Yuri Tama: From Third Whe...
toshizou Kuro Shina
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 4

Chương 2

1 Bình luận - Độ dài: 8,163 từ - Cập nhật:

Chương 2: Ủy Ban Giải Cứu Koganezaki

Tóm lại một cách ngắn gọn: tôi và Emma, sau khi thành lập cái mà tôi bắt đầu gọi là Ủy ban Giải cứu Koganezaki, đã lập tức tiến thẳng đến nhà của “mục tiêu.”

“Bwuuuuh...?” – Tôi phát ra tiếng rên uể oải trong cơn choáng váng khi ngước nhìn tòa chung cư cao tầng chọc trời sừng sững trước mắt.

Hồi hè vừa rồi, tôi từng vô tình gặp lại Emma, và sau đó nhờ Koganezaki tư vấn chuyện của mấy đứa em gái tôi.

Lúc ấy, Koganezaki từng tiết lộ rằng cô ấy hiện đang sống một mình trong một chung cư cao cấp do ông của cô ấy thuê cho.

Biết trước vậy rồi, lẽ ra tôi không nên ngạc nhiên... nhưng giờ đứng trước nó bằng xương bằng thịt thì đúng là choáng váng thật sự.

Cái cách tòa nhà ấy toát ra vẻ sang trọng, từ trong ra ngoài... không lẫn vào đâu được:

Koganezaki chính là hình mẫu điển hình của tiểu thư nhà giàu.

“Yotsuba? Chị sao vậy, indeed?” – Emma hỏi, ánh mắt lo lắng.

“Không sao... chỉ là... chị hơi hồi hộp thôi...”

“Hồi hộp?” – Emma lặp lại. Cô bé đang đi phía trước bỗng quay người lại đối diện với tôi.

Rồi, một cách vô cùng tự nhiên, Emma giơ tay lên xoa đầu tôi... hoặc chính xác hơn là xoa trán tôi, vì chiều cao không cho phép hơn thế.

“Ổn thôi mà, indeed!”

“Emma...?”

“Khi ai đó lo lắng, chị phải xoa đầu họ! Làm vậy thì mọi chuyện sẽ ổn hết, indeed!”

GAAAAHHH!!!

Cái sự chân thành tuyệt đối ấy!

Chỉ một cái xoa đầu mà mọi lo lắng tiêu cực của tôi như tan biến trong tích tắc!

Mà... trời đất ơi, cái xoa đầu này mạnh mẽ quá mức cho phép luônrồi đấy!

Không ngạc nhiên gì khi tất cả thành viên trong Câu lạc bộ Fan Quốc Tế của Emma (hiện tại: chỉ có tôi) lại say mê cô ấy đến thế.

Tôi thuộc dạng dễ bị cuốn vào mớ cảm xúc tiêu cực, nên thoáng nghĩ: giá mà Emma có thể xoa đầu tôi mỗi giờ một lần như công việc part-time thì hay biết mấy...

(Tất nhiên, chắc cô ấy không đồng ý đâu. Nhưng mà, tôi cũng bị cám dỗ dữ lắm rồi đó...)

“Chị thấy khá hơn chưa, indeed?”

“Quá chừng luôn ấy! Chị thấy đỡ hơn gấp trăm, ngàn, triệu lần luôn á!!!”

Aghhh! Tôi thấy dễ chịu đến mức nói tuôn ra dài quá đáng luôn!

Mà không chỉ nói nhiều, tôi còn thở dồn dập, mắt trợn lên như máu, gật đầu lia lịa như bị lỗi cơ học!

Đến chính tôi còn thấy đáng sợ, chắc Emma sẽ...

“Tốt quá rồi, indeed!”

Uhhhhh...???

Emma mỉm cười tươi rói với tôi.

Không hề có lấy một chút bối rối hay khó chịu nào trên gương mặt ấy.

4adedfa2-b00c-4ca6-b05a-42370149f5d9.jpg

Hào quang thuần khiết rực rỡ của Emma che lấp cả thế giới xung quanh tôi. Tôi cảm thấy bản thân dần tan biến trong luồng sáng ấy—và một khoảnh khắc sau, nó nuốt chửng tôi hoàn toàn, xóa sạch tôi khỏi mặt đất.

Cảm ơn em, Emma. Em đúng là... tuyệt vời nhất...!

◇◇◇

Nói tóm lại thì, tôi bất tỉnh nhân sự trong giây lát và hóa thành một chatbot người chỉ biết spam câu “Emma là thiên thần” liên tục. Đến lúc lấy lại được tỉnh táo và trở về làm Yotsuba Hazama bình thường, thì Emma đã nắm tay dắt tôi thẳng tới cửa căn hộ của Koganezaki từ lúc nào. Tôi chắc chắn mình đã đi bộ từ sảnh vào đến đây, nhưng không thể nào nhớ nổi đường đi thế nào. Có lẽ là có đi thang máy, nhưng ký ức duy nhất tôi còn giữ được là... tay của Emma. Mềm. Và ấm nữa.

Aah, Emma, Emma, Emma, Emma...

“Yotsuba? Chị ổn chứ, indeed?” – Emma hỏi.

“Y-Yep! Như mọi khi thôi à!” – tôi đáp. Mà đau lòng thay, đó lại là sự thật hoàn toàn. Đúng là như mọi khi, đấy.

“À, mà... em có báo trước với Koganezaki là tụi mình sẽ đến không?”

“Indeed không!”

“Hả?! Vậy là mình sắp xông vào phòng cô ấy mà không báo trước á?! Thế có ổn không trời?!”

“Nếu hỏi thì chị ấy sẽ từ chối, nên em không hỏi, indeed.”

Tôi là cái gì cơ? Một con chó hoang mà nếu Emma xin thì Koganezaki sẽ không cho mang về nuôi á?

Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh Emma nài nỉ “Em sẽ chăm sóc chị ấy cẩn thận mà, thiệt đó!”, còn Koganezaki thì kiên quyết “Không được! Trả lại chỗ cũ ngay!” Nhưng rồi cuối cùng chị ấy cũng mềm lòng, nhận tôi về làm thú cưng mới của gia đình. Tuy nhiên, tính cách tự do của Emma sẽ đôi lúc khiến em ấy quên mất trách nhiệm chăm tôi, và thế là Koganezaki lại lắc đầu “Thật là, con bé này...”, đeo vòng cổ cho tôi và dắt đi dạo. Vân vân mây mây.

Beep!

Khi tôi còn đang miên man với mớ tưởng tượng đó thì Emma đã mở khóa cửa căn hộ. Cửa có cảm biến vân tay siêu hiện đại, và dấu tay của Emma rõ ràng đã được đăng ký từ trước.

Không biết sau khi tôi được “nhận nuôi” thì họ có đăng ký dấu vân tay tôi không nhỉ...?

“Chờ một lát ngoài này nhé, Yotsuba!”

“Hở? Ờ, ừ... được thôi.”

Xem ra Emma phải vào trước một mình. Nghĩa là tôi vẫn chưa được chứng kiến phòng khách sang trọng của một căn hộ cao cấp là thế nào... Và tôi càng lúc càng thấy mình thật sự giống một con chó hoang được nhặt về từ vỉa hè.

Mà nghĩ lại, giờ tôi đang đứng một mình giữa hành lang của tòa nhà trông như chỉ dành cho giới siêu giàu. Cảm giác lạc lõng cực kỳ. Không có ai xung quanh thì cũng đỡ, nhưng nếu bỗng nhiên có người đi ngang và thấy tôi đứng đực ra ở đây, kiểu gì họ cũng nghĩ tôi là kẻ khả nghi hay kẻ trộm mất!

Phải giả vờ tự nhiên! Phải làm gì đó để hòa nhập vào khung cảnh này! Suy nghĩ nào, suy nghĩ đi! Cái bóng đèn sáng trên đầu tôi đâu rồi?!

“Chờ đã... Biết rồi!”

Tôi vội lục túi, lấy ra một cuốn sổ và bút chì bấm. Nếu có cây bút chì gỗ bình thường thì sẽ hợp vibe hơn, nhưng thôi, có gì dùng nấy!

“Ồ hô! Thiết kế tường thú vị ghê! Thấy rồi, thấy rồi...” – tôi lẩm bẩm, vờ như đang ghi chép cực kỳ chăm chú trong khi mắt dán vào tường, nơi có mấy họa tiết... trang trí, chắc vậy? Tôi đoán từ chính xác là “hoa văn”? Nói chung, tôi đang giả làm một thiếu nữ đầy chí hướng, ước mơ trở thành nghệ nhân thiết kế hoa văn tường tương lai! Tôi đã lặn lội đến tận hành lang một tòa cao ốc sang trọng thế này chỉ để nghiên cứu và phác họa lại cho mục đích học tập!

Heh heh heh! Với lý do tuyệt vời này thì ai còn nghi ngờ gì được nữa?!

Giờ tôi có một cớ rõ ràng và hợp lý để có mặt ở đây, không ai có thể gọi cảnh sát được! Kế hoạch hoàn hảo – ngụy trang bất khả chiến bại! Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng mình thật sự có tố chất làm gián điệp hoặc siêu trộm tiềm ẩn!

“Hmm... Indeed!”

“Gyaaah! E-Emma?! Em quay lại từ khi nào thế?!”

“Chị đang nhìn gì thế, Yotsuba?” – Emma hỏi, lúc này đã ngồi xổm kế bên mà tôi không hề hay biết. “Tường đó chẳng có gì hay ho cả đâu, indeed.” – cô bé nghiêng đầu, nhận xét thêm.

Ừ... đúng là chẳng có gì thật. Đột nhiên tôi thấy xấu hổ tột độ về kế hoạch siêu việt của mình. “Thiếu nữ chăm chỉ có ước mơ làm nghệ nhân hoa văn tường”? Cái đó là thể loại gì vậy trời? Chính tôi giờ cũng không hiểu nổi mình vài giây trước đang nghĩ gì luôn!

“À, umm, thì...” – tôi ấp úng. Cô Yotsuba lý trí đã đi đâu mất rồi, chỉ còn lại một Yotsuba ngơ ngác với bản phác thảo nguệch ngoạc trong tay. Còn Emma thì đang chăm chú nhìn tôi như thể đang cố hiểu xem tôi vừa làm cái trò gì.

Phải cứu vãn tình hình! Phải nghĩ ra lý do nào nghe hợp lý chút! Nào, bóng đèn trí tuệ, đến lúc chiếu sáng rồi đó!

“Yotsuba làm mấy chuyện kỳ lạ là chuyện bình thường mà, indeed.” – Emma gật gù đầy hài lòng.

“Umm?! Emma?!” – Có phải em ấy thật sự nghĩ về mình như vậy không?! Nếu có thì cũng do tôi tự chuốc lấy thôi... nhưng mà... vẫn đau lắm đó!

“Quan trọng hơn, mọi thứ đã sẵn sàng rồi!” – Emma tiếp lời.

“Hở? Mọi thứ?”

“Indeed!”

Và một lần nữa, Emma nắm tay kéo tôi... thẳng vào căn hộ của Koganezaki?! Tớ thật sự được phép vào luôn thế này hả trời?!

“X-Xin lỗi đã làm phiền...” – tôi run run cất tiếng khi bước vào. Bên trong tối om—hoặc ít nhất là khu vực lối vào như vậy—và giọng nói lí nhí của tôi nghe như kiểu đang lẻn vào phòng ai đó để bày trò nghịch ngợm.

G-Giờ thì tôi đã vào rồi. Mong là không sao, vì quay lại cũng muộn mất rồi! Mong là không sao thật đó!

“Lối này, indeed!” – Emma gọi. Cô bé mở cánh cửa gần đó và dẫn tôi vào... phòng thay đồ?!

W-Wait, phòng thay đồ á?! Sao lại...?!

“Umm, Emma? Mình đang...?”

“Hãy mặc bộ này vào, indeed!” – Emma đưa tôi một bộ quần áo nào đó.

“Hả?!” – tôi sững người khi nhận lấy bộ đồ. Đây là thứ mà em ấy đã chuẩn bị từ trước sao? “Umm... Được thôi, nhưng sao mình phải thay đồ vậy?”

“Vì chị vẫn mặc đồng phục trường!”

“Ờ, thì... Tụi mình vừa đi thẳng từ trường tới mà...”

“Bộ này là đồng phục của căn phòng này, indeed!”

Gì cơ?! Đây đúng là tiêu chuẩn căn hộ cao cấp siêu cấp vũ trụ rồi đó! Tôi không ngờ có nơi nào lại có cả... đồng phục riêng cho từng phòng như vậy!

Mặt khác thì... tôi cũng chẳng nên ngạc nhiên mới phải. Nghe nói mấy nhà hàng cao cấp cũng có quy định về trang phục cơ mà—kiểu như, dress code, hay gì gì đó ấy? Với lại, lúc nào Koganezaki trông cũng chỉn chu, gọn gàng nữa. Như cái lần tôi gặp cô ấy vào kỳ nghỉ hè, dù chẳng đến gần trường lấy một bước, chị ấy vẫn mặc đồng phục đầy đủ cơ mà. Với tính cách nghiêm túc tự kỷ luật cỡ đó, việc căn hộ của cô có đồng phục riêng nghe cực kỳ hợp lý! Thật ra, không có đồng phục mới là bất hợp lý ấy chứ!

Ai mà chẳng biết câu nói nổi tiếng: “Nhập gia tùy... uhh, cái gì gì đó... không làm omelette thì sao có uniform nhỉ?!”

“O-Okay, hiểu rồi,” tôi nói. “Cảm ơn nha, Emma!”

“Indeed!” – Emma gật đầu cực kỳ hăng hái rồi bước ra khỏi phòng thay đồ. Còn lại một mình, tôi mới mở bộ đồ em ấy vừa đưa cho mình ra...

“Bwuh?”

...và bật ra một tiếng ngơ ngác đầy tuyệt vọng.

◇◇◇

“Yotsuba! Trông chị tuyệt lắm! Dễ thương quá đi mất, indeed!”

Điểm sáng duy nhất cứu vớt được tình huống lúc này chính là Emma mang tên khoa học là Angel angel—và họ sinh học của em ấy? Cũng là “Angel.” Tôi chắc chắn rằng trong tâm trí bé ấy không có một chút ác ý nào cả, và vì một lý do nào đó, Emma lại cực kỳ quý mến tôi. Tôi không tài nào tin nổi rằng nụ cười hoàn hảo, đáng yêu kia là giả vờ, hay rằng em ấy có ý định biến tôi thành trò cười. Nói cách khác, ý định của em ấy hoàn toàn trong sáng. 100% luôn. Thậm chí, có khi em ấy chẳng hiểu vì sao tôi lại nghi ngờ nữa cơ. Với Emma, bắt tôi mặc bộ này đơn giản là hành động hợp lý và đương nhiên nhất trên đời.

“C-Chị không hề đáng yêu chút nào đâu mà...” tôi rên rỉ.

Tôi không muốn phụ công Emma đã chuẩn bị kỹ càng, nên đã cố gắng mặc bộ đồ ấy vào... nhưng thật sự, tinh thần tôi đang bên bờ vực sụp đổ toàn tập. Em ấy có khen tôi bao nhiêu lần đi nữa thì tôi vẫn không tài nào tin nổi bộ đồ này hợp với mình. Nếu quần áo mà biết khóc thì cái bộ này chắc đang khóc ròng vì bị tôi mặc vào rồi. Những bộ đồ kiểu này chỉ dành cho mấy cô gái đáng yêu hơn tôi gấp vạn lần—ví dụ như Emma chẳng hạn. Em ấy cũng đang mặc một bộ y hệt, và đúng là minh chứng sống cho câu “người đẹp vì lụa”... hoặc ngược lại?

“Thật ra, bộ này hợp với em hơn mới đúng,” tôi nói thêm.

“Indeed?” – Emma nghiêng đầu. Chiếc băng đô trắng với phần diềm xinh xinh khẽ rung rinh theo động tác ấy.

Dễ thương quá trời quá đất!

“Nhưng việc nó hợp với em không có nghĩa là nó không hợp với chị, indeed!” – Emma nói, rồi đặt tay lên thái dương như đang suy nghĩ sâu xa lắm. Nghe không giống đang cố an ủi tôi, mà là em ấy thật sự không hiểu logic của tôi.

Nhưng mà, thôi, đừng nói là mình tự ti quá đà—bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ y như tôi thôi!

Dù sao thì, không vòng vo nữa—bộ quần áo mà Emma và tôi đang mặc... là sự kết hợp hoàn hảo giữa hai gam màu trắng và đen đối lập một cách tuyệt vời, và là biểu tượng bất diệt của giới cosplay:

Đồng phục hầu gái!!!

Phải, đúng vậy.

Tôi—Yotsuba Hazama, mười sáu tuổi đời—vừa mới lần đầu tiên trong đời mặc đồng phục hầu gái, vào một trong những tình huống ít ngờ tới nhất có thể. Như thể thế vẫn chưa đủ, ngay trước mặt tôi còn có một minh chứng sống động cho chuẩn mực lý tưởng của “người mặc đồng phục hầu gái” đang đứng sờ sờ ra đấy!

“Em thấy chị đáng yêu lắm mà, Yotsuba!” – Emma nói...

...Nhưng tôi không tài nào tiếp nhận được lời khen đó trong khi em ấy đứng ngay đó, tạo ra sự đối lập đến tàn nhẫn. So với Emma thì tôi chỉ như trời và vực. Trong người em ấy đang chảy dòng máu Thụy Điển—quê hương của tinh thần hầu gái đích thực, và bộ đồ ấy như được sinh ra dành cho em.

Thật ra, Emma có thể mặc bất cứ gì cũng đẹp. Nhưng riêng với đồng phục hầu gái—một biểu tượng đã ăn sâu vào xã hội Nhật Bản hiện đại đến mức trong buổi họp lớp sáng nay, có người còn đề xuất mở quán café hầu gái cho lễ hội văn hóa cơ mà—thì giá trị của một “mẫu chuẩn Emma” lại càng bùng nổ.

Thành thật mà nói: điều mà nước Nhật hiện đại đang thiếu nhất, chính là Emma. Ai phản đối thì tôi xin tranh cử thủ tướng và lấy chuyện đó làm cương lĩnh chính luôn!

...Còn tôi trông thế nào trong đồng phục hầu gái á? Nói đơn giản: như một trò đùa cosplay với ngân sách học sinh cấp ba. Emma mặc đồ kiểu váy dài, cổ điển, chuẩn mực—trong khi tôi thì, vì lý do nào đó, lại mặc cái phiên bản miniskirt đã bị lạm dụng đến nhàm chán... Nhưng không, tôi không nên đổ lỗi cho chiếc váy ngắn. Các nàng hầu gái váy ngắn không đáng bị đối xử như vậy. Vấn đề là: tôi không có đủ tư cách để trở thành một nàng hầu váy ngắn, thế thôi.

“Khoan đã, Emma,” tôi lên tiếng. “Cái đồng phục này... đúng là đồng phục chính thức của nhà Koganezaki à?”

“Là đồng phục dành cho những người chăm sóc chị yêu quý của em, indeed!”

“O-Okayyy...” – tôi nói. Đây hoàn toàn là suy đoán, nhưng tôi bắt đầu có linh cảm rằng Koganezaki chẳng dính dáng gì đến chuyện “đồng phục” này cả.

“Được rồi, đi thôi, indeed!”

“R-Rõ!”

Dù sao thì, cũng đã đến lúc cho “Nhập gia tùy tục: Phần Hai”! Tôi đã nhúng chân vào đến đầu gối rồi, giờ chỉ còn cách thả trôi theo dòng nước và hy vọng điều tốt đẹp sẽ đến!

Vậy là tôi bước vào phòng khách của Koganezaki, hoàn toàn tin tưởng rằng Emma sẽ dạy tôi luật lệ của “gia đình”.

◇◇◇

Căn hộ của Koganezaki gọn gàng hơn tôi tưởng nhiều. Nói thẳng ra thì, tôi cứ nghĩ chị ấy trông hoàn hảo bề ngoài thì bên trong chắc sẽ lười biếng, bừa bộn... Nhưng hoàn toàn không! Có hơi lộn xộn ở vài chỗ, đúng, nhưng chỉ ở mức không phải ngày nào cũng lau chùi thôi. Mức độ này hoàn toàn nằm trong ngưỡng cho phép. Nếu ai đó muốn bắt bẻ thì chắc phải soi kỹ lắm mới ra lỗi!

Tuy nhiên, có một ngoại lệ nhỏ: không khí. Cái cảm giác tối tăm, u ám mà tôi thấy từ hành lang—rồi cả ở lối vào—vẫn còn nguyên trong phòng khách.

“Koganezaki đâu rồi?” tôi hỏi.

“Chị yêu dấu của em... đang nấm,” Emma đáp.

“N-Nấm á?!”

“Chuyện này xảy ra thường xuyên lắm, indeed. Nhưng lâu lắm rồi mới thấy lại, indeed.”

“O-Okay...?”

Lời giải thích của Emma bỗng trở nên trừu tượng và khó hiểu khủng khiếp...

Vậy là, để tôi hiểu cho đúng: Có một trạng thái gọi là “bị nấm”, Koganezaki thường rơi vào trạng thái ấy, nhưng dạo gần đây thì không. Và vì hôm nay cô lại “nấm” nữa nên Emma mới lo quá, rủ tôi đến đây... Chắc là vậy?

“Lối này, indeed.”

Cô hầu gái hoàn hảo—ý tôi là Emma—lại nắm tay kéo tôi, dẫn từ phòng khách đến phòng kế bên. Tôi đoán đó là phòng ngủ của Koganezaki.

“Chị ơi...?” – Emma gọi, vừa thò đầu vào căn phòng tối đen như mực. Giọng em ấy nhỏ xíu, run rẩy, như sắp khóc đến nơi—khó tin đó là Emma luôn ấy. Tim tôi thắt lại.

Nhưng không có ai trả lời.

“Koganezaki?” – tôi thử gọi tiếp. Lại không có tiếng đáp... nhưng nếu lắng tai, tôi có thể nghe thấy tiếng thở rất nhẹ.

“Tớ... Tớ vào được chứ...?”

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng bước vào phòng, lần tay trên tường tìm công tắc đèn.

“Tớ bật đèn nha...?” – tôi hỏi, phòng khi có ai đó phản đối, nhưng như mọi lần, không có tiếng trả lời. Mà không phản đối thì coi như đồng ý, đúng không? Tôi liền bật công tắc.

“Á...”

Đúng như dự đoán, đây là một phòng ngủ... nhưng chẳng thấy Koganezaki đâu cả. Tuy nhiên, tôi vẫn nghe rất rõ tiếng thở ai đó.

“Chị yêu dấu ơi!” – cô hầu gái hoàn hảo—ý lộn, là Emma—kêu lên khi chạy tới giường, cúi người xuống và bắt đầu lắc một đống chăn đang chất đống như núi.

Lúc nãy tôi cũng thấy đống đó có hơi kỳ kỳ... nhưng khoan đã, gì cơ? Koganezaki thật sự đang ở dưới đó á?!

“Chị ơi, trời tối rồi đó, indeed!”

“Không...”

“Không” á?! Tôi nghe nhầm không vậy?! Bởi vì vừa rồi tôi rõ ràng nghe thấy ai đó trả lời bằng một giọng y như con nít hờn dỗi vậy, mà đó chắc chắn không phải là Koganezaki kiểu thường ngày rồi!

“N-Này Emma?” – tôi lắp bắp. “Chắc chắn là... cô ấy đấy chứ? Không thể nào cái người dưới đó lại là Koganezaki được, đúng không?!”

“Chính xác luôn! Đó là chị yêu quý của em đó, indeed!” – Emma nói, rồi chẳng một chút ngần ngại hay do dự, kéo phăng tấm chăn dày khỏi giường!

“Ưngggh...!”

Người bên dưới khẽ rên lên một tiếng đau khổ—chắc là vì đột ngột bị ánh sáng chiếu thẳng vào mặt. Nhưng giờ thì tôi đã nhìn thấy rõ rồi, không còn nghi ngờ gì nữa: người đang cuộn tròn như sâu kén dưới lớp chăn kia, chính là Koganezaki!

Ờ thì, cũng có thể là ai đó cực kỳ giống Koganezaki... nhưng không, không thể nhầm được. Tôi không đời nào lẫn lộn một người bạn như thế!

“Không đâuuu...” – Koganezaki rên rỉ, đang cuộn tròn như quả bóng, mặc bộ đồ ngủ và làm nũng một cách cực kỳ đáng ngờ.

Cứ như em bé vậy... Nhưng, khoan đã! Sao cô ấy lại thành ra thế này?!

“Chị ấy bị nấm, indeed,” Emma nói.

“Hả...? Ý em là... cô ấy ăn phải nấm độc hay gì đó nên mới kỳ lạ vậy á?!”

“Chị ấy nghĩ nhiều đến nỗi nấm mọc đầy đầu, indeed!”

“Ờ... gì cơ?”

Nếu hiểu theo cách đó, thì đúng là tôi có từng thấy trong manga mấy nhân vật bị vẽ thêm nấm mọc trên đầu mỗi khi trầm cảm hay suy nghĩ quá nhiều. Chắc là Emma cũng đang dùng hình ảnh đó để diễn đạt? Tất nhiên là trên đầu Koganezaki chẳng có cây nấm nào mọc thật, nhưng nếu nhìn bằng con mắt của Emma, thì có khi giờ đầu cô ấy đang là cả một vườn nấm cũng nên...

Dù sao thì, chỉ riêng việc chứng kiến Koganezaki—Koganezaki đấy!—lăn lộn trên giường, rên rỉ như thế, cũng đủ khiến tôi hiểu rằng chuyện này nghiêm trọng thật rồi.

“Chị bỏ cuộc rồi... Mọi thứ tệ quá... Không muốn đến trường...”

“Trời ơi, toàn là mấy câu tớ thường nói đó chứ!”

Cú sốc này lớn đến nỗi tôi suýt tưởng mình đang lạc sang một thế giới song song. Koganezaki đang ngọ nguậy trên giường, thì thầm những lời than vãn mà tôi tưởng cô ấy không bao giờ nói ra. Thậm chí, hình tượng lần này còn xa rời thực tế hơn cả màn cosplay giả tạo mà Mocchi bày trò trước đó!

Emma thở dài một cái thật dài khi nhìn xuống chị gái mình.

Họ đã hoán đổi hoàn toàn rồi!

878c7776-2d27-492c-b5af-238ff007d643.jpg

“Ờm... vậy, cô ấy bị sao thế?” tôi hỏi.

“Chị ấy đã 'mọc nấm' rồi,” Emma buồn bã đáp.

Tôi hiểu ý đó rồi, cảm ơn nhé!

Tạm thời, chúng tôi quay lại phòng khách, phần vì nhìn thấy Koganezaki trong tình trạng như vậy khiến người ta xót xa. Cũng chẳng ai nghĩ ra được cách gì hay, mà tôi thì đang mặc đồ hầu gái nữa, nên tôi bèn tranh thủ dọn dẹp chút cho có việc làm, đồng thời giục Emma giải thích cụ thể hơn chuyện gì đang diễn ra.

“Ừm, đúng vậy,” Emma bắt đầu, rồi tuôn ra một tràng dài nghe thì hay mà chẳng mấy thông tin hữu ích. Giải mã lời em ấy nói cũng hơi vất vả, nhưng khi chắt lọc lại thì có thể tóm tắt như sau:

Thứ nhất: Thì ra Koganezaki không mạnh mẽ về mặt tinh thần như vẻ ngoài của cậu ấy—hoặc ít nhất là, bản chất cậu ấy không phải vậy. Cậu ấy cố gắng tỏ ra cứng rắn khi ở trường, nhưng khi về nhà thì có vẻ tuềnh toàng hơn nhiều (so với mức bình thường của Koganezaki, dĩ nhiên). Đi chân trần trong nhà, ngủ gục trên ghế sofa, tắm xong mà lười không chịu gội đầu, rồi mỗi đêm Giao Thừa thì quấn mình trong cái bàn sưởi kotatsu đến tận nửa đêm mà chẳng buồn động đậy gì... Mà thật ra, nghe thế thì tôi lại thấy cũng đâu có gì quá bất thường!

Dù vậy, tôi cũng phải thừa nhận là khi tưởng tượng cảnh Koganezaki làm những việc đó, nó lại trông... sai sai sao ấy, mà tôi không tả nổi cảm giác ấy bằng lời.

Gia đình cậu ấy đã quyết định để cậu sống một mình vì tin rằng cậu đủ chín chắn và có trách nhiệm. Với tôi thì điều đó thật khó tưởng tượng—not chỉ phải theo kịp việc học, mà còn phải tự lo toàn bộ cuộc sống hằng ngày. Mà tôi thì làm được mỗi một nửa trong hai việc đó đã là may rồi. Vậy mà Koganezaki lại tự xoay xở được bao lâu nay—thật quá sức đáng nể.

Rồi đến học kỳ hai năm hai. Thời điểm này lúc nào cũng bận rộn, rồi Makina chuyển trường đến, như thêm một quả bom rơi xuống khiến cả trường rung chuyển.

Kể từ đó trở đi, mọi chuyện diễn ra gần như đúng y như những gì tôi từng nghe trong phòng tư vấn học sinh. Mâu thuẫn trong fan club chia rẽ thành hai phe, rồi cả hai bên đều đổ dồn áp lực lên Koganezaki, bắt cậu phải chọn phe mình... và thế là dẫn đến cú sụp đổ tinh thần, rồi biến cậu thành “Mai-take Koganemushroom” như bây giờ.

Mà nói “sụp đổ” thì nghe cũng hơi quá... Nhưng dù sao thì, việc tâm lý cậu ấy mong manh tới mức phải nghỉ học thế này rõ ràng là dấu hiệu không tốt chút nào.

Nếu tình hình không thay đổi, Koganezaki có thể sẽ thành học sinh bỏ học thật. Khi đó, gia đình chắc chắn sẽ bắt đầu lo lắng, có thể sẽ không cho cậu ấy sống một mình nữa, thậm chí có thể buộc cậu phải chuyển trường. Xét theo một nghĩa nào đó thì chuyện đó có thể coi là một cái kết tốt—vì như vậy, cậu ấy sẽ thoát khỏi áp lực từ fan club Sacrosanct. Nhưng tôi lại chẳng hề mong nó kết thúc như thế. Tôi đã có thể gọi cậu ấy là bạn, và tôi không muốn đánh mất tình bạn đó.

...Dù là một người bạn chưa bao giờ chịu cởi mở để cho tôi thấy cậu ấy thật sự như thế nào khi không ở trường đi nữa.

“Yotsuba?” Emma gọi, kéo nhẹ tay áo tôi đúng lúc tôi sắp thở dài. “Em lo lắm, thật đấy.”

“Emma...”

“Thật ra, chuyện này... đã từng xảy ra một lần rồi.”

“Ý em là... hồi cấp hai à?”

Emma gật đầu.

Lần đó, khi Emma từng bắt cóc tôi và trói tôi lại trên sân thượng, tôi có nghe loáng thoáng về việc hai người từng học chung một trường cấp hai. Hình như là trường quý tộc dành cho nữ sinh nhà giàu thì phải. Lúc đó, tôi chỉ coi đó là thông tin thú vị thôi, nhưng sau khi suy nghĩ lại, tôi càng thấy chuyện này có gì đó lạ lạ.

Có thể đây chỉ là hình dung mơ hồ trong đầu tôi, nên tôi cũng không dám chắc, nhưng tôi luôn nghĩ mấy trường như thế là kiểu từ cấp hai lên cấp ba thì được chuyển tiếp nội bộ luôn, học liền mạch một trường.

Vậy mà Koganezaki lại thi vào trường cao trung Eichou, còn Emma thì lại cố tình chuyển đến chỉ một thời gian ngắn sau khi năm học bắt đầu. Tôi phải thừa nhận là tôi rất tò mò chuyện đó rốt cuộc diễn ra như thế nào... nhưng cũng không biết có nên hỏi hay không.

“Này Emma... Hồi đó đã có chuyện gì xảy ra sao?” cuối cùng tôi lấy hết dũng khí để hỏi.

Emma chỉ cúi đầu, không nói một lời. Có vẻ cô ấy không muốn nhắc lại chuyện cũ... Nhưng tôi có cảm giác rằng những điểm tương đồng giữa quá khứ và hiện tại có thể sẽ là manh mối giúp chúng tôi kéo Koganezaki ra khỏi cái vỏ mà cậu ấy đang co mình trong đó. Dĩ nhiên, tôi không thể ép Emma phải nói ra mọi chuyện được...

Cảm giác như Koganezaki đang tự nhốt mình trong thế giới riêng, quá sợ hãi để mở lòng đón nhận bất kỳ ai hay điều gì... mà tôi cũng hiểu cảm giác đó lắm. Tôi đã từng rơi vào trạng thái đó không biết bao nhiêu lần.

Nhưng đó không phải là nơi mà một người có thể ở mãi được. Việc trốn tránh cả thế giới để tự bảo vệ mình thực ra còn tốn sức hơn ta tưởng. Giống như lúc cãi nhau với mẹ, rồi giận dỗi bảo là không thèm ăn tối nữa, chạy vào phòng đóng cửa lại—cuối cùng rồi cũng sẽ phải đầu hàng trước cái bụng rỗng. Thế giới luôn có cách để khiến ta phải bước ra.

Việc tốt nhất mà chúng tôi có thể làm lúc này là tìm ra cách nào đó để khiến Koganezaki hạ thấp cảnh giác... hoặc chí ít là giúp cậu ấy thư giãn?

“À... Đúng rồi!” tôi bật thốt. Vừa nãy, tôi chợt nghĩ ra một việc hoàn toàn bình thường nhưng lại cực kỳ thư giãn—và luôn khiến tôi nảy ra những ý tưởng tuyệt nhất! “Emma!”

“Ừm?”

“Chị cần em giúp một tay! Có được không?”

“Dĩ nhiên là được!”

Vậy là tôi và Emma bắt tay vào làm ngay. Khi không biết cách giải quyết một vấn đề, thì chỉ còn cách thử hết mọi ý tưởng mình có, từng cái một, cho đến khi có cái hiệu quả... Dù, nếu nói vậy với Koganezaki khi cậu ấy còn là chính mình, chắc chắn tôi sẽ bị mắng vì “không có kế hoạch gì cả.”

◇◇◇

“Hây, dô, hây, dô... thật vậy!”

“Emma, xong chưa đấy?”

“Rồi đó!”

“Vậy thì... Hít thở sâu, hít thở sâu... Xin lỗi nhé; tớ vào đây!”

Dù Emma đã bảo là mọi thứ đã sẵn sàng, và dù tôi là người đã nghĩ ra ý tưởng này ngay từ đầu, tôi vẫn phải đứng hít một hơi thật sâu để lấy can đảm. Tôi hít vài hơi dài... rồi mở toang cánh cửa! Một luồng hơi nóng và ẩm tràn ra ngay lập tức, và khi hơi nước tan dần, tôi thấy cậu ấy đang ngồi đó, mắt lim dim, như thể vừa tỉnh dậy giữa giấc mơ mơ màng.

“Trời ơi, trời ơi...” tôi thì thầm. Một lần nữa: tôi hoàn toàn nhận thức được rằng chính tôi là người nghĩ ra chuyện này, nhưng tôi vẫn không sao dứt bỏ được cái cảm giác rằng—mình hoàn toàn không nên làm chuyện này.

Tôi sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó, vào cuối mùa hè—ngày tôi hẹn hò với Makina mà không nói trước với Yuna và Rinka... và cũng là ngày mà hai người lấy cớ “trừng phạt” tôi vì chuyện đó để dạy tôi một bài học về việc ai mới là người yêu thực sự của tôi, theo cái cách hết sức... thể xác.

Nói cho cụ thể thì: cả ba chúng tôi tụ tập trong phòng tôi... và rồi cởi đồ hết!!!

Hồi tôi còn bé, mẹ từng bảo rằng, ngoài gia đình ra thì chỉ nên để người thật sự đặc biệt mới thấy được mình khỏa thân. Tôi từng thấy người lớn lên giường cùng nhau trần truồng trong phim ảnh hay truyền hình, nên nghĩ chắc mẹ nói vậy là vì chuyện đó. Còn việc tắm chung ở nhà tắm công cộng hay phòng thay đồ thì không tính... Nhưng dù gì đi nữa, ngoại lệ thì cũng là ngoại lệ—tôi luôn nghĩ rằng, để người khác thấy mình khỏa thân có lẽ đồng nghĩa với việc bạn đã trưởng thành.

Còn lúc này thì... ừm, chúng tôi đang ở trong phòng tắm, nên có lẽ đây là một ngoại lệ khác đối với quy tắc của mẹ tôi. Nhưng nó không phải là một không gian công cộng như nhà tắm công cộng. Đây là phòng tắm trong căn hộ của bạn tôi—và điều đó thì lại cảm thấy như đang tiệm cận một ranh giới khá nguy hiểm rồi đấy.

Chưa kể... người đang cùng tôi trong phòng tắm đó lại là một cô gái mà tôi vẫn luôn nghĩ là bạn mình: Koganezaki.

Đúng vậy. Tôi đang ở trong phòng tắm của Koganezaki... và cô ấy cũng đang ở đó nữa, hoàn toàn khỏa thân! Ngồi trên ghế tắm, mắt nhìn xa xăm, trần như nhộng từ đầu đến chân!

K-Không, không phải như cậu đang nghĩ đâu! Đây không phải là “ngoại tình”! Hoàn toàn không phải là như vậy!!!

Tôi bước vào phòng tắm, vừa đi vừa lẩm bẩm những lời biện hộ điên cuồng gửi tới Yuna và Rinka trong đầu. Nhân tiện thì, tôi và Emma vẫn đang mặc đồ hầu gái. Emma đã bảo tôi là đồ này có ướt cũng không sao, mà cũng may thật, vì chúng tôi đến đây không phải để cùng nhau tắm thân mật với Koganezaki. Không! Chúng tôi đến đây để thực hiện nghĩa vụ của người hầu gái: hỗ trợ tiểu thư trong giờ tắm rửa!

Người ta vẫn bảo rằng một bồn tắm ấm không chỉ gột rửa cơ thể mà còn làm sạch cả tâm trí. Khi ngâm mình trong làn nước ấm hơn thân nhiệt một chút, vừa tẩy rửa bụi bẩn vừa xoa dịu tinh thần, thì mọi mệt mỏi, lo âu, và muộn phiền cũng sẽ theo dòng nước trôi đi hết. Tắm là lúc để tìm thấy sự bình yên—và đó chính xác là thứ mà tôi nghĩ Koganezaki cần nhất bây giờ.

Nên là... đây hoàn toàn không phải là chuyện tôi cần phải cảm thấy tội lỗi hay áy náy gì cả. Tuyệt đối không...

Mà, trời ơi, cậu ấy đẹp thật đấy...

Dù tôi có tự nhủ bao nhiêu lý do đi nữa thì hiện thực vẫn chẳng thèm nghe theo.

Yuna và Rinka lúc khỏa thân cũng đẹp thật sự... Tôi biết là nói thế nghe mình giống biến thái hạng nặng, nhưng đó là sự thật! Với tư cách là một cô gái, tôi phải thừa nhận rằng khi nhìn họ như thế, tôi cảm thấy cực kỳ rõ ràng rằng mình chẳng là gì so với họ cả.

Và giờ, khi nhìn Koganezaki... thì thật lòng mà nói, tôi chỉ có thể thốt lên: cậu ấy cũng ngang tầm luôn rồi.

Mà công bằng mà nói thì, tôi cũng đâu có thấy nhiều người khỏa thân đến thế. Trong danh sách của tôi thì chỉ có ba người: bố mẹ tôi hồi tôi còn nhỏ, và hai đứa em gái tôi gần đây. Tôi đâu có con mắt tinh tường hay kinh nghiệm gì trong chuyện này, nhưng... tôi vẫn có thể cảm nhận được phần nào.

Không phải họ gầy gò hay béo phì, mà cơ thể họ săn chắc, vừa vặn. Làn da thì mịn màng, không một tì vết, đến mức khiến tôi sợ không dám chạm vào. Tất cả đều hoàn hảo—hoàn hảo đến mức khó tin.

Và tôi biết thừa, nếu tôi có hỏi bí quyết gì mà họ giữ được vóc dáng đẹp thế, thì chắc chắn họ sẽ đáp lại bằng một gương mặt tỉnh bơ: “Có làm gì đâu.”

Chính mấy chi tiết nhỏ như thế khiến tôi biết chắc là vậy.

Khoan đã. Giờ tôi đang nhìn chằm chằm quá rồi đấy, đúng không?!

Tôi lắc đầu lấy lại tinh thần, cố gắng xua tan những suy nghĩ... không được trong sáng cho lắm. Tạm thời là vậy. Tôi đã cố gắng rồi, thật mà.

“Được rồi, Emma. Chúng ta sẽ kỳ rửa sơ qua cho cô ấy trước, rồi thả vào bồn tắm!” tôi nói.

“Vâng, chuẩn bị sẵn sàng!” Emma hăng hái đáp.

“Okay, Koganezaki. Giờ thì tắm cho sạch sẽ nào! Giơ tay lên!”

“Không mún...” Koganezaki rên rỉ, giọng lơ mơ như mộng du. Nhưng tôi đã hạ quyết tâm, không thể chùn bước được.

Tôi chắc mẩm là Koganezaki vẫn chưa thực sự nhận ra tôi đang ở đây. Cậu ấy đã đẩy bản thân tới giới hạn, kiệt sức đến mức muốn trốn khỏi thực tại hoàn toàn, và cuối cùng thì cậu ấy đóng sập mọi thứ lại.

Tôi hiểu rất rõ cảm giác đó.

Nhưng mà... bạn đến tận nhà rồi mà cậu ấy cứ lơ luôn như không thấy thì cũng hơi quá đáng nhỉ?! Dù tôi có đến mà chẳng báo trước đi nữa!

“Cậu xứng đáng được kỳ rửa đấy nhé! Chuẩn bị tinh thần đi!” tôi tuyên bố, rồi tạo bọt với túi lưới, làm cho xà phòng nổi lên thật nhiều và mịn, rồi bắt đầu xoa lên tay Koganezaki.

“Hyaaa?!” Koganezaki kêu lên một tiếng nhỏ, khẽ giật người. Có vẻ cậu ấy hơi bất ngờ thật.

Có phải... cuối cùng cậu ấy cũng tỉnh lại rồi không...?

“...Nhột quá.”

Không nhé!

Koganezaki bắt đầu ngọ nguậy, nhưng chỉ có vậy thôi. Nếu chỉ nghe giọng cậu ấy nói, chắc tôi tưởng đang nghe một bé gái lớp hai tiểu học mất. Dễ thương thì dễ thương thật đấy, nhưng mục tiêu của tôi là kéo cậu ấy về trạng thái bình thường cơ mà, mà như này thì chưa ăn thua đâu. Phải tiếp tục thôi!

Khoan... tiếp tục? Tiếp tục đến đâu? Tôi vừa kỳ xong hai tay, bước kế tiếp sẽ là... ngực?! Bầu ngực của cậu ấy á?!

Mà... tôi còn chưa thật sự chạm vào ngực của Yuna hay Rinka một cách đàng hoàng nữa kia! K-Khoan đã, không được nghĩ lệch lạc! Tôi đang giúp cậu ấy đấy nhé! Chuyện này hoàn toàn vì nghĩa vụ, không có gì kỳ quặc cả!

Tôi lập tức gào thầm cả trăm lời xin lỗi trong đầu, dù biết chúng sẽ chẳng bao giờ đến được tai hai người kia. Tôi thực sự chỉ đang cố giúp thôi, thật mà! Kiểu như việc chạm vào ngực ai đó khi đang làm hồi sức tim phổi ấy—hoàn toàn không có gì đáng ngượng cả! Tôi không cảm thấy gì cả! KHÔNG! MỘT! CHÚT! NÀO!

“...Ah.”

Ơ?! Âm thanh đó là sao vậy hả trời?! Tôi mới chỉ chạm nhẹ có một chút thôi mà!

“Gah! X-Xin lỗi!” tôi hốt hoảng hét lên. Dù thế nào đi nữa thì, xin lỗi chắc chắn vẫn phải là bước đầu tiên. N-Nhưng không phải vì tôi đang hoảng loạn hay cảm thấy gì đâu nha!

“Có chỗ nào cần em kỳ mạnh hơn không?” Emma hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Mnghh...” Koganezaki khẽ rên đáp lại.

Emma hiện đang phụ trách vụ gội đầu, mà trông cô ấy có vẻ khá chuyên nghiệp... nhưng giờ tôi bắt đầu nghĩ đáng lẽ mình nên nhận phần đó thì hơn. Nhưng mà, nếu tôi lỡ làm hỏng da đầu hay tóc của cậu ấy, thì dù có cứu được tinh thần cậu ấy đi nữa, tôi chắc chắn vẫn sẽ bị chém một trận... nên thôi, chắc cũng chẳng khác gì.

“Yotsuba, chị ngưng kỳ rồi kìa đó!” cô hầu gái giám sát—à nhầm, Emma—quát nhẹ.

“X-Xin lỗi, thưa tiểu thư!” tôi la lên, cuống quýt kỳ tiếp.

Không còn cách nào khác rồi... Đã đến lúc triển khai kế hoạch: “Tôi-Không-Đụng-Vào-Cậu”!

Xin cho phép tôi giải thích! Kế hoạch “Tôi-Không-Đụng-Vào-Cậu” là chiến thuật tối thượng tôi nghĩ ra để nếu sau này Koganezaki tỉnh lại và nổi giận, tôi vẫn có thể thành thật mà nói: “Tớ có tắm cho cậu, nhưng không hề đụng vào người cậu!”

Cụ thể thì, tôi sẽ tạo thật nhiều bọt trong tay, rồi quệt bọt lên người cậu ấy như bình thường... nhưng lần này, tôi sẽ hết sức cẩn thận để chỉ có bọt chạm vào da, còn tay tôi luôn giữ một khoảng cách an toàn!

Một phần trong tôi tự hỏi liệu chỉ bôi bọt xà phòng lên người cô ấy thôi thì có đủ để gọi là “tắm rửa” không nữa... Nhưng mà, ừm, chắc cũng ổn thôi. Nghĩ thử xem: khi rửa bát, nếu cậu chỉ cần đổ nước vào nồi, nhỏ vào tí nước rửa chén rồi để đó một lúc, thì khi quay lại, mấy cái mảng thức ăn khô cứng cũng sẽ tự bong ra mà chẳng cần chà rửa bằng miếng bọt biển luôn ấy chứ! Chỉ cần tin tưởng vào sự tiến bộ bền bỉ của khoa học xà phòng hiện đại là được!!!

“Cẩn thận... cẩn thận nào...,” tôi lẩm bẩm khi bắt đầu xoa xà phòng lên người cô ấy một cách chậm rì rì và cực kỳ tỉ mỉ—chậm đến mức có thể khiến người ta tưởng tôi đang lắp ráp những chi tiết cuối cùng của một con tàu mô hình bên trong chai thủy tinh. Vấn đề là, cái cảm giác biết rõ mình không được chạm vào cô ấy—nhưng lại phải tiến sát đến cái ranh giới ấy nhất có thể—khiến tay tôi run lên vì hồi hộp...

“Ưm... A...”

...và thỉnh thoảng, trong tích tắc, một ngón tay tôi khẽ chạm nhẹ vào người cô ấy. Mỗi lần như vậy, Koganezaki lại khẽ thở ra một tiếng... gợi cảm đến kỳ lạ—và dĩ nhiên, điều đó chỉ càng khiến tim tôi đập thình thịch mạnh hơn nữa.

O-Okay, phần bụng xong rồi... và vì kiểu gì tôi cũng đã “lướt qua” khu vực nhạy cảm rồi nên giờ chỉ còn phần chân nữa thôi là xong—

“Đừng có trêu chọc tôi nữa.”

“Hả?”

Ngay lúc tôi tưởng như sắp cán đích đến nơi, Koganezaki bất ngờ thì thầm một câu. Và chỉ một giây sau đó, cô ấy nắm lấy tay phải tôi.

“Hơ?” tôi phát ra một tiếng ngơ ngác, toàn thân cứng đờ vì sốc.

“Ngay đây này...” Koganezaki nói, rồi áp tay tôi lên...

T-Trời đất ơi, lên ngực cô ấy! Cô ấy đang dùng tay tôi như một cái bọt biển ư?!

“Mhh, ahh...”

“K-K-K-K-Ko— Ko— Koganezakiiiiii?!”

Dựa vào cảm giác trong lòng bàn tay tôi lúc đó, thì Chiến dịch “Tôi-không-hề-chạm-vào-cậu” đã tan thành mây khói. Tôi cảm nhận được một độ mịn màng, và một độ đàn hồi rõ rệt... Mà dù ngực tôi cũng không khác là mấy, vậy mà cái này lại khiến tôi cảm thấy... không biết nữa...

Cảm giác thật...

Thật tuyệt vời...

“Thích quá...”

Tụi mình đang nghĩ giống nhau sao?!

Tệ hơn nữa, giọng điệu của Koganezaki lúc này đầy quyến rũ và ham muốn, khiến tôi càng lúc càng cảm thấy nóng bừng lên không kiểm soát nổi.

N-Nhưng mà không! Đây không tính là gian dối. Không đâu...

Cô ấy ấn tay tôi mạnh hơn lên ngực mình.

Cái này... cái này không phải là...

“Ưmh! Aah...”

Okay, cái này có thể tính là gian dối thật rồi!!!!!!!!!

Tôi chưa bao giờ được bóp trọn vẹn ngực của Yuna hay Rinka đến mức này cả! Đương nhiên, cũng chưa từng làm thế với ngực mấy đứa em gái tôi—khỏi phải nói! Đây là chuyện người ta chỉ làm với người yêu thôi, chứ không phải với người nhà, và nhất định không phải với một cô bạn đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh! Chưa kể là... khoan, cái gì?!

“Nhìn chằm chằm... thực sự!!!”

Emma-sama đang nhìn tôi thật đấy!!!

“Mhh, ahh... Nữa đi...”

“Chị gái yêu dấu của em trông có vẻ đang rất thích đấy, quả thật!”

“Kh-Không phải như em nghĩ đâu, Emma! Chị chỉ là, ừm...”

“Chị có khi nào là một thiên tài massage bẩm sinh không, Yotsuba?!”

“.........Ờ, đúng thế!”

Ơn trời! Em ấy nghĩ đây là massage thật!

Mà, nghĩ kỹ lại... thực sự, cái này cũng giống massage thật ấy chứ, chỉ là tôi đang tự hoảng quá lên thôi.

Phải... Tôi biết là nghe từ tôi thì không đáng tin lắm, nhưng tôi thề tôi không hề định làm gì đồi bại với bạn mình cả! Đây chỉ là massage thôi! Bóp nhẹ ngực bạn một chút thì đâu có gì kỳ quặc nếu mình đang massage cho họ! Nó chỉ là một phần của quy trình! Bảo hiểm y tế còn chi trả cơ mà, thì chắc chắn nó không thể kỳ quặc được!

“Ưmh...”

“Hựwhaa?!”

Gì nữa đây trời?! Lúc nào không đổi hành vi, lại chọn lúc này?!

Koganezaki kéo tay tôi khỏi ngực cô ấy... rồi hướng nó xuống phía dưới, về nơi hiểm hóc hơn!!!

K-Không không không! Đó không phải là nơi có thể đụng vào nếu không yêu nhau... khoan, phải nói là nếu chưa cưới nhau mới đúng! Thế là đủ rồi—lúc này chỉ còn nước đánh liều!

Trước khi Koganezaki có thể dẫn tay phải tôi đến điểm đến định mệnh kia, tôi liền dùng tay trái thoa xà phòng lên chân cô ấy với tốc độ ánh sáng (nghĩa bóng, tất nhiên). Và sau đó...

“Emma, bây giờ!”

“Rõ rồi, quả thật!”

Tôi ra hiệu cho Emma, người đã gội đầu cho Koganezaki xong từ đời tám hoánh rồi! Không để mất một giây, Emma chộp lấy cái thau nhựa gần đó, múc đầy một gáo nước nóng từ bồn tắm—và dội thẳng lên đầu Koganezaki!

“Eeeek?!” Koganezaki kêu lên thất thanh khi nước dội xuống người. Cô ấy nới lỏng tay ra, và trong tích tắc đó, tôi rút tay mình lại, chụp lấy vòi sen và nhắm bắn!

“H-Hả?! Cái gì—?!”

Tôi xịt nước khắp người cô ấy, rửa sạch hết lớp bọt xà phòng trôi xuống cống...

“Rồi, xong rồi! Cho cô ấy vào bồn nào!”

“Chuẩn bị, quả thật!”

“Gaaaaah?!”

...rồi cùng Emma nhấc Koganezaki lên, ném thẳng cô ấy vào bồn nước nóng!

“Phù... Hoàn thành nhiệm vụ!” tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Vẫn chưa xong, quả thật! Chúng ta vẫn còn phải bôi dầu xả cho mái tóc của chị yêu dấu!”

“À, đúng rồi! Quên mất tiêu luôn!”

Trong khi Koganezaki ngồi trong bồn tắm, chớp mắt liên tục trong trạng thái ngơ ngác, Emma cẩn thận gom tóc cô lại, lau khô bằng khăn, thoa kem xả không cần gội, rồi quấn gọn tất cả trong một chiếc khăn khác trên đầu cô.

H-Hoàn hảo thật! Cô ấy xử lý phần tóc của Koganezaki nhanh chóng và thuần thục đến mức tôi gần như bắt đầu nghi ngờ cô ấy có thêm một cặp tay nữa mà tôi không nhìn thấy! Chắc chắn cô ấy quá quen với việc này rồi! Không ngạc nhiên gì khi cô ấy là quản gia trưởng cả!

“Được rồi,” tôi nói. “Giờ chỉ cần để chị ấy thư giãn trong bồn một lúc thì sẽ tự động trở lại làm Koganezaki thường ngày thô—Khoan đã. Hả?”

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Khi tụi tôi ném Koganezaki vào bồn tắm hồi nãy… Không, hình như là trước đó một chút. Có phải là ngay sau khi Emma đổ xô cái xô nước nóng lên đầu chị ấy không? Dường như có gì đó đã thay đổi ngay thời điểm đó. Ý tôi là, chị ấy có vẻ bất ngờ, nhưng không còn cái giọng ngây ngô như trẻ lớp hai nữa. Giọng nói của chị nghe rõ ràng hơn hẳn, gần như thể...

“Vậy. Tôi có khá nhiều câu hỏi muốn hỏi hai người...”

“Hả?”

“Nhưng để bắt đầu... hai người có thể vui lòng giải thích cho tôi biết rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra ở đây không?”

“Tớ… tớ chịu.”

Ngồi trong bồn tắm lúc này không còn là Tiểu thư Koganezaki, cô bé lớp hai trong tâm trí ai đó nữa, mà chính là Koganezaki – một nữ sinh trung học hoàn toàn tỉnh táo, đang trừng mắt nhìn tôi với lông mày co giật rõ rệt vì tức giận. Liệu tôi nên vui mừng hay sợ chết khiếp thì vẫn chưa rõ… nhưng trước khi kịp suy nghĩ gì thêm, tôi lập tức quỳ rạp xuống sàn và cúi đầu xin lỗi như thể mạng sống của mình đang bị đe dọa.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
AI MASTER
cực phẩm phía trước mặt mà Yot 😣
Xem thêm