Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 6

Chương 1: ĐỊNH MỆNH?

0 Bình luận - Độ dài: 19,990 từ - Cập nhật:

t002.jpg

Cái điều hòa đang thổi hơi ấm thì bỗng dưng kẽo kẹt một tiếng rồi tắt ngúm.

Chắc tại học sinh đến trường đông dần lên. Cái máy điều hòa của trường tôi – vốn thừa sức mạnh – hình như đã nhanh nhạy nhận ra nhiệt độ trong phòng học tăng lên.

Nhìn vào nhiệt độ cài đặt mà xem, mấy vị lãnh đạo trường Maegasaki hình như cho rằng: mùa hè thì cứ nóng chút mới phải, mùa đông thì cứ lạnh chút mới đúng.

Với tư cách là một người thường xuyên dùng máy tính, tôi tự cho rằng mình đã quen với căn phòng lạnh lẽo. Thế mà điều hòa bị tắt từ sáng sớm thì vẫn thấy hơi chạnh lòng một tẹo.

Nhưng mà, bài kiểm tra cuối kì – thử thách lớn nhất học kì hai – đã kết thúc rồi, nên không khí trong lớp học cứ là lạ, có vẻ lâng lâng khó tả.

Chắc là cứ để lạnh một chút cũng được thôi.

"Ôi dào, tôi còn phải đi làm thêm mà, nên không sắp xếp được lịch trình gì sất!"

"Bố tôi cứ bảo là Giáng sinh phải ở nhà với gia đình, nghe đã thấy không thể chấp nhận được rồi ấy!"

"Giáng sinh thì kiểu gì chả đông người? Tôi thì cứ ở chỗ đông người là chóng mặt muốn xỉu..."

Giáng sinh.

Đúng vậy, Giáng sinh đã cận kề, chẳng mấy chốc chỉ còn mười ngày nữa thôi.

Cái lễ Giáng sinh chẳng thèm mời mà vẫn đến mỗi năm.

Cái sự kiện tiếp theo bỗng chốc hiện ra rõ mồn một khi bức tường "kiểm tra" biến mất.

Với học sinh thì tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Một số học sinh thì lại mong muốn được bỏ lỡ nếu có thể.

Cái sự kiện như vậy, chính là Giáng sinh.

Dù có lẩn tránh đến mấy, hô hào rằng mình chẳng quan tâm Giáng sinh đâu, thì nó vẫn cứ xuất hiện trong mọi cuộc trò chuyện.

Bạn không biết ư? Giáng sinh không thể trốn thoát được đâu.

"Giáng sinh các thứ thật sự là tôi chẳng quan tâm đâu..."

"Nói thế chứ chắc chắn có hẹn rồi hả?"

"Không, chúng tôi thì... ừm, là thế đấy..."

Bởi vì nếu bạn không quan tâm, bạn vẫn phải giải thích lý do tại sao bạn không quan tâm.

Nếu chỉ nói "Không hứng thú" rồi kết thúc cuộc trò chuyện thì không khí sẽ kỳ cục lắm đấy.

"Thì đấy, mấy thằng bên đội bóng chày sẽ tổ chức họp mặt đàn ông với nhau."

"Mấy ông đội bóng chày thân nhau quá rồi đấy!"

"Nhưng mà đội bóng rổ thì hẹn hò chung với đội nữ bóng rổ mà đúng không?"

"Ôi trời ơi, sướng thế, ước gì được như thế!"

"Đội tennis mới là nhất ấy. Bảy phần là con gái mà."

À mà thôi, mấy cái này cũng được, mấy đứa theo câu lạc bộ thì kệ chúng nó đi.

Cứ để cho mấy thằng đỉnh của chóp thi nhau xem ai là "đồ người yêu" hơn đi, tôi chẳng liên quan.

Vấn đề là những người còn lại.

Khi mọi người tham gia vào sự kiện ưu tiên hàng đầu trong cộng đồng của mình, những người thường đi cùng nhóm bỗng dưng vắng bóng, và một đống người sẽ bị "ế".

Đặc biệt là chúng tôi, mới là học sinh năm nhất thôi, năm đầu tiên mà.

Nhìn kìa, rõ ràng có những người mà tôi không ngờ tới lại phải đi lẻ bóng.

Thế là mấy đứa đó phải tìm cách nào đó để viện cớ mà né đi.

Cũng có vài kiểu lý do thường thấy:

"Vì Giáng sinh nên đâu thể nghỉ làm thêm được, đúng lúc kiếm tiền mà!"

Đây là kiểu "bận làm thêm" phổ biến nhất.

Kiểu kiểu như "vì làm thêm nên đành chịu". Vừa chăm chỉ làm việc, vừa chẳng có chỗ nào để mà phàn nàn.

"À thì, làm xong ở quán thì cũng tính đi liên hoan nhỏ trong quán một chút. Vì là quán ăn gia đình nên cũng có khá nhiều bạn nữ mà?"

Cái vẻ cố tình nhấn mạnh rằng "cũng có người khác giới đấy nhé" thật là đáng ghét.

"Mẹ tôi nói đã đặt chỗ ở quán rồi. Bảo là nếu không đi thì sẽ mất tiền hủy, vô lý thật ấy!"

Cái câu này vọng đến từ phía bên kia. Đây cũng là kiểu "bận gia đình" phổ biến.

Một cái cớ rằng bạn bị bắt buộc phải ở bên gia đình. Thực tế cũng có những trường hợp như vậy, nên đành chịu thôi.

"Mà thôi, tệ nhất thì cứ cho leo cây cũng được mà."

Kiểu này thì vẫn có hẹn đấy, nhưng lại cố tình ra vẻ "cũng có thể rủ tôi đi cùng đấy nhé?". Đấy là điểm mấu chốt.

"Vì đằng nào cũng đông người, nên ra ngoài vào lúc này thì người đông nghịt chẳng vui tí nào."

Và đây là kiểu viện cớ "không thích chỗ đông người".

Thật ra cũng có người thật sự không thích chỗ đông người, hoặc dễ bị say xe/chóng mặt. Thế thì đành chịu thôi.

"Chẳng phải cứ đợi ít người hơn rồi đi là được sao?"

Không nói cụ thể ra, nhưng đây là kiểu rào trước đón sau rằng "đằng nào thì cũng sẽ vui vẻ sau mà".

Vâng vâng, tuyệt vời đấy nhỉ.

Còn những kiểu khác thì sao...

"Thế Nishimura thì sao?"

"Hả, tôi á?"

Ôi trời, tôi chỉ nghe bâng quơ thôi mà tự dưng lại bị hỏi đến.

À thì, tôi, tôi thì...

"...Tôi thì chưa quyết định gì cả."

"Không có hẹn hò gì à?"

"À, rảnh thì để tụi này gọi cho nhé?"

Thỉnh thoảng cũng có kiểu thẳng thừng như vậy nhỉ.

Cũng hơi bị tổn thương đấy, nhưng mà vì không giấu giếm nên cũng chỉ bị tổn thương ở mức tương đối thôi.

Nếu là một otaku công khai thì cứ thế mà nói. Nói ra rồi sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.

Nhưng đừng có nói kiểu "Vì bận chuẩn bị cho Comiket nên...", đừng có dại dột mà nói thế nhé.

Vì như thế còn thê thảm hơn là không có hẹn hò gì cả.

Tuy nhiên, lần này, vị trí của tôi lại hơi khác so với một otaku công khai.

Chính xác thì nó là như thế này:

"Không, nói thế nào nhỉ... Vì Ako bận tối mặt tối mũi với bài kiểm tra cuối kì nên là, bọn tôi vẫn chưa quyết định sẽ làm gì cả."

"À... Chỗ đó thì chưa quyết định à."

Ánh mắt ấm áp của mọi người bỗng chốc trở nên lạnh nhạt.

"Vẫn chưa nhé, ừm ừm, vẫn chưa quyết định hả, vẫn chưa nhé."

"Vì có Tamaki-san ở đó mà, cậu thì khỏi nói rồi."

"Không không, ha ha ha."

Đây đích thị là tầng lớp thượng lưu nhất, chẳng cần lý do hay lo lắng gì sất.

Đây chính là kẻ thắng cuộc. Chính là cái tôi của một kẻ thuộc đặc quyền.

"Thật sự là tôi chưa quyết định gì cả nên cũng không biết thế nào đâu."

Nói thế thôi chứ mặt mũi vẫn cứ thản nhiên.

Ôi trời, má cứ thế mà giãn ra, không dừng lại được. Cứ như là lần đầu tiên trong đời tôi vênh váo như thế này.

Giáng sinh tuyệt vời thật! Đúng là kẻ chiến thắng trong cuộc đời mà!

"Đúng là không thể nào bằng được mấy đứa có bạn gái mà!"

"Đúng thế thật. Đội bóng đá bọn tôi có buổi tiệc Giáng sinh mà đội trưởng bảo có hẹn nên phải dời lịch."

"Thế là mấy đứa con gái đẳng cấp cao cũng không đến đâu."

Ha ha ha, cứ ghen tị đi lũ ngu dân, vợ của ta dễ thương lắm!

Trong lòng tôi cười lớn như vậy, dù không nói thành lời.

Khác một trời một vực so với năm ngoái. Năm ngoái tôi còn phải viện cớ là "bận ôn thi đại học các kiểu mà".

"Rushian, có ở đó không?"

Tôi đưa mắt nhìn về phía cửa, một cái đầu đen thò ra nhìn về phía này.

"Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến à, Tamaki-san đấy mà..."

"Này chồng ơi, bị gọi kìa!"

"Đừng có gọi là chồng!"

Tôi vẫy tay ra hiệu "Có đây", Ako liền vui vẻ chạy đến gần tôi.

Cảm giác như một con thú hoang dã chưa quen người nhưng lại chỉ quấn quýt bên mình, thật vui sướng.

"Chào buổi sáng ạ!"

"Em đến đúng giờ đấy, giỏi lắm!"

"Em đến để gặp Rushian mà!"

Ako nở nụ cười tươi rói nhìn tôi.

Đây là cảnh tượng tôi đã quen mắt rồi, nhưng vào khoảng thời gian trước Giáng sinh này, khi mọi người xung quanh đều lo sốt vó, thì giá trị của nó lại khác biệt hẳn!

Cứ như là Ako khi đến gần tôi thế này, bỗng dưng tỏa sáng vậy.

"...Cảm ơn em, Ako."

"Ơ, cảm ơn vì điều gì vậy ạ?"

"Chỉ cần có Ako ở đây là anh đã vui lắm rồi."

"Em cũng thế ạ!"

Hai đứa nắm chặt tay nhau.

À, chúng tôi đang tỏa sáng đấy!

"Nghe cứ như có đường rớt ra từ miệng ấy!"

"Đường đó thì tao sẽ dùng làm bánh kem cho mày ăn đấy!"

"Ai mà thèm ăn..."

Tôi chẳng mảy may để tâm đến những ánh mắt khinh bỉ kia.

Bình thường thì tôi sẽ rất để ý, nhưng hôm nay thì vô tư!

"À mà, vừa đúng lúc. Về chuyện Giáng sinh ấy..."

Hơi hồi hộp một chút, tôi hỏi.

"...Tính sao đây?"

Vì sợ nên tôi hỏi hơi úp mở.

Nếu mà bị nói "Ít nhất thì em không muốn đi cùng Rushian" thì chắc tôi sẽ nhảy qua cửa sổ luôn tại chỗ mất – nhưng mà hình như chuyện đó không thể xảy ra đâu.

"À, vâng. Đúng rồi ạ. Phải lên kế hoạch đàng hoàng chứ ạ."

Ako không hề thắc mắc gì, vui vẻ đón nhận lời đề nghị của tôi.

Thật quý giá, quý giá quá chừng!

「Giáng sinh thì dĩ nhiên là muốn ở cạnh gia đình rồi!」

Ako cười tủm tỉm.

Xung quanh, những tiếng thì thầm nho nhỏ vang lên.

「...Gia đình á? Vậy Nishimura không tính vào à?」

「Lại cái trò vợ chồng trong game ấy mà.」

「...Chậc.」

「Chán phèo...」

Những ánh mắt ghen tị giờ đây chỉ khiến tôi cảm thấy sung sướng.

Đang lúc phởn phơ như vậy, Ako dịu dàng nói với tôi:

「Bố em cũng bảo muốn chào Rushian một tiếng nữa đấy ạ.」

「──Hả cái gì cơ?」

Tự dưng lại có mấy từ khó hiểu lọt vào tai, rốt cuộc là sao đây?

「Bố em nói là muốn được nói chuyện nghiêm túc với Rushian một lần ạ.」

「Xin lỗi, anh không hiểu đầu đuôi câu chuyện là thế nào.」

"Thế à?" – Ako nghiêng đầu.

「Giáng sinh là ngày của gia đình, mình cùng nhau đón Giáng sinh nhé!」

「Gia đình ở đây là...」

「Bố, mẹ, em và Rushian ạ.」

「...Bố ở đây là bố của Ako đấy chứ?」

「Dĩ nhiên rồi ạ?」

「...Thật luôn à?」

「Vâng, cả hai người đều mong chờ lắm đấy ạ.」

Gì cơ, ý em là... chuyện này đã được thông qua cả với bố mẹ em rồi sao!?

「Không lẽ chuyện này đã định đoạt rồi à?」

「Em đang chuẩn bị theo hướng đó mà?」

Tin buồn.

Tôi, Nishimura Hideki, bị yêu cầu ra mắt bố vợ vào Giáng sinh.

p029.jpg

「Không thể nào...」

「Ơ, không được ạ!?」

「Giáng sinh năm nay, sẽ không đến đâu...」

Nếu có ai nhắc đến câu "mặt như chết", xin hãy lấy khuôn mặt tôi lúc này làm ảnh minh họa.

Ngã gục xuống bàn, miệng há hốc, mặt tôi đúng là y chang cái thứ gọi là "mặt như chết".

「Ru, Rushian—!?」

Ôi, vừa nãy còn thấy lạnh, giờ thì cái lạnh trên mặt bàn chạm vào má lại thấy dễ chịu làm sao... Cứ thế này mà đóng băng rồi chết đi thì tốt quá...

「Đáng đờiiiiiiiii!」

「Ha ha ha ha ha ha, đồ Nishimura hèn mọn, đây là quả báo cho cái tội vênh váo đó!」

「Đến mà nói "xin hãy gả con gái của người cho con!" đi chứ!」

「Khốn nạn... Khốn nạn thật...」

Đặc quyền, sụp đổ.

Tôi dễ dàng bị tống về tầng lớp thấp nhất như ngày nào.

「Cay cú quá... Không phải nói đùa mà tôi thật sự không muốn Giáng sinh đến chút nào...」

「À, vậy thì đến tiệc Giáng sinh của câu lạc bộ Điền kinh không?」

「Đừng có mà tươi cười hớn hở mời tôi như thế, Takasaki, tôi không đi đâu!」

Những kẻ thất bại đang rên rỉ thảm hại nhận được những ánh mắt thương cảm.

Ra mắt bố vợ á... Cái sự kiện đó đáng lẽ phải diễn ra từ lâu rồi chứ... Sao cứ dính đến Ako là các sự kiện lại nhảy vọt một cách nhanh chóng vậy hả trời...?

「Này này Nishimura-kun, Nishimura-kun, Rushian-kun!」

Một cô gái tươi cười đi tới.

Đó là Akiyama-san, người lúc nào cũng tươi rói từ sáng tới giờ.

Cô ấy nhìn tôi đang gục xuống và Ako đang tựa vào tôi, không chút thắc mắc mà nói:

「Giáng sinh ấy mà, Nishimura-kun và Ako-chan định làm gì?」

「...」

*Cốp*, tôi cảm giác như có tiếng mạch máu nào đó trong đầu vừa đứt vậy – hay tôi chỉ tưởng tượng ra thôi nhỉ.

「Akiyama-san đang nói cái gì vậy?」

Tôi, ngay cả bản thân mình cũng bất ngờ vì vẻ mặt nghiêm trọng của mình, nói:

「Giáng sinh năm nay đã bị hủy rồi mà?」

「...Hả?」

Tôi im lặng nhìn lại Akiyama-san, người đang nhìn tôi với vẻ mặt "cô ta nói gì thế kia?".

「Ako-chan, Giáng sinh...」

「Sette-san.」

Ako cũng dùng giọng điệu rất nghiêm túc đáp lại:

「Giáng sinh đã bị bãi bỏ rồi mà.」

「Hả!?」

Ô, Ako cũng nhập hội trêu chọc luôn rồi.

Bị cả hai người nói như vậy, đến cả cô ấy cũng lộ vẻ hoang mang nhẹ.

Hơn nữa, chẳng ai buồn phản bác lời hai đứa tôi nói, nên cô ấy luống cuống nhìn quanh:

「À, Akane! Này này Akane!」

Vừa lúc Segawa đến trường, Akiyama liền chạy tới hỏi dồn:

「C, Giáng sinh năm nay ấy mà... Nó có thật không hả?」

Dần dần thấy lo lắng, cô ấy nói khẽ hơn một chút.

「Giáng sinh á?」

Segawa ngây ra, nghiêng đầu tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.

「Giáng sinh thì năm ngoái đã tổ chức rồi mà? Năm nay nhịn đi chứ.」

「Ư, ối dào!?」

Bị cả Segawa, người cô ấy tin tưởng, thẳng thừng vứt bỏ hy vọng, Akiyama-san cứng đơ người lại.

Khuôn mặt như mèo bị bỏ rơi của cô ấy trông đáng yêu làm sao.

「Giáng sinh, Giáng sinh bị hủy rồi sao!? Có thật không!? Không phải nó không còn nữa chứ!?」

Nhìn cô ấy cố gắng hỏi những học sinh xung quanh, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại.

Thôi kệ, sao cũng được...

†††††††††

「Mọi người thật đáng ghét.」

Trong phòng câu lạc bộ, Akiyama-san khoanh tay trên ghế và lườm chúng tôi.

Cô ấy đang tức giận. Chắc chắn là đang tức giận.

Đến mức sau khi tan học, cô ấy còn cố tình đuổi theo đến tận phòng câu lạc bộ.

「Em bị mất mặt ghê gớm luôn... Sau này sao mà lấy chồng được nữa...」

「Không cần phải nghĩ nghiêm trọng đến vậy đâu.」

Tôi nghĩ là không sao đâu.

Bởi vì khi cô ấy tin thật vào chuyện Giáng sinh bị hủy và hoảng loạn hỏi "Giáng sinh có thật không!?", rất nhiều bạn cùng lớp đã nhìn cô ấy bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Độ thiện cảm chắc chắn đã tăng lên rồi.

「Nhưng mà nếu bị hỏi như thế thì ai mà chẳng nghĩ là đang nói chuyện Giáng sinh bị hủy chứ?」

「Đừng có mà nghĩ vậy chứ—!」

Trước lời nói cười đùa thoải mái của Segawa, Akiyama-san ôm đầu.

「Thà Giáng sinh không có còn hơn là phải tham gia cái sự kiện địa ngục mang tên ra mắt bố mẹ bạn gái đó!」

「À, ừm, tôi hiểu cảm giác của cậu mà.」

Ai đó có vẻ đồng cảm với tôi.

「Anh ghét đến vậy sao...?」

Ako nói với vẻ mặt hơi gượng gạo.

Có vẻ em ấy đang bối rối vì tôi tỏ vẻ không thích hơn em ấy tưởng.

「Ako thử nghĩ đến chuyện phải ra mắt bố mẹ anh xem, em sẽ hiểu thôi.」

「Xin hãy cho phép con được rước con trai của người về nhà!」

「Xin lỗi, thôi em đừng nghĩ nữa thì hơn.」

Đúng vậy, chắc chắn sẽ thành ra thế này.

Mà cái yêu cầu đó có đúng ngữ pháp tiếng Việt không vậy?

「Nhưng mà chán nản quá... Mẹ của Ako thì đã gặp nhiều lần rồi, giờ đến lượt bố nữa sao...」

「Cứ nói chuyện bình thường là được mà anh?」

「Em thì nói thế chứ.」

Trường hợp của tôi khác mà. Nếu con gái cấp ba của họ dẫn về một thằng con trai khăng khăng tự nhận là chồng thì theo lẽ thường, chỉ có chiến tranh thôi chứ còn gì nữa.

「À mà này, Ako không có anh chị em gì à?」

「Em là con một ạ—」

「Ừm, cũng đúng như vậy.」

Gật gù "phì phì" xong, Segawa bỗng nghiêng đầu.

「Nhắc đến gia đình, cậu có một cô em gái phải không?」

「À, có. Sao cậu biết?」

「Ể? Rushian có em gái ạ?」

「Có chứ. Nhỏ hơn một tuổi.」

Năm nay thi chuyển cấp đó. Giờ này nó vẫn đang cố gắng lắm.

「Em chồng sao... Kẻ thù đây rồi...」

「Đừng có tích tụ thù hận chỉ bằng một từ ngữ với em gái tôi, người mà cô còn chưa gặp mặt dù chỉ một lần được không!?」

Xin hãy tha cho tôi cảnh khai chiến ngay sau ba giây gặp mặt.

「Nishimura-kun có thân với em gái không?」

「Quan hệ thì... bình thường thôi...」

Không đến nỗi tệ, nhưng cũng không hẳn là tốt.

「Em ấy là người như thế nào?」

「Là người như thế nào thì tôi cũng khó mà nói được... Ừm...」

Tôi nghĩ một lát rồi trả lời:

「Nishimura Mizuki, mười lăm tuổi, học sinh lớp chín. Cao 146cm, nặng 42kg, cúp B. Món ăn yêu thích là đồ cay, món ghét là đồ đắng. Màu yêu thích là hồng nhưng màu xanh hợp với nó hơn. Thích chó hơn mèo, nhưng gấu mới là loài thích nhất và—」

「Dừng lại, đợi đã, im mồm đi, đồ biến thái!」

「Đừng có mà tự dưng gán cho tôi cái mác biến thái thế chứ!」

「Cậu tự nhìn lại câu vừa rồi mình nói xem rồi hãy lên tiếng đi đồ!」

Chửi rủa tôi rồi còn giận ngược lại nữa chứ, đúng là đồ đồng đội tồi tệ!

「Chỗ nào là biến thái hả?」

Không phải chuyện lạ gì sao? Tôi có nói gì kỳ cục đâu?

“Này, sao anh lại nắm rõ hết thông tin cơ thể của em gái mình thế?”

Chị Sette ơi, xin chị đừng nắm chặt điện thoại rồi hỏi như thế ạ.

“Chiều cao thì mỗi lần khám sức khỏe là em ấy đều báo cáo; cân nặng thì ghi mục tiêu bao nhiêu ký ngay ở bồn rửa mặt; còn chuyện ngực cuối cùng đã lên B cup thì mới đây em ấy khoe ầm ĩ…”

“…Akane, cậu cũng có anh trai mà đúng không?”

“Không không không! Anh trai tớ làm gì có chuyện báo cáo mấy chuyện đó!”

Không ư? Em gái bình thường là thế sao?

Chuyện của em gái tôi thì tôi biết hết mà.

“Tôi cao 1 mét 52… cân nặng thì… c-cân nặng thì…”

Không hiểu sao Ako lại cất giọng nghe khổ sở vậy!

“Nếu không muốn nói thì thôi cũng được mà!”

“Cho tôi một tuần, cho tôi một tuần thôi được không ạ. Sau đó tôi sẽ mang bản thân thật sự của mình đến đây!”

“Đừng có tính báo cáo cân nặng sau khi giảm cân chứ! Thôi đi mà!”

Nhưng mà kích cỡ vòng một thì hơi tò mò thật. Dù không hỏi, không hỏi đâu nhé.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi có một cuộc họp.”

Vừa dứt lời, cánh cửa mở ra và Master bước vào.

Vậy là đủ hết mọi người rồi nhỉ.

“Nào các cậu, vất vả rồi với bài kiểm tra cuối kỳ.”

Master cất lời khen ngợi.

“Vừa rồi tôi đã hỏi các thầy cô phụ trách từng môn, đại khái thì không có vấn đề gì đáng lo cả.”

À, cuộc họp là chuyện đó đó. Chủ nhiệm câu lạc bộ đúng là vất vả quá.

“Thế thì tốt rồi.”

“Ako-chan cũng ổn chứ?”

Nghe Akiyama hỏi, Ako mỉm cười đáp:

“Ba thầy cô giáo đều nói ‘lần này thì cô sẽ cố gắng cứu cậu’, nên tôi nghĩ là ổn thôi.”

“Chắc là không ổn đâu nhỉ, cái đó ấy.”

Sát nút quá rồi còn gì.

“Dù sao thì tôi đã thắng! Tôi đã vượt qua! Giờ thì tôi có thể vui vẻ tận hưởng những ngày cuối năm ngập tràn sự kiện rồi!”

“Đúng đó!”

Akiyama vui vẻ gật đầu.

“Mà này, mà này, Giáng Sinh có làm gì không?”

“Ối, nói ra mất rồi.”

Có lẽ là trả đũa chuyện buổi sáng đây, cô ấy thản nhiên giẫm phải “bãi mìn” rồi!

Thôi đi mà, cái chủ đề đó tôi muốn quên đi lắm rồi…

“Chuyện đó thì…”

Vừa nói, Master vừa đứng dậy.

Tôi tò mò nhìn, rồi Master đứng trước bảng trắng đối diện chúng tôi như mọi khi.

“Thật ra, tôi có chuyện muốn đặc biệt nhờ vả các cậu.”

“Nhờ vả…?”

“Ừm. Một lời nhờ vả hết sức trắng trợn…”

Master trịnh trọng nói, rồi thẳng lưng, hai tay buông thẳng xuống.

“Ngày 24 tháng 12 tới đây. Đêm Giáng Sinh── ngày đó, xin hãy dành cho tôi!”

“Bộp!” Master cúi đầu một góc tuyệt đẹp rồi nói:

“Tôi muốn tổ chức một sự kiện Giáng Sinh tại câu lạc bộ Game Trực Tuyến Hiện Đại của chúng ta!”

“Được thôi, tôi chấp nhận lời đề nghị đó! Làm thôi!”

Ngay lập tức, tôi cũng đứng dậy giơ hai tay lên.

“Ơ ơ ơ, Rushian, còn chuyện chào hỏi bố mẹ tôi thì sao ạ!?”

“Hoãn lại hoãn lại! Master đã cúi đầu mà nhờ vả rồi đấy!”

“Thế thì… thì đúng là không thể từ chối được rồi!”

Nghĩ đến những phiền phức mà Master thường phải chịu thì cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả.

Chắc là Ako cũng đồng ý ở điểm này.

“Nếu các cậu đã có kế hoạch rồi thì tôi tuyệt đối sẽ không ép buộc đâu…”

“Không sao, không có đâu! Không có đâu!”

Thà mọi người cùng tổ chức tiệc còn vui hơn nhiều, so với việc phải dự tiệc với bố mẹ Ako ở nhà cô ấy như ngồi trên đống gai!

“Ưm… nhưng, vâng, đúng là không thể khác được rồi. Tiệc gia đình thì còn có cơ hội khác mà.”

“Thật sự, không sao chứ?”

Master nghiêng đầu vẻ rụt rè, nói với giọng không tự tin chút nào.

Không giống Master chút nào, người thường đứng đầu và hô hào “Làm thôi!”.

“Sao lại yếu đuối thế chứ, cứ làm đi, một bữa tiệc thôi mà.”

“Nhưng mà, lần này là vì chuyện cá nhân của tôi.”

“Chuyện của hội trưởng sao?”

Master gật đầu đáp lời Akiyama đang tỏ vẻ khó hiểu.

“Ừm, nếu nói ra thì dài lắm…”

Master chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tôi nghĩ là đã kể rồi, bố mẹ tôi là những người rất nghiêm khắc.”

“À, đúng rồi có nói rồi.”

“Là kiểu người nói ‘bạn bè phải do bố mẹ chọn’ đúng không?”

“Đúng vậy. May mắn là tôi đã tiếp xúc với internet, và với game online, rồi nhận ra sự thật.”

Một trong số ít những trường hợp thành công khi tìm thấy ‘sự thật’ trên mạng.

Trường hợp thành công…? Ừm, chắc là trường hợp thành công… nhỉ…?

“Năm nay, tôi không phải cứ vô cớ gây khó dễ cho gia đình. Tôi đã dành thời gian để nói chuyện, truyền đạt suy nghĩ của mình, và thấu hiểu cảm xúc của họ.”

“Tốt quá nhỉ.”

Segawa gật gù ra vẻ người lớn.

“Kết quả là, họ dần dần hiểu ra. Tôi có những người bạn tốt, và đang tận hưởng cuộc sống hiện tại. Tôi cảm thấy biết ơn bố mẹ, và ngôi trường này.”

Nhưng, Master lắc đầu.

“Có được sự thấu hiểu thì tốt, nhưng kết quả là lại nảy sinh một nỗi bất an khác.”

“Bất an gì ạ?”

“Mẹ tôi đã nghĩ rằng – ‘Hay là con gái mình, ít bạn quá nhỉ…?’ – như thế đó.”

“À!”

Thái độ của bố mẹ mềm mỏng hơn, kết quả là họ đã nhận ra những điều không nên nhận ra sao.

“Mẹ tôi cứ ra vẻ ‘Hay là mình đã làm gì đó rất tệ với con gái mình’. Đứng trước người mẹ như thế, tôi làm sao có thể nói sự thật được. Vô thức, tôi đã nói ra: ‘Không có chuyện đó đâu, Giáng Sinh này con cũng sẽ đi chơi với bạn bè mà’ – như thế đó.”

“Ừm… cũng hiểu cảm giác nói ra như thế.”

Bạn không có bạn bè à? Câu hỏi đó chắc nằm trong top những câu hỏi mà người thân không muốn hỏi nhất nhỉ.

Mà nói đúng ra thì, ngay cả khi bị hỏi câu đó, đã là một điều khá đau lòng rồi.

“Vì vậy, tôi có thể tổ chức một sự kiện Giáng Sinh được không? Nếu tôi tổ chức, các cậu có tham gia không?”

Master vẫn giữ nụ cười, giọng hơi run run.

“Mặc quần áo đẹp ra khỏi nhà, giết thời gian ở công viên rồi về nhà, rồi bị bố mẹ hỏi ‘Hôm nay con có vui không?’… Kiểu như vậy, ngay cả tôi cũng… hơi khó khăn đó…”

“K-không cần phải làm đến mức đó đâu ạ!”

“Tôi còn không muốn tưởng tượng nữa là…”

Ako tái mặt còn Segawa thì ngao ngán.

Cái cảnh này chắc khá nhiều người trên toàn quốc phải trải qua, thật đáng buồn.

“Vậy thì hãy cho họ thấy là chúng ta có bạn bè để tổ chức tiệc đàng hoàng đi.”

“Phải rồi, tớ cũng không có kế hoạch gì cả.”

“Vậy thì cứ tổ chức với những thành viên quen thuộc như mọi khi là được chứ?”

“Ừm, làm thôi!”

Akiyama cũng năng động đồng ý.

Ơ, cả cậu cũng đến sao?

“…Akiyama-san không có kế hoạch gì với bạn bè sao?”

Không phải tôi muốn nói là cô ấy bị bỏ rơi đâu.

Mà những người ở đây như chúng tôi thì đúng hơn là kiểu người đã tự bỏ rơi người khác, nên nếu cô ấy cứ đi cùng chúng tôi, chẳng phải các kế hoạch khác sẽ gặp vấn đề sao.

“Double booking thì phiền phức lắm, chỉ chuyện đó thôi cũng nên tránh đi.”

Chuyện những kẻ tham gia đồng thời hai đội chiến lược cố định rồi bị cả hai đội cắt khỏi danh sách là chuyện thường xuyên xảy ra mà.

Tôi đã lo lắng và nói ra một cách rất chân thành như thế.

“…………Bạn bè, và kế hoạch?”

“À, nói ra mất rồi.”

Nhưng không hiểu sao Akiyama lại buồn bã.

Sao lại buồn thế nhỉ. Chẳng lẽ cô ấy cũng giống tôi, không được ai rủ rê, đã muốn từ bỏ và chơi game online nhưng lại ngại đăng nhập, thôi thì tạo nhân vật phụ mà chơi! Không đời nào như thế chứ.

Cô ấy phải là kiểu mà các nhóm tranh giành nhau để kéo về chứ.

“K-không lẽ, bị trai đá rồi sao?”

“Không phải chuyện đó đâu!”

Akiyama nhìn tôi với vẻ thẫn thờ.

Gương mặt buồn bã hiếm hoi đó có chút đáng yêu.

Đứa con gái mạnh mẽ thường ngày mà yếu đuối đi thì đúng là khiến người ta xao xuyến.

“Này Nishimura-kun, gần đây nhóm trong lớp hỗn loạn lắm đấy.”

「…Lộn tùng phèo cả lên là sao cơ ạ?」

Có chuyện gì mà lại đến nông nỗi đó?

「Vì sắp Giáng sinh rồi mà. Nào là mấy cặp đôi tự dưng ép duyên nhau, rồi quay ngoắt chia tay cái rụp, nói chung là loạn hết cả lên ấy.」

Segawa thở dài thườn thượt, lắc đầu nguầy nguậy.

「Mấy đứa con gái hay ra vẻ có bồ, chảnh chó với người khác, giờ lại buông câu 'tụi tao chia tay rồi' rồi chen vào làm bầu không khí tụt dốc không phanh. Lại còn có đứa tự tiện giới thiệu con trai cho bạn mình mà không hỏi ý kiến, thành ra cãi nhau ầm ĩ. Rồi đứa nào đó thêm con trai vào nhóm chat chỉ có con gái mà không xin phép, gây ra bao nhiêu phiền phức… Nói chung là…」

Cô siết chặt điện thoại trong tay, gào lên.

「Đúng là gây hấn offline mà!」

「Gây hấn offline sao ạ…」

Cái người này mà đi than vãn về mấy chuyện quan hệ xã giao thì đúng là hiếm có khó tìm. Chắc hẳn tự cô ấy cũng là nạn nhân rồi.

「Thậm chí còn có cả vụ mấy đứa con gái bị quấy rối nữa cơ… Thật sự là tớ chẳng muốn dính dáng gì đến mấy chuyện này một thời gian nữa đâu…」

「Tớ cũng thế đấy. Vì mấy chuyện này mà tớ từ chối hết mọi lời mời gọi từ bạn bè trong lớp. Chỉ cần nằm trong nhóm chat thôi cũng thấy phiền phức lắm rồi.」

「Uầy, ghê thế…」

Không biết trong lúc mình không hay biết, nhóm chat lớp đã thành ra cái dạng gì rồi nhỉ.

「À, thì ra là thế!」

Ako cũng gật đầu lia lịa rồi nói.

「Hóa ra là vì vậy! Trước đây có bạn trong lớp cứ nói mấy câu khó hiểu như 'Nếu muốn thì bọn tớ giới thiệu bạn trai cho nhé', tớ cứ tưởng đó là kiểu bắt nạt mới cơ… Thì ra là chuyện như thế ạ.」

「Giới thiệu cho Ako thì làm được cái gì chứ…」

「Đúng là vậy.」

Nishimura đồng tình với Segawa, giới thiệu cho Ako thì định làm gì cơ chứ? Ha ha ha, đúng là có mấy kẻ ngốc nghếch mà.

「Này Ako, anh không làm gì đâu, chỉ cần em nói cho anh tên của thằng đó là được không?」

「R-Rushian? Ánh mắt anh đáng sợ lắm đấy ạ?」

Không không, có đáng sợ đâu, anh chỉ muốn nói chuyện một chút thôi mà.

「Đánh lẻ có thể hơi khó khăn, nhưng nếu tổ đội với hội trưởng, Sette-san và Neko Hime-san thì chắc chắn sẽ thắng được.」

Hội trưởng Hội học sinh là con gái của Hội đồng quản trị, đại diện năm nhất "rich-kid", giáo viên, và cả người chồng là mình nữa.

Với tổ đội này thì chắc chắn có cơ hội thắng một chọi một. Mấy đứa con gái năm nhất mà thuộc dạng yếu nhớt thì có thể hạ gục dễ dàng.

「Rushian!? Anh định đấu với bạn cùng lớp của em kiểu gì vậy!?」

「Nishimura mà như thế này thì đúng là lạ thật… Bình thường toàn là Ako làm thôi mà…」

「Mà thôi, cái kiểu vấn đề này đang xảy ra trên diện rộng trong các lớp đấy.」

「Thì ra là thế… Vậy là…」

「Đúng vậy.」

Segawa và Nishimura nhìn nhau gật đầu, quả quyết nói.

「Thế giới thật đúng là shit thật. Cần có hệ thống ban được mấy cái thành phần phá game này.」

「Đúng là cái game củ chuối. Ít nhất cũng phải có chức năng chặn chứ.」

「Cứ nói đúng lúc mình không thể phản bác được thì đúng là gian xảo mà.」

Không không, thế giới offline này, mấy cái vụ giao tiếp xã hội đúng là bug sai tè le rồi.

Nóng lòng chờ đợi bản cập nhật mới của thế giới offline này quá.

「Thế nên tớ mới tính đến chỗ Nishimura-kun, ít nhất thì ở đó cũng có vẻ hòa bình hơn.」

「Tụi em tự tin về sự hòa bình này lắm ạ!」

Ako nói vậy nhưng đôi khi cô bé này cũng gây ra rắc rối đấy. Ngoài ra thì yên bình tuyệt đối.

「Mà thôi, đông người thì vui hơn, đến được thì tớ cũng mừng.」

Hơi lăn tăn cái vụ toàn con gái thôi. Mà thôi, vì là mấy người này nên còn chấp nhận được… Chứ bình thường thì nhất định sẽ không bao giờ muốn tham gia cái đội hình này đâu.

「Thành phần ok rồi. Vậy Guild Master, tụi mình làm gì đây?」

Bị hỏi, vị Guild Master đường hoàng trả lời.

「Nếu được tổ chức thì không còn gì để nói!」

「Anh yếu đuối bất thường đấy, Guild Master.」

「Guild Master đúng là vì người khác thì chịu khó lắm, nhưng mà lại ngại nhờ người khác giúp mình.」

Mấy cái điểm đó của cậu ấy thật ra cũng đáng yêu đấy chứ.

「Tiệc Giáng sinh à, làm gì bây giờ nhỉ?」

Akiyama hỏi, như đang tưởng tượng gì đó, Ako ngây ngô trả lời.

「Tiệc Giáng sinh… Là tiệc đào tinh thể ạ?」

「Sao Giáng sinh lại đi đào tinh thể chứ?」

「Phản ứng của em ấy đã tự nhiên hơn nhiều rồi đấy.」

Nishimura hoàn toàn hiểu rằng Ako đang nói đến "tiệc đào tinh thể" – tiệc chỉ chuyên thu thập tinh thể trong trận công thành. Giỏi thật, có học hành đấy chứ.

「Nên vui hay nên buồn đây…」

Nishimura giơ ngón cái lên tỏ ý hài lòng, nhưng Ako lại nhăn mặt không biết là vui hay ghét. Sao vậy chứ?

「Tiệc Giáng sinh là viết tắt của Christmas party đó.」

Cái đó thì tôi biết mà không cần ai nói. Nhưng mà nói kiểu vậy thì tôi lại muốn kháng cự lại.

「Vì dù sao cũng đâu cần viết tắt đâu.」

「Trong game online, người ta đâu có gọi sự kiện Giáng sinh là 'sự kiện Giáng' đâu nhỉ.」

「Tại sao mấy người "rich-kid" cứ thích viết tắt thế nhỉ?」

Thói quen viết tắt của mấy người "rich-kid" này đúng là khó hiểu.

Kiểu như "tori", "wan-chan". Tôi cứ nghĩ "tori" là chim nướng, "wan-chan" là chó cơ. Nếu nghe câu "tori wan-chan suru wa" thì tôi sẽ nghĩ ngay đến một người thợ nướng gà xiên que đang nướng thịt chó.

Nhưng mà, Sette-san – đại diện cho mấy người "rich-kid" – có vẻ không đồng tình với chúng tôi.

「Mấy cái từ viết tắt trên mạng còn khó hiểu hơn ấy chứ. Ví dụ như JK, sao lại có nhiều cách dùng thế không biết?」

「Theo lẽ thường thì JK là nữ sinh trung học chứ, đừng có đùa mấy cái chuyện này, chỉ nên đùa khi nào có mặt thôi.」

「Vậy rốt cuộc là cái nào!?」

Nhìn cái là biết ngay JK mà.

「Mấy cái liên quan đến tiệc tùng thì có nhiều từ viết tắt lắm, ngay cả tôi cũng không hiểu hết được.」

「À, ví dụ như tako-pa hay pizza-pa ấy ạ?」

Ako nói với Akiyama, người đang giơ ngón tay lên.

「À, tako-pa hả, em biết. Đó là nhóm đi săn chỉ để đánh bạch tuộc trong Thủy Thần Điện mà.」

「Là tiệc nướng bạch tuộc đó mà.」

Segawa gật đầu đồng tình rồi tiếp lời.

「Pizza-pa ấy hả, đó là cái kiểu tổ đội toàn tank (người đỡ đòn) béo ú kiểu toàn thương toàn tank để ổn định vượt qua mấy cái hầm ngục độ khó cao đúng không?」

「Là viết tắt của tiệc ăn pizza đó!」

Này này, đừng có gõ bàn như thế chứ.

「Hội trưởng chắc không sao đâu nhỉ? Trông cậu ấy kiểu hay đi mấy bữa tiệc đứng ấy!」

Có vẻ như mọi người có một định kiến rằng người giàu thì hay đi tiệc tùng.

Mà cũng có khả năng thật. Trang phục dạ hội chắc hợp với cô ấy lắm.

「Gần đây tôi cũng hay được thông báo là 'có bữa tiệc thường lệ rồi đấy' – đến mức tôi đã phân vân một lúc rằng liệu mình có nên lập tổ đội cố định với mẹ không nữa…」

「Hết cứu rồi, mấy cái người này!」

Đến giờ mới nhận ra à, nhận ra muộn thế. Phải nhận ra từ nửa năm trước chứ.

「Dù nói là tiệc, nhưng làm mấy chuyện bình thường thì chẳng có ý nghĩa gì đâu đúng không?」

Segawa nghiêng đầu sang trái, rồi lại nghiêng ngược lại sang phải. Hai lọn tóc tết của cô chạm vào vai Akiyama ngồi cạnh, và bị Akiyama kéo nhẹ đáp trả.

Đúng là bạn bè thân thiết.

「Không phải chuyện bình thường, mà là những chuyện đậm chất chúng ta – đậm chất Câu lạc bộ Game Online sao?」

「Đúng vậy đó. Nếu Câu lạc bộ Game Online làm gì đó, thì có thể sử dụng phòng câu lạc bộ vào Giáng sinh mà.」

「Trong trường hợp đó thì có lẽ phải mời cả cô giáo nữa chứ.」

Ako lo lắng nói, Segawa lại cười tủm tỉm.

「Dù sao thì cô giáo Neko Hime cũng đâu có lịch hẹn nào vào Giáng sinh đâu.」

「…Em cũng có cảm giác như thế.」

「Vậy thì địa điểm là phòng câu lạc bộ rồi.」

「Không phải lo nghĩ địa điểm thì tiện ghê!」

Sự tham gia của Neko Hime đã được quyết định mà bản thân cô ấy không hề hay biết.

Cảm giác như nghe thấy tiếng mèo kêu "Ngeoo ngeoo ngeoo" vọng lại từ xa vậy.

「Vậy thì chúng ta cùng chơi game ở phòng câu lạc bộ đi!」

「Tại sao Giáng sinh lại phải đăng nhập chứ…」

「Năm ngoái Shu-chan cũng là người duy nhất không đăng nhập đúng không?」

「Lúc đó tớ bận ôn thi mà!」

「Không phải cậu đã nói là 'Tên đẹp trai như mình thì làm gì có chuyện không có lịch hẹn Giáng sinh lol' sao?」

「Quên đi.」

「Vâng.」

Quên rồi. Quên sạch rồi.

Vì quên rồi nên đừng nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn đó nữa, làm ơn đấy.

「Năm ngoái tham gia sự kiện Giáng Sinh của LA cũng khá vui mà。」

「Đúng rồi nhỉ. LA cũng tổ chức sự kiện Giáng Sinh hoành tráng lắm。」

Cứ như muốn gạt bỏ nỗi buồn Giáng Sinh, chúng tôi đã dốc toàn lực đối phó với sự kiện vậy.

Năm ngoái là sự kiện dạng tích điểm để nhận vật phẩm.

「Sự kiện hả. À, thế cũng được đấy chứ。」

Hội trưởng búng tay “tách” một tiếng.

「Vậy thì chúng ta sẽ tổ chức sự kiện Giáng Sinh của LA!」

「……?」

「Chơi game online hả?」

「Không phải。」

Thế thì là ý gì chứ?

Trước ánh mắt khó hiểu của chúng tôi, cô ấy cười một cách thách thức rồi:

「Chúng ta sẽ đưa sự kiện Giáng Sinh của LA ra ngoài đời thực!」

… nói bằng vẻ mặt đắc thắng.

Đưa ra ngoài đời thực!? Nhưng mà, Hội trưởng ơi.

「Không thể làm y hệt như trong game được đâu。」

Nếu bảo “săn quái nhỏ” thì làm sao đây?

Chẳng lẽ đi tìm động vật hoang dã thật à?

「Đương nhiên là không thể làm y hệt được rồi. Game online và đời thực là hai thứ khác nhau mà。」

「Lâu lắm rồi mới nghe câu đó đấy。」

Ako nói với vẻ mặt như thể “À, đúng là có câu đấy nhỉ”.

「Lâu lắm rồi mới nghe là không được rồi. Mục đích của câu lạc bộ này là vậy mà… À, ra là thế。」

Tôi đã hiểu ra, Segawa và Ako dường như cũng vậy.

「À, phải rồi. Thì ra là thế, nói vậy tự nhiên tôi thấy như được trở về với ý định ban đầu vậy。」

「Thật hoài niệm quá đi。」

Kế hoạch “bình thường hóa” Ako sao.

Mục tiêu ban đầu là thế mà. Chắc tại game online vui quá nên tôi quên mất. Không được, không được!

Thật sự là không được đâu, vì game online vui quá nên tôi quên hết cả ăn uống, ngủ nghỉ, học hành, thi cử, trường học, các mối quan hệ, rồi cả hạn chót nữa. Nguy hiểm lắm.

「……? Câu lạc bộ này chẳng phải là nơi mọi người cùng chơi game vui vẻ sao?」

「Akiyama-san, ban đầu tôi đã giải thích cho cô rồi mà!?」

Chính vì cô mà Ako suýt nữa đã siêu thoát rồi đấy!

「Thôi kệ đi. Đằng nào cũng không có việc gì làm, cứ thử xem sao。」

「Nói thì nói vậy, nhưng ít nhất cũng phải xem nội dung đã chứ。」

Nếu nội dung sự kiện là “chui vào hầm ngục đánh trùm” thì có hơi khó đấy.

「Xem thử thôi. Giờ chắc cũng có cập nhật rồi không chừng。」

Hôm nay đúng là ngày bảo trì định kỳ. Nếu có cập nhật thì sẽ vào lúc này.

「Vậy thì bật máy tính lên…」

「… SSD tốt thật đấy nhỉ。」

Khi nào có tiền thì cứ chịu khó dùng tạm Bahamut đi.

Vừa khởi động LA thì có thông báo sự kiện hiện ra.

「Hình như có cập nhật rồi。」

「Thế nào? Kinh nghiệm có tăng không? Vật phẩm sự kiện có mạnh không?」

「Trang phục giới hạn có dễ thương không?」

Mấy người này thực dụng quá, phải tận hưởng sự kiện chứ.

Biết đâu có vật phẩm hồi máu mạnh mẽ giới hạn Giáng Sinh thì sao.

「Sự kiện Giáng Sinh đợt một là, ừm…」

「“Tại địa điểm sự kiện, hãy lập tức tìm một cặp đôi và tham gia sự kiện Giáng Sinh”… là như vậy đó ạ。」

Ako nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

Tôi cũng không hiểu lắm đâu.

「“Cứ mỗi cặp đôi sẽ lập một nhóm và cùng nhau tham gia các sự kiện giới hạn thú vị”… hừm。」

「“Thành viên sẽ tự động được thêm vào danh sách bạn bè, hãy cùng bạn bè tận hưởng Giáng Sinh trong Legendary Age!” Họ nói vậy đó。」

Điều này có nghĩa là…

Chúng tôi tự nhiên nhìn nhau rồi hướng ánh mắt về phía Akiyama-san.

「… Sản xuất hàng loạt cặp đôi tức thì, bắt buộc lập nhóm, và tự ý thêm bạn bè ư?」

「UCHIDAAAAAAAAAA!!」

Sette-san giận rồi!

Nhưng Uchida là ai!? Có nhầm người không!?

Hơn nữa, nhà sản xuất của trò chơi này không phải là Uchida!

「Cái gì thế này!? Cái người làm ra trò chơi này bị điên à!?」

「Thôi nào, thôi nào。」

Việc vận hành game làm những thứ thừa thãi là sự thật, nhưng mà.

Mấy sự kiện dở tệ thì đa phần đều kiểu này cả.

「Thế nội dung cụ thể là gì?」

「Những người chơi tập trung tại địa điểm sự kiện sẽ được ngẫu nhiên chia thành hai người một tổ đội. Vượt qua nhiệm vụ cùng với người đó là sự kiện đầu tiên. Phần thưởng là một chiếc mũ ông già Noel và quyền tham gia sự kiện tiếp theo。」

「Không tham gia thì không thể tham gia sự kiện tiếp theo được à…」

「Đây là chuỗi nhiệm vụ rồi。」

Ako nói với vẻ mặt khó xử.

「Cái này, không phải là phải kết hôn với người cùng nhóm đúng không ạ?」

「Đây đâu phải buổi xem mắt đâu。」

「Dù sao cũng sẽ được thêm vào danh sách bạn bè. Không kết bạn thì cũng không mất gì đâu。」

「Ư ư… thêm bạn bè…」

Ako thậm chí còn tỏ vẻ không thích chuyện đó.

Tôi nghĩ ngay cả trong game online cũng không cần phải cô đơn đến vậy đâu.

「À, nhưng mà xem cái này này。」

Segawa chỉ tay vào phần dưới.

「Có khả năng cao sẽ được ghép nhóm với thành viên cùng Guild hoặc bạn bè。」

「Về khoản đó thì họ cũng cố gắng tránh tình huống khó xử nhỉ。」

Nếu có khả năng cao được ghép nhóm với những người trong đây thì sẽ dễ hơn.

「Nhưng mà sẽ có một người bị thừa ra nhỉ, vì có năm người mà。」

「Đó là thử vận may thôi, nghe có vẻ vui mà。」

「Vậy thì thử làm xem sao…」

Sette-san thở dài một tiếng.

Sự kiện này có vẻ dễ tái hiện hơn là sự kiện “đánh bại kẻ thù” nhỉ.

Thôi thì cứ thử xem sao.

†††††††††

Địa điểm sự kiện là thị trấn Rootie, nơi tuyết rơi trắng xóa quanh năm.

Ở trung tâm thị trấn, một sân khấu lớn và xung quanh được bổ sung thêm những chiếc bàn đầy ắp thức ăn. Hơn nữa, đồ ăn còn có thể dùng thật. Ăn một miếng là hồi phục toàn bộ. Ôi, tiện lợi ghê.

◆Aprikotto: Ở đây có thể làm căn cứ để săn Ashura này.

◆Shuvain: Đừng có dùng địa điểm sự kiện để làm việc thực tế chứ, phiền lắm.

◆Sette: Thế, chỗ đăng ký tham gia ở đâu vậy nhỉ?

Đúng lúc đó, một nhân vật to lớn đột ngột được dịch chuyển đến gần bục sân khấu.

◆GM01 Nyack: Chào mừng quý vị đã đến.

◆Ako: Ôi, là Nyack-tan!

Lâu lắm rồi mới thấy Nyack-tan.

Mặc dù vẫn thường xuyên có báo cáo nhìn thấy.

Như là quên tắt chế độ tàng hình khi đi bộ, rồi bị gọi tên thì… rồi biến mất.

◆Aprikotto: Liệu anh ta có đột nhiên nói da dẻ mình căng bóng hay không nhỉ?

Thôi tha cho Destiny-san đi mà.

Nhưng mà, GM sẽ dẫn dắt… sự kiện này sao…

◆Shuvain: Sự kiện do GM chủ trì à… Liệu có ổn không đây?

◆Rushian: Đừng lo lắng thế chứ, là Nyack-tan thì ổn mà.

Tôi hiểu cái cảm giác dự cảm chẳng lành đó. Chỉ nghe đến sự kiện do GM chủ trì thôi đã thấy đáng sợ rồi.

Nào là dẫn dụ người chơi nghề phụ không có khả năng tự vệ vào khu vực RvR rồi để họ bị thảm sát, hay là sự kiện truy đuổi GM nhưng mỗi lần GM xuất hiện thì server lại sập, khiến người chơi phải cầu nguyện “Đừng đến, đừng đến” cứ như trò trốn tìm ngược vậy, nói chung là đáng sợ lắm.

◆GM01 Nyack: Lần đầu tiên sẽ do GM hướng dẫn, từ lần sau sẽ là thông báo tự động.

Anh ta nói như thể đã đoán được suy nghĩ của chúng tôi.

Ừ, tôi cũng nghĩ thế là tốt đấy.

◆GM01 Nyack: Năm phút nữa, những người có mặt tại địa điểm sẽ được ngẫu nhiên chia tổ đội.

◆Sette: Sự kiện này có vẻ mạnh bạo nhỉ.

Sette-san nhíu mày.

Tôi cũng hơi ghét kiểu đó.

Cái cảm giác bị ép buộc ghép cặp với người không thân thiết, tôi cực kỳ không thích.

◆Sette: Cứ như đi xem mắt tập thể vậy nhỉ.

◆Ako: Chị nói thế thì em thấy đúng là như vậy thật!

◆Aprikotto: Thật ra thì đúng là như vậy mà?

Hội trưởng nói.

◆Aprikotto: Ban điều hành game online luôn vắt óc suy nghĩ để tăng số lượng người chơi mới và giữ chân người chơi cũ.

◆Aprikott: Những bản cập nhật định kỳ và sự kiện là vậy... nhưng theo cậu, lý do lớn nhất khiến người chơi gắn bó với game là gì?

◆Rushian: Không biết nữa, với tớ thì là vì Ako thôi

◆Ako: Là vì Rushian đúng không nào!

◆Shuvain: Thú thật thì tao vào đây tán gẫu là chính haha

◆Sette: Một mình thì chẳng muốn chơi tí nào

◆Aprikott: Đúng thế

Biểu tượng dấu tròn vàng hiện lên phía trên Master.

◆Aprikott: Người ta đăng nhập vì có ai đó đang chờ đợi. Chính sự tồn tại của "người đó" mới khiến ta muốn tiếp tục. Dù có ép buộc đi nữa, việc tăng lượng bạn bè và cặp đôi cũng chẳng làm bên phát triển thiệt hại gì

Đương nhiên rồi, nhà phát hành nào chẳng muốn có nhiều user trung thành.

◆Sette: Thì ra đây là buổi hẹn hò tập thể do ban tổ chức sắp đặt

◆Ako: Em muốn về quá...

Ừ nhỉ. Sự kiện này không hợp với bọn mình rồi.

Giá như tất cả đều có nhóm riêng thì tốt. Không biết ai sẽ bị loại đây.

◆GM01 Nyack: Bây giờ mọi người hãy lập PT (nhóm) đi nào

◆GM01 Nyack: Đếm ngược 5,4,3,2,1 rồi hô "Merry Christmas!" để hệ thống tự động ghép nhóm nhé

◆Ako: Gọi là Giáng sinh thì hơi sớm nhỉ?

◆Rushian: Nhưng đây là sự kiện mà, chắc đành chấp nhận thôi

Vẫn còn hơn một tuần nữa cơ đấy.

Mấy cửa hàng trang trí cây thông Noel từ đầu tháng mười hai khiến bọn tôi khổ sở lắm đấy.

◆GM01 Nyack: Bắt đầu đếm 5

◆GM01 Nyack: 4?

◆GM01 Nyack: 3

◆GM01 Nyack: 2

◆GM01 Nyack: 1

Merry Christmas!

Hàng loạt tin nhắn đồng loạt hiện lên.

◆Ako: Khoảng giữa có gì đó lạ lạ phải không ạ?

Đừng bận tâm làm gì.

Bỗng "ting!" một thông báo hiện ra.

▼Shushu đã tham gia nhóm▲

◆Rushian: Không phải Ako!

◆Ako: Cũng chẳng phải Rushian!

Chúng tôi đã kết hôn rồi mà không được xếp chung nhóm!

Cái thể loại sự kiện khuyến khích ngoại tình gì thế này!

◆Sette: À, tôi đi cùng Akane nè

◆Shuvain: Để anh lo!

"Để anh lo!"

"Đừng có đọc chat ngoài đời thực thế chứ!"

Hai người thân thiết ghê.

◆Aprikott: Có vẻ tôi ghép đôi với Ako rồi

◆Ako: Không phải Rushian...

◆Aprikott:...Tôi có cảm giác mình vừa làm điều xấu xa

Không sao đâu, Master không có lỗi gì cả.

Nhưng hình như chỉ có bọn tôi là bị xé lẻ? Hay là tôi bị loại đây?

Thôi còn đỡ hơn mấy đứa khác. Ngoài Sette ra, mấy đứa trong guild toàn lũ ngại giao tiếp.

◆Rushian: Mong được giúp đỡ

Trước tiên cứ chào hỏi đã.

Trong game, đôi khi những cuộc gặp gỡ tình cờ lại trở thành mối quan hệ lâu dài.

Chẳng biết duyên lành sẽ đến từ đâu, nên cứ lịch sự là tốt nhất.

◆Shushu: Hả, hảaaaa?

Shushu có vẻ rất ngạc nhiên.

Tôi tưởng cô ấy bất ngờ vì việc ghép nhóm cưỡng bách... hóa ra không phải.

◆Shushu: Anh traiiii!?

p062.jpg

Cô ấy thốt lên câu đó.

Anh trai cơ à... kiểu người mạnh mẽ thế...

"Anh trai... sao..."

"Có chuyện gì vậy? Hả? Cái gìiiii?"

Ako từ bên cạnh há hốc nhìn vào màn hình.

"Ơ... ơi cô ấy gọi anh trai kìa? Em gái thật à?"

"Làm gì có chuyện đó, em gái tôi làm sao chơi game được"

Có lần tôi bắt nó học hướng dẫn nhưng nó chẳng thích thú gì. Làm gì có chuyện em gái ngoài đời thế.

"Chắc là kiểu người thích nhập vai ấy mà"

"...Nhập vai?"

"Ừ, kiểu hóa thân vào nhân vật ấy"

Gặp nam nhân vật lần đầu đã gọi "anh trai", gặp nữ nhân vật thì gọi "chị gái", tự xưng "công chúa" hay "đại gia"...

Những người chơi nhập vai cực đoan thế này trong game online không hiếm đâu.

"Nói dễ hiểu thì giống Shuvain đấy"

Ai lại đi nhập vai "đại gia" chứ - chính hắn đang làm thế đấy.

"Ra là thế!"

"Tôi chỉ đang thể hiện hình mẫu lý tưởng của mình thôi. Đừng gán ghép mấy cái setting kỳ cục cho tôi"

Thế mà còn bảo không phải nhập vai.

"Ako dùng nữ nên chưa gặp trường hợp này. Mấy anh dùng nam nhân vật hay gặp lắm. Segawa với Master cũng từng gặp phải đúng không?"

"Ừ nhỉ"

Segawa nhăn mặt như đang nhớ lại điều gì.

"Từng có đứa gặp mặt lần đầu đã gọi 'bố', có đứa xưng 'đại ca'..."

"Nhiều vậy sao..."

"Ừm, chẳng hiếm đâu. Tôi từng bị hỏi 'Làm em gái anh được không?'"

"Game online đáng sợ thật"

Nụ cười của Akiyama cũng hơi co giật.

Người mới chơi hẳn sẽ bị sốc lắm.

◆Rushian: Ờ... này...

◆Shushu: À... không biết có nên gọi anh trai không nhỉ?

◆Rushian: Bình thường thì không... nhưng cũng được thôi...

Có lẽ nhận ra tôi hơi ngượng, Shushu tỏ ra lúng túng.

May quá, cô ấy có vẻ ngoan hiền.

"Rushian, xử lý thế nào đây?"

"Không cần làm gì đâu, cứ nói chuyện bình thường là được"

Chỉ là nhập vai thôi, không phải người xấu đâu.

Nếu biết ý tứ thì không sao.

◆Rushian: Nhưng sao lại bị ghép nhóm nhỉ? Cậu có trong danh sách bạn bè tôi à?

◆Shushu: Em có thêm anh vào friend list rồi...

◆Rushian: Hả, thật á? Xin lỗi, tôi không nhớ đã thêm cậu

Tôi chẳng có ký ức nào về nhân vật Shushu này.

Có lẽ hệ thống ghép nhóm dựa trên friend list một chiều.

◆Rushian: Chúng ta từng chơi chung bao giờ chưa?

◆Shushu: Chưa từng chơi chung, nhưng lúc mới vào game là anh chỉ dẫn em nhiều lắm

◆Rushian: Thật à?

Ôi trời, lại là kiểu người giống Ako rồi.

Tôi hay giúp đỡ newbie nên họ nhớ mặt cũng phải.

Kiểu mồi nhử tâm lý ấy mà, người đầu tiên họ tiếp xúc trong game là tôi nên mới quấn quýt thế.

"Thế nên mới gọi anh trai. Hiểu rồi"

"Anh đồng ý luôn vậy sao...?"

"Đã bị quấn rồi thì đành chịu thôi"

Lỡ làm tổn thương họ thì tội lắm.

◆Rushian: Thôi coi như duyên trời định, cùng cố gắng trong sự kiện nhé

◆Shushu: Vâng, anh trai

...Cách xưng hô này sẽ tiếp tục nhỉ.

◆Shushu: Mà anh trai, sao lại online giờ này? Đang chơi game ở đâu thế?

Hỏi y như em gái thật ấy.

Trả lời vậy cũng được, ừm...

◆Rushian: À... ở trường dùng máy tính ấy mà

◆Shushu: Ở trường!?

Á, cô ấy ngạc nhiên rồi.

Lẽ ra không nên nói thật.

◆Shushu: Trường cấp 3 bây giờ hiện đại ghê...

◆Rushian: Trường tôi là trường hợp đặc biệt. Còn Shushu chơi ở đâu thế?

◆Shushu: Em dùng máy tính trong phòng khách

Bình thường nhỉ.

Gật gù đồng ý, Shushu bước đến cạnh tôi.

Nhân vật nữ Monk. Guild tôi ít có class này nên cảm giác mới lạ.

Hơn nữa, hiếm khi có ai ngoài Ako lại chủ động đứng sát thế.

Mọi người trong bang hội vẫn thường ý tứ, không ai ngồi cạnh tôi cả.

Nghĩ vậy mà lạ, chẳng hiểu sao, dù có Shushu ngồi cạnh thế này, tôi cũng chẳng thấy chút gì là gượng gạo cả.

◆GM01 Nyack: Mọi người đã lập tổ đội xong xuôi rồi chứ?

◆GM01 Nyack: Ai lỡ giải tán tổ đội thì đáng tiếc là sự kiện sẽ không tiếp tục đâu nhé, lần sau hãy cố gắng hơn!

Lời thông báo của Nhóc Nyack vang lên.

◆Sette: Có vẻ một ngày tổ chức mấy lần lận đấy

◆Rushian: Một ngày một lần thì độ khó cao quá còn gì

Bên ngoài phòng sự kiện đã chật kín người chơi rồi.

Cầu trời đừng sập server.

◆GM01 Nyack: Vậy thì, mọi người hãy bắt cặp và xếp hàng nhé!

Những người ở gần tôi là đám Ako nên chúng tôi tự nhiên xúm lại với nhau.

Thế nào ấy nhỉ, Ako vừa tới gần đã nhìn chằm chằm vào Shushu đang đứng cạnh tôi, như thể đang lườm nguýt.

"Lẽ ra người đứng cạnh Rushian phải là tớ chứ…"

Ghê quá! Chủ yếu là ánh mắt của cậu ta ghê quá!

"Cái này là sự kiện mà, biết sao được!"

"Ư ư ư, em gái sao!? Đúng là nhân vật em gái thì tốt hơn đúng không!? Vậy tớ cũng gọi Rushian là anh trai thì được sao!?"

"Ako, đừng thêm thuộc tính nữa!"

Đến cả tôi cũng chịu hết nổi rồi.

◆Shushu: Anh hai có hay tham gia những sự kiện kiểu này không?

Shushu bên kia cũng chat hỏi.

◆Rushian: Tùy vào phần thưởng thôi. Lần này là sự kiện liên tiếp mà. Shushu có hay chơi sự kiện không?

◆Shushu: Hoàn toàn không đâu~. Chỉ là thấy ghi "Hãy tận hưởng Giáng Sinh!" nên bực mình vào xem thử thôi. Bình thường em chơi một mình à

◆Rushian: Shushu, em không vào bang hội à

Trên đầu Shushu không có biểu tượng bang hội. Có vẻ là người chơi đơn.

Nếu không tham gia bang hội, tổ đội cố định, hay những hoạt động giúp tăng bạn bè thì có khi người chơi cứ chơi solo mãi mà không hay biết đâu.

◆Shushu: Bình thường em không gõ chữ bao giờ, nên chat dài thế này lâu lắm rồi. Nếu em chat chậm thì anh bỏ qua nhé

◆Rushian: Không sao không sao, anh cũng chẳng nhanh hơn là bao

◆Shushu: Có khi đây là lần đầu em gõ chữ ngoài "xin chào" với "cảm ơn" đó

◆Rushian: Chán thật, cái kiểu "chào, cảm ơn" online!

Mấy cái game online mà chẳng quen biết ai thì buồn lắm, nhưng dù vậy, chỉ cần thế giới này có nhiều người, chỉ cần có những cuộc gặp gỡ tình cờ, thì game online vẫn có thể vui. Vì thế mà có rất nhiều người cứ thế chơi solo.

Nghĩ vậy thì những sự kiện mang tính "ép buộc" thế này cũng có lý.

◆Rushian: Anh rảnh thì sẽ đi chat hay làm nhiệm vụ cùng em, cứ gọi anh nhé~

◆Shushu: À, à ha ha… Anh hai có lẽ không cần đâu ạ…

◆Rushian: Nói đến thế rồi mà em phũ phàng thế sao

Đang lúc tôi và Shushu trò chuyện thêm chút thì tin nhắn của Nhóc Nyack lại hiện lên.

◆GM01 Nyack: Vậy thì các đội sẽ được chuyển đến bản đồ sự kiện. Mọi người hãy lần lượt đi vào cổng dịch chuyển nhé

"Lúc thế này mà xếp hàng ngay ngắn đúng là người Nhật mà."

"Đâu có ai chen lấn trước đâu."

"Và kết quả là mấy cái ảnh hài hước về người chơi Nhật Bản xếp hàng dài trước quái vật nhiệm vụ lại lan truyền khắp thế giới…"

Nếu mọi người lập tổ đội tạm thời thì sẽ xong trong chớp mắt, nhưng cứ cả lũ solo xếp hàng thế này thì đúng là lạ thật.

Có rất nhiều cổng dịch chuyển được chuẩn bị sẵn, chúng tôi chờ một lát là đến lượt.

◆Rushian: Thế thì vào thôi~

◆Shushu: Vâng ạ

Chúng tôi bị dịch chuyển đến một căn phòng—không quá rộng.

Chẳng hiểu sao, đó là một căn phòng giống như nhà ăn, có ghế và một chiếc bàn dài.

Các vật trang trí Giáng Sinh và vô số món ăn tràn ngập khắp nơi, cảm giác như một địa điểm tổ chức tiệc Giáng Sinh vậy.

Những người ở cùng chúng tôi là tôi, Ako, Shuu, Master, Sette-san, và cả Shushu.

Hầu hết đều là thành viên Alley Cats cả.

◆Rushian: Trừ Shushu ra thì toàn là thành viên bang hội mình. Mọi người giúp đỡ nhé

◆Shushu: Xin nhờ mọi người giúp đỡ ạ, anh hai đã được mọi người chăm sóc rất nhiều rồi

◆Ako: Ôi không, chúng tôi mới là người nhờ Rushian của tôi chăm sóc nhiều ấy chứ…

◆Shushu: Ơ, ừm, nhưng mà đó là anh hai của em mà…

◆Ako: Anh ấy là chồng của tôi mà!

◆Shushu: Chồng…?

◆Rushian: Cái cuộc tranh cãi vô bổ gì thế này

Thôi đi, đừng có đối đầu kỳ quặc kiểu nhập vai vậy chứ.

Nói chung, mọi người đều chào hỏi "Xin chào nhé~", rồi chúng tôi chờ xem nên làm gì tiếp theo.

◆Sette: Chẳng có gì xảy ra cả nhỉ?

◆Shuvain: Kẻ địch cũng không xuất hiện

◆Rushian: Tôi không muốn chiến đấu trong cái chỗ chật hẹp này đâu

Vì tôi với Shushu vẫn đang trong tổ đội đôi nên Ako không thể kiểm tra HP của tôi được.

Làm một tank mà không thấy HP từ healer thì đáng sợ lắm.

◆GM01 Nyack: Mọi người đã vào phòng hết rồi chứ

Vừa hay tin nhắn từ GM tới.

Cuối cùng sự kiện cũng bắt đầu ư?

◆GM01 Nyack: Mọi người sẽ… trong căn phòng này

◆Shuvain: Giết nhau đi thôi

◆Rushian: Đừng chat gây hiểu lầm chứ lol

◆Aprikotto: Giáng Sinh đẫm máu đấy

◆Sette: Em không muốn chơi sự kiện máu me như thế đâu~

Chúng tôi chờ lời giải thích, đồng thời tránh né chế độ Battle Royale.

◆GM01 Nyack: Giải một câu đố

◆GM01 Nyack: Vậy thì mọi người hãy cố gắng lên nhé

Tin nhắn dừng lại.

…Ơ, chỉ có thế thôi á?

◆Rushian: Không gợi ý gì luôn à

◆Aprikotto: Chắc là mọi yếu tố đều có sẵn trong phòng rồi…

Ý là bảo chúng tôi tự đi tìm ư? Phiền phức quá đi mất.

"Đã thế thì đành chịu. Giải đố có nghĩa là…"

Tôi lạch cạch gõ bàn phím.

À ừm, LA, sự kiện Giáng Sinh, giải đố…

◆Ako: Rushian, không tìm hiểu gì sao?

Ako đang đi vòng quanh nhìn ngó, chat hỏi.

◆Rushian: Không không, tôi đang tìm đây này

Tôi đáp lại, "Nói thế là bất lịch sự đấy nhé!"

Tôi đang tìm kiếm kỹ lưỡng lắm đấy.

Có thể nói là tôi đang tiến gần đến sự thật hơn bất cứ ai!

◆Rushian: Trên diễn đàn chính ấy

Cứ ngồi hóng diễn đàn chính thì kiểu gì chả có câu trả lời, chắc chắn luôn.

◆Ako: Gian lận quá đi!

◆Rushian: Gian lận ư, mấy cái câu đố trong game online chẳng phải là để kiểm tra khả năng tìm kiếm sao?

◆Ako: Thôi nào, đã mất công rồi thì mình cùng suy nghĩ đi. Tớ muốn cùng Rushian giải đố mà.

Chậc, Ako cũng học được cách đối phó với tôi rồi.

Đa số mấy đứa chơi game online đều vậy, nhưng mà cứ nghe "tớ muốn chơi game cùng cậu" là tôi mềm lòng ngay.

"Đành chịu thôi, vậy thì…"

◆Shushu: Đúng đấy anh hai, lúc nào anh cũng thế mà

Đến cả Shushu cũng hùa theo.

◆Rushian: "Lúc nào" là cái gì hả lol

◆Shushu: Mấy chương trình đố vui trên TV ấy, cứ lúc nào bảo "Đáp án sẽ có sau quảng cáo!" là anh lại tranh thủ thời gian quảng cáo đi tìm đáp án rồi cười tủm tỉm một mình!

◆Rushian: Em là thần giao cách cảm à!?

Đúng là tôi có làm thật! Mấy cái trò đó tôi có làm thật!

Không thể không run sợ trước khả năng suy luận bất ngờ của cái người tự xưng là nhân vật em gái này.

"Không, nhìn cậu là biết cậu sẽ làm mấy trò đó rồi."

"Với lại cậu cũng chẳng chịu nói đáp án cho đâu nhỉ."

"K-khi nào được hỏi thì tôi sẽ trả lời mà!"

Bất lịch sự thật đấy mấy cậu!

Tôi đâu có kiểu "spoil này muốn biết không? muốn biết không?" như mấy đứa nghiện spoil đâu! Nếu muốn tự nghĩ thì tôi sẽ im lặng đứng nhìn, còn nếu hỏi thì tôi sẽ trả lời!

◆Shushu: Thật tình… Thôi được rồi Ako-san, cứ tận hưởng sự kiện đi

Trên màn hình, Shushu nói vậy rồi đứng chắn giữa Ako và tôi.

◆Shushu: Anh hai để em lo cho

◆Ako: Ơ ơ ơ, khoan đã, sao lại thế ạ!

Ako cũng đứng cạnh tôi, liên tục toát mồ hôi hột.

◆Ako: Dừng lại đi, Rushian phải để tôi chăm sóc chứ!

◆Rushian: Sao em lại tự nguyện làm người thụ động thế hả…?

◆Shushu: Bọn em ổn mà, anh không cần bận tâm thật đâu?

◆Ako: Sao tôi lại bị đối xử như người ngoài thế này?!

“Người này là ai vậy hả?!”

“A, là ai nhỉ…”

Ako vừa rấm rứt khóc vừa lay người tôi, khiến tôi cũng chỉ biết toát mồ hôi lạnh.

Đúng là người kỳ lạ mà, thật sự.

Cứ như một người mắc bệnh hoang tưởng, cứ nghĩ mình là em gái ruột của tôi vậy.

“Lạ thật đấy, bình thường mấy người mắc bệnh hoang tưởng như này lại thích Ako cơ.”

“Đúng vậy, quả thật là thế.”

Tỷ lệ Ako được những người kỳ lạ yêu thích cao một cách bất thường.

Mấy lần bị người lạ mặt túm lấy rồi phải vất vả kéo về, thường thì Ako đều là nạn nhân.

“Quả thật Ako rất hay bị mấy đứa ‘trực tuyến kiếm bồ’ nhắm tới…”

Master nhìn tôi với vẻ mặt hơi khó xử.

Gì đây, sao lại nhìn tôi với cái vẻ mặt đấy.

“Ta thấy Rushian cũng đâu ít khi được mấy cô gái lạ lùng bám riết đâu.”

“Tôi á? Sao lại thế?”

Why? Sao lại thành ra như vậy?

“Hoàn toàn không có chuyện đó—”

Tôi nhìn mặt Ako, hẳn là không có chuyện đó nhỉ.

Cái cô Ako đã bị tôi “bám riết” chỉ vì tôi đã tử tế với cô ấy khi cô ấy còn là người mới.

Cái cô gái hơi kỳ lạ ấy, người mà tôi vô tình trở nên gắn bó.

“Ơ, ừm… không có chuyện đó đâu…”

Tôi lần lượt nhìn Segawa, Master, rồi đến Sette.

Có vẻ như chỉ toàn những cô gái kỳ lạ ở đây thì phải…

“Ừm, tôi không nhớ gì cả đâu nha~”

“Anh nói nghe cứ đều đều như đọc bảng cửu chương vậy.”

“Đâu có, không phải thế.”

“Mắt anh cứ đảo lia lịa kìa, Nishimura.”

Hai người ấy nhìn tôi với ánh mắt lờ đờ, lạnh nhạt.

Không phải đâu, không phải vậy đâu.

“Kh-Không phải đâu mà, đâu phải tôi chỉ chơi với những người kỳ lạ. Chỉ là tôi không thể chịu được khi thấy những người có tính cách hơi độc đáo bị nói xấu thôi.”

Kể cả những người có tính cách mạnh một chút, chỉ cần mình giúp đỡ một chút là có thể chơi thân, có thể kết bạn được rồi.

Thật lãng phí khi bỏ lỡ những người có thể mang lại niềm vui khi chơi cùng chứ.

Chỉ vậy thôi mà.

“Đúng, chỉ vậy thôi, chỉ vậy thôi mà…”

“Giống như tự thôi miên vậy nhỉ.”

Tôi giả vờ không nghe thấy giọng Master.

“Huhu, Rushian đồ đồ trăng hoa…”

Nói nghe khó chịu quá, tôi một lòng một dạ với em thôi mà.

“Hay mà? Vì ngược lại với bình thường, xét theo một nghĩa nào đó thì đây là một trải nghiệm tốt cho Ako chứ sao?”

Segawa nói rồi vỗ vỗ lưng Ako.

“…Ngược lại?”

Ako ngạc nhiên, Segawa vừa cười nham hiểm vừa trêu chọc nói:

“Bình thường toàn là Ako bị mấy đứa ‘trực tuyến kiếm bồ’ kỳ quặc lôi kéo, rồi Nishimura phải vất vả phía sau dọn dẹp. Lâu lâu trải nghiệm sự cố gắng của Nishimura cũng tốt chứ.”

Này, đừng có nói thừa thãi chứ.

Mấy chuyện đó tôi đâu có kể nhiều cho Ako đâu.

“Rushian, anh luôn bị những người như thế này ‘tấn công’ sao?!”

“Không phải ‘tấn công’, chỉ là bị ‘làm phiền’ thôi.”

Cũng không phải lúc nào cũng vậy, nhưng đôi khi tôi bị mấy người kỳ quặc nhắm vào Ako làm phiền.

Kiểu như “Chia tay đi”, “Ako-chan thích tôi mà”, “Ako là định mệnh của tôi”, vân vân.

Không hiểu sao có những người không nói trực tiếp với Ako mà cứ đến nói với tôi.

“Anh sẽ nói rõ với Shushu nên em đừng lo. Cứ nói thẳng với cô bé là làm vậy khiến anh khó xử…”

“Khoan đã, để tôi làm!”

Ngắt lời tôi, Ako giơ tay lên như muốn lao vào tôi.

“Làm gì cơ… Cái gì?”

“Tôi sẽ chiến đấu!”

Ako hăng hái nói, gồng bắp tay nhưng chẳng thấy nổi lên chút nào.

“Nếu bình thường Rushian bảo vệ tôi, thì hôm nay tôi sẽ bảo vệ Rushian!”

Tôi cảm nhận được tinh thần chiến đấu mạnh mẽ từ cô bé, nhưng bắp tay chẳng nhúc nhích chút nào nên chẳng tin cậy được tí tẹo nào.

“Em ổn không? Hay là thôi đi thì hơn…”

“Cứ để con bé làm đi. Có phải trực tiếp cãi nhau đâu.”

Segawa thích thú kéo tay tôi, ép tôi ngồi xuống ghế.

Ơ, thật á? Để con bé làm thật sao?

“Ako nói muốn thắng vì anh đấy? Đáng yêu quá còn gì.”

“Thì đáng yêu, và tôi cũng rất vui, nhưng…”

Cảm thấy rất vui trong lòng, nhưng không hiểu sao.

Tôi hoàn toàn không thể hình dung được cảnh Ako chiến thắng.

“Fight!”

Với tiếng hô của Sette, trận chiến bắt đầu.

Tôi có cảm giác như tiếng cồng vang lên từ đâu đó.

◆Ako: Nghe đây!

Ako ra đòn tấn công phủ đầu!

◆Ako: Tôi và Rushian đã cùng nhau phiêu lưu từ rất lâu rồi!

Cạnh tôi, Ako mạnh mẽ gõ phím chat, trên đầu hiện lên biểu tượng trái tim.

◆Ako: Người đến sau thì đừng có mà xen vào!

Những lời dứt khoát của cô ấy nhận được lời đánh giá từ bên cạnh.

“Vẫn còn yếu lắm nhỉ~”

Lời phê bình chua chát của Sette.

Vẫn còn yếu, hình như là thế. Không biết bao giờ mới UC được nhỉ.

◆Shushu: Người đến sau á?! Rõ ràng Ako mới là người đến sau giữa em và anh hai mà!

Hiệu quả có vẻ không được tốt lắm.

Đúng là yếu thật, Shushu – kẻ mắc bệnh hoang tưởng – chẳng hề có vẻ gì là bị tổn thương cả.

◆Shushu: Không biết gì về anh hai mà lại nói mấy lời lớn lối!

◆Ako: Này… Cô thì biết gì về Rushian hả?!

◆Shushu: Em biết cả chiều cao, cân nặng, món ăn yêu thích, món ăn ghét, cả con vật yêu thích và con vật ghét của anh hai nữa!

“Nói dối! Cô là kẻ bám đuôi à?!”

“Thông tin này ngay cả bản thân anh cũng không nắm rõ đâu nhỉ.”

“Đúng rồi~”

Đúng thật, ghét con vật gì thì nhất thời tôi cũng không nhớ ra được.

◆Ako: Tuyệt đối là nói dối! Sao cô lại nói dối như vậy chứ!

◆Shushu: Em đâu có nói dối! Ako không biết gì về anh hai nên mới nói thế đúng không!

◆Ako: T-Tôi… tôi biết chứ! Chiều cao… thì không biết, cân nặng… thì chưa hỏi bao giờ… món ăn yêu thích… thì món nào anh ấy cũng bảo ngon hết…

◆Shushu: Thấy chưa!

◆Ako: Ư, ư ư ư ư ư…

“Này, ‘vợ’ anh đã thua rồi đó.”

“Cô ‘vợ’ nhà tôi thì đấu với ai cũng thua là chính mà.”

Là nhân vật yếu nhất, bất lợi hơn hẳn dù so sánh với ai đi nữa.

Chắc là kể cả khi đấu với nhân vật tương tự, Ako vẫn chịu thiệt khoảng bảy ba.

◆Rushian: Mấy người đừng bắt nạt Ako nữa được không?

Tôi không nhịn được đành phải lên tiếng.

Thật đáng thương mà, cái cảnh Ako vừa khóc rấm rứt vừa chat, lại còn thua cả kẻ mắc bệnh hoang tưởng.

◆Ako: Rushian!

◆Shushu: Thấy chưa, sẽ thành ra thế này đó!

Thế nhưng, Shushu vẫn phồng má giận dỗi, gửi biểu cảm rồi nói:

◆Shushu: Anh hai là người kỳ lạ, cứ thấy đứa nào rắc rối là không giúp đỡ không chịu được, nên Ako đừng vì sự hiểu lầm của mình mà gây thêm phiền phức cho anh hai!

“Cô bé ấy hiểu anh rất rõ nhỉ.”

“Đâu ra vậy, hiểu gì mà hiểu, bị hiểu lầm rồi nói linh tinh thì tôi cũng khó xử.”

“Th-Thật sao?”

Thật mà. Giúp đỡ người mới là nghĩa vụ của người chơi cũ, bị đối xử như người tốt vì chuyện đó cũng làm tôi thấy phiền. Tôi muốn nói rằng điều đó thật sự đáng tiếc.

“Quả thật Nishimura-kun rất quen thuộc khi hướng dẫn tôi thao tác… Anh hay làm vậy lắm sao?”

“Thỉnh thoảng thôi, thỉnh thoảng thôi mà.”

“Thỉnh thoảng… ư…”

Trong lúc chúng tôi trò chuyện, cuộc đối đầu của hai người vẫn tiếp diễn.

◆Ako: Dù sao đi nữa, đừng có bám riết lấy Rushian nữa!

◆Shushu: Em đâu có bám riết!

Hai người lườm nhau và giữ khoảng cách nhất định, những dòng chat không quá nhanh cứ bay qua bay lại.

◆Shushu: Ngay từ đầu, em chơi game cùng anh hai thì có gì sai chứ?

Dưới đây là bản dịch của đoạn văn, với phong cách mượt mà, tự nhiên và thuần Việt:

◆Ako: Cái gì mà anh trai chứ, Rushian là chồng của em mà!

◆Shushu: …Chồng á?

Shushu đang trò chuyện lia lịa thì bỗng sững lại, vẻ mặt ngạc nhiên.

Thấy đây là cơ hội tốt, Ako liền nói tiếp:

◆Ako: Vợ chồng hẳn hoi đấy ạ! Đã kết hôn đàng hoàng rồi!

◆Shushu: Ơ, ơ!? Thật không, anh trai?

Được hỏi thì cứ trả lời thôi.

◆Rushian: Ako là vợ của anh mà.

◆Shushu: Ấy ấy ấy!

Shushu mặt mũi thất thần, hoảng hốt.

◆Shushu: Vô lý quá đi!

◆Ako: Cái gì mà vô lý chứ!?

◆Shushu: Kết hôn là phải giữa hai người yêu nhau chứ, kết hôn trong game thì kỳ cục lắm.

◆Ako: Tại vì yêu nên mới kết hôn đó chứ!

◆Shushu: Yêu á… Nhưng mà, đó là trong game cơ mà? Người còn chưa biết mặt mũi thế nào, chỉ chat với nhau thôi mà đã yêu rồi thì lạ lắm.

Ối, đây đúng là một ý kiến quá đỗi bình thường.

Dù tôi là kẻ từng tự mình cầu hôn, nhưng đúng là cũng có nhiều người nghĩ như vậy.

Trong mắt người bình thường thì chuyện yêu nhau chỉ qua chat và hành động trong game đúng là kỳ cục thật.

Nhưng mà, những cảm xúc ấy thật sự tồn tại.

◆Ako: Không phải đâu ạ! Không liên quan gì đến ngoại hình, chúng em yêu nhau bằng cả trái tim. Đó là tình yêu thuần khiết hơn nhiều so với mấy người sống ngoài đời kia đấy!

◆Shushu: Đấy không phải là tình yêu mà là ảo tưởng hay hiểu lầm thì đúng hơn!

◆Ako: Này…!

Ako trợn tròn mắt, như bị đánh một đòn đau.

“Ảo tưởng… hiểu lầm…”

Hiệu quả cực mạnh!

“Mạnh thật nhỉ~”

Sette-san khẳng định chắc nịch.

“Cậu ta cứ thế nhắm vào chỗ yếu của Ako mà chọc tức thôi.”

“Sắp đầu hàng chưa?”

“Không được chiều chuộng nó đâu nhé?”

“Nhưng nếu không chiều Ako nữa thì sự tồn tại của tớ cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”

Mỗi khi Ako mềm nhũn ra và nũng nịu với tôi, tôi lại có cảm giác mình đang sống một cách trọn vẹn.

Cảm giác mãn nguyện ấy thật sự tuyệt vời mà.

“...Cậu đúng là…”

Tôi khẽ lảng mắt khỏi Segawa đang vẻ mặt chán nản, rồi nói với hai người đang lườm nhau nảy lửa:

◆Rushian: Chẳng hiểu sao lại ra nông nỗi này, nhưng dừng lại đi đã.

◆Shushu: Nhưng mà anh trai…

Shushu vẫn vẻ không cam lòng.

◆Rushian: Anh đã chơi game online với Ako từ rất lâu rồi. Hai đứa hợp nhau từ hồi đó cơ.

Hai đứa đã chơi cùng nhau cả mấy năm trời.

Còn thân thiết hơn cả bạn cùng lớp hay bạn bè ngoài đời thật nữa.

◆Rushian: Dù em thấy đó là hiểu lầm hay không thể hiểu được thì cũng chẳng sao. Nhưng bọn anh vẫn hòa thuận với nhau mà. Đừng nói những lời phủ nhận cảm xúc của người khác như thế.

Không thể phủ nhận, cũng không thể cãi lại, chỉ càng làm mình buồn thêm thôi.

◆Shushu: Ưưư, nhưng mà anh trai…

◆Rushian: Nào, nghe lời anh trai đi.

Tôi thử nói với giọng như một người anh, Shushu suy nghĩ một lát rồi hỏi:

◆Shushu: Anh trai thích chị Ako à…?

◆Rushian: Thích chứ?

“Rushian~”

Tôi xoa đầu Ako đang bám chặt lấy mình ngoài đời thực.

Cái cảm giác mềm mại khi chạm vào, và cả cơ thể mềm mại của Ako nữa. Ako ấm áp.

“Ngoan ngoan nào.”

“…Đúng là lúc cậu chiều chuộng Ako thì cậu lại sống động hẳn lên nhỉ.”

Đúng không? Chuyện đó giờ thành lẽ sống của tôi rồi mà.

◆Shushu: Game với đời thực là khác nhau mà… trong game thì chắc không sao đâu nhỉ…?

Ư-ư, Shushu rên rỉ rồi im bặt.

“Nói những lời nghe quen quen nhỉ?”

“Có vẻ tớ với Shushu sẽ hợp nhau đấy.”

“Rushian!?”

◆Apricot: Chuyện ổn thỏa thì tốt rồi…

Master nhìn chằm chằm vào màn hình, mặt đăm chiêu nói.

◆Apricot: Nhưng làm thế nào để ra khỏi đây bây giờ?

◆Rushian: Đúng rồi, chúng ta bị nhốt mà!

Bị cuốn vào trận chiến mẹ chồng nàng dâu (hay là vợ-em chồng nhỉ?), suýt chút nữa tôi quên mất!

◆Ako: Nếu chỉ có mỗi Rushian và em thì ở đây mãi cũng được mà?

◆Shushu: Đừng có nói mấy câu đó chứ, em không muốn thấy cảnh mùi mẫn của anh trai đâu!

◆Ako: Không chịu đâu, vì là vợ chồng nên mới được chứ!

Bảo là cứ hòa thuận với nhau đi mà.

◆Rushian: Nhưng mà, trong phòng chẳng có gì cả.

◆Apricot: Không, trong phòng có vài chỗ có thể kiểm tra được đó.

◆Sette: À, thật này~

Rê chuột qua thì thấy hiện lên chữ.

Nhưng chỉ là tên các vật phẩm như dao hay táo thôi.

Ừm, là gì nhỉ, click vào cũng không thấy phản ứng gì.

◆Shushu: À, cái này à?

Shushu nói khi đứng trước một bức tranh lớn ở cuối phòng.

◆Shushu: Anh trai, anh trai ơi, trên này có viết này.

◆Shushu: 『Kẻ chính trực. Cánh cửa này là Tsuchihenimpu sẽ mở』

“Sao lại cố tình chỉ nói với Rushian thôi vậy!?”

“Hỏi tôi làm gì?”

Thôi nào, giải câu đố rồi ra ngoài đi.

◆Rushian: Cái fu fu fu fu fu fu này là gì nhỉ?

◆Shuvain: Chắc nó đang cười đấy?

Tại sao lại bị cười cơ chứ?

Hay là muốn nói, cứ nghiêm túc với cái game này thì được gì?

◆Ako: Rushian, anh có hiểu không?

◆Rushian: Ừm, mình phải giải mã cái từ bị lỗi font này nhỉ…

“...Hả?”

Bất chợt, Master đang suy nghĩ liền ngẩng mặt lên.

“Lỗi font… À, lỗi font, lỗi font à. Ra là vậy.”

Anh ấy đập tay một cái, gật đầu đầy đắc ý.

◆Apricot: Thì ra là vậy. Chúng ta đã suy nghĩ sai lầm một cách khủng khiếp.

◆Sette: Anh hiểu rồi sao?

◆Apricot: Thậm chí còn cảm thấy xấu hổ vì đã mất một lúc để nghĩ ra.

Quả nhiên là bộ não của Guild chúng ta.

Mắt Master sáng lên lấp lánh, anh ấy nói:

◆Apricot: Nghe đây, cái từ 『Tsuchihenimpu』 này. Đây là lỗi font. Còn cái kia là để chỉ điều đó.

◆Sette: Là sao ạ?

“…Anh hiểu rồi.”

“Anh đã hiểu rồi ư!?”

“Được gợi ý bằng chữ bán ký tự là tôi hiểu ngay…”

À, ấy hả…

◆Apricot: Đầu tiên là chuỗi ký tự vô nghĩa, cái này là nhiễu, phải xóa bỏ.

◆Shuvain: Tự dưng xóa bỏ thế có ổn không đấy?

◆Apricot: Không sao. Kia có con dao đúng không, trên bàn ấy.

◆Ako: Có ạ~

Trên cái bàn trước mặt Ako có đặt một con dao lớn.

◆Apricot: Đặt con trỏ chuột lên đó và đợi một lát thì sẽ hiện ra một pop-up── Nó viết gì?

◆Shuvain: Chỉ hiện tên vật phẩm thôi. Natsufu… Natsufu?

“…Natsufu là gì thế?”

Segawa ngoài đời thực ngạc nhiên hỏi.

Cậu là người chơi mới mà, chắc không biết đâu nhỉ.

◆Sette: Đó là con dao mà?

◆Apricot: Đúng, là con dao. Con dao không hiểu sao lại thành Natsufu. Tức là bị lỗi font.

◆Rushian: Không phải lỗi font mà… đây là cái ngôn ngữ bí ẩn hồi bản thử nghiệm beta mà…

◆Apricot: Với lão làng như Rushian thì chắc là kỷ niệm xưa rồi nhỉ.

Đó là một lỗi game được gọi là "ngôn ngữ huyền thoại" để hợp với tên game Legendary Age.

Tên các vật phẩm sai, hiệu quả vật phẩm sai, hình dạng cũng sai nốt. Cái game này, hồi bản beta có khá nhiều lỗi. Ngôn ngữ huyền thoại là một trong số đó.

Nói cách khác, đây là một câu đố tự ngược đãi người chơi… Sao mà chúng nó nghĩ ra được cái trò này hay vậy không biết.

◆Applikot: Mấy món đồ nổi bật kia cũng vậy, xem thử đi.

◆Shushu: Củ cà rốt này, trên đó ghi là "Ninhen" kìa.

◆Ako: Còn cái lao thì thành "Hyaberin" rồi!

◆Sette: Quả táo thì biến thành "Rinpi" rồi kìa haha! "Rinpi" là cái gì thế haha?

"Rinpi" thì là "Rinpi" chứ còn gì nữa. Chẳng thể là thứ gì khác được.

◆Rushian: Vỏ "Katashimuri" hay "Tsuderōhedēmbedōn", hoài niệm thật đó.

◆Ako: Đó là tiếng Nhật thật sao ạ…?

Chắc là thứ ngôn ngữ truyền thuyết rồi.

◆Applikot: Mấy cái còn lại thì đơn giản thôi. Chỉ cần sửa chúng thành những từ đúng nghĩa – tức là chuyển về từ ngữ chính xác.

Chuyển “Tsu” thành “I”, “He” thành “Ji”, “Ni” thành “Ka”, “Pi” thành “Go”.

Vậy thì từ sẽ hiện ra là –

◆Shushu: Ijijikango… Một tiếng sau! Một tiếng sau đó, anh trai!

◆Ako: Một tiếng sau đó đó Rushian!

◆Rushian: Vâng, đúng rồi ạ.

Cái bầu không khí này khó chịu quá, mọi người làm ơn dừng lại đi.

◆Applikot: Đúng vậy, tức là cánh cửa này… sẽ mở sau một tiếng nữa!

Cái, cái gì cơ –!

“Cái gì cơ!?”

“Phản ứng chậm quá đó!”

“Trời ơi, tận một tiếng mới mở cửa sao!? Vậy thì cứ thế này cho đến khi kết thúc câu lạc bộ à!”

“Ta cũng thấy lạ mà. Đây là một câu đố, nhưng lại không có chỗ để gõ chữ, cũng chẳng phản ứng với cú nhấp chuột. Chắc chắn phải có một cơ chế kích hoạt khác.”

Master tỏ ra thỏa mãn sau khi tự mình giải được câu đố, nhưng giờ thì làm thế nào đây, chán quá…

◆Shushu: Trôi qua một tiếng thì làm sao ạ?

Shushu rúc lại gần.

Làm sao ư, nói vậy chứ chẳng có gì để làm hết – à, đúng rồi.

Thì ra là vậy, mình hiểu rồi.

Đây chính là mục đích ban đầu của sự kiện này.

◆Rushian: À… có nghĩa là phải cùng nhau giết thời gian trong một tiếng để trở nên thân thiết hơn sao…?

◆Ako: Vậy thì Rushian, chúng ta cùng nhau trò chuyện đi! Chỉ hai chúng ta thôi! Trò chuyện hết một tiếng đồng hồ luôn!

◆Rushian: Chắc không phải ý đó đâu, có lẽ thế…

◆Shushu: Đừng có làm phiền anh trai con nữa mà!

◆Ako: Con có làm phiền đâu!

Mấy đứa này liệu có thân thiết được với nhau không đây…

†††††††††

Khoảng một tiếng sau – Tsuchiheninpi – Ijijikango.

◆Ako: – Thế rồi em cứ chết đi sống lại đến nỗi rối tung cả lên, và khi em nghĩ chắc mình phải bỏ cuộc thôi, thì Rushian đã nói. Anh ấy bảo: “Hãy thử một lần cuối cùng nữa xem sao.”

◆Shushu: Anh trai nói thế ạ?

◆Ako: Vâng. Anh ấy nói rất dứt khoát: “Nếu cứ kết thúc thế này, lần đầu tiên Ako thử thách sẽ chỉ còn là một ký ức tồi tệ. Anh muốn em ít nhất cũng cảm nhận được một chút thành quả. Mọi người đều giỏi nên hãy giúp đỡ Ako trong khả năng có thể.” Xong rồi anh ấy tự mình xông lên đi trước luôn đó!

◆Shushu: Anh trai cũng làm những việc như vậy sao…

◆Rushian: Dừng lại đi màaaaaaaaa!

Sao tự nhiên họ lại thân thiết với nhau rồi thế này!

Lại còn đem mấy chuyện kỷ niệm đáng xấu hổ của mình ra làm trò đùa để thân nhau nữa chứ!

◆Rushian: Không phải vậy! Nói kiểu đó nghe cứ như mình làm màu ấy! Lúc Ako mới chơi mắc lỗi rồi xin lỗi, mà mấy lão cựu binh cứ giả vờ lơ đi không thèm khuyên bảo hay hỗ trợ gì, để mặc cho cô ấy chết đó!

Đó là một trận đấu với trùm rất mạnh, nếu không biết cách vượt qua thì sẽ chết ngay.

Nếu có ai đó chỉ cần khuyên bảo kiểu như: "Giờ thì né được đòn tấn công của địch rồi đấy", hay "Thấy tin nhắn này thì sắp có đòn đánh diện rộng đấy", thì dù là Ako mới chơi lần đầu, mình nghĩ cô ấy cũng có thể làm tốt hơn chút nữa.

Nhưng mà vừa làm tank vừa chat thì khó lắm.

◆Rushian: Tôi ghét cái kiểu người chơi lão làng, cứ làm mặt kiểu “đồ rác rưởi không chịu tìm hiểu trước”, rồi cố tình mặc kệ những người mới chơi thất bại mà chết, chỉ nhìn bằng ánh mắt khinh thường! Nếu mọi người cùng nhau hỗ trợ thì sẽ chơi vui hơn, có thể thắng được, chỉ toàn là điều tốt thôi mà!

◆Ako: Nè, nè, anh ấy ngầu lắm đúng không!?

◆Rushian: Đây không phải chuyện gì ngầu cả!

Nghề tank (khiên) là phải cực kỳ nhạy cảm với không khí của PT (tổ đội)!

Nếu tank mà nổi cáu thì PT coi như toang.

Dù có chuyện gì xảy ra cũng phải giữ bình tĩnh, luôn cảm ơn các vị gây sát thương, các vị hồi máu, và người mới chơi thì không sao cả. Nhưng mà Ako thì phải theo tinh thần "hồi máu nhanh lên đi!" đó.

◆Ako: Vậy thì giờ chuyển sang chương 12 của "Ký ức tình yêu" nha!

◆Rushian: Vẫn còn nữa hả, thôi đi mà…

◆Shushu: Nãy giờ nghe mãi thì em thấy…

Shushu nói khẽ.

◆Shushu: Toàn là chuyện chị Ako làm phiền anh trai thôi… Thế chị Ako đã làm gì cho anh trai vậy ạ?

Ako ngoài đời cứng đờ người ra, kêu “cạch” một tiếng.

◆Ako: Tôi, ừm, đó là… đ-đem đến sự an ủi…

◆Shushu: Cụ thể là làm gì ạ?

◆Ako: Tôi ghét từ "cụ thể", đó là từ dồn người ta vào chân tường đó!

◆Rushian: Thực sự là ở bên Ako rất thư giãn mà, nên cũng không có vấn đề gì.

Mối quan hệ giữa con người đâu phải là chuyện được mất.

À, trong khi chúng tôi đang trò chuyện, thì ba người còn lại thì sao ư.

“Nhìn này nhìn này, có ứng dụng thỉnh thoảng có con mèo chạy ngang màn hình kìa! Hay không hay?”

“Mấy cái đó lúc đầu thì vui, nhưng lỡ đến lúc quên béng đi mà nó xuất hiện thì có giật mình làm rớt điện thoại không?”

“Tuy chỉ là một ứng dụng ảnh nhỏ thôi, nhưng lại cài đặt gửi dữ liệu từ vị trí cho đến nội dung liên lạc kìa…”

“Ư, ư, thật sao!?”

Cả ba người đều không thèm nhìn màn hình máy tính nữa.

Ngồi trước máy tính nhưng lại nhìn điện thoại. Thế thì cần gì máy tính nữa chứ.

Cứ thế mãi, thì cuối cùng một tiếng cũng trôi qua.

Bức tranh "Tsuchiheninpi" rung lên, rồi đổ ập ra sau.

Phía trước nó, một cánh cổng dịch chuyển rực rỡ hiện ra.

◆Rushian: Cuối cùng cũng di chuyển được rồi!

◆Shushu: Một tiếng đã trôi qua rồi.

Chat chit thì thấy thời gian trôi nhanh hơn, nhưng một tiếng vẫn là quá dài.

Nếu mà bản đồ tiếp theo lại bảo chờ thêm một tiếng nữa thì chắc chắn mình sẽ quay về thị trấn luôn đó.

Này mấy đứa đang trò chuyện vui vẻ trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ ơi – xong rồi đó!

“Di chuyển được rồi nè – nhìn màn hình đi!”

“Sự kiện kết thúc rồi sao?”

“Cuối cùng thì cũng đến chỗ tiếp theo rồi.”

Dẫn theo những thành viên AFK (vắng mặt tạm thời) bước vào cổng dịch chuyển, ở nơi đến có treo những chiếc mũ ông già Noel, đủ cho mỗi người.

Đây là vật phẩm phần thưởng, phải không nhỉ?

“Dễ thương quá!”

“Hóa ra là ở đây họ phát mũ Santa của năm nay.”

“Gần như chẳng có hiệu quả gì cả…”

Hiệu ứng phụ chỉ là may mắn +1. Thế này thì khó mà dùng được trong thực tế rồi.

Trang bị đầu thường thì rất hữu ích, nhưng trang bị chỉ có tác dụng làm đẹp thế này thì chỉ tổ làm đầy kho thôi.

À mà, kho đồ có đầy đến mấy cũng chẳng có lợi ích gì, chỉ khiến các vật phẩm khó tìm hơn thôi.

“Dễ thương mà!”

“Đáng yêu thật đó!”

Ako và Sette vui vẻ đội mũ.

Chắc họ thích mấy thứ như vậy.

“Hội con gái có vẻ thích thú đó.”

“Cứ như thể bọn em không phải con gái vậy…”

Tuyệt đối không có chuyện đó đâu ạ?

Từ đó, chúng tôi đi ra bản đồ tiếp theo, rồi lại quay về thẳng địa điểm sự kiện lúc trước.

Vậy là bản đồ sự kiện đã kết thúc, phải không.

“Làm việc cẩu thả quá.”

“Bên vận hành không có đủ sức để làm mấy sự kiện phức tạp đâu.”

“Thậm chí thế này đã là cố gắng lắm rồi đó.”

Master trông rất thỏa mãn vì đã tự mình giải được câu đố.

Một sự kiện chỉ mất một tiếng, lại còn không cần làm gì nhiều thì cũng không tệ lắm.

Trong diễn đàn chính thì “mang theo thật nhiều nguyên liệu sản xuất” đã trở thành một mẹo quen thuộc rồi.

◆GM01 Nyack: Mọi người đã có một khoảng thời gian vui vẻ chứ ạ?

Tin nhắn từ Nyack-tan đã đến.

◆GM01 Nyack: Nếu hôm nay các bạn đã kết bạn với ai đó, thử cùng họ đón Giáng sinh xem sao

◆GM01 Nyack: Sẽ rất tuyệt vời đó.

◆GM01 Nyack: Vậy thì sự kiện Giáng sinh năm nay, phần một

◆GM01 Nyack: Buổi tiệc trốn thoát vĩ đại, lần đầu tiên xin được kết thúc.

◆GM01 Nyack: Giáng sinh vui vẻ!

Giáng sinh vui vẻ! – Các nhân vật trong khán phòng đồng thanh hô vang.

Chiếc mũ vừa nhận được đã được mọi người trang bị lên đầu, khiến cả khán phòng trông như thể Giáng sinh thật sự đã đến, tạo nên một cảnh tượng vô cùng dễ thương.

“Vậy là lần đầu tiên đã kết thúc rồi. May quá, gặp được lượt có Nyack-tan.”

“Cũng tạm ổn thôi. Hình như mấy nhóm vào sau chỉ toàn thấy thông báo thì phải.”

“Ôi, lần tới chắc chắn em sẽ không thua Shushu-chan đâu nhé!”

Ako à, làm ơn đừng đốt lửa cạnh tranh vô cớ với người mới gặp mặt như thế chứ.

Shushu là người có vẻ dễ kết bạn mà.

Chắc cô bé không cảm nhận được suy nghĩ của tôi đâu, nhưng một tin nhắn từ Shushu đã bay đến.

◆Shushu: Anh trai, sự kiện xong rồi anh định làm gì?

◆Rushian: Anh định về nhà thôi.

◆Shushu: Vậy hả, em biết rồi.

◆Ako: Hỏi thế để làm gì chứ. Cô với anh ấy phải chia tay ở đây rồi còn gì?

◆Rushian: Sao em lại hung hăng thế hả, cô nương…

Dù không yêu cầu phải làm thân, nhưng cũng đâu cần chủ động gây chiến như thế này chứ.

◆Shushu: À, chị Ako. Em có thể hỏi về anh trai thêm lần nữa được không? Nếu chị có Line thì cho em xin được không?

◆Ako: Tôi không dùng.

“Không…”

Tôi suýt nữa thì buột miệng bảo: “Rõ ràng là đang dùng mà!”.

Đồ độc ác, có một cô nàng độc ác ở đây!

Cô ta độc ác chẳng khác gì loại con gái vừa bấm bấm điện thoại vừa nói: “Em không có điện thoại đâu!” rồi không chịu cho địa chỉ liên lạc.

“Cậu lại nói dối trắng trợn thế hả, Ako…”

“Hả?”

Nghe tôi lầm bầm, Ako rời mắt khỏi màn hình, nói với vẻ bất bình.

“Đâu có! Em có mấy khi nói dối Rushian đâu chứ!”

“Là đối thủ thì ngay cả nói dối cũng không nhận ra mình đang nói dối hả!”

Hơn nữa, “mấy khi” là sao? Thỉnh thoảng nói dối cũng phải bỏ đi chứ!

◆Shushu: Ư, em biết rồi. Chuyện trong game mà, không sao đâu.

◆Ako: Vậy thì tạm biệt! Tôi và Rushian sẽ đi cùng nhau từ giờ!

Shushu trừng mắt nhìn Ako đang đắc thắng nói,

◆Shushu: Chị Ako, thật sự là chị đừng có làm phiền anh trai mãi thế nhé. Người ở gần cứ bị làm phiền hoài thì đáng thương lắm.

◆Ako: Em đâu có làm phiền nhiều đến thế!

Nói xong, cô ấy ngưng lại một lát rồi lẩm bẩm.

◆Ako: …C-có lẽ…

◆Shushu: …Hà…

“Ư ư ư ư ư”

“Đâu có làm phiền đâu, không sao mà.”

Thôi rồi, thở dài lộ liễu như thế khiến Ako mắt đã rơm rớm rồi kìa.

◆Shushu: Vậy nhé anh trai, gặp lại sau.

Nói rồi, Shushu hiện hiệu ứng đăng xuất và biến mất.

“Đúng là người giống hệt như bà cô bên chồng mà…”

“Đừng có trút sự bực tức đó lên em gái ruột của tôi chứ!”

Cũng có người tốt, nhưng cũng có những người kỳ cục ghê.

Dù sao thì tôi không ghét những người tạo hình nhân vật như thế này.

Chỉ là xen vào chuyện của người khác thì không chấp nhận được. À, mà thôi, đây là game online mà, ừm.

“…Người vừa rồi không phải là em gái của Nishimura-kun… phải không?”

Sette-san nói với vẻ mặt có chút khó xử.

Không mà. Con bé có hứng thú gì với game đâu. Hơn nữa, nó đang trong thời gian ôn thi nước rút.

Không đời nào có chuyện vô tình gặp nhau trong game online đâu.

“Không, không đời nào. Tuyệt đối không. Để tôi gọi điện hỏi xem nhé?”

“Ưm ưm, không cần đến mức đó đâu. Nhưng mà Shushu-chan cứ kiểu….”

Gì vậy chứ, đừng có nhìn chằm chằm như thế, tôi đổ đấy.

“Có vẻ giống với Nishimura-kun về mặt khí chất…”

“Ấy, làm gì có chuyện đó!”

“Rushian hoàn toàn không giống cái người đó một chút nào!”

“Thế à…”

Akiyama-san có vẻ không thuyết phục lắm, nhưng thôi, cô ấy cũng gật đầu chấp thuận.

“Vậy là mọi người đều có thể tham gia sự kiện lần tới đúng không?”

“Ừm. Cặp đôi ở đây sẽ không ảnh hưởng gì về sau nên không cần bận tâm, họ nói thế.”

“Nếu bị kéo dài về sau thì cũng phiền phức thật.”

Segawa liếc nhìn Akiyama-san một chút, rồi nhẹ nhàng “À ha ha” cười.

“Với lại còn là cặp đôi bách hợp nữa chứ.”

“Riêng tôi thì được làm cặp với Akane là tốt rồi mà.”

“Á!”

Cô ấy nói với nụ cười trông như thật lòng.

p101.jpg

“Nụ cười đặc trưng của les…”

“Đồ les tâm thần điên rồ đấy Rushian…”

“Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị nói những lời khó nghe đến vậy đấy…”

Nụ cười của cô ấy biến thành nụ cười gượng gạo.

Nhưng Akiyama-san có thể chấp nhận cười gượng như thế cũng thật là một nhân tài.

“Sự kiện lần tới là gì vậy?”

“Tuần sau sẽ công bố. Đến lúc đó đành phải nhẫn nại thôi.”

Thì ra là loại sự kiện công bố từng đợt một.

Chắc là sẽ công bố sự kiện thứ ba ngay trước Giáng sinh nhỉ?

“…Vậy, quay lại chuyện ban đầu nhé.”

Segawa nhìn những người chúng tôi đang lơ đễnh, nhún vai.

“Nếu chúng ta tổ chức cái buổi tiệc Giáng sinh của mình mà làm theo kiểu đã diễn ra trong sự kiện đầu tiên này thì sẽ thành cái gì?”

Nếu tổ chức sự kiện này ngoài đời thực…

“Trò chơi thoát hiểm sao?”

“Nhưng kết quả là cả tiếng đồng hồ chúng ta chỉ nói chuyện thôi mà?”

“Đúng là một sự kiện hẹn hò nhóm thôi mà.”

“Vậy thì… hẹn hò nhóm?”

Với những thành viên này ư? Hẹn hò nhóm ư?

Với tỉ lệ nam nữ thế này thì có được xem là hẹn hò nhóm không?

“Chỉ có mình tôi là con trai thôi mà.”

“Không phải tốt sao? Thậm chí nếu là hẹn hò nhóm thật thì tôi cũng không muốn đâu nhé?”

“Có người con trai khác thì thật phiền phức nhỉ?”

Đúng là không sai tí nào.

Tôi chỉ thấy tương lai Ako bị một thằng con trai nào đó bắt chuyện rồi mặt mày đen lại thôi.

“Ưm… Hơn nữa, mọi người chắc cũng không thể hẹn hò nhóm đàng hoàng được đâu nhỉ…”

“Thật là thất lễ mà. Chỉ là không muốn làm thôi, chứ đâu có nói là không làm được đâu.”

Trước lời nói đầy vẻ thương hại của Sette-san, Shuu giận dữ lên tiếng.

“Hẹn hò nhóm đơn giản thôi mà. Thậm chí tôi còn có thể làm tốt hơn bất cứ ai ấy chứ!”

“Oa, cậu ta nói chắc nịch luôn kìa.”

“Vậy ư… Nếu đã vậy…”

Master mắt sáng rực lên.

“Đêm Giáng sinh này chúng ta sẽ tổ chức hẹn hò nhóm ở đây! – Vậy có được không?”

Thế là chuyện đã được quyết định như vậy.

†††††††††

Tôi vòng phần cuối chiếc khăn quàng cổ hơi sờn ra phía sau, rồi ưỡn thẳng lưng.

“Nhưng mà tốt quá… may mà không phải là một Giáng sinh kinh hoàng phải đi chào hỏi bố Ako…”

Trên đường về nhà.

Khi tôi nói với tâm trạng đầy nhẹ nhõm, Ako hơi buồn bã đáp.

“Về nhà em tổ chức tiệc Giáng sinh thì anh không thích đến thế sao?”

“Thì dĩ nhiên là không chào đón rồi.”

Ngay cả khi đã bị hủy, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi. Giờ thì chỉ còn biết cười gượng thôi.

“Cứ thử tưởng tượng xem. Nếu Ako phải đến nhà tôi chào hỏi gia đình, em cũng sẽ không muốn đúng không? …À, không muốn sao?”

Đúng rồi, lý lẽ này không thể áp dụng cho cô ấy được – tôi đã nghĩ vậy, nhưng Ako lại nghiêm túc gật đầu lia lịa.

“Th-thật sự là em không thích! Em không muốn đi!”

“Tự dưng lại có sự thay đổi tâm trạng gì thế?”

“Bởi vì có cô em gái như thế thì đáng sợ lắm chứ!”

“Em gái tôi không phải là loại người như Shushu đâu!”

Con bé là một đứa em gái hiểu chuyện hơn nhiều.

Là một đứa trẻ biết thông cảm, dù anh nó là một thằng otaku không ai thèm để ý thì nó vẫn có thể thân thiết được.

“Mà thôi, chúng ta đã quyết định Giáng sinh sẽ ở cùng nhau, bên đó có ổn không? Nếu em muốn ở cùng gia đình thì Ako có thể rút lui cũng được mà.”

“Dạ không, Giáng sinh năm nào em cũng ở nhà rồi, nên nếu được đi chơi với mọi người thì em rất hoan nghênh. Hơn nữa, Master cũng không thể để một mình được.”

「Chắc là chẳng ai muốn thấy Hội trưởng Kyō lủi thủi ngồi công viên giết thời gian đâu nhỉ..."

"Mấy đôi tình nhân đi ngang qua chắc sẽ nhìn chằm chằm, rồi lại xì xầm to nhỏ đấy ạ..."

Thôi đi mà!

"Mà, Rushian mà không tới thì cũng chẳng có ý nghĩa gì ạ. Thậm chí nếu Rushian chịu đi, dù là nơi thế này hay thế kia, em cũng sẽ đi theo anh đến bất cứ đâu!"

Nơi thế này, nơi thế kia là nơi nào hả trời...?

Không hề nhận ra vẻ mặt lạnh tanh của tôi, Ako vẫn tiếp tục với khuôn mặt mềm nhũn, ngây ngây:

"Thậm chí em còn muốn dắt Rushian tới những nơi thế này, thế kia... Rồi chúng ta sẽ cùng bước lên nấc thang của sự trưởng thành..."

"Này Ako ơi!"

"Á, Rushian, em xấu hổ quá đi mất... Nhưng mà, nếu là Rushian thì em, em...!"

"Xin em đó, tỉnh lại đi!"

Chà, vợ tôi đang có cái biểu cảm không thể để người khác nhìn thấy được.

Với lại, đôi tay đang vẫy vẫy kia đang làm gì vậy?

Tôi trong trí tưởng tượng của cô đang bị làm gì vậy?

"──Á, em xin lỗi. Em cứ mải tưởng tượng đến cảnh uống cà phê bình minh cùng Rushian ạ."

"Nói dối! Rõ ràng là cô cứ lén nhìn mặt tôi nãy giờ còn gì!"

Cô diễn dở tệ như vậy, đừng có cố quá.

"Nhưng mà, sáu tiếng từ chín giờ tối ngày hai mươi bốn tháng Mười Hai đến ba giờ sáng ngày hai mươi lăm tháng Mười Hai là 'sáu giờ của dục vọng', khoảng thời gian mà số người quan hệ tình dục nhiều nhất trong năm đấy ạ!"

"Đừng có mà ưỡn ngực nói ra mấy cái đó!"

Đừng có lớn tiếng nói mấy từ "tình dục" như vậy! Con gái con đứa!

"Hãy buông bỏ tất cả đi, và cùng nhau chiến đấu nào!"

"Đấy không phải là câu nói để vừa dấn tới gần tôi vừa thốt ra đâu!"

"Meo!"

Tôi khẽ gõ đầu cô nàng một cái và chen vào, cuối cùng Ako cũng chịu bình tĩnh lại.

"Giáng sinh đó ạ? Tốt mà, có một chút xíu thôi mà."

"Tôi thì thế nào cũng được thôi, nhưng chính cô là người đòi gặp mặt chào hỏi bố mẹ tôi còn gì."

Ako khụy gối xuống và đứng khựng lại tại chỗ.

Khi tôi quay đầu nhìn lại, cô ấy đang run rẩy lập cập với vẻ mặt tuyệt vọng.

"Sa, sao vậy?"

"À, nếu lúc nãy anh nói là muốn hẹn hò bình thường thôi, thì liệu chúng ta có được uống cà phê bình minh không ạ?"

"Đến mức đó thì tôi không thể đảm bảo được, nhưng tôi cũng là một nam sinh trung học khỏe mạnh, và dưới bầu không khí Giáng sinh thì cũng có thể có những suy nghĩ hồi hộp kiểu như 'biết đâu đấy'."

Và rồi tất cả đã bị phá hỏng.

Trình độ của tôi chưa đủ cao để tạo không khí tốt với Ako trước mặt bố mẹ cô ấy đâu.

"K, không muộn đâu ạ! Ngay bây giờ, chúng ta hãy nhờ Hội trưởng Kyō đi theo tuyến đường công viên đi ạ!"

"Muộn rồi, đã quá muộn rồi!"

Hội trưởng Kyō đã vui vẻ như vậy, làm sao mà nói với ông ấy rằng: "Thôi, chúng cháu hủy nhé!" được chứ!

"Giáng sinh của các cặp đôi ư? Hủy! Hủy! Năm nào cũng có, nên có muốn cũng chán rồi!"

"Ư ư, đành vậy thôi ạ..."

Ngược lại với lời nói, Ako tiếp tục bước đi với vẻ mặt chẳng cam lòng chút nào.

"Mà nhắc đến việc Giáng sinh bị hủy, em thấy có một điều lạ là,"

Và rồi, Ako chợt ghé sát người vào tôi và hỏi.

"Những người chơi game trực tuyến, chẳng phải phần lớn đều muốn Giáng sinh bị hủy bỏ sao ạ?"

"Đúng thế đấy."

Chẳng có gì để phản đối điều đó cả.

Chúng tôi là những người dễ thấy khó chịu khi ai đó không đăng nhập vào game.

"Vậy tại sao lại tổ chức sự kiện Giáng sinh ạ? Chẳng phải không tổ chức sẽ vui hơn sao?"

"...À... Cái đó là thế này."

Có lý do cả đấy. Không chỉ là suy nghĩ đơn giản rằng "Vì là Giáng sinh nên cứ tổ chức sự kiện đi", mà thực sự có lý do chính đáng.

Tôi nắm chặt một tay, hồi tưởng lại quá khứ đau buồn.

"Chuyện đó xảy ra từ rất lâu rồi. Có một sự kiện Giáng sinh trong một game mà Ako không biết."

"Là sự kiện kiểu như LA sao?"

Đúng vậy, tôi gật đầu và tiếp tục.

"Trong sự kiện đó, người chơi được chia thành hai phe để chiến đấu: 'Đội Tận Hưởng Giáng Sinh' và 'Đội Phá Hỏng Giáng Sinh'."

"Đối đầu trực tiếp sao ạ!"

"Đúng thế đấy. Mà nói là chiến đấu thì cũng chỉ là cạnh tranh điểm số thôi."

Tham gia một trong hai đội và làm nhiệm vụ sự kiện, đội nào giành được nhiều điểm hơn thì thắng cuộc.

Phần quà sẽ là những vật phẩm liên quan đến đội thắng cuộc, được tặng cho tất cả người chơi, nên là sự kiện này tham gia đội nào cũng không bị thiệt.

"Chủ đề là nếu 'Đội Tận Hưởng' thắng thì sẽ có một Giáng sinh tuyệt vời, còn nếu 'Đội Phá Hỏng' thắng thì Giáng sinh sẽ bị hủy bỏ."

"Đội nào thắng vậy ạ?"

"Không cần phải nói. 'Đội Phá Hỏng' đã thắng áp đảo."

"Đúng rồi nhỉ!"

Mà sao lại vui vẻ ở chỗ đó vậy trời?

Cái kiểu phấn khích này, cứ như thể nếu "Đội Phá Hỏng" xuất hiện ở ngoài đời thật, cô ấy cũng sẽ cổ vũ nhiệt tình vậy.

"Thực sự là một sự chênh lệch lớn. Chênh lệch lớn đến mức như một cuộc bỏ phiếu trực tuyến có sự can thiệp của các VIP vậy. Kết quả là, trong suốt thời gian diễn ra sự kiện, mọi thị trấn đều được trang trí theo phong cách Giáng sinh – nhưng đúng vào ngày Giáng sinh thì tất cả các vật trang trí đều biến mất."

"Biến mất hết sao ạ?"

"Đúng, biến mất hết. Đèn trang trí, cây thông, ông già Noel đều biến mất, tất cả trở về thị trấn bình thường như mọi ngày. Cứ như thể Giáng sinh đã bị hủy bỏ hoàn toàn vậy. Chúng tôi đã thắng. Đó đáng lẽ phải là một chiến thắng hoàn hảo không tì vết. Vậy mà, tại sao không biết nữa. Lúc đó tôi cảm thấy rất – rất trống rỗng."

Cảm giác mất mát dâng trào trong lòng.

Cảm giác thất bại khó tả thành lời.

Nỗi đau như thể bị hiện thực vùi dập, chỉ vì đã cố tình lảng tránh.

"...Rushian, anh ở phe 'Đội Phá Hỏng Giáng Sinh' đúng không ạ?"

Đó không phải là vấn đề quan trọng.

"Đấy, vì thế mà, từ đó về sau, dù có những sự kiện tương tự thì 'Đội Tận Hưởng Giáng Sinh' vẫn luôn thắng. Dù có nói 'hủy, hủy' thì trong lòng vẫn thấy bận tâm. Khi nó biến mất thì lại cảm thấy trống trải."

"À, ra là vậy ạ."

Nơi duy nhất có thể lớn tiếng nói "Giáng sinh thật phiền phức" cũng chỉ có trong game trực tuyến mà thôi.

"Năm nay em cũng mong chờ, nhưng năm ngoái thì..."

"Tôi cũng vậy..."

Cả hai chúng tôi cùng thở dài.

Hơi thở trắng xóa lượn lờ trong không trung như hòa vào nhau trước khi tan biến.

Mùa đông năm nay lạnh thật. Ấm lên toàn cầu đi đâu mất rồi? Đừng có thuận tiện mỗi mùa hè thì ấm lên toàn cầu chứ!

"Này Ako, tôi cũng thắc mắc điều này từ lâu rồi."

Tiện thể, tôi mở lời.

"Dạ?"

Ako quay mặt về phía tôi. Tôi liếc nhanh một cái khắp người cô ấy rồi hỏi:

"Váy ngắn như vậy, không lạnh sao?"

"Lạnh lắm ạ."

Câu trả lời đó thực sự tuyệt vời, gần như là tức thì.

"...Thật sự lạnh à?"

Đúng rồi nhỉ, trông cô ấy chẳng có khả năng chịu lạnh chút nào.

"Thú thật là em có cảm giác như mỗi bước đi đều bị mất máu vậy."

"Đú, đúng vậy nhỉ?"

"Em muốn giống như em trong game, mặc đồ bơi đi lên núi tuyết vậy..."

"Tôi thì đã nghĩ như vậy vào mùa hè rồi..."

À ra vậy, đúng như vẻ bề ngoài, lạnh thật.

"Tôi cứ nghĩ rằng việc mặc một bộ đồ hở chân như vậy làm đồng phục mỗi ngày, thực ra là một điều vô lý."

"Vớ hay quần tất thì không hiểu sao lại bị quy định cấm ạ. Nếu mặc đồ thể dục bên trong thì thoải mái hơn nhưng..."

"Đừng có mặc đồ thể dục bên trong đồng phục. Chỉ số quyến rũ sẽ bị âm kinh khủng luôn đấy."

Giống như chỉ số âm khi một game thủ kì cựu mà mình tôn trọng lại buông lời tục tĩu với người mới chơi vậy.

Trong trường hợp xấu nhất, còn bị đăng lên các diễn đàn dành cho nam giới nữa.

"Em cũng nghĩ thế, nên em không mặc ạ."

Nói đoạn, Ako cười khúc khích.

"Cô đang cười đấy, nhưng nói tóm lại, cô đang chịu lạnh vì tôi phải không?"

"Em không muốn bị nghĩ là 'kết hôn rồi thì chẳng còn chăm chút ngoại hình nữa' đâu ạ!"

Sao chỉ những lúc thế này cô mới cố gắng chứ.

Dịch theo yêu cầu:

Bình thường cô nàng cứ thích làm nũng tôi thế mà giờ lại đòi "vợ chồng với nhau phải yêu tất cả mọi mặt của đối phương" - đúng là kiểu làm nũng vô lý không chịu nổi.

"Anh xem này, trời lạnh quá nên chân em nổi hết da gà rồi. Cứ thế này mãi không hết đâu."

"Ơ, thật à?"

"Anh thử sờ xem này."

Bị Ako thúc giục, tôi đưa tay chạm vào đôi chân trắng muốt.

Khi tay tôi tiếp xúc phần da thịt giữa váy và đầu gối cô nàng, làn da vốn mịn màng bỗng cảm giác hơi thô ráp dưới đầu ngón tay.

"Thấy chưa, da em bị khô sần hết rồi."

"Ừa, đúng thật..."

"Nhưng bàn tay anh Rushian ấm quá đi."

Đúng là đôi chân Ako lạnh cóng thật.

Khi tôi dùng lực ấn nhẹ, cảm giác mềm mại đàn hồi lan ra đầu ngón tay. Sờ thích thật đấy.

Trong lúc sờ sờ, bàn tay tôi vô tình lọt vào phía trong đùi, làm vạt váy cô nàng đung đưa.

"...Phựt!"

Ako bất chợt thốt lên tiếng rên nghẹn ngào.

p114.jpg

Sao tự dưng lại rên ư ử gợi cảm thế hả? Đừng có làm tim anh đập loạn lên chứ. Anh chỉ đang sờ chân em thôi mà, chẳng làm gì xấu hếtttttttttttttttttttttttttttttt!?

"Ướt hết rồi! Xin lỗi em!"

"Hả?"

Trong lúc tôi vội vàng rút tay về, Ako lại cười khúc khích áp sát lại.

"Có chuyện gì thế ạ?"

"Sao anh lại đi sờ chân bạn cùng lớp giữa đường thế này!?"

"Em không ngại đâu mà."

"Em nên ngại chút đi, nếu anh sờ lên cao nữa là thành sự cố đấy."

Một vụ án "sờ đùi nữ sinh giữa đường đến trường" vừa xảy ra.

Hung thủ là nam giới tóc đen, dáng người cân đối, mặc đồng phục - phạm vi mô tả hơi rộng quá nhỉ.

"Trời lạnh quá, anh vuốt vuốt cho em ấm lên đi mà."

"Không được."

Xoẹt.

Thật cảm động khi em cố chịu lạnh để không làm anh thất vọng, nhưng đổi lại đòi anh dùng tay vuốt ve cho ấm thì hơi quá sức rồi.

"À, có rồi!"

Tôi tháo chiếc khăn quàng đang vắt sau lưng, chỉ quấn một đầu quanh cổ.

Nhìn độ dài còn thừa, tôi nghĩ chắc cũng tạm ổn.

"Ako, lại đây nào."

"Hửm?"

Khi tôi vẫy tay, cô nàng lập tức ngoan ngoãn bước đến.

Ngoan thế không biết? Cô bé này ra đường có bị dụ dỗ bằng kẹo không đây?

"Cho em dùng chung này..."

Tôi quấn nửa còn lại của khăn quanh cổ Ako đứng cạnh.

Hai đứa quấn chung một chiếc khăn, dí sát vào nhau lếch thếch bước đi.

"Trông y hệt mấy cặp đôi hạnh phúc ngoài đời thực ấy nhỉ!"

"Nhưng hơi ngắn nhỉ."

"Chắc bị giãn mất thôi."

Hơi ấm từ Ako tỏa ra còn nóng hơn cả chiếc khăn, nhưng... đúng là hơi chật vật thật.

"Làm liều quá rồi, xin lỗi em."

Hóa ra mấy cảnh này phải dùng đồ chuyên dụng mới được à?

"Kẻ FA như anh đi học lỏm mấy trò này rồi thất bại là đúng rồi. Phải nghiên cứu kỹ mấy nội dung endgame trước khi thực hiện mới được."

"Nhưng nghiên cứu trước có khi lại nản không muốn làm nữa thì sao?"

"Xem video hướng dẫn xong chỉ thấy tủi thân thôi."

Không biết đang bàn về khăn quàng hay nội dung endgame nữa.

Anh đang nói về channel "Dạt dào tình cảm☆" của mấy cặp đôi hạnh phúc ngoài đời đây này.

"Nhưng mà, em có cách này."

Thay vì chỉ áp sát, Ako cúi người điều chỉnh lại khăn quàng.

"Làm thế này là ổn ngay ạ."

"Khoan, gần quá gần quá!"

"Ehehe~"

Cô nàng ôm chặt lấy cánh tay tôi, áp má vào vai rồi dựa hẳn người vào.

"Ấm quá đi..."

Nụ cười hạnh phúc của cô nàng tỏa ra dù chẳng cần nhìn thấy.

Hơi thở trắng xóa từ khe khăn quàng thoát ra, chẳng biết là của anh hay em.

Nhưng đó rõ ràng là hơi thở nồng ấm, đủ sức lưu lại lâu dài trong không khy lạnh giá.

††† ††† †††

Khi hai đứa rảo bước về nhà thì trời đã tối mịt.

"Lạnh quá lạnh quá", tôi vừa xoa hai tay vừa mở cửa.

"Anh về đây!"

"Chào đón anh về, onii-chan."

Giọng nói vang lên từ phòng khách.

Dù không mong đợi nhưng được đáp lời vẫn thấy vui ghê.

Thường thì tôi sẽ thẳng lên phòng, nhưng hôm nay quyết định ghé qua phòng khách.

"Anh về trễ quá đấy!"

Cô em gái đang ngồi xem laptop ở sofa, nói mà chẳng thèm ngoảnh mặt lại.

"Mizuki, em về sớm thế? Giỏi nhỉ."

"Tại anh về trễ đấy chứ. Dạo này anh toàn về sau em."

"Anh có CLB mà."

"CLB game online đúng không?"

"Ừ thì đúng..."

"Suốt ngày chỉ biết chơi game thôi!"

Cô bé càu nhàu đầy bất mãn.

Cũng phải thôi, ngày nào cũng thấy anh trai mải mê chơi bời trong khi mình phải vật lộn với bài vở thì ai chẳng bực.

Mấy hôm nay, cứ lo chuyện Ako với CLB game nên chẳng quan tâm gì đến em gái.

Vốn nghĩ đứa em lớp 10 đang bận học hành chẳng muốn anh làm phiền, nhưng có lẽ nên trò chuyện chút nhỉ?

"Em đang làm gì thế? Hiếm khi thấy Mizuki dùng laptop quá vậy."

"Xả stress chút thôi."

Mizuki vươn vai dài, ngả người ra sofa và quay mặt về phía tôi.

Mái tóc ngắn xõa nghiêng, đôi mắt to tròn lộ rõ vẻ bất mãn.

"À này onii-chan, em hỏi cái này nhé."

"Ừm?"

"Anh cao khoảng 170cm phải không?"

"Tầm đó."

Hồi đo chiều cao ở trường, lũ con trai bày trò đu xà để kéo dài người trước khi đo nên số liệu hơi ảo chút.

"Nặng 55kg?"

"Chuẩn."

"Thích ăn cay, ghét đồ chua?"

"Ừ, anh nghiện cay mà."

"Thích thỏ, ghét hà mã?"

"Thỏ thì đúng... mà anh có nói ghét hà mã đâu?"

"Anh bảo nhìn cái miệng há hốc lúc nó ngáp đáng sợ mà."

Sao em nhớ mấy thứ linh tinh thế?

Đúng là thích thỏ thật. Nghe nói chúng quanh năm trong mùa động dục nên thấy thú vị ghê.

"Toàn bộ đều đúng chứ?"

"Đúng nhưng... hỏi làm gì thế?"

"Thấy chưa! Em nói đúng hết mà!"

Cô bé hừng hực khí thế.

"Đúng thật mà... Em có nói dối đâu..."

"Em đang lảm nhảm cái gì thế Mizuki?"

Chắc em gái mệt mỏi quá rồi.

Hồi anh ôn thi đại học cũng phát điên lên được.

Được, để anh thể hiện tình anh em nào!

"Nè onii-chan, đừng có suốt ngày..."

"Đây!"

"Hửm?"

Tôi giơ túi bánh trước mặt cô em đang ngơ ngác.

"Cái gì đây?"

"Bánh éclair. Em thích mà?"

"...Thích nhưng..."

Tôi mua trên đường về.

Lần này chịu chơi mua ở tiệm bánh chứ không phải đồ cửa hàng tiện lợi.

"Ngày nào cũng học hành vất vả lắm anh biết mà. Năm ngoái anh cũng suýt chết vì thi cử."

Đưa túi bánh cho cô em đang ngây người, tôi cố tỏ ra đạo mạo.

"Giữ tinh thần căng thẳng mãi đến ngày thi thì khổ lắm. Cứ xả stress đúng lúc là tốt đó. Khi không học thì nên quên hết chuyện thi cử đi."

"Ừ, ừm..."

Nhìn Mizuki ôm khư khư túi bánh, tôi mỉm cười vỗ nhẹ vai em.

"Anh không kèm học được nhưng giải trí thì được nhé. Muốn đi chơi cứ bảo anh."

"Em đâu có nhờ anh được."

Dù nói vậy, nét mặt bí xị của Mizuki cuối cùng cũng giãn ra.

Tốt lắm, làm anh mà thấy em gái vui vẻ thì phấn khởi lắm chứ.

"Anh lên phòng đây."

"Vâng."

Khi tôi sắp rời phòng khách, một giọng nói nhỏ vang lên.

「Cảm ơn anh hai.」

──Thấy chưa, em gái tôi đó, ngoan đáo để phải không nào?

Khác một trời một vực với cái kiểu em gái lúc nào cũng cãi nhau ỏm tỏi với Ako nhé.

Thôi được rồi. Giờ thì cứ cắm mặt vào game cho đến bữa tối đã.

†††††††††

◆ Ako: Rushian, Rushian ơi, trên màn hình có biểu tượng lá thư đang nhấp nháy kìa.

Tối hôm đó, Ako tự dưng lên tiếng.

Biểu tượng lá thư thì rõ ràng là có tin nhắn đến rồi.

◆ Rushian: Chắc là tin nhắn trong game thôi. Tin nhắn tức thời cho phép gửi chỉ cần biết tên nhân vật ấy mà.

Tin nhắn tức thời, một tính năng tiện lợi giúp liên lạc với cả những người chơi đang ngoại tuyến.

Khi có thư mới, biểu tượng lá thư sẽ sáng lên trên màn hình, và xem ra Ako đang thấy cái đó trên máy của cô ấy.

◆ Rushian: Của ai gửi thế?

◆ Ako: Ưm, có ghi là... Shushu ạ.

◆ Rushian: Oái...

Đến cả thư cũng gửi nữa sao, cái cô "em gái" lầm tưởng kia.

Nếu còn dám gây thêm phiền phức cho Ako nữa thì tôi sẽ nổi quạu đấy.

◆ Rushian: Nội dung thế nào?

Tôi rụt rè hỏi.

◆ Ako: Ờm, nó ghi là: Hôm nay em đã hơi quá lời rồi, em xin lỗi. Từ giờ xin anh hai hãy chiếu cố em ạ...

◆ Rushian: ...Sao tự dưng lại hết giận thế?

◆ Ako: Sa... sao em biết ạ...?

Chả hiểu nổi.

Chẳng hiểu cái gì cả.

◆ Ako: Có phải là một cô bé ngoan không anh...?

◆ Rushian: Ai biết được...

Vừa nghĩ bụng, lần tới nếu gặp lại, hay là thử mời vào tổ đội xem sao nhỉ, đêm hôm đó cứ thế trôi đi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận