Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8

Chương 1: Cơn giận của đôi tay chữa lành

0 Bình luận - Độ dài: 15,738 từ - Cập nhật:

t019.jpg

Tôi ghét Valentine.

Khoan đã, đừng hiểu lầm. Chắc nghe như lời người thua cuộc tự an ủi, nhưng không phải đâu. Hoàn toàn không phải vì tôi tức giận khi muốn sô-cô-la mà không có. Cũng chẳng giống cái kiểu người đã nói "Ghét đồ ngọt!" trong khi vẫn chắc mẩm sẽ được tặng sô-cô-la. Và cũng khác hẳn với hội "sang chảnh" hay than "Trời ơi, phải trả lễ phiền phức ghê!". Chuyện có được sô-cô-la hay không, giờ thì kệ đi. Cái làm tôi điên tiết là cái bầu không khí của thời điểm này cơ.

"…Không mua được."

Tôi rũ vai nhìn từ xa quầy bánh kẹo đang quảng cáo rầm rộ: "Đặc biệt Valentine! Gửi trao lời cảm ơn bằng sô-cô-la!".

Thời điểm này á, con trai mua sô-cô-la có khó khăn một cách kỳ cục không chứ? Cứ như thể mình không được con gái tặng nên đành tự mua vậy. Chưa kể, bản thân không khí ở quầy hàng cũng như đang xua đuổi con trai vậy. Chẳng biết có phải tôi tưởng tượng không, nhưng cứ đến gần quầy bánh kẹo là tôi lại thấy những ánh mắt lạnh băng.

Thế mà trên TV, trên mạng đâu đâu cũng thấy chương trình đặc biệt về sô-cô-la, khiến tôi dù bình thường không thích lắm cũng bỗng thèm ăn. Thèm ăn nhưng không mua được. Tôi đâu có đủ dũng khí để lao vào cái không gian chỉ toàn "Quầy sô-cô-la của các cô gái!" như vậy chứ. Tại sao mấy cái cửa hàng ngoài đời thực lại không có chức năng click vào biển hiệu là mua được món mình thích vậy? Mấy lúc như này tôi thấy khó chịu lắm đó.

Thật tình, vì thế tôi mới ghét Valentine. Hoàn toàn không phải vì ghen tị, không phải vì tức tối, mà là ghét một cách bình thường thôi.

…À mà, dĩ nhiên là cũng có chút ghen tị với mấy thằng con trai được tặng sô-cô-la nữa. Từ trước tới giờ tôi chưa từng được tặng từ ai ngoài gia đình. Không biết năm nay thì sao. Có đứa tự xưng là vợ của tôi mà, nên có thể tôi sẽ được tặng chăng.

Chỉ cần là sô-cô-la bình thường bán ở mấy tiệm này là đủ rồi, ước gì có ai tặng ghê… Đang mông lung nhìn quầy bánh kẹo tấp nập những cô gái, bỗng tôi thấy bóng mái tóc dài đen nhánh quen thuộc lay động.

Đúng rồi, chỉ cần được tặng loại sô-cô-la bình thường bán sẵn thế này là tôi đã mãn nguyện lắm rồi…

…Ơ?

"Kìa? Ako?"

Đúng là Ako, cái người tự xưng là "vợ của tôi". Cảnh tượng ngoài mong đợi khiến tôi buột miệng thốt lên. À, nói là ngoài mong đợi thì cũng hơi quá, nhưng mà hôm nay là ngày nghỉ mà. Tôi không nghĩ cô ấy thuộc tuýp người ra ngoài vào ngày nghỉ nên cũng hơi bất ngờ. Dáng vẻ cô ấy đang lấm lét dò xét xung quanh rồi lựa đồ đúng là rất Ako.

Mà hình như siêu thị này nằm đâu đó giữa nhà tôi với nhà Ako thì phải. Vậy thì có gặp nhau cũng không có gì lạ.

"Ối, Ako ơi!"

"—!"

Ako giật nảy mình, run rẩy một lúc rồi dè dặt nhìn về phía tôi, cuối cùng mới nở nụ cười tủm tỉm. Đâu cần phải hoảng sợ đến thế chứ.

"À, Rushian. Chào anh."

Cái ba lô to đùng trên lưng Ako đung đưa, cô ấy lảo đảo bước tới, trông nặng nề ghê. Chẳng biết trong ba lô đó đựng cái gì nữa.

"Chào em, nhưng… anh làm em giật mình đến thế sao?"

"Em lúc nào cũng căng thẳng khi ra khỏi nhà, nên có chuyện gì bất ngờ là em giật mình lắm ạ."

"Anh hiểu cảm giác đó mà."

"Cảm giác quái vật xuất hiện dưới chân khiến tim muốn ngừng đập ấy ạ."

p023.jpg

"Xin đừng coi anh là quái vật."

Dù sao thì quái vật xuất hiện dưới chân cũng đáng sợ thật. Nhiều khi nó còn là nguyên nhân phá vỡ đội hình nữa chứ.

"Mà anh cũng bất ngờ đó. Không nghĩ Ako lại ở nơi này."

"Em cũng ghét mấy chỗ đông người như này lắm ạ. Cứ như có quá nhiều người tụ tập quanh NPC nên không click được vậy."

"Đúng là bực bội thật."

Ít nhất thì tôi cũng muốn nói: "Tất cả mọi người hãy tránh xa NPC ra!".

"Vậy, Rushian tới đây làm gì ạ?"

"Mua sắm chút thôi. Cụ thể là ruột bút chì kim với pin. Còn Ako thì…"

Dù đã hỏi, nhưng nhìn đầy những thanh sô-cô-la trong giỏ hàng của Ako là tôi đoán được ngay.

"Vật liệu làm sô-cô-la ạ. Sắp tới Valentine rồi mà."

"Đúng là vậy."

Vật liệu làm sô-cô-la— vậy thì…

"…Em sẽ làm sô-cô-la vào Valentine à?"

"Đúng vậy, đúng vậy."

Ồ, quả nhiên là vậy! C-chỉ là hỏi thêm thôi, liệu đó có phải là…

"Em cũng làm cho anh chứ?"

"Em không có ý định tặng cho ai ngoài Rushian hết mà!"

"Tuyệt vời!"

Tôi bất giác nắm chặt tay ăn mừng. Được rồi, vậy là mình có thể chấm dứt cái kiểu Valentine buồn bã chỉ nhận được quà từ gia đình rồi!

"…Anh sẽ nhận chứ ạ?"

"Sao em lại nghĩ anh sẽ từ chối chứ. Anh vui ơi là vui luôn."

"Vui trước khi được tặng thì hơi ngại ạ."

"Không hề ngại chút nào hết."

Việc biết chắc chắn sẽ được tặng rồi háo hức vẫn vui hơn là cứ nơm nớp lo không biết có được tặng hay không. Tuy nhiên, nếu đã kỳ vọng mà cuối cùng không được tặng thì tôi chết chắc.

"Mà Rushian nghĩ em sẽ tặng cho ai ngoài anh ạ?"

"Ba em chẳng hạn?"

Cái kiểu chỉ tặng cho người trong gia đình ấy. Em gái tôi cũng thế, tôi nghĩ chắc là chuyện bình thường, nhưng Ako sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy.

"Tặng sô-cô-la Valentine cho ba ư, chuyện đáng sợ như vậy em không làm được đâu ạ!"

"Sao lại đáng sợ? Dị ứng hay gì à?"

"Không phải ạ, là mẹ em đó!"

Không biết đáng sợ đến mức nào mà Ako ôm lấy người, run rẩy nói.

"Nếu em tặng sô-cô-la Valentine cho ba, mẹ em sẽ giận đến mức nào chứ…"

"Tại sao con gái tặng sô-cô-la cho ba mà mẹ lại giận chứ!?"

Gia đình của Ako bí ẩn quá mức rồi! Ghen tị? Ghen tị ư? Với con gái ruột mình!?

"Không, em hiểu cảm giác đó mà. Nếu mình ở vào vị trí đó, em cũng sẽ giận thôi."

"Thế anh không được con gái tặng sô-cô-la à!"

"Em thích Rushian coi tụi mình là cha mẹ một cách tự nhiên như vậy đó."

"Không, không phải ý đó!"

"Vậy mình sẽ có bao nhiêu đứa con ạ?"

"Đừng có bắt đầu kế hoạch tương lai liền như vậy!"

Đừng có vui vẻ như thế chứ. Không, không phải vậy mà. Tôi chỉ lỡ, chỉ lỡ mồm nói ra thôi!

"Phì phì, đùa thôi ạ!"

"…Em có nghĩ rằng cứ nói là đùa thì anh sẽ tin không?"

"Đ-đâu có đâu ạ!"

Đáng nghi quá. Có phải em nghĩ nói hết ý mình rồi cuối cùng thêm câu là đùa thì sẽ an toàn không?

"À, vậy em đi mua đồ đây ạ."

Ako như muốn trốn tránh việc bị hỏi dồn, nhấc lại cái giỏ hàng. Cô ấy còn đeo cái ba lô to đằng sau lưng nữa. Đồ đạc lỉnh kỉnh ghê.

"Trông nặng quá, em có ổn không? Nếu mang về không nổi thì anh đi cùng nhé."

"Không sao ạ, em đi cùng mẹ mà."

"À, vậy à."

"Sau đó em sẽ cùng mẹ tập dượt Valentine."

…Tập dượt?

Ý là sẽ thử làm sô-cô-la để thí nghiệm à? Nghĩ đến cảnh mẹ con cùng nhau vui vẻ làm sô-cô-la thì thấy sao mà đáng yêu.

"Vậy em đi đây!"

"Gặp lại sau nha!"

Em ấy đặc biệt ra ngoài mua đồ để làm sô-cô-la cho tôi, thật sự là quý hóa lắm. Ai nói ghét Valentine đó. Valentine chẳng phải là một sự kiện tuyệt vời sao.

Thôi, tôi cũng ghé nhà sách rồi về vậy.

"À, đúng rồi, hình như hôm nay là ngày phát hành thì phải."

Việc không có việc gì mà lại đến nhà sách là vì thỉnh thoảng sẽ có mấy chuyện như này. Hôm nay là ngày phát hành cuốn sách có tên "Sách Hướng Dẫn Hoàn Chỉnh Chính Thức Legendary Age III", một cuốn sách mà tôi muốn nói: "Trước khi xuất bản thì tra Google ý nghĩa của từ 'hoàn chỉnh' đi đã!".

Nhìn thấy sách cẩm nang game chất đầy ở quầy, tôi cũng mừng thầm vì tựa game này xem ra cũng được kha khá người chơi.

Giờ thì, mua hay không mua đây? Đúng là đau đầu thật.

Về nội dung thì cuốn cẩm nang này không đến mức cần thiết lắm, nhưng… cái tôi muốn là vật phẩm đi kèm cơ.

Nó chả mạnh mẽ gì sất, chỉ là một món trang bị tên "Đôi cánh rạng rỡ" giúp mọc cánh sau lưng thôi. Một món đồ chả có tác dụng gì, đúng là vô dụng.

Thế nhưng, chính vì vô dụng nên tôi lại càng muốn có nó.

Ừm… được rồi! Mua thôi!

Tiền bạc sẽ cạn kiệt, nên đợt gacha định quay tuần tới đành phải nhịn tới tháng sau vậy. Mua cái này vẫn kinh tế hơn là quay gacha.

── Đừng bảo tại tôi quay gacha mãi không ra đồ ngon đấy nhé.

Tôi vươn tay định lấy một cuốn trong chồng sách hướng dẫn chơi game chất cao như núi ở quầy sách.

“Á!”

“Tôi xin lỗi…”

Đúng lúc đó, một bàn tay khác cũng từ phía đối diện vươn tới, thế là tôi vội rụt tay lại. Ngước lên nhìn, tôi giật mình. Đó là một cô gái. Hiếm thấy con gái nào lại đi mua sách hướng dẫn chơi game online thế này. Cô bé nhỏ thó chỉ cao đến ngang vai tôi, hai bím tóc đuôi ngựa khẽ lắc lư.

…À, ra là cô chứ ai.

“Gì vậy Segawa?”

“…? À.”

Segawa thoáng vẻ ngạc nhiên, rồi chợt nở nụ cười nhẹ.

“…………”

Cô ấy vẫy tay về phía tôi một cách thân thiện, nở nụ cười tươi tắn.

Ơ, ơ này, gì thế, cô muốn tôi làm gì?

“…………”

Dù hơi bối rối, tôi cũng khẽ vẫy tay đáp lại.

“Ừm.”

Có vẻ đã hài lòng, Segawa liền quay lưng bỏ đi── Khoan đã, chờ đã!

“Khoan đã, Segawa, cái kiểu gì vừa rồi thế!? Đừng có dùng biểu cảm trong game mà thay cho lời nói như thể chúng ta vô tình gặp nhau trong game vậy chứ!”

“À… Xin lỗi, tự dưng tôi lại…”

“Tự dưng cái nỗi gì.”

Cứ như kiểu vô tình gặp nhau khi đang làm nhiệm vụ riêng, rồi chỉ trao đổi biểu cảm trong game rồi đường ai nấy đi vậy!

“Hiếm khi lại gặp nhau ở nơi thế này nhỉ.”

“Không, chưa chắc đâu. Tôi thấy quầy sách hướng dẫn trong hiệu sách thì chẳng có gì là hiếm cả.”

Thậm chí còn có thể nói là rất hợp lý nữa là.

“Mà này, cô tính chuồn đi tự nhiên thế à, cô cũng mua cuốn này hả?”

“Cũng tính mua. Tôi muốn có cánh đeo sau lưng mà.”

“Cô mà đeo thì trông điệu đà hết sức đấy.”

“Kệ tôi chứ, cứ run rẩy đi khi nhìn thấy Chúa tể Shuvain tung cánh đen kịt của mình ra!”

Xin lỗi, tôi phát run lên vì chán chường đấy.

“Thôi được rồi, cũng tiện cả đôi bên.”

Segawa nở nụ cười nhẹ nhõm.

“Vậy thì, nhờ anh nhé.”

Cô ấy đặt thêm một cuốn sách y hệt lên trên cuốn "Legendary Age Official Complete Strategy Guide III" mà tôi đang cầm.

…Ủa, chi vậy?

“Sao tôi lại phải mua?”

“Tôi sẽ trả tiền đàng hoàng mà?”

“Tôi không lo chuyện tiền nong, mà là tại sao cô không tự mua đi?”

Khi tôi hỏi, Segawa nhăn mặt nói:

“Chứ mang cuốn sách này ra quầy tính tiền, người ta sẽ nghĩ là: ‘Ôi, con gái mà cũng chơi game online à!’ – Tôi ghét cái kiểu đó lắm!”

“Thế à? Tôi thấy con gái chơi game online đâu có ít đâu.”

“Trong game thì có vẻ nhiều, nhưng ngoài đời thì lại ít thấy, đúng không? Đó là vì mọi người đều che giấu thân phận đấy. Cả tôi nữa.”

“Vừa nói vừa lùi dần sang giá sách đối diện là sao hả?”

Segawa dịch sang trước quầy "Sở thích - Thủ công" đối diện quầy "Sách hướng dẫn game" rồi làm mặt tỉnh bơ, lảng mắt đi chỗ khác. Không xứng đáng là một game thủ chút nào.

“Nếu vậy thì sao không mua online luôn?”

“Nếu đặt hàng online mà trục trặc thì sao? Cái món trang bị có vẻ ngoài này mà lỡ mất mùa thì ai mà dùng nữa.”

“Vợ tôi thì cứ thích là mặc, chẳng cần biết hợp thời hay không.”

Mà thôi kệ.

“Nhân viên thu ngân có biết bao nhiêu khách, chắc họ cũng chẳng để ý mấy đâu…”

“Anh nói thế chứ, anh cũng vậy thôi, khi mua mấy cuốn sách có bìa đáng xấu hổ thì cũng úp mặt sau ra quầy thu ngân chứ gì.”

“Cô là thần giao cách cảm à?”

“Rồi người ta lại lật ngược lại cho xem hết, thành ra còn xấu hổ hơn ấy chứ.”

“Là chuyện của cô hả?”

Ra là cùng hội cùng thuyền.

“Vậy nên, nhờ anh nhé.”

“Tôi cũng ngại lắm chứ bộ. Người ta hỏi ‘Hai cuốn sách này giống nhau, quý khách có đồng ý không?’ thì sao?”

“Thì cứ ưỡn ngực lên mà trả lời ‘Một cuốn là để dành trưng bày ạ’!”

“Không đời nào tôi nói thế!”

Này, đừng có ép tôi mua chứ. Hay là hai đứa mình cùng ra quầy tính tiền, cùng mua chung một cuốn sách rồi cứ để người ta nhìn mình với ánh mắt ấm áp đi.

Khi chúng tôi đang tranh luận như thế, một bóng người chợt xen vào giữa.

“Xin lỗi, làm phiền một chút.”

Người đó đứng trước giá sách, rồi nhấc cả chồng sách "Legendary Age Official Complete Strategy Guide III" đang chất đống lên.

── Hả? Người đó định lấy hết sao!?

Có tỉnh táo không vậy!? Tôi nhìn người đó thì…

“Trùng hợp quá, hai đứa.”

“…Vâng.”

“Master…”

Ôi, Guild Master của chúng tôi đang ôm một chồng "Legendary Age Official Complete Strategy Guide III".

Thật là ngạc nhiên mà cũng thật là nhẹ nhõm. Nếu có nhiều người như thế này thì đáng sợ thật.

“Ơ, ra ngoài mà cũng gặp nhau à, Master. Hiếm thật đấy. …Vậy, ngài định mua hết số sách đó sao?”

“Ừm.”

“…Ngài dùng làm gì vậy?”

“Thì để làm gì ấy nhỉ.”

Master trả lời một cách hiển nhiên:

“Từ trên xuống nhé, là để đọc, để ngắm, để trưng bày, để truyền bá, để cúng dường, để cúng dường, để cúng dường, để cúng dường, để cúng dường…”

“Cúng dường gì mà nhiều thế!?”

“Phải mua vào ngày phát hành để bày tỏ tấm lòng mong chờ phần IV chứ.”

Tình yêu với nhà điều hành thật quá lớn. Chắc đội ngũ điều hành cũng không mong đợi nhiều đến thế đâu.

“Nhưng ngoài đời bất tiện thật. Ước gì có thể mua số lượng theo ý muốn như ở nhà đấu giá.”

“Không, Master nên mua ngoài đời thì hơn.”

“Chỉ mua được số lượng có sẵn ở đây thôi mà.”

Chắc Master sẽ mỉm cười nói: "Tôi mua một trăm cuốn thì hết sạch hàng mất rồi!"

“À, tôi cũng nghe rồi. Tiện thể tôi sẽ mua luôn phần của Shuvain.”

“…Được ạ, nhờ ngài.”

Segawa chuyển cuốn sách đang ở trong tay tôi sang chồng sách mà Master đang ôm. Đúng là Master có khác, thêm một cuốn chẳng nhằm nhò gì.

“Có lẽ Ako-kun cũng muốn có. Hay là tôi lấy thêm một cuốn nữa nhỉ?”

“Cứ đưa cuốn để truyền bá cho cậu ấy là được rồi.”

“Đừng có nuông chiều Ako quá nhé!”

Sau này người phải khổ là tôi đấy.

“À, nói về Ako thì…”

Segawa chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang nhìn tôi.

“Lúc nãy tôi có gặp Ako đấy.”

“Ơ? Gặp Ako á?”

“Ừ. Ở quầy bán sô cô la trong siêu thị, cô ấy đang phân vân rồi mua một đống nguyên liệu làm sô cô la đấy.”

Segawa cười tủm tỉm trêu chọc, rồi huých nhẹ khuỷu tay vào tôi.

“Chúc mừng Nishimura nhé, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời anh được nhận sô cô la không phải vì nghĩa vụ đấy.”

“Thì tôi cũng mừng đấy, nhưng…”

Không hiểu sao cảnh tượng đó tôi thấy quen quen, hình như tôi cũng thấy ở siêu thị rồi thì phải…

“Ako-kun thì tôi cũng thấy rồi.”

“Ể?”

“Ở đâu ạ?”

“Ở cửa hàng thực phẩm nhập khẩu. Cậu ấy mua rất nhiều sô cô la thanh của Pháp và Thụy Sĩ.”

“Cậu ấy cũng mua ở đó sao?”

“Không, khoan đã.”

Kỳ lạ, chắc chắn là kỳ lạ rồi.

“Tôi cũng gặp Ako đấy, ở siêu thị. Cậu ấy cũng mua rất nhiều sô cô la.”

“Ồ, có vẻ lần này cậu ấy nghiêm túc thật nhỉ.”

Segawa nói một cách thản nhiên, nhưng…

“Không, nhưng mà số lượng cậu ấy mua rõ ràng là nhiều hơn cho một người ăn mà.”

Tôi thấy cả rổ sô cô la thanh chất đầy trong giỏ hàng.

“Thế mà cậu ấy còn đi mua nguyên liệu sô cô la ở nhiều cửa hàng khác nữa ư?”

Khi tôi nói vậy, ngay cả Segawa cũng có vẻ thấy kỳ lạ.

“…Lúc tôi gặp, cậu ấy cũng mua nhiều đến mức tôi nghĩ không biết làm cho bao nhiêu người.”

“Ako-kun mà tôi thấy cũng mua số lượng khá lớn.”

“…………”

“…………”

Một điềm báo… một điềm báo chẳng lành, phải không?

“À… Hay là, cậu ấy làm nhiều để tặng gia đình chẳng hạn?”

“Cậu ấy nói sẽ không tặng ai ngoài tôi mà.”

Hình như cậu ấy không thể tặng bố, mà ngoài ra thì chẳng còn ai để tặng nữa.

“Khoan đã, cũng có khả năng thất bại chứ? Hay là cậu ấy chuẩn bị để phòng hờ?”

“Kỹ năng của Ako-kun mà làm sô cô la lại thất bại sao?”

Với kỹ năng nấu ăn của Ako thì điều đó khó mà xảy ra được.

Đâu phải là cậu ấy làm từ hạt ca cao đâu.

“Hơn nữa, hôm nay cậu ấy còn nói là sẽ tổng duyệt Valentine nữa chứ.”

“Tổng duyệt…?”

“Đúng vậy, tổng duyệt.”

“Tổng duyệt chỉ được thực hiện khi có một sự kiện lớn nào đó thôi mà.”

「Chuyện lớn lao gì đó vào ngày Valentine sao…?」

「Không biết cậu ấy định làm gì nữa…」

「…………」

「…………」

Tôi nhìn chằm chằm hai người một lúc, rồi gật đầu cái rụp và nói:

「Giờ tôi sẽ đi đến nhà Ako đây.」

「Phải, phải rồi. Cậu đi đi.」

「Ừm, nhớ cẩn thận nhé?」

「Cảm ơn, tôi sẽ thật sự cẩn thận.」

Cậu ta định làm cái quái gì vậy chứ?!

††† ††† †††

Khi tôi đến căn nhà có tấm bảng ghi “Tamaki” (玉置), đã khá lâu rồi.

Ako đã về trước, còn tôi thì ghé qua hiệu sách rồi mới đi.

Chắc phải có vài chục phút chênh lệch thời gian nhỉ. Đủ thời gian để bày bẫy luôn đó.

──Dù sao thì chắc cô ấy sẽ không làm vậy đâu.

Thôi được, cứ bấm chuông xem sao.

Tôi nhấn mạnh chuông cửa, một tiếng “pin-pon” nhẹ nhàng vang lên.

……。

…………。

Không có phản ứng gì cả.

Chắc là cô ấy vẫn chưa về vì còn ghé mua sắm gì đó chăng.

Hay là quay lại sau, hoặc gọi điện thoại trực tiếp cho Ako nhỉ?

Đang nghĩ vậy, tôi chợt nghe thấy một tiếng nói nhỏ.

『Ặc! Mẹ ơi, chỗ đó… ưm, không được ạ!』

『Ngoan nào con yêu, ráng chịu một chút. Con chỉ cần đứng yên là sẽ ổn ngay thôi.』

『Nhưng mà, đến tận chỗ đó… á á á!』

Từ trong nhà, một giọng nói quen thuộc vang lên, rất nhỏ, rất nhỏ.

Ôi trời, có người trong nhà thật kìa, có người trong nhà kìa! Cả mẹ cô ấy cũng đang làm gì đó cùng nhau kìa!

Chắc là đang mải mê đến mức không nghe thấy tiếng chuông thôi mà.

Được rồi, thử bấm chuông thêm lần nữa xem sao.

Pin-pon, pin-pon, pi-po pi-po pin-pon!

……Không phản ứng. Hai mẹ con nhà đó đang làm gì vậy chứ.

「Thôi được rồi, không còn cách nào khác. Đến lúc dùng hạ sách thôi.」

Quyết tâm, tôi lấy chìa khóa từ trong túi ra.

Không phải cái gì khác, chính là chìa khóa nhà Tamaki.

──Sao tôi lại có cái này nhỉ?

Bản thân tôi cũng thấy khó hiểu… nhưng biết làm sao được, người ta đưa thì phải cầm thôi. Nếu là mẹ Ako đưa thì có lẽ tôi từ chối được, nhưng bố Ako đưa thì tôi đâu thể không nhận.

Tôi tra chìa khóa vào ổ cửa chính.

Xoay nhẹ một cái, “cạch”, khóa mở dễ dàng. Đây là lần đầu tiên tôi dùng, vậy mà lại là thật.

Tại sao cái nhà này lại giao chìa khóa cho bạn trai của con gái mình nhỉ── bạn trai ư? ──.

「Xin chào~ Nishimura đây ạ~」

Tôi lên tiếng nhưng không có lời đáp lại.

Thay vào đó là:

『Á á á á á!』

『Cố gắng lên nào, vì Hideki đó con!』

『Rushian ơi! Con sẽ cố gắng!』

Hai người đó thực sự đang làm cái quái gì vậy?!

Thôi đi, đứng đây cũng chẳng giải quyết được gì, mình sẽ làm phiền mất.

Quyết tâm, tôi tự tiện xông vào nhà người khác.

Đi qua hành lang quen thuộc, tôi đặt tay lên cánh cửa phòng khách nơi có tiếng nói vọng ra. “Kít” một tiếng rất khẽ, cánh cửa từ từ mở ra.

Và ở phía trước, Ako và mẹ Ako đang ở đó. Chắc chắn là ở đó.

「Á, chỗ đó không được đâu ạ!」

「Xong rồi đó, đứng yên nào con.」

Nhưng cảnh tượng đó là: Ako đang trần như nhộng, còn mẹ cô ấy thì với nụ cười rạng rỡ đang vuốt ve cơ thể con gái mình.

「Ư, ôi trời…」

Cảnh tượng bất ngờ đến mức tôi không thể thốt ra lời nào tử tế.

Cái quái gì đây… Sao lại thành ra thế này…

Tôi chỉ có thể đứng sững lại ở lối vào phòng khách và theo dõi.

「Ồ?」

「Á… Rushian!?」

B-bị phát hiện rồi!

Cảm giác cứ như đang tàng hình thì bị quái vật phát hiện vậy.

「T-tôi xin lỗi vì đã làm phiền… À, hai người đang làm gì vậy…?」

「Anh đã thấy rồi sao… Rushian…」

Ako toàn thân lấm lem chất lỏng sánh đặc, má ửng hồng nhìn lên tôi.

Nói ra thì ghê gớm lắm, nhưng cảnh tượng thực tế còn kinh khủng hơn.

Nên giải thích thế nào nhỉ, ừm, ấy là, cô vợ của tôi đang ngồi xổm trên một tấm bạt màu xanh, cả cơ thể cô ấy nhuộm một màu sô cô la. Toàn thân cô ấy bóng nhẫy, nhìn gợi cảm một cách kỳ lạ.

Không, đây không phải màu sô cô la… mà là mùi sô cô la thật?

Ako đang bôi sô cô la lên người sao?

「He he he, định giữ bí mật đến Valentine mà, lại bị phát hiện mất rồi~」

「Ư ư, tiếc quá nhưng… biết làm sao đây ạ.」

Tôi ngây người ra, hai mẹ con nhà Tamaki gật đầu đồng tình.

Chuyện gì vậy chứ, tôi sẽ bị làm gì đây?!

Có khi nào tôi sẽ bị thủ tiêu vì đã nhìn thấy không?!

「Chúng ta định diễn tập trước thôi, nhưng giờ thì coi như diễn thật luôn vậy.」

「Được đó, cố gắng lên con.」

「Vâng ạ!」

Ako hít một hơi thật sâu, lấy hết khí thế rồi quay hẳn sang phía tôi.

「A, Ako?」

「Rushian, đây là sô cô la Valentine mà em dành cho anh…」

Cô ấy từ từ đứng dậy, duỗi thẳng hai tay về phía trước và nói:

「Đây là sô cô la tối thượng, Ako-lat, chứa đựng tất cả tình yêu của em! Xin anh hãy nhận lấy!」

「…………」

Chắc là vẫn chưa hoàn thành, mỗi khi Ako cử động nhẹ, sô cô la lại chảy xuống, để lộ những mảng da trắng ở khắp nơi trên cơ thể cô ấy.

Màu sô cô la và làn da trắng xen kẽ lẫn nhau khiến đầu tôi choáng váng.

「Nào, Rushian…」

Bị dẫn lối bởi mùi hương ngọt ngào, giọng nói ngọt ngào và lời mời gọi ngọt ngào, tôi cũng tiến lại gần Ako.

Tôi đặt môi vào bàn tay đang chìa ra như thể bị hút vào.

「Ưm!」

Khoảnh khắc môi tôi chạm vào đầu ngón tay, Ako run lên.

Ngọt. Ngọt thật, nhưng hơi mặn một chút.

Tôi có cảm giác không chỉ có vị sô cô la, mà còn có cả hương vị của Ako nữa.

「A, em bị Rushian ăn rồi sao…」

Ako nói với vẻ mặt ngây ngất.

…Không, xin lỗi vì đã phá hỏng bầu không khí đang thăng hoa này nhé.

「Tạm thời, tôi đã cố gắng đáp lại kỳ vọng trong khả năng của mình rồi đấy.」

Tôi rời môi ra và buông một câu.

「Này, Ako…」

「Dạ, dạ?」

Hướng về phía Ako đang ngơ ngác vì sự thay đổi cảm xúc đột ngột, tôi dứt khoát nói:

「Tôi! Tuyệt đối!」

Tôi nắm chặt hai tay, ngước lên trời mà gầm lên:

「Không ăn! Loại sô cô la nàyyyyyyy!」

「Ể ể ể ể ể!?」

Một tiếng hét thất thanh vang lên.

Tại sao lại ngạc nhiên đến thế chứ! Bình thường thì ai mà ăn cái loại này!

「Ô là la, tiếc quá nhỉ.」

Và mẹ của Ako khẽ cười khúc khích.

「Cả cô nữa! Đang làm gì vậy chứ!」

Tiếng gào thét của tôi vang vọng khắp nhà Tamaki.

††† ††† †††

「Vậy thì, chuyện là thế này…」

「Vâng.」

「Vâng ạ.」

Ako đã lau sạch sô cô la và thay đồ, cùng mẹ cô ấy ngồi xếp bằng ngay ngắn. Tôi đối mặt với hai người họ.

Trong phòng vẫn còn vương vấn mùi sô cô la ngọt ngào, nhưng tôi cố gắng hết sức để không để ý đến nó.

「Tại sao hai người lại làm chuyện lãng phí như thế này?」

「Chuyện đó… là do con đã bàn với mẹ về việc muốn tặng Rushian một loại sô cô la tuyệt vời nhất, rồi mẹ nói nên làm thế này…」

「Hồi mẹ còn đi học thì không thể làm được, nên muốn biến giấc mơ đó thành hiện thực cho con gái yêu mà~」

「Là ý của mẹ sao?! Mẹ đừng làm mấy chuyện thừa thãi đó nữa!」

「Ôi chà, quát mắng mẹ mình ư… Đây chính là cảm giác của một người có con trai sao, Ako nhà mình từ bé đã ngoan ngoãn nên thấy lạ quá~」

「Đừng có vui vẻ như thế chứ! Mà "mẹ" ở đây là viết tắt của mẹ của Ako đó!」

「Hừm, chỉ mỗi mẹ bị Rushian mắng là ăn gian.」

「Tôi cũng đang tức giận cực kỳ với cô đó! Chỉ là sự ngán ngẩm còn lớn hơn thôi!」

Thật là hỗn loạn mà! Đến cả tôi cũng đang giận đến tột độ đây này!

Một mình Ako thôi đã không thể thắng nổi rồi, hai mẹ con nhà này hợp sức lại thì đúng là không ai đỡ nổi!

「Nhưng không phải con đã rất vui sao? Dù là con gái mình nhưng mẹ thấy rất hợp với con đó.」

“Đã chẳng mặc gì rồi thì còn có chuyện hợp hay không hợp nữa sao!”

Đâu phải quần áo gì đâu mà!

“Anh không thích sao ạ?”

“…Không, nói là tôi không thích chút nào thì đúng là nói dối thật.”

Nhưng mà ở ngay trước mặt mẹ, tôi thấy hơi ngại.

Ít nhất thì làm lúc chỉ có hai đứa thôi chứ.

Lúc ấy thì tôi sẽ nhìn. Sẽ nhìn thật kỹ. Nhìn cho đến khi sô cô la tan chảy hoàn toàn mới thôi.

“Nhưng Rushian này, em cũng phải cố gắng lắm mới dám làm thế vì ngượng đấy chứ!”

“Em nên trân trọng cái cảm giác ngại ngùng của mình hơn đi! Đừng có liều mạng đến mức đấy chỉ để làm tôi vui lòng!”

Tình yêu của Ako nặng nề đến đáng sợ.

Đáng sợ nhất là dù ban đầu cô ấy làm trong miễn cưỡng, cuối cùng lại trở nên hăng hái quá mức.

“Xin lỗi Ako vì em đã cố gắng đến vậy, nhưng mà tôi muốn sô cô la bình thường cơ.”

“Ơ hay, trên đời này làm gì có sô cô la nào chứa đựng nhiều tình yêu hơn cái này chứ ạ!”

“Đúng là tình yêu của Ako thì có đấy!”

Cả người Ako gói gọn trong đó mà! Tất cả tình yêu của Ako đều nằm trọn trong đó!

“Nhưng mà sô cô la Valentine không phải kiểu này đâu. Tôi muốn được nhận một hộp sô cô la được gói ghém cẩn thận, rồi tôi nhận lấy, nói lời cảm ơn, kiểu vậy cơ.”

Tôi muốn cảm nhận được cái cảm giác “rung động” mà không từ ngữ nào diễn tả nổi ấy.

“Sô cô la tử tế…”

Nhìn cái bát đầy sô cô la đã tan chảy và chiếc chổi dính đầy sô cô la, Ako nói với vẻ mặt phức tạp.

“Ừm, đúng là thế thật, cái này có lẽ không phải sô cô la tử tế. Vị cũng không hẳn là ngon nữa.”

“Em hiểu ra là tốt rồi.”

Sự thật thà là điểm tốt của Ako.

“Em hiểu rồi, vậy em sẽ chuẩn bị sô cô la bình thường!”

“Cảm ơn em, Ako. Nếu vậy thì tôi sẽ vui vẻ nhận—”

“Vậy nên, xin mời anh thưởng thức thêm ‘Acolate’ ở phần riêng nữa nhé!”

“Không đời nào.”

“Sao lại không ạ—!”

Không được phí phạm đồ ăn đâu.

†††††††††

“Cuối cùng thì cũng ngăn chặn được thảm họa. Mình đã cố gắng, mình thật giỏi.”

“Đã bị ngăn chặn mất rồi.”

“Cái gì mà ‘mất rồi’ chứ!”

“Đúng là một câu chuyện rợn người…”

“Đúng là chuyện kinh dị có thật của Ako-chan rồi.”

Sáng thứ Hai sau kỳ nghỉ, các thành viên câu lạc bộ Game Online Hiện Đại, sau khi nghe báo cáo của tôi, đều đồng loạt thở dài.

“Cứ tưởng là cậu ta sẽ làm sô cô la hình Ako, ai ngờ lại là Ako ‘trong’ sô cô la… Đúng là một âm mưu đáng sợ.”

“Sô cô la Ako-chan kích thước thật, nếu đặt trước mặt cũng đáng sợ lắm đấy nhỉ?”

Master ôm đầu, Akiyama cũng cười khổ.

Ừm, nhưng mà sô cô la Ako kích thước thật thì tôi vẫn cố chịu đựng được.

“Nếu là sô cô la hình Ako thì có khi tôi còn cố ăn được ấy.”

“Thật sao ạ!? Em sẽ làm y nguyên kích thước thật từng chi tiết luôn đấy!”

“Làm ơn đi, cứ làm sô cô la bình thường thôi.”

Làm ơn đi, xin anh đấy, đây là Valentine đầu tiên mà.

“Mà nói gì thì nói, Ako có làm loạn thì cũng chỉ mỗi Nishimura là khổ thôi chứ. Chuyện này ngăn hay không ngăn cũng đâu có khác gì nhau đâu?”

Segawa nói với giọng điệu nhẹ tênh, nhưng mà:

“Ako định mang ‘Acolate’ đến trường tặng đấy.”

“Đúng là cậu đã làm rất tốt, khen thưởng cho cậu đấy.”

Không hiểu sao lại được nói với giọng bề trên như vậy, nhưng mà tôi cũng được khen rồi.

“Số sô cô la thừa đã xử lý được chưa?”

“Cái đó thì các nhân viên đã thưởng thức rất ngon lành rồi ạ.”

“Nghe cứ như lời bao biện ở đâu ấy nhỉ?”

“Tóm lại, tối qua là món lẩu sô cô la…”

Có vẻ như họ tự xoay sở trong gia đình.

Cũng không phải đồ dễ hỏng nên tôi không lo lắng lắm.

“Nhưng mà nhé. Lần này là ý của mẹ em nên em không hề nhiệt tình lắm đâu ạ.”

Ako khẳng định, như muốn nói: “Em không hề muốn đâu!”

“Thật không đấy? Với tính của Ako thì chẳng phải em rất hăng hái sao?”

“Thật mà. Mọi thứ mà em nghĩ ra thì mẹ và bố em đã làm hết cả rồi, thậm chí còn đòi làm mấy cái to tát như thế này…”

“Sao lại đồng ý mấy cái chuyện đấy chứ?”

“Với lại, cuối cùng thì cũng vui ạ.”

“Thế thì không phải là em hăng hái lắm sao?”

Đúng là cô ấy đã rất hăng hái mà.

Nhưng mà Ako nghĩ ra cái gì là bố mẹ làm hết cái đó—nghe đơn giản thế thôi chứ, đủ thấy bố cô ấy vất vả thế nào rồi. Bố Ako là người bình thường mà. Bình thường đến mức hợp tính với tôi luôn.

“Gia đình Ako-chan đặc biệt thật đấy nhỉ…”

“Ako giống mẹ đấy.”

“Chỉ một câu thôi mà giải thích được tất cả, đáng sợ thật đấy nhỉ.”

Tương lai của Ako sẽ ra sao, nhìn mẹ cô ấy thì cũng có thể đoán được phần nào.

“Cái đó… Em cũng định tự mình làm một cái Valentine riêng.”

Ako khó khăn nói, vừa nói vừa liếc nhìn tôi.

“Đây là lần đầu tiên em tặng sô cô la vào dịp Valentine nên em lo lắng không biết nếu làm bình thường thì anh có ghét không…”

“Cái nỗi lo đấy từ đâu ra vậy?”

“Thì tại—! Từ trước đến giờ em có bao giờ tặng sô cô la vào ngày Valentine đâu, đáng sợ lắm chứ!”

“Tặng sô cô la cho chồng mà có gì đáng sợ chứ?”

Không phải chồng đâu.

“Rushian thì không sao, nhưng mà những người xung quanh thì…”

Ako run rẩy nói, cứ như vừa nhớ lại chuyện gì đó đau lòng trong quá khứ.

“Nếu sau khi em tặng sô cô la mà họ lại nói: ‘Ối giời, lại nhận phải của con đấy à? Tội nghiệp thế, chắc từ ngoài hộp cũng đã bốc mùi rồi, thôi vứt đi mà về đi?’… thì sao ạ!?”

“Tặng sô cô la thôi mà lại hoang tưởng quá mức rồi!”

“Anh dám chắc là không thể xảy ra sao!?”

“Không hề có đâu, nhận được thì đương nhiên là vui rồi!”

“Đúng, đúng vậy, làm gì có ai ghét bỏ khi được người khác bày tỏ thiện cảm chứ!”

Nghe hai “thế lực lớn” của hội riajuu là Segawa và Akiyama nói vậy, Ako khẽ cười khẩy qua mũi rồi đáp:

“Đấy là lý lẽ của mấy cô gái đáng yêu thôi. Nhưng mà chỉ giới hạn trong phạm vi mỹ nữ thôi.”

“Không phải là ‘đẹp trai thì được hết’ à.”

“Hay là ‘mỹ nữ thì được hết’ nhỉ… Ừm, cũng không khó hiểu lắm.”

“Master cứ hay đồng tình với lời của Ako nhỉ.”

Segawa nói với vẻ chán nản, Master khẽ nhìn xa xăm:

“Có lần tôi nghe thấy đám bạn cùng lớp nói sau lưng mình là ‘Ối giời, Goshouin lại bắt chuyện kìa!’ nên suýt nữa thì nhảy qua cửa sổ đấy.”

“Cái đó chắc chắn là ý khác mà! Tại cậu đang ở một đẳng cấp mà người ta không với tới được nên mới thấy cậu là người ghê gớm thôi!”

“Tôi muốn có bạn… Phải làm sao đây…”

“Shu, Shuvain là lợn nên không hiểu được chuyện phức tạp đâu!”

“Cuộc đời không có gì tươi đẹp cả… Vì sao vậy chứ…”

“Chúng em là bạn của anh mà!”

“Kyou-senpai này, anh có những đàn em đáng yêu ở đây mà, đúng không nào?”

Master run lẩy bẩy, các thành viên vội vàng an ủi.

Đến mức đó, bị dồn đến mức đó sao. Cái không khí riajuu tràn ngập trước Valentine đã làm tổn thương anh ấy mất rồi…!

“Thôi mà, lần này thì không sao đâu, Nishimura sẽ không đời nào ghét sô cô la của Ako đâu.”

“Thật không ạ?”

“Ừm, nói thật là tôi muốn mà.”

Tôi đã nói rồi mà, ngay lúc đó ấy.

“May quá ạ!”

Ako cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười dịu dàng rồi bám chặt lấy cánh tay tôi.

Tôi đã quen thuộc mà đón nhận, nhưng không biết có nên quen với tình trạng này không nữa.

「Vậy thì anh cứ yên tâm đi, em muốn tặng Rushian món sô-cô-la tuyệt hảo nhất! Em đã có kế hoạch cả rồi đấy!」

Với vẻ mặt hớn hở, Ako sung sướng nói.

Khoan đã, vừa nãy cô ấy nói gì cơ?

「...Kế hoạch? Kế hoạch là cái gì vậy?」

Một từ ngữ thật khó chịu vừa xuất hiện.

「Mấy cái kế hoạch của mẹ em không ổn đâu ạ! Đây là Valentine của em và Rushian mà, nên em đã tự mình nghĩ ra đấy ạ! Anh xem này!」

Ako kéo mạnh tay tôi, chạy vội đến chiếc máy tính của mình rồi lạch cạch gõ bàn phím.

「Anh xem này, cái này này.」

Cô ấy vừa cười vừa chỉ vào màn hình.

Trên đó là trang web chính thức quen thuộc của game LA, với hình ảnh một cô bé Healer giống Ako đang giơ cao cây trượng, và phía trên là một con quái vật râu bạc đang nhìn xuống.

「À ừm, gì đây? Legendary Age, sự kiện Valentine...」

「Đúng vậy!」

Ako buông tay tôi ra, xoay một vòng rồi nhanh chóng vươn tay tạo dáng.

「Đó là Thử Thách Tình Yêu. Liệu cô gái có thể đánh bại kẻ địch hùng mạnh Valentineus Dark Valentine đang chắn ngang, và đón một ngày Valentine tuyệt vời nhất không! Sự kiện Valentine của Legendary Age, chính thức khai mạc tại đây!」

「Woa~」

Không phải "Woa~" đâu Akiyama-san. Đừng có hùa theo một cách vô thưởng vô phạt như thế chứ.

「Mấy cái vụ khai mạc này...」

「Hừm, sự kiện theo mùa à.」

Bản thân sự kiện thì không hiếm lạ gì.

Valentine hẳn là một trong những sự kiện theo mùa thường xuyên được tổ chức trong game online.

「Thế cái này thì liên quan gì đến việc tạo ra sô-cô-la tuyệt hảo?」

Khi Segawa tò mò hỏi, Ako hớn hở chỉ vào trang thông báo.

「Anh nhìn chỗ này nè! Vật phẩm rơi ra từ Valentineus Dark Valentine!」

「Ừm... Hạt ca cao thượng hạng à?」

「Đúng vậy!」

Đúng là có ghi thật. Vật phẩm rơi ra từ Valentineus Dark Valentine.

Hạt ca cao thượng hạng —— rơi chắc chắn.

「Trước giờ, Legendary Age chỉ có hạt ca cao cao cấp thôi ạ. Vậy mà cuối cùng, hạt ca cao thượng hạng đã xuất hiện! Chỉ cần dùng cái này cùng với sữa tươi, và đường cao cấp để chế biến là có thể làm ra sô-cô-la thượng hạng! Có cả khắc tên đấy ạ!」

「À, ừm...」

Vật phẩm sản xuất sẽ được ghi tên người làm ra. Kiểu như "Đồ của Neko Hime" ấy.

Vậy nên nếu Ako làm ra, hẳn sẽ là sô-cô-la thượng hạng của Ako...

Nghĩa là, không lẽ nào...

「Ý em là, cái... món sô-cô-la em định tặng anh...」

「Em sẽ tặng anh món sô-cô-la thượng hạng do chính tay em làm!」

Ako cười tươi nói chắc nịch.

「...Trong game à?」

「Thì đúng vậy chứ.」

「Sô-cô-la trong game thôi sao?」

「...Không được ạ?」

Cô ấy ngây thơ hỏi lại, vẻ mặt lạ lùng.

Đúng rồi, là thế đấy. Đúng vậy mà, Ako của mình là kiểu người như thế mà...

「...........Hahaha, ra là thế, vậy sao...」

Ôi, tự nhiên thấy rã rời hết cả người.

Thoáng cái đã thấy mình ngồi sụp xuống đất rồi.

「Nishimura, cố, cố lên nào! Không sao đâu, vết thương nông thôi mà!」

「Xin lỗi Segawa, tôi chịu hết nổi rồi.」

Tôi cười buồn với người bạn đang cố giúp mình đứng dậy, rồi nói.

「Hay là mình cứ nhờ Akolate đi...」

「Tỉnh lại đi-i-i-i!」

Khoảng năm phút sau.

「Đúng rồi ha, nguyên liệu còn dư nhiều lắm, nên dù sao cũng làm luôn ở ngoài đời đi nha?」

「Ừ ừ, thế là tuyệt nhất đó~」

Cho đến khi Akiyama-san khéo léo dụ dỗ được câu này, linh hồn tôi mới chịu quay trở lại.

Tôi nghĩ là mình ảo giác thôi, nhưng cảm giác cứ như mình đang nhìn mọi người từ trên cao xuống vậy.

Góc nhìn điều khiển nhân vật thì phải?

「À, nguy hiểm thật, suýt nữa thì thành tro bụi rồi...」

「Thì thầm.」

「Cầu nguyện.」

「Niệm chú.」

「Dừng lại đi!」

Đâu phải lúc nào cũng hồi phục được đâu chứ.

Dù sao thì, có vẻ là tôi đã hồi sinh rồi, vì sắp được nhận sô-cô-la.

「Cảm ơn Ako, anh trông đợi món sô-cô-la bình thường ngoài đời em làm lắm đấy.」

「Dạ không, em sẽ tặng anh một món sô-cô-la thượng hạng còn tuyệt vời hơn nữa cơ.」

「Mấy cái món đấy cũng vui vẻ không kém mà.」

Nói gì thì nói, Ako cũng là vợ tôi trong game, nên nhận quà trong game thì vẫn cứ vui.

Nếu là game mà cô ấy lại đi tặng sô-cô-la cho thằng con trai khác, thì chắc cũng khó chịu như ngoài đời vậy.

Dù tôi nói game với đời là hai chuyện khác nhau, nhưng mà đúng là vô lý thật.

「Hừm, vậy là sự kiện này chắc chắn sẽ được chiến đấu với Valentineus à, tốt đó chứ.」

Segawa vừa đọc chi tiết sự kiện vừa gật gù nói.

Dù sao thì, Valentineus vẫn là con quái vật boss có duyên nợ với bọn tôi. Chắc chỉ là trùng tên thôi, nhưng lần này nó sẽ xuất hiện như một con boss của hầm ngục.

「Tỷ lệ rơi vật phẩm của series Valentineus có vẻ thấp đến phát nản luôn đó.」

「Game này nó làm tròn số thập phân xuống đấy, nên thực ra là tỷ lệ rơi dưới một phần trăm. Nếu cố gắng thử đi thử lại nhiều lần thì sẽ lấy được thôi.」

「Cái đó chắc chắn là không rơi đâu mà!」

Khác với cái game kia, cái game này dù tỷ lệ rơi cực thấp thì vẫn có thể rơi được đấy nhé!

「Theo các kiểu mẫu trước đây, chắc khoảng 0.01% nhỉ.」

「Cũng cỡ đó thôi.」

「Ế, sao mà ra được chứ!」

Akiyama-san bất mãn nói.

0.01% không rơi? Không rơi á? Cô ấy đang nói gì vậy chứ.

「Không không, sẽ rơi mà.」

「Thỉnh thoảng vẫn rơi mà nhỉ.」

「Thỉnh thoảng đúng là có rơi ạ.」

「Rơi cũng nhiều là đằng khác đấy chứ?」

「Ể! Ể! Ể!」

Akiyama-san vô cùng hoang mang khi thấy cả bọn đều tràn đầy hy vọng.

「Nhưng mà 0.01% là một phần vạn mà!? Cái đó thì gọi là không bao giờ ra được ấy!」

Một phần vạn mà không ra được ư... Quả nhiên, người này vẫn còn non kém quá.

「Không không, trong game online thì một phần vạn là tỷ lệ bình thường mà.」

「Cũng giống như vật phẩm 1% mà rơi liên tiếp hai lần ấy nhỉ? Chuyện bình thường thôi mà?」

「Cỡ đó thì thỉnh thoảng vẫn hay xảy ra mà.」

「Tôi thì cỡ 0.01% cũng đã ra không ít lần rồi đấy.」

「Đồ, đồ lừa đảo! Đâu phải xổ số đâu mà!」

Akiyama-san sợ hãi lắc đầu lia lịa.

Có vẻ như khi cô ấy đang hoảng loạn thế này thì lại đáng yêu hơn lúc bình thường.

「Kì cục quá, mọi người kì lạ quá, bị tẩy não hết rồi!」

「Nghe này Sette, để ta nói cho con một chân lý của thế giới này.」

Master mỉm cười dịu dàng nói.

「Cứ làm cho đến khi nó ra, thì kiểu gì cũng sẽ ra thôi.」

「............」

Akiyama-san ngơ ngác nhìn quanh bọn tôi một lúc, rồi

「...Tôi sẽ không chiến đấu với cái ông Tinus gì đó đâu nha.」

Cô ấy rũ vai xuống, nói.

Đành chịu vậy.

「Chà, Nana-chan vẫn còn chưa được 'huấn luyện' đủ để thử thách tỷ lệ rơi dưới phần trăm đâu ha.」

「Hạt ca cao thượng hạng thì cứ đánh bại là chắc chắn rơi mà.」

「Cái đó mới là sự kiện chính mà.」

Trang bị Valentineus chỉ là phần quà thêm thôi, quà thêm thôi.

「Vậy thì tiện thể, hôm nay chúng ta lấy luôn trong giờ sinh hoạt câu lạc bộ nhỉ?」

「Đúng vậy, bọn em sẽ lấy thật nhiều rồi tặng anh món sô-cô-la được làm tốt nhất.」

「Anh rất mong đợi đó.」

「Vậy thì, chúng ta tiến vào sự kiện Valentine thôi nào.」

Bọn tôi nhẹ nhàng quyết định tham gia sự kiện, đồng thanh hô "Ồ".

Lúc đó, bọn tôi vẫn chưa thể tưởng tượng được rằng sự kiện này lại khủng khiếp đến nhường nào.

Chỉ thấy Valentineus trong hình minh họa sự kiện đang nhìn bọn tôi với khuôn mặt đầy tà ác.

***

◆チョコラ: —Thế là, trong sâu thẳm nhà kho có loại hạt cacao thượng hạng nhất, nhưng mà…

Lại bị con quái vật Valentinus kia chiếm đóng, biến thành hầm ngục mất rồi!

Chocola, NPC sự kiện Valentine, vừa nói vừa chỉ tay vào một tòa nhà trong thị trấn.

Đó là một cửa hàng gần nơi mọi người hay tụ tập, có thể nói là hàng xóm láng giềng.

◆チョコラ: Tôi muốn tự tay làm ra món sô-cô-la tuyệt vời nhất, để gửi gắm tình yêu đến người thương của mình. Xin các bạn đấy, làm ơn! Hãy đánh bại con quái vật đó giúp tôi!

“Ồ, mục tiêu nhiệm vụ đã cập nhật.”

“Tiếp theo là… đánh bại Valentinus Dark Valentine. Cuối cùng cũng đến lúc rồi.”

“Cứ tưởng phải đi đâu xa, ai dè nhiệm vụ này chỉ loanh quanh trong thị trấn, dễ hơn mình nghĩ nhiều.”

“Đúng là sự kiện theo mùa mà. Cơ mà ngắn thật.”

Thường thì nhà phát hành sẽ đầu tư hơn một chút khi tạo sự kiện.

Lần này có chuyện gì vậy, làm ăn cẩu thả à?

“Vậy vào hầm ngục thôi… Ơ?”

Khi click vào lối vào hầm ngục, một bảng lựa chọn hiện ra.

Có vẻ đây không phải hầm ngục mở (field dungeon), mà là hầm ngục thể hiện (instance dungeon). Nghĩa là, thay vì tất cả mọi người cùng vào một hầm ngục, mỗi tổ đội sẽ có một hầm ngục riêng để chinh phục.

Hơn nữa, còn có thể chọn Thử thách của Valentinus với các cấp độ Sơ cấp, Trung cấp và Thượng cấp.

“Ồ, có độ khó nữa à, lạ ghê.”

“Vậy hay là mình cùng nhau đi từ Sơ cấp nhỉ?”

Cấp Sơ cấp chắc Sette cũng không gặp vấn đề gì.

Nhưng Sette lắc đầu lia lịa:

“Tớ không đi đâu!”

“Sao thế?”

“Tỷ lệ một phần vạn thì chịu!”

“Săn cho đến khi ra đồ chỉ là đùa thôi mà.”

“Cậu nói thế thôi, rồi kiểu gì cũng đặt chỉ tiêu cho tớ xem!”

“Bị ám ảnh rồi nhỉ…”

Cái từ “chỉ tiêu” quả là đáng sợ thật.

Mấy game online có thể nhìn thấy thời gian đăng nhập đúng là xã hội giám sát đỉnh cao thời hiện đại.

“Với lại, này, nhìn xem.”

Cô ấy chỉ vào phần mô tả hầm ngục.

“Hầm ngục này yêu cầu tổ đội theo cấu trúc quy định mới được khiêu chiến, kìa.”

“…Ơ, thật này.”

Cấu trúc tổ đội đã được định sẵn. Có vẻ đây là hầm ngục chỉ dành cho tổ đội bốn người, gồm 1 Tank, 1 Healer và 2 người gây sát thương chính (DPS).

Việc này thường thấy ở các nội dung cuối game, nhưng hạn chế thế này trong một sự kiện thì hơi lạ.

“Ôi, giới hạn số người là bước đầu tiên của việc phá vỡ tình bạn mà!”

“Các cậu cứ lập đội với người mình thích đi!”

“Đừng nói thế mà!”

“Chấn thương của Ako cũng bị kích thích rồi!”

“Tôi tự mình làm được… Một mình cũng không thành vấn đề đâu… Ha ha ha…”

“Master đang tự châm ngòi kìa!”

Thôi kệ chuyện đó đi.

“Vậy đành chịu thôi. Tạm thời bốn người mình cứ đi từ Sơ cấp đã.”

“Không không, đợi đã!”

Ako giơ tay lên và nói.

“Vật phẩm rơi ra có lẽ là: Sơ cấp ra hạt cacao, Trung cấp ra hạt cacao cao cấp, còn Thượng cấp ra hạt cacao thượng hạng! Mục tiêu của tôi chỉ có duy nhất hạt cacao thượng hạng thôi! Chúng ta phải vượt qua Thượng cấp!”

“Cậu ta kiên định thật đấy.”

“Cà-cao-ô-hạt! Cà-cao-ô-hạt!”

“Bài hát gì vậy chứ…”

“Thôi được rồi. Nếu đi từ độ khó thấp lên thì sẽ biết hết cơ chế, thành ra Thượng cấp mất vui mất.”

“Cũng phải. Dù sao cũng chỉ là sự kiện theo mùa, có lẽ như thế sẽ tốt hơn.”

“Vậy thì Thượng cấp! Chúng ta đi thôi!”

Được rồi. Vậy là vào Thử thách Valentinus cấp Thượng cấp nhé.

Màn hình của cả bốn người chuyển sang màn hình tải hầm ngục.

“…Thế nhưng mà,”

Master chợt nói một cách khó hiểu.

“Các sự kiện theo mùa từ trước đến giờ, rất ít khi yêu cầu chiến đấu với quái vật, để người chơi chuyên về thu thập, sản xuất cũng có thể tham gia.”

“Sự kiện năm mới đúng là vậy.”

“Giáng sinh cũng không có đánh nhau.”

“Ừm. Nhưng lần này lại chia rõ độ khó. Có lẽ Sơ cấp sẽ đơn giản đến mức cả nhân vật không chuyên chiến đấu cũng có thể vượt qua. Ai cũng có thể chơi được. – Nhưng mà, cấp Thượng cấp thì sao đây?”

Màn hình tải dần tối đi rồi kết thúc.

“Tất cả các hầm ngục cấp Thượng cấp từng tồn tại trong Legendary Age, cái nào cũng không phải dạng vừa đâu…”

“Thôi đi mà. Nghe thế tôi lại thấy hồi hộp quá.”

“Đừng nói mấy chuyện đáng sợ vậy chứ!”

“Càng khó nhằn một chút càng tốt chứ sao.”

Ako có vẻ lo lắng, nhưng Segawa thì đồng quan điểm với tôi, cười một tiếng đầy tự tin.

Rồi màn hình chuyển cảnh, hầm ngục hiện ra, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, một con quái vật râu bạc hiện lên rõ mồn một.

◆ヴァレンティヌス: Hô hô hô!

Đến rồi sao, con nô lệ tình yêu tham lam Akio!

“Ồ, nó nói chuyện kìa.”

“Đây cũng là một phần của sự kiện sao?”

Valentinus hướng cây trượng giống cái búa, đang nhỏ sô-cô-la về phía chúng tôi.

◆ヴァレンティヌス: Akio,

Ngươi tin vào cái thứ ảo tưởng gọi là tình yêu đó ư?

◆アコ: Vâng, tôi tin!

“Trả lời làm gì chứ?”

Vì đây là sự kiện, làm gì có chuyện nó đáp lại.

◆ヴァレンティヌス: Nếu ngươi thật lòng tin tưởng, hãy vượt qua thử thách của ta, và chứng minh sức mạnh tình yêu đó! Nếu không, Akio, thứ đến với ngươi chỉ là một lễ Valentine ác mộng mà thôi!

◆アコ: Cứ thử xem! Tình yêu của tôi dành cho Rushian là thật!

“Đã bảo là trả lời cũng vô ích mà.”

Đúng là sự kiện dành riêng cho Ako mà.

Vừa nói dứt lời, Valentinus liền biến mất một cách nhẹ nhàng.

Thay vào đó, một đồng hồ đếm ngược hiện lên ở góc trên bên phải màn hình.

Thời gian còn lại: 30:00. Hạn chế ba mươi phút à.

“Ối, kiểu giới hạn thời gian à? Phiền phức ghê.”

“Đi thôi! Phải kiếm được cacao chứ!”

Ako đầy khí thế sải bước vào con đường độc đạo màu sô-cô-la.

“Vậy thì tiến lên thôi.”

“Vâng! Ako xung phong!”

“Này, không biết có gì đâu, Healer sao lại đi đầu chứ.”

Ako hùng dũng chạy thẳng vào con đường màu nâu.

“…Thế nhưng mà,”

Master đi cuối cùng, nghiêng đầu đầy khó hiểu.

“Sao nó lại gọi đích danh Ako nhỉ?”

“…Đúng rồi, sao lại thế nhỉ?”

Chắc hẳn là một phần của sự kiện – đang định nói thế thì:

“Kyaaa!”

Kèm theo tiếng hét của Ako, sàn hầm ngục bất ngờ mở ra một cái hố lớn.

Bên trong là chất lỏng màu sô-cô-la sóng sánh.

Cái gì thế này, bẫy à! Ôi không, Ako dính bẫy rồi!

“Ối, hố sập à.”

“Có bẫy thế này mới đúng chất hầm ngục sự kiện chứ.”

Shuu cười khổ, nhìn xuống Ako đang rơi.

“Ako, cậu không sao chứ?”

“Dạ, không, mà là…”

Ako ngớ người nhìn màn hình.

“Tôi chết rồi!”

“Hả?”

Nhìn vào bảng hiển thị tổ đội, thanh HP của Ako không còn một chút nào.

Thật, chết rồi. HP đang đầy mà, chỉ vì cái bẫy mà chết luôn.

“…Ể? Cái bẫy vừa nãy là tức tử à?”

“Hình như vậy.”

“…Ờ thì, ngoài Ako ra thì làm gì có ai dùng được phép hồi sinh nhỉ?”

“Đương nhiên là không.”

“Ừm.”

Vậy thì.

“Vượt… qua… thất bại ư…?”

「…Thôi được rồi, coi như mất mạng đầu tiên rồi.”

“Em xin lỗi màaa!”

“Thôi, dù sao cũng là lần đầu mà.”

Cái kiểu bẫy chết người ngay từ lần đầu thế kia thì làm sao mà tránh được, đành chịu thôi.

Tôi đành bấm nút đầu hàng, chấp nhận bỏ cuộc rồi thoát ra ngoài.

“Ưm, đúng là may mà mình không đi nhỉ.”

Sette dựa cằm lên đầu Segawa, thở phào nhẹ nhõm.

“Những lúc như thế này mới đúng là muốn nhờ chị Sette chứ ạ.”

“Ôi dẹp đi, trông khó nhằn quá à.”

Nghe thì bảo thế chứ chắc chắn cô ấy sẽ vượt qua dễ dàng.

“Được rồi, thử lại nào!”

“Vâng ạ!”

“Lần này thì ta sẽ giật tung bộ râu trắng kia ra!”

Màn hình tối sầm báo hiệu tiến vào hầm ngục kết thúc, và bộ râu trắng lại hiện ra.

◆Valentin: Fo fo fo!

Ngươi đến rồi đó, Ako – tên nô lệ của tình yêu thấp hèn!

“Bỏ qua!”

“Phiền phức quá!”

Một cú bỏ qua sự kiện không chút nhân nhượng giáng xuống Valentin.

Đương nhiên rồi, vì đây đã là lần thứ hai rồi mà.

“Thôi được, cẩn thận bẫy mà đi nhé.”

“Dù sao thì ngoài Ako ra thì bọn tớ có chết cũng không sao, nên nếu có dẫm bẫy thì cứ để bọn tớ.”

“Đúng vậy, tất cả cùng hỗ trợ nhau mà tiến lên.”

“Mọi người cố gắng ạ.”

Chúng tôi thận trọng để Rushian đi trước. Vị trí phản ứng của cái bẫy, có lẽ… là ở đây!

“Yo!”

Khoảnh khắc tôi lùi lại một bước, mặt đất ngay trước mặt sụt xuống. Đúng là canh chuẩn thời gian thật.

“Ồ, giỏi ghê.”

“Đúng là Rushian có khác!”

“Chứ sao nữa. Mà cái lỗ này… có nhảy vừa khít được không nhỉ?”

Đó là một cái lỗ có kích thước hơi khó chịu, trông có vẻ là có thể nhảy qua được nếu canh chuẩn tới mức cực kỳ vừa khít.

“Ưm… Flash Blink hình như không dùng được.”

“Teleport cũng không được luôn.”

Ako và Segawa nhìn vào bảng kỹ năng rồi nói.

Có vẻ đây là một hầm ngục phong ấn một số kỹ năng.

“Nếu dùng được thì mấy cái bẫy này mất hết ý nghĩa rồi.”

“À, nhưng mà…”

◆Ako: Rushian, em yêu anh!

◆Ako: “Em sẽ mãi mãi ở bên anh!”

“A, này, khoan đã!”

Màn hình méo mó đi, và Rushian của tôi được triệu hồi ngay trước mặt Ako.

“Kỹ năng triệu hồi của Kỹ năng Hôn nhân thì dùng được ạ!”

“Em triệu hồi anh thì có ích gì chứ.”

“Rushian đã chọn kỹ năng không phải triệu hồi mà. Giá mà anh ấy có thể gọi em từ bên kia cái lỗ thì hay biết mấy.”

“Đừng có mà lười biếng.”

Đó là một kỹ năng đặc biệt có thể lựa chọn, nhận được một lần duy nhất nhờ phần thưởng hôn nhân. Một kỹ năng bá đạo cho phép triệu hồi người bạn đời đến ngay lập tức. Thậm chí, trong một số trường hợp, nó có thể dùng được ngay cả trong hầm ngục.

Nhân tiện, đây là kỹ năng duy nhất trong game này được kích hoạt bằng cách nhập câu thoại.

Do đó, mỗi khi muốn sử dụng, bạn sẽ phải nói ra những câu thoại đáng xấu hổ ngay cả khi ở giữa thị trấn. Bởi vậy nên tôi ít khi dùng.

“Thôi thì chỉ có cách nhảy thôi nhỉ… Ở đây!”

“Ồ, giỏi đấy chứ.”

“Hô hô hô.”

Theo sau Segawa đã nhảy qua trước, tôi và Guild Master cũng lần lượt vượt qua cái lỗ.

Còn lại Ako,

“...À ừm, à ừm.”

Cô ấy chạy đến cái lỗ rồi lại lùi lại nhiều lần, có vẻ đang xác định thời điểm.

“Ở đây nhấn rồi nhảy, ở đây nhấn rồi nhảy…”

“Ổn không đó?”

“Dạ, dạ vâng!”

Đây đâu phải game hành động, chắc không khó đến thế đâu chứ.

“Em đi đây!”

Cuối cùng cũng hạ quyết tâm, Ako lao về phía cái lỗ.

“Hop, step, jump!”

Cùng với tiếng hô hào đầy khí thế, cô ấy bay lên không trung, và rồi…

“Ako đã cháy hết mình rồi nhỉ…”

“...Chắc thế.”

“Sao lại thế chứááááááááá!”

Quả nhiên, cô ấy đã rơi thẳng xuống cái lỗ.

“...Ako, đổi vị trí thao tác nhé?”

“Em xin lỗi màaa!”

May mà có Ako ở bên cạnh, tôi có thể điều khiển thay cô ấy được.

“Được rồi, thử lại nào.”

◆Valentin: Fo fo fo!

Ngươi đến rồi đó, Ako – tên nô lệ của tình yêu thấp hèn!

À, cái này thì bỏ qua.

†††††††††

Bẫy trong hầm ngục không chỉ có mỗi hố sụt.

Sô cô la đột nhiên phun ra từ hai bên, sô cô la bon bon rơi từ trên xuống, những bức tường sô cô la áp sát từ trái phải… đủ thứ bẫy phiền phức nối đuôi nhau.

Hơn nữa, khắp nơi đều có cái chết chờ sẵn. Đúng là quá nhiều bẫy đi mà.

“Từ giữa đường thì Ako điều khiển Rushian, Rushian điều khiển Ako nhỉ.”

“Vì tôi có chết thì Ako còn sống cũng có thể hồi sinh cho tôi mà.”

“Ư ư ư, em xin lỗi.”

“Không, thế này thì gánh nặng của Healer nặng quá đấy.”

Những hầm ngục có cơ chế một sai sót là chết ngay lập tức thì trách nhiệm của Healer rất lớn. Đương nhiên rồi, vì nếu bản thân chết thì không thể hồi sinh được.

“Nói đi nói lại thì cũng đến boss rồi.”

“Có một bộ râu trắng đang ngồi kìa.”

Ở cuối con đường độc đạo là một sàn đấu rộng lớn. Phòng Boss.

“Người Boss này cũng đã vượt qua mấy cái bẫy mới đến được đây sao?”

“Ừm, chắc là không đâu…”

Sette hỏi một cách ngây thơ nhưng lại chạm đến mâu thuẫn của game, nên tôi đành giả vờ không để ý.

“Khó chịu thật, với thời gian còn lại thì không nghĩ là có thể hạ gục được.”

“Đúng vậy. Nhưng trước hết cần phải xem xét cách thức tấn công của nó. Có lẽ nên chủ động tấn công thử.”

“Phải đó. Nếu hầm ngục như thế này thì có lẽ không đơn giản đâu.”

“Đừng nói mấy chuyện đáng sợ như thế chứááááááááá!”

Nhưng khả năng đối thủ mạnh là rất cao. Chúng tôi cũng chưa biết cách phá giải, có lẽ đây sẽ là một trận chiến thực sự sau một thời gian dài. Tôi có chút hào hứng.

“Được rồi, tiến lên!”

“Vâng ạ!”

Chúng tôi đổi chỗ ngồi và xông vào phòng Boss.

Cùng lúc đó, Valentin đứng dậy khỏi ghế.

◆Valentin: Ngươi đã đến được đây, Ako – tên nô lệ của tình yêu!

◆Valentin: Vậy thì, sức mạnh tình yêu đó, chính ta sẽ đích thân kiểm chứng!

“Hắn đến rồi!”

“Vâng!”

“Tôi sẽ xé tan cái áo choàng đó!”

“Đốt trụi hắn luôn!”

Cùng lúc tôi giương khiên, Ako và Guild Master vung trượng, Shuvain rút kiếm.

Nào, trận chiến bắt đầu thôi!

“Trước hết cứ kéo thù hận về mình rồi dẫn hắn ra góc đã.”

“Được thôi!”

◆Valentin: Trước hết là một đòn thăm dò!

Trong khi chúng tôi định hành động như thường lệ, Boss bắt đầu lẩm bẩm gì đó.

“Hửm, hắn đang niệm chú kỹ năng gì đó!”

“Kỹ năng tấn công? Tên kỹ năng là gì?”

“À ừm… tên là…”

Valentin hét lớn, như thể nói thẳng vào Ako đang cố đọc tên kỹ năng mà đối thủ đang sử dụng.

◆Valentin: Valentine!

Cùng với câu thoại, một luồng sóng màu sô cô la lan rộng.

Chậc, là tấn công toàn diện à. Sát thương là… Oái, mất một nửa máu rồi hả!?

“Chết tiệt, ăn đau quá!”

“Hửm? Lượng sát thương của tôi còn nhiều hơn Shuvain ư…?”

“P-phải hồi phục thôi!”

Kỹ năng hồi máu của Ako bay đến tôi, và HP của tôi hồi phục được một chút.

Cứ tưởng thế, thì…

◆Valentin: Of Zi!

Lại một câu thoại nữa, và một luồng sóng khác lan rộng.

“Áááááááá, lại mất một nửa nữa!”

“Shuvain của tớ chết rồi!”

“Cái đồ vô nhân tính này!”

“Đừng có mà trêu chọc từ phía sau thế chứ! Mà Nanako cũng học được trò đó rồi hả!?”

Sette đã bắt đầu quen dần rồi!

“May quá mình có linh tính không lành nên đã uống potion từ trước. Đòn tấn công này xem ra là sát thương theo phần trăm máu.”

Master điềm tĩnh phân tích. Từ người Master đang bốc lên những ánh sáng trắng lấp lánh, sau trận này nhất định phải hỏi xem anh ấy đã tiêu tốn cái gì.

Về phần tôi, cũng phải uống ừng ực potion hồi phục mà cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ dùng tới.

“Phải hồi sinh nữa!”

“À, chờ chút đã.”

Shuvain cản Ako đang định hồi sinh và nói:

“Kỹ năng của nó vẫn chưa kết thúc đâu.”

◆Valentinus: Kết thúc rồi đây!

Lần thứ ba, sóng xung kích màu sô cô la lại lan rộng. Khốn thật, sát thương còn lớn hơn lúc nãy nữa! HP của tôi bị mất đến bảy phần mười giá trị tối đa!

“Tên kỹ năng là Valentine of the End đó.”

“Tên kỹ năng gì mà tàn nhẫn thế không biết.”

“Sát thương theo phần trăm HP tối đa, ba đòn liên tiếp năm phần mười, năm phần mười, rồi bảy phần mười ư? Ngay từ đầu đã vượt quá dự đoán rồi.”

“Nhưng nếu đây là giới hạn thì mình thắng được! Tấn công thôi!”

Còn đỡ hơn đòn tức tử trong dungeon nhiều!

Tôi lập tức xông vào tấn công Valentinus.

“Hồi sinh cho tôi với!”

“Vâng!”

“Ừm, sát thương vẫn gây ra bình thường. HP của nó tuy cao, nhưng không phải đối thủ không thể thắng.”

“Quá đã! Đánh tới cùng luôn!”

Ma thuật của Master tung ra, Shuvain vừa sống lại đã vung đại kiếm. HP của Valentinus bị bào mòn nhanh chóng. Cả hai người họ đều có sát thương cao thật, tôi chỉ lo giữ aggro thôi cũng đủ mệt rồi.

◆Valentinus: Cũng có bản lĩnh đấy chứ! Vậy thì ta hỏi ngươi, ngươi sẽ chọn Valentine nào đây?!

“Nó lại dùng kỹ năng nữa rồi!”

“À ừm, kỹ năng tên là Bitter or Sweet đó.”

“Chưa từng nghe bao giờ.”

Đắng hay ngọt? Là sao đây?

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ thì niệm chú kết thúc, kỹ năng kích hoạt.

Một khối màu nâu lượn lờ bay lơ lửng trên không trung, rồi lao nhanh về phía chúng tôi!

“Cái gì thế này?”

“Không có sát thương. Nhưng mà…”

“Tôi bị dính một cái debuff lạ hoắc! Gì thế này? Sweet Valentine?”

Tôi cũng bị dính một hiệu ứng trạng thái bất thường màu hồng trông rất lạ.

“Nhưng biểu tượng của mỗi người lại khác nhau? Cái gì vậy?”

“Nếu là hiệu ứng trạng thái thì cứ giải trừ đã nhé! Recovery All!”

“Cảm ơn… Aaaah, chết rồi?! Tại sao?! Debuff biến mất thì lại chết?!”

p078.jpg

Tại sao?! Tại sao debuff?!

Shuvain, người có đủ HP, lại chết nữa rồi! Tại sao chứ?!

“Ý anh là sao ạ?! Không được giải trừ sao? Tôi cứ để nguyên đó nhé?!”

“Nhưng debuff của tôi khác với Shuvain, nó có màu đen, là Bitter Valentine.”

“Nhưng nếu giải trừ nó thì anh cũng có thể chết đó!”

“Không, theo tôi nghĩ, đây là… ừm, đúng vậy, tôi sẽ chết thôi.”

“Master điềm nhiên chết rồi!”

“Không không, anh không thể chết một cách dễ dàng như thế được!”

“Nhưng tôi đã hiểu cơ chế rồi. Hiệu ứng trạng thái ‘Sweet Valentine’ trên Shuvain và Rushian khi bị giải trừ thì sẽ chết. Còn ‘Bitter Valentine’ trên tôi thì nếu không giải trừ sẽ chết. Giới hạn thời gian là mười giây.”

“Giờ không phải lúc phân tích đâu! Ako, hồi sinh giúp!”

“Vâng, lập tức…”

◆Valentinus: Vẫn còn nhiều lắm! Liệu các ngươi có thể điềm tĩnh đối phó với sô cô la bất ngờ không!

Aaa, mấy người chết rồi thì có vẻ rảnh rỗi nhỉ. Trong khi bên này còn chưa theo kịp quy trình của kẻ địch nữa.

“Kìa, có dấu hiệu tấn công diện rộng kìa!”

“Tránh ra mau!”

Những vòng tròn màu nâu cứ liên tục xuất hiện trên mặt đất. Đó là dấu hiệu báo trước sắp có đòn tấn công diện rộng.

Khoảng ba giây sau khi dấu hiệu xuất hiện, những chiếc gai màu sô cô la lập tức nhô lên.

“Ôi trời, phiền phức thật.”

“Khoan đã, tôi không thể di chuyển, không thể dùng phép thuật, nên không thể hồi sinh được!”

Ako đang hoảng loạn nên không thể tung ra đòn hồi phục.

Nhưng trái ngược với những kỹ năng tấn công mạnh mẽ, những đòn tấn công thông thường lại không gây đau nhiều.

Có lẽ một mình tôi cũng có thể chịu đựng được… nhưng có lẽ cứ thế này thì sẽ không kết thúc được đâu…

◆Valentinus: Tình yêu của ngươi chỉ đến mức đó thôi sao! Hãy nếm thử, sức nặng của nỗi oán hận!

Đấy, nó đến rồi.

“Tên là Chocolate Hammer đó.”

“Nói là thế thì làm được gì chứ.”

Valentinus vung cây búa lớn đầy sô cô la đang nhỏ giọt lên.

Haiz, cái này trông có vẻ nguy hiểm đây. Nhưng thân phận của một tấm khiên thì chỉ có nước chịu đòn thôi mà.

Kích hoạt kỹ năng phòng thủ, tôi giơ khiên lên đỡ lấy chiếc búa, rồi…

“Oa, HP bay mất gần một nửa.”

“Kỹ năng sát thương đơn thuần à. Nếu khiên đỡ được thì…”

“Khoan đã, vẫn còn những chiếc kim sô cô la nữa!”

◆Valentinus: Nào hãy thể hiện sức mạnh của tình yêu đi!

“Nó lại nói gì nữa rồi.”

“A, cái đó tới rồi kìa, cái đó!”

“Cái đó là cái gì vậy?!”

◆Valentinus: Valentine!

À.

“Tôi hiểu rồi, là cái đó.”

“Hiểu ra thì cũng muộn rồi.”

Một luồng hào quang màu sô cô la từ Valentinus tước đi một nửa HP tối đa của Rushian tôi.

◆Valentinus: Of the!

“A, potion không đủ rồi.”

“Khoan đã, tôi sẽ hồi máu ngay.”

“Hồi thì cô sẽ chết đấy.”

“Vậy phải làm sao đây á á á á á á”

◆Valentinus: End!

“Ừm.”

“Đúng vậy.”

“À ha.”

Chúng tôi nằm rạp xuống đất.

“…Nền nhà, ngon quá.”

Cả lũ đồng loạt “úp mặt xuống sàn”. Ồ, không có hình phạt khi chết sao.

Đúng lúc đó, thời gian còn lại trên màn hình đã hết.

◆Valentinus: Với tình yêu nông cạn này thì cả sô cô la cũng không tan chảy nổi đâu! Hãy quay lại khi đã đủ mạnh!

Bùm!

Bị dòng sô cô la tràn ra từ sâu trong dungeon cuốn đi, chúng tôi bị đẩy ra ngoài.

Trên màn hình lớn hiển thị dòng chữ QUEST FAILED.

***

“Chúng ta hãy tổng kết lại.”

Master đưa cây bút viết lên bảng trắng quen thuộc, phát ra tiếng “cạch cạch” nhỏ.

“Trước hết là điều kiện tiên quyết. Đây là dungeon có thời gian giới hạn ba mươi phút, và đội hình cố định.”

Dòng chữ “30:00” được viết thật to.

“Phiền phức quá đi mất.”

“May mà tôi không đi đó.”

Akiyama-san, người nãy giờ vẫn xem chúng tôi chiến đấu với nụ cười trên môi, rùng mình lắc đầu.

“Tiếp theo là hành trình trong dungeon. Không có quái vật nào xuất hiện, nhưng lại có bẫy chết người. Ở đây, chúng ta phải cố gắng không dính bẫy và vượt qua nhanh nhất có thể.”

“Nếu không nhanh thì sẽ hết thời gian mất thôi.”

“Ngoài ra, nếu healer chết thì sẽ không thể hồi sinh được, nên Ako-kun tuyệt đối không được dính bẫy.”

“Không thể đâu!”

Kể cả khi bị nói là không thể thì cũng vậy thôi.

“Và trùm cuối Valentinus Dark Valentine. Nó sử dụng bốn loại kỹ năng. Bitter or Sweet, gây ra hai loại hiệu ứng trạng thái bất thường và chỉ được giải trừ một loại cụ thể. Chocolate Rush, tấn công ngẫu nhiên trong bản đồ. Chocolate Hammer, gây sát thương lớn lên một mục tiêu.”

Kết quả phân tích được viết nguệch ngoạc lên bảng.

“Và Valentine of the End, gây ba đòn sát thương liên tiếp theo phần trăm HP, năm phần mười, năm phần mười, rồi bảy phần mười lên toàn bộ. Đó là tất cả.”

“Rắc rối thật đấy.”

Đúng là một dungeon rắc rối và một con quái vật rắc rối.

p084.jpg

Thế nhưng…

“…Đối với chúng ta thì nó không khó đâu nhỉ.”

“Ừm, đúng vậy.”

“Ế?! Gì cơ?!”

Ako đứng bật dậy, lắc đầu lia lịa.

「Không đơn giản đâu! Khó lắm, khó lắm luôn đó!”

“Đúng vậy mà.”

“Hả?”

Tôi gật đầu, Ako ngạc nhiên hỏi.

“À ừm, rốt cuộc là sao ạ?”

“Cái mê cung này, chỉ có mỗi Ako là thấy khó thôi.”

“…Chỉ mình em thôi sao?”

Đúng vậy, chỉ mình Ako thôi.

Chắc chắn là vậy rồi.

“Ngay từ đầu đã thấy lạ rồi. Nhiệm vụ thì tất cả chúng ta đều nhận, người đội trưởng tổ đội là tôi, vậy mà tên Valentinus ở cửa vào lại nói chuyện với Ako, đúng không?”

“À, đúng là vậy thật.”

“Chuyện đó nghĩa là sao vậy?”

“Có lẽ câu trả lời là đây.”

Tôi đưa cho Ako xem tấm hình thông báo sự kiện mà lúc nãy chúng tôi vừa thấy.

Trong hình vẽ có một ông lão Valentinus râu bạc trắng và một nhân vật Healer giống Ako đang đối đầu với ông ta.

Đúng vậy, Valentinus và ‘Cô gái Healer’ thách đấu với ông ta.

“Có lẽ bên vận hành game nghĩ rằng những nhân vật tặng sô-cô-la thường là Healer. Thế nên sự kiện lần này…”

Tôi vỗ nhẹ vào vai Ako an ủi và nói.

“Anh nghĩ đây là sự kiện thử thách kỹ năng Healer, chỉ có riêng Ako là gánh nặng lớn thôi.”

“Ếeeeeeee?!”

Ako đờ người ra như bị sét đánh. Nhưng mà, tôi không nghĩ được lý do nào khác.

“Quả đúng vậy. Ngay cả khi vào, Healer cũng chỉ giới hạn một người, mà bẫy trên đường đi lại dễ gây chết tức thì. Các đòn tấn công của trùm boss gần như là sát thương theo tỉ lệ phần trăm, cứng đến mấy cũng chẳng ăn thua gì.”

“Thậm chí HP nhiều còn có khả năng bất lợi nữa. Yếu hơn lại có khi ổn định hơn.”

“Mà nếu thấp quá thì sẽ chết vì Chocolate Rush và Hammer mất. Cũng phải có một mức nhất định chứ.”

“Đó là lý do vì sao Healer mới khó.”

“Không cần thay đổi trang bị đâu nhỉ. Sát thương gây ra vẫn hiệu quả mà, nếu tấn công chuẩn xác thì…”

“Đúng vậy, chỉ cần Ako-kun hồi máu kịp thời thì không phải là kẻ địch không thể đánh bại.”

“Khoan, khoan đã ạ!”

Này Ako, có chuyện gì vậy?

Ako, vừa thoát khỏi trạng thái cứng đờ, quay trở lại cuộc nói chuyện đang tiếp diễn.

“Em không thể làm được chuyện này đâu! Em không có kỹ năng để thử thách như vậy!”

“Cũng phải thôi.”

“Đúng vậy.”

Là Ako mà, bảo cô ấy phải có kỹ thuật Healer trong mê cung thì đúng là khó cho cô ấy thật.

Nghĩ vậy thì hơi bất lịch sự, nhưng chúng tôi gần như đã đi đến kết luận quen thuộc như mọi khi.

──Đúng lúc đó.

Có một người không phải game thủ cứng cựa như chúng tôi ở đó.

“Này, này, tôi cứ băn khoăn mãi.”

Đúng vậy, Sette-san, người duy nhất có kinh nghiệm thực chiến, vừa xem xét cách hành động của kẻ địch vừa nói.

“Cái này… khó đến mức không làm gì được sao?”

Đó là một câu hỏi rất thật lòng.

“Nếu nói thực tế thì, độ khó ở mức trung bình khá. Nếu không dùng một Healer có kỹ năng điều khiển xuất sắc, thì rất khó để vượt qua một cách ổn định.”

Master trả lời với vẻ mặt khó xử.

Ừm, tôi cũng nghĩ vậy.

“Vậy sao. Cứ tưởng cố gắng là sẽ vượt qua được ấy chứ.”

“Cũng không phải là hoàn toàn bất khả thi.”

Segawa khẽ nhún vai.

“Thực ra cũng không quá khó đâu. Mấy cái bẫy trên đường thì mức bình thường cũng vượt qua được, mà mấy đòn tấn công của trùm boss thì ít chiêu thức nên dễ nắm bắt lắm.”

“Tuy nhiên, để xử lý tất cả bẫy trên đường và các trận đấu với boss một cách ổn định và không gặp vấn đề gì, thì chỉ có những người có kỹ năng chơi game kha khá mới làm được thôi.”

“Đúng vậy.”

Sette-san nhìn quanh những người đang gật đầu như chúng tôi rồi nói,

“…À, tôi có một chút thắc mắc.”

Cô ấy đưa ngón trỏ lên môi, làm một động tác hơi đáng yêu, rồi hỏi.

“Ako-chan chơi game này lâu rồi nhỉ?”

“Sắp được ba năm rồi ạ!”

Ako ưỡn ngực tự hào.

“…………Khụ.”

Không hiểu sao nhìn thấy cảnh đó, Segawa lại tỏ vẻ khó chịu.

Là về kích thước ư? Hay là vấn đề về kích thước?

Nhìn Ako như vậy, Akiyama-san càng tỏ vẻ khó hiểu hơn và nói:

“Chơi lâu như vậy rồi mà không làm được mức trung bình khá sao?”

“…………”

“…………”

Không khí chững lại.

Cái… Cái cô này nói toẹt ra rồi! Nói toẹt ra rồi!

Cô ấy đã nói ra điều mà mọi người đều nghĩ nhưng chẳng ai dám nói!

Chuyện này chẳng có gì đáng để ngưỡng mộ hay thán phục cả!

“Cuối cùng thì cậu cũng nhận ra rồi đấy, Nanako.”

“Cứ nghĩ là sớm muộn gì cũng vậy thôi.”

Segawa và tôi cúi mặt xuống, khẽ trao đổi ánh mắt.

Sette-san, người đã chơi game lâu hơn và tích lũy được kha khá kiến thức.

Cô ấy cuối cùng cũng nhận ra rồi.

Rằng Healer chính của chúng tôi, dựa vào thời gian chơi, rõ ràng là quá kém.

“…À ừm.”

Có lẽ cảm nhận được điều gì đó trong bầu không khí đang bao trùm câu lạc bộ, Ako đưa tay lên mặt, làm một điệu bộ quen thuộc rồi nói.

“Có khi nào… kỹ năng chơi game của em, thấp quá không ạ?”

“Chuyện đó thì… cái đó…”

“Nói to ra thì hơi khó.”

“Vậy thì xin hãy nói nhỏ ạ.”

“…Chắc tầm kỹ năng của người mới chơi Healer được một tháng.”

“Á uuuuu!”

“Nói nhỏ thì nội dung cũng có thay đổi gì đâu.”

Mấy người này đang làm cái gì vậy chứ.

“Thực ra trong lòng em cũng nghĩ có khi là như vậy, nhưng quả nhiên là vậy thật ạ.”

“Nội tâm hay gì chứ, bọn này đã bảo cậu cố gắng hơn chút đi rồi mà.”

“Chuyện đó cứ như là đang đòi hỏi trình độ của dân ‘cày game’ vậy chứ.”

“Cứ tưởng cậu có trình độ bình thường rồi chứ…”

Có vẻ như những lời khuyên nhẹ nhàng của chúng tôi đều bị Ako bỏ ngoài tai.

“Sau khi xem giải đấu vừa rồi, em chợt nghĩ có khi mình chẳng biết gì nhiều thì phải.”

“Nhưng đó cũng là một trong những lý do khiến tôi thắng trận, có vấn đề gì đâu.”

“Đầy đủ vấn đề rồi đấy ạ!”

Ako gục mặt xuống, vai rũ rượi.

“Thôi nào, vui lên đi. Kỹ năng chơi game đâu phải là tất cả.”

“Từ trước đến giờ vẫn ổn mà.”

“Chúng ta đâu có nhắm đến đỉnh cao đâu, cứ vui vẻ là được rồi.”

Chúng tôi đồng loạt an ủi, nhưng Ako ngước mắt nhìn tôi và nói:

“Nhưng Rushian, anh có nghĩ rằng cái mê cung này, anh có thể dễ dàng vượt qua phải không?”

“Ướt!”

T-thật khó xử khi bị hỏi như vậy. Tôi bất giác lảng mắt đi.

Mặc dù không dám nói là nội dung cuối cùng của game, nhưng nếu có thể làm được như vậy thì có lẽ sẽ vui hơn… tôi… nghĩ vậy…

“Shu-chan cũng vậy, có nghĩ rằng với thời gian chơi của mình, bình thường thì kỹ năng phải giỏi hơn phải không?”

“K-không… tớ thì…”

Người tiếp theo bị Ako nhìn chằm chằm là Segawa.

“Master cũng vậy, có khi nào Master nghĩ rằng nếu Healer không phải là em thì Master đã có thể làm được nhiều điều khác hơn không?”

“Cái đó, cái đó thì…”

Ngay cả Master cũng lập tức lảng mắt đi khi bị Ako nhìn chằm chằm.

Tôi lén cố gắng trao đổi ánh mắt với đồng đội để xem phải làm gì trong tình huống này.

“Này, phải nói gì với Ako đây?”

“Biết đâu được. Cậu định lấp liếm à?”

“Bình thường thì đúng là vậy…”

Thông thường, chúng tôi sẽ chỉ nhẹ nhàng bỏ qua rằng mọi thứ vẫn ổn.

Thế nhưng, kể từ khi Master bắt đầu xem mắt (?), chúng tôi dần dần thành thật với nhau hơn, dù có thể điều đó sẽ khiến đối phương khó chịu.

Chẳng hạn như Segawa thuyết giáo Ako khi cô ấy đến trường với mái tóc bù xù: “Thật đấy, ít nhất cũng phải nhìn gương trước khi đến chứ!” hay Ako giận dỗi Segawa khi cô ấy tự nhận không phải Otaku ngay trong lớp: “Nếu mấy cái thứ đó mà chiếu trên anime hay TV là tôi đổi kênh ngay, ghê muốn chết!”, thì bị Ako phản bác: “Không cần nói đến mức đó đâu ạ!”

Cứ như thể lúc nào cũng nơm nớp lo sẽ dẫm phải "địa lôi", nhưng cũng có cảm giác như cả hai đang từng chút một tiến sâu vào thế giới của nhau.

Cũng không hẳn là vì vậy đâu, nhưng…

“Thử nói ra xem sao?”

“Ừm… Ako cũng có vẻ quyết tâm, thế thì được thôi nhỉ?”

“Với lại, dungeon lần này vốn là do Ako muốn mà.”

Cả bọn đồng loạt gật đầu. Thế là cả lũ đã nhất trí.

Tốt rồi, nói thôi. Vì tương lai của Ako nữa.

“Này Ako, nói thật nhé.”

“Vâng.”

“Nếu em làm tốt mấy thao tác cơ bản anh dạy đi dạy lại bao lần rồi, thì nhiêu đây đáng lẽ đã vượt qua được rồi.”

“Hự!”

“Thật sự mà nói, làm Healer mấy năm trời mà chỉ số PS (Personal Skill – kỹ năng cá nhân) tệ đến mức này thì tôi cũng chịu.”

“Khụ!”

“Mỗi khi dắt Ako đi chung với đội ngẫu nhiên, tôi thấy hơi có lỗi với mấy thành viên khác.”

“Á u á u u u!”

“Mà này Ako-chan, cậu cứ bảo thế giới game mới là thật, thế sao cậu chơi game dở tệ vậy hả?”

“Nyaaaaa!?”

Trước lời nói thật lòng của mọi người, cộng thêm cả của Sette-san nữa, thanh HP của Ako đột ngột tụt về 0.

Ako, người bị đánh gục, đổ sụp xuống ngay tại chỗ.

“Chết rồi, nói thật hơi quá rồi!”

“C-cố lên Ako! Chỉ là vết thương chí mạng thôi mà!”

“Không sao đâu, dù là ‘địa lôi’ thì vẫn là đồng đội!”

“M-mọi người đang an ủi hay đang giáng đòn kết liễu vậy?”

Cả hai ạ.

Nhưng mà, đúng là hơi quá đáng thật. Ako có sao không nhỉ?

Trước sự lo lắng của tôi, Ako từ từ đứng dậy.

Khuôn mặt cúi gằm, bị mái tóc dài che khuất nên chẳng thấy được biểu cảm gì.

“A-Ako…?”

“Fufu… Fufufu…”

Ớ, cô ấy đang cười ư!?

“Rõ rồi… Tôi rõ rồi!”

Ako chợt ngẩng mặt lên.

“Để tôi cho mọi người thấy!”

Cô ấy nhìn thẳng vào chúng tôi, giơ cao cánh tay và hét lớn.

“Tôi cũng là một game thủ online tử tế! Tuyệt đối không phải chơi game cho vui đâu! Lúc nào cũng chơi hết sức, hết mình! Tôi sẽ không để mọi người gọi tôi là ‘địa lôi’ mãi được!”

Ồ, ồ…

Ako, Ako đang bừng bừng ý chí chiến đấu!

“Tuyệt đối sẽ vượt qua dungeon này bằng khả năng Healer của tôi! Tôi sẽ làm được! Và tôi sẽ tặng Rushian một thanh socola tuyệt vời nhất! Hãy chờ xem nhé, Rushian!”

“À, vâng…”

“Mục tiêu: Thoát khỏi biệt danh ‘địa lôi’! Socola tuyệt nhất, Valentine tuyệt nhất! Tôi sẽ cho Thánh Valentine thấy sức mạnh tình yêu của tôi!”

Ako hừng hực khí thế.

Lâu lắm rồi tôi mới thấy Ako có tinh thần chơi game đến vậy.

Có lẽ Ako cũng có những suy nghĩ của riêng mình…

Nhìn cô ấy như vậy, Hội trưởng bỗng thốt lên.

“Sự kiện này sẽ diễn ra đến khi nào nhỉ?”

“Thứ Hai tuần sau là Valentine, nên nó giới hạn trong một tuần thôi.”

“Một tuần… Liệu có kịp không nhỉ?”

“Kịp… Không, phải làm cho kịp. Ako đã nói sẽ cố gắng, không cổ vũ thì sao được.”

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta là đồng đội mà.”

“Ừm, chúng ta sẽ tự tay bồi dưỡng Ako-kun thành tài!”

Và thế là, “Chiến dịch Ako thoát khỏi biệt danh ‘địa lôi’ mừng Valentine” đã bắt đầu.

†††††††††

Đúng lúc nên câu lạc bộ kết thúc, hẹn mai cố gắng tiếp.

“Thì ra tôi đúng là Ako ‘địa lôi’ thật…”

“Xin lỗi, chuyện này anh không phủ nhận được.”

“Ngay vào thời điểm quan trọng thế này, cận kề Valentine mà sự thật phũ phàng lại ập đến…”

“Anh nghĩ là em cố tình không nhận ra thôi, chứ sự thật vẫn ập đến với chúng ta mỗi ngày mà?”

“Đừng nói vậy màaaa!”

Ako lắc đầu nguầy nguậy. Mái tóc dài đung đưa chạm vào má tôi, hương thơm ngọt ngào, không biết làm cách nào mà cô ấy có được mùi hương ấy, cứ thế len lỏi sâu vào tận óc tôi.

“Kỳ lạ thật đó. Thực tế có vẻ công bằng, nhưng lúc nào cũng phán quyết bất lợi cho tôi.”

“Phán quyết? Thực tế làm gì có trọng tài đâu mà phán quyết.”

“Cuộc đời tôi, tôi cảm thấy trọng tài luôn là kẻ thù.”

“Trọng tài phải công bằng chứ nhỉ?”

Hôm nay cũng là tôi và Ako trên đường về.

Cũng có thể năm đứa cùng về, nhưng chẳng hiểu sao cứ thành ra hai đứa đi chung.

Nói đi nói lại thì cũng ít khi có dịp chỉ có tôi và Ako, nên tôi khá thích khoảng thời gian này. Tôi cũng mong Ako cũng nghĩ như vậy, nhưng chưa bao giờ hỏi thẳng lòng cô ấy.

Dần dần, những chuyện trước đây chưa từng nói cũng bắt đầu chia sẻ, nhưng… mấy chuyện đáng xấu hổ như vậy thì làm sao mà hỏi được.

“Này Rushian, nghiêm túc mà nói thì…”

“Ừm?”

Như thể đoán được suy nghĩ của tôi, Ako nghiêm mặt nói.

Tôi hơi hồi hộp nhìn Ako, cô vợ của tôi đỏ mặt một chút rồi nói:

“Vì tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, nên phần thưởng có thể là nụ hôn đầu của chúng ta không?”

“…Ako, em đang nói cái gì vậy với vẻ mặt nghiêm túc đó hả?”

“Không phải đùa đâu! Tôi thật sự nghĩ đã đến lúc chúng ta có thể rồi!”

“Con gái thì đừng có nói kiểu ‘có thể’ hay ‘được rồi’ như thế chứ.”

Tôi đây còn thấy ngại nữa là.

“Được màaa, làm đi màaa.”

“Gì vậy, cái kiểu mời mọc cộc lốc thế kia.”

Đâu phải vợ chồng già đâu mà.

“Ưm, vậy thì, cách mời mọc nào hay hơn nhỉ… Ờm…”

Ako chợt lộ vẻ mặt như vừa nghĩ ra điều gì đó, rồi đập tay một cái “bộp”.

“Lời mời gọi khuấy động tình cảm yêu đương khiến Rushian muốn hôn ngập tràn.”

“Đừng có mời mọc bằng cái kiểu diễn giải cộc lốc nghe đâu đó như thế chứ!”

“Tôi nghĩ đây là cảm xúc thật lòng của tôi mà.”

“Thật lòng thì cũng không phải cái gì cũng được bỏ qua đâu.”

Trong lúc tôi đang khéo léo lảng tránh, Ako bỗng nhiên tỏ vẻ thật sự lo lắng.

“Này, chẳng lẽ anh không thích sao, Rushian?”

“Đâu có, tuyệt đối không phải là không thích đâu.”

Tôi lại làm cô ấy lo lắng rồi.

“Bỏ qua chuyện lo lắng vì chưa có kinh nghiệm gì đi, thì anh cũng rất mong muốn điều đó mà.”

Vậy thì tại sao lại ngăn cản ư?

“Chỉ là anh lo Ako sẽ không kìm chế được thôi.”

“…Kìm chế?”

Cô ấy làm mặt như thể vừa nghe thấy một từ lạ lẫm vậy.

“Này, lần đầu tiên rất quan trọng, nên phải xem xét không khí các thứ chứ phải không?”

“Đúng vậy. Đêm Giáng Sinh thì rất tuyệt vời đó chứ.”

“Em gái anh xin lỗi.”

“Rất tuyệt vời đó chứ!”

“Thật lòng xin lỗi.”

Thôi quay lại chuyện chính đi.

“Nói ngược lại, một khi đã trải nghiệm rồi, thì sau đó là tự do phải không?”

“Lúc nào cũng có thể!”

Chính cái “lúc nào cũng có thể” đó mới là vấn đề.

“Cứ nghĩ đến ‘lúc nào cũng có thể’ là anh lại tưởng tượng ra cảnh Ako, ngay giây phút gặp anh ở trường vào buổi sáng, liền vô cớ đòi hôn.”

“…”

“Rồi thì, cứ đến giờ ra chơi là Ako lại đòi hôn, chẳng hạn.”

“…………”

“Chắc không đến mức đó đâu… Không, đúng vậy mà. Xin lỗi, chắc anh tự kỷ ám thị quá rồi, hahahaha.”

“………………”

“A-ahahaha…”

“………………”

“Này, nói gì đi chứ.”

“Nụ hôn chào buổi sáng, đó là điều cơ bản của vợ chồng mà nhỉ?”

“Thật sao!?”

Mặc dù là tôi khơi chuyện ra, nhưng mà, cô ấy nghiêm túc thật sao! Nỗi lo của tôi thành hiện thực rồi sao!

“Này, nói trước cho em biết, nếu Ako cứ hôn anh với tần suất mà em gửi biểu tượng hôn trong LA thì chắc chắn ở trường sẽ bị nghiêm khắc giáo huấn đấy.”

“Không đời nào, chỉ vì nụ hôn mà trường lại giận dữ chứ…”

Ako cười vô tư, nhưng mà…

“Trường sẽ giận dữ đó… Thật sự đó…”

Tôi thở dài giải thích.

“Nói nghiêm túc nhé, tiếp xúc không phù hợp với người khác giới, chỉ cần bị phát hiện một lần thôi là phải viết tối thiểu mười bản kiểm điểm đấy.”

“Eeeeeeeeeee!?”

Dù đã được chỉ bảo rồi, nhưng nếu còn tiếp diễn vài lần nữa thì có thể bị kỷ luật nặng hơn đấy.”

Tôi đã dò xét tỉ mỉ, kể cả những vụ việc trong quá khứ, nên đây hoàn toàn là sự thật. Tại sao tôi lại điều tra những chuyện đó thì, ờm, đừng hỏi nhé.

“Kỳ cục thật đấy, tình yêu phải là tự do chứ! Hiến pháp đã quy định rồi mà!”

“Vậy thì đọc to cái Hiến pháp đó lên xem nào.”

“Tôi tra Google được không?”

Thế thì là gian lận rồi.

“Thầy cô và Hội trưởng cũng hơi lo lắng về chuyện này. Hai người ấy chỉ muốn tôi và Ako không gặp rắc rối thôi, nhưng nếu chúng ta gây chuyện trong câu lạc bộ, chắc chắn cả hai người ấy cũng sẽ bị vạ lây. Ví dụ như chuyện học lên của Hội trưởng hay đánh giá của thầy cô chẳng hạn.”

“Ưm… Chuyện đó thì không được rồi ạ…”

Đấy, không được mà.

“Thế nên, chúng ta cứ hoãn lại đã, nhé?”

“…Tôi hiểu rồi ạ.”

Ako nghiêm túc gật đầu,

“Tôi sẽ cố gắng nghĩ ra một kế hoạch nào đó.”

Cô ấy lại nói điều không hiểu.

Thôi được rồi, chỉ cần cô ấy hiểu là chúng ta tạm thời dừng lại đã là được rồi.

“Nhưng mà tôi cũng thấy nhẹ nhõm một chút. Vì là vợ chồng mà lại không có gì đặc biệt thì đôi khi tôi thấy lo lắm.”

“Chuyện đó thì tôi xin lỗi. Mà, chúng ta đâu phải vợ chồng thật đâu.”

Tôi thấy có lỗi vì đã khiến cô ấy phải lo lắng như thế.

“Nhưng mà này, tôi nói cho mà biết, tôi mới là người phải nhẫn nhịn đấy nhé. Vì tôi thích Ako nhiều hơn cái mức mà Ako thích tôi nhiều hơn hẳn mà.”

Khi tôi nói dứt lời, Ako giật mình khẽ run lên, rồi vừa đỏ mặt vừa lắc đầu.

“Không đời nào có chuyện đó đâu ạ, tôi mới là người nhẫn nhịn hơn chứ. Tình yêu của tôi dành cho Rushian mãnh liệt hơn nhiều mà.”

“Đâu có đâu! Nếu coi tình cảm của Ako là cấp độ 50 thì của tôi phải lên đến 80 rồi!”

“80 á, tại sao lại là một con số lừng chừng như vậy chứ! Tôi đã chạm trần lâu rồi!”

“Chạm trần thì còn gì để hơn nữa! Tôi vẫn còn, vẫn còn chỗ để thích cậu hơn nữa cơ mà!”

“Tình yêu của tôi còn vượt cả giới hạn tối đa nữa! Là sự bứt phá giới hạn của tình yêu đấy!”

“Ai gọi đấy là chạm trần bao giờ!”

“Nó còn ẩn chứa khả năng vượt qua giới hạn của sự bứt phá giới hạn nữa đấy.”

“Tình yêu của Ako đúng là lạm phát kinh khủng!”

Ấy khoan đã, tại sao chúng tôi lại đứng giữa đường mà cãi nhau những chuyện đáng xấu hổ như thế này chứ!

Đây là con đường về nhà sau buổi sinh hoạt câu lạc bộ, nên có cả những học sinh khác mặc đồng phục giống chúng tôi đang đi bộ.

Ôi, họ đang nhìn, đang nhìn về phía này kìa!

“Á, ánh mắt mọi người…”

“Đúng rồi ạ…”

Ako cũng nhận ra, cô ấy hơi cúi đầu xuống che mặt.

“…Thôi, thôi chúng ta dừng chuyện này lại đi, mọi người đang nhìn kìa.”

“Vâng ạ… Vả lại cũng không có hồi kết mà.”

“Tuy vui thật đấy,” Ako thì thầm như vậy, rồi lại rúc sát vào tôi thêm một bước nữa.

Tranh cãi kiểu này là chủ đề duy nhất mà tôi và Ako cãi nhau.

Dù không biết người ngoài nhìn vào có coi đó là cãi nhau không nữa.

“Vậy thì lần này tôi phải cố gắng thật nhiều rồi. Phải chứng minh tình cảm của mình trong ngày Valentine mới được.”

“Ồ hố, định vượt ải để thể hiện cấp độ tình yêu của mình đây mà.”

“Đúng vậy ạ!”

Ako cười tươi, ưỡn ngực nói với vẻ tự mãn.

“Cuối cùng thì cũng đến lúc tôi phải tung hết sức rồi.”

“Thế trước giờ cậu chưa dốc hết sức à?”

“Này, có phải có nhiều cấp độ dốc sức không? Như dốc sức vừa phải, dốc sức thật sự, rồi dốc sức đến giới hạn nữa mà.”

Vừa nói, Ako vừa vung chiếc cặp đi học trong một tay, giọng đầy năng lượng.

“Dù những gì cô ấy nói rất vô lý, nhưng tôi ghét cái cảm giác mình lại hiểu được tấm lòng cô ấy.”

“Tôi cảm giác như mình chưa bao giờ thực sự thử thách giới hạn thật sự trong đời cả.”

“Thì cũng đúng. Tôi cũng chưa từng nghĩ mình chạm đến giới hạn thật sự… chưa nhiều lần đâu.”

“Đã có vài lần rồi sao?”

“Ít nhất là lần tôi chạy đến cứu Ako khỏi Neko Hime-san thì đúng là giới hạn rồi.”

“A, là lúc đó ạ…”

Đó là lần đầu tiên tôi chạy đến mức kiệt sức như thế. Sau đó tôi bị đau cơ kinh khủng.

“Anh đã vì tôi đến mức, đến mức đó sao!”

“Dù cậu có nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh như thế thì…”

“Tôi sẽ làm được! Tôi sẽ trở thành một Healer tài giỏi!”

“Ừm, trong phạm vi không khiến cậu ghét bỏ, chúng ta cùng cố gắng nhé.”

Không cần phải giỏi giang đâu. Chỉ cần Ako vẫn là Ako không thay đổi gì so với trước đây là được rồi.

Tôi chỉ mong tình cảm của Ako sẽ được đền đáp xứng đáng.

p106.jpg

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận