Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 6

Chương 3: Truyện kể về Mizukihime

0 Bình luận - Độ dài: 18,212 từ - Cập nhật:

t004.jpg

Thông thường, mấy món đồ điện tử vẫn thường ngự trị như thể chúng là chủ nhân căn phòng câu lạc bộ này, nhưng hôm nay lại bị đẩy dạt vào một góc. Thay vào đó, trên bàn bày đầy bánh kẹo, đồ uống và cả những món ăn nguội cũng chẳng hề hấn gì. Một cây thông nhỏ cũng được trang trí, chớp nháy những ánh đèn dịu mắt. Bảng trắng thường dùng để liên lạc hay họp bàn chiến lược thì giờ đây chi chít những dòng chữ nhảy múa bằng đủ loại bút màu: “CÂU LẠC BỘ TRÒ CHƠI ĐIỆN TỬ HIỆN ĐẠI – TIỆC GIÁNG SINH!”

“…Hội trưởng, cô chuẩn bị cái này từ lúc nào vậy?”

“Ta làm một mình đó. Xong xuôi từ hôm qua rồi.”

“Ngày lễ mà cô làm cái quái gì không biết…”

“Thật tội nghiệp khi tưởng tượng ra cảnh Hội trưởng cứ tủm tỉm một mình chuẩn bị.”

May quá, không ai đến thì chắc Hội trưởng đã lật tung bàn lên rồi.

Ngày 24 tháng 12.

Tiệc Giáng sinh đầu tiên của Câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Hiện đại đã diễn ra suôn sẻ.

“Ngay trước đó đã có đủ thứ rắc rối… Chỉ cần tổ chức được thôi là tôi, tôi…”

“Đâu đến mức phải khóc lóc đâu. Thôi nào, không sao đâu mà.”

Hội trưởng nước mắt lưng tròng dù tiệc còn chưa bắt đầu.

À thì, cũng đúng thôi, nào là kẻ bám đuôi khủng khiếp đòi cưới xin, rồi đủ thứ chuyện khác nữa mà.

“…Có vấn đề gì sao, meow?”

“Không ạ, không có gì đâu, cô đừng bận tâm, cô giáo.”

Tất cả đồng lòng, bí mật này tuyệt đối không được để Miêu Cơ biết.

Dù sao cũng chỉ có hai ba ngày ngắn ngủi thôi.

Mà lỡ vì chuyện đó mà câu lạc bộ bị giải tán thì kinh khủng lắm.

Sau chuyện đó, Ako không gặp phải điều gì bất trắc.

Dù trường đang nghỉ nên cô nàng cứ ở nhà, nhưng hôm nay vì để cẩn thận, Hội trưởng đã đích thân lái xe nhà đến đón cô bé.

“Này Ako, xe của Hội trưởng có phải limousine không?”

Segawa háo hức hỏi.

Ở Nhật Bản mà chạy limousine khắp nơi thì cũng hơi quá đáng rồi.

“À thì, là một chiếc xe bình thường có cái tên nghe ngon lành lắm.”

Ako đáp mà chẳng có vẻ gì là để ý.

“Nghe ngon lành…?”

“Giống như lát thịt nướng vậy đó.”

“À, ừm…”

Roll nhỉ. Sloth nhỉ.

À, hiểu rồi, dễ hiểu thật.

“Đó là chiếc xe mà giá trị thực tế có thể mua được cả một căn nhà… Đâu có ai lái xe đó ở Nhật đâu chứ…”

“Nói ‘giá trị thực tế’ thì hơi quá đáng. Đây là sản phẩm chính hãng mà. Ai cũng có thể mua được hết.”

“Mua nổi đâu! Nếu nói mua được thì cô cho tôi đi.”

Nếu được thì tôi sẽ bán quách nó đi rồi cùng Ako sống hạnh phúc cả đời.

“Giá như tôi cũng có bạn trai có xe ngoại thì đâu cần đến mấy chỗ như vầy đâu chứ, meow…”

“Vậy thì chúng ta kết hôn trên game online đi.”

“Sao lại giới hạn mỗi game online chứ meow!”

Có vẻ như cô Miêu Cơ thật sự không có kế hoạch nào khác, nên cô ấy cũng đã chịu khó đến dự.

Mà nhân tiện, cô giáo xuất hiện ở phòng câu lạc bộ – nơi tổ chức tiệc, mắt hơi rơm rớm, và nói với vẻ hối tiếc:

“Học sinh tổ chức tiệc Giáng sinh ở trường nên mình phải đến đó chứ! Làm giáo viên vất vả lắm đó nha!… Cái lý do này, nói thật là tiện lợi kinh khủng luôn meow…”

Dường như thế giới của người lớn cũng có đủ thứ rắc rối.

“Mọi người đến cả rồi sao? Merry Christmas!”

Cuối cùng thì Akiyama cũng đến.

Tôi không nói ra vì sợ Ako sẽ giận, nhưng đồ mặc thường ngày của cô ấy đáng yêu thật.

Tôi không biết phải gọi thế nào, nhưng dưới chiếc áo khoác dài là một chiếc váy ngắn chỉ hé ra một chút. Chắc cái điểm nhấn là cái phần hé ra một chút đó. Chắc vậy.

“…?”

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, Akiyama xoay một vòng để kiểm tra trang phục của mình.

Có vẻ tự chấm điểm thấy đạt, cô ấy gật đầu “Ưm!”

“Cảm ơn nhé.”

“…Tôi có nói gì đâu?”

Người này cũng đã quen với kiểu giao tiếp không lời thường thấy trong game online rồi.

Và rồi, cô ấy nhích sát lại gần tôi, nói nhỏ:

“Tớ nghe Akane nói là Rushian bị kẻ bám đuôi, còn Ako thì bị đe dọa đúng không?”

“Ừm, chuyện đó xong rồi nên không sao đâu.”

“…Sao không ai gọi tớ hết vậy?”

Bị hỏi bằng giọng trách móc như thế thì tôi cũng bó tay.

Lý do đơn giản lắm, đó là…

“…Cả Ako và tôi đều không có thông tin liên lạc của cậu mà.”

“Ako-chaaaaaaaan, mình kết bạn Line đi màaaaaaaaaa!”

Sette bán tín bán nghi lao về phía Ako.

“Tớ không dùng Line.”

“Sao cậu lại nói dối như vậy chứ!”

Cái đồ ác nữ đó… Đúng là ác nữ mà…

Cô nàng che mắt “Ư ư ư…” một lúc rồi lấy lại tinh thần, bất ngờ rút ra một cái túi có hình ông chú tóc trắng.

“Cái này, là quà tặng! Gà của Kentocky đó, tớ đã phải xếp hàng mới mua được đó nha!”

“…………”

“…………”

Sette cười tủm tỉm, tôi và mọi người nhìn nhau im lặng rồi chỉ vào một góc bàn.

“Kentocky xin mời đặt ở đó ạ.”

“Hả?”

Ở đó đã có sẵn hai thùng Party Barrel của Kentocky rồi.

“Bị, bị trùng rồi sao!?”

Đây là hậu quả của việc không quen với không khí Giáng sinh.

Cứ nghĩ là mua Kentocky là được rồi, đại loại thế.

Ảnh hưởng của quảng cáo rõ ràng quá mà.

Không biết có ăn hết chừng này gà không đây.

“Thôi nào, vậy là tất cả đã có mặt rồi nhỉ.”

“Bắt đầu tiệc thôi nào.”

Không biết có nâng ly không đây.

Lần đầu tiên dự tiệc Giáng sinh có con gái nên tôi hồi hộp ghê.

Thấy vậy, Hội trưởng đẩy một túi giấy trắng vào tay tôi.

“Vậy thì, thay đồ đi.”

“…Thay đồ ạ?”

“Ừm.”

Tôi nhìn mọi người để hỏi “Ý là sao ạ?” thì ai cũng gật đầu như thể “Đương nhiên rồi còn gì.”

“…Tôi đi đây.”

“Xong rồi thì gọi nha~”

Ngay từ đầu buổi tiệc tôi đã bị đuổi ra khỏi phòng.

Hành lang lạnh lắm, lạnh lắm luôn.

Mở túi giấy ra, bên trong là bộ đồ quản gia mà tôi đã từng mặc.

Cái bộ mà Hội trưởng mang đến hồi lễ hội văn hóa dù chẳng dùng làm gì đó.

Còn giữ lại cái này sao…

“Thôi, thay đồ thôi…”

Dù sao trong trường cũng chỉ có bọn tôi, nên tôi vừa run vừa vội vã thay đồ.

Vừa tra cách thắt cà vạt trên điện thoại, vừa đúng lúc mọi thứ xong xuôi thì trong phòng câu lạc bộ cũng có tiếng gọi:

“Rushian, xong rồi đó~ Mời vào~”

“Vâng!”

Tôi xin phép, nói rồi mở cửa, trước mắt tôi là…

“Merry Christmas!”

Pằng pằng pằng pằng! Loạt pháo giấy liên tục nổ vang.

Giật cả mình! Này, lúc tôi đang tập trung nhìn xem mọi người mặc đồ gì thì làm cái gì mà làm ồn giật mình vậy chứ, đừng làm thế nữa!

“T-tim tôi suýt ngừng đập…”

“Thế sao? Đáng yêu đến thế sao? Khà khà khà.”

Giọng của Segawa đầy vẻ oai vệ.

Đúng rồi, tôi muốn xem quần áo.

Tôi nhìn lại mọi người, ở đó là── những ông già Noel đang đợi.

“Ai cũng mặc đồ ông già Noel sao…”

“Quy tắc là phải phù hợp với game mà. Chừng nào trang phục ông già Noel còn thịnh hành trong game, thì chúng ta cũng phải mặc thế này.”

Hội trưởng nói, trong bộ đồ ông già Noel hở lưng như váy dạ hội.

“Nhìn này Nishimura-kun, Ako-chan quyến rũ chết đi được!”

Sette trong bộ đồ ông già Noel với chiếc váy xòe rộng có tùng váy, đẩy Ako ra trước mặt tôi.

“C-có đáng yêu không ạ?”

Không hiểu sao trang phục ông già Noel của Ako lại hở ngực.

Dù có lông trắng ở khắp nơi, nhưng làn da trắng ngần của Ako còn tỏa sáng hơn thế.

“Đ-đáng yêu lắm, ừm, rất rất đáng yêu.”

“Ehehehehe.”

“Thôi thôi nổ tung nổ tung rồi đó.”

Segawa, người đặc biệt hợp với màu đỏ, mặc một bộ đồ ông già Noel với váy ngắn cũn cỡn.

“Không khuyến khích những bộ đồ gợi cảm quá đâu đó, meow.”

Neko Hime-san… có cả tai mèo nữa này.

Nhưng mà, đây đúng là một cảnh tượng tuyệt đẹp.

Năm cô gái Santa. Người nhận quà là tôi.

Ôi… tuyệt vời, đúng là một tác phẩm tuyệt vời…

“Giáng sinh, chính là ở đây!”

Tôi bất giác thốt lên lời cảm thán.

“Có sẵn từ đầu rồi mà.”

“Cái chỗ mà cậu vui vẻ một cách chân thật như thế, đúng là điểm tốt của cậu.”

“Đây là quà cho Rushian ngoan ngoãn đây~”

“Trao đổi quà để sau đã, trước hết là buổi gặp mặt này.”

Guild Master vừa nói vừa lật nhẹ tờ giấy.

Trên đó ghi: Bảng phân chỗ ngồi.

“Ừm, phía nam là tôi, Segawa, và Guild Master…”

“Phía nữ là Ako, Nanako và sensei…?”

“Cấu trúc y hệt lúc chúng ta chơi game nhỉ.”

Guild Master nói với vẻ mặt tự mãn.

“Lúc chơi game thì là nhân vật nam, nhưng ngoài đời thì gần như toàn con gái…”

“Tôi đúng là một chấm đen giữa một rừng hồng.”

Đúng là một đội hình harem điển hình.

“Vậy thì tất cả vào chỗ đi. Bữa tiệc bắt đầu thôi!”

“Tôi đây là lần đầu tiên tham gia tiệc Giáng sinh lẫn buổi gặp mặt đó.”

“Tôi cũng vậy ạ!”

Có thể thấy tất cả mọi người đều đang thấp thỏm, hào hứng.

Phải làm sao đây, tâm trạng tôi cũng đang dâng trào lên rồi.

“Làm thế nào đây? Chúng ta nên giới thiệu bản thân trước không?”

Không biết có phải đã quen rồi hay chỉ đơn thuần là vẫn bình tĩnh, Sette-san nói như thường lệ.

“Vậy, vậy thì… tôi xin phép trước!”

Không ngờ, Ako lại chủ động làm người mở màn.

Đến cả bầu không khí lúc này cũng khác hẳn mọi khi!

“Tôi là Tamaki Ako. Hôm nay tôi đến cùng chồng mình. Xin mọi người giúp đỡ.”

Ngay người đầu tiên đã tuyên bố là người có chồng rồi ư!?

“Gặp mặt thế này mà như vậy thì không phải phá luật sao!?”

“Khó xử quá, nếu là buổi gặp mặt thông thường thì sẽ khó xử lắm đó.”

“Nhưng người nói ra thì lại có vẻ cực kỳ hài lòng…”

“Vậy thì đến lượt tôi.”

Cảm giác càng nói sớm thì tổn thương sẽ càng ít, tôi, người ngồi đối diện Ako, liền mở miệng.

“Chào mọi người, tôi là Nishimura Hideki. Tôi đang nhắm đến Ako-san đang ngồi trước mặt tôi đây. Tôi đã quyết định ngay từ ấn tượng đầu tiên rồi.”

“Kyaaa, tôi cũng vậy ạ!”

“Mấy cái chuyện đó đáng lẽ phải bàn bạc trong cuộc họp chiến thuật của các cậu trai chứ!”

“Đúng đó, họp trong nhà vệ sinh mới là quy tắc!”

Có mỗi mình tôi vào được nhà vệ sinh nam thôi mà.

“Vậy thì tiếp theo là tôi.”

Guild Master nhanh chóng giơ tay.

“Tôi là Goshōin Kyō. Tự nói thì cũng không hay ho gì, nhưng tôi thuộc kiểu con trai ‘về nhà chăm lo việc nhà’ đó, nên rất mong được các bạn nhắm đến.”

“Gì vậy, đây là kiểu quảng cáo thẳng thừng hả!? Hay là tự hạ thấp mình!?”

Guild Master đã không ngần ngại hạ thấp bản thân để gây cười!

“Tôi là Saitō Yui! Hôm nay toàn các bạn trẻ nên tôi hơi hồi hộp chút, nhưng mong được giúp đỡ nyannn!”

Và rồi, sensei còn nói chen vào một cách hừng hực nữa!

“Có cả tư thế ‘nyannn’ kèm theo nữa đó!?”

“Dù có vẻ ngượng ngùng nhưng vẻ mặt tự mãn khi ngồi xuống chắc cũng là một điểm cộng cao đó nhỉ.”

Giữa lúc đó, Segawa, người ngồi cạnh tôi, đứng dậy đầy tự tin.

“Tôi là Segawa Akane. Hôm nay tôi đã từ chối những lời mời khác để đến đây, nên các người phải cảm ơn tôi đi chứ.”

Cô ấy “hừ” một tiếng rồi hất tay vào mái tóc buộc hai bên. Cô gái này, có khả năng đó!

“Đã tận dụng triệt để nhân vật của mình nha!”

“Cái chi tiết ám chỉ đã từ chối lời mời khác để đến đây cũng rất tinh tế đó!”

Đúng là Giáng sinh có khác, tất cả mọi người đều chiến đấu không khoan nhượng!

Và ánh mắt mọi người đổ dồn về Sette-san, người duy nhất còn lại.

“Ơ, ừm…”

Sette-san, dù đang bối rối vì tình huống nằm ngoài dự kiến, nhưng đúng là một người sành sỏi xã giao, cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nói:

“Tôi là Akiyama Nanako, học sinh năm nhất ạ. Hiện tại thì tôi là thành viên câu lạc bộ về nhà, nhưng hồi cấp hai thì tôi từng tham gia câu lạc bộ tennis. Gần đây tôi mới bắt đầu chơi game online nên cũng hơi ‘otaku’ một chút ạ. Giáng sinh mà tôi vẫn không có bạn trai, nên hôm nay tôi đến đây với ý định sẽ vui chơi hết mình đến cuối cùng, xin mọi người giúp đỡ!”

Cô ấy nói rõ ràng, dễ nghe, lại còn nở một nụ cười rất tươi nữa.

“…………”

“………………”

“Ơ?”

Trong không khí im lặng, cô ấy ngơ ngác nhìn xung quanh.

“Ể, sao mọi người lại mất hứng vậy!? Đây là lúc phải nói ‘Yeahhh!’ chứ!?”

“…Thì là…”

“Này!”

“Có gì sai sao!?”

Akiyama-san, với vẻ mặt sốc toàn tập, vội vàng thanh minh.

“Tôi đã quảng cáo cả sở thích ngoài trời lẫn trong nhà để mọi người dễ bắt chuyện! Lại còn tuyên bố không có bạn trai, rồi còn ám chỉ là sẽ ở lại đến cuối cùng để tránh mọi người mất hứng nếu có ai đó về giữa chừng nữa đó!?”

Không không, không phải vậy đâu.

Chúng tôi không phải muốn cô ấy làm mẫu đâu.

“Không có gì để ‘chọc’ cả.”

“Không có sự bất ngờ nào cả.”

“Là một ‘món ăn’ thì quá yếu.”

“Thiếu sự thú vị.”

“Nhân vật không nổi bật gì cả nha.”

Ngó lơ Sette-san đang sững sờ, chúng tôi nhanh chóng cầm lấy ly nước trái cây.

“Vậy thì, bữa tiệc bắt đầu thôi!”

“Merry Christmas!”

“Buổi gặp mặt không phải là như thếhh!”

Tiếng reo cụng ly vang lên, hòa cùng tiếng lòng của người sành sỏi xã giao.

“Kỳ lạ quá, không thể có một buổi gặp mặt như thế này được.”

“Có sao đâu, cứ là chính mình thì tốt mà.”

“Ưmm~”

Như muốn bắt đầu lại, Sette-san uống cạn ly nước trái cây, rồi nhìn chúng tôi và nói:

“Vậy thì, tạm thời chúng ta cứ trò chuyện đi!”

“…………”

“…………Trò chuyện?”

“Vừa nãy còn vui vẻ lắm mà sao tự nhiên lại im lặng vậy!?”

Dù bị nói vậy thì chúng tôi cũng khó xử.

“Cứ bị bảo ‘trò chuyện đi’ là lại im lặng nhỉ.”

“Bị bắt nói chuyện thì chịu thôi.”

Trò chuyện tự do ư? Hả?

Bị ép nói chuyện thì làm gì có ‘tự do’ nữa!

Ai cũng nghĩ vậy đúng không? Bình thường mà phải không?

“Đúng là cứng đầu mà!”

Sette-san giận dỗi.

Chúng tôi thì luống cuống.

“Căn bản là có gì để nói trong buổi gặp mặt thế này đâu chứ.”

Segawa nhún vai.

“Không cần phải bận tâm mấy chuyện đó đâu!”

Sette-san lắc lắc ngón tay, rồi ưỡn ngực tự mãn.

“Tìm được người mà mình có thể thoải mái nói chuyện về những điều mình thích mà không cần suy nghĩ gì, đó mới là điều quan trọng trong một buổi gặp mặt. Akane cũng muốn hẹn hò với người như vậy mà đúng không?”

“Điều đó thì không có ý kiến gì.”

Segawa liếc nhìn quanh phòng tiệc nhỏ hẹp và nói.

“Ngay từ đầu trong số những người ở đây, làm gì có ai mà không thể thoải mái nói chuyện với nhau chứ.”

“Đúng vậy mà.”

Bị bắt nói chuyện thì thấy khó xử, chứ bình thường thì chúng tôi có gì mà không thể nói với nhau được đâu.

Nhưng không biết nghĩ gì, Sette-san lại bặm môi với vẻ mặt khó xử.

“Ơ, ừm…”

Sette-san nhìn Ako với ánh mắt phức tạp, như thể không biết nên nói hay không nên nói.

“Không có ý kiến gì á… à, ừm… thôi vậy…”

“Tôi thích Rushian và Shu-chan hơi ‘ngốc’ một chút.”

“Đang đùa tôi đấy à?”

“Vậy thì hãy quyết định chủ đề trò chuyện đi!”

Nói như để lấp liếm, Sette-san đưa màn hình điện thoại ra.

“Ứng dụng mà khi nhấn nút sẽ hiển thị chủ đề trò chuyện!”

“Ồ, bây giờ các buổi gặp mặt dùng mấy cái đó hả.”

“Sensei, phát biểu nghe cứ như người lớn tuổi ấy.”

“Cấm dùng từ ‘người lớn tuổi’ nha!”

Cô này cũng dần quen với việc nói “nyannyan” rồi nhỉ.

Nhưng có mấy ứng dụng thế này thì có lẽ không lo thiếu chủ đề nhỉ. Phát minh của những người sành sỏi xã giao đúng là đỉnh.

“Vậy thì, bắt đầu!”

Cô ấy nhấn nút, chủ đề trò chuyện xoay vòng trên màn hình.

Và rồi, hiện ra là:

“Chuyện về gia đình! Viết tắt là?”

Không thể viết tắt được đâu. Đủ ngắn rồi mà.

“Chuyện về gia đình… gia đình ư.”

“Nói về Rushian cũng được không ạ?”

“Sẽ có ý kiến về việc có phải gia đình hay không nên đừng nói nữa.”

“Vâng ạ.”

Vậy thì, Ako giơ tay.

「Mọi người nghe con nói đây, bố mẹ con tệ lắm luôn đó!」

「Nói dối.」

「Chưa gì đã phủ nhận rồi! Nghe con kể đã chứ!」

Chứ có ai đời tưởng tượng ra cảnh bố mẹ cô bé lại đối xử tệ với Ako được chứ.

「À thì thế này, ban đầu cả nhà định tổ chức tiệc Giáng Sinh ở nhà, nhưng vì có sự kiện này nên con đã báo với bố mẹ là Giáng Sinh này không cần chuẩn bị cơm cho con đâu.」

「Y chang tôi.」

Master ‘ừ hừ’ gật đầu.

「Thế là bố mẹ con mừng rỡ ra mặt, còn bảo ‘Thế thì Giáng Sinh này chúng ta đi đặt bàn ở nhà hàng đi thôi!’ đó ạ!」

…Hả?

「Đặt bàn á… đặt cho hai người bố mẹ thôi sao?」

「Đúng vậy đó ạ!」

Bị cho ra rìa á? Giáng Sinh mà lại bị gia đình cho ra rìa sao?

「Bố mẹ con còn thản nhiên nói ‘Đằng nào đêm Giáng Sinh Eve con cũng đi cùng Rushian rồi, vậy thì bố mẹ sẽ đi ăn cùng nhau rồi ở lại khách sạn luôn, con cứ việc ra ngoài chơi qua đêm cũng được đó con gái yêu’ đó!」

「Bà mẹ ghê gớm thật.」

「Ừ, ừm.」

「Bố con cũng mỉm cười gật đầu nữa! Con thấy cách đối xử với đứa con gái duy nhất như vậy là kì lạ đó! Nếu đột nhiên mọi người có kế hoạch riêng thì sao?! Đêm Giáng Sinh con sẽ phải chơi game online một mình trong căn nhà trống trải sao?!」

「Thế thì có sao đâu?」

Nghe Segawa hỏi, Ako khẽ nghiêng đầu ‘Ơ?’.

「…Thì cũng đâu có sao đâu nhỉ?」

Việc này xảy ra như cơm bữa mà.

Thậm chí còn y hệt mọi năm ấy chứ.

「Mấy đứa cũng thấy đấy, với bố mẹ Ako thì đâu có gì là kì lạ.」

「Nghĩ đến bố mẹ của Ako thì đúng là vậy thật.」

「Sao lại thế ạ!」

Ako ủ rũ rên rỉ, lầm bầm nói.

「Bố mẹ con thân nhau quá mức rồi. Thoạt nhìn thì có vẻ mẹ con mê bố con như điếu đổ, nhưng nhìn kỹ lại thì bố con mới là người cưng chiều mẹ con hết mực…」

「…Tớ biết một cặp vợ chồng y hệt như vậy đó.」

「Tớ cũng thế nya.」

Những câu cảm thán đầy uể oải vang lên.

Hóa ra có nhiều cặp vợ chồng như vậy đến thế sao.

Thích ghê, ngưỡng mộ ghê.

「À mà nhắc đến gia đình mới nhớ. Nishimura, em gái cậu ổn không?」

Segawa hỏi tôi.

「Em gái á, ý cậu là cô ba mươi lăm tuổi đó hả?」

「Ý tớ là cô mười lăm tuổi! Cô kia thì quan tâm làm gì!」

Phù, đúng rồi nhỉ, hết hồn.

Nói là ổn thì cũng đâu có gì xảy ra đâu.

「Tớ nghĩ con bé vẫn ở nhà bình thường. Cũng có bài vở nữa, nó bảo không đi đâu hết. …À, mà nó có nói mấy câu khó hiểu như là nếu tớ về muộn thì nó sẽ đi đón gì đó.」

「…Gia đình cậu, quan hệ anh em có vẻ hơi kì lạ nhỉ?」

「Bình thường mà.」

「Cái cô… cô em chồng tai quái đó…」

「Cho nên! Cậu! Đừng có tự tiện ghét em gái tôi!」

Tôi đã bảo con bé là đứa tốt rồi mà!

「…À, không phải em gái đâu.」

Sette-san đổi chủ đề.

「Tớ có một đứa em trai, gần đây nó đang trong tuổi nổi loạn.」

「Ồ, Sette có em trai à.」

「Đúng là có cảm giác của một người chị cả nhỉ.」

「Cảm giác chị cả sao?」

Tôi cứ nghĩ vậy sao? – Sette vuốt má rồi nói tiếp.

「Thế này nhé, hồi tiểu học thì nó cứ quấn quýt ‘Chị ơi, chị ơi’ theo sau tớ mãi, nhưng lên cấp hai thì không cho tớ vuốt tóc nữa, cũng không cho tớ chọn đồ hộ nó, mà tớ định trang điểm cho thì nó lại chạy mất tiêu à.」

「Bị ám ảnh em trai rồi.」

「Ở đây đúng là toàn mấy tên biến thái thôi mà.」

「Không phải đâu! Quan hệ chị em thì phải như thế chứ!」

「…Đó thực sự là em trai của Sette-san sao?」

Ako khẽ nghiêng đầu thốt lên.

「Cảm giác cứ kì lạ sao ấy, giống như mấy cô diễn viên lồng tiếng cứ khăng khăng nói người yêu là em trai trên blog hay radio vậy…」

「Cái đó thì có biết cũng đừng nói ra.」

Hãy tin tưởng đi, vì có những đứa em trai bị kéo lên sân khấu chỉ vì chị nó quá yêu thương đấy.

「Mọi người nói chuyện đang vui, nhưng tôi có thể dọn món chính lên chưa?」

Master vừa nói vừa đứng dậy.

「Món chính ạ?」

「Là bánh Giáng Sinh.」

À, ra vậy. Nhắc đến Giáng Sinh là phải có bánh kem nhỉ.

Nhân tiện, trong game thì bánh kem – vật phẩm hồi phục – hiệu suất cao đến mức có thể ăn một đống, không biết họ ăn bằng cách nào nhỉ, có phải nhồi vào miệng như ăn thi nhanh không.

「Hơi to đấy.」

Master mở tủ lạnh ra, đúng như lời nói, lấy ra một hộp bánh kem khổng lồ.

…Tủ lạnh?

「Sao lại có tủ lạnh ở đây?」

「Hàng mới giao đến hôm nay.」

「Ông mua cái này chỉ vì nó thôi sao?!」

Cái phòng câu lạc bộ này càng ngày càng tiện nghi khiến tôi thấy sợ hãi.

Ngay cả bây giờ nó cũng thoải mái hơn cả phòng tôi rồi.

「Đúng là rất to thật, nhưng sáu người ăn hết được sao?」

「Nửa cái thì chắc chắn được đó!」

「Nếu bắt buộc thì một mình tôi cũng chén được đó.」

Akiyama và Segawa nói chuyện với nhau.

Mấy đứa này ghê thật, cái dạ dày phụ to đến mức nào vậy.

「Tớ không ăn hết được cả cái đâu nya…」

「Ô là la, Neko Hime-sensei, có phải cô đã già rồi không đó?」

「Nếu làm tròn số thì tớ bằng tuổi mọi người nyaaAAA!」

「Aaa, đầu hàng! Đầu hàng! Kento sẽ ra đó!」

Segawa chọc ghẹo Neko Hime-san, tôi cảm thấy mình đã quen với cảnh này rồi.

「Cái, cái này!」

Sette-san đang nhìn hộp bánh, cô ấy phản ứng với thứ gì đó.

「Cái tên tiệm viết trên hộp này quen lắm!」

Hình như nó lọt vào ‘bộ cảm biến’ của cô ấy rồi.

「Tôi đã đặt của một cửa hàng đáng tin cậy.」

Master đã nói vậy với tư cách là người tổ chức, vậy thì chắc chắn là một cửa hàng tử tế rồi.

Có một cái tên dài ngoằng kiểu như “Nantoka Paris”, nhưng tôi chẳng hiểu gì sất.

「Con không đọc được tiếng Mỹ…」

Ako cũng chẳng hiểu gì sất.

「Ako-chan, đây là tiếng Pháp đó?」

「Mà khoan đã Sensei, cô phải ngắt lời con bé ở chỗ ‘tiếng Mỹ’ chứ.」

Sensei cứ làm như bỏ mặc cô bé vậy! Không phải đâu, con bé chỉ đang đùa thôi mà!

「Thế, cái tiệm này nổi tiếng đến vậy sao?」

「Hình như là nổi lắm đó!」

Sette-san nghiêng người về phía trước nói.

「Nói sao cho mọi người dễ hiểu nhỉ… Đây là một tiệm mà lúc nào cũng có người xếp hàng dài, bánh Giáng Sinh ở đó mà không đặt trước cả năm thì không thể mua được đâu.」

「Cứ như một chiếc bánh với chất lượng đỉnh cao mà một người đứng đầu bảng xếp hạng kỹ năng nấu ăn đã sử dụng nguyên liệu cao cấp và thực hiện toàn bộ quy trình một cách hoàn hảo vậy.」

「Ghê vậy! Muốn ăn quá chừng!」

「Ăn trước trận đánh Boss đi thôi!」

Chắc chắn là tăng chỉ số mạnh lắm!

Có khi chịu thêm được một đòn tấn công của Boss!

「…Giải thích như vậy có ổn không nhỉ?」

「Quan trọng không phải là cái hộp mà là bên trong. Và quan trọng là hương vị. Cứ ăn rồi kiểm tra là biết thôi.」

Master mở hộp.

Nhìn vào bên trong… Ừm, có lẽ là tuyệt vời thật… Tôi chỉ có thể nghĩ vậy thôi.

「Trông ngon quá đi mất!」

「Đúng không!」

「Không có gì phải tiếc nuối cả.」

Thế là, Master liếc mắt ra hiệu cho Ako.

Ako hiểu ý, nắm lấy tay tôi và nói.

「Lối này, lối này.」

Tôi bị kéo đi, đến trước chiếc bánh.

Tôi được đưa cho một con dao cắt bánh khá dài.

「Cái bánh to thế này, dao thường không cắt được nhỉ.」

Chuẩn bị chu đáo ghê.

Tôi định cầm dao lên, nghĩ bụng mình sẽ là người cắt, thì…

「…Rushian, nhờ anh nhé.」

Hai tay Ako nhẹ nhàng đặt lên tay tôi.

「Ơ?」

「Vậy thì, xin mời cắt bánh!」

「Khoan đãaaaaa!」

Chá-chán-chá-chá-chán.

「Có tiếng nhạc kì lạ vang lên kìa! Cái nhạc nền giống đám cưới này là gì vậy?!」

「Tựa đề là ‘Hành Khúc Đám Cưới’.」

Tôi đâu có hỏi tên bài hát đâu!

「Đây là công việc chung đầu tiên của đôi vợ chồng nya, xin mời quý vị chụp ảnh nya.」

Neko Hime-san lại đóng vai MC!

Không, không phải đâu, tôi với Ako làm việc chung nhiều lần rồi mà!

「Chúc mừng Ako-chan, chúc mừng con nhé.」

「Tốt quá rồi, Ako.」

Hai người đó đóng vai bạn bè sao!?

Cũng chẳng thể cầm dao làm loạn lên được, hay mạnh tay gạt đi bàn tay Ako đang tin tưởng đặt vào mình.

Tôi đành làm theo lời thúc giục, từ từ cắt bánh.

Chắc chắn không phải vì mãi nhìn chằm ch chằm vào ngực Ako từ trên cao mà mọi chuyện cứ thế diễn ra đâu nhé.

“Chúc mừng!”

“Giáng sinh vui vẻ!”

“Vỗ tay cái quái gì vậy?!”

Chẳng hiểu sao tôi lại rơi vào cảnh vừa cắt bánh vừa nhận lời chúc tụng.

“Một Giáng sinh hạnh phúc quá…”

“Hi sinh tôi để làm nền cho mấy người cảm thấy thỏa mãn hả…”

“Đúng là một buổi diễn tập tuyệt vời nhỉ.”

“Đến lúc thật chắc quên hết rồi.”

Sao mà chỉ cắt cái bánh thôi mà lại mệt mỏi đến thế này chứ?

“Nào nào Rushian, bánh ngon lắm đó.”

“Bông lan mềm xốp dã man! Ưmm!”

Mấy cô nàng thì mặt mày rạng rỡ.

Thôi thì mọi người vui là được.

“Ước gì được ăn với bạn trai…”

À, mỗi Neko Hime là mắt rưng rưng.

Buồn tủi, nhưng vì bánh ngon nên cứ cười toe toét rồi ngấu nghiến ăn với vẻ mặt vừa khóc vừa cười.

“Cô giáo có dùng màn hình không? Để hiển thị ảnh diễn viên hay gì đó ấy.”

“Ai mà lại đi trang trí bánh bằng màn hình chứ!”

Thế nào mà bánh lại vơi đi nhanh gấp đôi so với gà rán Kentucky.

Cả thùng gà Party Barrel của Sette còn chưa thèm mở nữa là.

Nếu thừa thì mang về thôi.

“Phù~, ăn no nê rồi.”

“Sẽ béo đấy.”

“Đồ ‘đời thực viên mãn’ đâu có béo? Cô biết không?”

“Này, bọn ‘đời thực viên mãn’ lại có cái luật hèn hạ đấy sao!?”

“…Sống buông thả như vậy mà vẫn giữ được vóc dáng đó, Ako cô cũng đủ hèn hạ rồi.”

Cô cũng vậy thôi.

“À, đúng rồi. Chơi game không?”

Sette lên tiếng khi mọi người đã ổn định.

Xem ra việc cô ấy luôn tìm cách gợi chuyện để không ai thấy chán cho thấy kỹ năng giao tiếp giữa người với người của cô ấy khác biệt thật.

“Nếu chơi game thì có cần mang máy tính ra không?”

“…Thôi nào.”

Nghe tôi hỏi, Sette liền thất vọng rũ vai.

“Game không chỉ là mấy trò chơi trên máy game hay máy tính đâu! Còn vô vàn trò chơi khác nữa đấy!”

Ấy ấy Sette ơi, đây là câu lạc bộ game online mà. Cứ nghĩ là game online chứ.

“Chơi đối kháng trong giải Soyya cũng được đó.”

“Thế lại thành qua màn hình rồi. Đang đối mặt nhau thế này thì chơi game kiểu truyền thống hơn đi?”

“Chơi gì đây? Chơi bài poker à?”

“Sao lại chơi ‘đấu nghiêm túc’ như thế trong buổi hẹn hò tập thể chứ…”

Akiyama có vẻ đã mệt vì cứ phải phản ứng quá nhiều rồi.

Phải thư giãn hơn một chút mới được đó cô ơi.

“Nào, chơi mấy trò hào hứng, thót tim một chút đi.”

“Ví dụ như gì ạ? Game Pocky?”

“Là cái trò ăn Pocky từ hai đầu à?”

Rồi đứa nào rời mặt ra trước là thua, cái trò mà mấy đứa “đời thực viên mãn” hay chơi.

Chơi thì cũng được đấy, nhưng không phải người thắng đã được định sẵn rồi sao?

“Chắc chắn tôi thắng.”

“Vì Nishimura chẳng bao giờ bị thiệt, nên cậu ta chắc chắn thắng một mình rồi.”

“Dù đối thủ là Rushian, tôi cũng sẽ không nhường đâu.”

“Đừng có lúc này lại bộc lộ tính hiếu thắng ra chứ!”

“Nụ hôn đầu quý giá của Rushian sẽ thuộc về Master!”

Đừng hòng mà cướp được nhé.

Với lại, Master đừng có vẻ mặt sung sướng thế chứ.

“Chơi Jenga hay Cờ Tỷ Phú thì sao?”

“Em ghét cảm giác của trò Jenga, lúc nào cũng bị đẩy vào tình huống tồi tệ nhất.”

“Nếu cuộc đời mà đơn giản như Cờ Tỷ Phú thì đã chẳng phải khổ rồi.”

“Mấy người này…”

“Để chiều lòng những người hay than phiền như các cô cậu, tôi sẽ giới thiệu trò này!”

Nói rồi, Sette rút ra sáu đôi đũa tre.

Trên đầu đũa có viết tay hình vương miện và các con số.

“King Game! Yeahh!”

“Ồ hô hô.”

“Master, đừng có hễ nghe thấy từ ‘King’ là lại phản ứng ngay như thế chứ.”

“Tóm lại là Game Pocky đúng không!?”

Mày định bắt tao làm gì hả.

“Nói đơn giản luật chơi là, ai rút được đũa có hình vương miện sẽ là Vua, sau đó chỉ định số và ra lệnh bất cứ điều gì cho người đó. Lệnh của Vua là tuyệt đối.”

Cô ấy vừa xáo đũa vừa giải thích.

“Ừm, lý thuyết thì biết rồi.”

“Chưa chơi bao giờ nhưng luật thì biết.”

“Chưa từng tham gia lần nào cả.”

“Thật đáng buồn…”

Ồn ào quá, ai mà chẳng có lần đầu! Lần này là lần đầu thì sao chứ!

“Vậy thì, bắt đầu ngay thôi!”

Đầu đũa không có ký hiệu được đưa ra.

Tất cả cùng nắm một que—À, lúc cầm que thế này, khoảng cách cũng rất gần nhau. Đúng là game của bọn “đời thực viên mãn” có khác, kiếm điểm ngay từ mấy chi tiết nhỏ nhặt nhất!

“Ai là Vua!”

Tất cả đồng loạt rút.

Đũa của tôi viết số—Khốn kiếp, số hai.

Không phải Vua, cũng không phải số một, cái số lẻ tẻ số hai này đúng kiểu của tôi, thật bực mình.

“Nyah!”

Người đầu tiên phản ứng sau khi rút đũa là đôi tai mèo của Neko Hime.

Cái đó là loại phản ứng sóng não à?

“Ta là Vua nya!”

Đôi tai giật giật, cô ấy đứng dậy.

“Ngay từ đầu đã xuất hiện Trùm rồi.”

“Đây là dạng Dungeon bắt đầu bằng Trùm à…”

“Đừng có nói như thể ta là nhân vật phản diện chứ nya!”

Neko Hime đứng dậy, nhìn quanh bọn tôi.

“Vậy ra lệnh đây nya! Số từ một đến năm!”

Cả năm người luôn ư!?

Khi bọn tôi đang run rẩy, cô giáo liền dứt khoát nói.

“Bài tập về nhà kỳ nghỉ đông thì làm từ môn Ngữ văn trước đi.”

“Đấy không phải King Game!”

Đó là Game của Giáo viên chủ nhiệm!

“Bài văn cảm nhận đọc sách thì cả light novel cũng được đó.”

“Không phải vấn đề đó ạ.”

“Với lại, ra lệnh cho tương lai là không được!”

Sette, cuốn sách luật, đã hô “NG” rồi.

“Nyah… Đành vậy nya.”

Chắc cô giáo cũng nghĩ làm mất hứng thì không hay, nên suy nghĩ một lát rồi nói.

“Vậy thì người số hai!”

Bị gọi tên, tôi giật mình.

Tôi sao, tôi sẽ bị bắt làm gì đây!?

“Hãy công bố lịch sử đen tối nhất cuộc đời cậu trước mặt mọi người nya!”

“Ồ, ồ…”

Một mệnh lệnh bình thường đã khiến mọi người xôn xao.

“Cái này nặng đây…”

“Ngay lần đầu đã ‘phi’ rồi sao, cô Saitō…!”

“Vì cuộc đời chúng ta có nhiều lịch sử đen tối mà.”

“Thế, số hai là ai?”

Nghe hỏi, tôi giơ tay.

“Số hai là tôi!”

Ồ, lại một tràng reo hò bí ẩn nữa.

Không khí này bỗng trở nên vui vẻ lạ thường.

“Lịch sử đen tối của Rushian là gì nào?”

“Tôi… tôi, thực ra trong quá khứ…”

Như được tiếng reo hò thúc đẩy, tôi dứt khoát nói.

“Tôi đã từng cầu hôn cô Saitō!”

“Nyahhhh!?”

Người bất ngờ nhất chính là Neko Hime.

“Ế ế ế!?”

Và người bất ngờ thứ hai là Sette.

“Tình yêu thầy trò!? Lại còn ngoại tình!? Mối quan hệ thối nát!?”

“Kh, không phải nyaaaa! Chuyện trong game nya!”

“Lại còn bị từ chối vì là trai giả gái nữa!”

“Ư nyahhh!”

“Cuối cùng thì cả chuyện đó cũng là nói dối, đúng là một lịch sử đen tối!”

“Xin lỗi nyaaa.”

Tôi ôm đầu, cô giáo cũng ôm đầu.

Làm được rồi, tự sát tấn công hạ gục cả Vua ra lệnh cho mình.

“Đừng có tấn công cảm tử C4 như thế chứ.”

p241.jpg

Tấn công cảm tử rất mạnh.

“Nghĩ đến việc nụ hôn đầu của Rushian bị cướp mất, tôi lại thấy bây giờ vẫn chưa quá muộn đâu nhỉ.”

“Ako đang làm cái quái gì vậy!?”

Bỏ con dao cắt bánh xuống ngay! Nó dài lắm! Nguy hiểm lắm đấy!

“Đâm cô giáo làm gì hả?”

“Có thể là nhầm lẫn nếu chỉ bắn một phát thôi.”

"Neko Hime-san đã hết mạng rồi meo! Không thể chơi tiếp được đâu meo!"

"Không ngờ cảnh tu la thật sự lại diễn ra ở cái nơi này!"

Đừng có mắt sáng rỡ lên mà chụp ảnh, mau ngăn lại đi chứ!

"Tu la tràng 'now'!"

Twitter của Sette-san sẽ bùng cháy mất thôi!

Sao ngay từ lần đầu đã ra nông nỗi này rồi chứ!

"Vậy thì, lần hai đi thôi!"

Sau khi cất kỹ con dao cắt bánh, chúng tôi bắt đầu vòng chọn Vua thứ hai!

Cây thăm rút ra – là vương miện!

"Ta là Vua!"

"Ồ!"

Này, sao lại ồn ào lên thế?

Mọi người đang mong đợi gì ở tôi vậy?

"Nói trước là mệnh lệnh của ta rất nghiêm khắc đấy!"

"Uầy, đáng sợ quá đi, không biết Nishimura sẽ đưa ra mệnh lệnh biến thái gì đây nữa."

"Giọng đọc mà như đọc không ra hơi ấy."

Tôi trong mắt Segawa bị đối xử an toàn đến mức nào vậy.

Tôi cũng có thể ra lệnh biến thái đấy chứ.

"Vậy, tôi phải làm gì đây ạ?"

Ako sáng rực đôi mắt, tỏ vẻ vô cùng sốt sắng nhào tới.

Cô chỉ muốn được tôi ra lệnh thôi đúng không.

"Nào, lúc nào cũng sẵn sàng!"

Cả Guild Master cũng vậy sao?

"Xem nào, mệnh lệnh nghiêm khắc sẽ là gì đây nhỉ?"

Sette-san cười tủm tỉm, vẻ mặt ung dung.

Đợi đấy mà xem bọn bây! Ta sẽ khiến cái mặt cười cợt đó biến thành vẻ nghiêm túc cho mà coi!

"À, số hai!"

Người khẽ giật mình phản ứng là Sette-san.

"Tch!"

Này Ako, sao cô lại tặc lưỡi lúc nãy chứ.

Có lẽ nhận ra tôi đã biết, Sette-san nắm chặt hai tay nói:

"Cứ ra lệnh đi! Nhưng mà những lệnh làm Ako-chan tức giận thì xin bỏ qua nhé!"

Cái đó tôi cũng không muốn nên không sao đâu.

"Mệnh lệnh lột đồ thì đến ba lần vẫn chịu được nhé!"

"Tất cấm, Nanako!"

"Là bảo cởi quần lót trước à!?"

"Mà nói gì chứ, tôi không nói chuyện cởi đồ đâu."

Tôi không ra lệnh như thế đâu. Dù muốn, nhưng hậu quả sau đó thật đáng sợ.

"Nào, chuẩn bị tinh thần đi!"

Tôi chỉ tay dứt khoát nói.

"Cô! Ngay tại chỗ này!"

Cổ họng trắng ngần của Sette-san khẽ nuốt khan.

Và tôi đã ra lệnh.

"Ăn một miếng gà Kentucky!"

────.

Một khoảng lặng trôi qua.

Rồi Sette-san khẽ lẩm bẩm:

"...Nguội rồi..."

"Mệnh lệnh của Vua là tuyệt đối!"

"Vâng..."

Quả nhiên, cô ấy đã nghiêm mặt lại, uể oải đưa tay với lấy miếng gà nguội.

"...Mệnh lệnh này, khó nhằn thật đấy."

Tôi đã bảo là nghiêm khắc rồi mà.

Mà nhân tiện, vẫn còn thừa đấy, mọi người cũng ăn đi.

"Lần thứ ba đi thôi!"

Sette-san vừa lau tay dính đầy dầu mỡ, vừa đưa ra cây thăm.

"Ai là Vua!"

Nói xong, cô ấy đứng bật dậy, như thể mùa xuân của đời mình đã đến.

"Là tôi!"

Cần gì phải vui mừng đến thế, cô ấy còn giơ tay làm điệu bộ chiến thắng nữa chứ.

"Bắt đầu từ đây này, từ đây chúng ta sẽ trở lại với trò chơi Vua đúng nghĩa!"

"Nghe như thể từ nãy giờ toàn làm chuyện vớ vẩn ấy nhỉ?"

"Vui mà nhỉ?"

"Gà thì không cần nữa đâu!"

Cô tự mua đấy chứ.

"Vậy thì, tôi ra lệnh đây."

Sette-san giơ đôi đũa có khắc dấu vương miện lên, cất giọng rõ ràng.

"Số một, số hai, số ba, số bốn, số năm!"

"Tất cả luôn à..."

"Cô định cho làm gì đây?"

Trước ánh mắt hồi hộp của chúng tôi, Sette-san dứt khoát nói:

"Mệnh lệnh là – từ bây giờ, mọi người hãy gọi tên Vua!"

Cái mệnh lệnh quái gì thế!?

Khoan, này, luật chơi có cho phép thế à!?

"Mà tôi thì bình thường vẫn gọi tên rồi mà."

"À, Akane thì không sao nhé."

Được miễn trừ, gian lận thế!

Mà nói gì thì cũng bất thường quá đi!

"Không phải không được ra lệnh cho tương lai sao!?"

"Chuyện này có phải là điều nên nói trong trò chơi Vua đâu meo..."

"Vì mọi người cứ lúc nào cũng khách sáo với người khác vậy!"

Không phải đâu, chúng ta là đồng đội mà.

"Chỉ có tôi gọi tên, mà bị gọi bằng họ thì hơi tổn thương đấy. Này, như Ako-chan chẳng hạn."

"Gọi con gái bằng tên, ngại lắm ạ..."

"Ako-chan cũng là con gái mà!"

Nói cứ như mấy cậu con trai hay ngại vậy.

"Nào, nói thử xem! Nanako, nào!"

"...Na, Nana..."

Hít một hơi thật sâu,

"Nanashi-san!"

"Bảng tin nào thế!?"

Chỗ đó thì nói được à.

Ừm, nói được nhỉ. Lúc nào cũng nói mà.

"Nanako-san @ Có ngày quy mô lớn..."

"Mạo hiểm giả của Nanako..."

"Oa oa oa oa oa!"

Ấy, thấy chưa, bị đem ra làm trò cười nên khóc rồi kìa.

"Nhưng mà là Ako thì khó đấy nhỉ."

"Vậy thì, cố gắng là mục tiêu nhé. Trước mặt các thầy cô khác, hoặc khi nào không gọi được Sette thì cứ cố gắng nhé!"

"Vâng ạ!"

Tiếp theo, Sette-san quay sang Guild Master.

"Hội trưởng nữa!"

"Ngay từ đầu thì việc tôi chưa được gọi bằng tên đã là một lỗi rồi."

"Kyou senpai!"

"Gì thế Nanako-kun!"

Dễ dãi quá!

Dễ dãi nhất từ trước đến giờ rồi, cái Guild Master này!

"Senpai... Senpai... Thật là một âm thanh ngọt ngào làm sao..."

"Như thế được sao... Như thế được sao..."

"Dù sao cũng chỉ là trước mặt mọi người thôi, bình thường vẫn là Sette."

"Đúng rồi nhỉ."

Cười gượng một tiếng, tiếp theo cô ấy chỉ vào thầy cô.

"Thầy cô nữa!"

"À, dù sao cũng là học sinh trong lớp mình, gọi Nanako-chan cũng được thôi nhưng..."

"Yay, Yui sensei!"

Thầy cô mỉm cười đáp lại Sette-san đang vui vẻ nói.

"Hãy gọi thầy cô bằng họ nhé?"

"...Vâng ạ!"

Trông thật thất vọng.

Và cuối cùng... là tôi à?

"Tên của Nishimura-kun là gì nhỉ?"

"Tên riêng ạ? Là Hideki ạ."

"Hmm hmm. Vậy thì Hide-kun nhé."

"Dừng! Dừng! Dừng lại!"

Tự dưng lại gọi biệt danh bằng tên riêng là sao!?

Suýt nữa thì làm đổ nước vì bất ngờ đấy!

"Tôi cũng được gọi là Nanako mà! Các bạn nam cũng hay gọi thế!"

"Segawa và Guild Master còn chưa gọi tên, mà chỉ gọi mình Akikawa-san bằng tên thì hơi..."

Khi tôi phản kháng, cô ấy bĩu môi lườm tôi.

"Cái đó! Tôi, tôi nghĩ cái đó không tốt chút nào cả!"

"Cái, cái nào cơ?"

Cô ấy dậm dậm chân, như thể đang nói "Tôi đang giận đấy!"

"Vì cái cách nói đó, tôi cảm thấy như mình đang bị xếp hạng thấp hơn Akane vậy! Thật là vô lễ!"

"À... Đúng thật."

"Đó là tật xấu của mấy người otaku đấy, cái gì cũng xếp hạng. Cứ nói nào là 'vợ rank mùa này' rồi lại bảo 'bức tường không thể vượt qua'."

"À, đúng là hay gặp thật đấy."

Những lời lẽ gay gắt bay đến Ako đang thơ thẩn.

"Không được thế! Mối quan hệ giữa người với người không phải là con số! Xếp thứ tự cũng giống như chấm điểm vậy!"

Quả thật, có lẽ là vô cùng thất lễ.

Ra vậy, thế thì tôi cũng sẽ không nghĩ đến những chuyện đó nữa──.

"Khoan đã."

Segawa không hiểu sao có vẻ hơi khó chịu,

"Tôi bị gọi bằng họ mà Nanako lại được gọi bằng tên, cái đó tôi hơi không chấp nhận được!"

Lại bắt đầu nói rồi!

"Này, Akane!? Cậu ghét cái kiểu xếp hạng đó lắm mà!?"

"Tôi không có ý gì với Nanako cả! Nhưng tôi không thích bị xếp hạng dưới Nanako trong đầu thằng này! Cái đó là bất thường!"

"Vậy thì Akane cũng cứ bảo mọi người gọi tên mình đi chứ!"

"Hả!? Tuyệt đối không!"

Lập luận của con nhỏ này đúng là ba láp ba xàm!

"Đây chính là cuộc chiến giữa những người phụ nữ sao..."

"Mặc kệ thì sắp thành màn đấu mèo rồi đấy."

"Đáng sợ thật đấy."

Sao mọi người lại ngồi xem bình thản thế!?

Mau ngăn cái cuộc tranh cãi vớ vẩn không ai được lợi này lại đi!

"Mà nói gì thì Ako sao lại có vẻ mặt ung dung thế kia?"

"Hả?"

Ako ngơ ngác, nở nụ cười đầy sức mạnh "làm vợ" nói:

"Vì chỉ có tôi mới được Rushian gọi tên mà!"

"...Thì ra là vậy."

Ừm, đúng vậy. Thôi được, quyết rồi. Cứ thế mà làm.

“Thế nên là!”

Tôi hô lớn, thu hút sự chú ý của hai cô bạn rồi nói:

“Tôi sẽ chỉ gọi riêng Ako bằng tên thôi! Không ai được ý kiến!”

“…Ưm, thôi đành chịu vậy.”

Akiyama khẽ rên rỉ, còn Segawa thì có vẻ đã chấp nhận:

“Thế lại hay chứ!”

Cô ấy nói với vẻ như hối tiếc điều gì:

“Ra là thế này, ừm… tôi thấy mình hình như hiểu ra được chút ít rồi.”

“Ra là có bạn gái rồi thì lại được nhiều người để ý hơn nhỉ?”

“Ý cô là sao ạ?”

“Chỉ là…”

Cô ấy khẽ cười, rồi ngồi xuống ghế:

“Tôi thấy ghen tị với Ako-chan quá đi mất.”

***

“Sau khi mọi người đã hào hứng đủ rồi, chúng ta sẽ chuyển sang phần tiếp theo.”

Hội trưởng nói, rồi lấy ra một gói quà lớn.

“Sự kiện thứ hai, trao đổi quà!”

Đúng rồi, đúng rồi, còn có cả sự kiện này nữa. Tôi đã chuẩn bị quà đàng hoàng cho phần này rồi. Chính là món tôi mua hồi bị bọn zombie tấn công ấy!

“Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Có rồi… nhưng mà của Hội trưởng to quá vậy? Có nằm trong ngân sách không đấy?”

Vì sẽ có vấn đề nếu quà quá đắt, nên câu lạc bộ Game Online Hiện Đại quy định ngân sách cho quà trao đổi là 3000 yên. Ai vượt quá sẽ bị phạt nặng. Nội dung hình phạt vẫn chưa được quyết định.

“Thậm chí quà của Akane không phải hơi nhỏ sao?”

“Không phải nhỏ mà là… mỏng thì đúng hơn?”

“Kệ tôi đi, có giá trị là được rồi!”

Kích cỡ chỉ bằng một tờ giấy. Chắc là vé gì đó.

“Vậy thì, chúng ta sẽ chuyển quà cho người bên cạnh theo nhạc. Khi nhạc dừng, món quà đang ở trong tay ai thì đó chính là quà của người đó.”

“Vâng ạ!”

“Bật nhạc lên nào nyaa~”

Nhạc nền bắt đầu vang lên. Ôi, giai điệu nhạc cổ điển nghe quen thuộc lạ thường! Chính là bài vừa nãy bật lúc cắt bánh kem!

“Đừng có bật Hành khúc Đám cưới chứuuu!”

“Chỉ có bài này thôi nên chịu khó đi nyaa~”

“Sao lại không chuẩn bị bài khác chứ!?”

“Thôi được rồi, cứ chuyền đi đã.”

Tôi đưa món quà cho Ako, người đang trưng ra vẻ mặt ngây thơ, rồi nhận quà từ Segawa. Những món quà cứ thế xoay vòng.

“Đến khúc xáo trộn đây!”

“Ê ê ê ê cái gì cơ!?”

Với quyết định tự ý và ý kiến riêng của Sette-san, quà cũng được xáo trộn, giờ thì chẳng ai biết quà của ai đang ở đâu nữa. Và rồi, “chà chà chà chàaannn!”, khi bài hát lên cao trào thì dừng lại đột ngột.

“Vậy thì, bóc quà thôi nào. Ai sẽ bóc trước đây?”

“Quà của tôi to nhất, tôi bóc trước được không?”

“Vậy thì Shuvain sẽ bóc trước.”

Segawa, người đã rút trúng túi quà lớn của Hội trưởng, vừa ngân nga vừa bóc gói quà. Trái với dự đoán rằng quà của Hội trưởng chắc chắn sẽ không tệ chút nào, thì…

“…Cái gì đây?”

Bên trong là bánh kẹo. Một đống bánh kẹo. Cụ thể hơn là hàng trăm cái bánh dạng que!

“300 que Ume-bō đấy. Chúc mừng Shuvain!”

“Chúc mừng!”

“Trông ngon quá đi mất!”

“Khoan đã chứ!”

Segawa ra tín hiệu dừng lại:

“Cái gì đây!? Sao lại là Ume-bō!? Vô lý quá đi mất!?”

“Không hề vô lý đâu, đây chính là thông điệp từ tôi đấy.”

Hội trưởng nói với vẻ thích thú thật sự:

“Mỗi khi tôi dùng thiên thạch, cậu hãy ăn một que này. Đó sẽ là nguồn sức mạnh của tôi.”

“Giá tiền thì cũng ngang với đồ tăng sát thương dùng một lần….”

Mang về kiểu gì đây… Segawa lẩm bẩm như vậy, rồi dọn dẹp đống Ume-bō.

“Vậy thì, chúng ta sẽ mở quà của người đã tặng nó xem sao. Tôi sẽ mở món quà mình nhận được.”

Hội trưởng, người đang cầm một gói quà vừa lòng bàn tay, bóc lớp giấy bọc, bên trong là một cuốn sách.

“A, cái đó là của tôi đó nyaa. Là tập tiểu luận chuyên ra trong kỳ thi đó nyaa. Nếu đọc kỹ nhất định sẽ có ích đó nyaa.”

“Xin đừng tặng đồ học tập chứ!”

“Đọc, đọc cũng thú vị lắm đó nyaa! Rất đáng để giới thiệu đó nyaa!”

“Cái này có thể học hỏi được. Cảm ơn cô đã tặng món quà tốt như vậy, cô Saitō.”

“Nyaa~”

Ư, ừm, mừng vì nó đã đến tay người biết trân trọng.

“Vậy thì tôi sẽ mở quà của mình nyaa. Cái này là… thú nhồi bông? Ừm, thú nhồi bông đan len nyaa?”

“Cái đó là của tôi đó ạ!”

Ako giơ tay lên vẻ hớn hở. Vật đang nằm trong tay Neko Hime-san trông giống một con thú nhồi bông được đan bằng sợi len. Nó có hình bầu dục màu xanh, với đôi mắt đen.

“Là thú nhồi bông đan len hình Popowarin đó ạ. Mong cô hãy giữ gìn cẩn thận.”

“Dễ thương quá nyaa~!”

“…Ơ, ngạc nhiên thật, làm tốt ghê… tự làm hả?”

Segawa lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào thú nhồi bông đan len.

“Vâng, tôi đã đan đấy ạ.”

“…Cô vụng về thế mà lại làm được mấy món này sao?”

“Tôi đã nói là tôi đang tăng kỹ năng may vá rồi mà?”

“Ngoài đời thật á!?”

Việc cô ấy không chỉ tăng kỹ năng trong game mà còn cả ngoài đời thật nằm ngoài dự đoán của tôi.

“Vì nhắc đến cô dâu thì phải nói đến đan lát mà, phải không ạ?”

“Đúng là chỉ trong việc cố gắng để thành vợ thôi thì không chịu qua loa nhỉ…”

“Cái này đơn giản lắm ạ? Hình dáng cũng đơn giản nên chỉ mất khoảng một tiếng là làm xong rồi.”

Qua lời nói, có vẻ cô ấy là một người khá thành thạo. Vợ tôi đúng là chỉ một vài mặt thì không thể xem thường được.

“Vậy thì tôi sẽ mở quà mà mình nhận được. Ưm… cái gì đây nhỉ, nến sao?”

“Nến thơm!”

Người lên tiếng là Sette-san.

“Là nến thơm đó. Mùi cam và mật ong! Sẽ giúp cậu thư giãn đó!”

“…Cái từ ‘nến thơm’ này nó toát ra cái mùi của người yêu cuộc sống đến mức đang ăn mòn tôi đây…”

“Vui lên đi chứuuu!”

“À ha ha, cảm ơn ạ.”

Có lẽ đó chỉ là một câu đùa, Ako cúi đầu cảm ơn đàng hoàng.

“Vậy còn của tôi là… ừm, cái gì đây nhỉ. Dễ thương nhưng mà…”

“A, cái đó là của tôi đó. Giá đỡ điện thoại.”

Đó là món tôi đã bỏ vào. Một chiếc giá đỡ điện thoại lấy cảm hứng từ động vật. Nhìn thấy nó trong tay Sette-san bây giờ, tôi thấy nó hơi giống Mū-tan một chút. Tôi đã tìm kiếm một món đồ thực dụng có trang trí dễ thương, vì chắc chắn sẽ có người con gái nào đó ngoài tôi nhận được nó mà.

“Cái này dùng để đặt điện thoại, hoặc lúc chụp ảnh bằng điện thoại ấy. Vì có thể thay đổi góc độ mà.”

“A, ra vậy! Vậy thì mọi người chụp ảnh chung đi!”

Điện thoại của Sette-san dính vào lưng Mū-tan, camera hướng về phía chúng tôi. Tất cả chúng tôi tụ tập lại, hướng về phía camera.

“Khoan đã, mọi người lại gần quá rồi!”

“Không lại gần thì không chụp được mà?”

Đúng là vậy nhưng! Gần thì đành chịu nhưng! Cái bộ đồ ông già Noel này không ổn chút nào!

“Ba– hai– một– nói ‘cheese’!”

“Tách” một tiếng đèn flash lóe lên, và một bức ảnh không hiểu kiểu gì được chụp, trong đó có một người quản gia lọt vào giữa dàn cô gái Noel.

Nhưng mà, cảm giác ngốc nghếch này cũng hay ho phết. Chắc chắn sẽ trở thành một kỷ niệm đẹp.

“Vậy thì tôi sẽ gửi ảnh này, mọi người hãy cho tôi LINE nhé. Cả Ako-chan và Nishimura-kun nữa.”

“Cô gian lận đấy!”

Vẫn chưa bỏ cuộc sao!

“Ưm, ảnh thì kệ đi, tôi mở quà của mình ra vậy. Cuối cùng rồi.”

“Của tôi đấy.”

Chỉ còn lại quà của Segawa mà thôi. Tôi mở phong bì có vẻ như chứa một tờ giấy ra.

“…Phiếu làm bất cứ điều gì – gửi Shuvain-sama.”

“Hay đúng không! Chắc chắn có giá trị 3000 yên đấy!”

Segawa phổng mũi tự mãn. Sau đó, cô ấy từ từ cúi mặt xuống, thu mình lại, rồi nói khẽ:

“…Xin lỗi, tôi đang dành hết tiền tiết kiệm mua máy tính…”

Thôi, cái gì không có thì cũng đành chịu. Đâu phải là tôi không thích đâu. Thậm chí còn thú vị hơn là nhận mấy món đồ dành cho con gái nữa. Chỉ là cái ý tưởng đó nó... ngang tầm với Ako thôi.

“Nhưng mà rắc rối thật đó, tôi cứ tưởng Nishimura sẽ không đi cái đó chứ, sao lại lọt vào tay con trai như vậy chứ… Chẳng lẽ cậu ta định làm cái chuyện gì kinh khủng bằng tấm vé đó sao!”

“Kiểu như mấy cái doujin kia kìa!”

“Kiểu như mấy cái doujin kia kìa!”

Ako và Hội trưởng đã bắt đầu giở trò quậy phá!

“Chuyện đó hình như mới nói gần đây mà!”

“Cố lên, cố lên!”

Sette-san ơi, đó là doujin khác mà! Hơn nữa, chuyện đó cũng đã từng nói rồi mà!

“Mà này, ai thèm nhờ Segawa làm chuyện bậy bạ gì chứ?”

“Hả? Gì chứ, kiếm chuyện à?”

Tự mình nói ra, vậy mà khi người khác phủ nhận lại nổi giận là sao chứ.

Nhưng không phải, có lẽ Segawa đã thực sự hiểu lầm rồi.

“Không phải mà. Nghe này, đây là chuyện nghiêm túc đó.”

Tôi nhìn Segawa một cách chân thành, nói ra lời từ tận đáy lòng.

“Segawa là một đồng đội quan trọng, một người bạn đồng hành đáng tin cậy. Dĩ nhiên ngoài đời tôi cũng rất tin tưởng cậu, và tôi nghĩ cậu là một cô gái dễ thương. Rất quyến rũ nữa.”

“…Ể, à, cảm ơn?”

“…………”

Segawa thì ngơ ngác, còn Ako thì đi lấy dao cắt bánh. Khoan đã, ai đó giữ Ako lại đi.

Trọng tâm không phải ở đó. Mà là từ đây này.

“Nhưng, mà!”

Tôi cố gắng dồn sức, nói rõ ràng.

“Tuyệt đối chưa từng một lần nào tôi nhìn cậu bằng ánh mắt dung tục đâu, yên tâm đi!”

“Được thôi, ra là cậu muốn quyết đấu sống chết với tôi à?”

Sao lại nổi giận chứ!?

Segawa vẫn giữ nụ cười trên môi mà lao vào tóm lấy tôi kìa!?

“Bình tĩnh lại Akane! Cấm giết người!”

Ngoài giết người ra thì hành động khác cũng cấm nốt chứ!

“Đừng, đừng giận vậy chứ!? Bị tôi nhìn bằng ánh mắt dung tục còn đáng sợ hơn mà đúng không!?”

“Đúng là đáng sợ thật! Nhưng không có một chút nào mới đáng giận hơn đó!”

Cô ấy đấm thùm thụp lên bàn.

“Gì chứ, ngực à!? Không có ngực thì tệ đến vậy sao!? Nên thứ hạng của tôi mới thấp hơn Nanako hả!?”

Chuyện đó còn lôi ra nói nữa hả!?

“Đâu có biết được, còn cả tương lai mà! Có thể sẽ lớn hơn mà đúng không!”

“Tôi nghe nói sự phát triển của vòng một phụ nữ chủ yếu là đến khoảng mười lăm tuổi thôi.”

“Ngự Thánh Viện-san!? Cái kiến thức đó không được nói ra lúc này đâu nhá!”

“Định cướp cả tương lai của tôi luôn saooooooo!”

“Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại Shu-chan!”

“Người ta đang tức giận mà còn bày ra bộ ngực to đùng gì vậy hả Ako! Định đấm cho một trận bây giờ!”

“Cái kiểu nổi giận đó là sao chứ!?”

“Được rồi, tôi sai rồi! Tôi sẽ dùng cái vé này nên xin cậu bình tĩnh lại đi!”

“Dùng vào mấy cái chuyện ngu ngốc như vậy thì càng đáng giận hơn đó!”

Vô lý quá đi mất!

“Tôi bị thảm rồi…”

“Người bị tổn thương trong lòng là tôi mới đúng…”

Buổi đổi quà đầy bi kịch kết thúc.

Cũng đã khá muộn rồi. Chắc là sự kiện cuối cùng rồi đây.

“Vậy thì chúng ta sẽ bước vào sự kiện cuối cùng. ‘Đại hội tỏ tình’ – đúng không nhỉ.”

“Cụ thể là làm gì vậy?”

“Không biết. LA hình như đang tổ chức rồi.”

“Chúng ta xem thử đi.”

Ako bật nguồn chiếc máy tính bị đẩy vào góc phòng.

Màn hình sáng lên cùng với tiếng động cơ khẽ khàng.

Khi nhân vật của Ako đăng nhập vào game, thì đúng lúc đó trên sân khấu của Rooty – nơi đã dùng cho sự kiện đầu tiên – đang diễn ra ‘Đại hội tỏ tình’.

◆Dii: Xin lỗi, tôi đã nói là thất nghiệp…

◆Dii: Nhưng thực ra, tôi chỉ là một người đi làm thôi!

◆Kabotan: Ô, ông, ông đã nói ông là người thất nghiệp mà!

◆Dii: Tôi đã nói dối… xin lỗi

◆Dii: Mà nói thật chứ, làm gì có chuyện thất nghiệp thật chứ lol đồ ngốc lol

◆Kabotan: Đồ phản bội! Mày đã phản bội tình bạn của taooooooo!

◆Dii: Mà mày tự ý hiểu lầm thôi chứ lol

“…Đang có lời tỏ tình buồn bã nhỉ.”

Không, tôi thấy vui vẻ mà.

Mấy người có thể làm chuyện như vậy chắc chắn rất thân thiết.

“Nói tóm lại, cho dù là tỏ tình tình yêu hay thú nhận tội lỗi, tóm lại đây là sự kiện để nói ra những điều chưa từng dám nói ra, đúng không?”

“Sự kiện lần này của LA, đúng là tập trung vào các mối quan hệ cộng đồng nhỉ.”

“Chắc là muốn giảm bớt số người chơi đơn lẻ.”

Tôi gật đầu lia lịa.

“Thế thì chúng ta cũng nên thú nhận điều gì đó hả?”

“Thú nhận cái gì mà thú nhận, chúng ta đâu phải người xấu đâu.”

“…………”

Phía sau chúng tôi đang nói chuyện, Ako vẫn chăm chú nhìn màn hình game.

Cô ấy không rời mắt, cứ nhìn chằm chằm.

“Ako, sao thế?”

“À, không có gì.”

Màn hình thoáng hiện ra cửa sổ IM đã được mở.

Đó là tin nhắn IM từ Shushu. Thư cá nhân giữa hai người.

Không phải tin mới, nên chắc là nhật ký tin nhắn đã gửi từ trước đó.

“Từ Shushu à?”

“Vâng. Tin nhắn cũ ạ.”

“Vậy mà vẫn còn lưu à. Nếu gợi nhớ chuyện không vui thì xóa đi có lẽ tốt hơn không?”

“Không sao đâu ạ.”

Nói rồi, Ako đóng cửa sổ.

Nhưng cô ấy cứ đứng yên như đang suy nghĩ điều gì đó.

“…Có lẽ nào, là hiểu lầm, sao…?”

“Sao thế?”

“Không có gì đâu ạ.”

*Rột*, Ako đứng dậy và quay về chỗ cũ.

Nhưng tôi có cảm giác cô ấy hơi giữ khoảng cách với tôi một chút khi ngồi xuống.

“Chúng ta sẽ thú nhận điều gì đây? Ai có điều gì muốn thú nhận nào?”

“Có ai đâu mà vâng ạ…”

Sette-san cười, nhưng Segawa liếc nhìn Ako rồi nói.

“Vậy sao? Cũng có thể có người lúc nào cũng tràn ngập mong muốn được tỏ tình mà đúng không? Này Ako.”

Bị hỏi, Ako tròn mắt ngơ ngác.

“Ể… Tôi sao?”

“Không có gì muốn tỏ tình sao?”

“Không, không có gì ạ…”

“…Ể, vậy sao?”

Kỳ lạ thật, Segawa khẽ nói rồi nghiêng đầu.

Đúng rồi, Ako bình thường chắc chắn sẽ tranh thủ cơ hội này để tỏ tình tình yêu mà – nhưng nghĩ như vậy đúng là tự mãn quá rồi.

Thậm chí tôi còn nên là người nói ra mới đúng…

“Vậy thì sao đây? Đại hội tỏ tình bỏ qua hả?”

“Không, tôi sẽ tham gia.”

Hội trưởng đứng dậy, bước đến trước bảng trắng.

“Hội trưởng có điều gì muốn tỏ tình sao?”

“Ừm.”

Thấy Hội trưởng nói với vẻ mặt nghiêm túc, không hiểu sao chúng tôi cũng thấy căng thẳng theo.

Chẳng lẽ hôm nay là ngày câu lạc bộ bị giải tán! Không phải vậy đâu đúng không?

“Vậy thì, đến giờ tỏ tình meow!”

“Đừng có mở nhạc hành khúc đám cưới!”

Nhạc nền bị dừng lại.

Neko Hime-san vừa nói "meow meow" vừa tắt nhạc nền, nhưng rồi lại nói:

“Vậy thì, đối tượng tỏ tình là Giáo viên Saitō đó.”

“Meow!?”

Bị Hội trưởng gọi tên, cô ấy giật mình cứng đờ.

Cô ấy nhìn quanh quất với vẻ mặt “Cái gì meow cái gì meow?”.

“Tôi đã có điều muốn nói với cô bấy lâu nay.”

“…Là chuyện gì ạ?”

Giáo viên rụt rè tháo tai mèo ra và hỏi.

Đáp lại, Hội trưởng cúi gập đầu.

“──Tôi thành thật xin lỗi cô.”

“Vâng?”

Giáo viên ngơ ngác.

“Từ khi nhờ cô làm cố vấn đến nay. Vì chúng tôi mà cô đã không màng đến vị trí của mình, ép buộc cô dành thời gian và giúp đỡ chúng tôi, tôi thật lòng xin lỗi.”

“À… đúng rồi, ban đầu tôi bị ép làm cố vấn mà nhỉ.”

Cô ấy nhìn vu vơ vào khoảng không như đang hồi tưởng.

Chuyện đó đã hơn nửa năm trước rồi.

“Cho đến giờ, tôi thực sự đã gây phiền phức cho cô rất nhiều.”

「…Em vẫn còn bận tâm chuyện đó à?」

Cô giáo Saitō khẽ nhún vai vẻ bất lực, rồi đặt tay lên đầu Hội trưởng Kyou.

「Trẻ con làm phiền người lớn là chuyện thường tình thôi, có gì mà phải bận tâm chứ?」

Vừa nói, cô vừa xoa đầu Hội trưởng một cách nhẹ nhàng, âu yếm.

「Như thế này còn chưa thấm vào đâu đâu. Em cứ thoải mái chơi đùa cho đến khi làm phiền cô nhiều hơn nữa ấy. Trẻ con thì cứ thế mà sống thôi」

Rồi cô nói thêm:

「Nhìn cô thế này thôi, chứ cô cũng đang vui lắm đó nha~」

「…Em cảm ơn cô」

Dù không thấy mặt, nhưng giọng Hội trưởng Kyou đã nghèn nghẹn nước mắt.

「Cứ như một mối quan hệ thầy trò vậy nhỉ…」

「Không, phải nói là cô giáo Saitō lúc nào cũng như vậy nên mới có nhiều 'tín đồ' đến thế đấy」

「Nhaaaa!?」

Cái người đó, cơ bản là một mỹ nam… à nhầm, mỹ nữ đẹp trai.

Thế nên đội quân thân vệ của cổ có kha khá nhân vật nữ đấy.

「Hừm, còn ai muốn phơi bày sự thật đáng xấu hổ của mình ra không!」

Hội trưởng Kyou tiếp tục tìm kiếm "nạn nhân" mới.

Làm gì có ai như thế chứ.

「Ưm… Ờm, em!」

Có thiệt nè!

Segawa không ngờ lại xung phong!

「Ể!? Akane định tỏ tình với ai thế?」

Akiyama háo hức hỏi, Segawa quay sang nhìn cô bạn rồi nói:

「Với Nanako đó」

「Ơ… Tớ á!?」

Akiyama trợn tròn mắt, làm vẻ mặt sốc nặng một cách cường điệu.

「Không ngờ lại là cô nàng cuồng-loạn-tâm-thần-bách-hợp」

「Tóc hai bím đặc trưng của les」

「Les, rồi hóa thành hai bím tóc」

「Đừng có mà làm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của tóc hai bím nữa!」

Segawa khẽ hắng giọng, rồi quay hẳn sang đối mặt với Akiyama.

「Chuyện là, tớ… tớ muốn nói điều này từ lâu lắm rồi」

「Ừm」

Không hiểu sao, tim mình lại đập thình thịch thế này. Cứ như đang chứng kiến cảnh tỏ tình ngay trước mắt vậy.

Mà thực ra là đúng vậy.

「Ừm… Cảm ơn cậu nhé」

「…? Cảm ơn về cái gì cơ?」

Thấy cô bạn đang ngập ngừng khó hiểu, Segawa khẽ xoa má mình như muốn giấu đi cảm xúc, rồi nói:

「Việc tớ toàn chơi game, lại còn tự xưng là ‘ta đây’ trong game… dù cậu biết rồi, nhưng cậu chẳng bao giờ cười nhạo tớ cả… Cũng không kể cho ai nghe… Rồi còn chịu chơi cùng tớ nữa」

Cô nàng bật cười ha ha, giọng nói có vẻ nhẹ nhõm:

「Lúc Nanako phát hiện ra, tớ cứ nghĩ là mình tiêu rồi chứ」

Nói xong, cô cúi đầu.

「Cho nên, tớ thực sự rất biết ơn cậu, cảm ơn nhé」

「Akaneeee!」

Akiyama lao tới ôm chầm lấy cô bạn, ôm luôn cả cái đầu đang cúi xuống ấy, rồi nói:

「Đương nhiên rồi, bọn mình là bạn thân mà!」

「Nanako…」

Đúng là một câu chuyện tuyệt vời mà.

Bí mật là, mình đã nghĩ thầm: "Segawa ơi, đổi chỗ với tớ một chút đi!".

「Tình bạn gì mà thật đáng ngưỡng mộ」

「Tuổi trẻ tươi đẹp ghê…」

「Và tình bạn ấy, lúc nào chẳng dần hóa thành tình yêu」

「Làm ơn dừng cái lối suy diễn đó đi」

「Em xin lỗi」

Hơi ngượng một chút nên mình chen ngang vào.

Thật tuyệt vời, cái cách mà họ bộc lộ những cảm xúc chân thật như vậy.

Hơi sến súa, hơi ngầu một chút, và mình thấy ghen tị vô cùng.

Rồi khi hai cô gái đang ôm nhau đó rời ra, Segawa hỏi:

「Rushian và Ako thì sao? Có gì không?」

「Tớ thì…」

Mình ngập ngừng nhìn Ako.

Ako khẽ nhắm mắt suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu.

「Tôi thì, không có gì cả… Với cả, tôi chẳng có bí mật gì với Rushian hết」

「…Thế à?」

Cái mặt đó… cứ như muốn hét lên "Nói dối đi! Đồ khốn!" vậy.

Cái vẻ mặt này, mình đã thấy mấy lần rồi.

Khi bị chat trực tiếp, khi bị kẻ bám đuôi gửi thư khủng bố. Cái ngày hai đứa đi hẹn hò ấy.

Lúc nào cô ấy cũng nói "Không có gì đâu", nhưng lại cứ giữ vẻ mặt như thế.

「──Tớ thì có đấy」

Thế nên, mình đã nói thay cô ấy.

「Có á!?」

「Ồ, chuyện gì, chuyện gì thế?」

「Bí mật!」

Mình trả lời ngay tắp lự.

Đừng có nghĩ là cái gì cũng được kể hết ra chứ, đồ ngốc! Hahaha!

「…Anh đó nha」

「Tớ xin lỗi」

Mình mới là đồ ngốc, tớ xin lỗi mà, làm ơn đừng có cái nụ cười muốn "đồ sát" đó nữa mà.

「Tối nay về, lúc chỉ có hai đứa với Ako thôi tớ sẽ nói」

「Xí, gian lận!」

「Không gian lận!」

「Hãy biết đọc không khí đi, hai người」

「Tiền bối Kyou bảo bọn mình phải đọc không khí kìa!」

「Tại sao lại sốc dữ vậy!?」

Sau một trận cười vang, Hội trưởng Kyou nói:

「Xe đón sắp đến rồi. Chắc mọi người cũng có giờ tàu xe nữa. Bữa tiệc kết thúc tại đây thôi. Chúng ta dọn dẹp nào」

Bữa tiệc kết thúc nhẹ nhàng, chỉ để lại một chút dư âm.

…Món gà nướng, tính sao đây nhỉ?

†††††††††

「Xe đón đến rồi đó, có ai muốn đi cùng về không?」

「Kia là… Rolls-Royce thật à…」

「Trông có vẻ giàu có quá chừng!」

À, nhưng mình cũng hiểu ý Ako nói rồi.

Nhìn từ xa thì nó cứ như một chiếc xe bình thường vậy. Mình cũng không rành lắm.

「Nói là xe đón, nhưng tôi cứ nghi là cậu ta lo không biết có bạn bè thật sự đến không nữa」

「Cô giáo sẽ ra chào hỏi nhé」

「Nhờ cô ạ」

Có vẻ như có một lý do buồn đằng sau việc đó.

「Nếu vậy thì có nên đi nhờ không nhỉ? Nếu được đưa ra ga thì đỡ nhiều lắm」

「Em cũng đi! Em cũng đi!」

「Cô giáo đi xe riêng nên sẽ chỉ chào hỏi rồi về thôi. Mấy đứa cũng nhớ cẩn thận khi về nhé」

「Dạ vâng. Vậy thì mọi người, hẹn gặp lại năm sau… À không, lát nữa gặp lại nha」

「Lát nữa gặp nhé」

「Phải cày cấp thôi!」

Mình chào tạm biệt mọi người, rồi vỗ nhẹ vào vai Ako đang đứng cạnh.

Chỉ vừa chạm nhẹ, Ako đã giật mình lùi lại một khoảng cách.

「Ako, về thôi nào」

「…Vâng, đúng vậy」

Chiếc xe rời đi.

Hai đứa đứng nhìn theo một lúc, rồi mới chầm chậm bước đi.

Đêm Giáng sinh hai đứa về cùng nhau, vậy mà Ako chẳng có vẻ gì là vui vẻ cả.

Khoảng cách giữa mình và Ako cũng xa hơn bình thường một chút.

Xa đến mức đầu khăn quàng cổ cũng không thể chạm vào nhau.

Hai đứa cứ thế bước đi.

Con đường quen thuộc bỗng trở nên ngắn ngủi, nếu không để ý sẽ nhanh chóng kết thúc mất.

「Này Ako」

「Vâng?」

Vì thế, mình chỉ tay vào công viên bên đường và hỏi:

「Giờ này rồi, nhưng ghé vào một chút không?」

Chính là công viên nơi mình từng bị "từ chối phũ phàng" ngày trước.

「Chà, đẹp hơn em nghĩ nhiều」

「Vâng, đúng vậy ạ」

Theo dự án của thành phố, những cái cây trong công viên này đều được trang trí đèn Giáng sinh.

Nghe nói tối nay, đêm Giáng sinh, chúng sẽ được bật sáng suốt đêm.

Tất cả các cây đều rực rỡ như những cây thông Noel, chiếu sáng cả con đường dạo bộ.

「Đẹp thật đấy」

「Vâng, đúng vậy ạ」

「Không khí thật tuyệt vời, đúng không?」

「Đúng vậy ạ」

「Được nhìn cùng Ako thật tốt quá」

「Đúng vậy」

「…………」

Sao mà, cô ấy chẳng có phản ứng gì thêm vậy.

Ở một nơi có không khí lãng mạn thế này, trong một khoảnh khắc không thể tuyệt vời hơn, Ako lại cúi đầu, trông có vẻ buồn bã. Thật không giống cô ấy chút nào.

Rồi, cuối cùng cũng đến được chỗ cần đến.

「Này Ako, cậu còn nhớ chỗ này không? Đây là nơi tớ đã tỏ tình với cậu đó」

「…Tỏ tình?」

Giọng điệu đều đều của Ako cuối cùng cũng có cảm xúc trở lại.

Ako khẽ rùng mình một cái, rồi ngước nhìn mình nói:

「À, cái nơi kinh khủng mà Rushian đã nói 'hãy quay lại làm người yêu đi' ấy hả…」

「Cái cách nói 'quay lại' thì hơi quá thật, nhưng đó là cách tớ thể hiện thiện chí của mình mà」

Mình cười, rồi tiếp tục:

「Mà vì đây là nơi gợi lại ký ức 'đau thương' như vậy, nên tớ muốn xóa bỏ nó càng sớm càng tốt」

「Xóa bỏ ạ?」

Mình lấy ra một bọc nhỏ từ trong túi xách.

Không biết có phải là tỏ tình không, nhưng nếu không làm điều này thì ngày hôm nay của mình sẽ không kết thúc được.

「Ako, đưa tay đây」

「Vâng, vâng」

Mình nhẹ nhàng đặt gói quà lên lòng bàn tay Ako đang ngạc nhiên.

「Giáng sinh vui vẻ nhé」

Mình tự nói mà thấy nổi da gà.

Đúng là không thể chấp nhận được! Quá là điệu đà rồi!

「…Anh Rushian, tại sao anh lại đang quằn quại vậy ạ?」

「Chỉ là tôi vừa thêm một trang vào cuốn 'sử đen' của đời mình thôi… Đừng bận tâm nhé…"

Quên đi, quên hết đi thôi.

"Vậy thì, đây là quà Giáng Sinh của em."

"Em nhận được thật ạ?"

"Nếu em không nhận, chắc anh sẽ khóc mất."

"Đừng khóc mà, em vui lắm ạ!"

À, vui sao.

May quá, màn tấn công kiểu "Zombie" của mình cuối cùng không phải là vô ích.

"Em mở ra được không ạ?"

"Cứ tự nhiên, tự nhiên đi!" – tôi đáp, rồi Ako cẩn thận tháo từng lớp giấy gói.

Mở chiếc hộp bên trong, là một đôi kẹp tóc màu hồng.

"Cái này… là kẹp tóc ạ?"

"Đúng vậy. Bởi vì tóc mái em cứ che mặt suốt."

Thế nên, tôi chỉ vào chiếc kẹp tóc.

"Thấy không, hình dạng nó cứ tròn tròn phúng phính sao ấy."

Nói tóm lại là hình bầu dục và màu hồng.

Nhưng mà đáng yêu thế này thì có sao đâu.

"…Cảm ơn anh ạ!"

Ako vừa nói, hai tay vừa siết chặt chiếc hộp.

May quá, em ấy thích thật. Chứ không phải tỏ vẻ khó chịu gì cả.

"Vì tiện thể, em kẹp thử được không?"

"Vâng, vâng ạ."

Tôi lần lượt kẹp từng chiếc lên hai bên tóc cô ấy.

Không vén tóc lên quá cao, chỉ gạt nhẹ sang một bên.

Khi mái tóc mềm mại được giữ gọn, gương mặt em ấy trông rõ ràng hơn một chút so với trước đây.

"Ừm, dễ thương thật."

Đáng lẽ phải nói là 'Ako dễ thương' mới đúng, nhưng tôi lại buột miệng thành ra tự khen mình.

Hy vọng em ấy hiểu được ý tôi.

"À, ừm, Rushian…"

Ako vội vàng lục lọi trong túi xách của mình.

"Cái này, nếu anh không chê…."

Em ấy đưa cho tôi một gói quà mềm mại được bọc trong túi.

"Em cũng, ừm, có chuẩn bị một chút."

"Anh nhận được chứ?"

"Nếu anh không nhận, em sẽ khóc mất."

"Cảm ơn em!"

Hóa ra Ako cũng chuẩn bị quà cho tôi. Thật không ngờ lại bị "trả đũa" như vậy.

Uất ức ghê! Nhưng mà lại vui quá chừng!

Mở gói quà ra, bên trong là một chiếc khăn quàng cổ được đan tỉ mỉ bằng sợi len mảnh.

Không phải hàng mua sẵn, chắc chắn là đan tay.

Bởi vì chữ "Rushian" được đan khéo léo vào đó.

"Tại vì không có nhiều thời gian, nên em không làm được cái gì thật chỉn chu cả… Nhưng khăn quàng cổ của Rushian bị sờn rồi mà."

"À… ra là vậy."

Chiếc khăn quàng cổ mà chúng tôi từng quấn chung, đúng là phần cuối hơi bị sờn một chút.

Tôi cũng chẳng để tâm vì vẫn dùng được, nhưng em ấy đã để ý sao.

"Thế nhưng, trông nó đâu có khác gì đồ chỉn chu đâu… Em đan từ bao giờ thế?"

"Chắc là từ lúc sự kiện trao đổi quà bắt đầu ấy ạ."

"Ít ngày vậy! Em đan xong được hay thật đấy!"

"Khăn quàng cổ dễ mà anh?"

Đó là lời của người khéo tay đấy.

Mà cũng bởi thế mà em ấy cứ trông buồn ngủ suốt à.

Nói ra đi chứ, trời ơi. Tôi đã lo lắng cứ tưởng là do tên biến thái kia đấy, đúng là tức thật.

"Cảm ơn em nhé. Anh đeo thử được không?"

"Cứ tự nhiên, tự nhiên đi!"

Tôi quấn thử quanh cổ.

Chiếc khăn dài hơn tôi nghĩ, quấn hai vòng vẫn còn thừa.

"Dài thật đấy."

"Khi mới bắt đầu đan, em đã nghĩ là sẽ tốt nếu hai chúng ta có thể quàng chung một cái…"

"Đừng nói kiểu như bây giờ thì khác rồi chứ."

"Đúng rồi nhỉ."

Ako bật cười 'tahaa' nhưng nụ cười lại thiếu sức sống.

Trước mặt chúng tôi, một vật màu trắng khẽ bay xuống.

"…Tuyết sao? Năm nay là lần đầu tiên anh thấy đấy."

"Nghe nói tuyết đầu mùa đã rơi từ lâu rồi ạ… Nhưng chúng ta đâu thấy nhỉ."

"Với anh em mình thì đây là tuyết đầu mùa."

Chỉ lác đác vài bông tuyết rơi rất khẽ.

Nhưng dù sao thì cũng là một Giáng Sinh trắng.

Dưới ánh đèn lung linh trang trí trên cây, những bông tuyết nhỏ cũng trông như đang lấp lánh.

Một đêm lãng mạn đến thế.

Ngay cả tôi cũng cảm nhận được không khí đó, nhưng vẻ mặt Ako lại buồn rười rượi.

"…Này, Ako."

Ít nhất thì tôi cũng… – tôi cố tỏ ra mạnh mẽ, và hỏi bằng giọng rạng rỡ nhất có thể.

"Hôm nay em không vui sao?"

"…Ơ?"

"Vì đoạn cuối em trông hơi lạ."

Cứ như đang suy nghĩ điều gì đó. Như đang ngần ngại. Cảm giác là như vậy.

Bình thường em ấy sẽ không ngần ngại, cũng sẽ không né tránh. Bình thường là sẽ làm nũng, nhưng lại không.

Cứ như mọi ngày đều khác, Ako không làm những gì em ấy muốn làm.

"Nếu cảm thấy không như em mong muốn, thì ngày mai chúng ta có thể làm lại mà."

"Không phải vậy ạ!"

Ako lắc đầu nguầy nguậy.

Những bông tuyết trắng đậu trên mái tóc đen, rồi nhanh chóng tan biến.

"Em vui lắm, rất vui ạ. Vui đến mức chưa từng có một Giáng Sinh nào vui như thế này."

Ako khẽ cười, rồi tiếp tục bằng giọng nhỏ nhẹ.

"Cứ như là một giấc mơ vậy."

"Nếu em nghĩ là mơ, anh gửi email cho tất cả mọi người bảo tổ chức tăng hai nhé. Xe cộ lại quay về hết bây giờ."

"Khô, không đến mức đó đâu ạ…"

Ako bật cười 'ahaha' và cố lảng chuyện đi.

"…………"

"………………"

Cuộc trò chuyện dừng lại.

Nhưng tôi vẫn lặng lẽ nhìn cô ấy.

Trông em ấy lạ quá, có chuyện gì vậy, nói anh nghe đi.

Tôi không muốn gặng hỏi như vậy.

Nhưng đã ở riêng với nhau thế này, hẳn em ấy sẽ nói cho tôi nghe thôi, phải không?

Tôi đã mong đợi như thế.

"…Em đã đọc lại cái mail đó."

Ako nhìn xuống chân mình, khẽ nói.

"Cái mail?"

"Mail tức thời ấy ạ…"

"Của con nhỏ theo đuổi anh để kiếm chồng đấy à?"

"…Vâng."

"Anh đã bảo đừng giữ cái thứ đó lại mà."

Mặc dù em ấy có nói cũng sẽ đọc thôi, nhưng chính vì thế mà tốt hơn hết là đừng để tâm đến nó.

"Nó viết rất nhiều thứ…"

Vừa vân vê lọn tóc, Ako khẽ ngẩng mặt lên, hướng về phía ngực tôi.

"Nó viết là đã ở bên Rushian từ khi mới sinh ra."

"Một kẻ ảo tưởng tự áp đặt bối cảnh của mình lên người khác…"

"Không còn chỗ trống cho bất kỳ ai khác xen vào nữa."

"Mặc kệ cảm xúc của anh, cứ tự ý nói theo ý nghĩ của mình."

"Luôn luôn nhìn anh trai."

"Quá đáng thật."

"Nó nói rất yêu anh."

"…………Ờ, ờ vậy hả."

Không thể nào, tôi biết là không thể nào.

Nhưng Ako là một người rất dễ bị ám ảnh bởi suy nghĩ của mình, liệu có phải em ấy đã bị ảnh hưởng bởi những lời nói của kẻ rình rập kia, và đang có ý định lùi bước không… Chắc là không đâu nhỉ?

Nhưng không thể nào, việc em ấy định chia tay tôi, điều đó không thể xảy ra.

Cứ như thể sự lo lắng của tôi đã lây sang cho Ako, em ấy cũng cất tiếng nói đầy bất an.

"Em đã suy nghĩ rất nhiều."

Ako ngước mắt nhìn thẳng vào tôi.

Và rồi, hướng về phía tôi đang cứng người vì căng thẳng, em ấy run rẩy hỏi.

"Rushian, em có phiền phức không ạ?"

"…Hả?"

Đây không phải lúc để đùa rằng 'phiền phức là chuyện bình thường mà'.

"…Em nói thế là có ý gì?"

"Cái đó… khi em nhớ lại mọi chuyện, nghĩ về Rushian…"

Tiếng sỏi dưới chân khẽ kêu lạo xạo.

"Em cứ nghĩ vì chúng ta đã kết hôn thật, nên chúng ta là vợ chồng. Bất kể là game hay đời thực, em yêu anh và nghĩ chúng ta là vợ chồng… Nhưng Rushian thì luôn phủ nhận điều đó…"

Một tiếng thở khẽ rất nhỏ vang lên.

Ako nhìn tôi bằng đôi mắt ươn ướt và nói.

"Có lẽ nào, em cũng đang tự áp đặt những điều không đúng, tự mình ảo tưởng không ạ?"

"Cái…!"

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Cơ thể tôi lạnh ngắt, nhưng mồ hôi lạnh lại tuôn ra như suối.

"Em, em đang nói, gì thế hả?"

Tôi cắn chặt lấy giọng nói run rẩy vừa thốt ra trong giây lát. Rồi vội vàng sửa lại.

p286.jpg

"Em không giống cô ta đâu, hoàn toàn khác biệt."

"Nhưng, Rushian thì luôn nói, đời thực và game là khác nhau."

"Đúng vậy nhưng!"

"Mặc kệ cảm xúc của Rushian, chỉ theo ý nghĩ của riêng em."

"Không phải thế đâu."

"Luôn luôn đến chỗ Rushian, làm phiền anh."

"Phiền phức gì chứ…"

「Em cứ nghĩ, liệu có phải mình cũng giống như người đó không, và không sao ngừng được…」

Giọng em ấy như sắp vỡ òa thành tiếng khóc. Nhưng rồi không khóc. Em ấy đã không còn dễ dàng bật khóc như trước nữa rồi.

「…………」

Ako, người từng chỉ nói những gì mình muốn rồi bỏ chạy, giờ đây đã ở lại, không hề trốn tránh.

Em ấy hỏi tôi: “Có làm phiền anh không ạ?” – và chờ đợi câu trả lời cho câu hỏi ấy.

Còn tôi thì chẳng thay đổi gì cả.

Vào những lúc quan trọng, chẳng có lời nào bật ra được.

Tôi không biết phải nói gì với Ako đang khóc vì lo lắng.

Tôi chẳng có gì để nói với người con gái tôi yêu nhất.

──Thế nhưng.

「Anh thích Ako.」

Chỉ vậy thôi, những lời ấy như trào ra khỏi miệng tôi.

「──Ể?」

Thật buồn cười khi đôi mắt Ako mở to tròn xoe.

Đôi mắt ướt đẫm long lanh như phản chiếu ánh đèn rực rỡ.

「Thật tình, phiền phức lắm, Ako à.」

Tôi thêm vào vài lời, không biết có phải là câu trả lời không.

「Anh đã bảo gọi tên thật mà cứ gọi tên nhân vật game. Sáng nào cũng đến lớp anh, rồi lại tự dưng nghỉ học. Kỹ năng người chơi thì chẳng tiến bộ, lại còn hay chết vì mải chat nữa chứ.」

「Dạ, dạ xin lỗi anh… Đúng là toàn làm phiền anh thôi.」

「Anh cũng thích cả những lúc như thế nữa.」

「Anh!」

Ako vội vàng vẫy tay, ngó nghiêng xung quanh đầy bối rối, nhưng rồi lại quay ánh mắt về phía tôi, em ấy tha thiết nói:

「Em… em đã tự tiện áp đặt những thiết lập kỳ lạ lên Rushian mất rồi!」

Thấy Ako muốn quay lại vấn đề cũ, tôi nói thêm một lần nữa.

「Anh cũng thích cả một Ako như thế nữa.」

「~~~Ưmm」

Gò má em ấy ửng đỏ bừng lên.

Chắc hẳn tôi cũng đã đỏ bừng từ lâu rồi. Xấu hổ đến muốn chết luôn.

Ako thật đáng kinh ngạc. Lúc nào em ấy cũng nói những lời như vậy mà.

「Anh cũng thích cả một Ako đang chẳng nói được gì nữa.」

「Ru… Rushian!」

Thật buồn cười khi Ako trông như tôi, giận dỗi kiểu "Đừng nói mấy lời đáng xấu hổ thế!"

「Này, kinh chưa.」

Lần này đến lượt tôi không muốn để em ấy nhìn thấy mặt, nên tôi nhìn lên trời.

Trong khe hở của những đám mây, một vài vì sao lấp lánh hiện ra.

Dù xung quanh có rực rỡ đến đâu, những ngôi sao có thể nhìn thấy vẫn ở đó.

「Dù có bao nhiêu điều lo lắng, bao nhiêu điều không tự tin, hay những sự việc khiến anh chỉ biết hối hận. Chỉ cần được Ako nói thích thôi, anh cảm thấy như mình có thể chấp nhận tất cả mọi thứ vậy.」

Là Ako đã trao cho tôi điều đó. Một kẻ mà tôi từng nghĩ chỉ là một thằng otaku vô dụng trong đời thực. Chỉ với một lời "thích", tôi có thể chấp nhận bản thân mình như một giấc mơ vậy.

Một điều đơn giản đến thế, mà bấy lâu nay tôi cứ sống mà chẳng hề hay biết.

「Ako cũng có cảm giác như thế không?」

「Cái đó thì… ưm, nhưng, dù sao thì em vẫn làm phiền anh đúng không ạ?」

「Có lẽ, câu trả lời là như vậy đấy.」

Cũng có những lúc tôi bị hiểu lầm, bị áp đặt những thiết lập không có thật, và gặp rắc rối.

Chắc chắn cũng có những lúc em làm phiền tôi.

「Nhưng ý nghĩa thì khác. Em hoàn toàn khác biệt với người đó. Không phải việc Ako thích anh là phiền phức đâu. Chỉ là những hành động kỳ quặc bất chợt của em mới phiền phức thôi.」

「K-kỳ quặc ạ…」

「Thế nhưng hơn cả những điều đó, em đã giúp anh rất nhiều, chúng ta có vô vàn chuyện vui, rất nhiều điều hạnh phúc, và hơn hết là vì anh thích Ako. Vậy nên, em hoàn toàn không cần bận tâm về những chuyện đó đâu.」

「…Vâng.」

Nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm từ em, tôi cũng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm theo.

Nếu lo lắng chuyện đó thì đáng lẽ em nên nói sớm hơn chứ.

Nếu em đã lo lắng.

──Nếu là chuyện tôi đã lo lắng bấy lâu nay, thì tôi cũng có đấy.

「Này… anh cũng có một điều muốn hỏi em.」

Tôi không chắc có nên hỏi không, nhưng rồi những lời ấy vẫn bật ra.

Tôi hạ tầm mắt, nhìn vào gương mặt Ako vẫn còn ửng đỏ.

Những bông tuyết trắng đậu trên má em, rồi nhanh chóng tan thành nước.

「Ako này, em có bao giờ nghĩ không? Rằng giá như anh là một người ngầu hơn một chút thì tốt biết mấy, ấy.」

「Ể?」

Tôi nói thẳng với Ako đang ngơ ngác.

「Giá như anh là người có thể bảo vệ em. Là người có thể nói: 'Em không cần làm gì cả, không cần cố gắng, mọi khó khăn cứ giao hết cho anh.' Thì tốt biết mấy, ấy.」

Tôi hít một hơi sâu, rồi từ từ thở ra, cố gắng để giọng mình không run rẩy, tôi nói:

「Rằng giá như anh là một người như『Rushian』thì tốt biết mấy, ấy.」

Tôi đã hỏi rồi.

Nếu gọi đây là một lời tỏ tình, thì chẳng có lời tỏ tình nào hơn thế này cả.

Rằng tôi có thể là chính mình có được không.

Rằng em có thực sự hài lòng với một người như tôi không.

Tôi đã muốn hỏi bấy lâu nay, nhưng không thể.

「Game và đời thực là khác nhau.」

Những lời tôi từng nói rất nhiều lần, lần đầu tiên tôi nói ra bằng chính cảm xúc thật của mình.

「Trong game, anh có sự tự tin. Anh tin mình có thể là một Rushian lý tưởng cho Ako.」

Một bản thân được mọi người công nhận.

「Nhưng đời thực thì anh khác.」

Bởi vì anh thật đáng xấu hổ, đến mức chỉ cần nghe được những lời thật lòng của Ako như thế này thôi, ngón tay anh đã run rẩy rồi.

「Anh đã luôn lo sợ rằng Ako sẽ thất vọng, rằng em sẽ nghĩ Rushian lại là một người như thế này sao──anh đã luôn lo sợ.」

Nếu Ako nghe lời tôi nói mà bật cười chế nhạo, tôi đã định cắn lưỡi tự tử ngay tại chỗ──nhưng biểu cảm của em ấy hoàn toàn khác.

「K-không phải!」

Ako ngơ ngác như tôi vừa nãy, rồi vội vàng luống cuống, sau đó lắc đầu.

「Làm gì có chuyện đó ạ! Em không hề có bất mãn gì với Rushian cả… Ơi không, mặc dù em có rất nhiều bất mãn như muốn được chiều chuộng hơn, muốn được skinship nhiều hơn một chút, hay sao anh cứ cứng nhắc quá vậy…」

「…Bất mãn của em là ở đó à?」

Ako có phải đang khao khát điều gì đó không nhỉ?

「Đó là vì em thích Rushian! Em chưa bao giờ thất vọng về Rushian dù chỉ một lần!」

「…Ối trời.」

Nghe em nói vậy, tôi cảm thấy một luồng sức lực bất ngờ tuột khỏi mình.

「May quá.」

「Anh cũng lo lắng chuyện đó sao? Sao không nói với em chứ!」

「Đó là lời anh muốn nói đấy.」

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, tôi đã sợ hãi đến nhường nào.

Thật là hết nói nổi.

Chính em đã nói game và đời thực là một, nên anh mới lo lắng bấy lâu nay chứ.

「Nhưng… em cũng vậy.」

Ako khẽ mỉm cười, rồi nói:

「Em cũng sợ lắm. Sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ nói: ‘Không ngờ em lại là đứa như thế này, đáng lẽ Ako phải là một cô gái dễ thương và tuyệt vời hơn, đây không phải là vợ anh’.」

「Làm gì có chuyện đó chứ. Nghe đây này.」

Tôi phủi những bông tuyết đang cố bám lên đầu em.

「Ako ngoài đời cũng là một cô gái rất dễ thương và tuyệt vời mà.」

「…Chỉ một chút thôi.」

Mỉm cười mếu máo, Ako nói:

「Đây là lần đầu tiên em nghĩ mình cũng có thể tin vào điều đó.」

「Chỉ cần nghĩ được một chút thôi là đủ rồi.」

Tôi cũng chỉ nghĩ được một chút thôi mà.

「…Đúng là một cặp vợ chồng hỏng hóc giống nhau mà, chúng ta.」

「…Ể?」

「Là ý chúng ta suy nghĩ giống nhau đấy.」

Đúng vậy, giống nhau.

Tôi không tự tin vào bản thân mình ngoài đời thực.

Vì vậy tôi không muốn bị thất vọng, nên tôi cứ khăng khăng game và đời thực là khác nhau.

Ako cũng không tự tin vào bản thân mình ngoài đời thực.

Vì vậy em muốn tôi chỉ nhìn vào con người em trong game, nên em cứ khăng khăng game và đời thực là giống nhau.

Thật không ngờ, chúng tôi giống nhau đến mức đúng là một cặp vợ chồng hỏng hóc.

「Cứ từ từ thôi, em nhé.」

Tôi từ từ hạ bàn tay đang đặt trên đầu em xuống má, rồi nhìn em.

「Anh muốn Ako cũng yêu thương chính bản thân Ako mà anh đã yêu.」

Má Ako lạnh ngắt. Lạnh hơn cả bàn tay đã lạnh ngắt của tôi.

Tôi không biết là Ako đang run rẩy, hay là tôi đang run rẩy nữa.

「Vậy thì…」

Ako cũng nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay tôi.

「Anh cũng hãy yêu thương Rushian mà em đã yêu nhé.」

「…Rushian sao?」

「Vâng ạ.」

Câu nói ấy không ngờ lại lọt thỏm vào lòng tôi một cách vừa vặn đến lạ. Cả cái cảm giác tiếc nuối, hụt hẫng vì không thể bảo vệ Ako ngoài đời thật, giờ đây tôi tin chắc rằng mình có thể làm được.

“Phải rồi. Từ nay anh sẽ cố gắng thêm một chút.”

“Em cũng sẽ cố gắng thêm một chút ạ.”

Ngắm nhìn Ako mỉm cười “e he he” bên cạnh, tôi lại muốn đến gần em hơn nữa.

Trước đây, tôi không thể hiểu nổi những người nói rằng việc đến gần một cô gái là “tự nhiên.”

Nhưng đúng là, cơ thể tôi cứ tự động, như bị hút lấy mà tiến về phía em.

“…Ako.”

Tôi cố ý nói thật rõ ràng để em có thể nghe thấy. Vừa nói vừa nhìn em đầy mong chờ, không biết liệu lời tôi đã truyền đến chưa.

Ako ngập ngừng, chậm rãi mở miệng.

“…Hideki…-san?”

Em gọi tên tôi.

“…Sao lại là câu hỏi vậy?”

“Dù sao thì em cũng không quen bỏ hậu tố… Có kỳ cục không ạ?”

“Không, đúng kiểu Ako rồi.”

Đúng kiểu Ako, tôi lại càng thấy vui.

Vui đến nỗi muốn lại gần em hơn nữa.

Gương mặt em, hơi thở em, đôi môi em ngày càng gần kề. Chiếc cặp tóc mà tôi tặng em đã giữ gọn mái tóc lòa xòa, thứ mà tôi cứ nghĩ sẽ gây vướng víu.

“…………!”

Tôi tiến đến, còn Ako thì đáng yêu đến mức nhắm tịt mắt lại thật chặt.

Cứ thế áp mặt vào──

“Anh haiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii! Không đượccccccc!”

Một tiếng thét vang lên.

Hình như là từ phía sau lưng tôi.

Khi tôi mở mắt, Ako đã quay đầu nhìn về phía đó.

Ôi trời ơi! Cái không khí lãng mạn tan biến hết cả rồi! Tất cả thành công cốc rồi!

“Khốn kiếp, cái quái gì vậy, ai đấy chứ!”

Tôi bực bội quay đầu về phía có tiếng nói.

Một bóng người nhỏ bé, mái tóc ngắn rối bù, đang nhìn chằm chằm chúng tôi với vẻ mặt đầy sốt ruột và tức giận. Khuôn mặt biểu lộ rõ ràng sự lo lắng và tức giận đến mức dễ hiểu ấy, tôi thấy quen quen.

Tôi biết mái tóc màu nâu nhạt ấy là tóc thật của nó. Tôi cũng biết chiếc áo khoác dạ dáng dài hơi rộng ấy là món đồ yêu thích nó mới được mua năm nay.

Và hơn hết, tôi biết rõ rằng đứa đó…

“Anh hai, mau tránh xa người đó ra!”

…Đứa đó chính là em gái tôi.

“Mizuki… Em làm cái gì vậy hả?”

Chẳng lẽ tôi về muộn quá, nên nó đến đón thật sao?

Sao nó lại biết tôi ở đây chứ?

“…Quả nhiên là vậy mà.”

Ako, người vẫn còn đang trong vòng tay tôi, bất ngờ bước một bước về phía Mizuki.

Và rồi em nói với vẻ mặt nghiêm túc không kém Mizuki:

p298.jpg

“Cô… cô chính là Shushu-san!”

“…………”

──Hả?

Không, không phải đâu, Shushu là kẻ tự xưng là em gái, độc thân 35 tuổi, còn đứa này là em gái thật, 15 tuổi, đang học cấp hai mà.

Không phải đâu, hoàn toàn không phải đâu. Em gái tôi còn chưa đủ tuổi kết hôn chứ nói gì đến chuyện tìm chồng.

“Ako em nói cái gì vậy. Đây là em gái anh, tên là Mizuki…”

“Rất vui được gặp Ako-san. Anh hai em xin mang đi đây ạ.”

“Không được, Rushian là của tôi!”

“Hai đứa có chịu nghe anh nói không hả!”

Sao hai người lại bỏ qua tôi mà bắt đầu cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu kỳ lạ rồi!?

…Lại nữa ư?

“Lại nữa” ư, thật là lạ mà.

Hai người họ là lần đầu gặp mặt… đúng không…?

“Người cần nghe nói là anh hai đó!”

Mizuki nói với tôi, người đang ngơ ngác.

“Em lo lắng đến xem thì y như rằng anh bị kẻ bám đuôi dụ dỗ, suýt thì hôn luôn rồi! Rõ ràng đã nói là phải giải quyết dứt điểm mà!”

Chẳng lẽ mày cố ý phá đám hả!?

Không phải, mà khoan, vậy thì thật sự là── Mizuki?

“Em… Em chính là Shushu à?”

“…? Đúng vậy mà, anh đang nói cái gì vậy?”

Nó làm mặt như kiểu “Giờ này còn hỏi cái gì nữa vậy?”

Không thể nào, chuyện vô lý vậy.

Vậy là Mizuki, em gái tôi──

“Em── Em chính là người đã bám đuôi anh à!?”

“Ê ê ê!? Kh, không phải đâu!”

“Hơn nữa còn là người độc thân 35 tuổi, lên mạng săn lùng trai trẻ để âm mưu kết hôn sao!?”

“Nhân vật của tôi bị sao vậy hả!?”

“…Từ chuyện ‘có thể là vậy’, không biết từ lúc nào Shushu đã biến thành nhân vật như thế rồi.”

Trong game online thì chuyện đó xảy ra như cơm bữa mà.

“Đáng ghét quá đi! Em đã cố gắng hết sức để giải thoát anh hai khỏi kẻ bám đuôi mà!”

“Không, nên tôi mới nói kẻ bám đuôi là em mà.”

“Làm sao em có thể bám đuôi anh hai được!”

…À, phải rồi. Dù sao cũng là em gái.

Vậy rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mizuki chỉ thẳng ngón tay vào tôi đang hoang mang, rồi mạnh mẽ tuyên bố:

“Kẻ bám đuôi anh hai chính là người đó!”

Ơ… Ako?

“V, tôi sao!?”

“Sao Ako lại là kẻ bám đuôi chứ?”

Không phải đúng không? Không phải đúng không ạ? Tôi và Ako nhìn nhau.

“Ako đâu có bám đuôi anh đâu? Sao lại thành ra thế?”

“Vì đã kết hôn trong game nên cứ khăng khăng ảo tưởng là vợ chồng ngoài đời, rồi cứ hiểu lầm mà lẽo đẽo theo sau, dùng các mối quan hệ để bao vây, giới thiệu với gia đình, cuối cùng là muốn ép anh chịu trách nhiệm! Rõ ràng đó là kẻ bám đuôi mà!”

“…………”

“………………”

Tôi không kìm được mà quay mặt tránh ánh nhìn của Ako.

À thì, đó là cái gọi là phép thuật ngôn từ mà, mọi chuyện tùy thuộc vào cách nói mà.

“…Ch, chưa nói được cụ thể để phản bác, nhưng không phải thế đâu, đó là hiểu lầm thôi!”

“Nếu anh không nói thích em trước, có lẽ em đã chết ở đây rồi…”

“Tỉnh táo lại đi Ako!”

“Mau tránh ra anh hai! Ako-san đó là phù thủy đấy!”

“Dừng lại đi Mizuki!”

“Anh hai tránh ra! Tôi không thể giết được cô ta!”

“Chuyện đó tôi đã làm rồi mà!”

“Hơn nữa là hơn nửa năm trước rồi!”

Lộn xộn hết cả rồi!

Có ai đó, ai đó giúp tôi với!

Gọi đàn ông đến đây!

“Tôi đã nghe hết câu chuyện rồi!”

Từ một bên, một giọng nói sắc bén vang lên.

“Nishimura! Ako! Đã có tôi đến đây thì không sao nữa rồi!”

Cùng với giọng nói quen thuộc, một cô gái tóc hai bím nhỏ nhắn chạy vội về phía này.

“Segawa, sao cậu lại…”

“Rushian, đợi tôi lâu rồi phải không?”

“Cả Guild Master nữa…”

Hai người họ chạy đến từ phía đối diện Mizuki.

Sao cả hai người họ lại ở đây, chẳng phải đã về rồi sao?

“Ơ, ừm…?”

Segawa mỉm cười với Mizuki đang bối rối:

“Tôi là Segawa Akane. Bạn cùng lớp với Nishimura… anh trai Nishimura đây. Rất vui được biết em.”

“Tôi là Goshōin Kyō, Hội trưởng Hội học sinh trường Trung học Maegasaki, nơi cậu ấy đang theo học.”

“À, vâng. Em rất vui được biết ạ.”

Trước sự xuất hiện của tiền bối lạ mặt, Mizuki rụt rè cúi đầu.

Không cần phải thể hiện sự thân thiện một cách kỳ lạ vào lúc này đâu.

“Hai người cùng đến đây có chuyện gì vậy?”

“Thấy hai người có vẻ lạ nên tôi lén lút nhìn trộm, không ngờ Shuvain đã cứng đơ người ra trước cảnh hôn nhau, nên chúng tôi đến muộn mất, xin lỗi nhé.”

“Đ, đồ ồn ào, tôi có cứng đơ người ra đâu! Mà Nishimura này, cái vừa rồi, ừm… cậu thật sự định làm thế sao?”

“Không cần xác nhận cũng biết chứ.”

“Vị trí của bọn tôi đâu có nhìn thấy được!”

“Không, chỉ thiếu một tí nữa là được rồi, nhưng bị phá đám nên chưa thành công…”

Thật sự chỉ còn tí xíu nữa thôi.

Cứ như là chỉ cần một làn gió thổi qua là đã thành công rồi, một bức tường mỏng manh như thế đấy.

“…Ồ, vậy là không được rồi à.”

Đừng có thở phào nhẹ nhõm như vậy chứ.

Mày là loại ghét bạn bè trưởng thành sao?

「Đúng, đúng vậy! Không khí đang tốt đẹp chưa từng thấy mà! Giờ vẫn chưa muộn đâu, hôn cái đi nào!」

「Xin lỗi, trước mặt em gái với bạn bè thì... anh chịu.」

「Ư ư ư ư ư!」

Ako dậm chân thùm thụp, giậm giật.

Cạnh đó, Segawa thở phào nhẹ nhõm, còn Hội trưởng thì cứ tủm tỉm nhìn bọn tôi.

Riêng Mizuki thì cứ nhìn chằm chằm chúng tôi, vẻ mặt đầy khó hiểu.

「...Anh trai trông vậy mà cũng... được nhiều người thích sao?」

「Có ma nào thèm đâu...」

Cả người tôi xụi lơ, chỉ thốt ra được mỗi tiếng ấy.

Cái quái gì đang xảy ra thế này chứ?

「Thôi được rồi, quay lại chuyện chính. Mizuki-chan, gọi vậy là được chứ? Hóa ra em chính là Shushu.」

「Hả, em đã nói từ đầu rồi mà.」

「...Ừm, đúng là từ lần đầu gặp đã gọi là anh trai rồi nhỉ.」

Đúng là vậy. Mizuki đã nói vậy từ đầu.

Nhưng ai mà ngờ em gái ruột của mình lại chơi game chung chứ.

Tôi từng nghe chuyện kinh dị về việc cưới nhầm mẹ ruột trong game rồi đấy.

「Xin lỗi, anh cứ nghĩ em là người tự xưng là em gái, rồi tự mình hiểu nhầm...」

「Ớ ớ ớ ớ ớ!」

Mà tôi còn tưởng em ấy ba mươi lăm tuổi, độc thân cơ chứ.

「Em thì giữa chừng đã nghĩ có khi nào là thật không...」

Ra vậy, thảo nào Ako lại không cảnh giác lắm... Sao không nói sớm đi chứ, sao không nói sớm chứ...

「Đúng là bài hướng dẫn nhập môn là anh em mình làm chung, nên người chỉ cách chơi là anh...」

「Ngay cả cách dùng máy tính, cách dùng Internet với mỗi game này là anh mới chỉ cho em thôi mà.」

Thảo nào tôi cứ thấy em ấy hay táy máy cái laptop ở phòng khách... Thì ra là chơi game online để giải khuây...

「Thế thì việc điều tra nhà Ako cũng dễ ẹc... Em gái mà...」

「Không hề dễ đâu... Vì muốn bám theo anh trai đang tình tứ với người mà em tưởng là kẻ bám đuôi, một học sinh thi đại học đã tốn cả một ngày đấy!」

「Cái gì, hôm hẹn hò cũng đi theo à!?」

「Sau khi hai người chia tay ở ga, em đã điều tra tận nhà chị Ako luôn đấy.」

Nhà Ako thì tôi biết rồi... Mà không phải, cái công sức vô ích đó là sao chứ...

「Đến mức phải làm thế, là em hiểu nhầm Ako là kẻ bám đuôi thật sao...?」

「Hiểu nhầm... hiểu nhầm sao ạ?」

Mizuki nhìn chằm chằm Ako, rồi chau mày.

「Chị Ako gặp anh ấy trong game, rồi thân thiết trong game nên mới kết hôn đúng không? Vậy nên việc hẹn hò ngoài đời thực là không đúng đâu.」

「Không đúng cái gì chứ! Bọn em yêu nhau thật lòng nên mới hẹn hò chứ!」

「Chị đã nói là thích anh ấy trong game mà.」

「Game với đời thực thì khác nhau chỗ nào chứ!」

「Khác nhau hoàn toàn!」

Đúng là cuộc cãi vã nghe quen tai.

Nhìn từ ngoài vào, tôi với Ako trông cũng như thế này à.

Nhìn em gái đang cãi lý với Ako, lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy một cách khách quan.

「...Ừm, trông hai đứa thân thiết thật đấy.」

「Đúng không?」

「Không hề thân nhé!」

「Không hề thân đâu ạ!」

「Không, trông thân thiết lắm ấy. Cứ như chị em ruột vậy.」

Tôi thở hắt ra, rồi đặt tay lên vai Mizuki.

Sau đó nhẹ nhàng kéo em lại, tách khỏi Ako.

「Này Mizuki.」

「...Gì vậy, anh trai?」

「Em đã cố gắng vì anh, thật có lỗi quá. Việc anh gặp Ako đúng là, ừm... hơi đặc biệt một chút...」

「Rushian~!」

Dù em có khóc thì sự thật đúng là đặc biệt mà, biết làm sao bây giờ.

Về điểm này thì Mizuki hiểu lầm cũng không sai. Chẳng sai chút nào.

「Là do anh, đã ngại ngùng không nói ra rõ ràng thôi.」

Là lỗi của tôi.

Lẽ ra ngay từ đầu khi nói về Ako, tôi nên thẳng thắn nói ra cảm xúc thật của mình.

「Anh, anh thích Ako.」

「Chuyện trong game thôi đúng không?」

「Không liên quan lắm đâu.」

Nói ra thì thật sự rất xấu hổ.

「Dù không gặp nhau trong game, dù Ako không thích anh, anh cũng sẽ thích Ako thôi.」

Tôi ôm vai Ako, kéo cô ấy đến trước mặt Mizuki, rồi nói.

「Không phải game hay đời thực, mà là... anh thích cô gái này.」

「Rushian...」

Tôi gật đầu với Ako đang ngơ ngác nhìn mình, rồi nhìn thẳng vào mắt Mizuki.

「Nếu được, mong em hòa thuận với cô ấy.」

「Ư ư, nhưng mà... ban đầu là một kẻ bám đuôi hiểu lầm thì...」

「Không phải vậy mà.」

Nghe những lời cố chấp của Mizuki, tôi có cảm giác như có chút ghen tị của một đứa em gái sợ bị giành mất anh trai.

Đối với Mizuki, tôi đã ở đó từ khi em ấy chào đời mà.

Nhưng tôi cũng nghĩ, nếu có ai đó giành mất em gái mình, tôi cũng sẽ nói những lời tương tự.

Từ khi em ấy sinh ra, tôi đã luôn dõi theo.

「Thôi mà, Mizuki.」

Tôi mỉm cười nói với em gái mình.

「Anh nghĩ rồi, một ngày nào đó anh sẽ cưới cô gái này.」

「Hả...?」

Mizuki ngơ ra, tôi tiếp lời.

「Cô ấy sẽ là chị dâu tương lai của em đấy.」

「...Ư ư ư ư ư.」

Mizuki khẽ rên lên, rồi cúi đầu lắc lia lịa.

Có lẽ không được rồi. Cử chỉ ấy khiến tôi cảm thấy bất an.

Nhưng sau một lúc im lặng,

「–Anh trai thì,」

Em ấy khe khẽ nói.

「Thích đồ cay. Nhưng không phải cay xé lưỡi đâu, mà là hơi cay cay nhưng ngon ấy... như cà ri, hay đậu phụ Ma Bà chẳng hạn.」

「...Mizuki?」

Đột nhiên nói gì vậy?

Tôi còn chưa kịp hiểu thì Ako đã phản ứng nhanh nhảu.

「À... vâng, em ghi nhớ ngay đây ạ!」

「Với lại, anh ấy không thích đồ ăn ngọt lắm. Bí đỏ ngọt, trứng cuộn ngọt, hay khoai lang là không được đâu. Nhưng lại thích đồ ngọt tráng miệng, rắc rối thật đấy.」

「Ra vậy! Đúng là phản ứng của anh ấy với cơm hạt dẻ hơi lạ. Là vậy sao!」

「Ơ, ơ... Hai người...?」

Tôi có cảm giác như mình bị hai người đang tâm đầu ý hợp bỏ lại rồi vậy.

「............Haizz.」

Sau khi nhìn tôi chằm chằm, Mizuki ngẩng mặt lên nhìn Ako thật nghiêm túc.

「Người này, tuy là người biết quan tâm chăm sóc nhưng lại không hay nhớ những gì mình đã làm, cũng chẳng nghĩ kỹ càng gì, thích người rắc rối mà bản thân lại là người rắc rối nhất, đúng là một anh trai tệ hại...」

Này, không cần phải nói đến mức đó đâu chứ.

Không hề để ý đến tôi đang hơi tổn thương,

「Nhưng mà, anh ấy là anh trai quý giá của em.」

Nói rồi, Mizuki cúi đầu chào một cái.

「...Chuyện anh trai, nhờ chị cả.」

「Shu, Shushu-chan~!」

Ako ôm chầm lấy Mizuki như thể vỡ òa cảm xúc, nước mắt lưng tròng nói.

「Chị, gọi chị là chị dâu! Em có thể gọi là chị dâu đấy!」

「............Ê ê...」

Sau một lúc suy nghĩ, Mizuki thốt ra câu nói với vẻ mặt thật sự phiền phức.

「Cái đó thì ghét lắm...」

「Sao lại ghét chứ~!」

Tiếng kêu của Ako vang vọng khắp công viên.

Thôi rồi, đúng là một mùa Giáng Sinh dài.

Cuối cùng, cuối cùng cũng giải quyết xong rồi, nhỉ?

「Thôi muộn rồi, về thôi.」

Tôi đang định rẽ vào nhà gửi Mizuki rồi đưa Ako về, thì Ako, người bị Mizuki chạy mất, lại sán tới.

「Rushian, Rushian.」

「Hả, sao thế Ako?」

Đôi mắt Ako còn đọng nước, long lanh nhìn tôi đầy kiên định.

「Rushian, em cũng có cảm giác giống anh.」

Với ánh mắt ướt đẫm bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, cô ấy nói.

「...Cảm giác giống nhau?」

「Em cũng rất yêu Rushian mà!」

「............Hả?」

「Dù cho chúng ta không gặp nhau trong game, chúng ta vẫn là vợ chồng mà!」

À, chết rồi.

Màn thuyết phục Mizuki cứ như giáng đòn chí mạng vào Ako!

"Đúng là lời tỏ tình quá nồng nhiệt mà..."

"Với lại còn nói 'sau này sẽ kết hôn' nữa chứ."

"Đáng đời thôi, còn gì nữa."

"Em yêu anh! Chúng ta hãy kết hôn đi, Rushian!"

"Ối giời ơi, chỉ còn chút nữa thôi màaaaaa!"

Cậu ngước nhìn bầu trời với đôi mắt ngân ngấn nước.

Những đám mây đã tan đi nhiều, để lộ ra khoảng trời đêm đen thẳm.

Tuyết cũng đã ngừng rơi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận