Inukami!
Arisawa Mamizu Wakatsuki Kanna
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11

Chương 2: Tiệc Bọt - Hay Mặt Trái Của Cô Đơn

0 Bình luận - Độ dài: 10,152 từ - Cập nhật:

CHƯƠNG HAI: TIỆC BONG BÓNG – HAY CŨNG CHÍNH LÀ ĐIỀU ĐỐI LẬP VỚI SỰ ĐƠN ĐỘC

Khung cảnh diễn ra đại loại là như vậy.

Keita tranh thủ lúc xem ti vi trong phòng tatami mà tập gập bụng.

“Ối dào, dạo này lâu lắm rồi không vận động gì cả~~”

Anh chàng vừa lẩm bẩm, vừa hò "Hô, hô!" theo nhịp điệu dồn dập, liên tục gập lên gập xuống người. Chưa hết, cậu còn vớ luôn con Kappa đang ở gần đó, đặt lên đầu mình làm "tạ tay" luôn thể.

“Ộp ộp~~”

Con Kappa kêu mấy tiếng, có vẻ chán ngắt rồi.

Keita lại lên tiếng gọi Chiwa đang nghịch vẽ bậy gần đấy, cùng với Kaoru đang yên lặng đọc quyển "Những Cô Gái Nhỏ":

“Nè~~ Phiền một trong hai đứa qua giữ chân tớ cái nào?”

Vừa dứt lời, Chiwa liền hăm hở đứng bật dậy:

“Có em! Có em! Để em giúp~~!”

Nhưng Kaoru cũng đồng thời giơ tay ra hiệu muốn giúp:

“A, để cháu——”

Chiwa quay phắt đầu, ánh mắt chạm Kaoru, dứt khoát nói với giọng cứng rắn:

“Cô Kaoru! Việc này, cứ để cháu, cô không cần làm phiền cô!”

Chỉ thấy Chiwa chống nạnh, trừng mắt nhìn Kaoru với vẻ hơi tức tối. Nhưng Kaoru cũng không chịu thua, dù vẻ mặt có chút áy náy, nhưng vẫn nhất quyết—

“A, nhưng Chiwa…”

“Cháu nói rồi mà! Tên cháu là Chiwa! Cô Kaoru!”

“À, xin lỗi, Chiwa.”

Kaoru liếc Keita, nói rành mạch:

“Cháu muốn làm việc này. Cháu muốn giúp anh Keita.”

Ui da…

Chiwa nghe Kaoru kiên quyết như vậy, không khỏi rụt rè đôi chút.

Mà nói gì thì nói, đối phương cũng là người nhà Kawahira, địa vị cũng cao hơn cháu. Từ lập trường của Chiwa, lúc này chỉ còn cách ngoan ngoãn nhượng bộ thôi.

“Nhưng mà, nhưng mà— Nhiệm vụ của cháu là giúp Đại nhân Keita mà…”

Chiwa vẫn kiên quyết không chịu từ bỏ, vừa xoắn xuýt ngón tay, vừa dùng ánh mắt nũng nịu nhìn Kaoru từ dưới lên. Keita một bên hoàn toàn không hay biết cuộc đối thoại của hai cô gái:

“Nè~~ Đứa nào cũng được, mau ra giúp tớ với!”

Rồi cứ thế tăng tốc độ gập bụng.

“Ộp ộp ộp ộp~~”

Con Kappa cũng kêu lên vui vẻ.

Kaoru nhìn Chiwa, cũng mỉm cười, đưa ra đề nghị:

“Hay là chúng ta cùng đi giúp anh Keita, được không?”

Chiwa không khỏi lưỡng lự. Giờ phút này nên chấp nhận lời đề nghị của Kaoru? Hay vẫn nên kiên trì ý kiến của mình? Nhưng Kaoru trông thật hiền lành đáng yêu— đó là một biểu cảm huấn luyện chó không thể chê vào đâu được, khiến Chiwa hoàn toàn mất cảnh giác.

Không chừng cô ấy còn là một cao thủ giỏi hơn Kaoru và Keita trong việc tạo bầu không khí, khiến chó tự động thân thiết.

Chiwa vội lắc đầu, dùng ánh mắt "Đúng là không thể xem thường!" mà liếc Kaoru:

“Cô, cô đúng là có chiêu đấy, cô Kaoru.”

Kaoru chưa hề hay biết về tài năng của mình, cũng không khỏi trợn tròn mắt:

“Gì cơ? Cháu đang nói gì vậy?”

Cuộc đối thoại của cả hai bên quả thật chẳng ăn nhập vào đâu.

Mặt khác, lại có thêm một cảnh hỗn loạn khác xộc vào căn phòng này.

“Nè, Megumi! Cô tự tiện xông vào nhà người ta làm gì vậy!”

Người vừa tới chính là Youko đang gào thét ầm ĩ, và—

“A~~ Cô thật lắm lời!”

—Shindou Megumi bịt tai, gào lớn đáp trả. Chỉ thấy Youko một bên lơ lửng giữa không trung, một bên cứ làu bàu không ngừng bên tai Shindou Megumi.

“Không phải tôi đã nói bao nhiêu lần rồi sao, cô không cần đến đây cảm ơn nữa? Cô chướng mắt quá! Chướng mắt quá đi! Đừng có đến tìm bọn tôi nữa!”

Nhưng Megumi cũng thẳng thừng với Youko:

“Tôi đương nhiên là có việc cần gặp anh Kawahira nên mới đến đây! Tôi không rảnh nghe cô lảm nhảm!”

Khoác trên mình chiếc váy liền kiểu Gothic Lolita màu đen, Megumi quay người đối mặt với Keita đang ngẩn ngơ nhìn màn kịch này, đưa chiếc giỏ trên tay qua, mặt đỏ bừng bừng nhìn Keita:

“A, anh Kawahira, tôi nướng vài cái bánh quy, anh có muốn ăn thử không? Đương nhiên đây chỉ là quà đáp lễ vì anh đã cứu mạng tôi, anh đừng có hiểu lầm đấy nhé?”

“Ồ, ồ.”

Keita tuy thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn đưa tay ra nhận lấy chiếc giỏ.

Youko đứng một bên tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Kaoru thấy mà hoảng hồn, Chiwa cũng thốt lên "Trời đất ơi~~" rồi ôm lấy mặt mình.

Đây chính là màn kịch náo loạn xảy ra trong nhà Kawahira vào một ngày nọ.

Đến tối hôm đó.

Shindou Megumi, người từng bị Thần Chết nhập, đang vắt óc nghĩ xem nên viết gì vào lá thư gửi cho Kawahira Keita. Cô ngồi trước bàn làm việc cổ, dùng cây bút máy kiểu cổ viết từng chữ lên giấy thư:

『Em dành cho anh một tình yêu ALL IN LOVE!』

Rồi cô lại lập tức xé toạc tờ giấy, vò nát thành một cục.

“Haizzz~~ Không được! Không được! Viết nội dung thế này chẳng phải cho thấy mình là một đứa con gái có vấn đề về đầu óc sao! Chỉ riêng việc lớn tuổi hơn cậu ấy, đã dễ khiến cậu ấy kính mà tránh xa rồi…”

Cảm thấy vô cùng chán nản với văn phong dở tệ của mình, cô với tay ném cục giấy vào thùng rác.

Nhìn thấy vô số cục giấy vo tròn nằm rải rác cạnh thùng rác, Megumi thở dài thườn thượt:

“Haizzz, tại sao chuyện nhỏ này lại khó khăn đến vậy chứ…”

Rồi lại vùi mặt vào giữa hai cánh tay:

“Những cô gái trạc tuổi mình, rõ ràng có thể dễ dàng tìm bạn trai hơn, dễ dàng tận hưởng cuộc sống hơn, tại sao mình lại…”

Trong lòng cô ấy có một mớ cảm xúc hỗn độn, không tài nào giải thích hay kiểm soát nổi, hệt như lũ học sinh tiểu học.

Cô ấy không biết phải làm thế nào để bày tỏ tình yêu với Keita, cậu học sinh cấp ba mà mình đã đem lòng yêu mến.

Dù cô đã sắp hai mươi mốt tuổi, nhưng cũng không trách được cô.

Bởi cô từng trải qua một quãng thời gian dài mà thời gian ngừng trôi. Trong quãng thời gian không biết cười là gì, cũng chẳng thể khóc nổi, chỉ thờ ơ chờ đợi cái chết ập đến, cô đã vứt bỏ hết những tình cảm thiếu nữ vốn có của mình.

Trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả khao khát yêu đương.

Thế nên ban đầu cô chẳng hề nhận ra đây là cảm xúc gì, cùng lắm chỉ vô tình nảy ra suy nghĩ: "Nói cũng lạ, dạo gần đây thời gian mình nghĩ về anh Kawahira dường như ngày càng nhiều lên~~”

Thuở đầu chỉ là một cảm tình mơ hồ hệt như những cô bé mới lớn, nhưng cho đến gần đây, cảm tình này bắt đầu thay đổi.

Từ lời nguyền của Thần Chết được giải phóng, tình hình gia đình cũng ngày càng tốt hơn, tuy không bằng thời kỳ hoàng kim, nhưng cũng đủ cho cô và quản gia Sebastian sống thoải mái.

Giờ đây, họ vừa thu hồi lại số gia sản trước đó bị thất lạc khắp nơi (Sebastian đã tính đến ảnh hưởng của Thần Chết nên cố tình ủy thác cho người khác quản lý), vừa ủy thác người đại diện, cố gắng nắm rõ tổng tài sản của mình càng nhiều càng tốt. Sebastian còn nói, nếu mọi việc suôn sẻ, không chừng có thể mua lại được căn nhà cũ. Shindou Megumi cũng bắt đầu nỗ lực học tập, định học hệ bổ túc để lấy bằng cấp ba.

Cô ấy hy vọng một ngày nào đó có thể thi đậu đại học, cũng muốn tập thể dục nhiều hơn, đi du lịch nhiều nơi để mở rộng tầm mắt.

Dốc hết sức lực chỉ để tìm lại tuổi thanh xuân quý giá đã mất trong quãng thời gian dài đã qua.

Chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Khi cô tích cực bắt đầu lại cuộc hành trình của đời mình, cơ thể suy dinh dưỡng của cô, đến nỗi Keita ban đầu còn lầm tưởng cô trạc tuổi Chiwa, cũng dần dần phát triển.

Dù hiện tại vẻ ngoài trông giống học sinh cấp ba, và còn cách tuổi thật một khoảng nhỏ, nhưng chiều cao đã không thể so sánh với trước đây, vóc dáng cũng trở nên đầy đặn, quyến rũ hơn.

Giờ đây không những cần mặc áo ngực, quần áo cũng gần như thay mới toàn bộ.

Cùng với sự trưởng thành của cơ thể, tâm hồn cô ấy cũng đồng thời thay đổi. Tầm hiểu biết của người lớn và thân hình của học sinh cấp ba — đó chính là dáng vẻ của Megumi hiện tại.

“Nhưng mà…”

Cô lại thở dài:

“Về việc thể hiện cảm xúc nội tâm, mình chắc chỉ dừng lại ở trình độ học sinh tiểu học mà thôi.”

Không, nếu là học sinh tiểu học bây giờ, không chừng còn giỏi hơn cô ấy nhiều.

Megumi không biết rốt cuộc phải làm cách nào để truyền đạt tâm tư của mình cho Keita.

Dù vậy, Megumi vẫn chậm rãi ngẩng đầu lên. Bởi không chịu luyện tập thì sẽ không thành công được.

Cô lại cầm lấy cây bút máy, một lần nữa chuyên tâm suy nghĩ nội dung thư.

Trước đó tám phần là vì cố tỏ ra ngầu khi viết, nên viết mãi không ra. Thật ra chỉ cần ngay từ đầu thể hiện con người thật của mình, từng chút một viết xuống tấm lòng ngốc nghếch trong tim là được rồi.

Đúng vậy, cứ làm thế.

Cô bắt đầu hồi tưởng cảm xúc lần đầu gặp Keita…

Sống những ngày vô vị, bản thân tự buông thả.

Giấu đi sự yếu đuối trong lòng, không ngừng giả vờ đã từ bỏ mọi thứ trong cuộc sống.

Đối mặt với Keita vì cứu mình mà không tiếc mạng mà chiến đấu, lại đáp trả bằng thái độ khinh khỉnh.

Nhưng Keita lúc đó chỉ nói một câu:

“Nhưng mà…”

Giờ đây nhớ lại, có lẽ mình đã được cứu rỗi ngay khoảnh khắc đó.

“Tôi cứ thấy bài hát của cô nghe chỉ như trẻ con đang gào lên ‘Tôi muốn sống’, ‘Tôi muốn sống’ vậy thôi.”

Tại sao phải đứng ra chiến đấu?

Đối với câu hỏi này, Keita chỉ mỉm cười mà trả lời.

Giờ đây nhớ lại, có lẽ mình đã rơi vào lưới tình ngay khoảnh khắc đó.

Megumi từ từ viết xuống từng chữ, từng câu.

Cẩn thận dùng văn phong của mình viết lá thư này:

『Đột nhiên nhận được lá thư này, chắc hẳn anh sẽ thấy vô cùng ngạc nhiên. Nhưng em thực sự không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng, nên mới viết lá thư này cho anh. Xin lỗi, đây có lẽ là một lá thư khó đọc, nhưng vẫn mong anh cố gắng một chút nhé.』

Megumi mỉm cười.

『Anh Kawahira… không phải, xin cho phép em trong thư gọi thẳng tên anh, Keita.』

Đúng vậy.

Lúc này cho dù hơi làm quá một chút cũng không sao.

『Em đã thích anh từ rất lâu rồi. Từng hành động của anh, thân hình cường tráng của anh, tâm tư của anh… tất cả những điều này em đều rất thích. Có lẽ anh sẽ cảm thấy lời tỏ tình của em quá đột ngột, nhưng từ lần đầu tiên gặp anh, trong lòng em đã có cảm giác này rồi. Đó thực sự là một cuộc gặp gỡ khá ấn tượng, anh nói có đúng không?』

Megumi hồi tưởng lại chuyện về Thần Chết.

『Anh thật sự đã giúp em rất nhiều. Mà không hay biết, sự tồn tại của anh trong lòng em cũng trở nên ngày càng lớn lao hơn. Xin lỗi, nhưng anh chắc không ghét con gái lớn tuổi hơn mình đâu nhỉ? Hay là anh không quan tâm tuổi tác, mà quan tâm hơn đến ngoại hình của em?』

Megumi liếc xuống ngực mình một cái. Dù nhìn thế nào đi nữa, cũng chẳng khác gì thân hình của một học sinh cấp ba.

『Đừng nhìn em thế này, nội tâm em đã là phụ nữ trưởng thành rồi.』

Viết đến đây, Megumi vô cùng ưng ý với cụm từ "phụ nữ trưởng thành" mà mình đã viết, không nhịn được bật cười khúc khích.

『Có lẽ anh đã sớm nhận ra, thực ra về mặt khác giới, em hầu như chẳng có kinh nghiệm gì… Thôi kệ đi, nói thật với anh, em hoàn toàn không có kinh nghiệm. Nhưng em sẵn lòng dùng bất cứ cách nào để bù đắp sự thiếu sót kinh nghiệm này, hy vọng anh nhất định cho em một cơ hội nhé.』

Càng viết càng không khỏi bắt đầu đắc ý đến quên cả trời đất.

『Nếu đối tượng là Keita, thì dù hành động có quá khích đến mấy cũng không sao. Trên giường, em có thể trở thành người hầu răm rắp nghe lời anh, dù bị đối xử thế nào cũng cam tâm tình nguyện. Nếu đó là mong muốn của anh, em cũng có thể ngược lại chủ động tấn công, trở thành nữ hoàng độc quyền của Keita. Anh có muốn hẹn hò với em không? Xin hãy cho em một câu trả lời rõ ràng.』

Viết xong lá thư này, Megumi không nhịn được "A ha ha ha!" cười mấy tiếng thật vui vẻ:

“Nếu đột nhiên nhận được lá thư thế này, ai mà nhận được chắc cũng hết hồn nhỉ~~”

Cô đọc đi đọc lại nội dung thư, rồi lại gật đầu liên tục.

Dù câu đùa ở cuối thư có hơi quá đà, nhưng trước khi chính thức đặt bút, cuối cùng cô cũng có một lần luyện tập khá ưng ý.

Về cơ bản, chỉ cần biết cách viết thư, đã là một thành quả không tồi rồi.

Megumi mãn nguyện vươn vai.

Dù kết quả có ra sao, Megumi hiện tại vẫn chưa định bày tỏ tấm lòng mình với Keita. Dù sao thì từ sau khi sự kiện ban đầu kết thúc, cô chỉ gặp Keita đúng hai lần. Trong tình huống này mà tỏ tình thì chỉ khiến Keita thêm phiền toái, mà lại hoàn toàn không có khả năng thành công.

So với việc tỏ tình, cô ấy dự định trước tiên sẽ làm sâu sắc thêm mối quan hệ giữa hai người, để Keita hiểu mình hơn, cô cũng sẽ tìm hiểu mọi thứ về Keita, rồi mới tìm thời điểm thích hợp để bày tỏ.

Một thời điểm không quá muộn, cũng không quá sớm.

Đến lúc đó cô ấy sẽ gạt bỏ kiểu viết đùa cợt trước đây, viết một lá thư tình chân thành, và ở cuối lá thư ghi tên mình, gửi đến tay Keita — đây chính là kế hoạch của cô ấy.

Trước khi khoảnh khắc ấy đến—

“Ừm, mình phải cố gắng hơn nữa, dành thêm thời gian để gặp anh Kawahira mới được.”

Shindou Megumi lại nghĩ xem nên tặng gì cho Keita, trên mặt lộ rõ nụ cười đắc ý.

Tối hôm sau, trong căn phòng ở Kawahira Main House, nơi chủ nhà Kawahira ở, một cuộc đối thoại hòa thuận và vui vẻ đã diễn ra.

“Vì yêu là yêu, nên yêu nụ cười ư?”

Ma đạo nhân ngẫu vừa "cạch cạch" bước chân, vừa nghiêng đầu tỏ vẻ hoài nghi.

Trước mắt nó có một chiếc ti vi, đang chiếu một bộ phim truyền hình của con người.

『Kiểu gì thế này? Kịch bản phim dở tệ! Thế mà đài truyền hình còn dám chiếu loại phim truyền hình dở tệ thế này trong thời đại này.』

Một chiếc máy đặt trên bàn trà, trông như một bình đun nước mini, cũng "tách tách" lật các bảng điều khiển bên ngoài, đưa ra nhận xét về bộ phim truyền hình này. Con gà gỗ đậu trên tủ quần áo phía sau thì phát ra tiếng "cục ta cục tác—" vừa vỗ cánh.

Đây là căn phòng rộng ba chiếu dành cho các người hầu dưới trướng của Sekidousai, kẻ ký gửi tại Kawahira Main House.

Ma đạo nhân ngẫu Kushanjipe, toàn thân được nối bằng khớp cầu, cứ cử động là phát ra tiếng "cạch cạch"; Gà gỗ Socrates, với bề mặt thô ráp, là cỗ máy chế tạo trang phục cosplay biến hóa khôn lường; còn cỗ máy ban đầu vốn rất khổng lồ, vì nhiều yếu tố mà sau khi hồi sinh lại bị thu nhỏ.

Chúng đều là những sản phẩm do Sekidousai tự tay chế tạo, hết lòng ngưỡng mộ chủ nhân của mình.

Giờ đây chúng đều dưới sự giám sát của chủ nhà Kawahira và Shirou Kana, nhận được khóa huấn luyện giáo dục để cải tạo bản thân.

Kushanjipe càng nỗ lực học hỏi mọi điều về loài người, hy vọng mình trở thành một đứa trẻ ngoan.

Việc xem các chương trình ti vi như vậy (về cơ bản đều được sàng lọc trước để đảm bảo về mặt giáo dục), cũng là một phần của khóa huấn luyện.

Kushanjipe nghiêng đầu, quay sang hỏi:

“Mà nói đi thì cũng phải nói lại, tình yêu là gì?”

Đây là một câu hỏi rất thâm thúy, nhất thời chẳng biết trả lời ra sao, thế là suy nghĩ một lát:

『À~~ thực ra cũng chính là cái gọi là "thích" thôi.』

Câu trả lời của nó chẳng có vấn đề gì, hơn nữa đáp án này cũng không sai. Chỉ thấy Kushanjipe lại nghiêng đầu sang một bên khác:

“Thích ư?”

『Đúng vậy~~ Tóm lại cháu chỉ cần nghĩ tình yêu là một phiên bản nâng cao, sâu sắc hơn một chút của từ "thích", thì về cơ bản sẽ khái quát được nghĩa của từ "yêu".』

“Ngược lại với ghét?”

『Đúng vậy~~』

Bình thản trả lời:

『Cháu hẳn là biết "thích" là một loại cảm xúc như thế nào chứ?』

Ma đạo nhân ngẫu xoay cổ mấy vòng, rồi "cạch cạch" đạp chân:

“Cháu biết. Cháu thích chủ nhân, cháu thích cô.”

『Đa tạ nha~~』

Mỉm cười đáp lại.

Kushanjipe đưa tay vỗ nhẹ con gà gỗ, vừa nói:

“Cháu cũng thích cái này.”

Socrates "cục ta cục tác~~" kêu một tiếng, cực kỳ vui vẻ mà dang rộng cánh. Kushanjipe lại nghĩ một lát:

“À còn nữa.”

Nó nói ra một cái tên của con người:

“Cháu cũng thích Kawahira Keita.”

『Ồ~~』

Nó phát ra một tiếng bất ngờ. Dù nghĩ thầm: "Anh ta quả nhiên là một kẻ kỳ quặc dễ được những thứ kỳ lạ ưu ái," nhưng nó không nói thẳng ra.

『Đây là một điều rất tuyệt vời. Có thể thích người không phải đồng loại như vậy, chính là bằng chứng tốt nhất cho thấy cháu đã rất giống con người.』

“Ế, người đó đang làm gì vậy?”

Nói xong liền đưa tay chỉ vào ti vi. Cũng chuyển sự chú ý sang màn hình ti vi—

『Ồ~~ người đó đang viết một thứ gọi là thư tình.』

Màn hình ti vi vừa đúng lúc chiếu cảnh nam chính chỉ còn vài ngày để sống, đang tha thiết biến những tâm tư muốn nói với nữ chính thành từng câu chữ, viết lên giấy thư.

『Đó là một cách biến cảm xúc "thích" thành lời văn, rồi truyền đạt cho đối tượng mình thầm thương trộm nhớ.』

Ma đạo nhân ngẫu đứng đơ ra nghĩ ngợi một hồi.

『Tuy hơi sến, nhưng quả thật là một hành vi rất con người.』

Ma đạo nhân ngẫu nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, với bộ nhớ hoàn hảo của mình, nó cuối cùng "cạch cạch" lớn tiếng tuyên bố:

“Cháu muốn viết thư tình cho Kawahira Keita! Cháu muốn viết một thứ y hệt như vậy, để bản thân hiểu rõ hơn suy nghĩ của con người!”

Socrates cũng "cục ta cục tác~~" kêu, dang rộng cánh.

Cùng lúc đó, bên trong Kawahira Main House, chỉ thấy chủ nhà Kawahira ngồi ngay ngắn trước màn hình lớn, mải mê chơi game.

“Ừm.”

Mắt dán chặt vào hàng chữ xuất hiện trên thanh tin nhắn, vừa gật gù vừa lẩm bẩm:

“Thì ra, thì ra là vậy, quả nhiên phải lấy được "Bảo châu rực lửa" ở "Vĩnh hằng Mộng Đô" trước rồi.”

Sau đó, bà cụ di chuyển đến cái bàn gần đó, nhặt lấy xấp giấy Nhật trên bàn, với nét chữ nguệch ngoạc, ghi lại những điểm quan trọng.

"Haizzz, mấy trò game dạo này càng ngày càng phức tạp thật đấy."

Viết xong, bà cụ cẩn thận cầm tờ giấy lên, dồn hết tinh thần để kiểm tra lại toàn bộ những gì mình vừa ghi chú. Ngoài những nội dung vừa viết, trên tờ giấy Nhật này còn có những thông tin hữu ích trong quá trình chơi game như "gặp vua khi Kana không có mặt trong đội" và "muốn đánh bại người khổng lồ sắt, phải dùng thuật dịch chuyển đưa bóng ma thứ ba ra khỏi hiện trường".

Tựa game mà vị đương gia nhà Kawahira hiện đang chơi là bom tấn RPG mới ra mắt gần đây, "Tà Ác Huyễn Tưởng III". Dù bình thường vị đương gia thích chơi game bắn súng và hành động và vốn không mấy hứng thú với thể loại RPG, nhưng riêng series "Tà Ác Huyễn Tưởng" lại là một ngoại lệ. Thật ra là vì trước đây vị đương gia đã từng ra tay giải cứu chủ tịch công ty game này thoát khỏi sự quấy nhiễu của linh chướng.

Ngay khi biết được sở thích chơi game của vị đương gia, vị chủ tịch này liền tặng miễn phí tất cả các tựa game do công ty mình sản xuất cho bà cụ.

"Ôi dào, đã là game miễn phí thì cứ chơi thử thôi."

Thế nên bà cụ cũng thường xuyên như thế này, vừa ghi chép vừa tập trung chơi các trò game đó.

Ngay lúc đó –

『Teng teng teng teng teng teng teng teng~~.』

Vị đương gia vừa rồi quên chuyển sang màn hình trạng thái, nên tự động gặp phải kẻ địch. Chỉ thấy trên màn hình tivi hiện ra một "Ma nhân Băng giá".

"Chết tiệt, chết tiệt!"

Bà cụ với động tác nhanh nhẹn không phù hợp với tuổi già, nhảy phắt trở lại trước màn hình lớn, nhanh chóng chộp lấy tay cầm và cùng với tiếng "Hự!" trở lại trận chiến thời gian thực. Chỉ là bà cụ không hề nhận ra rằng do vừa rồi đột ngột đứng dậy làm xê dịch cái bàn, khiến phong bì đặt trên bàn theo đà rơi tọt vào khe hở giữa bàn và tường.

"Ừm, đúng là một kẻ địch khó nhằn. Không biết MP có đủ không nhỉ...?"

Ngay khi vị đương gia đang dồn hết tâm trí vào trận chiến với Ma nhân Băng giá, Khuyển Thần Yougai, với trang phục trắng muốt, lặng lẽ xuyên qua cửa giấy xuất hiện trước mặt bà cụ, cung kính cúi chào rồi hỏi:

"Thưa đương gia, người có gọi tôi không ạ?"

"Ừm."

Vị đương gia trả lời một cách lơ đãng:

"Xin lỗi, Yougai có thể phiền cậu mang bức thư trên bàn đến nhà Keita được không?"

"Cái gì? Thư... ư?"

Yougai nhìn về phía bà cụ đang chỉ tay mà không quay đầu lại, không khỏi nghi hoặc nghiêng đầu, sau đó mới nở nụ cười khổ:

"À ~~~ tôi thấy rồi, là cái này phải không ạ?"

Chỉ thấy một đống giấy Nhật nằm rải rác trên bàn.

Yougai nhặt xấp giấy Nhật lên, sắp xếp lại một chút (vì phép lịch sự, cậu không hề lén xem nội dung bên trong), sau khi cẩn thận gấp gọn, liền bỏ vào một phong bì mới lấy từ ngăn kéo ra. Cuối cùng, cậu cẩn thận dán kỹ lại bằng keo.

"Chỉ cần đưa bức thư này đến tay Keita đại nhân là được phải không ạ?"

Yougai cầm phong bì trên tay, lại hỏi đương gia để xác nhận.

Vị đương gia vẫn không quay đầu lại, gật đầu mạnh:

"Ừm, đúng vậy! Không cần vội gửi ngay hôm nay đâu, ngày mai cũng được... Oa! 'Yougai' chết rồi!"

"Người nói gì cơ ạ?"

Yougai tuấn tú lập tức nhíu mày, mở lời hỏi đương gia:

"Sao người đột nhiên nói ra những lời xui xẻo như vậy ạ?"

"Ôi dào, cậu đừng bận tâm, tôi chỉ dùng tên cậu đặt cho nhân vật trong game thôi... Trong đội này còn có 'Keita' và 'Youko' nữa đây. Chết rồi, cứ thế này thì ngay cả 'Keita' cũng sẽ bị hạ gục mất."

Yougai cuối cùng cũng hiểu ra tình huống, lại nở nụ cười khổ. Khi chuẩn bị rời đi, cậu vẫn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:

"Dù việc vui vẻ là tốt, nhưng game thì vẫn nên chơi có chừng mực thì hơn. Dù sao chơi lâu cũng không tốt cho mắt của người đâu ạ."

Đôi mắt của vị đương gia vẫn dõi theo màn hình chiến đấu thời gian thực không ngừng thay đổi một cách chính xác, vẫn mỉm cười nhìn về phía Yougai:

"Ôi dào, có sao đâu, đây là chút ít giải trí còn sót lại của lão già này, người mà thời gian chẳng còn bao nhiêu."

"Những lời như vậy từ miệng người nói ra, nghe chỉ thấy mỉa mai thôi ạ."

Yougai khẽ nhún vai, như muốn nói "Đúng là bó tay với người rồi", rồi lại nhìn đương gia với ánh mắt dịu dàng, trìu mến:

"Vậy thì tôi xin làm theo lời người dặn, đợi đến ngày mai sẽ đưa thư đến tay Keita đại nhân. Giờ xin người cho phép tôi tạm thời ra ngoài mua nguyên liệu chuẩn bị bữa tối ạ."

Yougai vừa dứt lời liền khẽ nhấc chân, đá nhẹ vào chiếu tatami, rồi thoắt cái xuyên qua trần nhà biến mất không dấu vết.

Chỉ còn lại một mình đương gia đối diện với màn hình, theo một hồi nhạc 『Teng teng teng teng teng teng teng~~』 đầy điềm gở lẩm bẩm một mình:

"A, toàn diệt rồi..."

Cùng lúc đó.

Keita thì đang ngồi trong hòa thất nhà mình, vừa xem tivi vừa trưng ra vẻ mặt không mấy vui vẻ:

"Cái quái gì thế này? Ngày mai mình là đứa xui xẻo nhất à?"

Kết quả bói chiêm tinh cho thấy, vận may cung hoàng đạo của cậu ấy vào ngày mai là tệ nhất. Keita ôm con Kappa bên cạnh đặt lên đầu mình:

"Mà mấy trò bói toán này vốn dĩ chẳng đáng tin lắm đâu, mày nói có đúng không, Kappa?"

"Gugu~~~"

Con Kappa được Keita nâng lên cao, phát ra tiếng kêu vui vẻ.

Ngày hôm sau là một ngày nắng chói chang đến mức khiến người ta cảm thấy... không may mắn lắm.

Keita nằm trong hòa thất (nơi thay thế cho phòng khách) xem tivi, hiếm hoi lắm mới có mỗi Kappa ở cạnh cậu.

Trong khoảnh khắc chiều lười biếng, chỉ thấy Keita tựa vào đệm, há miệng ngáp một cái thật to, còn Kappa dựa lưng vào tường cũng lơ mơ ngủ gật.

"Ưm~~ ngủ một giấc thế này cũng không tệ..."

Ngay khi Keita khẽ lẩm bẩm một mình thì –

"Xin làm phiền, Keita đại nhân."

Yougai nhẹ nhàng xuyên qua bức tường, xuất hiện trước mắt Keita. Keita đang lim dim mắt cũng giơ một tay lên chào Yougai:

"Ồ~~ Yougai, lâu rồi không gặp."

Yougai lịch sự cúi chào:

"Thấy Keita đại nhân vẫn khỏe mạnh như thường, thật tốt quá ạ."

"Tôi vẫn vậy thôi."

Keita trả lời với nụ cười thoải mái trên môi:

"Tôi chính là hiện thân của hòa bình đấy. Mày nói xem có đúng không, Kappa?"

Chỉ thấy Kappa "Gugu?" một tiếng, nghiêng đầu. Nó, kẻ vừa rồi còn đang ngủ gật, khóe miệng thậm chí còn chảy ra một vệt nước bọt. Yougai với vẻ mặt cười khổ cũng lấy phong bì từ trong ngực áo ra, đặt vào tay Keita: "Đây là thư mà đương gia dặn gửi cho người, mong người có thể hồi đáp ngay tại chỗ ạ."

"Rồi rồi rồi."

Keita nhận lấy phong bì, xé mở ra, rồi lại ngáp một cái rõ to:

"Này Yougai, làm ơn phiền cậu rót cho tôi một tách trà, tiện thể giúp tôi xua tan cơn buồn ngủ được không?"

Yougai cũng cười gật đầu:

"Tuân lệnh. Tôi sẽ trở lại ngay."

Nói rồi liền nhẹ nhàng bay vút lên trần nhà, biến mất khỏi tầm mắt Keita. Keita vươn vai nhìn theo cậu, rồi bắt đầu đọc bức thư nhận được từ Yougai. Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu không kìm được nghiêng đầu, lộ vẻ mặt nghi hoặc:

"Đây là cái quái gì thế này?"

Mặt khác, Yougai sau khi nhận lời Keita thì thẳng tiến đến nhà bếp. Cậu đã đến ngôi nhà này vài lần, nên rất rõ vị trí nhà bếp. Yougai nhẹ nhàng xuyên qua trần nhà, xuất hiện như một cái bóng.

Bên trong, Youko đang đối diện với bếp gas, có vẻ đang bận rộn nấu ăn bằng một cái nồi lớn. Với chiếc váy ngắn và tạp dề bếp, cô ấy hơi cúi người về phía trước, vừa cầm thìa gỗ khuấy món ăn trong nồi, vừa lẩm bẩm gì đó, khung cảnh ấy khiến người ta liên tưởng đến một mụ phù thủy.

Yougai chào hỏi từ phía sau lưng cô ấy:

"Youko, cô đúng là rất có tâm."

"Hả!"

Nghe thấy lời cậu ấy, Youko giật mình nhảy bật lên như một con mèo bất ngờ bị vỗ nhẹ, Đến khi nhìn rõ người đến là Yougai, cô mới cười rồi lên tiếng phản đối:

"Ối giời ơi~~ thì ra là Yougai. Làm ơn đừng dọa tôi như thế chứ?"

Yougai cũng mỉm cười đáp lời:

"Thật ngại khi làm phiền cô nấu ăn. Thật ra Keita đại nhân muốn uống trà, hy vọng cô có thể chỉ cho tôi biết trà và ấm trà để ở đâu ạ."

"Keita muốn uống trà ư?"

"Vâng ạ."

"Ừm~~ tôi biết rồi, lát nữa tôi rảnh sẽ mang đến cho cậu ấy."

"Không, chuyện nhỏ này không cần cô phải bận tâm, cứ để tôi..."

Yougai vừa dứt lời, Youko liền tươi cười giơ ngón tay lên, lắc nhẹ vài cái trước mặt cậu ấy:

"Yougai~~ cậu biết không? Nhà bếp là thánh địa mà phụ nữ tự hào đấy. Chuyện trong nhà này cứ để phụ nữ trong nhà lo là được rồi."

Yougai tuy hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức nở nụ cười hiền lành:

"Tôi hiểu rồi, vậy thì tôi đã báo về chuyện trà nước, mọi việc xin nhờ cô vậy."

Sau khi lịch sự cúi chào, cậu nhẹ nhàng hòa mình vào bức tường, biến mất khỏi tầm mắt Youko.

Youko thì "Ừm~~" một tiếng, vươn vai:

"Được rồi, mình sẽ nhanh chóng hoàn thành mấy công việc chuẩn bị này thôi!"

Với vẻ mặt nghiêm túc, cô lại khuấy cái thìa trong tay.

Mặt khác, đối diện với bức thư mà Yougai mang đến, Keita đọc xuôi, đọc ngược, nhìn từ mặt sau, hay soi qua đèn huỳnh quang... dùng đủ mọi cách để cố gắng đọc được nội dung chính xác trong thư. Nhưng dù cậu ấy có nhìn thế nào đi nữa, trên tờ giấy thư vẫn viết...

"Đưa 'Keita' lên đầu đội hình để vào thành Delialia."

Hoặc...

"Trong mê cung sa mạc, rẽ phải – trái – trái – trái – phải theo thứ tự."

Vân vân những thông điệp khiến người ta không thể hiểu nổi. Rốt cuộc đây là cái quái gì vậy?

Keita quay đầu nhìn con Kappa đang ngơ ngác nhìn mình, vẻ mặt lo lắng nói:

"Bà nội... sẽ không phải là bị hơi lẫn rồi chứ?"

Thậm chí còn dùng ngón tay gõ gõ vào đầu mình.

"Gugu"

Kappa cũng kêu một tiếng đáp lại.

Ngay khi Keita đặt tờ giấy lên bàn, vắt óc suy nghĩ ý nghĩa của những thông điệp này thì –

"Keita đại nhân~~ có vẻ có một thứ lạ lùng đang tìm người ạ?"

Chỉ thấy Furano vừa nói vừa bước vào hòa thất. Keita nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện cô ấy đang ôm một con gà gỗ trong lòng.

"Cục tác!"

Con gà gỗ vừa nhìn thấy mặt Keita, lập tức vui vẻ dang cánh. Keita tuy hơi khó chịu, nhưng Furano dường như thấy rất thú vị:

"Nó có vẻ mang một bức thư đến cho người đấy."

Vừa nói, cô ấy vừa đưa con gà gỗ đến trước mặt Keita. Con gà gỗ buông lỏng hai chân, thả phong bì vốn đang giữ rơi xuống chiếu tatami, vỗ cánh bay ra khỏi lòng Furano, sau khi lượn hai ba vòng gần trần nhà thì "Cục tác!" mấy tiếng rồi bay ra khỏi phòng. Kappa lảo đảo đuổi theo sau, còn Furano cũng không hiểu sao lại ôm bụng cười ngặt nghẽo trong phòng. Keita chỉ đành thở dài (những thứ liên quan đến Sekidousai thì luôn có những hành động khó hiểu, cậu ấy đã quá quen rồi) nhặt lấy phong bì mà con gà gỗ đã thả.

Chỉ thấy trên phong bì viết hai chữ lớn:

"THƯ TÌNH"

Đôi mắt Keita lập tức biến thành hai chấm nhỏ, Furano cũng "Ồ~~" một tiếng cảm thán, tò mò dựa sát vào Keita:

"Thư tình của ai thế này? Đã là nó đặc biệt mang thư đến... chẳng lẽ là Sekidousai viết sao?"

"Này này này, làm ơn đừng nói mấy lời dọa người như thế được không?!"

Thật ra đây là bức thư mà Ma Đạo Người Máy Kushan Chipei gửi cho Keita để học hỏi suy nghĩ của con người, nhưng Keita lại không hề biết nguyên nhân sâu xa này, nên đương nhiên trên mặt lộ rõ vẻ cực kỳ bất an. Vì Sekidousai là kiểu người có thể thản nhiên làm ra những chuyện mà bình thường tuyệt đối không thể xảy ra, ví dụ như "có hứng thú với đàn ông"... Keita không thể phủ nhận khả năng này nên đương nhiên cảm thấy do dự, không biết có nên liều lĩnh mở bức thư này ra không.

Furano hơi ranh mãnh thì lại tươi cười chờ xem kịch hay.

Ngay lúc này.

Từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu chói tai, kèm theo đó là tiếng bước chân dồn dập đang dần tiến lại gần.

"Kawahira-san! Kawahira-san! Kawahira-san có ở nhà không ạ?!"

Đây là giọng của Shindo Megumi. Chỉ thấy cô ấy mình đầy mồ hôi, kéo mạnh cửa giấy xông vào nhà, nói mà thở không ra hơi:

"May quá, anh ở đây rồi."

Nhận ra phong bì trên tay cậu ấy, cô lập tức mở to mắt:

"Cái, cái gì thế kia?"

Keita tuy bị vẻ ngoài của cô ấy làm cho giật mình, vẫn giơ phong bì lên:

"Như cô thấy đấy, hình như là một "thư tình"."

Lời vừa dứt, Shindo Megumi lập tức tung ra một cú nhảy như thần linh nhập thể. Cô ấy vừa phát ra những âm thanh "1111!" không thành lời, vừa siết chặt tay Keita, giật lấy phong bì trong tay cậu, rồi lại nhảy phắt về phía sau.

Khả năng vận động kinh người này ngay cả chủ nhân Khuyển Thần và Khuyển Thần đang tại nhiệm cũng phải câm nín.

"Cái, cái này là hiểu lầm thôi mà!!!!"

Lại một lần nữa hét lớn rồi ôm chặt phong bì vào lòng, vắt chân lên cổ chạy trốn khỏi hiện trường.

Keita và Furano nhất thời không kịp phản ứng, sau khi nhìn nhau một cái thì:

"A, này! Cô có ý gì thế hả?!"

Keita khó khăn lắm mới hoàn hồn, liền sải bước đuổi theo Shindo Megumi, Furano cũng theo sát phía sau.

Tiếng bước chân "Phạch phạch phạch!" vụt qua bên cạnh rồi dần dần xa hút. Lúc này Shindo Megumi mới thở phào một hơi, chậm rãi ngồi phịch xuống đất. Cô ấy chạy vào căn phòng gần hòa thất nhất trước khi Keita đuổi kịp, cuối cùng cũng tránh được Keita và những người khác.

Mặc dù phương pháp này rất cũ rích, nhưng xem ra lần này đã phát huy hiệu quả một cách thuận lợi.

Trong căn phòng bị dùng làm nhà kho, chất đầy các thùng giấy và thùng gỗ, Shindo Megumi đang trốn bên trong, lưng tựa vào tường:

"Haizzz~~ thật hú vía."

Lại thở dài một hơi.

Lần này đúng là đã may mắn thoát chết trong gang tấc.

Vì cho đến sáng nay, Shindo Megumi mới biết được Sebastian lại nhiều chuyện đến thế, tự ý gửi bức thư tình giả mạo có nội dung cực kỳ 18+ mà cô ấy đã viết tối qua (vì tôn trọng quyền riêng tư cá nhân, Sebastian dường như chỉ xem qua phần đầu rồi gấp giấy thư bỏ vào phong bì) đến nhà Kawahira.

Megumi giận điên người, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Một khi Keita nhìn thấy bức thư tình tệ hại đó, chắc chắn sẽ gây ra tình huống nghiêm trọng không thể cứu vãn được.

Nói tóm lại.

"Ha ha ha! Ôi dào, tiểu thư không cần cảm ơn. Như vậy thì tiểu thư cũng coi như đã bày tỏ được tấm lòng thật sự của mình rồi chứ?"

Cô ấy đầu tiên nhặt cái chảo lên, phang mấy nhát thật mạnh vào Sebastian đang lảm nhảm trong mơ, sau đó liền dốc toàn lực lao thẳng đến đây. Tốc độ của cô ấy thậm chí còn vượt qua cả vận động viên marathon nổi tiếng.

Cô tiểu thư cuối cùng của nhà Shindo, kẻ trước đây chỉ nghĩ đến cái chết, nhút nhát đến mức không thể tả, đã không còn tồn tại nữa.

Giờ đây cô ấy chẳng khác nào một con mãnh thú.

Megumi mở phong bì, lấy giấy thư bên trong ra để xác nhận.

"Ơ..."

Đọc nội dung viết trên giấy thư.

"Hử?"

Mãi đến lúc này, Shindo Megumi mới nhận ra lỗi lầm mình đã mắc phải. Cô ấy nhăn mũi, không kìm được lẩm bẩm một mình:

"Đây là cái quái gì vậy chứ?"

Cùng lúc đó, Keita và Furano đang bận rộn tìm kiếm Shindo Megumi khắp mọi ngóc ngách trong nhà.

"Đủ rồi đấy, rốt cuộc cô ấy đang làm cái quái gì vậy?"

"Có khi nào cô tiểu thư đó có tình cảm đặc biệt gì với Sekidousai không?"

"Hả? Cậu đừng nói là Shindo Megumi... thích cái tên biến thái Sekidousai đấy nhé?!"

Shindo Megumi vô cớ bị hiểu lầm to lớn, nhưng Furano thì vẫn gật đầu đồng tình với suy đoán của Keita như một lẽ dĩ nhiên:

"Dù sao con đường gai góc mang tên tình yêu, vốn dĩ là một con đường chẳng ra đường nào mà."

Keita trong lòng nghĩ "Hai người đó đã từng có tiếp xúc gì về mặt này sao?", cũng chẳng thể hiểu nổi. Yougai như đang lướt trên hành lang, vừa khéo đi đến đối mặt với cậu ấy:

"Ôi chao, Keita đại nhân."

"Yo, Yougai."

Keita giơ một tay lên hỏi Yougai:

"Cậu có thấy Shindo Megumi đâu không?"

"À... Shindo Megumi là cô tiểu thư từng bị Thần Chết ám đúng không ạ? Tôi vừa rồi không nhìn thấy bóng dáng cô ấy. Cô ấy đến thăm người sao?"

"Ừm~~ chắc là vậy. Nói chung, nếu cậu có thấy cô ấy thì nhớ giúp tôi bắt lấy cô ấy nhé."

Keita nói xong lại chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm, nhưng lần này đến lượt Yougai mở lời gọi cậu ấy lại:

"À, Keita đại nhân, về trà mà người muốn..."

"Trà thì lát nữa hãy uống!"

"Ngoài ra còn có bức thư mà đương gia đại nhân gửi cho người..."

"Ồ— cái đó hả. Tôi đọc mãi không hiểu nội dung thư, bà nội cô ấy vẫn ổn chứ?"

Ý của Keita khi nói câu này, thật ra là muốn hỏi Yougai: "Bà nội nhà tôi có phải hơi lẫn rồi không?"

"Tóm lại cậu cũng xem thử đi, bức thư đó tôi để trên bàn trong phòng đấy."

Yougai với vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn theo Keita và Furano rời đi, rồi lại tiếp tục đi thẳng dọc hành lang.

Cùng lúc đó, Shindo Megumi đã lặng lẽ bò về căn phòng mà Keita và mọi người vừa ở, hành động của cô ấy chẳng khác gì một tên trộm đột nhập. Nhìn ngang ngó dọc xác nhận Keita và mọi người sẽ không quay lại ngay tức khắc, cô mới nhẹ nhàng đặt phong bì mình vừa giật từ tay Keita trở lại trên bàn.

"Tôi được bác sĩ cho biết cuộc đời mình sắp chấm dứt. Vì vậy, bây giờ dù thế nào đi nữa, tôi cũng muốn nói cho anh một chuyện."

Đó là một bức thư mở đầu như vậy, trông như được viết bởi một người mắc bệnh nan y.

Do Kushan Chipei chỉ chép y nguyên từng chữ từ tivi, nên nội dung thư không có trọng tâm, trông chỉ là một bức thư khiến người ta càng đọc càng thấy mơ hồ. Nhưng một khi đã biết mình giật nhầm thư, thì nhất định phải trả về chủ cũ.

Chỉ là, nếu vậy thì bức thư mà mình tự tay viết, lại bị Sebastian tùy tiện gửi đi, rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi?

Hui cẩn trọng lục lọi đống đồ cá nhân của Keita đang chất trên bàn.

Trong lúc lục lọi, cô nàng tiện tay cầm lên quyển sổ cẩm nang game chuyên dùng của Gia chủ mà Yougai vô tình mang đến.

"Đây là cái gì thế?"

Ngay lúc ấy, cô nhanh chóng nhận ra có người đang lén lút tiến gần căn phòng.

"!"

Đôi mắt Hui ánh lên vẻ sắc lẹm như dã thú, tay vẫn cầm chặt cuốn sổ, cô nàng chui tọt vào tủ âm tường rồi "sầm!" một tiếng đóng sập cửa lại với tốc độ kinh người.

"Ủa?"

Yougai cũng vừa lúc đó bước qua cánh cửa giấy tiến vào phòng:

"Có ai ở trong không nhỉ..."

Shindou Hui nín thở núp trong tủ âm tường. Nhưng may mắn thay, Yougai không hề lục soát kỹ xem phòng có ai không, mà đi thẳng đến bàn, vươn tay cầm lấy "lá thư tình" mà Hui vừa đặt lại chỗ cũ, vốn dĩ là của Kushan Zhipei gửi đến.

Yougai lầm tưởng đó chính là lá thư Gia chủ đã dặn dò anh ta chuyển cho Keita.

Anh ta đọc đi đọc lại lá thư một cách cẩn thận.

"Tôi, kẻ may mắn sống sót đến tận bây giờ, quả là một người có phúc lớn. Xin đa tạ."

Khi đọc đến câu cuối cùng, cả người anh ta lập tức gục ngã xuống đất, cứ thế bất tỉnh nhân sự.

"Tại sao chứ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~???"

Hui đang trốn trong tủ cũng không khỏi thầm than vãn trong im lặng.

Mặt khác, ở trong bếp, Youko cũng đã tắt bếp gas, đang loay hoay xử lý một chồng thư trong tay:

"Ừm ừm, nhà mình tốn tiền điện thật không ít; dù không phải trả tiền nước nên tiết kiệm được một khoản, nhưng căn nhà này đúng là quá rộng. Hmm—lá tiếp theo là gì đây? Quảng cáo xe hơi ư? Mình đâu có cần xe."

Youko lần lượt chia thành hai cọc thư: một bên là thư cần giữ lại, một bên là thư không cần.

Còn Chiwa thì đứng bên cạnh, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Công việc hằng ngày của Chiwa chính là ra hộp thư lấy báo và thư về. Youko cầm lá thư cuối cùng lên, xé phong bì trông khá đơn giản rồi rút lá thư bên trong ra đọc.

Tên người gửi là "Kana Shirou".

"Ờm~~ 'Về việc trước đó đã nộp đơn lên Cục xin kiểm nghiệm di vật của Kawahira Kaoru, căn cứ theo các quy định pháp luật liên quan...' Đây là cái gì thế?"

Đến lúc này, Youko mới nhìn tên người nhận trên phong bì.

Trên đó có mấy chữ to tướng "Kính gửi: Ông Kawahira Keita". Youko thốt lên "Ái chà—", rồi cằn nhằn với Chiwa:

"Đây là thư của anh Kana gửi cho Keita đúng không? Chẳng phải là em lại vô tình đọc mất thư của Keita rồi sao?"

Thế nhưng Chiwa không nói lời nào, ngược lại còn khiến Youko thấy là lạ:

"Em sao thế?"

Trên mặt Chiwa hiện lên vẻ khó xử:

"Youko, cái này..."

Youko tựa lưng vào tường bếp, vắt chéo đôi chân dài miên man, mỉm cười nhìn Chiwa.

Chiwa hỏi:

"Ừm~~ Em chỉ cần đưa thư quảng cáo và hóa đơn cho chị là được rồi, đúng không?"

Youko khoanh tay trước ngực, gật đầu:

"Ừ."

"Và em cũng không được tùy tiện xem trộm thư của người khác gửi đến, đúng không ạ?"

"Đương nhiên là không được rồi~~?"

"Nói cũng phải."

Chiwa vừa nói vừa đưa lá thư cuối cùng trên tay cho Youko, rồi ngước lên nhìn cô nàng:

"Thế nhưng hôm nay lại còn nhận được một lá thư như thế này nữa ạ?"

Youko không khỏi cả người cứng đờ.

Bởi vì trên phong bì lá thư này, có ghi mấy chữ "Kính gửi: Ông Kawahira Keita, từ Shindou Hui".

Youko bất động, chỉ chằm chằm nhìn vào lá thư đó.

Youko vừa đích thân dặn dò Chiwa xong, đương nhiên không thể ngay trước mặt cô bé mà xé thư ra đọc nội dung được. Nếu là Youko ngày trước, chắc hẳn đã vừa la toáng lên "Cái, cái thư này chắc chắn có vấn đề!" vừa không chút do dự mà xông vào rồi.

Nhưng Youko giờ đây đã trưởng thành hơn về mặt tinh thần, vậy nên chính vì sự chín chắn và lòng tự trọng trỗi dậy, cô nàng lại không thể hành động lén xem thư được.

Thế nhưng cô nàng rất muốn xem, vô cùng vô cùng muốn xem.

Cô nàng rất~~ muốn biết lá thư này rốt cuộc viết gì.

"Ô ô... Chi, Chiwa, không, không được, không được xem trộm đâu nhé. Vì đây là thư gửi cho Keita."

Youko cố gắng ép mình kìm nén ham muốn này. Không ngờ Chiwa lại "ai~~" thở dài một hơi, rồi nở nụ cười không hề ăn nhập với tuổi của mình, như thể muốn an ủi Youko:

"Nè Youko..."

"Chuyện, chuyện gì thế Chiwa?"

Youko hơi lúng túng, Chiwa khẽ nắm lấy tay cô nàng:

"Chị phải biết, em là đồng đội, đứng về phía chị. Em thấy Keita-sama ở bên cạnh chị là tốt nhất, chứ không phải tiểu thư Shindou Hui. Cho nên em sẽ ủng hộ chị và Keita-sama. Hay là vầy đi?"

Chiwa vừa nói vừa dùng hai tay che mắt mình lại, trên mặt Youko cũng lập tức hiện lên vẻ mặt vô cùng cảm kích:

"Chiwa..."

Youko cuối cùng cũng được giải thoát khỏi lo lắng, vội vàng xé toạc phong bì. Chiwa cũng lén lút từ kẽ tay quan sát hành động của Youko. Ngay khi Youko vừa rút lá thư ra khỏi phong bì, chuẩn bị đọc thì—

"Này; Youko, cô có thấy Shindou Hui đâu không?"

Keita và Furano thế mà lại bước vào bếp!

Youko và Chiwa sợ đến nỗi dựng tóc gáy.

Chỉ thấy Youko và Chiwa với những bước chân loạng choạng, vừa nhảy múa vừa trả lời:

"Shi, Shindou Hui? Không, không thấy đâu hết, thật sự không thấy. Cô ta đến đây sao? Lại đặc biệt chạy đến đây làm gì nữa chứ..."

Youko vội vàng giấu lá thư ra sau lưng, rồi lại cố gắng nhét lại vào phong bì. Chiwa cũng ra sức hỗ trợ Youko che giấu sự thật.

Tuy nhiên, vì cả hai đều luống cuống tay chân, nên vô tình nhầm lẫn mà nhét lá thư của Shindou Hui vào phong bì của Kana Shirou gửi cho Keita, rồi lại coi lá thư của Kana Shirou là của Shindou Hui mà vò nát. Điều tồi tệ hơn là cả hai người hoàn toàn không nhận ra sai lầm tày trời mình đã gây ra.

Keita không khỏi trưng ra vẻ mặt nghi ngờ:

"Hử? Hai người đang làm gì thế?"

Youko đáp lại với giọng nói khá vui vẻ:

"Ờ, cái này thì... cậu xem, tớ đang kiểm tra thư ấy mà! Keita, tớ phải xin lỗi cậu nhé. Tớ lỡ tay mở lá thư của anh Kana gửi cho cậu rồi."

"Không sao đâu, có gì đâu mà."

"Của cậu đây!"

Keita nhận lấy lá thư từ tay Youko (mặc dù người gửi là Kana Shirou, nhưng bên trong thực ra là thư của Hui gửi đến), không khỏi lắc đầu bối rối:

"Thôi bỏ đi. Nếu hai người thấy Hui, nhớ giúp tớ giữ cô ta lại nhé. Furano, chúng ta đi thôi."

"Vâng vâng vâng~~"

Keita bước đi rời khỏi hiện trường, Furano cũng giơ một tay chào rồi theo sau Keita. Youko dõi mắt theo họ rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng...

"Youko! Toi rồi toi rồi!"

Chiwa mở lá thư vừa bị vò nát ra, sắc mặt lập tức tái mét:

"Thư bị lắp ngược rồi~~! Chúng ta đã giao nhầm thư của tiểu thư Shindou Hui cho Keita-sama mất rồi!"

Youko cũng cuống quýt theo.

Mặt khác, Hui, người không hề hay biết lá thư mình viết đã đến tay Keita, hiện tại đang tất bật cứu chữa cho Yougai – người đang mặc bộ trang phục trắng muốt và đột ngột ngất xỉu dưới đất.

"Này, này! Anh không sao chứ~~? Mau tỉnh lại đi mà?"

Cô nàng ngồi hẳn lên người Yougai đang nhắm nghiền hai mắt, không ngừng vỗ nhẹ vào má anh ta.

Chỉ là Hui chẳng có chút kiến thức y học nào, hoàn toàn không biết phải xử lý thế nào, huống hồ đối phương lại là một Khuyển Thần. Đúng lúc này—

"Cái đó, anh Keita."

Kaoru mở cửa bước vào phòng.

"!"

Anh ta mắt trừng trừng nhìn Hui cùng Yougai đang nằm bất động trên chiếu tatami như người chết.

"..."

Ngay sau đó, chẳng nói chẳng rằng, anh ta lại "xoẹt!" một tiếng đóng sập cánh cửa giấy lại. Chỉ nghe thấy tiếng chân chạy loạch xoạch dọc hành lang như thể đang rất sợ hãi, Hui vội vã xông ra khỏi phòng:

"Này, anh đợi chút! Anh chắc chắn là đã hiểu lầm gì đó về tôi rồi! Đợi đã~~~~!"

Gần như cùng lúc đó, Keita và Furano tình cờ gặp được điều tra viên linh dị đặc mệnh Kana Shirou trên hành lang.

"Ơ~~ Kana-sama!"

Furano vẻ mặt ngạc nhiên, Keita cũng giật mình:

"Oa, anh làm gì ở đây thế?"

Chỉ thấy Kana Shirou gật đầu với vẻ mặt nghiêm nghị:

"Tự ý xông vào thật ngại quá. Chỉ là cấp trên đột nhiên ra lệnh, dù thế nào cũng phải yêu cầu cậu mau chóng phản hồi nội dung trong thư, nên tôi mới trực tiếp đến đây để hỏi câu trả lời của cậu."

"Hả? Thư á?"

"Sao vậy? Thư vẫn chưa gửi đến sao... Hừm."

Kana Shirou khẽ cười một tiếng:

"Lá thư đó hiện giờ đang ở trong tay cậu đấy."

"Ồ, ra là cái này à."

Keita cầm lá thư lên nhìn lướt qua:

"Đây rốt cuộc là thư gì thế nhỉ?"

"Hả?"

Kana Shirou suy nghĩ một lát. Trên thực tế, anh ta chỉ gửi một bức thư giải thích về các thủ tục của cơ quan công quyền, và vài điều cần xác nhận mà thôi.

"Thôi được rồi, thà tôi nói miệng, chi bằng cậu tự mình đọc còn nhanh hơn. Lý ra sẽ không tốn quá nhiều thời gian của cậu đâu, nếu cậu có thể phản hồi ngay thì còn gì bằng."

"Ừm, tôi biết rồi. Chỉ cần đọc thôi đúng không?"

"Phiền cậu vậy."

Keita gật đầu, rút thư ra khỏi phong bì rồi bắt đầu đọc. Furano cũng thò đầu sang xem cùng.

Chỉ thấy lá thư bắt đầu bằng câu sau đây:

"Bất ngờ nhận được lá thư này, chắc hẳn cậu sẽ rất đỗi ngạc nhiên. Nhưng tôi thật sự không thể kìm nén cảm xúc trong lòng, nên mới hạ bút viết lá thư này cho cậu."

Hai mắt Keita nheo lại thành hai chấm nhỏ.

"Cậu em Kawahira, cậu sao thế?"

"À, không không, không có gì đâu..."

Bị Kana với vẻ mặt nghiêm túc hỏi vậy, Keita không kìm được lùi lại một bước khỏi Kana Shirou, rồi mới tiếp tục đọc thư:

"Xin lỗi, đây có thể là một lá thư khó đọc, xin hãy chịu khó một chút. Kawahira-san... Không đúng, xin phép tôi được gọi thẳng tên cậu là Keita trong thư."

Không không không, tôi hoàn toàn không muốn nghe anh gọi tôi như thế đâu.

Keita vừa thầm than vãn trong lòng, vừa lật xem lá thư trong tay.

Thật không ngờ, trang thư tiếp theo lại ghi những nội dung còn kích thích hơn nữa.

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ từ lăn dài trên trán Keita, Kana Shirou cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Còn Furano thì đã không chịu nổi nữa, bỏ đi từ trước.

Keita thì cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, tiếp tục đọc tiếp:

"Tôi đã thích cậu từ rất lâu rồi. Mọi cử chỉ hành động của cậu, vóc dáng vạm vỡ của cậu, sự thâm sâu suy nghĩ của cậu... Tất cả tôi đều rất thích. Có lẽ cậu sẽ thấy lời tỏ tình của tôi quá đột ngột, ấy vậy mà ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, trái tim tôi đã có cảm xúc này rồi. Đó quả thật là một cuộc gặp gỡ đầy chấn động, phải không cậu?"

Keita nhớ lại chuyện nước thải Eizawa.

"Cậu đã giúp tôi rất nhiều. Vô thức, sự tồn tại của cậu trong lòng tôi cũng ngày càng lớn dần. Xin lỗi, nhưng chẳng lẽ cậu ghét những cô gái lớn tuổi hơn mình sao? Hay là cậu không bận tâm tuổi tác, mà lại bận tâm đến vẻ ngoài của tôi?"

Tôi, tôi rất bận tâm đó!

Dù sợ hãi đến run rẩy, Keita vẫn chầm chậm ngẩng đầu nhìn chằm chằm Kana Shirou với vẻ mặt kinh ngạc.

Dù nhìn thế nào, dù nghĩ thế nào, anh ta vẫn là một người đàn ông cơ bắp đúng nghĩa.

"Đừng nhìn tôi thế này, bên trong tôi đã là một người phụ nữ trưởng thành rồi."

Thì ra, thì ra đây mới là sự thật!

"Có lẽ cậu đã sớm nhận ra rồi, thật ra về mặt tình cảm nam nữ, tôi gần như không có chút kinh nghiệm nào... Thôi được rồi, nói thật với cậu, tôi hoàn toàn chưa có kinh nghiệm. Nhưng tôi sẵn lòng dùng mọi cách để bù đắp sự thiếu sót này, mong cậu nhất định hãy cho tôi một cơ hội."

Cơ thể Keita bắt đầu run lẩy bẩy.

Đáng sợ quá! Giờ đây anh ta chỉ cảm thấy sinh vật đang đứng trước mặt đáng sợ đến chết người.

"Nếu đối tượng là Keita, thì dù là hành vi quá khích đến đâu cũng không thành vấn đề. Tôi có thể trở thành người hầu trăm phần trăm vâng lời của cậu trên giường, dù bị đối xử thế nào cũng cam tâm tình nguyện. Nếu đó là mong muốn của cậu, tôi cũng có thể chủ động tấn công ngược lại, trở thành nữ vương chỉ thuộc về Keita. Không biết cậu có bằng lòng hẹn hò với tôi không? Xin hãy cho tôi một câu trả lời rõ ràng."

Keita đọc xong lá thư này, sợi dây duy trì một điều gì đó quan trọng trong lòng anh ta lập tức đứt phựt.

"Ha ha ha, thì ra là vậy... Trước đây tôi thật sự không biết đó, Kana đại ca."

"Hử? Thật sao?"

Câu trả lời của Kana Shirou vẫn nghiêm túc như thường:

"Tôi thì thấy chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả."

"Đến nước này rồi mà anh còn có thể nói ra lời đó sao?"

"Đương nhiên rồi, vì (theo quy trình xử lý chính thức mà nói) đây là một quá trình tất yếu. Thôi được rồi, cậu định làm gì đây?"

"Tôi định làm gì ư?"

Bị anh ta hỏi vậy, Keita chầm chậm quay đầu nhìn Kana Shirou, trên mặt hiện lên một biểu cảm bị bao phủ bởi bóng tối.

Không biết từ lúc nào, hai tay anh ta đã nắm chặt một lượng lớn cục tẩy hình ếch đến mức gần như quá giới hạn.

"Này, đợi... đợi đã!?!"

Kana Shirou hét lớn:

"Cậu rốt cuộc đang tức giận chuyện gì vậy? (Xét về thủ tục pháp lý) Tôi có hỏi cậu vấn đề gì quá khó khăn đâu chứ!?"

"A ha ha ha ha ha ha! Khó khăn! Anh còn dám bảo đây không phải là khó khăn sao, Kana Shirou?"

Keita phát ra tiếng cười khàn khàn, dùng sức xoay mấy cái cổ, trên mặt hiện lên một nụ cười thê lương:

"Đây chính là..."

Thấy Keita chầm chậm giơ cao hai tay, Kana Shirou lập tức trợn tròn mắt.

"Câu trả lời của tôi đây nàyyyyyyyyyyyyyy!!!!"

U oa á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á!!!!

Tại hiện trường, một tiếng nổ lớn vang lên.

Kana Shirou liều mạng mới miễn cưỡng tránh được:

"Dừng, dừng tay! Mau dừng tay! Chúng ta bình tĩnh bàn bạc một chút đi! Kawahira Keita!"

"Đồ khốn, đến nước này rồi mà anh còn nói được lời đó à!"

Tôi nhất định phải xử lý anh!

Keita đáng sợ như yêu ma quỷ quái dựng cảnh truy sát, Kana Shirou bị nổ đến mức toàn thân cháy đen, chạy trối chết, và trên đường gặp được Youko và Chiwa.

"À, Kana-san! Đây là thư của anh!"

Chúng còn chưa nói hết câu thì đã bị Keita đang trong trạng thái điên loạn, bất chấp tất cả mà ném cục tẩy hình ếch, làm cho hoảng sợ mà hét lên:

"Trời ơi á á á á á á á á á á á!!! Chuyện, chuyện gì thế này?"

Tiếp đó lại thấy...

"Giết, giết người rồi——!!!"

"Đợi, đợi tôi một chút! Anh cũng quá đáng lắm rồi! Sao lại nói tôi tệ đến thế!"

Kawahira Kaoru vừa khóc lóc vừa la hét, chạy thẳng về phía họ, và ngay phía sau là Shindou Hui đang đuổi sát nút.

Hỗn loạn lớn, toàn bộ cảnh tượng hỗn độn đến cực điểm. Sau đó phải mất hơn nửa ngày trời, mọi người mới gỡ được hiểu lầm to lớn do sai sót tai hại gây ra. Keita cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Kaoru cũng không còn trốn tránh Hui nữa.

Còn lá thư tình của Hui viết thì bị Keita dùng ếch biến thành mảnh vụn, chuyện này đương nhiên kết thúc mà không đi đến đâu. Hui thở phào nhẹ nhõm, Youko thì nhìn Hui bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

Nói thêm ngoài lề, nghe nói Gia chủ Kawahira khá đau đầu với Yougai – người đã im lặng quay về chính dinh, cứ thế ôm chặt lấy mình mà khóc lóc không ngừng...

Trên đây là những gì đã xảy ra vào một ngày nọ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận