hai người kia với ánh mắt cảm thông.
Có lẽ vì họ chỉ cần tưởng tượng chuyện sẽ xảy ra sau khi bị Abro mua đi, mà không khỏi cảm thấy thương xót cho họ.
"Chỉ là, như tôi thường nói, nếu quản lý một cách tùy tiện, thì tôi sẽ không tha thứ đâu."
"Hi hi hi hi! Sự quản lý của tôi chưa bao giờ tùy tiện cả, điều này ngài hẳn là hiểu rõ nhất đúng không? Hi hi hi!"
"Đúng vậy, vậy thì xin hãy ký vào hợp đồng đi."
"Được được!"
Halls nhận tờ giấy hợp đồng từ người trông như thuộc hạ, đưa cho Abro xem.
"Vậy thì xin hãy truyền ma lực vào giấy, để hoàn tất hợp đồng."
"Cảm ơn ngài đã luôn chiếu cố! Hi hi hi!"
"Đừng khách sáo, thú nhân bẩn thỉu nhất định thích hợp với sự xử lý này đúng không?"
"Hi hi hi! Ngài cũng thật là ác độc đó!"
Ngay khi tay Abro chạm vào bản hợp đồng —
Rắc... Ầm!
Có một thứ dán vào bản hợp đồng, tiếp đó là một tràng tiếng lách tách của tia lửa, bản hợp đồng đột nhiên bị ngọn lửa nuốt chửng.
Halls không chút suy nghĩ rụt tay lại, tờ giấy đang cháy cứ thế rơi xuống tóc Abro, ngọn lửa cũng theo đó mà lan sang.
"Hi hi! Ể, gì vậy? Nóng quá quá quá!"
Bàn tay thô ngắn của hắn cố gắng vươn lên đầu, cố gắng dập tắt lửa.
Không cần nói, không chỉ Abro, tất cả những người xung quanh đều sững sờ, quên cả hành động. Không ai hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, đột nhiên có người từ trên nóc tòa nhà hạ xuống.
"... Đồ khốn nạn!"
Halls dùng ánh mắt gần như muốn xuyên thủng đối phương mà trừng mắt.
"Tôi đến đây để lấy lại Muir!"
Mũi thanh đại kiếm chĩa thẳng vào Halls, mái tóc xanh dựng đứng, vẻ mặt giận dữ, chính là Arnold.
※
"Chú ơi!"
Nghe thấy tiếng, biết Arnold đã đến, Muir từ trong xe ngựa phát ra tiếng vui mừng.
"Ồ ồ Muir! Cháu không sao chứ. Phù, tốt quá rồi~!"
Nghe thấy tiếng cô bé bình an vô sự, tôi thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng. Tuy nhiên, sự thư giãn cũng chỉ là thoáng qua, Arnold lập tức lại nghiêm mặt. Dù sao thì, bây giờ ông ấy đang một mình bị một đám kẻ địch bao vây.
Đối mặt với Arnold, người trong tình huống như vậy vẫn không biết sống chết, một mình xông đến, Halls nói với vẻ mặt chế giễu:
"He he he, ngươi đến làm gì... Đương nhiên ta sẽ không hỏi như vậy. Dù sao thì, chắc chắn là đến để mang thú nhân đó đi đúng không?"
"Đương nhiên!"
"... Ta lẽ ra đã nói, ngươi nên biết quý trọng sinh mệnh."
"Đúng vậy, nên tôi sẽ ở đây đánh cho các người tan tác, rồi bình an vô sự rời khỏi thành phố này!"
"Ngươi là thằng ngốc sao?"
"Làm ra chuyện không ra gì như vậy, các người mới là đồ ngốc chứ!"
Halls kinh ngạc thở dài.
"Ngươi đã là con người, không thể làm gì đó thông minh hơn sao?"
"Tôi!"
"...?"
Đột nhiên, Arnold quay lưng, đưa mông về phía Halls, sau đó... lắc lư.
"Tôi là thú nhân mà, đồ ngốc to xác!"
"Ưm?"
Không chỉ Halls, tất cả những người khác có mặt đều không giấu được sự kinh ngạc. Không ngờ Arnold lại là thú nhân, vì ông ấy —
"Tại sao... rõ ràng không có tai thú..."
Nghe thấy tiếng Halls lầm bầm, Arnold nhe răng cười:
"He he, chẳng qua là bị các người loài người xé rách thôi! Nói cho các người biết, đôi tai người này là giả đó!"
Với vẻ mặt "Thế nào? Sợ chưa?", Arnold ưỡn ngực. Đó tuyệt đối không phải chuyện đáng tự hào, nhưng ông ấy lại có thể nói một hoàn cảnh tồi tệ như vậy một cách vui vẻ, thu hút mọi ánh nhìn.
(Tốt lắm, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch, còn lại giao cho cậu đấy, Hiiro!)
※
"Tiến triển thuận lợi đấy chứ."
Hiiro nấp sau chỗ che chắn của tòa nhà, hài lòng gật đầu về việc bản hợp đồng bốc cháy. Đúng vậy, bản hợp đồng bốc cháy là do cậu ta phóng phép thuật chữ 『Hỏa』. Chỉ cần không chạm vào vật khác là được.
Nếu Halls và Abro gần đó đột nhiên bốc cháy, ai cũng sẽ giật mình, khả năng cao bản hợp đồng trong tay sẽ không cầm chắc mà rơi vào lửa rồi cháy rụi. Vì vậy, Hiiro mới phóng chữ 『Hỏa』 về phía hai người họ.
Mặc dù đây vốn là mục đích ban đầu, nhưng chữ 『Hỏa』 có thể dán chặt vào bản hợp đồng một cách hoàn hảo, cũng coi như là may mắn.
Quan sát tình hình trước mắt một lúc, Arnold đúng như kế hoạch, xuất hiện trước mặt bọn chúng. Theo chỉ dẫn của Hiiro, ông ấy đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người tại đó một cách vượt mức cần thiết. Arnold đã làm rất tốt.
Đột nhiên lộ thân phận thú nhân, hiệu quả kinh hãi vô cùng lớn, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Arnold.
"Được, tiến lên đi."
Tôi viết chữ "Ẩn" lên mu bàn tay, phát động ma pháp. Chữ này có thể loại bỏ vô hạn khí tức của bản thân, khiến người khác không thể phát giác sự tồn tại của tôi. Tuy nhiên, hiệu quả chỉ duy trì được một phút, vì vậy phải hành động nhanh chóng.
Tiếp đó, Hiiro nhanh chóng di chuyển, trước tiên tiến về phía cỗ xe ngựa chứa đống sách trong ba cỗ xe, và nhanh chóng di chuyển ra phía sau lưng những người của tổ chức 《Thú Lồng》.
Quả nhiên là 《Văn Tự Ma Pháp》, hiệu quả tuyệt vời, hoàn toàn không bị phát hiện. Đương nhiên, có được hiệu quả này chắc chắn cũng phải kể công Arnold đã thu hút sự chú ý.
Sau đó, Hiiro nhanh chóng leo lên xe ngựa, lấy ra một mảnh vải giống khăn gói từ trong lòng.
(Rất tốt ~ Chính là thứ này.)
Tôi gói một cuốn sách nặng hơn một cân vào khăn gói, lúc này, cuối cùng cũng nhìn thấy tên cuốn sách mà tôi chưa thể xác nhận.
《Ai là số một thế giới! Những cô gái ngực bự!》
Má tôi giật giật, không nghĩ ngợi gì mà ném cuốn sách trở lại sâu trong kệ hàng. Tôi nghĩ cứ coi như không thấy đi, khi tổng cộng gói được năm cuốn sách thì đúng lúc thời hiệu một phút của chữ "Ẩn" vừa hết.
Trên thực tế, 《Văn Tự Ma Pháp》 còn có một hạn chế, đó là cùng một chữ không thể sử dụng liên tục. Do đó, muốn sử dụng lại chữ "Ẩn", thì phải dùng một chữ khác trước đã.
Tôi viết chữ "Gửi" lên khăn gói, phát động ma pháp.
Cứ thế, chiếc khăn gói biến mất ngay tại chỗ. Tuy nhiên, Hiiro không hề tỏ ra hoảng hốt, bởi vì cậu ấy đã thực địa kiểm tra hiệu quả của chữ này rồi.
Chiếc khăn gói được gửi đến một góc bồn hoa của một hộ gia đình nào đó, theo phán đoán của cậu ấy, chỉ cần đặt ở đó thì sẽ không bị phát hiện.
Tôi lại viết chữ "Ẩn" lên người, lần này là để đi hoàn thành ủy thác của Arnold.
Sau cuộc nói chuyện ở quán trọ, Arnold tạm thời đồng ý lần tới sẽ cho Hiiro ăn món ngon tuyệt phẩm, và lấy đó làm phí ủy thác, chính thức giao cậu ấy nhiệm vụ giải cứu Muir.
Cách làm này, quả thực phù hợp với triết lý hành động của Hiiro. Cậu ấy lập tức hành động, tiến về phía cỗ xe ngựa mà Muir đang bị giam cầm.
※
Còn về Arnold, giờ đây đang trước mặt mọi người, ừm, phải nói là đang vẫy đuôi trong vòng vây kẻ địch…
(Tên Hiiro đó, không biết tiến hành có thuận lợi không…)
Vì không nghe thấy động tĩnh gì, Arnold bất an tột độ.
Tuy nhiên, từ nãy đến giờ không nghe thấy tiếng Muir, điều này dường như có thể chứng minh hành động của Hiiro đang thuận lợi. Tiếp theo chỉ cần thu hút thêm một chút sự chú ý của kẻ địch là được.
"Nếu ngươi là thú nhân, vậy thì mọi việc đơn giản rồi. Ngài Abro, ngài có cần nam thú nhân không?"
"Không cần! Không cần loại đàn ông thô tục đó! Hơn nữa hắn ta dám làm cái trò này với ta… Hừ! Ngài Hols, hãy dạy dỗ hắn ta thật tốt!"
"Chuyện là thế đó. Xem ra, hôm nay chắc chắn là ngày giỗ của ngươi rồi. Thật vậy, trong thời đại này, chẳng mấy ai muốn mua nam thú nhân cả. Đừng trách ta, muốn hận thì hãy hận số phận ngươi là thú nhân đi!"
Hols cười lạnh rút kiếm.
"Hừ! Ta cũng không phải là bị đánh lớn lên đấy nhé! Để cho các ngươi xem tài của ta!"
Arnold cũng giơ kiếm lên, trừng mắt nhìn Hols không rời. Tuy nhiên lúc này, Hols lại chế nhạo hừ mũi.
"...Cả ma pháp cũng không biết dùng thì đúng là một chủng tộc."
Hắn ta vung tay phải lên, những người xung quanh lập tức đưa lòng bàn tay về phía Arnold.
"Không cần ta phải tự mình ra tay."
Tay hắn ta vừa hạ xuống, những người xung quanh lập tức phát động ma pháp trong tay.
"Cái gì?"
Mặc dù chỉ là những ma pháp sơ cấp như Hỏa Cầu và Phong Trảm Đao, nhưng các đòn tấn công không ngừng bay về phía Arnold.
"《Phong Trận Bạo Trảo》!"
Trong lúc vội vàng, Arnold giơ kiếm từ dưới lên trên, tạo ra một luồng khí lưu mạnh mẽ tăng lên. Lợi dụng luồng khí lưu này, hắn ta dẫn các đòn tấn công ma pháp đang bay về phía mình lên trên.
"Ồ, là 《Biến Trang Thuật》 sao? Cũng khá cao minh đấy, nhưng ngươi có thể duy trì được bao lâu?"
Hols nở nụ cười bất cần, hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn.
"Vậy thì kéo cả ngươi vào luôn!"
Arnold tiến gần Hols, cố gắng kéo hắn ta vào chiêu thức, nhưng hắn ta lại lùi lại một bước lớn. Thấy vậy, Abro cũng vội vàng lùi theo.
"Lại đây, có giỏi thì kéo ta vào xem nào, đồ thú nhân."
Arnold không khỏi dừng bước.
"Kéo chúng ta vào ư?"
Hóa ra, gần chỗ họ đang đứng, có đậu chiếc xe ngựa giam giữ Muir và những người khác.
Nếu dốc toàn lực tấn công, uy lực đương nhiên có thể cuốn Hols vào, nhưng chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng đến chiếc xe ngựa.
"Ngươi, ngươi quá hèn hạ!"
"He he, hy vọng ngươi có thể gọi đó là chiến lược."
"Wa ha ha! Quả nhiên là Ngài Hols! Một tên thú nhân bé con làm sao có thể sánh được với ngài chứ!"
Abro cười ngạo mạn, khuôn mặt đó càng khiến Arnold khó chịu hơn.
"Đáng… đáng ghét…!"
Tiếp đó, Arnold chỉ không ngừng dẫn các ma pháp mà đối thủ tung ra lên trời.
"Để ta xem, chiêu này ngươi định dùng đến bao giờ mới chịu dừng tay?"
"Hô hô hô hô…"
《Phong Trận Bạo Trảo》 sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực, không thể thi triển liên tục quá nhiều lần.
Ngược lại, kẻ địch xung quanh chỉ sử dụng ma pháp sơ cấp, chỉ tiêu hao một lượng MP rất nhỏ. Thời gian kéo dài, tình thế chiến đấu bất lợi cho ai là điều hiển nhiên.
"Đến lúc rồi."
"Hi hi hi, phải đó."
Nhìn là biết, Arnold đã bị sự mệt mỏi tấn công khắp người. Nhìn khuôn mặt của Hols, Arnold phán đoán kỹ năng tương tự chỉ có thể thi triển thêm một lần nữa là cùng.
"Vậy thì, chỉ cần phòng thủ thêm một lần tấn công của ngươi nữa, đó hẳn là lần cuối cùng phải không? Đã tâm phục khẩu phục chưa? Dù sao, ta thấy trình độ của ngươi nhiều nhất cũng chỉ đến thế. Nhưng đừng lo, Ngài Abro đây sẽ chăm sóc thật tốt đứa bé ngươi mang đến."
"Hi hi hi, lần đầu tiên thấy thú nhân đáng yêu như vậy đấy. Ôi cha, ta nóng lòng muốn tận hưởng quá ~ Thật muốn sớm nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ vô tội đó vặn vẹo đau đớn!"
Arnold thở hổn hển, dùng ánh mắt đầy sát khí trừng trừng nhìn hai người đó. Đối với họ, điều này có lẽ chỉ giống như tiếng thở của côn trùng, đừng nói là dọa nạt, e rằng chỉ đổi lấy sự chế giễu của đối phương.
"Hô hô hô hô hô hô… Hả?… Hê hê hê!"
Lúc này, Arnold quả thực đã cười. Thấy nụ cười của hắn ta, Hols lộ ra vẻ ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn ta.
"Có gì đáng cười?"
"...Đồ khốn, ngươi nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn chịu thua như vậy sao?"
"...Ngươi có ý gì?"
"Chính là ý này đây!"
Đạp đạp đạp đạp, Arnold lao về phía Hols. Đồng thời kích hoạt 《Phong Trận Bạo Trảo》.
"Quá, quá ngu ngốc! Ngươi định cuốn cả xe ngựa vào sao?"
"Hi hi hi hi i i i i!"
"Đỡ đi! Đây chính là uy lực khi 《Phong Trận Bạo Trảo》 toàn lực khai hỏa!"
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Cơn bão dữ dội như thác lũ, lấy Hols làm trung tâm cuộn lên.
Tất cả thành viên của tổ chức 《Thú Lồng》 có mặt tại đó cũng đều bị đẩy lên không trung. Xe ngựa cũng bị cuốn vào, tất cả đều trở thành con mồi của lưỡi gió.
Xung quanh tạo ra, chính là hiệu quả tấn công tương tự mà tôi đã làm với Gấu Barbaras lúc đó.
Tiếp đó, những người đàn ông bị lưỡi gió xé nát trên không trung lần lượt rơi xuống như mưa. Mảnh vỡ xe ngựa cũng bay tán loạn khắp nơi.
"Hô hô hô hô… Chậc! Ngươi quả nhiên không phải hạng tầm thường…"
Arnold cố sức chống đỡ cơ thể sắp đổ gục vì mệt mỏi, không cam lòng nhìn người trước mặt.
"...Không ngờ ngươi lại bất chấp tất cả, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi."
Là Hols. Vào khoảnh khắc đó hắn ta lập tức dùng kiếm đâm xuống đất, quỳ một gối, cố gắng không để cơ thể bị cuốn đi bởi cơn bão.
Đương nhiên, dưới sự tàn phá của lưỡi gió, trên người vẫn có nhiều vết thương, nhưng còn lâu mới đến mức không thể chiến đấu.
(Thế mà lại có thể đối phó bình tĩnh như vậy… Quả nhiên là chỉ huy thì khác sao.)
Lần này, đến lượt Arnold quỳ một gối xuống. Thể lực đã đến giới hạn. Mặc dù đã phát động đúng nghĩa là đòn tấn công toàn lực, nhưng vẫn còn thiếu một bước.
Nhìn xuống Arnold, Hols nói khẽ:
"He he, nhưng, quả nhiên là thú nhân, đến việc kéo đồng đội vào cũng không hề gì, đúng là một chủng tộc đáng sợ."
"...Ngươi đang nói mớ gì vậy?"
"Gì?"
"Ta không hề kéo bất kỳ thú nhân nào vào cả!"
"...Ngươi nói gì?"
"Kiểm tra chiếc xe ngựa bị thổi bay đi, đồ khốn!"
Hols kinh hãi biến sắc, quay đầu nhìn chiếc xe ngựa bị lật tung, kinh ngạc đến không nói nên lời. Bởi vì, trong xe không có bất kỳ ai. Muir và những người khác đáng lẽ phải ở trong đó đã biến mất.
"Chú!"
Âm thanh này khiến Hols giật mình, khó tin dần chuyển ánh mắt về phía phát ra âm thanh.
"Không... không thể nào... L, làm sao làm được...?"
Đứng ở đó là Muir và cặp mẹ con kia, cùng với Hiiro.
※
Xác định mục tiêu đầu tiên là sách đã có trong tay, sau khi sử dụng lại chữ "Ẩn", Hiiro tiến về phía xe ngựa giam giữ Muir. Thấy Hiiro đột nhiên xuất hiện, Muir và cặp mẹ con kia đều hết sức kinh ngạc.
"Hi, Hiiro-niisan?"
"...Ơ? Anh ấy là Anh Hùng?"
"Nói nhỏ thôi."
"À, vâng, được ạ."
Tôi nhìn xuống còng chân của Muir, còng đã bị khóa, hạn chế hành động của cô bé.
Xác nhận hiệu quả ma pháp của chữ "Ẩn" đã biến mất, tôi viết chữ "Mở" lên khóa, tháo khóa ra.
Không cần nói, hành động mở khóa mà không cần chìa khóa của Hiiro khiến Muir không thể che giấu sự ngạc nhiên. Sau đó, cô bé đưa ra lời thỉnh cầu.
"Hi, Hiiro-niisan, xin anh cũng giúp họ tháo còng!"
Tôi nhanh chóng liếc nhìn cặp mẹ con kia, nhìn là biết đó là cặp mẹ con bị bắt ở quảng trường.
Thấy Hiiro chỉ nhìn chằm chằm cặp mẹ con, Muir có lẽ vì thế mà cảm thấy bất an. Để giúp cặp mẹ con, cô bé lại mở lời thỉnh cầu:
"Hiiro-niisan... Em biết Hiiro-niisan không muốn giúp người khác mà không có báo đáp. Nhưng, nhưng mà xin anh! Xin, xin anh nhất định phải cứu họ!"
Nhìn Muir cố sức cúi đầu, tôi nghĩ dù sao cũng chỉ là tiện thể, cũng không phiền phức lắm, giúp họ cũng không sao.
Tuy nhiên, ngay trước khi Hiiro hành động, người mẹ kia đã mở lời:
"Tôi, tôi cũng cầu xin ngài, tôi bằng lòng báo đáp ngài bất cứ điều gì, chỉ cần để đứa bé này thoát đến nơi an toàn!"
"Không... không được! Nếu mẹ không được cứu, Uryu cũng sẽ ở lại đây!"
Chứng kiến tình mẫu tử cao đẹp như vậy, Hiiro không khỏi nhún vai. Chẳng qua, đã chủ động nhắc đến thù lao, Hiiro cũng nảy ra ý nghĩ có được thì cứ lấy.
"Nếu đã vậy, như là cái giá để giúp các người, sau này các người phải mời tôi ăn cơm."
Yêu cầu đột ngột của Hiiro khiến ba người ngẩn tò te. Nhanh chóng, trên khuôn mặt người mẹ nở nụ cười:
"He he, được thôi, tôi sẽ cố gắng làm món ăn ngon nhất."
"Uryu cũng sẽ giúp!"
"...Vậy chúng ta nhanh chóng rời đi thôi!"
Vì không thể sử dụng liên tục cùng một chữ, lần này tôi viết chữ "Hỏng" lên còng của người mẹ, phát động ma pháp. Rắc một tiếng, chiếc còng đúng như tưởng tượng bị phá hủy, người mẹ cũng được giải thoát.
"Anh trai... anh là Anh Hùng?" (Chú thích: "Hiiro" trong tiếng Nhật phát âm gần giống "Anh Hùng", nhưng trọng âm khác)
Uryu nhìn chằm chằm Hiiro quan sát. Vị trí trọng âm tuy khiến tôi bận tâm, nhưng chắc là Muir đã nói tên mình cho cô bé rồi, thế là tôi gật đầu đáp lại.
"Đúng vậy."
Tôi chỉ lạnh nhạt trả lời như vậy, sau đó lại dùng chữ "Mở" để mở còng chân của Uryu.
"Em biết mà! Yeah hê hê!"
Không hiểu lý do khuôn mặt vui vẻ của Uryu, Hiiro nhíu mày. Muir thì không hiểu sao lại lộ ra vẻ bối rối.
"...Dù không hiểu em đang nói gì, nhưng dù sao thì cứ ra ngoài đã."
Hiiro lại viết chữ "Ẩn".
Bốp!
"Ể... Ể?"
Đột nhiên bị Hiiro nắm lấy cánh tay, Muir không khỏi kinh ngạc kêu lên. Hiiro vội vàng nhắc nhở cô bé "Nếu bị phát hiện thì sao".
"X, xin lỗi... Nhưng mà cái này... Hiiro-niisan...!"
"Này, các người cũng nắm lấy tay đứa bé này như vậy."
Bất chấp sự bối rối của Muir, tôi dặn dò hai mẹ con cũng nắm lấy tay Muir.
"Không còn thời gian nữa, nhanh lên!"
Dưới sự thúc giục của Hiiro, ba người đang lơ mơ vội vàng nắm tay nhau. Giữ nguyên trạng thái đó, Hiiro bước xuống xe ngựa.
Nhiều người đi cùng nhau như vậy, lẽ nào sẽ không bị phát hiện sao? Ba người tuy lo lắng như vậy, nhưng kỳ lạ thay, hoàn toàn không có ai chú ý đến họ.
Trên thực tế, hiệu quả của chữ "Ẩn", ngay cả những người có liên hệ với Hiiro như vậy cũng được hưởng lợi.
Thế là, Hiiro đã hoàn thành mỹ mãn màn giải cứu này.
※
Không biết từ lúc nào đã thoát khỏi xe ngựa, đến ngoài phạm vi tấn công của Arnold. Khi Arnold nhận ra điều này, hắn ta có thể phát động toàn lực tấn công.
"...Ừm? Tên đó là ai?"
Hols nhíu mày nhìn Hiiro mà hắn ta lần đầu tiên nhìn thấy.
"Hê hê…"
Nghe thấy tiếng cười của Arnold, Hols nghiến răng, trừng mắt nhìn.
"Chuyện này là sao? Tên đó là ai! Ơ, nói cho cùng, bọn họ làm sao rời khỏi xe ngựa được chứ!"
"...Hê hê, chuyện này ta làm sao biết được? Nhưng mà, chỉ cần tên đó nói làm thế, ta sẽ tin hắn. Chỉ vậy thôi!"
"Ngươi nói gì... Thằng nhóc đó rốt cuộc là thần thánh phương nào...?"
"Ta cũng muốn biết đây... Thế nào, đừng bận tâm đến hắn nữa. Giờ xung quanh ngươi đã không còn một ai, vậy là tình thế đã đảo ngược rồi đấy?"
Hols lộ ra vẻ không cam lòng... mới lạ, ngược lại, hắn ta chỉ nở một nụ cười đầy hứng thú.
"He he he, ngươi kéo cái thân xác vô dụng này, thế mà dám nói ra lời như vậy! Đối thủ như ngươi, một mình ta đối phó là quá đủ rồi!"
Cả người tỏa ra sát khí mãnh liệt. Cảm giác ngay cả không khí cũng rung động đó, cơ thể đã tả tơi của Arnold giờ đây không thể chịu đựng được.
Hols rút kiếm, nắm chặt chuôi kiếm để tung ra đòn chí mạng.
"Chú!"
Đột nhiên, Muir không hiểu sao lao về phía Arnold, đứng chắn trước hắn ta, dang hai tay ra, tạo tư thế cố gắng bảo vệ hắn ta.
"...Nhóc thú nhân, ngươi muốn làm gì?"
"Lần này đến lượt Muir bảo vệ chú!"
Ánh mắt kiên định của Muir nhìn thẳng về phía trước, Hols chuyển sang tỏa ra khí chất như đã mất trí.
"...Hừ, nhìn thấy bọn ngươi là ta phát điên. Nếu khách mua cũng bị thổi bay rồi... thì giết sạch bọn ngươi đi."
Sự tức giận và sát ý khiến khuôn mặt hắn ta biến dạng, trừng mắt nhìn Muir, bắt chéo hai tay hét lên:
"Hỏa đạn!"
Từ lòng bàn tay Hols bắn ra những khối lửa như đạn súng, thẳng tắp bay về phía Muir.
"Muir, nguy hiểm!"
"Chú!"
Trong gang tấc, Arnold ôm lấy Muir nhảy sang một bên, tránh được đòn tấn công.
Viên hỏa đạn cứ thế bay về phía căn nhà dân gần đó, chịu tác động của hỏa đạn, lửa bắn tung tóe khắp nơi.
※
(Ma pháp của người đàn ông đó rất mạnh, nếu bị đánh trúng, e rằng ngay cả chú ấy cũng không chịu nổi.)
Hiiro khoanh tay trước ngực, quan sát trận chiến giữa Arnold và Hols.
(Những người khác dưới chiêu cuối của chú ấy đều đã ngất xỉu rồi, chỉ còn lại tên đàn ông búi tóc thôi à.)
Hols quả thực búi tóc kiểu samurai Nhật Bản, nhưng cái tên không sáng tạo chút nào của Hiiro thật khiến tôi cảm thấy tiếc cho gu của cậu ấy.
(Nhưng, tên đàn ông búi tóc này thực sự đặc biệt mạnh mẽ.)
Vừa nói, tôi chợt nhớ ra chưa kiểm tra 《Trạng Thái》 của Hols, Hiiro liền dùng ma pháp chữ "Hé" để âm thầm điều tra.
Hols Wagner
LV 58
HP 888/925
MP 470/576
EXP 172089
NEXT 11001
ATK 417(453)
DEF 382(415)
AGI 245(255)
HIT 205(229)
INT 219(223)
《Thuộc Tính Ma Pháp》 Lửa
《Ma Pháp》 Hồng Mâu (Lửa · Tấn Công)
Xích Diễm Hỏa Vụ (Lửa · Hỗ Trợ Hiệu Ứng)
Hỏa Đạn (Lửa · Tấn Công)
Hỏa Diễm Tấn Công (Lửa · Tấn Công)
《Danh Hiệu》 Nguyên Mạo Hiểm Giả, Kẻ Chán Ghét Thú Nhân, Thành Viên Thú Lồng, Kẻ Giết Người, Thợ Săn Thú Nhân, Cuồng Loạn, Thuộc Tính Rắn, Kẻ Giết Thú Nhân Mắt Kép
Sau khi kiểm tra 《Trạng Thái》 của Hols, Hiiro suy nghĩ về khoảng cách cấp độ giữa Arnold và hắn ta.
(Nếu không nhầm thì cấp độ của chú ấy là 31, mà tên đàn ông búi tóc lại là 58… Thảo nào chú ấy lại thua hắn ta.)
Trong thế giới này, cấp độ tuy không phải là tất cả, nhưng lại là một trong những yếu tố ảnh hưởng khá quan trọng. Cấp độ cũng đại diện cho mức độ kinh nghiệm.
Thêm vào đó, Hols ban đầu là một mạo hiểm giả, về kinh nghiệm chiến đấu, Hiiro phán đoán Arnold khó có thể là đối thủ của hắn ta.
Kế hoạch ban đầu là sau khi giải cứu con tin, Arnold sẽ tìm cơ hội thoát khỏi hiện trường, trong tình trạng hiện tại ngay cả đứng vững cũng khó khăn thì có lẽ đã quá đòi hỏi hắn ta.
Arnold tuy đã nói chuyện sau hắn ta sẽ tự lo liệu, nhưng xem ra tình hình không mấy lạc quan.
Tuy nhiên, vì hắn ta đã nói vậy, Hiiro cũng định hoàn toàn đóng vai trò bảo vệ bên cạnh. Ngay khi cậu ấy nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy trán nóng toát mồ hôi.
(Nói mới nhớ, không ngờ xung quanh cháy rực thế này lại nóng đến vậy nhỉ… Ưm?)
Okamura Hiiro bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, toàn thân cứng đờ.
“Aaaaaaa!”
Khắp nơi vang lên tiếng thét bi ai, khiến ánh mắt của tất cả những người có mặt đều đổ dồn vào người đang la hét.
Hiện ra trước mắt mọi người là Okamura Hiiro đang há hốc miệng sửng sốt, đứng sững không nhúc nhích.


0 Bình luận