Quyển 6 - Đặc Sứ
Chương 316: Kinh tế, vùng phi chiến sự và đấu thầu tiền tệ
0 Bình luận - Độ dài: 1,096 từ - Cập nhật:
Chương 316: Kinh tế, Vùng bất chiến và Đấu tệ
"Này Rittsu, cậu nghĩ phải giải thích thế nào cho người Dibb hiểu rằng có thể có được đồ vật mà không cần chiến đấu nhỉ?"
"À, tôi nghĩ là vô vọng thôi."
"Đành chịu vậy. Trước mắt cứ giải quyết mấy tên thách đấu đang xếp hàng này đã."
Tôi dùng phép thuật Ma đấu thuật để đối phó với những kẻ thách đấu. So với mấy tên ra nghênh đón thì đúng là lũ trẻ con. Hầu hết đều bị tôi hạ gục chỉ bằng một đòn.
"Thật tình, không lẽ không thể dạy cho bọn chúng khái niệm kinh tế là gì sao chứ?"
"Hình như vẫn có tiền đấy. Nghe nói khi người dưới nhờ vả người trên thì có dùng, nhưng kiểu cứ nhận rồi chẳng làm gì thì khá thường xuyên."
"Chắc bọn chúng nghĩ 'Đồ của ta là của ta, đồ của kẻ khác cũng là của ta' quá. Mà nhân tiện, Torin có điểm gì tốt vậy?"
"À thì, dáng người! Chỉ có mỗi cái đó thôi."
"Soreno của Rekuti cũng có dáng người đẹp mà. Săn chắc, không chút mỡ thừa."
"Ôi giời, chẳng lẽ tiền bối lại để ý Soreno sao?"
Soreno là mật thám của Rekuti. Chắc chắn cô ấy không bỏ lỡ buổi huấn luyện chiến đấu nào. Việc cô ấy không có chút mỡ thừa nào cũng dễ hình dung thôi.
"Tôi đâu có để ý. Chỉ là nghĩ vậy thôi."
"Tôi chưa nhìn thấy lúc khỏa thân, nhưng mà cô ấy có dáng người đẹp lắm. Đúng là gu của tôi."
"Nếu cậu không bỏ được cái thói suy nghĩ bằng nửa thân dưới thì sớm muộn cũng chuốc lấy họa vào thân đấy."
"Cứ để tôi nhìn thấy đã rồi tính sau."
Dù sao đi nữa. Việc phát triển kinh tế cho một chủng tộc hiếu chiến thật sự rất khó khăn.
"Người Dibb ít khi làm chuyện vô pháp nhỉ?"
"Nghe nói những kẻ hèn hạ sẽ bị người mạnh mẽ đánh cho tơi bời. Kiểu người đó không thể sống sót được."
À, hóa ra bọn họ là một tập hợp các võ sư. Chắc là càng lên cao thì càng thoát khỏi dục vọng chăng. Theo một nghĩa nào đó, đây là một xã hội đáng kinh ngạc.
Võ lực là luật pháp, kiêm luôn cả tiền tệ. Mọi thứ đều được giải quyết bằng võ lực. Tiền bạc vốn là một giao ước. Nhưng người Dibb lại không có giao ước. Hay đúng hơn, võ lực chính là giao ước của họ. Họ chẳng tin vào thứ gì khác ngoài võ lực.
Chắc chắn họ coi thường vàng bạc. Chắc họ muốn nói rằng thà rèn luyện cơ thể còn hơn là cố gắng thu thập những thứ đó. Dù tôi có đánh bại kẻ mạnh nhất cái xứ này thì giá trị quan của họ cũng không thay đổi đâu. Chắc sự tiện lợi của tiền bạc lại là chướng ngại đối với họ.
"Thế này khác gì game vô phương cứu chữa đâu chứ?"
"Game vô phương cứu chữa? Em hiểu ý anh nói mà. Em cũng thấy nhẹ nhõm khi biết tiền bối cũng có chuyện bất lực."
"Rittsu, giả sử cậu kết hôn với Torin. Nếu cậu ngoại tình thì sẽ bị giết đấy."
"Ôi, gay go thật."
"Phải không? Cậu có muốn thay đổi giá trị quan của người Dibb thành một thứ hòa bình hơn không?"
"Muốn ạ!"
"Vậy thì nghĩ đi."
"Thử cho họ giao thương xem sao. Tiền bối có thể đấm người Dibb một phát rồi bắt họ nghe lời mà."
"Chỉ có cách đó thôi sao?"
Tôi tập hợp những người vừa nãy đến thách đấu.
"Có ai còn đá ma thạch hay nguyên liệu quái vật không? Ta sẽ đổi lấy ma đạo cụ cho các ngươi. Rittsu, dịch giúp ta."
"CHISUI KAKUISUI CHIMIN TONASUSERINATO MOCHIKINISO TOKARAMIITO RAS MORAMITOKAIS MOCHIKAISUNICHIRITO MÊ NIYARILI ISASOKUCHIMIKII NIKA HARAS CHI MOCHIKINISO KARARARIRU!"
Người Dibb gật đầu và mang đến đá ma thạch, da lông và răng nanh. Họ ngoan ngoãn đổi lấy ma đạo cụ.
Nhưng vừa đổi xong, cuộc chiến tranh giành đồ vật giữa những người Dibb lại bắt đầu.
Bọn này đến đổi chác cũng không hiểu sao? Tôi thật sự muốn gào lên rằng không cần chiến đấu cũng có thể đổi được đồ mà!
Trong thời gian nghỉ chân trên đường đến Vương đô, tôi đã tạo ra một vùng bất chiến. Việc bắt họ hiểu điều này thì đơn giản thôi. Cứ đấm cho họ một trận là họ sẽ nghe lời.
Trong vùng bất chiến, việc trao đổi vật phẩm diễn ra thuận lợi. Những kẻ không muốn bị cướp đồ trong chiến đấu thì vừa ra khỏi vùng bất chiến liền chạy thục mạng.
Đầu óc bọn họ cũng không tệ. Họ biết chạy trốn khỏi chiến đấu. Chỉ là, nếu không thể trốn, họ sẽ chiến đấu.
Không có ai phong tỏa biên giới vùng bất chiến. Vì một mình thì không thể làm được. Bọn họ dường như không có khái niệm hình thành tập thể. Các trận chiến cũng luôn là một chọi một.
Nhưng nếu thuyết phục được những kẻ có quyền lực của Dibb về lợi ích của vùng bất chiến, tôi cảm thấy mọi thứ sẽ tốt hơn một chút.
Cứ đấm là sẽ ổn thôi. Tôi cũng bị tư tưởng của người Dibb "đầu độc" khá nhiều rồi.
Biết làm sao được. Nhập gia tùy tục mà.
Trên đường đi, tại vùng bất chiến của tôi, một cái chợ đã hình thành. Ngay cả những kẻ yếu đuối cũng có thể dễ dàng có được vật phẩm, khiến khu vực này trở nên nhộn nhịp.
Thế này có ổn không nhỉ? Tôi bỗng nghĩ.
Nếu biến sức mạnh chiến đấu thành tiền tệ thì sao? Tạo ra một ma đạo cụ gọi là "Đấu tệ". Mang thứ này vào người sẽ trở nên mạnh hơn. Liệu kinh tế có phát triển không?
Không được. Tôi chỉ thấy một tương lai tràn ngập mầm mống tranh chấp.
Nếu mang Đấu tệ vào người sẽ trở nên mạnh hơn, nhưng đồng thời sẽ bị kiểm soát tâm trí để không thích chiến đấu. Nó sẽ ức chế adrenaline.
Có vẻ tạo ra được đấy. Nếu vậy thì chắc chắn sẽ tạo ra một dân tộc mạnh mẽ nhưng ôn hòa.
Giờ thì bắt tay vào làm thôi.
0 Bình luận