Trường cấp Ba tỉnh Maegasaki, nơi tôi đang theo học, mỗi tháng một lần đều có buổi tập trung toàn trường vào buổi sáng.
Trong nhà thi đấu, tôi đang đợi buổi tập trung bắt đầu thì huých tay thằng bạn đứng cạnh nói nhỏ:
“Này, tin nóng hổi đây, tao cuối cùng cũng có vợ rồi!”
“Hả? Năm nay là đứa thứ mấy rồi hả Nishimura?”
Thằng bạn cùng lớp bĩu môi đáp lại.
Nishimura là tên thật của tôi. À mà, cũng chẳng cần phải thêm tiền tố “thật” làm gì, rõ ràng đó là tên của tôi mà. Chắc là do cứ đắm chìm vào thế giới mạng nên mới sinh ra cái thói quen cứ nói chuyện đời thực là phải thêm vào mấy từ như “ở ngoài đời”, phải không nhỉ?
“Không phải đâu, nghe mà giật mình đây này, là đứa đầu tiên đấy!”
“Xạo vừa thôi mày! Vợ mày ba tháng thay một lần còn gì!”
Tôi đã nói rất nghiêm túc vậy mà bị nó phủ nhận không thương tiếc. Hơn nữa, nó còn đáp lại ngay lập tức chưa đầy một giây. Chắc cũng không cần phải dứt khoát đến thế đâu nhỉ?
“Không có phản ứng nào khác sao? Kiểu như ‘Mày thật sự kết hôn rồi á?!’ chẳng hạn.”
“Mơ đi!”
“Nói thật, mày mà có bạn gái là tao đã ngất xỉu rồi.”
“Hai mươi năm nữa mà mày báo tin kết hôn thì tao cũng sẽ ngạc nhiên tột độ luôn.”
“Tao không phản đối nhưng mà không nói nhẹ nhàng hơn được sao!”
Mấy thằng bạn cùng lớp khác cũng hùa vào, nói năng thật là khó nghe. Một trong số chúng nhíu mày vẻ nghi hoặc:
“Mà vợ là cái gì vậy?”
“Cái từ ‘vợ’ trong miệng thằng này ý hả, chỉ là nhân vật yêu thích thôi.”
“Đúng rồi, đúng rồi, cái kiểu ‘vợ của tôi’ ấy mà.”
“Ôi, kinh tởm!”
“Thôi đi! Nói với giọng điệu ghê gớm thế làm tao tổn thương đấy!”
Tôi ôm đầu, làm bộ như bị sốc nặng. Thực ra thì tôi chỉ giả vờ thôi, chứ đâu có sốc đến mức đó. Kiểu này, nói sao nhỉ, là một loại kỹ năng sống chăng.
Trong lớp học ở trường, chẳng phải đứa nào cũng có một cái “mác” nào đó sao? Kiểu như vận động viên thể thao của đội tuyển, tay chơi nhạc rành về âm nhạc, lớp trưởng học giỏi, hay mấy đứa hơi “ngông” thuộc hệ bất lương ấy.
Còn tôi thì thành tích học tập bình thường, tham gia câu lạc bộ về nhà (CLB tan học là về) và sở thích là game online. Chẳng có lấy một yếu tố nào để trở thành “dân xã giao” cả, chỉ là một nam sinh cấp Ba hết sức bình thường.
Một thằng như tôi mà cố gắng tạo dựng “mác” để sống yên ổn trong lớp thì kết quả là…
“Nishimura, đúng là một tên otaku chính hiệu…”
“Tao sống thế này là vui rồi, mặc kệ tao đi!”
“À mà, cái cô vợ đó, hôm nào giới thiệu tao đi nhé!”
“Điều tra cách lôi vợ Nishimura ra khỏi màn hình game trước đã chứ.”
Đúng vậy, tôi đã trở thành một otaku công khai.
Nhưng mà, điều này lại bất ngờ rất dễ chịu. Cái “mác” otaku này hóa ra lại khá có “cầu” nên trong lớp tôi có thể sống một cách thoải mái chẳng cần e dè gì cả.
Ví dụ, như thế này:
“À mà Nishimura, tao nghe nói diễn viên hài Jumbo Satou đang livestream trên mạng đúng không?”
“Đúng rồi, đúng rồi. Hôm qua cũng mới livestream.”
“Thật á? Có hay không?”
“Nghe thử thì biết, nhưng mà chán không thể tả.”
“Đúng rồi! Tao cũng nghĩ vậy!”
Khi nói chuyện kiểu này, sự tồn tại của tôi là không thể thiếu.
Otaku công khai có cái “cầu” kiểu như ‘chuyện này thì cứ hỏi thằng này là ra’.
Tôi có thể mang lại cảm giác an toàn cho mọi người, kiểu như là “một người có thể thoải mái hỏi chuyện otaku”.
Chuyện livestream trên mạng, có lẽ vì tôi nói “đã xem” một cách tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên, mấy đứa bạn cùng lớp thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục câu chuyện.
“Thằng đó, kiểu gì cũng chỉ có một trò hề duy nhất thôi đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, trả lời bình luận nào cũng y chang. Kiểu như ‘Thằng đó là Jumbo!’ ấy.”
“Bình luận chắc là loạn xì ngầu hết.”
“Dù chỉ có thế mà đôi khi lại nổi lên mới đáng sợ chứ.”
Những đứa bạn cùng lớp khác cũng hùa vào cuộc trò chuyện. Chắc chắn bọn này tự mình cũng đã xem livestream. Nhưng để tránh bị coi là otaku vì nói những điều liên quan, chúng cố tình thông qua tôi để bắt đầu cuộc trò chuyện này.
Vì cứ nói chuyện với tôi, một thằng đã công khai là otaku, thì những câu chuyện liên quan đến otaku sẽ được “miễn tội”.
Đó là lời bào chữa cho việc chúng đang “chiều” tôi, một thằng chẳng có chủ đề gì khác để nói.
“Mấy cái thằng diễn viên một trò thì kệ đi. Haizz, muốn có bạn gái quá!”
“Mày thôi mấy chuyện buồn đi, thằng kia!”
“Vợ thì tao có đây.”
“Thôi mấy chuyện buồn đi, Nishimura!”
Đương nhiên, tôi cũng có thể xen vào những cuộc trò chuyện bình thường như thế.
Tôi không cần phải che giấu bản thân, và có vô số chủ đề về văn hóa phụ (subculture) để nói. Dù không theo kịp những câu chuyện của “dân xã giao”, đó là “mác” của tôi nên chẳng có vấn đề gì cả.
Tự bản thân tôi cũng thấy mình đã làm khá tốt.
Vấn đề duy nhất là… ánh mắt của mấy cô gái.
“Kinh tởm…”
Từ phía sau lưng chéo của chúng tôi, một giọng nói như vậy vang lên.
“Lại nói mấy chuyện ghê tởm rồi. Otaku đúng là kinh tởm thật. Đừng có lại gần tôi nhé, thật đấy!”
Tôi quay mặt lại, nhìn thấy một cô bạn cùng lớp đang lườm tôi với ánh mắt lạnh như băng.
Làm otaku công khai thì đương nhiên sẽ có lúc bị gọi là ‘kinh tởm’, ‘phiền phức’. Dù hơi khó chịu nhưng mà, đó chắc là phản ứng bình thường của con gái cấp Ba thôi.
Cô bé đó tên là Segawa gì đó thì phải.
“Gì vậy Segawa, đừng có gom hết otaku vào mà nói là kinh tởm chứ. Trên đời này còn có những otaku sành điệu như otaku rượu vang hay otaku hoa đấy, nói thế thì tội cho họ.”
Tôi đáp trả một cách hình thức, Segawa lại càng nheo mắt hơn.
“Thôi đi, Nishimura mới là kinh tởm!”
“Tao chẳng biết nói gì nữa, thôi đi mà!”
“Ôi Nishimura đáng thương. Sự thật thì đau lòng lắm nhỉ?”
“Dù biết là kinh tởm thật, nhưng cũng không cần phải nói thẳng ra thế đâu.”
“Mấy đứa mới là đáng ghét hơn nhiều!”
Haizz, thế này thì làm sao mà có bạn gái được chứ.
Bản thân tôi cũng thành thật mà nói là đã từ bỏ rồi. Tôi chỉ cần có game là đủ.
“Nhưng mà Segawa, giá mà không mở miệng thì cũng dễ thương đấy chứ.”
“Mày có biết không, thằng Maeda lớp bên cạnh hình như đã tỏ tình và bị từ chối thẳng thừng rồi đấy.”
“Anh hùng ghê nha!”
“Thằng đó cũng có vẻ giống otaku nhỉ. Mà nhắc mới nhớ, Segawa chắc thích mấy đứa như Nishimura đó. Này, mặt mũi cũng được, lại còn lùn lùn và tóc buộc hai bím nữa chứ.”
Mấy đứa bạn cùng lớp thì thầm thúc giục, tôi liếc nhìn cô bạn vừa nãy:
“Ừm, nếu mà còn tsundere nữa thì được đấy, nhưng mà con nhỏ đó chỉ có tsung thôi… Ư, ơ…”
Tôi chạm mắt với một đôi mắt chứa đầy sát khí mãnh liệt.
“…Mày, tao thật sự sẽ giết mày!”
“Tôi xin lỗi ạ!”
“Tha cho Nishimura đi! Thằng này nó chỉ yêu tóc hai bím thôi!”
“Thật sự là kinh tởm… Mày có thể đừng hít chung không khí với tao được không?”
“Quá đáng!”
Chẳng cần phải nói đến mức đó đâu nhỉ?!
Tôi giật mình lùi lại thì va phải vai một cô bạn lớp bên cạnh.
“Á…”
“À, xin lỗi. Cậu không sao chứ?”
“A, dạ không…”
Cô bé đó sợ hãi lùi lại, run rẩy lắc đầu. Tóc mái dài lại còn cúi đầu xuống nên tôi không thấy rõ, nhưng có vẻ cô bé thật sự rất sợ hãi.
Otaku đáng sợ đến vậy sao?
Đúng vậy, xin lỗi vì đã tồn tại ở gần bạn.
Mà thôi, cái nhìn của người đời đối với otaku thì cũng chỉ đến thế này thôi mà.
“Sắp đến giờ tập hợp rồi, cả lớp giữ trật tự nào!”
Cô giáo chủ nhiệm của tôi uể oải nói từ phía trước lớp. Cô là một giáo viên dạy tiếng Việt rất đỗi bình thường, chừng ngoài hai mươi, chưa kết hôn, tên là Saitō-sensei. Dù còn trẻ nhưng cô chẳng mấy khi tỏ ra hăng hái, cũng chẳng bao giờ nghiêm khắc. Cả lớp đồng thanh đáp lại “Ước gì…”, rồi bắt đầu im lặng.
“Chào buổi sáng, mọi người. Tôi là Hội trưởng Goshōin Kyō. Bây giờ buổi tập trung toàn trường xin phép được bắt đầu.”
Tiếp đó, giọng nói bình tĩnh của cô Hội trưởng Hội học sinh vang lên, đánh dấu buổi tập trung đã bắt đầu. Lơ mơ nhìn bóng dáng cô Hội trưởng – người được đồn là đắc cử nhờ vẻ đẹp và phong thái đầy tự tin của mình, tôi khẽ thở dài.
Không, thật sự là ngoài đời tôi chẳng có chút duyên nào với con gái cả.
Nói thật đấy, không hề có chút nào.
Nhưng mà, nhưng mà…
Chuyện tôi đã có vợ là thật đấy, thật sự là thật đó mà.
***
Bình tĩnh nhìn thanh máu đang giảm dần trên đầu nhân vật “Rusian” của mình, tôi thoăn thoắt gõ phím.
Tiếng gào của quái vật chồng chất lên nhau vang vọng qua tai nghe.
Rusian, nhân vật mà tôi điều khiển, đang chạy hết tốc lực trong một hầm ngục sâu thẳm.
Không phải một mình. Là kéo theo đám quái vật đông đến mức phủ kín cả màn hình ở phía sau lưng.
“A, chết tiệt… Phiền phức thật.”
Trong lúc đang chạy, một con quái vật đã thoát khỏi tầm phát hiện và dừng lại tại chỗ.
Tôi xoay người vòng lại đám quái vật để gom nó vào, nhưng trong quá trình đó, máu lại giảm đi, thanh máu càng vơi hơn.
Thông thường thì đây là một thao tác rất dễ dàng, chẳng bao giờ có chuyện mắc lỗi.
Vậy mà từ nãy đến giờ tôi liên tục mắc lỗi. Tôi muốn quay về chỗ đồng đội với ít nhất tám mươi phần trăm máu, nhưng giờ thì máu đã giảm xuống dưới một nửa rồi. Chắc chắn là tôi thiếu tập trung.
Và tôi biết nguyên nhân là gì.
Đó là cuộc trò chuyện không ngừng nghỉ của các thành viên trong Guild đang tràn ngập trong cửa sổ chat phía dưới màn hình.
Chắc chắn tất cả là tại cái này. Không phải tại tôi. Không phải tại tôi.
◆Ako: Thế rồi, em đã đến nơi gặp Rusian lần đầu, và ở đó em đã tỏ tình đấy ạ.
◆Appricot: Cuối cùng cũng thế à. Cứ nghĩ mãi sao chưa thấy gì, hóa ra là Ako chủ động à.
◆Shuvain: Từ góc nhìn của ta thì là quá muộn rồi đấy. Hừ, đúng là đồ nhát gan mà haha.
◆Ako: Nhưng mà Rusian đã từ chối em một lần…
◆Appricot: Thật sao? Cậu ta từ chối lời tỏ tình của Ako ư? Đầu óc có vấn đề hay sao vậy.
◆Shuvain: Hừ, ta thì không đời nào haha. Đúng là tên ngốc hết thuốc chữa mà haha.
◆Ako: Một nỗi buồn không thể tưởng tượng nổi đã ập đến với em…
“Mấy tên này…”
Cứ muốn nói gì thì nói, có muốn tôi gom hết lũ quái vật này lại rồi nện cho một trận không hả?
Với tâm trạng nặng nề, tôi vội vã chạy về phía đồng đội. Không phải để họ tiêu diệt quái vật, mà là để họ ngừng chat.
◆Ako: Nhưng mà Rusian, khi em chuẩn bị món cường hóa để gắn vào nhẫn, cậu ấy lại nói “Đừng mua mấy thứ lãng phí thế”, vậy mà cái nhẫn cậu ấy tặng em lại có cường hóa toàn kháng trị giá hai mươi triệu vàng…
“Uwaaaaaaa! Nhanh lênnnnnn!”
Trước khi mọi chuyện bị tiết lộ hết, tôi đã chạy hết tốc lực đến trước mặt đồng đội.
Nhân vật của tôi, trước đây dùng kiếm lớn, giờ lại cầm một tấm khiên lớn, đối lập hoàn toàn với trước kia, bắt đầu hứng chịu đòn tấn công của kẻ địch.
◆Rusian: Này, mang mồi đến cho tụi bay đây!
Vì tôi dừng lại nên mọi đòn tấn công đều dồn vào tôi. Lượng máu đã hồi phục trên đường đi cũng nhanh chóng bị rút cạn, thanh máu chuyển từ màu xanh sang màu vàng.
◆Shuvain: Tên đàn ông kín đáo kia, hóa ra lại hào hứng hết mình haha.
◆Appricot: Đàn ông mà tsundere thì cũng thú vị đấy chứ.
◆Rusian: Người ta đang kéo quái vật đến đây thì đừng có mà chat nữa! Lo mà đỡ đòn đi Shuu!
Tôi đang bị đánh đây này! Chết đấy!
◆Shuvain: Không muốn bị tên chồng kín đáo nói như thế đâu haha.
Sau dòng chat đó, Shuu – tên đầy đủ là Shuvain, người đồng đội cầm đại kiếm – bắt đầu tấn công kẻ địch.
◆Rusian: Muốn tao đổ hết lũ quái vật này lên đầu mày không hả tên khốn!
◆Shuvain: Hừ, ý mày là với lũ tép riu thế này mà tao sẽ chết ư?
Nói cái gì mà oai vậy, một nửa thôi là mày chết chắc rồi.
◆Ako: Mừng anh về, Rusian.
Và rồi, “vợ” tôi, Ako, một nhân vật Healer, vui vẻ cất tiếng.
Không, cô là Healer mà. Cô không phải là một nghề nghiệp có đủ thời gian nhàn rỗi để chat trong lúc chiến đấu đâu.
◆Rusian: Mấy thứ đó thôi đi, hồi máu đi! Hồi máu đi Ako!
Trong lúc khó chịu với những người đồng đội tùy hứng, tôi điên cuồng tấn công kẻ địch.
Thế nhưng, thanh máu trên đầu nhân vật của tôi lại giảm xuống nhanh chóng.
Vượt qua màu vàng báo hiệu máu dưới một nửa, và tiếp tục giảm xuống màu đỏ.
“Này này này, hồi máu, cho tôi hồi máu!”
Dấu hiệu giúp đỡ và dấu hiệu hấp hối hiện lên trên đầu Rusian do tôi điều khiển. Sức chịu đựng đã đạt đến giới hạn.
◆Ako: Em xin lỗi Rusian, em làm ngay đây, chờ em một chút!
“Cái thời gian cô gõ chat đấy có thể dùng mấy lần kỹ năng rồi hả!”
Vẫn tiếp tục thao tác trong bực bội, sau vài giây, cuối cùng một hiệu ứng màu xanh lá cây rực rỡ cũng tỏa sáng trên màn hình.
Kỹ năng hồi máu đã được kích hoạt thành công.
—Ngay giữa đám quái vật.
◆Rusian: Cô đang làm cái quái gì thế!?
◆Ako: E-em xin lỗi Rusian!
Đã bảo rồi, trong lúc gõ những dòng chữ đó thì lo mà thao tác đi chứ!
Khi tôi đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cái chết, một bong bóng thoại hiện lên trên đầu nhân vật nam mặc áo choàng đứng sau lưng Ako.
◆Appricot: Haha, chẳng cần lo lắng làm gì. Hãy nhìn đi, đây là sức mạnh của cây trượng đã được cường hóa với mười lăm vạn yên tiền thật, và cả sức mạnh của vật phẩm nạp tiền dùng một lần tăng cường ma lực giá ba trăm yên, và khi mua mười cái một lúc thì được tặng kèm một cái!
◆Rusian: Vật phẩm nạp tiền kiểu gì mà coi thường người chơi thế kia!
Quá lãng phí! Dừng lại đi!
Dù nghĩ vậy, nhưng trước khi kịp ngăn cản, phép thuật đã được kích hoạt.
Hiệu ứng đặc trưng của vật phẩm nạp tiền rực rỡ hơn bình thường, âm thanh hoành tráng, và một sức mạnh khủng khiếp đã bùng nổ bao trùm màn hình.
◆Ako: Guild Master thật là tuyệt vời, quái vật như rác rưởi vậy!
◆Appricot: Ha ha ha, đây là sức mạnh của cây trượng huyền thoại.
Tức là sức mạnh của tiền chứ gì, cái kiểu huyền thoại đáng ghét thật.
Tuy nhiên, sức mạnh của vật phẩm nạp tiền đã bổ sung thêm lực cho sức tấn công vốn đã quá đủ của cây trượng nạp tiền, và những tảng thiên thạch rơi xuống chiến trường đã nghiền nát đám quái vật một cách hoàn hảo.
◆Appricot: Phù phù phù, trong trò chơi này không có gì sảng khoái bằng việc kết liễu một đòn cả.
◆Rusian: Oa, quái vật ở đây kết liễu một đòn sao.
Kết liễu một đòn (一確 - Ichikaku), tức là chắc chắn tiêu diệt đối thủ không phụ thuộc vào yếu tố ngẫu nhiên chỉ với một đòn tấn công, là một trong những yếu tố giúp đạt hiệu quả cao nhất trong việc săn quái vật.
Tuy nhiên, để đạt được điều đó ở một khu vực săn bắn có độ khó tương đối thì không phải là chuyện dễ dàng.
Anh chàng đó, Appricot, Hội trưởng Guild 'Alley Cats' của chúng ta, với phong thái bạo chi đạt đến cảnh giới mà đến mấy cái hội phế vật kia cũng phải chào thua.
Thật tình mà nói, nhìn vào cứ thấy đau lòng. Tiền không phải của mình mà sao vẫn thấy xót xa như thể tự mình đang bị thiệt thòi vậy.
◆ APPRICOT: Đương nhiên rồi. Đồ nạp tiền chẳng phải để trưng đâu. Các cậu cứ nghĩ mỗi cục thiên thạch vừa rồi chứa ba mươi cây kẹo que ngon lành là được.
◆ RUSSIAN: Một cây mười yên mà ba mươi cây…
◆ SHUVAIN: Vậy là một cú vừa rồi có giá trị hơn cả Rusian hả? Cười.
◆ RUSSIAN: Tôi rẻ mạt thế cơ à?
Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện, một luồng sáng xanh bao trùm lấy nhân vật của tôi.
Cuối cùng thì hiệu ứng phép hồi máu cũng xuất hiện. Thanh sinh lực may mắn đã trở lại màu xanh lá.
◆ AKO: Xin lỗi, vì đang nói chuyện dở nên tôi chậm tay mất.
Nhân vật nữ vận đồ trắng cứ cúi đầu lia lịa. Đó là Ako, cô vợ game của tôi.
Kết quả là tôi không chết nên mọi chuyện vẫn ổn, nhưng mà thao tác của cô ấy mãi vẫn không khá lên được. Sắp chơi game tròn một năm rồi mà vẫn thế đấy chứ.
◆ RUSSIAN: Trước cả chuyện đó thì cái tật mải mê chat khi đang đi săn mới là vấn đề ấy chứ.
◆ SHUVAIN: Đằng nào thì người chết cũng là Rusian chứ đâu phải ta, không sao cả.
◆ APPRICOT: Chẳng phải làm chồng thì nên tỏ ra rộng lượng một chút sao. Lần tới có chậm hơn nữa cũng không sao đâu.
Trước những lời lẽ vô trách nhiệm của hai người kia, nhân vật của Ako vỗ tay vẻ thích thú.
◆ AKO: Vậy sao. Thế thì Rusian, anh cứ từ từ thư giãn nhé!
◆ RUSSIAN: Từ từ cái gì! Hồi máu nhanh lên!
Ôi giời, chịu thật đấy.
Ước gì có một Healer nào đó ra hồn hơn một chút thì mọi chuyện sẽ dễ thở biết bao.
◆ SHUVAIN: Này Rusian, nói thế với vợ mình không được đâu đấy, hả?
◆ APPRICOT: Ừm, cái này là bạo hành gia đình rồi.
◆ RUSSIAN: Người bị đối xử tệ bạc là tôi mới phải! Với lại, ‘domestic’ là chỉ việc ‘gia đình’ chứ!
Cứ hơi giận một tí là bị nói thế đấy! Rõ ràng là tại cái vụ kết hôn mà tôi đành phải chiều chuộng hơn mức cần thiết chứ sao!
◆ RUSSIAN: Tạm thời thì tôi sẽ kéo quái về thêm vài lượt nữa. Ako, không cần cố quá đâu, cứ làm sao để tôi không chết là được.
◆ AKO: Vâng ạ, tôi sẽ cố gắng!
Ako nói rõng rạc.
Ngay trước khi xuất phát, một cửa sổ chat bật lên cùng tiếng “pí-côn” nhỏ nhẹ.
◆ AKO: Cảm ơn anh, Rusian.
Tiếp đó là một câu nữa.
◆ AKO: Em yêu anh.
Nói tóm lại, tôi không thể từ chối được.
Kết quả là bị cô ấy ép đến mức tôi yếu đuối phải chấp nhận, dù tôi đã khăng khăng rằng “tôi có chấn thương tâm lý vì từng cầu hôn một cô ‘nét-ca-ma’ rồi nên không thể kết hôn được đâu!”.
Vậy là tôi có vợ trong game mất rồi.
◆ RUSSIAN: Ôi, mệt quá…
◆ APPRICOT: Rusian, kinh nghiệm có tăng không?
◆ RUSSIAN: Cũng tạm tạm.
Cả nhóm trở về thị trấn và tập trung tại quán cà phê mà chúng tôi vẫn thường biến thành tụ điểm quen thuộc.
Đồ nội thất vân gỗ sang trọng, nhạc nền nhẹ nhàng thư thái. Đây là một quán chúng tôi rất yêu thích với không khí dễ chịu.
Nhân vật của tôi, Rusian, ngồi trên một chiếc ghế trong quán, và ngay sát bên cạnh cậu ấy, tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên, là Ako.
◆ AKO: Mọi người vất vả rồi. Rusian, xin lỗi vì đã làm anh chết nhiều lần nhé.
Nhân vật của Ako liên tục cúi đầu, và một bong bóng chat hiện lên.
Những gì viết trong bong bóng chính là lời của Ako. Bong bóng hiện ra như thế nghĩa là tất cả mọi người xung quanh đều nhìn thấy lời thoại đó.
◆ APPRICOT: Quả thực hôm nay nguy hiểm hơn thường lệ nhiều đấy.
◆ AKO: Tại, tại vì…
Sau những câu tôi vội vàng gõ vào, một tiếng “pí-côn” nhẹ vang lên. Cùng lúc đó, một cửa sổ mới hiện ra trên màn hình game.
Đó là tin nhắn thì thầm từ Ako.
Whisper, WIS, TELL, là những cái tên mà người ta gọi cửa sổ chat riêng tư chỉ hai người nhìn thấy này. Khác với chat bong bóng, nói chuyện ở đây thì không sợ bị người khác nghe lén.
Ngay cả khi có mọi người xung quanh, Ako cũng thường xuyên gửi tin nhắn thì thầm cho tôi như thế này.
◆ AKO: Tại vì em muốn nói chuyện với Rusian nhiều hơn…
“Lại nói mấy lời đó nữa rồi…”
Trong game, Ako là một người bạn thân thiết mà chúng tôi sắp quen được một năm.
Và cô ấy chính là vợ tôi.
Tự tôi cũng thấy mình đang nói cái gì nữa, nhưng mà, thật sự cô ấy là vợ tôi.
Hình như chúng tôi gặp nhau khoảng một năm trước. Chúng tôi bắt đầu quen nhau sau khi tôi cho Ako, một người mới chơi hoàn toàn, vài lời khuyên đơn giản. Tôi nhớ nội dung là hướng dẫn cách đăng xuất khỏi game, mấy chuyện đại loại thế. Việc người mới chơi không biết cách thoát game thì đúng là chuyện thường tình. Chẳng có gì lạ lẫm cả.
Thế nhưng cô ấy, một người chơi mới toanh, lại bám chặt lấy tôi như thể chú chim non nhìn thấy thứ đầu tiên sau khi chào đời là bố mẹ vậy.
Lúc đó, tôi vừa mới “vỡ mộng” với Neko Hime và rời khỏi guild, đang chơi một mình trong buồn bã, nên cứ thế mà vô tình lo lắng cho Ako, và chẳng mấy chốc thì mọi chuyện thành ra như bây giờ.
◆ RUSSIAN: Nhưng mà Ako, chúng ta kết hôn rồi mà, đâu cần phải nhắn tin thì thầm làm gì nữa. Thay vì hai người nói chuyện riêng thì nói chung với mọi người là được mà.
Tôi nhắn tin thì thầm trả lời như thế, và sau một lúc im lặng, Ako cũng trả lời lại.
◆ AKO: Giờ đây… tôi đang… trực tiếp… nói chuyện… với trái tim anh…
◆ RUSSIAN: Này, Ako ơi?
◆ AKO: …Giờ không phải lúc… nói chuyện với thành viên guild… Anh phải trân trọng cô vợ của mình… Trân trọng cô vợ của mình… Trân trọng cô vợ của mình…
◆ RUSSIAN: Nghe người khác nói đi chứ!
Đúng là một cô nàng tùy hứng. Nhưng mà, cô ấy là người ở cùng không bao giờ chán.
Dù là chuyện phiền phức, chuyện vui, chuyện thú vị, hay chuyện tầm phào, cô ấy đều cứ thế mà hỏi tôi. Đó là một nhân vật nữ như vậy.
Không phải là ‘nữ giới’, mà là ‘nhân vật nữ’.
Còn về người thật thì tôi không biết.
Thẳng thắn mà nói, tôi nghĩ bên trong là một thằng con trai thì đúng hơn.
Mà nói trắng ra, tôi nghĩ trong game online làm gì có con gái thật.
À, không, tôi biết là ở đâu đó trong thế giới game online rộng lớn này vẫn có con gái tồn tại. Cũng có thể xung quanh tôi cũng có. Với xác suất cực thấp thì cũng có thể Ako là con gái thật. Nhưng mà điều đó chẳng liên quan gì đến tôi cả. Tôi trong game là ‘Rusian’, còn Ako là ‘Ako’. Không phải là nữ giới, mà là ‘nhân vật nữ’.
Game và đời thực là hai thứ khác nhau. Hoàn toàn không liên quan. Thế nên ở đây chỉ có ‘nhân vật nam’ và ‘nhân vật nữ’, chứ không phải nam và nữ. Tôi cố gắng nghĩ theo cách đó.
Như vậy thì tốt cho cả hai bên, và cả về mặt tinh thần nữa.
—Dù sao thì cũng chẳng phải chịu cảnh đau khổ vì bị một thằng con trai thật sự tỏ tình.
◆ SHUVAIN: Cơ mà Rusian, chết lên chết xuống vì mấy con quái cấp đó, đúng là yếu đi rồi mà. Cười.
Shuvain vừa thanh toán vật phẩm thu thập được vừa vênh váo nói.
Anh ta là kiểu người tuy hay tự xưng là "ta đây" nhưng lại rất chịu khó, như việc phân chia vật phẩm sau khi săn xong chẳng hạn. Đằng sau cái vẻ ngoài ấy, ẩn hiện một chút gì đó nghiêm túc, thật ra cũng đáng yêu ra phết.
◆ RUSSIAN: Mày nói lớn vậy à, thế thì làm thay tao xem nào.
◆Shuvain: Hả, nói thế à? Dám nói thế sao? Được thôi, cứ chờ mà xem, lần sau ta sẽ câu hết về cho mà coi!
Shuvain “hừ” một tiếng, ra vẻ khí thế hừng hực mà nói.
Ako liền vỗ tay bôm bốp rồi reo lên:
◆Ako: Tank chính đã đến! Lần này chúng ta thắng chắc rồi!
◆Shuvain: Này, ta cầm kiếm mà.
◆Rusian: Ako, em nói thế có được không hả?
Ừm. Đúng là làm gì có cô gái nào nói mấy lời như thế kia.
Nhưng mà game online và đời thực là hai chuyện khác nhau, nên Nishimura cũng chẳng bận tâm.
“Cũng tàm tạm rồi.”
Nishimura thở phào, nhận số tiền thu được từ đợt săn quái lần này.
Trong LA, không phải cứ chết bao nhiêu lần cũng được, vì mỗi lần gục ngã sẽ bị phạt giảm kinh nghiệm một cách đáng kể. Hôm nay tuy cũng hạ gục bao nhiêu quái vật, nhưng số kinh nghiệm kiếm được lại mất trắng vì hình phạt sau mỗi lần chết. Cái mà Nishimura nhận được chỉ có chút tiền này mà thôi.
Mục đích chính là được chơi cùng mọi người, nên chuyện thu hoạch được nhiều hay ít chẳng quan trọng.
◆Aprikotto: Mà hai người này, hôm nay vẫn dính nhau như sam nhỉ.
Ngài Guild Master vừa nói vừa đưa mắt nhìn nhân vật của họ.
◆Rusian: Dính nhau như sam á, chẳng phải bình thường vẫn thế sao?
◆Aprikotto: Chính vì nó là chuyện bình thường nên mới là minh chứng cho tình yêu chứ còn gì nữa. Chúng ta gặp nhau cũng sắp tròn một năm rồi, nhưng Rusian và Ako đã thân thiết từ trước rồi. Dường như mọi chuyện đã đâu vào đó cả.
Ngài Guild Master gật gật đầu lia lịa trong game. Nishimura thật sự muốn Master đừng nói kiểu như "tình yêu trong hôn nhân ảo" như thế, nghe ngại chết đi được.
◆Rusian: Không phải thế đâu mà…
◆Shuvain: Thái độ khiêm tốn gì đấy? Hừ, bọn dân mạng có người yêu à.
Shuvain vừa dứt lời, phân phát xong tiền, liền vung kiếm lên nói.
Cái lý lẽ gì vậy trời. Cái trò kết hôn trong game này thì có chỗ nào gọi là "dân mạng có người yêu" cơ chứ, Nishimura hoàn toàn chẳng hiểu nổi.
◆Rusian: Ở đâu ra chứ, giỏi lắm thì gọi là "dân mạng mê game" thôi.
◆Shuvain: Đúng là thế… khoan đã. Nghĩ lại thì ta vẫn là dân mạng có người yêu mới đúng. Gần đây còn được người thật tỏ tình nữa cơ.
◆Aprikotto: Ồ, ghê thật đấy.
◆Rusian: Thật hả!? Shuvain chẳng lẽ là trai đẹp sao!
Ối giời ơi, ghen tị quá đi mất. Đúng là tên này mới đáng để mà ghen ghét.
Tên trai đẹp chết tiệt, chết quách đi cho rồi—
◆Ako: Oa~, Shuvain chết quách đi cho rồi nhỉ.
◆Rusian: Hả?
◆Shuvain: À, Ako?
Ako bên cạnh Nishimura bỗng nhiên phun ra một luồng khí lạnh đáng sợ.
Cô mặc kệ sự hoảng hốt của các thành viên trong nhóm mà tiếp tục:
◆Ako: Đúng là mấy người có người yêu nên chết quách đi cho rồi. Mấy người được tỏ tình thì nên biến khỏi game này đi, cứ ở gần là tôi thấy bất hạnh rồi. Ước gì mấy giống người như vậy biến mất khỏi thế gian, đúng là tai họa của thế giới mà. Fufufufufufufufu.
◆Rusian: Ako, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại!
◆Shuvain: Cô ấy bị từ chối rồi, bị từ chối rồi! Ta chẳng có hứng thú gì với yêu đương đâu!
◆Ako: Fuhifuhifuhifuhifuhifuhifu.
◆Rusian: Về đây nào!
Nishimura vỗ về Ako, ra sức trấn an.
Ừm, thôi thì thỉnh thoảng cô vợ này cũng có lúc kỳ lạ như vậy đấy.
◆Rusian: Anh cũng ghét những kẻ có người yêu giống em thôi, nhưng không được trút giận lên đồng đội thế đâu.
◆Ako: Vâng, vâng, em xin lỗi.
Ako cúi đầu lia lịa.
◆Shuvain: Về điểm này thì ta cũng đồng tình đấy chứ. *Cười*
◆Aprikotto: Ta cũng hiểu rõ cảm giác đó.
Tất cả thành viên đều đồng loạt gật đầu tán thành.
Sao lại có thể nhất trí đến mức này chỉ vì lòng đố kỵ với những người có người yêu chứ? Guild này đúng là méo mó quá thể đáng rồi.
Nhưng cũng chính vì thế mà họ hợp nhau, toàn những người tuyệt vời cả. Tuy chỉ là một Guild nhỏ vỏn vẹn bốn người, nhưng Nishimura tin rằng mình có thể chơi game vui vẻ như vậy là nhờ có họ.
◆Aprikotto: Theo nghĩa đó thì Ako và Rusian là cặp đôi viên mãn nhất nhỉ.
◆Ako: Không phải thế đâu, nghe em nói đây này!
Ako lập tức đứng phắt dậy.
Nhân vật của cô xoay người lại, đối diện với Nishimura, rồi nhấn chat như đang đưa hai tay ôm lấy ngực để trình bày.
◆Ako: Lời tỏ tình đầy yêu thương của em, vậy mà Rusian cứ hết lần này đến lần khác từ chối. Thật sự là tuổi thọ của em đã giảm với tốc độ ánh sáng vì stress đấy!
◆Rusian: Cuối cùng thì anh cũng đồng ý rồi còn gì.
◆Ako: Kết quả không quan trọng bằng quá trình!
Ôi, cô vợ của Nishimura cũng biết ăn nói ra trò nhỉ.
Nếu em đã quyết tâm như vậy thì anh cũng có cách riêng của mình.
◆Rusian: Được rồi, vậy thì anh hiểu. Hay là mình đặt lại từ đầu, bắt đầu lại từ buổi nói chuyện đầu tiên nhé?
◆Ako: Nói dối! Em xin lỗi! Đừng ly hôn! Xin anh đấy! Đừng bỏ rơi em!
Ako lập tức chịu thua ngay tức khắc.
Nishimura thích cái tính thẳng thắn này của cô ấy.
◆Shuvain: Đúng, vấn đề là ở đó.
Khung chat của Shuvain hiện lên che phủ cả Ako.
◆Shuvain: Rusian, cậu nói là bị Ako cầu hôn nhưng lại từ chối một lần à? Thật sao? Ta nói thật lòng đấy, một cô gái ưu tú như vậy bình thường phải cống nạp đơn vị G thì mới chấp nhận lời cầu hôn đấy!
◆Ako: Kh-không có chuyện đó đâu ạ…
Ako có vẻ đang ngượng ngùng đằng sau khung chat lớn.
Ngượng cái gì mà ngượng, em có được khen đâu. Chỉ là đang bị đối xử như kiểu Công chúa thôi.
◆Aprikotto: Ta cũng tò mò đấy. Có gì mà cậu lại không thích hả Rusian? Hai người vẫn luôn hợp nhau mà?
Ngài Guild Master cũng cùng hỏi.
Thật lòng mà nói, Nishimura cũng chẳng muốn giải thích đâu.
Nhưng bị hỏi mà không trả lời thì cũng không hay. Nishimura gõ lách cách trên bàn phím.
◆Rusian: Không phải là anh ghét Ako, mà là anh ghét mấy chuyện kết hôn trong game hay đại loại thế. Em xem, đây là game mà, là game đấy. Đâu phải đời thực đâu.
Đó là lý do vì sao Nishimura đã từng từ chối.
Nếu lời đề nghị của Ako chỉ đơn giản là muốn làm sâu sắc thêm mối quan hệ thì anh cũng chẳng nghĩ gì xấu, nhưng cứ nói đến kết hôn là Nishimura lại chùn bước. Hơn nữa, còn có chuyện với Neko Hime nữa.
◆Shuvain: Cái gì mà "khác với đời thực" chứ. Đằng nào thì cậu cũng chẳng kết hôn được ngoài đời đâu, cứ trải nghiệm ở đây thì có sao, Rusian?
◆Rusian: Anh có biết giới hạn nào không được phép vượt qua không hả!?
Phải có lời nên nói và lời không nên nói chứ!
Nishimura cũng bị sốc đấy chứ!
Khi Nishimura định nói thêm, khung chat của Ako hiện lên màn hình, như thể ngăn anh lại.
◆Ako: À, đúng rồi. Rusian có nói là trước đây đã từng tỏ tình với một người con trai đấy.
◆Rusian: Cái…
◆Shuvain: Hô hô.
◆Aprikotto: Gì cơ!
À, Ako!? Em nói ra thật sao!? Em nói ra dễ dàng vậy sao!?
Sao lại đột ngột làm lộ chuyện xấu hổ của chồng thế hả!?
◆Shuvain: Chẳng lẽ là đồng tính luyến ái sao! Haha. Không sao đâu, ta là người khá cởi mở với những chuyện như vậy mà! Haha.
◆Aprikotto: À, ta cũng vậy. Không sao đâu Rusian, không cần lo lắng gì cả. Chúng ta là đồng đội mà. Khoan đã, đừng lại gần đây nữa, không thì ta sẽ đuổi cậu ra khỏi Guild đấy.
◆Rusian: Hai người đúng là không hề có lòng trắc ẩn gì cả!
Shuvain và Master vừa nói vừa lộ rõ vẻ mặt cười đắc ý.
À, chết tiệt, khó chịu quá, cực kỳ khó chịu. Hơn nữa, dù có được chấp nhận ở chỗ đó thì cũng phiền phức lắm!
◆Rusian: Không phải kiểu đó. Chỉ là, này…
◆Shuvain: Này?
◆Rusian: Nên là…
◆Aprikotto: Cái gì?
◆Rusian: Thật ra cũng chẳng có gì to tát đâu.
◆Shuvain: Sẽ không cười đâu, nói đi.
◆Aprikotto: Không sao đâu, không cần lo lắng. Hãy tin tưởng Guild Master.
◆Ako: Không sao đâu Rusian, mọi người sẽ nghe anh nói mà.
Master, Shuvain và Ako lần lượt thúc giục Nishimura.
À, không muốn nói đâu. Không muốn nói nhưng mà biết làm sao đây.
◆Rusian: Chuyện là… hồi xưa tôi từng tỏ tình thiệt lòng với một bạn *netkama* rồi bị từ chối thảm hại lắm…
◆Shuvain: Haha ha ha ha ha ha ha!
◆Aprikotto: Haha ha ha ha!
◆Rusian: Thấy chưa! Y như rằng là cười mà!
Vừa gõ xong là tụi nó cười rần rần, đến phát nản.
Trời đất ơi, biết vậy đã không nói!
◆Shuvain: Tôi đây mà cũng phải, thật sự đau cả bụng haha. Cười đến mức gõ chữ còn thấy khó khăn nữa là haha.
◆Aprikotto: Lần đầu tiên trong đời tôi phun cả cà phê ra ngoài đấy, giỏi lắm Rusian, không ngờ cậu giấu một quả bom tấn thế này.
◆Rusian: Mấy cậu phản ứng thái quá rồi đó!
◆Shuvain: Tỏ tình với *netkama* cơ đấy? Đúng là một vết nhơ không thể đen hơn mà.
◆Aprikotto: Kỷ niệm tuổi thanh xuân, nhỉ?
◆Rusian: Quên đi, làm ơn quên đi!
◆Shuvain: Quên kiểu gì được chứ?
◆Aprikotto: Tôi chụp màn hình và sao chép lại rồi đây này.
Mấy cái tên khốn kiếp này!
Trả lại sự ấm áp mà tôi đã dành cho những người mà tôi từng nghĩ là bạn tốt đi!
◆Shuvain: Để tôi lưu bức ảnh này với tiêu đề là “7/13, Sự kiện Rusian tỏ tình với *netkama*” cho rồi.
◆Rusian: Cái sự kiện đó đâu phải xảy ra hôm nay đâu! Xóa ngay đi chứ!
Với lại, nghe cứ như tôi vừa *coming out* là *netkama* vậy!
Thế nhưng, thật sự là cái cú sốc “tan nát cõi lòng” đó đau điếng lắm.
Tôi luôn nghĩ mình là người có sở thích cực kỳ bình thường, nên khi nói đến chuyện yêu đương hay kết hôn, đối phương là khác giới vẫn là điều quan trọng nhất. Yêu đương thề thốt với người mà có khi ruột gan là con trai thì quả là độ khó hơi cao.
Thế nhưng, tôi vẫn đồng ý kết hôn với Ako là bởi vì cái quan điểm “game và đời thực là hai chuyện khác nhau” của mình.
Hai năm trước, vào cái ngày định mệnh ấy, cú sốc khi tỏ tình thật lòng với một *netkama* quá lớn, đến mức sau sự kiện đó, tôi đã rời guild và cắm đầu chơi solo suốt gần một năm trời.
Trong quá trình đó, điều giúp tôi đứng dậy chính là một chân lý.
“Đó là… ‘Dễ thương là được rồi, phải không!’”
Tôi nắm chặt tay trước màn hình.
Một chân lý vĩ đại đến mức đó đấy.
Kể cả đối phương ngoài đời là con trai đi chăng nữa, nhưng nếu họ hóa thân thành một cô gái trong game và dễ thương thì có sao đâu chứ? Tôi yêu cái sự dễ thương trong game. Kể cả đó là *netkama*, tôi vẫn yêu thích nó.
Đúng vậy, tôi không phải bị lừa, mà là đã nhìn thấy sự thật trong thế giới game!
──Cứ nghĩ như vậy thì lòng tôi cũng dịu lại. Game và đời thực là hai thứ khác nhau. Hoàn toàn không liên quan gì cả. Đó chính là quan niệm sống hiện tại của tôi.
Thế nên, tôi mà nói rằng đối phương có thể là *netkama* nên không thể kết hôn được thì thật sự là quá ích kỷ. Ako là Ako, dù ngoài đời có là con trai đi nữa, thì đó cũng không phải là điểm để mình xét nét.
Với suy nghĩ đó, cuối cùng tôi đã bị thuyết phục.
Với lại, thấy không…
◆Ako: Rusian, anh giận em sao? Lẽ ra em không nên nói với ai thì tốt hơn phải không ạ?
*Ting*, một tin nhắn riêng từ Ako hiện lên.
◆Rusian: À, đừng bận tâm. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị trêu chọc rồi.
◆Ako: Cảm ơn anh, Rusian.
Sau một thoáng im lặng từ tin nhắn đó.
◆Ako: Em yêu anh nhiều lắm.
Cùng lúc dòng chữ đó hiện lên, vô số trái tim bay ra từ Ako.
Thấy chưa, dễ thương thì vẫn là dễ thương mà!
“…………Bình, bình tĩnh nào, bình tĩnh lại đi mình. Đã từng trải nghiệm việc lao đầu vào rồi hối hận lắm rồi…!”
Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.
Tôi hít thở sâu để trấn an trái tim mình.
Cô gái tóc đen khoác áo choàng trắng ngồi cạnh nhân vật của tôi. Đây chỉ là một *avatar*, một hình dáng trong game, việc tôi cảm thấy xao xuyến vì nó ngoài đời thật là không lành mạnh chút nào.
◆Aprikotto: Ra vậy, thảo nào cậu cứ chần chừ mãi.
Sau một tràng cười đã đời và đã bình tĩnh trở lại, Master vừa gật gù vừa nói.
Tôi đâu có bận tâm gì đâu. Chuyện ngoài đời thế nào cũng được. Thật đó, tôi thật sự thấy sao cũng được hết.
Ừ thì đúng là, nếu ruột gan là con gái thì tốt quá rồi. Nếu không phải con trai thì tôi vẫn nghĩ Ako là một cô bé ngoan, và nếu không phải con trai thì dù là trong game đi nữa, được một cô gái thích cũng đâu phải là cảm giác tồi tệ. Nếu không phải con trai thì──nhưng mà, nghĩ kỹ lại thì chắc chắn là con trai rồi. Có con gái nào lại cười “phì hì hì hì” như vậy chứ?
Ngộ nhỡ một phần vạn xác suất là con gái thì có thể cùng tuổi được không?
Thử tưởng tượng mấy đứa con gái trong lớp mình mà chơi game online… Không đời nào.
À, nghĩ kiểu gì cũng không thể nào.
◆Ako: Em, em nói thật là con gái đấy ạ?
Hình như cảm nhận được bầu không khí, Ako gửi tin nhắn đó.
Này, cái kiểu “nói thật là” là sao chứ.
◆Ako: Trong LA thì em là Cleric, nhưng ngoài đời em là kiểu thiếu nữ văn học mà.
◆Shuvain: Khoan đã, tuyên bố thế này trên kênh chat công cộng là điều cấm kỵ lớn nhất trong game online đấy!
Shu nhắc nhở.
Đúng là thông tin ngoài đời, nhất là việc cố tình khoe mình là con gái, là một trong những điều bị ghét nhất.
◆Ako: Thế ạ?
◆Rusian: Đúng vậy, tốt nhất là đừng làm thế nữa.
Tôi cũng nhắc nhở Ako đang ngơ ngác.
Thật may là chúng tôi đang ở một quán cà phê vắng người qua lại, dù là giữa thành phố.
◆Aprikotto: Điều cấm kỵ gì chứ, vớ vẩn. Tôi đây ngoài đời cũng là nữ sinh cấp ba bình thường mà.
Master cười khẩy nói.
Nữ sinh cấp ba ngoài đời thật──Master là con gái sao?
Một chiến binh siêu hạng nạp tiền, trang bị toàn đồ nạp tiền, tăng sức mạnh bằng vật phẩm nạp tiền khi chiến đấu, và ăn vật phẩm hồi phục nạp tiền khi gần chết… người này lại là nữ sinh cấp ba ư?
◆Rusian: Master đúng là hết nói nổi
Thật sự quá kinh tởm nên tôi buột miệng nói thẳng.
◆Aprikotto: Đã dũng cảm vượt qua điều cấm kỵ mà lại bị đối xử thế này, cảm giác hơi sướng sướng thì phải.
◆Shuvain: Master, chuyện đó không thể nào đâu.
◆Aprikotto: Cả Shuvain cũng vậy à?
◆Ako: Master đúng là hết nói nổi ạ.
◆Shuvain: Tứ phía thọ địch rồi.
Rõ ràng là một người đàn ông độc thân, trưởng thành, nạp tiền nhiều như thế mà lại nói mình là nữ sinh cấp ba ư. Đúng là nói điều không tưởng.
Với số tiền nạp game mà ngay cả một nam sinh cấp ba bình thường như tôi còn phải ghen tị, một cô gái vốn tiêu tốn nhiều tiền hơn con trai làm sao mà xoay sở được chứ?
◆Aprikotto: Thế nhưng, quả nhiên. Tôi đã hiểu những băn khoăn của Rusian rồi.
◆Rusian: Ơ, tôi có nói gì đâu.
◆Aprikotto: Ừ ừ, không cần nói thêm.
Tôi đã không nói gì ngay từ đầu rồi mà.
Khéo léo phớt lờ ý kiến của tôi, Master tiếp tục.
◆Aprikotto: Vậy thì! Chúng ta hãy làm thế này!
Một dòng chữ lớn đùng hiện lên trên đầu Master.
“Guild Alley Cats… Quyết định tổ chức buổi offline đầu tiên…?”
Tôi ngây người đọc dòng chữ đó.
Kèm theo đó là pháo hoa phụt lên rào rào. Mà đây là trong nhà mà.
◆Aprikotto: Vỗ tay nào!
◆Rusian: Master, cái dòng chữ lớn và pháo hoa đó đều là vật phẩm nạp tiền phải không?
◆Aprikotto: Vỗ tay nào!
Lộp bộp lộp bộp, mọi người miễn cưỡng vỗ tay.
Cái gì, ơ, offline?
Offline là mấy người quen nhau trên mạng gặp nhau ngoài đời, đúng không?
Tới nước này mà cũng làm hả? Thật luôn hả?
◆Aprikotto: Tôi vẫn nghĩ rằng kỷ niệm một năm thành lập Guild thì không thể không có hoạt động gì đó được. Nhân cơ hội này, tổ chức buổi offline đầu tiên thì sao nhỉ?
◆Shuvain: Nói là “sao nhỉ” nhưng hình như đã thành “quyết định tổ chức” rồi thì phải.
Trước lời chất vấn của Shu về nội dung chat, Master nói,
◆Aprikotto: Tổ chức thôi nào!
◆Shuvain: Thành ra độc đoán rồi đó!?
Dù sao cũng là Master, nên có muốn phản đối cũng đành chịu thôi. Nhưng mà, quyết định vậy thì cũng được đấy, chỉ là...
◆Shuvain: Hừm... Vậy thì, mọi người đều tham gia hết sao?
Shu nói bằng giọng có vẻ hơi miễn cưỡng.
Chỉ với những dòng chữ trên khung chat thôi mà bầu không khí ấy cũng đã truyền tải rõ ràng.
◆Ako: Off-meeting là sẽ gặp mặt mọi người đúng không ạ?
Ako hỏi với vẻ hơi rụt rè. Chỉ nghe câu đó thôi là tôi đã nghĩ "Đúng như dự đoán!". Tham gia off-meeting thì thể nào cũng lộ tẩy thân phận thật thôi mà. Đúng vậy nhỉ.
Thế nhưng, bản thân tôi cũng chẳng mấy nhiệt tình.
Bởi vì này nhé, Ako có là trai hay gái thì tôi cũng chẳng bận tâm. Game và đời thực là hai chuyện khác nhau. Đó là chân lý tuyệt đối đối với tôi. Vì vậy tôi mới kết hôn trong game.
Nhưng mà, điều đó chẳng phải dựa trên tiền đề là chưa biết sự thật hay sao?
Nếu đã biết vợ mình là con trai rồi mà vẫn bắt tôi phải kiên định với chân lý của mình thì... đối với một thằng còn non choẹt như tôi, có lẽ độ khó này đã vượt quá giới hạn rồi không chừng.
◆Rusian: Nhưng mà nơi ở của mọi người rải rác khắp nơi mà? Đâu có dễ tụ tập vậy chứ?
Tôi rụt rè đưa ra ý kiến phản đối đầy tiêu cực.
Guild này chẳng mấy khi nói chuyện đời thực. Những chuyện ngoài đời – chủ yếu là giới tính – nếu có thể thì tôi chẳng muốn nghe chút nào, nên tôi cũng ít nói, và tôi nghĩ Ako, Shu hay Master cũng chẳng mấy khi đề cập đến.
Thế nhưng, Master lại...
◆Aprikotto: Hahah, đừng có mà coi thường tôi. Dựa trên phản ứng của các người về những thay đổi thời tiết hay các chủ đề trên TV địa phương, tôi đã đoán được rồi. Chắc chắn tất cả đều ở vùng Kantō.
Cô ấy dứt khoát nói.
Đúng, chính xác rồi, tôi đúng là ở Kantō.
Quả thật, khi nói về chuyện trời mưa hay động đất, có vẻ như tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ.
◆Shuvain: Này, đừng có nói Akihabara gì đó mà bắt tôi đi đó nha!
◆Rusian: Đúng vậy. Nếu là off-meeting ở Tokyo thì khó đấy.
◆Aprikotto: Tôi biết rồi. Tôi cũng đã đoán trước rằng tất cả các người đều là học sinh.
Ưm, cả chuyện đó cũng bị lộ rồi sao. Đúng là tôi có lỡ miệng nói một chút về việc tuần tới có bài kiểm tra nên sẽ ít online hơn, nhưng mà...
◆Rusian: Master nhìn kỹ thật đấy... Ghê quá.
◆Aprikotto: Là Guild Master thì đó là điều đương nhiên. Đừng lo, địa điểm sẽ được thiết lập theo quyền hạn của Master, tại ga gần tôi nhất.
◆Ako: Master đúng là độc đoán quá đi mà~
◆Aprikotto: Cứ nói sao tùy các người. Ngày tổ chức là Chủ nhật cuối tuần này! Ai không đến được ga Maegasaki vào ngày đó thì không cần đến cũng được.
"Gần thế!"
Tôi buột miệng kêu lên trước màn hình.
Ôi, tôi bất ngờ thật đấy. Địa điểm đó trùng với ga gần nhà tôi luôn. Chỉ mất vài phút đạp xe.
Nhưng mà, một cái ga hẻo lánh như vậy, tôi nghĩ chỉ có tôi và Master là có thể đến được thôi – mà thôi, như thế thì lại thấy nhẹ nhõm. Nếu là Master thì chắc cũng sẽ mời tôi bữa ăn.
Với tâm trạng thoải mái hơn một chút, tôi gõ nhẹ lên bàn phím.
Ngay sau khi nhấn phím Enter, bong bóng chat đồng thời hiện lên trên đầu tôi, Ako và Shu.
◆Rusian: Gần nhà Master thật. Tôi đi được.
◆Shuvain: Tôi thì không sao, nhưng mà như thế thì làm sao mà tổ chức được chứ.
◆Ako: Tôi thì được thôi, nhưng mà ở nơi đó có ổn không ạ?
...Hả?
◆Rusian: Hả?
◆Shuvain: Hả?
◆Ako: Cái gì thế này, đáng sợ quá.
Một lần nữa, ba khung chat lại chồng lên nhau.
◆Aprikotto: Tốt, tất cả đều tham gia. May quá, may quá.
◆Shuvain: Khoan, khoan đã... Mọi người đều sống gần như vậy sao?
◆Shuvain: Không thể tin nổi...
Đây chẳng phải là một trò đùa đấy chứ?
Tôi bất giác ngây người.
Thật ư? Có khi nào mình đã từng lướt qua nhau ở ga rồi không?
Mạng internet hóa ra lại nhỏ bé đến vậy sao.
◆Aprikotto: Được rồi, đã nói là đến thì các người phải đến đó!
◆Ako: Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi cũng là đàn ông, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho lời nói của mình!
Trong bong bóng chat hiện lên trên đầu Ako là những lời đó.
◆Rusian: Này, vừa nãy cô nói gì cơ?
◆Ako: Ấy, vừa nãy chỉ là lời nói lỡ lời thôi!
Tôi vừa nghe thấy một câu nói cực kỳ đáng ghét. Nghe phải một câu nói đáng ghét quá đi mất.
Aiz, không muốn đi chút nào.
◆Aprikotto: Vợ của anh đến, vậy chồng là Rusian cũng phải đến chứ?
◆Rusian: À... được rồi...
Không muốn. Thật sự không muốn. Rất không muốn nhưng mà cũng đành chịu, đành hạ quyết tâm vậy.
◆Aprikotto: Tôi đương nhiên sẽ có mặt, vậy thì ba người còn lại tham gia. Shuvain cũng sẽ đến chứ?
◆Shuvain: Không, tôi thì... à, làm thật sao? Thật sự làm thật sao?
◆Aprikotto: Thôi nào, đừng có miễn cưỡng vậy chứ Shuvain, cứ đến đi. Tôi sẽ không nói là không đến thì bị ra rìa đâu, nhưng chẳng phải đến sẽ không cảm thấy bị bỏ rơi vô ích sao?
◆Shuvain: Hừm... Chết tiệt, được rồi.
Shu ủ rũ rũ vai, gật đầu.
Chà, nếu vẫn còn tâm trí để điều khiển nhân vật như vậy thì chắc là ổn thôi, có lẽ vậy.
◆Aprikotto: Vậy thì Chủ nhật tuần này, để tiện cho các bạn học sinh, chúng ta sẽ tập trung vào mười hai giờ trưa. Chuyện đặt chỗ nhà hàng cứ giao cho tôi. Hahah, mong chờ quá đi.
◆Rusian: Vâng ạ...
Master vui vẻ nói, còn chúng tôi thì uể oải đáp lời.
Gặp mặt sao.
Thật sự sẽ gặp mặt sao.
Và tôi phải gặp mặt vợ mình sao—
***
Và rồi cuối tuần đã đến.
Là ngày Guild "Alley Cats" tổ chức buổi offline đầu tiên.
Khác với mấy cậu học sinh cấp ba đời thực đầy sôi nổi, tôi chẳng biết cách chỉnh sửa kiểu tóc hay gì cả, chỉ đứng trước gương một lát với cảm giác như đang cố gắng chăm chút cho bản thân, rồi sau đó đi đến điểm hẹn.
Đạp xe vài phút, tôi đến nơi sớm hơn dự kiến một chút, không biết là vì quá cẩn thận hay do quá căng thẳng.
"Thôi thì, tới đâu hay tới đó. Ưm... Đến nơi rồi, vậy đó."
Tôi gửi tin nhắn cho tất cả mọi người qua điện thoại.
Bảo rằng tôi đã đến nơi, và hãy báo lại khi đến.
Nào nào, tôi nhìn quanh. Dù là một ga nhỏ nhưng lại là Chủ nhật, khắp nơi đều có người đang chờ đợi.
Có phải là tên trai lơ kia không nhỉ? Hay là gã đàn ông mặc vest kia? Hoặc cũng có thể là gã đàn ông đi cùng cô gái đằng kia. Không chừng lại là cô bé tóc hai bím đó.
Rồi, một tiếng "ping" vang lên, tin nhắn trả lời đã đến.
Mỗi người đều nói rằng họ đã ở gần đây. Có vẻ như tất cả mọi người đều đã đến.
À, ra vậy. Họ ở đây. Gần đây.
Cuối cùng thì cũng phải gặp mặt sao. Gặp mặt những chiến hữu đã cùng nhau chiến đấu suốt một năm trời.
Và gặp mặt vợ mình.
Không, vợ (là đàn ông) của mình.
Mà nói đi cũng phải nói lại, lần đầu gặp mặt vợ mà lại run sợ vì đối phương là đàn ông thì đây là tình huống gì thế này?
Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc gọi điện thoại, nhưng rồi lại thấy căng thẳng. Thôi thì, cứ liên lạc cho mọi người đã.
"Tôi mặc áo sơ mi trắng, quần jeans, giày màu nâu. Đứng trước tượng ở ga..."
Tôi vừa run vừa gửi đi.
Sau đó, không lâu sau, tin nhắn trả lời đã đến. Từ cả ba người cùng lúc.
Tôi nghĩ xem nên xem tin nhắn của ai trước, và cuối cùng quyết định xem của Ako, vợ mình trước.
Tin nhắn của Ako ghi: "Tôi mặc áo khoác đen, bên trong là áo sơ mi trắng, quần trắng—"
Khi tôi định cuộn màn hình xuống để đọc tiếp, một cái chạm nhẹ vào lưng tôi từ phía sau.
Đồng thời, một giọng nói nhỏ vang lên.
"Xin lỗi... Rusian?"
"Ơ... Á!"
Một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông.
Ô, một cô gái. Giọng của con gái.
Hả, hả hả hả, trong guild của mình có con gái sao!? Ai vậy!?
Thật tình, chết tiệt! Bị gọi tên game ngay đây thì xấu hổ chết mất thôi!
Nếu bạn học mà nhìn thấy tôi bị gọi bằng cái tên nhân vật tiếng nước ngoài ở chỗ này, chắc tôi chết mất!
“Vâng, vâng, tôi là Rusian đây…”
Tôi rụt rè, cứng nhắc quay đầu lại.
“C-chào anh.”
Đứng đó là một cô gái nhỏ đang ngước nhìn tôi với vẻ hơi rụt rè. Mái tóc đen dài ngang vai, phần mái hơi dài che khuất một phần khuôn mặt, nhưng tôi vẫn thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt to tròn đang lay động đầy bất an của em. Nhìn em, người ta nghĩ ngay đến một cô gái phù hợp với việc đọc sách trong thư viện hơn là chơi game hay ra ngoài vào ngày nghỉ.
Em mặc chiếc áo khoác đen bên ngoài, áo sơ mi trắng bên trong và chiếc váy trắng tinh.
“À, v-vâng, em là Ako ạ.”
Cô bé lắp bắp nói.
Ako, ồ, là Ako sao. Chà, cứ tưởng trong hội không có con gái, ai dè lại là Ako. Ngạc nhiên thật đấy, cô ấy là vợ tôi mà.
—Khoan đã, đúng rồi!
Ako chính là vợ của tôi mà!
“Ako? Ako!? Ơ hay!??”
Ako ư? Đây ư? Cô bé này ư!?
Tôi vội vàng kiểm tra tin nhắn.
“Em mặc áo khoác đen, áo sơ mi trắng và váy trắng.”
Ố, ồ…
Nếu không phải một ông chú giả gái sắp đến đây thì cô bé này chính là…
“…Đ-đây có phải Ako thật không?”
“Vâng, vâng ạ.”
Thật sao? Đúng là con gái ngoài đời thật ư!?
Hơn nữa, nhìn kỹ khuôn mặt bị mái tóc che khuất kia, ôi, dễ thương một cách kinh khủng. Dù đường nét thanh mảnh nhưng khuôn mặt lại cực kỳ hài hòa, một cô bé như thế đang hơi e sợ, rụt rè ngước nhìn tôi trông như một con vật nhỏ cảnh giác cao độ, dễ thương vô cùng.
Cô bé này là ‘vợ tôi’ sao?
Người mà ngày nào cũng cười đùa vì những chuyện ngớ ngẩn, chịu đựng những trò đùa vô vị của tôi, và bắt tôi phải chịu đựng những trò đùa của cô ấy.
Cùng nhau đi săn quái, thỉnh thoảng lại bị quái vật săn ngược lại.
Tức giận, bị mắng, nũng nịu, bị bỏ rơi rồi khóc lóc.
Và luôn miệng nói rằng rất yêu tôi – Ako?
Đó là cô bé này sao?
“K-Không không không, bình tĩnh lại đi, Nishimura, bình tĩnh lại nào.”
Tôi khẽ liếc mắt tránh ánh nhìn của Ako đang ngước lên, lẩm bẩm trong miệng.
Không được, mình phải giữ bình tĩnh.
Dù là vợ, đó cũng chỉ là chuyện trong game, còn ngoài đời thì đây là lần đầu gặp mặt. Đúng vậy, đối phương là một cô gái mới quen. Mình phải thật lịch thiệp, hành xử như một quý ông.
“À, chào cô, Ako-san, tôi là—”
“Đây là Rusian… Rusian đời thực!!”
Cô bé chen ngang lời tôi nói.
Đ-đời thực!?
“Đời thực cái gì mà đời thực! Chẳng lẽ bình thường tôi là đồ giả hả!”
“Ặc!”
Tôi buột miệng phản bác, cô bé giật mình run rẩy.
À, mình nói lỡ lời rồi sao—ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong chốc lát, em liền thả lỏng nét mặt.
“Thì tại bình thường anh chỉ ở bên kia màn hình mà… Giống như Rusian rã đông nửa chừng vậy.”
“Sao tự dưng tôi lại biến thành cốc đá bào rã đông dở dang thế hả!”
“Em cũng khá thích kem rã đông nửa chừng.”
“Không hiểu liên quan gì cả! Chẳng hiểu ý nghĩa gì luôn!”
Sao mình lại cãi nhau với một cô gái mới quen thế này chứ!
À, đúng là Ako rồi! Cái kiểu không chịu nghe người khác nói này đích thị là Ako!
Chắc em cũng có cùng suy nghĩ, Ako thả lỏng cơ thể đang căng thẳng, rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
“Ối giời ơi, Rusian! Đúng là Rusian rồi kìa!”
“Xin cô đấy, đừng có réo cái tên đấy nữa, làm ơn đấy!”
Bị gọi tên nhân vật game ầm ĩ trước ga tàu, tôi xấu hổ chết được.
Vừa nãy cũng nghĩ rồi, nếu bạn học mà nhìn thấy cảnh này thì—
“R-Rusian…?”
“Hức!?”
Một giọng nói vang lên từ bên cạnh. Hơn nữa, đó là giọng nói quen thuộc.
Tôi nhìn sang, thấy một cô gái tóc hai bím đang đứng đó với vẻ mặt cực kỳ sững sờ.
“S-Segawa?”
“Nishimura… phải không?”
Đó là Segawa-san, bạn cùng lớp tôi.
Chính là Segawa, người không chút ngại ngần gọi tôi là đồ khó ưa, đồ kinh tởm.
Trời đất ơi, sao lại là cô ta nhìn thấy chứ!
“A, a… aaaa…”
Tôi định nói gì đó nhưng chỉ có những tiếng kỳ quặc thoát ra từ cổ họng.
Trời ơi! Mình bị nhìn thấy đang bị gọi tên nhân vật giữa đường giữa chợ rồi!
Chết tiệt quá!
Ô-ôôô… Bình tĩnh lại, phải bình tĩnh lại, Nishimura!
Phải tìm cách che giấu nó. Để ngày mai còn mặt mũi đến lớp nữa!
“…?”
“À… ơ?”
Thoáng cái, Ako đứng cạnh tôi đưa mắt nhìn Segawa.
“Người này, là người quen, sao ạ?”
Khác hẳn với lúc nãy, ánh mắt nhìn chằm chằm đầy vẻ đáng sợ.
“À, ừm, người quen thì cũng…”
Segawa bị nhìn chằm chằm nên tỏ vẻ bối rối.
Cũng dễ hiểu thôi. Trong tình huống này, bị một cô gái hỏi chuyện cũng chỉ tổ phiền phức.
Khoan đã, nhưng… chẳng phải đây chính là thời điểm thích hợp nhất sao!?
“K-Không không, chỉ là bạn cùng lớp thôi. À, Segawa, cậu nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ rồi đấy. Đừng có kể với cả lớp nhé, ha ha ha.”
Tôi nói như thể đang giải thích với Ako bên cạnh.
Cứ thế này, hình ảnh một chàng trai đang bối rối vì cô bạn gái nũng nịu đã hoàn thành.
Hoàn thành rồi sao? Hoàn thành chưa? Ổn cả chứ?
“Đ-Đúng đúng đúng. Đúng vậy đấy.”
Mặc kệ sự lo lắng của tôi, Segawa cũng cứng nhắc gật đầu một cách khó hiểu.
“Cậu cũng có đối tượng như vậy rồi cơ à. Hừm, đừng có lôi kéo cô bé vào mấy cái sở thích kỳ cục của cậu đấy, a, a ha ha ha ha.”
“Đ-Đúng vậy, ha ha ha ha ha.”
Bên kia cũng cười gượng, tôi cũng cười méo xệch.
Không hiểu sao hai đứa cứ trao đổi nụ cười khô khốc với nhau.
“Vậy, tớ đi đây…”
“À, ừ. Gặp lại sau.”
Segawa lùi lại từng bước. Ồ, về đi, về đi. Tiện thể quên luôn đi.
Khi tôi đang dõi theo Segawa lùi dần, vai cô ấy chợt bị ai đó vỗ nhẹ từ phía sau.
“Hả?”
Segawa dừng bước và quay lại. Dĩ nhiên cô ấy cũng lọt vào tầm nhìn của tôi, và ở đó là một nữ sinh quen mặt trong bộ đồng phục của trường tôi.
“À, ừm…”
Cứ tưởng là người quen của Segawa, nhưng cô ấy cũng đang lúng túng không nói nên lời.
Ai nhỉ, chắc chắn đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Tôi nghĩ là bạn cùng lớp nhưng không phải. Màu ruy băng không phải màu đỏ của học sinh năm nhất chúng tôi, mà là màu xanh của năm hai.
“…Hội trưởng-san.”
Ako nói với ánh mắt vẫn còn ngờ vực.
À, đúng rồi. Thảo nào lại thấy quen, là Hội trưởng Hội học sinh của trường mình mà. Vừa mới gặp ở buổi tập trung trước đây thôi.
“À, v-vâng, Hội trưởng-san. Có chuyện gì ạ?”
Segawa vẫn cứng nhắc hỏi, vị tiền bối Hội trưởng Hội học sinh lại nở một nụ cười khó hiểu và đáp:
“Không, không phải.”
Cô ấy lắc đầu rõ to.
Rồi nắm lấy hai vai Segawa, đẩy cô ấy về phía chúng tôi, và dứt khoát nói:
“Ta không phải Hội trưởng. Ta là Master. Ừm, có vẻ như mọi người đã tập hợp đầy đủ rồi nhỉ.”
“Hả?”
“C-cái gì?”
“Ơ…”
Hội trưởng nhìn ba người đang ngơ ngác theo thứ tự rồi cười.
“Có lẽ đây là lần đầu gặp mặt. Ta là Appricot, Master của Guild ‘Alley Cats’.”
K-Không thể nào!?
Dường như tất cả mọi người đều đồng thanh thốt lên trong tâm trí.
“Vậy đó là Rusian, còn cô bé đang bám lấy chồng kia là Ako nhỉ.”
“À, vâng ạ.”
“Master, chào anh.”
Tôi chỉ biết ngơ ngác gật đầu, còn Ako thì khác hẳn lúc nãy, cất giọng ấm áp chào hỏi. Nhìn hai người như thế, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Ơ, khoan, Hội trưởng, vừa nãy bảo mọi người đã đủ mặt rồi mà…”
Tôi hướng mắt theo đó, liền thấy Hội trưởng – tức Master – đang nắm chặt vai Segawa, khiến cô nàng mặt cắt không còn giọt máu, đứng cứng đơ như khúc gỗ.
“Ơ, cậu… Shuvain?” Tôi buột miệng nói trong sự sững sờ.
“À, ra là Shu-chan ạ.” Ako thở phào nhẹ nhõm.
“Gì vậy, Shuvain, cậu chưa nói gì cho họ biết sao?” Master cười khúc khích.
“Đừuung, đừng gọi tôi bằng cái tên đóoooo!”
Và rồi Segawa – à không, Shuvain – ôm đầu khuỵu xuống.
“Không thể tin được…”
“Ơ, đó mới là câu tôi phải nói chứ!”
Mặc kệ Segawa đang nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt tuyệt vọng, Master vẫn tự tin nói với giọng điệu thường ngày:
“Vậy thì, Hội Alley Cats, buổi offline đầu tiên đáng nhớ của chúng ta, xin được bắt đầu!”
Tôi cứ thế đi theo Master, vào một phòng riêng mà cô ấy đã đặt trước ở nhà hàng.
Nhìn cái vẻ ngoài sang trọng đến mức không thể nào là rẻ tiền, nội thất bên trong cũng không hề kém cạnh, được thiết kế tinh tế, vừa thoải mái lại vừa phản ánh được gu của chủ nhân. Tôi có chút lo lắng không biết số tiền mình có đủ chi trả không.
Nhưng chuyện đó chỉ là vặt vãnh. Có điều quan trọng hơn nhiều.
Tôi đến đây cứ đinh ninh rằng đây sẽ là một buổi offline với bốn thằng con trai lôi thôi lếch thếch – thế nhưng, trước mắt tôi lại là ba cô gái. Ai nấy đều dễ thương và xinh đẹp. Nếu nhìn từ ngoài vào, có lẽ đây là một cảnh tượng đáng ghen tị.
Còn tôi ư? Cảm giác lúc này thực sự là… cực kỳ khó xử. Siêu khó xử.
Đầu tiên là Segawa, đang ngồi đối diện tôi qua chiếc bàn. Cô ta lườm tôi không trượt phát nào. Bình thường cô ta đã hay gọi tôi là "đồ otaku kinh tởm", "mày ghê tởm" rồi, nên dù cô ta khó chịu thì tôi cũng chẳng dễ chịu chút nào.
Rồi đến Hội trưởng, ung dung gọi món. Vị Hội trưởng mà tôi vẫn thường ngước nhìn trên bục phát biểu, ngay cả khi ngồi gần thế này, cô ấy vẫn toát lên vẻ điềm tĩnh, ung dung tự tại, đúng như hình ảnh một mỹ nhân lạnh lùng qua giọng nói. Ngồi gần cô ấy, tôi cứ thấy bồn chồn khó tả.
Và quan trọng hơn cả, là cô gái bên cạnh tôi – Ako – đang ngồi sát rạt, chẳng khác gì trong game.
“…………”
“……?”
Tôi rụt người dịch sang một chút để tạo khoảng cách, nhưng cô ấy lại lập tức xích lại, như thể điều đó là hiển nhiên. Loáng thoáng nhìn sang, cô ấy đang tủm tỉm cười.
À, đúng rồi, con bé này là Ako. Cái kiểu cứ thế sà vào người ta mà không nói một lời này, đúng là Ako rồi.
Là Ako thật… nhưng mà Ako ơi.
Lạ lùng quá, đúng là lạ lùng thật mà.
Con bé Ako này dễ thương ghê. Là Ako mà lại dễ thương đến thế.
Mái tóc suôn mượt, vóc người nhỏ nhắn. Dáng vẻ mảnh mai của cô ấy có vẻ hợp với việc ngồi đọc sách trong thư viện, nhưng khi nhìn cô ấy tủm tỉm cười với tôi, tôi lại thấy cô ấy thật mềm mại và đáng yêu.
Hình như tôi đã từng thấy ở đâu đó rồi, nhưng lại chẳng thể nhớ ra nổi. Một cô gái dễ thương như thế này, tôi nghĩ mình sẽ không dễ quên đâu.
“Này, này, Rusian.”
Vì lý do nào đó, Ako nhìn lại tôi với vẻ mặt vui vẻ, rồi vươn tay về phía tôi.
“Gì, gì thế?”
“Ưm…”
Cô ấy cứ thế sờ vai tôi, sờ ngực tôi, rồi sờ cả má tôi nữa… Này, này! Cô định làm gì thế hả!?
“Ôi chà, Rusian vẫn sống à.”
“Gì thế hả!? Cô đang nói cái gì vậy!?”
Cuối cùng, câu nói phát ra lại là như thế.
Tôi trong đầu cô bé này rốt cuộc là cái dạng gì vậy?
“Đừng có nói như thể việc tôi còn sống là chuyện lạ lùng thế chứ.”
Tôi dùng tay giữ đầu Ako từ phía trước, đẩy mạnh cô bé ra sau.
“Chụt!” Ako khẽ kêu một tiếng, người khẽ lắc lư.
À, chết tiệt, tôi lỡ suồng sã quá rồi. Tại Ako cứ y hệt Ako trong game nên tôi mới đối xử như thế, nhưng đối phương là một cô gái mới gặp lần đầu mà. Chắc chắn là cô ấy ghét bị chạm vào người rồi.
“Xin, xin lỗi, cậu có sao không?”
Hơn nữa cô ấy trông có vẻ khá hiền lành, đây chắc chắn là một hành động tồi tệ. Chắc là tôi bị ghét ngay từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.
Mặc kệ nỗi lo của tôi, Ako vẫn vui vẻ cười:
“Hehe… Đúng là Rusian rồi!”
Giống như chú mèo đã quen thân, cô ấy cứ thế làm nũng, rúc vào lòng như những gì vẫn làm trong game, dù có bị phớt lờ hay bị trêu chọc đi chăng nữa. Và đó không phải là avatar trong game, mà là cơ thể thật của cô ấy đang ở đây.
Những gì Ako làm y hệt trong game, nhưng cảm xúc của tôi lại hoàn toàn khác. Tim tôi đập nhanh hơn – không không không! Sao lại thân mật với một cô gái mới gặp lần đầu một cách hiển nhiên như thế chứ?
Cảm giác tội lỗi cứ dâng lên như thể tôi đang lợi dụng mối quan hệ trong game vậy.
“Sao lại vui vẻ khi bị đối xử tệ bạc thế chứ? Thậm chí có lẽ cứ đối xử qua loa với tên này là được rồi đấy.”
Segawa lẩm bẩm, giọng điệu tỏ vẻ khó hiểu.
Này, cô nói cái giọng gì thế hả? Tôi cũng biết chuyện này có vấn đề chứ bộ.
“Gì hả, cô!”
“Gì, gì chứ!”
Cô ta khẽ rụt người lại một chút khi bị tôi lườm, nhưng vẫn không hề tránh ánh mắt của tôi.
Đúng là bực mình mà, con bé này. Cứ gọi người ta là otaku này otaku nọ, mà chính cô mới là otaku game online thì có – những lời như thế, tôi sẽ không nói ra vào lúc này đâu, nhưng mà, ít nhất cũng phải dịu dàng một chút thì có chết ai đâu.
“? Có chuyện gì vậy?”
Không nhìn vào mắt Ako đang luân phiên nhìn chúng tôi, Segawa khẽ nói:
“Không có gì…”
“Nào, đồ uống cũng đã đến rồi. Trước tiên… ừm, chúng ta bắt đầu bằng việc tự giới thiệu nhé.”
Hội trưởng, người vừa nãy còn đang nói chuyện với nhân viên phục vụ, vừa nói vừa đặt ly nước trước mặt chúng tôi.
Tôi cúi nhìn ly nước ép đặt trước mặt, rồi thở hắt ra.
Tự giới thiệu à.
Dù nghĩ thật nực cười khi đã quen biết một năm trời rồi mà còn phải làm thế, nhưng quả thật thì chúng tôi cũng chỉ mới gặp mặt ngoài đời lần đầu mà.
Master đặt ly xuống với một tiếng ‘cạch’ nhẹ, rồi từ tốn đứng dậy khỏi ghế với một động tác vô cùng ấn tượng.
“Ta là Apricot, Master của ‘Alley Cats’. Nghề nghiệp là Low Wizard, ta tin chắc mình rất tự tin về hỏa lực, như các bạn đã biết. Ta là Goshōin Kyō, học sinh năm hai trường trung học Maegasaki, và là Hội trưởng hội học sinh. Hôm nay ta về từ trường nên xin thứ lỗi cho trang phục này.”
Giọng điệu đầy tự tin. Người này đúng là chẳng thay đổi chút nào.
“Chúng ta hôm nay mới lần đầu gặp mặt. Tuy nhiên, chúng ta đã là những người bạn thân thiết. Chúng ta hãy cùng tận hưởng mối quan hệ vừa thú vị vừa phức tạp này nhé!”
Nói với vẻ y như đang diễn thuyết trên bục, Hội trưởng khẽ cúi chào rồi ngồi xuống ghế.
Những tràng vỗ tay nhẹ nhàng vang lên.
“Vậy thì, người tiếp theo!”
Shu chợt tránh ánh mắt của Master đang nhìn mình. Ánh mắt đó chuyển sang tôi – ôi trời ơi đáng sợ quá, lườm tôi ghê gớm luôn. Đâu phải lỗi của tôi chứ.
“Này Shuvain, đến lượt cậu đấy.”
“Ưm… ưm…”
Với vẻ mặt ngượng chín người vì bị gọi là Shuvain, Segawa từ từ đứng dậy.
“Em là Segawa Akane, học sinh năm nhất trường Cao trung Maegasaki… ạ.”
Giọng nói lí nhí, khác hẳn mọi ngày. Con nhỏ này đang run sao?
“Vậy thì, ừm…”
Khác hẳn với vẻ thường ngày, cô ấy ấp a ấp úng.
Nhìn kỹ, khuôn mặt Segawa đã đỏ bừng lên.
Nhìn cô ấy từ góc này, với mái tóc nâu cài hai bên, thân hình nhỏ nhắn cùng chiều cao khiêm tốn, và gương mặt đáng yêu, quả thực là một cô gái dễ được những kẻ otaku như tôi yêu thích.
Đúng là với vẻ ngoài đó thì hơi khó để nói sở thích là game online, nhưng cũng không đến mức cứ phải lải nhải “đồ otaku ghê tởm” như thế chứ.
Không biết Master đã đón nhận sự căng thẳng của Segawa ra sao mà bỗng nhiên nói:
“Ừm, Master hiểu mà Shuvain, đứng trước người khác mà tự xưng là Shuvain thì hiển nhiên là ngượng rồi.”
“Ơ… ừm, Master?”
Master bỗng nhiên gật gù đồng cảm.
Cô ấy vẫn tiếp tục nói một cách đầy cảm thán:
“Thật ra, Shuvain trong tiếng Đức có nghĩa là heo. ‘Chào mọi người, tôi là heo’, một cô gái mà nói như thế thì xấu hổ lắm chứ.”
“Hả… ơ, vâng ạ?”
Segawa – Shuvain – Heo đứng ngây ra.
Sau vài giây ngơ ngác, cô ấy đỏ bừng mặt hỏi Master:
“Cái gì, ơ, nói dối phải không? Thật ư? Là heo thật sao? Shuvain là heo ư?”
“Đúng vậy. …Sao cơ, con bé dùng tên đó mà không biết ý nghĩa sao?”
“Đương nhiên rồi! Ai lại tự đặt tên mình là heo chứ! Chắc chắn là em thấy nó ngầu nên mới dùng!”
“Shoo-chan… thật tội nghiệp…”
Có lẽ Ako đã biết từ trước, cô ấy cúi mặt với vẻ mặt buồn rầu.
“Này, Master, sao cô không nói cho em biết chứ!”
Có lẽ thực sự không thể ngờ được tình huống này, Segawa gọi Master bằng giọng bình thường như mọi ngày.
À, con nhỏ này, xem ra đã khá hơn nhiều rồi.
“Master cũng từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng lại kiềm chế không nói ra, vì sợ nếu con bé dùng tên đó một cách vô ý mà bị vạch trần thì sẽ còn xấu hổ hơn. Haizz, Master cũng không ngờ mình lại vạch trần nó ngay tại đây…”
“Oa, này, thôi đi mà!”
Segawa hoảng hốt vẫy tay lia lịa.
Mặc kệ Segawa, Master vui vẻ cười phá lên.
“Thôi nào, Shuvain (cười), mau tiếp tục tự giới thiệu đi.”
“Cái gì mà ‘đóng mở ngoặc cười’ chứ, cô đừng có cố tình nói ra như thế! Cô luôn đọc như vậy trước màn hình à!?”
“Này Shoo-chan, cậu không cần phải ngoan ngoãn thế đâu, cứ như mọi ngày ấy, kiểu ‘Ta là Shuvain đây!’ là được mà?”
“Đừng nói câu đó màaaaaaaa!”
Lời nói của Ako như giọt nước tràn ly, Segawa thất thểu đổ gục.
C-có ổn không nhỉ? Thật sự không đành lòng chút nào.
“Khặc khặc khặc… ngay từ đầu đã bùng nổ rồi đấy, Shuvain. Bình thường là đầy rẫy dấuwww bay loạn xạ rồi.”
“Nhân tiện, mấy cái chữ ‘đúp đúp đúp’ mà cậu hay dùng ấy, đọc là gì vậy?”
À, cái thứ gọi làwww hả?
Đúng là dù hay dùng nhưng chẳng mấy khi nói ra, cũng không biết đọc thế nào.
“Đó là viết tắt của World Wide Web.”
Master nói với vẻ mặt am hiểu. Không, không phải rồi.
“Không phải nghĩa đó! Cái đó đọc là ‘wa ra wa ra wa ra’ đúng không?”
“Ồ, ghê thật Rusian!”
Ako vỗ tay bôm bốp.
Cũng chỉ có thế thôi mà cũng cảm thán. Mà rốt cuộc cái đó có đáp án chính xác không vậy?
“Á à à mấy người cứ mặc kệ tôi mà nói chuyện với nhau đi!”
Shuvain đập bàn rầm rầm rồi hít một hơi thật sâu.
“Hít… thở… à, tôi là Shuvain. Trong LA, tôi là một Kiếm Vũ. Sau này, đứa nào gọi tôi là heo thì liệu hồn đấy. Ngoài ra,www khi đi kèm ba cái thì đọc là ‘tera waro’. Tôi không chấp nhận cách đọc nào khác. Hết!”
Nói xong, Segawa cái bịch ngồi xuống.
Tiếng vỗ tay bốp bốp bốp, có vẻ hồ hởi hơn lúc nãy, vang lên bao trùm lấy cô ấy. Có lẽ Segawa cũng đã chấp nhận được phần nào, dù vẫn còn cau có nhưng trông sắc mặt cô ấy cũng dịu đi một chút.
“Nhân tiện, Master thì thực ra là phe ‘đúp đúp đúp’ đấy.”
“Đâu có nghe đâu!”
“À, xin lỗi nhé.”
Master dường như mỉm cười nhẹ nhàng với Segawa.
Có lẽ cô ấy đã cố tình làm thế để con bé trở lại như mọi ngày. Nếu đúng là vậy thì Master đỉnh thật, đúng là Hội trưởng Guild có khác.
“Vậy thì tiếp theo, Rusian.”
“Được thôi.”
Đúng như tôi nghĩ, tôi liền đứng dậy nhẹ nhàng.
Ako, người vẫn dính chặt vào tay tôi, cũng đứng dậy theo.
“Này Ako.”
“Vâng?”
Ako ngước nhìn tôi một cách tự nhiên.
Giống như một chú mèo được cưng chiều, đáng yêu thật đấy, nhưng chúng tôi đâu phải loại quan hệ đó.
“Tôi tự giới thiệu, em cứ ngồi đi.”
“Vâng ạ.”
Cái tính biết điều cũng giống như mọi ngày vậy. Ako ngoan ngoãn ngồi lại.
“Hai người đang làm gì mà tình tứ thế?”
“Không, không phải vậy mà…”
Mà thôi, đây không phải lúc để nói chuyện này.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhìn quanh ba người.
“Tôi là Rushi… Rusian. Trong LA, tôi là… ừm… một Kỵ Sĩ Áo Giáp. …Uầy, tự giới thiệu bằng tên nhân vật game mà ngượng thế này.”
Dù chẳng nói gì to tát, tôi vẫn thấy xấu hổ đến mức nghẹn lời.
“Cô còn tồn tại đã là chuyện đáng xấu hổ rồi, nói cái gì vậy?”
“Im đi.”
Segawa chêm vào. Bình thường thì – không, chỉ mới một lát trước thôi, tôi đã thấy cực kỳ bực mình với câu nói tương tự.
Nhưng không hiểu sao, giờ tôi chẳng thấy khó chịu chút nào. Chỉ có cảm giác bình thản như đang cãi nhau với Shoo trong game như mọi ngày.
“Đại khái là, con heo còn đáng xấu hổ hơn nhiều— xin lỗi, tôi sẽ không nói thế nữa. À, tôi cũng là năm nhất cùng trường với Hội trưởng – à, vâng, xin lỗi Master. Không cần dùng kính ngữ ạ? …Rồi. Ừm, tôi là Nishimura Hideki, học sinh năm nhất cùng trường với Master. Câu lạc bộ thì là CLB về nhà, không có tài lẻ nào đặc biệt. Sở thích thì… game online. Rất vui được làm quen.”
Tiếng vỗ tay bốp bốp nhẹ nhàng vang lên.
Nói sao nhỉ, đúng là… một năm quen biết cũng chẳng phải ít ỏi gì. Chỉ cần nhìn ánh mắt của Master và Segawa nhìn về phía mình trong lúc nói, tôi đã phần nào hiểu được ý họ muốn nói.
“Vậy cuối cùng, Ako.”
“Vâng ạ.”
Ako khẽ “Yoi sho” một tiếng rồi đứng dậy.
Vì cô ấy đứng ngay cạnh, ngay sát bên, nên đôi chân thon thả ẩn sau chiếc váy giờ đây ngang tầm mặt tôi.
Tim tôi đập nhanh hơn vì một lý do khác ngoài việc tự giới thiệu.
Tiếp theo, một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng bay đến khiến đầu tôi quay cuồng.
Thật sự là mãi đến giờ tôi mới cảm nhận được, à, đây là một cô gái.
“Ừm, em là Ako. Trong LA, em là Tu Sĩ. Em chơi game không giỏi lắm, luôn gây phiền phức cho mọi người… em xin lỗi.”
“Không sao không sao,” Shoo nói.
Đúng là với cậu thì không sao, vì cậu ít khi liên quan trực tiếp đến tính mạng của người khác mà!
“Em cũng là học sinh năm nhất trường Cao trung Maegasaki, cùng với mọi người ạ.”
“Ơ, cùng khối à?”
“Vâng, thực ra là thế đấy ạ.”
Rốt cuộc thì ai nấy cũng học chung một trường sao, thế giới ảo đúng là nhỏ bé thật!
“Xin lỗi, mình không nhận ra. Mình cũng mới năm nhất nên không quen biết mấy bạn lớp khác.”
“He he, mình cũng vậy ạ.”
Phải thôi. Mới nhập học có vài tháng, nếu không tham gia câu lạc bộ thì cũng chẳng có dịp tiếp xúc với các lớp khác. Ako lại là cô bé có vẻ trầm tính, chắc cũng không phải kiểu người hay giao lưu rồi.
Không hề bận tâm chút nào, Ako tiếp lời:
“Tên em là Tamaki Ako ạ. Mọi người cứ gọi em là Ako như mọi khi nhé.”
“Ơ, tên thật sao?”
“Vâng. …Có kỳ lạ lắm không ạ?”
Kỳ lạ chứ, tất nhiên rồi.
“Không, ý là, về chuyện ý thức trên mạng hay đại loại thế… À, thôi, kệ đi.”
“Ha ha ha, đúng là Ako có khác.”
Segawa nhăn mặt khó chịu ra chiều không ưng cách Ako đặt tên, còn Master thì cười lớn đầy bao dung.
Cái không khí ấm áp, nhẹ nhàng ấy…
“Em không tham gia câu lạc bộ nào cả. Ở trường em cũng không có bạn bè.”
“!!”
Đột ngột đông cứng lại, như thể bị đóng băng.
Ơ, ơ, Ako-san? Em đang nói cái gì vậy?
“Vì em ít khi đến trường nên thỉnh thoảng đi học là mọi người lại đổ dồn sự chú ý vào em.”
“Hế, hế… ưm…”
Đến cả Segawa cũng đành chịu thua, không nói nên lời.
Tôi nhìn sang hai người họ, định hỏi phải làm sao đây, nhưng khuôn mặt họ đã tái mét khi Ako vẫn mỉm cười nói những điều đáng sợ. Tự nhiên bị “coming out” như thế này, chúng tôi biết phải làm gì đây?
“Đ-đừng lo! Tuy là hội trưởng hội học sinh nhưng tôi cũng chẳng có bạn bè gì sất!”
Khoan đã, sao lại đồng tình với cái điểm đó chứ!?
Không hiểu Master nghĩ gì mà gật đầu lia lịa rồi nói.
Không, không, đâu cần phải khoe cái nỗi buồn đó ra đâu!
“Này, này Ako, bọn tớ là bạn cậu mà.”
Tôi vội vàng chữa lời, Segawa cũng gật đầu đồng tình với vẻ mặt cố gắng hết sức.
“Đúng đó đúng đó! Bạn bè sẽ đông lên thôi!!”
“Vui ghê ha Ako-chan!”
“Này, dừng lại đi!”
Trước những lời nói ngớ ngẩn của chúng tôi, Ako khúc khích cười.
“Vâng, nên là… em có được những người bạn để nói chuyện như thế này, em thực sự rất vui ạ.”
Lời nói của em ấy hơi run run.
Đứng cạnh bên, tôi nhận ra chân và vai Ako cũng đang khẽ run.
“Căng thẳng vì buổi offline…” Hình như em ấy đã nói vậy trong game thì phải.
“Từ giờ trở đi cũng mong mọi người chiếu cố ạ.”
Ako vỗ tay bôm bốp rồi ngồi thẳng lại.
Mỗi khi chúng tôi trao đổi dăm ba câu, Ako, Segawa, Hội trưởng ở trước mặt tôi, cứ dần trùng khớp với những người bạn Guild quen thuộc.
Và thế là buổi offline của chúng tôi bắt đầu.
“Tóm lại, ý tôi là, việc đổ tiền vào cường hóa giáp trụ, về mặt tương đối, là tự làm mình yếu đi.”
Shuviin vừa dùng thìa khuấy cốc cà phê vừa nói với vẻ tự mãn.
“Bởi vì nếu dùng số tiền đó để cường hóa vũ khí, hiệu quả rõ ràng sẽ cao hơn. Hiệu quả săn quái tóm lại là hỏa lực, hỏa lực đấy. Ấy vậy mà lại đổ cả M tiền vào mấy cái nâng cấp giáp trụ vặt vãnh, thì đó chẳng khác gì tự thỏa mãn bản thân. Đúng là trò hề của lũ ngốc mà.”
“Không, cách nhìn đó quá phiến diện!”
Trước cô nàng đang thở hổn hển thuyết giảng về lý lẽ của mình, tôi đối đầu trực diện.
“Tôi hiểu ý cô, hỏa lực quan trọng. Nhưng chắc chắn có những nơi không thể săn quái nếu không có đủ phòng ngự nhất định, và chính những nơi đó mới thực sự đạt được hiệu quả cao. Thực tế thì với trang bị của cô, ở Viện nghiên cứu Psion có săn quái được đâu. Trong khi có vô số Kiếm Vũ Sư cùng cấp mà vẫn săn quái thoải mái đấy.”
Tôi nhìn Shuviin, hỏi xem cô ta có hiểu không.
Thế nhưng cô nàng chỉ nhún vai nhẹ, rồi cười cợt đầy chán nản.
“Đó là chỉ cần vượt qua một giới hạn nhất định là được, phải không? Ý nghĩa của việc không cần giáp trụ mạnh quá mức cũng là như vậy thôi.”
“Giới hạn yêu cầu đối với giáp trụ không chỉ có một, và nó cũng không phải là rào cản thấp như thế đâu. Đại loại là, nếu nói chỉ cần vượt qua tiêu chuẩn là được, thì vũ khí cũng vậy thôi. Sau khi cầm được vũ khí tạm ổn, dù có đổi sang loại cao cấp hơn một chút thì hiệu quả cũng chẳng thay đổi là bao. Cái đó mới đúng là chi phí-hiệu quả tệ hại nhất đấy.”
“Đừng có coi thường tầm quan trọng của vũ khí. Những kẻ chỉ biết nghĩ đến một phát ăn ngay hoặc hai phát như cậu thì chắc chắn chỉ đi được những bãi săn nhàm chán thôi!”
“Cái gì mà cái tên thằng cha này…”
“Bảo là đừng có nói thế mà!”
“Thôi nào, hai người bình tĩnh đã.”
Master chen vào giữa lúc chúng tôi đang tranh cãi không ai chịu nhường ai.
“Nghe đây, có một cách nghĩ đơn giản hơn, dễ hiểu hơn, và hoàn hảo hơn. Để tôi giải thích cho. Đó là… bằng cách dùng tiền nạp để bù đắp những phần còn thiếu, thì tấn công và phòng thủ sẽ song toàn, và trông sẽ mạnh nhất!”
“Khoan đã, chiến binh nạp tiền VIP thì im lặng đi, chúng tôi đang nói chuyện của game thủ bình thường!”
“Về vấn đề Master bị đối xử tệ bạc!”
Master bị giáng đòn chí mạng.
“Vâng, vâng, em cũng nghĩ vậy ạ!”
Kế tiếp là Ako chen vào.
“Em nghĩ nếu đổ tiền thì nên vào trang bị ngoại hình. Mấy cái cường hóa trang bị ấy, dù không làm thì cứ để đấy mọi người cũng sẽ hạ gục thôi, thành thật mà nói thì có sao cũng không quan trọng lắm đâu ạ.”
“Này, cậu giỡn mặt tôi hả!?”
“Tôi vả cho một phát bây giờ!”
“Hic!?”
Bị tôi và Shuviin trừng mắt nhìn, Ako sợ hãi lùi lại.
Cái gì mà ngoại hình hả cái đồ này, có thời gian lo đến quần áo thì thà chịu đòn lâu thêm một giây, hồi phục thêm một điểm đi!
“Ako-kun, hồi máu là nghề bắt buộc phải sống sót đến cuối cùng, em có hiểu điều đó không?”
“Ơ, nhưng mà Rusian chết trước khi em làm được gì mà…”
“Tôi nói cho cô biết, tôi là tanker chính nên trang bị không thua kém gì đâu nhá!?”
Cái tên này lại nghĩ về mình như thế sao!?
Tôi ực một hơi cạn sạch ly nước trái cây.
Mấy đứa này chẳng hiểu gì cả, đã đổ tiền thì trước hết phải là giáp trụ chứ, thật là!
“Này, trước hết, nếu giáp trụ không tốt thì sẽ chết đấy. Bởi vì healer của chúng ta siêu gà mà.”
“Về chuyện đó thì không thể phủ nhận được.”
“Ừm, không còn gì để bàn cãi nữa.”
“A, a, không nghe thấy gì hết!”
Cứ thế, cuộc trò chuyện của chúng tôi, bắt đầu từ chuyện game, rồi cứ thế chuyển hết chủ đề này sang chủ đề khác theo ý muốn.
Ví dụ như chuyện xưa.
“Cái lần Ako hồi máu kinh dị thật đấy. Ai mà ngờ lại bỏ mặc Rusian sắp chết để spam hồi máu cho kẻ địch cơ chứ.”
“Hơn nữa, còn nhắm đúng mục tiêu là kẻ địch mà tôi đang tiêu diệt để hồi máu liên tục nữa chứ.”
Mới chỉ mấy ngày trước thôi. Lần đó tôi thực sự tưởng mình chết rồi.
“Đ-đó là, em nhắm vào thanh máu bị giảm thì nó lại thành ra thế…”
Ako lúng túng biện minh, Master vỗ tay cái bốp.
“À, tôi hiểu rồi. Đó là do tác phẩm của Tinh linh Ánh sáng!”
“Tinh linh Ánh sáng ạ?”
A, tôi nhớ rồi, cái đó!
“A, lúc mới chơi ấy mà. Ako không biết cách dùng kỹ năng, hỏi NPC thì nó bảo là mượn sức mạnh của Tinh linh Ánh sáng ấy, thế là cứ thế chat liên tục ‘Tinh linh-san’ xin giúp đỡ!”
“––!?”
Với ký ức từ xa xưa, Ako vẫy vẫy hai tay như muốn xua đi điều gì đó.
“Không, không phải thế! Người bên giáo hội nói rằng họ mượn sức mạnh của Tinh linh Ánh sáng để chữa vết thương mà!”
“Đứa nào tin thì đứa đó cũng lạ không kém…”
Chẳng hạn như, họ bắt đầu nói về những chuyện ngoài đời thực mà trước đây chưa từng.
“Ta cũng đã đến tuổi này rồi, tiền nạp game đều là mượn của bố mẹ đó. Dù trông có vẻ lơ là, nhưng bố mẹ ta lại vô cùng bao bọc, còn nói những lời như đùa nhưng mặt lại rất nghiêm túc, kiểu như: ‘Con phải chọn bạn mà chơi’, nghe thật chẳng hợp thời chút nào. Ít ra cũng phải cho ta tiêu tiền vào những trò chơi có thể chơi ở nhà thì mới xứng đáng chứ.”
“Ồ, ra Master là tiểu thư con nhà gia thế à.”
“Đúng là có cảm giác như vậy, trông Master xinh đẹp lắm.”
Ako nheo mắt nói, còn Master thì nhoẻn cười đáp lại.
“Cũng chẳng đến mức đó đâu.”
“Thật khiêm tốn làm sao!”
K-khiêm tốn ư? Nghe cứ đáng ngờ thế nào ấy.
“Thật sự cũng chẳng đến mức đó đâu. Tiền tuy ban đầu là mượn, nhưng sau đó ta tự kiếm thêm mà, với lại nhà ta cũng chỉ sở hữu vài công ty và trường học thôi.”
Này, sao lại không phủ nhận chuyện được khen là xinh đẹp hả?
Dù đúng là chẳng có gì để phủ nhận thật, nhưng chắc chắn đó không phải là khiêm tốn rồi.
“Nhưng trường học… mà nói đến trường học thì…”
“Trường trung học Maegasaki cũng là một trong số đó. Thế nên ta mới vào học ở đó.”
“Úi chà, ghê thật! Kiểu con gái Chủ tịch Hội đồng quản trị ấy hả!”
“Là con gái của thành viên Hội đồng quản trị thôi.”
“À, ra thế, ghê thật. Kiểu này thành tích học tập chắc cũng được ‘bù trừ’ tự động luôn ấy nhỉ? Ghen tị ghê.”
“Bù trừ cái gì, đây đâu phải chỉ số trong game đâu mà bù trừ. Đúng là suy nghĩ của một đứa ‘não game online’ mà.”
Shuu cau mặt nói. Kệ tôi, cô cũng chắc chắn đã nghĩ đến mấy chuyện tương tự mà.
Hừ, tôi lảng ánh mắt sang bên cạnh, thấy Ako đang mỉm cười với đôi mắt u tối.
“Ôi chao… Mấy kẻ giàu có, tương lai được đảm bảo như thế, chi bằng chết quách đi cho rồi…”
Ơ… A-Ako-san?
“Ako! Ako?!”
“Bình tĩnh lại đi Ako, đây là Master mà! Mà cái ‘bệnh’ này cũng lây sang cả ngoài đời luôn à?!”
Tôi lay vai Ako, kêu cô ấy trở về.
Cái mặt Ako quay loành ngoành như chong chóng, sau chừng mười vòng thì trở lại bình thường.
“Xin lỗi, em lỡ mất kiểm soát.”
“Mất kiểm soát quá rồi đấy… Mà này, là con gái của thành viên Hội đồng quản trị kiêm Hội trưởng Hội học sinh, chẳng phải cô phải để ý đến rất nhiều thứ sao?”
“Đúng là không thể phủ nhận.”
Master cười khổ.
“Vốn dĩ ta cũng chẳng phải người dễ được lòng người khác, vậy mà bạn bè cũng bị hạn chế nữa chứ. Nhưng đừng lo, sau khi bắt đầu chơi game online và tiếp xúc với thế giới mạng, ta đã ‘khai nhãn’. Sau một trận chiến với bố mẹ, ta đã khiến họ phải chấp nhận cho ta được kết giao với những người bạn ta thích.”
“Ồ…”
Mọi người đều thốt lên tiếng cảm thán.
Kiểu như thấy chân lý trên mạng—phiên bản thành công ấy hả.
Ừ ừ, tốt rồi, tốt rồi.
“Dù đã quá muộn.”
Tiếng nói của mọi người ngừng bặt.
“M-Master?”
“…Hừ. Dù không có bạn bè trong lớp, ta vẫn có thể chiến đấu một mình.”
“Master, hãy cùng chiến đấu với mấy đứa ‘nghiện đời thực’ đi thôi!”
“Đúng thế Ako, chúng ta là đồng đội mà.”
Ako và Master, những người đã kết nghĩa bằng hữu vượt cấp, siết chặt tay nhau.
“Này, nhìn cảnh này thôi cũng thấy đau lòng rồi.”
“Tôi không muốn nhìn thấy cái bắt tay này chút nào cả…”
Tôi và Shuu vội lau nước mắt.
Và thế là, việc nói chuyện về chuyện đời thực, điều mà trước đây chúng tôi không thể làm, hóa ra lại vui hơn tôi tưởng rất nhiều. Vui đến mức tôi tự hỏi sao trước đây mình không làm thế nhỉ.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu chúng tôi đã nói chuyện trước đó thì chắc chắn sẽ không có cơ hội này đâu, nên kết quả là tốt đẹp rồi.
À mà, nói đến chuyện đời thực thì tôi lại nhớ ra.
“Mà này, hình như trước đây tôi có nghe tin đồn về Segawa… tức là Shuu, ở trường đấy.”
“Hả? Tin gì cơ?”
“Hình như là tin đồn về việc cô bị tỏ tình ấy. Ghê gớm thật đấy, cô.”
Đó là chuyện tôi nghe được từ Maegami-kun trong buổi chào cờ toàn trường. Hình như Shuu cũng đã tự mình nói ra rồi.
“H-Hả?! Tại sao cái chuyện đó lại thành tin đồn chứ? Đúng là mấy ông con trai mà!”
“Mà cô còn khoe khoang trong game mà, tôi nhớ đấy.”
“Cái đó là cái đó!”
Cái này là cái này, à?
Tôi thì không sao, nhưng những người khác có chấp nhận được không thì không biết.
“À ra thế, Shuvain khác với chúng ta, là một kẻ ‘nghiện đời thực’ xuất sắc đây mà. Ta đã hiểu rõ rồi. – Này, thay mặt cho việc đấm tường đi!”
Master búng tay một cái.
Đáp lại, Ako nhanh chóng tạo dáng giơ cả hai tay lên.
“Dịch vụ đấm tường thay sẽ đấm loạn xạ vào bức tường gần bạn nhất!”
“Tôi từ chối! Tôi đã nói là từ chối rồi mà!”
Với nắm đấm siết chặt của Ako, Shuu vội vàng chạy đến dập lửa.
“Thế việc cô thẳng thừng từ chối có phải là Shuu không mấy hứng thú với mấy chuyện đó không? Hay là cô đã có người trong lòng rồi?”
Không hiểu sao, tôi lại lỡ hỏi một câu đi sâu như thế, cảm giác như không nên hỏi đến mức đó. Bình thường tôi tuyệt đối không thể hỏi câu như vậy, nhưng sao lúc này lại có thể hỏi một cách dễ dàng thế nhỉ.
“À, cái đó thì… ừm…”
Và Shuu, người bị hỏi, cũng không tỏ vẻ gì là lạ lẫm, bắt đầu suy nghĩ câu trả lời một cách bình thường.
Segawa không có thân hình đặc biệt chuẩn mực. Chiều cao cũng khiêm tốn, và tổng thể thân hình cô ấy đều nhỏ nhắn. Cô ấy chắc không phải kiểu người thiên về vẻ đẹp nữ tính quyến rũ. Việc coi kiểu tóc hai bím là trẻ con hay đáng yêu thì tùy mỗi người, thậm chí có người còn không chấp nhận được nữa là.
Tuy nhiên, ít nhất thì khuôn mặt cô ấy được tạo hóa ban cho một cách đủ hơn mức cần thiết, rõ ràng có thể gọi là dễ thương.
Và những đặc điểm vừa kể trên, theo một nghĩa nào đó, tôi nghĩ là vẫn có nhu cầu đấy chứ—tôi nghĩ vậy.
“Tại vì nếu có bạn trai thì… tốn rất nhiều thời gian chứ gì.”
Sau một lúc đắn đo, Shuu khẽ nói.
“Chắc chắn phải có thời gian cho hai người chứ.”
“Đúng không. Vậy thì thời gian chơi game online sẽ giảm đi chứ gì.”
“Chỉ vì thế thôi sao?!”
Cô ấy nói ra đủ thứ chuyện phá hỏng hình tượng hết!
“Đúng là thời gian chơi game online sẽ giảm đi thật.”
Không hiểu sao, Ako lại nhiệt tình đồng ý.
“Đúng, chính là nó!”
Segawa tiếp lời như thể đã tìm được tri kỷ.
“Cái đó, chắc chắn là không thích chút nào đúng không?”
“Chắc chắn không thích chút nào!”
“Không đời nào chấp nhận!”
Và không chần chừ một giây, Ako và Master đồng thanh đồng ý.
“Các cô đúng là… quá đáng thật.”
Ngay cả một kẻ như tôi cũng muốn có bạn gái mà. Mấy cô này đúng là đã đi đến tận cùng của sự cuồng game rồi.
Tôi nói với vẻ mặt chán nản toàn tập, còn Shuu thì lườm tôi.
“Gì chứ, có ý kiến gì à?”
“…Không. Tốt hơn hẳn Shuu ở trường nhiều.”
“Chắc chắn không phải là khen đâu nhỉ.”
Trái ngược với lời nói có vẻ khó chịu, Shuu lại cười vui vẻ.
Những cuộc trò chuyện mà tôi không bao giờ có thể nói với Segawa ở ngoài đời, những điều tôi tuyệt đối không thể thốt ra, lại có thể dễ dàng nói chuyện khi đối mặt với Shuu.
Những lời bình thường có thể khiến tôi bực mình, giờ lại chẳng thấy khó chịu chút nào.
Tôi có một cảm giác lạ lùng và thú vị.
Và nếu không phải tôi tự lừa mình thì tôi nghĩ Shuu cũng đang tận hưởng điều đó.
“À, đây là một ý tưởng ngược lại này! Shuu-chan cũng thử tìm một ông xã trong game như tôi thì sao? Như vậy vẫn có thể ở bên nhau mà không cần giảm thời gian chơi game đâu!”
Ako nắm lấy tay tôi và nói.
Ấy, chuyện tôi và Ako cưới nhau ấy mà, nó chỉ ở trong game thôi. Còn cái chuyện bị thổ lộ ngoài đời thì hoàn toàn, không một chút xíu nào liên quan cả.
"Ưm... bạn trai mà cùng chơi game online được ấy hả, ừ thì... thôi, không đâu. Ghê bỏ xừ!"
"Này này!"
Đừng có vừa nói vừa nhìn tôi chứ, cùng loại với nhau mà.
Dù sao thì, tôi đã kể hết tất tần tật mọi chuyện. Từ trưa đến chiều, chúng tôi cứ thế ngồi lì trong phòng riêng mà chẳng cần đổi quán, vui đến mức không một giây nào cảm thấy chán. Đó đúng là một buổi gặp mặt offline vô cùng tuyệt vời.
Và khi mặt trời lặn, dù còn luyến tiếc khôn nguôi, chúng tôi vẫn rời quán và trở về ga tàu.
"Nếu có thời gian, tôi cũng muốn mọi người cùng dùng bữa tối. Xin lỗi nhé, hơn thế nữa thì nhà tôi sẽ không cho phép đâu."
"Không sao đâu ạ, cháu mà không về nhà kịp bữa tối thì thể nào cũng bị mắng cho mà xem."
Master cúi đầu chào, còn Segawa thì ngẩng cao đầu đáp lại. Hai người đúng là ngược vai vế mà.
"Thật sự rất vui ạ. Lần tới... lần tới mình lại đi nữa nha!"
Ako, người vẫn còn quyến luyến không muốn rời quán cho đến phút cuối, giờ đây vẫn còn vẻ mặt tiếc nuối mà rầu rĩ nói.
"Không, cái gì mà 'lần tới' chứ. Cậu với tớ cùng trường mà, lúc nào chả gặp được."
"À, phải rồi... phải rồi! Đúng vậy nhỉ!"
Cứ như chưa từng nghĩ đến vậy, Ako sáng rực cả mắt.
"Ừm," Master cũng gật đầu và nói.
"Được rồi, vậy cứ định kỳ mỗi tuần một lần nhé."
"Mỗi tuần thì chịu thôi cha nội ơi. Kiểu này mà còn bị mấy người tiêm nhiễm nữa, cái mặt tối của tôi chắc bị lôi ra ngoài đời thường mất."
"Cái lời phát biểu đó đã vượt quá ranh giới rồi đấy. 'Mặt tối' là cái gì hả?"
"Ôi, nguy hiểm nguy hiểm. Đồ otaku đáng ghét đồ otaku đáng ghét đồ otaku đáng ghét!"
Đó là câu thần chú hay cái gì vậy?
Dù đã về đến ga tàu, niềm vui vẫn kéo dài cho đến tận phút cuối cùng.
Trái ngược hoàn toàn với bầu không khí ngượng nghịu khi tất cả mới gặp mặt, giờ đây một không khí ấm áp và nhẹ nhàng bao trùm lấy chúng tôi.
Cách xa dòng người đang đổ về cổng soát vé một chút, bên bức tường, trong lúc tìm kiếm thời điểm thích hợp để chia tay... tôi không biết từ lúc nào đã mở miệng.
"Sao ấy nhỉ, xin lỗi mọi người."
Lời nói thốt ra chỉ là một câu xin lỗi.
"Sao lại xin lỗi vậy, Rusian?"
Ako ngước nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Cô ấy, "vợ của tôi", với khoảng cách gần gũi hơn nhiều so với một người bạn đơn thuần, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào, và chẳng hề có chút cảnh giác nào mà cứ thế nép sát vào tôi.
Đúng vậy, cô ấy cũng là một trong những lý do.
"Thật lòng mà nói, tôi cứ nghĩ mọi người đều là con trai đấy."
"À, ra là vậy."
Master hiếm khi cười một cách dịu dàng, rồi từ từ gật đầu.
"Tôi đã nói rõ tôi là một nữ sinh trung học chính hiệu rồi mà, cậu chẳng tin lấy một mảy may nào cả."
"Đương nhiên rồi!"
Ai mà tin cái loại đó chứ!
"Lúc đầu cậu nhìn đáng sợ lắm cơ!"
"Chủ yếu là tại cậu đấy."
Segawa cũng bất ngờ.
Bình thường thì cậu ta toàn xưng "tao" mà, thế mà...
"Thế rồi, sau khi gặp mặt, tôi cứ thấy hơi khó xử."
"Có phải cậu nghĩ rằng mình là con trai duy nhất nên sẽ không thể hòa nhập vào cuộc trò chuyện, hay sẽ cảm thấy bị xa lánh đúng không?"
Master mỉm cười.
"Phải, lúc đầu tôi lo lắng đủ điều. Nhưng mà... vui thật."
Tôi nhớ lại nửa ngày thực sự vui vẻ của hôm nay, rồi ngước nhìn bầu trời đêm đang dần tối sầm.
"Tôi ấy mà, cứ nghĩ game là game, đời thực là đời thực, chúng hoàn toàn khác nhau. Tốt hơn hết là không nên lẫn lộn, nên phân biệt rõ ràng. Bởi vì tôi nghe nhiều chuyện rồi mà, kiểu như trong game thì tốt lắm nhưng ngoài đời thì tệ hại, hoặc ngoài đời tốt mà trong game thì lại tệ hại, những chuyện như thế đầy rẫy ra."
Đúng là những chuyện rất hay nghe thấy.
Những kẻ ngoài đời thì lý trí, nhưng vì là game nên cứ nghĩ muốn làm gì cũng được thì nhiều vô kể. Rồi những gã đàn ông trong game thì ngọt ngào đường mật, đến khi gặp mặt ngoài đời thì lại trở thành kẻ hèn hạ, kể mãi không hết.
"Thế nhưng khi gặp mặt trực tiếp như thế này, tôi thực sự rất vui. À, tôi nhận ra rằng những người bạn của mình, dù trong game hay ngoài đời, đều là tuyệt vời nhất."
Từ từ cúi đầu xuống, tôi khẽ gật đầu với những người bạn xung quanh.
"Vì vậy... xin lỗi nhé, lúc đầu đã không tin mọi người. Và, cảm ơn mọi người."
Tôi nói thật lòng, Segawa bật cười khẽ.
"Bốc mùi quá! Còn ghê tởm nữa chứ!"
"Không quá đáng à!?"
Cô ấy buông lời làm hỏng hết mọi thứ.
"Không quá đáng đâu. Dù ở đời thực hay trong game, phản ứng của tôi khi nghe cậu nói vậy đều sẽ như nhau thôi."
"Có thể đúng là vậy nhưng mà!"
Khốn thật, không nên xin lỗi làm gì.
"Phụt... Khụ khụ khụ, ha ha ha ha ha!"
"Master cười quá đà rồi đấy!"
Bên này cũng quá đáng không kém!
"K-Không không. Tôi cũng chẳng có tư cách gì để nói người khác. Lúc đầu khi nhìn thấy Rusian, tôi cũng có chút nghi ngờ liệu cậu ta có phải là loại đàn ông thích dùng mỹ nhân kế với phụ nữ hay không. Huề tiền nhé."
Master vừa cố nhịn cười vừa nói.
Cô ta coi tôi là cái thứ gì không biết nữa.
"...Mà này,"
Rồi Segawa đột ngột kéo cổ áo tôi lại, nói với vẻ mặt lạnh tanh đến mức khiến tôi rợn sống lưng.
"Nếu còn bám riết ở trường như thế, tôi tuyệt đối sẽ không dung thứ đâu đấy? Ok?"
"Ở trường vẫn giữ cái hình tượng đó à... O-Ok."
"Tốt."
Mặt Segawa liền biến đổi 180 độ, nở nụ cười tươi tắn.
C-Gần quá. Mặt gần quá. Nhìn thế này thì cô ta... đúng là xinh thật. Chỉ mặt thôi.
Đầu tôi đang bối rối vì nụ cười cận kề của cô gái thì bị một lực kéo mạnh từ phía sau.
"Ối!"
Đầu tôi bị một thứ mềm mại bao bọc.
Ấm áp, mềm mại và thơm lừng.
"Ưm!"
Rồi một giọng nói có vẻ khó chịu vang lên từ phía trên đầu tôi.
Ơ, ơ kìa, Ako?
Cậu đang làm gì vậy? Mà sao lại lườm Segawa như thế?
"À, Ako?"
"...Ưm!"
"Không, cậu không cần phải hăm dọa vậy đâu, tôi sẽ không cướp chồng cậu đâu."
Không cần đâu. Segawa nói một câu thiếu lịch sự rồi quay sang nhìn Master.
"Này?"
"Đúng vậy."
Cả hai nhìn nhau cười gượng rồi cùng quay người, bước về phía cổng soát vé.
"Vậy nhé. Gặp nhau ở trường thì cứ thoải mái gọi là Master!"
"Không, cháu sẽ gọi là Hội trưởng! Vậy nhé, hẹn gặp lại!"
Vừa nói nhỏ, hai người vừa bước vào ga.
Sau khi bóng dáng hai người khuất khỏi tầm mắt, Ako cuối cùng cũng buông tôi ra. Thật nhẹ nhõm vì tư thế hơi khom người nãy giờ khá mỏi, nhưng đồng thời tôi cũng có chút tiếc nuối khi Ako rời xa.
—Thế nhưng, Ako, tại sao cậu lại nhìn tôi trừng trừng như vậy?
Tôi im lặng nhìn lại, Ako khẽ nói bằng giọng nhỏ.
"Rusian, cậu thật sự nghĩ tớ là con trai sao?"
"...Xin lỗi, thành thật mà nói thì tớ còn nghĩ là ông chú nào đó cũng nên."
"Tại sao chứ!?"
Tôi lỡ nói thật, Ako liền hét lên tiếng giận dữ lớn nhất trong ngày. Dù vẻ ngoài hiền lành nên giọng cô ấy không quá to, nhưng cũng đủ sức khiến tôi phải lùi bước.
"Tớ đã nói tớ là con gái rồi mà!? Sao cậu lại không tin!?"
"Cái đó... lúc đó tớ lỡ lời..."
"Giờ cậu vẫn không hối lỗi đúng không!"
"X-Xin lỗi."
Nhưng mà, tôi cũng nghĩ có những chuyện thực sự là bất khả kháng mà.
Nghĩ đơn giản thì ai mà ngờ vợ mình lại là một cô gái dễ thương chứ, vả lại tôi cũng có ám ảnh cũ rồi. Theo khía cạnh sức khỏe tinh thần thì cứ coi là con trai cho dễ thở hơn chứ gì?
Thế nhưng, Ako có vẻ không chịu đâu, cô nàng tiếp tục lớn tiếng hơn.
“Nói chung là Rusian, nếu anh nghĩ tôi là con trai, thì tại sao anh lại đồng ý kết hôn?”
“Thì… thì đó… con trai cũng được mà…”
“Hả, hảảảả!?”
“Không không, không phải ý đó!”
Thấy Ako tròn mắt ngạc nhiên, tôi vội vàng giải thích.
“Tôi thật sự nghĩ đời thực và game là hai thứ khác nhau. Nên là, dù ngoài đời game có là con trai đi chăng nữa, nhưng trong game nếu người đó là Ako của tôi thì như vậy cũng tốt thôi, tôi nghĩ vậy.”
Tự nói ra rồi tôi mới thấy, sao cái lý lẽ này chẳng khác biệt là mấy vậy trời.
Ako, chắc cậu ấy sẽ thất vọng lắm đây… tôi thầm nghĩ.
“Đó là… vì anh thích ‘tôi’ sao?”
“………………………………Ừm, thì, ừ.”
Cậu hỏi thế có nghĩa gì chứ, Ako?
Tôi nhận ra mặt mình đang đỏ bừng, đành lảng mắt đi chỗ khác rồi gật đầu.
Trời ơi, xấu hổ chết mất. Sao lại bị bắt diễn cái màn “xấu hổ” này ở chỗ đông người thế này chứ?
“Vậy là Rusian không quan tâm đến địa chỉ, tuổi tác, khuôn mặt, hay giới tính gì cả, chỉ đơn thuần là thích ‘tôi’ thôi, phải không?”
“Vâng, đúng vậy.”
Tóm lại thì đúng là như thế, không sai chút nào.
Sau khi nhìn chằm chằm tôi – kẻ đang rụt rè trả lời – Ako khẽ mỉm cười, nụ cười tan chảy như viên kẹo bông.
“Rusian, tôi cũng vậy!”
“Ồ, ồ!?”
Ako nắm chặt hai tay tôi, rồi liên tục lắc lên xuống.
Tay Ako ấm lạ thường. Và cũng mềm mại nữa.
Hơi ấm đó như tan chảy vào tay tôi, bao bọc lấy nó.
“Tôi cũng muốn ở bên Rusian vì Rusian là Rusian. Dù Rusian không phải là cậu con trai bằng tuổi ở gần nhà, hay dù anh hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng, tôi vẫn sẽ yêu anh rất nhiều! Điều này là thật lòng, xin anh hãy tin tôi.”
“…À, cảm ơn cậu, Ako.”
Mắt Ako rưng rưng lệ, cô bé nói những lời đó với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Ơ, thế thì tôi nên hiểu thế nào đây nhỉ?
Nếu tôi không giống ‘Rusian’ mà Ako tưởng tượng mà cậu ấy vẫn yêu tôi… vậy có nghĩa là tôi ngoài đời thực không khác mấy so với tưởng tượng của cậu ấy sao?
Và dù có khác hay không, thì cuối cùng Ako vẫn thích tôi…
“Không không, bình tĩnh nào. Game và đời thực là hai thứ khác nhau, game và đời thực là hai thứ khác nhau, game và đời thực là hai thứ khác nhau…”
“? Rusian?”
Không có gì, không có gì đâu, tôi khẽ gỡ tay Ako ra.
Từ nãy đến giờ cứ ầm ĩ mãi, ngại chết đi được khi bao nhiêu người đang nhìn.
“Cũng muộn rồi. Về thôi nào.”
“Nhưng, tôi vẫn muốn…”
“Tôi phải về đây. Nào.”
Ako "ư" một tiếng đầy bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Rusian, hẹn gặp lại ngày mai… à không, lát nữa gặp lại! Hôm nay tôi sẽ không gây phiền phức gì nữa đâu!”
“À, ừ. Cậu về cẩn thận nhé.”
“Ừm, vậy nha, no-shi!”
“No-shi, đâu phải từ dùng để chào hỏi ngoài đời thật chứ!”
Ako vẫy tay thật nhiều lần rồi biến mất vào trong ga tàu.
Tôi vẫy tay đáp lại, chắc từ xa nhìn vào thì chúng tôi trông như một cặp tình nhân đang yêu nhau lắm, tôi nghe thấy vài ánh mắt và tiếng cười khúc khích.
Tôi và Ako đâu phải như thế, chúng tôi hoàn toàn là lần đầu gặp mặt mà.
Thế mà lại trông thân thiết đến vậy…
Chẳng hiểu sao, tôi lại có một dự cảm không lành.
Ví như, giống như mình vừa dẫm phải một quả mìn cực lớn vậy.
“Thôi, về nhanh thôi. Ừm, về thôi.”
Tôi như muốn lảng tránh điều gì đó, vội vã lên đường về nhà.
***
◆ Shuvain: Hahaha, Ako chơi tệ hơn bình thường nhiều luôn hahaha
◆ Ako: Tôi, tôi đã cố gắng hết sức mà…
◆ Aprikotto: Cũng có lúc tinh thần quá hăng hái mà lại phản tác dụng, đừng bận tâm, Ako.
◆ Shuvain: Tao đây chẳng bận tâm đâu haha. Có vấn đề gì đâu mà lo haha.
◆ Rusian: À đúng rồi, đừng bận tâm. Cùng lắm thì kinh nghiệm của tao bị tụt một cách đáng sợ thôi mà.
◆ Ako: Tôi xin lỗi Rusian!
◆ Rusian: …Đùa thôi, đùa thôi mà.
Đêm hôm gặp mặt offline, chúng tôi như thường lệ tụ tập rồi đi săn. Nhưng thao tác của Ako còn tệ hơn mọi khi rất nhiều. Nhân vật của tôi trông thật đáng thương.
Thế nhưng, xét về phạm vi thao tác của Ako thì đây cũng nằm trong mức độ "chệch choạc" theo nghĩa xấu. Hơn nữa, khi nghĩ đến việc Ako – tức là Tamaki Ako ngoài đời – đang ngồi phía bên kia màn hình với đôi mắt rơm rớm, tôi lại thấy sao mà dễ tha thứ đến thế.
Thật đúng là “khôn lỏi” làm sao, tự tôi cũng phải thừa nhận, dù vừa mới biện hộ rằng game và đời thực là hai thứ khác nhau.
Sau khi kết thúc cuộc săn, chúng tôi trở về thị trấn và ngồi xuống ghế như mọi khi, Ako cũng lại ngồi cạnh tôi như thường lệ.
◆ Ako: Mọi người vất vả rồi, Rusian.
◆ Rusian: Ừm, cậu cũng vất vả rồi.
Dù mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, chẳng có gì thay đổi, nhưng khi nhớ lại người con gái vừa ngồi cạnh tôi hôm nay, tự dưng tôi lại thấy tim mình đập thình thịch.
Bình tĩnh nào, bình tĩnh. Cô bé đó là Tamaki Ako ngoài đời thực, còn Ako là vợ tôi trong game cơ mà.
Thế nhưng, việc chúng tôi vẫn chơi game bình thường như thế này lại khá bất ngờ.
Tôi đã nghĩ, khi đã gặp mặt trực tiếp, biết rằng đó là bạn học cùng tuổi, thì sau đó sẽ không thể nào cứ nói mãi "đồng đội", "vợ", "chồng" được nữa.
Cái không gian thoải mái này chỉ có thể duy trì được khi chúng tôi là những người xa lạ ngoài đời thực. Một khi đã gặp nhau, và biết rằng mối quan hệ không hề xa lạ, thì mọi thứ có thể thay đổi chỉ vì cảm xúc của một người – tôi đã từng lo lắng như vậy.
Bỗng một bong bóng lời thoại hiện ra phía trên Guild Master.
◆ Aprikotto: Vậy tôi xin phép offline đây. Ngày mai tôi có việc từ sáng sớm.
◆ Shuvain: Việc ở trường hả? À… ừm.
◆ Aprikotto: Đúng vậy.
Guild Master gật đầu, chẳng có vẻ gì bận tâm khi Shuvain lỡ lời nói ra chuyện đời thực.
◆ Aprikotto: Chủ tịch Hội Học sinh rảnh hơn mọi người tưởng đấy, nhưng đôi khi cũng bận rộn. Nếu thấy tôi ở trường, cứ gọi tôi là Guild Master bất cứ lúc nào cũng được.
◆ Shuvain: Tôi sẽ không gọi đâu!
◆ Rusian: Này Shuvain, cậu lộ bản chất rồi đó!
◆ Shuvain: Ơ, ta đây mà! Làm gì có chuyện đó! K-không hề có!
◆ Rusian: Bình tĩnh nào! Cậu đang mất kiểm soát rồi đó!
◆ Aprikotto: Hahaha, đừng làm tôi cười trước khi ngủ chứ. Thôi nhé, hẹn gặp lại.
Nói xong, Guild Master offline một cách dứt khoát.
Người này thật sự chẳng thay đổi chút nào. Cái vẻ điềm nhiên của cậu ấy thật đáng nể.
◆ Ako: Vậy tôi cũng đi tắm rồi đi ngủ đây.
Khi Ako nói vậy, trong khoảnh khắc tôi lại hình dung ra cảnh Tamaki Ako vừa gặp hôm nay đang tắm… rồi tôi lập tức gạt bỏ nó đi.
Đời thực và game là hai thứ khác nhau, đời thực và game là hai thứ khác nhau.
◆ Rusian: Mệt rồi, nghỉ thôi.
◆ Shuvain: Chắc cậu ấy lại ra nước hầm xương trong bồn tắm cho mà xem.
◆ Rusian: Anh đâu phải là con lợn như mày đâu, Shuvain.
◆ Shuvain: Đừng có gọi tao là lợn chứ! Mày đúng là đồ đáng ghét mà!
◆ Rusian: Đấy, lại lẫn nữa rồi đó.
◆Shuvain: Khụ… bị nhìn thấy mặt rồi thì có làm gì cũng khó xử hết!
Đương nhiên rồi.
Nghe thấy giọng điệu "ta đây" ấy mà liên tưởng đến cái gương mặt kia thì đến tôi cũng không nhịn được mà tủm tỉm cười thầm.
◆Ako: Vậy thì, chúc ngủ ngon nhé.
◆Rusian: Ừm.
Sau khi tiễn Ako biến mất, Shuu bỗng lên tiếng.
◆Shuvain: À phải rồi. Như vừa nói đấy, dù có là người quen thì cũng đừng có mà quá suồng sã với ta đây, không thì ta cho một trận ra trò đấy, hiểu chưa?
◆Rusian: Tôi biết giữ chừng mực mà. Không nói cho ai, thái độ cũng không thay đổi đâu.
◆Shuvain: Thật không đấy? Nhờ cậu đấy nhé?
Segawa nói với vẻ lo lắng, hoặc có lẽ là cảm thấy thiếu thốn điều gì đó.
Giọng điệu của cô ấy đã lẫn lộn cả lên rồi.
Chẳng hiểu sao nữa, tôi không đáng tin đến vậy à.
◆Rusian: Game với đời thực khác nhau mà. Đâu có chuyện vì thân với Shuu trong game mà cứ sáp lại gần Segawa ngoài đời.
◆Shuvain: Ờ, vậy thì tốt.
◆Rusian: Ờ, đừng lo.
Tôi làm một tràng cúi chào khoa trương với Rusian, Segawa nhún vai với Shuu rồi hiển thị khung chat.
◆Shuvain: Kiểu nói chuyện giả bộ hiểu biết, ra vẻ ta đây đó là cái quái gì thế, gớm chết đi được!
◆Rusian: Mặc xác tôi!
Đó đúng là câu nói đậm chất Segawa thường ngày.
Thế nhưng, lạ thay, tôi chẳng hề thấy tức tẹo nào. Nếu là Segawa nói thì tôi sẽ khó chịu ngay, nhưng đối phương lại là Shuu thì chẳng có gì cả. Cùng một câu nói mà do người nói khác nhau lại tạo ra cảm giác khác nhau thật.
À, mà thực ra vẫn là một người thôi.
◆Shuvain: Với cả… cũng đừng có mà quá suồng sã với Ako nhé. Bị đồn linh tinh thì tội nghiệp con bé.
◆Rusian: Cô nói như thể tôi mà bị đồn là tội nghiệp lắm ấy… À, mà đúng là tội nghiệp thật, ừ.
◆Shuvain: Thấy chưa?
Đúng là Ako mà bị đồn thì chỉ có thiệt mà thôi. Đó là nỗi khổ của một otaku công khai.
Shuu im lặng một lúc, rồi như Segawa thường ngày, cô nói:
◆Shuvain: …Nếu cậu thật lòng muốn hẹn hò với Ako thì tôi sẽ ủng hộ hoặc không ủng hộ tùy trường hợp?
◆Rusian: Không có chuyện đó đâu!
Tôi vội vàng dứt khoát nói.
◆Rusian: Cưa cẩm một đứa con gái quen trên mạng rồi biến thành bạn gái ư, thật sự không thể có chuyện đó.
◆Shuvain: Nhưng hôm nay nhìn cậu cứ như "chokkettsu-chū" vậy.
◆Rusian: Đừng có nói thế chứ á á á á!
◆Shuvain: wwwwwwww
Có vẻ như Shuu không nói thật lòng nên cô ấy phá lên cười, nhưng tôi thì cảm thấy như muốn nôn cả bữa tối ra ngoài vậy.
"Chokkettsu-chū."
Đó là danh hiệu tồi tệ nhất.
Đó là danh hiệu của lũ cặn bã.
Đó là danh hiệu của kẻ bị ghét bỏ.
Những gì kẻ được gọi là "chokkettsu-chū" làm rất đơn giản. Thấy phụ nữ trong game là bắt chuyện, nịnh bợ, tâng bốc, khiến họ xiêu lòng, rồi lập tức thúc giục gặp mặt ngoài đời.
Cứ thế là "kết nối," lập tức "kết nối," dáng vẻ đó đúng là "kết nối trực tiếp."
Trong game online, đó là sự tồn tại bị ghét bỏ nhất.
Tôi không phải là "chokkettsu," tôi không phải là "chokkettsu" gì cả!
◆Shuvain: À, thôi được rồi. Cậu định giữ khoảng cách thế nào thì cũng nên nói chuyện rõ ràng với Ako đi nhé.
◆Rusian: Tôi sẽ làm thế.
◆Shuvain: Vậy thì, ta đây cũng off trước đây.
◆Rusian: …Cậu vẫn giữ cái nhân vật đó à?
◆Shuvain: Im đi!
Liếc tôi một cái, Shuu cứ thế biến mất.
Tuy nhiên, đúng là phải giữ khoảng cách với Ako, phải không nhỉ?
Lúc nãy chia tay, rõ ràng không phải là bầu không khí giữa những người bạn.
"Nhưng mà…"
Một ham muốn lạ lùng nổi lên trong đầu, rằng cứ thế này cũng được, cần gì phải nói thêm chuyện thừa thãi.
Tôi vẫn đang rất hợp với Ako. Ngay cả hôm nay, lần đầu tiên gặp mặt mà cứ như đã quen biết từ lâu vậy.
Không cần thiết phải nói những lời khiến mối quan hệ xa cách, trong khi bản thân tôi cũng chẳng mong muốn điều đó.
Vì nhìn xem, Ako ngoài đời thực đáng yêu đến thế cơ mà.
Trong đầu tôi hiện lên gương mặt của Tamaki-san, đang mỉm cười ngại ngùng.
"—Không, không được!"
Những suy nghĩ như thế!
Khiến một người đàn ông trở thành "chokkettsu"!
Khiến tôi bị một "neko-mama" tỏ tình!
Tôi vội vàng thoát game, tắt máy tính rồi nhảy lên giường.
Game và đời thực là hai thứ khác nhau, game và đời thực là hai thứ khác nhau—cứ nghĩ thế rồi cố gắng nghỉ ngơi, nhưng trong đầu tôi lại hiện lên gương mặt của Tamaki-san, đang ngước nhìn tôi với vẻ mặt đáng yêu như một chú mèo thân thiết.
Tôi lắc đầu cố gắng xua đi, nhưng cô ấy cứ bám riết lấy tôi dai dẳng như chính Ako vậy.
Rusian, Rusian, Rusian…


6 Bình luận
Giáo viên dạy tiếng Nhật ở nước họ -> Giáo viên dạy tiếng Việt ở nước mình