"—Thống kê..."
Vừa dứt lời, tôi ngẩng đầu lên khỏi chiếc máy tính đang thao tác.
"...Xong rồi."
Những người biểu diễn và nhân viên của sân khấu tự do đều xôn xao bất an. Nhưng người ở trung tâm đám đông—Rokuyou-senpai. Người trong cuộc trong trận đối đầu này khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn tôi.
Lễ hội Bích Thiên đã khép lại trong một bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Sau khi tập trung tại nhà thi đấu để tổ chức lễ bế mạc. Chúng tôi lại một lần nữa quay về trung tâm hoạt động cộng đồng của quận để xác nhận kết quả cuộc thi hôm nay. Tôi là người chịu trách nhiệm thống kê số liệu. Tổng hợp số lượng khán giả không trùng lặp trên trang livestream do câu lạc bộ thông tin sản xuất, và số lượng khán giả vào cửa của mỗi sân khấu do ban tổ chức lễ hội văn hóa tính toán... kết quả cuộc thi và tương lai của Rokuyou-senpai, đều được ghi trên tờ giấy trong tay tôi.
"Thế nào?"
Nhìn phản ứng của tôi— Rokuyou-senpai hỏi bằng một giọng điệu vô cùng sảng khoái, dường như đang tận hưởng tình huống này.
"Hãy cho bọn anh biết kết quả đi."
"Vâng..."
Tôi gật đầu và đứng dậy khỏi ghế. Rồi quay mặt về phía mọi người—
"Tổng số người vào cửa và số người xem livestream của sân khấu tự do là—"
Nói xong, tôi dừng lại một chút mới tiếp tục:
"—Năm nghìn hai trăm linh tám người."
Ồ... ồ... ồ—
Một tràng kinh ngạc vang dội khắp hiện trường.
Hơn năm nghìn người—
Con số ấy, vượt xa cả những gì chúng tôi từng hình dung.
Khán giả đến với sân khấu tự do mỗi năm, tổng cộng cũng chỉ chưa đến hai trăm người. Ngay cả trong dòng thời gian trước khi mọi thứ chưa được làm lại, lượng người đến đông nhất cũng chỉ xấp xỉ một nghìn.
Thế nên, lần này... có thể xem là một kỳ tích rồi, phải không? Một sân khấu hoàn toàn khác, một cảnh tượng chưa từng thấy, lần đầu tiên thực sự được tạo nên.
Bầu không khí hiện trường dần lan tỏa cảm giác... “Có lẽ lần này chúng ta sẽ thắng.”
Tôi cảm nhận rõ ràng ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía chúng tôi – ánh mắt chất chứa kỳ vọng, lấp lánh niềm tin.
Và rồi—
"Tiếp theo là sân khấu chính, tổng số người vào cửa và số người xem livestream là—"
Tôi lại một lần nữa nói ra lời mở đầu này. Và nói cho mọi người biết kết quả của cuộc đối đầu này—
"—Bảy nghìn tám trăm mười một người."
Sân khấu tự do—năm nghìn hai trăm linh tám người.
Sân khấu chính—bảy nghìn tám trăm mười một người.
Thua rồi.
Sân khấu tự do của chúng tôi... đã thua cuộc.
Trước khi Nito bước lên sân khấu, thắng lợi rõ ràng vẫn còn nằm trong tầm tay. Nghe thì có vẻ như một lời biện hộ, nhưng đó là sự thật—một sự thật không cách nào phủ nhận được.
Từ sân khấu cho đến màn trình diễn, chúng tôi đều vượt trội hơn họ, thậm chí còn thu hút được nhiều khán giả hơn. Thực tế là—mọi người đã thưởng thức buổi diễn ấy với niềm vui trọn vẹn.
Tôi còn nhớ rõ nét mặt của từng người trên khán đài—ánh mắt, nụ cười, tất cả đều rạng rỡ như thể muốn khắc sâu sân khấu hôm nay vào tận sâu trong trái tim mình.
Thế nhưng—
Rồi Nito xuất hiện.
Cô ấy, người cuối cùng bước ra, với mái tóc đã được cắt ngắn.
Màn trình diễn ấy... đã ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.
Tôi từng xem vô số phần trình diễn của Nito. Từ những tháng ngày cao trung trong vòng lặp đầu tiên, đến hiện tại, ở vòng lặp thứ hai này. Dù là ở khoảng cách gần hay chỉ là theo dõi qua màn hình, tôi đều đã chứng kiến cô ấy biểu diễn biết bao lần.
Vậy mà... màn trình diễn lần này lại khác hẳn.
Một Nito rạng rỡ, như thể vừa được giải thoát.
Cô cất giọng hát những giai điệu êm dịu, nhẹ nhàng mà đầy sức sống. Ánh mắt, nụ cười, từng chuyển động của cô—đều toát lên sự tự do thuần khiết.
Cuối cùng thì, cô ấy cũng đã gỡ bỏ tất cả những ràng buộc trong lòng, vứt bỏ mọi thứ từng trói buộc chính mình.
Trên sân khấu hôm ấy, Nito vừa đàn piano, vừa cất tiếng hát, như đang nhảy múa cùng ánh sáng.
Sự thay đổi ấy khiến khán giả trực tuyến kinh ngạc đến nghẹn lời. Trong thoáng chốc, mạng xã hội đã bùng nổ.
—Nito hình như khác hẳn mọi khi!
—Cô ấy trông vui vẻ thật sự!
—Thật sự là Nito đấy à?
—Không ngờ cô ấy lại đáng yêu đến thế.
Trang livestream của Lễ hội Bích Thiên gần như bị quá tải. Số người xem đột ngột tăng vọt gấp nhiều lần.
Tuy không đạt tới quy mô hàng vạn người như những livestream đình đám khác, nhưng chỉ riêng sự thay đổi đột phá của Nito thôi... đã đủ để tạo nên cơn sốt. Chắc chắn trong thời gian tới, các đoạn video sao lưu về màn trình diễn ấy sẽ xuất hiện khắp nơi.
Cho nên—
Phải thừa nhận thôi.
Chúng tôi... đã thua.
"..." "..." "..."
Tất cả mọi người đều ngây người tại chỗ. Chúng tôi... đã không thành công. Rõ ràng đã đoàn kết hết mình, dốc toàn lực chiến đấu, nhưng vẫn không địch lại đối thủ. Nhìn vẻ mặt của mọi người, dường như vẫn chưa biết phải chấp nhận sự thật này như thế nào—
Thế nhưng—
"—Cảm ơn các cậu!"
Giọng nói này—vang vọng khắp nhà thi đấu.
"—Thật sự cảm ơn mọi người đã cùng tôi chiến đấu hết mình!"
Là Rokuyou-senpai. Anh cúi đầu thật sâu trước chúng tôi—nói bằng một giọng nhiệt huyết nhất hôm nay.
"Cho nên... xin lỗi! Thua trận là trách nhiệm của tôi! Là do thực lực của tôi không đủ! Rõ ràng mọi người đã cố gắng như vậy, tôi thật sự xin lỗi các cậu!"
"S-sao lại nói như vậy...!"
Người lên tiếng đầu tiên. Người đầu tiên chạy đến bên Rokuyou-senpai, là chị Azuma đang chực trào nước mắt.
"Rokuyou-kun rất lợi hại, mình thật sự đã chơi rất vui..."
"Đúng vậy, mình cũng rất vui."
"Khán giả đều cười đến đau cả bụng!"
Mọi người đều tụ tập quanh anh, lần lượt bày tỏ lòng biết ơn với Rokuyou-senpai. Không khí tại hiện trường đã dịu đi đôi chút. Cảm giác mọi người đang dần dần chấp nhận sự thật thất bại. Thế nhưng...
"...Lời hứa với bố anh thì sao?"
Igarashi-san đột nhiên nhắc đến chuyện này.
"Lời hứa phải thắng được sân khấu chính... xem như là không hoàn thành phải không?"
Không khí tại hiện trường lại một lần nữa chìm trong u ám.
Đúng vậy—
Lời hứa với bố.
Toàn bộ tiền đề của cuộc đối đầu này, từ đầu vốn đã được đặt ra là: ‘phải thắng sân khấu chính’, để có thể khiến bố chấp nhận ước mơ khởi nghiệp của anh.
Thế nhưng kết quả lại... không như mong đợi.
Chúng tôi—đã không thể chiến thắng.
...
Ngay lúc ấy, một ký ức chợt ùa về trong tôi.
Khi công tác chuẩn bị cho Lễ hội Bích Thiên vừa mới bắt đầu, tôi đã từng thấy hình ảnh Rokuyou-senpai của hai năm rưỡi sau trong tương lai.
Ký ức ấy... đến giờ vẫn rõ mồn một trong tâm trí tôi.
Lúc đó, anh hoàn toàn không còn chút khí phách nào.
Một Rokuyou-senpai không có niềm tin, không có mục tiêu, cũng chẳng còn thứ gì muốn theo đuổi. Anh chỉ sống như thể đang trôi dạt qua từng ngày, vật vờ, mỏi mệt.
Nếu nghĩ đến tình cảnh hiện tại... thì hình ảnh ấy—bỗng nhiên trở nên thật dễ hiểu.
Lẽ nào...
Lẽ nào anh ấy rồi cũng sẽ trở nên như thế?
Rokuyou-senpai... lại sẽ đánh mất hy vọng như vậy sao?
"...Cái này à."
Nhưng Rokuyou-senpai trên mặt vẫn mang một nụ cười đầy tự tin.
"Bố hình như có đến xem sân khấu tự do."
"Vậy mà cũng đến ạ..."
"Ông ấy có nói gì không?"
"Ông ấy rất cảm động."
Rokuyou-senpai nói vậy, vui vẻ nở một nụ cười.
"Ông ấy nói: 'Ra là Haruki và các bạn đã tạo ra sân khấu này à, nói thật là hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của bố đấy.'"
Và rồi anh— Rokuyou-senpai nhìn vào mắt của tất cả mọi người có mặt tại đây.
"Ông ấy—đã đồng ý cho tôi đi khởi nghiệp rồi."
Nói với chúng tôi bằng một giọng điệu đầy tự hào.
"Còn nói bất kể kết quả thế nào, cũng sẽ không ngăn cản tôi—"
—Toàn bộ những người có mặt ở đó đều đồng loạt reo hò.
“Đồng ý khởi nghiệp rồi!”
Đó là kết quả mà tất cả chúng tôi—mọi người ở đây—đều tha thiết mong chờ.
Chúng tôi… có lẽ, thật sự không thể vươn tới cảnh giới của Nito.
Dẫu đã dốc cạn toàn lực, kết quả cuối cùng vẫn là thất bại.
Thế nhưng—
Chỉ cần có thể nắm lấy một tương lai như thế này, chỉ cần Rokuyou-senpai có thể bước tiếp về phía trước, với ánh sáng trong mắt và hy vọng trong tim—
Vậy là đủ rồi.
Chỉ cần tương lai của anh ấy là tươi sáng, thế là đủ.
Trong lúc mọi người lần lượt gửi đến những lời chúc mừng ấm áp, chan chứa thiện ý—
Rokuyou-senpai chỉ khẽ gãi má, có chút ngượng ngùng, như thể chưa quen với việc trở thành trung tâm của sự chú ý.
"Nhưng mà... ừm."
Anh tiếp tục nói:
"Mình vẫn sẽ nghe lời bố... trước tiên sẽ đến công ty của ông ấy làm việc."
—Ể?
Tất cả mọi người xung quanh đều bất giác khựng lại.
Mọi động tác, mọi tiếng cười nói... cùng lúc dừng hẳn.
Tại sao chứ?
Không phải... đã được đồng ý rồi sao?
Không phải ước mơ khởi nghiệp đã được chấp thuận rồi sao?
Vậy thì tại sao—tại sao anh ấy vẫn... phải đến công ty của bố?
Trước phản ứng kinh ngạc đến mức không thốt nên lời của chúng tôi, Rokuyou-senpai chỉ cười gượng, rồi đưa tay lên gãi đầu một cách lúng túng.
“Nên nói sao nhỉ...
Sau khi liều mình tiến đến tận bước này, cuối cùng mình cũng hiểu được ý của bố.
Năng lực của mình—vẫn còn kém xa lắm.
Những điều chưa hiểu, chưa biết, vẫn còn quá nhiều.
Ban đầu mình cứ nghĩ chỉ cần tự mình gánh vác tất cả là đủ. Nhưng rồi... cuối cùng suýt nữa đã gục ngã.
Cũng đã có lúc mình hối hận—hối hận vì đã không sớm mở lời nhờ mọi người giúp đỡ.
Lý do mà bố muốn mình vào làm ở công ty ông ấy trước…”
Nói đến đây, Rokuyou-senpai nở một nụ cười có chút xấu hổ.
"...là muốn đề nghị mình trước tiên hãy học hỏi những điều ấy, rồi hãy tính đến chuyện khởi nghiệp."
...Có lẽ đúng là như thế.
Bố của anh ấy, chắc hẳn không phải người sẽ tùy tiện phủ định mục tiêu của con mình.
Chính vì là một người cha—chính vì mang trong lòng tình thương và lo lắng của bậc làm cha làm mẹ—nên mới đưa ra lời đề nghị ấy.
Tất cả... đều xuất phát từ mong muốn bảo vệ con trai mình.
"Cho nên... mình cũng quyết định sẽ thử xem, trước tiên sẽ học hỏi những kiến thức cơ bản về công việc ở công ty của bố. Xin lỗi, mọi người rõ ràng đã giúp mình như vậy, mà mình lại ích kỷ thế này, thật sự xin lỗi!"
Rokuyou-senpai lại một lần nữa cúi đầu thật sâu.
"Nhưng nhờ ơn mọi người, mình đã học được rất nhiều, kinh nghiệm này chắc chắn sẽ là một sự thay đổi lớn trong tương lai của mình. Thật sự rất rất cảm ơn mọi người!"
Nói dứt lời—senpai lặng lẽ nhìn vào mắt từng người chúng tôi.
Ánh nhìn ấy… trải dài khắp mọi người có mặt ở đó.
Đôi mắt ấy—vốn luôn mạnh mẽ và kiên định—hiếm khi nào lại ánh lên những giọt lệ mờ nhòe như vậy.
"Cho nên tôi hy vọng hôm nay—có thể trở thành ký ức đẹp nhất trong lòng mọi người!"
***
—Khi tiếng vỗ tay của mọi người dừng lại... Tôi—Rokuyou Haruki—đi về phía cậu nhóc Sakamoto Meguri.
"Chào, em vất vả rồi."
"...Vâng, anh cũng vất vả rồi."
Meguri ngẩng đầu nhìn tôi.
Dưới mắt ấy hằn rõ quầng thâm, mái tóc lấm tấm mồ hôi, chiếc áo phông cũng nhàu nhĩ, chẳng còn phẳng phiu như ban đầu.
Cậu nhóc này… thật sự đã nỗ lực rất nhiều.
Cùng tôi, Meguri đã dốc hết sức mình để vượt qua Lễ hội Bích Thiên.
Chính vì thế—
"...Sau khi khởi nghiệp, anh sẽ tìm cậu."
Tôi nói với Meguri trước mắt như vậy.
"Đợi khi anh học thành tài chuẩn bị mở công ty, anh sẽ tìm cậu. Nếu cậu đồng ý, thì hãy cùng anh phấn đấu nhé."
"Ồ~ thật sao?"
Meguri cười toe toét nói.
"Vậy là em đã chắc chắn có được cơ hội việc làm rồi sao?"
"Phải đó. Nhưng nếu anh thất bại, cậu cũng sẽ thất nghiệp theo luôn."
Chúng tôi cứ thế vừa cười vừa trêu chọc lẫn nhau.
Sau cơn mưa hôm ấy—sau cuộc trò chuyện giữa sân trường lầy lội bùn đất—khoảng cách giữa hai chúng tôi, dường như đã được rút ngắn lại trong khoảnh khắc.
"Nhưng anh thật sự định tìm em sao?"
Meguri hỏi tôi bằng một giọng điệu thoải mái.
"Em không đảm bảo năng lực làm việc của mình đâu nhé?"
"Không vấn đề gì."
Tôi đầy tự tin gật đầu với Meguri. Tiếp đó—mang lòng biết ơn mà nói rõ tâm tình của mình với em ấy.
"Bởi vì cậu là cộng sự của anh mà—"
Meguri kinh ngạc trợn to đôi mắt. Rồi ngay sau đó, cậu bật cười—điệu cười có chút ngượng ngùng, nhưng cũng đầy sảng khoái.
—Sau lần dốc toàn lực chạy thi ở quãng đường năm mươi mét ấy, cũng đã trôi qua một quãng thời gian dài rồi nhỉ.
Tôi của ngày hôm đó vẫn còn là một đứa trẻ học tiểu học, còn bây giờ... đã là học sinh cao trung, đã tiến thêm một bước, tiến gần hơn đến thế giới của người lớn.
Tôi của khi ấy—liệu bây giờ còn hiện diện trong trái tim tôi không?
Cậu nhóc năm ấy, đã chạy hết sức bằng tất cả những gì mình có... liệu giờ phút này vẫn đang dõi theo tôi từ nơi nào đó?
Nếu đúng là như vậy—
Tôi muốn nói với cậu ấy một câu, muốn gửi đến “tôi” của ngày hôm đó một lời nhắn.
—Này, tôi đã tìm thấy rồi.
Một cách còn nhanh hơn cả việc cứ mải miết chạy một mình—


0 Bình luận