◆Rushian: Cứ theo sát tớ nhé, khi nào ra đến chỗ trống tớ sẽ kéo quái và giữ chân chúng!
Nói đoạn, cậu ấy cứ thế chạy thẳng.
Hôm nay, thay vì hầm ngục dã ngoại thông thường, cả nhóm đang ở trong một ID – Instance Dungeon. Khác với hầm ngục dã ngoại, ID là nơi mà cả nhóm sẽ tạo ra một hầm ngục riêng để chinh phục, và quái vật trong đó sẽ không hồi sinh. Mục tiêu là đi đến tận cùng, nên có đồng đội đi cùng sẽ nhanh hơn.
Từ những nhóm quái vật tụ tập rải rác trong hầm ngục chật hẹp, cậu ấy kéo con quái có mức độ đe dọa cao nhất. Kéo đủ số quái vật có thể chịu đựng được, cậu ấy lưng dựa vào tường, giơ khiên lên phòng thủ.
◆Rushian: Tấn công đi! ↓Khiên ở đây!
Cậu ấy kích hoạt câu thoại từ macro, đồng thời né tránh đòn tấn công của địch. Vừa dùng kỹ năng phòng thủ kích hoạt tức thì, kỹ năng né tránh có thời gian hồi chiêu, và kỹ năng phản đòn chỉ dùng được một lần, tất cả đều được sử dụng sao cho nhận ít sát thương nhất có thể. Đồng thời, cậu ấy vẫn duy trì phản lại sát thương để kiểm soát mối đe dọa.
Cứ thế, lúc vô thức xử lý lũ quái vật như thế này, cậu ấy cảm thấy vui nhất. “Mình cũng giỏi lên rồi nhỉ, hê hê hê,” cậu ấy khẽ cười.
◆Ako: Rushian, chúng ta giảm bớt số lượng quái vật đi một chút được không ạ!
◆Rushian: Hả? Tớ vẫn xử lý được mà.
Dù có vài tình huống nguy hiểm, nhưng cậu ấy vẫn xử lý gọn gàng. Thấy Ako cũng tiến bộ một chút, cậu ấy cảm thấy vui.
◆Ako: Tại vì đánh nhau vội vàng thế này thì làm gì có thời gian để chat chứ!
◆Rushian: Hóa ra là chuyện đó…
◆Ako: Một cái hầm ngục mà không thể trò chuyện với Rushian thì đến làm gì cơ chứ! Quái vật ấy à, chúng nên xuất hiện với tần suất không quá gây cản trở để chúng ta có thể thoải mái trò chuyện!
Mới có một con xuất hiện thôi đã kêu cản trở rồi mà giờ còn nói cái gì vậy.
◆Ako: Xin hãy ban cho con một hầm ngục hòa bình! Không chơi hầm ngục nguy hiểm nữa!
◆Rushian: Hầm ngục mà không nguy hiểm thì có gì đáng để đi chứ.
◆Shushu: Ako-san, nhìn chị có vẻ không cố gắng lắm đâu nhé?
Hôm nay Shushu cũng đi cùng. Từ sau lần đó, thỉnh thoảng khi gặp nhau, cả hai cũng có chơi cùng. Dù chỉ là thỉnh thoảng thôi, thật sự là rất thỉnh thoảng. Lần này, nhóm có ba người: tớ, Ako và Shushu. Có một Võ Sư đảm nhiệm vị trí sát thương thì khá lạ, nhưng như thế này cũng săn được nhiều phết. Võ Sư cũng có kỹ năng tấn công diện rộng nhỉ, mặc dù chỉ dùng nắm đấm thôi mà.
◆Rushian: Sắp đến boss rồi, cố gắng lên nào!
◆Ako: Vâng ạ!
◆Shushu: Vâng ạ!
Nhìn mấy cảnh này thì thấy hai người họ cũng thân thiết ra phết.
◆Rushian: Mọi người nhớ quy luật của boss rồi chứ? Vòng lặp các đòn: diện rộng phía trước, diện rộng quanh địch, và diện rộng hình quạt không hiển thị. Canh thời gian né tránh và hồi máu nhé!
◆Ako: Em biết rồi ạ!
Thế là cậu ấy giải thích rồi bắt đầu chiến đấu, nhưng…
◆Rushian: Ako, vị trí, vị trí gần quá! Ở đó sẽ dính sát thương diện rộng đấy!
◆Ako: Em cũng muốn bảo vệ Rushian ở gần anh mà!
◆Rushian: Không được! Con boss này không phải loại có thể nói mấy lời đó đâu! Á á á á!
Cả nhóm đã bị diệt ba lần.
◆Rushian: Ako phải tự kiểm điểm nghiêm túc vào.
◆Ako: Vâng ạ.
Không được đặt đồng đội vào nguy hiểm vì chuyện nhập vai.
Tuyệt đối không!
◆Rushian: Đã giờ này rồi sao… Nhanh thật.
Chắc là do mất thời gian với con boss, mà giờ đã sang ngày mới rồi. Đúng lúc bản đồ thị trấn chuyển sang cảnh đêm, những ánh đèn lấp lánh tỏa sáng khắp nơi.
◆Ako: Ngày mai là cuối tuần rồi, mình chơi thêm chút nữa cũng được mà.
Cuối tuần đúng là tuyệt thật, có thể chơi game online đến khuya. Trong game có nhiều người nên làm gì cũng dễ dàng.
◆Shushu: Ước gì… Em còn phải ôn thi nữa…
◆Rushian: Cố gắng lên nhé, đừng để bị stress quá.
◆Shushu: Cảm ơn anh, anh trai!
Trong khi đó, ở hậu trường, hội trưởng và các thành viên khác đang làm gì ư?
◆Aprikotto: Phư ha ha ha ha, các ngươi tưởng có thể thắng được xe trượt tuyết tám chó kéo của ta sao!
◆Shuvain: Vì cái mini game vớ vẩn này mà còn nạp tiền thật à, đồ ngốc!
◆Sette: Husky Siberia đáng yêu quá đi mất!
Họ đang tận hưởng cuộc đua xe trượt tuyết trong sự kiện Giáng Sinh. Một sự kiện bí ẩn cạnh tranh tốc độ của xe trượt do chó kéo. Dù thắng hay thua cũng chẳng nhận được gì.
◆Rushian: Game online đúng là có nhiều sự kiện bí ẩn thật…
◆Shushu: À đúng rồi, anh trai, sự kiện tiếp theo đã được công bố rồi đấy.
◆Rushian: Ồ, thật ư?
Kiểm tra trang chủ thì thấy đã cập nhật rồi. Chỉ còn khoảng năm ngày nữa là đến Giáng Sinh. Sự kiện Giáng Sinh, lần thứ hai. Nội dung của nó là…
◆Shushu: Một buổi trao đổi quà tặng lớn!
Trao đổi quà tặng, hừm. Chi tiết nội dung thì… à, nếu đăng ký vật phẩm và chỉ định tên người nhận, thì có thể trao đổi quà với người đó. Hơn nữa, còn được nhận thêm một phần quà phụ nữa.
◆Ako: Được nhận cả quà phụ nữa, vậy có nghĩa là trao đổi với càng nhiều người thì càng có lợi đúng không ạ?
◆Rushian: Nếu mục tiêu là vật phẩm phụ thì đúng vậy.
◆Shushu: À, kênh chat bắt đầu nhộn nhịp rồi kìa.
Thật vậy, kênh chat và kênh tìm nhóm đang tràn ngập tin nhắn.
“Tìm bạn trao đổi quà”
“Ưu tiên vật phẩm cùng giá trị”
“Trao đổi vật phẩm tương đương không, hãy TEL nhé”
◆Ako: Thế giới game online thật là khắc nghiệt mà.
◆Rushian: Chat sôi nổi thì cũng tốt đấy, nhưng…
Để mà ngập tràn thế này thì…
◆Ako: Rushian có gửi quà cho em không ạ?
Chuyện đó thì hỏi làm gì chứ. Cứ nghĩ tớ sẽ không tặng quà cho Ako sao.
◆Rushian: Tất nhiên rồi.
◆Ako: Vậy thì mình đăng ký trao đổi quà nhé!
Nghĩ quà Giáng Sinh thì đây là lần đầu tiên. Nên tặng gì cho Ako nhân dịp Giáng Sinh đây…
◆Rushian: À mà hình như gần đây có ra loại khiên nặng mà Pháp Sư cũng có thể dùng được nhỉ?
◆Ako: Đừng tặng mấy thứ thực dụng quá! Hãy tặng thứ gì đó có tình yêu, có tình yêu ấy ạ!
◆Rushian: Đùa thôi mà. Nên là cái gì nhỉ, ừm…
◆Ako: Em muốn một cái vé "muốn gì được nấy" ạ!
◆Rushian: Đấy là quà của học sinh tiểu học thôi mà.
◆Ako: Không sao đâu ạ, em sẽ yêu cầu những thứ mà học sinh tiểu học không làm được đâu.
◆Rushian: Nói trước nhé, học sinh tiểu học bây giờ còn tiến bộ hơn cả bọn mình đấy.
◆Ako: Em không muốn nghe đâuuu!
Thôi đùa giỡn đủ rồi. Những vật dụng thực tế thì vô vị, nên tốt nhất là không nên tặng. Nhưng muốn tặng một món đồ gì đó khiến đối phương vui, và thỉnh thoảng có thể dùng được.
◆Ako: Em cũng muốn tặng quà cho Rushian…
◆Ako: …Á!
Á?
Với câu chat bí ẩn đó, Ako lộ vẻ mặt kinh hoàng. Cứ thế, cô bé làm hành động đổ gục xuống sàn.
◆Rushian: Sao thế?
◆Ako: Dạ, dạ không, không có gì ạ!
Trông có vẻ không phải là không có gì chút nào!
Chắc chắn là có chuyện gì đó rồi!
◆Ako: Hôm nay em offline đây ạ! Mọi người vất vả rồi!
Với hiệu ứng ánh sáng lóe lên, Ako đã thoát game. Vừa nói là cuối tuần nên có thể chơi thêm, thế mà lại out nhanh thế, cô bé đó.
◆Rushian: Tự nhiên vừa nói vấp vừa out… Không biết Ako bị sao nhỉ?
◆Shushu: Không biết nhỉ?
Chịu thôi, không biết.
Nhưng quà cho Ako… à, đúng rồi. Tặng bộ váy tạp dề do người chơi chế tạo đi. Trước đây cô bé từng muốn nhưng lại bảo không có tiền. Khi ở nhà rảnh rỗi chat chit mà cô bé mặc tạp dề thì cũng vui đấy. Đặt vật phẩm quà tặng vào NPC, rồi đăng ký tên Ako.
◆Rushian: Có thể kèm cả tin nhắn nữa sao…
“Chúc mừng Giáng Sinh” thì cũng bình thường quá nhỉ.
◆Shushu: Sao anh không thử viết lời yêu thương xem? Mấy cái đó sẽ khiến người ta vui lắm đấy.
Kiểu như, “Gửi gắm yêu thương”... Ôi trời! Thật sến súa! Sến quá đi mất!
Nhưng nếu không viết gì thì lại chẳng có chút không khí nào... Khó nghĩ thật.
“Giáng Sinh vui vẻ, mong rằng năm sau chúng ta sẽ lại đón Giáng Sinh cùng nhau nhé”──
◆Rushian: Ngẫm lại thấy mặt mình đỏ bừng
◆Shushu: Anh trai ơi, anh không tặng em món quà nào kèm theo lời yêu thương sao?
◆Rushian: Xin em hãy nhận món quà có giá trị tương đương nhé.
◆Shushu: Anh trai!
Rồi, vậy là quà cho Ako đã ổn thỏa.
Dù là vợ chồng trong game nhưng cũng hiếm khi có dịp tặng quà cho nhau, nên đúng là vẫn hồi hộp ghê.
Nếu trong game đã thế này, không biết ngoài đời mà tặng quà cho Ako thì mình sẽ hồi hộp đến mức nào nữa────À.
◆Rushian: Á!
“Aaaaaaaa!”
Quên béng mất! Hay đúng hơn là chưa hề nghĩ tới!
Ngoài đời cũng phải có quà cho Ako chứ!
Không biết là người yêu hay vợ chồng nữa, nhưng dù là gì thì mình cũng muốn tặng quà cho Ako!
◆Shushu: Em nghe thấy tiếng anh nói đó... Anh trai sao thế?
Tiếng lòng của mình bị nghe thấy rồi sao.
Đúng rồi, đến nhân vật của mình còn vô thức thể hiện biểu cảm sốc, rồi đổ sụp xuống đó mà.
◆Rushian: Không sao đâu, đừng bận tâm nhé.
◆Shushu: Cái đó đâu có giống không sao...?
Thực ra là không sao thật mà.
Ừm, đúng rồi, hay là mình hỏi ý kiến Shushu nhỉ.
Shushu chắc sẽ đưa ra ý hay.
◆Rushian: Chuyện là, em đang không biết nên chọn quà gì cho bạn gái mình.
◆Shushu: Anh đã đăng ký xong rồi mà?
◆Rushian: Không, là bạn gái ngoài đời ấy.
◆Shushu: Hảaaaa!? Anh trai có bạn gái sao!?
Chẳng lẽ lại bất ngờ đến thế sao? Mình trông không giống người có bạn gái đến vậy à?
À, ừm, đúng là trông chẳng giống chút nào, em nói đúng rồi. Muốn chết quá.
◆Shushu: Anh đang hẹn hò sao...?
◆Rushian: Theo nghĩa rộng thì chắc là đang hẹn hò...
Dù là vợ chồng hay người yêu thì cũng là đang hẹn hò mà, nhỉ!
◆Shushu: Ư, ứm... Thật vậy sao?
◆Rushian: Nghe như đùa đúng không, đến tận giờ này mà anh vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó...
Giáng Sinh cận kề rồi mà chuyện quà cáp anh chẳng bận tâm chút nào.
Mình cũng chẳng nghĩ gì đến chuyện ngoài đời cả, không thể chê cười Ako được rồi.
◆Rushian: Con gái thích được tặng gì nhỉ?
◆Shushu: Ờ, ừm... Quần áo? Trang sức? Đồ ăn? Hay là đồ dùng nhỏ?
À, trong phòng Ako có con thú nhồi bông Powarin, vậy thì đồ dùng nhỏ chắc ổn đó.
◆Rushian: Nhưng anh cứ thấy nó hơi bị thông thường quá... Gì thì hay hơn nhỉ...
◆Shushu: Ư ưm...
Hay là hỏi thẳng Ako nhỉ? Nhưng mà hỏi thì chắc chắn cô ấy sẽ đòi nhẫn cho xem.
Hoặc không thì là "phiếu làm theo mọi yêu cầu".
Đó đúng là món đồ kinh khủng nhất để tặng cho Ako.
Với lại, nếu Ako mà tặng mình cái đó, nhận cũng thấy sợ.
◆Rushian: Nếu là Shushu thì em muốn gì?
◆Shushu: Nếu em nghĩ món đồ em muốn anh trai tặng mình thì... có lẽ là đồ dùng cá nhân được nhỉ.
Đồ dùng cá nhân sao.
Nhưng mình chẳng biết gu của Ako thế nào cả.
Cứ có cảm giác cô ấy mặc đủ loại quần áo.
Vì mình nghĩ dù tặng gì cô ấy cũng sẽ vui vẻ dùng, nên càng phải cẩn thận hơn.
◆Shushu: Vậy thì, đồ dùng cá nhân, nhưng không cần phải dùng thường xuyên ấy, có lẽ vậy.
À, hiểu rồi, một món đồ có thể dùng bất chợt, như vậy thì không cần bận tâm quá mà vẫn vui, đúng không.
Vừa nãy mình cũng nghĩ tới chuyện tương tự.
Thì ra, trong game và ngoài đời chẳng khác gì nhau.
◆Rushian: Món đồ thỉnh thoảng có thể dùng... mà lại muốn được dùng...
Bỗng dưng một cảnh tượng chợt hiện ra trong đầu.
Ako đang ngước nhìn mình.
Khuôn mặt xinh xắn và đôi mắt ướt át đáng lẽ phải hiện rõ, nhưng lại bị mái tóc đen dài che khuất.
Hình như đã từng có chuyện như vậy ở đâu đó rồi.
◆Rushian: ...Anh vừa nghĩ ra một chút gì đó rồi.
◆Shushu: Có vẻ có ý hay rồi sao?
◆Rushian: Anh đã nghĩ ra món đồ mình muốn tặng rồi, cảm ơn em nhé.
Việc thiện nên làm ngay, hay là ngày mai đi mua nhỉ. Dù sao cũng là ngày nghỉ.
Nhưng mà quà cho Ako thì chắc chắn phải vào cửa hàng dành cho con gái, trong đó chắc chỉ toàn con gái, nhân viên cũng là con gái, mình mà vào đó chắc chết mất.
Đi một mình đến mấy cửa hàng đó đáng sợ thật.
Hay là rủ ai đó đi cùng nhỉ. Người có thể đến nếu mình nhờ vả thì... Segawa chắc nếu năn nỉ hết lời thì sẽ đi cùng nhưng mình không muốn làm đến mức đó, còn Hội trưởng thì chắc sẽ đến với khí thế hừng hực nên khó mà rủ bâng quơ được.
Nếu rủ thì chắc là Ako, nhỉ.
◆Rushian: Mai đành rủ Ako đi thôi...
◆Shushu: Với bạn gái ạ? Đi đâu thế?
◆Rushian: Cái trung tâm thương mại gì mới mở ấy—à không, trung tâm mua sắm Outlet thì phải, cái mà sáng nay trên thời sự có nói. Em định đi thử.
Mấy chỗ đó là địa điểm hẹn hò lý tưởng... đúng không nhỉ? Mình nói đúng không?
Nghĩa là mình có thể rủ Ako đến mấy chỗ đó phải không?
Mấy cái địa điểm hẹn hò này mình chẳng biết gì cả.
Sao không có lựa chọn nào, cũng không có đánh dấu trên bản đồ vậy? Ngoài đời sao mà bất tiện thế không biết?
◆Shushu: Hừm... Ra vậy.
Nghe mình nói chuyện, Shushu chỉ gật đầu mà không có phản ứng đặc biệt nào.
◆Rushian: Chắc là nếu Ako từ chối thì mình sẽ đi một mình thôi.
◆Shushu: Nếu anh đi một mình thì em sẽ...
Sau khi định nói gì đó, Shushu bỗng hiện lên vẻ hoài nghi.
◆Shushu: Ako... san? Ơ, anh quen thân với Ako-san cả ngoài đời nữa sao?
◆Rushian: Thân thì cũng đúng, nhưng người anh muốn tặng quà là Ako mà.
◆Shushu: Anh đang hẹn hò với Ako-san!? Nói dối! Anh chỉ quen biết trong game thôi mà?
◆Rushian: Chuyện là, cô ấy cứ bám lấy anh mà nói rằng vì đã kết hôn trong game nên ngoài đời cũng là vợ chồng ấy.
◆Shushu: ...Kết hôn trong game nên ngoài đời cũng là vợ chồng?
◆Rushian: Đúng vậy đó.
◆Shushu: Cái, cái đó không đúng đúng không?
◆Rushian: Nghe em nói vậy anh vui lắm đó...
Đúng thật, không đúng chút nào cả.
Mình cũng nghĩ game và đời thực là hai chuyện khác nhau mà.
◆Rushian: Đáng lẽ là không đúng, nhưng chính cô ấy cứ khăng khăng như vậy, không chịu nhượng bộ chút nào. Bị nói mãi thành quen rồi, cứ thấy như mình đang bị vây hãm vậy...
◆Shushu: Đó là stalker đó! Không được đâu anh trai, không được để stalker dẫn dắt đâu! Chăm sóc tốt cũng phải có chừng mực chứ!
◆Rushian: Không, chưa đến mức stalker đâu mà...
◆Shushu: Đến khi không thể vãn hồi được nữa thì muộn rồi đó!? Thôi được rồi, để em thay anh nói chuyện tử tế với cô ấy!
Cô ấy vừa nói gì đáng sợ vậy!
Thay mình là sao!? Định nói gì với Ako chứ!?
◆Rushian: Không không không cần đâu, cứ mặc kệ là được rồi.
◆Shushu: Chính vì anh mặc kệ nên mới ra nông nỗi này đó chứ! Không sao đâu, cứ giao cho em!
Nói xong, Shushu biến mất khỏi màn hình.
◆Rushian: Khoan đã, này! Ôi, không còn ở đó nữa rồi!
Rời game rồi sao!
Giao cho em là sao, định làm gì vậy chứ!
Cứ tưởng em mình đã ngoan ngoãn hơn rồi, ai dè vẫn hiểu lầm lung tung.
“Em gái trong game thì làm được gì chứ...”
Chắc mình cứ nói với Ako đừng bận tâm là được rồi.
Gửi cả email rủ đi chơi nữa──Ồ.
Kiểm tra điện thoại, có email từ Hội trưởng gửi đến.
“Từ Hội trưởng gửi tới tất cả các thành viên. Trong sự kiện Giáng Sinh của Câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Hiện đại, chúng ta sẽ tổ chức trao đổi quà giống như trong game. Hãy chuẩn bị món quà phù hợp nhé.”
Hừm, phải nghĩ hai loại quà để tặng con gái thì đúng là mệt thật.
"Mấy đứa đó, không biết tặng gì thì chúng nó mới vui đây..." Đang mãi suy nghĩ thì lại có tin nhắn.
"Từ Shuvain-sama có thêm chỉ thị: Số tiền không được vượt quá ba nghìn Yên."
"Sao lại thế chứ?! Rõ ràng mình đang định sắm cái tai nghe thực tế ảo mới ra lò kia mà!"
"Tụi tớ làm gì có đủ tiền để sắm mấy thứ đắt đỏ như vậy!"
"Muốn có quá đi thôi~!"
"Đừng có mà đòi hỏi!"
...Thôi, cứ để mặc họ vậy.
Nếu chỉ ba nghìn Yên thì mai có lẽ mình sẽ đi mua cùng.
"Mizuki-nee, đừng có nghịch máy tính nữa mà lo học đi chứ!"
"Con biết rồi mà~!"
Từ phòng khách vọng ra tiếng Mizuki bị mắng. Lạ ghê.
Nằm dài trên giường, tôi lắng nghe tiếng gia đình trò chuyện và tiếng bước chân lạch bạch của em gái khi nó trở về phòng.
Ngủ sớm để chuẩn bị cho ngày mai nào.
†††††††††
Chúng tôi đã đến một trung tâm thương mại nằm cách đó vài ga tàu – cái từ "trung tâm thương mại" nghe đã thấy chói tai rồi, vậy mà giờ lại phải vác mặt đến đây.
Đúng vào thời điểm này, khắp nơi là những cặp đôi có vẻ như đang hẹn hò.
Cứ như thể mọi sự hạnh phúc trên đời đều tụ họp về đây vậy. Một không gian hạnh phúc đến phát ghét.
Nói vậy thì phải chăng mọi điều bất hạnh đều dồn về những nơi khác? Tôi thì thường thuộc về cái phe bất hạnh kia.
"Cảm giác xa lạ kinh khủng luôn ấy ạ!"
"Đáng lẽ chúng ta cũng nên hòa nhập vào chứ nhỉ..."
Không rõ là người yêu hay vợ chồng, nhưng dù sao thì đáng lẽ chúng tôi cũng phải hợp với nơi này chứ. Vậy mà sao lại cảm thấy lạc lõng đến thế?
"Xin lỗi nhé, tôi gọi em gấp quá, lại còn dẫn em đến cái nơi này nữa chứ."
"Không sao đâu ạ!"
Việc hẹn hò trước một ngày thế này đúng là phá luật, nhưng Ako vẫn vui vẻ đến cùng.
"Trái lại, cứ kiểm tra rồi thi cử thế này, thời gian vợ chồng chúng ta bên nhau ít quá mới là vấn đề đó ạ! Tôi mà bị bỏ mặc là sẽ 'khô giòn' ngay đấy ạ!"
"Tự mà tưới nước cho mình đi chứ!"
Cô ấy đang "khô giòn" ngay trước mặt mình kìa!
Trước khi "khô giòn" thì tự mà tưới nước đi chứ!
"Hơn nữa tôi cũng có việc cần đi mua sắm nên đã chuẩn bị tinh thần ra ngoài rồi."
"Thật à, vậy thì tốt quá."
Ra ngoài mà cũng cần phải chuẩn bị tinh thần sao? Nhưng giờ hỏi mấy chuyện như vậy thì cũng đã muộn rồi.
"Cứ để tôi xách đồ cho em nhé."
"Tôi có mua nhiều đến mức không xách nổi bao giờ đâu ạ."
"Là kiểu mua xong là về luôn à?"
"Đúng vậy ạ!"
Chắc Ako cũng không thích ngắm đồ đâu nhỉ.
Thế nhưng, muốn mua quà cho Ako thì phải mua lén lút.
Cả hai đi mua sắm cùng nhau, mà lại còn phải giấu đối phương nữa thì khác nào chịu chết?
"...Thôi, cứ đi đã."
"Vâng ạ."
Dù nói vậy, nhưng cả tôi và Ako đều không nhúc nhích.
"…………"
"………………"
Đi đâu bây giờ? Hai đứa cứ nhìn nhau hỏi bằng mắt.
"À, tôi đã mời em mà, nên cứ đi đến chỗ em thích trước đi?"
"Không không, là việc của Rushian mà, cứ đi đến chỗ anh trước đi ạ!"
"…………"
"………………"
—Ako muốn đi đâu cơ chứ?
—Rushian mới là người muốn đi đâu chứ ạ?
Trong im lặng, cả hai hơi đổi hướng, thăm dò ý định của đối phương.
Cái bầu không khí gì thế này. Sao lại thành ra thế này chứ. Sao lại thế này!
"...Thôi, cứ đi bộ một chút đã."
"Vâng, vâng ạ!"
Cả hai bật cười gượng gạo rồi bắt đầu sánh bước bên nhau.
Tầng một, ở vị trí dễ nhìn nhất, toàn là cửa hàng đồ nữ.
Dù đang là mùa đông, nhưng đồ bày bán lại có cả quần áo mùa xuân và đầu hè.
"Sao đang giữa mùa đông mà lại bán đồ xuân vậy nhỉ?"
"Đúng vậy ạ. Có mua về cũng đâu có mặc được."
Ako cũng nghiêng đầu khó hiểu.
"Khi nào không có đồ mặc vào ngày mai mà đi mua thì lại khổ ghê. Ước gì họ trưng bày chủ yếu mấy bộ đồ có thể mặc về được ngay."
"Cứ như là chỉ bán trang bị không hợp cấp độ vậy."
"Nếu không bán trang bị dùng được ngay bây giờ thì làm sao bán được chứ ạ."
Cả hai gật đầu lia lịa.
"À, nhưng mà..."
Rồi Ako chợt nghĩ ra điều gì đó, nắm lấy tay tôi kéo đi.
"Có phải anh từng nghĩ rằng: 'Mình mua trước mấy món trang bị cấp cao hơn, dù bây giờ chưa dùng được, để rồi sau đó cố gắng luyện cấp mà dùng không?'"
"À, có lẽ là có thật!"
"Đúng không ạ! Vậy nên tôi nghĩ việc mua đồ mùa xuân trước rồi mặc nó để vượt qua mùa đông cũng có ý nghĩa tương tự như vậy đấy!"
"Ngay cả ngoài đời cũng cần động lực để duy trì nhỉ."
"Đúng vậy ạ."
...Cuộc trò chuyện lại đi vào ngõ cụt.
"Cái này..."
Tôi nhẹ nhàng nói, mắt lảng đi chỗ khác khỏi Ako.
"Mấy lúc thế này mà không có ai đỡ lời thì hơi khó xử đấy."
"Vâng, đúng vậy ạ."
Cả tôi và Ako đều lúng túng không biết phải làm gì, khi cuộc trò chuyện kết thúc một cách ngớ ngẩn.
Khi tan học thì hầu như lúc nào cũng vậy, nhưng thay đổi môi trường thì lại không quen.
Trung tâm thương mại vừa khai trương đã kết hợp cả đợt giảm giá khai trương lẫn giảm giá Giáng sinh, nên đông nghịt người.
Thảo nào chúng tôi lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Thật lòng mà nói, may mà không đi một mình.
"...Không biết chúng ta trông như thế nào trong mắt mọi người xung quanh nhỉ?"
Chợt Ako khẽ nói bằng giọng nhỏ.
"Thì... chắc là một cặp đôi bình thường thôi chứ?"
Tôi nói vậy, trong đó có cả mong muốn nó là sự thật.
"Trông có giống vợ chồng không ạ?"
Giọng cô ấy hơi buồn.
Ako cúi gằm mặt xuống.
"...Cũng có thể."
Không phải vì thế, nhưng tôi cũng nói một câu an ủi.
"Nhưng để ai cũng nghĩ là vợ chồng thì chắc phải mất nhiều thời gian hơn nữa đấy."
"Như bố mẹ ấy ạ?"
"Cũng không đến mức đó đâu."
"Nếu màn hình tối đen, rồi ở góc dưới bên phải hiện lên dòng chữ 'Ba năm sau...' thì có khi thành ba năm sau thật không ạ?"
"Đúng là mấy cái bình luận vớ vẩn!"
Đừng có mà viết chữ "Hết" đúng lúc hay như vậy chứ, buồn cười chết mất.
Đang đi vừa nói chuyện như vậy thì từ một cửa hàng thời trang nữ nằm ngang bên cạnh, có tiếng nhân viên gọi với ra:
"Chàng trai kia ơi, bạn có muốn mua gì cho bạn gái không~?"
"!"
Ako giật mình nhìn về phía nhân viên.
A, chết rồi.
Kiểu gì Ako lại sắp nói "Chúng tôi là vợ chồng!" rồi làm người ta ngơ ngác cho xem!
Khó chịu thật, đành phải cười gượng để lấp liếm thôi—tôi định vậy.
"...À ha ha, xin, xin phép đi trước ạ~"
Người cười gượng lấp liếm lại là Ako.
Ủa, phản ứng này là sao nhỉ?
Cứ như một cặp đôi mới hẹn hò đang hơi ngượng ngùng vậy.
Bình thường, rất bình thường. Một phản ứng phổ biến.
Không lẽ nào, đây không lẽ nào!
"Kh-không lẽ Ako, bệnh tình đã thuyên giảm rồi sao!"
"Tôi có bị bệnh gì đâu mà phải thuyên giảm chứ?!"
Không phải đâu, đang tốt lên nhiều rồi đó!
Tốt hơn nhiều so với cái thời cứ gặp ai là tuyên bố "Chúng tôi là vợ chồng!" đó!
"Phải chăng bao nhiêu năm cố gắng của chúng ta cuối cùng cũng được đền đáp rồi sao..."
"Tôi có cảm giác như mình đang bị hiểu lầm mà người ta lại vui mừng thì phải~!"
Nói rồi, Ako quay lại nhìn nhân viên lúc nãy.
Cô ấy thì đã đi gọi khách khác từ lúc nào rồi.
"…………"
"Em có quan tâm đến người vừa rồi à?"
"Không có đâu ạ. Tôi cơ bản là không thích nhân viên bán hàng."
"Thật sao?"
"Đúng vậy ạ!", Ako mạnh mẽ gật đầu.
"Cứ vào cửa hàng muốn mua sắm từ từ là họ lại hỏi 'Quý khách đang tìm gì sao?' với vẻ mặt tươi cười lại gần. Ít nhất thì tôi không hề tìm cô đâu! Anh cũng thấy vậy đúng không?"
「À, hình như có nhiều lý do lắm. Không chỉ là để đảm bảo nhân viên phục vụ đúng quy định đâu, mà hình như còn là để đề phòng trộm cắp vặt nữa."
"Dạ, vậy ư...? Không lẽ cái khí chất của em, người mà không hiểu sao lại lọt top 4 trong danh sách những học sinh có vẻ hay 'chôm đồ' ở kỷ yếu tốt nghiệp cấp hai, lại khiến họ phải dè chừng đến thế ạ...?"
"Trường cấp hai của em khảo sát nội dung kiểu gì thế hả trời?"
Kỷ yếu tốt nghiệp thì nên viết mấy chuyện hay ho vào chứ.
Mà khoan, Ako lọt vào bảng đó chắc là do chẳng còn ai để đưa vào thôi.
"Thế nhưng, em thật lòng biết ơn duy nhất người nhân viên đã ngăn cản khi em chơi cái 'trò chơi thử xem chị nhân viên có ngăn cản khi mình mua đồng thời cả thuốc tẩy chứa Clo và axit không'."
"Em đừng có chơi cái trò đó lần thứ hai nữa. Tuyệt đối không được chơi lần thứ hai đâu đấy."
Mấy người xếp hàng phía sau cũng phải tái xanh mặt mày đấy.
"Em dùng riêng ra mà, không sao đâu ạ?"
"Cái ý tưởng đấy mới là không ổn đấy!"
Vợ tôi... hình như đang bệnh rồi.
Đôi khi, cũng hơi đáng sợ nữa.
"Mà nè Rushian, anh tò mò về cô gái hồi nãy sao?"
"Không không, anh chẳng có hứng thú gì đâu."
"Chẳng lẽ anh ấy bị người ta 'thả thính' sao?!"
Đùng một cái, ý tưởng lại bay xa tít tắp rồi à?!
"Rushian là của em mà... thật đáng ghét..."
"Đừng có mà đối đầu với tất cả mọi người như thế chứ!"
Mày là quái vật chủ động ở đâu ra thế hả?!
Thôi rồi, đúng là bệnh vẫn chưa khỏi mà!
"Thôi được rồi, đi thôi... Anh mệt quá..."
"Vẫn còn sớm mà anh?"
Cảm giác mệt mỏi này như thể vừa đi săn quái nửa ngày trời vậy.
Chỉ muốn mua nhanh đồ rồi về nhà thôi.
"...A!"
Ako bỗng dừng mắt tại một cửa hàng.
Đó là một cửa hàng bán rất nhiều quần áo nhỏ xinh, lấp lánh và bắt mắt.
Ôi ôi, đây cũng là cửa hàng mà tôi có hứng thú đây! Thật đáng quan tâm!
...Xin lỗi, tôi nói dối đấy.
À thì, nó là một cửa hàng bán đồ lót, kiểu mấy thứ mà con trai hơi khó mà bước vào ấy mà.
"Em có việc ở đó, Rushian cũng đi cùng không?"
"Nếu anh nói 'đi' thì em định làm gì?"
"Em sẽ thử đồ."
"Xin lỗi, anh sẽ đợi ở ngoài... À, không, anh cũng đi mua đồ của mình đây."
Tôi vừa nói xong, Ako liền lộ vẻ thở phào nhẹ nhõm rồi đáp.
"Vâng. Chắc khoảng ba mươi phút là xong ạ."
"Oke, anh sẽ quay lại tầm giờ đó."
Tôi vẫy tay "Vậy nha~" rồi tiễn Ako bước vào cửa hàng.
Ừm, thì ra là thế.
"...Lời nói dối Ako thỉnh thoảng dùng với tôi là đây mà."
"Đi mua đồ lót nên giải tán một lát nhé" – rõ ràng đây là một lời bao biện quá lộ liễu.
Tôi đã thấy Ako mặc đồ lót bao nhiêu lần rồi chứ.
Tôi chưa từng thấy cô ấy mặc đồ lót được bán ở những cửa hàng cao cấp như thế này bao giờ cả.
Chắc chắn là cô ấy nói dối có việc rồi! Không sai vào đâu được!
—Tự thấy lý luận của mình thật tệ.
Cái tên khốn nạn này là ai vậy? Mà khoan, mình còn nhìn chằm chằm vào quầy đồ lót đến bao giờ nữa đây?
Nếu Ako thật sự đến đây để mua đồ lót, thì có thể là cô ấy đang chuẩn bị "vũ khí bí mật" cho Giáng sinh chăng...
"Không không không, đừng nghĩ đừng nghĩ..."
Không còn thời gian nữa, tôi cũng phải hoàn thành việc của mình thôi.
Nhìn quanh trung tâm thương mại chật kín những cặp đôi và nhóm bạn gái đang trò chuyện vui vẻ, tôi sải bước như thể chuẩn bị đối mặt với một hầm ngục vậy.
"Em đợi anh lâu rồi nha!"
Tôi mỉm cười đón Ako, người đang trở về với vẻ mặt tươi rói.
"...Ờ."
"Mắt Rushian đang 'chết' rồi kìa!"
"Không sao không sao... Anh vẫn khỏe mà."
"Trông anh chẳng khỏe chút nào cả! Anh đã làm gì vậy!?"
"Anh vừa thử 'tấn công zombie' một chút."
"Tấn công zombie!?"
Tôi mỉm cười dịu dàng với Ako đang trưng ra vẻ mặt đầy dấu hỏi.
"Với cả Ako này, anh đã học được một điều."
"Dạ, dạ?"
"Các bạn nhân viên ấm áp hơn anh nghĩ nhiều đấy."
"Anh đã làm gì vậy hả?!"
Tôi chỉ bước vào một cửa hàng bán đồ linh tinh dành cho con gái, rồi khi trái tim tôi "chết" vì ánh mắt xung quanh thì lại bước ra ngoài, phục hồi xong thì lại bước vào, rồi lại ra ngoài khi trái tim "chết" lần nữa, cứ thế lặp đi lặp lại. Đúng là một cuộc "tấn công zombie" nhỏ đấy.
Cuối cùng, khi tôi hỏi xin lời khuyên từ một cô nhân viên bán hàng nữ, "Em muốn mua quà cho bạn gái!", cô ấy đã giới thiệu rất nhiều thứ. Nếu không có cô ấy bên cạnh, chắc tôi đã "chết" trước khi kịp chọn xong rồi.
"Anh đã làm được rồi đó Ako..."
"Em không hiểu lắm, nhưng Rushian đã rất cố gắng rồi."
Ako kiễng chân một cách khó nhọc rồi xoa đầu tôi.
Tôi có cảm giác như những ánh mắt xung quanh đang nhìn chúng tôi một cách trìu mến.
Ôi, khác xa với những ánh mắt kiểu "Tên này là ai vậy, sao lại vào cửa hàng này? Biến thái à? Gọi bảo vệ!" hồi nãy quá...
"Vậy, giờ sao đây? Mình đi xem thêm chút nữa không? Hay là đi ăn gì đó?"
"À... cái đó, dù còn hơi sớm, nhưng nếu được thì em muốn về nhà rồi ạ..."
"Về à?"
"Em có chút việc bận."
Thật hiếm khi Ako, người bình thường hay nũng nịu muốn ở bên tôi lâu hơn, lại nói ra điều này.
Cũng có lần cô ấy nói "về nhà" nhưng ý không phải là về thẳng nhà mà là muốn cùng nhau thư giãn ở nhà.
"Có việc thì đành chịu thôi. Vậy mình về nhé?"
"Em xin lỗi."
"Dù sao cũng là anh gọi em ra đột ngột mà, chẳng có gì phải xin lỗi cả."
Tuy nhiên, có chút gì đó không ổn khiến tôi bận tâm.
Phản ứng của cô ấy với nhân viên kia, việc cô ấy cố tình nói dối để đi mua gì đó, và cả việc cô ấy nói có việc bận nên muốn về.
Tôi có cảm giác cô ấy đang giấu diếm điều gì đó.
Tuy tôi không định vạch trần nó, nhưng... tôi cũng hơi lo lắng.
Tôi không rõ "điểm yếu" của Ako nên có thể sẽ có lúc nào đó cô ấy lại vô tình "giẫm phải bom" nữa chăng.
"Vậy, về thôi?"
"Vâng ạ!"
Ako siết chặt cánh tay tôi.
Khốn kiếp, mùa hè thì mềm mại hơn nhiều mà. Độ dày của áo khoác thật đáng ghét.
Dù Ako dính chặt vào khiến tôi hơi khó đi, nhưng chúng tôi cứ thế hướng ra ngoài trung tâm thương mại.
Lúc đó, tôi bỗng cảm thấy một ánh nhìn kỳ lạ.
"...?"
Tôi quay lại nhìn nhưng dĩ nhiên chẳng thấy gì cả.
Vừa rồi là gì vậy?
"Rushian?"
"À, không, anh chỉ cảm thấy có một ánh nhìn kỳ lạ thôi."
Nói đến đây, tôi liền lắc đầu lia lịa.
"Nói ra nghe ngại quá. Thật không ngờ nói ra cái sự thật 'cảm thấy có ánh nhìn' này lại xấu hổ đến vậy."
"Đúng là một câu nói hiếm khi có cơ hội để thốt ra nhỉ, 'cảm thấy có ánh nhìn' ấy."
"Thật đấy."
Suy cho cùng, đó là thứ vốn dĩ không thể cảm nhận được mà.
Cảm thấy có ánh nhìn à, bị bệnh tuổi dậy thì à? Xấu hổ chết đi được.
"Ako không cảm thấy gì sao?"
"Em quen với việc bị nhìn bằng ánh mắt kỳ thị rồi mà."
"Khốn kiếp, tuyệt đối không được quen nhưng tôi cũng quen rồi."
Quen đến mức có thể tự mình thử bước vào cửa hàng dành cho nữ.
Kinh nghiệm cũng được tích lũy trong đời thật đấy.
Chỉ là chẳng thấy dấu hiệu nào cho thấy cấp độ đang tăng lên cả.
Vừa ra khỏi trung tâm thương mại, một cơn gió khá mạnh thổi tới.
"A, Rushian, khăn quàng cổ!"
Chiếc khăn quàng cổ của tôi bị tuột ra, đầu khăn bay lượn trong không khí lạnh lẽo.
"Đây, anh."
Ako nhặt phần khăn bị tuột, rồi vòng lại quanh cổ tôi, che gần kín mặt tôi.
Và bằng một giọng nhỏ, như thể những gì cô ấy nghĩ cứ thế mà thốt ra:
"Mong chờ Giáng sinh quá đi mất."
"...Anh cũng mong chờ lắm."
Tôi đung đưa món quà tặng Ako trong tay, chầm chậm bước trên đường về.
Đáng lẽ một Giáng sinh hạnh phúc như vậy đang chờ đợi tôi.
Không, chờ đợi chúng tôi.
Vào sáng hôm sau, một email báo tin khẩn cấp đã được gửi đến.
Từ: Ako
Cứu em với
Đó là một lời cầu cứu vô cùng đơn giản, nhưng chính vì thế mà chẳng hề giống trò đùa chút nào.
†††††††††
Cốc cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa đầy dứt khoát vang lên.
Tôi dựa lưng vào cánh cửa, khẽ khàng hỏi:
“Mật khẩu. Nhân danh Nữ Thần Ánh Sáng, ta ra lệnh…?”
“Ultimate Remedium!”
Con bé lược bỏ hết cả đoạn giữa rồi.
Thôi được, nghe giọng là tôi biết ai rồi.
“Ako, cậu không sao chứ?!”
Mở cửa bước vào là Segawa.
Mấy người còn lại đã tập trung đầy đủ rồi. Chắc Segawa đến sau cùng chỉ vì nhà nó xa thôi.
Vừa nhìn là biết nó vội vàng đến mức chẳng kịp chỉnh trang đâu vào đâu, mái tóc tết hai bên thường ngày trông cũng chẳng còn chút sức sống nào.
“Xin lỗi mọi người, tự dưng lại bắt mọi người đến vào giờ này.”
Ako, người gọi mọi người đến, cứ cúi đầu lia lịa, nhưng Segawa thì lại có vẻ hài lòng ra mặt.
“Thà thế này còn hơn là cậu cứ im thin thít rồi tự nhốt mình trong phòng ấy.”
Chắc chắn đó là lời thật lòng của nó. Đến khi Segawa nói xong, tất cả mọi người đã tề tựu đông đủ.
“...Thế thì, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Master không hẳn là đại diện cho ai, nhưng vẫn cất tiếng hỏi.
Chúng tôi đã thống nhất sẽ giải thích một lần cho tất cả để tránh phải nói đi nói lại.
“...Chuyện là thế này ạ.”
Ako lấy từ trong túi ra một phong thư trắng rồi đặt lên bàn.
Một phong thư trắng tinh, chẳng có gì đặc biệt dùng để viết thư.
“Cái này hình như được bỏ vào hòm thư nhà em.”
“...Thư ư?”
“Chắc thế.”
Phía sau phong bì được dán kín bằng một con dấu hình trái tim.
Phần người nhận chỉ vỏn vẹn hai chữ "Gửi Ako-sama", không có dấu bưu điện.
Chắc là được bỏ trực tiếp vào hòm thư, nghĩ đến đó thôi đã thấy hơi rợn người rồi.
“...Không lẽ nào, đây không phải là thư tình chứ?”
“Trong cái tình cảnh này mà cậu lại nói rằng mình đang bối rối vì bị đàn ông tỏ tình thì tớ vả cho đấy!”
Trước lời Segawa nói với vẻ hơi giận dỗi, Ako vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.
“Không ạ, mọi người cứ xem bên trong đi.”
Cách mở thư kỳ lạ, gọn gàng một cách bất thường, có lẽ là đề phòng "thư dao cạo" chăng.
Chỉ nghĩ đến quá khứ của Ako thôi cũng thấy hơi rờn rợn.
“Ưm, để xem nào.”
Bên trong là một tờ giấy viết thư được gấp gọn gàng.
Mọi người cùng nhau đọc bức thư được trải phẳng trên bàn.
“Gửi Ako-san, con thiêu thân cứ bám riết lấy anh trai,
Thật không may mắn gì khi vào cái ngày cận kề đêm Giáng Sinh này, ta lại biết được bộ mặt thật của cô.
Việc ta đã bỏ qua để một kẻ ảo tưởng như cô cứ đeo bám anh trai ta, đó chính là một sai lầm lớn.
Cô thật sự nghĩ rằng mình có thể hạnh phúc khi cứ lảm nhảm tình yêu với anh trai bằng những suy nghĩ hoang đường và ảo tưởng ư?
Ta và anh trai sinh ra đã ở bên nhau, chúng ta là hai người được định mệnh gắn kết.
Một kẻ từ đâu đến như cô không có chỗ chen chân vào đâu. Dù chỉ là một micron cũng không có.
Anh trai là do ta bảo vệ. Chỉ cần ta còn ở đây, một ngón tay cũng không thể chạm vào anh trai──── (Lược bớt)”
“...Tớ và Ako là bạn thân mãi mãi…”
“Thật sự chịu hết nổi rồi…”
“Ngọt ngào quá…”
“Mọi người cố gắng lên!”
Chỉ đọc vài dòng thôi mà tất cả đã như chết đi sống lại.
Không thể đọc hết được, cái tin nhắn đầy mùi Tu La Trường này là cái quái gì vậy?
“Em gái ư... Không lẽ nào, đây là Shushu sao…”
“Em cũng nghĩ là vậy…”
Cô nàng ảo tưởng này đúng là không phải dạng vừa đâu.
Đến cả game cũng xâm chiếm đời thực rồi. Đây là truyện kinh dị à?
“Chỉ đọc một chút thôi mà tim tớ đã đau nhói rồi... Con bé này nói thật không vậy…”
“Em gái thì đâu phải như thế chứ... Kẻ ảo tưởng là con bé này mới đúng…”
“...Việc cái này được bỏ vào hòm thư có nghĩa là…”
Master nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Nói tóm lại, đây là stalker của Rushian sao?”
“Ơ?!”
Nhìn bức thư.
Nhìn mặt mọi người.
Lại nhìn bức thư.
“Stalker của tôi á?!”
Thật hả?! Shushu đang theo dõi tôi sao?! Ngoài đời thật ư?!
“Đúng vậy ạ. Bùa chú trong thư mạnh quá, nên em lo cho Rushian.”
“Tớ hiểu mà. Nếu nhận được cái này thì tớ cũng hoảng loạn lắm.”
“Tôi thì đang hoảng loạn đây.”
Nghe Ako nói vậy, tôi nhìn kỹ vẻ mặt em, hình như em mất ngủ, dưới mắt có quầng thâm.
Đương nhiên là em cũng không còn chút sức lực nào. Phải thôi, nhận được cái thư khó hiểu như thế này thì ai mà chẳng vậy.
“À mà hình như hôm qua tôi có cảm giác bị ai đó nhìn lén nhỉ.”
“Vâng, vì Rushian nói thế nên em cũng để ý…”
Stalker ư... Không lẽ nào buổi hẹn hò hôm qua cũng bị theo dõi sao?
Không lẽ những cảnh tượng như thế kia cũng bị nhìn thấy hết sao? Những cảnh như thế này cũng bị nhìn thấy hết sao?
Cuộc đời tôi đã đầy rẫy những điều đáng xấu hổ rồi, giờ chỉ cần tưởng tượng thôi là những suy nghĩ tiêu cực cứ thế mà lớn dần.
“Thà là stalker của Ako còn hơn, chứ stalker Nishimura thì…”
“Có hơi cảm thấy tự hào khi chồng mình lại được nhiều người để ý đến mức bị stalker nhỉ!”
“Đừng có mà vui mừng!”
Đây là lúc để vui mừng sao! Hãy có cảm giác khủng hoảng đi!
“Vấn đề là bức thư này. Nó muốn nói cái gì chứ? Ảo tưởng quá rồi đấy!”
“Thật đấy chứ!”
Ako giận dỗi, điều hiếm khi xảy ra.
“Nào là sinh ra đã ở bên nhau, nào là em gái, toàn những lời hoang tưởng vớ vẩn.”
“Ư, ừm.”
“Tự tiện đặt ra cái nhân vật em gái rồi ép người khác phải chấp nhận, gây phiền phức thế này!”
“Ồ…”
“Đừng có mà làm phiền chúng tôi bằng mấy cái suy nghĩ ảo tưởng của cô!”
Dính đòn rồi, cái boomerang Ako ném ra cứ xoay vòng vòng rồi đâm vào chính nó một cách không thương tiếc!
“...Có lẽ chủ đề ‘Đừng nói thế mà!’ của ngày hôm nay là ở đây thì phải.”
“Đừng nói gì cả, không được nói gì cả.”
Tôi khẽ nhắc nhở.
Nếu Ako mà để ý thì càng thêm rắc rối, cứ để yên cho em ấy đi.
“...Sao tự dưng em thấy đau lòng quá... Tại sao vậy nhỉ?”
“Cứ kệ đi là tốt nhất, ừm.”
Ako nhìn bức thư với vẻ mặt khó hiểu, nhưng cũng đầy phức tạp.
“Nội dung thì tạm bỏ qua đi, nhưng việc quấy rối Ako thì không thể chấp nhận được.”
Ít nhất thì hãy trực tiếp đến tìm tôi đi, đừng nhắm vào Ako chứ.
Cô ta nghĩ nếu tôi chia tay Ako thì Shushu sẽ dịu dàng hơn với tôi ư, thật là…
“Stalker từ mạng xã hội ra đời thực... Đáng sợ thật đấy.”
“Nhưng, làm sao cô ta lại biết được đó là em nhỉ?”
Ako tò mò nghiêng đầu.
Đúng là không có cách nào để xác định được Ako cả.
Dù có cùng tên đi nữa, thì ở Nhật Bản cũng có rất nhiều cô bé tên Ako mà.
“Nếu có thì – À, có khi nào là từ trường học không?”
“...Chắc thế. Việc các em học ở trường này có lẽ lộ ra từ lá cờ giương trên pháo đài lần trước.”
Master nói với vẻ mặt hối hận sâu sắc.
“Nhưng chỉ như thế thôi mà đã có thể xác định được sao? Cậu nghĩ trường này có bao nhiêu học sinh chứ?”
“Không phải là không thể. Tôi cũng đã không để tâm, nhưng sau khi kiểm tra một chút thì…”
Master quay màn hình máy tính lại, hiển thị một trang web.
“Trường trung học Maegasaki, Nhật ký sự kiện — Lễ hội văn hóa.”
“Ở phía dưới này. Có ảnh của câu lạc bộ Game Online Truyền Thông Hiện Đại.”
“Cái này... là tôi và Ako sao.”
Chắc đây là ảnh chụp lúc chúng tôi đang nghỉ ngơi.
Tôi với vẻ mặt có hơi nhếch nhác nhưng lộ rõ vẻ vui sướng, và bên cạnh là Ako quay lưng lại.
“Vậy là cô ta tìm ra Nishimura bằng cách này sao.”
“Dù là ảnh chụp sau lưng, nhưng với kiểu tóc này thì có lẽ vẫn nhận ra là Ako.”
“Thật lòng mà nói, đây là manh mối đủ để xác định rồi. Là lỗi của tôi. Là do tôi quá chủ quan. Xin lỗi Ako.”
Master cúi đầu.
“Không có gì đâu ạ. Không thể nào lại lo lắng đến mức đó chỉ vì cái huy hiệu trường chỉ đeo có một ngày đâu.”
“Việc công khai tên trường dễ bị xác định hơn là công khai tên thật một cách vụng về. Không phải vậy sao?”
“Chuyện đó thì…”
Tôi vẫn luôn nghĩ mình đã hiểu ít nhiều về sự đáng sợ của internet.
Tuyệt đối không thể dễ dàng hứa hẹn rằng sẽ không sao, mọi thứ ổn thỏa được.
“Đã là game thủ online mà còn coi thường mạng internet, đúng là thất sách mà.”
“Chết dở rồi…”
“Shushu-san, đến mức phải tìm Rushian trên trang web trường cấp ba thế này, chắc là chị thích anh mình lắm nhỉ. Đến em còn chưa nhận ra nữa là.”
“Lúc này còn ôm ấp cái cảm giác thân thiết kỳ quặc đó à?”
Đừng có copy ảnh chứ!
Kẻ đang nhắm vào mày chính là Shushu đó.
“Thôi được rồi, chúng ta đi báo cảnh sát đi. Nhờ họ xem dấu vân tay trên thư là biết ngay.”
“Đúng vậy, dù thế nào cũng phải bắt được kẻ đó đã.”
Tôi và Segawa gật đầu đồng tình, nhưng rồi…
“Đừng vội vàng như thế. Vội vàng đưa ra kết luận là có vấn đề đó.”
Master nói bằng giọng cực kỳ bình tĩnh.
“Địa chỉ nhà của chúng ta đã bị lộ rồi. Nếu cứ tùy tiện chọc giận đối phương, mức độ nguy hiểm sẽ tăng vọt ngay lập tức.”
“Đúng là thế thật… nhưng chính vì vậy nên mới cần cảnh sát chứ?”
“Cảnh sát sẽ hành động sao, khi có thông tin kiểu như ‘một người đàn ông bị một cô gái theo dõi, và người phụ nữ kia có vẻ sắp bị tấn công’?”
“Ưm, đúng là vậy.”
Tôi cứ có cảm giác nếu đến đồn cảnh sát mà nói kiểu "Em bị theo dõi ạ, làm ơn giúp em với", thì có khi tôi lại là người bị cảnh sát giáo huấn cho một trận mất.
“Với lại, những người cùng yêu quý Rushian như nhau, đi báo cảnh sát thì tội nghiệp họ lắm.”
Ako, sao lại chỉ đồng cảm đúng lúc này vậy hả?
“Nhưng, vậy thì phải làm sao đây? Tìm bằng chứng rồi bắt ư?”
“Bằng chứng… thì cần phải có tổn thất thực tế. Chẳng lẽ chúng ta phải chờ một trong hai người bị hại sao?”
“Đồ ngốc!”
“Thế thì phải làm sao bây giờ?”
Segawa thình thịch đấm nắm đấm vào lòng bàn tay.
Master chậm rãi mở miệng, như muốn giảng giải cho chúng tôi hiểu.
“Đó là không được nhầm lẫn thứ tự ưu tiên.”
Cô ấy đảo mắt nhìn tất cả mọi người, không chỉ riêng tôi, rồi tiếp tục.
“Những người như tôi, đã quá đắm chìm trong môi trường Internet, có xu hướng quá cầu toàn một giải pháp rõ ràng và một kẻ thù dễ nhận diện. Bắt được hung thủ, trừng phạt thích đáng, công lý được thực thi. Xong, vậy là mọi chuyện được giải quyết, phải không?”
Nhưng rồi, Master đặt nắm đấm đang nắm chặt lên ngực.
“Để đạt được kết quả đó, việc để đồng đội của chúng ta trở thành nạn nhân của một tội ác có phải là điều đúng đắn không? Một cô gái phải chịu đựng nỗi sợ hãi, bị ám ảnh tâm lý, và run sợ trước sự trả thù của hung thủ – đó có phải là lý tưởng của chúng ta không? – Không, tuyệt đối không phải. Phải vậy không?”
“Tất nhiên rồi.”
Tôi gật đầu đồng tình.
“Vậy thì điều chúng ta cần nghĩ đến nhất chính là sự an toàn của cô ấy. Bảo vệ để cô ấy không bị hại, giấu đi để hung thủ không thể tiếp cận, và dốc toàn lực để không có chuyện gì xảy ra nữa. Đó là việc chúng ta cần làm. Kể cả khi, kết quả là người phụ nữ đã gửi lá thư này không phải chịu trách nhiệm gì cả.”
Không có chuyện gì xảy ra, đó là lý tưởng… sao?
“Ra vậy, nhiệm vụ kiểu chiến thắng bằng cách chạy trốn à.”
“Tức là không phải kiểu tiêu diệt hết kẻ thù để qua màn nhỉ.”
Segawa gật gù, sau đó buông nắm đấm xuống và nghiêng đầu.
“Vậy thì cụ thể phải làm gì?”
“Được rồi, cách đơn giản nhất là…”
Master nhìn Ako rồi nói.
“Hai người hãy giải nghệ khỏi LA.”
“…Ế?”
Một lời tuyên bố gây sốc bất ngờ thốt ra.
Trong lúc Ako còn đang ngơ ngác đờ đẫn, Master tiếp tục.
“Ngày kia là lễ bế giảng rồi. Sau đó thì có thể ở nhà cho đến lễ khai giảng. Từ giờ trở đi, đừng đăng nhập vào LA, đừng ra ngoài, và cứ giữ nguyên thái độ không phản ứng gì nếu có thư. Thời gian trôi qua, người phụ nữ này cũng sẽ chán thôi. Trong thời gian đó, cắt đứt liên lạc trong LA, nơi hai người đã gặp nhau lần đầu, là một biện pháp hiệu quả.”
Đúng là vậy thật.
Không vào game, không ra khỏi nhà. Sẽ không có cách nào liên lạc được.
Tôi nghĩ hoàn toàn có khả năng là đến học kỳ mới, kẻ theo dõi đã biến mất rồi.
“Thế cũng được…”
Là một phương án hợp lý.
Cả tôi và Ako đều có thể cùng nhau trốn thoát.
“…Ako. Để đảm bảo an toàn cho bản thân, em cũng nên cân nhắc việc tạm dừng một thời gian.”
“Em, em không chịu đâu!”
Nhưng câu trả lời của Ako lại là sự từ chối.
Và đó không chỉ là sự không hài lòng đơn thuần.
Nó khác với lúc cô ấy lo lắng kể về những lá thư kỳ lạ.
Đó là sự từ chối toàn lực, như thể đang sợ hãi cái chết thật sự.
“Em đã gặp Rushian, Shu-chan và Master ở thế giới này. Vì có thế giới này, em mới cảm thấy mình được phép sống. Em tuyệt đối không muốn bị đặt vào tình trạng không thể đăng nhập, không thể chơi game!”
“Nhưng Ako, thà thế còn hơn là bị kẻ theo dõi mà, đúng không?”
“Không hề có chuyện đó đâu!”
Ako thậm chí còn rưng rưng nước mắt, ra sức lắc đầu.
“Con người thật của em đang ở thế giới này! Em sẽ không bao giờ từ bỏ đâu!”
“…Em ghét đến mức đó sao?”
“Ghét lắm! Xin đừng nói những lời như bắt em bỏ game, làm ơn!”
“…………”
“…………”
Chỉ thoáng nhìn hai người một chút, tôi gật đầu.
“Nếu em đã nói vậy thì đành chịu vậy.”
“Mà, theo một nghĩa nào đó, đây cũng là manh mối của hung thủ mà nhỉ.”
“Cũng có khả năng là khi ham muốn của cô ta hướng vào game, nguy hiểm ngoài đời thực sẽ giảm xuống.”
“…Có được không ạ?”
“Được hay không được gì chứ, em không thích mà phải không?”
“Rushian…”
Nếu tước đoạt game online mà khiến Ako suy sụp, thì đó không phải là điều chúng tôi mong muốn.
Ako trông có vẻ tuyệt vọng đến mức tôi phải nghĩ như vậy.
“Con người thật của tôi đang ở thế giới này” – tôi cảm thấy cô ấy thực sự tin vào điều đó.
“Đối phương là phụ nữ mà. Vậy thì sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm đến mức đó đâu nhỉ.”
“Tôi quen bị con gái bắt nạt rồi.”
“Đừng có quen, dù có quen rồi cũng quên đi cho rồi.”
Tôi không cần những ký ức buồn như vậy đâu.
“Cũng nguy hiểm nếu cứ chủ quan đấy, cô ta có thể dẫn đàn ông đến đấy.”
“Một cô gái chuyên theo dõi người khác qua game online liệu có làm chuyện đó không nhỉ?”
“Ai đó gọi một anh nào đến đây đi!”
Đừng gọi, đừng gọi chứ!
“Trước hết, cứ làm những gì có thể đã. Từ giờ đến khi tan học, tôi sẽ đi cùng em cả lúc đến lẫn lúc về.”
“Sao lại thế ạ, như vậy làm phiền Rushian quá!”
“Dù em có không muốn thì tôi cũng sẽ đưa em về, nên từ bỏ đi. Em có nói gì đi nữa thì sáng tôi cũng sẽ đứng chờ sẵn đấy.”
Với lại, nếu có thể tìm thấy Shushu ngoài đời thật, tôi muốn trực tiếp chất vấn cô ta.
Nếu có gì muốn nói với tôi thì cứ nói thẳng với tôi đi chứ.
“Trong lúc ở ngoài nhà, tuyệt đối không để em một mình đâu.”
“Buổi tối thì khóa cửa cẩn thận đến mức thừa thãi vào, ở trong nhà cũng chưa chắc đã an toàn đâu nhé.”
“Cửa sổ có cửa cuốn không? Nếu không có thì phải thay kính chống trộm ngay lập tức.”
“Mọi người…”
Những giọt nước mắt trong đôi mắt Ako phân thành từng dòng rồi trào ra.
“Mọi, mọi người vì em, thế này, thế này mà…”
Dù nước mắt vẫn tuôn rơi, Ako vẫn nhìn lại chúng tôi với nụ cười rạng rỡ nhất có thể.
Và rồi cô ấy mở miệng.
“Thật sự xin lỗi mọi người, vì chồng em quá ngầu nên mới xảy ra chuyện này!”
“Vậy thì đi học thôi. Lúc về thì đi chơi cùng nhau nhé, trừ Ako ra.”
“Đúng vậy, còn phải chuẩn bị cho sự kiện Giáng Sinh nữa. Buổi trao đổi quà cũng sẽ diễn ra ngoài đời thật đó, chuẩn bị sẵn sàng đi.”
“Phải rồi, ba người chúng ta cùng đi đi.”
“Xin lỗi, em nói dối đấy, cứu em với!”
“Rồi rồi, hôm nay mọi người sẽ cùng đi mua sắm rồi cùng về nhà với cậu nhé…”
Đúng là cái cô nàng này… có lẽ nên cho cô ta chịu một chút khổ sở thì hơn…
***
Ngày hôm sau, tôi đi xe lửa từ sáng sớm đến nhà Ako.
Con đường này có chút quen thuộc, nhưng khi đi tìm kiếm xem liệu có kẻ theo dõi nào ở đâu đó không, thì cảm giác hoàn toàn thay đổi.
Đáng tiếc là tôi chẳng thấy bóng dáng đáng ngờ nào cả. Mà nói đúng hơn, chủ yếu là tôi mới đáng ngờ.
Tôi đến nơi mà không có chuyện gì xảy ra, rồi nhấn chuông nhà Tamaki.
Một tiếng "pin-pon" nhỏ vang lên.
“Ai đó?”
“Cháu là Nishimura đây ạ. Cháu đến đón Ako-san.”
Tôi đã nói với bố mẹ của Ako rằng tôi sẽ đến đón con bé để nó không trốn học hai ngày cuối cùng của học kỳ hai. Đó là ý muốn của Ako, con bé không muốn bố mẹ phải lo lắng. Tôi cũng không hẳn tán thành chuyện này, nhưng tạm thời thì cứ làm theo ý con bé đã.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa ra vào mở ra, mẹ của Ako đang chờ sẵn ở đó với nụ cười tươi rói.
“Xin lỗi cháu nhé, con bé vẫn còn ngủ đấy.”
“…………Dạ vậy ạ.”
Trông có vẻ như Ako thậm chí còn chẳng có thời gian ăn sáng, nhưng như vậy liệu có ổn không hả bác gái? À mà, chắc là ổn thôi, dù sao cũng là mẹ Ako mà.
“Nhân tiện thì cháu đánh thức con bé dậy giúp bác nhé. Chắc nó sẽ vui lắm đấy.”
“À vâng…”
Khi tôi đang tháo giày định bụng “xin lỗi đã làm phiền” thì cánh cửa phòng khách bỗng “cạch” một tiếng mở ra. Một người đàn ông mặc vest bước ra từ đó và đi về phía tôi.
Chú ấy. Đúng vậy, một người chú tôi chưa từng gặp bao giờ.
Chú… ấy…?
“──Á!”
“Ồ.”
Người đàn ông phong độ ấy, không hiểu sao lại nới lỏng vẻ mặt nghiêm nghị khi nhìn thấy tôi.
Nghiêm nghị! Thật ngầu! Nhưng mà, khóe mắt chú ấy lại hơi giống Ako thì phải!
“Cậu là Rushian, phải không?”
Huhuuhuhu!
Rõ ràng là mình đến để đối phó với stalker, vậy mà lại đụng độ bố Ako sao! Cứ tưởng đã thoát được Giáng sinh rồi chứ!
“À không phải ạ không phải cháu không phải thế ạ đúng là cháu nhưng không phải thế ạ!”
“Hideki à, con đã nói thế trước đây rồi mà.”
Mẹ Ako bật cười, vừa nói vừa che miệng “Ôi ôi, ưm fufu fufu”.
“À, phải rồi. Ako lúc nào cũng ‘Rushian-kun, Rushian-kun’ mà.”
Con bé đó nói cái gì trước mặt bố thế hả?!
Bố Ako “ha ha ha” cười lớn, rồi đứng bên cạnh tôi.
“Xin lỗi nhé, đáng tiếc là tôi phải đi làm bây giờ rồi.”
“Dạ, vâng.”
Dáng vẻ nhanh nhẹn đi giày của chú ấy trông thật lạ lùng và dứt khoát. Cảm giác như chú ấy phong độ hơn cả bố tôi nữa.
“À, phải rồi, Hideki-kun.”
Khi tôi định tiễn chú ấy ra cửa, bố Ako vỗ nhẹ vai tôi và thì thầm bằng một giọng nhỏ nhưng trầm ấm.
“Rồi sẽ có dịp, hai người đàn ông chúng ta sẽ nói chuyện tử tế với nhau.”
“Hự?!”
Chú ấy nhếch mép cười với tôi khi tôi đang giật bắn mình, rồi nói:
“Ở cái tuổi này mà kết hôn thì hơi… phải không nào? Cậu hiểu mà, đúng không?”
Tôi nghĩ, nụ cười ấy ẩn chứa một sự đáng sợ không hề nhỏ. Nhưng với tôi, chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa. Ngay khi nghe thấy câu ấy, tôi đã nắm chặt tay chú ấy bằng tất cả sức lực.
“Đúng không ạ?!”
Chỉ cần nghe câu nói vừa rồi, cơ thể tôi bỗng nhẹ bẫng như vừa thoát khỏi trạng thái hóa đá. Đúng rồi, đúng là như thế!
“May quá, đúng không ạ! Thật là lạ đúng không ạ! Đấy mới là suy nghĩ bình thường đúng không ạ!”
Hoan hô, người này bình thường! Là người bình thường!
Cuối cùng nhà Tamaki cũng có người đồng minh rồi!
“Xin chú hãy nói giúp cháu với ạ, hãy bảo con bé là hãy hẹn hò như những học sinh trung học bình thường đi ạ!”
“À, ừm… vậy… sao?”
“Đúng vậy ạ, cháu và Ako-san đang có mối quan hệ trong sáng – à mà thật ra trong sáng đến mức cháu còn không rõ đây có phải là hẹn hò hay không nữa, nên chú cứ yên tâm ạ!”
“…À thì, nói sao đây nhỉ…”
Nghe lời tôi nói, bố Ako nhìn tôi với vẻ mặt như đang nhìn một thứ gì đó rất hoài niệm.
“Chúng ta sẽ có mối quan hệ lâu dài đấy nhỉ.”
“Hả?”
“Tôi rất mong chờ đến ngày được uống rượu cùng cậu.”
Nói xong, chú ấy nắm lấy chiếc cặp lớn và lần này thì đi hẳn.
…Chú ấy nói "sẽ có mối quan hệ lâu dài" với vẻ rất chắc chắn.
“Không biết tại sao lại thành ra thế nữa…”
“Con bé Ako ngày nào cũng vui vẻ là nhờ cháu đấy, chú ấy cũng cảm ơn cháu lắm.”
“Như vậy cũng nặng nề lắm ạ.”
Cứ thế này thì đúng là không thoát được rồi. Nhưng mà ở trong nhà Tamaki đầy rẫy “kẻ thù” này, có một người đồng minh thì thật đáng quý. Tôi cũng muốn một lần hỏi kỹ chú ấy rằng tại sao con bé lại trở nên như vậy. Nếu người này rủ đi chơi Giáng sinh, có lẽ tôi đã thấy vui hơn nhiều.
Không, làm thế thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
“À này Hideki, nếu mai cháu lại đến thì bác đưa chìa khóa cho cháu nhé?”
“Dạ không cần đâu ạ.”
“Tiếc nhỉ.”
“Thôi cháu không còn thời gian nữa nên sẽ đánh thức con bé dậy đại ạ.”
“Nhờ cháu nhé!”
Mẹ Ako thậm chí không có ý định đi cùng tôi. Đúng rồi, tôi cũng có chìa khóa phòng Ako mà.
Chắc là hết đường cứu chữa rồi, đúng không…
“Cốc cốc,” tôi gõ nhẹ và gọi.
“Ako ơi, đến đón rồi này!”
“…Rushian à?”
“Anh đây.”
Tôi không tự ý vào phòng là vì tôi không thể tưởng tượng nổi con bé đang ngủ trong bộ dạng nào. Thật ra tôi cũng muốn nhìn lắm, nhưng cảm giác nhìn lúc người khác mới ngủ dậy thì hơi… gian xảo.
“E he he, Rushian~”
“Dậy rồi thì chuẩn bị đi thôi!”
Trái ngược với sự đấu tranh nội tâm của tôi, giọng Ako nghe thật thản nhiên.
“Cho em ngủ thêm một ngày nữa thôi mà~”
“Không phải năm hay mười phút mà là định ngủ nốt hả…”
Nếu nghĩ đến vụ stalker thì tôi cũng muốn để Ako ngủ. Nhưng đáng tiếc là con bé không còn đủ ngày đi học nữa. Thật sự không còn đâu. Hơn nữa, nếu lại nghỉ học ngay trước lễ bế giảng, con bé sẽ bị đánh giá là thiếu tinh thần học tập và thành tích học kỳ ba cũng sẽ bị ảnh hưởng. Vì tương lai của Ako, chúng tôi phải bảo vệ con bé và bắt nó đi học.
“Chỉ cần đi học hôm nay và ngày mai là xong thôi, cố lên nào.”
“Nếu Rushian ôm em thì em sẽ cố gắng ạ~”
…Muốn tôi ôm à.
Được thôi, cứ ôm đi vậy.
Tôi nắm tay nắm cửa phòng, thấy nó không hề khóa nên cứ thế mở ra. Bên trong đúng là bừa bộn. Thú nhồi bông rơi vương vãi, sách vở mở tung, rồi cả cuộn len cũng lăn lóc.
Nhưng tôi lại được bao trùm bởi mùi hương thoang thoảng của Ako, cảm giác này vẫn khiến tôi tim đập thình thịch. Phòng con gái thật đúng là gian lận mà, lúc nào cũng thơm tho. Ước gì có nước hoa mùi phòng con gái nhỉ.
“Ưm~, Rushian~”
Ako đang vươn vai nằm dài trên giường. Con bé mặc bộ đồ ngủ mỏng và cứ thế lăn lóc trên giường. Có điều hòa nên không sao, chứ không thì dễ cảm lạnh lắm.
“Thôi nào, dậy đi thôi!”
Tôi cẩn thận để không chạm vào chỗ nhạy cảm, rồi lay lay con bé. Bàn tay tôi bị Ako nắm lấy.
“Ưm~ nhữ~”
“Không! Oái!”
Bị kéo rồi!
Hơn nữa tôi còn bị kéo một vòng, xoay tròn, thế là Ako nằm đè lên người tôi!
“Ôm~ chặt~, ôm~ chặt~…”
“Ako dừng lại! Đứng im! Về chỗ! Cái này không được! Tôi bị kẹp rồi!”
Mặt tôi bị kẹp vào cái ấy của Ako! Bị ép chặt! Bị bóp chặt!
Mình vừa nói là mối quan hệ trong sáng mà! Tự nhiên lại thành ra không trong sáng thế này!
“Nói gì thì nói, dậy đi đồ ngốc! Sắp muộn thật rồi đấy!”
Ngay khi tôi nói đến chữ “muộn”, mắt Ako bỗng mở to.
“Ch, cháu không muốn đi học muộn ạ!”
“…Hóa ra là thà muộn còn hơn nghỉ học à.”
Đi học muộn thì sẽ bị chú ý nhiều lắm mà.
“…Ơ, Rushian?”
“Anh đây.”
Không biết là do mơ màng hay hành động trong vô thức. Ako chớp mắt liên tục nhìn tôi, rồi thốt lên kinh ngạc.
“…Chẳng lẽ chuyện chúng ta sống chung không phải là mơ sao?!”
“Xin lỗi nhưng đó là mơ đấy.”
“Auuuu…”
“Đừng có ủ rũ nữa. Mà thôi ôm đầu tôi đi, tôi không chịu nổi nữa rồi!”
Ngực! Ôi, ngực của em ấy! Ngực áp vào mặt mình! SAN giảm thê thảm!
"Nhịn nhục là hại thân lắm đó ạ!"
"Nếu anh mà không nhịn nữa thì cả hai đứa mình cùng rủ nhau "game over" cuộc đời đấy!"
Tưởng tôi nhịn vì ai hả! Thật là!
"Ưm... được rồi, em dậy đây..."
Ako dịch người ra khỏi đầu tôi một chút, lắc lắc cái cổ như muốn quăng hết buồn ngủ đi.
Cô bé chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh, nên trước mắt tôi cứ lồ lộ, đung đưa đủ thứ, khiến tôi vô thức phải quay mặt đi.
Khi Ako thoáng nhìn quanh phòng, cô bé chợt sững người.
"...Rushian, anh có thấy không?"
"Không, anh không thấy. Gần quá nên không nhìn rõ."
Tại nó dí vào mặt mà!
"Không phải, em hỏi trong phòng cơ, anh có thấy không?"
"...Có gì đó mà em không muốn anh thấy sao?"
Tôi đến đây bao nhiêu lần rồi, mấy thứ kỳ cục ở đây tôi biết gần hết mà?
"Ít nhất là mắt anh chỉ thấy mỗi Ako đang ngủ thôi, chứ không nhìn phòng đâu."
"Vậy, vậy thì tốt rồi ạ!"
Ako lại ôm chặt lấy tôi, rồi cứ thế kéo phăng tôi đứng dậy.
Ơ, khoan đã, hơi đau, cái cổ mềm mại của tôi bị kéo dài ra rồi!
"Chết cha, ơ ơ ơ ơ!?"
Cứ thế bị kéo lê đi,
"Em đi chuẩn bị ngay đây ạ!"
Tôi bị hất văng ra khỏi phòng cái "phịch".
Cái cách đối xử với tôi như vậy, có phải là tệ quá không?
Không, không tệ đâu, mềm mềm ấm ấm sướng ghê.
"...Nói về lợi và hại, thì có lẽ là có lợi hơn."
Tôi xoa xoa cái mông đau điếng vì va vào sàn gỗ, tự dưng lại thấy hơi vui vui.
"............?"
Bỗng dưng, tôi cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình.
Chắc không phải có kẻ bám đuôi đâu nhỉ, tôi nhìn về phía cầu thang thì thấy.
"Ừm phư phư phư phư."
Mẹ tôi đang tươi cười nhìn về phía này.
"Cố lên con trai."
"...Dạ vâng."
"Trời lạnh quá nhỉ?"
"Giờ là sáng mà."
"Tay em run rẩy quá."
Cái sự run rẩy đó hình như không phải vì sợ kẻ bám đuôi... tôi thấy nhẹ nhõm một chút.
Nhưng quầng thâm dưới mắt Ako thì lại tệ hơn hôm qua nhiều.
Liệu cô bé có ngủ đủ giấc không nhỉ?
Hôm qua, Ako chẳng làm gì trong LA cả, mà phần lớn thời gian chỉ ngồi ở nhà tôi thôi.
"Em có khỏe không?"
"Em vẫn ổn ạ. Còn bốn ngày nữa, em sẽ cố gắng đến phút cuối cùng."
"Cứ hai ngày nữa là... không ổn đâu, thật đấy."
"Ehehe..."
Ngày 20 tháng 12.
Hôm nay là buổi học cuối cùng, ngày mai là lễ bế giảng.
Chỉ cần xong hết mấy chuyện đó là có thể thoải mái "chôn mình" ở nhà rồi.
"Nhưng Ako, em không đeo găng tay sao?"
"Em có mang găng tay đi cũng y như rằng, chả mấy chốc là quên ở đâu mất tiêu à."
"Nói cứ như mấy cái găng tay bí ẩn bị vứt lăn lóc ven đường ấy."
"Đúng đúng, kiểu như vậy đó."
Kiểu thoải mái vứt găng tay như thế là không được đâu.
"Vậy mấy món trang bị mà em đáng lẽ phải có nhưng lại biến mất cũng rơi lung tung kiểu đó à?"
"Cái đó là do em không sắp xếp đồ đạc thôi, chắc là mấy nhân vật phụ đang giữ hộ đó."
"Cũng có lúc em cho mượn xong rồi quên mất tiêu ấy chứ."
"Cho mượn vật phẩm là phải ghi chú lại cho cẩn thận chứ..."
Trong game online cũng có nhiều vụ "mượn chùa" lắm đấy. Phải cẩn thận mới được.
"Haizz..."
Ako thở ra một luồng hơi trắng vào hai bàn tay.
Nhìn đôi tay cô bé lạnh lẽo đến tội nghiệp, tôi vô thức đặt tay mình lên tay cô bé.
"Rushian?"
"Nè, nắm tay đi."
Tôi đan các ngón tay vào nhau, nắm chặt tay cô bé.
Nhưng bị người khác nhìn thấy nắm tay thì ngại chết đi được—À đúng rồi, giấu đi.
Tôi giữ nguyên tay đang nắm, cho vào túi áo khoác.
Cái túi nhỏ bé lấp đầy bởi tay tôi và tay Ako, các ngón tay đan xen vào nhau, ấm áp hơn tôi tưởng rất nhiều.
"Oa, ấm quá."
"Hơn nữa, cái cảm giác này là sao nhỉ, đúng chuẩn dân 'rich kid' tình yêu luôn."
"Em thấy như đẳng cấp của mình tăng lên vậy."
Dù Ako vẫn có vẻ buồn ngủ và hơi thiếu sức sống, nhưng nụ cười này của cô bé thì vẫn như mọi khi.
†††††††††
"Hiện tại thì vẫn chưa bị làm gì nữa phải không?"
"Chỉ có lá thư đó thôi ạ."
Giờ nghỉ trưa, chúng tôi mượn phòng Hội học sinh để họp.
Mấy thành viên chính thức của Hội học sinh đang ở đâu nhỉ? Hình như tôi nhớ có bỏ phiếu tín nhiệm mà.
...Phòng Hội học sinh mà giờ nghỉ trưa lại có mỗi một mình Hội trưởng ngồi với vẻ mặt cau có như thế, thì làm gì có thành viên nào khác dám đến chứ.
"Ưm, tôi cứ tưởng Ako sẽ bị làm mấy chuyện tệ hơn chứ."
"Như trong cái đồng nhân kia hả?"
"Đúng y như trong cái đồng nhân đó!"
"Mà bị làm y như trong cuốn truyện đồng nhân đó thì nguy to rồi còn gì!"
Đừng có vừa nói vừa bắt chước làm gì!
Segawa với Ako đều thiếu cảnh giác quá đi mất!
"Ừm, nếu thế thì cuốn sách sẽ mỏng đi đấy."
Đừng nói như kiểu đang nói về một trái tim nhiệt huyết đang bùng cháy chứ.
"Có lẽ nào, cô ta đã bỏ cuộc rồi không?"
"Đã mất công tìm hiểu đến tận nhà mà bỏ cuộc trong chớp mắt thì không thể nào đâu."
"Đúng, đúng thế ạ."
A ha ha, Ako cười bối rối nói.
"Lúc đầu thì chúng em đã tranh giành Rushian, nhưng rồi cũng cùng nhau làm nhiệm vụ, cùng đi ngục tối nữa. Cảm giác như một đối thủ đáng gờm, nên em không có ấn tượng xấu gì mấy."
"Cái đó thì tôi hiểu phần nào."
Họ đâu đến mức bất hòa đến mức phải làm như vậy.
Làm sao mà tâm trạng lại thay đổi đến mức gửi ra những lá thư đe dọa thâm hiểm như thế này chứ?
"Kẻ bám đuôi vốn không phải loại đánh nhanh thắng nhanh, không được phép lơ là. ...Nhưng mà lại là chuyện ngay trước Giáng sinh. Bên ta cũng khó mà đoán được. Có lẽ cô ta không có ý định tấn công trực tiếp."
"Hôm nay có khi nào, Ako bị 'Direct Attack' vào máu không!"
"Đừng mà, em chết mất."
Ako nước mắt lưng tròng lắc đầu.
Ako vốn đã như thể đang ở vạch 0 máu rồi mà.
Nhưng tại sao lại có chuyện Shushu ghét Ako đến mức khủng khiếp, phải ném thư quấy rối vào nhà vậy nhỉ?
"Anh chỉ nghĩ đến chuyện mình đã nói về việc Ako và anh thân thiết cả ngoài đời thôi."
"Hay là người ngoài đời của cậu mới là mục tiêu? Có khi nào cô ta trúng tiếng sét ái tình với cậu không?"
"Đâu có!"
Mỹ nam nào vậy trời.
Riêng tôi thì không đời nào có chuyện đó.
"Cậu không thể biết được những gì loại người chỉ muốn 'net-love' ngoài đời nghĩ đâu nhé?"
"Thế à, vậy là tôi đang bị loại người chỉ muốn 'net-love' ngoài đời nhắm tới sao..."
Trong khi tôi là đàn ông. Tôi là đàn ông mà.
"Thế mà cũng có loại phụ nữ muốn 'net-love' ngoài đời thật đấy nhỉ. Cứ tưởng chỉ có đàn ông thôi chứ."
"Gì vậy Rushian, cái đó mới là thiếu cảnh giác đấy nhé?"
Hội trưởng cười khẩy một cách khó hiểu, nói như thể đó là chuyện của chính mình.
"Một người phụ nữ đã ngoài ba mươi, chưa có chồng, chỉ biết chơi game online, lại nhắm vào một người đàn ông trẻ tuổi hơn, chưa có kinh nghiệm tình trường, để rồi dụ dỗ anh ta trong buổi offline và thành công kết hôn—kiểu 'net-get' mới này, gần đây cũng đang rất phổ biến đấy."
"Thật á!?!"
Có thật không!? Có cái loại chuyện đó thật ư!?
Nói vậy... tôi đang bị người lớn tuổi hơn nhắm tới sao!?
"Nghĩa là... Shushu-san nhân vật em gái kia, thực ra là một người phụ nữ đã ngoài ba mươi."
Ako mặt mày tái mét nhìn tôi.
"Tìm kiếm Nishimura từ huy hiệu và trang trường học, rồi tiếp cận..."
Segawa trông có vẻ khoái chí quay mặt về phía tôi.
"Đe dọa Ako-kun, chia rẽ hai người, rồi thừa lúc tâm hồn tan nát mà tiếp cận..."
Hội trưởng cũng cười tủm tỉm.
Tất cả đồng thanh nói.
"Direct Attack vào Rushian!"
"Đừng mà, em chết rồi đây."
Cảm giác như đầu đang bị đập "thình thịch" vào bàn vậy.
Chết tiệt, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy Internet thật đáng sợ, khi chính mình trở thành nạn nhân.
"Sao mà họ lại tàn nhẫn thế chứ! Gặp nhau trên mạng rồi đòi kết hôn ngoài đời! Cái kiểu làm ăn gì mà bẩn thỉu thế không biết!"
Ako phùng mang trợn má giận dữ.
Đến mức mà nếu trong game thì chắc là cảm xúc giận dữ đã bay tán loạn rồi.
Nhưng mà cái lời cô bé vừa nói đó, hình như lại chính là cái "gậy ông đập lưng ông" dành cho Ako thì phải...
"Con bé này ném boomerang đỉnh thật đấy nhỉ…"
"Thôi nào, đừng nói nữa!"
"…………Sao mà, càng nói em càng thấy đau lòng thế này."
"Đừng có mà buồn rầu thế chứ!"
Đừng nghĩ linh tinh nữa!
"Nhưng tôi biết tỏng rồi. Cái người này, nhìn cái kiểu là biết: 'Thu nhập zero đồng, cưới về chỉ muốn làm nội trợ, sở thích mỗi game online' – không trật đi đâu được!"
"Không được đâu Rushian! Cưới người như thế thì anh khổ chết!"
Ako hăng hái nói vậy, nhưng...
"Cái profile đó, chẳng phải là của Ako sao?"
"Ơ, lộ rồi à?"
Segawa thè lưỡi "tehe-pero" ra trêu, Ako lập tức xoay ngoắt thái độ, mặt tươi rói.
"Đúng rồi đó Rushian, mình cưới người như vậy đi!"
"Lý luận của em lủng củng quá đấy."
"Lật mặt nhanh thật đấy chứ!"
Cổ tay Ako lúc này đã mềm oặt rồi.
"Dù nói nghe có vẻ dễ dàng, nhưng Rushian cũng đừng lơ là cảnh giác nhé."
"Ơ, anh vẫn luôn để mắt đến Ako mà?"
Không không, tôi đang lo cho Ako đấy chứ?
Chính vì thế nên tôi mới đi đón đi đưa em ấy về nhà mà.
"Không phải vậy. Chỉ là ban đầu Ako bị đe dọa thôi, nhưng khả năng Rushian bị tấn công trực diện vẫn rất cao. Cậu phải cẩn thận an toàn cho bản thân đấy."
"Ôi, ôi trời, hóa ra mình cũng nguy hiểm à…"
Bị Shushu (35 tuổi, tự xưng là em gái) tấn công trực diện… Sợ quá! Sợ chết khiếp!
"Ghét quá đi mà, em không thích người lớn tuổi đâu."
"Không thích người lớn tuổi sao?"
"Không phải là không thích, nhưng mà bằng tuổi bố em thì chịu."
"À ra thế, vậy là chênh lệch một tuổi thì chấp nhận được chứ gì."
Đừng có vui vẻ một cách kỳ cục như thế chứ.
Trong lúc mải chuyện, giờ ăn trưa đã kết thúc.
Trường Cao trung Maegasaki vẫn học hết buổi cho đến sát ngày bế giảng.
Thế nên, dù tan học là tôi đi về ngay, nhưng xung quanh cũng đã nhập nhoạng tối rồi.
Nói tóm lại, nếu có kẻ theo dõi, việc đi về sẽ hơi đáng sợ.
Người đi lại cũng đông, vừa về vừa cảnh giác thì mệt mỏi lắm.
"...Được rồi, có tin nhắn từ Segawa. Khu vực cổng chính đã an toàn. Về thôi!"
"Cảm ơn hai bạn!"
"Cái đó thì phải cảm ơn hai cậu ấy chứ."
Vì sợ bị đợi ở cổng trường, nên tôi đã nhờ hai bạn ấy đi kiểm tra trước xem có ai khả nghi không. Sau khi xác nhận an toàn, chúng tôi mới bắt đầu xuất phát.
Thế nhưng, Segawa cũng chỉ kiểm tra giúp đến ga thôi, còn từ đó thì không thể đi cùng được nữa.
Hơn nữa, trên tàu điện cũng đáng sợ. Hai đứa đứng nép vào một góc, đảo mắt nhìn khắp nơi trong khi chờ đến ga, khoảng thời gian khó chịu cứ thế kéo dài.
Lúc xuống tàu thì trời đã tối om rồi.
Xung quanh nhà Ako là khu dân cư, nhiều nhà còn tự trang trí đèn lấp lánh.
Khắp nơi, những ngôi nhà rực rỡ ánh đèn Giáng sinh, đẹp lung linh.
Vậy mà, chẳng thể nào cảm thấy một chút ấm cúng, dễ chịu nào.
"Đẹp vậy mà, sao cứ thấy đáng sợ nhỉ."
"Nghĩ đến việc có khi ai đó đang ẩn nấp sau ánh sáng kia là thấy rờn rợn rồi."
Sợ nhất là bị mất tập trung.
Sợ nhất là có chỗ cho người ta ẩn nấp.
Cứ có cảm giác một kẻ theo dõi mai mối đang chờ sẵn ở đó.
Đâu phải đang chơi game kinh dị đâu chứ.
"À phải rồi, em quên chưa nói, lại có tin nhắn từ chị Shushu nữa ạ."
Hử, Shushu lại liên lạc à.
"Nó viết cái gì thế?"
"Đại loại là: 'Tại cậu mà anh trai tôi bị dồn vào đường cùng, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy trông khổ sở như thế'—kiểu vậy đó ạ."
"Tao bị dồn vào đường cùng là tại mày đó chứ ai nữaAAAAAAAA"
Chẳng hiểu gì cả. Mấy người cứ thích hiểu lầm này đáng sợ thật.
Mà cô ta nhìn mặt tôi ở đâu vậy trời?
Ôi trời ơi, chẳng lẽ bây giờ cô ta cũng đang ở đâu đó quanh đây sao.
"Có lẽ sẽ chẳng có ngày nào chúng ta lại vui vẻ chơi cùng nhau được nữa nhỉ…"
"Trong cái tình cảnh này thì ai mà vui vẻ chơi đùa cho nổi chứ."
"Đây là chủ đề mới đấy. Hãy dùng nó thật vui vẻ nhé. Hãy dùng nó thật hòa thuận nhé."
"Không cần cố gượng ép biến thành chuyện cười đâu."
Chỉ vì không chơi một cách vui vẻ.
Chỉ vì không dùng một cách hòa thuận.
Nhưng Ako thì hoàn toàn bị vạ lây. Tôi đã gây phiền phức cho Ako vì chuyện của mình.
Trong game, tôi luôn làm tốt hơn thế này rất nhiều.
Có trang bị, có cấp độ, có kỹ năng chơi game, và cả những đồng đội đáng tin cậy nữa.
Nhưng ở ngoài đời, tôi chẳng có gì cả. Chỉ toàn gây rắc rối cho mọi người.
Game và đời thực là khác nhau. Khác nhau, nhưng cũng chính vì thế mà đời thực toàn những điều đáng buồn.
"Anh xin lỗi Ako, vì anh mà em bị liên lụy."
"Không phải đâu ạ, là tại em không thắng được người đó mà!"
"Không phải thất bại chỗ đó mà ảnh hưởng đâu."
Cái gì mà chuỗi nhiệm vụ liên hoàn vậy.
Đừng có thay đổi diễn biến phần sau từ một nhiệm vụ đầu game như thế chứ.
"Nếu người đó hiểu em yêu Rushian nhiều đến thế nào, thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này đâu ạ!"
"Cái người cứ hiểu lầm ấy, cô ta có vẻ là kiểu người hay bị ảo tưởng nặng lắm, chắc không dễ dàng vậy đâu."
"Ảo tưởng…"
Ako bỗng im lặng.
"Sao thế?"
"Không, không có gì ạ."
Nói nhỏ rồi, Ako mệt mỏi lắc đầu.
"Nếu cô ta không trốn tránh mà đến trực tiếp, thì chúng ta cũng có thể chứng minh tình yêu của mình mà."
"Đúng thế. Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra là được rồi."
Cứ nói thẳng ra thì có mà tôi cãi lại bao nhiêu cũng được.
Trực tiếp — ra vậy.
Trực tiếp, ư.
Sau khi đưa Ako về nhà, tôi cũng về đến nhà mình.
Dù không có hoạt động câu lạc bộ, nhưng đường đi rất vòng vèo, lại còn ngồi lại uống trà ở nhà Ako nữa.
Thế nên, nói chung cũng về đến nhà vào giờ như mọi khi.
"Con về rồi đây!"
"À, anh trai."
Bước vào phòng khách, Mizuki, đứa em gái dạo này tôi hay gặp ngồi trước máy tính xách tay, lo lắng quay sang nhìn tôi.
"Trông anh có vẻ mệt, anh ổn chứ?"
"Anh đâu có mệt bằng Mizuki đâu."
Tôi chỉ mệt vì căng thẳng tinh thần do kẻ theo dõi ảo tưởng (35 tuổi, tự xưng là em gái) thôi.
Tôi cười nói rằng em đang cố gắng học hành đó à, nhưng Mizuki vẫn không giấu được vẻ mặt lo lắng.
Tôi không muốn để con bé phải lo lắng vô ích.
"...Không, đợi đã."
"Sao thế, anh trai?"
Tôi bị kẻ theo dõi đeo bám, và Ako nhận được thư đe dọa.
Thế thì chẳng lẽ gia đình cũng có nguy hiểm ư…!
"Này, Mizuki, dạo này em có thấy người nào lạ không?"
"Người lạ? Ngoài anh ra ấy ạ?"
"Anh vui vì em đã trưởng thành mạnh mẽ như vậy, nhưng không phải vậy đâu."
Đừng có nói mấy câu đó với vẻ mặt nghiêm túc như thế chứ.
Tôi ho khan một tiếng, rồi nói tiếp:
"Thật ra… anh hình như đang bị một kẻ theo dõi đó."
"Vâng, em biết mà."
"Anh biết em khó tin, nhưng là thật đó."
"Em bảo là em biết mà."
"...Hả?"
Ơ, mình đã kể rồi à?
"Anh bị một kẻ hiểu lầm kỳ cục theo dõi đúng không? Cái người anh gặp trong game online ấy."
"Đúng rồi đúng rồi. À, hóa ra em biết rồi à."
Thế thì dễ nói chuyện rồi.
Thế nên, tôi nghiêm túc nói:
"Anh nghĩ không có gì đâu, nhưng lỡ như em bị liên lụy thì khổ lắm. Có chuyện gì thì phải nói ngay cho anh biết nhé."
"Vâng, em biết rồi."
"Xin lỗi vì đã làm phiền em."
Mizuki ngoan ngoãn gật đầu. Con bé tốt thật, ừm.
Là một người anh, tôi không thể để em gái mình bị liên lụy.
Tôi quyết tâm mạnh mẽ rằng mình nhất định phải giải quyết mọi chuyện.
"Nhưng mà không sao đâu anh trai."
Phớt lờ quyết tâm của tôi, Mizuki hào hứng giơ hai tay lên và nói:
"Em sẽ lo liệu tất cả! Cứ để đó cho em!"
"Sao lại thế!"
Chuyện gì đã dẫn đến cái kết này vậy!
Cái tinh thần "người anh cả" đang hừng hực trong tôi thì sao đây hả em!
"Đây là chuyện của anh, anh tự lo được mà!"
"Nhưng mà anh hai ơi, anh nói thẳng thừng với con gái được không? Lỡ mà bị người ta làm nũng thì có khi anh lại mềm lòng xuôi theo đó thôi?"
"...Đâu, đâu có chuyện đó!"
"Mỗi lần anh hai để cái mặt đó là y như rằng nói dối không à..."
"Đừng có phán xét qua vẻ mặt chứ, đừng dựa vào cử chỉ hay cách nói mà!"
Cả khuôn mặt thế kia thì giấu làm sao được chứ.
Đúng là đồ em gái mà.
"Vả lại, em nghĩ khi anh đang nói chuyện lo lắng cho em mà anh nói 'cứ để anh lo' thì em sẽ tin mà giao phó à? Lỡ em có chuyện gì thì sao hả?"
"...Anh lo cho em nhiều đến thế sao?"
"Đương nhiên rồi, em là đứa em gái duy nhất của anh mà."
Dù trong game có một "cô em gái tự xưng" (35 tuổi độc thân) thật.
"Với cả, anh thật sự định giải quyết dứt điểm chuyện này. Giáng sinh này anh ở bên Ako mà."
"...Với Ako-san ạ?"
"Ừ. Thế nên anh phải giải quyết cho xong xuôi."
Anh không muốn đón một Giáng sinh vui vẻ mà cứ phải lo nghĩ về cô Ảo Muội đó.
Trước đó anh phải nói cho rõ ràng, để có thể ăn chơi tiệc tùng mà chẳng phải bận tâm gì.
"À, ra vậy, Giáng sinh này..."
"Ừm," Mizuki gật đầu, nở nụ cười nhìn tôi.
"Em hiểu rồi, em tin anh hai và sẽ giao phó cho anh đó."
"Được, anh sẽ giải quyết đâu vào đấy mà."
"Nhưng mà... À, Giáng sinh này anh hai không ở nhà nhỉ."
"Anh hai đã lớn rồi, đã là học sinh cấp ba rồi mà."
"Ế...?"
Tôi cười ha hả, nhưng Mizuki thì ngược lại, cau mày đầy lo lắng.
"Thật sự vẫn lo cho anh quá... Hay em đi xem thế nào nhỉ..."
"Nói bậy bạ gì đấy!"
Thôi nhé, tôi rời phòng khách.
...Khoan đã, hình như.
Bước đi trên hành lang lạnh lẽo để về phòng mình rồi tôi mới nhận ra.
Chuyện Ako, hình như tôi chưa từng kể cho Mizuki nghe thì phải?
Chắc là chưa, nhưng mà tôi cũng đâu có giấu, Mizuki biết cũng không có gì lạ.
Chuyện hộp cơm thì bố mẹ biết rồi, chắc Mizuki nghe từ đó chăng.
Vừa nghĩ tôi vừa lên cầu thang, vào phòng và bật máy tính.
Tôi khởi động LA cũng là để báo hiệu mình còn sống. Tôi chọn nhân vật quen thuộc của mình.
"Mình sẽ giải quyết dứt điểm chuyện này. Đúng, trực tiếp!"
Chuyện này là do Ako nói, tôi mới nghĩ ra.
Chỉ cần nói thẳng với Ảo Muội là được rồi.
Cũng như việc Ảo Muội đã gửi tin nhắn riêng cho Ako, tôi cũng sẽ gửi tin nhắn riêng phản đối Ảo Muội.
Chuyện tôi và Ako đang hẹn hò nghiêm túc đến mức nào── À, thật ra về mức độ "nghiêm túc hẹn hò" thì chắc còn nhiều ý kiến trái chiều lắm, nhưng tóm lại, đó không phải chuyện để một người nhầm lẫn tự xưng là em gái (35 tuổi độc thân) có thể nói này nói nọ được.
Và tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể chấp nhận được người hơn mình nhiều tuổi như vậy.
"Được rồi, từ danh sách bạn bè gửi mail... Ơ?"
Định gửi tin nhắn riêng nên tôi kiểm tra danh sách bạn bè── Thấy rồi!
Nhân vật Ảo Muội, người đã bị ép buộc kết bạn trong sự kiện, đang hiện trạng thái trực tuyến.
Đúng lúc quá. Không còn cách nào khác, phải nói thôi.
Không thể để cô ta gây phiền phức thêm nữa. Mình phải bảo vệ Ako!
Trực tiếp đối đầu!
◆Rushian: Ảo Muội, cô đó à?
Tôi gửi tin nhắn riêng, và lập tức có phản hồi.
◆Ảo Muội: À, anh hai
Vẫn là một nhân vật quá đỗi bình thường.
Nói chuyện thế này thì chỉ là một người nhầm lẫn mà thôi── nhưng nghĩ đến việc đây là một kẻ theo dõi đã ngoài ba mươi thì không thể tha thứ được.
Điều tôi cần nói đã định sẵn rồi.
◆Rushian: Này, chuyện của Ako ấy mà...
Tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết khí thế, gõ bàn phím.
◆Ảo Muội: Ừm, tôi sẽ không làm gì Ako-san nữa đâu
◆Rushian: Cô đừng có làm mấy chuyện dư thừa nữa...
Ơ?
Chuyện đó tôi còn chưa nói mà?
Sao tự nhiên lại hiểu chuyện nhanh thế?
◆Rushian: ...Cô không làm gì Ako nữa thật à?
◆Ảo Muội: Không làm nữa mà
◆Rushian: Mà nhân tiện, cô cũng không làm gì tôi chứ?
◆Ảo Muội: Không sao đâu mà. Anh không tin tôi gì cả
Ơ, ơ kìa?
Sao thế? Sao lại thế này, sao lại có chuyện đã giải quyết xong trước khi tôi kịp làm gì vậy?
Cái quyết tâm "làm chồng" của tôi biết để đâu bây giờ?
◆Ảo Muội: Nhưng nếu anh hai lại yếu đuối như trước, tôi sẽ không bỏ qua đâu đấy
◆Rushian: Không, không cần đâu!
◆Ảo Muội: Hứm!
Bên kia chỉ gửi lại những tin nhắn riêng với thái độ vui vẻ.
◆Ảo Muội: Cố gắng lên nhé, anh hai
◆Rushian: Vâng, vâng ạ
▼Ảo Muội đã thoát khỏi trò chơi▲
"Ơ, ơ kìa..."
Tôi không hiểu, tôi không hiểu cô ta chút nào.
Sao lại có cái kiểu như "trực tiếp đối đầu thì đã xong từ đời nào rồi" rồi bỏ đi gọn lẹ thế này?
Tôi đâu có trực tiếp đối đầu với Ảo Muội?
Lần trước cũng thế mà? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
◆Ako: Em đã về na-sô-i!
Cùng lúc đó, Ako xuất hiện trong kênh chat của Guild.
À, Ako dễ hiểu thế này thì tôi cũng yên tâm hơn.
Con gái cứ kiểu này thì tốt hơn nhiều...
◆Rushian: Mừng em về. ...Mà cái lời chào bí ẩn đó là gì vậy?
◆Ako: Em trộn "tadaima" và "okaeri nasai" lại với nhau đó ạ
◆Rushian: Sao em lại trộn hai cái đó lại với nhau?
◆Ako: Để không ai trả lời thì em cũng không cô đơn chứ ạ
◆Rushian: Đừng có một mình đảm nhiệm cả hai vai trò như thế! Anh sẽ trả lời mà!
Như thế thì buồn quá đi mất!
◆Ako: Rushian cũng về an toàn rồi, mừng anh về
◆Rushian: Anh về rồi. An toàn... Ừm, an toàn thì có an toàn, nhưng mà...
◆Ako: Có chuyện gì sao ạ?
Có chuyện, hay nói đúng hơn là không có chuyện gì.
Hay nói đúng hơn là chẳng còn gì cả.
◆Rushian: Vừa nãy Ảo Muội có ở đây nên anh đã nói chuyện với cô ta
◆Ako: Hả, anh nói chuyện gì ạ?
◆Rushian: Cô ta nói sẽ không quấy rầy em nữa, cũng không làm gì anh nữa
◆Ako: Eeeeeh!? Thật sự dễ dàng như thế sao!? Tại sao chứ!?
◆Rushian: Anh cũng không biết nữa...
Những người sống trong thế giới riêng của họ thì thật sự không tài nào hiểu nổi.
Biết đâu cô ta lại tìm được "anh hai" khác rồi ấy chứ.
◆Ako: Quả nhiên là Rushian có khác, những gì tôi không làm được thì anh lại làm một cách dễ dàng này nọ các kiểu!
Ako vừa nói vừa giơ nắm đấm ăn mừng ba lần liền.
◆Rushian: Đừng có dùng những thứ không nhớ rõ làm trò đùa một cách mơ hồ như thế chứ
◆Ako: Vì nó dài quá nên em không nhớ rõ...
Tuy hay gặp đó, kiểu không nhớ rõ nên cứ thế dùng đại.
Mà thôi, tốt rồi, giờ thì có thể yên tâm đón Giáng sinh.
Quà cũng đã chuẩn bị xong xuôi cả.
◆Ako: Vậy thì, giờ chỉ còn việc cố gắng để kịp thời gian nữa thôi nhỉ...
Ako nói vậy.
◆Rushian: Em đang cày cấp à?
◆Ako: Đúng hơn là làm nhiệm vụ ạ
◆Rushian: Anh giúp một tay nhé?
◆Ako: Không ạ, em sẽ tự mình cố gắng! Anh cứ chờ xem!
Có chuyện gì mà Ako đang cố gắng lắm thế nhỉ.
Ako lại từ chối sự giúp đỡ của tôi và muốn tự mình hoàn thành, là chuyện gì vậy ta?
Có lẽ là nâng cấp kỹ năng sản xuất? Chỉ có cái đó là không hiểu sao Ako lại tự mình làm mà chẳng nói gì với tôi cả.
◆Sette: Yahho-hho~
◆Rushian: À, Sette-san chào buổi tối
◆Sette: Rushian-kun, yahho-hho~
Cô ấy giơ một tay lên và chào thật to.
◆Rushian: Lời chào đó không hợp thời và cũng không được phổ biến đâu ạ
◆Ako: Yahho-hho~
◆Rushian: Đừng có nhiều người dùng thế chứ!
◆Sette: Tôi cũng không định làm nó phổ biến đâu... Mà sao thế? Trông cậu vui vẻ nhỉ?
◆Rushian: Cháu vừa có chút chuyện tốt ạ
Vừa nói chuyện đó thì một tin nhắn hiện lên.
Trang chủ được cập nhật. Thông báo bản cập nhật.
◆Sette: Ồ, cập nhật rồi à. Nhanh thật đấy
◆Rushian: Chắc là gần đến thời điểm nên sớm hơn một chút. Nội dung là gì nhỉ?
Sự kiện cuối cùng là── À, ra vậy.
Legendary Age, sự kiện Giáng sinh cuối cùng.
◆Ako: Giáng sinh, Đại hội tỏ tình...


0 Bình luận