Quyển 10
Chương 2: Chúng ta vẫn còn phải nạp tiền dài dài!
0 Bình luận - Độ dài: 15,362 từ - Cập nhật:

Hít hà không khí se lạnh buổi sáng, tôi cố nén cái ngượng ngùng mà hét toáng lên:
“Câu lạc bộ Game Điện tử Truyền thông Hiện đại, mong mọi người chiếu cố ạ!”
Đúng là hoạt động chiêu mộ thành viên mà.
Tôi, vốn đã đi học sớm hơn mọi khi, đang phát tờ rơi giữa cổng trường và sảnh chính.
Đương nhiên, tờ rơi ấy có nội dung chỉ những đứa mê game online mới thấy hứng thú. Tôi đã mượn hình ảnh từ những tựa game online kinh điển hoài niệm và cả những siêu phẩm được mong chờ nhất hiện nay để thiết kế, đồng thời dùng từ ngữ nhấn mạnh việc chiêu mộ những "dân nghiện" game.
Học sinh năm nhất nào mà để tâm đến thứ này, thì chắc chắn đó là game thủ đích thực rồi.
“Ai có hứng thú, xin mời đến phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Game Điện tử Truyền thông Hiện đại ở khu nhà câu lạc bộ ạ!”
Tôi cứ thế dúi dúi tờ rơi vào tay mấy em năm nhất đang đi học.
Một câu lạc bộ chẳng hiểu ra sao, một tờ rơi chẳng ra thể thống gì. Bình thường thì chắc sẽ chẳng ai nhận đâu, nhưng giờ thì khác.
“Câu lạc bộ Điền kinh đang tuyển thành viên ạ!”
“Đến với câu lạc bộ Bóng chày để cùng nhau hướng tới giải Koshien không nào! Quản lý cũng đang tuyển đấy ạ!”
“Câu lạc bộ Cung đạo đang tổ chức buổi trải nghiệm tại trường bắn mỗi ngày!”
Đúng vậy, đâu chỉ mình tôi phát tờ rơi.
Xung quanh có rất nhiều anh chị năm hai, năm ba cũng đang phát tờ rơi, nên tất cả đều được nhận hết. Nhờ vậy mà tờ rơi của Câu lạc bộ Game Điện tử Truyền thông Hiện đại, vốn chẳng ai biết đến, cũng được phát đi trôi chảy.
Cũng may là tôi đã nỗ lực, chủ động ra tay sớm. Kinh nghiệm năm ngoái cho thấy, hoạt động chiêu mộ tích cực như thế này chỉ diễn ra trong vài ngày thôi.
“Câu lạc bộ Game Điện tử Truyền thông Hiện đ… à, Điện tử Truyền thông Hiện đại ạ!”
“Ưm, ư, cảm… cảm ơn ạ…”
Ôi, bị đứa năm nhất vừa nhận tờ rơi cười rồi!
Cái tên câu lạc bộ này đúng là khó nói thật! Bảo sao mà không nói vấp được cơ chứ!
“Mong được chiếu cố ạ… Ô, hết tờ rơi rồi.”
“Rushian, của anh đây.”
“Ô, cảm ơn nhé.”
Tôi nhận xấp tờ rơi từ Ako đang đứng sau lưng, rồi lại tiếp tục phát.
“Câu lạc bộ Game Điện tử Truyền thông Hiện đại đây ạ, cùng chơi game online không nào?”
—Tôi cứ thế tự nhiên nhận lấy, nhưng thật ra Ako cứ đứng sau lưng tôi mãi. Cậu ấy đứng im thin thít như cái bóng, tránh ánh mắt của mọi người xung quanh.
“Này Ako. Anh phát hết mà em thì sao? Không sao chứ?”
Lần này tôi và Ako có mục tiêu khác nhau, nên nếu cậu ấy không tự tìm thì sẽ chẳng thấy được người cần đâu.
Ako nở nụ cười gượng gạo sau lưng tôi và nói:
“À, ừm… Nếu có ai đó khiến em nghĩ ‘Chính là người này rồi!’ thì em sẽ bắt chuyện ạ.”
“Có đứa nào như thế thật à?”
“…Cũng có vài người.”
“Thế sao không bắt chuyện đi?”
“Ư ư ư, từ giờ em sẽ cố gắng ạ.”
Nói thế thôi, liệu có thật sự cố gắng không đây?
Cứ thế này thì lại như mọi khi, thời gian chiêu mộ sẽ kết thúc mà chẳng làm được gì mất thôi?
—Ấy thế mà.
Tôi đã đánh giá thấp Ako rồi. Hình như bà xã tôi cũng đã trưởng thành hơn rồi đây.
“Rushian, ăn cơm trưa xong, chúng ta đi chiêu mộ thành viên câu lạc bộ thôi!”
Vào giờ nghỉ trưa hôm đó, Ako đã nói ra điều đó.
Cái cô Ako đó lại tự mình hành động. Lại còn là trong lĩnh vực mà cô ấy ghét nhất: bắt chuyện với người lạ nữa chứ.
“Ồ… Giỏi lắm Ako, em thực sự có động lực đấy chứ.”
“Vì luôn ở bên Rushian nên em tràn đầy năng lượng ạ!”
“…Vậy sao.”
Tôi thì hơi mệt rồi đấy nhé?
Đừng có cứ tí là chọc lưng tôi nữa được không?
Thôi thì bỏ qua chuyện đó đã.
“Mà này, anh cũng muốn giúp em lắm, nhưng xin lỗi. Hôm nay anh có việc của thư viện viên.”
“Phư ư ư ư ư!”
Một tuần một lần, tôi có việc phải trực ở thư viện vào giờ nghỉ trưa.
Thật trùng hợp, hôm nay lại là ngày đó.
“Thế thì, em phải đi chiêu mộ một mình sao?”
“Ban đầu đã định là em tự làm một mình rồi còn gì?”
Với lại, Ako và tôi tìm người cũng khác nhau mà.
“…Em hiểu rồi.”
Ako nói với giọng đầy quyết tâm:
“Dù, dù chỉ một mình, em cũng sẽ cố gắng!”
Ako đứng bật dậy—rồi từ phía sau.
“Ako-chan giỏi quá!”
“Nyao!?”
Một bàn tay vươn ra, tóm lấy Ako.
“Vậy thì Ako-chan, phải đi làm đẹp một chút đã nhỉ.”
“Khôngggggggg!”
“Cố lên nha!”
Tôi bỏ mặc Ako đang bị hội chị em của Akiyama xúm lại vật vã, rồi thẳng tiến đến thư viện.
Hình như quy định cấm ăn uống không áp dụng cho thư viện viên thì phải.
Tôi vừa lặng lẽ ăn bánh mì trong quầy, vừa đợi người đến mượn sách.
Quy trình làm việc là… đóng dấu vào phiếu mượn, rồi nhập dữ liệu của người mượn.
Một công việc đơn giản mà ai cũng làm được.
“…………”
“…Hả?”
Và, một cô bé ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Nhìn màu nơ cài tóc thì chắc là học sinh năm nhất.
“…Chào anh.”
Là một cô bé trông trầm tĩnh, đeo kính.
Khí chất giống Segawa hôm qua, nhưng khác cái là tóc không dài.
“…Senpai?”
Cái cách cô bé nói từ "Senpai" chưa quen miệng nghe hơi đáng yêu. Tôi, người chưa quen được gọi như vậy, cũng thuộc dạng tương tự.
“Ừm, chào em.”
“…………”
Cô bé im lặng khẽ cúi chào đáp lại lời tôi, rồi bắt đầu đọc sách một cách tĩnh lặng.
Là một đứa khá tùy hứng. Thật thoải mái.
“Anh ơi, em muốn mượn sách ạ?”
Ối, có khách rồi.
“Rồi rồi, sách của em đây.”
Tôi nhận quyển sách muốn mượn, rồi đóng dấu vào phiếu mượn đằng sau.
Tựa đề là… Lịch sử trường trung học Maegasaki? Người mượn sách về lịch sử trường học đúng là hiếm có.
Tên em là gì?
“Năm nhất lớp hai, Takashishi ạ.”
“Takashishi-san… Ừm, được rồi. Hạn mượn là một tuần nhé.”
“Em cảm ơn ạ!”
Takashishi cúi đầu nhẹ rồi rời khỏi thư viện.
Mới vào trường đã học lịch sử trường rồi, đúng là một cô bé nghiêm túc. Mong Ako cũng noi theo.
Phần còn lại là nhập liệu là xong.
Với tôi, người vốn đã quen chat chit trong game online hằng ngày, công việc nhập liệu thế này dễ như ăn kẹo.
May mắn làm sao khi đã chơi game online!
Tôi vừa thầm cảm ơn kỹ năng game online hiếm hoi đã phát huy tác dụng, vừa nhanh chóng hoàn thành công việc.
“Xong, rồi.”
“…………Anh ơi.”
“Hả!?”
À, cô bé thư viện viên năm nhất đây mà.
Tự nhiên bị gọi khiến tôi giật mình.
“Có chuyện gì thế?”
“Senpai, làm thư viện viên…”
Nói đến đó, cô bé suy nghĩ một chút, rồi nói:
“…Anh quen chưa?”
“Không, đây là lần đầu tiên đấy.”
“…………”
Cô bé nhìn tôi với vẻ mặt "ồ thế ư".
Tôi có làm gì đặc biệt đâu.
“Lần tới nếu có ai đến, em làm thử không?”
“…Em sẽ làm ạ.”
Đúng là một cô bé tích cực và ngoan ngoãn.
Cuối cùng thì tôi cũng muốn cô bé có thể làm hết mọi việc khi tôi lơ đãng.
Đáng tiếc là sau đó không có ai đến mượn sách nữa, nên tôi cứ thế ngồi không cho đến hết giờ.
Tôi đóng cửa thư viện năm phút trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc.
Sau đó thì về lớp là được rồi… nhưng mà tôi lo cho Ako quá.
Hay là đi xem thử một chút nhỉ.
Tôi đi đến tầng của học sinh năm nhất, nơi tôi đã quen thuộc trong suốt một năm qua.
Thì ra, trước cửa phòng học lớp 1-5, có một bóng người đáng ngờ đang lén lút nhìn vào trong từ lối vào.
Dáng người cao vừa tầm để vuốt đầu, và mái tóc dài hơi rối.
“…Ako?”
“!”
Tôi gọi, và cái bóng lưng đó giật mình run lên. Chủ nhân của mái tóc dài đó từ từ quay lại, phát ra một tiếng kêu:
“…Rushian~”
“Em đang làm gì vậy?”
Tôi đứng cạnh và hỏi.
“Em… em định xem thử nếu có đứa nào phù hợp thì sẽ bắt chuyện ấy mà.”
“Định xem thử ấy mà?”
“Nhưng mà không tài nào bước vào trong được, cũng không bắt chuyện được…”
“…Rồi sao?”
“Cứ thế nhìn mãi thôi.”
“Sợ muốn chết!”
Một anh chị khóa trên đáng ngờ cứ nhìn chằm chằm vào phòng của học sinh khóa dưới, rõ ràng là đáng sợ mà!
Mấy đứa năm nhất có khiếp vía không đấy, không sao chứ?
「Em không làm được đâu, Rushian ơi!」
「Rồi rồi, đừng gọi Rushian trước mặt người khác chứ.」
Khi tôi đang tiện tay vỗ về Ako đang níu lấy mình thì,
「…Tặc lưỡi.」
Ơ, hình như có tiếng tặc lưỡi thì phải!?
Là thằng con trai đang ngồi gần lối vào kia. Nó còn đang lườm mình nữa chứ.
Rõ ràng là mình vừa cứu em ấy khỏi thằng tiền bối đáng ngờ kia mà, sao lại bị tặc lưỡi chứ? Vô lý hết sức!
「Anh hai?」
「Ơ?」
Trong phòng học lại vang lên một giọng nói quen thuộc hệt như của Ako.
Ô, thì ra là em gái mình.
「Mizuki, đây là lớp của em à?」
「Vâng, đúng rồi… Anh làm sao thế, nãy giờ cứ như người trên mây ấy?」
Mizuki nghiêng đầu hỏi, có chuyện gì sao?
「À, anh đang tóm gọn một tên học sinh năm hai khả nghi đang rình mò phòng của mấy đứa năm nhất ấy mà.」
「Có khả nghi gì đâu ạ?」
Mizuki cười khổ đáp.
Mizuki là người lương thiện mà, em ấy đương nhiên sẽ nói thế rồi.
「Không, đáng ngờ lắm chứ. Bởi vì…」
Tôi nhìn thẳng vào Ako── Ơ lạ nhỉ?
Kiểu tóc hôm nay hơi khác so với mọi khi.
Bình thường, Ako để tóc mái dài che gần hết mặt tùy theo tư thế cúi đầu.
Nhưng giờ thì tóc đã được vén lên, đủ để thấy được khuôn mặt em ấy. Chắc là do chị Akiyama và mấy người bạn làm giúp đây mà.
Với kiểu tóc này, Ako trông dễ thương lạ thường.
À không, bình thường em ấy cũng dễ thương mà, chỉ là ngay cả khi cúi đầu cũng dễ thương nữa.
Vậy thì, thế này đây.
Với các học sinh năm nhất trong lớp, một cô tiền bối dễ thương (Ako) cứ đứng rình rập nhìn vào trong lớp. Sau đó, một thằng con trai lạ hoắc (là tôi) từ đâu tới bắt chuyện, rồi còn vỗ đầu em ấy nữa chứ──.
「À thì ra là vậy!」
「Na, là ý gì thế ạ?」
「Anh hiểu ra nhiều chuyện rồi.」
Hóa ra là tiếng tặc lưỡi của thằng con trai kia.
Xin lỗi nhé, đây là vợ của tao đó! Dù chỉ là trong game thôi!
「Vậy ra, mình không cần phải can thiệp làm gì cả.」
「Dạ?」
Tôi đặt tay lên vai Ako đang ngơ ngác,
「Ako đã thoát khỏi vòng tay anh rồi. Từ nay em hãy sống theo ý mình đi.」
「Ế ế ế!? Không được đâu! Em không có Rushian chăm sóc thì không sống nổi đâu!」
「Đừng có mà đòi được chăm sóc nữa.」
Tuy nhiên, có lẽ tôi nên tự mình đi mời gọi thì hơn.
Mà đúng ra là tôi đã tự làm hỏng chuyện mất rồi.
Vừa lúc đó, tiếng chuông reng reng reng báo hiệu giờ nghỉ trưa đã hết.
Ối, hết giờ nghỉ trưa rồi.
「Vậy tụi anh về đây.」
「Tạm biệt nhé, Shushu-chan.」
「Ơ, ế ế ế, rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?」
Bỏ lại Mizuki đang hoang mang, tôi và Ako trở về lớp.
Lần tới, có lẽ mình nên tự mình quay lại lớp đó mời gọi thì hơn.
†††††††††
Giờ học kết thúc, đến lúc sinh hoạt câu lạc bộ.
Buổi sinh hoạt đầu tiên của câu lạc bộ năm nay, lại có chút đáng tiếc.
「…Không có ai muốn đăng ký nhập câu lạc bộ cả.」
「Hừm… Sao lại thế nhỉ…」
Segawa và Hội trưởng, những người đã rất nỗ lực trong việc mời gọi thành viên, buồn rầu tắt máy tính.
Cả câu lạc bộ đã chờ đợi, sẵn sàng đón tiếp bất cứ ai đến, nhưng chẳng có ai đến tham quan, rồi thời gian sinh hoạt câu lạc bộ cũng kết thúc.
「Không dễ dàng có được thành viên mới đâu nhỉ.」
「Mọi người đã cố gắng hết sức rồi mà.」
「Hay là tờ rơi của mình không có tác dụng nhỉ…」
Chúng tôi, mỗi người một kiểu, cũng đã nỗ lực hết mình, nên ai nấy đều thất vọng.
Đúng là tập hợp thành viên mới khó khăn thật.
「Mọi người, đã cố gắng tìm kiếm thành viên như thế nào rồi?」
Chị Akiyama dựa lưng vào ghế, duỗi người rồi hỏi.
「À thì, Hội trưởng thì kiểu la toáng lên trong kênh chat chung. Còn Segawa thì kiểu cứ thấy ai có vẻ được là sẽ xông tới bắt chuyện luôn.」
「Vậy còn Ako-chan?」
Bị hỏi đến, Ako khẽ quay mặt đi,
「Em thì, thuộc loại chỉ bắt chuyện với những người mà em thấy:『Đây rồi! Chính là người này!』mà thôi.」
「Thế có nghĩa là cũng có khi sẽ chẳng bao giờ bắt chuyện với ai đúng không?」
「Em nghĩ là khả năng đó cũng tồn tại ở cấp độ phân tử ạ.」
Hiện tại thì cấp độ phân tử có vẻ đang chiếm ưu thế.
「Còn tôi thì, thuộc kiểu luôn treo thông báo là:『Đang tuyển người!』, rồi nhắm xem có ai tự đến không ấy.」
「Cứ như một hội nhóm chuyên nằm chễm chệ ở phía trên bảng tin tuyển thành viên Guild ấy nhỉ.」
「Đại khái là vậy đó.」
Tôi cũng đã dán tờ rơi ở khắp các bảng tin.
Tạo bầu không khí đang tuyển thành viên như thế này thì mọi người sẽ dễ dàng ghé qua hơn mà.
「Sao mà cách tìm kiếm thành viên nghe cứ như đang tuyển Guild-mate ấy nhỉ?」
「Thực tế là vậy mà.」
Ai nấy cũng thể hiện đặc điểm riêng của mình.
Tìm kiếm Guild cũng vậy, mà tìm kiếm Guild-mate cũng là nơi bộc lộ cá tính.
「Nhưng mà, Nishimura── à không, cái cách tìm kiếm đó không giống với Rushian lắm nhỉ.」
Lần hiếm hoi Segawa gọi tôi bằng cái tên Rushian rồi nói.
「Cậu đâu phải kiểu người cứ bắt chuyện bừa rồi thành bạn bè đâu?」
「Đúng vậy. Rushian thường kết bạn nhiều hơn khi bắt chuyện với những người đang gặp khó khăn, hoặc khi giúp đỡ những tổ đội sắp tan rã, hay khi có chuyện gì đó xảy ra.」
「Mấy cô, sao mà biết rõ về tôi lạ vậy.」
Nghe nói vậy thì có lẽ đúng thật.
Dù đã cố gắng làm một tấm poster đặc biệt dành cho dân nghiện game online, nhưng có lẽ việc tuyển dụng tràn lan không phải là cách làm của tôi.
「Đúng là tôi thuộc kiểu bạn bè tăng lên nhờ các mối quan hệ kiểu: người quen của người quen, hay là tình cờ gặp nhau rồi hợp tính nên thân thiết, sau đó mới mời vào Guild…」
Thực tế, Guild Alley Cats cũng là do chúng tôi tình cờ gặp nhau rồi hợp tính nên mới lập ra.
「Nhưng mà năm nhất thì đâu có người quen nào đâu nhỉ?」
「Làm gì có được chứ.」
Vậy nên cách kết bạn bình thường của tôi không có tác dụng sao.
Đương nhiên tôi cũng phát tờ rơi chứ. Nhưng mà vô ích.
「Tuy nhiên…」
Hội trưởng, người ban đầu rất tự tin trước khi bắt đầu tuyển thành viên, dường như đang chịu ảnh hưởng từ việc không đạt được kết quả nào sau buổi giới thiệu câu lạc bộ, nên trông có vẻ hơi chán nản.
「Ta nghĩ mình đã nỗ lực hết sức trong bài diễn văn vừa rồi. Vậy mà vẫn không được sao?」
「Chắc là họ vẫn đang quan sát thôi? Các câu lạc bộ khác thì sao nhỉ?」
「Theo những gì tôi nghe được trong lớp thì các câu lạc bộ khác có vẻ đều có người đến tham quan và thử sinh hoạt.」
Nghe tôi nói vậy, mọi người đều rầu rĩ cúi đầu,
「Chẳng lẽ chúng ta không được sao?」
「Không ai chịu đến thì đành chịu vậy.」
「Hừm… Có lẽ ta nên từ bỏ việc tìm kiếm thành viên lý tưởng chăng?」
Ba người bắt đầu nản lòng.
Tôi cũng đã cố gắng phát tờ rơi lắm mà… Chắc là vô dụng thật rồi sao.
「…………」
「…?」
Chợt tôi nhìn sang, chị Akiyama đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Không biết có phải do ánh sáng hay không, đôi mắt sáng lấp lánh như hút hồn tôi, một ánh nhìn mạnh mẽ đến mức tôi có cảm giác như bị lôi cuốn vào đó.
「…Chị Akiyama?」
「À, ừm.」
Khi tôi lên tiếng gọi, chị Akiyama trở lại với vẻ mặt tươi tắn thường ngày, rồi vui vẻ nói:
「Em nghĩ ra được một ý hay rồi!」
Ý hay? Gì cơ, trong cái không khí này á?
「Là gì vậy ạ? Là chuyện gì đó có thể giúp giết thời gian trong lúc chờ cập nhật sao?」
「Không phải chuyện đó đâu.」
Chị Akiyama mỉm cười nhìn quanh chúng tôi.
「Nếu mọi người không tìm được ai, thì em sẽ tham gia!」
「…Hả?」
「Nanako đã là thành viên rồi mà?」
Tôi và Segawa cười nói, chị ấy đang nói gì vậy chứ.
Nhưng chị Akiyama lại lắc đầu lia lịa.
「Em vẫn chưa chính thức tham gia mà! Mọi người bảo là không tuyển thành viên mà!」
Ơ, thật sao?
Tôi cố gắng nhớ lại một chút, à thì…
Á!
「À đúng rồi, đúng là chị ấy vẫn chưa chính thức tham gia thật.」
「Tuy không phải là thành viên, nhưng mà cứ thấy chị ấy ở cùng bọn mình hoài ấy.」
「Chị ấy còn tham gia cả trại hè nữa nên mọi người cứ mặc nhiên coi là thành viên rồi.」
「Hoàn toàn coi là đồng đội mà.」
Chị ấy đã ở trong Guild rồi, và mọi người đã xem chị Akiyama như một thành viên thực thụ.
Vậy mà vẫn chưa chính thức đăng ký sao.
「Thế nên, nếu không được thì cứ cho em vào là xong thôi! Em đã đạt được hầu hết các điều kiện rồi đó?」
Chị Akiyama ưỡn ngực tự hào nói.
「Tớ chẳng có hứng thú gì với Nishimura hay Ako cả! Lúc nào cũng bị bắt làm cây hài! Tớ thích LA lắm, nhưng nghĩ mình vẫn thua Ako một bậc; tớ hiểu rõ lối chơi nhập vai, cũng không mấy khi nạp tiền nhưng không phải là không thể nạp, với cả tớ cũng khá dễ thương mà!”
“Cuối cùng thì cậu cũng tự nói ra được điều đó nhỉ?”
“Cũng hơi ngại một chút.”
Có lẽ là do nói xong rồi mới thấy ngượng, mặt Akiyama hơi ửng đỏ.
“Đằng nào thì mục đích là tăng thành viên câu lạc bộ, nên nếu tớ gia nhập thì mọi chuyện chẳng phải sẽ được giải quyết sao!”
Akiyama ưỡn ngực, như thể đó là một ý kiến tuyệt vời.
Đúng là nếu chỉ cần có ai đó gia nhập thôi thì để Akiyama tham gia cũng không thành vấn đề.
Dù sao thì cô ấy vốn dĩ đã như thành viên rồi, đây cũng là lựa chọn an toàn nhất rồi… nghĩ vậy. Nghĩ vậy, nhưng mà, sao lại thế nhỉ?
“Hay là đừng nên gia nhập thì hơn.”
“Việc cố ý tham gia thì có vẻ không ổn lắm…”
“Tớ cũng thấy…”
“Không thể hoàn toàn giơ cả hai tay tán thành được.”
Quả nhiên, tất cả mọi người đều đồng loạt phản đối.
Bốn chọi một, phe phản đối đã chiếm đa số.
“Ế ế ế, tại sao cơ chứ!?”
“Ừm, không phải là tụi tớ muốn cô lập cậu đâu.”
Đến giờ này thì chẳng ai làm mấy chuyện đó nữa đâu.
Mọi người đã quá thân thiết rồi, đến mức đôi khi nhầm Akiyama là thành viên chính thức.
“Nhưng mà, gia nhập chính thức vào câu lạc bộ này, chẳng phải là quá phí công vô ích sao?”
Segawa nói với vẻ mặt hơi bối rối.
Đúng vậy, Akiyama chẳng được lợi lộc gì mà thiệt hại thì quá nhiều.
“Em và Ako đều có mục đích riêng khi tham gia vào đây.”
“Vâng, đúng vậy ạ.”
Vấn đề là mục đích của họ hoàn toàn trái ngược nhau.
“Segawa thì ngoài việc là bạn bè, còn có vấn đề về cấu hình máy nữa.”
“Đúng vậy đó. So với Bahamut hay War Machine thì máy tớ thua xa.”
Khổ nỗi, chỉ cần nói biệt danh là biết ngay máy tính của ai.
“Với tớ, đây là lẽ sống mà.”
Guild Master Kyou, e rằng dù lên đại học rồi cô ấy vẫn sẽ đến đây mỗi ngày mất.
“Mọi người đều muốn đến đây nên mới đến đó.”
Đến mức sẵn sàng chấp nhận một chút bất lợi.
“Là thành viên chính thức, kiểu gì cũng có những nghĩa vụ đi kèm.”
“Đúng vậy. Sẽ không còn chuyện muốn đến thì đến vài lần một tuần như trước nữa. Ta, với tư cách là Hội trưởng, cũng phải quản lý việc điểm danh chứ.”
“À, cái đó thì…”
Akiyama, với tỉ lệ có mặt chưa đến một phần tư vào những ngày thường không có sự kiện gì, toát mồ hôi lạnh, đứng sững.
Gia nhập một câu lạc bộ chẳng hiểu ra sao, rồi lại bị nhắc nhở vì nghỉ quá nhiều, chỉ nhìn thấy một kết quả đáng buồn mà thôi.
“Với cả, chỉ riêng việc gia nhập câu lạc bộ này thôi đã bất lợi cho hồ sơ của cậu rồi. Nanako, không phải cậu làm lớp trưởng để nhắm đến suất tiến cử sao?”
“À, ừm, đúng là vậy.”
“Thậm chí ta còn định giao cho ngươi vị trí Hội trưởng Hội học sinh kế nhiệm nữa kìa.”
“Khoan, cái đó thì không được ạ! Sau tiền bối Kyou đã làm đến hai nhiệm kỳ rồi, thì phải để người trong Hội học sinh hiện tại làm chứ!”
“Hừm, tiếc thật. Lần sau ta sẽ bàn lại vậy.”
“Còn chuyện gì để bàn nữa chứ!?”
Nói là tiếc mà rõ ràng là chưa từ bỏ đâu nhé!
“À ừm, chuyện của Hội học sinh thì để hai người tự bàn bạc nhé.”
“Không làm đâu mà!”
Cứ cho là sẽ bàn bạc đi.
“Hiện tại chẳng có gì đáng lo cả, nên đâu cần phải tự rước phiền phức vào người chứ?”
“Ừm. Không phải có ác ý gì đâu, nhưng giống như cách Akiyama-san chăm sóc tụi mình vậy, nói chung là, ý tốt thôi, đừng nên gia nhập thì hơn.”
“Đúng vậy đó! Không cần gia nhập đâu!”
“Bị Ako nói vậy sao thấy nó khác khác thế nào ấy nhỉ.”
“Ơ, có vậy sao ạ?”
Có vẻ Ako cũng có chút tư tâm trong đó.
“Ừm, ý kiến mọi người tớ hiểu rồi.”
“Cậu đã hiểu rồi sao?”
“Hiểu rồi, nhưng nếu không ai gia nhập, thì tớ sẽ gia nhập nhé!”
Sao lại thành ra thế được!?
“Cậu có hiểu gì đâu chứ!”
“Chỉ cần mọi người tìm được thành viên mới là được mà? Không sao đâu, không sao đâu~”
“Ế ế ế ế ế!? Khoan đã, thế thì phải tìm thật sự nghiêm túc rồi sao!”
“Đúng vậy, phải cố gắng hơn nữa…”
“Khụ, phải nâng cao chất lượng bài diễn thuyết hơn nữa mới được.”
“Fufufu, nếu không muốn chị Sette gia nhập câu lạc bộ, thì hãy cố gắng tìm thành viên mới nhé~”
Không ngờ lại dùng chính mình làm con tin, đây là chiêu mộ thành viên cưỡng bức sao!?
Khụ, thật hèn hạ! Akiyama-san quá hèn hạ rồi!
Mình phải kiên trì cố gắng chiêu mộ… nhất định phải tìm được thành viên mới!
†††††††††
Tuy đang cố gắng hết sức để chiêu mộ thành viên, nhưng song song đó, tôi vẫn chơi LA như bình thường.
Mà nói gì thì nói, tất cả đều đã trên cấp 100 rồi, đang chờ bản cập nhật chuyển đổi nghề. Bản vá lỗi thì đang bị trì hoãn dài dài.
Vì vậy, bây giờ chủ yếu là đi săn đồ hiếm hay chơi mini-game, chứ không phải luyện cấp.
◆ Rushian:
Tiếp theo là 15 cái tay quay Meiran cỡ nhỏ à.
◆ Ako:
Phải làm tận 15 cái sao!?
◆ Rushian:
Đống đồ đã làm từ nãy đến giờ mà dùng hết thì cũng chỉ bằng nửa số nguyên liệu trung gian thôi đó.
◆ Ako:
Không thể được đâuuuuuu!
◆ Rushian:
Mà người đòi có bồn tắm trong nhà là Ako mà.
◆ Ako:
Em đâu có nghĩ là lại vất vả thế này đâu ạ!
Thế là, nhân cơ hội này, chúng tôi đang cố gắng đẩy nhanh việc cải tạo nhà Nishimura (nhà trong game).
Hiện tại đang thử thách mở rộng phòng tắm.
◆ Aprikotto:
Mua luôn có phải tốt hơn không
◆ Ako:
Mua luôn thì thấy nó cứ thiếu thiếu gì đó ạ
Đúng là nhà của mình có khác, Ako cũng có những tiêu chuẩn riêng của cô ấy.
◆ Aprikotto:
Tương lai Rushian sẽ vất vả lắm đây.
◆ Rushian:
Không thể phủ nhận được.
◆ Ako:
Nhà là tổ ấm của người vợ mà!
“Nhà” và “tổ ấm” bị trùng nghĩa rồi đó.
◆ Rushian:
Thôi được rồi, nếu Ako muốn làm thì cứ làm đi. Cố gắng làm nhé.
◆ Ako:
Khoan đã, một mình em cố gắng thì kỳ lắm ạ. Nhân cơ hội này, Rushian cũng nên nâng kỹ năng sản xuất đi chứ.
◆ Rushian:
Đúng là thiên tài, có khác, đã nhận ra điều đó.
◆ Ako:
Rushian cũng luyện 100 cú với bánh răng gỗ kém chất lượng đi ạ!
◆ Rushian:
Ê, nâng kỹ năng sản xuất phiền phức ghê.
◆ Ako:
Đừng nói mấy câu giống em chứ!
Giống Ako ư, cô ta có tự nhận thức được là bình thường mình vẫn hay nói vậy không vậy?
Khi chúng tôi đang làm việc như vậy, bên cạnh:
◆ Neko Hime:
Meow meow~
◆ Rushian:
Sensei đang tập trung làm nguyên liệu kìa.
◆ Neko Hime:
Chỉ là đang sản xuất bên cạnh công việc thôi mà. Việc chính là chuẩn bị cho bài kiểm tra nhỏ tuần sau đó meow.
◆ Ako:
Ghét kiểm tra nhỏ lắm ạ!
◆ Aprikotto:
Tôi không khuyến khích việc mang việc về nhà đâu đấy.
Và ở phía sân vườn thì:
◆ Sette:
Muu-tan, bắt tay nào!
◆ Shuvain:
Nếu lập trình AI bắt tay thì hãy lập trình cái dùng cho chiến đấu ấy!
◆ Sette:
Thêm lần nữa!
◆ Shuvain:
Đúng là một AI có thể làm được nhiều việc ngoài sức tưởng tượng.
◆ Sette:
Ngồi xuống!
◆ Shuvain:
Nếu đã có thể lập trình đến mức đó thì cũng có thể làm cái dùng cho chiến đấu được chứ! Làm đi!
Mà thôi, như mọi khi, thế giới trong game vẫn cứ thảnh thơi như vậy.
◆ Shushu:
Chà-o, chà-o ạ~
Ồ, Shushu từ phía sân vườn đi đến.
Tôi đã mời em ấy đến vì Shushu chưa từng đến thăm nhà chúng tôi trước đây.
◆ Rushian:
Ồ, đến muộn thế.
◆ Shushu:
Ở đây xa quá à~ Sao anh lại xây nhà ở nơi thế này?
◆ Ako:
Đây là nơi ghi dấu kỷ niệm của em và Rushian đó ạ!
◆ Shushu:
Em về được không ạ?
Khoan đã, khoan đã, tôi đâu có gọi em ấy đến chỉ để nói chuyện đó đâu.
◆ Rushian:
Không chỉ muốn cho em xem nhà thôi đâu. Hôm nay có Neko Hime-san ở đây, nên anh định lần này sẽ quay lại hầm ngục Ngàn Năm Anh Đào để trả thù.
◆ Neko Hime:
Chào buổi tối meow.
◆ Shushu:
À, vâng, chào buổi tối ạ.
Shushu cũng cúi đầu chào lại Neko Hime-san.
◆ Neko Hime:
Shushu-chan là học sinh năm nhất phải không meow? Chơi game cũng tốt, nhưng tốt nhất là phải ôn bài đầy đủ đó meow.
Đặc biệt là, nếu không làm bài tập ở nhà tử tế, có những đứa cứ cắm mặt vào làm bài suốt giờ nghỉ, thành ra chẳng còn ai chơi cùng nữa đó nha. Phải cẩn thận đấy meo!
◆Shushu:
À, vâng.
Một nhân vật với tạo hình cực kỳ có khí thế, cùng bộ trang phục dễ thương lạ lùng lại đi lo lắng cho cách cô bé này (Shushu) sống ở trường học, khiến Shushu trợn tròn mắt.
◆Shushu:
Mèo Hime cũng là tiền bối ạ?
◆Mèo Hime:
Đúng vậy đó meo.
Mà nói là tiền bối cũng không hẳn, ta là giáo viên mà.
◆Aprikotto:
Vậy là bảy người rồi, nhưng vẫn còn thiếu một.
◆Rushian:
Thiếu một người thì tôi gọi đại một đứa bạn trong danh sách là được thôi.
Tôi lướt danh sách bạn bè, tìm xem có ai đang rảnh rỗi không.
──Ồ, người này chắc sẽ đến.
◆Rushian:
†Cloud†-san, có muốn đi phụ bản Ngàn Năm Anh Đào không?
Tôi thử thì thầm trò chuyện với †Cloud†, người tình cờ đang online.
Ngay lập tức, có tin trả lời.
◆†Cloud†:
Có Mèo Hime không?
◆Rushian:
Có ạ.
◆†Cloud†:
Được, tôi đi.
Dù biết thế nào cũng sẽ như vậy, nhưng đúng là anh chàng này nói chuyện nhanh thật.
◆Rushian:
Vậy giờ tôi sẽ đến hầm ngục, hẹn gặp ở lối vào nhé.
◆†Cloud†:
OMW.
◆Rushian:
Nhanh thế, đợi tôi chút đã!
Và thế là, buổi tiệc chúc mừng Shushu thi đậu hôm nay đã được tổ chức lại.
──Tiệc mừng thi đậu mà lại là đột kích hầm ngục, liệu có ổn không nhỉ?
◆Rushian:
Đây là †Cloud†-san, cựu cận vệ của Mèo Hime.
◆Shushu:
Cận vệ...?
◆Shuvain:
Tuy mày không hiểu đâu, nhưng đúng nghĩa đen của nó đấy.
Trước mặt Shushu đang ngây ra, Mèo Hime vẫy tay với †Cloud†.
◆Mèo Hime:
Lâu rồi không gặp đó meo!
◆†Cloud†:
Lâu quá rồi không gặp Mèo Hime-san! Tôi đã rất muốn gặp người!
◆Mèo Hime:
Hừm, hình như chúng ta vẫn chat thường xuyên mà meo.
◆†Cloud†:
Không đối mặt nói chuyện thì không thể gọi là đã gặp mặt được!
◆Shushu:
Ối giời ơi...
◆†Cloud†:
Đừng có "ối giời ơi" chứ!
Không, phải "ối giời ơi" chứ! Phản ứng đó mới là bình thường.
◆†Cloud†:
Vậy đấy, cứ thế mà hợp tác nhé!
◆Ako:
Vâng ạ!
◆Sette:
Chào mừng nhé!
Ako cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy đó là người quen.
Còn Shu thì vẫn như thường lệ,
◆Shuvain:
Đừng có mà kéo chân bổn thiếu gia đấy!
◆Sette:
Cười lớn
◆Shuvain:
Sao lại cười?
◆Sette:
Không hiểu sao cứ thấy anh tự xưng "bổn thiếu gia" trước mặt người khác là tôi lại không nhịn được cười...
◆Shuvain:
Bổn thiếu gia thì lúc nào chả là bổn thiếu gia!
◆Sette:
Cười rất lớn
◆Ako:
Cái này đúng là thảo nguyên xanh rồi.
◆Rushian:
Ai đó đi cắt cỏ đi!
◆†Cloud†:
Cười lớn
◆Shuvain:
Cả mày nữa, đừng có mà cười!
◆†Cloud†:
Nhưng mà Shuvain trong tiếng Đức có nghĩa là lợn mà, hahaha.
◆Shuvain:
Không được nói cái đóooooo!
†Cloud†-san đã nói ra điều không nên nói rồi!
◆Shuvain:
Được lắm, riêng mày thì tao không tha!
◆†Cloud†:
Ồ, muốn đánh nhau hả?
◆Shuvain:
Ừ, tao sẽ đập nát mày!
◆Rushian:
Ồ, cố lên nhé!
◆Shushu:
K-không cần ngăn lại sao ạ?
◆Rushian:
Thấy có vẻ vui nên cứ để vậy đi.
Hơn nữa, Shu là kiểu người càng bị khiêu khích trực diện bằng RP như thế càng hăng máu.
Chắc chắn thằng cha đó đang cười tủm tỉm trước màn hình rồi.
◆Shuvain:
Đối đầu trực tiếp thì chán lắm. Song kiếm giao tranh, chúng ta hãy quyết thắng bằng sát thương đi!
◆†Cloud†:
Vậy thì con boss của hầm ngục này, xem ai lấy được nhiều "hận thù" (aggro) hơn thì người đó thắng!
◆Shuvain:
Quá tốt rồi còn gì. Boss là con gì vậy?
◆†Cloud†:
Có ba đường, chúng ta đi đường dưới, gặp con boss Lợn Cherry Pigman đi.
◆Shuvain:
Sao lại chọn con boss lợn hả thằng khốn này!
◆Rushian:
Lựa chọn đỉnh cao thế! Cười lớn
◆Shuvain:
Đồ hâm, không phải khen đâu!
Thì đúng là phải khen rồi.
Con boss heo khổng lồ, thuộc dòng Pigman lại xuất hiện ở đây sao.
◆Aprikotto:
Được thôi, giá trị "hận thù" ngay khi tiêu diệt được boss, ta, Aprikotto đây sẽ chứng kiến cho!
◆Rushian:
Vậy tôi làm main tank, Shushu làm sub tank được không?
◆Shushu:
Vì không có tiền vệ nào khác mà.
Những tiền vệ khác thì chỉ toàn là hai đứa mê sát thương với sức mạnh thôi.
Nếu là Shushu, người bình thường solo Monk, thì chắc sẽ tạm đảm đương được vị trí tiền vệ.
◆Ako:
Hai anh em làm tank.
Còn tôi thì hồi máu phía sau.
◆Rushian:
Này, đừng có mà tự ôm phiền muộn ở chỗ kỳ quặc thế chứ?
Nếu Shushu hồi máu cho tôi, kiểu gì em cũng giận dữ cho mà xem.
◆Shuvain:
Khà khà khà, chuẩn bị tinh thần đi Cloud. Ta sẽ cho ngươi thấy sự khác biệt về đẳng cấp!
◆†Cloud†:
Đó phải là lời của tôi mới đúng! Đừng có coi thường cựu thủ lĩnh cận vệ của Mèo Hime nhé!
◆Mèo Hime:
Không có cái danh hiệu đó đâu meo!
Và thế là, đội hình tám người đã đột kích vào hầm ngục Ngàn Năm Anh Đào.
Lần này, không bị ai ngăn cản, chúng tôi tiến vào bản đồ phụ bản.
Khác với hầm ngục dã ngoại, bên trong hầm ngục chỉ có mình chúng tôi, một không gian kỳ lạ khi giữa rừng anh đào lại mọc đầy hoa anh đào rực rỡ.
◆Shushu:
Đẹp quá!
◆Ako:
Đẹp thật ạ!
◆Aprikotto:
Đúng là cảnh tượng thích hợp cho lễ mừng nhập học.
Trong khi chúng tôi bị choáng ngợp bởi đồ họa tuyệt đẹp, hai người kia đã nhanh chóng tiến sâu vào trong.
◆†Cloud†:
Hầm ngục là phải xông pha hết mình, phá tan hết sức! Mau nhanh chóng đến chỗ boss mà quyết định thắng thua đi!
◆Shuvain:
Tên khốn nhà ngươi, định chiếm điểm thưởng "hận thù" của đòn tấn công đầu tiên à! Hèn hạ thật, đợi ta với!
◆Rushian:
Này, đây là hầm ngục lần đầu tiên chơi đấy, đừng có mà lao đầu vào chứ!
Ngay sau khi tôi nói vậy, Shu, người đang liều lĩnh xông thẳng vào hầm ngục,
◆Shuvain:
Gahhhhhh!
A, quả nhiên, lại bị cái cây to đổ sập xuống đè bẹp.
◆Ako:
Shu-chan chết rồi!
◆Shuvain:
Tao chưa chết! Đừng có tự tiện giết tao chứ! Hồi máu! Hồi máu!
◆Mèo Hime:
Rồi rồi, hồi máu cao cấp đây meo!
◆Shuvain:
Khốn kiếp, thằng Cloud đó đã đi xa đến thế rồi à!
Chắc chắn đã từng phá đảo rồi, †Cloud†-san cứ thoăn thoắt tránh bẫy mà tiến lên.
◆Rushian:
Ừm, nhưng mà chắc không sao đâu.
◆Shuvain:
Sao lại không sao? Kiểu này không đuổi kịp nó rồi!
◆Rushian:
Bởi vì...
Kìa, anh ta quay lại rồi.
◆†Cloud†:
Uwoahhhhhhh!
†Cloud†-san đang quay lại với tốc độ kinh hồn từ sâu trong hầm ngục.
Phía sau lưng anh ta là một đống quái vật đang bám theo.
◆Rushian:
Đằng nào cũng có quái vật mà.
◆Shuvain:
Đáng đời, ha ha!
◆†Cloud†:
Hơn nữa là aggro! Giúp tôi lấy aggro đi!
Dù đội hình có chút lộn xộn do chưa quen, nhưng hầm ngục Ngàn Năm Anh Đào cũng không quá khó, chúng tôi đã hạ cánh an toàn đến tầng thấp nhất.
◆Shuvain:
Cuộc đấu này sẽ xem ai gây được nhiều "hận thù" (aggro) hơn lên con này!
◆†Cloud†:
Lấy danh dự của Mèo Hime ra thề, tôi sẽ không thua đâu!
◆Ako:
Tên của cô ấy tự nhiên bị đem ra thề rồi kìa.
◆Mèo Hime:
Không tình nguyện chút nào!
Phớt lờ Mèo Hime đang giận dỗi vẫy vẫy cái đuôi, cuộc chiến của hai người bắt đầu.
──Không, nói đúng hơn thì đây là trận chiến của hai người họ.
◆Rushian:
Giờ tôi mới để ý, người khổ nhất phải là tôi chứ nhỉ? Phải bảo vệ mục tiêu chính khỏi hai tên cầm đại kiếm đang chơi hết mình kia! Nếu mục tiêu bị chuyển thì chắc chắn tôi toi đời rồi còn gì?
◆Aprikotto:
Vậy thì bắt đầu thôi!
◆Rushian:
Nghe tôi nói đã chứ!
◆Shuvain:
Uô ô ô ô ô!
◆†Cloud†:
Xìa a a a a a!
Ối giời ơi, cả hai tên đều lao thẳng vào con boss!
Khoan đã, mục tiêu! Vẫn chưa ổn định mà! Cày sát thương quá nhiều là nó chuyển mục tiêu đấy!
◆†Cloud†:
Hây, đòn tấn công đầu tiên là của tôi!
†Cloud† gầm lên sau khi giành được First Attack (đòn tấn công đầu tiên).
First Attack có thêm điểm sát thương dồn (Hate Bonus) nên nếu là cuộc đua sát thương thì giành được nó sẽ có lợi. Nhưng mà thường thì phải nhường cho Tank chứ nhỉ!?
◆Shuvain:
Đừng có coi thường bản thân ta lúc toàn lực thế chứ! Nuốt lấy này, vũ khí mạnh nhất chỉ dành riêng cho con này! "Quái Vật Lợn Thần Diệt Song Kiếm Bốn Lần Cường Hóa" – Song Kiếm Cuồng Nộ!
◆Shuvain:
Ô hô!
Ối giời ơi, sát thương khủng khiếp quá, mục tiêu nhảy đi rồi kìaaaa!
◆Rushian:
Đợi đã, đợi đã! Cái vũ khí ngáo ngơ gì mà lại phù phép tăng bốn lần sát thương đặc biệt với lợn thế kia! Mấy người chế ra nó để làm gì hả?!
◆Shuvain:
Thì là để đối phó với Người Lợn chứ còn gì nữa!
◆Rushian:
Boss Người Lợn trong game có mấy con đâu! Đừng có bận tâm chuyện bị gọi là lợn mà chế tạo đồ vô dụng chứ!
◆Shuvain:
Đang dùng đây thì sao mà vô dụng được chứ! Nào nào, sao rồi †Cloud†?
◆†Cloud†:
Ngây thơ quá! Khi Người Lợn nhận sát thương lớn mà ngã bệt xuống thì mọi đòn tấn công đều là chí mạng! Ra đòn mạnh ngay lúc này, khi nó bị hạ gục bởi sát thương của cậu, mới là kỹ thuật của dân chuyên nghiệp!
◆Shuvain:
Cái tên nhát gan này! Cái tên Cloud của cậu đang khóc thét đấy!
◆†Cloud†:
Khác với cậu, tôi chẳng màng đến mấy cái tên đó đâu.
◆Shuvain:
Không phải là cậu quan tâm kinh khủng khiếp saoooooo?!
Trong lúc tôi đang cố gắng hết sức, những người khác đang làm gì ư?
◆Sette:
Mu-tan cũng có thể di chuyển và tránh đòn diện rộng cùng em rồi đó~
◆Neko Hime:
Giỏi lắm nya. Đây sẽ là kỹ thuật bắt buộc ở các hầm ngục giai đoạn sau nya, nên cứ làm quen với việc điều khiển hai nhân vật cùng lúc nya.
◆Aprikotto:
Vừa nhấn kỹ năng liên tục không ngừng nghỉ, nhưng tuyệt đối không đạt DPS tối đa, đây chính là kỹ thuật phá đảo hầm ngục kiểu lười biếng.
◆Ako:
Nghe nói là "lười biếng" nên em đến đây.
◆Shushu:
Ơ, phản ứng với cái đó à?
◆Rushian:
Hừm, cứ thảnh thơi mà chơi đi nhááááá!
Mục tiêu đây, ném mục tiêu về phía tôi! Không thể để thua đám đại kiếm về chỉ số sát thương dồn được đâuuuu!
Mười phút sau. Khi con Người Lợn đổ gục với tiếng kêu thảm thiết "Pugiíiiiiiii!", kẻ đã giành được nhiều sát thương dồn hơn cả lại là──.
◆Aprikotto:
Người thắng cuộc, Shuvain!
◆Shuvain:
Ta làm được rồiiiiiiii!
Đó là Shu, kẻ đã liên tục cạnh tranh chỉ số sát thương dồn với tôi, người vốn là Main Tank, từ đầu đến cuối.
◆†Cloud†:
Không thể nào!
Cái tôi này mà lại thua ư?
Vì sao?
Tại sao lại như vậy?
◆Shuvain:
Tại vũ khí chứ còn gì.
◆†Cloud†:
Đúng là vậy.
Rõ ràng Shuvain với cây vũ khí chuyên biệt khó hiểu kia đã quá mạnh.
Chọn boss là "lợn" đúng là một sai lầm.
◆†Cloud†:
Lần này tôi thua, nhưng lần tới tôi sẽ thắng!
◆Shuvain:
Cứ đến bất cứ lúc nào. Ta sẽ tiếp đón ngươi bằng con boss mà ngươi giỏi nhất!
Hai người nắm chặt tay nhau.
Đúng là tình huynh đệ giữa những người đàn ông!
──Cảnh tượng này khiến tôi có cảm giác như Segawa ở phía bên kia màn hình đang vô cớ hưng phấn.
◆†Cloud†:
À, việc tôi gọi là "lợn", nếu cậu thực sự để tâm thì tôi xin lỗi nhé.
◆Shuvain:
Tự nhiên làm gì mà chân thật thế, tôi có để tâm đâu.
Shu ngơ ngác khi bị xin lỗi. Hắn là kiểu người bị nói thì sẽ giận đấy, nhưng lại không giận lâu.
◆Aprikotto:
Vậy là boss cũng đã bị hạ gục, tổ đội Sakura D dừng lại tại đây nhé.
◆Shushu:
Vâng ạ!
◆Rushian:
Vậy thì giải tán thôi.
◆†Cloud†:
À, trước đó thì mấy người...
†Cloud† gọi chúng tôi lại.
◆†Cloud†:
Guild của mấy người, có tuyển thành viên không?
◆Rushian:
Có chứ, nhưng chẳng ai chịu vào cả.
◆†Cloud†:
Ồ!
†Cloud† gật gù rồi nhìn về phía Master và nói:
◆†Cloud†:
Vậy thì cho tôi gia nhập với.
◆Aprikotto:
Ngươi muốn gia nhập Alley Cats sao?
◆†Cloud†:
Đúng vậy. Bây giờ tôi chưa vào guild nào cả.
Nghe anh ấy nói mới để ý, †Cloud† không hề có biểu tượng guild nào trên người.
◆Rushian:
Thế còn Đội Cận Vệ thì sao ạ?
◆†Cloud†:
Thì giải tán rồi. Giờ chỉ quản lý mỗi tòa lâu đài thôi.
À, cái lâu đài kỷ niệm của Neko Hime đó hả.
Đó là một tòa lâu đài hoành tráng, nên giờ nó đã trở thành một không gian tự do mà ai cũng có thể vào, và thỉnh thoảng còn tổ chức sự kiện nữa.
◆Aprikotto:
Sau khi giải tán, ngươi không gia nhập guild nào khác sao?
◆†Cloud†:
Sau khi Đội Cận Vệ giải tán, tôi cũng nghĩ không biết có nên trở về guild cũ không nữa.
◆Neko Hime:
Khó trở về sao nya?
†Cloud† lắc đầu khi Neko Hime hỏi với vẻ lo lắng.
◆†Cloud†:
Dù sao thì voice chat cũng luôn kết nối, nên việc ở chung một guild cũng không có ý nghĩa lắm đâu LOL.
◆Rushian:
Cái lý do vớ vẩn gì thế?!
Thế thì chẳng có vấn đề gì rồi.
◆Aprikotto:
Vậy, mọi người nghĩ sao?
Master hỏi trong kênh chat của guild.
◆Sette:
Em thấy ổn mà? Đằng nào cũng tăng số lượng thành viên câu lạc bộ, nên có thêm thành viên guild cũng tốt thôi.
◆Shuvain:
Thành viên câu lạc bộ và thành viên guild khác nhau mà.
◆Sette:
Nó giống như một buổi tập dượt thôi mà?
Sette nói với nụ cười tươi tắn.
◆Shuvain:
Nếu người ngoài tăng lên quá nhiều, tôi cảm thấy nguy cơ bị lộ thông tin cá nhân sẽ tăng lên.
◆Rushian:
Chỗ đó thì thà nghĩ là đã nói quá nhiều chuyện ngoài đời trong game thì đúng hơn.
◆Ako:
Không được nói chuyện ngoài đời trong game ạ?
◆Rushian:
Không phải là không được, nhưng phải cẩn thận đấy.
Việc thêm người ngoài có thể giúp chúng tôi phân biệt rõ ràng giữa đời thực và game.
Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt cho Ako.
◆Rushian:
Ừm, không sao đâu nhỉ? Tính cách cũng biết rồi mà.
Ít nhất là chừng nào Neko Hime còn ở đây, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
◆Sette:
Đúng vậy đó~
◆Shuvain:
Thôi được rồi, với tư cách là đối thủ của tôi thì cũng không tệ đâu.
◆Neko Hime:
Lần nào cũng cạnh tranh thế này thì phiền phức lắm nya.
Neko Hime cười gượng nhưng trông không có vẻ gì là phản đối.
◆Rushian:
Ako cũng ổn chứ?
◆Ako:
Cloud-san khá là quen thuộc nên em không sao ạ.
Vậy là đồng thuận hoàn toàn cho việc gia nhập.
◆Rushian:
Okay, mời vào.
◆†Cloud†:
Thật ngại quá.
◆Shuvain:
Không sao đâu.
▼
†Cloud† đã gia nhập ▲
Cùng lúc với thông báo, tên của †Cloud† đã được thêm vào danh sách thành viên guild.
Anh ấy là thành viên mới của Alley Cats kể từ sau Neko Hime.
Thành viên câu lạc bộ thì chẳng thấy tăng, vậy mà lạ lùng thay, thành viên guild lại cứ thế mà đông thêm.
---
"Ối chà, hôm qua vui ghê ha!"
Segawa hồ hởi nói trong lớp học buổi sáng.
"Chả trách, mày làm đủ trò xong lại còn thắng đậm nữa chứ."
"Với lại, còn cả những pha 'biết đâu có ngày dùng đến' nữa chứ."
Cái cơ hội dùng Quardrople Pig Slayer kia chắc chắn cả đời chả bao giờ có lần thứ hai đâu.
"Nhưng mà đông người thì vui thật đấy nhỉ. Lại nhớ hồi dã ngoại, cả nhóm mười hai người."
"Đúng là mấy vụ như thế, muốn làm thêm nữa cơ."
Vì cơ bản nhóm tụi tôi toàn bốn người, nên chơi chung với đông người cảm giác vừa mới mẻ vừa vui cực.
"Nghĩ vậy tự nhiên có động lực đi chiêu mộ thành viên câu lạc bộ hẳn. Nhờ vụ hôm qua, tớ tự tin hơn hẳn rồi đó."
Segawa cười mạnh mẽ, khẽ "Hứ hứ hứ."
"Cứ đợi đấy, tớ sẽ kéo cả đối thủ của tớ ngoài đời thực đến cho mà xem."
Segawa tự tin đến mức nói ra những lời như vậy.
Và quả đúng như lời cô ấy nói, ngay chiều hôm đó.
"Tớ kéo đến rồi nè!"
"Chào buổi sáng ạ!"
Segawa dẫn theo một cô bé năm nhất đến dự buổi sinh hoạt thử.
"Thật á!? Cậu tìm được thật hả!"
"Thật ra thì, từ trước giờ tớ vẫn hay liên lạc với cậu ấy mà."
Segawa ưỡn ngực, "Hoh hoh hoh."
À thì ra là vậy, sáng ra đã sắp xếp xong xuôi rồi.
Với lại, khi được nhắc là "từ trước giờ" và nhìn kỹ hơn, thì cô bé này trông quen quen.
Mái tóc nhuộm nâu gần chạm mức phạm quy nội quy trường, cùng với lối trang điểm vừa đủ để không bị giáo viên la mắng – một nhan sắc khá "chuẩn bài" đối với học sinh năm nhất. Trông rất quen thuộc.
"À, là lúc cái Segawa đeo kính đó hả."
"Đúng rồi đó."
Là cô bé mà Segawa bắt chuyện đầu tiên sao. Thế là tóm được ngon ơ rồi.
"Vậy thì, đây là Melodia-chan, đến tham gia sinh hoạt thử. Mọi người cứ tự nhiên nhé."
"Em là Matsuda Melodia, lớp 1-2, rất vui được gặp mọi người ạ~"
Cô bé đó nhoẻn miệng cười tươi rói mà nói.
…………Melodia?
"Melodia, là gì cơ?"
"Âm trong Âm Nhạc, Giai trong Giai Điệu, viết lại thành Melodia. Là tên của em đó~"
"...Tên thật của em luôn ạ?"
"Vâng."
"Vâng" á.
Matsuda Melodia, ư.
"Cái tên này... độc đáo thật đấy nhỉ."
"Đúng không? Em thích mê luôn đó~"
Cái tên này cũng "lấp lánh" thật, nhưng mà cô bé ấy có vẻ hài lòng nên thôi kệ vậy.
Mà cái người đang run bắn lên vì sợ Melodia kia,
"Không được không được không được không được!"
Không giấu gì đâu, chính là vợ tôi đấy ạ.
Cô ấy núp sát sau lưng tôi, gần như không dám nhìn về phía Melodia.
Kiểu sợ hãi này còn vượt xa cả hồi gặp Akiyama-san nữa chứ.
"Sợ đến thế cơ à? Trông cô bé ấy cũng là kiểu người khá thư thả mà."
"Không đời nào có chuyện đó! Mười ngày nữa là cô ấy sẽ bắt nạt em rồi!"
"Đừng có đưa ra con số thực tế như thế chứ."
Là kinh nghiệm thực chiến sao. Thì ra là vậy.
"Thôi được rồi, dù gì cũng là sinh hoạt thử, em cứ ngồi đây đi."
"Vâng ạ~"
Segawa bảo Melodia ngồi xuống.
Đó thường là chỗ của Neko Hime-san.
"Vậy Nishimura, cứ đăng nhập đi đã."
"Được thôi, nhưng sao lại là tôi?"
"Cứ làm đi, cứ làm đi. Rồi đứng ở chỗ đó."
Tôi làm theo lời, di chuyển Rushian đến vị trí đó.
"Rồi, giữ nguyên tư thế Shield Guard giúp nhé."
"Đây."
Rushian hạ thấp trọng tâm, giương khiên chắn và đứng yên.
Và rồi, Shuvain của Segawa từ phía sau tiến tới,
"Ở đây, thế này!"
Cô ấy giơ đại kiếm lên theo đường chéo, và cũng giữ nguyên tư thế.
Trông có vẻ là một tư thế đẹp mắt, như trong cảnh phim vậy.
"...Sao rồi?"
"Cái này, được đấy!"
"Thấy chưa! Dù là dựa trên hình minh họa chính thức, nhưng nhìn trên màn hình cũng hợp đúng không? Trong lúc chiến đấu hay trong những pha hành động, đôi khi lại xuất hiện những cảnh cố định như vậy, không thể rời mắt được đâu!"
"Cái đó hay ho thật đấy! Akane-senpai đúng là biết chọn mà!"
...Hình như Segawa và Melodia có vẻ tâm đầu ý hợp rồi.
"Như thế có ổn không nhỉ..."
"Akane chắc là muốn có một hậu bối như vậy."
"Nhưng không khí không giống tiền bối - hậu bối cho lắm."
Master nhíu mày, vẻ mặt khó xử.
Đúng là vậy. Cứ như bạn bè bình thường, chẳng thấy cái rào cản tiền bối – hậu bối gì cả.
"Cứ thế này chắc cậu ấy sẽ xin vào câu lạc bộ mất."
Ako vừa dò xét tình hình, vừa run rẩy nói với vẻ mặt hơi yên tâm.
"Nếu Segawa lo liệu thì không thành vấn đề... nói thế cũng không ổn nhỉ."
"Sợ quá đi mất."
Thú thật là tôi cũng không ưa cái kiểu này. Sợ lắm.
Thế nhưng, hai người họ đang rất hợp cạ, mình cũng không thể đuổi người ta về được.
Tôi cùng Ako cứ thế im lặng theo dõi.
"Thế là, tài khoản đã hoàn tất. Giờ thì khởi động cái này lên rồi thì---"
"Cuối cùng cũng được tạo nhân vật hả? Dài dòng quá~"
"Rồi rồi, từ đây mới là phần chính nè."
Trong lúc nói chuyện, hai người họ đã bắt đầu tạo nhân vật.
"Về phần tạo nhân vật thì khá là rộng rãi đó. Từ đây có thể chỉnh khuôn mặt, chỗ này để điều chỉnh dáng người chi tiết, màu sắc cũng có thể chọn cụ thể hơn nữa---"
"Nhưng mà đầu tiên phải là cái này chứ~"
Melodia cắt lời Segawa, click chuột.
"Trước tiên thì cứ phải tạo nhân vật nữ cái đã~"
"...Hả?"
"...Ơ?"
Segawa và Melodia nhìn nhau đầy khó hiểu.
"Sao lại tạo nhân vật nữ? Phải tạo nhân vật nam chứ?"
"Ơ~? Không tạo nhân vật nữ thì có ý nghĩa gì chứ?"
Ối chà, hình như có gì đó đang lệch pha rồi.
"Nghĩ một cách bình thường đi, trước một tình bạn đẹp như thế này, mà lại dùng nhân vật nữ để tham gia thì có hiểu được không?"
Segawa cười gượng gạo, giật lấy con chuột.
"Phải là nhân vật nữ thì mới có ý nghĩa chứ~? Nhân vật nam gì mà khó hiểu quá đi mất chứ?"
Melodia má cũng giật giật, giật lại con chuột.
"Chẳng lẽ, Melodia-chan... là hội 'giấc mộng'?"
"Akane-senpai, là hủ à?"
Sau một hồi nhìn chằm chằm vào nhau,
"Không không, giấc mộng gì ở đây! Định chen ngang à? Giữa hai người này á? Cái kiểu không biết đọc không khí như thế quá đáng lắm đó. Có gì hay ho hả cái kiểu đó?!"
"Chỉ nhìn thôi thì càng vô nghĩa hơn! Không muốn được hai người này tranh giành à~!?"
"Một trong hai người là mình rồi thì tranh giành kiểu gì được chứ!"
"Hả!? Cái tên kiếm sĩ đẹp trai, cao ráo kia, là Akane-senpai á!?"
Melodia so sánh Segawa đang đứng trước mặt với Shuvain trên màn hình, rồi chỉ nói một câu.
"Pffft!"
"Về đêêêêêêêê!"
"Khoan đã, bình tĩnh đi Segawa!"
Tôi và Akiyama-san cùng nhau can ngăn.
Không ngờ lại cãi nhau vì cái chuyện vớ vẩn này.
"Thôi, có vẻ không hợp nên em về đây ạ~"
Melodia vội vã rời khỏi phòng.
"Muối đâu! Rắc muối đi! Đừng có quay lại đây nữa!"
Và Segawa vẫn chưa hết giận.
Chuyện gì vậy chứ, là sao vậy trời.
"Sao mà hai người lại cãi nhau thế nhỉ?"
Ako nghiêng đầu hỏi, vẻ mặt hơi an tâm.
Tôi cũng chịu thôi.
"Giải thích thì dài dòng lắm... tóm lại là, có một phe gọi là 'yume joshi' hay 'yume kei' ấy mà."
"À."
"Mấy cô bé đó, là kiểu muốn mình được bước chân vào thế giới của những người đàn ông lý tưởng như vậy đó."
"Bình thường mà."
"...Bình thường, hả?"
"Ơ, ủa, lạ hả?"
Chả phải mình cũng hay tưởng tượng chuyện yêu đương với người mình thích sao, bình thường mà?
Dù đối tượng là 2D thì cũng bình thường thôi chứ?
"Vì thế nên bọn đàn ông kém hiểu biết mới..."
"Cậu chê bai tôi thì được, nhưng mà đừng có vơ đũa cả nắm chê bai hết đàn ông chứ."
Là tôi sai thôi mà. Đâu phải tất cả đàn ông đều thế.
"Vậy thì tôi lấy ví dụ cho dễ hiểu nhé."
Segawa quay về phía bảng trắng, cầm bút lên.
"Giả sử ở đây có hai cô gái vô cùng dễ thương."
Trên bảng trắng, hai vòng tròn được vẽ ra, bên cạnh có chữ "cô gái".
「Cứ cho là hai người này gắn bó khăng khít, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người ta rộn ràng hẳn lên đi nhé.”
“Tuyệt vời quá còn gì!”
Ta thích kiểu đó đó.
“Đúng không? Thế nhưng lại có một gã đàn ông chen vào nói: Hắn muốn mình xen vào giữa hai người đó, để họ tranh giành mình cơ đấy.”
Giữa hai cô gái, một chữ “Đàn ông” to tướng hiện ra.
Cái, cái gì thế này! Thế thì còn ra thể thống gì nữa!
“Đùa hả! Chen ngang phá hoại cái không gian hạnh phúc này, thế mà cũng gọi là yêu ư! Im lặng mà đứng nhìn đi!”
“Đúng không! Đúng không! Chính là vậy đó!”
“Sự phẫn nộ của cô, ta đã hiểu rõ rồi!”
Ra là thế, chuyện đó không thể chấp nhận được.
Ta cũng hiểu vì sao Segawa lại tức giận đến vậy.
“Thế nhưng Rushian…”
Ako bước đến bảng trắng, nói:
“Thế này thì sao ạ?”
Cô bé xóa đi chữ “Đàn ông” to tướng đó, thay vào là chữ “Rushian”.
Ồ… Hóa ra là ta được hai cô gái đáng yêu tranh giành ư.
“Thế thì… được đó chứ.”
“Chết đi! Cái kẻ dị hợm kia!”
“Hơi thấy hay hay thì có sao đâu chứ!”
“Rushian không hẳn là dị hợm, mà chỉ là kẻ thiếu tiết tháo thôi.”
“Đến cả Guild Master cũng nói những lời quá đáng!”

Với lại Ako! Đừng có lén lút xóa hết bảng trắng rồi viết “Ako <3 Rushian” nữa!
“Thôi được, ta đã hiểu mọi chuyện rồi. Tiếc thật đó, Segawa.”
“Hỏng bét rồi. Lại rủ cả cái đứa thích đóng vai mà chẳng hiểu nổi giấc mơ của tụi con gái chúng ta, đúng là một sai lầm tệ hại nhất đời mà.”
Cuối cùng thì Segawa cũng bình tâm lại.
Cô bé xóa bỏ nhân vật đang tạo dở, rồi thở phào lắc đầu.
“Aizzz. Cứ tưởng cuối cùng cũng lấp đầy được mảnh ghép còn thiếu trong câu lạc bộ này chứ.”
“… Mảnh ghép còn thiếu?”
Nghe có vẻ là một cụm từ đáng quan tâm.
Câu lạc bộ này còn thiếu thứ gì sao?
“Segawa, cô bất mãn với câu lạc bộ hiện tại sao?”
“Đâu có chuyện đó đâu.”
Nói vậy mà Segawa vẫn cứ nhìn cánh cửa với vẻ tiếc nuối.
“Chỉ là, nếu có thêm đồng chí của mình thì tốt biết mấy, ấy mà.”
Đồng chí, hả. Đúng là trong câu lạc bộ này, đồng chí theo cái ý… đó, của Segawa, thì không có thật.
Bình thường cô bé không thể hiện ra ngoài, nhưng có lẽ bên trong vẫn cảm thấy thiếu thốn.
Cũng giống như cách cô bé luôn che giấu sự mê đắm anime, game trong cuộc sống thường ngày vậy.
“Vậy là đứa bé Akane dẫn đến không được rồi.”
Khi đang nghĩ ngợi như vậy, Akiyama nở nụ cười tươi tắn vỗ tay.
“Đành chịu thôi… Hi vọng của tớ, tớ gửi gắm hết vào tụi cậu đấy.”
Giọng Segawa mệt mỏi nói, có lẽ là do đã cạn sức vì “Melodia”.
“Cứ giao cho ta, ta sẽ dùng sự lôi cuốn của mình để chiêu mộ thành viên cho xem.”
“Guild Master đừng làm quá lên nhé.”
Segawa ngăn cản cái sự năng động vô bổ mà đôi khi anh ấy thể hiện, nhưng Guild Master vẫn kiên quyết nói với nụ cười tươi.
“Ta sẽ cố gắng hết sức mình!”
“Đã bảo là đừng làm quá lên mà!”
††† ††† †††
Sau đó vài ngày, chúng tôi tiếp tục tìm kiếm thành viên mới.
Việc phát tờ rơi buổi sáng cũng dần kém hiệu quả hơn, vì số lượng câu lạc bộ phát tờ rơi khác đã giảm đi.
Mọi người cũng không tìm được ai muốn tham gia, đáng tiếc là số thành viên vẫn không tăng lên – nhưng sao ấy nhỉ, thành viên Guild thì lại tăng lên vùn vụt.
▼ Dii đã tham gia ▲
▼ Battsu đã tham gia ▲
▼ †Thích khách đỏ† đã tham gia ▲
▼ Tanuko Shishō đã tham gia ▲
Nói đúng ra là tăng lên chóng mặt luôn rồi.
◆ Dii:
Chào cả nhà www
◆ Battsu:
Tớ đến đây w
◆ †Thích khách đỏ†:
Nếu mọi người không chịu vào Guild của mình, thì mình vào Guild của mọi người thay cũng được nhỉ
◆ Tanuko Shishō:
Tanukuu
Kể từ khi †Cloud† tham gia, những người khác cũng lần lượt kéo đến vì muốn được vào.
Toàn là những người quen cả nên chúng tôi chấp nhận một cách bình thường, nhưng không ngờ lại tăng nhanh đến mức này.
◆ Ako:
Rất mong được mọi người giúp đỡ ạ~
◆ Dii:
Chào Ako-chan www
◆ Sette:
Chào cả nhà!
◆ Tanuko Shishō:
Tanu!
◆ Neko Hime:
Meow!
◆ Shuvain:
Kiểu chào đó không thịnh hành và tôi cũng sẽ không để nó thịnh hành đâu
Thôi được rồi, Dii và Tanuko-san thì không sao, nhưng hai người còn lại…
◆ Rushian:
Battsu-san và Kuro no Majutsushi-san, Guild của hai người ổn chứ ạ?
◆ Battsu:
Đây là Battsu phụ mà w Dù sao thì bây giờ cũng chẳng có gì để làm nên cứ thoải mái đi
◆ †Thích khách đỏ†:
Nhân vật này tôi đang nuôi để đấu PvP, nhưng trong Guild thì không hợp cấp độ ấy. Thật ra tôi muốn nuôi nó ở đây hơn
◆ Rushian:
Nếu vậy thì được rồi
Cả Valenshtein và TMW đều là những Guild khá nổi tiếng trên server.
Sao cả hai Guild Master lại vào đây với tư cách là thành viên bình thường chứ?
◆ Aprikotto:
Vậy thì mở tiệc chào mừng thôi, đi đâu đó chơi đi
◆ Rushian:
Thật sao?
Tanuko Shishō là nhân vật Tank nên nghĩa là ta và Tanuko-san sẽ song kiếm hợp bích làm Tank sao.
◆ Rushian:
Ký ức kinh hoàng về đợt huấn luyện vượt Dungeon lại ùa về
◆ Tanuko Shishō:
Ta sẽ xem ngươi đã giỏi đến mức nào rồi Tanu
◆ Rushian:
Không thích đâuuuu!
◆ Ako:
Hiếm khi thấy Rushian ủy mị như vậy ạ
◆ Sette:
Anh ấy lúc nào cũng là main Tank đáng tin cậy mà
Bởi vì Tanuko-san còn cứng cáp hơn cả ta nữa.
Áp lực quá đi mất.
◆ †Thích khách đỏ†:
Tôi và Battsu là cặp đôi ám sát, chúng ta đến những nơi có thể tập kích đi
◆ Battsu:
Jakiin www
◆ Ako:
Xin đừng làm thế ạ! Tôi bị ám ảnh đấy!
Vừa nói chuyện rôm rả, chúng tôi vừa hướng về buổi tiệc chào mừng.
Số lượng thành viên tăng lên, cuộc trò chuyện cũng trở nên sôi nổi hơn, Guild đang trên đà phát triển cực tốt.
Thế nhưng, tình hình ngoài đời thực thì không được như vậy.
“Không phải là lạ sao?”
Trong phòng câu lạc bộ không một bóng dáng thành viên mới, Guild Master bất mãn nói.
“Các Guild Master đứng top server đều muốn tham gia với tư cách là thành viên. Rõ ràng là trong game, chúng ta thuộc tầng lớp thượng lưu rồi. Sao lại không có ai muốn tham gia chứ?”
“Đúng là vậy nhỉ~”
Segawa cũng gật đầu.
Ta cũng đồng tình.
Như có thể thấy từ số lượng thành viên Guild ngày càng tăng, chúng ta hẳn phải tràn đầy sức hút trong game chứ.
“… Trừ khả năng chúng ta chỉ đến đây chơi vì quá rảnh rỗi do bản cập nhật nghề nghiệp mới bị hoãn, thì chúng ta cũng nổi tiếng đấy chứ.”
“Biết rồi nên đừng nói ra.”
“Thật ra là họ không tham gia nghiêm túc đâu ạ~”
“Khi có bản cập nhật, họ sẽ không còn thời gian để đăng nhập bằng nhân vật phụ nữa.”
Vì đó là nhân vật phụ chứ không phải nhân vật chính.
Đơn giản chỉ là họ muốn thêm nhân vật phụ vào Guild của bạn bè thôi mà.
Dù vậy thì, khác một trời một vực so với ngoài đời thực.
“Ngoài đời thực mà cũng nổi tiếng hơn một chút thì đâu có gì lạ đâu nhỉ.”
“Lạ thật đấy ạ~”
Chúng tôi ôm đầu suy nghĩ.
Chúng tôi đã làm mọi thứ có thể rồi, không biết phải làm gì hơn nữa đây.
“Thế nhưng với tư cách là Guild Master, sự lôi cuốn của ta đã được chứng minh rồi. Sau này ta cứ làm theo cách của mình là được!”
“… Anh định làm gì ạ?”
“Đương nhiên là diễn thuyết rồi!”
Nói rồi, Guild Master lao ra khỏi phòng câu lạc bộ.
Vài phút sau, tiếng chuông "bing bong bang boong" vang lên.
“Đây là Hội trưởng Hội học sinh Goshōin Kyō. Xin lỗi đã làm phiền buổi sinh hoạt câu lạc bộ, nhưng tôi muốn mọi người lắng nghe tôi một chút.”
“Ôi, Guild Master lại dùng quyền lực rồi kìa.”
“Anh ấy tuyển người thật đó.”
Tuyển người đến mức dùng cả loa phát thanh, đúng là kênh chat toàn server mà.
“Chúng tôi đang tìm kiếm sự nhiệt huyết của các bạn!”
“… Với cách tuyển này thì có ai đến không nhỉ?”
“Ai mà biết…?”
“Ai mà biết được chứ~”
Chúng tôi nhìn nhau, rồi cùng thở dài thườn thượt.
Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với những gì chúng tôi lo lắng.
Ngay ngày hôm sau, một chuyện đáng kinh ngạc đã xảy ra.
“Nào, về hoạt động câu lạc bộ hôm nay thì…”
“Hay là giờ chúng ta đi đối phó với Cloud đi?”
“Hôm nay cô lại muốn gây sự nữa sao?”
“Thì tại cái tên đó, kiểu gì thua xong cũng không chịu bỏ qua đâu! Hóng quá đi!”
“Không phải Akane hôm trước thua cũng tính làm lại đó sao?”
“Em không thích tranh giành với ai hết…”
Đang lúc nói chuyện, tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên.
“…Ể?”
“Có nghe thấy gì không?”
Cốc cốc.
Lại thêm một tiếng gõ cửa nữa.
“…”
“Cô giáo sẽ không gõ cửa kiểu đó đâu nhỉ?”
“Em cũng nghĩ vậy ạ.”
“Vậy thì, chẳng lẽ── có người muốn xin gia nhập sao!”
Master lập tức bật dậy khỏi ghế, chạy về phía cánh cửa.
Thật ư? Thật sự có người đến xin gia nhập ư?
“Có đủ thời gian để rửa mặt không vậy!?”
“Rushian, ruy băng của anh có bị lệch không!?”
“Em cũng phải chỉnh lại tóc đây!”
“Mọi người, có cần phải căng thẳng đến vậy không…”
Căng thẳng là chuyện đương nhiên mà!
Từ trước đến giờ mới có một người duy nhất đến thôi đó!
“Mình mở cửa được chứ nhỉ?”
Master cất tiếng hỏi, giọng hơi run run.
Chúng tôi cũng gật đầu đồng ý.
“Vậy thì…”
Cánh cửa khẽ mở ra.
“X-xin chào ạ!”
Đứng ngoài hành lang là một cô bé năm nhất trông rất nghiêm túc, đeo kính.
“À, cháu là người muốn xin gia nhập, đúng không?”
Cô bé đeo kính ngẩng đầu nhìn Master với đôi mắt sáng lấp lánh,
“Vâng, em muốn gia nhập ạ! Xin được chiếu cố ạ!”
Nói rồi, cô bé cúi đầu chào.
“Ôi chao, thật sự là người muốn gia nhập kìa.”
Tôi nói khẽ, Segawa cũng nói nhỏ theo.
“Tớ là kiểu không thích bắt chuyện.”
Quả thật, cô bé trông không giống kiểu người năng nổ.
Theo một nghĩa khác với Akiyama-san, cô bé này đúng là kiểu người có thể làm lớp trưởng.
“Em cũng… có vẻ hợp với Rushian nên không muốn mời đâu.”
Đánh giá kiểu gì vậy hả Ako?
“Hừm… ừm?”
Akiyama-san dường như có chút nghi vấn.
Có lẽ cô ấy thấy có gì đó không ổn.
“Vậy thì, mời cháu vào.”
“Vâng, em xin phép!”
Cô bé năm nhất bước vào phòng câu lạc bộ với vẻ căng thẳng.
“À, ừm…”
Cô bé đứng trước bảng trắng, quay mặt về phía chúng tôi.
“Em là Takai Ryōka, lớp Một năm.”
Cô bé tự giới thiệu trước cả khi chúng tôi kịp nói gì.
Cái quái gì đây, một cô bé nghiêm túc, có năng lực và chủ động thế này sao?
Chẳng phải hơi bị "over-spec" cho câu lạc bộ game online này sao?
Cô bé liếc nhìn về phía Master,
“Em, em đã rất cảm động trước bài diễn thuyết của Hội trưởng, nên mới đến đây. Em luôn nghĩ rằng, người nghiêm túc, người cố gắng, người làm việc hết mình mà lại bị coi là kẻ ngốc, em không thể chấp nhận được điều đó… Nên khi được nghe nói rằng Hội trưởng đang tìm kiếm nhiệt huyết, em thực sự rất vui mừng.”
Thì ra là cô bé đến vì đã nghe bài chiêu mộ của Master.
À phải rồi, cái lời kêu gọi mà tôi thấy khó hiểu đó, cũng có người thấu hiểu trong lòng mà.
Sức hút của Master, không thể coi thường được.
“Phải rồi… Cảm ơn cháu, không có gì vui hơn thế này đâu.”
“Không ạ, em chỉ mới nhập học nên còn nhiều điều chưa hiểu. Em không chắc có thể đáp ứng được kỳ vọng hay không. Nhưng em sẽ cố gắng hết sức, với tất cả sự nghiêm túc của mình.”
Vì vậy, cô bé nói tiếp.
“Xin hãy cho em vào Hội học sinh!”
……………
“Hả?” Tôi chưa kịp thốt ra thì Master đã nói thay rồi.
“…Hả?”
“…Ể?”
Hai người nhìn nhau ngơ ngác.
“Hội học sinh là sao?”
“Ể, nhưng mà… Hội trưởng đã chiêu mộ mà…”
“Đây là phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Hiện đại.”
“Hiện đại… ể?”
?? Một loạt dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu của người muốn gia nhập.
Lúc này, Akiyama-san vừa cười khúc khích vừa nói.
“Này, Kyō-senpai chiêu mộ không phải là Hội học sinh đâu. Đó là câu lạc bộ chơi game thôi mà.”
“Ế… ế, ế ế ế ế ế!?”
“Quả thật là cô ấy không nhắc một lời nào đến tên Câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Hiện đại cả.”
“Với cái nhiệt huyết đó, ai mà chẳng nghĩ là chiêu mộ cho Hội học sinh chứ…”
Thực tế là có cả bạn học cùng lớp cũng nhầm lẫn.
Đúng là có người sẽ đến vì hiểu lầm mà.
“Xin lỗi vì đã khiến cháu kỳ vọng hão huyền. Hội học sinh về cơ bản chỉ những người được bầu cử mới có thể tham gia. Nhưng với nhiệt huyết như cháu, chắc chắn cháu sẽ đắc cử trong kỳ bầu cử tới.”
“N-nhưng mà, Hội trưởng sẽ nghỉ sau kỳ bầu cử đó mà?”
“Tôi là học sinh năm ba rồi. Chẳng mấy chốc sẽ nghỉ thôi.”
“Em đã ngưỡng mộ Kyō-senpai nên mới đến đây. Dù đây không phải Hội học sinh, xin hãy cho em tham quan ạ!”
“Ô-ô ô ô…”
Đúng là một cô bé nghiêm túc!
“Vậy thì, để tôi giải thích về hoạt động của câu lạc bộ chúng ta!”
Không biết có ổn không, tôi còn lo cô bé nghiêm túc quá lại không theo kịp ấy chứ.
“── Đại khái là như vậy.”
“Vâng ạ.”
Sau khi nghe về các hoạt động của Câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Hiện đại, được làm đẹp ít nhiều, cô bé năm nhất gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
Này, câu lạc bộ này không phải để làm việc nghiêm túc đến vậy đâu?
“Trước tiên, hãy tạo tài khoản cho cháu đã.”
“Vâng, xin nhờ ạ.”
Master nắm lấy chuột từ phía sau cô bé khi cô bé ngồi vào chiếc máy tính còn trống.
Nhìn qua thì thật là một cặp tiền bối – hậu bối đẹp đôi.
“Cháu nhập các thông tin cần thiết vào đây để tạo tài khoản. Phần nhập liệu cháu tự làm nhé, cháu có thể nhập bằng bàn phím không?”
“Nếu chậm thì… được ạ.”
“Không sao. Cứ từ từ làm quen là được. Hội học sinh cũng có công việc nhập liệu tài liệu. Làm quen ở đây thì sau này cũng sẽ hữu ích.”
“Vâng, em sẽ cố gắng ạ!”
Cô bé tin sái cổ tất cả những gì Master nói kìa, không sao chứ nhỉ?
“Chúng ta cứ để mặc vậy được không?”
“Chắc là ổn nếu Master không bộc lộ thói xấu ra.”
“Thói xấu là cái tật nạp tiền đúng không? Có giấu được không?”
“Không thể đâu!”
Đừng có tươi cười từ bỏ như vậy chứ, Ako.
“Cái tật xấu của Kyō-senpai, vốn dĩ cũng là điểm tốt của cô ấy mà nhỉ.”
“Chính vì thế nên không thể ngăn cản được ấy chứ.”
Vừa nói vừa nhìn, thấy không, quả nhiên là bắt đầu rồi.
“Hay là mình nạp tiền trước đã.”
“Nạp tiền… là trả phí sao ạ?”
“Ừm. Có vài món đồ cần mua. Mua trước đi.”
“Là mấy món đồ dùng cá nhân kiểu vậy ạ?”
Không, cách hiểu đó thì… sao mà được nhỉ…
Tôi vừa xem vừa có dự cảm chẳng lành,
“Trước tiên là sách tăng kinh nghiệm, cứ mua tạm 500 cuốn đi.”
“N-năm trăm!?”
Tự nhiên một số lượng lớn được thêm vào!
“Bình thường là mua nhiều như vậy sao ạ?”
“500 cuốn thì, nếu dốc sức ra mà dùng, cũng chỉ vài tháng là hết sạch thôi. Hơn nữa, việc phải lo lắng về số lượng còn lại khi dùng vật phẩm sẽ rất khó chịu. Cứ chuẩn bị số lượng thừa ra để đảm bảo tâm lý thoải mái hơn.”
“V-vậy sao ạ…”
“Sau đó là tỷ lệ rơi vật phẩm, tăng sát thương, tăng tốc độ di chuyển, mấy cái buff cơ bản thì mỗi loại 500 cái, đồ liên quan đến cường hóa cũng sắm sửa đầy đủ. Vé Gacha cũng nên chuẩn bị sẵn.”
“Cái đó… tổng cộng là bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Vì số lượng tăng lên khiến cô bé lo lắng, nên thận trọng hỏi.
“Món rẻ nhất thì 200 yên một cái. Món đắt nhất cũng chỉ khoảng 1500 yên thôi, không thành vấn đề.”
“Một cái 200 yên… 2000 cái…?”
Ôi, mặt cô bé cứng đờ cả rồi!
“M-Master, dừng lại, dừng lại!”
“Không cần mấy thứ đó thì cũng chơi được mà!”
「Đúng vậy, bọn cháu có tiêu tốn gì nhiều đâu ạ!」
Bọn tôi vội vàng vắt óc ra giải thích.
Nhưng Hội trưởng vẫn ra chiều không hài lòng:
「Nhưng số tiền bỏ ra tỷ lệ thuận với lòng nhiệt huyết mà. Nếu đã nói là có nhiệt huyết, thì một khoản tiền thế này có là gì đáng để bận tâm chứ?」
「Không đáng để bận tâm sao…」
Cô Takaishi vẫn cứ đờ người ra, mắt dán chặt vào màn hình với vẻ mặt nghiêm túc.
Ơ, này, không sao chứ?
「…Cháu xin lỗi.」
Rồi cô ấy bất ngờ đứng bật dậy.
「Sao vậy? Vẫn chưa tạo tài khoản mà…」
「Cháu nghĩ mình không thể đến với hội trưởng được ạ.」
「Này, khoan đã!」
「Cháu xin phép!」
Nói đoạn, cô ấy xoay người cái vèo rồi lao ra khỏi phòng câu lạc bộ.
Ôi không, tiếc quá, một thành viên tiềm năng cứ thế mà bay mất!
「Đừng đi mà! Takaishi Ryōka-kun! Khoản tiền bọn ta chi ra vẫn còn ở phía trước mà!」
「Cháu không thể đâu ạ!」
Cô ấy chạy biến mất, bỏ mặc lời kêu gọi của Hội trưởng.
「Thế là bị chạy mất rồi nhé.」
「Vì sao chứ, vì sao cơ chứ!?」
「Lý do thì rõ như ban ngày rồi còn gì.」
「Đúng, đúng vậy ạ.」
Ngay từ đầu mà đã dùng hết công suất nạp tiền thì sao mà theo kịp chứ.
Với cả, cô bé ấy vốn dĩ muốn vào hội học sinh, nên việc em ấy chịu đến tham quan thôi đã là đáng quý lắm rồi.
「Xem ra em ấy vẫn chưa đạt đến cảnh giới của chúng ta rồi… Đáng tiếc quá…」
「Em cũng nghĩ mình chưa đạt được cảnh giới của Hội trưởng đâu ạ.」
Đến cả Ako cũng phải trưng ra vẻ mặt khó xử.
「Nhưng mà, thôi kệ đi, Hội trưởng.」
Tôi vỗ vai Hội trưởng đang ủ rũ.
「Dù sao thì lòng nhiệt huyết của Hội trưởng cũng đã truyền tới rồi mà. Cô ấy đã nói là rất ngưỡng mộ Hội trưởng đấy thôi.」
「…Điều đó vừa là sự cứu rỗi, vừa là đòn chí mạng đấy, Rushian.」
Hội trưởng nhìn tôi với đôi mắt vô hồn.
「Ta đã khiến người mà ta ngưỡng mộ phải thất vọng rồi.」
「Cũng có thể là vậy nhưng…」
「À, ta cứ nghĩ sẽ có nhiều thành viên kính trọng ta hơn nữa chứ…」
「…Kính trọng, ngài muốn vậy sao?」
「Đúng vậy… Nếu có vậy thì ta mới có thể chạm tới lý tưởng của mình…」
「À, à ra vậy.」
Bọn tôi cũng rất kính trọng Hội trưởng mà?
Nhưng bình thường thì bọn tôi cứ đối xử như một người dễ gần nhưng hơi đãng trí ấy mà. Nên có lẽ Hội trưởng không hài lòng về điều đó chăng?
Hội trưởng, kiêm trưởng câu lạc bộ, cũng không hài lòng với câu lạc bộ hiện tại sao.
Segawa cũng vậy, nhưng tôi thì chưa từng nghĩ đến điều đó.
「Vậy thì hay là thử mời lại người lúc nãy một lần nữa xem sao?」
「Được thôi, nếu vẫn không tập hợp đủ người thì ta sẽ cân nhắc… Nhưng giờ thì cứ bỏ qua đã.」
Hội trưởng khẽ cười khổ.
「Mà này, người mà Kyō-senpai đã mời cũng không ổn rồi nhỉ.」
Akiyama nói với nụ cười tươi roi rói.
「…À, nói mới nhớ.」
「Thế là thất bại hai người rồi nhé.」
「Đúng vậy đó!」
Akiyama nhìn tôi và Ako nói:
「Cho đến khi tớ vào câu lạc bộ, thì sau này chỉ còn mình Nishimura-kun và Ako-chan là thành viên mới thôi!」
「…Trách nhiệm nặng nề quá rồi đấy.」
「Khó xử thật đấy.」
Tôi và Ako nhìn nhau, rồi thì thầm "biết làm sao đây".
†††††††††
◆Ako:
Việc chiêu mộ, làm sao bây giờ ạ?
◆Rushian:
Khó xử quá đi mất.
Tôi và Ako ôm đầu trong game.
Segawa và Hội trưởng đều không chiêu mộ được thành viên, giờ chỉ còn mỗi bọn tôi.
Việc duy trì câu lạc bộ cũng là một vấn đề, và việc Akiyama-san sẽ gia nhập cũng là một vấn đề. Hơn nữa, việc Segawa và Hội trưởng có thể đã không hài lòng với câu lạc bộ cũng khiến tôi hơi bận tâm, áp lực tứ phía luôn.
Tất nhiên cũng có khả năng hai người họ sẽ tìm được thành viên mới… nhưng có vẻ không thể kỳ vọng nhiều lắm.
◆Dii:
Hử, chiêu mộ gì vậy? Tìm thành viên bang hội à?
Ôi, Dii-san đã tham gia vào cuộc trò chuyện.
Đúng rồi. Trên kênh chat bang hội thì không thể nói chuyện ngoài đời được nữa rồi.
◆Rushian:
À không, xin lỗi, chuyện của bên này ấy mà.
◆Ako:
Đúng đúng.
◆Dii:
Cái gì đó biến thái, siêu biến thái.
Sao lại nói với cái giọng thở hổn hển vậy hả!
Biến thái chỗ nào chứ!?
◆Rushian:
Phản ứng đó không kỳ cục sao!?
◆Dii:
Không, ý tôi là khi vợ chồng nói chuyện kiểu "chuyện của bên này" thì nghe biến thái mà.
◆Battsu:
Thằng này thốn ghê.
◆Sư phụ Tanuko:
tanu.
◆Dii:
Tôi thấy mình bình thường mà? Chắc là mọi người nghĩ về ******* phải không?
◆†Sát thủ Đỏ†:
Bạn đã dính phải từ cấm rồi đó.
Bị chặn vì từ ngữ nhạy cảm sao, Dii-san đã nói ra từ ngữ nguy hiểm nào vậy chứ?
◆Shuvain:
À mà này, Rushian.
◆Rushian:
Hử?
Shuvain, người đã đi săn cùng Sette-san, bỗng nhiên xuất hiện trong chat.
Tôi đang tự hỏi có chuyện gì, thì những dòng chữ tiếp theo hiện lên là:
◆Shuvain:
Thằng quỷ nhà ngươi, ngày xưa mày hay nói mấy lời bậy bạ mà, gần đây sao lại giảm hẳn vậy? Sao thế, đến tuổi dậy thì à?
◆Rushian:
Mày nói điều đó hả!?
Mày nghĩ là tại ai mà ra nông nỗi này hả!
Từng có thời tôi cũng nói mấy lời bậy bạ vì nghĩ rằng mọi người trong này đều là con trai hết, nhưng giờ thì nghĩ thế nào cũng không thể rồi!
◆Aprikotto:
Cậu có thể nhiệt tình kể về những cảnh tượng hơi "táo bạo" mà cậu bắt gặp trong ngày như trước đây cũng được mà.
◆Shuvain:
Có lần vừa đăng nhập vào game là cậu đã hét lên "Vừa nãy có cô bé váy siêu ngắn!" đúng không haha.
◆Rushian:
Dừng lại đi màaaaaaaaaaaaa
Dừng lại! Tôi, tôi sai rồi mà!
Tôi cứ nghĩ là không có con gái trong này mà!
◆Ako:
Anh thích váy mini đến vậy sao! Nếu muốn xem thì hãy nhìn em này!
◆Rushian:
Cái đó phải nói với tôi của lúc đó chứ!
Tôi không thể chịu trách nhiệm cho tôi của hai năm trước được!
◆Rushian:
Hồi đó tôi còn trẻ, chưa biết kiềm chế.
◆Neko Hime:
Giờ vẫn còn trẻ chán mà meo.
◆Battsu:
Nói nghe như bà già vậy haha.
◆Neko Hime:
Bà già…
◆Neko Hime:
Meo meo meo meo meo.
À, Neko Hime bị lỗi chức năng rồi!
◆Dii:
Thực ra tôi quan tâm đến việc Ako-chan có ổn không khi bị nhìn chằm chằm vào váy ngắn của mình chứ haha.
◆Ako:
Đương nhiên là chỉ dành cho Rushian thôi chứ.
◆Dii:
Đúng rồi haaa haha.
◆Rushian:
Thôi đủ rồi, đồ vô dụng này đừng hùa theo nữa!
◆Dii:
Vô dụng đâyy haha.
Cái kênh chat khủng khiếp gì thế này!
Chat bang hội trở nên sôi nổi hơn bao nhiêu thì lại thành ra cuộc trò chuyện nhảm nhí bấy nhiêu.
◆Rushian:
Cái sự hỗn loạn gì thế này.
◆Shuvain:
Cũng tốt mà haha. Dạo này có nhiều chuyện xảy ra, Rushian hơi thiếu tự do trong chat mà haha.
◆Aprikotto:
Không phải là do số người tăng lên nên đã tạo được sự cân bằng vừa phải sao?
◆Rushian:
Cũng có thể…
Thì đúng là một bang hội toàn con gái giờ có thêm con trai, cảm giác như những ngày mà mọi người đều nghĩ là con trai đã trở lại vậy.
◆Sette:
Mà nói thật nhé, Rushian-kun có vẻ là một người kín đáo nhỉ?
◆Shuvain:
Kín đáo.
Không, tôi nhớ là trước đây cậu ta đâu có giấu giếm gì đâu.
◆Ako:
Anh ấy đã mua bộ đồ bơi này và nói "Bộ này siêu biến thái!" đấy ạ.
◆Sette:
Cái gì đó, kể chi tiết đi.
◆Rushian:
Đừng có đào bới lại quá khứ đen tối của tôi mà!
Chuyện đó vẫn còn định kể tiếp sao!? Mạng sống của tôi bằng không rồi đấy!
◆Ako:
Rồi em mặc nó đó ạ.
◆Rushian:
Dừng lại! Chỉ mặc trong game thôi mà sao lại thấy siêu xấu hổ vậy chứ!
◆Ako:
Ngoài game, nếu là đồ bơi Rushian chọn, em cũng sẽ mặc đó nha?
◆Dii:
Chuyện mặc ngoài đời, kể chi tiết đi.
◆Battsu:
Kể chi tiết kèm ảnh đi.
◆Sư phụ Tanuko:
Lập topic mà không kèm ảnh hả ta?
◆†Sát thủ Đỏ†:
Ma-rô ta đã nghĩ…
◆A-ko:
Cả đám **
◆Rushian:
Cái gì mà lại bị che đi mất thế kia, cô vừa nói gì vậy hả?! Có hai chữ mà đã thành từ cấm thì rõ ràng là cô nói cái gì ghê gớm lắm rồi còn gì! Dừng lại ngay!
◆Rushian:
Thôi được rồi, chuyện này đến đây là hết! Chấm dứt!
◆Dii:
Ơ!
Đồ ngốc! Không có "ơ" gì hết! Hết rồi thì là hết!
◆Neko Hime:
Xin lỗi đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện sôi nổi của mấy cậu nha. Hầm ngục Sakura D hôm nay là ngày cuối rồi, tớ muốn đi ngay bây giờ, vẫn chưa hoàn thành định mức mochi hoa anh đào nữa.
◆Tanuko Shishō:
Được thôi, tanu~
◆Basso:
ĐI NÀO!
◆†Sát thủ Đỏ†:
Sakura D, Thiếu Tank @1, Thiếu Healer @1
◆Rushian:
Cái Guild này ngoài tôi ra còn ai làm Tank nữa đâu chứ.
◆A-ko:
Healer cũng chỉ có mỗi tôi thôi mà.
◆Shuvain:
Đúng là cặp vợ chồng quý giá haha.
Thật trớ trêu thay, trái ngược với câu lạc bộ của chúng tôi không tăng thêm nổi một thành viên nào, cái Guild này lại vui vẻ lạ thường khi có thêm người.
Guild thì vui, mà mọi người lại học cùng lớp, trường học cũng vui nốt.
Nói thật thì mỗi ngày đều khá là sung sướng. Hay là mình thành "đời thật viên mãn" rồi ta?! Tôi còn nghĩ đến mức đó luôn ấy.
Nhưng mà vui quá thì cũng có vấn đề.
“Quên mất chuyện chiêu mộ thành viên mới rồi.”
“Đúng là quên béng đi mất.”
Sau buổi hoạt động câu lạc bộ chiều nay, như mọi khi, chẳng có một ai đến đăng ký.
Hai đứa vừa đi về, cả hai đều tỏ vẻ rầu rĩ.
Mỗi ngày đều vui vẻ là thế, nhưng cũng vì vậy mà chúng tôi cứ trì hoãn hết chuyện này đến chuyện khác.
“Đời thực với game đều vui thế này, nên là mấy chuyện phiền phức cứ dễ dàng bị quên đi mất ấy nhỉ.”
“Cái đó không được đâu!”
A-ko lại càng muốn trốn tránh thực tại.
Không, đời thực vui thì tốt thôi, nhưng mà...
“Guild thì có thêm người nên càng vui, đáng lẽ phải cố gắng chiêu mộ thêm thành viên cho câu lạc bộ nữa chứ…”
A-ko vừa đi vừa gật gù suy nghĩ.
“Nhưng mà đâu phải ai cũng được đâu…”
Tôi cũng suy nghĩ tương tự, bước bên cạnh cô ấy.
Thời gian chiêu mộ thành viên câu lạc bộ đã qua nửa rồi.
Một câu lạc bộ không có thành viên mới thì đến lúc này chắc cũng phải bắt đầu sốt ruột.
Đương nhiên, chúng tôi cũng vậy.
“Hay là dứt khoát tìm người cùng trường ở trong game có khi lại nhanh hơn không?”
“Chơi LA thì đâu có nghĩa là hợp nhau đâu?”
“Đúng là vậy nhỉ~”
Thật sự là bó tay.
Nếu cứ tiếp tục không chiêu mộ được thành viên, kiểu gì Akiyama-san cũng sẽ gia nhập cho xem.
Không, nếu cô ấy muốn vào thì vào cũng được thôi.
Akiyama-san chắc chắn là người hợp ý, và nếu cô ấy vào thay vì có thành viên mới thì lại càng đỡ rắc rối.
Nói trắng ra là chẳng cần thành viên mới cũng được ấy chứ, đâu có sao đâu.
“…Ơ, khoan đã?”
“Có chuyện gì thế?”
“Không thấy có gì lạ sao?”
“Hả?”
A-ko ngây thơ nhìn tôi.
“Chứ không phải là ngay từ đầu chúng ta đã không muốn chiêu mộ thành viên sao?”
“Vâng. Đã nghĩ là cứ giữ nguyên như trước đây là tốt nhất.”
Vì vậy mà chúng tôi mới giả vờ chiêu mộ thành viên thôi, định coi đó như cái cớ để từ chối mà.
“Vậy mà không biết từ lúc nào lại nghiêm túc đi tìm thành viên mới. Rốt cuộc là sao đây?”
“…Đúng vậy nhỉ, tại sao lại thế nhỉ?”
Tôi và A-ko cùng lúc nghiêng đầu.
“Ban đầu chúng ta đã định tìm cách thoát thân mà nhỉ?”
“Vâng. Tôi nghĩ là vậy.”
“Thế mà cứ cảm thấy như bị dẫn dắt dần dần đi chệch hướng ấy. Từ chỗ nói là ‘Dù không được cũng cứ thử tìm thành viên đã’, lại thành ‘Tuyệt đối phải tìm được thành viên’.”
“Đã có cảm giác ‘Phải chiêu mộ được thành viên lý tưởng!’ rồi ạ.”
Tại sao lại thành ra thế này chứ.
Có phải không biết từ lúc nào mà ý chí của chúng tôi đã bị người khác dẫn dắt rồi không?
“Nếu đây là mưu kế của ai đó… thì hung thủ là ai nhỉ?”
“…Ừm…”
Thử nhớ lại xem.
Người đã lái câu chuyện đi chệch hướng.
Người đã muốn chúng tôi tìm thành viên mới.
──Tốt nhất là cứ để người hợp với mọi người gia nhập đi?
──Vậy thì hãy tin rằng có một thành viên mới lý tưởng ở đâu đó trong trường này, và thử đi tìm xem!
──Nếu không ai vào thì tôi sẽ vào!
──Hưm hưm hưm, nếu không muốn Sette-san gia nhập thì hãy cố gắng tìm thành viên đi nhé~
“Là Sette-san!”
“Là Akiyama-san!”
Đúng là thủ đoạn của cô ấy mà.
Ngay từ đầu, trong số chúng tôi, chỉ có mỗi cô ấy là có thể dẫn dắt người khác làm những chuyện như vậy.
“Tại sao lại phải mất công chiêu mộ thành viên làm gì nhỉ?”
“Có phải là muốn biến chúng ta thành người bình thường không ạ?”
“Cái đó chắc là mục tiêu của Neko Hime-san thì đúng hơn.”
Cô ấy cũng vui vẻ lắm khi nghe nói chúng tôi đang tìm thành viên mà.
“Akiyama-san đã cố tình dẫn dắt chúng ta, còn nói là ‘Nếu không được thì mình sẽ gia nhập!’ đúng không?”
“Nghĩa là… cô ấy muốn gia nhập đến mức đó sao?”
“…Không biết mình có làm gì sai không nữa.”
Nếu thật sự cô ấy muốn gia nhập thì có lẽ chúng tôi đã làm cô ấy buồn rồi.
Ngay cả lần này, vì cô ấy nói là nếu không ai đến thì cô ấy sẽ vào, nên mọi người mới phản đối mà.
“Ừm… nhưng tôi cứ thấy cô ấy đang toan tính cái gì đó ấy ạ~ Kiểu như trùm cuối cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt chúng ta vậy!”
“Thôi nào, đừng có coi Akiyama-san là kẻ thù nữa.”
“Trùm cuối đâu phải lúc nào cũng là kẻ thù đâu ạ?”
“Không hẳn là kẻ thù, nhưng đó chẳng phải là đối thủ phải giao chiến sao?”
Tôi đang bảo là đừng có cố gắng chiến đấu với người ta nữa mà!
“Dù sao thì, tôi cũng chỉ còn cách tìm thành viên để Sette-san không phải gia nhập thôi.”
A-ko khẽ cười một cách yếu ớt.
“A-ko không thích Akiyama-san gia nhập à?”
“Không phải vậy đâu ạ.”
Cô ấy nói một cách tự nhiên, không chút giả tạo nào.
Cảm giác như cô ấy thực sự không ghét vậy.
“Nếu thật sự không thích thì tôi sẽ nhờ cô ấy dừng lại ngay.”
“Không không, không phải là không được đâu ạ, không sao đâu mà.”
“Thế thì tốt rồi.”
A-ko thật sự ghét Akiyama-san sao nhỉ?
Kiểu quan hệ đó, nhìn thì thấy như không chút e dè gì, nhưng đôi khi lại có vẻ thân thiết lắm.
“Thế nhưng, người đó rốt cuộc chiêu mộ thành viên để làm gì nhỉ?”
“Cái đó thì tôi cũng chịu.”
“Lần tới phải hỏi cho ra lẽ mới được.”
“Đúng vậy ạ.”
A-ko gật gù đồng tình.
“Với lại, tôi cũng có lúc nghĩ, nếu có người như thế này làm đồng đội thì hay biết mấy. Nên tôi cũng sẽ tìm thành viên lý tưởng của mình.”
“…Quả nhiên A-ko cũng có thành viên mong muốn à.”
“Chỉ là tạm thời thôi ạ.”
À, ra là vậy, cũng có người mong muốn.
Master thì có vẻ rất vui mừng khi có hậu bối nhiệt tình, còn Segawa thì vui lắm khi có hậu bối hiểu sở thích của mình.
Chắc hẳn mọi người đều cảm thấy câu lạc bộ hiện tại còn thiếu sót điều gì đó.
“A-ko, chẳng lẽ câu lạc bộ hiện tại có gì khiến cậu không hài lòng sao?”
“Không đâu, có Rushian là đủ rồi ạ!”
“Đừng có nói mấy lời bao che như thế nữa.”
Tôi cũng nghĩ có A-ko là đủ rồi, nhưng đó lại là chuyện khác.
“Tôi thì không có kiểu ‘muốn có người như thế này!’ đâu. Vì câu lạc bộ Game Online Hiện Đại hiện tại đã là lý tưởng rồi, tôi không muốn nó thay đổi.”
Có lẽ tôi hơi khác biệt so với mọi người.
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, A-ko nói:
“…Thật sao ạ?”
“Hả?”
A-ko nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt nghiêm túc và nói:
“Chắc chắn Rushian cũng có những điều thật sự muốn thay đổi đấy ạ.”
“Vậy à? Tớ thì không biết mình có không nữa.”
“Vâng. Chắc chắn là có.”
A-ko khẽ cười, rồi quay người đi thẳng về phía trước.

Như mọi khi, A-ko chầm chậm bước đi.
Không hiểu sao. Nhìn tấm lưng ấy, tôi lại có cảm giác như mình bị bỏ lại phía sau vậy.
“…? Rushian, có chuyện gì thế?”
“À… không, không có gì đâu.”
Tôi cử động đôi chân đã vô thức dừng lại, rồi nhanh chóng đuổi kịp A-ko.
Mãi cho đến khi tôi bước lại đứng cạnh bên, Ako vẫn kiên nhẫn đứng chờ.
0 Bình luận