Konjiki no Wordmaster
Sui Tomoto Syungo Sumaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 02: Khởi hành

0 Bình luận - Độ dài: 9,844 từ - Cập nhật:

Khởi hành

Ngày hôm sau, Okamura Hiiro đứng trên 【Đường Thor】 bên ngoài thành phố, trải bản đồ ra và lẩm bẩm trong miệng. Hóa ra, cậu đang cân nhắc nên đi đâu tiếp theo.

Tạm thời, cậu đã nghĩ ra một vài địa điểm dự kiến. Ví dụ, nếu đi về phía Nam, tuy không bằng 【Quốc gia Nhân loại Victorias】, nhưng cũng có một 【Frontoya】, đó là một thành phố buôn bán sầm uất.

Tuy nhiên, Hiiro muốn đi về phía Tây hơn, đến 【Sagyo】. 【Sagyo】 là một thành phố rất gần biên giới, và gần đó là lục địa nơi 『Thú nhân tộc』 sinh sống.

Vì đã đến thế giới khác rồi, việc muốn tận mắt chứng kiến 『Người sói tộc』 hay 『Người mèo tộc』, v.v., của 『Thú nhân tộc』 cũng là một suy nghĩ tự nhiên.

Tuy nhiên, tình hình giữa các quốc gia hiện nay đang căng thẳng, việc vượt qua biên giới không hề dễ dàng. Thế nhưng, trong quá trình làm mạo hiểm giả, Hiiro cũng từng nghe nói về những chuyện như thế này:

Giữa các quốc gia quả thật có sự kiềm chế lẫn nhau, nhưng dù vậy, trong số các mạo hiểm giả vẫn không thiếu người xuất thân từ 『Thú nhân tộc』, và cũng có không ít ví dụ về việc hợp tác với 『Nhân tộc』.

Lập trường của quốc gia và lập trường của người dân quả nhiên có những điểm không đồng điệu, cái gọi là ý chí quốc gia, thường không thể đại diện cho ý chí của toàn bộ chủng tộc. Giữa hai nước cũng có không ít người lựa chọn giúp đỡ lẫn nhau.

Chỉ là, phong khí xã hội hiện tại vẫn khiến nhiều người căm ghét dị tộc, đặc biệt là 『Ma nhân tộc』 đang cố gắng gây chiến, những lời đồn về họ đều không tốt đẹp gì. Điều này Hiiro cũng đã phát hiện.

Chưa tận mắt xác nhận thì không thể khẳng định điều gì. Nói cho cùng, Hiiro vốn dĩ không quan tâm đến đánh giá của người khác. Bất kể chuyện gì, chỉ khi tự mình trải nghiệm, tự mình suy nghĩ, mới có thể đưa ra câu trả lời. Đây là niềm tin của Hiiro, cũng là niềm kiêu hãnh của cậu.

Vì vậy, cuối cùng vẫn quyết định đến 【Sagyo】. Nếu có cần vượt qua biên giới, nhất định cũng sẽ tìm được cách. Nghĩ vậy, cậu đưa ra quyết định cuối cùng.

Mặc dù nói vậy, khoảng cách đến 【Sagyo】 không hề gần. Hiiro hạ quyết tâm cho một chuyến đi dài và bắt đầu di chuyển. Trên đường cũng sẽ đi qua 【Rừng Crielle】 mà cậu đã đến lần trước.

Giờ đây, cậu không còn sợ hãi khu rừng này chút nào, nhưng vẫn cần phải đi qua nhanh chóng. Sau khi vào rừng, cậu vô sự đánh bại lũ quái vật tấn công.

Sau khi dễ dàng xuyên qua khu rừng, đường đến 【Sagyo】 là 【Đường Tenbass】. Đi thẳng theo con đường này, sẽ đến một ngôi làng nhỏ tên là 【Ames】. Hãy ở lại đây một đêm, ngày mai rồi tiếp tục đi. Hiiro nghĩ.

Đến 【Ames】 xong, cậu nhanh chóng tìm nhà trọ. May mắn thay, đây là một nơi hầu như không có lữ khách ghé thăm, nhà trọ cũng rất trống, chỉ có hai phòng đã có người ở.

"Tôi muốn một phòng."

"Hả, à, vâng. Xin, xin hỏi... anh là... mạo hiểm giả sao?"

"Phải, có chuyện gì à?"

"Ra vậy..."

"Ừm...?"

Cảm thấy mình hình như không được chào đón, Hiiro có chút nghi hoặc. Đây là lần đầu tiên cậu đến ngôi làng này, mà cậu cũng chưa làm gì cả.

Mặc dù vậy, thái độ của chủ nhà trọ vẫn rất bất an. Dù trong lòng bận tâm, cậu vẫn quyết định thuê phòng trước, rồi đi quanh làng một vòng xem sao.

Thế nhưng, trong làng, Hiiro cảm thấy một bầu không khí kỳ lạ. Từ nãy đến giờ, cậu liên tục cảm thấy ánh mắt từ bốn phía đổ dồn về, cứ như thể cậu là một vị khách không được chào đón.

Khi thuê trọ, chủ quán cũng không tỏ ra vui vẻ. Lẽ nào ngôi làng này không chào đón người ngoài?

"Này, anh trai."

Lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau. Quay đầu lại, đó là một đứa trẻ. Một cậu bé khoảng bảy tuổi, đang dùng ánh mắt nhìn một kẻ khả nghi mà trừng Hiiro.

Thái độ đó khiến người khác khó chịu, Hiiro quyết định mặc kệ.

"Này, sao anh không thèm để ý tôi!"

Cậu bé tức giận. Tại sao mình lại phải dây dưa với thằng nhóc này chứ, Hiiro thở dài.

"Có chuyện gì vậy, nhóc con?"

"Không được gọi cháu là nhóc con! Cháu mới muốn hỏi anh đó, sao anh lại mặc cái áo đỏ kỳ lạ đó! Muốn dọa ai à!"

"............Cậu là bò à?"

Mặc áo choàng đỏ không phải để đe dọa ai, mà đơn giản vì đây là một bộ giáp phòng thủ xuất sắc.

Không thể phủ nhận, vì gần đây luôn mặc chiếc áo choàng đỏ này, Hiiro cũng đã có tình cảm với nó. Mặc dù bên dưới áo choàng vẫn là bộ đồng phục học sinh cổ đứng màu đen nguyên bản, kết hợp lại quả thật có chút kỳ lạ, nhưng cậu không để ý.

"Anh trai, anh là mạo hiểm giả đúng không? Đến cái nơi này làm gì!"

"Cái nơi này?"

"Này! Không được nói như thế!"

"Rõ ràng là cậu nói trước mà."

Tên nhóc này sao cứ nói chuyện với giọng điệu khiêu khích vậy... Suy nghĩ thế nào cũng không ra đáp án, thêm vào việc cảm thấy phiền phức, cuối cùng Hiiro vẫn quyết định coi như không thấy, tiếp tục đi thẳng.

"Này, đứng lại cho tôi!"

Mặc kệ, mặc kệ.

"Tôi bảo anh đứng lại."

Không cần để ý, không cần để ý.

"Cho nên, này! Nghe tôi nói đi chứ!"

Coi như không khí, coi như không khí.

"Này... Này, làm ơn đi... đừng có phớt lờ người ta chứ..."

Giọng cậu bé ngày càng run rẩy, dường như vì bị phớt lờ mà cảm thấy buồn bã. Hiiro khẽ thở dài, dừng bước.

"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Nếu cậu bé bắt đầu khóc lóc ở đây, mình sẽ càng khó ở lại trong làng, đưa ra phán đoán đó, Hiiro quyết định không phớt lờ cậu bé nữa. Ngay lập tức, vẻ mặt cậu bé trở nên tươi tỉnh, nhưng rồi, lại lập tức trừng mắt giận dữ nhìn Hiiro.

"Ghét, đáng ghét! Anh trai thật xấu bụng! Mạo hiểm giả đều như thế cả!"

"Tôi là tôi, đừng có lẫn lộn tôi với những kẻ khác, thật khó chịu."

Nhìn một cái với ánh mắt chán ghét, cậu bé lập tức sợ đến cứng đờ người. Nếu nhìn từ góc độ của người thứ ba, cảnh này hoàn toàn là Hiiro đang bắt nạt trẻ con.

"...Thôi được rồi, rốt cuộc cậu có chuyện gì? Tôi đang đi dạo quanh làng, bận lắm đấy."

"Hả? Sao anh lại đi dạo quanh làng?"

"Sao cũng được chứ? Không liên quan gì đến nhóc con cậu."

"Ư... hức hức..."

Mắt cậu bé lại rưng rưng nước. Hiiro xoa thái dương, bất lực đáp.

"Thôi được rồi, tôi chỉ là giết thời gian thôi mà? Tôi vừa mới đến làng này. Tôi đang đi du lịch, hôm nay định ở đây một đêm."

"Cái gì chứ. Vậy anh trai không phải đến gây rắc rối à?"

"Gây rắc rối? Ý gì?"

Theo lời cậu bé nói, gần đây dường như có hai mạo hiểm giả đã xông vào tiệm tạp hóa và tiệm vũ khí trong làng, ngang ngược ép giá đến khi nào vừa ý thì thôi.

"Đó là một nhóm hai người, ở nhà trọ cũng trưng ra vẻ mặt hung ác, cứ đòi ở miễn phí."

"Tại sao không từ chối? Tập hợp cả làng lại thì có thể đuổi họ đi chứ?"

"Chính là không làm được..."

Câu trả lời không liên quan đến câu hỏi này không phải từ miệng cậu bé.

"A! Là chú Panish! Còn cả Coco thừa thãi nữa!"

Người đàn ông được gọi là Panish khoảng ba mươi lăm đến bốn mươi tuổi, thực tế có lẽ trẻ hơn, nhưng vẻ mặt ảm đạm khiến ông trông già đi rất nhiều.

Bên cạnh ông là một cô bé đáng yêu bằng tuổi thằng nhóc ngỗ ngược kia.

"Ghét! Sao cháu lại thừa thãi!"

Coco phồng má, nhăn nhó. Hiiro liếc nhìn hai đứa trẻ đang cãi nhau, rồi chuyển ánh mắt về phía người đàn ông tên Panish.

"Còn ông thì sao?"

"Anh là mạo hiểm giả đúng không? Tôi là Panish, tôi kinh doanh một tiệm nhỏ."

Có vẻ, ông cũng là nạn nhân của hai tên mạo hiểm giả kia.

"Lời nhóc con này nói là thật?"

"Phải. Là thật, hai người đó bây giờ đang chọn đồ ở tiệm tạp hóa."

"...Ông ấy nói mấy người không thể đuổi họ đi? Chuyện gì vậy?"

"Hai tên đó, không hiểu sao lại giữ giấy tờ sở hữu của làng."

"Cái gì? Tại sao những người như vậy lại giữ giấy tờ? Bình thường không phải do trưởng làng cất giữ sao?"

"Đúng vậy, giấy tờ vẫn được cất giữ ở nhà trưởng làng không lâu trước đây, nhưng một ngày nọ bỗng nhiên biến mất..."

Nói cách khác, đã bị hai người đó trộm mất.

"Quá bất cẩn, chỉ có thể nói là tự làm tự chịu."

"Ha ha, anh nói vậy tôi cũng không phản bác được."

Câu nói này, lại là của một người mới đến khác.

"Anh chính là lữ khách vừa mới đến đây sao? Tôi là trưởng làng của làng 【Ames】, tên là Bray."

"Trưởng làng, sao ngài lại ở đây?"

Người hỏi là Panish.

"Sao, đương nhiên là giống như cậu, nhận được thông báo có mạo hiểm giả ghé thăm, nên đến xem tình hình thôi."

Ngay khi Hiiro đến làng, trưởng làng lập tức nhận được báo cáo. Ông ấy dường như muốn tận mắt xác nhận mạo hiểm giả đột nhiên xuất hiện này.

Biết Hiiro chỉ là một mạo hiểm giả bình thường, mọi người như trút được gánh nặng.

Rắc!

Đột nhiên có tiếng gỗ vỡ. Tất cả mọi người có mặt đều nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy cánh cửa của một ngôi nhà bị tông vỡ, có người bay ra từ trong đó.

"Mic!"

Trưởng làng trợn tròn mắt kêu lên. Người đàn ông tên Mic, sau khi ngã xuống đất thì cuộn tròn người lại. Sau đó, từ ngôi nhà mà anh ta bay ra, hai người bước ra.

Một người là tên béo đầu trọc, người kia là tên gầy đầu chổi cộc cằn. Tên đầu chổi cúi xuống nhìn Mic, nhổ một bãi nước bọt vào người anh ta.

"Khạc! Mày nói lại xem!"

Hiiro thực sự muốn đặt cho tên gầy đầu chổi này biệt danh "Xương sườn gầy cộc cằn". Chỉ thấy hắn ta trừng mắt nhìn Mic với vẻ mặt hung ác, còn tên béo bên cạnh thì đang nhồm nhoàm gặm trái cây một cách ngon lành. Trái cây đó chắc là hàng của cửa hàng, Hiiro thầm đặt cho hắn biệt danh "Béo đầu trọc".

"Á! K, nhưng thực sự không còn cách nào! Tôi cũng phải làm ăn mà!"

Mic cúi đầu khẩn cầu hết lời. Nhìn tình hình này, có lẽ hai người đó đã yêu cầu anh ta cung cấp hàng hóa miễn phí, và anh ta đã từ chối.

Tuy nhiên. Xương sườn gầy cộc cằn tỏ vẻ khó chịu, gân xanh nổi lên trên trán, hắn ta tàn nhẫn đá một cú vào mặt Mic.

Máu bắn tung tóe, nhìn thấy cảnh này, trưởng làng lập tức lao về phía họ. Xương sườn gầy cộc cằn trừng mắt nhìn trưởng làng bằng ánh mắt sắc lạnh.

"Yo? Là trưởng làng đại nhân à? Có ý kiến gì sao? Hả?"

Hoàn toàn là một tên côn đồ hạng ba. Không, chỉ là một tên tiểu lâu la bất hảo thôi. Hiiro bình tĩnh quan sát họ.

"Ô, ô còn muốn ăn nữa."

Béo đầu trọc chảy nước dãi, lại quay vào trong tiệm, chắc là để đào thức ăn.

"Em trai à. Mày cũng nên ăn đủ rồi, chúng ta sắp đi thôi."

"Ô, ô đói."

"Tsk, được rồi, vậy mày ăn nhanh lên."

"Biết rồi."

"Đủ rồi!"

Trưởng làng cuối cùng không nhịn được hét lên, nhưng dưới ánh mắt trừng trừng của Xương sườn gầy cộc cằn, ông lại lúng túng mất bình tĩnh. Những người xung quanh cũng bị sát khí của người đàn ông làm cho khiếp sợ, không dám đến gần.

(Có vẻ, nguyên nhân không chỉ nằm ở giấy tờ sở hữu, mà dân làng căn bản không thể địch lại hai tên này, chỉ có thể nuốt nước mắt chấp nhận.)

Làng này không có cao thủ, hậu quả của việc chống lại hai tên đó có lẽ là bị giết. Vì vậy, dân làng mới từ bỏ phản kháng.

(Mặc dù cũng có thể nhờ quân đội quốc gia giúp đỡ, nhưng như vậy, hai người đó có thể trực tiếp mang giấy tờ sở hữu bỏ trốn, thậm chí còn quay lại trả thù. Cách tốt nhất, vẫn là tìm người để giải quyết họ.)

Nghĩ đến đây, cậu bé bên cạnh đúng lúc ngẩng đầu nhìn Hiiro, vẻ mặt cứ như đang cầu xin.

"Tôi không biết cậu muốn nhờ gì, nhưng mà, không liên quan gì đến tôi."

"Tại sao! Anh như vậy còn là người sao!"

"Không được nói như thế, Nis!"

Cô bé tên Coco gọi cậu bé là Nis, Hiiro lúc này mới biết tên cậu bé.

"Sao? Trong mắt cậu tôi giống quái vật đúng không?"

"Đúng vậy! Tại sao anh không chịu giúp chúng tôi! Cũng là mạo hiểm giả, anh có thể ngăn cản họ mà!"

Lời nói của Nis khiến Coco đứng ngồi không yên nhìn trộm Hiiro. Mặc dù cô bé vừa ngăn cản Nis, nhưng trong ánh mắt vẫn có sự mong đợi.

"...Nghe đây nhóc con, tôi đúng là một mạo hiểm giả, nhưng không phải là người hùng chính nghĩa. Muốn công lý không cần báo đáp, thì hãy đi nhờ Dũng giả đi."

Hiiro khoanh tay, nói với vẻ không quan tâm. Đối mặt với ánh mắt đầy giận dữ của Nis cũng không mảy may động lòng.

"Anh, anh tại sao có thể nói ra lời này! Giúp chúng tôi một chút thì có sao!"

"Tôi từ chối. Muốn tôi hành động, thì phải trả cho tôi thù lao mà tôi chấp nhận, chỉ vậy thôi."

"Thù, thù lao? Vậy, vậy là sao! Thôi được rồi! Dù sao mạo hiểm giả đều là những người như anh!"

Nói xong, Nis đi về phía Béo đầu trọc và đồng bọn.

"Nis! Cậu đi đâu!"

"Này, Nis! Không được đến đó!"

Coco hét lên, Panish cũng lên tiếng ngăn cản, nhưng Nis lại dốc sức chạy. Thế là, Panish nghiến răng trừng mắt nhìn Hiiro, rồi lại thở dài bất lực.

"Ài, tôi biết, chuyện này không liên quan gì đến anh cả. Trên đời căn bản không có Dũng giả nào giúp người mà không cầu báo đáp như trong truyện."

"Phải, tôi không biết có người như vậy hay không. Tóm lại tôi không phải, tôi không thể làm việc miễn phí cho người khác."

Đây không phải là câu chuyện anh hùng cũ rích. Chỉ cần chiến đấu, sẽ đi kèm với nguy hiểm, nếu đã vậy, Hiiro không thể chọn cách chiến đấu mà không đòi hỏi báo đáp.

"A, anh trai... anh không chịu giúp chúng tôi sao?"

Coco ngẩng đầu cầu xin, nhưng Hiiro im lặng không nói. Mắt cô bé dần ướt, tiếp tục nhìn thẳng vào mắt cô bé thực sự rất khó khăn, Hiiro đành khoanh tay, nhắm mắt lại.

Thấy phản ứng của cậu, Coco bật ra tiếng khóc "Hức hức...", đúng lúc này.

"Miễn phí..."

"Hả? Gì cơ?"

Giọng Panish đột nhiên chen vào, Hiiro không nhịn được mở mắt ra hỏi lại.

"Nếu... nếu không phải miễn phí thì anh sẽ giúp sao?"

Một dự cảm không lành dấy lên trong lòng cậu.

"Nếu vậy, chỉ cần anh chịu ra tay giúp, tôi sẽ tặng anh vũ khí tốt nhất trong tiệm!"

"............"

"Anh chịu giúp chứ?"

"............"

Panish nhìn chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc.

Chuyện phiền phức này, thật lòng mà nói chẳng liên quan gì đến mình. Hơn nữa, tuy có hơi tò mò về vũ khí tốt nhất, nhưng cũng không đặc biệt muốn.

"Cháu, cháu cũng có thể tặng anh kẹo thủ công làm cùng mẹ! Cho nên..."

Liếc nhìn Coco đang mím môi, rưng rưng sắp khóc, rồi lại giao ánh mắt với Panish.

Ánh mắt chân thành, thẳng thắn của Panish khiến Hiiro không tìm được cơ hội dời mắt, hai người cứ thế nhìn nhau một lúc lâu. Một lát sau, Hiiro cuối cùng cũng chịu thua thở dài.

"...Làng này có gì ngon hay sách nào hiếm không? Nếu được, tôi muốn cái đó hơn là vũ khí."

"Hả? Thức ăn và sách...?"

"Nếu là kẹo thì cháu có đó..."

Panish nhíu mày, còn Coco thì nghiêng đầu một cách dễ thương. Sau một hồi suy nghĩ, Panish vỗ tay nói:

"Làng tuy không có món ăn đặc trưng nào, nhưng trưởng làng thì có một cuốn sách cổ. Tôi sẽ nhờ ông ấy xem sao, được không?"

Sách cổ, nghe có vẻ không tệ, rất đáng tò mò. Chỉ cần giải quyết hai tên rác rưởi kia là có thể có được, thật là một nhiệm vụ không chê vào đâu được.

"Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ hỗ trợ. Đổi lại, ông phải giữ lời hứa."

Ngay lập tức, Panish và Coco nở nụ cười rạng rỡ, nhưng rồi, Panish lại lập tức sa sầm mặt.

"T, tôi sẽ đi nhờ trưởng làng. Nhưng anh... có đủ mạnh không?"

Ông ấy đánh giá Hiiro từ đầu đến chân, rồi đưa ra câu hỏi đầy lo lắng.

"Tôi cũng không biết nữa. Nhưng mà, những tên tầm thường như vậy chắc có thể xử lý được thôi."

Câu nói này là nhìn về phía hai tên béo gầy mà nói. Sự tự tin của cậu khiến Panish há hốc mồm kinh ngạc, Hiiro không để ý đến điều đó, bước về phía hai tên kia.

Nis nhặt một viên đá nhỏ rơi trên đất, ném về phía Xương sườn gầy cộc cằn, trúng đẹp vào má hắn. Nis mừng rỡ vì đã ghi bàn, nhưng những người dân làng vây xem khác thì tái mét mặt.

"Cút đi! Đồ ngu!"

Xương sườn gầy cộc cằn từ từ quay người lại nhìn Nis, biểu cảm trên mặt nói lên tất cả. Hắn muốn giết thằng nhóc này.

Nis, ban nãy còn vui sướng vì cú tấn công thành công, giờ đây toàn thân cảm nhận được sát ý của Xương sườn gầy cộc cằn, sợ hãi đến mức chân không thể nhúc nhích.

"X, xin dừng tay!"

Trưởng làng vội vã đứng chắn giữa hai người để bảo vệ Nis. Xương sườn gầy cộc cằn nói "Chắn đường", rồi không nói không rằng vung nắm đấm đánh bay ông.

Tiếp đó, Xương sườn gầy cộc cằn rút thanh kiếm bên hông ra, mũi kiếm chĩa thẳng vào Nis. Nis run rẩy vì sợ hãi, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

"Nhóc con, mày đã sẵn sàng chết chưa?"

"K, không... không..."

Nis khóc lóc lắc đầu, nhưng Xương sườn gầy cộc cằn không có ý định dừng lại. Hắn ta cười một cách khoái trá, giơ kiếm lên cao, và chuẩn bị vung xuống.

Phụt!

Mọi người nín thở, nhắm mắt lại. Tất cả đều nghĩ rằng Nis sắp mất mạng.

"Ối giời ơi! Đau chết mất!"

Máu bắn tung tóe khắp nơi, nhưng người kêu đau và giãy giụa lại là Xương sườn gầy cộc cằn. Có thứ gì đó đã xuyên qua cánh tay hắn đang cầm kiếm.

Đó không nghi ngờ gì là một thanh kiếm. Nhìn thấy máu đỏ tươi nhỏ giọt từ lưỡi kiếm xuyên qua cánh tay hắn, tất cả mọi người đều không thốt nên lời, chỉ có thể nhìn khung cảnh dị thường trước mắt.

Nguyên nhân của sự bất thường là, thứ xuyên qua cánh tay hắn tuy đúng là kiếm, nhưng lưỡi kiếm rõ ràng quá dài.

Thanh kiếm này không thể tự mình tấn công, chắc chắn có ai đó đã làm vậy. Mọi người đồng loạt chuyển ánh mắt, người đứng ở đó chính là Okamura Hiiro.

("Chữ 'Thân' trong 『Văn Tự Ma Pháp』 quả nhiên rất tiện lợi.")

Viết chữ 『Thân』 (伸) lên lưỡi kiếm, lưỡi kiếm liền kéo dài ra. Như đã biết, khoảng cách kéo dài ra khoảng bốn chiếu tatami. Nhưng, hiện tượng này quá đỗi siêu thực, khiến những người chứng kiến khó lòng lý giải.

Nhanh chóng viết chữ 『Nguyên』 (原) lên lưỡi kiếm, lưỡi kiếm lại trở về độ dài ban đầu, "Phụt" một tiếng rút ra khỏi người gã ốm đòn. Cơn đau dữ dội khiến gã ốm đòn rên rỉ, thanh kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.

Cánh tay không ngừng run rẩy, trên mặt cũng toát ra một lượng lớn mồ hôi lạnh.

"Lùi lại đi, nhóc con."

"A, anh trai... tại, tại sao ạ?"

"Vì không phải bắt tôi làm việc miễn phí nữa, nên tôi sẵn lòng giúp."

Hiiro nói với vẻ mặt không cảm xúc, Nis liền vui vẻ thở phào nhẹ nhõm.

"C, cái quái gì thế, thằng cha này!"

Đôi mắt đỏ ngầu mở to hết cỡ, gã ốm đòn nhịn đau la hét dữ dội.

"Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời ngươi, mau—"

"Gì cơ?"

Bị Hiiro lao vào lòng với tốc độ kinh người, gã ốm đòn hoàn toàn không kịp phản ứng. Tiếp đó, Hiiro vung kiếm chém tới.

"—mau đổ gục xuống đi!"

Phụt xịt xịt xịt!

Thân thể hứng trọn nhát kiếm dốc hết sức lực, gã ốm đòn văng máu từ vai trái xuống hông phải, lập tức quỵ gối xuống đất.

"Sao... sao có thể..."

Mọi người dường như cho rằng hắn đã chết, nhưng lại thấy gã ốm đòn co giật trên mặt đất, hóa ra vẫn chưa tắt thở. Chỉ là, hắn đã hoàn toàn bất tỉnh.

"Tôi đã biết, kẻ làm được chuyện này cũng chẳng có gì đáng gờm."

Lúc này, gã béo hói cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường bên ngoài, từ trong quán bước ra.

"A... chuyện gì thế này? Anh cả sao lại nằm đó?"

"Đừng hỏi nhiều nữa, ra tay đi!"

Nói rồi, Hiiro lại một lần nữa nhanh chóng lao vào lòng đối thủ, vung kiếm như vừa nãy, không ngờ—

Keng—!

Cùng với tiếng kim loại, kiếm bị chặn lại.

(Tên này! Chẳng lẽ bên trong có mặc áo giáp xích ư!)

Dù chém vào người hắn, cũng không có cảm giác chém trúng thịt. Không chỉ vậy, trên tay còn lưu lại cảm giác bị kim loại cản lại.

"Ngươi, ngươi làm rách áo của tui rồi!"

Nói rồi, áo của gã béo càng rách toạc ra. Này này, hóa ra là vì cái áo mà tức giận sao. Quả nhiên, hắn ta mặc áo giáp xích bên trong.

Gã béo hói rút thanh đại kiếm đeo sau lưng ra, vung mạnh.

"Ừm, với lực phòng thủ của tôi, nếu dính một kiếm thì coi như xong đời rồi nhỉ."

Sau khi bình tĩnh phân tích, tôi quyết định kéo giãn khoảng cách.

"Tui, tui sẽ băm ngươi thành thịt băm!"

"Thằng béo hói ngốc nghếch, ngươi lại đây!"

"B, béo hói? Cái gì! Không được gọi tui là béo hói a a a a!"

Một nhát kiếm vung hết sức. Vì nhìn ra hắn nhắm vào cổ, Hiiro cúi người né được, đồng thời, nhanh chóng vung kiếm chém vào chân gã béo. Không ngờ lại là một tiếng va chạm kim loại.

"Này này, thằng béo hói này toàn thân đều được bọc một lớp thép sao? Thật khéo là hắn còn cử động được."

Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ nặng đến mức đi lại cũng khó khăn. Tuy nhiên, động tác của gã béo tuy chậm chạp, nhưng quả thực vẫn có thể hành động, cho thấy hắn là một kẻ có sức mạnh.

"Nhưng, dù sức mạnh có lớn đến đâu, chỉ cần đánh không trúng thì cũng vô ích. Ngoài ra, trên đời này cũng có chiến thuật như thế này đấy."

Vừa nói, tôi vừa tra kiếm vào vỏ, dùng tốc độ nhanh nhẹn trêu chọc đối thủ.

"Ưm... ưm... đâu rồi? Người chạy đi đâu rồi?"

Hiiro sử dụng tốc độ nhanh nhẹn đặc trưng của mình, nhanh chóng nấp sau lưng gã béo. Trong lúc gã béo hói còn đang ngó nghiêng tìm kiếm, tôi tập trung ma lực vào đầu ngón tay, viết một chữ lên áo giáp xích.

Sau đó lại nhanh chóng rời đi, trong lòng lẩm nhẩm chú ngữ khởi động ma pháp. Ngay lập tức, gã béo hói đột nhiên đỏ bừng mặt, bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.

"Nóng, nóng quá a a a! Sao, sao tự nhiên lại thế này? Thằng cha này bị làm sao thế?"

Chữ viết trên áo giáp xích là 『Nhiệt』 (热). Áo giáp xích bị nung đỏ, đã không còn có thể dùng từ nóng để diễn tả nữa rồi.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh gã béo hói đột nhiên lăn lộn khắp nơi, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

"Được rồi, thế là xong xuôi."

Nhìn xuống gã béo hói, Hiiro mỉm cười nói.

"Ư... n, nóng quá... ngươi... đã làm gì...?"

"Ngươi nói xem? Mang theo câu hỏi của ngươi mà từ biệt mọi người đi, thằng béo hói."

Nói rồi, tôi nắm chặt nắm đấm tay phải, giáng một cú đấm mạnh vào mặt hắn. Lần này cuối cùng đã có thể gây sát thương cho kẻ địch đúng như cảm giác đáng lẽ phải có trong tay mình.

"Gộp!"

Xì~ toàn thân bốc hơi, gã béo mất đi ý thức. Ngay lập tức, trong đầu Hiiro vang lên nhạc nền.

(Ồ? Đánh bại những tên như thế này cũng có thể tăng cấp sao?)

Với tâm trạng có chút vui vẻ, tôi bước về phía gã ốm đòn, thò tay vào lòng hắn lục lọi.

"...Ồ, đây rồi. Lấy đi."

Nói rồi, tôi ném một tờ giấy cho trưởng làng. Trưởng làng luống cuống đón lấy.

"Sau này không liên quan đến tôi nữa đâu nhé."

"Đ, đây là giấy tờ sở hữu của làng...?"

"Ngoài ra, nhanh chóng thông báo cho quân đội quốc gia đến bắt hai tên này đi. Không lâu sau chúng sẽ tỉnh lại, nhớ phải trói chặt đấy nhé."

"Xin, xin hỏi..."

Ban đầu trưởng làng vẫn còn mơ hồ, dần dần cũng hiểu ra tình hình hiện tại, khi nhìn hai người nằm dưới đất, không kìm được bật cười.

"Ồ, ồ ồ..."

Tiếp đó...

"Tuyệt vời quá a a a a a!"

Bên tai là tiếng reo hò đủ sức làm rung động không khí của dân làng. Hiiro nheo một mắt lại, lẩm bẩm: ồn ào quá, nhưng không ai nghe thấy. Trưởng làng kéo tay Hiiro, vừa chảy nước mắt vừa cảm ơn.

"Đa tạ! Đa tạ!"

"Ồ, ừm."

Trong lúc lúng túng trả lời, Panis cũng đã đến.

"H, hóa ra anh là một mạo hiểm giả tài giỏi đến vậy?"

"Cũng tạm được thôi, là do hai tên kia yếu quá thì có?"

"Không không không, bọn họ có biệt danh 《Anh Em Harioss》, trong giới mạo hiểm giả cũng khá lợi hại đấy, còn là những tên tội phạm đang bị truy nã."

Hiiro gật đầu tỏ vẻ không hứng thú, nói thật, tôi không hề muốn biết lai lịch và đánh giá của hai tên này. Lúc này, có ai đó khẽ đấm vào mông tôi một cái. Nhìn kỹ thì, đứng ở đó là Nis.

"Gì chứ, anh trai! Anh đã mạnh như vậy, sao không ra tay giúp chúng tôi ngay từ đầu đi?"

"Không được vô lễ, Nis!"

Trưởng làng mắng Nis, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, hành động của Hiiro lại khiến mọi người kinh ngạc. Không hiểu sao, anh ấy lại vươn tay chọc vào đầu Nis một cái.

"Đau! Anh trai làm gì thế hả!"

"Tôi đã nói rồi mà, tôi không phải là hiệp sĩ chính nghĩa, cũng không cứu người miễn phí. Các ngươi được cứu, là vì ông chú kia... ừm, là vì ông chú kia và nhóc con đã ủy thác cho tôi. Đương nhiên, họ cũng sẽ trả thù lao."

"Ế... Koko cũng vậy sao?"

"Vâng!" Koko nở nụ cười rạng rỡ, mạnh mẽ gật đầu.

"Ngoài ra, vừa nãy nhóc đánh tôi một cái, tôi sẽ trả lại một cái."

"Hả?"

Giơ nắm đấm lên nói vậy, Nis liền phồng má lên. Bỏ cậu bé sang một bên, Hiiro nhanh chóng đi tìm Panis. Đương nhiên, là để nói chuyện thù lao.

"Ông chú, có thể nhờ ông nhanh chóng đi hỏi trưởng làng về quyển sách đó không?"

"À, được, được thôi."

Nhìn Nis với đôi mắt ngấn lệ, má phồng lên, Panis cười khổ nói. Ông ấy vừa nhắc đến chuyện thù lao với trưởng làng, trưởng làng liền lập tức đồng ý. Quyển sách hình như lát nữa sẽ được mang đến.

Tiếp đó, trưởng làng còn đề nghị cho Hiiro được ở trọ miễn phí, đây là điều không thể tốt hơn. Sau đó, trưởng làng còn yêu cầu chủ quán trọ chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn cho Hiiro đang ở trọ, đây lại càng là may mắn không ngờ tới.

"Được rồi, vậy chúng ta đi thôi."

"Hả? Đi đâu?"

Chắc không còn việc gì cần nhờ Panis nữa nhỉ? Hiiro nhìn ông ấy mà nghĩ.

"Gì cơ? Cậu quên rồi sao? Tôi đã nói sẽ tặng cậu vũ khí tốt nhất trong cửa hàng mà?"

".............. Không phải đã trả thù lao cho tôi rồi sao?"

"Không không không, cậu còn chưa nhận lấy lòng biết ơn của chúng tôi đâu. Tôi chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ đến vậy! Mong cậu nhất định phải nhận!"

Panis dường như nhất quyết muốn trả thù lao. Thôi được rồi, thứ gì có thể lấy thì cứ lấy, đằng nào cũng không mất mát gì. Hiiro quyết định thành thật chấp nhận thiện ý của đối phương.

Thế là, hai người cùng đi về phía cửa hàng của Panis. Suốt dọc đường, tất cả mọi người gặp Hiiro đều bày tỏ lòng cảm ơn, so với không khí không được chào đón ban nãy, bây giờ đúng là một cú lội ngược dòng đầy ngoạn mục.

(Đúng là một đám người thực dụng.)

Dù hiểu tâm trạng của họ, nhưng tôi vẫn không hài lòng với thái độ thay đổi đột ngột này.

"Đây là cửa hàng của tôi."

"Ồ, không chỉ vũ khí, mà còn bán cả giáp trụ sao?"

Đi dạo một vòng trong cửa hàng, tôi kiểm tra xem có những gì.

"Ông nói sẽ tặng tôi vũ khí tốt nhất, vậy vũ khí tốt nhất trong cửa hàng này là cái nào?"

"Hê hê hê hê hê, cậu hỏi hay lắm."

Cách cười đó có hơi khó chịu, rõ ràng là muốn làm người khác tò mò mà. Panis đi vào phía sau cửa hàng, lấy ra một thanh kiếm.

"Chính là nó!"

"Ồ?"

"Nó tên là 『Thích Đao·Xuyên Thấu』."

Hình dáng trông giống hệt một thanh katana. Chiều dài tương tự katana, điểm khác biệt là lưỡi kiếm trong suốt như nước.

Mà nói đi cũng phải nói lại, thanh kiếm này đẹp đến mức hút mắt cũng là một sự thật không thể chối cãi. Nó lấp lánh phản chiếu ánh sáng.

"Đây là một thanh đao đã được tăng cường khả năng xuyên thấu. À phải rồi, cậu có biết đao là gì không? Đao vốn là một loại vũ khí do một phần người của 'thú nhân tộc' tạo ra. Khác với kiếm do 'nhân tộc' chế tạo, chú trọng vào việc chém bằng sức mạnh thô bạo, lưỡi đao sắc bén nhưng không dựa vào sức mạnh thô bạo, mà chủ yếu là tận dụng tốc độ để chém rách con mồi."

Là người Nhật, Hiiro đương nhiên biết, nhưng tôi chỉ im lặng lắng nghe.

"Thanh 『Thích Đao·Xuyên Thấu』 này đương nhiên cũng vậy, đảm bảo sắc bén. Nhưng, tinh túy của nó chính là đâm! Đúng như tên gọi, nó là một thanh đao được tăng cường đặc biệt, có thể xuyên thủng bất kỳ vật thể nào. Đừng nhìn hình dáng của nó như vậy, độ bền cũng được đảm bảo đấy nhé."

"Một thanh đao tốt như vậy từ đâu mà có?"

"Thương nhân thì đương nhiên phải có chút mối quan hệ rồi. Tôi vốn định coi nó là bảo vật gia truyền, cất giữ cho đến tận hôm nay."

"Thế mà không bị hai tên kia cướp đi sao."

"Đương nhiên rồi, giấu kỹ dưới kho ngầm mà."

Panis tự hào nói, đối với ông ấy, đây chắc chắn là một thứ quan trọng đến vậy.

"Nhưng, như vậy thật sự được sao? Ông không muốn coi nó là bảo vật gia truyền sao? Nói cách khác, đây không phải là hàng hóa. Nhưng, ông nói sẽ tặng tôi vũ khí tốt nhất 'trong cửa hàng' mà?"

Vì không được trưng bày trong cửa hàng, thanh đao này không tính là đồ của cửa hàng này.

"Ừm, quả thực có chút đáng tiếc, nhưng tôi cứ cảm thấy có thể giao nó cho cậu."

"...Ông đánh giá tôi cao quá rồi đấy? Tôi đâu có tự mình vui vẻ đi tiêu diệt mấy tên đó đâu. Giống như đã nói với nhóc con kia, tôi không phải là hiệp sĩ chính nghĩa."

"Chuyện đó không quan trọng đâu."

"Hả?"

"Cậu đã cứu ngôi làng này. Dù quá trình thế nào, sự thật này đối với chúng tôi mà nói chính là niềm vui lớn nhất."

Lại một lần nữa ngắm nhìn thanh đao, không hiểu sao, đột nhiên tôi muốn cầm nó lên tay.

"...Thật sự được sao?"

"Phải, nhận lấy đi."

"Tôi biết rồi, vậy tôi sẽ nhận lấy."

Hai tay đón lấy 『Thích Đao·Xuyên Thấu』, dù là lần đầu tiên cầm trên tay, nhưng lại như đã dùng từ rất lâu rồi, lập tức vừa vặn trong lòng bàn tay.

Tra đao vào thắt lưng, cảm giác hòa hợp một cách kỳ lạ. Hiiro không kìm được mỉm cười, quả nhiên mình là nam nhi Nhật Bản, khi tra katana vào thắt lưng, tâm trạng cũng vô cùng vui sướng.

(Không ngờ lại gặp được một bất ngờ đáng mừng như vậy ở nơi này.)

Cấp độ đã tăng lên, lại còn gặp được một thanh đao tốt như vậy, thực sự không còn gì để nói. Panis lại cảm ơn một lần nữa, Hiiro mới rời khỏi cửa hàng. Hôm nay đã không còn việc gì khác để làm, tôi quyết định cứ thế trở về quán trọ.

Tuy nhiên, trên đường về quán trọ, lại bị ai đó chặn đường.

"Anh trai, lại đây một chút được không?"

Là Nis. Bên cạnh còn có Koko. Hiiro thở dài một tiếng, Nis liền tức giận.

"Này! Sao mặt anh lại khó chịu thế hả!"

"............Thở dài."

"Lại nữa rồi!"

Nis chỉ vào mũi Hiiro mà trách móc. Cứ thế này thì dù có bao nhiêu thời gian cũng không đủ, chi bằng nhanh chóng hỏi xem bọn họ có chuyện gì.

"Có chuyện gì thế, nhóc con."

"Không được gọi tôi là nhóc con! Tôi đã bảy tuổi rồi mà!"

"Ồ, đúng là một nhóc con chính hiệu."

"Đáng ghét~!"

"Không được như vậy, Nis. Anh trai là ân nhân của làng đấy."

Koko trách mắng Nis.

"Tôi biết mà, nhưng anh ấy lần nào cũng coi tôi là trẻ con!"

"...Thở dài, rốt cuộc có chuyện gì?"

"...Nói cho tôi biết, tên của anh."

"...Ế?"

"Thì là tên mà! Bố tôi bảo tôi đến hỏi anh!"

"Bố? Ai cơ?"

"Trưởng làng này chứ ai."

"...Nhóc là con trai của trưởng làng à?"

"Hừ hừ, tuyệt vời chứ ạ?"

Tuy cậu bé nói với vẻ tự hào, nhưng chuyện này ai mà thèm ngưỡng mộ. Koko cũng nhìn Nis với vẻ mặt bất lực.

"À~ được rồi được rồi, tuyệt vời lắm~ đáng kinh ngạc lắm~ siêu~ lợi hại luôn!"

"............Anh trai, anh chắc chắn không thật lòng đúng không?"

"Đúng vậy."

"Lại còn thành thật thừa nhận ư?"

Nis há hốc mồm, dường như bị đả kích lớn. Cứ thế này thật sự quá tốn thời gian, bất đắc dĩ tôi đành phải nói tên của mình cho cậu bé biết.

"Tôi tên là Hiiro. Ở đây thì gọi là Hiiro Okamura."

"Anh hùng... Đ, đẹp trai quá! Anh trai!" (Chú thích: Hiiro phát âm tiếng Nhật gần giống Hero)

"Ừm, ừm!" Koko cũng phụ họa bên cạnh.

"Gì cơ?"

Hai đứa nhỏ đột nhiên mắt sáng rực, Hiiro thấy khó hiểu, không biết phải đáp lại thế nào.

"Ra là vậy mà~ Anh trai là anh hùng mà~"

"...Tôi không biết hai đứa đang nói gì, đây không phải là điều trưởng làng muốn hỏi sao? Không cần nhanh chóng đi báo cáo sao?"

Thế nào cũng được, miễn sao hai nhóc con nhanh chóng đi chỗ khác là được.

"A, đúng rồi! Bố đang trói hai tên xấu xa đó nên không rảnh tay! Vậy thôi nha, anh trai!"

"Được được được."

Nhìn Nis tinh thần phấn chấn, vẫy tay rời đi, Hiiro không khỏi nghĩ: "Tuổi trẻ thật tốt". Nghĩ lại, lại lắc đầu nghi ngờ bản thân có phải quá siêu thoát không. Dù sao thì, mình cũng mới mười sáu tuổi thôi mà.

Điều kỳ lạ là Koko vẫn đứng nguyên tại chỗ, không chạy theo Nis.

"...Em sao vậy?"

"C, cái này... cho anh!"

Nói rồi, cô bé đưa một gói giấy nhỏ cho tôi. Tôi không suy nghĩ gì liền nhận lấy, gói giấy tỏa ra một mùi hương ngọt ngào.

"Cái, cái này là... quà cảm ơn!"

Nói xong, Koko phát ra tiếng "Hê hê" cười vui vẻ, rồi mới ngượng ngùng đuổi theo Nis. Chạy được nửa đường, lại dừng bước.

"Cảm ơn anh~ anh trai~!"

La lớn một tiếng như vậy, rồi mới lại chạy đi. Xem ra, đây chính là món bánh tự làm mà cô bé nói là thù lao. Mở giấy gói ra xem, bên trong có mấy miếng bánh quy nhỏ vừa miệng.

Bánh quy không nóng, có lẽ không phải mới làm xong. Thế nhưng, vừa cho vào miệng là có thể thưởng thức được vị ngọt của trái cây và cảm giác giòn rụm.

(Haizz, đối với một nhóc con mà nói, đây cũng là một món quà cảm ơn rất tốt rồi.)

Trở về quán trọ, thái độ của chủ quán ra đón tôi thay đổi đến mức như thể thay đổi cả nhân cách. Từ lúc ban đầu kiêu ngạo đến bây giờ lại cung kính.

Theo dặn dò của trưởng làng, chủ quán đã chuẩn bị bữa tối xa hoa cho Hiiro, điều này tuy cũng đáng cảm kích, nhưng được nịnh bợ đến mức này, thực sự khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Có lẽ là do tính cách méo mó của bản thân, Hiiro nghĩ vậy, rồi mạnh mẽ lắc đầu.

Không lâu sau, Nis và trưởng làng đến. Nói rằng sau khi xử lý hai người kia nên chưa kịp cảm ơn tử tế, vì vậy lại đến để cảm tạ lần nữa. Lúc này, trưởng làng cũng mang theo quyển sách đã hứa.

"Quyển sách này xin tặng ngài. Chỉ có thể dùng thứ này để cảm tạ, xin thứ lỗi."

Đây quả thực là một cuốn sách cổ, từ vẻ ngoài mà xét, có lẽ là biên niên sử của thế giới này. Hiiro rất hứng thú với lịch sử của 【Idia】, đối với tôi mà nói, đây đúng là món quà cảm ơn tuyệt vời nhất.

Để sách trong phòng, để chuẩn bị cho chuyến đi, tôi vốn định ra ngoài mua lương thực, nhưng...

Nghĩ đến cảnh khi đi trong làng, tất cả dân làng đều sẽ đặc biệt đến cảm ơn, mình lại còn phải đáp lễ từng người, không khỏi cảm thấy chán nản, Hiiro đành phải tự nhốt mình trong phòng trọ.

Về thể lực thì không mệt chút nào, nhưng tinh thần lại dường như khá mệt mỏi. Lúc này, Hiiro lại một lần nữa gọi ra 《Trạng Thái》 để xác nhận.

Hiiro Okamura

Cấp 20

HP 320/320

MP 900/900

EXP 5672

TIẾP 520

ATK 139(200)

DEF 100(115)

AGI 210(212)

HIT 112(120)

INT 189(193)

《Thuộc tính ma pháp》 Không

《Ma pháp》 Văn Tự Ma Pháp (Giải phóng đơn tự, Giải phóng văn tự trên không)

《Danh hiệu》 Người bị liên lụy, Người dị giới, Văn Tự Ma Pháp Sư, Người thức tỉnh, Kẻ chặt người

Trong đó, tôi phát hiện ra vài điểm nghi vấn. Đầu tiên là mức độ tăng trưởng của 《Trạng thái》 quá bất thường. Tôi nhớ trước lần thăng cấp này, đẳng cấp lẽ ra vẫn là 18, lần này một hơi tăng lên hai cấp, thật sự là một chuyện đáng mừng.

Thế nhưng, cho đến vừa nãy HP vẫn chưa tới 100, MP cũng vậy, các chỉ số khác cũng thế, vừa nãy gần như chỉ toàn số có hai chữ số.

Ngay cả khi đẳng cấp tăng vọt hai cấp, tình hình này vẫn là bất thường.

(Ừm, đối với tôi thì đương nhiên đáng mừng, nhưng rốt cuộc thì...)

Vừa suy nghĩ, ánh mắt tôi vừa hướng về ô danh hiệu. Điều khiến tôi bận tâm nhất là từ 《Người Tỉnh Thức》. 《Người Chém Giết》 thì không khó hiểu, tôi phán đoán là danh hiệu có được sau khi chém chết hai tên béo gầy vừa nãy.

Tuy nhiên, cái trước thì tôi không biết vì sao. Tóm lại, hãy bấm vào để xem nội dung.

《Người Tỉnh Thức》

Hiệu chỉnh người dị giới. Sau khi đẳng cấp thăng lên 20, tất cả các hạng mục trạng thái sẽ được hiệu chỉnh đáng kể. Từ nay về sau, mỗi khi đẳng cấp tăng lên, sẽ có một chút hiệu chỉnh.

Ôi chao, mở hack lớn như vậy thật sự được sao. Quả không hổ là người dị giới, dù không phải Dũng Giả, nhưng có thể sở hữu nhiều ưu thế bẩm sinh như vậy, đối với mạo hiểm giả thì không có gì vui hơn thế này.

Một điểm khác khiến tôi bận tâm là 《Giải Phóng Chữ Trên Không》 dưới 《Ma Thuật Chữ Viết》.

《Giải Phóng Chữ Trên Không》 tiêu hao MP 100

Đã có thể dùng ma lực viết chữ trên không. Khi sử dụng, hãy chạm vào đối tượng trước rồi mới phát động. Ngoài ra, có thể khiến chữ viết bay ra, một số chữ có thể phát động ma thuật giữa không trung. Tuy nhiên, khi bay ra chỉ có thể đi theo quỹ đạo thẳng tắp như bắn tên.

Miêu tả chữ viết hơi khó hiểu, hay là thử thao tác thực tế xem sao. Tôi tập trung ma lực vào đầu ngón tay, tưởng tượng như bình thường viết trên mặt đất, và viết giữa không trung. Ngay lập tức, trên không trung xuất hiện những chữ cái phát ra ánh sáng xanh lam. Lần này tôi viết chữ "Phù".

Trực tiếp di chuyển ngón tay, chữ cũng di chuyển theo ngón tay. Trong phòng vừa hay có một cái bình hoa, Hiiro liền tưởng tượng chữ bay về phía bình hoa.

Rồi lại tưởng tượng mình bóp cò, chữ liền bay thẳng về phía bình hoa, khoảnh khắc chạm vào bình hoa, nó thuận thế dính chặt lên bình hoa.

Lúc này, tôi thầm niệm chú ngữ phát động. Một hiện tượng kinh ngạc đã xảy ra, bình hoa nổi lên.

"Ồ ồ, có cái này thì tiện rồi."

Có cái này, dù không viết chữ đặt bẫy trên mặt đất, chỉ cần bắn chữ về phía kẻ địch, cũng có thể đạt được hiệu quả tấn công.

Tôi cảm thấy có chút kinh ngạc trước sức mạnh hack không ngừng của mình, dù vậy, Hiiro càng lúc càng thích thú. Tiện thể nói thêm, cái bình hoa nổi lên sẽ tự nhiên rơi xuống sau khoảng một phút.

Ngày hôm sau, trưởng làng chờ ở trước quán trọ, muốn lần nữa cảm ơn Hiiro. Lúc này, chủ quán vội vã chạy ra.

"Chuyện, chuyện gì vậy?"

"Cái, cái này..."

Chủ quán giải thích với trưởng làng rằng vừa nãy đã kiểm tra căn phòng Hiiro ở.

"Ông nói gì? Cậu ta biến mất rồi?"

Thực tế, Hiiro đã thức dậy từ rất sớm, rời làng trước khi trời sáng. Lý do không cần nói cũng rõ, cậu ấy đã đoán trước được tình huống này.

Ngoài ra, Hiiro cũng sợ vạn nhất ở lại đây cho đến khi quân đội quốc gia đến, mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn.

"Sao lại thế này, họ đâu biết chúng tôi cảm ơn cậu ấy đến mức nào..."

"Cháu thấy— điều này rất giống việc anh lớn sẽ làm mà,"

Nis cười nói. Panish và Coco cũng gật đầu đồng ý.

"Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại anh hùng-anh trai chứ?"

"Ừm, nếu có thể gặp lại thì tốt quá."

Trưởng làng xoa đầu Nis và Coco, và trả lời:

"Nhất định rồi, vì cậu ấy là anh hùng của chúng ta mà."

Nghe lời của trưởng làng, mọi người đều gật đầu đáp lại.

"Hắt xì!"

Hắt hơi một tiếng rõ to, Hiiro tiến về phía đích đến [Sagu].

Do 《Trạng thái》 đã tăng lên đáng kể, bây giờ cậu ấy, việc chém giết những con quái vật xuất hiện trên đường, giống như nhổ cỏ vậy đơn giản.

Tôi dùng món quà tạ ơn "Lưỡi lê xuyên thấu" để thử tấn công, việc sử dụng đáng ngạc nhiên là rất thuận tay. Không chỉ có lực tấn công cao, mà chỉ một đòn là có thể kết liễu mạng sống của quái vật.

"Tốt, chỉ cần vượt qua ngọn núi [Dãy núi Tocu] phía trước, là có thể đặt chân lên [Đường Marinton] dẫn đến [Sagu] rồi nhỉ."

Tôi mở bản đồ ra, vừa xác nhận vừa tiến lên.

"Dù nói vậy, đường vẫn còn dài lắm."

Tôi nhíu mày ngước nhìn mặt trời sáng chói, rồi lại nhìn chằm chằm vào [Dãy núi Tocu] ở phía xa xa.

Trên đường đi, Hiiro một lần nữa xác nhận hiệu năng của 《Ma Thuật Chữ Viết》. Sau khi thử nhiều cách, cậu ấy phát hiện 《Ma Thuật Chữ Viết》 được chia thành chữ có hiệu lực giới hạn thời gian và chữ có hiệu lực vĩnh viễn.

Ví dụ, như chữ "Phù" làm vật thể bay lên vừa nãy, hiệu quả tối đa khoảng một phút sẽ biến mất, vật thể cũng sẽ trở lại nguyên trạng. Nhưng chữ "Kéo dài" làm cho kiếm dài ra, nếu không cố ý khôi phục thì hiệu quả có thể duy trì mãi mãi.

Tương tự, các chữ như "Cứng", "Mềm" cũng thuộc loại có hiệu lực vĩnh viễn: các chữ như "Lửa", "Nóng" thì chỉ có hiệu lực khoảng một phút.

(Nguyên nhân sẽ là thế này sao? Thay đổi bản chất hoặc tính trạng của đối tượng thì có thể duy trì vĩnh viễn, còn lại thì chỉ duy trì một phút?)

Cậu ấy nghĩ, có lẽ cần phải làm thêm nhiều thí nghiệm để kiểm chứng. Nếu tùy tiện sử dụng năng lực, mà bị 《Phản đòn》 nuốt chửng thì sẽ rất tệ.

Dù sao đây cũng là một sức mạnh cực kỳ lớn, không khó để tưởng tượng nếu không thể kiểm soát mà bị 《Phản đòn》, nhất định sẽ gây ra tổn thương khá nghiêm trọng.

Vì vậy, Hiiro cố gắng hết sức tránh sử dụng các chữ có liên quan trực tiếp đến sự sống chết của sinh vật. Nếu không, nếu có bất kỳ điều gì xảy ra, tác dụng của 《Phản đòn》 chắc chắn sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng.

Ma thuật chính là sự tưởng tượng. Không có tưởng tượng rõ ràng và mạnh mẽ thì không thể phát động, dù có phát động cũng có thể do không thể kiểm soát tốt mà bị 《Phản đòn》.

Bà lão gặp ở [Victoria] cũng từng nói, kiến thức rất quan trọng, bây giờ Hiiro thấm thía điều này.

Trên đường đi, tôi thử nghiệm đủ loại 《Ma Thuật Chữ Viết》. Tôi đã dự trữ khá nhiều thuốc hồi MP, đó là thứ không thể thiếu khi thí nghiệm.

Ngoài ra, Hiiro cũng phát hiện ra một vài điểm mạnh và điểm yếu. Hiện tại, cậu ấy phải làm quen với đặc tính ma thuật của mình, điều này sẽ rất quan trọng để tồn tại trong thế giới này.

"Hú! Vai mỏi quá!"

Người vừa xoay vai vừa than mệt là Aoyama Taishi, một trong những Dũng Giả được triệu hồi đến [Vương quốc Nhân loại Victoria].

Bên cạnh cậu ấy là ba Dũng Giả khác cũng mang vẻ mặt mệt mỏi.

Đứng trước mặt họ và nhìn chằm chằm vào bốn người là Đại công chúa Lilith.

"Mọi người vất vả rồi, tôi nghe Will-san nói, lần này mọi người cũng đã hoàn thành một nhiệm vụ bội thu."

Will là đội trưởng đội quân số hai của quốc gia, người chịu trách nhiệm hướng dẫn Taishi và những người khác.

Nhiệm vụ lần này là tiêu diệt những con dơi Stinger ẩn náu trong [Hang động Tolo].

Do số lượng quá lớn, gần đây chúng bắt đầu bay ra khỏi hang, làm xáo trộn sự yên bình của thành phố, vì vậy đã có yêu cầu nhiệm vụ này.

Ngoài ra, trong [Hang động Tolo] cũng có những con quái vật độc hại, môi trường tối tăm gây bất lợi cho việc di chuyển và đứng vững, là một nhiệm vụ cấp cao, cấp C.

Tuy nhiên, đẳng cấp của bốn người cũng đã tăng lên đáng kể, thêm vào việc tận dụng tốt sự ăn ý sẵn có của đội, họ đã thành công tiêu diệt hơn một trăm con dơi Stinger.

Sau khi đưa ra phán đoán rằng quái vật tạm thời không thể cư trú trong hang động, mọi người mới khải hoàn trở về thành.

"Tuy nhiên, việc có thể chiến đấu với số lượng quái vật lớn như vậy cũng là một kinh nghiệm tốt."

Taishi nói, mọi người đều gật đầu tán thành.

"Đúng vậy, nhờ nhiệm vụ này, chúng tôi cũng đã nhận ra những điểm yếu trong đội hình trước đây và tìm ra vấn đề tiếp theo cần khắc phục."

Suzumiya Chika vừa lau mồ hôi bằng khăn vừa nói.

"Vậy thì, nhiệm vụ hôm nay kết thúc tại đây. Mời mọi người kiểm tra 《Trạng thái》."

Theo chỉ dẫn của Lilith, bốn người lần lượt kiểm tra trạng thái của mình.

Taishi Aoyama

LV 20

HP 120/370

MP 89/322

EXP 4200

NEXT 987

ATK 195 (263)

DEF 177 (210)

AGI 115 (137)

HIT 144 (158)

INT 101 (122)

《Thuộc tính Ma thuật》 Lửa, Gió, Sét, Ánh sáng

《Ma thuật》 Cầu Lửa (Lửa · Tấn công)

Thương Lửa (Lửa · Tấn công)

Kiếm Chém Gió (Gió · Tấn công)

Bão Xoáy (Gió · Tấn công)

Sét Đánh (Sét · Tấn công)

Sét Phá (Sét · Tấn công)

Tia Sáng (Ánh sáng · Hiệu ứng)

Mũi Tên Sáng (Ánh sáng · Tấn công)

《Danh hiệu》 Dũng Giả, Người Dị Giới, Người Sáng Tạo Hậu Cung, Người Tỉnh Thức

Chika Suzumiya

LV 20

HP 134/355

MP 65/318

EXP 4200

NEXT 987

ATK 195 (250)

DEF 185 (210)

AGI 126 (155)

HIT 127 (148)

INT 108 (128)

《Thuộc tính Ma thuật》 Lửa, Đất, Băng, Ánh sáng

《Ma thuật》 Cầu Lửa (Lửa · Tấn công)

Thương Lửa (Lửa · Tấn công)

Thương Dài (Đất · Tấn công)

Chấn Động Đất (Đất · Tấn công)

Kim Băng (Băng · Tấn công)

Lốc Xoáy Băng (Băng · Tấn công)

Tia Sáng (Ánh sáng · Hiệu ứng)

Mũi Tên Sáng (Ánh sáng · Tấn công)

《Danh hiệu》 Dũng Giả, Người Dị Giới, Vua Thể Thao, Người Tỉnh Thức

Shuri Minamoto

LV 20

HP 200/290

MP 29/480

EXP 4200

NEXT 987

ATK 97 (119)

DEF 99 (121)

AGI 124 (135)

HIT 110 (120)

INT 190 (215)

《Thuộc tính Ma thuật》 Gió, Nước, Ánh sáng

《Ma thuật》 Kiếm Chém Gió (Gió · Tấn công)

Xích Lục (Gió · Hỗ trợ)

Bảng Nước (Nước · Hỗ trợ)

Tấn Công Bong Bóng (Nước · Tấn công)

Chữa Trị (Ánh sáng · Hồi phục)

Giải Độc (Ánh sáng · Hồi phục)

Tích Trữ (Ánh sáng · Hỗ trợ)

《Danh hiệu》 Dũng Giả, Người Dị Giới, Yamato Nadeshiko, Người Tỉnh Thức

Shinobu Akamori

LV 20

HP 90/295

MP 34/448

EXP 4200

NEXT 987

ATK 99 (127)

DEF 97 (124)

AGI 147 (170)

HIT 109 (122)

INT 196 (222)

《Thuộc tính Ma thuật》 Nước, Sét, Ánh sáng

《Ma thuật》 Sương Mù Nước (Nước · Hỗ trợ)

Xoáy Nước (Nước · Tấn công)

Tê Liệt (Sét · Hiệu ứng)

Tăng Tốc (Sét · Hỗ trợ)

Chữa Trị (Ánh sáng · Hồi phục)

Xóa Bỏ (Ánh sáng · Hỗ trợ hồi phục)

Tia Sáng (Ánh sáng · Tấn công)

《Danh hiệu》 Dũng Giả, Người Dị Giới, Hiếu Kỳ, Người Tỉnh Thức

(Gì cũng được, chỉ có danh hiệu Người Sáng Tạo Hậu Cung này có thể đừng có không.)

Taishi dường như khó lòng chấp nhận danh hiệu của mình. Cậu ấy hẳn là chưa từng nghĩ rằng mình chính là người khởi xướng hậu cung.

"Anh ngẩn ngơ cái gì vậy Taishi?"

"Hả? À, không có gì đâu! Ha ha ha!"

Câu hỏi bất chợt của Chika khiến Taishi trở nên căng thẳng. Không thể nào để người khác biết danh hiệu của mình được. Cậu ấy đâu thể nói với họ rằng "Các cô chính là những giai nhân trong hậu cung của tôi!" chứ.

"Anh lạ lắm đó Taishi. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, xem ra chúng ta đều mạnh lên rất nhiều nhỉ."

"Đúng vậy. Nỗ lực có cái giá của nó."

Đúng như danh hiệu Yamato Nadeshiko của mình, Minamoto Shuri dịu dàng, uyển chuyển cũng mỉm cười như Chika.

"Đúng vậy, Shuri nói đúng. Cứ thế tiếp tục cố gắng nào!"

Thiếu nữ mắt mèo Akamori Shinobu cũng tạo dáng chiến thắng, thể hiện tinh thần chiến đấu của mình.

"Vâng, mọi người nói rất đúng."

Lilith vui vẻ nở một nụ cười đáng yêu.

"Nhưng mà, hôm nay thật sự là mệt rã rời luôn á!"

"Taishi anh thật là, đừng có luộm thuộm như thế chứ!"

Chika chỉnh đốn Taishi đang lăn ra đất.

"Có sao đâu chứ, chỉ hôm nay thôi mà! À, đúng rồi, Lilith, gần đây có chuyện gì bất thường không?"

"Chuyện bất thường ư? Ừm! Để tôi nghĩ xem..."

Lilith nghiêng đầu, suy tư trong tư thế đáng yêu ấy.

"Nói vậy thì đúng là có. Trước đây có binh lính từ đội tuần tra biên giới về nói, gần đây hình như có một tội phạm bị truy nã đã bị bắt ở làng [Ames] này."

"Làng [Ames] này, lẽ ra nằm ở phía tây lãnh thổ phải không?"

Shinobu hỏi, Lilith gật đầu xác nhận là đúng.

"Đúng vậy."

"Tên tội phạm bị bắt đó nổi tiếng đến vậy sao?"

"Đúng vậy, đó là một cặp anh em gọi là 《Anh em Hario》, tuy là mạo hiểm giả, nhưng cũng là những tên cướp và giết người đang bị truy nã. Đương nhiên rồi, sau khi tội ác bị bại lộ, tư cách mạo hiểm giả của họ đã bị tước bỏ. Cho nên, phải nói là nguyên là mạo hiểm giả thì đúng hơn."

"Vậy sao, hai người đó đã bị bắt rồi ư?"

"Đúng vậy, hơn nữa lính còn nói, người trong làng cũng không thể giải thích rõ nguyên nhân hậu quả."

"Chuyện này là sao?"

Không chỉ Shinobu, mọi người đều bắt đầu cảm thấy hứng thú với chuyện này,纷纷 nhìn về phía Lilith.

"Nghe nói, khi 《Anh em Hario》 đang hoành hành trong làng, có một anh hùng mặc áo choàng đỏ đã cứu làng. Mọi người trong làng đều nói vậy."

"Áo choàng đỏ? Anh hùng? Cái gì với cái gì vậy?"

"Điều duy nhất biết được là người đó có mái tóc đen, biết sử dụng ma thuật làm kiếm co giãn, và sở hữu sức mạnh kinh người có thể khiến kẻ địch bất tỉnh chỉ bằng cách chạm vào... hình như chỉ có vậy."

"Tóc đen... không thể nào?"

"À, còn nữa... báo cáo cũng chỉ ra rằng thái độ nói chuyện của người đó rất kiêu ngạo."

"Tóc đen mà còn kiêu ngạo?"

Shinobu nhìn quanh mọi người, có vẻ như trong đầu mỗi người đều hiện lên cùng một nhân vật. Nhưng, mỗi người cũng đều phủ nhận suy nghĩ của mình.

"Không phải là... tên đó đâu. Bản thân hắn còn nói mình là người bình thường mà."

"Tên đó yếu ớt, tính cách lại tệ, không thể nào cứu người khác được."

Chika không thay đổi đánh giá của mình về Hiiro, Shuri đành phải lên tiếng khuyên nhủ.

"Khà khà, cô nói quá lời rồi đấy Chika."

"Ừm~ nhưng mà, không biết bây giờ cậu ấy thế nào rồi nhỉ? Lẽ ra phải hỏi, bây giờ cậu ấy đang ở đâu?"

Shinobu tuy hỏi vậy, nhưng không ai biết câu trả lời. Ngay cả Lilith cũng lắc đầu.

"Thôi, nghĩ cũng vô ích. Chúng ta chỉ cần làm những gì mình có thể làm!"

Chika động viên mọi người, và mọi người cũng gật đầu đáp lại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận