Inukami!
Arisawa Mamizu Wakatsuki Kanna
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11

Chương 5: Ảo Mộng Bướng Bỉnh

0 Bình luận - Độ dài: 8,222 từ - Cập nhật:

**Chương Năm: Ảo Mộng Của Cô Gái Kiên Cường ~ Cũng Có Thể Gọi Là Thực Tại Và Ảo Ảnh Lạc Lối ~**

"Trà hay cà phê ạ?"

Trên chiếc máy bay phản lực khổng lồ đang bay về Nhật Bản, ở độ cao hơn mười nghìn mét so với mặt đất, Miaoyin thoáng chốc có chút lúng túng khi nghe câu hỏi của tiếp viên hàng không. Sau đó, cô mới nhận ra đối phương chỉ hỏi một câu rất đỗi bình thường, liền vội vàng hắng giọng, mỉm cười hỏi lại:

"Ưm, cái đó… trà Nhật Bản, làm ơn. Có không ạ?"

Cô tiếp viên tóc vàng dừng tay, trên môi nở nụ cười chuyên nghiệp hoàn hảo:

"Tất nhiên rồi! Chúng tôi có ạ."

Từ xe đẩy phục vụ, cô lấy túi trà xanh bỏ vào ly rồi đổ nước nóng, pha ra một ly trà xanh kiểu Nhật, tuy đơn giản nhưng đúng chất. Miaoyin dùng hai tay đón lấy ly trà, với nụ cười gượng gạo nói lời cảm ơn tiếp viên hàng không:

"C-cảm ơn."

"Đó là vinh hạnh của chúng tôi ạ!"

Cô tiếp viên lại nở nụ cười rạng rỡ, đẩy xe phục vụ khách hàng tiếp theo. Miaoyin không kìm được thở dài một hơi. Dù trong thời gian qua đã đi khắp thế giới, nhưng đến giờ cô vẫn không quen giao tiếp với người nước ngoài tóc vàng mắt xanh. Thật lạ là cô không hề gặp vấn đề gì khi nói chuyện với người châu Á và người da đen, nhưng cứ hễ nhìn thấy người phương Tây với đường nét khuôn mặt sắc sảo, trong lòng cô ấy tự nhiên sinh ra cảm giác bất lực. Điểm này lại hoàn toàn trái ngược với Dong.

Nghĩ ngợi một lúc, Miaoyin lại nhấp một ngụm trà xanh để cố gắng trấn tĩnh bản thân.

"Haizz..."

Lại thở dài.

Trong lòng vẫn không thể yên tĩnh. Bởi đối với Miaoyin, chỉ riêng việc nhìn thấy khối sắt khổng lồ như vậy bay lượn trên không đã là một tình cảnh khá kỳ lạ rồi, huống hồ giờ đây cô lại đang ngồi ở khoang hạng nhất, hưởng thụ dịch vụ phục vụ trong cabin của tiếp viên hàng không.

Mặc dù cô bay chuyến này là để về Nhật Bản, nhưng đây không phải là một trải nghiệm thoải mái đối với cô.

"Hử?"

Ngay lúc này, Miaoyin bỗng có một cảm giác bất an trong lòng, không khỏi nghi hoặc nghiêng đầu.

Rốt cuộc là mình đang cảm thấy điều gì không ổn?

Cô ôm đầu trầm tư, cảm thấy mình dường như đã quên mất một chuyện không nên quên. Đưa tay xoa nhẹ vài cái vào thái dương, cô liền quay đầu nhìn quanh cabin một lượt.

Khoang hạng nhất chật kín những hành khách trông có vẻ rất giàu có.

Bên trong có một người đàn ông da trắng trung niên vạm vỡ đeo kính, một cô gái hầu bàn da đen mặc bộ đồ đỏ với chiếc mũ rộng vành đỏ, và một thương nhân Nhật Bản với vẻ mặt khó coi đang đọc tin tức kinh tế.

Mỗi chỗ ngồi đều rất rộng rãi và thoải mái, có đủ không gian phía trước, sau, trái và phải. Phía trước ghế còn có một chiếc TV màn hình LCD, hành khách cũng có thể mượn chăn và gối từ tiếp viên hàng không.

"Ể?"

Miaoyin lại nhìn quanh, cảm giác không ổn lại ập đến.

Tuy nhiên, cô lại không thể chỉ ra cụ thể chỗ nào không ổn, chỉ biết là cảm giác kỳ lạ. Ví dụ, đại khái giống như một mảnh ghép trong trò xếp hình bị đặt sai vị trí vậy.

Ngay lúc đó –

"!"

"Chuyện gì vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Giữa các hành khách bắt đầu dấy lên tiếng xì xào bàn tán ồn ào.

Chỉ thấy vài tiếp viên hàng không với vẻ mặt vô cùng căng thẳng đứng dậy từ phía sau khoang máy bay, vội vã chạy về phía buồng lái ở đằng trước.

Tiếp viên hàng không tuyến quốc tế đã qua đào tạo chuyên nghiệp, theo lý mà nói, dù gặp bất kỳ tình huống khẩn cấp nào cũng không được để hành khách thấy bộ dạng hoảng hốt của họ. Những hành khách biết nguyên tắc này đều giật mình thất sắc, còn Miaoyin, dù không biết, cũng cảm nhận được bầu không khí bất thường từ biểu hiện căng thẳng của các hành khách xung quanh.

Hoàn toàn trái ngược với thái độ mạnh mẽ thể hiện ra bên ngoài, thực ra cô là người cực kỳ nhút nhát. Miaoyin không kìm được ưỡn người lên, lúng túng nhìn ngang ngó dọc, miệng lẩm bẩm không ngừng:

"C-chuyện gì vậy? Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?"

Người đàn ông da trắng ngồi cạnh không ngừng chỉ ra ngoài cửa sổ.

Máy bay đột nhiên mất thăng bằng, tiếng la hét và chửi rủa vang lên không ngớt.

"Cái gì!?"

"S-sao vậy? Rốt cuộc là sao vậy?"

Thân máy bay lại rung lắc lên xuống, mấy món hành lý bay lơ lửng trên không, Miaoyin cũng không kìm được phát ra tiếng kêu thảm thiết. Trọng lực trong khoảnh khắc tiếp theo trở lại bình thường, hành lý rơi xuống đất, lại vang lên một tràng tiếng kêu.

Máy bay dù vẫn cố gắng duy trì độ cao, nhưng thân máy bay rung lắc dữ dội đến mức, dù có tan tành trên không trung ngay giây tiếp theo cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Trong khoang máy bay bắt đầu phát đi một thông báo khẩn cấp với giọng điệu nghe rất căng thẳng:

"『Kính báo quý hành khách thân mến! Vừa rồi phi hành đoàn phát hiện cơ trưởng và cơ phó đã tự sát vì tình trong buồng lái! Tôi từ lâu đã nghi ngờ tình cảm của họ tốt đến mức hơi kỳ lạ rồi, đáng ghét! Không ngờ lại là ngoại tình công sở! Mà lại là hai người đàn ông! Cái quỷ quái gì thế này AHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!! Muốn chết thì tự đi mà chết đi! Khốn nạn!』"

Người chủ của giọng nói hoảng loạn ho khan vài tiếng:

"『Vô, vô cùng xin lỗi! Vừa rồi tôi có hơi mất kiểm soát cảm xúc. Giờ đây tôi muốn hỏi quý hành khách một câu hỏi khó nói...』"

Tất cả hành khách đều dừng lại, nuốt nước bọt, chờ đợi câu tiếp theo của thông báo.

"『Xin hỏi có hành khách nào có kinh nghiệm điều khiển máy bay không ạ?』"

Khoang máy bay lập tức trở nên hỗn loạn. Một người đàn ông phát điên gào thét, phụ nữ khóc nức nở, một phụ nữ lớn tuổi trông như nữ tu sĩ thì cầu nguyện với Chúa, một đứa trẻ béo ú không hiểu sao lại lấy sô cô la nhét đầy mồm, và một người đàn ông có hình xăm không ngừng vung dao.

Sau đó lại có vài hành khách từ khoang phổ thông xông vào khoang hạng nhất, đánh nhau với hành khách ở đó.

Điều khó hiểu hơn là tất cả những người này đều đeo găng tay đấm bốc trên tay.

Miaoyin đẩy ngã một người đàn ông định lợi dụng lúc hỗn loạn để cưỡng hôn mình, rồi tháo dây an toàn và đứng dậy:

"Làm, làm sao bây giờ?"

Nhưng cô cũng chỉ biết bất lực ngước nhìn trần nhà:

"Rốt cuộc tôi nên làm gì đây?"

Thông báo trong máy bay lại vang lên bên tai:

"『Trời ơi AHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!! Hiện tại máy bay đang tiếp tục rơi xuống!』"

Á á á á á á á á á á á á á á á!!!

Trong khoang máy bay cũng vang lên một tràng tiếng hét kinh hoàng.

"『Chẳng lẽ thực sự không có lấy một người biết lái máy bay sao!?』"

Chiếc máy bay lơ lửng trên không trung không ngừng trượt xuống, các hành khách trên máy bay hoàn toàn không thể đứng vững, tất cả đều chỉ có thể ngồi tại chỗ, cố gắng nắm chặt tay người nào đó. Chỉ thấy tóc giả và chiếc bánh sinh nhật không biết từ đâu xuất hiện đều bay về phía sau với tốc độ cực nhanh.

Giọng thông báo vẫn tiếp tục vang lên:

"『Kệ đi! Có ai có bằng lái trực thăng không? Bằng lái tàu cấp một? Bằng lái xe chuyên dụng? À – chết tiệt, đến nước này đành phải dùng đến biện pháp cuối cùng! Để khởi động hệ thống điều khiển tự động khẩn cấp, chúng tôi cần một nữ hành khách có vòng ngực trên tám mươi lăm cm!』"

Miaoyin đang ôm đầu ngồi xổm trên sàn, không ngừng run rẩy, bỗng "Hử?" một tiếng, rồi từ từ ngẩng đầu lên:

"Cái, cái gì?"

Tại sao vòng ngực lại liên quan đến tình huống khẩn cấp kiểu này?

Khiến người ta hoàn toàn không thể hiểu nổi, rốt cuộc chuyện này là sao đây?

Tuy nhiên, Miaoyin còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, thì tiếp viên trưởng đang bò từ buồng lái ra khoang hành khách đã phát hiện ra bóng dáng cô, không kìm được lộ vẻ mừng rỡ:

"Ô, ô hô! Vòng ngực của cô chắc chắn là trên tám mươi lăm centimet!"

Vị tiếp viên trưởng điển trai này tóm chặt lấy cổ tay Miaoyin, hét lớn về phía các hành khách xung quanh:

"『Thưa quý hành khách! Không sao rồi! Đã không sao rồi! Xin mọi người cứ yên tâm! Xem ra chúng ta có lẽ sẽ may mắn được cứu rồi! Bởi vì ở đây có một nữ hành khách ngực lớn! Xin mời cô ấy giúp chúng ta khởi động hệ thống điều khiển khẩn cấp!』"

Các hành khách đang run rẩy, khóc lóc ban nãy cũng đồng loạt lộ ra ánh mắt đầy hy vọng, quay đầu nhìn Miaoyin, đồng thanh hô vang:

"Ngực bự! Ngực bự! Ngực bự!"

"Mọi việc đều trông cậy vào cô đấy, tiểu thư!"

Tại hiện trường, một tràng reo hò, tiếng vỗ tay và huýt sáo vang lên. Miaoyin hoàn toàn không theo kịp diễn biến của sự việc, chỉ có thể ngây người đứng tại chỗ.

"Ể? Cái gì?"

Tiếp viên trưởng kéo tay Miaoyin, cứ thế lôi cô vào buồng lái.

Nhìn ra bên ngoài qua nắp buồng lái, có thể thấy rõ thân máy bay đang lao vút qua bầu trời với tốc độ kinh hoàng, hướng thẳng xuống mặt đất.

Hai bàn tay thõng xuống bên ngoài hai ghế lái nắm chặt lấy nhau. Đây chính là những phi công đã tự sát vì tình sao?

"Ể? H-họ chết rồi sao?"

Miaoyin không khỏi sợ hãi co rúm lại. Thấy vậy, tiếp viên trưởng lập tức đứng giữa cô và ghế lái, nói bằng giọng mạnh mẽ:

"Cô không cần nhìn bên đó, chỉ cần nhìn vào đây thôi."

Miaoyin gật đầu một cách cứng nhắc.

"Tốt lắm."

Vị tiếp viên trưởng trông hơi giống Kawahira Keita này nở một nụ cười thân thiện.

Trong thời khắc nguy cấp này, trên mặt Miaoyin lại ửng một vệt hồng, và làm theo lời anh ta, nhìn về hướng được chỉ dẫn.

Trước mắt cô là một bảng điều khiển.

"『Nghe kỹ đây, đây là UEEKOS (Thiết Bị Điều Khiển Khẩn Cấp Ngực Lớn Siêu Đặc Biệt). Về cơ bản, nó là thiết bị dùng để đối phó với khủng bố hoặc những tai nạn tương tự, nhưng giờ tôi sẽ lược bỏ những giải thích khó hiểu đó. Thực ra cách sử dụng nó rất đơn giản.』"

Miaoyin nghe vậy cũng gật đầu theo.

"『Ở đây không phải có hai lỗ hõm hình tròn sao?』"

"Có ạ."

Tiếp viên trưởng nói với vẻ mặt nghiêm túc:

"『Tôi hy vọng cô sẽ dùng lực nhét ngực của mình vào hai lỗ hõm này. Hãy nhớ, phải để ngực của cô lấp đầy hoàn toàn lỗ hõm, và còn phải để đầu nhũ vừa vặn khớp vào vòng tròn đồng tâm bên trong lỗ hõm.』"

"Cái gì?"

"『Đương nhiên cô phải cởi áo ngực ra, trực tiếp nhét ngực vào.』"

Miaoyin sợ đến mức há hốc mồm. Người này rốt cuộc đang nói cái quỷ gì vậy?

Tiếp viên trưởng tiếp tục nói không ngừng:

"『Tôi cũng biết đây là một yêu cầu vô lý! Nhưng thiết bị này vốn dĩ là một hệ thống mà nếu không có sự hỗ trợ của phụ nữ ngực lớn thì tuyệt đối không thể phá bỏ giới hạn! Xin cô! Cứ coi như là để cứu mạng chúng tôi, xin cô hãy nhét ngực vào hai lỗ hõm này đi!』"

"Khoan, khoan đã!"

"『Xin cô, xin cô, xin cô! Như vậy chức năng điều khiển tự động có thể giúp thân máy bay ổn định trở lại!』"

Tiếp viên trưởng nắm chặt hai tay Miaoyin đang xoay người muốn bỏ chạy, cả người ghé sát lại. Vẻ mặt anh ta trông vô cùng nghiêm túc.

"Ể? Cái gì thế này~~~~~~~?"

Miaoyin không khỏi rơi vào hỗn loạn, đây là cái hệ thống quái đản từ đâu ra vậy?

Ngay lúc đó, chiếc máy bay càng thêm nghiêng ngả, tăng tốc rơi xuống.

Tiếng la hét và tiếng khóc từ phía sau khoang liên tục truyền đến tai, cả hai đều không đứng vững được, tiếp viên trưởng không kìm được hét lớn:

"『Nhanh lên! Không còn thời gian do dự nữa! Cứ thế này chúng ta sẽ chết hết!』"

Máy bay đột nhiên lắc lư sang hai bên, tiếp viên trưởng ngã vật ra, đập mạnh vào ghế lái.

"A! Anh, anh không sao chứ?"

Miaoyin muốn chạy tới đỡ anh ta dậy, nhưng tiếp viên trưởng đưa tay ngăn lại hành động của cô:

"『Đừng qua đây! Đừng để ý đến tôi, chỉ cần nhanh chóng khởi động UEEKOS (Thiết Bị Điều Khiển Khẩn Cấp Ngực Lớn Siêu Đặc Biệt) thôi!』"

Anh ta với khuôn mặt đầm đìa máu, dùng tay bịt vết thương, lại hét lớn:

"『Mạng sống của chúng ta đều giao vào tay cô rồi! Không đúng, phải nói là đều giao vào bộ ngực của cô!』"

Miaoyin đang hoảng loạn nhìn quanh, thầm nghĩ: Chỉ cần mình chịu làm, tất cả mọi người sẽ được cứu. Giờ không phải lúc để ngại ngùng.

Miaoyin dứt khoát vén áo trên của mình lên, chuẩn bị cởi áo ngực, nhét bộ ngực của mình vào lỗ hõm trên bảng điều khiển.

Đúng lúc này cô mới sững sờ phát hiện ra một chuyện:

"A!"

Hét lên hết sức:

"『Không có hộ chiếu thì tôi làm sao mà ngồi trên ghế được chứ! Đồ lừa đảo!』"

Nói xong liền dùng hết sức húc một cú vào không khí.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cảnh vật xung quanh như ảo ảnh dần tan biến, chỉ còn lại mình cô trong khoang hàng hóa tối om.

Cứ như thể đang nhập cảnh trái phép vậy.

Không, đây vốn dĩ là một chuyến đi lén lút, phương tiện mà cô lẻn vào chính là một chiếc máy bay.

Nhiều hành lý được vận chuyển cùng đang chất đống lộn xộn bên cạnh cô, trong đó còn có một chú chó con bị nhốt trong lồng, thỉnh thoảng lại sủa về phía Miaoyin. Miaoyin vừa thở hổn hển vừa trừng mắt nhìn chiếc bình gốm cũ kỹ trên tay:

"Lại trêu chọc mình nữa rồi~~!"

Trong bình cũng phát ra một tràng tiếng cười "Hi hi hi hi hi!" nghe rất vui vẻ.

Miaoyin không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Tinh linh mùa xuân chứa trong bình chính là nguyên nhân của mọi vấn đề.

Theo lời Hishikyuuya, nó sẽ trở thành một trong những chìa khóa để tìm ra tung tích chính xác của Kaoru, nhưng Miaoyin cũng không nghe được lời giải thích nào thêm. Mặc dù cô từng truy hỏi Hishikyuuya, nhưng không hiểu sao, Hishikyuuya chỉ lộ vẻ mặt mờ ám, không chịu nói rõ.

"『Tóm lại, tôi hy vọng cô có thể đưa cái này về Nhật Bản an toàn.』"

Sau khi Hishikyuuya dặn dò đi dặn dò lại, Miaoyin cuối cùng chỉ nói "Được thôi." rồi nhận nhiệm vụ này, không hỏi thêm bất cứ điều gì.

Mặc dù thứ hạng của Miaoyin cao hơn, nhưng Miaoyin tin tưởng vào khả năng phán đoán của Hishikyuuya, nên trong suốt chuyến đi này, cô vẫn luôn tuân theo chỉ dẫn của Hishikyuuya.

"『Thực ra theo lý mà nói, tôi tự mình hộ tống về sẽ ổn hơn, nhưng...』"

Đối mặt với Hishikyuuya đang cảm thấy áy náy trong lòng, nói lắp bắp, Miaoyin lại nở một nụ cười rạng rỡ:

"『Không sao, không sao mà. Chẳng phải dù thế nào đi nữa, cô cũng muốn dành thời gian đến một nơi nào đó ở Châu Âu sao? Cái này cứ để tôi mang về Nhật Bản trước vậy! Dù sao thì thứ này hình như cũng đã thích tôi rồi.』"

Hishikyuuya không nói một lời, mặt đỏ bừng, bộ dạng đó quả thực rất hiếm thấy, trông cũng khá dễ thương.

Miaoyin cảm thấy phản ứng của cô ấy rất thú vị, liền nói thêm một câu:

"『Tóm lại, quãng thời gian này cô đã vất vả rồi, cứ thoải mái mà làm nũng với "người đó" đi.』"

"『Đừng, đừng đùa tôi chứ! Tôi, tôi chỉ là mời anh ấy dành chút thời gian nói chuyện với tôi một lát thôi mà!』"

Hishikyuuya và Miaoyin, những người trước đây không có nhiều dịp tiếp xúc, lại trở nên thân thiết như vậy, cũng là nhờ chuyến đi này. Trước đây Miaoyin thường xuyên trò chuyện với Dong, Lincao và cặp chị em song sinh, nhưng bất kể là khi ở trong núi hay sau khi chuyển đến sống tại nhà Kaoru, cô đều không có nhiều cơ hội để trò chuyện thoải mái với ba người bạn đồng hành Hishikyuuya, Furano và Tenzou. Tuy nhiên, trong chuyến đi này, đôi khi dưới ánh đèn trong phòng khách sạn, đôi khi bên cạnh lửa trại ở khu cắm trại hoang dã, Miaoyin đều có thể hiểu biết sâu hơn về những người bạn đồng hành tốt bụng này.

Bao gồm quá khứ bất ngờ, những chuyện vui vẻ, thú vị đã qua, những kỷ niệm buồn bã, và cả những chủ nhân trước đây từng đi theo...

Là một Inugami trẻ tuổi, việc cô có thể lắng nghe các tiền bối chia sẻ nhiều kinh nghiệm khác nhau cũng là một điều khá hiếm có.

Chính vì vậy, sau khi hội hợp với Dong và những người khác ở Thụy Sĩ, Miaoyin gần như không ngừng nghỉ ôm theo "Tinh Linh Mùa Xuân Của Romany Heng" — thứ thích cho người khác thấy ảo giác (mà nội dung hơi tục tĩu) — bay về Nhật Bản.

Khi máy bay vừa hạ cánh an toàn xuống sân bay, Miaoyin lập tức lặng lẽ đi xuyên qua khoang hàng, bay qua hải quan để thoát ra khỏi sân bay. Mặc dù cô đã mua một vé máy bay qua công ty du lịch (nhưng không qua thủ tục xác nhận lại), cô vẫn không thể kìm nén được cảm giác áy náy trong lòng. Trong tình huống này, cô cảm thấy ngại ngùng vì mình không phải là con người.

Miaoyin do dự một lát, không biết nên bay thẳng về nhà hay là đi phương tiện giao thông thì tốt hơn. Vì hành lý (chiếc bình gốm trên tay) rất nặng, nên cô quyết định chọn cách thông thường hơn, đó là đi xe buýt đưa đón về nhà. Hiện tại cô đang mặc quần jean và áo phông, đeo một chiếc ba lô nhỏ, đội mũ cao bồi, thoạt nhìn cứ như đang đi bộ đường dài tham gia hoạt động khứ hồi trong ngày vậy.

Cô vốn dĩ không cần những thứ khác, hơn nữa ngoài hành lý đang mang trên người, các vật dụng cá nhân khác cũng đã được gửi về Nhật Bản từ trước.

Sau khi đến quầy bán vé trả tiền mua vé, cô lên một chiếc xe buýt đưa đón có màu cam đen. Còn chiếc bình gốm thì được bọc trong khăn vải, cẩn thận ôm trước ngực. Chiếc bình này tuy không lớn, nhưng lại nặng đến bất ngờ.

Miaoyin sau khi ngồi yên vị cuối cùng cũng "Phù!" một tiếng thở phào.

Đợi một lát xe buýt cuối cùng cũng khởi hành, cảnh vật phản chiếu trên cửa sổ cũng dần lướt nhanh về phía sau.

Miaoyin lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, không kìm được buột miệng nói:

"Haizz, mình rời Nhật Bản cũng được một thời gian rồi."

Trong lòng cô cũng bắt đầu hưng phấn reo vui.

Cô phải mang chiếc bình này về nhà Kawahira Kaoru trước, sau đó chờ Hishikyuuya gọi điện quốc tế về, rồi báo cáo tình hình hiện tại cho cô ấy. Từ khi báo cáo xong cho đến trước khi Hishikyuuya về nước, chắc hẳn vẫn còn một khoảng thời gian không hề ngắn.

Miaoyin dự định tận dụng khoảng thời gian này, trước hết sẽ đến khu trung tâm ăn một bữa lẩu Sukiyaki thật ngon.

Trong tay cô vẫn còn một khoản kinh phí hoạt động do Lincao gửi về.

Cô quyết định dùng số tiền này để lấp đầy bụng, sau đó đến sân tập đánh bóng, tiếp đến là hồ bơi, và sau đó không chừng còn có thể dẫn Chiwa ra ngoài chạy bộ nữa.

Khu rừng bên ngoài nhà cũ, bản đồ thực vật của Imari và Sayoka, nhà thờ cũ kỹ, cùng với căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh dinh thự. Miaoyin hồi tưởng lại cảnh tượng ngôi nhà mình vừa yên bình lại vừa nhộn nhịp, lúc này mới nhận ra nỗi nhớ nhà của mình sâu sắc đến nhường nào.

Cô rất nhớ ngôi nhà đá lớn đó, và cũng rất nhớ chiếc giường trong phòng mình.

"Hì hì."

Miaoyin cười hì hì cho qua chuyện, khẽ hít mũi một cái:

"À mà nói đi cũng phải nói lại ~~ Furano và Tenzou đã về nhà trước rồi."

Vì cùng là thành viên nhóm Hộ Cửu Dạ, nên thật ra cô cũng mới chỉ xa Phù Lạp Nặc và Thiên Tông không lâu, nhưng cô vẫn rất muốn gặp lại họ và cả Trí Vũ nữa.

"Không biết Trí Vũ có lớn hơn chút nào không nhỉ?"

Hiện giờ đang là lúc con bé lớn nhanh nhất, có khi đã cao đến mức mình không nhận ra nữa cũng nên. Diệu Âm còn đặc biệt mua một món đặc sản để tặng cô bé.

Nóng lòng muốn trao tận tay món quà đó.

Khi Diệu Âm miên man nghĩ về những chuyện này, một cơn buồn ngủ kỳ lạ ập đến. Cô chợt nhớ ra mình đã không ngủ nhiều trên máy bay. Thế là Diệu Âm cũng tựa trán vào cửa sổ xe, bắt đầu thiu thiu ngủ.

Cô định chợp mắt một lát cho đến khi xe buýt đến thành phố Cát Nhật.

Chỉ một lát sau cô đã ngủ thiếp đi.

"Diệu Âm, Diệu Âm."

Có ai đó đang lay vai cô.

Mở mắt ra, khuôn mặt của Khải Thái Kawahira xuất hiện ngay trước mắt, vẻ mặt trông khá nghiêm túc.

"Khải Thái... đại nhân?"

Diệu Âm vẫn còn hơi mơ màng, không hề nghi ngờ việc anh đứng cạnh mình, đưa tay dụi mắt.

"Nào, đến nơi rồi."

"Ồ, vậy sao?"

Nghe Khải Thái nói, Diệu Âm vẫn còn lơ mơ chỉ đáp lại một câu. Dù cảm thấy có gì đó không ổn, cô vẫn để anh nắm tay mình, cùng nhau xuống xe. Khung cảnh xung quanh bất giác đã biến thành một vùng tuyết trắng, chỉ thấy tuyết rơi lất phất đầy trời.

Trước mắt là một cảnh tượng hoang vu chưa từng thấy, tuy ven đường có vài cửa hàng đặc sản, nhưng khu vực gần trạm xe lại vô cùng vắng vẻ, không một bóng người.

Đây là đâu?

"Ể, đây... đây là đâu?"

Diệu Âm không khỏi nhìn quanh quất.

Trong lúc cô đang quan sát xung quanh, chiếc xe buýt (không biết từ lúc nào đã biến thành một chiếc xe buýt cũ kỹ) rời khỏi trạm. Khải Thái kéo cao cổ áo khoác, tay xách một chiếc va li trông có vẻ đã cũ.

"Diệu Âm, chúng ta đi thôi."

Rồi anh nắm lấy tay Diệu Âm.

Phải nói thế nào nhỉ? Khải Thái lại có một gương mặt nghiêng mang nét u sầu sâu sắc, tựa như một văn hào Nhật Bản thời Minh Trị.

"Ể? Gì cơ?"

Diệu Âm bất giác bị anh kéo đi, bước chân vào khung cảnh chỉ có hai màu đen trắng.

Cô hoàn toàn không biết tại sao mình lại cùng Khải Thái đến một nơi như thế này.

Không lâu sau, họ đến một quán trọ cũ kỹ nằm cheo leo bên vách đá. Hai người kéo cửa giấy bước vào, liền thấy ánh lửa ấm áp màu đỏ phát ra từ chiếc lò sưởi hình cầu ở gian ngoài. Khải Thái phủi tuyết trên vai, tiện tay phủi luôn những hạt tuyết bám trên áo Diệu Âm.

"A, cảm... cảm ơn."

Diệu Âm hơi đỏ mặt, lắp bắp cảm ơn Khải Thái.

Khải Thái mỉm cười, nói bằng một giọng dịu dàng đến mức khiến Diệu Âm cũng phải xao xuyến:

"Diệu Âm, em không cần phải khách sáo như vậy."

"A, ừm, ồ—"

Không đúng, mình và Khải Thái đại nhân đâu có thân thiết đến mức này?

Nhưng Diệu Âm không thể nói ra câu đó, chỉ đành thuận theo bầu không khí lúc đó. Quán trọ này toát ra một bầu không khí kỳ quái, có chút âm u, khiến người ta cảm thấy không nên tùy tiện la hét.

Trong lúc Khải Thái làm thủ tục ở quầy, Diệu Âm nhìn một lượt khắp đại sảnh.

Chiếc đồng hồ quả lắc kêu tích tắc không ngừng, ghi lại từng khoảnh khắc thời gian trôi qua, bên cạnh còn có những mẫu vật chuột chũi trắng và lửng chó được trưng bày trong tủ kính, đôi mắt thủy tinh đỏ rực trông vô cùng đáng sợ, Diệu Âm không khỏi rùng mình. Sau đó, dưới sự dẫn đường của một nhân viên quán trọ mặc áo gilê, vẻ mặt có chút âm hiểm, họ đi dọc theo hành lang kêu kẽo kẹt đến một căn phòng kiểu Nhật nhìn ra khoảng sân giữa phủ đầy tuyết trắng.

Trong suốt thời gian đó, Khải Thái vẫn nắm chặt tay Diệu Âm, không hề buông ra một lúc nào.

Diệu Âm chỉ đành đỏ bừng mặt đi theo anh.

"Xin mời hai vị từ từ tận hưởng."

Nhân viên quán trọ với nụ cười kỳ quái trên môi đưa tay đóng cửa giấy lại. Khải Thái cũng cởi áo khoác ngoài, nói bằng một giọng trầm ổn nhưng lại có chút cô đơn:

"Ở ngoài lạnh lâu như vậy, chúng ta đi tắm suối nước nóng trước nhé?"

Diệu Âm như bị thôi miên, bất giác gật đầu:

"A, vâng~~"

Khi cô đi qua tấm rèm cửa chia khu nam nữ ở cuối hành lang, cởi hết quần áo trong phòng thay đồ, ngâm mình trong làn nước lộ thiên không một bóng khách, giữa làn hơi nước mờ ảo thở dài một hơi, cuối cùng cũng từ từ tỉnh táo lại.

"Haizz..."

Cảm giác dần dần quay trở lại, một nỗi bồn chồn lo lắng dâng trào trong lòng Diệu Âm:

"Ểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểể?????"

Diệu Âm không kìm được mà tự trách mình – Mình đang làm cái quái gì thế này?

Cô liên tục dùng hai tay vỗ "bồm bộp!" xuống mặt nước.

Gay go rồi! Gay go rồi!

Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cứ thế này thì mọi chuyện chắc chắn sẽ không thể cứu vãn được!

Diệu Âm một mình ngâm mình trong suối nước nóng, điên cuồng la hét, lại nghe thấy giọng Khải Thái từ phía bên kia làn hơi nước truyền đến:

"Này~~ Diệu Âm, em có ở đó không?"

"Ể? Khải... Khải... Khải Thái đại nhân?"

Diệu Âm đáp lại bằng một giọng nói cao vút, theo phản xạ dùng hai tay ôm lấy cơ thể, cả người co rúm lại.

Lần này thì thật sự gay go rồi gay go rồi gay go rồi~~!

"Ừm... cái đó, xin... xin đợi một chút!"

Cô vội vàng ngâm cả người xuống nước đến tận cằm, bóng dáng Khải Thái hiện ra từ trong làn khói trắng, cuối cùng cũng đến trước mặt Diệu Âm.

"Xem ra ở đây hình như là khu tắm chung nam nữ nối liền với nhau."

"Tắm... tắm chung?"

Mặt Diệu Âm đỏ bừng, vội vàng quay đi, cố gắng hết sức không nhìn vào nửa thân trên trần trụi của đối phương.

Khải Thái với vẻ mặt trưởng thành nheo mắt lại:

"Diệu Âm."

"V... vâng?"

Diệu Âm cũng đáp lại.

"Theo anh, người đã từ bỏ tất cả mọi thứ, em có hối hận không?"

Đến lúc này, Diệu Âm cuối cùng cũng hiểu ra đây lại là ảo giác do Tinh linh Mùa xuân gây ra. Xem ra có vẻ là tình tiết hai người vì yêu mà bỏ trốn. Chỉ thấy Khải Thái vẻ mặt đau khổ:

"Từ bỏ Dương Tử, từ bỏ họ Kawahira, bây giờ ngoài em ra, anh đã không còn gì cả."

"Nhưng... nhưng mà..."

"Em không muốn sao?"

"Đây không phải là vấn đề muốn hay không muốn..."

"Diệu Âm..."

Khải Thái – Khải Thái toàn thân trần trụi nắm chặt hai tay cô, từ từ ghé sát mặt lại.

Còn Diệu Âm thì...:

"A, Khải Thái đại nhân..."

Trong một khoảnh khắc suýt nữa đã nhắm mắt lại—

"Vẫn là không được á á á á á á á á á á á á á á á á á á á!!!! 『Tôi và Khải Thái đại nhân không phải là loại quan hệ này! Đồ lừa đảo!』"

Cô bất ngờ dùng đầu húc mạnh về phía trước.

Tỉnh táo trở lại, Diệu Âm thấy mình đang ngồi trên ghế xe buýt đưa đón, vội vàng đứng dậy nhìn quanh. Dù những hành khách khác đều bị phản ứng đột ngột của cô làm cho giật mình, nhưng Diệu Âm không hề để tâm, cuối cùng cũng yên tâm ngồi lại vào ghế.

Rồi cô hơi tức giận, đưa tay gõ nhẹ vào chiếc bình gốm đang cầm.

Chỉ nghe thấy một tràng cười "Hi hi hi!" vang lên từ trong bình.

Diệu Âm nhún vai thầm nghĩ: "Thật là hết nói nổi..."

Bình thường cô cũng thấy bản thân mình dễ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí xung quanh thật đáng sợ, nhưng vừa rồi quả thực là quá tệ.

Nghĩ vậy, mặt cô lại bất giác đỏ bừng.

Xe buýt đến thành phố Cát Nhật, lần này Diệu Âm mới tự mình bước xuống xe. Đặt hành lý xuống chân, cô vươn vai một cách thoải mái. Quê hương đã lâu không về, quả là một nơi tuyệt vời.

Diệu Âm tràn đầy sức sống gật đầu "Ừm!", rồi xách hành lý dưới chân lên, bước về phía trước.

Từ trung tâm thành phố đi vào khu phố mua sắm, rồi tiến về phía đài phun nước.

Vì hôm nay là ngày nghỉ, nên trên đường người qua lại khá đông. Những cửa hàng thức ăn nhanh và đồ thể thao quen thuộc hiện ra trước mắt.

Tiếng ồn ào, không khí... tất cả mọi thứ đều khiến Diệu Âm cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Ể?"

Nhưng lúc này Diệu Âm lại nhíu mày.

Cô cảm thấy cách ăn mặc của những người đi lại trên phố rất kỳ lạ, trông vô cùng bất thường. Tất cả phụ nữ qua đường đều bình thường, nhưng đàn ông qua đường thì lại có vấn đề – đầu mỗi người bọn họ lại đội đồ lót phụ nữ.

Vẻ mặt cực kỳ tự nhiên, như thể việc đội đồ lót phụ nữ lên đầu là chuyện đương nhiên.

Một nhân viên văn phòng mặc vest thẳng thớm đội một chiếc áo ngực trên đầu, lớn tiếng mắng vào điện thoại:

"Làm ơn đi; như vậy tôi sẽ rất đau đầu đấy! Anh không còn là học sinh nữa, làm ơn học chút kiến thức xã hội đi được không!"

Hai thanh niên ăn mặc thời thượng cũng mỗi người đội một chiếc quần lót nữ màu đen và trắng, đứng ven đường tán gẫu:

"Rồi cái người làm cùng ca với tớ ấy à, còn tiêu sạch tiền trong quầy thu ngân nữa chứ..."

"Hả~~ Không thể nào?"

Học sinh tiểu học thì đội quần lót dễ thương của trẻ con, người già thì dùng quần lót dây làm khăn trùm đầu, nghênh ngang đi trên đường.

Bất kể là ai cũng vậy, trên đường cũng không một ai lên tiếng chỉ trích về chuyện này.

"Oa à..."

Diệu Âm ngây người ra, há hốc miệng, rồi nheo mắt nhìn tấm áp phích dán trên bảng thông báo ven đường. Chỉ thấy trên áp phích in hình một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, nửa thân dưới quấn khố, đầu đội quần lót, khoe hàm răng trắng bóng, bên cạnh còn viết:

『Vì một xã hội lành mạnh và tươi sáng, xin quý vị hãy nhớ đội đồ lót lên đầu!』

Diệu Âm cuối cùng không nhịn được mà liên tục thở dài:

"『Thành phố tôi ở không phải là nơi kỳ quái như vậy! Đồ lừa đảo!』"

Cô bất ngờ dùng đầu húc mạnh về phía trước.

Ảo ảnh chợt tan biến, cảnh vật xung quanh cũng trở lại bình thường. Người đi đường đều mặc trang phục chỉnh tề, đi lại trên phố.

"Hừ!"

Diệu Âm khịt mũi chế giễu, đưa tay vỗ vào chiếc bình gốm đang ôm trong lòng:

"Nói cho ngươi biết, dù ta có ngốc đến đâu, cũng có thể nhận ra ngay cảnh tượng này bất thường đến mức nào. Muốn lừa ta thì làm ơn tạo ra ảo ảnh có tâm hơn một chút được không? Nghĩ cũng biết làm gì có thành phố nào như vậy chứ?"

Có lẽ vì dễ dàng nhìn thấu ảo ảnh khiến tâm trạng cô thoải mái hơn, Diệu Âm không nhịn được mà chế nhạo Tinh linh Mùa xuân một phen.

"Ư ư..."

Tinh linh Mùa xuân trong bình gốm phát ra tiếng rên rỉ có chút không cam lòng, Diệu Âm thì cười nói:

"Được rồi, một lát nữa là đến nhà rồi."

Đúng lúc này, một thứ kỳ lạ lọt vào mắt cô.

"Ể?"

Cô lại thấy một người đàn ông đầu đội quần lót phụ nữ, ung dung đi qua trước mặt mình. Trong thoáng chốc, cô còn tưởng mình đang bị ảo giác, nhưng sự thật không phải vậy.

Chỉ thấy hai cảnh sát lập tức từ phía sau người đàn ông này đuổi theo:

"Này, anh đang làm gì đấy!?"

Người đàn ông đội quần lót quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng:

"Đ... Đội quần lót lên đầu là tự do cá nhân của tôi! Kịch liệt phản đối cảnh sát thực thi pháp luật quá mức! Vì lợi ích của hậu thế, tôi kiên quyết đội quần lót lên đầu! Tôi là Gandhi! Là nhà cải cách! Tôi là Thánh Mahatma Gandhi!"

Thấy người đó co giò bỏ chạy, viên cảnh sát cũng nhanh chóng đuổi theo:

"Còn không mau đứng lại, đồ biến thái! Đợi về đồn cảnh sát rồi chúng tôi sẽ lắng nghe kỹ càng chủ trương của anh! Không, không cần đợi đến hậu thế, tôi muốn anh sửa đổi ngay bây giờ! Đồ biến thái! Mau xin lỗi Gandhi đi!"

Hiện trường tràn ngập một bầu không khí hỗn loạn gà bay chó sủa. Xem ra anh ta là một "kẻ biến thái bình thường" khá phổ biến hay xuất hiện trong thành phố này. Những người đi đường xung quanh tuy có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếng ồn ào cũng lại vang lên.

Diệu Âm thì "Ừm~~" vươn vai một cách thoải mái:

"Quả nhiên mình đã trở lại thành phố Cát Nhật rồi~~!"

Dù cách xác nhận này khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu.

Tinh linh trong bình không một tiếng động.

Đi xuyên qua trung tâm thành phố Cát Nhật vào rừng. Dưới ánh nắng xuyên qua kẽ lá, dù hành lý trên người nặng trĩu, bước chân vẫn bất giác trở nên nhẹ nhàng. Đồng thời cũng tự nhiên ngân nga vài câu hát, lòng đầy phấn khởi. Diệu Âm vừa suy nghĩ lát nữa về nhà sẽ làm gì trước, vừa tự nhiên nói chuyện với chiếc bình gốm:

"Nói cách khác, phòng tắm nhà chúng ta đặc biệt lắm đấy!"

Dù chiếc bình gốm không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng Diệu Âm không hề để tâm, vui vẻ tự nói một mình:

"Không chỉ có suối nước nóng tự nhiên, xung quanh bồn tắm còn trồng đầy cây nhiệt đới, có vô số loại trái cây ăn thỏa thích. Tắm xong rồi uống một chai nước uống thể thao, cảm giác đó thật tuyệt vời!"

Nói đến đây, cô đột nhiên nghiêng đầu:

"A, nhưng Khải Thái đại nhân cũng ở đó... làm sao bây giờ, mình hơi lo lắng."

Nhớ lại ảo giác vừa rồi, mặt cô không khỏi hơi đỏ lên:

"Thôi... thôi, kệ đi. Dù sao Dương Tử cũng ở cùng, chắc là không có vấn đề gì đâu."

Sau đó lại cố ý nói thêm một câu như vậy, rồi mỉm cười:

"Không biết Dương Tử bây giờ ra sao rồi nhỉ? Nghe nói cậu ấy cũng thay đổi một chút... Nhưng mình đoán tính cách cậu ấy vẫn ồn ào náo nhiệt như xưa thôi?"

Trước kia khi Khải Thái và Dương Tử ở cùng nhau, chỉ riêng hai người họ cũng đủ làm cả nhà gà bay chó sủa. Bây giờ lại thêm Trí Vũ, Phù Lạp Nặc, Thiên Tông, và cả những tinh linh mà họ mang về, mức độ náo nhiệt của cả ngôi nhà có thể tưởng tượng được.

Diệu Âm vừa cười vừa giơ ngón tay tính toán:

"Nói đi nói lại, bây giờ rốt cuộc có bao nhiêu người ở nhà nhỉ? Hay là cũng gần bằng lúc chúng ta còn ở đó? Ừm, có Khải Thái đại nhân, Dương Tử, Trí Vũ, Phù Lạp Nặc, Thiên Tông và các tinh linh, còn có..."

Đang tính toán, Diệu Âm đột nhiên dừng lại:

"Đúng rồi."

Cô nói bằng một giọng hơi bình thản:

"Đến lúc mình về nhà, người đó cũng sẽ ở nhà."

Một cô gái mà trước khi rời Nhật Bản, cô chỉ gặp vài lần. Một cô gái có ngoại hình giống hệt Huân, nhưng khí chất lại có chút giống Huân mà lại không giống Huân. Cô ấy mới là Kawahira Kaoru thật sự. Người mà bản thân và các đồng đội đã cố gắng hết sức tìm kiếm...

Anh ta rốt cuộc là ai?

Gió nhẹ thổi qua người Diệu Âm.

"Thì ra..."

Tâm trạng phấn khởi nhanh chóng nguội lạnh, Diệu Âm không biết mình rốt cuộc đang phấn khích vì điều gì, nở một nụ cười gượng.

Chỉ mới về đến Nhật Bản mà đã vui mừng đến thế này sao? Bản thân và các đồng đội rõ ràng vẫn chưa tìm lại được chủ nhân...

Vẫn chưa tìm lại được vị chủ nhân tuy có tấm lòng dịu dàng nhưng lại phải chịu đựng đau khổ mà biến mất...

"Mình vẫn vô dụng như vậy."

Diệu Âm lắc đầu:

"Mình phải tập trung hơn mới được."

Ngay khi cô định nói gì đó, đột nhiên hít một hơi sâu, lòng chấn động mạnh, cả người loạng choạng lùi lại.

"Không... không thể nào..."

Đôi mắt nhìn thẳng về phía trước – chỉ thấy Kawahira Kaoru đang đứng ở lối ra của khu rừng, nơi có thể nhìn thấy nhà Kawahira Kaoru. Anh nở một nụ cười rạng rỡ, dang rộng hai tay:

"Diệu Âm, chào mừng trở về."

Quần dài trắng kết hợp với áo sơ mi vải lanh cổ hơi mở, mười ngón tay đều đeo nhẫn khế ước.

Nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt Diệu Âm.

"Lừa... lừa đảo..."

Giọng cô khàn đi, không ngừng lắc đầu.

Nhưng Kawahira Kaoru không vì thế mà biến mất, anh vẫn đứng ở ranh giới giữa khu rừng và dinh thự, nói với cô:

"Diệu Âm, thật vui khi em đã trở về. Chuyến đi dài này chắc hẳn đã rất vất vả phải không? Nào, lại đây."

"Lừa... lừa đảo..."

Diệu Âm bước đi loạng choạng, như đang ở trong mơ, từ từ tiến lại gần Huân. Trong lòng không ngừng lẩm bẩm "Huân đại nhân, thật tốt quá. Huân đại nhân..." Huân thì mỉm cười dịu dàng, dang rộng hai tay đứng đó chờ Diệu Âm.

Lúc này, Diệu Âm cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu ra, tất cả những gì trước mắt chỉ là một ảo giác.

Một ảo giác tàn nhẫn.

Nhận ra điều này, cô khóc, không thể kiểm soát được bản thân, chỉ mặc cho nước mắt lã chã rơi.

"Đây..."

Cô cố nén tiếng nấc:

"Tinh linh Mùa xuân, trò đùa này quá đáng rồi đấy."

Huân đứng ở lối ra khu rừng, nghiêng đầu vẻ khó hiểu. Chỉ thấy Diệu Âm đi đến khoảng cách vừa đủ chạm tới, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực anh:

"Không đúng. Chúng ta... không, nếu tôi..."

Cô nấc lên một tiếng:

"Nếu sức mạnh của tôi mạnh hơn, nếu tôi là một Khuyển Thần hữu dụng, thì trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi Phủ Tử mô tả ước nguyện với cỗ máy đó, tôi đáng lẽ đã có thể ngăn chặn hành động của con búp bê đó. Xin lỗi, bây giờ nghĩ lại..."

Khóc nức nở nói tiếp:

"Nếu lúc đó tôi dốc hết sức lực, đáng lẽ tôi đã có thể bay đến bên Phủ Tử sớm hơn cả Huân đại nhân, sớm hơn cả những đồng đội khác. Lúc đó chỉ có tôi mới làm được. Dù là Đống hay những người khác, họ đều không thể. Chỉ có tôi..."

Giọng ngày càng khàn đi.

"Chỉ có tôi mới làm được, chỉ có tôi... mới có thể thay Huân đại nhân đỡ đòn đó... nhưng!"

Hai đầu gối mềm nhũn khuỵu xuống đất.

"Tôi lại sợ hãi đến chết đứng, cả người không thể cử động. Đúng! Đúng vậy! Cuối cùng tôi cũng hiểu ra rồi! 『Là tôi! Tất cả là do tôi quá nhút nhát, sức mạnh lại không đủ, nên Huân đại nhân mới biến mất khỏi mắt chúng tôi! Huân đại nhân vốn không hề ở đây, đồ lừa đảo!』"

Cô dùng sức đập đầu xuống đất, ảo ảnh của Huân cũng lặng lẽ biến mất vào lúc này.

"Và xin lỗi..."

Miaoyin vẫn quỳ gối trên mặt đất, khóc không ngừng. Tiếng nức nở của cô bé như bị không khí tĩnh mịch của rừng sâu nuốt chửng.

Một lúc sau, một sinh vật kỳ lạ với bộ lông xù, trông như thể lai giữa chó và gấu mèo, từ trong chiếc bình gốm hiện ra.

Sinh vật ấy lúng túng nhìn Miaoyin đang khóc nấc, cất giọng khàn khàn, yếu ớt: "X...xin lỗi?"

Nó luống cuống đưa chiếc chân trước đầy lông ra, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, muốn an ủi: "Đùa hơi quá rồi, xin lỗi nha. Đừng khóc, đừng khóc..."

Nhưng bỗng nhiên, nó nhận thấy một luồng khí tức lạ, vội vã thụt trở lại vào bình gốm. Một cái bóng đổ dài lên người Miaoyin – hóa ra có người đã từ nhà bước ra khu rừng để xem xét tình hình.

"Miaoyin?"

Người vừa đến không ai khác chính là Kawahira Keita.

Keita, người đang mặc quần short và áo Hawaii, cất tiếng nghi hoặc, rồi ngồi xổm xuống nhìn cô bé: "Em... quỳ ở chỗ này làm gì thế?"

Miaoyin lập tức "Oa!" lên một tiếng, khóc nấc, rồi bổ nhào vào lòng Keita, nức nở: "Kaoru-sama! Tất cả là do em hại người!"

Đến cả cô bé cũng không biết mình đang nói gì, thế nhưng Keita lại mỉm cười: "Yên tâm đi."

Anh dịu dàng ôm Miaoyin vào lòng. "Em cứ yên tâm."

Miaoyin vẫn không ngừng khóc nức nở, giãi bày nỗi lo lắng khi phải rời Nhật, sự tự trách bản thân vì đã để mất Kaoru, và cả sự bâu báu lo âu khi đến giờ vẫn chưa tìm được tung tích chính xác của chủ nhân. Cô bé thổn thức kể lể, nói không rõ lời, nhưng vẫn cố gắng hết sức để Keita hiểu.

Keita không nói một lời, chỉ im lặng lắng nghe cô bé giãi bày. Sau một hồi lâu, Keita, sau khi lặng lẽ nghe hết mọi chuyện, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu: "Em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ tìm cách giải quyết."

Đó không phải là lời nói kiểu ra vẻ, mà là anh nói một cách rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng nụ cười ấy lại toát lên một sức mạnh vô cùng lớn lao.

Rốt cuộc đã bao lâu trôi qua? Miaoyin đã tựa vào lòng Keita bao lâu rồi? Khi cô bé từ từ rời khỏi vòng tay anh, Keita vẫn chỉ im lặng.

Miaoyin, mặt đỏ bừng, khẽ lên tiếng: "Em..." Cô bé hơi chần chừ một chút, rồi vẫn tiếp lời: "Thật sự xin lỗi anh. Trước đây em luôn giữ ý nghĩ cố gắng không dựa dẫm vào Keita-sama. Em cứ cho rằng như vậy là tốt hơn."

Vừa lẩm bẩm một mình, cô bé liền giật mình, vội vàng đính chính: "A, đúng, xin lỗi anh, không phải vì em ghét Keita-sama đâu! Không không, tuy em rất ghét Keita-sama thường xuyên có những hành vi quấy rối tình dục, nhưng không phải vì lý do đó, mà là... nói sao đây nhỉ..."

"Nói sao đây?"

"Kaoru-sama!" Nói xong mấy chữ đó, cô bé tự tin ngẫm nghĩ một chút, rồi mạnh mẽ gật đầu: "Đúng rồi..."

Như thể đang tự dặn dò mình, cô bé khẽ thở dài: "Em cảm thấy, nếu Kaoru-sama không phải do chính chúng ta... do các Inugami đã lập khế ước với Kaoru-sama, cùng chung sức cứu về, thì việc đó sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả!"

Có lẽ là cuối cùng cũng tìm ra lời giải đáp, cô bé liền thẳng thừng bày tỏ ý kiến của mình như mọi khi: "Cho nên em sẽ cố gắng hết sức không dựa dẫm vào sự giúp đỡ của Keita-sama! Em muốn cùng các đồng đội của mình, dốc hết sức mình để cứu Kaoru-sama trở về!"

Keita thoáng chốc mặt không chút biểu cảm, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười rạng rỡ, vắt hai tay ra sau gáy, thản nhiên đáp lại một câu: "Thế thì chẳng phải cũng rất tốt sao?"

Miaoyin lập tức thay đổi, vẻ mặt bỗng nhiên bừng sáng. Cái cảm giác "Keita-sama đã hiểu được suy nghĩ của mình" ấy, khiến cả người Miaoyin trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thế là Keita và Miaoyin sóng vai bước đi, vừa trò chuyện rôm rả vừa tiến về phía trước. Dù Keita có những lúc vô ý hay cố tình va chạm cơ thể, Miaoyin cũng chỉ cười mà đấm cho anh ta một trận, rồi cả hai cùng bước vào nhà...

Còn chuyện sau đây chỉ là ngoài lề, nhưng khi cô bé cùng Keita vừa đặt chân vào nhà—

"A, anh Kawahira, em có nướng mấy cái bánh quy nhỏ nè, anh có muốn ăn thử không? Đương nhiên đây chỉ là để đáp ơn anh đã cứu em một mạng thôi nhé, anh đừng có hiểu lầm đó nha?"

"Khoan đã nào, Megumi! Em cũng phiền quá rồi đó~~!"

"Keita-sama~~ Em không biết chơi cái game SLG này~~ Nhanh đến giúp em với!"

"Ưm, cái đó... anh Keita, em không hiểu bài toán này, nếu anh tiện..."

"Cái, cái quái gì thế này~~! 'Keita-sama tuyệt đối không thể nào được con gái yêu thích đến mức này! Nói dối! Toàn là nói dối!'"

Nhìn thấy Keita bị một đám con gái vây lấy, Miaoyin thật sự không thể tin nổi cái hiện trạng đã thay đổi chóng mặt trong suốt quãng thời gian cô bé rời khỏi Nhật Bản. Nhất thời, cô bé chỉ có thể không ngừng húc đầu vào tường.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận