Quyển 4
Chương 3: Đối thủ cuối cùng - Sự tái sinh của Alleycats
0 Bình luận - Độ dài: 12,848 từ - Cập nhật:
◆Rushian: Nói tóm lại là nhờ vả vào cô cả đấy nhé!
◆Neko Hime: Sao lại thế chứ meo!? Giờ Neko Hime phải làm gì đây meo!?
◆Rushian: Chuyện đó tôi giao phó hết cho Neko Hime. Dù sao thì cứ cố gắng xoay sở đi nhé.
◆Neko Hime: Giao toàn bộ trách nhiệm thế này meo!
Neko Hime ra vẻ ngạc nhiên đến sững sờ, nhưng tôi chẳng quan tâm đâu.
◆Aprikotto: N-như thế có ổn không Rushian?
◆Rushian: Ổn chứ. Chuyện mình không làm được thì cứ giao cho người khác! Không thể thì cứ là không thể, biết làm sao được!
◆Aprikotto: Thật là như thế sao…?
Đại khái thì, nếu là Neko Hime thì thế nào mà chẳng xoay sở được.
Ngày hôm đó, tôi cùng Hội trưởng đến chỗ Biệt đội Hộ vệ Neko Hime. Có vẻ Hội trưởng đã nhận định rằng Hội này có mục đích chiến đấu quá đặc biệt, không phù hợp cho việc làm lính đánh thuê. Nhưng nếu không phải vì lợi ích tiền bạc mà là để nói chuyện thông thường, thì chẳng có nơi nào dễ dàng hơn chỗ này.
Ngài Cloud, người phụ trách đàm phán, nói với vẻ mặt khó tả:
◆Cloud: Nếu Neko Hime-sama đã nhờ thì chúng tôi có thể tham gia, nhưng chúng tôi sẽ có lợi ích gì từ việc đó?
◆Rushian: Neko Hime sẽ gia nhập Biệt đội Hộ vệ Neko Hime của mấy người.
◆Cloud: Thật sao!?
Một lượng lớn trái tim bay vút lên trên đầu ngài Cloud!
◆Cloud: Tốt lắm, các anh em cũng nghe rồi đó! Từ giờ Biệt đội Hộ vệ Neko Hime chúng ta sẽ nằm dưới sự chỉ huy của Alley Cats!
◆Neko Hime: Khoan đã meo, tôi chưa nói gì hết meo! Tôi không đồng ý gia nhập meo!
◆Neko Hime: Mấy người không thấy việc Neko Hime gia nhập Biệt đội Hộ vệ Neko Hime nhìn quá thảm thương sao meo!?
◆Cloud: Đó cũng là một vị thần.
◆Neko Hime: Không nói lý lẽ được gì hết meo!
◆Rushian: Thế là ổn thỏa rồi.
◆Aprikotto: Liệu như vậy có ổn không?
◆Rushian: Ổn chứ. Thực ra thì ai cũng chỉ muốn tìm một lý do để cùng nhau vui chơi mà thôi. Chỉ cần nói: "Nếu thắng thì Neko Hime sẽ gia nhập hội chúng ta, cố gắng lên nhé!" là đủ rồi.
Để thúc đẩy người khác, không cần phải tốn nhiều tiền đâu.
Đặc biệt là trong game online.
◆Rushian: Chi tiết đàm phán thì cứ giao hết cho Neko Hime. Được rồi, tiếp theo nào.
◆Kuro no Majutsushi: Liên minh sao.
◆Aprikotto: Ừm.
◆Rushian: Phải vậy. Trận công thành tuần này bằng mọi giá chúng tôi phải thắng.
◆Kuro no Majutsushi: Ưm…
Điểm đến tiếp theo là chỗ của ngài Kuro no Majutsushi đáng tin cậy. Bằng mọi giá, tôi muốn thương lượng được với Hội của anh ấy.
Mọi người trong Biệt đội Hộ vệ Neko Hime tuy quả thực rất mạnh, nhưng không phải là lực lượng có thể đối đầu trực diện với các hội PVP (Người chơi đối đầu Người chơi) lớn. Ngay cả khi đối thủ là hội tầm trung, phòng thủ vẫn rất chật vật, và lần trước chúng tôi cũng dễ dàng bị lấy lại. Hơn nữa, vì không phải là một hội PVP chính thống, nên vào trưa Chủ Nhật cũng có những người ra ngoài bình thường, số lượng thành viên tập hợp cũng không ổn định.
Vẫn chưa thể nói rằng cơ hội chiến thắng của chúng tôi là cao.
◆Kuro no Majutsushi: Hội TMW chúng tôi cũng không phải đang có một trận chiến dễ dàng gì. Chúng tôi đang phải chịu áp lực nặng nề từ ‘Môn Phiệt Quý Tộc’ – kẻ đang trấn giữ Đại pháo đài Granberg. Xin lỗi, nhưng chúng tôi không có đủ quân số để viện trợ cho các bạn.
◆Rushian: Chỉ cần hai bên hứa không tấn công lẫn nhau là đủ rồi ạ.
Dù sao thì tôi cũng không định nói lớn đến mức yêu cầu viện trợ. Nếu có thể tuyên bố rầm rộ rằng "Chúng tôi đã ký hiệp ước bất khả xâm phạm!", thì đó đã là một lực lượng răn đe đủ mạnh rồi. Ký hiệp ước với riêng bên này cũng có nghĩa là chịu sự bảo hộ của họ.
◆Kuro no Majutsushi: Dù vậy, chênh lệch lực lượng vẫn còn lớn. Hội các bạn hình như chỉ có bốn người thôi phải không?
◆Rushian: Không ạ, Biệt đội Hộ vệ Neko Hime đã gia nhập dưới trướng chúng tôi.
◆Neko Hime: Nhờ mấy người hết đó meo.
◆Kuro no Majutsushi: Được rồi, tôi hiểu, chúng ta sẽ lập hiệp ước.
◆Neko Hime: Meo!?
Anh ấy trả lời ngay lập tức. Chẳng thèm hỏi ý kiến các thành viên trong hội xung quanh.
◆Kuro no Majutsushi: Vì tôi không muốn các bạn trở thành kẻ thù của chúng tôi.
Anh ấy mỉm cười nói, nhưng Neko Hime thì dựng lông lên vì sợ hãi.
◆Rushian: Haizz, Biệt đội Hộ vệ Neko Hime nổi tiếng vô ích thật!
◆Neko Hime: Không phải hội của tôi meo… Đây là tổn thất danh tiếng meo…
Nhờ vậy mà tôi được giúp đỡ đó?
◆Aprikotto: Vậy thì Hội TMW và Hội Alley Cats chúng tôi sẽ bất khả xâm phạm, như thế có được không?
◆Kuro no Majutsushi: Ừm, được thôi. Vậy chúng ta sẽ tiến hành ký kết hiệp ước nhé.
Tiến hành ký kết… nghĩa là sao ạ?
◆Rushian: Không tấn công nhau nhé, vậy là không được sao ạ?
◆Kuro no Majutsushi: Đương nhiên rồi!
Anh ấy khẳng định chắc nịch. Khi bị nói rõ ràng đến thế, tôi cứ có cảm giác mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
◆Kuro no Majutsushi: Đầu tiên, hãy mở trang web này ra.
Một đường URL được gửi đến. Tôi sao chép và mở ra, đó là trang chủ của Hội TMW của Kuro no Majutsushi.
◆Kuro no Majutsushi: Hãy nhập ID và mật khẩu vào đây, rồi đăng nhập với tư cách thành viên đồng minh. Sau đó, ở phía dưới có toàn văn hiệp ước. Vui lòng xác nhận rồi ký tên.
◆Rushian: …Hiệp ước?
◆Kuro no Majutsushi: Chỉ nói miệng thì đáng sợ đúng không?
Dù anh ấy nói vậy, nhưng vốn dĩ trong game online làm gì có cái gọi là hợp đồng hay gì đó.
◆Rushian: Nó chẳng có tính cưỡng chế gì cả, nên tôi nghĩ viết ra cũng vô nghĩa thôi.
◆Kuro no Majutsushi: Không không, nếu đã làm đến mức này mà còn phản bội thì…
Anh ấy cười tươi.
◆Kuro no Majutsushi: Sẽ có danh chính ngôn thuận để nghiền nát chứ sao?
Sợ quá!
Cái vẻ mặt đó, hoàn toàn là vẻ mặt của một kẻ đang mong "có ai đó phản bội mình đi!"
Mấy hội lớn cứ thế này nên đáng sợ lắm!
◆Aprikotto: Không, tôi hiểu mà. Đúng vậy, những điều như thế này mới quan trọng.
Ơ, Hội trưởng có vẻ vui.
Thích mấy thứ này sao?
◆Aprikotto: Điều ba trong hiệp ước này nói rằng: Không cho phép hành vi thù địch đối với các hội thành viên liên minh. Nếu hành vi đó xảy ra, hội đó sẽ bị trục xuất khỏi liên minh ngay lập tức. "Ngay lập tức" có nghĩa là sẽ không có cuộc họp nội bộ liên minh nào về việc trục xuất, đúng không? Có nghĩa là TMW có quyền đơn phương quyết định trục xuất khỏi liên minh?
◆Kuro no Majutsushi: Phư phư phư, các bạn không hài lòng sao?
◆Aprikotto: Không, tôi chỉ muốn xác nhận liệu các hội khác có biết về điểm này không thôi.
Hai người này có vẻ thân thiết ghê.
Một cặp đôi hợp với việc làm chuyện xấu xa thì cũng lạ thật đấy.
◆Rushian: Mà nói thật, một liên minh chỉ tồn tại vài ngày thì mấy cái điều khoản đấy có quan trọng gì đâu…
◆Aprikotto: Đừng nói bậy, việc vắt óc suy nghĩ mấy chi tiết nhỏ nhặt thế này mới là điều thú vị chứ!
◆Rushian: Phải vậy sao…
Người này cũng thật là rắc rối.
Dù là một dân nghiện game nhưng Kuro no Majutsushi không phải là người sẽ làm những chuyện phản bội vớ vẩn đâu.
◆Kuro no Majutsushi: À, đúng rồi. Dù không thể gửi viện quân trong trận công thành, nhưng ngoài thời gian đó thì khác nhé. Tôi có thể giúp đỡ một chút.
◆Rushian: Nghĩa là sao ạ?
◆Kuro no Majutsushi: Tối nay bọn tôi có đấu tập, nếu thích thì các bạn có muốn tham gia không?
◆Rushian: Hoan nghênh lắm chứ!
◆Kuro no Majutsushi: Tấn công còn quá sơ hở!
◆Shuvain: Nguaaaaaaa!
Ý định lao lên đã bị đọc được. Thân thể Shuvain bị ma pháp gió xé toang.
◆Rushian: Shuvain chết rồi! Đồ vô nhân tính!
◆Kuro no Majutsushi: Về lại căn cứ của ngươi đi. Ngươi cũng có vợ rồi chứ gì.
◆Ako: Em sẽ luôn, luôn chờ Rushian mà!
◆Rushian: Đó là cờ tử đó!
Trời ơi, quân địch đông đảo đã kéo đến rồi!
◆Cloud: Bảo vệ Neko Hime-sama!
Mấy người trong đội cận vệ không chỉ bảo vệ mà chiến đấu luôn được không hả?
◆Neko Hime: Tiêu diệt kẻ thù vì ta đi meo!
◆Cloud: Xông lênnnnnnnn!
Dễ bị dụ quá vậy!?
Biệt đội Hộ vệ Neko Hime cứ thế lao vào tấn công theo lời chỉ dẫn, rồi tan biến trong trận hỗn chiến.
◆ Shuvain: Hỏa lực sau khi xông lên vẫn còn thiếu… chắc phải đập hết tiền tiết kiệm ra mua cái kia thôi… Kiếm Oxxvandit…
◆ Rushian: Mang vũ khí khắc cung thủ mà xông thẳng vào thế thì có phải quá cố gắng không?
◆ Shuvain: Không làm vậy thì sao thắng được bọn chúng!
Không cần thắng đâu nhé!?
Căn bản là chúng ta không thể thắng được Guild của †Kuro no Majutsushi† đã chịu khó đấu tập với chúng ta đâu nhé!?
◆ Neko Hime: Neko Hime sắp thành nữ thần rồi meo, từ bỏ tất cả rồi meo. Sẽ mặc giáp Amaterasu meo.
◆ Rushian: Đó là cái giáp không thể tấn công được mà!
Một kiệu thần đã ra đời rồi!
Một người chỉ để người khác khiêng, còn bản thân thì chẳng làm gì cả!
◆ Ako: Giảm hiệu ứng rồi hồi phục, làm choáng rồi gây thêm sát thương, giảm hiệu ứng rồi hồi phục, làm choáng rồi gây thêm sát thương…
◆ Rushian: Tỉnh táo lại đi Ako!
Không biết là buổi tập có hiệu quả hay không nữa.
Chúng tôi đã có một khoảng thời gian tập luyện vui vẻ.
Ít nhất thì, chúng tôi đã thân thiết đến mức không còn gọi những người trong Guild của †Kuro no Majutsushi† hay mọi người trong Đội Cận Vệ Neko Hime là chỉ có quan hệ trong trận công thành sắp tới nữa.
Hãy cùng với những thành viên này mà cố gắng. Tôi muốn cố gắng. Chắc chắn sẽ cố gắng được.
Và, tôi muốn chiến thắng. Ít nhất là muốn đến mức đó.
◆ †Kuro no Majutsushi†: Cuộc chiến chính thức sắp bắt đầu rồi. Bên tôi cũng sẽ ra quân đối đầu với “Môn Phiệt Quý Tộc”. Chúc các bạn chiến thắng nhé.
◆ Aprikotto: À, chúc cả hai bên võ vận hanh thông.
Hai vị Guild Master bắt tay thật chặt.
Với cuộc chiến đang cận kề, †Kuro no Majutsushi† cũng có vẻ rất quyết tâm.
◆ †Kuro no Majutsushi†: Dù sao thì, Aprikotto-san, trang bị của bạn thật sự rất đỉnh. Đã nạp khá nhiều tiền rồi phải không?
◆ Aprikotto: Tôi chơi free mà?
◆ Rushian: Sao tự nhiên lại nói dối thế chứ!?
◆ Aprikotto: Không, tôi chơi free mà. Chơi free chẳng phải là “nạp tiền nhưng không ảnh hưởng đến cuộc sống” sao?
◆ Rushian: Cái đó không phải là chơi free đâu!
◆ Ako: Nạp nhiều tiền như thế mà không bị ảnh hưởng gì thì thật là vừa ghen tỵ vừa ghét bỏ…
◆ Rushian: Bình tĩnh lại đi Ako!
◆ Shuvain: Thôi được rồi, đi nhanh đi, còn phải bàn bạc với đội cận vệ nữa chứ.
Shuvain nhanh chóng tiến về phía Kantoru.
Sau đó, Master và Ako cũng đi theo.
Khi tôi định đi, †Kuro no Majutsushi† nói từ phía sau.
◆ †Kuro no Majutsushi†: Alley Cats định ngừng chơi PvP sau trận này phải không?
◆ Rushian: Chúng tôi làm vậy là để thắng được trong trận chiến hôm nay, nên đúng là có ý định đó.
◆ †Kuro no Majutsushi†: …Vậy sao, tiếc thật.
†Kuro no Majutsushi† tiếp tục nói, đúng như lời ông ta, với vẻ tiếc nuối thật sự.
◆ †Kuro no Majutsushi†: Tôi đã nghĩ sẽ chiêu mộ các bạn về đội của mình sau trận chiến này.
Đó thật sự là một lời mời vinh dự.
Nhưng đáng tiếc, tôi nghĩ điều đó là không thể.
◆ Rushian: À, cái đó thì chịu rồi.
◆ †Kuro no Majutsushi†: Quả nhiên là không thể sao?
◆ Rushian: Đương nhiên rồi còn gì, chúng tôi là Alley Cats mà?
Trước câu trả lời nghe có vẻ hiển nhiên, †Kuro no Majutsushi† mỉm cười gật đầu.
◆ †Kuro no Majutsushi†: Tôi đã nghĩ các bạn sẽ là lực lượng đủ mạnh ngay cả khi ở đội của tôi đấy.
◆ Rushian: …Cảm ơn ông.
Chúng tôi đã chuẩn bị, luyện tập và chiến đấu suốt mấy tuần liền.
Ban đầu, tôi cứ nghĩ là không thể.
Nhưng giờ đây, tôi đã có thể nghĩ rằng, có lẽ chúng tôi có thể thắng.
†††††††††
“Cuối cùng, cuộc chiến công thành chính thức đã cận kề. Từ giờ, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp tác chiến cuối cùng!”
“Ồn ào quá đó Master.”
“Giờ đang bận lắm meo, để sau đi meo.”
Lời lẽ đầy hăng hái của Master hướng về bản đồ tác chiến bị đáp lại bằng ánh mắt lạnh nhạt của chúng tôi.
“Master cũng mau làm hoa giả đi chứ.”
“Dù làm thế nào thì cũng ra hoa hình thù kỳ quái thôi ạ!”
“Ako, cô hậu đậu đến mức nào vậy…”
Chúng tôi cứ mải mê với cuộc chiến công thành mà quên béng mất việc trang trí phòng câu lạc bộ.
Giờ đây, khi nhận ra điều đó, ngay trước trận chiến cuối cùng, chúng tôi đang tất bật chuẩn bị cho buổi triển lãm.
“Này, Ako-chan, làm thế này sẽ đẹp hơn đó? Loại hai bông ghép thành một hoàn thành rồi~”
“Sao… sao lại đẹp đến thế này!”
“Vì nó giống như làm corsage thôi mà.”
“Co… corsage? Sabotage thì tôi lại giỏi đấy…”
“À, cái đó cũng giỏi luôn~”
Cái “sabotage” mà Akiyama nói không phải là trốn việc đâu, mà là mấy hoạt động phá hoại thì phải.
“Tôi muốn phóng to ảnh chụp màn hình cảnh tôi rạng rỡ để trưng bày nhỉ. Hay là thêm hiệu ứng đường nét tập trung cho Shuvain đi ta.”
“Segawa đang bị ép phải nổi bật hơn!”
“…Thôi, vẫn là không thêm hiệu ứng đường nét tập trung nữa vậy.”
Tôi nghĩ thế là tốt nhất.
“À, thôi được rồi, vừa làm vừa nghe đây.”
“Thế nên mới bảo anh cũng làm đi mà.”
“Vậy thì về kế hoạch tác chiến trong ngày đó.”
“…………Haa.”
Master cũng thật là tùy tiện theo ý mình.
“Kế hoạch được chia làm ba giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là chiếm được pháo đài. Hiện tại, pháo đài nhỏ Kantoru đang thuộc sở hữu của ‘Valenstein’, và mục tiêu là đoạt lại pháo đài từ tay chúng.”
“Vô lý quá.”
Segawa chán nản nói.
Đúng là nếu những người đó phòng thủ, việc chiếm lại sẽ khá phiền phức.
“Đúng vậy. Tuy nhiên, ‘Valenstein’ là một Guild lính đánh thuê cuồng chiến. Có vẻ như chúng không hứng thú với phòng thủ. Tôi cho rằng khả năng pháo đài bị bỏ trống là hoàn toàn có thể.”
“Ừm, đúng là pháo đài sẽ trống rỗng mà.”
Khi tôi nói vậy, Master hơi nghiêng đầu.
“Ừm, sao ngươi biết được?”
“Tôi hỏi rồi.”
“Hỏi trực tiếp luôn ư!?”
Có vẻ ông ta hơi bất ngờ.
Chứ đó là cách nhanh nhất còn gì.
Tôi hỏi họ có giữ pháo đài không, họ trả lời một cách bình thường luôn.
“Tôi với Ako đi hỏi thì họ bảo là ‘Phòng thủ thì chán phèo, đánh chiếm nơi người ta đang cố sức phòng thủ mới vui chứ’.”
“Bọn ngươi… không, có lẽ vì thế mà các ngươi lại được mấy người nghiện game vô phương cứu chữa quý mến vô ích nhỉ.”
Đúng là Ako có mối quan hệ xã giao cực kỳ hẹp, nhưng thỉnh thoảng khi cô ấy thân với ai đó thì lại toàn là mấy kẻ nghiện game kinh khủng. Còn tôi thì tôi không nghĩ mình như vậy đâu.
“Vậy thì giai đoạn đầu tiên của kế hoạch là chiếm lấy pháo đài trống rỗng. Có khả năng đây sẽ là cuộc tranh giành với các Guild khác. Nếu bị chiếm trước, chúng ta sẽ là bên tấn công, trong trường hợp đó, tôi sẽ nhờ Sette ra tay.”
“Vâng~”
Ồ, Master đã bắt đầu gọi Akiyama là Sette rồi sao.
Dù Master có vẻ lạnh nhạt với người ngoài, nhưng xem ra ông ta cũng đã dần dần chấp nhận chúng tôi là đồng đội.
“Ừm, nhờ cô đấy.”
Gật đầu với Akiyama, người đang làm những bông hoa giả cầu kỳ, Master tiếp tục.
“Sau khi chiếm được pháo đài, là giai đoạn thứ hai của kế hoạch, phòng thủ pháo đài. Ở đây, chúng ta sẽ phải bảo vệ pháo đài khỏi những Guild quy mô lớn. Đối thủ dự kiến là ‘Emperor Sword’.”
“Giờ thì chúng tôi sẽ không thua đâu nhỉ.”
“Mấy người Neko Hime-san mạnh lắm meo.”
Neko Hime, người đã hoàn toàn trở thành giáo chủ, đầy tự tin nói.
“Tôi cũng muốn nghĩ như vậy, nhưng trên chiến trường thì không biết điều gì sẽ xảy ra. Toàn bộ thành viên phải chiến đấu hết sức mình.”
Đúng là phải thế.
Chỉ vì chúng tôi đã thắng khi có Valenstein ở đó, không có nghĩa là chúng tôi có thể tự mình chiến thắng. Phải cố gắng hết sức mới được.
“Và giai đoạn thứ ba – phòng thủ cuối cùng. Các Guild lớn có sự chuẩn bị và phối hợp tốt, nhưng khi thời gian còn lại ít đi, chúng sẽ khó di chuyển. Thay vào đó, các Guild nhỏ thường nhắm đến pháo đài, vì vậy chúng ta sẽ đập tan chúng.”
“Guild nhỏ mà cũng chiếm được pháo đài sao?”
Segawa thắc mắc nói.
「Với một đội hình tinh nhuệ, chuyện đó hoàn toàn có thể. Họ sẽ phớt lờ tuyến phòng thủ mà xông thẳng vào, đập nát pha lê rồi thay thế bằng của mình. Chỉ cần công thành chiến kết thúc ngay khoảnh khắc đó, tòa thành sẽ thuộc về tay họ」
「Nói cách khác, nắm bắt được cơ hội cuối cùng là sẽ kiếm được bộn tiền, đúng không? Đó là chiến thuật mà bọn mình không dùng được rồi」
「Chúng ta không được phép thua」
Để tránh tham gia cuộc thi tiếp sức giữa các câu lạc bộ, chúng tôi cần một chiến thắng chắc chắn.
Kiểu cờ bạc này thì bọn tôi xin kiếu.
「Nhân tiện, Master này, có nhiều bang hội tinh nhuệ như vậy không?」
「Theo tài liệu tôi đang có, các bang hội như 『Last Days』 hay 『Rabbit's Horn』 thuộc diện đó. Đó là những bang hội Racer có khả năng đột phá vượt trội. Ngoài ra còn có──」
Cầm tờ giấy ghi chép dữ liệu trên tay, Master bỗng im bặt.
Nói đến bang hội tinh nhuệ, rốt cuộc sẽ là bang nào chứ.
Với bọn tôi lúc này, chỉ có một cái tên duy nhất hiện lên trong đầu.
「──Chuyện đó có nói cũng chẳng ích gì. Tất cả các bang hội đến đây, chúng ta sẽ nghiền nát chúng bằng mọi giá. Chỉ có vậy thôi」
「Đến đâu đánh đến đó thôi nha!」
「Cũng đúng với phong cách của bọn em đấy chứ」
「Đúng vậy, bọn em có nghĩ xa xôi gì đâu!」
Chỉ mong Ako hãy nghĩ xa hơn một chút khi sống.
「Chiến thuật là như vậy. Trận chiến cuối cùng sẽ diễn ra vào ngày mai. Chỉ còn vài ngày nữa là đến 『Lễ hội trường Saki』. Tôi mong đợi mọi người sẽ chiến đấu hết mình」
Sau khi Master kết thúc, tất cả mọi người đồng thanh hô vang: “Ooooh!”.
Thời khắc để kiểm chứng mọi nỗ lực từ trước đến nay đã cận kề.
Dù muốn hay không, sự căng thẳng vẫn cứ dâng cao.
「Thôi nào Master, nếu anh đã hài lòng rồi thì bọn em bắt đầu trang trí đây」
「……Ừm」
Mà nói vậy thôi, bọn tôi đến tận lúc nước đến chân mới nhảy như thế này thì làm gì có thời gian mà căng thẳng với lo lắng cơ chứ.
Ngày hôm sau, ngày cuối cùng.
Tất nhiên, chúng tôi tập trung ở phòng câu lạc bộ.
Không có lý do gì để không tận dụng cơ sở vật chất của câu lạc bộ Game Điện tử Hiện đại, nơi có những chiếc máy tính cấu hình vượt trội so với máy tính cá nhân của mỗi người.
Quả nhiên hôm nay cô Neko Hime cũng không than phiền gì.
「Chúng ta đã cố gắng đến thế này rồi, nhất định không được thua!」
「Muu-tan, cố gắng lên nhé!」
Dù hơi có lỗi với Akiyama-san, nhưng tôi vẫn muốn “Muu-tan” bị bỏ lại phía sau.
「Rushian, các bạn cùng lớp đã bảo với em là: ‘Mình đã cố gắng rồi nên không cần phải làm nhiều đâu’ ạ!」
「Ồ, vậy thì tốt quá rồi」
「……Đó chẳng phải là thông báo gián tiếp loại khỏi vòng chiến đấu sao?」
「Fuuuuuuhhh」
「Master, sao lại nói những lời thừa thãi như vậy!」
「X, xin lỗi」
A, lại là cái không khí quen thuộc này.
Dù là trước trận chiến thực sự, nhưng cảm giác mọi thứ vẫn bình thường như mọi ngày. Ừm, có vẻ mọi việc sẽ ổn thôi.
「Vậy thì đội hình. Trang bị sẽ thế nào?」
À, cấu hình nhân vật của tôi là...
「Khiên Karasawa Karasawa Izanami Izanami Ref Dame」
「Đột kích nhẹ Bat Bat Phạm vi Debuff Ox Archer Anti」
「Tu sĩ Karasawa Karasawa Amaterasu Rosalin Rosalin」
「LW Burst Hỏa Strike Hỏa Strike Meteo Sub chỉ định Yoro」
「PB」
「PB」
「SER」
「PB Kê」
「Kê」
Tuyệt, không có vấn đề gì cả.
「N, nói tiếng Việt đi ạ!」
Bỗng không hiểu sao Ako lại giận dỗi, mắt rưng rưng.
Gì vậy, sao lại giận chứ?
「Chẳng phải em đã luyện tập cùng anh từ trước đến nay sao, sao lại không hiểu?」
「Em không hiểu! Hoàn toàn không có chỗ nào để hiểu cả!」
Nói dối! Rõ ràng là đã bàn bạc rõ ràng rồi mà.
「Ý anh là: ‘Tôi là người chơi vai trò đỡ đòn. Tôi trang bị hai món có hiệu ứng mê hoặc gợn sóng Karasawa tăng MDEF. Tôi trang bị hai món có hiệu ứng mê hoặc lời tiên tri Izanami tăng HP. Và tôi dự định dùng phản sát thương để kết liễu đối thủ’, đấy」
Tôi vừa nói xong, Segawa liền tiếp lời:
「Ý tôi là: ‘Tôi là chiến binh cận chiến hạng nhẹ. Tôi trang bị hai món có hiệu ứng mê hoặc Battle Master tăng sức tấn công vật lý. Tôi trang bị món có hiệu ứng giảm sức mạnh diện rộng. Vì tôi trang bị kiếm Ox Bandit nên sát thương gây ra cho những kẻ tấn công tầm xa sẽ rất lớn’, đấy」
Trước sự ngơ ngác của Ako, Neko Hime-san lại tiếp lời:
「Ý tôi là: ‘Tôi là người chơi vai trò hồi máu. Tôi trang bị hai món có hiệu ứng mê hoặc gợn sóng Karasawa tăng MDEF. Tôi trang bị áo giáp Amaterasu, thứ giúp tăng khả năng kháng sát thương lớn từ các đòn tấn công cận chiến không thuộc tính nhưng bù lại không thể tấn công vật lý. Tôi trang bị hai chiếc nhẫn Rosary Ring tăng khả năng hồi máu’, đấy」
Ako quay phắt sang nhìn Master, và anh ấy nói:
「Tôi là Law Wizard. Tôi trang bị Burst Ring tăng sát thương hệ Hỏa. Tôi trang bị hai món có hiệu ứng mê hoặc Strike Damage: Flame tăng sát thương hệ Hỏa. Kỹ năng chính tôi dùng là Meteor, kỹ năng gây sát thương Hỏa. Hãy chỉ định kỹ năng phụ diện rộng, ý là vậy」
Và sau đó là:
「Kỹ năng tấn công diện rộng hệ Băng Perfect Blizzard là tốt nhất」
「Kỹ năng tấn công diện rộng hệ Băng Perfect Blizzard là tốt nhất」
「Kỹ năng tấn công diện rộng không thuộc tính Soul Energy Rain là tốt nhất」
「Perfect Blizzard, đã rõ」
Đó là những gì chúng tôi đang nói chuyện đó?
「Em xin lỗi, em hoàn toàn không hiểu gì cả」
「Uuuu, chỉ có Sette-san là đồng minh thôi, thật quá đáng mà」
「Ako-chan, cách đối xử đó có lẽ là tệ nhất đấy?」
Thôi nào, hai người đó cứ thoải mái làm theo ý mình thì có lẽ sẽ tốt nhất.
◆Neko Hime: Sắp đến giờ tập hợp rồi đó nha. Mau tập hợp đi nha
「Được rồi… Đi thôi!」
◆Rushian: Rõ
◆Shuvain: Được!
◆Ako: Vâng!
◆Sette: Vâng ạ!
◆Aprikotto: Vậy thì, Alley Cats, xuất kích!
Thời khắc của trận chiến cuối cùng. Tổng cộng ba mươi lăm người chơi đã tập trung tại một góc của Cantre.
Từ Guild 『Alley Cats』 có tôi, Ako, Shuvain, Master và tạm thời có Sette-san, tổng cộng năm người.
Từ Guild 『Neko Hime Thân Vệ Đội』, có Neko Hime-san và ba mươi người khác.
So với trước đây, tỷ lệ tham gia có vẻ tốt hơn một chút.
Tất nhiên, cách làm của chúng tôi là không bao giờ yêu cầu tham gia bắt buộc ở những nơi như thế này.
Chúng tôi cũng không hề cầu xin họ đến, nhưng dù vậy, tất cả mọi người vẫn đến.
◆Rushian: Ủa, Fine-kun không đến hả?
◆Neko Hime: Có vẻ như bé con nhà cậu ấy có hội thao nha
◆Rushian: Vậy thì… chỉ có mình tôi là tank thôi sao?
Thật rắc rối là người chơi cùng vai trò Giáp sĩ với tôi lại vắng mặt.
Vậy là trong ba mươi lăm người này, chỉ có mình tôi là Giáp sĩ thuần túy có thể dùng chiêu làm choáng.
Không không, không phải là trách nhiệm quá lớn đâu.
Có nhiều người như vậy thì bao nhiêu cũng có thể ứng phó được.
「Ako, lần này em đã phân bổ buff ổn thỏa chưa?」
「Em là chỉ huy nên đã giao cho người khác rồi ạ!」
「Gian lận!」
Cô ấy đã lợi dụng việc Alley Cats là bên chỉ huy!
「Quyền lực là để dùng như thế này mà phải không?」
「Đừng học mấy cái kỳ quái từ Master chứ!」
Thôi thì cũng được, đúng là hết nói nổi.
◆Aprikotto: Mọi người, đã sẵn sàng chưa?
Master đứng trước mặt tất cả mọi người và gõ tin nhắn vào ô chat.
◆Aprikotto: Xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người đã đáp lại lời thỉnh cầu của chúng ta mà tập trung đông đảo thế này
◆†Cloud†: Vì Neko Hime-san của chúng ta!
◆Neko Hime: Lần này quả thực ta đã nhờ vả nha! Đã nhờ vả nha! Nhưng mà, nhưng màaa!
Neko Hime-san bật khóc, và tiếng cười vang lên khắp nơi.
◆Aprikotto: ……Cảm ơn. Các thành viên Alley Cats và Neko Hime Thân Vệ Đội. Tại nơi đây, chúng ta không phân biệt bang hội
Master nhìn quanh chúng tôi, những người đang lặng lẽ lắng nghe.
◆Aprikotto: Alley Cats──tức là 『Mèo Hoang』 và 『Neko Hime Thân Vệ Đội』! Chúng ta là một! Ngày hôm nay, vào giờ phút này, tại nơi đây, chúng ta là 『Neko Hime Thân Vệ Đội Mèo Hoang』!
Master mạnh mẽ vung nắm đấm lên.
◆アプリコット: "Trên đường chân trời bình minh, chúng ta sẽ khắc ghi chiến thắng! Đội cận vệ Công chúa Mèo Hoang, xuất trận!"
"Ồ ô ô ô!" – Tiếng reo hò vang dậy.
"Tuyệt vời, tinh thần đã lên cao rồi!"
"…Alleicats, có phải nghĩa là Mèo Hoang không ạ?"
Ako khẽ khàng hỏi.
Ơ, giờ này mới đi xác nhận cái chuyện đó sao!?
"Cô ở cái Guild này hơn một năm rồi còn hỏi gì nữa?"
"À… em thật sự không biết."
Ừm, suy nghĩ một lúc, Ako lại nhỏ giọng nói:
"…Tên Guild này không phải là để tìm Công chúa Mèo đã biến mất khỏi Guild chứ?"
"Không không không không!"
Làm gì có cái lý do trời ơi đất hỡi đó mà đặt tên Guild!
"Hồi đó khi tụi mình tập hợp lại, ai cũng là Mèo Hoang cả. Vì thế nên mới đặt tên là Alleicats, đúng không!"
"Ơ, vậy sao ạ?"
"…………"
Cô cũng ở đó mà, lúc ấy…
◆猫姫: "Đội cận vệ Công chúa Mèo Hoang, cái tên đó kỳ lạ quá meow… Rõ ràng là Công chúa Mèo đang ở giữa mà meow… Công chúa Mèo lẽ ra chỉ là người quan sát thôi mà meow…"
"Chuyện đó có sao đâu. Hội viên cố gắng vì cố vấn, đó là một điều đẹp đẽ mà."
◆猫姫: "Không chấp nhận được meow…"
▼Trận công thành sẽ bắt đầu ngay bây giờ▲
Thông báo trận công thành vang lên.
Đội cận vệ Công chúa Mèo Hoang, trận chiến đầu tiên và cũng là cuối cùng đã bắt đầu.
◆アプリコット: "Kế hoạch cứ theo dự kiến mà làm!"
Chỉ huy của Master vang vọng.
◆アプリコット: "Đội thu thập tài nguyên cứ đúng kế hoạch mà gom đồ, nếu cần thì chuyển thành vũ khí công thành! Vật liệu cũng dùng để sửa chữa pháo đài đang phòng thủ, không được lãng phí!"
◆セッテ: "Mọi người ơi, đi đào thôi!"
Trưởng nhóm thu thập tài nguyên, cô Sette dẫn theo vài thành viên cấp thấp hơn đi.
Trong cái vai trò hậu cần dễ nản lòng, tài năng khuấy động không khí của cô Akiyama thật quý giá.
Có cô ấy thì tôi tin mọi người sẽ rất vui vẻ khi tham gia trận công thành.
Những điều như vậy cũng rất quan trọng.
◆ユユン: "Chủ sở hữu pháo đài là Wallenstein, nhưng không thấy tuyến phòng thủ nào được báo cáo."
Báo cáo từ đội trinh sát gửi về.
◆アプリコット: "Đúng như dự đoán. Toàn quân tiến thẳng đến pháo đài!"
Guild 'Wallenstein' có vẻ như không hề bảo vệ pháo đài.
Vậy thì chúng ta cứ việc chiếm thôi.
◆ルシアン: "…Nói mới nhớ, Yuyun, cậu có ở đây à?"
◆ユユン: "Có chứ! Giờ này mới để ý hả trời!"
◆ルシアン: "À phải rồi, cậu cũng thân với Công chúa Mèo mà."
Nhớ quá, cô vợ "thân con trai" của cậu vẫn khỏe chứ?
Và thế là chúng tôi hành quân tiến về pháo đài trống rỗng.
Đáng lẽ là chiếm nhanh rồi chuyển sang phòng thủ, nhưng có vẻ mọi chuyện không suôn sẻ như vậy.
◆ユユン: "Phía trước có quân địch!"
◆アプリコット: "Ai vậy?"
◆ユユン: "'Emperor Sword'! Hơn ba mươi người lận!"
Quả nhiên là người của 'Emperor Sword' đã đến.
Tuần trước họ bị đám Battsu đánh bại và mất pháo đài mà, tuần này kiểu gì chả quay lại.
◆アプリコット: "Có vẻ họ đã tăng viện để đối phó với 'Wallenstein'. Số lượng đông hơn chúng ta dự kiến nhiều."
◆シュヴァイン: "Đúng là lũ chuyên gây chuyện cản đường mà."
◆猫姫: "Công chúa Mèo bọn ta sẽ không thua đâu meow!"
Đúng vậy, thiếu người một chút thì thua làm sao được chứ.
◆アプリコット: "Nhưng vào lúc này thì bên kia sẽ chiếm pháo đài trước. Ai cần thì quay về đổi trang bị! Không dùng đội hình phòng thủ, mà tấn công bằng đội hình công kích!"
◆セッテ: "Tôi chuẩn bị vũ khí công thành đây!"
◆アプリコット: "Được, nhờ cậu đấy!"
Mọi người vội vã hành động.
Tôi thì vẫn ung dung hơn vì trang bị không thay đổi dù là công hay thủ.
◆セッテ: "Giant xuất hiện!"
◆ルシアン: "Hiệp sĩ hộ vệ xin đi!"
Mặc dù là Armor Knight thôi.
Cô Sette và đội thu thập tài nguyên chế tạo Giant Catapult.
Hướng mục tiêu về một góc tường thành phía Bắc, nơi các pháp sư đang chờ phản kích tập trung.
◆セッテ: "Bắn!"
Tiếng pháo bắt đầu.
Dù nói vậy, nhưng một Giant Catapult thì không thể phá được tường thành pháo đài.
Đây chỉ là muốn mở một lỗ nhỏ trên mạng lưới phòng thủ mà thôi.
◆アプリコット: "Đội tiên phong xung phong, tiến lên!"
◆†クラウド†: "Vì Công chúa Mèo của chúng ta!"
◆ユユン: "Giết lũ dị giáo!"
◆猫姫: "Dâng chiến thắng cho ta meow!"
Người đó là Joan of Arc hay gì vậy nhỉ?
Đối thủ đã từng bị đánh bại một lần, hơn nữa sự phối hợp cũng đã được cải thiện, Đội cận vệ Công chúa Mèo Hoang với tinh thần hừng hực chiến đấu khi Công chúa Mèo được đặt lên kiệu, quả thực rất mạnh.
Họ một mạch đẩy lùi, xuyên thủng tiền tuyến.
Tuy nhiên, chiến tuyến giữa sân pháo đài lại rất vững chắc.
"Khốn kiếp, bị giằng co rồi."
"Gay go rồi nhỉ, họ tập trung hỏa lực vào chiến tuyến hẹp nên không thể vượt qua được."
"Chúng ta thua về số lượng. Chỉ dùng hỏa lực diện rộng thì không thể đẩy lùi được."
Kẻ địch hồi sinh cũng đã nhập cuộc, tạo thành một tuyến phòng thủ khá dày đặc.
◆ルシアン: "Mà sao phe mình ít thế nhỉ, không phải nhiều hơn sao?"
◆ユユン: "Nhiều thành viên cận vệ bị đẩy ra vùng xa. Có vẻ họ đuổi theo tàn quân địch đã thất bại trong việc hợp nhất."
◆ルシアン: "Đúng là ham thành tích quá mà!"
◆シュヴァイン: "Đám 'yêu thích vùng xa' đúng là phiền phức vãi chưởng."
Tiếng tặc lưỡi vang lên.
Này, thô tục đấy. Với cả, loại 'yêu thích trung tâm' như cậu thì nói được ai.
◆セッテ: "Giant xuất hiện."
◆ルイン: "Giant bộ binh xuất hiện."
◆カボたん: "Giant mồi xuất hiện."
◆リミット: "Giant vận chuyển xuất hiện."
◆アコ: "Hàng tá Giant Catapult từ phía sau tới!"
Và chúng đang trở thành bia đỡ cho cung và phép thuật!
Mà cái thứ đó phải năm người mới điều khiển được đấy! Không phải chỉ đứng đó bất động à!
◆アプリコット: "Trong tình huống này thì không cần Giant! Kêu Wraith tới! Kêu Wraith!"
◆ルシアン: "Kệ đi, cứ tăng Knight lên! Tiền tuyến kìa tiền tuyến!"
◆セッテ: "Thiếu vật liệu rồi! Cần tăng cường đội thu thập vật liệu!"
◆シュヴァイン: "Giant! Ra quá nhiều! Nên mới thiếu thôi chứ gì!"
Có phải trò đùa quá trớn của cô Sette đã gây ảnh hưởng xấu không!
Vì thế mà không thể tin được mấy đứa 'giàu có' này!
◆ルシアン: "Khốn kiếp, thiếu Tank quá, không xông lên được."
Tình trạng giằng co kéo dài.
Với vai trò tiên phong thuần túy như tôi, chiến trường này thật khó khăn, chẳng cảm thấy mình có thể làm được gì cả.
"Đến giờ Rushian và tôi bực bội rồi."
"Khốn kiếp, hay là cứ xông thẳng vào luôn?"
"Nếu làm thì đó là việc của tôi."
"Muốn 'らんらん' hả?" – Segawa mắt sáng rỡ hỏi.
Có vẻ cô ấy cũng mê cái trò "らんらん" rồi.
"Không cho phép tấn công liều lĩnh đâu."
"Tôi có cơ hội thắng mà. Tôi đâu có phí hoài ba tuần nay đâu."
"Hừm."
Chỉ nhắm mắt suy nghĩ thoáng chốc, Master đã gật đầu.
"Cứ làm theo ý cô đi."
"Được thôi!"
◆シュヴァイン: "Tụi bây! Đi theo ta!"
"Ồ!" – Những thành viên đội tiền tuyến đang chịu đựng khoảng thời gian bực bội đã đáp lời.
"Tuyệt… Giờ chỉ còn chờ thời điểm thôi."
"Thời điểm? Cần tạo thời điểm hả?"
Cô Sette, vừa hay lúc đó Giant Catapult của cô ấy bị phá hủy, liền tiến lại gần.
"Nao, có gì sao?"
"Ừm, chờ chút nhé."
Akiyama lách tách gõ bàn phím.
◆セッテ: "Cố gắng lên một chút, Black Sorcerer nói sẽ đến giúp một chút."
◆セッテ:
◆セッテ:
◆セッテ: "Gửi nhầm rồi!"
Ơ, cái kênh chat công khai quái quỷ gì vậy?
Kênh chat Guild nãy giờ thì địch không nghe được, nhưng kênh chat công khai này thì ai cũng nghe được. Người của 'Emperor Sword' chắc chắn đã nghe thấy hết rồi còn gì.
"Nishimura-kun cũng nói gì đi chứ."
"Nói gì thì nói gì chứ…"
◆ルシアン: "Nói dối đấy, không đến đâu."
◆アプリコット: "TMW không đến đâu."
◆アコ: "Không sao đâu ạ!"
Cái bầu không khí này, không giống một trận công thành chút nào.
Đương nhiên rồi, phe địch không đáp lại cái cuộc đối thoại ngớ ngẩn này.
"Đợi chút nhé, cứ thế này… được rồi, đi được rồi."
"Ơ, giờ đi luôn hả?"
"Ừ, đi ngay đi, giờ luôn nè."
"Được, được thôi."
◆Shuvain: Đi thôi, bọn bây!
Cùng lúc Shuvain và vài người xông lên phía trước, một loạt tin nhắn chat hiện lên từ hàng phòng thủ của `Emperor Sword`.
Không bao giờ đến đâu lol
Nói dối quá lol
Đây không phải là hù dọa bình thường nữa rồi lol
`Emperor Sword` trả lời kìa!? Ngay lúc này sao!?
"Thấy chưa, cơ hội đấy chứ?"
"Sao cậu biết được thời điểm để đột kích vậy!?"
Người này đáng sợ quá đi!
Đội Shuvain đã nắm bắt hoàn hảo thời điểm trong lúc chat, lách qua làn đạn công kích diện rộng. Họ tiếp tục xông sâu hơn vào phía trong màn đạn, và Shuvain hơi hạ thấp trọng tâm.
◆Shuvain: Ăn nè, tuyệt chiêu!
Cậu ta vung mạnh thanh đại kiếm.
"Nếu làm được điều mình muốn thì chết cũng chẳng sao! Đánh được hai lần là có lãi rồi!"
Dòng hiển thị sát thương nhảy lên một lần, hai lần, ba lần, và lặp lại cho nhiều người cùng lúc.
"Đây chính là phong cách của tôi, Akane-Style!"
"Nghe quen quen ở đâu rồi ấy!?"
Ấy vậy mà mạnh ghê. Không thể khinh thường cái kiểu làm liều ấy được.
Chết thì cùng chết. Shuvain và đồng đội không chỉ xông lên tiền tuyến mà còn lao thẳng vào tận phía sau, nơi các pháp sư đang đứng, làm loạn tới bến trong khoảng mười giây trước khi gục xuống.
◆Aprikotto: Đẩy tiền tuyến lên!
Đội hậu cần tiến lên. Lợi dụng những khoảng trống của làn đạn đã thưa thớt hơn, chúng tôi đẩy ngược làn đạn của mình lên.
"Đương nhiên, nếu những người có hỏa lực mạnh đồng loạt xông lên phía trước thì sẽ rất mạnh, nhưng phần lớn kết cục là chết mà không đạt được thành quả gì. Hơn nữa, việc chết đi sống lại cứ diễn ra như vậy thì cũng nhàm chán. Không có mấy binh lính mà không chút do dự làm theo mệnh lệnh đâu."
Vừa nói, Hội trưởng vừa tủm tỉm cười một cách đáng ghét, rồi vỗ vỗ vào lưng Segawa.
"Không ngờ, trong lúc ta không hay biết gì, Shuvain lại tự mình nuôi dưỡng được một đội quân tinh nhuệ."
"Đừng có mà đánh giá thấp con nhỏ này!"
Không biết cái quái gì đã xảy ra khi tôi không để ý nhỉ?
Tuy nhiên, nếu chỉ là một phần, đặc biệt là một nhóm đã mất đi hỏa lực mạnh, thì chúng tôi vẫn có thể đẩy lui được.
Tiền tuyến vốn ngang bằng bỗng nhiên được đẩy lên vun vút.
◆Aprikotto: Đẩy tới cùng đi, chúng ta sẽ bao vây điểm hồi sinh của chúng!
Đồ ác quỷ!
`Emperor Sword` không có đủ sức mạnh để ngăn cản đội thân vệ Neko Hime đang hừng hực khí thế, và cuối cùng chúng tôi cũng tiếp cận được trước trụ pha lê.
◆Shuvain: Đây nè!
Trụ pha lê bị đập vỡ nát dưới tay Shuvain.
Nếu chúng ta đặt trụ pha lê của mình vào đây, vậy là chúng ta sẽ chiếm được pháo đài này.
◆Neko Hime: Nếu Neko Hime đặt trụ pha lê của mình vào đây thì sao nhỉ meo?
◆Aprikotto: Vị thế xã hội của cô sẽ chấm dứt.
◆Neko Hime: Không, không làm đâu meo! Tuyệt đối không làm đâu meo!
Neko Hime ngoài đời lắc đầu lia lịa.
Đừng có nghĩ mấy chuyện điên rồ như thế chứ.
◆Aprikotto: Vậy thì… tôi sẽ đặt vào đây.
▼ [Pháo đài nhỏ Kantor] đã bị [Alley Cats] chiếm giữ ▲
◆Rushian: Tuyệt!
◆Shuvain: Thành công rồi!
◆Ako: Vui hơn gấp trăm lần so với tuần trước luôn ạ!
◆Rushian: Đúng vậy!
Cảm giác thành tựu vượt trội.
Đúng rồi, chính là cái này! Thành quả phải do sức lực của chúng ta tự mình giành lấy thì mới đáng chứ!
◆Aprikotto: Đừng lơ là! Từ giờ chiến dịch sẽ bước sang giai đoạn hai, phòng thủ!
Niềm vui chỉ chớp nhoáng, Hội trưởng lập tức trở lại chỉ huy.
◆Aprikotto: Lần này, chúng ta sẽ gậy ông đập lưng ông với chiến thuật của chúng. Đội thu thập tài nguyên lúc nãy, nhắm vào khu vực khai thác tài nguyên của chúng. Tiêu hao lực lượng của chúng ở những nơi hẻo lánh. Đừng cho phép chúng khai thác thoải mái!
Khai thác thì không nói, chứ việc chết vì khai thác thì cứ mặc kệ chúng đi tôi nghĩ cũng được ấy chứ?
Với lực lượng ít ỏi của chúng tôi, nếu có nhiều Giants đến, tường thành bên ngoài pháo đài sẽ bị tàn phá nặng nề và chúng tôi sẽ không thể phòng thủ nổi. Chắc chắn phải cẩn thận với Giant.
◆Yuyun: Phát hiện Giant! Phát hiện Giant!
◆†Cloud†: Đội tiêu diệt Giant xuất kích! Quét sạch chúng!
Ngay đúng lúc, có báo cáo phát hiện Cỗ máy bắn đá Giant.
"Uwaaaah", đội tiền tuyến vẫn còn đang sôi sục tức giận liền chạy vụt đi.
Cố lên nhé!
◆Yuyun: ──À, quân địch đang tập trung gần tiền tuyến! Quy mô lớn, có vẻ là chủ lực!
"Chết tiệt, Giant là mồi nhử sao! Còn bao nhiêu thời gian!?"
Nhìn đồng hồ trong phòng câu lạc bộ và trên máy tính, cả hai đều chỉ 13 giờ 40 phút.
"Còn 20 phút nữa!"
"Vậy thì bỏ mặc Giant là nguy hiểm rồi."
Hội trưởng khẽ lạch cạch chiếc ghế, thay đổi tư thế.
"Nhưng nhìn vào quy mô của chúng, sẽ không có đợt tấn công tiếp theo. Đây là lần cuối cùng. Vậy thì──"
Đứng dậy ngay tại chỗ, Hội trưởng chỉ tay về phía tôi và Ako.
"Rushian, Ako, lập một đội biệt kích và vòng ra phía sau chúng!"
"Đó là chiến thuật của `Wallenstein` sao?"
"Ừm. Đây là chiến thuật mà ta đã từng cho `Emperor Sword` thấy một lần rồi. Có rủi ro lớn. Nhưng nếu thành công, chiến thắng sẽ là của chúng ta. Thế nào, hai người có làm được không?"
Tôi liếc nhìn Ako.
"Em sẽ làm ạ, em cũng sẽ không chạy trốn đâu."
Trong mắt Ako có sự sợ hãi, nhưng hơn thế nữa là một quyết tâm mạnh mẽ.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy và gật đầu.
"Được thôi, tôi nhận lời!"
"Ừm. Đã có Tank và Healer ở đây, phần còn lại thì tập hợp những người có hỏa lực mạnh ở tiền tuyến đi."
"Tôi sẽ giao đội quân tinh nhuệ của tôi cho cô. Nếu sử dụng không cẩn thận, tôi sẽ không tha đâu đấy!"
"Cậu là samurai hay gì thế?"
Thừa nam tính quá mức cần thiết.
◆Yuyun: Đội chính đang di chuyển đến tiền tuyến!
◆Neko Hime: Phòng tuyến đội thân vệ đã được xây dựng xong meo!
◆Rushian: Đi ngay đây! Đi thôi, bọn bây!
◆Ako: Chúng ta sẽ sống sót trở về ạ!
Tôi và Ako cùng với một vài đồng đội ít ỏi rời khỏi pháo đài. Chúng tôi đi vòng ra phía sau, né tránh tầm nhìn của `Emperor Sword`.
"Bình tĩnh nào. Nếu tệ nhất thì chỉ cần giải trừ debuff thôi, còn lại để bọn tôi chiến đấu."
"Vâng, em ổn ạ."
"Giọng cậu run rồi kìa."
"Tại... tại vì đáng sợ quá mà!"
"Dù thất bại cũng chẳng ai quan tâm đâu."
"Em quan tâm chứ!"
Tôi vỗ vỗ đầu Ako đang làm vẻ mặt căng thẳng.
Đừng có lo lắng quá như vậy chứ.
◆Yuyun: Chủ lực của `Emperor Sword` và tiền tuyến đã chạm trán!
Báo cáo đã tới.
"Được rồi…"
Tôi buông tay khỏi đầu Ako, chúng tôi nhìn nhau chỉ trong tích tắc.
◆Rushian: Xông lên!
◆Ako: Xông lên thôi ạ!
Chúng tôi tấn công từ phía sau `Emperor Sword`!
Cứ xông vào mà quậy tưng bừng lên, chắc chắn đồng đội sẽ tiêu diệt chúng được thôi!
Với niềm tin ấy, khi chúng tôi xông lên, kẻ địch liền quay phắt lại.
◆Ako: Rushian, chúng ta bị phát hiện rồi!
◆Rushian: Chặn đánh sao!
Quả nhiên là bị lộ rồi!
Một phần đội quân của chúng đã quay người lại, chĩa thẳng mục tiêu vào chúng tôi một cách hoàn hảo.
Dù vậy, chúng tôi không thể dừng lại. Xông lên!
◆Aprikotto: Chúng ta cũng xông lên! Toàn quân, tiến lên!
"Hả!?"
Dù đội đột kích của chúng tôi bị chặn đánh, nhưng phần lớn tiền tuyến vẫn được giữ vững. Đáng lẽ đây không phải là tình huống có thể giành chiến thắng bằng cách xông lên, vậy mà tiền tuyến của phe ta lại hỗn loạn xông tới!?
"Này, khoan đã, chuyện gì vậy!?"
"Nishimura! Kệ đi, cứ hạ gục kẻ địch trước mắt đi!"
"Không cần nói tôi cũng chỉ làm được thế thôi!"
Loạn chiến đã đành, lại còn là đại loạn chiến.
Vô số quân địch và quân ta hỗn loạn chen chúc, không biết đâu mà lần.
"Cố lên nhé!"
Sette, người không tham gia đột kích, ung dung cổ vũ. Ôi chao, cô ấy thật thảnh thơi quá!
À, Mūtan chết rồi.
"Ako!"
"Vâng ạ!"
"Cậu có biết vị trí của tôi không?"
"Ơ, à, ừm… Vâng ạ!"
Nghe cuộc trò chuyện của hai người, tôi vừa chiến đấu vừa xác nhận vị trí.
Ako đang đứng bên cạnh tôi. Còn Hội trưởng thì—
"Khoan đã, một pháp sư cấp thấp mà lại ở giữa tâm điểm hỗn chiến sao!?"
"Hahahahaha! Nghe này Ako, hãy nhìn ta, chỉ nhìn riêng ta thôi!"
"Cái… cái đó nghĩa là gì ạ?"
"Là thế này đây!"
Một vòng tròn pháp thuật khổng lồ hiện ra dưới chân Aprikotto.
Đó là tuyệt chiêu của Hội trưởng mà tôi đã thấy nhiều lần rồi, Thiên thạch lấy bản thân làm trung tâm.
“Cái gì, định dùng Thiên Thạch (Meteor) ngay tại đó ư!?”
Đương nhiên, đòn tấn công dồn dập đổ tới.
Mũi tên, thanh kiếm, phép thuật, tất cả đều bay vèo vèo về phía Hội trưởng.
Kiểu này thì chắc chắn bị hạ gục ngay lập tức – Khoan đã, không phải sao!?
Hội trưởng đang tỏa ra luồng hào quang vàng rực, chịu đựng tất cả các đòn tấn công!
Chắc là cô ấy đang mặc trang bị chống ngắt chú (chanting interference) – nhưng mà, sức chịu đựng kiểu gì thế này!?
“Ta, Hội trưởng của Guild Alley Cats này! Đừng có mà khinh thường!!”
Chú thuật cứ thế mà được niệm nhanh vun vút.
Không ai ngờ rằng lại có một pháp sư liều lĩnh đến vậy, và càng không ai nghĩ rằng cô ấy lại không thể bị đánh bại.
Hội trưởng đứng im chịu đựng vô số đòn tấn công, rồi hoàn thành câu chú.
Ngay khoảnh khắc đó.
“Ako!”
“– Sát thương cộng thêm (Extra Damage)!”
Đó là một thời điểm hoàn hảo đến mức khiến tôi muốn khen ngợi cô ấy.
Một hiệu ứng hỗ trợ (buff) tăng gấp đôi sát thương cho đòn đánh tiếp theo được áp dụng lên Hội trưởng.
Nếu sớm hơn một chút, phép giải buff sẽ bay đến, nếu chậm hơn một chút thì vô nghĩa.
Giỏi lắm Ako, làm tốt lắm!
“Đây chính là!”
Và kỹ năng được kích hoạt.
“Đây chính là!”
Cùng với tiếng gầm vang trời, màn hình nhuộm màu đỏ thẫm.
“Đây chính là!!”
Đòn Thiên Thạch với sức mạnh gấp đôi được đẩy lên mức tối đa đã giáng xuống, xuyên thủng trần pháo đài và đáp ngay vào giữa trận hỗn chiến.
“Toàn bộ hỏa lực của ta đâyyyyyy!”
Hàng loạt con số sát thương khổng lồ chồng chất lên nhau, khiến cả dàn máy tính hiệu năng cao cũng phải đơ lại trong chốc lát.
Ôi mẹ ơi, giật kinh khủng.
Sau một hồi xử lý lạch cạch, màn hình trở lại bình thường và tất cả quân địch trong khu vực đã ngã xuống.
Chỉ một đòn duy nhất, tất cả hóa thành tro bụi.
“…Kiểu gì thế này.”
Thở phào nhẹ nhõm, Segawa, người vừa nãy còn là chủ lực chính, bật cười.
“Đúng là, Guild chúng ta vẫn dựa vào hỏa lực của Hội trưởng nhỉ.”
“Hahahahahaha.”
Như trút bỏ mọi uất ức, Hội trưởng cất tiếng cười sảng khoái.
Chúc mừng, Hội trưởng.
“Ako cũng, rất tốt.”
“Vâng ạ!”
Tôi và Ako siết chặt tay nhau.
Ngay cả tôi cũng khó mà căn được thời điểm đó. Cô ấy đã tập trung thật tốt.
“Ưm…”
Từ chiếc máy tính cách đó không xa, tôi nghe thấy tiếng cô giáo khẽ thì thầm.
“Theo thời điểm thì, đòn Sát thương cộng thêm của mình cũng đã kích hoạt cùng với nó mà…”
“Aaaaooo…”
“Cô giáo ơi, đọc không khí đi chứ.”
Sao cô lại nói ra điều đó chứ, ngay lúc này…
Thời gian còn lại là mười phút và một chút.
Dù có lại xuất hiện Kiếm Hoàng Đế (Emperor Sword) một lần nữa, cũng không đủ thời gian để phá vỡ phòng tuyến.
Vì Hiệp ước bất khả xâm phạm với TMW đã được công khai, nên khả năng các Guild lớn cố tình nhúng tay vào cũng rất thấp.
“Phù, cuối cùng cũng thắng rồi.”
“Vì lễ hội văn hóa mà chúng ta phải khổ sở thế này đấy.”
“Hay là mình cũng đi nâng cấp độ một chút nhỉ.”
“Ngươi ghen tị vì chúng ta được thể hiện đúng không?”
“Ừm, ta tự thấy đội thu thập tài nguyên của chúng ta cũng đã hoạt động rất tốt rồi đó?”
Nhưng mà, vẫn cảm thấy thiếu thiếu, Akiyama nói với vẻ hơi bất mãn.
“Lát nữa sẽ giúp cô.”
Segawa cười khúc khích, đắc ý nói.
“Ako-chan cũng đã góp công rất lớn!”
“Thật sự lần này phải khen Ako thật nhiều.”
Thậm chí còn hữu dụng hơn cả tôi nữa, Ako ạ.
“Đúng không ạ! Xin hãy thưởng cho con!”
“Sao lại là tôi thưởng… Thôi được rồi, cô muốn gì nào?”
“Cái đó… ừm, vậy thì, một nụ hôn làm phần thưởng, được không ạ!”
Cô ấy chu môi ra như con bạch tuộc.
Không có chút không khí lãng mạn nào cả.
Đến cả tôi cũng không chịu nổi cái kiểu đó đâu.
“Vậy thì trước hết hãy đi cắt tóc đi đã.”
“Sao anh lại đặt ra điều kiện vô lý như vậy chứ?!”
“Đừng có làm những chuyện như vậy trước mặt cô giáo nhé?”
“Hahahahaha.”
Hội trưởng nhìn chúng tôi đang vui vẻ mà khẽ cười.
“Thật lạ lùng. Tuần trước, khi thua trận, khi biết mình bị phản bội, ta đã hối hận đến nhường nào. Ta đã nghiến răng vì sự bất tài của mình. Tuy nhiên – hiện tại ta lại nghĩ, may mắn là lần trước đã không thắng.”
Hội trưởng nhìn quanh chúng tôi, rồi nhấn mạnh từng lời.
“Có những đồng đội đáng tin cậy, và những người bạn của họ. Có những chiến hữu có thể giao phó cả tấm lưng, cùng nhau kề vai chiến đấu, và đã giành chiến thắng. Nỗ lực của mọi người, sự gắn kết của đồng đội, thời gian cùng nhau vật lộn với khó khăn đã dẫn chúng ta đến chiến thắng.”
Khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh giờ đây bỗng biến dạng.
Một dòng lệ khẽ lăn dài từ đôi mắt của Hội trưởng.
“Nếu để có được chiếc ghế này, ta đã mượn tay những kẻ được thuê mướn bằng tiền bạc rẻ mạt. Nếu ta đã tiêu dù chỉ một xu. Ta sẽ không bao giờ có được cảm giác này.”
“…Hội trưởng.”
“…Phải không?”
“Vâng ạ!”
“Đúng rồi.”
“Ừm ừm.”
Chúng tôi gật đầu đồng tình, và Hội trưởng cũng khẽ gật đầu thêm lần nữa.
May mắn quá, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp. Công sức bỏ ra thật đáng giá.
Giờ chỉ còn chờ đợi khoảnh khắc chiến thắng, tôi hướng mắt về màn hình.
◆Yuyun: Địch tấn công! Địch tấn công!
– Đúng lúc đó, một báo cáo đã đến.
“…Đúng lúc này thì có địch sao.”
◆Aprikotto: Đội hình địch thế nào?
◆Yuyun: Biểu tượng của ‘Wallenstein’! Số lượng năm người! Battsu đang dẫn đầu!
◆Aprikotto: …Vậy sao.
Nhắm mắt vài giây, vẻ mặt thư thái của Hội trưởng bỗng chốc chuyển sang chế độ chiến đấu.
Chợt nhìn sang, Segawa, cô giáo, Akiyama, và thậm chí cả Ako cũng đều mang vẻ mặt nghiêm túc.
Ừm, chắc tôi cũng vậy.
“À, ta biết là ngươi sẽ đến mà, Battsu.”
Hội trưởng cười nhếch mép như thường lệ.
“Ngươi nói rằng ngươi phản bội vì thấy thú vị – đúng không. Vậy thì, nếu chúng ta ngoan cố quay lại chiếm pháo đài này, phá hủy nó hẳn là niềm vui của các ngươi. Nhưng mà –”
◆Aprikotto: Không nhượng bộ!
Hội trưởng nói với Đội Cận Vệ Neko Hime đang tập trung trong Phòng Lãnh Chúa.
◆Aprikotto: Đánh trả! Cho bọn chúng thấy sức mạnh tiềm tàng của chúng ta! Đừng nghĩ có thể hạ được pháo đài này chỉ trong mười phút!
Uôôôôôô!
Đừng tưởng dễ dàng bị hạ gục nhé!
◆Rushian: Được thôi, chiến thôi!
◆Shuvain: Này bọn mày, đi với tao!
◆Sette: Ừm… Tôi sẽ nấp ở gần đây. Ako-chan cũng lại đây.
◆Ako: Ơ, ơơơơ?
◆Aprikotto: Cứ như vậy là được. Đội tấn công bất ngờ, bao gồm Shuvain, đợi phía sau sân trong. Chúng ta sẽ mượn chiến thuật của Wallenstein. Ngay khi bọn chúng đến được Phòng Lãnh Chúa, hãy tấn công từ phía sau!
“À, liệu có hiệu quả khi áp dụng vào bản gốc không nhỉ?”
Chắc là không thể nói yếu lòng với tư cách một đội trưởng, Shuvain nói qua mic chứ không phải chat, và Hội trưởng cũng đáp lại với vẻ hơi cay đắng.
“Bản sao tệ hơn là điều không thể phủ nhận. Nhưng còn hơn là không làm gì. Tuyệt đối sẽ không biến nó thành một trận chiến vô ích.”
Đúng là không thể đối đầu trực diện mà thắng được.
“Cẩn thận đó!”
“Ừm, cứ để bọn này lo.”
Shuvain và đồng đội ẩn mình phía sau sân trong. Ngay sau đó không lâu, năm tên địch xuất hiện.
◆Yuyun: Bọn Wallenstein đã đến!
◆Aprikotto: Bắt đầu tấn công!
Các đòn tấn công diện rộng dồn dập đổ xuống từ vị trí trung tâm của Hội trưởng.
Quả nhiên không thể đột phá không ngừng nghỉ, bọn chúng đã giảm tốc độ.
“Tốt, đúng lúc này, Shuvain!”
“Được thôi!”
Ngay khoảnh khắc Shuvain và đồng đội lao ra.
‘Wallenstein’ dừng lại ngay rìa tầm tấn công diện rộng, rồi lập tức quay đầu lại.
“Á!”
“Không được, bị phát hiện rồi!”
“Ta biết rồi!”
Giống như tôi vừa nãy, Shuvain cũng không chút do dự mà xông lên.
Nhưng đòn tấn công đó lại bị né tránh một cách khéo léo, và cậu ấy đang bị tấn công dồn dập từ phía sau!
“Khốn kiếp, vẫn không được sao.”
“Không được, là không phải đâu!”
“Ơ… Này, gì thế!”
Một luồng hào quang trắng đang bốc lên từ Shuvain.
Cái này, hình như tôi đã nhìn thấy rồi thì phải!
“Này cô nương, cái thứ đó là White Elixir, mỗi lọ tới tận 500K đó! Vừa rồi cô uống bao nhiêu lọ rồi hả!?”
“Tớ đây cũng đâu phải đánh chơi bời đâu chứ!”
Ở trung tâm vòng vây năm người, Ako hạ thấp người, vung thanh đại kiếm lên đầy uy lực.
Sát thương nảy lên một lần, hai lần, ba lần!
“La la la la!”
Chú heo điên loạn cuối cùng đã thể hiện sự kiên cường đến cùng!?
Với những kẻ dùng cung đang choáng váng vì đòn vung kiếm của Ako, các đòn tấn công từ đội đột kích dồn dập nhắm vào.
Dù là thành viên của Valenstein danh tiếng, có vẻ họ cũng không thể chịu nổi sát thương, một trong năm người đã ngã xuống.
Nhưng đó cũng là giới hạn.
Đội đột kích gần như bị hạ gục ngay lập tức chỉ với một đòn duy nhất.
Đội tập kích thần tốc đã bị tiêu diệt hoàn toàn, mọi nỗ lực đều vô ích.
“Đến đây là hết rồi sao… Mình vô dụng quá đi mất.”
“Đừng có nói ngốc nghếch thế chứ, cậu là MVP đó.”
◆Aprikotto: Đừng cố chấp giữ phòng tuyến! Đây không phải đối thủ có thể hạ gục bằng đòn tấn công diện rộng! Đừng phán đoán sai thời điểm tiến lên!
Lời chỉ huy của Hội trưởng vang lên.
Đúng vậy, nếu có thể đánh bại họ bằng những chiến thuật thông thường thì Valenstein đã không phải là đội mạnh nhất.
◆Battsu: Còn bao nhiêu thời gian? Hai phút nữa à?
Battsu đứng ở rìa tầm tấn công của chúng tôi, nhìn chằm chằm vào đội chúng tôi còn hơn hai mươi người.
◆Battsu: Dễ như ăn kẹo ấy mà, haha.
Với ưu thế về số lượng rõ ràng ngay trước mắt, hắn ta thản nhiên buông lời.
“Cái tên khốn này…”
Nên đáp trả lại hay mặc kệ mà lao vào tấn công đây, ai nấy đều suy nghĩ trong khoảnh khắc đó.
Một bóng đen lướt qua chiến tuyến căng thẳng.
Một nhân vật với trang bị trông yếu ớt đến đáng thương, lững thững, thực sự là lững thững, tiến vào giữa bốn thành viên Valenstein.
◆Battsu: Hả!?
Cả tôi, cả Ako, cả Hội trưởng, cả đội cận vệ xung quanh, và ngay cả Battsu cũng không thể ngăn cản, cô ấy ung dung đứng gọn gàng vào giữa đội hình địch.
◆Battsu: Này, này!
◆Sette: Yahhoo, Battsun!
Đó là một khoảnh khắc mà có thể nói là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Điều gì đã xảy ra, đến tôi cũng không thể hiểu nổi.
Nếu thao tác của Valenstein là thần sầu thì kỹ năng đọc ý đồ của người này cũng là thần sầu vậy.
◆Battsu: Cút ra chỗ khác đi!
Bốn kẻ địch đồng loạt tung kỹ năng vào Sette-san, người đã thâm nhập vào trận địa của chúng.
Sette-san với cấp độ thấp, đương nhiên bị thổi bay trong chớp mắt.
Nhưng thời gian hồi chiêu đã kích hoạt.
Động tác kỹ năng đã diễn ra.
Có một khoảng trễ trước hành động tiếp theo.
Một khe hở chí mạng!
◆Sette: Này Battsun, hi sinh người khác là phải làm thế này này!
◆Aprikotto: Tiến lên!
“Dorayaaaaaa!”
Toàn quân cận vệ của Neko Hime điên cuồng xung trận.
Cách tấn công của đội hình hoàn toàn hoàn hảo. Valenstein, kẻ luôn tự do tấn công theo ý muốn, lần đầu tiên đã lỡ mất thời cơ.
Là bây giờ, chỉ có bây giờ!
“Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì không thể thắng được đâu!”
“Dốc hết sức vào đi, cố gắng bằng khoảng 10 triệu của tớ đấy!”
Cứ giao cho tớ!
Mà khoan, nãy giờ cô nương đã ăn hết hai mươi cái rồi sao!? Cái này không còn gọi là tiêu xài hoang phí nữa rồi đó!?
Rushian của tôi lao lên dẫn đầu. Tôi lao thẳng đến chỗ Battsu, kẻ vừa dùng Motion Cancel để rút ngắn thời gian cứng sau kỹ năng, và dùng đà đó vung khiên lên.
Chỉ cần dính choáng ngay đòn đầu tiên là có thể hạ gục hắn bằng hỏa lực tổng lực của cả đội!
“Guuuuu!”
Hắn thoát đi một cách mượt mà. Đối thủ không hề yếu để bị dính chiêu Shield Bash dễ đoán như vậy.
Nhưng nếu vậy thì!
Low Wizard phía sau đã đỡ khiên cho tôi thay vì Battsu.
◆Rushian: Dính choáng rồi! ↓ Ở đây!
Dòng chữ macro hiện lên.
Ngay lập tức, vô số kỹ năng tấn công bay đến từ mọi hướng với tốc độ kinh hoàng.
Dù vậy, hắn ta vẫn không chết, đúng là lợi hại thật.
Hắn chịu đựng được hiệu ứng choáng, phát ra vầng sáng White Elixir giống Shuvain, và tung kỹ năng phản công vào tôi.
“Ôi, cảm ơn kỹ năng nhé!”
Kỹ năng với uy lực khủng khiếp, đúng như dự định, bị phản lại một phần sát thương.
Dù thế nào đi nữa, Rushian của tôi với lượng HP đã được tăng cường thì không thể bị hạ gục chỉ bằng một đòn duy nhất.
Low Wizard gục xuống, chịu tổng cộng sát thương từ xung quanh và sát thương tự gây ra cho bản thân.
◆Neko Hime: Hạ gục hai trong năm người rồi nya!
◆Aprikotto: Khoảng cách này thì!
Kỹ năng của Hội trưởng được kích hoạt.
Bão tuyết trút xuống hai người còn lại, trừ Battsu đã lao lên trước.
Bị làm chậm, họ không thể chạy thoát và tiếp tục hứng chịu đòn tấn công, cuối cùng, nữ nhân vật Cardinal, một lớp hồi máu, đã gục ngã.
◆Neko Hime: Còn hai người nữa nya!
◆Neko Hime: Ấy, nya, nya nya!?
Neko Hime bị Battsu xông lên chém gục.
Giáp Amaterasu đúng là rất mạnh.
Với vũ khí không thuộc tính thì khó mà chết nhanh được, nhưng đối phương rõ ràng là quá giỏi.
Ngay khi tung ra đòn đầu tiên, tôi đã nhận ra, và từ đòn thứ hai trở đi, các đòn tấn công bằng vũ khí thuộc tính bắt đầu bay đến.
◆Neko Hime: Không được nyaaaaa!
◆†Cloud†: Ngươi kiaaaaaa!
◆Yuyun: Không thể tha thứ được!!!!
Đội cận vệ Neko Hime lao vào tấn công── nhưng không thể chạm tới Battsu.
Một người, hai người, ba người, năm người, bảy người, mười người, đồng đội giảm đi với tốc độ kinh hoàng.
Chết tiệt, mình cũng phải mau chóng── ngay khoảnh khắc tôi lao đi, một đòn nặng nề giáng vào sườn.
◆Korou: Chào nhé.
Người cuối cùng còn lại, Korou, cũng là một Tank như tôi.
“Cái gì, hai Tank đánh nhau thì khác gì đấu bùn…”
Không, phải rồi.
Trừ phi dính chiêu choáng và combo sát thương cao, bằng không Battsu có lẽ sẽ không thể bị chặn lại.
Và người duy nhất có thể gây sát thương choáng trong đội cận vệ Neko Hime, đáng buồn thay, chỉ có mỗi Rushian của tôi.
Chỉ cần hắn kiềm chân được mình ở đây, Battsu sẽ trở nên bất khả chiến bại sao!?
“Không thể không thoát ra được… Chết tiệt!”
Tôi cố gắng đẩy bật hắn bằng Shield Charge nhưng hắn né tránh dễ dàng. Dù tôi ném khiên, vung kiếm, hắn vẫn né tránh, phòng thủ, và chặn đứng, ngược lại, sát thương của tôi càng tăng lên.
Kỹ năng cá nhân quá chênh lệch!
Mấy tên này giỏi đến mức nào vậy chứ!?
“Nishimura, nhanh lên! Gần như không còn ai bảo vệ Crystal nữa đâu!”
“Biết rồi, nhưng tên này!”
Kẻ mạnh hơn mình không chịu đi chỗ khác! Địa ngục gì thế này!
Ôi thôi rồi, đúng là đồ cản trở mà!
“Đừng lo, vẫn còn ta ở đây.”
Nghe nói vậy, tôi liếc nhanh qua bản đồ nhỏ.
Hội trưởng vẫn còn đó, không phải. Trước Crystal giờ chỉ còn mỗi Hội trưởng thôi!
◆Battsu: Một phút nữa còn một người, dễ dàng quá đi chứ, haha.
◆Aprikotto: Với thời gian chat đó, còn năm mươi lăm giây nữa. Tốc độ gõ phím của cậu vẫn còn kém lắm.
Lời đối thoại chỉ diễn ra trong chớp mắt, Battsu đã chém tới Hội trưởng.
Hội trưởng cũng tung kỹ năng, nhưng không được, không thể ngăn cản đối thủ như thế được.
“Hội trưởng!”
Hội trưởng đã đỡ đòn tấn công của Battsu.
Một đòn, hai đòn, ba đòn, hiển thị sát thương và ánh sáng kỹ năng chồng lên nhau.
Bốn đòn, năm đòn, sáu đòn…?
“Ơ, ủa?”
Hội trưởng không hiểu sao lại không bị hạ gục.
Cô ấy lại phun ra vầng sáng vàng óng và đứng hiên ngang tại chỗ.
“Hội… Hội trưởng? Còn sống sao?”
Không những thế, HP của Battsu đang giảm đi với tốc độ đáng kinh ngạc.
Hội trưởng vừa hứng chịu sát thương cấp độ chí mạng, vừa phản công bằng những kỹ năng sát thương thấp,詠唱 ngắn một cách đều đặn sao!?
Không, tốc độ giảm không phải là của kỹ năng quy mô nhỏ!
“Cái gì thế kia, làm cách nào vậy!?”
“Không, không, không, Hội trưởng ơi, cái đó hơi quá rồi, đúng là không thể tin được.”
Segawa nhìn màn hình của Hội trưởng mà mặt ngày càng xanh mét, chuyện gì đang xảy ra vậy!?
◆Battsu: Korou, qua đây mau, tên này nguy hiểm, mau choáng hắn đi!
“Khặc, không thể… ư!”
Aaaa, chết tiệt!
Tại sao chiêu Shield Charge đã né tránh dễ dàng bao nhiêu lại dễ dàng dính vào tôi thế này!?
Tôi bị đánh bay về phía đối diện Hội trưởng bởi hiệu ứng Knockback. Không thể ngăn cản.
“Hội trưởng, chiêu choáng tới rồi! Chạy đi!”
「Chạy đâu cho thoát! Để mất chỗ này thì hết thật rồi!」
「Kiểu gì cũng chết mất thôi!」
Korou giương khiên lên, vung mạnh.
Guild Master nhất quyết không rời khỏi phía trước pha lê, chẳng còn chỗ nào để né.
Ngay trước mắt, một cái bóng màu hồng vụt phóng ra.
◆Ako: Không được đâu ạ!
“Cộp!” Một tiếng, tấm khiên đập vào đầu, chim non bay lượn tứ phía.
Không phải đầu Guild Master, mà là đầu Ako, người đã lao vào chắn giữa.
「Ư ư ư… Trông đau quá… Á á á, chết mất rồi!」
◆Battsu: Cản đường!
Với những đòn liên hoàn điên cuồng như trút giận, Ako chìm nghỉm chỉ trong tích tắc.
Nhưng chuyện đó đâu có quan trọng!
「Làm tốt lắm Akooooo!」
「Hay lắm Ako, giỏi quá!」
「Ơ, ơ? Chết rồi mà cũng được khen sao ạ?」
「Đương nhiên rồi!」
Kỹ năng làm choáng thì mạnh thật đấy.
Nhưng bù lại, thời gian hồi chiêu để có thể dùng kỹ năng tiếp theo lại cực kỳ dài.
Chỉ còn mười giây, chắc chắn không thể dùng lại lần nữa!
Không chỉ có vậy. Có lẽ vì sốc khi bị cắt ngang phòng ngự, Korou lần đầu tiên lộ ra sơ hở.
「Hay quáaaaaa!」
Rushian lao vào tấn công, thừa thắng xông tới, cả hai cùng bị thổi bay đến tận mép phòng lãnh chúa.
“Rầm rầm rầm rầm”, ánh sáng nhấp nháy.
Hiển thị sát thương và hào quang vàng rực của Guild Master hòa vào nhau.
Chạy cũng không kịp nữa. Nhưng tuyệt đối không để bị cản trở.
「Guild Master, nhờ cậu đấy, thắng đi mà!」
◆Aprikotto: Ha ha ha ha ha! Sức mạnh của ngươi chỉ đến thế thôi sao Battsu!
◆Battsu: Khốn kiếp, chết quách đi thật đấy!
Chiến trường công thành đã gần kết thúc. Không còn đến mười giây nữa.
◆Rushian: Ba!
◆Shuvain: Hai!
◆Ako: Một!
Lần này không một ai phá đám việc đếm ngược.
◆Aprikotto: Không!
▼Công Thành Chiến kết thúc▲
Thông báo kết thúc vang lên.
Khi ánh sáng tan biến, ở đó chỉ còn Guild Master đang đứng sừng sững như Thần Hộ Pháp, và…
◆Battsu: Xạo hả trời
…Battsu đang nằm gục dưới đất.
Các nhân vật đã chết bên trong pháo đài tự động được hồi sinh.
▼[Thành Đế Lodestone] đã được [TMW] nắm giữ▲
Và sau đó, thông báo nhậm chức lãnh chúa bắt đầu vang lên.
Tất cả thành viên Đội Vệ Binh Mèo Công Chúa Hoang Dã đang nằm rạp cũng tập trung quanh pha lê.
▼[Đại Pháo Đài Granberg] đã được [Môn Phiệt Quý Tộc] nắm giữ▲
▼[Thánh Thành Silein] đã được [Last Days] nắm giữ▲
▼[Pháo Đài Hải Thượng Mokomoko] đã được [Hội Kín Trang Trại Alpaca] nắm giữ▲
▼[Hành Lang Không Trung Spellrunner] đã được [Rabbit’s Horn] nắm giữ▲
▼[Pháo Đài Núi Gaionis] đã được [Tekottsu] nắm giữ▲
▼[Pháo Đài Thánh Đường Liesword] đã được [Tổ Hợp Vệ Sinh] nắm giữ▲
Và rồi, thông báo đó cũng vang lên.
▼[Pháo Đài Nhỏ Kantor] đã được [Alley Cats] nắm giữ▲
「Tuyệt…」
「Thắng rồiiiiiiiiii」
Không kìm được, tôi đứng phắt dậy.
La hét, hay là đang la hét nhỉ? Đã la hét rồi ư?
Thôi không rõ nữa!
Thắng rồi! Nói chung là thắng rồi!
「Thắng rồi đóooooo」
「Thắng rồi nyan!」
「Valenstein đáng đời!」
「Quá đáng đời!」
Ai nói gì, chẳng ai rõ nữa.
Cả bọn ôm chầm lấy nhau, mừng như điên.
À mà, mọi người hơi, hơi gần quá thì phải… Thôi, kệ đi!
Thắng rồi, chúng ta thắng rồi!
Giờ này cứ ôm nhau ăn mừng cũng được chứ nhỉ!
「Mọi người cũng đang vui lắm nyan」
Mèo Công Chúa nói, tôi nhìn vào màn hình thì thấy bên đó cũng đang là một cơn bão hân hoan.
◆†Cloud†: Chiến thắng của Mèo Công Chúa!
◆Yuyun: Vinh quang thuộc về Nữ Thần!
Uooooo, tiếng reo hò vang lên.
Chà, thật là đáng mừng đáng mừng.
◆Rushian: Chúng ta làm được rồi!
◆Shuvain: Các ngươi làm tốt lắm!
◆Ako: Chúng ta thắng rồi ạ!
◆Sette: Phát tài rồi
Đừng có phát tài!
◆Mèo Công Chúa: Tất cả, khen thưởng cho các ngươi nyan!
◆Aprikotto: Pháo đài này, là của chúng ta!
Guild Master tuyên bố và ngồi xuống chiếc ghế lãnh chúa.
「Cuối cùng cũng làm cho chúng nó biết mặt」
「Ừm. Nhìn thấy chưa, lũ phản bội kia」
À, ra là vẫn còn ghim.
Trước thái độ đó của Guild Master, Battsu liếc nhìn với vẻ hoài nghi.
◆Battsu: Aprikotto, vừa rồi là ngươi nghiêm túc thật đấy à?
◆Rushian: Gì thế, thua keo này bày keo khác à?
Tôi nghĩ không giống tính cách hắn ta chút nào, nhưng…
◆Battsu: Không phải thua keo này bày keo khác, tôi đâu có thua lúc nãy đâu
Rồi Battsu nói với Guild Master:
◆Battsu: Vừa rồi trong một phút, ngươi đã dùng bao nhiêu M hả?
Hả? Mấy trăm M? Nói gì vậy?
◆Rushian: À ừm, ý là sao?
◆Shuvain: À…
Segawa đang nhìn màn hình của Guild Master thì ôm trán.
◆Battsu: Lúc nãy chịu được đòn tấn công của tôi, là mỗi lần bị trúng đòn đều dùng giọt Ygg đúng không?
…………Ếch.
Giọt Ygg là Giọt Sương Yggdrasil ư?
Một cái 10M và dùng một lần à?
Cái vật phẩm hồi phục toàn bộ mà bảo là không dùng chứ gì?
◆Battsu: Hơn nữa, với lượng sát thương đó, ngươi đã uống bình phản đòn đúng không, uống mấy bình rồi hả?
◆Rushian: Uống cả Bình Phản Đòn nữa á!?
Bảo là chỉ dùng vào những giây phút quan trọng thôi mà!
◆Aprikotto: Đúng vậy, trước khi khai chiến tôi có 500 cái… Giờ còn lại 13 cái à. Hóa ra là một chiến thắng trên băng mỏng.
◆Battsu: Chiếm được cái pháo đài này cũng không kiếm được 5M, ngươi không ngu thì là gì vậy hả ha ha ha!
◆Rushian: Mà quan trọng hơn là tiền đó ngươi lấy từ đâu ra vậy!
Đâu phải là số tiền kiếm được khi chơi bình thường đâu!?
◆Aprikotto: Đâu từ đâu ra đâu… Chỉ là tôi bán hết những vật phẩm không cần thiết trong kho thôi mà.
◆Rushian: Bán vật phẩm không cần thiết thì làm sao mà gom được số tiền đó chứ!
◆Aprikotto: Nói vậy thì cũng chịu. Tôi chỉ thanh lý hết những vật phẩm có được từ Gacha và gói vật phẩm thôi mà.
Cái gì… Vật phẩm có được từ Gacha và gói vật phẩm… ư?
Gacha là cái mua vé Gacha bằng tiền thật, rồi ngẫu nhiên nhận được vật phẩm đúng không?
Gói vật phẩm là cái gói khởi động có kèm vé chơi game đúng không?
Biến mấy cái đó thành tiền trong game, tức là sao?
「Đó chẳng phải là RMT chính thức saoooooooo!」
「Tôi đâu có vi phạm quy định gì đâu, nói năng thất lễ quá!」
「Cuối cùng vẫn là dùng tiền mà thôi ông ơi!」
「M-Master, rốt cuộc là anh đã dùng bao nhiêu tiền vậy?」
◆Battsu: Ngươi đã dùng mấy vạn rồi hả ha ha!
Thật kỳ lạ, Ako và Battsu lại hỏi cùng một câu.
Nhưng Guild Master chỉ khẽ cười khẩy, rồi đáp nhẹ.
◆Aprikotto: Hỏi mấy chuyện vớ vẩn. Tôi chỉ dùng đúng một xu thôi.
◆Battsu: Một xu cái quái gì mà một xu!
◆Aprikotto: Nói bậy bạ. Nghe đây Battsu, tôi sẽ dạy cho ngươi một chân lý. Nếu là để dùng cho bạn bè────cho dù là một triệu yên, cũng chỉ là một xu thôi!
◆Battsu: Thằng này điên thật rồi ha ha ha!
Không thể phản bác được, đau khổ thật.
Thật sự tôi cũng nghĩ là người này hỏng rồi.
◆Battsu: Haizzz, không tin là mình lại thua, thua cái thằng dùng tiền lãng phí như này ha ha!
◆Aprikotto: Tiền lãng phí á? Nói gì vậy chứ.
Trước Battsu đang cố ăn thua đủ, Guild Master thậm chí còn tỏ vẻ tự hào.
◆Aprikotto: Đây là lần dùng tiền hữu ích thứ hai trong đời tôi đấy.
◆Battsu: Ngươi nghiêm túc đến mức nào vậy hả ha ha! Thôi được rồi, tôi thích đấy ha ha!
À, người này cũng là người không bình thường rồi.
Nhìn mặt hắn ta kìa, cái vẻ "Tìm được đối thủ rồi!" tốt bụng đến lạ.
◆Battsu: Lần tới tôi nhất định sẽ đè bẹp ngươi, cứ giữ tiền đi Aprikotto ha ha!
◆Sette: Ê, nhưng mà Batt-tsun
Sette đột nhiên xuất hiện từ bên cạnh.
◆Sette: Tuần sau bọn tôi không đến đâu nhé?
◆Battsu: Hảaaaaa!? Thật á!? Chán òm!
◆Korou: Rushian, chuyện hôm nay định giải quyết thế nào?
◆Rushian: Mấy cái chuyện khiên đấu khiên này thì thôi, tôi xin can!
Mà nói thật, đấu với mấy người là tôi xin kiếu, không có lần thứ hai đâu!
◆Battsu: Thật á! Tôi còn mong chờ lắm mà!
Battsu và đồng bọn tiếc nuối rời khỏi pháo đài. Cứ cái đà này thì dù tụi tôi không tham gia, chắc chúng nó vẫn sẽ đứng đợi ở cái pháo đài này cho mà xem.
“Này, hóa ra Hội trưởng cũng được mấy người kỳ quặc để ý chứ bộ.”
“Một chút cũng chẳng vui vẻ gì đâu.”
Nhìn vẻ mặt khó ở hiếm thấy của Hội trưởng, tự nhiên tôi thấy buồn cười ghê.
Thế nhưng, dù sao thì tụi tôi cũng đã thắng.
Nói là “tốt quá rồi” thì cũng hơi khó mà diễn tả, nhưng trên mặt mỗi đứa tụi tôi lúc này chỉ có một cảm giác thành tựu nhẹ nhàng, dễ chịu.
“Haizz. Rốt cuộc thì Hội trưởng vẫn là Hội trưởng thôi.”
“Nhưng thế không tốt sao, cô ấy trông vui vẻ thế mà.”
“Cậu cũng vậy đó.”
Tôi mỉm cười nhìn Ako đang hớn hở.
“Cậu thì sao? Dù đã liều lĩnh xông vào và bị hạ gục thê thảm… cậu có hối hận không?”
“Không ạ, em thấy rất, rất hài lòng!”
Ako nói với vẻ thực sự mãn nguyện.
“Cố gắng hết sức thật là tốt ạ!”
“Đúng vậy!”
Thế thì từ giờ về sau cũng phải cố gắng nữa chứ!
“Vậy thì buổi liên hoan văn hóa chính thức cũng phải cố gắng lên đó nha?”
“Ưm!”
Nụ cười của Ako bỗng cứng đờ.
Cứ thế, trận công thành của tụi tôi kết thúc.
Và rồi, buổi liên hoan văn hóa chính thức bắt đầu.


0 Bình luận