Báo Cáo Điều Tra Thần Min...
Hắc Sơn Lão Quỷ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 011: Thư Ký Số 5

0 Bình luận - Độ dài: 2,288 từ - Cập nhật:

Hứa Cơ thật lòng không nỡ để gã rửa tay gác kiếm.

So với đám bạn chỉ biết vung tiền bao gái, thậm chí là hút chích, công tử Trương thật sự là người có bản lĩnh hiếm hoi trong giới của họ.

Rõ ràng ở nhà chẳng được coi trọng, vậy mà lại cứng rắn dựa vào bản thân gầy dựng được chút tiếng tăm không nhỏ trong thế giới ngầm Thanh Cảng.

Mỗi khi bạn bè trong giới gặp rắc rối, lại không muốn cho người nhà biết, đều tìm đến gã nhờ vả. Và gã luôn xử lý rất ổn thỏa, rất có uy tín trong giới.

Vẫn còn đang ngơ ngác, cậu bỗng nghe công tử Trương khẽ thở dài: "Mày biết đấy, mẹ tao chỉ là người tình thứ tư của bố tao. Giờ tao lớn rồi, mỗi tháng cũng nhận được một khoản phí sinh hoạt không nhỏ, nhưng cổ phần công ty và gia sản của nhà họ Trương thì đều không liên quan đến tao."

"Vả lại, tao học hành chẳng ra gì, dẫu bỏ tiền vào được Đại học Thanh Cảng, nhưng lại bị đuổi học vì đánh gãy chân một thằng nhãi ranh. Muốn vào công ty thì ông già đề phòng tao, con trai của bà cả cũng đề phòng tao."

"Muốn đi lính thì thể chất lại không đạt."

"Hết cách, tao nghe lời ba hoa của mấy đứa kia, nghĩ bụng có lẽ trong thế giới ngầm của Thanh Cảng có thể tìm được một con đường sống chăng?"

"Ban đầu, quả thực cũng ra gì phết, nhưng càng dấn thân, càng cảm thấy nực cười."

"Thế giới ngầm không có lối ra. Con đường tao đi, chỉ là con đường của những con sâu bọ tầng đáy đi liều mạng, đổi lấy một cơ hội làm chó cho người giàu. Mày có biết nó nực cười đến nhường nào không?"

"Tao lăn lộn trong thế giới ngầm của Thanh Cảng mấy năm, phát hiện ra con đường tốt nhất chính là đi làm chó cho cái thân phận vốn có của mình..."

"Thế nên, tao quyết định không lăn lộn nữa."

"..."

Hứa Cơ chưa bao giờ nghĩ đến những vấn đề này, bị gã nói một hồi, lại có chút sững sờ.

Trương Hợp nói đoạn, trên mặt lại lộ ra vài phần thất ý, khẽ thở dài: "Hứa Cơ, mày là con một, nhà họ Hứa lại có nền tảng mà bọn tao không thể tưởng tượng nổi. Cho nên, mày không hiểu được những kẻ như bọn tao đâu."

"Hiện giờ tao có thể chơi với mày, nhưng con của tao, con của con tao, đã định trưlà có nhón chân lên cũng chẳng thấy được bóng dáng của mày."

"Nhưng đó còn chưa phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ hơn cả là, bọn tao không còn đường để đi."

"Mấy lão già đó đâu dám chia bớt cổ phần trong tay, bọn tao cũng không có bát cơm sắt. Hơn nữa, giờ họ sống dai hơn, càng sống càng khỏe, thậm chí ngày càng sinh nhiều con, tốc độ tìm bạn gái còn nhanh hơn cả tao."

"Mấy hôm trước, mẹ tao tìm tao khóc một trận, nói vài lời, tao liền biết, mình đã lớn rồi, phải tìm một con đường sống."

"Bất kể là làm chính trị, hay vào công ty, những tài nguyên cao cấp này không đến lượt tao. Cho nên, tao đã dùng tất cả những gì sẵn có, để đổi lấy một lối đi, chuẩn bị vào làm việc cho Tòa thị chính."

"..."

Nghe gã nói những lời này, Hứa Cơ lại chỉ cảm thấy kỳ lạ: "Vào Tòa thị chính?"

"Mày qua được kỳ thi tư pháp à?"

Vẻ mặt đầy không tin, trong mắt cậu ta, độ khó của việc qua kỳ thi tư pháp còn cao hơn cả việc vào công ty của ông già nhà mình.

Quan trọng nhất là, gã ta lăn lộn trong thế giới ngầm lâu như vậy, còn có thể tẩy sạch lý lịch không?

Song Trương Hợp nghe lời cậu ta, lại chỉ khẽ lắc đầu nói: "Không phải chỉ có một con đường để vào làm việc ở Tòa thị chính. Thành tích của tao bình thường, cũng không có cách nào qua được kỳ thi, cho nên con đường tao định đi, thực chất là một con đường khác khá ít người biết."

"Tao định..."

Gã hơi ngừng lại, thấp giọng nói: "Đến làm việc cho Thư Ký Số 5."

"Chỉ có công việc này mới có thể giúp tao phá bỏ những rào cản trong các đại gia tộc như chúng ta, tự mở ra một con đường riêng."

"..."

Hứa Cơ nghe vậy, cũng có chút ngẩn người: "Sao tao nhớ bên cạnh thị trưởng chỉ có bốn vị thư ký?"

Ngay cả Hàn Tố đang dõi theo cuộc đối thoại của họ qua máy quay ở không xa cũng thoáng giật mình. Người quyền lực nhất ở thành phố Thanh Cảng, dĩ nhiên là thị trưởng trong Tòa thị chính.

Và bên cạnh thị trưởng có bốn vị thư ký, phụ tá ông ta xử lý mọi công việc chính trị, kinh tế, trị an, văn hóa... của thành phố Thanh Cảng.

Bốn vị thư ký bên cạnh thị trưởng cũng tương đương với hóa thân của quyền lực.

Nhưng ai cũng biết bên cạnh thị trưởng chỉ có bốn vị thư ký. Vậy cái gọi là Thư Ký Số 5 này rốt cuộc là thứ gì?

"Mày chỉ cần biết là được rồi."

Đối mặt với câu hỏi của Hứa Cơ, Trương Hợp cũng chỉ vỗ vai cậu ta, cười nói: "Sự tồn tại của Thư Ký Số 5, đối với nhà mày mà nói, hẳn không phải là bí mật gì. Đợi mày trưởng thành hơn một chút, ông già nhà mày tự khắc sẽ nói cho mày biết thôi."

"Bây giờ tao tìm mày, chỉ muốn nói tao cần phải đi con đường này, nhưng tao không chắc kết quả của việc đi con đường này là gì."

"Nếu có một ngày, tao đột nhiên đổ bệnh mà chết, chết vì tai nạn giao thông, hoặc bị người ta sát hại trong một con hẻm nhỏ nào đó..."

Gã ngừng lại, nghiêm túc nhìn Hứa Cơ: "Tao hy vọng mày có thể nể tình chúng ta bây giờ vẫn là bạn bè, thay tao chăm sóc em gái, và cả mẹ tao!"

Hứa Cơ ngơ ngác nhìn gã một lúc lâu, mới khẽ nói: "Tao sẽ thay mày chăm sóc họ, nhưng tốt nhất vẫn là chính mày lo liệu."

"Được rồi, có câu này của mày, tao không còn gì phải lo lắng nữa."

Trương Hợp cười nói: "Tối nay, chúng ta hãy quẩy hết mình một trận đi."

"Lát nữa sẽ xuất phát từ đây, ai đến được Đinh Hương Viện trước, người đó sẽ được uống ly whisky đầu tiên này. Còn con ngựa mà mày từng nhắm tới của tao, hôm nay tao nhường cho mày cưỡi."

"..."

Hai người vừa nói, vừa đi về phía đám đông.

Trương Hợp tiện tay kéo một cô gái mặc đồ hở hang nhưng eo thon, da trắng nõn nà trong đám đông, rồi chui vào xe mình.

Sau đó gã thò người ra từ ghế lái, giật lấy một cây pháo hoa bắn lên trời, rồi liền chui vào xe, đạp mạnh chân ga, con cóc sắt liền gầm gừ lao vút đi.

"Chết tiệt, muốn chiếm thế thượng phong lần cuối à?"

Hứa Cơ thấy vậy cũng sốt ruột, nhanh chóng chạy đến xe mình.

Bên cạnh không ít phụ nữ ăn mặc sành điệu hăm hở xán lại, song Hứa Cơ lại một tay vịn cửa xe, một tay lo lắng vẫy gọi Hàn Tố: "Anh em, lên xe."

"..."

Hàn Tố tiện tay tắt máy quay, chui vào xe trong ánh mắt thèm thuồng đám cô gái đang nhấp nhổm kia.

Hứa Cơ thích rủ cậu đi đua xe vì Hàn Tố đã từng trước mặt cậu ta thể hiện khả năng phản ứng kinh người của mình. Một lần kịp thời đạp phanh và đánh lái ở thời khắc then chốt đã giúp Hứa Cơ né được một trụ cầu, khiến cậu ta từ đó vô cùng nể phục.

Tuy nhiên, lần này là do một loại trực giác nào đó, chính cậu cũng thực sự muốn đi cùng cậu ta.

Trong lòng vẫn miên man nghĩ ngợi: "Công việc mà Trương Hợp nói rốt cuộc là gì?"

"Trong chuỗi sinh thái của siêu đô thị này, đám người này đã thuộc về tầng lớp đỉnh cao mà người bình thường không thể với tới, sao trông lại bi quan đến vậy?"

"Nhưng mà..."

Lòng tò mò vừa mới dấy lên, lại bị cậu dập tắt: "Mình nghĩ mấy thứ này thì có ích quái đâu?"

"Theo quy luật cách quãng đó, có lẽ chưa đầy nửa tháng, mình sẽ lại bị bắt về. Đến việc có thể trốn ra được hay không còn chưa biết chừng..."

"Cái gì mà thăng tiến hay không thăng tiến, có phần của mình đâu?"

"Đối với người đang đếm ngược từng ngày, rào cản giai cấp chẳng hề tồn tại..."

"..."

Trong lúc cậu chìm trong suy tư, Hứa Cơ đã đạp mạnh chân ga, đèn xe rực sáng, lao vút lên con đường hoang mọc đầy cỏ dại.

Thằng này tuy có khí chất của một tên loser, nhưng thói quen ăn chơi của cậu ta lại là được nuôi dưỡng bằng tiền thật bạc thật. Kỹ thuật rất tốt, về mặt an toàn Hàn Tố chẳng cần lo lắng.

Huống hồ họ cũng đâu phải không có não, con đường đua xe này, trước đó đã có người đến kiểm tra rồi.

Chỉ thấy Hứa Cơ đạp chân ga, cỏ dại và cây cối hai bên vùn vụt lướt qua cửa sổ xe. Nhưng Trương Hợp đã chiếm được tiên cơ, lại như muốn tận hưởng lần chơi cuối cho thật đã, tốc độ xe không ngừng tăng, Hứa Cơ vậy mà không tài nào đuổi kịp gã ta.

Đèn hậu của đối phương như đôi mắt của ma quỷ, chập chờn ẩn hiện trong đêm tối, càng ngày càng xa.

‘Chắc là không đuổi kịp rồi...’

Hàn Tố thầm nghĩ, cân nhắc có nên khuyên Hứa Cơ hay không.

Nhưng đúng lúc này, vô tình ngẩng đầu lên, cậu nhận thấy một cảm giác mông lung mơ hồ ngoài xe.

Trong màn đêm sâu thẳm, không biết từ lúc nào, sương mù dày đặc đã giăng lối, bao trùm mọi thứ xung quanh.

Cậu linh cảm có điều chẳng lành nói: "Chúng mày trước khi đua xe đường núi, không xem dự báo thời tiết à?"

Hứa Cơ cũng nhận ra tầm nhìn càng lúc càng kém, nhưng vì quá sốt ruột mà vẫn chưa giảm tốc, lòng càng thêm bức bối: "Tụi tao chỉ là một đám khoe mẽ thích chơi xe thôi mà, mày tưởng tụi tao chuyên nghiệp lắm chắc?"

Tuy trong lòng đầy bất phục, nhưng thấy tầm nhìn bên ngoài quả thực ngày càng tệ, cậu cũng đành giảm tốc độ, trơ mắt nhìn Trương Hợp phía trước vẫn lao đi vun vút.

Giờ thì gã ta đã men theo con đường núi quanh co, chạy đến sườn núi đối diện.

Thấp thoáng có thể thấy hai vệt đèn xe, lao nhanh về phía trước giữa vùng núi đen kịt, cứ như đang nhìn một thế giới song song khác.

Miệng lẩm bẩm: "Thằng cha Trương Hợp này, đúng là điên thật rồi..."

Nghe giọng điệu của gã, có lẽ sau này sẽ không còn cùng nhau chơi như thế này nữa. Lần cuối cùng, thắng thì cứ thắng đi...

Đang nghĩ vậy, cậu ta bất chợt nhận ra có điều bất thường. Cùng lúc đó, Hàn Tố ở ghế phụ cũng ngẩng phắt đầu lên nhìn.

Chỉ thấy giữa vùng núi đối diện, đón lấy ánh đèn từ chiếc xe của Trương Hợp, đột nhiên lại có hai vệt đèn khác từ phía đối diện thình lình rực sáng.

Ánh đèn đó nhấp nháy liên hồi, như đến từ cõi u minh, bất ngờ đến tột cùng, nhanh chóng tiếp cận xe của Trương Hợp.

Tốc độ nhanh đến mức người ta không kịp phản ứng, hai luồng ánh sáng rất nhanh liền đâm sầm vào nhau.

Trong thoáng chốc, lửa bùng lên ngút trời. Dù cách xa đến vậy, Hàn Tố và Hứa Cơ vẫn như có thể nghe thấy tiếng va chạm và tiếng hét thê lương. Chiếc xe nát bét thành một khối cầu lửa, người bên trong chắc chắn đã mất mạng.

"Vãi chưởng..."

Hứa Cơ đạp phanh gấp, giữa lúc thân xe rung lắc dữ dội và văng đuôi, cậu ta gắng sức dừng xe lại, mở to mắt nhìn về phía con đường núi đối diện.

Cả người cậu ta đờ ra, chỉ lẩm bẩm: "Hỏng rồi, hỏng rồi, sao lại thế này?"

"Có người canh ở phía đối diện, không được cho xe lên chứ..."

"Một người sống sờ sờ như vậy..."

"Sao lại, sao lại..."

"..."

Cậu ta lặp đi lặp lại những lời vô nghĩa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trông như thể hồn phách đã bị rút cạn.

Nhưng cũng chính lúc này, toàn thân Hàn Tố như bị dòng điện giật qua, gai ốc dựng ngược, tim đập thình thịch, ánh mắt găm chặt ra ngoài cửa sổ.

"Đến rồi!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận