Ngày mai, hãy tới trên đô...
Misaki Saginomiya Hiten
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2 (Hoàn Thành)

Chương 3: Lam sắc loang ướt

0 Bình luận - Độ dài: 8,768 từ - Cập nhật:

"Ồ... Cái cảm giác tự do tự tại này!"

Từ ga Ogikubo nơi chúng tôi sống, đi tàu điện hơn một tiếng đồng hồ.

Tôi, Nito và Igarashi-san đã cùng nhau đến ga Kasai Rinkai Park.

Vừa bước ra khỏi nhà ga, khung cảnh rộng lớn tuyệt đẹp mở ra trước mắt khiến tôi bất giác thốt lên.

"Trời ơi! Bầu trời cao rộng quá! Quả nhiên nơi gần biển có khác!"

Trước mắt chúng tôi là một công viên rộng lớn phủ đầy màu xanh của cây cỏ.

Ngẩng đầu lên là cả một khoảng trời xanh trong.

Không gian tràn ngập không khí của những hoạt động ngoài trời đang trải ra trước mắt.

"Ồ tuyệt quá! Thích thật!"

"Không ngờ trong nội thành Tokyo lại có một nơi như thế này...!"

Hai cô gái cũng lập tức trở nên phấn khích, Igarashi-san rút điện thoại ra chụp ảnh lia lịa.

Nói một cách thẳng thắn, Ogikubo nơi chúng tôi sống là một thành phố có phần lộn xộn. Dù có những cửa hàng lớn và những tiệm tư nhân mang lại đầy sự thú vị, nhưng đường phố lại chật hẹp, cây cối thưa thớt. Vì vậy, khi đến một nơi hoàn toàn trái ngược thế này, chúng tôi không khỏi phấn khích.

Và rồi...

"Nàyyy!"

Một tiếng gọi lớn vang lên từ phía đối diện.

"Cảm ơn em đã đến nhé!"

Nhìn theo hướng tiếng gọi, tôi thấy một mái tóc đen ngắn và một gương mặt thanh tú, trong trẻo. Người đó mặc một bộ trang phục có kiểu dáng đơn giản, đắt tiền nhưng không hề gây cảm giác xa cách.

Là Mitsuya-senpai.

Chàng sinh viên đại học rạng rỡ như ánh dương, người đã hẹn Igarashi-san đi chơi hôm nay, đang mỉm cười chạy về phía chúng tôi.

"Đừng nói vậy chứ, anh đã mời em, em cũng vui lắm."

Igarashi-san đáp lại với nụ cười, giọng có chút khách sáo.

"Ngại quá, em lại còn dẫn theo cả bạn bè nữa..."

"Không sao đâu, anh mới phải xin lỗi vì đã đường đột mời em đi chơi dù chúng ta chưa nói chuyện nhiều. Anh rất vui vì em đã đến."

Bây giờ là đầu tháng Bảy.

Sau khi Igarashi-san đề nghị Mitsuya-senpai rằng "hy vọng có thể đi hẹn hò bốn người cùng với bạn bè", Mitsuya-senpai đã vui vẻ đồng ý. Thế là tôi và Nito cũng cùng đến Kasai Rinkai Park hẹn hò.

Lần gần nhất tôi đến đây có lẽ là hồi tiểu học, đi cùng bố mẹ. Có lẽ vì lúc đó là mùa đông nên ấn tượng của tôi về nơi này là sự lạnh lẽo và có chút vắng vẻ, nhưng hôm nay, dòng người đông đúc khắp lối đi. Không chỉ có xe bán đồ ăn mà còn có những nhóm người dựng lều, náo nhiệt như một lễ hội mùa hè.

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

"Vâng!"

Nói rồi, chúng tôi bắt đầu cất bước.

Nhiệt độ bây giờ đã hơn hai mươi lăm độ, và có vẻ nhiệt độ cao nhất sẽ lên tới ba mươi độ. Nhưng cơn gió từ biển thổi qua mơn man làn da, khiến cánh tay mặc áo cộc và khuôn mặt dưới nắng cảm thấy mát mẻ hơn nhiều so với nhiệt độ thực tế.

Đây quả là một ngày thời tiết lý tưởng và hoàn hảo cho một buổi hẹn hò.

"Sakamoto, Nito, cũng cảm ơn em cậu nhé."

Trước mắt, chúng tôi quyết định đi đến thủy cung trong công viên.

Sau khi xác định lịch trình, Mitsuya-senpai vừa nhìn bản đồ vừa đi về phía trước và nói với chúng tôi:

"Xin lỗi nhé, thật ra hai em mong được ở riêng với nhau hơn phải không..."

"Không không không, làm gì có chuyện đó!"

Nito nói xong liền cất lên một tràng cười sảng khoái.

Đó là dáng vẻ "học sinh gương mẫu" mà cậu ấy thường thể hiện ở lớp, nhưng những lời tiếp theo lại mang theo một chút thật tâm.

"Thật ra gần đây cậu ấy chẳng thèm để ý đến em gì cả! Cứ toàn chơi với Moene và một anh senpai khác thôi..."

Nói xong, Nito lườm tôi bằng ánh mắt oán hận.

"Nên nhờ có lời mời của anh mà cuối cùng em cũng được hẹn hò với cậu ấy rồi!"

...Xin lỗi nhé, đã để cậu cô đơn như vậy.

Việc tôi lạnh nhạt với Nito một phần cũng là vì muốn tốt cho cậu ấy, nhưng để cậu ấy cảm thấy cô đơn cũng là sự thật, tôi không thể bào chữa được...

Vì vậy, hôm nay tôi đương nhiên cũng muốn để Nito được vui vẻ. Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi sau khi bắt đầu hẹn hò, tôi nhất định phải khiến ngày hôm nay kết thúc một cách trọn vẹn.

"...Vậy à."

Mitsuya-senpai nheo mắt nhìn chúng tôi.

"Cơ hội hiếm có, mong là hai em cũng sẽ vun đắp tình cảm thật tốt."

Nhân tiện... về buổi hẹn hò hôm nay, Igarashi-san lại nhờ tôi giúp đỡ.

Cô ấy hy vọng tôi sẽ xem xét con người của Mitsuya-senpai. Từ quan điểm của "Kế hoạch buông bỏ ‘chấp niệm’ với Nito",cô ấy cũng muốn tôi giúp xác nhận xem Mitsuya-senpai có phải là người thích hợp để hẹn hò hay không.

Quả thực... tôi cũng muốn đánh giá kỹ lưỡng một phen.

Mitsuya-senpai, liệu anh chàng này có thật sự xứng đáng để Igarashi-san trao trọn trái tim không... Tiêu chuẩn của tôi hơi nghiêm khắc đấy nhé... (vẻ mặt hệt như một giám khảo)

"À phải rồi, dù có hơi đường đột..."

Mitsuya-senpai đột nhiên hạ thấp giọng.

"...Nito này, trang phục của em như vậy có ổn không?"

"Hả?Em á?"

"Ừm."

Anh ấy gật đầu, nói với một giọng điệu khá tự nhiên:

"Gần đây em rất nổi tiếng trên mạng phải không? Anh vừa nãy cũng để ý rồi."

"A, à à, đúng vậy, đúng là như thế..."

...Ồ, Mitsuya-senpai cũng phát hiện ra Nito chính là Nito đang nổi đình nổi đám trên mạng.

Tiếp đó, anh ấy lại kín đáo nhìn quanh.

"Mọi người xung quanh hình như cũng dần nhận ra rồi."

"Thật sao?"

Nghe anh ấy nói vậy, quả thực có vài người xung quanh đang nhìn về phía Nito.

Ồ ồ, bị phát hiện rồi, những người đó rõ ràng đã nhận ra cậu ấy chính là Nito...

"Vậy nên nếu em cảm thấy không tự nhiên, hay là đến cửa hàng gần đó mua một chiếc mũ hoặc kính râm đi? Hai em xem, ở đó hình như có cửa hàng kìa."

Cửa hàng mà anh ấy chỉ, ngoài bán đồ uống, đồ ăn nhẹ, quả thực cũng có những món đồ thích hợp để hóa trang. Có lẽ là bán cho những vị khách đến bờ biển chơi nước.

"A~~ Cũng đúng nhỉ... Vậy đành qua đó vậy!"

Sau một hồi suy nghĩ, Nito liền chạy về phía cửa hàng.

Nhìn theo bóng lưng cậu ấy, tôi lại liếc nhìn Mitsuya-senpai một lần nữa.

...Ồ, ngay từ đầu đã rất lanh lợi nhỉ.

Vừa phát hiện ra Nito là người nổi tiếng đã có thể lập tức giúp cậu ấy giải vây.

Nếu là tôi, có lẽ ngay khoảnh khắc đối phương xuất hiện đã sợ đến luống cuống tay chân, thậm chí còn phải nhìn đi nhìn lại ba lần để xác nhận, sau đó cũng sẽ cứ lóng ngóng không yên. Điểm này phải cho anh ta điểm cao mới được (vẻ mặt kẻ cả). [note76685]

Một lát sau...

"Tadaaa~~!"

Nito quay trở lại.

Lúc quay lại, cậu ấy đeo một cặp kính râm gọng vàng nổi bật, trông rất giống dân tiệc tùng.

"Thế nào? Như thế này thì không ai nhận ra tớ là Nito nữa phải không!"

"Không, thế này nổi bật quá rồi đấy! Ai muốn che giấu thân phận mà lại đeo loại kính râm này chứ!"

Tôi lên tiếng trêu chọc, Igarashi-san đứng bên cạnh thì cười không ngớt.

"Ahaha, không ngờ lại hợp với Chika ghê!"

"Đúng không, đúng không!"

"Lần sau đeo cặp kính này đến trường đi!"

"Ể~~ Thật á? Đeo kính râm đi học sao?"

"Đương nhiên là không được rồi! Đi đến cổng trường là bị tịch thu ngay!"

"Được rồi! Hóa trang hoàn tất!"

Nito coi lời trêu chọc của tôi như gió thoảng bên tai, rồi khoác chặt lấy cánh tay tôi.

"Không thể chậm trễ nữa, chúng ta tiếp tục hẹn hò thôi!"

*

"Uwaa~~ Nhiều cá mập quá! Ngầu thật..."

"Bể cá này tuyệt phải không, anh cũng thích nó từ nhỏ rồi..."

Tiếp theo, chúng tôi đến thủy cung, không gian bên trong khá tối.

Một bể cá khổng lồ hiện ra trước mắt, Igarashi-san áp sát vào mặt kính.

Mitsuya-senpai đứng sau lưng cô, nhìn cô bằng một nụ cười ấm áp.

"Hình dáng của cá mập đầu búa cũng thú vị lắm đấy, em xem, chính là con có hình dáng đầu kỳ lạ kia kìa."

"A~~ Em hình như đã thấy nó trong sách ảnh rồi!"

Igarashi-san lấy điện thoại từ trong túi ra, chụp lia lịa về phía con cá mập đầu búa.

Xem ra sau thử thách Instagram lần trước, cô ấy đã bắt đầu rất thích chụp ảnh. Dù ở trường hay khi đi chơi như thế này, hễ thấy thứ gì mình thích là cô ấy lại có thói quen chụp lại.

Và thủy cung này quả thực có rất nhiều nơi chụp ảnh đẹp.

Các loài sinh vật dưới nước đa dạng bơi lội trong những bể cá được chiếu sáng lung linh.

"Tôi vốn chẳng mấy hứng thú với mấy kiểu ảnh sống ảo, nhưng việc được ngắm nhìn những loài cá và sinh vật biển ngoài đời, không qua bất kỳ bộ lọc nào, lại khiến tôi thấy khá thích. Dân otaku như tôi thường không hợp lắm với mấy trò sống ảo mà."

"Chụp đẹp quá!... Nào, lối tham quan hình như là đi về phía này."

Sau khi Igarashi-san chụp ảnh xong.

Thấy cô ấy bắt đầu nhìn quanh quất, Mitsuya-senpai liền chu đáo dẫn đường cho cô.

"Bể cá này cũng thú vị lắm, em chắc sẽ thích."

"Woa, thật vậy sao...!"

Thành thật mà nói, cảnh tượng trước mắt có chút ngoài dự đoán của tôi.

Mitsuya-senpai ban đầu bị tôi xếp vào loại "chàng sinh viên đại học thể thao, đẹp trai rạng rỡ".

Kiểu tóc hai bên được cắt cao, mặc trang phục đắt tiền, lại là nhân vật trung tâm của đội futsal, xét từ những khía cạnh này, hình tượng đó không sai là mấy.

Nhưng không hiểu sao... tôi lại cảm thấy loại người này khi hẹn hò sẽ thích những nơi "náo nhiệt" hơn. Có lẽ sẽ đi nướng BBQ hoặc ra biển bơi, chứ sẽ không đến thủy cung thế này để rồi cũng chỉ chụp ảnh sống ảo.

Thế nhưng bây giờ, anh ấy lại đang lặng lẽ dạo quanh thủy cung bên cạnh Igarashi-san.

Bản thân anh ấy cũng hứng thú ngắm nhìn bể cá, lúc nói chuyện còn chú ý hạ thấp giọng...

"...Mình hình như có đã có chút thành kiến sai lệch với Mitsuya-senpai rồi."

Tôi nói với Nito bên cạnh bằng một âm lượng mà nhân vật chính không thể nghe thấy.

"Mình còn tưởng anh ấy giống dân chơi hơn cơ."

"A~~ Đúng vậy, anh ấy không phải kiểu người tiệc tùng, khác với tưởng tượng nhỉ."

Nito cũng gật đầu đồng tình.

"Ấn tượng đầu tiên của tớ về anh ấy cũng t hệt như vậy."

"Đúng không? Ở giai đoạn này thì ấn tượng về anh ấy khá tốt, chưa thấy có điểm gì đáng chê cả, đi chơi cùng cũng rất dễ chịu..."

Thành thật mà nói, tôi vốn nghĩ rằng ở cùng nhau sẽ còn gượng gạo hơn nữa.

Igarashi-san dù ngoại hình xinh đẹp nhưng tính cách lại có phần trầm lặng, Nito cũng vậy.

Còn tôi thì là một kẻ mắc chứng sợ xã hội chính hiệu.

Mấy người này cùng đi hẹn hò với Mitsuya-senpai, tôi đã nghĩ rằng sẽ ngại ngùng đến mức không nói nên lời, rồi trở thành cảm giác "Chúng ta... hình như không hợp nhau".

Thế nên, thành thật mà nói, cảm giác bây giờ khá tốt, ấn tượng về anh ấy cũng tốt hơn nhiều so với dự đoán ban đầu.

Như vậy... có lẽ là tốt rồi nhỉ?

Anh ấy có cơ hội rất lớn để trở thành bạn trai của Igarashi-san phải không?

"...Nhưng anh ấy có hợp với Moene hay không lại là một chuyện khác."

Nito vẫn khoác chặt cánh tay tôi.

Cậu ấy dùng bộ phận mềm mại bí ẩn nào đó tì vào người tôi, nói với giọng bình thản.

"Dù điều kiện có hợp đến đâu, cũng có thể không thành đôi được mà."

"Chuyện này... cũng đúng."

Quả thực là vậy, vì con người không yêu nhau chỉ vì điều kiện, mà là bao gồm rất nhiều yếu tố, yêu thích con người toàn diện của đối phương.

Vậy nên, tiếp theo mới là phần chính. Buổi hẹn hò mới chỉ bắt đầu, tôi phải quan sát cho thật kỹ.

"...À phải rồi."

Nito đột nhiên hạ thấp giọng nói:

"Cậu nhìn say sưa quá rồi đấy..."

"...Hả?"

"Meguri, từ nãy đến giờ cậu cứ nhìn chằm chằm vào cô nhân viên chăm sóc bể cá..."

"Hả? C-Có sao...?"

Nghe lời chỉ trích bất ngờ này, tôi không khỏi ngẩn người tại chỗ.

Nito lại nhìn tôi bằng ánh mắt còn nghi ngờ hơn.

"Nhìn xem, bây giờ cũng thế, cứ nhìn chằm chằm vào cô đang cho cá ăn kia..."

"...A, à à..."

Quả thực, lúc tôi đang nói chuyện, mắt tôi cũng đang nhìn cô nhân viên đang bơi lội cho cá ăn trong bể cá trước mặt. Cảm giác thật vui vẻ, cứ thong dong bơi lội và cho cá ăn như vậy... mình cũng muốn thử xem...

Thế nhưng Nito lại tỏ ra rất không hài lòng.

"Ghét thật! Bạn gái ở ngay bên cạnh mà lại cứ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặc đồ bơi..."

"Không phải, đó đâu phải đồ bơi, là đồ lặn mà! Kín mít luôn đấy!"

"Vậy nếu là tớ vào trong bể cá này, cậu sẽ chọn nhìn tớ thay vì cô nhân viên kia chứ...?"

"Đương nhiên là sẽ nhìn rồi! Tớ sẽ sợ đến mức nhìn chằm chằm luôn!"

"Nhân tiện, lúc đó tớ sẽ mặc bikini."

ef6d8b94-8f8b-4532-9c31-4f6dd5d93726.jpg

"Đó là tình huống gì vậy... Tớ sẽ không nhìn, mà sẽ kéo cậu lên..."

"Sẽ bị kéo lên à~~"

Nito lập tức thay đổi sang vẻ mặt rạng rỡ, cười không thể kiềm chế. Xem ra cậu ấy không thật sự ghen tuông, chỉ đang trêu chọc tôi thôi, nhưng trong lòng tôi cũng đã đoán được rồi...

"...Haiz."

Tôi hít một hơi thật sâu để thay đổi tâm trạng, rồi cùng Nito đuổi theo Igarashi-san và Mitsuya-senpai, tiếp tục dạo quanh thủy cung.

*

Sau đó, chúng tôi đi dọc theo lối tham quan để chiêm ngưỡng thủy cung.

Chúng tôi cùng trầm trồ “To thật đấy!” trước mẫu vật nhồi bông của loài cá lớn nhất Nam Cực, đứng ngẩn ngơ gần hai mươi phút trước bể cá ngừ khổng lồ mà chẳng rõ vì sao, rồi lại bị cuốn hút bởi những cử chỉ đáng yêu của đàn chim cánh cụt tí hon.

Trong suốt thời gian đó, Igarashi-san đều chuyên tâm chụp ảnh, còn Mitsuya-senpai thì bình thản đứng bên cạnh quan sát cô, hễ tìm thấy nơi nào cô có thể thích là lại giới thiệu cho cô.

Sau đó, chúng tôi mua quà lưu niệm ở khu bán đồ lưu niệm.

Sau khi hài lòng bước ra khỏi thủy cung, bốn người chúng tôi dự định tiếp theo sẽ đi vòng đu quay khổng lồ, bèn đi bộ trên con đường ven biển.

"Cái đó, như vậy có thật sự được không ạ?"

Igarashi-san, tay ôm một con búp bê bạch tuộc nhỏ, hỏi Mitsuya-senpai.

"Anh còn trả tiền quà lưu niệm cho cả ba chúng em nữa..."

"Ừm, đương nhiên là được mà."

Nói xong, Mitsuya-senpai mỉm cười với chúng tôi.

"Gần đây anh tìm được một công việc làm thêm khá tốt, nên cũng rủng rỉnh. Hơn nữa, nhờ có mọi người mà anh đã có một khoảng thời gian rất vui."

Chúng tôi đã làm anh ấy tốn kém rồi.

Không chỉ phần của Igarashi-san, Mitsuya-senpai còn trả luôn tiền quà lưu niệm cho cả tôi và Nito.

Nhân tiện, Igarashi-san mua món đồ trang trí hình bạch tuộc mà cô ấy đang cầm.

Tôi mua một hóa thạch cá nhỏ, còn Nito mua một đôi tất có hình cá ngừ. Không biết cậu ấy định mặc vào lúc nào nữa.

À phải, tiền vé vào thủy cung lần này cũng là do Mitsuya-senpai trả giúp chúng tôi.

Dù không phải vì bị tiền bạc mua chuộc, nhưng không biết từ lúc nào chúng tôi đã hoàn toàn mở lòng với Mitsuya-senpai.

"Cái đó, cảm ơn anh nhé!"

"Em cũng sẽ trân trọng đôi tất này."

"Không sao không sao, đừng khách sáo~~"

Cả tôi và Nito đều không giấu được sự vui mừng mà cảm ơn Mitsuya-senpai.

"Em đã muốn có một hóa thạch cá từ lâu rồi~~"

"Ể~~ Thật sao?"

"Đúng vậy, hình như là từ khoảng một trăm triệu năm trước."

"Ghê thật."

"...A."

Trong lúc ba chúng tôi đang trò chuyện, Igarashi-san ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Ánh mắt cô ấy nhìn về phía nhà vệ sinh bên đường.

"Em... có thể đi vệ sinh một lát được không?"

"Đương nhiên rồi!"

"A, tớ cũng đi!"

"Được được, đi cẩn thận nhé~~"

Igarashi-san và Nito cùng nhau đi vào nhà vệ sinh.

Tôi và Mitsuya-senpai bị bỏ lại.

Cứ đứng không như vậy cũng có chút ngượng ngùng, nên...

"...Hay là hai anh em mình ra kia xem thử?"

"Vâng."

Nói rồi, chúng tôi cùng nhau đi về phía bờ biển.

"...Ồ~~ Mùi biển ở đây quả nhiên nồng nặc thật!"

"Đúng vậy~~ Thật ra quê anh ở một thành phố ven biển, nên mùi này thật hoài niệm."

"Vậy sao? Anh không phải người Tokyo à..."

Trong lúc trò chuyện, tôi đánh giá lại con người Mitsuya-senpai.

Ở giai đoạn hiện tại, anh ấy là một "người tốt" từ đầu đến chân. Chu đáo, tinh ý, đẹp trai, và kinh tế cũng rất khá.

Lúc trò chuyện trong thủy cung, tôi cũng phát hiện ra nhà anh ấy hình như thật sự rất giàu. Dù bản thân anh ấy không nói rõ, nhưng từ những chi tiết nghe được trong cuộc trò chuyện như cấu trúc nhà cửa, mỗi năm đều đi du lịch nước ngoài, có thể cảm nhận rõ sự giàu có của gia đình anh.

Ở giai đoạn hiện tại, nếu chỉ xét về điều kiện, không có điểm nào không hài lòng.

Để anh ấy làm bạn trai, có thể nói là hoàn toàn không có vấn đề gì.

Thế nhưng... tôi lại bắt đầu cảm thấy có chút bất an.

Nên nói là vẫn chưa nhìn rõ bản chất của anh ấy, hay là từ con người anh ấy không thấy được chút "tính người" nào...

Ví dụ như Rokuyou-senpai, người cùng loại hình với Mitsuya-senpai, cũng có những lúc cảm nhận được một chút "tính người". Lần trước khi anh ấy muốn đi vệ sinh đã nói thẳng "Tôi đi đại tiện đây", kết quả bị hai cô gái mắng cho một trận "Không cần phải nói rõ như vậy".

Mitsuya-senpai lại không có bầu không khí đó.

Có lẽ vì vậy, cảm giác như hiện tại chỉ mới thấy được một mặt của anh ấy, vẫn chưa thể phán đoán được có nên khuyến khích Igarashi-san hay không...

"Uwaaaaaa!"

Bỗng nhiên một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Tiếng hét của một người đàn ông truyền đến tai tôi khi tôi đang chìm trong suy nghĩ.

Hướng phát ra là con đường ven biển mà Mitsuya-senpai vừa đi qua.

Tôi sợ hãi lập tức nhìn về phía đó.

"Hả, anh Mi-Mitsuya-senpai!"

Anh ấy ngã quỵ trên mặt đất.

Mitsuya-senpai ngã ngồi trên mặt đất, hoàn toàn không đứng dậy nổi.

"S-Sao vậy!"

Tôi chạy đến nhìn vào mặt anh ấy hỏi:

"Anh bị thương à! Hay là cảm thấy không khỏe trong người!"

Nhìn kỹ lại, mặt anh ấy trắng bệch.

Mitsuya-senpai vừa nãy còn hồng hào, giờ mặt đã tái mét.

Rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì? Mà lại khiến con người này lộ ra vẻ mặt như vậy!

Bị tấn công ngẫu nhiên? Cướp? Hay là bệnh cũ đột ngột tái phát?

Dù sao đi nữa, tình hình chắc chắn không hề đơn giản. Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, chờ đợi câu trả lời của Mitsuya-senpai.

"...Đ-Đằng kia..."

Mitsuya-senpai nói bằng một giọng run rẩy.

Anh ấy run rẩy giơ tay lên, chỉ về phía bức tường chắn sóng ở không xa, nơi những con sóng đang vỗ vào.

"Đ-Đằng kia..."

"...Có... có thứ gì sao?"

Tôi đứng dậy, ghé mặt lại gần nơi anh ấy chỉ.

Nhìn qua thì đó là một bức tường chắn sóng màu xám đậm rất bình thường, cấu trúc giống như đường lát đá, thỉnh thoảng bị sóng biển phủ lên.

Thiết kế xếp xen kẽ, bề mặt lồi lõm... có vấn đề gì sao?

Tôi thực sự không hiểu, bèn ghé mặt lại gần bức tường chắn sóng hơn nữa.

Nhìn bức tường từ một khoảng cách cực gần...

"...Hửm?"

Có thứ gì đó đang động đậy.

Có thứ gì đó đang ngọ nguậy trên bề mặt tường xi măng.

Giây tiếp theo...

Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt.

"Uwaaaaaaaaaa!"

Những thứ đó bắt đầu một cuộc di cư lớn.

Trên bề mặt của bức tường xi măng.

Vô số con mối biển đang bám vào đó, và đồng loạt bò lúc nhúc!

"Íi íi íi íi íi íi íi!"

Tôi sắp chết khiếp rồi.

Tôi hét lên một tiếng tương tự như Mitsuya-senpai, rồi ngã ngửa ra sau.

Trời ơi, kinh tởm quá! Lại phải nhìn thấy cảnh tượng mối biển di cư hàng loạt ở cự ly gần!

Nhìn thoáng qua còn cực kỳ giống gián!

Tôi ngã ngồi trên mặt đất, dùng tốc độ cực nhanh lùi về sau, kéo dài khoảng cách.

Tim vẫn đập thình thịch không ngừng, toàn thân vã mồ hôi.

Lúc này tôi mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào tôi đã lùi về bên cạnh Mitsuya-senpai, và bắt gặp ánh mắt của anh ấy, người vẫn đang ngã trên mặt đất.

Mái tóc rối bù, sắc mặt vẫn trắng bệch, trông anh ấy thật bình thường và cực kỳ thảm hại.

Cảm giác giống như những người bạn cùng tuổi trong lớp.

"...Ahahaha."

"...Aiya~~ Mất mặt quá."

Chúng tôi đều bất giác bật cười.

*

"Cái đó~~ Chuyện vừa rồi, có thể phiền em giữ bí mật được không..."

Chúng tôi vội vàng rời khỏi khu vực có mối biển.

Trong lúc chờ Nito và Igarashi-san, Mitsuya-senpai nói với tôi một cách xấu hổ.

"Làm ơn đừng nói với Moene chuyện anh thấy mối biển mà sợ đến ngã quỵ nhé..."

"Được ạ, đương nhiên."

Tôi trả lời mà không nhịn được cười.

"Hơn nữa em cũng thấy xấu hổ lắm, nên tuyệt đối sẽ không nói ra đâu."

"Ahaha, vậy thì tốt quá~~"

Mitsuya-senpai nhíu mày vẻ khó xử, gãi gãi đầu.

"Nếu để cô gái mình thích biết chuyện này thì thật là khó coi quá..."

Vẻ ngoài của anh ấy đúng chuẩn một hotboy thể thao rạng rỡ.

Nếu có gia nhập nhóm nhạc như Sandaime J Soul Brothers thì cũng chẳng lấy gì làm lạ.

"Thành thật mà nói, em khá bất ngờ..."

Vì vậy, tôi nói với Mitsuya-senpai, người mà tôi cảm thấy mình đã thân thiết hơn một chút.

"Em còn tưởng anh hoàn toàn không sợ những thứ đó, phải nói là anh trông giống người thích hoạt động ngoài trời, đã quen với những chuyện này."

"...Không~~ Hoàn toàn không phải vậy."

Nói xong, Mitsuya-senpai thở ra một hơi.

"Nếu đã bị lộ rồi thì anh chỉ nói cho mình em biết thôi... thật ra anh kém cỏi lắm."

"Vậy sao..."

Lúc Mitsuya-senpai nói chuyện, trên mặt anh không còn vẻ tự tin trước đó.

Lộ ra vẻ mặt thực sự phiền muộn...

"...Là do em tự xếp anh vào loại siêu cấp nam sinh rạng rỡ thôi."

"Nam sinh rạng rỡ à, ừm, cũng có thể coi là vậy."

Mitsuya-senpai gật đầu, thẳng thắn thừa nhận lời nói của tôi.

"Mặc dù anh thấy mình cũng quảng giao, năng lực giao tiếp cũng trên mức trung bình."

"Vâng ạ."

"Nhưng nói thế nào nhỉ... nếu so với đồng đội trong đội futsal, thì tổng thể anh chẳng có giá trị gì. Ví như, so với Haruki, cả thể thao lẫn học tập của anh đều kém xa."

Haruki, là chỉ Rokuyou-senpai. Trong nhóm thành viên đội futsal tràn đầy khí chất rạng rỡ, địa vị của anh ấy lại "đáng gờm" đến thế sao?

"Nếu nói về chuyện có được lòng các bạn nữ hay không, thì thực ra anh không được chào đón cho lắm..."

"Trông không giống vậy chút nào..."

"Thật sao? Nhưng anh sắp mười chín tuổi rồi mà mới chỉ có hai người bạn gái."

Không, đã nhiều lắm rồi!

Mới mười tám tuổi đã có hai người bạn gái, ngược lại phải tính là rất nhiều chứ...!

Lẽ nào trong vòng bạn bè của Mitsuya-senpai thì không tính là nhiều sao...?

"Cho nên hôm nay anh thật sự cũng đã rất cố gắng..."

Nói xong, Mitsuya-senpai nở một nụ cười gượng gạo.

"Anh thấy Moene vô cùng đáng yêu, anh đã yêu em ấy từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa em ấy còn sẵn sàng dốc hết sức mình tham gia futsal, anh thật sự rất muốn kéo gần khoảng cách với em ấy..."

"Ra là vậy..."

"Để không làm cho hy vọng tan vỡ, vừa rồi anh đã thật sự rất nỗ lực..."

"Là vậy sao..."

...Tôi cuối cùng cũng bắt đầu hiểu một chút về Mitsuya-senpai.

Ra là trong lòng anh ấy lại lo lắng đến vậy.

Trông như người ở một thế giới khác, tôi cũng không thể tưởng tượng được rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì, còn tưởng rằng loại hẹn hò này đối với anh ấy chắc chắn chỉ là chuyện nhỏ, nên mới có thể thể hiện một cách linh hoạt và phóng khoáng như vậy.

Thế nhưng, sự thật không phải vậy.

Cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người mình thích, thực ra lại không có chút tự tin nào, còn bị mối biển dọa cho ngã ngồi trên đất. Con người này chỉ là một chàng trai thẳng thắn một cách cực kỳ bình thường.

"Cho nên... nếu có thể..."

Mitsuya-senpai nhìn về phía nhà vệ sinh.

Thấy Nito và Igarashi-san bước ra, anh ấy cười với tôi:

"Nếu em... cũng sẵn lòng ủng hộ anh, anh sẽ rất vui."

Nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy, lồng ngực tôi bỗng nhiên nhói lên một cách khó hiểu.

Nụ cười có chút khổ não đó, khiến tôi bất giác tim đập nhanh...

Và rồi, tôi nghĩ...

...Có thể ủng hộ!

Mitsuya-senpai là một người tốt đáng để tôi thật tâm ủng hộ...!

*

Sau đó, chúng tôi ăn trưa tại một nhà hàng gần nhà ga.

Tiếp đó, cả nhóm đến điểm tham quan nổi tiếng của công viên Kasai Rinkai, vòng đu quay khổng lồ.

"Ồ, không ngờ lại mát thế này..."

"Thật vậy..."

Tôi và Nito nói với nhau, cùng ngồi vào cabin của vòng đu quay.

Trên này chắc là sẽ không có điều hòa, nên cảm giác hẳn sẽ như phòng xông hơi vậy... tôi vốn đã chuẩn bị tâm lý như thế, không ngờ bên trong lại có lắp điều hòa, trong cabin còn mát hơn cả bên ngoài.

"Mong chờ quá đi~~"

Nito phấn khích ngồi trên chiếc ghế đối diện.

"Hồi nhỏ tớ đã rất thích vòng đu quay này rồi..."

Độ cao so với mặt đất lên tới một trăm mười bảy mét.

Cho đến gần đây vẫn được mệnh danh là vòng đu quay cao nhất Nhật Bản, chính điều đó đã để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc.

Có thể ngắm nhìn cảnh biển và cảnh thành phố từ xa rất thú vị, khiến tôi khi còn nhỏ vô cùng phấn khích. Bức ảnh tôi cười rạng rỡ ngắm nhìn phong cảnh khi đó, đến nay vẫn được đặt trên kệ tivi ở nhà.

"Hy vọng Nito cũng sẽ thích..."

Trong cabin đang từ từ lên cao, tôi lập tức bắt đầu ngắm nhìn khung cảnh và khẽ thì thầm.

"Hy vọng Nito cũng sẽ thích điểm đến quý giá của mình..."

Nhân tiện, lần này chúng tôi chia thành hai nhóm đi vòng đu quay, tôi và Nito, Igarashi-san và Mitsuya-senpai, đây là lần đầu tiên hai người được ở riêng trong buổi hẹn hò này.

Vì chuyện vừa rồi mà tôi đã cởi bỏ phòng bị với anh ấy, ấn tượng về anh ấy ngược lại còn siêu tốt, tôi thầm cầu nguyện cho họ sẽ có chút tiến triển.

Hy vọng lúc này, Mitsuya-senpai và Igarashi-san đang kéo gần khoảng cách...

Ngay khi tôi đang nghĩ vậy, cabin cũng đang từ từ lên cao.

Gió xung quanh thổi qua tạo ra tiếng rít, bắt đầu có thể nhìn thấy phía bên kia của vịnh Tokyo.

Và rồi...

"...Hửm?"

Tôi đột nhiên phát hiện ra một điều.

"Tại sao cậu... lại đeo kính râm?"

Cặp kính râm vừa mới mua.

Ban đầu Nito đeo rất vui vẻ, nhưng chẳng mấy chốc đã chán. Trong thủy cung tối tăm hay những lúc xung quanh không có ai, cậu ấy đều tháo ra. Tôi cứ ngỡ rằng trong vòng đu quay cậu ấy sẽ không đeo... nhưng không hiểu sao, giờ đây cậu ấy lại đeo rất chặt. Bởi vì cặp kính râm tạo ra cảm giác tiệc tùng, nên cả cabin giờ đây lại có một cảm giác sàn nhảy khó tả.

"...Hơn nữa tại sao cứ nhìn thẳng vào tớ thế?"

Không hiểu sao, cậu ấy cứ nhìn chằm chằm về phía tôi. Khung cảnh đẹp như vậy mà cậu ấy không thèm liếc nhìn, cả người cứng đờ tại chỗ.

Không chỉ vậy...

"..."

Cậu ấy không hiểu sao lại lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi.

Và giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa quỳ, từ từ tiến lại gần, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

"...Hả, sao thế?"

Cậu ấy nắm chặt lấy cánh tay tôi.

"Này, cậu làm gì vậy? Sao thế..."

Tim tôi bất giác đập nhanh.

Cậu ấy áp sát cả người vào tôi, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể quen được với cảm giác ấm áp và mềm mại ấy.

Hơn nữa góc độ này... hình như sẽ thấy ngực cậu ấy, dường như có thể từ cổ áo rộng mà nhìn thấy khe ngực hay gì đó, nên tôi phản xạ quay đi chỗ khác.

...Hả, cậu ấy định làm gì?

Trong một không gian kín chỉ có hai người mà lại áp sát như vậy...

Lẽ nào Nito muốn làm gì đó? Muốn làm điều gì đó còn hơn cả việc áp sát cơ thể...

Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu tôi.

"...!"

Ra là vậy, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra một điều.

Tôi cẩn thận đưa tay về phía cậu ấy, tháo cặp kính râm xuống.

Quả nhiên như tôi đoán...

"...Mắt cậu ngấn lệ kìa."

Mắt cậu ấy đẫm lệ.

"Nước mắt lưng tròng, cảm giác như sắp khóc đến nơi rồi..."

Nước mắt của Nito sắp sửa rơi xuống.

Trước đây tôi chưa từng thấy vẻ mặt nào yếu đuối đến cực điểm như vậy của cậu ấy, và nhìn kỹ lại, sắc mặt cậu ấy cũng rất tệ. Trán rịn mồ hôi, tay chân cũng đang khẽ run.

Nói cách khác, phản ứng này của Nito...

Tôi nuốt nước bọt, rồi...

"...Cậu sợ độ cao à?"

...hỏi cậu ấy.

"Nito, cậu mắc chứng sợ độ cao sao..."

...Chắc là đúng đến tám chín phần mười rồi.

Rõ ràng là sợ độ cao nhưng vẫn đi vòng đu quay. Hoàn toàn không thể ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, cũng không muốn để tôi thấy vẻ mặt sắp khóc của mình, nên mới đeo kính râm...

Nhưng Nito lại lắc đầu.

"Đ-Đâu có..."

Bắt đầu cố chấp một cách khó hiểu.

"Tớ chỉ thấy trong cabin nóng quá... nên đổ mồ hôi thôi."

"Đâu có, mát rượi mà, điều hòa bật mạnh lắm."

"Mắt ngấn lệ là vì nhớ đến một bài hát yêu thích, thấy cảm động thôi..."

485ffd1f-e374-4a2b-9831-2fd5a6056cf9.jpg

"Tâm trạng của cậu bây giờ hỗn loạn quá rồi đấy..."

Trong lúc chúng tôi cứ đối đáp qua lại như vậy...

Một cơn gió mạnh thổi đến, lướt qua chúng tôi còn tạo ra những tiếng gào rít.

Kết quả là... cabin rung lắc dữ dội.

"Aaaaaaaaaa!"

Nito hét lên.

Nito hét lên một tiếng lớn đến mức cả tôi cũng giật mình.

Cậu ấy càng ôm chặt cánh tay tôi hơn.

"Ghét thật! Meguri, đừng cố ý rung nữa!"

"Tớ không rung! Rõ ràng là do gió thổi mà!"

"A a, lại rung nữa rồi! Đừng giỡn nữa mà!"

"Đã bảo không phải tớ rồi! Cậu sợ thật đúng không!"

Tôi thở dài và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong lúc cãi cọ, vòng đu quay đã qua khỏi đỉnh cao nhất, độ cao dần dần hạ xuống gần mặt đất.

"...Được rồi, ráng chịu thêm một chút nữa đi."

Tôi nói với Nito, giọng điệu có pha chút thở dài.

"Một lát nữa là về lại mặt đất rồi, trước lúc đó thì ráng chịu nhé..."

Chắc chỉ vài phút nữa là có thể thoát khỏi cabin này.

Dù rất khó chịu, nhưng trước lúc đó chỉ có thể nhờ cậu ấy cố gắng chịu đựng...

Dù tôi nghĩ vậy...

"...Như vậy có được không?"

Không hiểu sao, Nito lại nở một nụ cười trông rất gượng gạo với tôi.

"Ý cậu là sao?"

"Nếu Meguri đã thích vòng đu quay đến thế, muốn ngắm nhìn khung cảnh này thì..."

Sau khi nói lời mở đầu đó... Nito vẫn thở hổn hển.

Với một khuôn mặt còn tái nhợt hơn lúc nãy, cậu ấy nói với tôi:

"Tớ có thể... đi cùng cậu thêm một lần nữa đó..."

"Làm ơn cậu đừng cố chấp nữa mà!"

*

"Haa~~ Lâu lắm rồi mới ra biển..."

Cảm nhận cơn gió biển từ vịnh Tokyo thổi vào, Nito đã hoàn toàn hồi phục, nheo mắt lại.

"Đẹp quá, may mà được đi cùng Meguri..."

"Ừm..."

Tôi đứng bên cạnh cậu ấy cũng gật đầu đồng tình.

"Biển đẹp thật, tuy không có gì lạ nhưng vẫn có thể lay động lòng người..."

Sau khi đi vòng đu quay, nghỉ ngơi một lúc (để chờ Nito hồi phục).

Cuối cùng chúng tôi quyết định đến bờ biển.

Khu vực này hình như được gọi là "Bãi biển phía Tây"... có thể chơi nước và nướng BBQ ở đây.

Lúc này tôi bỗng...

"Bên kia của biển cả này... là những quốc gia và thành phố mà mình chưa từng đặt chân đến..."

...cảm thấy có chút u buồn.

Khung cảnh rộng lớn trước mắt khiến tôi trở nên đa sầu đa cảm.

Đối với những người lớn lên ở thành phố, khung cảnh này quả thực "rất đặc biệt".

Dù ở đây không nhìn thấy đường chân trời, trước mắt là vịnh Tokyo, đối diện còn có thể thấy trạm nghỉ Umihotaru của đường cao tốc Tokyo Bay Aqua-Line. Dù vậy, mùi gió biển thổi tới và tiếng sóng vỗ khiến tôi cảm thấy buồn man mác.

Nhân tiện... ở đây chúng tôi cũng chia thành hai cặp đi riêng.

Igarashi-san và Mitsuya-senpai hình như cũng đang ngắm biển ở đâu đó không xa.

"...Cảm ơn cậu đã đề nghị đi hẹn hò bốn người nhé."

Tôi bất giác nói.

"Lúc đầu tớ còn hơi lo, nhưng mà... ừm, tớ đã rất vui."

"Đúng không?"

Nito ưỡn ngực tự hào, cười khúc khích.

"Tớ đã nghĩ mọi người cùng đi chơi chắc chắn sẽ rất vui."

"Chà~~ Quả không hổ là Nito tài giỏi."

"Hừm hừm, không có gì... Ồ, có người nhắn LINE cho tớ."

Nito lấy điện thoại từ trong túi ra mở khóa.

Sau khi xác nhận tin nhắn trên màn hình.

"...Buổi hòa nhạc trực tuyến à."

Cậu ấy khẽ thì thầm.

"...Hửm? Sao vậy?"

"...À à, cái đó, chị Minase đã nhắn LINE cho tớ."

Chị Minase à, vậy là thông báo công việc của INTEGRATE MAG sao?

"Buổi hòa nhạc trực tuyến đã được lên kế hoạch từ trước, ngày diễn ra được xác định là cuối tháng này, nên chị ấy bảo tớ bắt đầu chuẩn bị..."

"...A, à à, ra là vậy."

Buổi hòa nhạc trực tuyến, cuối tháng này.

Đó chắc chắn là "buổi hòa nhạc trực tuyến đó" mà Igarashi-san của ba năm sau đã nói đến. Buổi hòa nhạc đã khiến Nito và Igarashi-san cãi nhau một trận lớn rồi tuyệt giao.

Tâm trạng đang thư giãn lập tức căng thẳng trở lại.

Tôi thẳng lưng, ý thức từ phía bên kia bờ biển quay trở về dưới chân mình.

Sự kiện được xem như là thời hạn đối với chúng tôi, cuối cùng cũng đã được nhắc đến trong dòng thời gian này.

...Igarashi-san chắc chắn vẫn chưa tìm thấy điều gì có thể khiến cô ấy toàn tâm toàn ý. Ít nhất là ở giai đoạn hiện tại, vẫn chưa tìm thấy thứ gì được gọi là sở thích có thể đối trọng với sự tồn tại của Nito.

Vậy nên chỉ còn vài tuần nữa, tôi và Igarashi-san nhất định phải đạt được thành quả trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu.

...Nếu buổi hẹn hò này là một bước ngoặt, cô ấy và Mitsuya-senpai bắt đầu hẹn hò, có lẽ mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió.

Và...

"...Nito?"

Nito đang trả lời tin nhắn.

Tôi nhận ra vẻ mặt của cậu ấy đã trở nên vô cùng sắc sảo.

Vẻ mặt đó sắc bén đến mức tôi giật mình, không kìm được mà gọi tên cậu ấy.

"C-Cậu sao vậy... sao lại có vẻ mặt đáng sợ thế?"

"...Hả? A, à à, xin lỗi..."

Nito ngẩng đầu lên khỏi màn hình, nhíu mày cười gượng.

Cậu ấy có chút do dự, nói năng cũng ngập ngừng.

"Bởi vì buổi hòa nhạc này... vô cùng quan trọng."

"...Quan trọng?"

"Đúng vậy, trải qua mấy lần luân hồi, tớ biết buổi hòa nhạc này rất quan trọng... Buổi hòa nhạc này một khi thất bại, hậu quả sẽ khôn lường."

"...Nghiêm trọng đến mức nào?"

Lẽ nào Nito cũng biết?

Rằng buổi hòa nhạc này sẽ khiến cậu ấy và Igarashi-san tuyệt giao.

Tôi nghĩ vậy, nhưng Nito lại mỉm cười với tôi, nói ra một câu trả lời hoàn toàn bất ngờ.

"INTEGRATE MAG sẽ phá sản."

"...Thật sao?"

"Ừm, thật đấy."

"Cả công ty phá sản luôn...?"

"Ừm, đúng vậy, và tớ cũng sẽ không thể chơi nhạc được nữa."

"...Vậy à."

Tôi không nói nên lời.

INTEGRATE MAG phá sản, quả thực cũng có khả năng này. Trong tương lai mà tôi đang ở, INTEGRATE MAG đã là một công ty giải trí nổi tiếng, rất khó tưởng tượng công ty sẽ phá sản.

Nhưng ở giai đoạn hiện tại, đó vẫn là công ty riêng của chị Minase. Danh tiếng và quy mô chỉ mới bắt đầu, nên một buổi biểu diễn thất bại có thể khiến tất cả tan thành mây khói cũng không có gì lạ.

Nếu vậy, Nito, người gây ra kết quả này, sẽ khó có thể tiếp tục hoạt động hay chơi nhạc...

"Nếu đúng là vậy... thì vòng lặp này của tớ lại sẽ tiếp tục thất bại."

Nói xong, Nito cắn môi.

"Lại sẽ mất trắng tất cả..."

Vẻ mặt cậu ấy lại cứng đờ.

Lại từ bạn gái của tôi, Nito, biến thành nhạc sĩ Nito.

"...Mình nhất định phải dốc hết sức."

Và câu nói này...

Câu "Mình nhất định phải dốc hết sức" mà Nito nói, nghe không giống như đang cổ vũ bản thân, mà ngược lại giống như đang tự trói buộc mình.

...Tôi nên giúp cậu ấy thế nào đây?

Những nỗi khổ tâm trong lòng Nito và vấn đề mà cậu ấy muốn giải quyết, chắc hẳn đều có những việc tôi có thể làm. Thực ra việc giúp hòa giải mối quan hệ giữa cậu ấy và Igarashi-san cũng là vì muốn tốt cho cậu ấy.

Tuy nhiên, nếu là buổi hòa nhạc trực tuyến.

Ở nơi đó, nơi cậu ấy một mình đối mặt với âm nhạc.

Tôi có thể làm được gì không? Có cách nào để tiếp thêm sức mạnh cho cậu ấy không...

"Này, này...!"

Bỗng nhiên có người từ phía sau gọi tôi.

Quay đầu lại, thì ra là Igarashi-san.

Gió biển thổi làm tóc cô ấy rối tung, không hiểu sao lại thở hổn hển.

"S-Sao vậy?"

Thấy bộ dạng này của cô ấy, tôi không kìm được mà hỏi, giọng có chút thay đổi.

Dáng vẻ của cô ấy không ổn, hình như đang rất bồn chồn...

Nhìn kỹ lại... Mitsuya-senpai đáng lẽ đang ở bên cạnh Igarashi-san lúc nãy lại đang từ từ đi tới từ khoảng cách mấy chục mét...

"...Anh ấy tỏ tình rồi."

Igarashi-san nói bằng một giọng khàn khàn.

"Mitsuya-senpai... đã tỏ tình với mình!"

*

"Anh ấy rất nhiệt tình..."

Trên chuyến tàu điện về nhà.

Igarashi-san ngồi bên cạnh chúng tôi nói.

"Anh ấy nói nhất định sẽ trân trọng mình, làm cho mình hạnh phúc, và hỏi mình có muốn hẹn hò với anh ấy không..."

"...Thật là lợi hại."

"Mình trước đây cũng từng được tỏ tình... nhưng chưa bao giờ gặp ai nhiệt tình đến vậy."

Cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp của Tokyo lướt nhanh qua ngoài cửa sổ. Đó là khung cảnh trên chuyến tàu tuyến Yamanote, từ ga Tokyo đến ga Shinjuku.

So với quận Suginami – nơi chúng tôi sinh sống – khu vực này mang một bầu không khí lịch sử dày đặc, thứ đã in hằn lên từng dáng dấp của phố phường. Và chính từ sự phức tạp trong cấu trúc ba chiều của thành phố, tôi có thể thoáng nhận ra tâm huyết của những con người đã khai phá mảnh đất này.

Từ thuở nhỏ, tôi đã thích ngắm nhìn phong cảnh trôi qua ngoài ô cửa tàu.

"Tóm lại là mình đã xin anh ấy cho mình thời gian trả lời... hai cậu thấy sao?"

Igarashi-san lén liếc nhìn chúng tôi.

Và thẳng thắn đặt câu hỏi.

"Hai cậu thấy Mitsuya-senpai là người thế nào?"

"Thành thật mà nói, tớ nghĩ... khá là nên chọn anh ấy."

Đầu tiên, tôi đưa ra kết luận trực tiếp.

"Anh ấy rất chu đáo, lịch sự, có cảm giác là thật lòng thích cậu, và cũng có một mặt vụng về, dễ gần bất ngờ. Ừm, tớ thấy anh ấy là người tốt, cá nhân tớ cũng có ấn tượng tốt về anh ấy."

"...Hả, vụng về bất ngờ?"

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

"Có sao? Tớ không nhận ra đấy..."

"A, à à, không phải! Không có đâu! Xin lỗi, đó là cảm nhận cá nhân của tớ! Chỉ là có cảm giác như vậy..."

"Vậy à..."

Igarashi-san nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

Nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ việc phỏng đoán, thở dài một hơi.

"...Còn Chika thì sao?"

Cô ấy cũng hỏi ý kiến của Nito đang ngồi bên cạnh tôi.

"Chika, cậu thấy Mitsuya-senpai là người thế nào...?"

Tôi quả thực cũng muốn nghe ý kiến của cậu ấy. Vì trực giác của Nito rất nhạy bén, có lẽ quan sát thấu đáo hơn, có thể đưa ra ý kiến có ý nghĩa từ một góc độ khác.

Thế nhưng...

"...Chika?"

Nito cúi đầu.

"...Này, Chika!"

"...Hửm? A, à à."

Nito ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhận ra Igarashi-san đang gọi mình.

Cậu ấy gượng gạo nở một nụ cười khó xử.

"Gì vậy? Sao thế?"

"Tớ đang hỏi cậu đó! Cậu nghĩ gì về Mitsuya-senpai! Ấn tượng của cậu về anh ấy thế nào?"

"...À~~ Chuyện đó à~~"

Nito cúi mắt xuống, nói với giọng mơ hồ:

"Ừm... tớ thấy anh ấy cũng được, tính cách nghiêm túc lại chu đáo..."

Cả chặng đường cậu ấy đều như vậy.

Sau khi nhận được thông báo về buổi livestream, đầu óc Nito chỉ toàn nghĩ về chuyện đó. Dù nói gì cũng lơ đãng, trả lời cũng qua loa, không có phản ứng gì với chủ đề của Igarashi-san.

Và rồi...

"...Thật là..."

Igarashi-san quả nhiên đã tức giận.

Ngay cả Igarashi-san, người trước đây luôn phụ thuộc vào Nito và thích làm nũng với cậu ấy, cũng lộ ra vẻ mặt ngán ngẩm.

Thấy sự tương tác này giữa hai người, tôi toát mồ hôi lạnh.

Đến ngày diễn ra buổi hòa nhạc trực tuyến, họ sẽ cãi nhau một trận lớn. Cảm giác như đang ngày càng tiến gần hơn đến sự kiện trọng đại của tương lai đó...

"...V-Vậy Igarashi-san thấy sao!"

Tôi muốn thoát khỏi cảm giác này.

Tôi muốn thay đổi bầu không khí khó xử này, bèn hỏi lại Igarashi-san.

"Được một anh chàng đẹp trai như vậy tỏ tình, cậu chắc vui lắm nhỉ? Hiện tại cậu định trả lời anh ấy thế nào!"

"À~~ Ừm~~..."

Igarashi-san khoanh tay trước ngực, nhíu mày.

"Được một người tốt như vậy tỏ tình đương nhiên là vui rồi, mình cũng không ghét anh ấy..."

"Ồ, quả nhiên là vậy."

"Hơn nữa anh ấy thật sự quá dịu dàng, phải nói sao nhỉ... sự dịu dàng đó là do được giáo dục trong một môi trường ưu việt mới có được, không giống với sự chu đáo của Sakamoto..."

"À~~..."

Tôi nhất thời chấp nhận lời giải thích đó, nhưng...

"...Này! Ý cậu là tớ không có đẳng cấp à!"

Cô ấy vừa mới đá xoáy tôi đúng không!

Vì nó quá tự nhiên, khiến tôi không kịp phản bác, có phải tôi vừa bị cô ấy mắng thầm không?

"...Mình không có ý đó."

Bất ngờ là Igarashi-san lại nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Mình không nghĩ cậu không có đẳng cấp đâu."

"Vậy... ý là sao?"

"...Sự chu đáo của Sakamoto..."

Igarashi-san ngừng một lúc mới trả lời.

"Hình như... hợp với mình hơn."

"...Vậy à."

...Bị cô ấy nói vậy, tôi đương nhiên rất vui.

Tôi cũng có chút bất ngờ khi cô ấy thấy tôi chu đáo.

Thế nhưng như vậy, tôi bỗng giật mình nhận ra.

Nếu  củasự chu đáo của tôi hợp với cô ấy hơn, vậy có nghĩa là...

...Igarashi-san và Mitsuya-senpai không hợp nhau sao?

*

"Lâu rồi không gặp."

Vài ngày sau buổi hẹn hò, vào một buổi tối, tôi nhận được tin nhắn từ chị Minase.

Minase:

"Dạo này em khỏe không?"

Meguri:

"Dạ, cũng ổn ạ!"

Meguri:

"Sức khỏe tốt là ưu điểm duy nhất của em!"

Minase:

"Hihi, vậy thì tốt rồi."

Chị Minase.

Chị sinh viên đại học này đã thành lập công ty quản lý mà Nito đang thuộc về, giống như quản lý kiêm đối tác âm nhạc của cậu ấy. Tôi cũng đã gặp chị ấy một lần, coi như là có quen biết.

Minase:

"Hôm nay chị muốn hỏi Sakamoto-kun một vài chuyện."

Xem ra chị ấy muốn biết tình hình gần đây của Nito ở trường, nên mới nhắn tin cho tôi.

Chị ấy hỏi:

"Nito-san có biểu hiện gì khác thường không?"

"Trong sinh hoạt có gặp vấn đề gì không?"

Tôi nằm trên giường trả lời:

"Về cơ bản thì vẫn như mọi khi, nhưng gần đây hình như bị âm nhạc dồn ép đến hơi ngạt thở."

Minase:

"Quả nhiên là vậy..."

Chị Minase trả lời như vậy.

Minase:

"Gần đây lúc tổng duyệt, có một chuyện làm chị hơi lo lắng."

Minase:

"Hôm qua em ấy cũng mang trong mình thứ cảm xúc..."

Ngoài tin nhắn này, chị ấy còn gửi cho tôi một video.

"Đây là gì..."

Tôi không chút nghi ngờ, nhấn vào video để xem.

Video đang phát là cảnh Nito trong một căn phòng có đàn keyboard điện tử, giống như một phòng tập cho thuê. Cậu ấy vừa đàn vừa hát vào micro.

Đó là vẻ mặt của nhạc sĩ Nito thỉnh thoảng mới xuất hiện.

Khác với mọi khi, vẻ mặt sắc sảo lạnh lùng khiến tôi bất giác rùng mình, nhưng...

"A a, phiền chết đi được!"

Nito trong màn hình.

Nói như hét lên, rồi thô bạo dừng màn trình diễn.

"Chỗ này... chỗ này tệ quá!"

Tiếp đó, cậu ấy đàn lại đoạn nhạc piano trước đó vài lần. Sự nôn nóng hiện rõ trên mặt, thô bạo như đang đập vào bàn phím.

"Không được. A -- không thể chuyển đoạn một cách mượt mà được!"

Nito dường như rất không hài lòng với màn trình diễn của mình, dùng sức vò đầu bứt tóc. Mái tóc vốn đã hơi rối, trong chốc lát trở nên bù xù.

"...Chị thấy rất hay mà."

Giọng nói của chị Minase vang lên từ ngoài khung hình.

"Chị ở đây nghe thấy không có vấn đề gì cả..."

Giọng nói quan tâm Nito tràn đầy lo lắng.

Tôi cũng vô cùng đồng tình. Đoạn trình diễn khiến Nito bực bội đến cực điểm đó, tôi hoàn toàn không nghe ra có vấn đề gì. Ngược lại còn nghe rất hùng tráng, vô cùng ngầu...

Thế nhưng Nito...

"Không được, quá tệ."

Cậu ấy không thèm liếc nhìn chị Minase, chỉ đáp lại một câu như vậy.

"Làm lại lần nữa."

Tiếp đó cậu ấy hít một hơi thật sâu, rồi đàn lại bản nhạc đó.

Lực ở đầu ngón tay còn mạnh hơn lúc nãy, trình diễn một cách đầy khí thế. Đoạn nhạc piano này và giọng hát của Nito, tôi cho rằng vô cùng hoàn hảo.

Nhưng ngay cả lần này...

"A~~ không đúng! Hoàn toàn không đúng!"

Nito vẫn hét lớn một tiếng, dừng màn trình diễn.

"Tại sao chỗ này... lại như vậy? Rõ ràng không khó mà..."

Cậu ấy cứ cúi đầu, liên tục dùng nắm đấm đập vào đùi mình...

Video kết thúc tại đây, tôi từ màn hình phát video quay lại khung chat với chị Minase.

Tôi vô cùng kinh ngạc.

Nito trên màn hình khiến tôi vô cùng sốc.

Lần đầu tiên tôi thấy những trăn trở của cậu ấy với tư cách là một nhạc sĩ. Khó có thể tưởng tượng cậu ấy lại trút giận theo cách này...

Tôi cảm thấy rất lợi hại, kính nể cậu ấy, và một lần nữa nhận ra cậu ấy thật sự vô cùng xuất sắc.

Thậm chí, có chút kính sợ.

Một Nito toàn tâm toàn ý với âm nhạc, cống hiến tất cả.

Dáng vẻ như đã thoát ly khỏi trạng thái con người đó, khiến tôi cảm thấy sợ hãi...

Meguri:

"Cậu ấy thật sự rất lợi hại."

Tôi chỉ trả lời một câu ngắn gọn như vậy.

Có lẽ từ giọng điệu bình thản đó đã nhận ra được tâm trạng của tôi.

Minase:

"Chúng ta có thể gặp nhau một lần nữa được không?"

Chị Minase lại tiếp tục gửi thêm một tin nhắn.

Minase:

"Chúng ta có thể gặp nhau ba người, nói chuyện lại một lần nữa được không?"

Ghi chú

[Lên trên]
"Vẻ mặt kẻ cả" là một cách để miêu tả nét mặt của người tỏ ra bề trên, trịch thượng, xem thường hoặc dạy đời người khác. Từ "kẻ cả" ở đây không mang nghĩa số đếm, mà là một lối nói mang sắc thái phê phán, ám chỉ người tự cho mình là đúng, là hơn người, hay có thái độ lên giọng, ra oai với người đối diện.
"Vẻ mặt kẻ cả" là một cách để miêu tả nét mặt của người tỏ ra bề trên, trịch thượng, xem thường hoặc dạy đời người khác. Từ "kẻ cả" ở đây không mang nghĩa số đếm, mà là một lối nói mang sắc thái phê phán, ám chỉ người tự cho mình là đúng, là hơn người, hay có thái độ lên giọng, ra oai với người đối diện.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận