Báo Cáo Điều Tra Thần Min...
Hắc Sơn Lão Quỷ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 009: Tôi đã thấy gã khổng lồ

0 Bình luận - Độ dài: 2,292 từ - Cập nhật:

Giọng nói trầm đục và uy lực được cất lên với tiết tấu du dương trầm bổng, hòa cùng tiếng dậm chân thùm thụp, mang đến một cảm giác mộc mạc và cổ xưa.

Tựa như những khúc hò kéo lưới mà những ngư dân vùng cảng hát vang mỗi khi ra khơi.

Câu thần chú ấy dường như cũng dùng chung chính thứ ngôn ngữ cậu sài, chỉ là xa xưa quá đỗi và còn có cách phát âm kỳ lạ, dẫn đến mỗi âm bật ra đều pha lẫn sự thần bí và quái gở.

Hàn Tố lắng nghe, lắng nghe, rồi bất chợt môi cậu hé mở khẽ niệm theo.

Cậu niệm “Thần linh giáng dụ”, nhưng vì quá nhập tâm, ý nghĩ trong lòng quá mãnh liệt, dường như đã vô tình chạm đến tinh thần, hay một dây thần kinh căng cứng nào đó, khiến đầu lưỡi cậu khẽ líu lại.

Chỉ một câu nói đơn giản, ngay khoảnh khắc rời khỏi vành môi, bỗng chốc hóa thành một thứ ngôn ngữ mơ hồ, đầy vẻ huyền bí, khác hẳn thứ tiếng cậu thường dùng. Thậm chí nó còn ẩn hiện chút tương đồng với những âm tiết và ý vị phát ra từ chiếc bút ghi âm.

Lưu loát đến cực điểm, tự nhiên như trời phú, hoàn toàn không có chút khó hiểu hay trắc trở nào như lời Bông Hồng Đen đã nói. Chỉ cần tâm trí khẽ động, câu thần chú liền trọn vẹn tuôn ra từ đầu lưỡi cậu.

Trong cơn mơ hồ, cậu cảm thấy cơ thể mình tức thì mất trọng lượng khi niệm những chú ngữ này, như thể có một thế lực vô hình đột nhiên quấn lấy cậu, đẩy cậu rơi vào một thế giới khác.

Cậu nhìn thấy sau những tầng không gian, có vô vàn bóng hình khổng lồ và mờ ảo đang vây quanh mình. Cùng với tiếng thần chú vang lên, chúng từ từ mở mắt.

Hàn Tố cảm nhận được ánh mắt của chúng, cậu ngẩng đầu lên tựa như một con kiến ngước nhìn bầu trời, đối diện với một ánh nhìn bao quát đầy huyền bí và vô định.

Mắt đối mắt.

Trong lòng Hàn Tố bỗng chốc tĩnh lặng lạ thường.

Tất thảy dường như hòa vào hư vô, nhưng ngay sau đó, một đại dương mênh mông bỗng hiện hữu trong tâm trí cậu.

Thật khó để diễn tả cảm giác kỳ lạ và thần bí trong khoảnh khắc ấy.

Hàn Tố chỉ cảm thấy tư duy và tinh thần mình đột nhiên trở nên hữu hình hóa.

Tựa một vùng biển trong vắt đến tận cùng, vì quá trong nên gần như không thể thấy được sự tồn tại của "nước", có thể nhìn thấu tận đáy sâu thăm thẳm.

Và câu thần chú mà cậu vừa niệm đã khuấy động những con sóng, khiến vùng nước vô hình ấy nổi gợn sóng, nhờ thế hiển hiện trước mắt thường.

Cậu gần như theo bản năng biết đó là gì.

Nó là tinh thần, sức mạnh tinh thần của chính cậu hiện diện khắp mọi nơi, và luôn đồng hành cùng cậu từng phút từng giây, nhưng bình thường lại khó lòng cảm nhận rõ nét, cho đến khi "tinh thần" lay động.

Khi đã lay động, nó cần một lối thoát.

Hàn Tố không biết liệu sức mạnh tinh thần của mình có mạnh hơn người khác, hay là vì lý do gì khác, chỉ thấy đại não mình sôi sục dữ dội. Đại dương bao la ấy đang va đập tới tấp trong đầu cậu, dấy lên từng đợt sóng kinh hoàng.

Thế nhưng, mỗi khi tưởng chừng sắp vọt ra khỏi hộp sọ, nó lại bị "chính cậu", hay nói đúng hơn là cơ thể cậu, ép trở ngược vào.

Trong mơ hồ, Hàn Tố dường như đã hiểu ra nguyên nhân:

Tinh thần không thuộc về thực tại, vậy nên nó có thể tác động đến thực tại, nhưng không được phép trực tiếp đi vào thực tại.

Đây là một quy tắc.

Tuy nhiên, quy tắc này chỉ giam hãm tinh thần cho đến khi sức mạnh tinh thần ấy chạm đến mắt phải của cậu, đột nhiên một cơn đau buốt chân thực bùng lên từ con mắt đã khô héo từ lâu này.

Trong thoáng chốc, Hàn Tố thậm chí còn tưởng rằng hốc mắt phải mình đã nổ tung.

Bởi vì cú va chạm dữ dội này còn đau hơn cả bị người ta dồn hết sức đấm một cú trời giáng, chỉ khác ở chỗ cú đấm này được tung ra từ bên trong đầu.

Vô số ảo ảnh xuất hiện vào lúc này, như những đốm sáng lóe lên khi ăn trọn một cú đấm, lại như vô số hình ảnh méo mó hiện ra trước mắt Hàn Tố.

Cậu dường như đã nhìn thấy một gã khổng lồ.

Y hệt gã khổng lồ trong lâu đài cổ, nhưng lớn hơn gấp bội, lớn đến mức chỉ bằng mắt thường khó lòng nhìn rõ toàn bộ hình hài.

Khi nó đứng dậy, gần như sánh ngang với núi non, vượt quá giới hạn dung nạp của thực tại. Khi nó ngồi xuống, vầng thái dương đen kịt đầy những vết bão mặt trời cũng bị nó che khuất sau lưng, bóng đen đổ xuống dường như có thể phủ kín cả một quốc gia. [note75653]

Vô số người quần áo rách rưới đang quỳ lạy trước nó.

Vô số tế đàn với hình thù kỳ dị được dựng lên vì nó, vô số bài thơ và vật tế được kiến tạo quay quanh nó.

Cảm giác thần bí và điên cuồng trong từng thước phim vụt qua, ồ ạt ập đến, nhấn chìm Hàn Tố trong phút chốc.

Nhưng loại ảo ảnh này chỉ lóe lên vài lần, rồi đột ngột biến mất như bị ngắt điện.

Luồng sức mạnh tinh thần lao đến mắt phải lại một lần nữa bị quy tắc "tinh thần không được phép trực tiếp hiện hữu trong thực tại" đẩy lùi.

Trong chốc lát, đầu óc của Hàn Tố như bị khuấy nát. Toàn bộ tinh thần, ký ức và tư duy của cậu đều mất kiểm soát, cuộn trào dâng lên hạ xuống tựa đại dương cuồng bạo.

Cậu thậm chí chỉ có thể cứng đờ bất động tại chỗ, mặc cho đại dương này tự động lắng xuống.

"Mình..."

Cậu không biết đã qua bao lâu, mới cảm thấy cơn choáng váng dữ dội biến mất. Ngơ ngác ngẩng đầu, từ từ buông bàn tay đang che mắt phải xuống, cố gắng mở ra.

"Vẫn không nhìn thấy?"

"Nhưng câu thần chú này, câu thần chú này..."

Hàn Tố ngồi yên vị, nhưng suy nghĩ lại như thủy triều dâng trào, thậm chí có chút khó kìm nén cảm xúc.

Câu thần chú này có tác dụng.

Nhưng cớ sao vẫn chẳng có gì xảy ra với con mắt này?

Dựa theo logic mà Tống Sở Thời nói, nếu thật sự có thể kích hoạt ra sức mạnh thần bí nào đó, chẳng phải có thể chứng minh sự tồn tại của quái vật cho người khác sao?

Nhưng giờ đây, dường như lại khác với những gì cậu nghĩ. Bề ngoài, chẳng có tí thay đổi nào, nhưng bên trong, trong chính nhận thức của cậu, cái đầu này, hay nói đúng hơn là bộ não của cậu đã phải chịu đựng một cuộc giày vò điên cuồng.

Sức mạnh tinh thần mênh mông tựa đại dương nơi tâm trí, bị quy tắc hạn chế, không thể đi vào thực tại. Mắt phải của cậu có lẽ là một khe hở, nhưng kẽ hở này chưa được khai mở…

Phải chăng nếu mở nó ra thì sẽ được?

Vậy mình có nên thử lại lần nữa không?

Ý nghĩ này mãnh liệt vô cùng, nhưng chợt nhớ đến cơn đau buốt và choáng váng dữ dội khi vừa thử nghiệm, lại kìm chế được.

Cơn đau buốt ấy, nếu phải hình dung một cách cụ thể, thì chẳng khác nào bị một cây búa tạ tám mươi cân dùng sức bổ một nhát.

Lại còn là loại bổ từ trong ra ngoài.

Hay nói đúng hơn, là dùng một phương pháp cực kỳ thô bạo, xé toạc vết sẹo đã lành lặn mười năm trời ở mắt phải của cậu.

"Mình vẫn hơi sợ đau..."

Hàn Tố thừa nhận mình không đủ cứng rắn: "Thế nên, ít nhất mình cũng phải cắn một chiếc khăn vào miệng rồi mới thử."

Cậu đứng dậy, từ nhà vệ sinh lấy ra một chiếc khăn, vô tình nhìn vào gương, chỉ thấy con mắt bị sẹo che phủ của mình, tuy chưa mở ra, nhưng lại mơ hồ như đang rỉ máu.

Hàn Tố nhìn, nhìn, rồi bất chợt nhếch mép cười, tâm trạng cậu bỗng chốc vui sướng tột cùng.

"Mắt chảy máu rồi, đây là điềm lành."

"Mắt nhà ai mù mười năm mà lại tự dưng chảy máu chứ?"

"Điều này càng chứng tỏ câu thần chú này có tác dụng. Bởi đã niệm nó, nên mới gây ra sự thay đổi của con mắt này."

"..."

Cắn chiếc khăn, ngồi xuống ghế, Hàn Tố sờ sờ mắt, gần như không thể đợi chờ phút nào nữa, hệt như một kẻ bạo dâm, liền muốn bắt đầu lần thử thứ hai.

"Hửm?"

Nhưng chính trong khoảnh khắc này, từ ngoài cửa sổ sau lưng, đột nhiên có một luồng gió lạnh lẽo thổi vào.

Hàn Tố khẽ sững sờ, nhìn ra cửa sổ, trong lòng dấy lên một cảm giác kinh ngạc.

"Vừa nãy mình hình như đã đóng cửa sổ rồi mà?"

Nhưng giờ đây, ô cửa sổ đó đang mở toang, gió lạnh lùa vào, nhẹ nhàng vén tấm rèm cửa sổ, rồi lại từ từ buông xuống.

Hàn Tố ngơ ngác nhìn ô cửa sổ đó hồi lâu, hồi lâu, rồi bỗng nổi hết cả da gà.

Cậu không biết diễn tả cảm giác đó ra sao. Rõ ràng từ chỗ cậu phóng tầm mắt, trong màn đêm đen kịt chỉ có ánh đèn chập chờn của vạn nhà và ánh đèn neon quỷ dị.

Nhưng lạ thay, cậu lại thấy như thể bị thứ gì đó dõi theo, một cảm giác sởn gai ốc dâng lên trong lòng, cậu lập tức đứng phắt dậy.

Cảm giác này lại y hệt lúc cậu bị lũ quái vật trong lâu đài cổ kia nhắm tới.

Cậu quen thuộc với cảm giác này.

Nhưng hiện giờ, cậu đang ở trong thực tại, ở thời điểm "hiện tại" cơ mà…

"Không đúng, mình vui mừng quá sớm rồi..."

Cậu khựng lại vài giây mới sực nhớ lại lời cảnh báo của Bông Hồng Đen vừa rồi.

Thần chú nếu là giả, không đáng sợ.

Đáng sợ là hàng thật. Vậy thì, có thể kích hoạt được thứ gì hay không vẫn là một ẩn số, song người lần đầu tiên niệm thần chú, nhất định sẽ đón nhận sự thay đổi nào đó.

Hoặc là, một loại nguy cơ nào đó nảy sinh do cuộc đời bị cưỡng chế bóp méo.

Hoặc là, sự chú ý của một tồn tại chưa được biết đến?

"Hầy..."

Màn đêm càng lúc càng dày đặc, xung quanh ngày càng tĩnh mịch. Hàn Tố lặng lẽ ngồi đó, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cảm giác rờn rợn trong lòng đang ngày càng trở nên mãnh liệt, như thể có một con quái vật nào đó đang bám bên ngoài cửa sổ, chực chờ bò vào bất cứ lúc nào.

Khi ở trong lâu đài cổ, những con quái vật đó có thể nhìn thấy được. Hàn Tố nhìn thấy chúng, ít nhất có thể đưa ra những suy tính hợp lý, hoặc là chạy, hoặc là ẩn nấp. Nhưng lần này là ở trong thực tại, ở thời điểm "hiện tại" mà đụng mặt những thứ này.

Hàn Tố không nhìn thấy chúng, song lại có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang đến gần, có chuyện gì đó đang diễn ra. Biết mà không thấy, sự căng thẳng này khiến cơ thể cậu căng cứng.

“Reng reng reng!”

Đang tập trung cảnh giác, chiếc điện thoại bên cạnh đột nhiên đổ chuông. Trong không gian tĩnh lặng như tờ, tiếng chuông ấy suýt làm Hàn Tố rớt tim ra ngoài.

Cảm giác rợn tóc gáy trong lòng cũng tức thì bị xua tan, cậu thoáng ngẩn người, còn tưởng vừa rồi là ảo giác.

Cúi đầu nhìn, là Hứa Cơ.

"Lão Hàn, Lão Hàn?"

Vừa bắt máy, đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng kêu: "Cứu mạng..."

Nghe tiếng Hứa Cơ kêu, Hàn Tố cũng giật nảy mình, đứng phắt dậy hỏi: "Sao thế?"

Tiếng kêu của Hứa Cơ ngay sau đó đã truyền ra từ ống nghe: "Ở đây có nhiều gái xinh quá, tao đối phó không xuể, đang đợi mày đến chia bớt hai cô nè..."

"?"

Hàn Tố ngây người mấy giây mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra, định ném phắt cái điện thoại đi.

Cậu nghiến răng nghiến lợi: "Thằng ngu này!!"

"..."

Ngay lúc này, giọng của Hứa Cơ lại đột nhiên vang lên từ điện thoại: "Haha, chọc mày thôi. Tao đang ở dưới lầu nhà mày nè, mau xuống đi..."

"Được!"

Hàn Tố đến bên cửa sổ nhìn một cái, lạnh lùng dặn dò: "Cứ đứng yên đó, để tao đi lấy con dao đã!"

Ghi chú

[Lên trên]
"Bão mặt trời/ ngọn lửa mặt trời" (耀斑) hay tiếng anh là "Solar Flare": là sự phát xạ bức xạ điện từ cục bộ, tương đối mạnh trong bầu khí quyển của Mặt trời (đại khái thôi, nói chung là các gợn năng lượng tỏa ra á, tự tra gg).
"Bão mặt trời/ ngọn lửa mặt trời" (耀斑) hay tiếng anh là "Solar Flare": là sự phát xạ bức xạ điện từ cục bộ, tương đối mạnh trong bầu khí quyển của Mặt trời (đại khái thôi, nói chung là các gợn năng lượng tỏa ra á, tự tra gg).
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận