Ngày mai, hãy tới trên đô...
Misaki Saginomiya Hiten
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2 (Đang Tiến Hành)

Chương 2: Nhập môn của kẻ mộng mơ

0 Bình luận - Độ dài: 16,249 từ - Cập nhật:

“──Lâu rồi không gặp, Sakamoto.”

Cảm giác như… cô ấy đã trở nên thanh thoát và khác hẳn ngày xưa.

Ở thế giới ba năm sau, Igarashi tháng tới sẽ nhập học một trường chuyên.

Cô ngẩng đầu nhìn tôi… khí chất giờ đây càng thêm chín chắn so với hồi năm nhất.

“Chúng ta đã bao lâu rồi không nói chuyện nhỉ, có khi… gần một năm rồi ấy?”

Kiểu tóc, cách trang điểm và trang phục nhìn chung không đổi mấy so với trước kia.

Nhưng trong mắt tôi, cô ấy như thể đã trưởng thành vượt bậc—gu ăn mặc giờ cũng tao nhã, gọn gàng. Dù có bảo cô đã ngoài hai mươi, tôi cũng tin. Cảm giác như cô gái vóc dáng nhỏ nhắn trước mắt còn cao lên một chút.

…Khi nghĩ đến “cô ấy của hiện tại”, tôi liền nhớ đến buổi lễ tốt nghiệp.

Tôi vẫn còn ấn tượng rõ với dáng vẻ hoảng loạn của Igarashi sau khi thấy tin Nito mất tích. Nhưng giờ, cô không còn mang theo vẻ sầu khổ ấy nữa. Có lẽ ở dòng thời gian này, khi chứng kiến tin tức kia, cô cũng không còn phản ứng dữ dội như trước.

Hơn nữa… cô còn toát ra một mùi hương, một mùi nước hoa nồng nàn, quyến rũ.

Có lẽ là nước hoa thật…

“Một năm rồi à… À, à à, đúng là lâu thật đấy…”

Tôi chẳng rõ, trong dòng thời gian này, rốt cuộc mình đang đứng ở đâu—là người ngoài cuộc, là bạn, hay còn điều gì khác nữa… Chỉ còn biết gượng cười đáp lại.

“Xin lỗi nhé, lâu vậy mà tự nhiên gọi cậu ra thế này…”

“Không sao đâu.”

Igarashi đáp rồi cúi nhẹ đầu xuống.

“Thực ra, tớ cũng… muốn có ai đó để nói chuyện một chút.”

──Tôi hẹn gặp Igarashi ở ga Ogikubo.

Ở thế giới ba năm sau, tôi nhắn LINE rủ cô ra ngoài trò chuyện, và chính cô là người chỉ định địa điểm gặp mặt là ga Ogikubo.

Không hiểu sao… tôi cứ nghĩ cô sẽ rủ đến công viên hôm trước. Có một linh cảm lạ rằng câu chuyện hôm nay sẽ diễn ra ở đó. Vậy nên bị cô dẫn đến nơi khác khiến tôi hơi bất ngờ.

“Ừm~~ mình muốn đi dạo một chút, cậu thấy ổn chứ?”

“À à, vừa đi vừa nói chuyện à? Ừ, được mà.”

“Cảm ơn nhé, vậy thì đi thôi.”

“Ừ.”

Chúng tôi gật đầu với nhau rồi cùng sải bước.

Băng qua ga Ogikubo, đi ra cổng phía Nam, rồi rẽ sang hướng Nishiogi.

Bây giờ đang là kỳ nghỉ xuân, khu vực trước ga vô cùng nhộn nhịp—nào là giới trẻ chuẩn bị đi chơi, người lớn đang làm việc, và những gia đình dắt con nhỏ ra ngoài.

Giữa đám đông ấy, chúng tôi không nói nhiều với nhau.

Khoảng lặng đó càng khiến tôi cảm nhận rõ: chúng tôi thật sự đã không trò chuyện suốt gần một năm rồi.

“──Thật ra, tớ rất tự trách mình.”

Igarashi lặng lẽ bước đi, mắt nhìn những đoàn tàu tuyến Sōbu và Tōzai thỉnh thoảng lướt ngang bên phải, dọc theo đường ray cao.

“Tự trách?”

“Ừ… về chuyện Chika mất tích.”

Cô gật đầu, rồi ánh mắt dần hạ xuống.

“Nếu tụi tớ không cãi nhau, nếu tụi tớ vẫn còn là bạn… có lẽ mọi chuyện đã không như thế này rồi…”

──Cuối tháng Ba.

Tiết trời vẫn còn mang theo hơi lạnh cuối đông, nhưng ánh nắng đã bắt đầu ấm dần lên.

Trong làn gió nhẹ thoảng qua, hình như có cả mùi hoa xuân, khiến tôi bất giác hít một hơi thật sâu.

Nếu không phải vì tình huống hiện tại… thì hôm nay đúng là ngày đẹp trời hoàn hảo để đi dạo.

“Cậu ấy… rốt cuộc đã đi đâu rồi chứ…”

“Ừ, cũng không biết nữa.”

“Tớ chỉ mong là cậu ấy vẫn an toàn thôi…”

──Mất tích.

Dù lần này câu lạc bộ thiên văn đã không bị giải thể như ở dòng thời gian trước, và mọi chuyện tưởng như đã thay đổi, thì đến trước lễ tốt nghiệp, Nito vẫn biến mất.

Từ đó không ai còn liên lạc được với cô ấy.

Dù khác với lần trước ở chỗ không để lại thư tuyệt mệnh, cô lại để lại một lá thư nói rằng: “Tớ sẽ đến một nơi thật xa sống, đừng tìm tớ.”

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã là một bước tiến lớn sau bao cố gắng thay đổi quá khứ. Có thể thấy thái độ của cô đã dịu đi phần nào.

Dẫu vậy… Nito là một nghệ sĩ nổi tiếng, nên tin cô biến mất đã lập tức trở thành tin nóng trên các mặt báo.

Cảnh sát Tokyo vẫn đang truy tìm tung tích cô. Tình trạng an toàn của cô cho đến nay vẫn chưa thể xác nhận.

“…À, đúng rồi, suýt nữa thì quên chuyện đó.”

Tôi không biết nên mở lời thế nào cho phải, nên đành hỏi với giọng dò xét, như thể đang trò chuyện vu vơ:

“Igarashi này, cậu có thể kể cho tớ nghe chuyện cãi nhau giữa cậu và Nito không?”

“…Ơ? Tớ chưa kể rồi à?”

Cô nghiêng đầu khó hiểu rồi quay lại nhìn tôi.

“Hồi đó cậu cứ hỏi tới tấp ‘Tại sao chứ!’ ‘Không thể làm hòa được à!’ ấy mà.”

“À~~… thế à? Vậy sao?”

“Cậu còn cố hết sức làm hòa cho tụi tớ nữa mà, quên rồi à?”

…Ra là vậy. Tức là tôi của dòng thời gian này cũng đã từng cố gắng hết sức để cứu vãn mối quan hệ ấy.

Cũng đúng thôi, tôi đang đứng giữa thế giới nơi câu lạc bộ thiên văn đã được giữ lại mà.

Chắc chắn tôi từng nỗ lực rất nhiều.

“À~~ xin lỗi nhé, tớ cũng… bị ảnh hưởng tâm lý nặng quá.”

Tôi gãi đầu, cố viện ra một cái cớ.

“Chắc vì thế mà trí nhớ dạo này cứ rối tung lên…”

“À à, vậy à…”

Igarashi khẽ nhíu mày, trông như đang cảm thông.

“Thật ra, giờ tớ đang cố tìm hiểu lý do Nito biến mất. Nên tớ đi hỏi những người thân quen với cậu ấy.”

Tôi chỉ viện đại một lý do thôi, chứ thật ra đâu có điều tra gì.

Dù muốn tra thật, thì đối tượng cũng là Nito Chika, ngôi sao nổi tiếng đấy. Ai lại dễ dàng tiết lộ thông tin nhạy cảm như vậy chứ…

Nhưng—

“Vậy nên… cậu có thể kể lại cho tớ một lần nữa không?”

Tôi lên tiếng hỏi Igarashi.

“Vì sao cậu và Nito lại cãi nhau? Từng chuyện một—từ nguyên do, kết cục, đến tình hình gần đây—kể hết cho tớ nhé.”

“…Ể~~ còn phải kể lại nữa à?”

Cô cau mày, vẻ như hơi khó xử.

“Ừm ừm… thật ra tớ cũng chẳng muốn nhắc lại đâu…”

Chuyện đó cũng dễ hiểu. Làm gì có ai thích khơi lại mâu thuẫn dẫn đến tuyệt giao với người bạn thân nhất chứ.

Huống hồ, người ấy giờ vẫn bặt vô âm tín.

Nhưng rồi, sau một tiếng thở dài, dường như đã quyết định xong, cô nghiêng đầu nhìn tôi và nói:

“…Thôi được rồi.”

“Chắc cậu cũng có lý do của riêng mình, đúng không?”

“…Cảm ơn cậu, tớ biết ơn lắm.”

“Dù đã hai năm rồi, trí nhớ có mờ nhạt đi, chi tiết cũng không còn rõ ràng lắm… cậu vẫn muốn nghe à?”

“Tất nhiên rồi.”

“Vậy thì được.”

Igarashi gật đầu, ánh mắt hướng trở lại về phía trước, như đang mường tượng lại quãng thời gian ấy.

Chẳng biết từ lúc nào, cả hai đã rời khỏi khu vực quanh ga Ogikubo, xung quanh cũng trở nên lạ lẫm hơn nhiều.

“…Lên đỉnh điểm là khi tụi mình vừa vào lớp mười, thì cậu ấy gia nhập công ty quản lý thì phải, tên gì ấy nhỉ?”

“À, INTEGRATE MAG.”

“Đúng đúng, tớ nhớ lúc đó công ty còn nhỏ lắm, cũng chỉ có mình Chika là nghệ sĩ dưới trướng.”

“Ừ, là vậy đó…”

“Nhưng rồi cô ấy bắt đầu hoạt động một cách nghiêm túc…”

Nói đến đây, ánh mắt Igarashi hơi ngước lên, như đang tìm kiếm một đoạn ký ức xa xôi.

“Sau khi Chika ký hợp đồng, đĩa đơn đầu tiên của cô ấy đã làm chấn động cả mạng xã hội. Rồi từng người một gia nhập công ty… hình như có cả diễn viên lồng tiếng, lẫn streamer thì phải.”

“À, ra là vậy…”

Mấy chuyện đó hầu như không khác gì những gì tôi từng chứng kiến trong vòng lặp đầu tiên của đời cấp ba.

Tôi cũng nhớ rất rõ khoảng thời gian ở cạnh Nito, từng tận mắt thấy cuộc sống của cô ấy trở nên sôi động đến mức nào.

Nhưng đúng như Igarashi nói, những chuyện ấy cũng đã là hai năm về trước rồi.

Ký ức theo thời gian dần trở nên rời rạc, khiến tôi cũng không khỏi phản ứng có phần hờ hững.

“Những người đó cũng lần lượt vụt sáng, INTEGRATE MAG trở thành tâm điểm chú ý, còn Chika thì như linh hồn của cả công ty vậy… Và rồi, từ khi ấy──”

Nói tới đây, giọng Igarashi bỗng trở nên trầm đục, ngắt quãng như đè nén điều gì đó trong lòng.

“Từ khi ấy… cách cậu ấy đối xử với tớ bắt đầu thay đổi.”

“Ý cậu là…”

Tôi ngập ngừng, cẩn thận lựa lời để không làm cô tổn thương:

“Thái độ trở nên… hời hợt hơn sao?”

“À~~ ừm~~ cũng không hẳn là vậy…”

Igarashi vòng tay trước ngực, vẻ mặt hơi căng, như đang cố gắng chạm vào cảm xúc đã phai mờ theo thời gian.

“Chika không hề lạnh nhạt với tớ. Cậu ấy vẫn xem tớ là bạn thân—theo cách riêng của cậu ấy.”

“Vậy thì… rốt cuộc đã thay đổi điều gì?”

“Khó diễn tả lắm…”

Ánh mắt cô lơ lửng giữa không trung một hồi lâu, rồi khẽ thì thầm:

“Chắc là… thời gian mà cậu ấy dành để nghĩ đến tớ đã ít đi rồi.”

“…Thời gian?”

“Ừ.”

Igarashi gật đầu, lần này nhẹ đến mức gần như không phát ra tiếng.

“Tớ biết, cậu ấy vẫn coi trọng tớ. Tớ cũng biết bản thân là người đặc biệt trong lòng cậu ấy. Nhưng Chika đã dành quá nhiều tâm trí cho âm nhạc và những người trong công ty. Cả ngày chỉ nghĩ về công việc… Đến cả tớ cũng cảm thấy rất rõ: vị trí của mình trong thế giới của Chika đang dần co lại.”

Vừa nói, khóe môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười buồn khó giấu:

“Bọn tớ không còn hiểu nhau nữa. Tần suất liên lạc cũng ít dần đi, chuyện trò chẳng còn hợp như trước. Nguyên nhân chính, chắc là vì thời gian dành cho nhau ngày một ít… nên cứ thấy ngại ngùng, xa cách, rồi đôi lúc còn cãi vã nữa.”

“…Ra là vậy.”

──Thời gian dành cho nhau ít đi.

Chỉ một điều ấy thôi cũng đủ làm biến đổi hoàn toàn một mối quan hệ.

Và──tôi nhớ lại.

Igarashi luôn rất vui khi được ở bên cạnh Nito.

Cô mong mỏi một mối quan hệ giống như gia đình, luôn thân thiết, gắn bó không rời.Nếu đúng là như vậy… việc Nito cứ thế xa dần khỏi cô, có lẽ đã khiến Igarashi cô đơn đến mức không thể chịu nổi.

“Sau đó──ừm, nguyên nhân lớn nhất chắc là buổi biểu diễn trực tuyến của Chika.”

“À, biểu diễn trực tuyến à…”

Sau một thời điểm nhất định, Nito quả thật đã bắt đầu tổ chức các buổi diễn online định kỳ trên các nền tảng phát sóng video.

Ban đầu, lượng người xem chỉ dừng ở mức vài ngàn, nhưng trong ba năm cấp ba, danh tiếng của cô ngày càng lan rộng.

Đến trước khi tốt nghiệp, mỗi lần lên sóng đã thu hút hơn năm mươi ngàn người xem cùng lúc.

“Lần đầu tiên Chika livestream… đã xảy ra chuyện khiến tụi tớ cãi nhau một trận rất lớn.”

“…Ra vậy.”

──Cãi nhau to.

Makoto cũng đã từng dùng chính từ ấy khi kể lại chuyện đó.

“Từ sau hôm ấy… bọn tớ không còn nói chuyện với nhau nữa.”

“…Gì cơ, không còn nói chuyện? Từ đó đến giờ thật sự không nói một lời nào sao? Kể cả LINE cũng không?”

“Ừ, hoàn toàn không.”

“…Tại sao vậy?”

Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy khó hiểu.

Chỉ vì một lần cãi nhau thôi mà đã trở nên như vậy? Rốt cuộc là vì lý do gì…

“…Lý do à…”

Igarashi khẽ thở ra một hơi mỏng.

“Tớ… thật lòng là không muốn nói ra.”

“Vậy à…”

“Xin lỗi nhé. Trong lòng tớ vẫn chưa thể buông bỏ được… có lẽ là bởi vì…”

Cô nở một nụ cười khổ, vừa như đang xấu hổ, vừa như đang dằn vặt chính mình.

Rồi, như thể đang thú nhận tội lỗi, cô cay đắng nói:

“Tớ vẫn chưa thể… tha thứ cho Chika được.”

──Không thể tha thứ.

Tôi ngỡ mình nghe lầm.

Chính Igarashi ấy, lại không thể tha thứ cho Nito.

Chỉ một trận cãi vã… mà khiến mối quan hệ thân thiết như keo sơn của họ nứt vỡ?

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Rốt cuộc điều gì đã khiến hai người họ rơi vào tình trạng tuyệt giao đến mức này?

“……A, kia là ga Nishi-Ogikubo rồi.”

Igarashi nhìn về phía bên kia con đường, nhẹ giọng nói.

“Tụi mình đi xa thật đấy.”

“Ừ, đúng vậy.”

“…Cảm giác như chỉ mới chớp mắt một cái thôi.”

“…Ờ, đúng thế.”

Không hiểu sao, lời cô nói—“chớp mắt một cái thôi”

nghe như chẳng chỉ nói về khoảng cách từ Ogikubo đến đây…

mà còn là về khoảng thời gian từ lúc họ làm bạn đến khi mối quan hệ ấy tan vỡ.

Chúng tôi gật nhẹ đầu, đồng cảm với nhau, nhưng không ai nhìn vào mặt người còn lại.

“──A~~~ làm sao bây giờ ta~~~”

Rồi sau đó──tôi trở về thế giới ba năm trước.

Tối thứ Sáu. Tôi đang nằm trên giường trong phòng mình, khổ sở rên rỉ một mình trong khi chờ MV đầu tay của Nito ra mắt.

“Làm sao để hàn gắn lại quan hệ giữa Nito và Igarashi đây~~ phải làm sao mới được~~…”

Mục tiêu của chuyến quay về lần này, là giúp Igarashi thoát khỏi thói quen dựa dẫm vào Nito.

Tôi đã nghĩ rằng, chỉ cần Igarashi thay đổi là đủ.

Tôi và cô ấy, hai người, sẽ cùng nhau giải quyết vấn đề ấy.

Thế nhưng… nghe những gì Igarashi kể, cảm giác lần cãi vã đó phía Nito cũng có lỗi.

Nếu chỉ mình Igarashi thay đổi, thì có lẽ chỉ đang chữa phần ngọn, chứ chẳng chạm được vào gốc rễ…

──Nếu vậy, tiếp theo tôi phải hành động ra sao đây?

Phải làm thế nào mới có thể hướng tới một tương lai lý tưởng, nơi cả hai không còn cãi vã, mà mối quan hệ phụ thuộc cũng được hóa giải?

“…Ồ, sắp bắt đầu rồi.”

Trong lúc tôi còn đang rối ren với hàng loạt suy nghĩ, màn hình nền tảng video trên điện thoại hiện lên khung cập nhật.

Sau khi giao diện được làm mới, đếm ngược cho buổi công chiếu MV đầu tay của Nito chính thức bắt đầu.

“Thôi thì trước mắt cứ xem kỹ MV này đã…”

Cách đây vài hôm, Nito có nhắc sơ qua rằng MV đầu tiên của cô sẽ được công bố lúc tám giờ tối nay.

Từ trước đến nay, hoạt động âm nhạc của Nito chỉ dừng lại ở mức đăng video tự đàn tự hát.

Cô viết nhạc gốc, quay clip biểu diễn ở phòng CLB, rồi tải lên mạng.

Là một học sinh cấp ba, năng lực chỉ có hạn, cũng đành vậy.

Nhưng lần này──từ khi gia nhập công ty quản lý INTEGRATE MAG, điều kiện hoạt động của cô đã hoàn toàn khác trước.

Có ê-kíp hỗ trợ, có ngân sách, cô đã có thể tự do sáng tạo hơn rất nhiều.

Và như thế, MV đầu tiên của Nito, với đầy đủ sự chuẩn bị chỉn chu, cuối cùng cũng được hoàn thành.

Nito đã nhiều lần nhắc nhở tất cả các thành viên CLB:

“MV sẽ công chiếu vào ngày đó đấy!”,

“Nếu có thời gian thì nhớ xem nhé!”

Và bây giờ──

“…Wow, trời ơi, có đến một ngàn năm trăm người đang đợi rồi này.”

Nhìn con số "số người đang chờ" hiện lên trên màn hình phát sóng, tôi không kìm được mà thốt lên.

Bài hát còn chưa bắt đầu, vậy mà đã có hơn một ngàn người đợi sẵn.

Thật đúng là Nito… tôi thầm nghĩ như vậy.

“…Khoan đã, trong vòng lặp đầu tiên thời cấp ba cũng vậy sao?”

Một thoáng nghi ngờ chợt nảy lên trong tôi.

Dù chỉ là chuyện của ba năm trước thôi, nhưng trong cảm giác lại xa xôi đến mờ mịt, tôi nhớ là thời điểm này cô ấy vẫn chưa nổi lắm.

Phải rồi… giai đoạn này hình như vẫn chưa có MV thì phải…

…Chẳng lẽ, lần này con đường mà Nito đang đi còn suôn sẻ hơn cả trước kia?

Nếu cứ như thế này, số người xem cùng lúc có khi vượt mốc ba ngàn người cũng không chừng…

Mấy video cô tự đàn tự hát đăng trước đó cũng đều có cả vài chục ngàn lượt xem cơ mà, con số ấy cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ…

“…Bắt đầu rồi!”

──Phần đếm ngược trên màn hình kết thúc.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt căng thẳng, và rồi──màn hình tối sầm.

Sau một khoảng im lặng dài như nín thở… MV chính thức bắt đầu.

Khung cảnh đầu tiên──

“…Whoa…”

──Là hình ảnh Nito đang đối diện trực tiếp với ống kính.

Cô ngồi trước cây đàn piano, mắt chăm chú nhìn xuống phím đàn.

Đôi mắt hé mở, đôi má trong suốt như ngọc, và khóe môi khẽ mím lại trong sự căng thẳng…

Cô khoác một chiếc váy đen tuyền.

Trên nền không gian trắng tinh, cây đàn piano và hình bóng Nito nổi bật một cách sắc nét.

Sự đối lập ấy tạo nên một hiệu ứng thị giác mãnh liệt, như thể thế giới quan của cô được hình tượng hóa, tài năng của cô được trình hiện bằng chính màu sắc và ánh sáng.

──Tôi bỗng rùng mình.

Người con gái trong khung hình ấy, không còn là “Nito” của tôi, mà là Nito—một nghệ sĩ.

Ngồi nơi đó chính là thiếu nữ thiên tài, người sẽ trở thành nhạc sĩ quốc dân vài năm sau.

Cửa sổ trò chuyện bên cạnh MV bắt đầu cập nhật liên tục với tốc độ chóng mặt.

Nhanh đến mức tôi gần như không kịp đọc các dòng chữ chạy qua.

Tôi liếc nhìn thoáng qua──lượng người xem đã vượt quá ba ngàn người.

Vượt xa những gì tôi tưởng tượng.

Và rồi──

──Cô gái trong khung hình khẽ hít vào một hơi thật sâu.

695f71c3-42ae-440b-8368-33e4350c3575.jpg

Giai điệu trào ra từ nơi cổ họng ấy──ca khúc chính thức bắt đầu.

Ngay phần mở đầu đã là điệp khúc ấn tượng, tiết tấu nhẹ nhàng nhưng giàu nhịp điệu, về sau sẽ trở thành một trong những ca khúc đại diện cho thời kỳ đầu của Nito.

Trong MV còn lồng ghép các hiệu ứng hoạt họa, như muốn giao tranh cùng từng nốt nhạc rực rỡ.

Nito ngồi trước cây piano, vừa đàn vừa hát, tựa như đang nhảy múa giữa khung hình.

Xung quanh cô, những hiệu ứng tượng trưng cho cỏ cây đâm chồi nảy lộc rộ lên như trong mơ.

──Cảm giác như bị ai đó hất nguyên một xô nước lạnh vào người.

Tốc độ cập nhật bình luận trong khung chat giảm hẳn, như thể phản ánh sự bối rối lẫn xúc động đang dâng lên nơi người xem.

Trong khi tôi còn đang lặng người vì choáng ngợp, bài hát ngày một phong phú hơn.

Dàn nhạc cụ cũng dần xuất hiện: tiếng trống tạo nhịp nền, tiếng guitar như dệt nên họa tiết cho giọng ca của nito.

Và rồi──số người xem lại tiếp tục tăng vọt.

Mỗi khi điệp khúc vang lên, bầu không khí trong khung trò chuyện lại bùng lên thêm một bậc.

Đến khi bài hát dần đi đến đoạn cuối──

“…Gì vậy trời, thiệt luôn hả.”

Số người xem đã vượt quá chín ngàn.

Chỉ còn một chút nữa thôi là chạm đến ngưỡng mười ngàn người.

“Trời ạ… sắp vượt mốc mười nghìn người luôn rồi…”

Tuy chỉ là một khán giả lặng lẽ, mà lòng bàn tay tôi đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, môi tôi khẽ run.

Và──tim tôi, cùng thứ cảm xúc nóng hổi đang dâng trào nơi lồng ngực, cũng run rẩy vì cảm động và choáng ngợp.

Khi ca khúc bước vào cao trào cuối cùng, từ chiếc màn hình điện thoại nhỏ bé ấy, tôi cảm nhận như bị ai đó đấm thẳng vào giữa ngực──

──Màn hình tối đen.

──Im lặng bao trùm.

…Đã kết thúc.

MV đầu tiên của nito đã kết thúc buổi công chiếu.

Màn hình hiển thị tên cô và tên ca khúc──rồi đoạn video chính thức kết thúc.

…Tôi chỉ biết ngồi đó, chết lặng trong im lìm.Chỉ là xem MV bằng điện thoại thôi.

Vả lại, đó còn là ca khúc tôi đã nghe đi nghe lại vô số lần ngay tại phòng câu lạc bộ.

Ấy vậy mà… cái cảm xúc nóng hổi đang lay động toàn thân tôi lúc này lại khiến tôi không sao cử động nổi.

“…Đ-Đúng rồi!”

──Tôi bừng tỉnh.

Vội vã liếc nhìn màn hình điện thoại… tôi thấy lượng người đang xem trực tiếp đã vượt qua con số mười ngàn.

Khung bình luận tràn ngập những lời tán thưởng:

“Nổi da gà luôn.”

“Thiên tài thật sự…”

“Tôi chưa từng thấy cô ấy bao giờ, cô ấy nổi lắm à?”

“Chắc chắn sẽ nổi thôi.”

“Trời ơi, phản ứng quá dữ dội…”

Tôi lẩm bẩm, vừa mở trang chủ kênh của Nito.

Xem thử số lượng người đăng ký… tôi thấy con số ấy tăng lên với tốc độ kinh ngạc.

Chỉ mới sau một đêm, lượng theo dõi đã gấp rưỡi so với trước khi MV công bố.

“…Cứ thế này thì sẽ không thể kiểm soát nổi nữa.”

Một dự cảm mãnh liệt dấy lên trong tim tôi, khiến tôi buột miệng thì thầm:

“Đợt bùng nổ này sẽ đến thật sự…”

Tôi đóng ứng dụng xem video lại, mở Twitter với một chút hồi hộp.

Gõ từ khóa "Nito" vào thanh tìm kiếm──hàng trăm, hàng ngàn dòng tweet hiện ra.

Tôi thấy cả một dòng thác lời khen tuôn trào dành cho MV vừa chiếu.

Không gì khác ngoài ca ngợi.

Liên kết video được chia sẻ như sóng vỗ, lan rộng với tốc độ chóng mặt.

Thậm chí, vài nghệ sĩ nổi tiếng trong nước cũng đã đăng tweet.

“…Cô ấy nổi tiếng rồi.”

Tôi lẩm bẩm với không khí.

“Nito thực sự đã bật lên rồi…”

──Tôi cảm nhận được rõ ràng.

Nito đã vượt qua một ranh giới.

Cô không còn là một nữ sinh trung học bình thường nữa.

Nói cách khác──giờ đây tôi cảm thấy như thể mình đang chứng kiến một khoảnh khắc đánh dấu việc cô chính thức gia nhập hàng ngũ những nghệ sĩ trẻ xuất sắc nhất trong nước.

Nhịp tim tôi lại bắt đầu tăng nhanh, thôi thúc muốn gào lên giữa căn phòng… nhưng──

“…Không được, bình tĩnh đã.”

Tôi tự nhủ, rồi hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra.

Dù có kích động cũng chẳng ích gì lúc này.

Tôi đang đứng trước một bước ngoặt trọng đại trong đời Nito.

Điều tôi cần làm bây giờ là suy nghĩ cho thật kỹ… mình nên làm gì tiếp theo.

INTEGRATE MAG chắc chắn sẽ đón nhận làn sóng bùng nổ này, từ đó mở rộng quy mô, chiêu mộ thêm nhiều nghệ sĩ mới.

Mọi thứ sẽ tiến triển đúng như lời Igarashi ở tương lai đã kể lại.

Nếu đúng là như vậy──

“…Không thể chần chừ thêm nữa.”

Tôi phải hành động ngay.

Dẫu thời gian có lặng lẽ trôi qua, mọi thứ cũng chẳng thể tự khắc đổi thay.

“Vậy thì… ngày mai mình sẽ gọi điện cho cô ấy.”

Dù sao thì──trước tiên cứ đi tắm cái đã để suy nghĩ được rõ ràng hơn.

Quyết định xong, tôi bật dậy khỏi giường và bước ra khỏi phòng.

“──Alo?”

Hôm sau, vào trưa thứ Bảy.

Tôi gọi ngay cho Igarashi.

“Xin lỗi, Igarashi, giờ cậu nói chuyện được không?”

『…À, ừm, được chứ.』

Sau vài tiếng chuông, tôi nghe thấy giọng cô ấy qua điện thoại.

──Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy từ bên kia đầu dây.

Hình như có tiếng nước róc rách vọng lại.

Igarashi đưa điện thoại ra xa khỏi miệng:

『──Mẹ ơi, con xin lỗi! Con đang nghe điện thoại! Mẹ rửa chén giúp con được không?』

『À à, được~~』

Rồi cô ấy nói thêm mấy câu với mẹ.

“À, xin lỗi, cậu đang bận hả?”

『Không sao, chỉ là đang làm việc nhà chút thôi.』

“Ồ…”

Tôi thấy hơi bất ngờ.

Ở trường, cô ấy luôn để lại ấn tượng hào nhoáng, không mang chút hơi thở đời thường nào.

Không ngờ ở nhà lại rửa chén nữa chứ…

Tôi thì ngược lại, toàn để ba mẹ lo hết, ở nhà chẳng làm gì ngoài nằm lười.

Nên khi biết điều đó, tôi thật sự thấy kính nể cô ấy.

『…Phải rồi, Chika giỏi thật đấy.』

Igarashi nói, đồng thời tôi nghe thấy tiếng cô ấy chuyển sang một chỗ khác.

『Cái MV hôm qua ấy.』

“À~~ừ.”

『Tôi cũng xem rồi, cảm động muốn khóc luôn…』

“Tôi cũng vậy… Phải rồi, thật ra tôi gọi cho cậu cũng vì chuyện đó. Sau lần trước cậu tìm tớ tâm sự, tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng──tớ nghĩ ra được một cách rồi đấy!”

『Ồ, thật hả? Kể nghe xem nào.』

"Igarashi… cậu có ước mơ không?"

『Ước mơ á?』

"Ừ, tớ muốn biết cậu có mục tiêu nào không, giống như cách Chika toàn tâm toàn ý theo đuổi âm nhạc ấy. Biết đâu, nếu có một điều gì đó để phấn đấu, cậu sẽ dần dần thoát ra khỏi sự phụ thuộc vào Chika cũng nên?"

──Đó chính là kế hoạch mà tôi đã nghĩ ra.

Lúc ngâm mình trong bồn tắm, tôi cứ miên man suy nghĩ mãi, và cuối cùng đã nảy ra chiến lược để giúp Igarashi thoát khỏi “hội chứng phụ thuộc vào Chika”.

Tôi đặt tên cho nó là “Chiến dịch say mê một giấc mơ khác!”

Nói cách khác, là trả lại nguyên vẹn nỗi hụt hẫng mà Igarashi từng cảm nhận khi ở bên Chika.

Trước khi Chika mải mê với âm nhạc đến mức không còn dành thời gian cho bạn bè, thì chính Igarashi cũng nên biết cách đem thời gian của mình chia ra cho những điều khác, để tìm thấy niềm vui ở nơi khác.

Suy cho cùng──việc Igarashi phụ thuộc vào Chika, chẳng phải cũng bởi vì cô ấy quá thiếu những kênh để giải tỏa cảm xúc và năng lượng sao?

Nếu cô ấy tìm được điều gì đó mình thực sự muốn làm, tìm được một hướng đi để dồn tâm sức vào, thì chắc chắn mối quan hệ giữa hai người cũng sẽ đạt được sự cân bằng lành mạnh hơn.

『À~~nghe tớ nói này!』

Giọng của Igarashi bỗng trở nên phấn khích hẳn bên đầu dây bên kia.

『Tớ cũng từng nghĩ đến cách đó rồi! Muốn tìm cho mình một ước mơ, một điều gì đó thật sự muốn làm!』

“Ồ, ra vậy à... Nhưng mà đúng thật, đây là lối mòn quen thuộc rồi. Những lúc như thế này, mới chính là lúc phải tự mình mở ra một lối đi mới.”

『Đúng đó, với lại…』

Cô ấy thành thật nói:

『…Thật ra hồi còn sinh hoạt ở câu lạc bộ, tớ cũng từng rất ngưỡng mộ mọi người.』

"Ngưỡng mộ?"

『Cậu biết mà, ngoài tớ ra, ai cũng có mục tiêu hết đúng không? Sakamoto thì là thiên văn, Chika là âm nhạc, anh Rokuya cũng vì muốn chuẩn bị khởi nghiệp trong tương lai nên mới tham gia câu lạc bộ còn gì?』

Quả đúng là ngoài Igarashi ra, ai cũng có ước mơ riêng.

Nhà thiên văn học, nhạc sĩ, doanh nhân khởi nghiệp.

Mỗi người đều nghiêm túc tiến về phía trước, không ngừng hành động vì mục tiêu của bản thân.

Igarashi tuy cũng có một “mục tiêu” là tái thiết lập mối quan hệ mới với Chika, nhưng điều đó… có lẽ không thể gọi là một ước mơ thật sự.

『Cho nên──tớ cũng muốn tìm ra giấc mơ của chính mình. Một giấc mơ khiến tớ toàn tâm toàn ý theo đuổi, có thể dốc hết sức vì nó.』

"Vậy à…"

Thì ra cô ấy cũng từng nghĩ đến điều đó.

Thế nhưng cô chưa từng thể hiện ra, nên tôi hoàn toàn không hề hay biết.

"Vậy… cậu có nghĩ ra điều gì muốn làm chưa?"

『Có có có, mấy cái lận~~tớ không biết nên bắt đầu từ đâu luôn á…』

Lúc ấy, giọng của Igarashi pha chút dè dặt, như đang thăm dò.

『Nè Sakamoto… nếu tớ muốn làm thật, cậu đi cùng với tớ được không? Tớ tính thử làm nhiều thứ để tìm ra điều mình thích, nhưng đi một mình thì buồn lắm… cuối tuần cậu đi với tớ nha?』

"À à, ừm, tất nhiên rồi."

Tuy không thể thấy nét mặt tôi, nhưng tôi vẫn vô thức gật đầu khi áp sát điện thoại vào tai.

"Dù sao đây cũng là kế hoạch của tớ mà, tất nhiên là tớ sẽ đồng hành cùng cậu."

『Cảm ơn nha~~tại tớ ghét cái cảm giác lủi thủi một mình lắm!』

Đã dính vào chuyện này đến mức này rồi, giờ mà còn nói “về sau cậu tự lo đi” thì đúng là quá vô tình.

Tôi vốn đã xác định sẽ đồng hành cùng cô ấy tới cùng.

Chỉ là… nghĩ đến Chika, tôi vẫn thấy hơi có lỗi.

Chắc tôi sẽ phải báo trước với cô ấy một tiếng.

Dù không đến mức bị “giết chết”, nhưng khả năng cao là ăn một cú đấm thì cũng không tránh khỏi.

Cũng đành chịu thôi.

"…Tớ hỏi thật, cậu thật sự muốn tớ đi cùng chứ?"

Tôi đột nhiên tò mò, nên hỏi cô ấy.

"Sao không rủ mấy người bạn thân khác của cậu ấy? Mấy người bạn nữ sành điệu cùng nhóm với cậu ấy trong lớp ấy. Nếu cậu ngỏ lời chắc họ sẽ đi thôi, đi với họ vui hơn mà?"

Nhưng──

『Không, tớ muốn là cậu, Sakamoto.』

"Hả…"

『Tớ không cần mấy người bạn khác, tớ chỉ muốn cậu thôi.』

Lời cô ấy khiến tim tôi bỗng đánh một nhịp thật mạnh.

…Là sao cơ?

“Chỉ muốn cậu”──cách nói đó nghe thật… mơ hồ.

…Chẳng lẽ, chẳng lẽ Igarashi…

Trong lòng… thật sự có tình cảm với tôi sao?

Ngay khi tim tôi bắt đầu rung động vì suy nghĩ ấy, thì giọng nói đầy hào sảng của Igarashi lại vang lên:

『Vì nếu là cậu thì tớ có thể tùy tiện phớt lờ cũng được mà!』

"Ê! Ra là vì lý do đó hả?!"

『Chẳng hạn như thử rồi thấy chán thì cũng chẳng ngại gì với cậu cả! Vì có sao đâu!』

“Nói nghe tệ quá rồi đấy! Ít nhất cũng nên nói khéo hơn một chút chứ!”

Cũng có thể

nói là “vì lúc nào cũng có thể hẹn cậu ra ngoài” chẳng hạn!

Sao cứ phải cố tình châm chọc như thế chứ!

『──Tóm lại là...』

Cô ấy xem lời phản bác của tôi như gió thoảng bên tai.

Đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói hào hứng của Igarashi.

『Khoảng thời gian này mình sẽ thử thật nhiều hướng khác nhau, cậu phải theo sát mình đó, Sakamoto!』

“...Ừm, để tớ lo.”

Cô ấy đúng là chẳng bao giờ hành động theo lẽ thường. Tôi khẽ thở dài,

Nhưng rồi lại không nhịn được mà bật cười, cảm xúc trong lòng lúc trả lời cũng chẳng tệ đến thế.

Và thế là, chuyến hành trình truy tìm ước mơ của tôi và Igarashi chính thức bắt đầu──

“──Tèn~~ tèn~~! Cái này thế nào hả?”

“Ồ... không tệ đâu, tớ thấy rất hợp với cậu đấy!”

──Cuối tuần tuần sau.

Tôi và Igarashi đến Harajuku, một trong những khu thời trang nổi bật nhất thủ đô.

Hiện tại, chúng tôi đang có mặt tại một tiệm đồ cũ lâu đời.

Trong phòng thử đồ chất đầy quần áo ngổn ngang, cô mặc lần lượt những món đã chọn, để tôi ngắm nhìn cách phối.

“Cái áo phông phong cách rock này trông sẽ rất ăn ảnh đấy.”

Cô vừa kéo chiếc áo thun đang sơ vin trong quần jean ống rộng ra, vừa nói.

“Một người như mình mà mặc phong cách punk gai góc thế này, cảm giác khá thú vị ha.”

“À~~ đúng là thế thật. Cái kiểu đối lập đó có thể tạo hiệu ứng thị giác mạnh mẽ đấy!”

──Mình muốn trở thành một fashion influencer!

Đó là ước mơ đầu tiên mà Igarashi đề xuất.

Trước nay cô vốn đã yêu thích thời trang, thường xuyên theo dõi các fashionista trên Instagram để nghiên cứu cách phối đồ, luôn tìm kiếm cho mình một phong cách riêng.

“Nếu phải chọn một sở thích, thì mình cũng muốn trở thành người dẫn đầu xu hướng thời trang.” Có vẻ cô nghĩ vậy.

Ừm, quả thật rất hợp với cô. Tôi hoàn toàn hiểu được điều đó.

Vì vậy, để mua sắm trang phục phục vụ cho việc chụp hình, dạo gần đây chúng tôi thường xuyên đến Harajuku, như hôm nay, để tìm kiếm những bộ đồ vừa thời thượng vừa ăn ảnh.

…Tuy bản thân tôi không rành chút gì về thời trang, cũng chẳng rõ liệu có giúp ích được gì không, nhưng chắc ít nhất cũng có thể góp ý bằng cảm nhận thẳng thắn.

──Nhân tiện nói thêm…

Chuyện tôi sẽ thường xuyên ra ngoài với Igarashi, mấy hôm trước tôi cũng đã báo với Nito rồi.

“Đó, đó không phải là ngoại tình đâu đó nha!”

Trên đường cùng nhau về nhà, tôi ra sức giải thích với Nito – người đang xụ mặt không vui.

“Chuyện này… chuyện này có liên quan đến việc du hành thời gian nên mình không thể nói rõ được, nhưng vì tương lai của cả mình và Nito, nên mình nhất định phải làm vậy…”

Việc tôi cùng Igarashi tìm kiếm mục tiêu để giúp duy trì mối quan hệ giữa cô và Nito – phần đó, tôi lựa chọn giữ kín.

Vì như Nito từng nói trước đây, nếu kể hết ra cho người trong cuộc nghe thì chẳng khác nào làm trái lại mục đích ban đầu.

Dường như Nito cũng đã lờ mờ nhận ra điều tôi đang nghĩ.

“…Được rồi.”

Cậu ấy chu môi lên, xem như đồng ý.

“Không sao, cậu cứ đi đi. Nhưng bình thường thì phải đối xử tốt với tớ hơn đấy. Còn nữa, nếu cậu dám đụng vào cô ấy dù chỉ một ngón tay thôi, tớ sẽ giết cậu.”

“Một ngón tay thôi á!”

──Thế nên, tôi quyết định sẽ giữ khoảng cách hoàn toàn với Igarashi.

Khi đi mua sắm hôm nay, tôi luôn cẩn thận giữ ít nhất một mét giữa hai người.

Cô chẳng hề nhận ra nỗ lực của tôi, chỉ chăm chú vào việc ngắm nghía cách phối đồ của mình.

“Nhưng cái quần ống rộng kiểu này chắc vẫn nên mua đồ mới ở mấy cửa hàng bình dân thì hơn~~

Cô nhìn vào gương, quan sát từ mọi góc độ.

“Cảm giác đồ cũ quá nặng mùi thời gian thì cũng không ổn~~ phải phối hợp thật khéo với mấy món hiện đại…”

“…Tớ hơi bất ngờ đấy.”

Bỗng nhiên tôi buột miệng.

“Không ngờ cậu lại mặc cả đồ cũ hay đồ bình dân, chẳng hề có thành kiến với thương hiệu…”

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng cô chỉ mặc đồ hơi cao cấp một chút.

Dù chưa đến mức hàng hiệu xa xỉ, nhưng kiểu như đồ hơi mắc, đúng chuẩn gu mấy bạn trẻ sành điệu vẫn thích.

Chẳng phải những cô gái nổi tiếng trên Instagram đều mặc loại đồ như vậy sao…

“Không không không~~ đồ hiệu đắt lắm đó nha.”

Cô đáp với giọng điệu hết sức hiển nhiên.

“Hơn nữa, nhiều fashion influencer nổi tiếng cũng thường xuyên đăng bài phối đồ từ các thương hiệu bình dân đó, cả trên YouTube nữa. Biết đâu chừng đó mới là xu hướng chính ấy chứ.

Vậy nên mình muốn thêm vào yếu tố đồ cũ, rồi tự tạo ra phong cách riêng của mình.”

“Ồ~~ ra là vậy…”

Thì ra là thế, tôi chẳng biết gì cả.

Giờ đây, thay vì những bộ đồ đắt tiền, có lẽ mọi người lại ưa chuộng thời trang bình dân hơn.

Đối với người không biết cách ăn mặc như tôi, xu hướng như vậy lại càng đáng hoan nghênh.

“Ừm~~ cảm giác thường quá.”

Igarashi nhìn đống quần áo trong giỏ mua sắm rồi nhận xét.

“Dịp hiếm có mà, mình muốn thử điều gì đó mới mẻ hơn…”

Cô khẽ ngân lên một tiếng “ư ư ư~~ đầy suy tư, gương mặt lộ rõ vẻ trầm ngâm.

“…À phải rồi! Để cậu chọn nhé!”

“Ể, tớ á?”

“Ừ. Miễn là trong mức ba nghìn yên, cậu cứ thoải mái chọn, thấy món nào hợp mắt thì cứ lấy cho mình!”

“Ể~~ được thật hả? Nhưng tớ chẳng có chút gu thời trang nào đâu mà…”

“Mình biết. Nhưng nếu thêm vào outfit vài món đồ được chọn bởi một người như vậy, biết đâu lại mở ra một cánh cửa khác thì sao.”

“…Ừm~~ ra là thế.”

Cô ấy công nhận việc tôi không có gu ăn mặc một cách vô cùng tự nhiên… Thôi, dù sao cũng là sự thật.

Tôi sẽ giúp cô chọn vài món mà bản thân thấy đẹp vậy.

Tôi đảo mắt nhìn quanh. Quần jeans chắc là an toàn nhất.

“…Vậy thì, cái này đi.”

Tôi lấy một chiếc quần jeans phong cách wash nhẹ bên cạnh đưa cho Igarashi.

Đây là kiểu trung tính, form hơi rộng, so với những cái khác thì không có gì nổi bật.

Nhưng vì Igarashi dường như rất thích kiểu đồ rộng rãi thoải mái, chắc cái này cũng hợp với cô.

“Ồ… không ngờ cậu lại chọn cái đơn giản vậy nhỉ… Thôi kệ, thế cũng tốt!”

Cô gật đầu, bước về phía quầy tính tiền.

“Vậy là xong phần mua sắm rồi! Giờ thì mau về chụp hình thôi nào!”

Cô nói bằng giọng ngân nga như đang hát, hiếm khi nghe thấy giọng nói nào phát ra từ sâu trong lòng như vậy.

“──Đợi mình một chút nhé~~ còn mỗi phần tóc nữa thôi, mình muốn tạo kiểu cho hợp với trang phục.”

“Ừ~~ được thôi.”

Rồi──chúng tôi đến nhà Igarashi.

Tôi ngồi trên chiếc ghế trong phòng khách, chờ cô hoàn thiện bộ phối đồ cuối cùng trong ngày hôm nay.

Vì muốn “đánh sắt khi còn nóng”, cô có vẻ định lập tài khoản Instagram ngay trong hôm nay, phối đồ từ những món vừa mua rồi chụp ảnh đăng lên.

Tôi được nhờ giúp đỡ nên cũng chẳng mấy ngần ngại mà bước vào không gian riêng tư này.

Tình huống này… liệu có ổn không nhỉ?

Nito có chấp nhận được không? Hay là sẽ giết tôi thật?

…Tuy vậy…

“……”

Tôi đưa mắt nhìn quanh, không khỏi bất ngờ.

──Ngôi nhà này thật sự rất cũ.

Có khi tuổi đời đã lên tới khoảng năm mươi năm.

Igarashi đang sống trong một căn hộ mang vẻ trầm mặc, nghiêm cẩn như vậy.

Tuy bên trong được bày biện bởi những món nội thất và vật dụng mới, tổng thể không quá lỗi thời, nhưng thiết bị thì rõ ràng thuộc về hai thế hệ trước.

Nó hoàn toàn không ăn nhập với phong cách trẻ trung, tươi sáng của cô ấy.

Hơn nữa… nói vậy thì hơi thất lễ, nhưng không gian thật sự rất chật.

Có vẻ chỉ có hai phòng — một là phòng khách nơi tôi đang ngồi, và một là phòng riêng kiêm phòng ngủ của Igarashi.

Tôi cũng không thấy ai khác trong nhà. Có lẽ ba mẹ cô đã đi làm?

Nếu sống chung với bố mẹ trong không gian chật hẹp thế này, hẳn sinh hoạt sẽ cực kỳ vất vả…

“──Đợi lâu chưa~~

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Igarashi kéo cánh cửa trượt ra và bước vào.

“Phối với cái quần jeans cậu chọn, cuối cùng cũng ra được chút thần thái rồi.”

“…Ồồ, đúng thật đó! Hợp với cậu lắm luôn!”

Đúng như cô nói──Igarashi mặc chiếc quần jeans tôi chọn trông cực kỳ đẹp mắt.

Áo len hở vai, mũ bóng chày, cùng chiếc túi xách nhỏ thời thượng – những món tưởng chừng khó kết hợp với quần jeans – lại được cô phối hợp hoàn hảo.

Nếu là tôi, chắc chắn sẽ biến chúng thành một mớ hỗn độn.

Gu thẩm mỹ của cô quả nhiên là rất tốt…

“Hehe, tuyệt quá, vậy thì chụp luôn đi nào!”

“Ừ, để tớ lo.”

Chúng tôi trò chuyện vài câu rồi bắt đầu buổi chụp hình.

f646fac1-2a4b-4d34-bbc3-461e553c6b3d.jpg

Igarashi lấy chiếc rèm cửa kín làm nền, tạo đủ kiểu dáng.

Còn tôi thì cầm điện thoại chụp ở các góc cố tình không thấy rõ khuôn mặt.

Tổng thể bố cục là kiểu “dù lần này không định che toàn bộ gương mặt, nhưng vẫn muốn tránh lộ diện hoàn toàn”.

“…Xong rồi. Đại khái là như vậy, cậu thấy sao?”

“Ồồ, đẹp lắm luôn đó.”

Sau khi chụp vài kiểu, chúng tôi cùng nhau nhìn vào màn hình điện thoại.

“Vậy là hôm nay có thể đăng được bốn năm tấm rồi ha.”

“Ừ, chắc chọn ra được vài tấm ổn đấy.”

“Nhiều ảnh thế này, chắc cũng hợp để làm bài đăng đầu tiên cho tài khoản mới ha~~

Igarashi vừa nói, vừa lướt ngón tay qua màn hình điện thoại.

Sau khi xác nhận vài tấm hình…

"…Ê, Sakamoto, cậu đang làm cái tư thế gì thế?"

Igarashi chợt nhận ra có gì đó sai sai, quay sang nhìn tôi.

"Cố gắng đưa mặt sát lại gần thế kia… mà thân người lại giữ khoảng cách xa như vậy là sao…"

──Tư thế của tôi đúng là rất kỳ quặc.

Tôi đưa mặt lại gần điện thoại, chăm chú nhìn màn hình,

nhưng vì không thể để chạm vào cô ấy, nên tôi phải cố gắng hết sức vươn cổ ra,

còn người thì vẫn giữ khoảng cách an toàn.

"…À à, không có gì đâu! Đừng nghĩ lung tung! Chỉ là chuyện riêng của tớ thôi!"

Dĩ nhiên không thể nói thật: “Chạm vào cậu là tớ toi mạng mất.”

Tôi liền bật cười gượng để lấp liếm, rồi từ từ lùi người ra xa hơn.

"Kiểu… kéo giãn gân cốt ấy mà, ahaha!"

Nhưng cảm giác bất an vẫn không dứt.

Cứ có cảm giác chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ vô tình chạm vào cô ấy,

vì thế để cho chắc ăn──

"…Nếu cậu không thấy phiền, thì cũng thử tạo dáng giống tớ được không?"

"Có cho tiền cũng không làm!"

──Kết quả là, chuyện lớn xảy ra vào tối hôm đó.

──Sa, Sakamoto!

"Ơ, ừ! Có chuyện gì vậy?!"

Tầm gần nửa đêm, Igarashi đột ngột gọi cho tôi.

Vừa bắt máy, tôi đã bị âm lượng giọng cô ấy làm cho giật cả mình.

Tớ… tớ đăng ảnh lên rồi……

Igarashi nói bằng giọng mơ màng như đang nói mê trong giấc ngủ.

Sau khi lập tài khoản IG, tớ đã đăng mấy tấm hình chụp hôm nay lên……

"Ờ, ờ……"

Không ngờ lại thành ra thế này……

Tôi bảo cô ấy đưa tài khoản, rồi lập tức kiểm tra trên máy tính.

Tài khoản đó vừa mới được lập, đã đăng lên vài tấm hình──đúng là mấy tấm tôi chụp ban nãy.

Và──trong số đó, có một tấm Igarashi mặc chiếc quần jean tôi chọn…

"……Uwaa, bao nhiêu bình luận thế này?!"

──Cư dân mạng bắt đầu ồ ạt đổ về bình luận.

Tấm ảnh đó đã nhận được lượng comment khủng khiếp.

"Cái gì vậy trời? Sao giống như bị spam vậy…?"

Tôi sững người, vừa lo lắng vừa kiểm tra nội dung bình luận.

Rõ ràng là chúng tôi chẳng làm gì đáng bị chỉ trích cả…

Thế tại sao lại có nhiều người đổ xô vào bình luận như vậy…?

──Khoan đã, cái quần jean này không phải là hàng collab giới hạn của Cảnh vệ cấp R à?!

──Uwa, đúng thật luôn!

──Ở Nhật mà cũng có hàng này sao! Trời ơi, đúng là báu vật luôn rồi!

──Tất cả đều là những bình luận kiểu đó.    

Có vẻ như đa số đều đến từ giới yêu thời trang──cụ thể là những “fan cuồng đồ vintage”.

Xem ra… chiếc quần tôi chọn lại đúng ngay một món hàng siêu hiếm.

Họ hoàn toàn chẳng quan tâm tới phong cách phối đồ, mà chỉ đổ xô vào bàn tán xem chiếc quần đó hiếm tới cỡ nào. Và hơn nữa──

Cái tag da này chắc là từ những năm 50 rồi nhỉ……

Giá chắc cũng phải vài chục man quá……

50Moenet (tài khoản của Igarashi)! Có thể cho biết mua chiếc này ở đâu không ạ?!

Không đùa đấy chứ…? Vài chục man…?!

Chiếc quần jean mà Igarashi đang mặc… lại đắt đến thế sao…?

……Sợ thật đấy.

Ở đầu dây bên kia, Igarashi thì thầm.

Cảm giác bị bao nhiêu người vây quanh… áp lực kinh khủng……

"Tớ cũng vậy……"

Nên là…… chắc tớ xóa tài khoản thôi.

"O, OK……"

Áp lực toát ra từ những dòng bình luận thực sự quá sức tưởng tượng.

Còn có cảm giác… sắp bị lôi thông tin cá nhân ra soi mói vậy…

Và thế là, Igarashi lặng lẽ xóa tài khoản,

kế hoạch “trở thành influencer thời trang!” của cô ấy cũng chính thức khép lại tại đây──

──Igarashi và anh Rokuyou.

Hai người trước mắt tôi… khoanh tay trước ngực, đối mặt nhau như thể đang chuẩn bị giao chiến.

Là thứ Bảy tuần sau sau vụ việc trên Instagram.

Tôi cùng Igarashi đến nhà anh Rokuyou, giờ đang ở trong gian bếp.

Cả hai đều mặc đồ nấu ăn, khí thế bừng bừng như thể chỉ cần một ánh mắt chạm nhau là lửa sẽ bốc lên.

Còn tôi, người bị kéo đến đây với vai trò “trọng tài”… bị bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở này làm cho nuốt nước bọt liên tục.

Cái khí thế này…!

Chỉ là người đứng ngoài thôi mà tôi cũng thấy sắp bị cuốn vào rồi…!

Biết đâu đấy… hôm nay tôi sẽ được chứng kiến một trận chiến tuyệt đỉnh!

Có thể sẽ là một cuộc đối đầu ẩm thực vượt ngoài sức tưởng tượng…!

“Vậy thì…”

Tôi lên tiếng mở đầu, liếc nhìn khuôn mặt hai người họ──

“Trận chiến nấu ăn giữa Igarashi và anh Rokuyou… chính thức bắt đầu!”

Tôi lớn tiếng tuyên bố mở màn!

Ngay lập tức──Igarashi và anh Rokuyou cùng lúc bắt tay vào chuẩn bị!

Igarashi bắt đầu sơ chế cà rốt, ngó sen và củ cải trắng.

Còn anh Rokuyou thì cẩn thận cân đo từng loại gia vị──

──Sự việc bắt đầu từ tuần trước.

“Tiếp theo mình muốn thử học nấu ăn nữa~~

Một buổi chiều trước khi Nito đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ, Igarashi lẩm bẩm như thế.

“Mình rất thích nấu ăn, sau thời trang, mình muốn thử xem liệu có thể tiến xa trên con đường ẩm thực không……”

“À~~nghe hay đó.”

Tôi thật lòng thấy đó là một ý tưởng tuyệt vời.

Đối với học sinh cấp ba, đây là một lĩnh vực dễ tiếp cận. So với Instagram, ít rủi ro hơn và thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến nghề nghiệp tương lai. Và hình như cô ấy cũng không có ý định đăng tải kết quả lên mạng như lần trước, nên khả năng bị chú ý quá mức là rất thấp.

Xét như một điểm khởi đầu cho ước mơ, điều này thật sự rất ổn.

“Vậy cuối tuần nấu gì đó thử nha?”

“Ừ, cuối tuần mình thử xem~~

“OK. Nhưng phải xem siêu thị có khuyến mãi gì nữa.”

Khi hai đứa đang nói chuyện rôm rả như vậy──

“…Ồ, nghe có vẻ thú vị đó.”

Người chen vào──là anh Rokuyou.

Có vẻ anh ấy đã lắng nghe từ đầu, rồi nghiêng người tới hỏi:

“Ơ kìa, Igarashi với cậu Sakamoto định cùng nhau nấu ăn đấy à?”

“À, đúng vậy……”

Tôi gật đầu, anh Rokuyou liền nở nụ cười khó hiểu có phần hứng thú.

“Được nha, từ lúc nào hai người thân nhau dữ vậy?”

“À~~dạo này em đang tìm thứ mình muốn làm, nên nhờ Sakamoto giúp đỡ.”

Igarashi giải thích mọi chuyện như thế.

“Lâu lâu em nhờ cậu ấy đi cùng như thế này.”

“Ra là vậy……”

Anh Rokuyou khoanh tay gật đầu.

Sau đó, không biết vô tình hay cố ý, anh nở một nụ cười đầy tự tin và kiêu ngạo.

“…Thật ra, anh cũng khá tự tin về khoản nấu ăn đó. Thỉnh thoảng cũng mời bạn bè nếm thử, ai cũng khen là ‘ngon đến mức có thể mở tiệm được’.”

“Oa~~! Thật ạ?!”

Tôi vô thức bật giọng.

“Anh Rokuyou biết nấu ăn à……”

Cặp đôi này thật khiến người ta bất ngờ.

Nhưng… nghe anh ấy nói vậy thì lại thấy cũng hợp lý. Cảm giác anh Rokuyou luôn có nguyên tắc riêng trong mọi chuyện, chắc cũng thường làm những món công phu, phức tạp…

“…Em cũng muốn ăn thử đồ anh Rokuyou nấu~~

Ý nghĩ thoáng qua ấy khiến tôi bật thốt.

“Ồ, vậy cuối tuần qua nhà anh ăn thử không?”

Anh Rokuyou nghiêng người lại gần, nói như thể tiện miệng:

“Anh đang tính làm cà ri gia vị đó.”

“Cà ri gia vị! Em đã muốn ăn thử từ lâu rồi! Nhất định phải đi──”

“──Khoan đã, khoan đã, đợi chút đã, Sakamoto!”

──Igarashi vội chen ngang.

Thấy tôi như bị dắt mũi bởi cơn đói, cô ấy bèn lên tiếng mắng ‘yêu’.

“Cuối tuần cậu chẳng phải đã hứa đi nấu ăn với mình rồi sao! Sao giờ lại thành ra thế này?!”

“Ể? Ờ, nhưng mà… tớ có thể đi gặp anh Rokuyou vào thứ Bảy, rồi Chủ nhật đến chỗ cậu mà……”

“Tớ không thích như vậy đâu! Cảm giác như bị đem ra so sánh, tớ ghét lắm!”

…À à, ra là vậy.

Ờ thì, tôi không có ý so sánh đâu, nhưng cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu sao?

…Thế nhưng, khi thử tưởng tượng, tôi lại thấy hơi áy náy với Igarashi.

Sau khi đã được nếm qua món ăn đầy tâm huyết của anh Rokuyou, nếu giờ lại ăn món cô ấy nấu… hẳn là cũng khó mà đặt tay vào bếp.

Dẫu vậy, xét cho cùng, người chủ động hẹn tôi trước vẫn là Igarashi—nên tôi muốn ưu tiên cô hơn mới phải…

“…Ồ, sợ rồi hả?”

──Không hiểu vì sao…

Rokuyouu-senpai quay sang Igarashi, buông lời đầy khiêu khích.

“Moene, em sợ rằng tay nghề nấu ăn của mình thua anh nên không dám thi phải không?”

Giọng nói ấy rõ ràng mang theo ý thách thức…

Cả nét mặt cũng vậy—khoé môi nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng, anh nhìn Igarashi bằng ánh mắt nửa đùa nửa thật…

…Cái người này là sao vậy chứ! Bình thường rõ ràng đâu có kiểu hiếu thắng thế này!

Hay là giống mấy người hễ ngồi lên vô lăng là thay đổi tính nết?

Hoặc là, chỉ cần nói đến chuyện mình thích là bỗng nhiên trở nên trẻ con?

Và rồi, Igarashi cũng…

“Ai, ai sợ chứ! Với lại, em làm sao có thể thua Rokuyou-senpai được cơ chứ!”

“Vậy thì thi đi! Đến nhà anh, tổ chức một trận đối đầu nấu nướng!”

“Được thôi! Hợp ý em lắm!”

──Và thế là, chúng tôi hẹn sáng thứ Bảy sẽ gặp nhau tại nhà anh Rokuyou.

Cuộc thi nấu ăn giữa hai người chính thức bắt đầu──

“──Ồồ, cả hai bên đều đã bước vào giai đoạn hoàn thiện rồi nhỉ.”

Sau một khoảng thời gian từ lúc bắt đầu nấu.

Trong bếp bắt đầu lan tỏa mùi thơm của hai món ăn khác nhau.

Rokuyou-senpai đang chuẩn bị món cà ri cay như từng nhắc đến trước đó.

Món này tôi cũng từng thử làm một lần, nhưng nhìn cách anh ấy thao tác thì rõ ràng là rất thành thạo.

Hương thơm từ các loại gia vị phương xa tràn ngập không gian, khơi dậy cơn thèm ăn đến mức tôi chỉ muốn nhào vào ngay…

Còn Igarashi thì──bất ngờ là, trước khi đến đây cô vẫn chưa định sẵn món sẽ nấu. Trái lại, cô còn…

“──Em có thể dùng nguyên liệu trong tủ lạnh nhà Rokuyou-senpai để nấu được không?”

Cô chủ động xác nhận điều đó từ trước.

“Em muốn thử làm món ăn chỉ từ những nguyên liệu có sẵn trong bếp.”

Rokuyou-senpai dĩ nhiên đồng ý.

Hiện tại, cô đang dùng rau củ trong tủ lạnh và các loại gia vị sẵn có để nấu một món hầm.

…Ổn chứ?

Một bên là món cà ri nồng đượm hương vị đặc trưng, còn cô lại dùng món đơn giản như món hầm để đối đầu sao?

Hơn nữa, Igarashi không dùng loại tạp dề thông thường, mà khoác lên mình một chiếc tạp dề tay dài kiểu truyền thống mang từ nhà đến.

Thoạt nhìn trông chẳng khác gì một bà nội trợ thực thụ…

005f7577-4a80-4300-8714-344bdc507395.jpg

“…Mà này…”

Sau khi quan sát tình hình bếp núc của hai người, tôi đảo mắt nhìn quanh.

“Một lần nữa phải công nhận… Rokuyou-senpai đúng là cậu ấm.”

──Rộng quá thể.

Căn bếp này đủ rộng để hai học sinh cấp ba cùng nấu mà vẫn thoải mái.

Có đến hai khu vực bồn rửa, và tận năm bếp ga.

Cảm giác như đây là một căn bếp tiêu chuẩn của đầu bếp chuyên nghiệp vậy—và cũng chính là sàn đấu của cuộc thi hôm nay.

──Nhưng thực ra, ngay từ khi bước chân vào ngôi nhà này, tôi đã có cảm giác đó rồi.

Một căn nhà kiểu Tây hiện đại nằm gọn trong khu dân cư yên tĩnh, mới tinh, thiết kế rất có gu, diện tích cũng vượt trội—ước chừng phải gấp rưỡi mấy căn nhà bình thường quanh đây.

Đây chính là nơi Rokuyou-senpai sống—ngôi nhà họ Rokuyou.

…Tôi nhớ anh từng nói, ba mẹ là chủ một công ty mạng quy mô nhỏ.

Giàu thật đấy. Đúng là từ không gian sống thôi đã thấy khác biệt một trời một vực…

“──Xong rồi nè!”

“──Hoàn thành.”

Khi tôi còn đang trầm trồ ngưỡng mộ, thì cả hai món ăn cũng đã nấu xong.

Cả hai người đều bày món của mình lên đĩa, đặt lên bàn.

──Món của Rokuyou-senpai là cà ri gia vị đậm đà.

──Món của Igarashi là chikuzen-ni (một món hầm với thịt gà và các loại rau củ), cùng với củ cải trắng kho.

Mỗi món đều được chia thành ba phần──

“Vậy… đến phần nếm thử rồi nhé.”

Tôi nói, và cả hai người cũng gật đầu thật dứt khoát.

“…Tuy tớ là giám khảo…”

Sau khi cả ba đã ngồi vào bàn ăn, tôi lên tiếng với vai trò trọng tài:

“Nhưng tớ không muốn chỉ dựa vào ý kiến cá nhân để phán xét. Nên mong hai cậu cũng thử món của đối phương, rồi tự cảm nhận ưu khuyết điểm mà quyết định kết quả.”

“OK~~

“Được.”

“Vậy thì bắt đầu với cà ri của Rokuyou-senpai nhé. Mời cả nhà!”

“Mời!”

Nói rồi, cả ba cùng nếm một muỗng cà ri.

Khoảnh khắc tiếp theo──

“──Ngon quá!”

Hương vị lan tỏa khắp khoang miệng khiến tôi không kiềm được mà bật thốt.

“Uwaa, mùi thơm đậm thật đấy... Đây chính là cà ri gia vị sao…”

So với mấy món cà ri bán sẵn ngoài siêu thị thì đúng là khác nhau một trời một vực.

Nhiều loại gia vị hỗ trợ lẫn nhau, mùi hương tuy phức tạp nhưng lại thanh thoát, xuyên suốt qua từng hơi thở.

Gia vị nêm nếm có lẽ chỉ đơn giản là muối, vậy mà chính nhờ lớp hương tinh tế ấy, vị ngon đã được nâng tầm lên hai ba bậc.

“Ngon lắm phải không?”

Rokuyou-senpai lên tiếng với gương mặt đầy kiêu hãnh.

“Anh đã thử đủ kiểu phối gia vị mới tìm ra được vị này. Dù tốn rất nhiều thời gian, nhưng cuối cùng cũng tạo ra món cà ri mà bạn bè người thân đều khen ngợi hết lời. Phải nói là──đây chính là…”

Nói đến đó, anh nở một nụ cười cực kỳ mãn nguyện:

“──Món cà ri bất bại do anh tự sáng tạo!”

Thì ra là vậy… Tôi hoàn toàn bị thuyết phục.

Tỉ lệ của từng loại gia vị được cân đo vô cùng chuẩn xác, tạo nên một sự cân bằng gần như hoàn hảo.

Món ăn này không thể là thứ bỗng dưng nghĩ ra, mà là kết quả của vô số lần thử nghiệm, điều chỉnh.

Còn Igarashi, người từ nãy đến giờ không ngừng đưa thìa lên miệng──

“Thật sự... rất ngon…”

Cô tròn mắt ngạc nhiên.

…Có lẽ, trận đấu này đã ngã ngũ rồi.

Có khi chưa cần thử món của Igarashi, người ta cũng đã chọn được người chiến thắng…

“…Vậy thì thử món của Igarashi nhé. Chikuzen-ni với củ cải kho.”

Đến lượt Igarashi.

Chúng tôi đưa mắt nhìn về phía những món ăn mộc mạc, không chút phô trương kia.

“Vậy mời mọi người cùng ăn.”

“Mời mọi người.”

Sau khi cả hai lên tiếng, tôi thử trước món chikuzen-ni.

Từ tốn thưởng thức, rồi tiếp theo là củ cải kho chan sốt miso.

──Ban đầu, tôi không cảm nhận được ấn tượng gì đặc biệt.

Không có mùi hương phong phú, tầng tầng lớp lớp như cà ri gia vị, cũng chẳng có hương liệu gì gây chú ý.

Thế nhưng──

“…Ơ, ngon thật.”

Chẳng hay từ khi nào, tôi đã buột miệng thì thầm.

“Chikuzen-ni và củ cải kho... lại có thể ngon thế này sao…”

──Tôi cảm thấy ngon từ tận đáy lòng.

Cả hai món đúng là đơn giản đến mức suýt bị xem nhẹ.

Không có hương thơm mạnh, không có kỹ thuật cầu kỳ.

Nhưng──từng món đều được nêm nếm cực kỳ khéo léo.

Miso, mirin và nước tương cân bằng hoàn hảo, tạo nên một hương vị nhẹ nhàng, ấm áp, khiến lòng người dịu lại.

Dù là đang trong một cuộc thi, tâm trạng tôi cũng nhẹ bẫng đi nhiều.

“Uwaa... món này thật sự rất ngon.”

Ngay cả Rokuyou-senpai khi vừa chạm đũa cũng không kìm được lời khen.

“Là kiểu món mà người ta muốn ăn mỗi ngày…”

Quả thật, tôi cũng có cảm giác ấy.

Nếu món cà ri của Rokuyou-senpai là “món đặc biệt cho dịp cuối tuần”, thì món của Igarashi là “bữa cơm gia đình được chăm chút mỗi ngày” – hai phong cách đối lập hoàn toàn.

Cảm giác như đang xem một trận chiến giữa hai trường phái võ thuật khác nhau vậy.

Hương vị như thế này... tuyệt đối không thể đạt được bằng kiểu luyện cấp tốc.

Không biết trong bao nhiêu năm qua, Igarashi đã dành bao nhiêu thời gian cho những món ăn này──

Rồi sau đó──cả ba người đều đã ăn xong món của cả hai phía.

“Chuyện này… thật sự khó mà phân định thắng thua.”

Một cuộc tranh tài ẩm thực ở tầm cao thế này khiến tôi chỉ biết ôm đầu suy nghĩ.

“Cà ri của anh Rokuyou-senpai mang một phong vị độc đáo, khiến người ta không khỏi thấy hào hứng khi ăn. Còn món ăn của Igarashi lại là hương vị dịu dàng có thể đồng hành suốt một đời. Biết nghiêng về bên nào cho phải đây…”

Tôi thực sự không thể quyết định được bên nào hơn.

Cả hai đều rất ngon, tuy phong cách khác biệt nhưng đều là món ăn xuất sắc.

Gần như có thể gọi là hòa cũng không sai.

Hai người đã tạo ra những món ngon đến mức không nỡ phân cao thấp—có lẽ cố tình so kè mới là điều vô nghĩa…

Nhưng──

“…Không. Là Moene thắng rồi.”

Người phá vỡ bầu không khí im lặng──chính là Rokuyou-senpai.

“Anh thua rồi. Thua hoàn toàn…”

“…Ể, thật sao?”

Tiến triển quá bất ngờ khiến tôi nghiêng đầu bối rối.

“Thật lòng mà nói, em thấy hai bên ngang ngửa nhau mà…”

“...Lượng tâm sức bỏ ra khác nhau.”

Rokuyou-senpai nhìn hai chiếc đĩa rỗng từng đựng món chikuzen-nicủ cải kho, rồi nói tiếp:

“So với món cà ri nặng dầu và đậm vị của anh... món của Moene có dinh dưỡng rất cân bằng. Nhất là sau khi lên cấp ba, khẩu phần rau của tụi mình dễ bị thiếu hụt, đúng không? Món của Moene hoàn toàn bù đắp được điều đó.”

“…Thì ra là vậy.”

“Với lại, đó còn là những món có thể dễ dàng tái hiện trong cuộc sống hằng ngày.”

Anh nói tiếp:

“Còn món của anh, rốt cuộc cũng chỉ là món nấu vì sở thích. Là kiểu món mà người không hay vào bếp, thỉnh thoảng làm cho vui. Anh không cho rằng vậy là tệ, cũng không thấy thua kém món gia đình, nhưng... vẫn có sự khác biệt.”

Nói đến đó, Rokuyou-senpai mỉm cười nhẹ:

“Cà ri hôm nay, riêng tiền nguyên liệu đã tốn hết bốn nghìn yên.”

“Ể! Đắt quá vậy!”

Thật không đó!? Bốn nghìn yên!?

Dù là cho ba phần ăn, thì với món ăn gia đình cũng quá xa xỉ rồi!

“Ngược lại, Moene chỉ dùng nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh, chi phí bằng không. Thật sự rất đáng nể.”

“...Rokuyou-senpai.”

Igarashi nhìn anh với đôi mắt long lanh như sắp khóc.

“Anh nói đúng lắm… Ở nhà em là người lo việc bếp núc, nên vẫn thường tận dụng nguyên liệu còn lại trong ngày hoặc đồ khuyến mãi ở siêu thị. Đồng thời cũng cố cân đối dinh dưỡng nữa…”

“Thấy chưa. Nhìn bề ngoài thì có thể hai bên cân tài cân sức, nhưng… cái tâm sức đặt vào đằng sau lại khác nhau rất xa. Nếu xét với tư cách đầu bếp, Moene giỏi hơn anh. Nên là──”

Rokuyou-senpai nhìn thẳng vào Igarashi, nở nụ cười sáng lạn:

“Moene──em thắng rồi.”

Anh nói với giọng điệu đầy khen ngợi:

“Món ăn thực tế của em đã vượt qua món ăn vì sở thích của anh. Ừm… anh thua tâm phục khẩu phục!”

“...Em cảm ơn anh nhiều lắm!”

Igarashi nghẹn ngào nói, mắt ánh lên niềm xúc động:

“Được người khác thấu hiểu sự tận tâm của mình, thật sự em rất vui. Cà ri của anh cũng ngon lắm mà…”

Sau khi cuộc thi kết thúc, hai người nhìn nhau đầy trân trọng.

Là trọng tài, tôi cũng chỉ biết gật đầu liên tục.

Như vậy──cuộc thi nấu ăn khép lại với chiến thắng thuộc về Igarashi──

──Tất cả đều tưởng như thế.

“...Hửm?”

Tôi bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.

Một món là sản phẩm của sở thích nấu ăn, một món là thực tế cuộc sống thường ngày.

Cả hai đều xuất sắc.

Tuy nhiên, trong bầu không khí vui vẻ sau cuộc thi, có một điều quan trọng bị mọi người lãng quên…

“…Igarashi, cậu không phải đang đi tìm ước mơ sao?”

Tôi bật thốt thành lời.

“Cậu đã nói muốn tìm một sở thích mới, để không còn lệ thuộc vào Nito nữa mà…”

Nếu vậy──những món ăn hôm nay có đúng với mục tiêu ban đầu không…?

Đây là điều cô vẫn làm hằng ngày, và quả thực cô cũng rất thích việc ấy.

Nhưng nấu ăn bằng nguyên liệu có sẵn, làm những món quen thuộc như mọi khi…

Cái này gọi là thói quen sinh hoạt, chứ không phải là sở thích mới đúng không…?

Cả căn phòng chìm vào im lặng.

Rồi Igarashi──

“…À, nghe vậy thì…”

Cô như vừa bừng tỉnh, thốt lên bằng giọng ngờ nghệch không thể tin nổi:

“…Hình như chẳng thay thế được Chika thật rồi.”

“──Tiến lên nào, Sakamoto!”

“Bắn luôn đi!”

“Aaaaa, biết rồi mà!”

Nghe tiếng mọi người hò hét, tôi chạy trên sân và lấy hết quyết tâm.

Toàn bộ sự tập trung dồn xuống chân phải──

“──Haaah!”

Tôi sút mạnh quả bóng đang lăn về phía mình──

──Ngoại trừ những tiết thể dục ở trường, lần cuối cùng tôi vận động nghiêm túc là bao giờ nhỉ?

Là hồi tiểu học chơi dodgeball giờ nghỉ trưa?

Hay là khi cùng tụi bạn chơi bóng chày ở công viên?

Không rõ là do quá lâu không vận động, hay do thần kinh vận động tôi vốn tệ không cứu nổi…

“Aaaaa~~!”

Bóng bay lệch hoàn toàn khỏi hướng khung thành.

Nhìn quỹ đạo đó, cầu thủ đối phương cười phá lên:

“Ahaha! Home run đẹp đấy!”

“Mạnh ghê cơ~~

Aaaa, tiêu rồi, tôi làm hỏng hết rồi…!

Cuối cùng cũng có cơ hội để tỏa sáng, vậy mà tôi lại đá quả bóng ra ngoài như thế này!

Phát sút ấy khiến tôi xấu hổ tới mức chỉ muốn độn thổ.

“Không sao đâu, sút tốt lắm!”

“Tiếc ghê~~

“Nhìn cậu linh hoạt hẳn đấy chứ!”

Nhưng từ phía sau, các đồng đội cùng đội lại lên tiếng cổ vũ đầy dịu dàng…

Không thể nào… Mọi người lại dễ tha thứ cho người sút trượt thế này sao?

Thậm chí còn khen tôi hết lời? Dù tôi chỉ mới đá quả bóng thôi mà…

Đứng giữa sân, Igarashi đang nhìn tôi.

Cô cũng thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, nhưng vẫn nở một nụ cười rạng rỡ không gì sánh bằng.

“──Muốn thử chơi bóng đá năm người không?”

Sau khi cuộc thi nấu ăn kết thúc, người đưa ra lời đề nghị đó──

là Rokuyou-senpai, lúc ấy đang rửa chén.

“Em đang tìm một điều gì đó để toàn tâm toàn ý theo đuổi đúng không? Thật ra, bạn anh vừa lập một đội bóng đá năm người nam nữ phối hợp, trước giờ vẫn rủ anh tham gia. Cuối tuần tụi nó thường mượn sân ở công viên thể thao để chơi, em muốn thử không?”

“Ừm~~... bóng đá năm người à...”

Igarashi – lúc này đang lau bàn – thoáng chút lưỡng lự trước lời mời bất ngờ.

“Em không rành môn này lắm, hình như là chơi trên sân nhỏ hơn sân bóng thường đúng không?”

“Đúng vậy. Khung thành và trái bóng cũng nhỏ hơn, luật chơi thì hơi khác chút. Không có việt vị, ném biên cũng đổi thành đá biên, số người cũng ít hơn. Nhưng khác biệt không lớn đâu, chơi rồi sẽ thấy vui ngay thôi.”

“Ra vậy... Em không giỏi thể thao lắm, lại còn là đội nam nữ lẫn lộn nữa, nghe hơi lo...…”

“À à, không sao đâu. Tuy họ cũng có nói là sau này muốn tham gia giải đấu, nhưng giờ ai cũng gần như người mới cả. Ngoài Moene ra còn vài bạn gái khác, nên em không cần lo lắng. Với lại luật chơi cũng ưu tiên nữ, như bàn thắng của nữ sẽ tính ba điểm, cấm va chạm hoặc kèm sát với nữ.”

“Ồ~~ có cả luật như vậy nữa à…”

Tôi cũng chưa từng nghe đến chuyện đó…

Mấy môn như bóng đá lúc nào cũng mang lại cảm giác "khó chơi", kiểu như chỉ dành cho mấy anh cool boy trong lớp.

Mà đã là họ thì đá cũng toàn là nghiêm túc hẳn hoi, người mới không thể nào chen chân tận hưởng được.

Nhưng mà──

“Nghe cũng thú vị thật đấy…”

Lần hiếm hoi tôi thấy hứng thú với điều Rokuyou-senpai nói.

“Thì ra bóng đá năm người là như vậy…”

Tôi từng nghĩ, nếu có giải bóng đá vui vui dành riêng cho dân otaku thì chắc sẽ thú vị lắm.

Dù biết bạn của Rokuyou-senpai không thể nào là dân otaku, nhưng nếu có đội nào sẵn sàng đón một đứa như tôi, thì đúng là tôi cũng thấy hứng thú.

“À, vậy Sakamoto cũng chơi cùng luôn nhé?”

Rokuyou-senpai nhìn tôi với ánh mắt đầy hào hứng:

“Thành viên đội còn trống nhiều hơn một chỗ mà.”

“Ể, thôi thôi thôi!”

Không ngờ đề tài lại bất ngờ nhắm vào mình, tôi không kìm được phải lớn tiếng phản đối:

“Em thì miễn đi! Thật sự là em không biết chơi thể thao gì đâu... Đừng lo cho em, Igarashi mới là nhân vật chính mà!”

“Ể~~ ừm~~ tớ…”

Igarashi cúi đầu xuống, đắn đo một chút rồi ngẩng lên──không hiểu sao lại nhìn tôi:

“Nếu Sakamoto tham gia... thì tớ cũng muốn thử xem sao.”

“…Tớ á?”

“Ừ. Một mình là người mới thì thấy bất an lắm. Nếu có người cùng bắt đầu với tớ, thì tớ cũng muốn thử một lần.”

“Cái gì~~…”

“Vậy đi nha, Sakamoto, cậu thấy sao?”

Rokuyou-senpai lại một lần nữa hỏi ý tôi, chẳng hiểu sao lại cười tươi như vậy.

“Moene đã nói thế rồi, mà có hai người bạn cùng tham gia thì anh cũng vui.”

──Anh ấy đã nói vậy rồi, tôi không còn cách nào từ chối.

Mà thật lòng thì, khi nghe Rokuyou-senpai gọi tôi là "bạn", tôi cũng thấy rất ấm lòng──

“Vậy... thử xem sao vậy.”

Thế là tôi quyết định tham gia, bước chân vào thế giới bóng đá năm người mà tôi chưa từng dấn thân──

“──Aiya~~Moene giỏi quá trời luôn!”

“Đúng đó, di chuyển linh hoạt ghê, không giống lần đầu chơi bóng chút nào!”

Sau khi kết thúc trận đấu nhỏ sau buổi luyện tập, chúng tôi cùng các thành viên trong đội thu dọn sân bãi rồi chuyển sang ngồi trò chuyện rôm rả.

“Ể~~ Thật vậy sao!”

Igarashi vừa lau mồ hôi, gương mặt ửng hồng rạng rỡ nở nụ cười rực rỡ như hoa nở.

 “Cảm giác như chỉ toàn chạy lung tung khắp nơi à ... chả biết có giúp gì được không?”

“Có có chứ!”

“Ngay trận đầu mà đã ghi bàn đó, làm cả bọn hết hồn luôn!”

──Phải nói là cô ấy tỏa sáng rực rỡ.

8

Ban đầu, cô ấy chơi ở vị trí “Ala”── chính là tiền vệ trong bóng đá.

Đến hiệp sau, Igarashi chuyển sang vị trí tương đương với tiền đạo – gọi là “Pivo”, và thể hiện cực kỳ xuất sắc đến nỗi chẳng ai nghĩ đó là lần đầu cô thử sức.

Tuy ban đầu còn loay hoay vì chưa quen thuộc với môn thể thao này, nhưng có lẽ từ giữa trận, cô đã dần bắt nhịp được cách chơi.

Với tôi mà nói, nhìn từ ngoài cũng thấy động tác của cô càng lúc càng thuần thục, thậm chí còn ghi bàn thắng vào cuối trận.

“Cậu cũng tuyệt lắm đó, Sakamoto!”

“Sao nào, vui không?”

“Ừm… vui hơn em tưởng nhiều đấy…”

Những người khác cũng lần lượt bắt chuyện với tôi.

Xem ra đội bóng này toàn là người tốt, hoàn toàn không phải kiểu “E-type” kiêu ngạo như tôi từng lo.

Dù chúng tôi ít tuổi hơn, lại là người mới, nhưng họ vẫn đối xử bình đẳng và cởi mở.

Nhưng ngôi sao mới thật sự của hôm nay──là Igarashi.

“À này, Igarashi.”

Một nam sinh viên – theo tôi nhớ là đội trưởng của đội – bắt chuyện với cô từ phía bên kia.

Tôi nhớ anh ta tên là… Mitsuya thì phải.

“Nếu em có hứng thú, hãy gia nhập đội bọn anh nhé. Tụi anh muốn tiếp tục chơi bóng với em sau này nữa.”

“Ể! Thật vậy sao? Em rất vui, nhưng… phải làm sao đây…”

“Đương nhiên anh không yêu cầu em phải quyết định ngay đâu.”

Mitsuya mỉm cười nhẹ nhàng.

Khuôn mặt sáng sủa hiện lên vẻ hiền hậu, trông anh như người xuất thân trong gia đình có giáo dục.

“Cứ suy nghĩ kỹ rồi hãy nói với anh nếu em muốn tham gia. À, tiện đây… cho anh xin cách liên lạc nhé, phòng khi cần trao đổi gì đó──”

──Tôi chợt bừng tỉnh.

Igarashi vừa được xin thông tin liên lạc.

Mà lại là một anh sinh viên đại học vừa điển trai vừa thân thiện…

“Vậy em gửi LINE ID cho anh nhé…”

“OK, để anh quét mã QR…”

Wa~~!

Hai người trông "rất chuyên nghiệp" này, đến việc trao đổi liên lạc cũng quá đỗi tự nhiên và mượt mà…

Còn tôi, nếu mà xin LINE của con gái thì chắc phải gồng hết sức, kiểu như:

“Xin… xin lỗi… c-có thể… cho tớ LINE… được không…?”

“Ồ~~ Mitsuya tăm tia Igarashi rồi đấy.”

Rokuyou-senpai đứng một bên, nhìn hai người họ mà nói.

“Tên đó hình như thực sự có cảm tình với Igarashi đấy.”

Nhân tiện, hôm nay anh ấy cũng tham gia thi đấu.

Anh bắt gôn cho đội, vị trí gọi là “Goleiro” trong bóng đá năm người, và thật sự là “thần hộ mệnh”, chặn sạch cú sút từ đội đối phương.

“…Ồ~~ là vậy à?”

Tôi cứ tưởng Mitsuya vốn đã là người khéo léo như thế rồi,

nhưng vẻ mặt đầy bất ngờ của Rokuyou-senpai lại cho tôi thấy điều khác.

“Đúng vậy. Đây là lần đầu tiên anh thấy tên đó chủ động mời con gái vào đội như thế.”

“Ra vậy à…”

Ôi trời… nếu là vậy, chắc Mitsuya thật sự thích Igarashi rồi.

Mà đúng thôi, kỹ năng chơi bóng của cô ấy thật sự không tệ chút nào.

Ngay cả không xét đến điều đó, nhìn một cách khách quan, cô cũng là một cô gái đáng yêu.

Và rồi──tôi chợt nhớ ra một điều.

Khi cùng lập danh sách những “giấc mơ” với Igarashi, cô từng vô tình nói thế này:

“──Tớ cũng muốn có bạn trai~~

“──Vì Chika có bạn trai rồi, tớ cũng muốn yêu thử xem~~

*

“──Dạo này cậu chơi vui vẻ nhỉ…”

Nito──chu môi đầy bất mãn.

“Dạo này cậu với Moene, rồi cả Rokuyou-senpai nữa, chơi với nhau vui vẻ ghê. Còn mỗi tớ là bị bỏ rơi…”

Trên con đường quen thuộc đi về nhà.

Chúng tôi vừa băng qua một con đường lớn, tiến vào khu dân cư gần nhà Nito.

Khi nãy cũng vừa đi ngang qua nhà Igarashi và công viên đầy kỷ niệm giữa họ.

“À à~~... Hình như vậy thật. Xin lỗi nhé.”

Thấy gương mặt buồn buồn của cô ấy, tôi chỉ còn biết ngoan ngoãn xin lỗi.

“Tớ xin lỗi đã khiến cậu có cảm giác đó… chắc cậu thấy cô đơn lắm nhỉ…”

Cảm giác bị “bỏ rơi” của Nito là điều không thể trách được.

Thời gian gần đây, cứ đến cuối tuần hay ngày nghỉ, tôi đều gặp gỡ Igarashi và Rokuyou-senpai.

Không còn thời gian để đi chơi với Nito nữa.

Dù tôi không nói thẳng với cô ấy về chuyện Instagram, nấu ăn hay bóng đá năm người…

nhưng có lẽ, cái “khí” ấy vẫn vô thức toát ra.

Thật lòng thì tôi cũng muốn dành nhiều thời gian cho Nito hơn.

Nên tình huống hiện tại, chỉ khiến lòng tôi càng thêm nặng nề.

“…Thôi được rồi, tớ hiểu hoàn cảnh của cậu mà.”

Đến đây, gương mặt Nito cuối cùng cũng dịu lại đôi chút.

“Tớ dần đoán được là ba người các cậu đang làm gì rồi. Tớ đoán, đang giúp Moene tìm ra một điều gì đó đúng không?”

“…Ừ, đúng vậy. Cậu đúng là người hiểu tớ nhất, nhìn qua là biết liền nhỉ?”

“Ừ~~... mà cho dù mấy cậu có rủ tớ đi nữa…”

Nito cúi đầu, khẽ thở dài.

“Cuối cùng, chắc tớ cũng không thể tham gia cùng đâu.”

“Ừ, tớ cũng nghĩ vậy.”

“Gần đây tớ cũng bận chết được rồi mà…”

──Có thể nói, đó là một bước ngoặt vượt bậc.

Gần đây, Nito đã có một thay đổi rất lớn.

Trước hết, nhờ một lần bất ngờ nổi tiếng trên mạng, danh tiếng của cô ấy tăng lên đáng kể.

Kênh YouTube vốn chỉ có khoảng ba mươi nghìn người theo dõi, bỗng chốc tăng vọt lên gần mười lăm nghìn, lượt xem cũng bùng nổ theo.

Kết quả là──hàng loạt lời mời công việc liên tiếp tìm đến Nito.

Từ concert trực tuyến đến các sự kiện mùa hè.

Cả lời mời ra mắt sản phẩm từ các công ty thu âm lớn, hay phỏng vấn từ các trang truyền thông mạng.

Lời mời hợp tác từ các YouTuber chuyên về âm nhạc thì nhiều không đếm xuể.

──Ở thời điểm hiện tại.

Khi còn chưa hết mùa hè năm nhất trung học, Nito đã trở thành một nghệ sĩ trẻ có tiếng tăm trong nước.

“…Công ty chắc cũng sẽ mở rộng quy mô nữa nhỉ?”

Tôi hỏi, khi thấy Nito nở một nụ cười ngượng nghịu.

“Hôm trước công bố tuyển thêm mấy người mới đúng không?”

“Ừ~~… Chị Minase bận tối mặt luôn ấy, trông cực kỳ vất vả. Không biết chị ấy còn theo nổi đại học không nữa…”

Không rõ là vì Nito nổi tiếng đột ngột nên công việc tăng vọt, hay đây vốn là kế hoạch sẵn.

Dạo gần đây, INTEGRATE MAG chính thức chuyển sang mô hình pháp nhân, đồng thời chiêu mộ thêm hai diễn viên lồng tiếng và streamer ngoài Nito.

“Giỏi thật đó~~Nito. Ừm… nhớ giữ sức, đừng gắng quá sức nhé.”

Tuy đây đã là lần hai tôi chứng kiến, tôi vẫn không khỏi khâm phục những gì Nito đang làm.

Như đang ở trong mơ, tôi nói với cô ấy:

“Đừng để cơ thể kiệt quệ, cứ làm đến mức vừa phải thôi là tốt rồi…”

“…Ừm.”

Nghe tôi nói vậy, Nito cụp mắt xuống.

“Tớ sẽ để ý đến sức khỏe… cảm ơn cậu…”

“…Nhưng chắc cậu cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai rồi nhỉ.”

Bất chợt, tôi sực nhớ ra và nói thêm.

“Có thể cậu đã tính sẵn đối sách, nhưng vẫn nên cẩn thận giữ gìn sức khỏe.”

“…Ừ~~

Lúc này…

Không hiểu vì sao, biểu cảm của Nito thoáng chút bối rối.

“…Ban đầu tớ vốn không định nói ra những chuyện này.”

Cô cất lời như thế, rồi tiếp tục:

“Theo cảm nhận của tớ──dù đã quay lại bao nhiêu lần đi nữa, thì vẫn luôn có những điều mới mẻ xảy ra.”

“…Thật vậy sao?”

Lời nói ngoài dự đoán khiến tôi nghẹn lời.

“Nhưng nếu đây không phải là lần đầu cậu sống lại, thì cậu phải biết trước tương lai sẽ ra sao chứ…?”

“Không đâu. Vì mỗi lần tớ đều chọn một con đường khác.”

Nito khẽ thở dài, như mang theo nỗi khổ tâm:

“Mỗi lần quay lại, tớ đều thử sống theo cách khác, nên những gì xảy ra mỗi lần đều là ngẫu nhiên. Lần này cũng vậy, đây là lần đầu tiên tớ nổi tiếng từ sớm như thế này.”

“À~~… Ra là vậy. Thì ra là thế…”

Nghe cô nói thế, tôi thấy cũng hợp lý.

Cấu trúc “du hành thời gian” của tôi và “lặp lại vòng đời” của Nito vốn dĩ đã khác nhau về bản chất.

Nito không thể tự do đi tới lui, mà luôn phải bắt đầu lại từ đầu, sống lại đời học sinh trung học.

Nếu mỗi lần như thế, cô đều thử một cách sống khác đi, thì dĩ nhiên những sự kiện xảy ra cũng sẽ khác.

Những sự thay đổi lớn thường được tạo nên từ những khác biệt nhỏ, ấy chính là hiệu ứng bươm bướm – thứ tôi từng thấy nhiều trong các phim khoa học viễn tưởng.

Vậy nên──trong vòng lặp lần này, Nito không hề biết trước điều gì sẽ xảy ra.

…Ngược lại, người hiểu rõ nhất về tương lai, chính là “tôi đến từ tương lai của vòng lặp này”──người đang từng bước viết lại “vòng lặp mới nhất” của cô ấy.

“…Này.”

Một cảm xúc bất chợt dâng lên trong lòng, tôi cất tiếng hỏi:

“Lần này… cậu định sống ba năm trung học thế nào?”

Tôi chỉ đơn thuần muốn biết.

“Cậu nó là sẽ thử một cách tiếp cận khác đúng không? Cụ thể là khác ở chỗ nào?”

Vì nếu mỗi lần đều mang một mục tiêu nhất định để làm lại từ đầu, thì hẳn lần này cũng vậy.

Kiểu như: “Lần này thử sống theo cách này xem sao”, chắc chắn cậu ấy sẽ có một trọng tâm đặc biệt.

Tôi thực sự muốn nghe rõ điều đó.

“…À à, tất nhiên, nếu cậu không muốn nói thì cũng không sao đâu.”

Tôi vội vàng nói thêm.

“Dù sao tụi mình cũng từng hứa là đừng nói quá nhiều về chuyện quay lại mà…”

Nghe tôi nói vậy, chẳng hiểu sao Nito lại khẽ cười, mang theo chút cảm khái.

"…Được rồi, để tớ nói cho cậu nghe một chuyện nho nhỏ vậy."

Mở đầu bằng câu nói đó, Nito nhìn thẳng vào tôi──

"──Chính là cậu đấy, Meguri."

Cô dứt khoát gọi tên tôi.

"Lần này, tớ muốn thử lại... xem nếu tiến lại gần cậu hơn thì sẽ thế nào."

──Vài giây trôi qua.

"…V–vậy à?"

Tôi mới lắp bắp đáp lại được, giọng khản đặc đi vì ngạc nhiên.

"Lần này là lần đầu tiên... chúng ta thân thiết đến vậy sao?"

Tôi không ngờ… lại là như thế.

Hóa ra, những lần trước tôi và Nito chưa từng gần gũi như bây giờ.

Cô ấy đã vì một lý do nào đó, lựa chọn đến gần tôi trong lần tái sinh này──

Rồi Nito…

"…Ừ, đúng vậy."

Bình thản gật đầu xác nhận.

"Trước kia tụi mình chỉ là bạn học bình thường thôi. Việc trở nên thân thiết, yêu quý cậu thế này, rồi còn hẹn hò nữa... tất cả đều là lần đầu."

──Chỉ là bạn học.

Nghe đến đó, đầu óc tôi như tê dại.

Tôi cố hình dung ra những ngày tháng mà cô ấy đã từng trải qua trong các vòng lặp trước.

Một đời học sinh không có tôi, và ngược lại – một tôi không có sự hiện diện của Nito.

Cùng lớp nhưng không hề trò chuyện, mỗi ngày trôi qua như người dưng, đến khi tốt nghiệp thì mất hút khỏi đời nhau.

Ba năm học cấp ba không hề có Nito – những tháng năm thanh xuân ấy cứ thế tái diễn trong lặng lẽ.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến lòng tôi chợt thắt lại.

Dường như mọi sự kết nối giữa người với người, mọi khoảnh khắc tưởng như hiển nhiên… đều mong manh đến không ngờ.

Đồng thời──một nỗi nghi vấn dữ dội trào dâng.

Tại sao lần này Nito lại chọn thân thiết với tôi?

Cô ấy đã trông đợi điều gì, mới lấy việc “tiến lại gần tôi” làm mục tiêu trong lần quay lại này?

Mọi chuyện bắt đầu từ khi nào?

Là khi cùng vào câu lạc bộ Thiên văn? Khi tình cờ gặp nhau ở phòng CLB sau giờ học?

Hay là──ngay từ hôm lễ khai giảng, lúc va phải nhau giữa cơn mưa hoa anh đào?

"Cho nên, tuy lần này cũng có nhiều trải nghiệm mới…"

Nito tiếp tục, bằng giọng nói trầm tĩnh.

"Nhưng những vấn đề đang chờ ở phía trước vẫn như cũ. Trong ba năm này, tớ vẫn không vượt qua được. Nguyên nhân căn bản là… chỉ cần bản thân không thay đổi…"

Cô khẽ thở dài.

"…thì cuối cùng vẫn sẽ thất bại."

──Thất bại.

Hẳn là trong những vòng lặp trước, cô ấy đã nếm trải điều này không biết bao nhiêu lần.

Để tránh lặp lại thất bại đó, Nito mới lựa chọn thân thiết với tôi lần này.

Và rồi, cả hai thậm chí trở thành người yêu──

──Tôi tất nhiên không nghĩ cô ấy chỉ đang giả vờ tình cảm.

Tôi tin chắc rằng Nito thật lòng yêu tôi.

Từ cách cô ấy đối xử với tôi trước nay, tôi chẳng chút nghi ngờ nào cả.

Nhưng──

"…Cho nên, lần này tớ phải cố gắng hơn."

Nito khẽ lẩm bẩm điều gì đó.

"Lần này… nhất định tớ phải làm được gì đó…"

──Một cảm giác sâu thẳm, khó đo lường.

──Giọng nói ấy giống như đang tự thuyết phục chính mình.

──Ánh mắt cô như đang nhìn xuống chân, nhưng lại vô định, không tiêu cự.

Người con gái trước mặt tôi, cho đến tận lúc này vẫn là Nito tôi quen biết.

Dễ thương, nghiêm túc, hơi lười biếng một chút – người bạn gái của tôi.

Thế nhưng──chỉ trong khoảnh khắc đó, cô như biến thành một người hoàn toàn khác.

Một nhạc sĩ thiên bẩm, kỷ luật đến mức cực đoan.

Một nghệ sĩ mỏng manh, mong manh dễ vỡ, người mà trong tương lai sẽ biến mất – Nito.

Từ cô gái tôi quen, cô dần hóa thành một điều gì đó quá xa vời.

Và──tôi chợt hiểu ra một điều.

Trước đây, tôi chưa từng hình dung được cảnh Nito – người tôi biết – lại có thể đi đến kết cục “mất tích”.

Một cô gái hồn nhiên, tùy hứng, mang theo chút “chính nghĩa” ấy – làm sao lại rơi vào một kết cục bi kịch đến thế? Tôi không tài nào chấp nhận được.

Nhưng──giờ đây, tôi đã hiểu, Nito là có thật.

Nếu là cô ấy của hiện tại – người con gái đang đứng trước mặt tôi lúc này – thì chuyện đó… hoàn toàn có thể xảy ra.

──Ngay khi ấy.

"──Trời ơi~~! Con bảo là để con xách mà!"

──Một giọng nói vang lên.

Từ bên kia con đường, một tiếng gọi quen thuộc vọng đến.

"Nặng lắm đó! Nhìn nè, cái túi căng phồng luôn rồi!"

Tôi giật mình, ngoái đầu nhìn lại.

Bên cạnh tôi, Nito cũng sững người, vội ngẩng lên.

"…Ể~~Là Moene kìa!"

Nhìn về phía người vừa lên tiếng, Nito reo lên đầy phấn khích.

──Là Igarashi Moene.

Igarashi và… một người phụ nữ trưởng thành đi cùng.

Có lẽ là mẹ cô ấy, cả hai vừa đi siêu thị về.

Cả hai đều cầm trên tay những túi nylon đầy ắp thực phẩm.

"A~~Chika với Sakamoto nè!"

Thấy chúng tôi, Igarashi liền tươi cười rạng rỡ──nhưng ngay lập tức lén liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh với vẻ ngượng ngùng.

"Trời ơi~~Chika, lâu quá mới gặp!"

Người phụ nữ đó – mẹ của Moene – mỉm cười dịu dàng khi thấy Nito.

Nito cũng đáp lại bằng giọng nói đầy thân mật:

"Dạ chào cô~~lâu lắm rồi không gặp cô~~."

"Phải rồi, lần cuối chắc là buổi lễ khai giảng? À phải, cô có xem video đấy nhé, cháu giỏi quá."

"A~~hà hà… Chỉ là tình cờ được nhiều người xem thôi ạ…"

Mẹ của Moene. Ra vậy, đây là mẹ của Igarashi.

Nhìn cách hai người cư xử, có vẻ như trên đường từ trường về nhà, Igarashi tình cờ gặp mẹ nên giúp xách đồ.

Nghe nói vậy──đúng thật, Moene rất giống mẹ.

Từ vóc dáng nhỏ nhắn, đường nét khuôn mặt cho đến gu thời trang, cách trang điểm – tất cả đều mang vẻ hiện đại, giống hệt cô ấy.

Tuổi chắc cũng ngang ngang ba mẹ tôi, nhưng nhìn vẫn trẻ trung lạ thường.

Đang mải nghĩ ngợi thì Moene đã giật lấy túi nylon từ tay mẹ.

Tuy tỏ vẻ cau có, nhưng vẫn kiên quyết không rời khỏi mẹ nửa bước.

Quan hệ mẹ con tốt thật đấy…

Nếu là tôi, chắc sẽ thấy ngượng và hành xử thô lỗ hơn nhiều.

"…À, đúng rồi. Đây là Meguri."

Nito giới thiệu tôi với mẹ Moene.

"Bạn trai của cháu."

"Ể~~! Vậy à~~!"

Ngay sau đó──mắt mẹ Moene sáng bừng.

Tông giọng cao hơn hẳn ba nấc.

"Ôi, cháu tên Meguri hả? Là bạn trai của Chika?"

"À, v–vâng ạ…"

Bị bà ấy bất ngờ tỏ ra quá mức nhiệt tình, tôi sợ đến nỗi run rẩy gật đầu.

"Tạm thời là vậy ạ… với lại cháu và Igarashi cũng chung câu lạc bộ Thiên văn…"

"Trời ơi~~Vậy à~~!"

Mẹ Moene mỉm cười hiền hậu, chăm chú nhìn tôi không rời.

"Cảm ơn cháu đã quan tâm đến Moene nhé! Nhưng mà… ô~~ra vậy~~ừm…"

…Ư, làm ơn đừng nhìn chằm chằm cháu như thế nữa!

Đừng dùng ánh mắt kiểu “Đây là bạn trai của Chika sao…?” để soi mói cháu như vậy chứ!

Bị đánh giá như thế đáng sợ thật đấy!

"Ôi trời~~mấy đứa lớn hết cả rồi…"

Mẹ Moene bất chợt nheo mắt lại.

"Mới hôm nào Moene với Chika còn học mẫu giáo, giờ đã thế này rồi…"

"Đâu có đâu~~cái đó là chuyện hồi xa xưa rồi mà~~"

Nghe vậy, Nito bật cười vui vẻ.

"Cũng phải chục năm rồi đấy, là chuyện hồi xưa lắm rồi~~"

Nói mới nhớ… Nito hiện giờ không bật “chế độ con ngoan trò giỏi” nhỉ.

Tôi cứ tưởng trước phụ huynh bạn bè, cô ấy sẽ tỏ ra nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn. Nhưng không, bây giờ Nito đang ở “chế độ con gái tùy hứng, hơi lười biếng”.

Chứng tỏ cô ấy rất thân với mẹ Moene.

Hai gia đình chắc cũng quen biết từ lâu, đúng như Igarashi từng nói, là hàng xóm gần nhà nên mới trở thành bạn thân.

"…À đúng rồi!"

Mẹ Moene như chợt nhớ ra điều gì đó.

"Hình như dạo trước có ai đó rủ Moene đi hẹn hò thì phải?"

"Ể, mẹ!"

Nghe mẹ bỗng dưng nói ra chuyện động trời, Moene hoảng hốt.

"Mẹ sao lại kể ra thế chứ! Con còn chưa nói với Chika và mấy người họ nữa mà!"

"Ơ, vậy hả? Không được nói à?"

"…Thì con cũng định sẽ kể thôi, nên không sao đâu. Nhưng mà, cái đó…"

…Ồ, hẹn hò sao? Có người rủ Igarashi đi chơi à…

Nhưng mà xét đến ngoại hình và tính cách của cô ấy, chuyện đó cũng chẳng phải điều gì quá bất ngờ.

Tôi bắt đầu có một vài phỏng đoán…

"…Là Mitsuya sao?"

Tôi khẽ hỏi Igarashi.

"Lúc chơi bóng đá năm người, anh ta thường nói chuyện với cậu đúng không? Có phải là anh ta không?"

Tôi có linh cảm là vậy.

Hôm đó, Mitsuya có vẻ rất có cảm tình với Igarashi. Nếu giờ có người mời cô ấy đi hẹn hò, thì rất có khả năng là anh ta.

Quả nhiên, Igarashi rụt rè gật đầu.

"…Ừ. Ờm, Chika chắc chưa gặp anh ấy nhỉ. Anh ấy tên là Mitsuya, là một anh sinh viên bọn tớ quen khi cùng chơi bóng đá năm người…"

Cô ấy lại đưa mắt nhìn sang tôi.

"Cậu thấy sao…?"

Rồi hỏi ý kiến tôi.

"Cậu nghĩ tớ có nên đi hẹn hò không? Hay là nên từ chối?"

"…Ể~~để tớ nghĩ xem."

Bị hỏi bất ngờ như thế khiến tôi lúng túng.

"Mitsuya à, ấn tượng của tớ về anh ta cũng không tệ đâu…"

Mà thật ra tôi cũng đâu có kinh nghiệm hẹn hò gì nhiều…

Được hỏi mấy chuyện thế này, tôi cũng chẳng biết phải trả lời sao cho đúng…

Nhưng vì cô ấy đã chịu khó hỏi ý tôi, nên tôi cố gắng nhớ lại về Mitsuya để cân nhắc.

…Có lẽ cũng ổn thôi.

Anh ta đẹp trai, tính cách dễ chịu, ngay cả với một đứa như tôi – người lần đầu chơi futsal và toàn kéo cả đội xuống – Mitsuya vẫn nhiệt tình hướng dẫn.

Ít nhất cho đến hiện tại, chẳng có lý do gì để từ chối cả.

Nên khi tôi định mở lời, định thật lòng ủng hộ cô ấy thử một lần──

"──Hẹn hò nhóm bốn người đi!"

──Nito lại…

Nói chen vào trước tôi.

"Tớ với Sakamoto là một cặp, Moene với người kia là một cặp – vậy thì đi hẹn hò nhóm bốn người nhé!"

"…Ể, ểểể?"

Igarashi bối rối nhíu mày.

"Chika với Sakamoto cũng đi? Tại sao…?"

"Trời ơi~~gần đây tớ chẳng có thời gian đi chơi riêng với Sakamoto nữa."

Nito vừa nói, vừa cố tình bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi.

"Trong câu lạc bộ, tớ còn bị hai người bơ đẹp… chẳng được ở bên nhau như tình nhân chút nào!"

"À, à à, cái đó là…"

"Ừ thì… xin lỗi cậu nha…"

"Cho nên, tớ muốn nhân cơ hội này để đi chơi chung nè!"

"…Ừm."

Ra là vậy… Cách này cũng ổn đấy chứ.

Tôi muốn giúp Igarashi giải quyết chuyện hẹn hò, nhưng cũng không muốn làm Nito – bạn gái mình – thấy cô đơn.

Nghĩ vậy, buổi hẹn bốn người có vẻ là một phương án vẹn cả đôi đường.

"Hơn nữa, tớ tò mò lắm~~"

Nito tiếp tục.

"Moene biết đâu sẽ thành đôi với anh chàng kia nhỉ? Có khi thành bạn trai của cậu thật ấy chứ?"

"Ờ, c-cũng chưa biết có thành như vậy không đâu…"

Igarashi thẹn thùng xoay người một chút.

"Nhưng… khả năng thì vẫn có đấy."

"Đấy chưa? Vậy nên tớ muốn kiểm tra trước!"

Nito ưỡn ngực, dõng dạc tuyên bố.

"Tớ muốn xem người đó rốt cuộc là hạng người nào! Muốn biết xem hắn có xứng đáng với bạn thân nhất của tớ không!"

"…À~~~~…"

Lúc ấy──khuôn mặt của Igarashi liền rạng rỡ lên hẳn.

A, chắc là… cụm từ "bạn thân nhất" của Nito đã đánh trúng tim đen rồi…

Cô gái này dễ dụ thật đấy…

Chỉ cần Nito đẩy nhẹ một chút bằng tình bạn, là cô ấy sập bẫy ngay.

"…N-Nếu cậu đã nói thế."

Không hề để ý đến vẻ mặt ngẩn ngơ của tôi, Igarashi giả vờ nhăn nhó kiểu “bất đắc dĩ”, nhưng khóe miệng lại lộ rõ một nụ cười tươi như hoa:

"Vậy để tớ thử hỏi ý Mitsuya xem sao…"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận