Quyển 10
Chương 1: Chúng ta sẽ chiến đấu với đội hình Tam giác Đế quốc!
0 Bình luận - Độ dài: 17,800 từ - Cập nhật:
Bầu trời xanh biếc giăng mây nhạt, đôi lúc lại có những cơn gió nam mạnh mẽ thổi qua.
Nếu được nói rằng hoa anh đào đang bay lả tả thì thật oai, nhưng trường cấp ba Maegasaki lại chẳng có cây anh đào nào cả. Dù vậy, thời tiết vẫn hơi nóng một chút so với bộ đồng phục mùa đông, và tôi cũng tự nhủ rằng, cho dù không có hoa anh đào, vẫn có thể cảm nhận được mùa xuân mà thôi.
Có lẽ bây giờ điều này khá hiếm gặp, nhưng trường cấp ba Maegasaki vẫn treo bảng thông báo kết quả thi tuyển sinh. Mizuki, em gái tôi, bảo rằng xem trên trang chủ tiện hơn nhiều vì cũng thông báo cùng lúc, nhưng tôi vẫn đến trường để tự mình kiểm tra kết quả. Chen chúc giữa đám đông tụ tập trước bảng thông báo, cuối cùng tôi cũng tìm thấy số báo danh của mình. Ngay sau đó là một cú vung tay ăn mừng hết sức từ tận đáy lòng.
Chuyện đó mới chỉ hơn một năm trước thôi, vậy mà giờ đây, tôi lại cảm thấy như đã xa lắm rồi. Thật ngạc nhiên khi biết bao sự việc đã xảy ra, một năm trôi qua thật dài mà cũng thật ngắn ngủi.
Liệu năm nay cũng sẽ trôi đi như thế sao…?
Trong lúc tôi đang chìm đắm trong dòng cảm xúc ấy, Ako đứng cạnh, ngước nhìn tôi và cất tiếng nói nhẹ nhàng, như muốn phá tan suy tư của tôi:
“Rushian, anh không đi xem thông báo lớp mới sao?”
“À, anh muốn chuẩn bị tinh thần thêm một chút đã.”
Hôm nay là lễ khai giảng. Là ngày đầu tiên đến trường của năm học mới, và cũng là ngày công bố danh sách lớp. Giống như hôm thông báo kết quả thi, mọi người đang tụ tập đông đúc trước bảng tin để xem danh sách lớp mới. Bởi vậy mà tôi mới cảm thấy có chút hoài niệm.
“A, căng thẳng thật đó.”
“Vậy sao ạ?”
“…Ako, sao hôm nay em lại bình tĩnh thế?”
Thường ngày em ấy là người dễ lo lắng nhất mà. Sao lại không nói mấy câu như "Nếu không cùng lớp thì em sẽ bỏ học" nhỉ?
“Vì tụi mình cùng lớp mà.”
“Ai mà biết được chứ!”
Neko Hime-san có vẻ là phe chúng tôi, nhưng nếu cô ấy nói “Thầy cô đã cố gắng hết sức rồi nhưng không được đó nya ☆” thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên gì đâu!
Việc phân chia lớp là một sự kiện quan trọng. Nó sẽ quyết định vận mệnh một năm của mình, nên không thể cứ thế mà lướt qua rồi bỏ đấy được. Tất nhiên là những người thân thiết như Ako hay Segawa phải ở cùng lớp rồi, nhưng việc có bao nhiêu người bạn cùng lớp khá thân vẫn còn ở lại cũng rất quan trọng, và giáo viên chủ nhiệm cũng có thể thay đổi lớn vận mệnh cả năm của mình nữa.
“Nghĩ đến việc tất cả sẽ được quyết định chỉ trong một khoảnh khắc này, em không thấy căng thẳng sao?”
Tôi nói với Ako… nhưng khi quay mặt sang, chẳng thấy ai bên cạnh cả.
“Không có ai ở đây cả.”
Tôi nhìn quanh, tự hỏi em ấy đi đâu mất rồi, thì từ đám đông gần đó, Ako loạng choạng bước ra.
“Em không sao chứ?”
“Em bị choáng ạ.”
Đám đông vốn là thứ em ấy sợ nhất, vậy mà lại một mình xông vào.
“Thôi được rồi, đi xem cùng nhau vậy.”
Có trì hoãn thì kết quả cũng chẳng thay đổi. Mình phải dũng cảm đi xem mới được!
“À, em và Rushian cùng lớp đó.”
“…………”
“Shuu-chan và Sette-san cũng ở đó nữa. Giáo viên chủ nhiệm là Neko Hime-san.”
“………………”
Cái… gì… chứ…
Tôi nhìn chằm chằm vào Ako.
“Sao thế ạ?”
Sao thế cái gì mà sao thế!
“Cấm spoil!!!”
“Nyan ư ư ư ư ư.”
Tôi vò rối mái tóc của Ako.
“Đâu có phải spoil gì đâu, chẳng phải anh đã biết rồi sao!”
“Anh phải tự mắt mình nhìn thấy mới tin được chứ!”
Tôi vừa mới nói là chuẩn bị đi xem rồi, sao không đợi thêm một phút nữa chứ?
“Cấm spoil tuyệt đối!”
“Tại vì, biết rồi thì muốn nói ra chứ ạ!”
Haizzz, đúng là đồ không biết kiềm chế mà.
Đang cãi vã om sòm thì:
“Mấy người đang làm gì thế?”
Segawa với vẻ mặt ngái ngủ đi đến từ phía sau Ako.
“Chào buổi sáng. Đổi lớp cứ thấy hồi hộp thế nào ấy nhỉ?”
Akiyama-san, người đi cùng Segawa, cười tươi rói rồi đứng cạnh Ako.
“…………?”
“…………… (gật gật)”
Tôi liếc nhìn Ako, em ấy cũng gật đầu lia lịa.
Được thôi, kéo mấy người này vào luôn.
“May quá, tất cả chúng ta đều cùng lớp đó.”
“Giáo viên chủ nhiệm là Neko Hime-san đó.”
“……”
“…………”
Hai người họ ngớ người nhìn chúng tôi. Sau vài giây im lặng,
“Sao anh lại nói raaaaa!”
“Anh cũng bị Ako làm thế màaaaa!”
“Đừng có lôi tôi vào chứ!”
Segawa liên tục đấm vào bụng tôi. Đau quá, đau âm ỉ luôn.
“A-ko-chan!”
“Em đã giáng một đòn lên trùm cuối rồi! Em đã thành công!”
“Không cần phải thành công đâuuu!”
Ako đang bị Akiyama-san véo má.
Cả hai người họ cũng bị kéo vào địa ngục spoil của tôi rồi, khà khà khà.
“…Thôi được rồi.”
Tôi lấy lại tinh thần, quay sang ba người họ. Ako với vẻ mặt hơi đắc ý, Segawa nở nụ cười khổ sở, và Akiyama-san.
“Năm nay mong được giúp đỡ nhé.”
Tôi khẽ giơ tay nói.
“Vâng, mong được giúp đỡ!”
“Một lớp thật tệ nhỉ.”
“Ơ, vui mà.”
Nghe câu trả lời của ba người họ, tôi nghĩ rằng có lẽ năm nay sẽ không nhàm chán đâu.
Rồi.
“…Đáng ghen tị thật.”
Một giọng nói đầy oán niệm vang lên.
“Tất cả các bạn đều cùng lớp với nhau, trừ tôi ra… A, điều đó thật tuyệt vời làm sao…”
Từ phía sau Ako và những người khác, Master với luồng hắc khí bao quanh chậm rãi tiến lại gần.
“Ơ, ừm, chào buổi sáng, Master.”
“Chào buổi sáng các bạn. Tiện thể thì tôi ở lớp 3-1, nhưng chắc các bạn chẳng hứng thú đâu nhỉ. À, bản thân tôi cũng chẳng đặc biệt hứng thú gì đâu.”
“Không, quan trọng mà! Lớp của Master quan trọng lắm!”
“Em là đồng đội của Master đó!”
“Tụi em sẽ đến chơi, nhé?”
“Kyou-senpai, cố lên!”
Trước sự động viên hết sức của chúng tôi, Master nói:
“Ưm… Tôi cũng nghĩ sẽ thử kết bạn trong lớp xem sao…”
Cô ấy nói với vẻ mặt như thể đang dấn thân vào một nhiệm vụ với tỷ lệ thành công bằng không vậy.
Năm hai của chúng tôi bắt đầu như mọi khi, có chút lộn xộn.
†††††††††
Chia tay Segawa và những người khác, những người có vẻ đang đi tìm bạn bè, tôi cùng Ako tiến về phía lớp học.
“Lối vào sẽ xa hơn so với trước đây đó.”
“Đừng có nhầm sang lớp cũ năm ngoái đấy nhé.”
“Ư ư ư, chuyện đó, hồi cấp hai em đã làm rồi.”
“Không sao đâu, anh cũng từng làm thế mà.”
“Thật sao ạ! Nhầm vào ngồi chỗ của người khác, rồi bị mọi người nhìn bằng ánh mắt kỳ thị đúng không ạ!”
“K-không… Anh nhận ra ngay sau khi bước vào thôi…”
“Em cứ tưởng Rushian là đồng đội của em chứ, đồ phản bội!”
Tôi cũng không thể làm đồng đội đến mức đó được.
Vừa nói chuyện, chúng tôi vừa đi đến lớp 2-5. Đây sẽ là lớp chúng tôi gắn bó trong suốt một năm.
“…Là ở đây này.”
“Có ghi rõ ràng rồi mà.”
Lớp 2-5 nằm ở góc tầng ba.
Hồi năm nhất chúng tôi học ở tầng hai, nên giờ có hơi bất tiện một chút. Nhưng cảnh quan nhìn từ cửa sổ dường như bao quát được xa hơn trước đây.
“Thế, không vào à?”
“Rushian cứ vào trước đi ạ.”
“Được thôi.”
Sao Ako lại có vẻ căng thẳng hơn cả lúc xem thông báo lớp mới nhỉ.
“Xin phép vào ạ.”
Mở cửa cái rẹt rồi bước vào lớp, tôi thấy một vài gương mặt quen thuộc, cũng có những gương mặt xa lạ. Đúng là không khí của năm học mới mà.
Ồ, Takasaki cũng có ở đây này. Có người quen cũng đỡ hơn nhiều.
“Chỗ ngồi thì sao nhỉ?”
“Có ghi trên bảng đó.”
Ako bước vào sau lưng tôi như muốn trốn, rồi chỉ tay lên bảng đen.
Trên bảng đen, một dòng chữ đẹp đẽ viết:
Mời các bạn tự chọn chỗ ngồi yêu thích
Trên bảng đen có cả mặt cười nữa, chắc chắn là Neko Hime-san rồi.
“Tạm thời cứ ngồi vào chỗ rồi sau này đổi chỗ, đúng không ạ?”
“Không đời nào, với cái tính của cổ, chắc phải đến cả tháng nữa mới đổi chỗ ấy chứ.”
Hồi năm nhất cũng phải ngồi theo số thứ tự một thời gian dài rồi còn gì.
Cô Neko Hime tuy là giáo viên hẳn hoi nhưng lại rất giỏi khoản tùy tiện rút bớt công sức trong phạm vi cho phép, đúng kiểu sở trường của dân nghiện game mạng.
“Thế thì, việc sắp xếp chỗ ngồi này quan trọng lắm đây!”
Đứng bên cạnh bục giảng, Ako bắt đầu suy nghĩ đăm chiêu.
“Có gì mà phải suy nghĩ nhiều thế? Cứ tìm chỗ gần bạn cũ lớp trước mà ngồi là được rồi.”
“Anh nhầm tưởng em có bạn bè từ bao giờ thế?”
“Nói gì mà bi quan thế!”
Anh nghĩ cũng có khi mấy đứa kia lại coi Ako là bạn đó chứ!?
“Vậy giả sử, nếu không có bạn cũ lớp trước thì em định lo lắng chuyện gì?”
Nghe anh hỏi, Ako siết chặt hai tay, người đổ về phía trước:
“Thì tất nhiên là ngồi trước, sau hay bên cạnh Rushian chứ còn gì nữa!”
“Em bận tâm chuyện đó à?”
“Tất nhiên rồi ạ! Đây là vấn đề hệ trọng!”
Dù nghe kiểu gì cũng thấy là một vấn đề ngớ ngẩn, vậy mà Ako lại nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Trước hết, nếu ngồi trước Rushian, em chỉ cần quay người lại là lúc nào cũng nhìn thấy mặt anh. Hơn nữa, cái tình huống mà vừa quay lại đã thấy Rushian ở đó, chẳng phải rất tuyệt sao!”
“Thì cũng không đến nỗi không hiểu.”
Nếu Ako ngồi bàn trên mà quay phắt lại đưa tài liệu cho anh, nghĩ thôi cũng thấy có gì đó… hay hay.
“Nếu ngồi bên cạnh, lúc nào em cũng có thể ngắm góc nghiêng của Rushian, và nếu quên sách giáo khoa thì có thể mượn anh xem chung nữa!”
“Lúc quên sách giáo khoa thì mượn bạn ở lớp khác… À, thôi, anh xin lỗi.”
Suýt nữa thì anh nói ra lời khó nghe. Làm gì có đứa bạn nào của Ako lại như thế.
Mà nói thật, anh cũng chẳng có bạn nào thân đến mức có thể thoải mái cho mượn sách giáo khoa cả.
“Đúng rồi, nếu cả hai cùng quên thì có thể chia sẻ cho nhau xem, thế cũng được.”
“Đúng không. Được xếp bàn gần nhau thật là tuyệt vời.”
Hai đứa cùng chung cảnh ngộ an ủi lẫn nhau.
Ừm, nhất định phải cẩn thận đừng để quên đồ.
“Ngồi phía sau cũng rất cuốn hút. Lúc nào em cũng có thể nhìn chằm chằm vào Rushian, và việc Rushian quay lại nhìn em cũng là một lựa chọn không tồi chút nào!”
“Anh thì cứ thấy như bị nguyền rủa ấy.”
Luôn bị nhìn chằm chằm từ phía sau, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy lạnh sống lưng rồi.
Mà thôi, dù có ngồi ở đâu đi nữa, việc Ako sẽ ngồi gần anh là điều không thể nghi ngờ.
“Ngồi đâu cũng được, ngồi đại đi đã.”
“Anh làm gì mà qua loa thế!”
Tại vì trong khi hai đứa anh đang đứng ở xó xỉnh nói chuyện, thì mấy cái ghế kia cứ đầy dần lên.
Cứ thế này thì chỉ còn lại mấy chỗ ngồi phía trên thôi.
“…Đúng rồi, qua loa như vậy là không được.”
Giọng nói nghiêm túc chen vào giữa hai người anh.
“Ơ, Segawa.”
“Hai cậu vẫn chưa ngồi à?”
Đằng sau là Akiyama vẫy tay chào “Yaho”.
Chưa kịp nói “Đến rồi à” thì,
“Nishimura, Ako, Nanako. Chúng ta sẽ chiến đấu với đội hình Tam giác Hoàng gia!”
“Hả!?”
Lại bày ra trò gì nữa đây!?
Tam giác Hoàng gia!? Là ý gì vậy!?
Không thèm để ý đến sự hoang mang của hai đứa anh, Segawa nói:
“Nishimura phòng thủ cao sẽ ở tiền tuyến, Nanako sẽ bảo vệ bên cạnh. Tớ sẽ ngồi sau Ako.”
Vừa chỉ tay ra hiệu, cô bé vừa nói tiếp:
“Vị trí của Ako là an toàn nhất. Cứ yên tâm mà học bài đi.”
“Cái đội hình gì thế này!?”
Định chiến đấu với thứ gì vậy trời!?
“Đừng có lơ là đấy, Nishimura ở vị trí quan trọng nhất đấy.”
“Sao lại thế?”
“Chừng nào cậu còn ở đó, Ako sẽ ngoan ngoãn quay mặt về phía trước và thức dậy đúng không.”
Segawa nói chắc nịch với vẻ mặt nghiêm túc, Ako cũng gật đầu đồng tình.
“Thì ra là vậy!”
“Thì ra là vậy cái gì! Không phải thì ra là vậy nhưng… aaa, chết tiệt, đúng là thì ra là vậy!”
“Cuối cùng là cái nào?”
Akiyama cười khổ.
Bởi vì, nếu Ako cứ nhìn chằm chằm vào anh đang ngồi phía trước từ đằng sau – thì trong mắt giáo viên, trông cô bé như đang chăm chú nghe giảng lắm chứ!
“Rồi tớ sẽ canh chừng từ phía sau để cậu không ngủ gật, đặt Nanako bên cạnh để ngăn cậu nhìn ngang ngó dọc. Nhờ thế mà kiếm được điểm chuyên cần cho Ako đấy.”
“Đội hình hoàn hảo!”
“Mình thì nghĩ không cần phải đến mức đó đâu.”
Không không, đối với Ako thì cần lắm đấy. Cứ lơ là là suýt nữa không được lên lớp rồi.
Thậm chí năm nay anh còn muốn cô bé cố gắng để vào đại học nữa là, nên phải nghiêm túc nghe giảng chứ.
Thế nhưng, Ako lại làm vẻ mặt hơi khó xử mà nói:
“Em thấy cũng được, nhưng mà ngồi gần Shuvain-chan và Sette-san thì hơi…”
“Sao lại thế?”
Ako ngượng ngùng dùng hai tay che mặt:
“Nếu ngồi gần mà bị nhầm là mấy cặp đôi hạnh phúc thì em ngại lắm.”
“Đó phải là lời của tớ mới đúng! Theo nghĩa ngược lại ấy!”
“Thôi nào, thôi nào.”
Cuối cùng, bọn anh đã quyết định chỗ ngồi theo đội hình Tam giác Hoàng gia.
Không hiểu sao cứ tự nhiên chia ra, bên cửa sổ là con trai, bên lối đi là con gái, nên bọn anh ngồi ở khoảng giữa lớp.
Ngồi gần chỗ mấy bạn nữ, nên phải cẩn thận kẻo bị con trai nhìn với ánh mắt kỳ quặc.
“Nako-chan, lại cùng lớp nữa rồi!”
“Kyaaa, Kao-chan! Năm nay nhờ cậu nhé!”
Khi đã ngồi vào chỗ, thì đám Akiyama và Segawa lại bắt đầu tụ tập lại.
Ngay lập tức, tiếng cười nói líu lo vang lên. Ghen tị thật, không bao giờ phải lo thiếu bạn.
Anh đã nghĩ giá như Ako cũng chịu hòa nhập vào vòng đó… thì bỗng.
“…………”
“………………”
Sao lại có cảm giác bị nhìn từ phía sau nhỉ.
Không, kỳ lạ thật đấy, cảm giác bị nhìn ấy. Đâu phải thứ có thể cảm nhận được đâu.
Nhưng anh lại cảm nhận được. Bị nhìn. Chắc chắn.
Thế nên anh quay phắt lại,
“………… (cười tủm tỉm)”
Ako đang tươi cười nhìn anh.
“…………”
Không nói gì, anh lại quay lại tư thế cũ.
Thế rồi, cảm giác bị nhìn lại xuất hiện.
Anh quay lại,
“………… (vẫy vẫy)”
Ako đang tươi roi rói vẫy tay với anh.
Anh nhẹ nhàng vẫy lại, rồi lại quay đi, thì cảm giác bị nhìn lại cứ…
“Thôi được rồi!”
“Hả?”
Anh quay lại nói.
“Đừng có nhìn anh chằm chằm nữa, em cũng nhập hội với bên kia đi!”
Anh hướng mặt Ako về phía Segawa và những người khác.
Thế là Ako làm vẻ mặt tổn thương rõ rệt:
“Sao anh lại nói những lời khó nghe như thế!?”
“Anh có nói gì đâu!”
Đã có sẵn bạn bè cùng lớp ngay từ đầu rồi thì phải tận dụng chứ!
Thậm chí bên kia còn đang gọi Ako nhập cuộc kìa.
“Đấy, Akiyama-san kia kìa, đang làm mặt ‘lại đây, lại đây’ đó!”
“Đó là cây ăn thịt đang tiết mật ngọt để dụ con mồi đấy!”
“Sao em lại nói những lời khó nghe như thế!?”
Akiyama-san lại làm cái mặt y hệt Ako ban nãy!
“Phụt, Nanako, y chang mặt Ako luôn…”
“Akane, cậu phản ứng quá rồi đấy.”
“Tamaki-san nói chuyện cũng khá thú vị nhỉ.”
Một cô bạn cùng lớp với Ako, người mà anh nhớ mặt, đã nói như vậy.
Chuyện của Ako thì sao cũng được, nhưng chắc cô bé đó để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.
“Dạ, không, em…”
“Cây ăn thịt đã tóm được thì không bao giờ nhả ra đâu.”
Tận dụng lợi thế ngồi bàn bên cạnh, tay Akiyama-san nhanh chóng vươn ra và quấn lấy Ako.
Ồ, đây đúng là một chiêu trói buộc tuyệt vời.
“Khônggggg! Rushian ơi!”
“Đừng có gọi Rushian nữa!”
Anh buột miệng phản bác một câu nghe quen thuộc vô cùng, rồi để mặc mọi chuyện cho bên kia lo liệu.
Anh đã nghĩ việc cùng lớp với Ako có vẻ sẽ vất vả lắm, nhưng nếu có mọi người ở đó thì cũng không đến nỗi.
Nếu mọi việc suôn sẻ, có lẽ Ako sẽ có thêm bạn bè.
Nếu vậy thì cô ấy sẽ chẳng còn tìm đến mình nữa… À, nghĩ vậy cũng hơi buồn. Mình muốn Ako trở thành một cô gái bình thường, nhưng nếu cô ấy thật sự bình thường thì mình lại không thích. Thấy mình đúng là đang nói những lời vô lý.
Tôi thở dài một tiếng,
“Nishimura~!”
“Hả?!”
Giật cả mình! Có tiếng nói cứ như đang niệm chú phát ra từ ghế bên cạnh.
Tôi rụt rè nhìn sang – phía cánh con trai,
“Ồ, Takasaki. Cậu cũng cùng lớp à.”
Takasaki đang ngồi đó cùng mấy đứa con trai khác. Có mấy đứa cùng lớp năm nhất, nhưng cũng nhiều gương mặt lạ hoắc.
Takasaki này đúng kiểu người dễ thu hút đám đông vây quanh một cách âm thầm.
Và rồi, Takasaki phóng ánh mắt hằn học về phía tôi,
“Nishimura có tao hay không thì cũng thế thôi đúng không? Hơn nữa, chúc mừng nhé, được cùng lớp với Takasaki-san luôn aaa.”
“Mới sáng ra mà đã nói chuyện đó rồi à?!”
Kiếm chủ đề gì vui vẻ hơn mà nói chứ!
“Ể, gì vậy, hai đứa hẹn hò hả?”
“Không phải hẹn hò hay gì đâu…”
“Thôi đi, lúc tao tan câu lạc bộ về thì thấy Nishimura và Tamaki-san cứ dính lấy nhau mà đi về. Muốn chết thật đấy!”
“Bị nhìn thấy hả?!”
“À, à, tôi từng thấy rồi!”
“Cảnh tượng này quen thuộc với mấy đứa chơi câu lạc bộ rồi.”
Thật sao, bị nhìn thấy thật sao.
Đúng là tan câu lạc bộ là tôi về luôn, nên nếu tham gia câu lạc bộ thì cũng về cùng giờ.
“Mà còn là vợ chồng nữa chứ.”
“Ối giời, thật à?”
“Không không, không phải đâu!”
Toàn là Ako tự nói thôi mà!
Năm học mới vừa bắt đầu đã bị hiểu lầm khắp nơi rồi!
“Hơn nữa, xét về tuổi tác thì không thể nào đâu!”
“Đúng là vậy nhỉ.”
Tôi nói với mấy đứa bạn cùng lớp lạ mặt đang cười, cố gắng để giọng mình nghe tự nhiên nhất có thể.
“Chỉ là tình cờ bọn mình chơi cùng một game thôi, nên mới thế một chút thôi.”
“À, ra là vậy.”
Ồ, phản ứng tốt đấy.
Vừa nói “ra là vậy” xong, bầu không khí đã dịu đi một chút.
Đúng rồi, là cảm giác này đây. Chuyện bạn bè quen nhau qua fandom otaku thì ít bị đánh giá thấp và ít bị ghen tị.
Lớp cũ thì từ giữa năm mình đã từ nhân vật otaku biến thành Rushian-kun rồi, nhưng mình phải giành lại vị trí thật sự của mình mới được!
“Nhưng Nishimura, cậu kết hôn trong game rồi đúng không? Khốn kiếp thật, không thể tin nổi!”
“Takasaki cũng chơi đi là được mà. Có máy tính ở nhà thì dễ ợt ấy mà.”
“Làm gì có máy tính trong phòng mình chứ.”
“Có máy tính trong phòng luôn à, đỉnh thế. Dùng điện thoại không được sao?”
“Thì còn phải xem anime, quay lại bằng máy tính nữa chứ.”
“Nishimura cũng xem anime à? Anime đêm khuya nữa sao?”
Tuyệt vời! Cắn câu rồi!
Mấy đứa bạn cùng lớp chưa biết tên kia nói cứ như là người bình thường vậy – nhưng người bình thường thật sự thì khi nghe đến anime sẽ không nghĩ ngay đến anime đêm khuya đâu nhé!
Khà khà khà, thật ra thì mày cũng xem anime đêm khuya nhưng không thể nói chuyện đó nhiều với ai đúng không, tao sẽ tạo lý do để mày nói chuyện anime nhé! Chuẩn bị đi!
†††††††††
“...Mệt quá.”
“Mệt thật đấy nhỉ.”
Sau khi vượt qua “kiếp nạn” giành lấy vị trí “otaku chính hiệu” ở lớp mới, cuối cùng cũng đến giờ về nhà.
“Thế mà bọn mình cứ tự nhiên đi về cùng nhau nhỉ.”
“Tự nhiên gì mà tự nhiên ạ.”
“...Đúng là vậy thật.”
Trước khi về, Ako không mời “Chúng ta cùng về đi nhé”, mà lại nói “Vậy thì mình về thôi nhỉ.” Cứ như thể việc về cùng tôi là điều đương nhiên vậy.
Có lẽ việc tôi gật đầu “ừ đúng vậy” cũng đã hết thuốc chữa rồi.
Nhưng mà, việc đi về cùng nhau như thế này lại bị nhìn thấy sao… Tôi nhìn xung quanh thì đúng là những cặp nam nữ cùng nhau tan trường cũng không nhiều lắm.
“Không nhiều người về cùng nhau như hai đứa mình nhỉ.”
“Có vẻ như chúng ta giống người đang có người yêu nhỉ?”
“Có vẻ là vậy.”
Vì bị coi là “kẻ có người yêu” nên mới bị ghen tị ở lớp đấy.
Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi hơi thắc mắc một chút.
“Ako này, cậu muốn người khác nghĩ mình có người yêu hay không muốn người khác nghĩ mình có người yêu, là cái nào?”
Trong lớp thì không thích tham gia vào nhóm của Segawa, nhưng lúc tan trường lại vui khi bị nghĩ là đang có người yêu ư.
Vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào, tôi hỏi thì,
“À… Với người lạ thì em muốn được nghĩ là có người yêu, nhưng với người quen thì em không muốn. Bị nghĩ là đồng bọn thì phiền phức lắm.”
“…Phức tạp thật đấy, rắc rối thật đấy, vậy mà lại hiểu được cảm xúc này… Tại sao vậy…”
Cái cảm giác muốn khoe khoang với người ngoài nhưng lại phải biện minh với mấy đứa con trai trong lớp, tôi hiểu mà.
“Mình cũng không thể hòa nhập với mấy đứa ‘wa-i’ trong lớp được…”
“Nhưng Rushian nói chuyện có vẻ vui vẻ mà ạ?”
Ako nói với vẻ hơi ghen tị.
Cậu bảo cái đó là vui vẻ sao.
Cũng không phải là không vui, nhưng khổ sở còn hơn thế gấp bội.
“Ako chắc hiểu mà, mình khổ sở thế nào khi làm vậy. Nói chuyện xong là lại phải ‘họp tự kiểm điểm’ trong đầu đấy.”
“Em hiểu mà. Em cũng luôn phải họp tự kiểm điểm.”
Ako rũ vai mệt mỏi.
Tôi và Ako, đều chưa bao giờ biến những lần tự kiểm điểm thành kinh nghiệm hữu ích cả.
“À mà, cậu với mọi người đã nói chuyện gì vậy?”
“Em được mấy chị có kinh nghiệm kể về những điều cần chú ý khi có bạn trai cùng lớp.”
“…À, à ra thế.”
Bình tĩnh nào mình. Không được vui mừng.
Tôi gần như đã đoán được Ako sẽ nói gì tiếp theo rồi.
“Tuy không giống chúng em là vợ chồng, nhưng cũng có một chút đáng để tham khảo ạ.”
“…RA THẾ À.”
Đúng là vậy mà!
Biết là thế rồi mà vẫn hơi hy vọng! Thất vọng thật mà!
“Vợ chồng học sinh cấp ba thì ít mà, nên em quyết định sẽ học hỏi những phần đáng giá.”
Ako ưỡn ngực “hừm” một tiếng.
Tôi cố gắng lảng mắt đi khỏi phần bị đẩy ra phía trước đó. Chói mắt quá.
“Cứ nói như thể trưởng thành lắm rồi ấy, nhưng rốt cuộc thì vẫn không thay đổi gì cả. Bọn mình không phải vợ chồng mà.”
“Rushian lại nói vậy rồi~”
Đừng có làm cái vẻ “biết sao giờ” như thế chứ.
Đó là vẻ mặt của tôi đấy.
“Rushian cũng không thay đổi gì cả nhỉ~. Em nghĩ nên có chút tiến triển thì hơn đấy.”
“Anh cũng muốn có tiến triển mà?”
Nhưng tôi nghĩ việc tự dưng thành vợ chồng thì không đúng.
Tôi muốn được bước những bước đầu tiên thôi.
“Vậy thì, nắm tay nhau đi bộ thì sao ạ?”
“…Nắm tay à?”
“Ơ, được sao ạ? Không phải anh nói lúc đi học/về không được nắm tay sao?”
“Vì có vẻ như đã thành cảnh tượng quen thuộc rồi, nên chắc không sao đâu.”
Mặc dù tôi nói vậy, nhưng thực ra không chỉ có thế.
Vợ tôi, nhìn kỹ thì rất đáng yêu.
Nhưng hồi năm nhất, cô ấy thường giả vờ ngủ hoặc chạy trốn đến chỗ tôi, nên các bạn cùng lớp không mấy để ý.
Thế mà sang năm hai, tôi, Segawa, và cả Akiyama-san cũng cùng lớp, Ako có vẻ khá vui vẻ. Cô ấy cười, giận dỗi, rồi lại tíu tít chạy đi chạy lại.
Thế là – thật bất ngờ, cô ấy lại thu hút ánh mắt của mấy đứa con trai.
Tuy chúng tôi tuyệt đối không phải vợ chồng, và tôi cũng mạnh miệng khẳng định không phải vợ chồng, nhưng dù vậy, tôi vẫn không muốn Ako bị đứa con trai khác cướp mất.
Dù có bị nói là ích kỷ, tôi vẫn không muốn.
Vì vậy tôi có chút cảm giác muốn “khẳng định chủ quyền” với mấy đứa con trai khác, rằng “đây là người của tôi!”
Những điều này không thể nói với Ako được. Tuy nói ra cô ấy sẽ vui, nhưng mà ngại lắm.
“Vậy thì, đi thôi nhé?”
Tôi khẽ đưa tay về phía Ako, vừa làm vừa để ý ánh mắt xung quanh.
“Đợi đã, mồ hôi, để em lau mồ hôi đã.”
“Đừng có làm thế, làm thế anh cũng muốn lau mồ hôi theo đấy.”
Dù đã nắm tay nhau nhiều lần, nhưng cứ đi học về mà thế này thì... có chút gì đó căng thẳng.
“Em xin phép.”
“Anh cũng vậy.”
Sau đôi ba câu chào hỏi cứng nhắc vô cớ, tôi khẽ đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay Ako đang chìa ra. Hơi lạnh một chút, nhưng lại mềm mại ấm áp đến lạ.
“…………Này, nói gì đi chứ.”
“……Rushian cũng vậy mà!”
Cả hai chúng tôi cứ lôi kéo, buông lỏng tay nhau như dò xét. Bước đi được một đoạn thì khoảng cách hơi giãn ra, lại kéo tay nhau lại.
À, thì ra cảm giác nắm tay cùng đi bộ là thế này.
“……Đây!”
Rồi, tay Ako nhẹ nhàng lướt tới, nắm chặt lại, các ngón tay đan vào nhau. Đúng kiểu nắm tay tình nhân mà người ta vẫn thường nói.
Cảm giác chạm vào không khác nhiều, nhưng các ngón tay không rời ra chút nào, cứ như hai bàn tay hòa làm một vậy.
Tôi cảm thấy ánh mắt từ xung quanh như mãnh liệt thêm một bậc.
“……À mà này, Ako. Em có biết kiểu nắm tay này gọi là gì không?”
“Thì, thì là nắm tay tình nhân…”
Dù Ako hơi ngượng ngùng khi nói vậy, nhưng rồi,
“Hả!”
Cô ấy mở to mắt, rồi rụt rè nói:
“Có thể đổi tên thành nắm tay vợ chồng được không?”
“Đó là tên chính thức rồi, đâu phải ý kiến của Ako là đổi được đâu.”
“Ư ư ư, nhưng mà vợ chồng nắm tay tình nhân cũng được mà nhỉ?”
“Ừa thì…”
“Anh trả lời qua loa quá!”
Chúng tôi cứ thế nắm tay nhau đi bộ trên đường tan học.
Chuyện như thế này, một năm trước tôi còn không dám nghĩ tới. Tôi cảm thấy đây như là bằng chứng cho việc tôi và Ako đã dần dần dung hòa, từng chút một tiến lại gần nhau, tìm kiếm khoảng trống giữa hai đứa.
Có lẽ đây cũng là một kiểu trưởng thành nhỉ.
“Phư phư phư phư phư~”
Ako vung tay nắm chặt của chúng tôi, cười khúc khích.
“Vui vẻ thế.”
“Vì bài kiểm tra còn lâu mới đến, ở trường cũng được ở bên Rushian, lại sắp có bản cập nhật nghề mới nữa chứ!”
Ako má ửng hồng nói.
“Em đang rất hạnh phúc ạ!”
“Anh cũng vậy thôi.”
Dù có vẻ sẽ gặp kha khá rắc rối, nhưng tôi vẫn rất vui khi được cùng lớp với Ako. Việc học hành, nếu em ấy chịu khó nghe giảng thì chắc cũng đỡ hơn phần nào.
Có điều, dường như em ấy đã quên mất một chuyện.
“Chúng ta phải làm gì đó với việc chiêu mộ thành viên mới chứ.”
“……À, đúng rồi ạ.”
Từ bàn tay đang nắm, sức lực của Ako như rút sạch.
††† ††† †††
Buổi tối, trong game, tại điểm hẹn quen thuộc.
◆Aprikotto:
Xin lỗi, đã để mọi người chờ.
Hội trưởng đăng nhập muộn một chút.
◆Shuvain:
Ồ, muộn thế.
◆Sette:
Chào buổi tối~
◆Ako:
Chào buổi tối, Hội trưởng.
◆Rushian:
Hội trưởng, lịch trình có ổn không ạ?
◆Aprikotto:
Ừm, không vấn đề gì. Thật ra, lẽ ra tôi muốn họp sau giờ học hơn.
Hội trưởng cúi đầu xin lỗi bằng một biểu tượng cảm xúc.
◆Shuvain:
Ngày mai là lễ khai giảng rồi, làm gì có thời gian mà nhàn rỗi chứ haha.
Ngày mai là lễ khai giảng. Học sinh năm nhất mới sẽ nhập học vào trường cấp ba Maegasaki.
Là Hội trưởng hội học sinh, Hội trưởng bận tối mặt tối mày chuẩn bị. Vậy nên không có thời gian tổ chức cuộc họp của Câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Hiện đại sau giờ học.
Vì thế, cuộc họp sẽ diễn ra trong game vào buổi tối.
◆Aprikotto:
Xin lỗi vì phải họp trong game, nhưng đây sẽ là một cuộc họp nghiêm túc ngoài đời. Shuvain, cậu có thể hủy bỏ trạng thái Shuvain được rồi đấy.
◆Shuvain:
Sao lại nói với cái giọng như kiểu cho phép tôi thoải mái ấy nhỉ?
Vừa nói, Shu liền trở lại trạng thái Segawa.
Được rồi, họp thôi.
◆Aprikotto:
Chủ đề đương nhiên là về thành viên mới. Như đã nói từ trước, ở trường Maegasaki, tất cả các câu lạc bộ đều phải có ít nhất một thành viên mới trong thời gian chiêu mộ.
◆Sette:
Đúng vậy.
Đúng thế, quy định của trường là “phải chiêu mộ thành viên mới”.
Dù Câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Hiện đại làm đủ thứ theo ý mình, nhưng chưa bao giờ làm điều gì sai trái phá vỡ quy định trường học cả. Chúng tôi tham gia đầy đủ lễ hội văn hóa, và như một hoạt động phục vụ trường học, chúng tôi còn bảo trì máy tính trong phòng thông tin nữa.
Thêm vào đó, với danh tiếng là “câu lạc bộ mà Hội trưởng hội học sinh đang bao bọc Ako”, sự tồn tại của nó được chấp nhận một cách mờ ám, một câu lạc bộ có vẻ nguy hiểm một cách lặng lẽ.
Ví dụ như, dù phiền phức đến mấy, nếu nói “Chúng tôi không chiêu mộ thành viên!” thì có thể bị giải tán ngay lập tức. Thật bẩn thỉu, đúng là giáo viên, thật bẩn thỉu.
◆Rushian:
Phải nghĩ cách vượt qua chuyện này thôi.
◆Shuvain:
Nếu là câu lạc bộ bình thường, chúng ta sẽ thảo luận xem làm thế nào để thu hút người.
◆Rushian:
Nhưng mà câu lạc bộ của chúng ta đâu phải như thế.
Thẳng thắn mà nói, chúng ta đâu có cần thêm thành viên.
◆Aprikotto:
Đúng vậy. Chúng ta cũng đã thảo luận trong buổi cắm trại mùa xuân rồi, mục tiêu hàng đầu của chúng ta là duy trì Câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Hiện đại như hiện tại. Chúng ta sẽ áp dụng mọi biện pháp cần thiết cho điều đó. Mọi người cũng đừng ngại ngùng mà phát biểu ý kiến của mình nhé.
◆Ako:
Vâng ạ!
Ako nói một cách đầy nhiệt huyết.
Nhưng mà, có ổn không vậy? Lúc nói “đừng ngại ngùng”, em ấy lại hiện biểu tượng cảm xúc dấu hỏi mà.
◆Sette:
Này, tôi cũng tham gia cuộc họp này được chứ?
Sette-san nói.
Giờ này còn lo lắng gì nữa chứ.
◆Shuvain:
Sette cũng là đồng đội mà.
◆Rushian:
Thậm chí còn rất trông cậy vào cô ấy nữa.
◆Aprikotto:
Ừm. Rất mong nhờ cậy vào cậu.
◆Sette:
Vậy à!
Được thôi, với tư thế đầy quyết tâm,
◆Sette:
Vậy thì tôi cũng sẽ dốc toàn lực đây!
Sette-san đầy khí thế.
Không hiểu sao, khi người này nhiệt tình lên, tôi lại có linh cảm không lành.
◆Rushian:
Vậy thì, cụ thể chúng ta sẽ làm gì đây?
◆Shuvain:
Tình huống lý tưởng nhất sẽ là như thế nào nhỉ?
◆Ako:
Chẳng phải là không có ai gia nhập sao?
Ako nghiêng đầu nói.
◆Ako:
Chúng ta sẽ không làm như các câu lạc bộ khác, kiểu ai cũng được chấp nhận vào câu lạc bộ đâu nhỉ?
◆Aprikotto:
Đương nhiên rồi.
Nếu là câu lạc bộ bình thường, người ta sẽ nghĩ phải chiêu mộ càng nhiều thành viên càng tốt! Nhưng nếu chúng tôi tăng số lượng thành viên như vậy, chúng tôi sẽ gặp rắc rối.
◆Shuvain:
Nếu trong phòng câu lạc bộ có mười người lạ, Ako sẽ làm gì?
◆Ako:
Em sẽ không bao giờ tới nữa.
◆Rushian:
Đúng vậy nhỉ~
Mồ hôi túa ra trên mặt Ako.
Đương nhiên rồi. Ako vốn đã ngại người lạ, không thể nào vui vẻ chơi game online khi bị vây quanh bởi những hậu bối xa lạ được.
◆Rushian:
Với lại, tôi cũng sẽ không thoải mái nếu có quá nhiều người lạ.
◆Aprikotto:
Phòng câu lạc bộ hiện tại là một không gian lý tưởng cho chúng ta mà.
◆Shuvain:
Phá hỏng nó thì không thích đâu nhỉ.
Chúng tôi không muốn câu lạc bộ game online hiện tại bị phá vỡ vì tăng số lượng thành viên.
Chúng tôi cũng đã nói chuyện này trong buổi cắm trại rồi.
◆Shuvain:
Nhưng nếu không làm gì, người bị la sẽ là Hội trưởng và thầy Neko Hime đấy~
Shu vung kiếm vút qua, một luồng kiếm khí chém vào đầu Hội trưởng.
Không có sát thương gì, nhưng nhìn ghê quá.
Hội trưởng vừa run rẩy lắc đầu vừa xóa thanh kiếm bị găm,
◆Aprikotto:
Tôi thì không sao, nhưng gây quá nhiều gánh nặng cho Giáo viên Saitou, người mới có hai năm kinh nghiệm dạy học, thì thật là vấn đề. Hơn nữa, nếu vi phạm quy định của trường, trong trường hợp xấu nhất có thể bị giải tán câu lạc bộ.
◆Sette:
Ít nhất thì cũng phải tỏ ra là mình đang nỗ lực chứ.
◆Rushian:
Nỗ lực à.
Nỗ lực thì cũng…
◆Sette:
Chẳng phải ít nhất cũng phải giả vờ chiêu mộ chứ?
◆Ako:
Giả vờ chiêu mộ
Nghe có vẻ vất vả lắm.
Ít nhất thì, trên danh nghĩa, bọn mình cũng phải ra vẻ là đang hết sức tìm kiếm thành viên mới nhỉ.
◆Shuvain:
Mà này, chắc chẳng ai tự dưng tìm đến cái câu lạc bộ thế này rồi xin vào đâu. Có giả vờ tuyển cũng chẳng sao.
Giả dụ có ai đó đến thật, thì chắc chắn cũng là con trai, mà thấy cái phòng câu lạc bộ toàn con gái thế này kiểu gì cũng chạy mất dép cho xem.
◆Lucian:
Thế thì cứ giả vờ tuyển đại, rồi lấy cớ là chẳng ai đến mà cho qua chuyện luôn à?
◆Shuvain:
Làm thế thì chắc chắn vẫn bị la cho mà xem.
◆Aprikot:
Trường hợp xấu nhất thì đành vậy, nhưng tôi muốn nghĩ ra cách tốt hơn.
Quả thật, nếu câu lạc bộ này bị giáo viên ghét hơn nữa, e rằng sẽ rước phải phiền phức.
◆Lucian:
Vậy thì nghĩ cách chuồn êm đi thôi.
◆Ako:
Vâng ạ!
Bọn tôi định theo hướng là sẽ chẳng buồn nghiêm túc làm gì cả… thế mà.
◆Sette:
Khoan đã, khoan đã!
Ô hay, Sette-san đã lên tiếng chặn lại.
◆Lucian:
Có chuyện gì thế ạ?
◆Sette:
Kì cục quá, diễn biến này kì cục quá!
Sette-san đứng phắt dậy, và một luồng sáng chói lòa bùng ra từ sau lưng cô bé. Đó là từ kỹ năng.
◆Sette:
Thử cố gắng tuyển thành viên mới có phải là chuyện bình thường của một câu lạc bộ không!? Tại sao ngay từ đầu lại nghĩ đến chuyện chạy trốn!?
◆Lucian:
À… ừm, thì, đúng là vậy thật ạ…
Đúng là Sette-san, nói những lời chính nghĩa đúng chuẩn học sinh cấp ba có khác.
Nhưng mà bọn tôi có phải học sinh cấp ba bình thường đâu.
◆Ako:
Đấy là suy nghĩ của mấy người sống suôn sẻ đấy ạ!
◆Shuvain:
Dù bọn tôi có cố gắng thì cũng chẳng thể tuyển thành viên một cách tử tế được đâu.
◆Aprikot:
Không phải khoe khoang gì, nhưng dù có học bao nhiêu về việc nắm giữ lòng người đi nữa, tôi cũng chưa từng thành công bao giờ.
Bắt bọn tôi đi chiêu mộ người thì đúng là chuyện quá sức.
Trước vẻ mặt bỏ cuộc của bọn tôi, Sette-san giận dỗi phồng má.
◆Sette:
Vì vậy mà ngay từ đầu đã nghĩ toàn mấy cách gian lận là không được đâu! Như thế là cheat đấy! Là cheater đấy!
Cái… gì chứ…?
Bọn tôi là cheater sao…!?
◆Lucian:
Có những lời được nói ra và không được nói ra chứ!
◆Ako:
Đừng có nói là cheat chứ! Em sẽ giận thật đấy!?
◆Aprikot:
Yêu cầu rút lại lời nói!
◆Sette:
Ế ê ê!? Có cần phải giận dữ thế không!?
◆Shuvain:
Vừa nãy là lỗi của cô đấy.
Tất nhiên là phải giận rồi, chắc chắn là phải giận rồi.
Người chơi game online mà bị coi là cheater thì sẽ giận thật đấy.
Cho nên, tuyệt đối không được nói đùa về chuyện cheat.
Mà nếu thật sự gặp cheater, thì thà không dây vào còn hơn.
◆Shuvain:
Coi là cheater, coi là dùng tool, coi là dùng macro, tất cả những cái đó đều được coi là lời tuyên chiến đấy.
◆Ako:
Pa pa pa pa pa ú oa…
Chuyện này thì có bị treo cột cũng đành chịu thôi.
◆Sette:
Ừm ừm, nhưng mà, tốt nhất vẫn là tìm được người hợp ý với mọi người để họ tham gia câu lạc bộ phải không?
◆Lucian:
Nếu làm được thế thì đâu có gì để nói.
◆Shuvain:
Chắc gì đã có người như thế.
◆Ako:
Không có đâu ạ!
◆Aprikot:
Chắc chắn rồi.
◆Sette:
Đừng có vội vàng kết luận thế chứ!
Nói rồi, Sette-san đứng dậy khỏi ghế ở quán.
◆Sette:
Vì nếu có một thành viên mới lý tưởng, đúng như mong muốn đến thật thì mọi người sẽ chào đón đúng không?
Một thành viên mới lý tưởng, đúng như mong muốn à.
Tất nhiên, nếu có người hoàn toàn không có gì để chê, có thể trở thành đồng đội của bọn tôi thì bọn tôi sẽ rất hoan nghênh.
◆Shuvain:
À thì, nếu tìm được thành viên mới hoàn hảo, lý tưởng…
◆Ako:
Đúng vậy ạ.
◆Sette:
Vậy thì hãy tin rằng có một thành viên mới lý tưởng ở đâu đó trong trường này và cùng tìm kiếm đi!
Sette-san giơ nắm đấm lên và nói.
◆Lucian:
Nói là tìm thì cũng…
◆Sette:
Vì đằng nào thì mọi người cũng sẽ giả vờ tìm thành viên mà phải không?
Vậy thì! Sette-san tiếp lời.
◆Sette:
Tuyệt đối nên tìm một người mà mình thực sự mong muốn họ sẽ tham gia câu lạc bộ thì tốt hơn!
◆Lucian:
Chuyện đó thì đúng là…
Nếu thực sự có người có thể trở thành đồng đội của bọn tôi, thì bọn tôi cũng muốn chào đón thật lòng.
Đằng nào cũng giả vờ tìm, thì làm việc gì có ý nghĩa có lẽ sẽ tốt hơn.
◆Shuvain:
Thành viên mới lý tưởng, nhỉ…
◆Aprikot:
Hừm…
◆Ako:
Một Lucian nữa!
Hả?
◆Lucian:
Làm gì có!
Đấy là lý tưởng của Ako hả? Đừng có tự tiện nhân bản tôi lên chứ.
◆Sette:
Ví dụ như Lucian-kun, cậu muốn người như thế nào tham gia?
Sette-san quay sang nhìn tôi và hỏi.
◆Lucian:
Tôi thì…
Chắc là người không tăm tia Ako.
Đấy là điều kiện bắt buộc.
Chỉ cần có lời ong tiếng ve từ ngoài guild thôi đã phiền phức rồi, chứ trong guild mà lằng nhằng nữa thì tôi xin can thật đấy.
◆Sette:
Thế thì con gái đa số là được hết rồi còn gì? Không có cái nào khác nữa sao?
◆Lucian:
Ừm…
Nếu được thì là con trai, nhưng khác cũng không sao.
Thành viên mới lý tưởng của tôi… ừm…
Nếu có thể đặt bất kỳ điều kiện nào.
◆Lucian:
Cái guild này, toàn những người mạnh bạo, có cá tính mạnh, nên tôi muốn tìm một học sinh năm nhất trầm tính hơn một chút.
◆Ako:
◆Shuvain:
◆Aprikot:
◆Lucian:
Chat kiểu
Mà tôi cũng không nói là tôi thích mấy đứa kiểu đấy!
◆Lucian:
Tôi đang nói là guild thiếu người nghiêm túc để tsukkomi đấy! Cái guild này lúc nào cũng lắm người boke quá, tình trạng thiếu tsukkomi nghiêm trọng rồi!
◆Shuvain:
Đúng là vậy thật.
◆Aprikot:
Tỷ lệ boke và tsukkomi trong guild là yếu tố quan trọng để vận hành guild chat một cách lành mạnh đấy.
◆Ako:
Em không nghĩ mình đang boke đâu ạ.
Cô bé nói với vẻ mặt vô tư lự, nhưng cái việc không tự nhận thức được mới là vấn đề lớn nhất.
◆Sette:
Vậy thì Ako-chan muốn người như thế nào tham gia câu lạc bộ?
◆Ako:
Là người không cướp Lucian khỏi em ạ.
◆Shuvain:
Đôi vợ chồng hỏng việc này.
Nói vợ chồng đoảng thì quá đáng đó nha. Ít nhất cũng phải gọi là "vợ chồng tâm đầu ý hợp" chứ.
◆ Sette:
Còn gì nữa không?
◆ Ako:
Ừm, để xem…
Tôi thì muốn người nào đó mà tôi có thể thân thiết được ấy.
◆ Aprikotto:
Đấy chẳng phải là điều kiện tối thiểu rồi sao?
◆ Ako:
Vậy thì…
Ako suy nghĩ một lúc, rồi nói.
◆ Ako:
Người nào đó rất yêu thích trò chơi này, nhưng lại chơi game dở hơn tôi.
Kiểu vậy đó.
Một người chơi dở hơn Ako ư… Đúng là điều kiện khó nhằn thật.
◆ Sette:
Chắc là không có đâu.
◆ Ako:
Vừa nãy chị vừa bảo là hãy tin tưởng mà!
◆ Sette:
Chị đùa thôi mà, lol.
Chị hiểu yêu cầu của Ako rồi. Chắc là hiếm lắm đó.
◆ Rushian:
Vậy còn Shu thì sao?
◆ Shuvain:
Đương nhiên là phải là đứa nào đó có thể xây dựng nhân vật kỹ lưỡng và nhập vai triệt để như ta đây rồi!
◆ Rushian:
Làm gì có!
◆ Shuvain:
Đùa thôi, đùa thôi.
Sau một nụ cười gượng, Shu nói lại.
◆ Shuvain:
À thì, đại khái là một cô bé ngoại hình ổn, đủ để làm hậu bối của tôi, và có hứng thú với việc nhập vai.
Rồi cậu ta nói tiếp.
◆ Shuvain:
Thêm nữa thì, kiểu con bé nào thấu hiểu tình bạn nồng nhiệt và sâu sắc ấy, nhé.
◆ Ako:
Là tình bạn giữa con trai với nhau ạ?
◆ Shuvain:
Tôi không có ý định giới hạn điều đó đâu nhé.
Shu nói với vẻ mặt đắc thắng khó hiểu.
◆ Shuvain:
Nếu là đứa như vậy thì tôi hoan nghênh lắm đó.
◆ Rushian:
Làm gì có!
◆ Shuvain:
Ít nhất cũng thay đổi phản ứng chút đi chứ!
Chứ làm gì có người như vậy đâu.
Khoan, có khi nào có thật không nhỉ? Kiểu một otaku ẩn dật đáng yêu ấy. Trước mắt mình đã có một đứa rồi mà.
◆ Ako:
Thầy hội trưởng thì sao ạ? Có thành viên lý tưởng nào không ạ?
◆ Aprikotto:
Đương nhiên là người nào đó chịu nạp tiền game ngang với tôi rồi.
Dù sao thì chắc cũng chẳng tồn tại đâu.
◆ Rushian:
Cái đó thì chịu rồi.
Dù thế nào đi nữa, tôi nghĩ không có học sinh nào nạp số tiền khủng khiếp như thầy hội trưởng đâu.
◆ Aprikotto:
Tôi không đòi hỏi phải bằng tôi. Nhưng dù sao cũng muốn có vài chiến binh nạp tiền đứng về phía mình.
◆ Shuvain:
Đúng là ý kiến không lành mạnh mà.
Trước vẻ nhăn nhó của Shu, thầy hội trưởng bất mãn nói.
◆ Aprikotto:
Tại sao chứ? Nhiệt huyết với game có thể được thể hiện bằng con số nạp tiền mà. Chúng ta là những người nghiêm túc nhất với game hơn bất kỳ ai khác mà.
◆ Shuvain:
Tôi không chấp nhận việc tính toán nhiệt huyết bằng tiền đâu!
◆ Sette:
Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, lol.
Dù sao thì, thầy hội trưởng có vẻ muốn có những người bạn đồng hành có thể dốc hết tâm huyết cho game.
Vậy thì, tổng kết lại.
◆ Sette:
Nếu có một cô bé đáng yêu bình thường, có thể đảm nhận vai trò người pha trò mà không có ý đồ đen tối với Rushian-kun và Ako-chan, rất yêu thích game nhưng lại chơi dở hơn Ako-chan, có hứng thú với nhập vai, và có đủ tiền để nạp game, thì các bạn muốn em ấy tham gia câu lạc bộ, đúng không?
Đúng vậy đó.
Nếu có người như thế thì tôi nghĩ cho tham gia câu lạc bộ cũng được.
Chắc chắn chúng tôi sẽ hòa hợp được thôi.
Chắc là sẽ hòa hợp được đó… nhưng mà.
◆ Rushian:
Cái này thì không có đâu.
◆ Ako:
Không có thật ạ.
◆ Shuvain:
Nếu có thì đúng là phép màu.
◆ Aprikotto:
Đúng là hơi quá sức.
Tìm kiếm mấy người như thế này đúng là vô ích mà.
Tôi vừa định nói "Đúng là không được rồi mà", thì…
◆ Sette:
Nhưng nếu chỉ là từng điều kiện riêng lẻ thì có vẻ tìm được đấy chứ? Kiểu như đứa bé lý tưởng của Ako-chan, hay đứa bé lý tưởng của Rushian-kun ấy.
◆ Shuvain:
Đúng vậy, nếu chỉ là điều kiện của riêng mình thì có thể ở đâu đó vẫn có.
Quả thật, nếu chỉ là từng điều kiện riêng biệt thì có thể tìm được.
Ngay cả tôi, nếu là một học sinh năm nhất nghiêm túc thì cũng ổn mà.
◆ Sette:
Vậy thì dễ hiểu rồi! Mọi người chỉ cần đi tìm thành viên lý tưởng của riêng mình thôi!
◆ Rushian:
Ý là mỗi người tự tách ra đi tìm sao?
Điều kiện khác nhau nhiều thế này, nếu tất cả cùng đi tìm thì đúng là quá sức.
Cứ như bị "ác quỷ hợp thể" xong rồi lại ra cái gì đó kinh khủng lắm.
◆ Shuvain:
Tôi cũng thấy cách đó tiện hơn. Nếu cùng các cậu đi tìm thành viên, chỉ một chốc là bị lộ danh tính ngay.
Việc bị lộ là otaku thì có lẽ nên từ bỏ đi là vừa.
Cũng đã lên năm hai rồi, thời điểm này chẳng phải là tốt sao?
◆ Ako:
Em không tự tin lắm.
Ako lo lắng lay cây trượng của mình.
◆ Shuvain:
Em cũng là học sinh năm hai rồi, phải tự mình cố gắng lên chứ.
◆ Ako:
Húeee!
Cố lên, Ako.
Nhưng đừng có vì quá chú trọng điều kiện "không có hảo ý với tôi" mà lại dắt về mấy đứa ghét con trai đó nhé.
◆ Sette:
Vậy thì quyết định vậy nhé! Mọi người cố gắng tìm được những em có vẻ có thể tham gia câu lạc bộ nha!
◆ Ako:
Ưm ưm, em sẽ cố gắng ạ.
◆ Shuvain:
Thôi được rồi, tôi sẽ thử tìm một em năm nhất phù hợp vậy.
◆ Aprikotto:
Đã đến lúc phát huy thực lực của tôi với tư cách là chủ nhiệm câu lạc bộ rồi.
Thật bất ngờ là tất cả mọi người đều có ý định đi tìm thành viên.
Ai cũng làm, mình tôi lại trốn thì cũng không được.
◆ Rushian:
Vậy thì tôi sẽ thử tìm một cậu bạn năm nhất nào đó có vẻ thích game vậy.
◆ Sette:
Rushian-kun cũng có hứng thú rồi đó!
◆ Rushian:
Điều kiện của tôi dễ hơn mà, nếu có ý mà tìm thì chắc chắn sẽ được thôi.
Giờ đây game online cũng là sở thích khá phổ biến rồi, chắc sẽ tìm được một người thôi.
Là con trai cũng không thành vấn đề, nên tôi chắc chắn có lợi thế hơn mọi người!
◆ Ako:
Ừm, "Tuyển thành viên, có kinh nghiệm @1, hoan nghênh người đã kết hôn"
◆ Rushian:
Tuyển như thế thì ai mà đến được!
Và tên có vẻ sẽ gặp nhiều khó khăn nhất thì lại đang ở ngay đây.
†††††††††
Sáng hôm sau.
Hôm nay là lễ khai giảng của trường trung học Maegasaki.
“À, anh hai. Bộ đồng phục này được chưa? Có gì lạ không?”
Trong phòng khách buổi sáng, Mizuki đang vật lộn với bộ đồng phục còn lạ lẫm trước gương.
Phải rồi, hôm nay Mizuki cũng lên cấp ba rồi nhỉ.
“Ừm, có vẻ ổn đó… À, đợi một chút.”
Độ dài của chiếc nơ trên bộ đồng phục mùa đông hơi lệch.
Tôi gỡ chiếc nơ ở ngực ra, rồi thắt lại thật chặt.
Chiếc nơ màu của học sinh năm nhất, khẽ bay bồng bềnh ở giữa bộ đồng phục.
“Ừm ừm, thế này là được rồi.”
“Cảm ơn anh nha.”
Mizuki lùi lại một hai bước khỏi tôi, rồi xoay tròn tại chỗ.
“Thế nào, có hợp không anh?”
“Ừm…”
Mizuki ngước nhìn tôi với vẻ mặt hơi căng thẳng.
Đứa em gái khoác trên mình bộ đồng phục mới, dù là người thân nhưng tôi cũng phải thừa nhận là con bé khá đáng yêu.
Chắc sẽ không bị mấy tên kỳ lạ đeo bám đâu nhỉ.
Kiểu bị thằng con trai cùng lớp bám riết lấy mà nói “Thật ra chúng ta là vợ chồng đó!”
—Hoàn toàn có thể xảy ra!
“Mizuki.”
“Vâng?”
“Nếu có thằng nào kỳ cục trêu chọc thì phải nói anh đó nha. Anh sẽ đến giúp em bất cứ lúc nào.”
Tôi mạnh mẽ nói.
Tự tôi cũng thấy mình đúng là một người anh đáng tin cậy! Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng…
“...Em nghĩ chỉ có người nhà mới hiểu đó là lời khen.”
Tôi thở dài thườn thượt. Rõ ràng là vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt cô bé.
“Anh lo sốt vó lên mà sao lại làm cái vẻ mặt đó?”
“Em cứ thấy mình bị đối xử như em gái ấy.”
“Nếu không phải em gái thì là gì hả?”
“Em cứ tưởng anh sẽ giật mình, kiểu ‘Ôi, em gái tự nhiên đổi khác, bất ngờ ghê!’ chứ.”
“Cho dù Mizuki có đáng yêu nhất thế giới đi nữa thì anh cũng chẳng giật mình đâu.”
Dù có đáng yêu nhất thế giới thì vẫn là em gái.
“Ủa!”
“Ủa cái gì mà ủa.”
Em gái là vậy mà. Dù có trưởng thành đến mấy thì em gái vẫn là em gái.
“Với lại, bị anh trai làm cho giật mình, em cũng ghét chứ bộ.”
“Nhưng anh trai còn không thèm giật mình vì mình thì cũng khó xử lắm chứ.”
“Em nâng cái đánh giá của em về anh trai mình lên chút đi. Dù gì thì anh cũng có ‘vợ’ rồi đó nha.”
“Thôi được rồi, anh đi đây.”
“Không đi cùng à?”
“Học sinh cũ phải đến trường sớm hơn học sinh mới vào lớp Một.”
“Dạ.”
Nếu đi học cùng Mizuki mà giữa đường lại chạm trán Ako thì cũng ghê lắm.
À, quên mất chưa nói.
Trước khi ra khỏi phòng khách, tôi quay đầu lại nói với em gái:
“Mizuki.”
“Dạ?”
“Chúc mừng em nhập học nha.”
“...Cảm ơn anh.”
Mizuki nói rồi hơi ngượng ngùng, đoạn lại hỏi:
“Không có câu ‘Chào mừng đến với trường cấp Ba Maegasaki’ gì sao?”
“Cái đó lát nữa ‘tiền bối’ mà anh rất tự hào sẽ làm cho nên cứ chờ đi nhé.”
“Dạ vâng!”
Tôi quay lưng lại với Mizuki đang cười tươi vẫy tay, rồi đi về phía trường.
Bộ dạng hớn hở của em gái, mình phải ngắm cho kỹ mới được.
Xin lỗi, Mizuki.
Tôi đã nhìn rất kỹ chỗ học sinh mới vào trường, nhưng lại không tài nào tìm thấy em ở đâu cả...
Thật là một người anh trai vô dụng mà, tôi chán nản thầm nghĩ trong khi theo dõi buổi lễ khai giảng.
“Tiếp theo, là phần phát biểu của Hội trưởng Hội học sinh.”
Tiếng phát thanh viên của câu lạc bộ phát thanh vang lên, rồi Hội trưởng Hội học sinh – chính là Master của chúng tôi – với mái tóc dài tung bay bước lên bục giảng.
“...Các em học sinh lớp Một thân mến, chúc mừng các em đã nhập học.”
Khoảnh khắc tiếng nói cất lên, không khí trong nhà thể chất bỗng trở nên trang nghiêm hẳn.
Tuy giữa chúng tôi, Master đôi khi bị trêu là “thần tượng dởm”, nhưng hào quang cô ấy tỏa ra trong những khoảnh khắc như thế này thì lại là thật.
Một trong những lý do khiến cô ấy được bầu làm Hội trưởng Hội học sinh hai nhiệm kỳ liên tiếp, dù không hề có bạn bè ngoài đời, chính là cái khí chất áp đảo này.
Ngay từ câu đầu tiên, cô ấy đã có sức mạnh khiến người ta phải tin rằng đây chính là Hội trưởng.
“Kể từ hôm nay, các em sẽ trở thành học sinh của trường cấp Ba Maegasaki. Chúng tôi, các học sinh khối Ba, đã nhập học cách đây hai năm. Năm đó, các tiền bối đã vỗ tay chào đón chúng tôi. Các bạn đồng khóa đã nhập học cùng. Và bây giờ, các hậu bối đã lên lớp Hai. Hai năm cùng học tập, cùng trải qua mọi thứ với họ –”
Mọi người đều chăm chú lắng nghe bài phát biểu của Master.
Nhưng mà, trớ trêu thay, đối với tôi thì đó lại là một giọng nói quá đỗi quen thuộc. Khác với người khác, tôi chẳng hề thấy căng thẳng chút nào, thậm chí còn thấy thư thái nữa là.
Tôi chỉ biết thẫn thờ lắng nghe giọng nói ấy và nhìn chằm chằm về phía Master.
...Ố, Master nhìn về phía này kìa.
Vừa nghĩ thế thì...
“Ặc!”
Ơ hay.
Master, người đang nói trôi chảy từ nãy đến giờ, bỗng giật mình và ấp úng.
Có chuyện gì vậy nhỉ?
“Để các em có một đời sống học đường tốt đẹp hơn, toàn thể học sinh chúng tôi sẽ không tiếc công sức cống hiến. Dĩ nhiên điều này không chỉ giới hạn trong phạm vi học sinh, mà còn bao gồm cả quý thầy cô, và hơn nữa là các cựu học sinh nam, nữ, cho đến tất cả quý vị phụ huynh đã tề tựu tại đây –”
Bài phát biểu vẫn tiếp tục.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy nhỉ? Bình thường cô ấy đâu có mắc lỗi như vậy.
À phải rồi, Ako cũng đang nghe một cách không hề căng thẳng chút nào.
Tôi nhìn Ako đang ngồi ở ghế gần đó thì thấy...
“............. (Đánh lạc hướng đi!)”
‘Đánh lạc hướng đi! Mau lên, đánh lạc hướng đi! Nhanh lên! Nhanh lên!’ – mặt Ako đang viết rõ mấy chữ đó.
Thì ra là vậy!
Không không không, Ako, dừng lại đi!
Cứ mỗi lần Master nhìn về phía này, cô ấy lại có vẻ mặt kiểu ‘Ơ, mình phải đánh lạc hướng thật sao? Thật á?’
Không được, đừng làm cái mặt đó! Cái mặt kiểu (Ế, không định đánh lạc hướng đến cuối cùng sao?) đó, không được đâu!
“Vâng, vậy cuối cùng, xin tặng một câu thơ. Maegasaki, chồi non mùa xuân, cùng với tuổi trẻ, khi hoa nở rộ, ước mơ cũng sẽ nở hoa – Chúc mừng nhập học!”
Ôi không, Master đánh lạc hướng thật rồi!
“Đừng làm mấy trò đó nữa!”
“Nhưng mà Master cứ nói mấy chuyện nghiêm túc không à!”
Sau lễ khai giảng. Segawa, người hình như cũng để ý đến biểu cảm của Ako, đang nghiêm túc quở trách.
“Sao tự nhiên lại có một câu thơ ở cuối bài phát biểu chứ? Đâu phải phong cách của cậu.”
“Thế mà vui chứ!”
Đúng là đã bật cười thật, nhưng lễ khai giảng đâu phải nơi để làm thế!
“Cứ tưởng có chuyện gì, hóa ra là vì lý do đó à.”
Akiyama khẽ cười khổ, đoạn hơi nghiêng đầu.
“Nhưng mà, cái mặt ‘Đánh lạc hướng đi’ đó là mặt như thế nào vậy?”
“À thì... là thế này nè.”
Ako làm cái mặt kiểu (Ế, chỉ thế thôi sao? Vẫn có thể làm hơn được mà nhỉ?) nhìn về phía Akiyama.
“Aaaaa, có vẻ hiểu hiểu rồi đóoo!”
“Nanako cũng bị lây nhiễm rồi hả...”
“Tôi mà bị làm cái mặt đó có khi cũng đánh lạc hướng thật đấy.”
Biểu cảm truyền đạt ý chí cũng có cái hay cái dở của nó.
“Nào, cả lớp im lặng nào!”
Cô Saitō-sensei bước vào lớp học ồn ào. Không phải trong trạng thái Neko Hime mà là một giáo viên thực thụ.
“Các em cũng là học sinh lớp Hai rồi, phải làm sao để không hổ thẹn là tiền bối chứ nhỉ?”
“Dạ vâng ạ!” – Cả lớp đồng thanh đáp lại nhẹ nhàng.
Tôi nghĩ điểm mạnh của cô giáo là học sinh trả lời như vậy. Đối với giáo viên bình thường thì chúng tôi sẽ lờ đi, nhưng với cô Neko Hime thì lại thân thiện nên chúng tôi vô thức trả lời lại.
“Vậy chúng ta bắt đầu tiết sinh hoạt chủ nhiệm nhé. Học kỳ mới, khối lớp mới, lớp mới, nên trước tiên cứ quyết định ủy ban lớp đã nhé.”
Chữ “Ủy ban” được viết nhanh lên bảng.
Đúng là có mấy cái đó thật. Hồi năm nhất tôi làm cái ủy viên ‘Mỹ hóa’ gì đó kỳ lạ, chỉ tham gia tổng vệ sinh trường một lần trong học kỳ là xong.
“Chỉ cần chọn Ủy ban trưởng, còn lại cô sẽ giao cho các em.”
Cô viết “Ủy ban trưởng, Phó Ủy ban trưởng”, rồi nói:
“Mỗi vị trí một nam, một nữ nhé. Ai muốn làm thì giơ tay nào.”
Cô giáo tươi cười nói, nhưng tôi thì hơi ghét làm Ủy ban trưởng.
Đúng là chẳng ai giơ tay cả.
Bỗng, Akiyama-san ở ghế chéo phía sau nói:
“Nè, Nishimura-kun, làm cùng đi.”
“Không được đâu, phiền phức lắm. Vả lại sao lại là tôi chứ?”
“Có người quen là nam thì dễ làm việc hơn mà.”
“Tha cho tôi đi mà.”
Nếu tôi và Akiyama-san mà thân mật giơ tay thì mấy đứa con trai khác sẽ ghen tị kinh khủng luôn.
“Không cho phép các người thân mật làm Ủy ban trưởng đâu!”
Với lại, ‘vợ’ tôi sẽ nổi giận mất.
Trong lúc tôi đang thì thầm, thì cô giáo gọi tôi, như thể đã phát hiện ra mục tiêu:
“À, Rushian, em làm nhé?”
“Không ạ.”
“Ế?”
Cô giáo bĩu môi nhìn tôi với vẻ bất mãn.
Khoan đã, cô nói nhẹ tênh ra vậy nhưng, Rushian á?
“Không ai sao? Tự cử hay đề cử cũng được nhé? À, nhưng ép buộc thì không được nha.”
Lúc đó, một bạn cùng lớp ngồi ở phía trước lẩm bẩm:
“Rushian?”
“Hả?”
Cô Neko Hime nhận ra không khí (Rushian là gì vậy?) đang lan tỏa khắp nửa lớp.
“...Ách!”
Cô ấy đơ người với vẻ mặt kiểu ‘Ôi không, lại lỡ lời rồi!’
Ài, thôi rồi, tiếng cười đang dần lan ra khắp lớp!
“X-xin lỗi nha, đúng vậy, là, Rushian-kun đó!”
「Đây đâu phải vấn đề có nên gọi tên cậu ra hay không đâu chứ!?」
Khoảnh khắc tôi vọt miệng nói ra, đa số mọi người đều bật cười phá lên.
「Ơ, ừm, thôi nào, chức tổ trưởng lớp không khó như chúng ta tưởng đâu! Mọi người giơ tay lên, giơ tay lên đi!」
Thầy/Cô giáo từ bỏ việc chữa cháy, bắt đầu ép mọi người vào khuôn khổ.
Vì Ako cứ Rushi-Rushi mãi nên một nửa lớp cũng đã biết rồi, nên cũng chẳng sao cả! Mà tôi cũng đâu phải là một otaku ẩn danh gì cho cam!
Sau đó, Akiyama-san giơ tay lên, và một nam sinh khác cũng có vẻ nhiệt tình khi được mọi người đề cử, cả hai trở thành tổ trưởng và phó tổ trưởng lớp, buổi sinh hoạt lớp cứ thế tiếp tục.
Tôi khiêm tốn nhận chức ủy viên thư viện, còn Ako cũng khiêm tốn nhận chức ủy viên y tế.
Sau khi buổi sinh hoạt lớp kết thúc, thầy/cô giáo đi đến, vỗ nhẹ hai lòng bàn tay vào nhau rồi nói:
「Thôi, thôi được rồi, Nishimura-kun?」
「Sao thầy/cô không gọi là Rushian-kun nữa ạ?」
「Xin lỗi nyaaaa」
Đã bảo là không được nói "nyaa" mà! Đây là trường học cơ mà!
「Ngay ngày thứ hai của năm học mới mà thầy/cô đã bùng nổ thế này rồi...」
「Không, không phải cố ý đâu mà? Chỉ là lâu rồi tụi mình chỉ gặp nhau trong game thôi, đúng không?」
「Chẳng phải thầy/cô cũng bị Ako đầu độc rồi sao?」
「Nhờ công của tôi sao ạ!」
「Không, không phải đâu ạ!」
Thầy/cô giáo lắc đầu lia lịa.
「Thôi được rồi, hai đứa, chuyện câu lạc bộ ấy mà... Chúng ta có cần tìm thành viên mới không?」
Thầy/cô giáo nhìn luân phiên mặt chúng tôi, vẻ lo lắng.
À, ra là đến để nói chuyện này.
「Dù có tìm được hay không thì chúng em cũng sẽ cố gắng hết sức ạ.」
「Chúng em sẽ tìm được thành viên lý tưởng!」
Khi chúng tôi đồng thanh nói, Neko Hime-san nhìn chúng tôi với vẻ mặt ngạc nhiên và khó hiểu.
「Ồ, vậy à?」
「Sao thầy/cô lại ngạc nhiên vậy ạ?」
「K-Không, không có chuyện đó đâu!」
Nói xong với vẻ mặt rõ ràng là nói dối, thầy/cô giáo cười gượng gạo để che giấu.
「Nếu hai đứa chịu khó tìm thì được rồi. Cố gắng lên nhé.」
「Vâng ạ.」
「Dạ vâng!」
「Chào nhé」, nói rồi thầy/cô giáo quay lưng lại với chúng tôi, bước ra khỏi lớp học.
Trên đường đi, tôi nghe loáng thoáng tiếng mèo kêu.
「...Lạ quá nyaa.」
Hình như là có tiếng kêu như vậy.
Chúng tôi đã nói sẽ cố gắng sống như những học sinh trung học bình thường, vậy có gì đó lạ lùng sao?
Sau giờ này chỉ có buổi họp hội đồng học sinh, nhưng dù sao thì vẫn có giờ nghỉ trưa.
Buổi nghỉ trưa đầu tiên của năm học mới, đây là một sự kiện quan trọng.
Có thể nói, cách chúng ta dùng giờ này sẽ quyết định bữa trưa của cả năm học.
Ít nhất thì phải hành động để tránh việc ăn cơm nhà vệ sinh! Riêng khoản này thì tôi từ chối solo!
「Rushian, chúng ta đi ăn thôi!」
「...Cậu đúng là chẳng bao giờ nghĩ đến mấy chuyện này cả.」
「Dạ?」
Ako ngơ ngác nói, rồi lấy bánh mì từ trong cặp ra.
Hôm nay là ngày Ako không mang cơm hộp.
À không, được cậu ấy làm cơm cho tôi khi tự làm cơm cho mình đã là may mắn rồi, tôi chẳng phàn nàn gì đâu.
Chỉ là cái kiểu không rõ ràng chuyện có làm hay không làm đó, đúng là phong cách của Ako mà.
「Thôi được rồi, cái kiểu tự nhiên kéo tôi đi ăn cùng như thế, thôi đi nhé.」
「Thầy/cô bảo tôi ăn một mình sao!?」
「Bạn bè cậu đang ở kia kìa!」
Segawa với Akiyama ở đằng kia kìa, rõ ràng đang nhìn tôi với vẻ mặt "đến đây đi" mà!
「Ako-chan, đến đây đi!」
Còn nói thành tiếng luôn rồi kìa!
「K-Nếu làm vậy thì Rushian sẽ lại một mình mất thôi!」
「Cái sự quan tâm đó chẳng cần thiết đâu!」
Ngay từ ngày đầu tiên mà đã cùng con gái đi ăn trưa, sau này mới là rắc rối đó!
「Segawa, đỡ lấy!」
「Rồi rồi!」
Tôi nhẹ nhàng đẩy lưng Ako, thân hình nhỏ bé của cậu ấy dễ dàng bị đẩy đi.
Segawa đỡ lấy Ako, người đang trôi đi,
「Rồi, cậu ngồi đây này.」
Và nhẹ nhàng đặt Ako ngồi vào chiếc ghế trống.
Khéo léo thật đấy Segawa-san.
Nhưng Ako, khi bị bắt ngồi xuống, nhìn quanh những cô gái đang ngồi cạnh,
「Đây, đây là nhà quái vật!」
「Cậu lại nói những điều kinh khủng rồi.」
Segawa tái mặt.
Và, Akiyama-san giơ ngón tay lên,
「Teketeketeke♪」
「Đó là nhà đặc biệt.」
「À, vậy à?」
「...Teke? Cái gì vậy?」
「Ưm, không có gì đâu.」
「Sao lại là Dun... ưm!」
Phớt lờ cô gái đang khó hiểu và Segawa với vẻ mặt muốn phản bác cực độ, Akiyama-san mở hộp cơm ra.
「Ako-chan ăn bánh mì à? Cậu có muốn lấy thức ăn kèm không?」
「Có ạ!」
「Cậu biết nấu ăn mà sao không tự làm cơm đi chứ...」
Bên đó có vẻ ổn thỏa rồi, cứ để họ lo.
Cố lên Ako, hãy hòa nhập với mọi người nhé.
Còn tôi thì cũng phải ăn với ai đó thôi.
Tôi kéo ghế đến nhóm của Takasaki, nhóm đang tụ tập gần nhất.
「Ê, cho tớ tham gia với!」
「Bọn tôi thì được rồi, cậu cứ ăn với Tamaki-san đi.」
Takasaki nói với vẻ mặt hờn dỗi.
「Gì thế Takasaki, năm ngoái cũng ăn cùng nhau mà, đừng có phản bội chứ!」
「Kẻ phản bội là mày đóooooooooo!」
「Zackie cứ làm lành với Kao-chan là được rồi mà.」
「Đúng đó. Lại cùng lớp nữa chứ.」
「Tao bảo là KHÔNG THỂ mà!」
Bên này thì cũng ổn thỏa rồi.
Thật lòng mà nói, nếu phớt lờ ánh mắt xung quanh và ăn với Ako thì sẽ thoải mái và vui vẻ hơn.
Nhưng tôi không làm vậy, mà lại nghĩ đến việc để Ako hòa nhập với mọi người, kết bạn được với bạn bè xung quanh──có lẽ là vì tôi đã nói rằng hiện thực và game là khác nhau, chúng tôi không phải vợ chồng.
Dù không phải vợ chồng, nhưng là đồng đội.
Tôi muốn cô ấy không chỉ sống trong thế giới của hai chúng tôi, mà còn nhìn thấy nhiều điều khác nữa.
Ừm, tôi vừa nói một điều hay đó!
「Thì ra là vậy, nếu tôi làm cơm hộp thì có thể ăn trưa cùng với Rushian!」
「Đừng có mà nói linh tinh vào đầu cô ấy!」
Ngay khoảnh khắc tôi phản xạ nói ra, cả hai nhóm đều bật cười.
Khốn kiếp, dám lấy tôi ra làm trò đùa trong câu chuyện.
Sau buổi họp chỉ mang tính giới thiệu và phân công công việc của các ủy ban, chúng tôi trở về lớp học, thế là ngày học hôm nay kết thúc.
「Nhanh lên, khối lớp Một sắp ra rồi đó!」
「Biết rồi, thay đồ liền đây!」
Vì Guild Master bận nên cũng không có hoạt động câu lạc bộ, tôi đang định về thì nghe thấy những tiếng hối hả từ khắp nơi trong lớp.
Có vẻ như rất đông học sinh đang ôm đồ đạc lao ra ngoài, và những học sinh mặc đồng phục câu lạc bộ đang đi lại trên hành lang.
「Mọi người đang làm gì vậy nhỉ?」
「Chiêu mộ thành viên đó.」
Takasaki, tay cầm đồng phục đội điền kinh, nói.
「Nếu không chiêu mộ đủ thành viên thì tiền bối đáng sợ lắm. Hôm nay phải đi phát tờ rơi rồi!」
「Ồ, cố gắng ghê ha.」
「Nếu không có vật tế thì bọn tôi cứ phải làm việc vặt mãi thôi.」
「Nói năng phải chọn lời chút đi chứ!」
「Chờ đó, những nạn nhân mới!」
Sau đó thì đừng có chạy trên hành lang chứ!
Tiễn Takasaki đang chạy đi, tôi trầm ngâm suy nghĩ.
Buổi giới thiệu câu lạc bộ, nơi các câu lạc bộ sẽ giới thiệu hoạt động của mình cho các em tân học sinh và kêu gọi thành viên──sự kiện đó sẽ diễn ra vào chiều mai.
Vì thế, tôi nghĩ việc chiêu mộ thành viên sẽ bắt đầu từ ngày mai, nhưng mọi người đã bắt đầu hoạt động rồi.
「Đi xem thử chút đi.」
「Vâng.」
「...Tự nhiên tham gia vào cuộc nói chuyện trôi chảy thật đấy, Ako.」
Tôi quay lại,
「Hả?」
Ako đứng đó với vẻ mặt như muốn hỏi "có gì lạ sao?".
Cậu ấy cứ ở phía sau tôi mãi mà. Chắc tôi phải dần quen với điều này thôi.
「Câu lạc bộ điền kinh, năm ngoái đã đạt giải cấp tỉnh! Cùng nhau hướng đến toàn quốc nào!」
「Câu lạc bộ nấu ăn trong thời gian chiêu mộ thành viên, mỗi ngày đều có lớp học nấu ăn trải nghiệm! Nam sinh cũng rất hoan nghênh, các bạn có muốn trở thành một chàng trai đảm đang không!?」
Tôi và Ako cùng nhau bước ra khỏi lối vào giày dép, và một hoạt động chiêu mộ thành viên náo nhiệt đã bắt đầu, với các thành viên câu lạc bộ trong nhiều trang phục khác nhau đang phát tờ rơi và gọi mời các em lớp Một.
Các câu lạc bộ thể thao thì diện đồng phục, còn các câu lạc bộ văn hóa cũng không hề kém cạnh khi diện lên những bộ trang phục đặc trưng của mình để quảng bá, thu hút thành viên mới.
Câu lạc bộ Trà đạo mặc kimono, câu lạc bộ Nấu ăn thì đeo tạp dề, câu lạc bộ Khoa học khoác áo blouse trắng, thậm chí còn có cả công chúa với hoàng tử được cho là của câu lạc bộ Kịch nữa chứ.
“Không biết nếu là mình thì sẽ mặc gì đây?”
“Chẳng phải cái trên NicoNico Douga đó sao?”
“À, cái ‘TV-chan’ đó à.”
Chắc chắn là những bộ đồ thú nhồi bông rồi.
Thế nhưng, nếu không chuẩn bị thứ gì đó tạo được ấn tượng mạnh như vậy, có lẽ chúng tôi sẽ không thể thắng được trong cuộc chiến chiêu mộ thành viên này.
Các Senpai đang đi tìm thành viên mới ai nấy đều nhìn chằm chằm đầy quyết tâm. Đến mức khiến các em học sinh năm nhất sợ hãi phải chạy trốn ra cổng trường.
“...Hừm, ra là vậy.”
Một giọng nói quen thuộc vọng đến từ bên cạnh.
Ngẩng đầu nhìn sang, tôi thấy Segawa đang khoanh tay, vừa quan sát cảnh tượng chiêu mộ thành viên vừa gật gù ra chiều đã hiểu.
“Cái gì mà ‘ra là vậy’ cơ?”
“Rõ ràng, cơ bản của việc chiêu mộ vẫn là quảng bá trực tiếp.”
“Nhưng mà cậu, với đủ thứ lý do ấy, đâu thể chiêu mộ trực tiếp được đúng không?”
Chủ yếu là vì nguy cơ bại lộ thân phận otaku ấy mà.
Thế nhưng, Segawa nheo mắt cười ranh mãnh:
“Có cách chứ. Nhiều cách là đằng khác.”
Cô ấy vừa nói vừa nhìn các thành viên CLB Trà đạo đang búi tóc gọn gàng.
†††††††††
Đêm đó, tại nơi tụ tập quen thuộc của cả bọn.
◆ Sette:
Mọi người, việc tuyển thành viên, có tính toán kỹ càng chưa?
◆ Shuvain:
Cũng tàm tạm rồi. Cứ để đấy cho ta đây.
◆ Aprikotto:
Ồ, xem ra cậu tự tin gớm nhỉ. Nhưng tôi vừa mới hoàn thành bản nháp giới thiệu câu lạc bộ đây. Là một tác phẩm tâm huyết đấy.
◆ Shuvain:
Chưa hiểu rồi, việc chiêu mộ ấy, là phải có cách tiếp cận phù hợp với từng người một. Đấu với nhau bằng một lời sắc bén chạm đến trái tim một người, hơn là một bài diễn văn nửa vời ai cũng nghe được.
◆ Rushian:
Đang bốc lửa lắm nhỉ, mấy cậu.
Cũng giống như các câu lạc bộ khác, Guild Master và cả Segawa cũng đang ráo riết chuẩn bị rồi.
◆ Ako:
Ư ư, em vẫn chưa làm gì cả.
◆ Rushian:
Tôi cũng thế.
◆ Shuvain:
Thế mà vẫn ung dung nhỉ, Rushian.
◆ Rushian:
Tôi khác mấy cậu, tôi là con trai nên không sao cả.
◆ Shuvain:
Hừ, sau khi ta đây đã gom được mười, hai mươi cô gái xinh đẹp, chẳng phải mấy tên con trai sẽ sợ hãi không dám đến sao?
◆ Rushian:
Tự tin đến mức nào vậy trời.
Có vẻ đang nảy ra ý tưởng gì đó, Shuvain tỏ ra tự tin lạ thường.
Guild Master cũng sẽ dồn hết sức cho buổi giới thiệu câu lạc bộ nữa… Tôi với Ako có lẽ hơi chậm chân rồi.
◆ Ako:
Vì mỗi ngày đều vui vẻ quá đỗi, nên nếu lơ là một chút là em lại quên mất chuyện tuyển thành viên mất thôi.
◆ Rushian:
Hiểu mà, hiểu mà.
Có Ako ở lớp, nên ngày nào cũng vui vẻ một cách tự nhiên.
◆ Shuvain:
Chết tiệt, ta đây đang phải cố gắng hết sức để nhịn không buông lời châm chọc đấy.
Này, lời thoại của Segawa và Shuvain bị lẫn lộn rồi kìa.
◆ Rushian:
Chi bằng cứ châm chọc đi, sẽ thoải mái hơn đấy.
◆ Ako:
Em cứ đợi một lúc, nghĩ là Shuvain-chan sẽ nói hộ mình ấy ạ.
◆ Shuvain:
Ta đã bảo đừng có nghiêng người về phía trước vào lúc đó rồi mà!
Không phải đã quá giới hạn rồi sao. Cứ từ bỏ đi cho thoải mái.
Đang nói chuyện thì cánh cửa quán cà phê ở góc màn hình bỗng “két” một tiếng mở ra.
◆ Shushu:
A, ở đây rồi, anh trai!
Shushu trong trang phục Monk bước vào từ điểm dịch chuyển.
Gọi là Shushu, nhưng thực ra là em gái tôi, Mizuki ấy mà.
Mới ăn tối cùng nhau cách đây ít phút, không biết có chuyện gì nữa.
◆ Rushian:
Sao thế, có chuyện gì à?
◆ Shushu:
Mẹ bảo mai mẹ phải ra khỏi nhà sớm. Mẹ bảo mẹ nấu cơm sẵn rồi, ăn xong rồi hãy đi.
◆ Rushian:
Ok ok.
Bố mẹ tôi đều khá bận rộn.
Chuyện chỉ có tôi và em gái ở nhà từ sáng sớm không phải là hiếm – nhưng hơn thế nữa.
◆ Rushian:
Thế tại sao lại vào game để nói? Sao không nói trực tiếp luôn đi.
◆ Shushu:
Em định sáng mai nói cũng được, nhưng vừa hay đến gần đây nên ghé qua luôn.
◆ Rushian:
Nghe cứ như ngoài đời vậy.
Cảm giác như “tiện có việc nên ghé qua”.
◆ Aprikotto:
Ưm, đúng là cuộc trò chuyện của anh em ruột. Là đứa con một, tôi thấy thật đáng ghen tị.
◆ Shuvain:
Ở nhà tôi thì những cuộc đối thoại gay gắt hơn nhiều.
Xạo ke! Chắc chắn là thân nhau lắm mà.
Chẳng phải vì ảnh hưởng từ anh trai mà cô ta mới bắt đầu mê mẩn mấy thứ otaku đó sao.
◆ Ako:
Ư ư ư
Đáng lẽ có thể nói trực tiếp trong nhà, sao lại phải vào game để nói chứ, chuyện này đúng là “chuyện thường ngày ở huyện” của mấy cặp vợ chồng ngoài đời mà.
Để em gái vượt mặt như thế này sao…
Ako vừa nói vừa tuôn nước mắt emo ào ào.
◆ Rushian:
Có mỗi chuyện trò chuyện thôi mà ghen tị cái gì vậy?
◆ Ako:
Muốn được sống chung sớm quá, Rushian à.
◆ Rushian:
Yêu cầu cao quá, không thể được đâu.
Tên này bắt đầu đề nghị sống chung rồi đó.
◆ Aprikotto:
À, nói mới nhớ.
Guild Master đứng dậy khỏi ghế, dùng cả hai tay làm động tác như bắn một tràng pháo giấy lớn.
◆ Aprikotto:
Shushu đã nhập học tại trường cấp ba Maegasaki của chúng ta rồi mà. Tuy hơi muộn, nhưng chúc mừng em đã nhập học. Hoan nghênh em đến với chúng ta.
◆ Shuvain:
Ồ, chúc mừng nhé.
◆ Sette:
Buổi lễ nhập học dễ thương lắm đó.
◆ Shushu:
A, cảm ơn ạ.
Shushu cúi đầu liên tục. Đúng rồi, những người ở đây đều là Senpai của em ấy mà.
Thế nhưng, mọi người chúc mừng thì tốt rồi… nhưng đây là trong game mà.
◆ Rushian:
Chỉ nói tên nhân vật thôi, Shushu có biết đó là ai không?
◆ Shushu:
Đại khái là biết chứ ạ? Ako-san thì em biết rồi, còn Hội trưởng và Akimaya-senpai thì em nhận ra qua cách nói chuyện.
Sau một khoảng lặng, Shushu nhìn Shuvain với vẻ mặt hơi bối rối:
◆ Shushu:
Loại trừ ra thì Shuvain-san là Segawa-san.
?
◆ Shuvain:
Mặc dù đây là số phận của việc nhập vai, nhưng bị nói là “loại trừ ra” thì cũng hơi buồn thật.
◆ Rushian:
Vì bình thường không thể nhận ra đó! Ngược lại, đó là một lời khen đó, vui lên đi!
Nên đừng có cái mặt thiểu não như vậy chứ!
Shuvain trong game với bản thân cậu ngoài đời không hề liên quan gì đến nhau đâu!
◆ Aprikotto:
Chỉ chúc mừng bằng lời suông thì chán quá. Tiện thể đây, với tư cách tiền bối, chúng ta hãy đưa Shushu vào hầm ngục nào.
◆ Ako:
Chúng ta đi đâu ạ?
◆ Aprikotto:
Sự kiện mùa xuân đang có là “Ngàn Năm Hoa Anh Đào của Đền Amadzu” đã trở thành một hầm ngục riêng. Chúc mừng tân học sinh thì không gì hợp hơn là hoa anh đào phải không?
◆ Shuvain:
Giờ hình như đang có vật phẩm rơi giới hạn là bánh Sakura Mochi hồi phục MP thì phải?
◆ Shushu:
Em muốn bánh Sakura Mochi!
Nghe thấy bánh Sakura Mochi, Shushu bỗng nhiên đầy khí thế.
Phản ứng nhạy bén với vật phẩm hồi phục MP, thường là đặc điểm của người chơi solo.
Chơi đơn thì phải tự lo cả hồi phục lẫn tấn công, nên tôi càng phải trông cậy vào vật phẩm hồi máu nhiều hơn. Nhất là vật phẩm hồi MP, quý giá lắm đấy.
Shushu thì còn chưa vào bang hội nào... Trong game chắc là "ma xó" rồi, em gái tôi ơi.
◆ Rushian:
Thôi thôi, anh hai sẽ dẫn em đi đánh phó bản mà. Vui lên nào!
◆ Shushu:
Đừng có tự tiện an ủi tôi bằng mấy cái lý do chẳng hiểu là gì nữa!
◆ Ako:
Tôi cũng muốn được an ủi!
◆ Sette:
Ako-chan, cậu cứ cái gì liên quan đến Rushian-kun là y như rằng muốn giành phần hơn nhỉ.
Vừa nói chuyện rôm rả, tất cả mọi người có mặt liền cùng nhau lập tổ đội.
Tổ đội sáu người gồm tôi, Ako, Shuvain, Master, Sette-san và Shushu.
Sử dụng cổng dịch chuyển của Ako bay thẳng đến đền Amatsu, nơi hiện ra trước mắt là một cây anh đào ngàn năm tuổi khổng lồ.
Bông hoa anh đào nở rộ khắp thân cây cổ thụ to lớn đến mức khó tin, và ngay giữa thân cây chính là lối vào phó bản.
◆ Rushian:
Vậy chúng ta vào nhé, sẵn sàng cả chưa?
◆ Shuvain:
Quái ở đây hầu hết là vô thuộc tính mà. Có gì mà phải chuẩn bị chứ.
◆ Ako:
Đúng vậy ạ!
◆ Rushian:
Tôi đang nói với Ako đang cầm cây gậy lấp lánh kia kìa!
Tôi nói với Ako, người vẫn đang cầm cây gậy phát sáng "lấp lánh" quen thuộc. Cô ấy nở một nụ cười tươi roi rói:
◆ Ako:
Nếu nguy hiểm thì em sẽ đổi sang gậy Từ Bi ạ!
◆ Rushian:
Đừng có nhanh trí đúng chỗ kỳ cục như thế chứ! Mặc gậy Từ Bi ngay từ đầu đi!
Cái tên này, chỉ giỏi phát triển mấy cái không đâu!
◆ Shushu:
À... ừm...
◆ Sette:
Nó đâu có khó lắm đâu? Chắc cứ thế mà vào cũng được mà.
◆ Rushian:
Trời đất, chịu thôi vậy.
Vừa nói "Vậy đi thôi", tôi liền nhấp chuột vào lối vào phó bản.
Cứ nghĩ là cả tổ đội sẽ vào trong phó bản... thì.
▼ Phụ bản này chỉ cho phép tổ đội từ 8 người trở lên vào ▲
────.
Thông báo lỗi hiện lên, chúng tôi bị từ chối vào cửa.
Trời ơi, chuyện gì thế này.
◆ Rushian:
Tiếc ghê, đây là phó bản cấm "ma xó" rồi.
◆ Ako:
Đây là sự kiện khá khắc nghiệt với những người chơi ít bạn bè nhỉ.
◆ Shuvain:
Cái bọn quản lý khốn kiếp này, đúng là giỡn mặt mà. Muốn vào bao nhiêu người là quyền của bọn này chứ!
◆ Aprikotto:
Quả nhiên, tổ đội quy mô lớn thì phải từ tám người trở lên, hết cách rồi.
◆ Shushu:
Thế thật ạ?
◆ Rushian:
Ừ thì...
Thường thì sẽ có quy định tổ đội bốn người như hồi sự kiện Valentine.
Nhưng cũng có nhiều khi cần tổ đội tám người, hoặc thậm chí đông hơn.
Với tổ đội ít người, thường sẽ yêu cầu những vai trò rõ ràng: Một đỡ đòn, một hồi phục, hai sát thương, hết! Kiểu vậy.
Không có chỗ cho những nhân vật chuyên về hỗ trợ (buffer), chuyên về khống chế (debuffer), kiểm soát đám đông (crowd control), hay những nhân vật đa năng như Võ Sư (Monk) hoặc Triệu Hồi Sư (Summoner), làm giảm đi sự linh hoạt của tổ đội.
Chính vì vậy, trong các phó bản theo mùa hoặc nội dung cuối game độ khó cao, thường có quy định về nghề nghiệp, số lượng và đội hình để nhiều người chơi có thể tham gia.
◆ Rushian:
Đội hình cơ bản nhất là hai đỡ đòn, hai hồi phục, và bốn vị trí tự do. Có lẽ họ muốn mình vào với đội hình như vậy.
◆ Shushu:
Nếu không đúng như thế thì không chiến đấu được sao?
◆ Rushian:
Không, một đỡ đòn, một hồi phục cũng ổn thôi. Thay vào đó, có thể dùng debuff hoặc CC để hỗ trợ tank, hoặc dùng nhân vật đa năng để giảm gánh nặng cho healer, có nhiều cách lắm.
"Legendary Age" có độ tự do cao trong việc tạo nhân vật. Chỉ cần có đủ số lượng người nhất định, với kỹ năng, phân bổ chỉ số và trang bị phù hợp, bất kỳ đội hình nào cũng có thể chiến đấu.
Nhưng nếu tổ đội ít người mà lại chọn đội hình không hợp lý, thì đúng là không thể vượt qua nổi.
◆ Sette:
Chắc là họ muốn mọi người đều có thể tham gia và hoàn thành được ấy nhỉ.
◆ Ako:
Chỉ cần có đủ số lượng người là được rồi, nhưng...
◆ Shuvain:
Bọn tôi dù có tập hợp hết tất cả thành viên bang hội cũng chỉ có sáu người thôi.
Ngay cả có Neko Hime-san ở đây nữa thì cũng chỉ bảy người. Rốt cuộc vẫn không thể lập tổ đội tám người được.
◆ Shushu:
Vậy là không vào được đây rồi.
◆ Aprikotto:
Tiếc thật đấy.
Nghe nói đây là một phó bản tuyệt đẹp với hoa anh đào bay lả tả.
Master rầu rĩ cụp vai, buồn bã nhìn chằm chằm vào lối vào phó bản.
◆ Shuvain:
Trước khi sự kiện mùa xuân kết thúc, đi tập hợp người rồi quay lại đi.
◆ Sette:
Đúng vậy nhỉ!
Vừa gõ tin nhắn "Vậy chúng ta quay lại nhé", tôi chợt nảy ra một ý.
◆ Rushian:
Shushu, nếu em chưa vào bang hội nào thì vào luôn đi? Dễ liên lạc hơn.
Tôi hỏi cô em gái chưa có biểu tượng bang hội, Shushu nhẹ nhàng lắc đầu.
◆ Shushu:
Không, thôi ạ.
Ồ, bị từ chối thẳng thừng luôn.
◆ Shushu:
Em đâu có chơi game thường xuyên đâu, vào bang hội nghe có vẻ phiền phức.
◆ Rushian:
Vậy à, được thôi.
Đúng là Mizuki không phải là một game thủ hardcore như tôi.
Với lại, anh em ruột cùng bang hội cũng hơi kỳ.
◆ Shushu:
Mà bang hội của anh trai, hóa ra cũng tuyển thành viên sao?
Nghe có vẻ ngạc nhiên vậy nhỉ.
◆ Rushian:
Nói gì kỳ vậy, trong một năm qua đã tăng thêm hai người rồi đấy!
◆ Shushu:
Chỉ có hai người thôi à?
Là Neko Hime-san và Sette-san đó.
Số lượng tuy ít nhưng chất lượng thì tuyệt vời lắm nha.
Neko Hime-san là một game thủ ẩn mình đẳng cấp, còn Sette-san thì chỉ riêng về cảm quan thôi đã không ai sánh bằng rồi.
Cả hai đều là nhân lực tiềm năng, vừa có thể chiến đấu ngay lập tức vừa có triển vọng lớn trong tương lai!
◆ Aprikotto:
Bang hội của chúng ta cũng đã nhiều lần kết nạp thành viên mới đấy chứ.
◆ Shushu:
Thật sao ạ?
Đúng vậy, đúng là như thế.
Đã nhiều lần chúng tôi mời những người muốn vào, hoặc những người mới chơi đang gặp khó khăn.
◆ Shuvain:
Nhưng không hiểu sao họ không hòa nhập được, rồi cứ thế rời đi hết.
◆ Rushian:
Hoặc là gây rắc rối rồi bị Master trục xuất, nhỉ.
Người bình thường thì được hoan nghênh lắm chứ.
Những người bình thường, biết cách hòa đồng với mọi người và không gây rắc rối ấy.
◆ Shushu:
Vậy sao. Tôi cứ tưởng đó là bang hội không ai vào được chứ.
◆ Aprikotto:
Nói gì thế. Bang hội của chúng ta là một bang hội rất cởi mở, trao quyền mời người vào bang cho tất cả các thành viên đấy.
Alley Cats có quy định khá thoáng: bất kỳ thành viên bang hội nào cũng có quyền mời người vào.
Dĩ nhiên, chỉ Guild Master mới có thể trục xuất, nhưng việc trục xuất khỏi bang hội là điều hiếm khi xảy ra trừ khi có vấn đề rất nghiêm trọng. Vì vậy, có nhiều bang hội thường phỏng vấn hoặc gặp mặt trực tiếp khi kết nạp thành viên mới.
Thế nên, việc ai cũng có quyền mời người chứng tỏ đây là một bang hội khá tự do.
Mặc dù muốn tăng số lượng thành viên, nhưng cuối cùng thì lại chỉ có người quen. Đây là một bang hội như vậy đó.
◆ Sette:
Nhưng mà, tăng thành viên câu lạc bộ mà lại không tăng thành viên bang hội thì hơi lạ nhỉ.
◆ Shushu:
Thành viên câu lạc bộ?
◆ Rushian:
Đang tìm thành viên cho Câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Giao tiếp Hiện đại mà.
◆ Shushu:
À, câu lạc bộ chơi game ạ?
◆ Sette:
Đúng rồi đó!
◆ Ako:
Đừng có nhắc lại nữa mà!
Dù có cố quên thì cũng không thoát khỏi hiện thực được đâu.
Phải tìm thành viên cho câu lạc bộ đàng hoàng chứ.
◆ Aprikotto:
Cứ để đó tôi lo. Mọi sự chuẩn bị cho ngày mai đã đâu vào đấy cả rồi!
◆Shushu:
Ngày mai có việc gì sao ạ?
◆Aprikotto:
Ngày mai có buổi giới thiệu câu lạc bộ cho học sinh mới đó. Mọi người hãy ngắm nhìn ta trên bục diễn cho kỹ vào!
Khà khà khà, Master cười bí hiểm.
Master thì hào hứng lắm, nhưng không biết giới thiệu câu lạc bộ một mình có ổn không nữa. Thôi, tạm thời cứ ngăn cô ấy định “troll” ở đây đã.
†††††††††
“──Đúng vậy, tôi đã có một thắc mắc từ lâu rồi. Về cái xu hướng gần đây, coi thường, dè bỉu những người có nhiệt huyết, người nghiêm túc, người hết mình là ‘quê mùa’.”
Master nắm chặt micro, nói với giọng điệu điềm tĩnh.
“Đương nhiên, việc xu hướng hiện tại được chấp nhận đồng nghĩa với việc nhiều người cũng có cùng suy nghĩ. Tôi không có ý định phủ nhận điều đó.”
Nhưng, cô ấy ngừng lời,
“Liệu có ai giống tôi không, những người nghĩ rằng điều đó là sai, rằng chính đam mê mới là thứ đáng quý?”
Từ trên bục, Master chậm rãi đưa mắt nhìn quanh chúng tôi.
“Sử dụng những năm tháng tuổi trẻ quý báu, không tiếc của cải, dốc hết sức mình vì bạn bè là một điều đáng trân trọng. Liệu có ai trong số các bạn không nghĩ vậy sao?”
Master hít một hơi thật sâu,
“Tôi, thì không nghĩ vậy!”
Cô ấy mạnh mẽ tuyên bố.
“Dù bị ai chế giễu, cũng có thể kiên trì theo đuổi con đường mình tin tưởng, tiếp tục nỗ lực không ngừng! Tôi đang tìm kiếm những người tài năng đầy nhiệt huyết như vậy! Ai cảm thấy mình có đủ tố chất, hãy tập hợp về bên tôi!”
Khẽ nở một nụ cười dịu dàng,
“Tôi luôn chào đón những người biết vươn lên!”
Nói xong, Master đặt micro xuống và hiên ngang rời khỏi bục.
‘Cảm ơn quý vị. Tiếp theo là phần giới thiệu câu lạc bộ Cây cảnh.’
Tiếng thông báo từ câu lạc bộ Phát thanh vang lên.
Hôm nay là buổi giới thiệu câu lạc bộ.
Bài diễn thuyết đầy nhiệt huyết của Master vừa kết thúc.
“…Với màn chiêu mộ này, không biết có ai đến không nhỉ?”
“Không biết.”
Ako, người chẳng mấy khi dính dáng đến mấy từ như “nhiệt huyết” hay “đam mê”, nói với vẻ mặt khó tả.
Về điểm này thì tôi cũng đồng ý, nhưng nhân tài mà Master tìm kiếm chắc là những người cảm thấy “đúng tim đen” với bài diễn thuyết đó.
Không biết Mizuki nghĩ gì khi Master bảo “ngắm nhìn cho kỹ” nhỉ. Con bé đó cũng giống tôi, tính tình chẳng mấy khi hào hứng hay nhiệt tình gì sất.
“Hội học sinh ngầu thật đấy.”
“Trông không giống nơi dễ dàng tham gia tí nào nhỉ.”
“…Ủa, vừa rồi là giới thiệu về hội học sinh sao? Tôi nhớ hình như có nói gì đó là ‘Câu lạc bộ Giải trí’ mà?”
“Hội học sinh chứ, Hội trưởng hùng hồn thế kia mà.”
“Ừ nhỉ.”
Ấy, khoan đã? Có vẻ như có sự hiểu lầm nào đó rồi?
Vì Master, người vốn nổi tiếng với vai trò Hội trưởng Hội học sinh, đã hùng biện quá nhiệt tình, nên có vẻ như có người đã hiểu nhầm đây là buổi chiêu mộ của Hội học sinh, chỉ vì lời thông báo bị sai thôi.
Master đã cố gắng như vậy mà… Thật là… Đáng thương quá đi mất…
Buổi giới thiệu câu lạc bộ buổi chiều kết thúc cũng là lúc tan trường.
Ngoài sân, rất nhiều câu lạc bộ đang tích cực chiêu mộ thành viên, nhưng chúng tôi thì đã thống nhất sẽ bắt đầu hoạt động tùy hứng từ khoảng ngày mai.
Thế nên, chúng tôi chỉ việc về nhà thôi.
“Rushian, ghé nhà tôi một chút không?”
“Cậu nói dễ dàng quá nhỉ, muốn ghé nhà cậu thì phải đi tàu điện đấy.”
“Vậy ghé nhà Rushian nhé?”
“Được thôi, nhưng phòng tôi chỉ có mỗi cái máy tính thôi đấy.”
“…Về nhà đây.”
Ako buồn thiu nói, rồi xách túi.
Lách qua dòng học sinh đang về, khi đến cửa giày thì…
“À, tôi để quên đồ ở phòng câu lạc bộ rồi.”
Ako nói rồi dừng bước.
“Quên đồ? Sao lại ở phòng câu lạc bộ?”
Năm học mới bắt đầu mà tôi còn chưa đến phòng câu lạc bộ lần nào mà.
“Kiếp trước cậu để gì ở đó à?”
“Vâng, bài tập về nhà nghỉ xuân ạ.”
Hóa ra là chưa đi lấy bao giờ!
“Đó là bài cậu chưa làm đấy phải không!?”
“Tôi sẽ động tay vào những cái có thể giải quyết được trong một ngày thôi ạ!”
“Làm gì có bài tập nào giải quyết được trong một ngày!”
Vẫn là Ako không hề có chút ý chí học hành nào cả.
Thôi thì đành đứng đợi ở ngoài cửa giày vậy.
Tôi thong thả ngắm nhìn các thành viên câu lạc bộ đang tích cực chiêu mộ.
Ồ, đằng kia có cô gái tóc dài đeo kính đang bắt chuyện với một cô nhóc năm nhất trông hơi cá tính.
Phong cách khác biệt thế kia mà cũng có dũng khí thật đấy.
“…Và, thì… hứng thú… không…”
“Ế? Sao cậu lại biết…”
Ồ, cuộc trò chuyện bất ngờ sôi nổi đấy chứ.
Hai người họ đang nói chuyện gì nhỉ, có khi lại thành tài liệu tham khảo cho tôi lúc đi chiêu mộ thành viên.
Khẽ vểnh tai lắng nghe, tôi nghe thấy:
“Trong số đó, cái mối quan hệ giữa kiếm sĩ tấn công mạnh mẽ này và tấm khiên phòng thủ toàn diện ấy tốt lắm đó, nghe là biết ngay, mà giọng nhân vật thì khớp kinh khủng luôn.”
“Nhưng mà~, cứ thế thì đâu có đọng lại gì đâu chứ? Chẳng thấy kiểu ngược lại hấp dẫn hơn sao~?”
“Là kiểu phòng thủ tấn công đấy. Nhưng mà nó thành kiểu kinh điển quá rồi, thành ra cái kiểu thuần túy ngược lại…”
Ể, khoan đã, chiêu mộ cái gì thế này!?
Thụ à? Công à? Chuyện đó là sao!?
Tôi vô thức nhìn về phía cô gái ban nãy.
Ơ? Sao cứ nhìn mãi thì thấy mặt với giọng nói quen quen nhỉ…
“À… à, thôi thì cứ lấy tờ rơi đã nha~”
Cô bé năm nhất nhận ra tôi đang nhìn chằm chằm nên vội vã chạy mất.
“Ừ, ừm, có hứng thú thì đến nhé.”
Cô gái tóc dài đưa tờ rơi xong,
“…………”
Lạnh lùng quay người bỏ chạy.
Tôi cũng im lặng đuổi theo sau.
“…………”
“………………”
Cô ấy rẽ ở góc tòa nhà.
Tôi đuổi theo, vừa rẽ qua góc thì,
“Ối!”
“…………”
Tôi đã bị chặn lại ngay ở chỗ rẽ.
Không một lời nào, cô ấy ngước nhìn tôi.
Dáng người nhỏ bé, nhưng mái tóc lại dài tương phản.
Đôi mắt kiên cường dưới cặp kính đang dao động một cách lo lắng.
Ừm, dù không khí khác biệt, nhưng nhìn gần thế này thì đúng là nhận ra ngay.
“…………Tôi mới thấy Segawa xõa tóc lần đầu đấy.”
Đứng im cũng chẳng ích gì, nên tôi thử cất tiếng.
Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ trả lời thế nào, ai dè:
“……K-Không phải đâu.”
Bắt đầu bằng lời biện hộ!
“Không phải cái gì thế Segawa?”
“Trước hết, tôi không phải Segawa Akane đâu.”
“Đến cả cái đó cũng chối à?”
“Nếu có thể thì tôi muốn chối thật đấy.”
Cô cứ khăng khăng những điều mình cho là bất khả thi thì tôi cũng chịu thôi.
“Sao lại đeo kính, xõa tóc rồi đi chiêu mộ thế kia?”
“Ngụy trang chứ sao, ngụy trang đó.”
Có vẻ như đã bỏ cuộc, cô ấy khoanh tay như thường lệ và nói.
“Tôi muốn trực tiếp nói chuyện và chiêu mộ, nhưng lại không muốn bị lộ là otaku… Thế nên đây là cái này, kế hoạch chiêu mộ vĩ đại bằng cách biến thành một con người khác hẳn thường ngày đó.”
“Đúng là trông khác thật đấy nhỉ.”
Tôi từng thấy cô ấy buộc tóc gọn gàng sau gáy, nhưng xõa hẳn ra thế này thì là lần đầu.
Tóc duỗi thẳng ra trông dài bất ngờ đấy.
“Hơn nữa còn là kính không độ nữa chứ.”
“Trông không giống otaku sao?”
Segawa đẩy gọng kính lên.
“Kính bằng otaku, cái logic đó thì tôi cũng không biết sao nữa.”
Thầy cô mới đeo kính thôi đó?
“Vậy là cậu ngụy trang để tìm mấy đứa năm nhất thích BL à?”
“Làm ơn đừng nói mấy câu dễ gây hiểu lầm như vậy được không!”
Hừ một tiếng đầy giận dữ,
“Tôi chỉ đơn thuần là làm theo cảm tính của mình, tìm kiếm những đồng loại có ‘mùi’ giống mình thôi. Trong số đó, tôi đặc biệt bắt chuyện với những đứa trông dễ thương nhưng lại có tiềm năng đi theo con đường đó. Mục tiêu của tôi chuẩn không cần chỉnh đó!”
“Hiểu cũng như không hiểu.”
Nhưng tôi thấy cô ấy cố gắng như vậy cũng giỏi thật đấy.
“Mà… càng nhìn càng thấy ấn tượng khác biệt quá nhỉ.”
“Thế à?”
Segawa khẽ nghiêng đầu.
Chắc vì ngoại hình giống một cô gái văn học, nên cô ấy thậm chí trông có vẻ hiền lành.
“Thử nói chuyện với giọng điệu hiền lành hơn chút xem.”
“…Thế này à?”
“Dễ thương thật đấy, cái đó.”
Sự tương phản với thường ngày khiến cô ấy trông dễ thương lạ lùng.
Con bé này chắc sẽ được mấy anh lớn tuổi yêu thích lắm đây.
“Tôi không có ý định chiều theo ý thích của anh đâu nhé.”
Segawa đột ngột quay mặt đi, không nhìn tôi nữa.
“Ờ, cũng phải thôi.”
Dù tôi có được cô ấy để mắt đến cũng vô ích.
“Thôi thì, cố lên nhé.”
“Anh cứ chờ mà xem, em sẽ tìm về những thành viên chất lượng nhất cho câu lạc bộ!”
Tôi chỉ mong cô ấy tìm được đứa nào mà tôi dễ làm thân thôi…
“...Vậy thì Nishimura-kun, hẹn gặp lại ngày mai nhé.”
“Tôi biết lỗi rồi, làm ơn bỏ cái giọng điệu đó đi!”
“Vâng vâng.”
Segawa rẽ qua góc hành lang, lại bắt đầu đi tìm những cô gái mà trực giác của cô ấy mách bảo.
Nhìn dáng vẻ đó, tôi thấy mình không thể lười biếng được.
“Shu-chan, đang cố gắng lắm đó nha.”
“Ơ, Ako, em ở đây từ lúc nào thế?”
Không biết từ khi nào mà Ako đã đứng cạnh tôi.
Mà khoan, em ấy nhận ra Segawa ngay lập tức sao?
“Khí chất khác hẳn vậy mà em nhìn một cái đã biết ngay à?”
“Không, là nhờ mùi hương ạ.”
“Đáng sợ quá!”
Thế nghĩa là sao, em muốn nói là sau khi tôi gặp Segawa thì em có thể nhận ra bằng mùi à?
“Giống Shu-chan, em cũng phải cố gắng lên mới được!”
Ako siết chặt hai tay lại, nói.
“Ako cũng muốn đi tuyển thành viên sao?”
“Em đâu có thua ai trong việc yêu thương Guild đâu ạ!”
Ồ, một câu nói thật tích cực.
“Cụ thể là thế nào?”
“...Ngày mai em sẽ bắt đầu cố gắng ạ.”
Đúng là Ako có khác.
Đưa Ako về đến ga rồi mới về nhà là con đường quen thuộc của tôi sau giờ học. Bình thường tôi luôn thấy thời gian trôi thật dài sau khi chia tay Ako, nhưng hôm nay thì không hẳn vậy.
Tôi nên chiêu mộ thành viên bằng cách nào đây? Các câu lạc bộ khác thì đi tận vào lớp học để quảng bá, phát tờ rơi giờ tan học, hoặc trực tiếp bắt chuyện với những học sinh tiềm năng. Chắc mình cũng nên làm như vậy nhỉ?
Đang mải suy nghĩ như vậy, chẳng biết từ lúc nào tôi đã về đến nhà.
“Con về rồi...”
Vẫn chưa có ý tưởng gì hay ho, tôi lảo đảo bước vào phòng khách.
“Mừng anh về!”
Mizuki, có vẻ đã về trước, đang chăm chú nhìn vào chiếc laptop.
“Anh về rồi đây!”
“Về rồi, anh ơi!”
Tôi định đưa tay xoa đầu em ấy, nhưng như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Mizuki khẽ né sang một bên. Tôi với tay tới chỗ em ấy né, nhưng em lại nhanh nhẹn tránh đi.
“............”
“......”
Soạt, rẹt, soạt, rẹt.
Sau hai ba lần đối phó vô ích, chúng tôi nhìn nhau cười tủm tỉm.
“Em trưởng thành rồi đó, em gái anh.”
“Anh cũng vậy mà.”
Chúng tôi thi thoảng lại chơi trò này. Nếu Mizuki không né thì có nghĩa là em ấy đang yếu lòng, lúc đó cho em ấy đồ ngọt là tốt nhất.
“Mà này, anh hai.”
Mizuki quay hẳn người về phía tôi.
“Hội trưởng nói chuyện hăng say lắm, nhưng có thành viên nào đến chưa ạ?”
“Không, chẳng có ai đến cả.”
“...Thật ư?”
“Đáng tiếc là vậy. Phải kiếm thêm một thành viên nữa nên anh phải cố gắng thêm chút.”
“Thế ạ!”
Mizuki “hừm” một tiếng, trầm tư khoảng năm giây. Rồi em từ từ ngẩng đầu nhìn tôi.
“Để em vào nhé?”
Đúng như dự đoán, em ấy nói vậy. Quả không hổ là em, tôi đã nghĩ em sẽ đề nghị tự mình gia nhập mà.
“Không không, anh em ruột cùng sinh hoạt một câu lạc bộ thì cũng kì kì sao ấy.”
“Kì thật à?”
“Kì thật đấy.”
Dù không phải vậy đi nữa thì…
“Mizuki không có câu lạc bộ nào em để mắt tới sao? Mấy buổi tham quan câu lạc bộ vẫn đang diễn ra mà.”
“Vâng, hôm nay em cũng đi một chút ạ.”
“Ồ, đi đâu thế?”
Mizuki hai mắt sáng bừng lên, nói:
“Câu lạc bộ Nấu ăn ạ. Anh biết không, họ có một chiếc máy xông khói bằng kim loại rất lớn, và em đã được trải nghiệm làm đồ xông khói đó!”
Mizuki dang hai tay ra, cố gắng diễn tả kích thước của chiếc máy xông khói.
Đến cả anh hai như tôi cũng chịu, không thể hình dung ra được.
“Hể, đồ xông khói à. Khó không em?”
“Dễ lắm ạ. Chỉ cần sơ chế nguyên liệu một chút rồi cho vào thôi. Nhưng đồ xông khói sau khi làm xong thì cần ủ thêm một chút mới ngon, nên ngày mai mới được ăn.”
“Mong chờ quá!” – Em ấy nói với vẻ mặt vô cùng háo hức.
À, thì ra là vậy, có vẻ là một món công phu đấy.
“Giỏi thật đó, câu lạc bộ Nấu ăn.”
“Giỏi...?”
“Xông khói – một thể loại khiến người ta tò mò nhưng lại khó tự mình bắt tay vào làm. Hơn nữa, chỉ cần có dụng cụ là ai cũng có thể tham gia một cách dễ dàng, và vì cần hơn hai ngày để hoàn thành nên người ta sẽ phải đến trải nghiệm liên tục. Chắc chắn câu lạc bộ này sẽ thu hút được rất nhiều thành viên!”
“Anh nói thế làm em cảm thấy như mình cũng bị thu hút rồi đó.”
“Bị thu hút thì tốt chứ sao. Nhớ mang quà về cho anh đấy.”
Bố mẹ tôi từ xưa đã bận rộn, nên tôi và Mizuki cũng là những người khá tháo vát trong việc nhà. Mizuki mà vào câu lạc bộ Nấu ăn thì chắc chắn sẽ trở thành một “chiến binh” ngay lập tức.
“Em có hứng thú mà, tốt quá rồi còn gì. Cứ vui vẻ đi, cấp ba đó.”
“Vâng.”
Mizuki ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại quay về phía máy tính.
Thế nhưng, dù có câu lạc bộ mình yêu thích, nhưng cứ thấy tôi gặp khó khăn là đứa em gái này lại nói sẽ gia nhập câu lạc bộ game online.
Từ xưa em ấy đã là kiểu người cố tình rút phải lá phiếu xui xẻo với vẻ mặt tỉnh bơ rồi.
Không có ý định gia nhập Guild mà lại trở thành thành viên câu lạc bộ thì làm được gì chứ, chỉ thêm phiền phức mà thôi.
Quả nhiên là tôi không thể làm phiền con bé được.
Đến nước này thì tôi phải tự mình nghiêm túc thôi!
“Cứ chờ xem, hỡi các thành viên mới của Câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Hiện đại (dù chưa biết mặt)! Tiền bối Nishimura này sẽ truyền thụ chiêu thức cho các cậu! Trong một tuần, tôi sẽ biến các cậu thành con nghiện game!”
“Anh hai ồn ào quá!”
“Xin lỗi...”
Thôi được rồi, trước hết mình thử làm một tờ rơi xem sao.
Kiểu như: “Bạn có muốn bắt đầu chơi game online cùng chúng tôi không?” ấy mà.


0 Bình luận