Một đêm trong đời Chiaki Mukai
“Chiaki ơi? Ăn tối thôi con!”
“Dạaa!” — tôi đáp lại tiếng gọi của mẹ, nhưng không nhúc nhích lấy một phân. Tôi vẫn dính chặt mông vào ghế, mắt dán vào màn hình máy tính bảng, tay thì lia bút như gió.
Chỉ một chút nữa thôi, tôi nghĩ thầm. Tôi đang vào guồng, và không muốn đánh mất sự tập trung này. Sẽ dừng lại khi đến một đoạn thích hợp — hoặc tốt hơn nữa là khi hoàn thành hẳn. Tôi lúc nào cũng thích vẽ, nhưng lúc này đây, thứ đang thôi thúc tôi hoàn thành bức tranh còn mạnh mẽ hơn cả niềm yêu thích. Tôi cứ thế vẽ, và vẽ, và vẽ...
...vì tôi muốn cho một cô gái xem tác phẩm của mình.
“Phù,” tôi thở ra khi vừa xử lý xong một phần đặc biệt khó, rồi liếc sang chiếc điện thoại bên cạnh. Lần này tôi đang dùng ảnh tham khảo để vẽ — một bức ảnh chụp một cô gái.
Cô gái mà tôi đang vẽ là một người vô cùng đặc biệt, sống ở một thế giới hoàn toàn khác với tôi đến mức chỉ cần đứng gần cô ấy thôi là chân tôi đã muốn khuỵu xuống rồi... Nhưng mà người trong ảnh tôi đang tham khảo — người đóng vai “người thay thế” cho cô ấy — thì lại hoàn toàn ngược lại. À không — nói thế thì hơi thô. Phải nói là, nhìn qua thì cô ấy có vẻ là một cô gái thân thiện, hiền lành và rất đỗi bình thường. Dù đang cố tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng nét mặt cô ấy lại hơi buồn cười hơn mức cô định thể hiện. Lúc nào nhìn vào bức ảnh đó tôi cũng không nhịn được cười.
“À đúng rồi!” tôi reo lên. Sau khi lưu lại bức tranh đang vẽ, tôi mở một file khác ra.
Trước giờ tôi chỉ toàn vẽ minh họa khung đơn, nhưng gần đây tôi đang bí mật lên kế hoạch chuyển sang vẽ truyện tranh. Tôi chẳng biết gì nhiều về cách chia khung, đánh chữ, hay dàn cảnh. Nói thật thì, tôi gần như mù tịt về thế giới manga. Điều duy nhất tôi biết là một bức hình đơn không thể chứa hết nhân vật mà tôi đã tưởng tượng ra trong đầu. Tôi muốn nhìn thấy cô ấy cử động, tự do làm những gì mình thích... dù cuối cùng người quyết định vẫn là tôi. Vì là tranh của tôi mà.
“Cứ chờ đấy nhé. Tớ sẽ vẽ cậu dễ thương nhất có thể luôn!”
Câu hứa đó nghe thật là tự tin quá đà, nhưng tôi hoàn toàn nghiêm túc. Tôi muốn đưa cô gái trong màn hình kia vào một câu chuyện thật tuyệt vời, rồi cho người bạn mà tôi đang vẽ tất cả những thứ này xem.
Liệu cô ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ...? Tôi tự hỏi. Bình thường khi đăng tranh lên mạng, tôi luôn lo sợ bị người ta ném đá, nhưng khi tưởng tượng đến cảnh đưa bức tranh cho cô ấy xem, tôi lại chẳng thấy lo lắng tí nào. Tôi chắc chắn rằng cô ấy sẽ thích nó.
...À mà, nói thật thì lần này tôi cũng hơi ngại một chút.
“Liệu cô ấy... có nhận ra không ta?”
Chỉ tưởng tượng tới thôi mà mặt tôi đã bắt đầu nóng bừng. Nếu cô ấy nhận ra thì tôi chắc ngượng chín mặt luôn. Biết đâu lại cuống lên mà chối đây đẩy rằng “Không phải đâu, chỉ là trùng hợp thôi mà!”
Nhưng sự thật là...
Nhân vật chính trong truyện tranh của tôi — là cô đấy.
Tôi thích idol. Tôi thích sự đặc biệt của họ — cái vẻ rực rỡ của họ khi đứng trên sân khấu. Nếu tôi có thể vẽ ra được dù chỉ một phần nhỏ ánh sáng ấy trong tranh, tôi sẽ rất tự hào.
Nhưng bên cạnh đó...
Tôi cũng muốn vẽ cô gái đứng cạnh tôi trong khán đài, mỉm cười nhìn các thần tượng trên sân khấu — giống hệt như tôi.
Và vì thế...
“Chiakiiii?”
“À, xin lỗi mẹ! Con ra ngay đây ạ!”
Mẹ lại gọi tôi ăn tối lần nữa! Tôi vội vàng tắt điện thoại, rồi đứng bật dậy.
“Hẹn gặp lại sau nhé,” tôi nói với cô gái dịu dàng đang mỉm cười trong khung tranh trên máy tính bảng.
Tôi biết ở đâu đó ngoài kia, cô ấy cũng đang cố gắng hết mình vào lúc này — nên tôi cũng sẽ cố gắng. Không phải vì tôi muốn cạnh tranh với cô ấy.
Mà vì tôi hy vọng rằng, khi mọi chuyện kết thúc — khi cả hai chúng tôi đều mệt lử nhưng hạnh phúc vì đã làm tốt — thì có lẽ, chỉ là có lẽ thôi...
Tôi sẽ có thể nói ra cảm xúc thật của mình với cô ấy.


1 Bình luận