“Á à, nguy hiểm rồi! Sắp đâm vào nơi! (Kít kít~~)”
Hehe, lái lụa thế nhưng đường xá đầy chướng ngại, chạy đằng trời chứ sao thoát được hả?
“Cẩn thận! Rẽ phải! Ấy không! Mau nhìn đằng kia kìa! (Rầm rầm~~~~~)
Oa~~ Anh xem kìa! Tuyệt vời quá đi!
Bộp bộp bộp.
“Chậc! Ôi lửa cháy ghê quá! Còn ai sống không vậy! Ê ~ Có ai không, ê~~?”
Chắc chết hết rồi ấy nhỉ? Hehe.
À, Keita này, cái bánh gạo này ngon ghê đó. Hehe.
“Xem ra hết đường chạy rồi… Khoan, khoan đã, đây chẳng phải là quả bom vừa nãy còn sót lại sao!?”
À ha ha ha ha, lại dùng bom nữa à? Phải thế chứ!
“Đừng căng thẳng! Tôi xử lý ngay đây!”
Bùm!
Bùm!
Ưm ưm… Ưm ưm… Chết lẹ đi mà.
“Phù… Xem ra Thần Chết ghét chúng ta thì phải? (cười)”
Pffft~ Cái này là sao chứ? Thế này có phải là quá trùng hợp không? Đúng là trùng hợp quá đi mất.
Đúng không hả, Keita?
Đây là căn phòng ba chiếu của Kawahira Keita. Giờ hoàng hôn, Keita và Youko đang nằm trên giường cùng xem một bộ phim Hollywood tên là “Đại Bùng Nổ” (tên gốc: “Explosion”). Đây là một bộ phim hành động gay cấn kịch tính, kể về cuộc đối đầu giữa một tên cuồng bom và cảnh sát New York, mới đây mới thuê được.
Những tòa nhà chọc trời đổ sập, nhà hát cũng bị phá hủy, người chết không ngừng. Tóm lại, đây là một bộ phim lạm dụng kỹ xảo cháy nổ, cứ như xem pháo hoa vậy, mỗi hai phút lại có một vụ nổ lớn. Mỗi khi thấy cảnh cháy nổ, Youko lại vỗ tay reo hò, đôi mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn. Cô vừa cắn bánh gạo, vừa dán mắt vào màn hình TV. Còn Keita, người đang toát mồ hôi lạnh, lại dán mắt vào gương mặt đang rạng rỡ vì phấn khích của Youko.
Cậu ta hoàn toàn không ngờ cô lại xem vui vẻ đến thế.
Đáng lẽ ngay từ đầu đã không nên thuê bộ phim này về…
(Anh xem kìa! Lại có người chết rồi! Á à~~ Anh xem kìa, lại nổ nữa rồi~~)
Sự kích thích mãnh liệt khiến gò má cô ửng hồng, đôi mắt long lanh ướt át, đôi môi cũng lấp lánh.
“Nổ tan tành… Á, cháy rồi! Lại cháy nữa rồi~~~!”
Youko ngửa cổ trắng ngần, thốt lên tiếng kêu cảm thán đến tột độ. Đến khi cô vươn tay túm lấy áo Keita, Keita cuối cùng cũng hạ quyết tâm— chỉ thấy cậu lộ ra nụ cười vô tình, cầm lấy điều khiển tắt TV đi.
“Á à~~~~~!”
Youko không kiềm được mà hét toáng lên, dùng ngón trỏ liên tục chỉ vào TV rồi lại chỉ vào Keita, vẻ mặt đầy bối rối, vươn hai tay ra vồ lấy TV.
“Á! Keita, mau bật TV lên~~”
Bỏ lỡ cảnh cháy nổ đặc sắc, Youko không khỏi cảm thấy bứt rứt.
“Giờ đang là đoạn hay nhất mà! Bom ~ bom!”
Nhưng cô không biết cách điều khiển đầu phát, đành trừng mắt nhìn Keita với ánh mắt oán hận, vẻ mặt hằm hằm.
“Ghét quá! Anh sao mà độc ác thế hả!?”
Keita thở dài.
“Haizzz~ Phim thế này không tốt cho việc giáo dục đạo đức của em đâu, từ giờ cấm em xem. Thế thôi!”
“Cái gì~~!? Keita đúng là quá độc đoán rồi! Quá chuyên quyền!”
“Im đi!”
Keita "pạch!" khẽ vỗ đầu Youko, rồi lập tức đổi sang một bộ phim khác. Cậu ta cũng chẳng đặc biệt thích thể loại phim này, chỉ là trùng hợp tiệm băng đĩa có khuyến mãi thuê hai đĩa tính tiền một, nên chẳng hiểu sao cậu lại tiện tay thuê thêm một bộ phim tình cảm.
Có lẽ vì đây là bộ phim chuyển thể câu chuyện Romeo và Juliet theo phong cách hiện đại, lại đang là chủ đề hot của các bạn nữ trong lớp, nên cậu mới vô tình ấn tượng với bộ phim này.
“Youko nghe này, em dù sao cũng là giới nữ chứ…”
“Giới nữ á? Giới nữ là cái gì! Còn cái kiểu ‘dù sao cũng’ là sao nữa, em đây là con gái xịn hẳn hoi đó. Keita anh chẳng phải là người hiểu rõ hơn ai hết sao~~”
Youko cứ dùng trán mình dụi dụi vào người Keita không ngừng, nhưng Keita phớt lờ sự làm nũng của cô, chỉ bỏ lại một câu:
“Thế thì em hãy cố gắng trở thành một cô gái biết rơi lệ vì cảm động sau khi xem xong bộ phim này đi.”
TV bắt đầu chiếu phần giới thiệu, nhạc nền tươi vui hòa cùng những thước phim đẹp đẽ mang hơi thở đô thị, cảnh đường phố New York xen kẽ với phong cảnh sông nước cổ kính ở Việt Nam. Một người đàn ông trông như nhân vật chính đứng giữa hai khung cảnh đó, chuyên tâm chụp ảnh. Người đàn ông tuấn tú này, do một diễn viên Hollywood nổi tiếng thủ vai, vừa nở nụ cười sảng khoái, vừa nhấn nút chụp. Khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ bối cảnh thay đổi hoàn toàn, biến thành khung cảnh của một triển lãm cá nhân.
Thế nhưng vấn đề của Youko lại là…
“Không có cảnh nổ tung nào sao?”
“Chắc là… không có đâu.”
Người đàn ông trong màn hình được mọi người vây quanh, xem ra buổi triển lãm cá nhân này rất thành công. Chàng nhiếp ảnh gia trẻ tuổi này (tên là Anthony Kleber) tuy thân thiện tiếp đón khách, nhưng lại toát ra khí chất tự tin kiên định, vẻ đắc ý của một thiếu niên tài hoa. Chỉ có điều, ẩn sâu trong đôi mắt xanh biếc ấy, thỉnh thoảng lại thấp thoáng những lo toan của cuộc sống thường nhật.
Anh ta bỗng ngẩng đầu lên, chú ý đến một cô gái (Helena Kowalski) đang chăm chú ngắm một bức ảnh gần lối vào triển lãm, trông chỉ như một nữ sinh viên đại học trẻ tuổi. Chàng trai tay cầm ly champagne, mỉm cười đi đến bên cô.
“Cô gái, cô thích bức ảnh này chứ?”
Cô gái quay đầu lại. Chỉ thấy nữ sinh viên học viện cảnh sát này, do một nữ diễn viên Hollywood nổi tiếng thủ vai, búi tóc gọn gàng ra sau, đeo một cặp kính gọng dày xấu xí, từ từ lắc đầu.
“Không.”
Cô vươn ngón tay chỉ vào một góc bức ảnh chụp cảnh đường phố New York.
“Bức ảnh này đã chụp phải người anh trai hi sinh vì nhiệm vụ của tôi…”
Câu chuyện tình yêu bắt đầu từ đó, giữa chừng lại vướng vào vấn đề kinh tế của Mỹ, cộng thêm bối cảnh sống khác biệt của hai người – tức là mối xung đột giữa mafia Ý và cảnh sát New York, cùng với sự xuất hiện bất ngờ của người anh em thất lạc – khiến cả bộ phim dần phát triển theo hướng bi kịch. Hai người bị số phận chia cắt, rơi vào thế đối lập vì niềm tin của mỗi bên.
Nụ hôn duy nhất dưới mưa tầm tã.
Tiếng súng bi thảm bỗng vang lên.
“Ư ư…”
Youko đã say sưa dán mắt vào màn hình TV từ lúc nào không hay, còn Keita thì đã ngủ khò khò từ đời nào.
“Hay quá…”
Đợi đến khi mặt trời lặn hẳn, màn hình chiếu phần giới thiệu cuối phim cùng với nhạc nền trang nghiêm, Youko đã khóc nức nở từ lâu rồi.
Cô cảm thấy bộ phim này còn tuyệt vời hơn cả những cảnh cháy nổ. Hơn nữa, cô còn thấy con người thật đáng kinh ngạc. Youko vươn tay vỗ vỗ má Keita đang ngủ say, muốn gọi cậu dậy để cùng chia sẻ cảm xúc mà bộ phim mang lại, nhưng Keita vẫn ngủ say tít tắp.
“Thật là, anh đúng là chẳng lãng mạn gì cả!”
Youko tuy tức chết đi được, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả, thế là cô khẽ khàng nép vào bên cạnh Keita, đặt tay lên ngực cậu, nhắm mắt lại.
“Tình yêu sao—”
Câu nói thì thầm thốt ra đầy say đắm ấy, đã trở thành khởi đầu của chuyện này.
Trường trung học cấp ba tỉnh Mutoda là một trường chuyên có phong cách tự do và nội quy tùy hứng. Trường có tháp đồng hồ nổi tiếng cứ hễ gió mưa là bị sét đánh, và một nhà ăn trường học với tận sáu mươi bốn món ăn thường ngày cùng mười bốn món đặc biệt (như bít tết cá sấu, trứng đà điểu chiên, v.v.), nhưng trong mắt cư dân lân cận, nơi đây vẫn nổi tiếng nhất vì việc cho phép học sinh thành lập câu lạc bộ một cách vô hạn độ.
Các câu lạc bộ thể thao như bóng chày, bóng đá thì vẫn bình thường, nhưng về mảng câu lạc bộ văn hóa thì lại nhan nhản những hội nhóm có hoạt động khác người, bao gồm: Hội nghiên cứu cocktail (thường gọi là quán bar trái phép, thành viên công khai thử đủ loại cocktail trong phòng thí nghiệm hóa lý), Hội bạn bè 18+ (phòng nghe nhìn là địa điểm hoạt động chính của họ), Hội Punk La Hét (suốt ngày gào rú), Hội ẩm thực (hợp tác với câu lạc bộ sinh học, cung cấp thực đơn đặc biệt cho nhà ăn trường), Hội yêu thích Kuzu (gồm các tín đồ sành ăn mê mẩn bột dong), Hội yêu thích Kuzu-kiri chi nhánh Giấm Đen (tách ra từ Hội yêu thích Kuzu), Mặt trận giải phóng phi vũ trang yêu thích Kuzu-kiri (lại một lần nữa tách ra) và nhiều câu lạc bộ khác nữa đã chiếm lĩnh tòa nhà câu lạc bộ, mặc sức làm loạn bên trong.
Đây là chuyện xảy ra từ khi hiệu trưởng mới nhậm chức hai năm trước, trong trường không chỉ thường xuyên nghe thấy tiếng ghi-ta điện ầm ĩ, mà còn thi thoảng có khói trắng kỳ lạ bay ra từ khe cửa sổ.
Học sinh đã sớm quen với điều đó rồi.
Tuy nhiên, ngay cả khi xét theo tiêu chuẩn cực kỳ khoan dung của trường cấp ba Mutoda so với các trường khác, thì nghi thức được tổ chức trong văn phòng câu lạc bộ vào ngày hôm đó vẫn khiến người ta không khỏi nhíu mày.
Đó là một căn phòng được bao quanh bởi rèm đen bốn phía, bên trong tập trung khoảng mười người mặc đồ đen. Họ khoác áo choàng đen dài và đi bốt đen như những tu sĩ, đầu đội khăn trùm đầu hình tam giác cũng màu đen sẫm.
Dù chỉ có đôi mắt nhìn ra ngoài, nhưng người ta có thể thấy ngay ánh mắt cuồng tín như những kẻ sùng đạo. Trong số đó, vài người cầm giá nến ba nhánh, thắt ngang lưng chiếc thắt lưng da ngựa hình rắn tự ăn đuôi. Chỉ thấy ánh lửa từ giá nến trong tay họ chập chờn qua lại, in những bóng đen dài lên tấm rèm đỏ.
“Hãy giáng sét trừng phạt, trừng trị kẻ không thể tha thứ!”
Một người đàn ông giơ cao giá nến trong tay, những người khác đồng thanh nói:
“Mang luồng gió mới đến vùng hoang vu u sầu!”
“Hỡi ngọn lửa!”
“Đồng chí Michel Bicchi, hãy thú tội đi!”
“Cầu xin Chúa tha thứ!”
Vừa dứt lời, hai người đàn ông áo đen, mỗi người một bên, kẹp chặt một người đàn ông áo đen khác lôi đến giữa. Người đàn ông áo đen bị kéo vào giữa đám đông, lộ ra ánh mắt sợ hãi nhìn quanh.
“Các… các đồng chí, rốt cuộc tôi đã phạm lỗi gì…?”
“Đồng chí Michel Bicchi.”
Người đàn ông áo đen vừa nãy giơ cao giá nến lên trước tiên, thở dài một tiếng, rồi từ từ lắc đầu.
“Chúng tôi đã tiến hành điều tra bí mật về đồng chí, kết quả thật đáng tiếc.”
Hắn ta từ trong ngực áo lấy ra một chiếc điện thoại di động màu phấn, đưa ra trước mặt người đàn ông áo đen kia. Ánh mắt của người đàn ông áo đen kia lập tức thay đổi.
“Đó, đó là điện thoại của tôi!”
“Người trong danh bạ quay số nhanh là Yamamoto Kyoko… Học sinh lớp 2-3, thành viên câu lạc bộ tennis. Học lực khá, số đo ba vòng 78-54-82 thuộc dạng thân hình dễ sinh nở. Hiện đang xếp thứ 8 trong bảng xếp hạng nữ sinh xinh đẹp toàn trường, là một mỹ nữ chữa lành với nốt ruồi lệ ở khóe mắt làm điểm nhấn. Ai da ai da, thảo nào đồng chí không giữ mình được.”
“Không, không phải vậy! Cô ấy cũng là ủy viên kỷ luật giống tôi, chúng tôi chỉ liên lạc công việc thôi mà…”
Người đàn ông áo đen lắp bắp nói không nên lời.
“Michel Bicchi, à~ Michel Bicchi. Đồng chí Michel Bicchi của chúng ta…”
Đây là một giọng nói dịu dàng lạ thường, mang theo ý niệm điên cuồng.
Người đàn ông áo đen giơ cao giá nến, trông như thủ lĩnh của nhóm, bắt đầu gọi tên kẻ phản bội. Michel Bicchi câm nín, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy vì sợ hãi.
“Hả? Đồng chí đang run à… Michel Bicchi, tội nghiệp quá. Các đồng chí, các đồng chí nghĩ sao đây? Đồng chí Michel Bicchi kính yêu của chúng ta đang run lẩy bẩy kìa?”
“Chết,” “chết”… Chỉ nghe thấy những người đàn ông áo đen khác không ngừng dậm chân, đồng thanh lặp lại một từ đó với giọng thì thầm yếu ớt. Cả căn phòng tràn ngập một tiết tấu rung động như đến từ vực sâu lòng đất, phát ra từ đan điền của mỗi người.
Thủ lĩnh nở nụ cười.
“Michel Bicchi, chúng ta cùng kiểm tra nhật ký cuộc gọi của đồng chí nhé?… Chỉ trong vỏn vẹn một tuần, đối phương đã chủ động gọi cho đồng chí bốn lần đấy. Xem ra chức vụ ủy viên kỷ luật thật là bận rộn… Hai giờ sáng. Đồng chí nói xem nào, có chuyện gì khẩn cấp đến mức nhất định phải gọi điện lúc hai giờ sáng vậy?”
“Cái, cái này…”
“Được thôi.” Thủ lĩnh nói với vẻ mặt vui vẻ:
“Về chi tiết của chuyện này, chúng ta cứ mời cô ấy tự mình kể cho chúng ta nghe vậy.”
“Tút!” Hắn nhấn nút quay số nhanh. “Tút~ tút~” Chỉ thấy chiếc điện thoại đang phát ra tiếng quay số bắt đầu rung lên. Michel Bicchi điên cuồng muốn xông về phía thủ lĩnh.
“Mau, mau dừng lại! Không được—!”
Chỉ là những người đàn ông áo đen bên cạnh không cho phép hắn phản kháng, Michel Bicchi bị mọi người hợp sức chế ngự, đành phải hét toáng lên:
“Kyoko—!”
“Alo, có phải bạn Ichijo không?”
Từ điện thoại vọng ra một giọng nói yếu ớt, có chút bất an.
“Có chuyện gì vậy? Mình vẫn đang ở trường mà. Gọi điện trong trường không tiện lắm đâu.”
“Cô có phải là bạn Yamamoto Kyoko không?”
Thủ lĩnh phát ra tiếng cười đầy ý thức hành hạ, nói vào điện thoại:
“Chúng tôi rất muốn biết chuyện cô và bạn Ichijo đang qua lại…”
Michel Bicchi cũng vào lúc này dốc hết sức lực, gân cổ lên hét lớn:
“Anh thích em! Kyoko! Người anh yêu nhất chính là em—!”
“Ư! Anh, anh…”
Tất cả những người đàn ông áo đen đều giật mình.
“Không, đừng bận tâm đến anh! Mau chạy đi—! Kyoko, mau chạy đi—!”
“Bạn, bạn Ichijo!?”
Cô gái ở đầu dây bên kia cảm thấy luống cuống, thủ lĩnh lập tức nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Vẻ bình tĩnh tự tại mà hắn đã thể hiện cho đến giờ hoàn toàn biến mất khỏi gương mặt, thay vào đó là một vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn như sắt đá.
“…Ra là vậy. Michel Bicchi, tôi đã thấy được sự giác ngộ của đồng chí rồi.”
“Tách!” Một tiếng búng tay giòn tan vang lên.
“Thi hành hình phạt 1111, tôi đã thông báo trước cho thành viên câu lạc bộ sinh học rồi.”
Nghe vậy, đám người áo đen lập tức từ hai bên trái phải nhấc bổng kẻ phản bội lên. Michel Bicchi gào thét khản cả tiếng, thở hổn hển không ngừng, lộ ra vẻ sợ hãi tột cùng.
“Tôi, tôi không chịu đâu! Tôi tuyệt đối không muốn đà điểu—!”
Dù hắn không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn bị đám đông kéo ra phía bên kia tấm màn. Lần cuối cùng nhìn thấy lưng hắn, năm chữ "Michel Bicchi" được thêu bằng chỉ trắng trên đó hiện rõ mồn một trước mắt. Thủ lĩnh lại một lần nữa giơ cao giá nến.
“Các vị, chúng ta hãy ra tay xử tử tất cả các cặp đôi đi!”
“Giết!”
Những người còn lại đồng loạt giơ tay, đáp lại một cách gọn gàng và đầy mạnh mẽ.
“Lù~ la la la la lù lù lù~~”
Ngày hôm đó, Youko vừa ngân nga bài hát vừa đi trên đường, trước ngực còn ôm một túi giấy đầy ắp thức ăn.
Để Keita có thể ăn món ngon mà cô đã chuẩn bị sẵn ngay khi vừa tan học về nhà, cô đã lên đường đến siêu thị mua sắm.
Trong đầu Youko hiện lên hình ảnh Keita ôm chặt lấy mình, khoa trương nói những lời cảm ơn: “Youko đúng là tuyệt vời quá! Em đúng là người phụ nữ tuyệt vời nhất!”
“Ya~ Keita đúng là đáng ghét, giờ vẫn là ban ngày mà? Ai da~ đúng là dậy thì sớm quá~~”
Youko chìm đắm trong ảo tưởng của mình, hơn nữa còn không ngừng vẫy tay.
Thế nhưng trong cái túi giấy mà cô đang ôm này, toàn là những thứ chẳng thể dùng để nấu ăn— ví dụ như bánh ngọt, sô cô la, trứng gà, khoai tây chiên, và cả giấy nhám nữa chứ. Youko phải đợi sau chuyện này mới học được một vài mẹo cơ bản về nấu ăn từ Nadeshiko, nên điều này cũng chẳng trách cô được.
Đúng lúc Youko đi về trước căn hộ mà cô và Keita đang ở chung, vừa định bước lên cầu thang, chợt nghe thấy một tràng chửi bới.
“Đứng lại! Đứng lại ngay cho ta! Michel Bicchi!”
Nhìn sang thì thấy một đôi nam nữ trẻ đang lao thẳng đến, theo con đường cô vừa đi qua. Đó là một thiếu niên mồ hôi nhễ nhại, và một thiếu nữ mặt mày tái mét.
Cả hai đều thở dốc, trông vô cùng đau khổ. Phía sau hai người là một nhóm người quái dị xuất hiện từ phía bên kia đường, tất cả đều là đàn ông mặc áo choàng đen dài giống áo tu sĩ, đầu đội khăn trùm đầu hình tam giác màu đen. Khoảng mười người đàn ông áo đen, cao thấp béo gầy khác nhau, cũng đang thở dốc, bước chân loạng choạng đuổi theo đôi nam nữ trẻ tuổi này.
Thiếu niên chợt kêu lớn một tiếng: “Kyoko!”
Bởi vì khi cả hai lướt qua Youko, cô gái không may bị trẹo chân, ngã vật xuống đất. Thiếu nữ đau khổ hét lên:
“Bạn Ichijo! Mau đi đi! Mau chạy đi!”
Rồi cô còn tạo dáng như nữ chính phim, vươn tay về phía thiếu niên mà hét lên:
“Đừng bận tâm đến em, anh mau chạy đi!”
Về phần thiếu niên, cũng như nam chính phim bi kịch, mắt rưng rưng lệ mà lớn tiếng đáp lại:
“Đồ ngốc!”
Thiếu niên chạy đến bên cạnh thiếu nữ, ôm chặt cô vào lòng.
“Anh làm sao có thể bỏ mặc em được chứ? Dù chết cũng phải chết cùng nhau… Kyoko!!!”
Thiếu nữ nước mắt giàn giụa ôm lấy thiếu niên.
“Á à, bạn Ichijo… Được gặp anh thật tốt quá, tốt quá đi…”
Khu dân cư vốn bình thường như mọi ngày cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí mà hai người tạo ra, lập tức biến thành một không gian kỳ lạ như cảnh phim, Youko chứng kiến cảnh này chỉ biết há hốc mồm.
“Wa ha ha ha ha ha ha ha ha!”
“Hê~~ hê hê hê hê hê hê hê hê hê!”
Đám người đàn ông áo đen, nay đã hoàn toàn biến thành những nhân vật phản diện hạng ba, vây kín thiếu niên và thiếu nữ.
“Sao rồi~ không chạy nữa à, Michel Bicchi?”
“Khiến chúng ta tốn bao nhiêu công sức!”
“Giờ thì đồng chí nhất định phải trả giá thật đắt cho tội cố gắng trốn tránh hình phạt này!”
Đôi tay giơ cao tựa như muốn uy hiếp hai người, miệng còn phát ra tiếng "xì!" như rắn chuông đe dọa con mồi. Cô gái nép chặt vào ngực chàng trai, chàng trai cũng ôm chặt lấy cô gái, đồng thời nhìn thẳng đám người áo đen bằng ánh mắt trong trẻo.
"Các vị mau tỉnh ngộ đi! Các người đã bị thủ lĩnh lừa dối rồi! Thật ra chúng ta vẫn có thể tìm thấy tình yêu! Tuổi trẻ đâu phải như thủ lĩnh nói, chỉ là một mảng tối tăm vô vọng! Ngay cả những cậu con trai tầm thường đến mấy, cũng có vô số cơ hội để yêu đương với các cô gái đáng yêu! Giống như tôi đây!"
Những lời này ngược lại càng khơi dậy cơn thịnh nộ của đám người áo đen.
"Im đi!"
"Có bạn gái rồi là lập tức nói cái giọng khinh người thế này!"
"Ngươi cũng có khác gì đâu, trước đây chỉ biết lải nhải không ngừng 'Ta sẽ giết sạch tất cả các cặp tình nhân trên đời!', 'Ta sẽ phá nát cái ngày lễ Giáng sinh chết tiệt này!' đó sao ~~!"
Chàng trai dù nhất thời không nói nên lời, nhưng ngay lập tức lớn tiếng tuyên bố:
"Tóm, tóm lại là tôi đã thoát ly rồi! Tôi muốn cùng Kyoko thực hiện đến cùng tình yêu này! Tôi sẽ không bao giờ dính líu gì đến cái hội trai ế căm ghét tình nhân này nữa!"
"Nói hay lắm!"
"Michel Bizi một đi không trở lại! Hãy để những lời đó là di ngôn của ngươi!"
Đám người áo đen làm bộ vây lại. Chàng trai cam chịu nhắm mắt lại, hai tay cô gái siết chặt lấy chàng trai.
Đúng lúc này, Youko, người vốn đứng ngoài cuộc, chậm rãi vỗ tay.
"Thì ra là vậy, thì ra là vậy."
Trong đầu cô ấy, dựa vào cảnh tượng vừa rồi và lời thoại của bọn họ, đã suy ra được kết luận duy nhất.
"Nói cách khác, đám người này chính là lũ côn đồ phá hoại tình yêu đôi lứa sao? Cứ như là 'tình yêu bị cấm đoán' trong phim ấy nhỉ? Bọn họ giống Antoine và Elena sao?"
Cô ấy gật đầu lia lịa, sau đó nở nụ cười ngây thơ trong sáng.
"Nếu đã vậy..."
Thế là cô ấy giơ ngón tay lên, tung ra Đại Xà Viêm.
Đám người áo đen lập tức bị ngọn lửa mạnh mẽ tấn công.
"Ô..."
"Ô, ô ô..."
Trong màn đêm u ám, chỉ có tiếng rên rỉ đau đớn từ bốn phương tám hướng vọng lại.
Những người đàn ông áo đen bị cháy đen, mình đầy thương tích, từng người một ngã rạp xuống sàn phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Họ đều là những kẻ đáng thương bị "Đại Xà Viêm" của Youko làm bị thương.
"...Vậy là các ngươi bị đánh bại rồi ư? Thế thì... đồng chí Stanikov, Michel Bizi đã chạy đi đâu rồi?"
Trong căn phòng u tối, thủ lĩnh ngồi một mình trên ghế hỏi bằng giọng điệu bình thản. Người đàn ông áo đen tên Stanikov đau đớn bò dậy, mở miệng báo cáo với thủ lĩnh.
"Vâng... Sau đó cậu ta bị cô gái kỳ lạ đột nhiên xuất hiện kia kéo tay đi mất... Ô, ô ô..."
Dùng hai tay ôm mặt, hắn tiếp tục nói.
"Thật sự rất xin lỗi, cậu ta chắc hẳn đang trốn trong một căn phòng nào đó của căn hộ trông giống như nơi cô gái kia đang sống."
"Thì ra là vậy."
Thủ lĩnh chậm rãi vắt một chân lên, đưa tay chống cằm. Qua khe hở của chiếc khăn trùm đầu ba góc, hắn ta không biểu cảm nhìn những thuộc hạ đang nằm la liệt trên mặt đất, chỉ có thể hình dung là thây chất thành đống.
"Ngươi nói cô gái đó có siêu năng lực... Stanikov, ngươi chắc chứ?"
"Vâng, vâng ạ..."
"Ừm..."
Thủ lĩnh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà còn vương khói, cười "hê hê..." mấy tiếng.
"Trời ạ, cái gọi là 'lấy siêu năng lực đối phó siêu năng lực' là thế này sao?"
Stanikov dù khá kinh ngạc cau mày, nhưng thủ lĩnh vẫn chỉ liên tục cười lạnh đắc ý.
Cảnh tượng chuyển sang căn hộ của Keita và Youko. Youko với nụ cười rạng rỡ, đặt cốc trà "đùng!" xuống trước mặt cặp nam nữ sinh với vẻ mặt khó hiểu.
"Đây, mời uống trà! Em chỉ học Keita làm thôi, cứ cho nước nóng với trà vào khuấy đại, thế này chắc được rồi nhỉ? Tóm lại, chào mừng hai vị đến nhà em."
Chất lỏng kỳ lạ trong cốc trà không ngừng "ùng ục!" sôi lên, trên đĩa trà bày hai đĩa sô cô la cắt dở tệ. Theo góc nhìn của Youko, đây là màn chiêu đãi nhiệt tình nhất mà cô ấy tự thấy có thành ý.
Chàng trai và cô gái nhìn nhau một cái, quyết định để chàng trai mở lời cảm ơn Youko:
"À, rất cảm ơn cô đã cứu mạng bọn tôi."
Dù sao đi nữa, dù cô ấy là một cô gái không rõ lai lịch, cũng là ân nhân cứu mạng của họ.
Youko vừa "da~" lên một tiếng, vừa lắc đầu.
"Đừng khách sáo, vì hai người giống như Antoine và Elena vậy. Là một cô gái giàu cảm xúc, việc giúp đỡ các cậu là điều đương nhiên mà~~ À..."
Youko chợt dùng tay che miệng lại.
"Không lẽ em vừa hay là nhân vật 'Simon' sao?"
Đây là tên của một nhân vật da đen trong phim. Ông ta là chủ quán bar "Casablanca", chính là người mai mối cho nam nữ chính – một nhiếp ảnh gia và một cảnh sát hình sự. Trong phim cũng từng giấu nam chính bị thương ở kho tầng hai, coi như là một nhân vật khá quan trọng.
Youko cứ ngỡ mình là thần tình yêu Cupid, nhưng cặp nam nữ sinh có vẻ không hiểu cô ấy đang nói gì.
"Simon?"
Họ chỉ biết cô ấy dường như có thiện cảm với mình, thế là cô gái cũng tiếp lời cảm ơn:
"Cái đó... tôi cũng muốn nói lời cảm ơn cô. Cô thật sự rất lợi hại."
Dù họ không thể hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra cô gái có sức mạnh phi thường.
"Hì hì..." Youko cười mấy tiếng.
"Chút chuyện vặt đó có đáng gì đâu."
Nói xong, cô ấy đưa tay cầm lấy cốc trà của mình, định uống một ngụm.
"Nóng, nóng, nóng."
Đúng lúc cô ấy thổi vào cốc trà thì—
"『A~ các ngươi đã bị bao vây rồi! Ngoan ngoãn hạ vũ khí đầu hàng, ra mặt tự thú đi! Mẹ các ngươi đang khóc rất thảm đó! Cha các ngươi ở chỗ làm cũng xấu hổ không dám ngẩng mặt lên đó! Em trai các ngươi ở trường bị bạn bè bắt nạt đó! Các ngươi đang gánh trên vai tội lỗi vô cùng nặng nề! Đó là trọng tội khó tả bằng lời! Nhưng chúng ta vẫn còn một tia lòng từ bi, chỉ cần lập tức ra mặt tự thú, chúng ta sẽ giảm tội cho các ngươi một bậc. Mau ra đây đi!』"
Bên ngoài truyền đến một tràng tiếng động cực lớn qua loa phóng thanh, đủ sức làm vỡ cửa sổ.
Youko sợ đến mức vô thức buông lỏng cốc trà trong tay, hai chân giậm liên hồi. Cặp nam nữ sinh kinh ngạc nhìn nhau, ngay lập tức đứng dậy lao ra tiền sảnh, vội vàng mở cửa phòng chạy ra ngoài.
"A, đợi đã!"
Youko căn bản không kịp ngăn cản họ. Cả hai nắm lấy lan can tầng hai nhìn xuống, chỉ thấy đám người áo đen xếp thành một hàng chỉnh tề trên đường, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khó chịu của những người đi đường, với khí thế ngông cuồng đồng thanh hô lớn:
"Michel Bizi! Mau cút ra đây~~!"
"Đúng vậy~ Ngươi rõ ràng đã nói là không có bạn gái mà!"
"Tên phản bội nhà ngươi!"
Họ liên tục công kích bằng những lời trách móc đến mức không còn gì để mất mặt hơn nữa, đúng lúc chàng trai chuẩn bị lên tiếng phản bác thì—
"Ồ~"
Youko đi chân trần bước ra khỏi phòng, trên mặt nở nụ cười thâm thúy, từ trên cao nhìn xuống đám người áo đen.
"Khả năng chịu đòn của các ngươi thật sự nằm ngoài dự đoán của ta nha~ Vừa rồi ta không hề nương tay đâu..."
Tiếp đó "khục khục" bẻ khớp ngón tay.
"Nếu đã vậy, thế thì có nghĩa là ta có thể cho các ngươi nếm thêm chút mùi vị của lửa dữ rồi sao? Cản trở tình yêu đôi lứa sẽ có kết cục thế nào... các ngươi hãy tự mình cảm nhận trong ngọn lửa rực cháy đi!"
Một đám đông người áo đen đột nhiên hoảng sợ, đồng loạt lùi lại một bước, những vết thương do Youko "tấn công" vừa rồi đương nhiên không thể lành nhanh như vậy. Tuy nhiên, chỉ có thủ lĩnh của nhóm người áo đen... tức là hội trưởng của hội "trai ế căm ghét tình nhân", một mình nở nụ cười không hề sợ hãi.
Nói cách khác, hắn chính là tên con trai "ế ẩm" nhất.
Hội trưởng giơ cao cánh tay hô lớn:
"Các vị, không cần sợ hãi! Chúng ta chỉ cần lấy bạo trị bạo! Lấy siêu năng lực đối phó siêu năng lực là được rồi!"
Đám người áo đen cũng hưởng ứng:
"Ồ ồ!"
"Đại sư, đến lượt ngài rồi! Xin Đại sư phát huy thực lực, trừng trị thật đáng cái con bé ranh con kia một trận!"
Một chàng trai theo lời nói đó, hiện thân một cách nhẹ nhàng từ phía sau như một vệ sĩ trong phim cổ trang.
Hơn nữa còn cố ý cởi trần trên, miệng ngậm một cây tăm.
"Ừm, cứ giao cho tôi."
Youko không khỏi nheo mắt lại.
"Keita..."
Người đến chính là chủ nhân Khuyển Thần – Kawahira Keita, kẻ luôn tìm mọi cách để làm màu. Youko tức giận chống nạnh gào lên:
"Này, Keita! Cậu có ý gì đây?"
"Hê hê hê hê..."
Keita "phì!" nhổ tăm đi, nở nụ cười đắc ý.
"Để báo đáp ơn một bữa ăn một chỗ ngủ, đây cũng là đạo nghĩa của thế gian này."
"Chúng tôi sẽ cung cấp cơm trưa ở căng tin trường hai tuần, xin Đại sư ra tay giúp đỡ chúng tôi!"
Thủ lĩnh nhóm áo đen đắc ý bật ra tiếng cười "hê hê hê hê!".
Keita tuy làm bộ cười lạnh, nhưng thực chất chỉ là bị đồ ăn cám dỗ, nên mới đồng ý ra mặt bắt giữ cặp nam nữ sinh này.
Keita không sợ trời không sợ đất cười nói:
"Youko, tôi không muốn đấu với em. Em có thể ngoan ngoãn giao hai người kia ra không? Như vậy không chỉ mọi người không ai bị thương, mà mọi chuyện cũng có thể kết thúc tốt đẹp."
Youko nhăn mặt đáp lại.
"Không đời nào~ Họ đang có một 'tình yêu bị cấm đoán' đó! Cho dù là Keita ra mặt, em cũng sẽ không giao họ ra đâu!"
"Thế sao... Thôi được."
Keita vừa nở nụ cười không hề sợ hãi, vừa dùng tay bốc một nắm cục tẩy hình ếch.
"Vậy thì tôi đành phải..."
Đúng lúc anh ta chuẩn bị nói gì đó thì, Youko không nhịn được hỏi anh ta một câu:
"Muốn chơi mạnh tay à? Keita, cậu thật sự nghĩ mình có thể thắng được em sao?"
Keita với nụ cười trên mặt không khỏi toát một giọt mồ hôi lạnh—cô ấy nói quả thật không sai.
"Em nói trước cho cậu biết nhé, em sẽ không nương tay đâu đấy. Thật sự muốn đánh à?"
Như vậy, dù thế nào đi nữa Keita cũng không thể thắng được Youko.
Thế là anh ta vừa cười "hê hê hê hê hê...", vừa cất cục tẩy hình ếch đi, ngay sau đó đưa tay lấy ra một cái lồng nhựa.
Có thứ gì đó đang nhúc nhích bên trong lồng, hơn nữa còn phát ra tiếng "gâu gâu!"
"...Chó?"
Youko nheo mắt lại, dẫm "tách!" lên lan can, nhân đà nhảy xuống đường nói với Keita:
"Keita, dù em nghĩ điều này hơi khó tin... cậu sẽ không phải vì muốn đánh bại em mà định lần nữa dùng đến mấy con cún con chứ? Định cử ra con chó mà em ghét nhất, sợ chết khiếp ấy hả?"
Youko chống nạnh, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Keita, tiếp tục nói bằng giọng đầy oán hận:
"Chỉ vì hai tuần cơm trưa rẻ rúng, mà cậu lại nhẫn tâm đối xử với em, đối xử với Khuyển Thần đáng yêu nhất bên cạnh cậu như vậy sao?"
Toàn thân Keita không ngừng vã mồ hôi lạnh.
"Ha, ha, ha ha..."
Tiếng cười đắc ý ban đầu cũng nhỏ dần đi, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh. Youko cắn môi, làm ra vẻ như đang diễn kịch:
"Người ta sắp khóc rồi đó? Người ta bị tổn thương rồi đó? Không phải vì chó đâu, mà là vì Keita quá vô dụng nên người ta mới đau lòng..."
Đặt tay lên ngực, cô khẽ nói:
"Em vẫn luôn tin tưởng Keita. Em vẫn luôn nghĩ chuyện này không thể xảy ra, cậu không thể vì lời thỉnh cầu của đám người này mà làm chuyện khiến em đau lòng đến vậy được. Em tin mình là người cậu yêu thương nhất. Cũng tin rằng nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, cậu nhất định sẽ xem xét đến cảm xúc của con gái."
Biểu cảm của Keita cứng đờ vì lương tâm bị dằn vặt, mồ hôi lạnh tuôn ra, đau lòng khôn xiết, cuối cùng đúng lúc mặt Youko kề sát trước mặt anh ta thì—
"Xin lỗi."
—Quỳ xuống xin tha tội một cách rất dứt khoát.
"Tốt lắm~~"
Youko, người giành chiến thắng cuối cùng, đắc ý "hừm!" một tiếng. Đám người áo đen bỗng mất đi chỗ dựa, không kìm được hét lớn:
"Đại, Đại sư! Chúng tôi đã trả thù lao rồi mà!"
Tuy nhiên, chuyện này đối với Youko mà nói, căn bản không liên quan gì. Chỉ thấy cô ấy nở một nụ cười không thể kỳ lạ hơn, xoay người đối mặt với nhóm áo đen.
"Bọn người các ngươi..."
Tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy rợn tóc gáy.
"Xem ra cần phải nhận hình phạt nghiêm khắc hơn nữa!"
Đại Xà Viêm lại lần nữa quét sạch bốn phương.
Những người đàn ông áo đen biến thành than cốc từng người một ngã vật ra đất, trên người không ngừng bốc ra khói đen. Có người chân co quắp, tay vắt vẻo, tất cả đều chen chúc lại với nhau. Trong không khí vẫn còn vương hơi nóng nồng nặc. Keita, người may mắn thoát nạn, không bị Đại Xà Viêm ảnh hưởng, thở phào nhẹ nhõm, khẽ vỗ ngực mình.
"Hai người có thể yên tâm rồi đó~~!"
Youko nở nụ cười trên mặt, vẫy tay chào cặp nam nữ sinh đang ở tầng hai, "Cảm, cảm ơn..." hai người cũng mang theo nụ cười cứng đờ vẫy tay đáp lại Youko.
"Ô ô..."
Đúng lúc này, một người đàn ông áo đen loạng choạng đứng dậy.
Keita lộ ra vẻ mặt "Ồ, tên này thật có nghị lực", còn Youko thì "hừ!" một tiếng, lạnh lùng nhìn hắn ta.
Người đàn ông áo đen vừa đứng dậy ngửa mặt lên trời gào thét.
"Tại saoooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo!!!"
Lại có những người đàn ông áo đen khác cũng đứng dậy theo.
"Ô ô... Tại sao! Ông trời ơi, tại sao người giàu lại càng giàu hơn vậy? Hơn nữa, tương lai của tôi rốt cuộc ở đâu?"
"Ô ô... Muốn được con gái yêu thích quá, muốn được con gái yêu thích quá!"
"Không được yêu thích cũng không sao, ít nhất cũng phải như Michel Bizi, có được cô bạn gái đáng yêu chứ~~"
Những người đàn ông áo đen lần lượt lên tiếng.
"Không thể tha thứ! Không thể tha thứ! Tôi ghét các cặp tình nhân! Tôi ghét những cặp tình nhân thể hiện tình cảm trước mặt tôi!"
"Chết đi! Chết đi!"
"Tôi ghét các cặp tình nhân!"
"Hỡi các đồng chí!"
Thủ lĩnh nhóm áo đen, hội trưởng của hội "trai ế căm ghét tình nhân", đột nhiên bò dậy gào lớn:
"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau! Hãy cùng nhau chia sẻ ngọt bùi cay đắng nào!"
Tất cả mọi người ôm chầm lấy nhau "ô ô!" khóc rống lên. Keita thấy vậy không khỏi thở dài, gãi gãi tóc mình.
"Thật là hết nói nổi... Là đàn ông mà tôi nhìn vào cũng không khỏi thấy buồn cho các người. Này, thay vì tìm mọi cách phá đám những thằng có bạn gái, chi bằng chủ động tấn công nhiều hơn không phải tốt hơn sao?"
Một người đàn ông áo đen quay đầu lại gầm lên với Keita:
"Chúng tôi thử rồi!"
"Thử vô số lần rồi!"
"Nhưng mà hầu hết các cô gái chỉ cần nhìn thấy chúng tôi là 'xin lỗi'!"
"Còn có 'xin lỗi, anh không phải mẫu người em thích'!"
"Còn có 'ghê chết đi được'!"
"Còn có 'ờ... anh nói thật à? Không, tôi không muốn'!"
Đây đều là những tiếng thét phát ra từ sâu thẳm linh hồn.
"Xấu là lỗi của tôi!"
"Không biết thời trang là lỗi của tôi!"
Đám người áo đen lại ôm chầm lấy nhau, khóc òa lên.
"Trên đời này căn bản không có thần thánh gì cả!"
"Các cặp tình nhân nên tuyệt chủng khỏi thế giới này như khủng long vậy mới phải~~!"
Keita lại thở dài một lần nữa.
"Hết cách rồi."
Tuy nhiên, anh ta lập tức nở nụ cười nói với họ:
"Vậy thì tôi sẽ sắp xếp cho các cậu đi gặp mặt với một nhóm các cô gái dịu dàng, sẽ không ghét bỏ các cậu, các cậu thấy sao?"
Đám người áo đen lập tức ngừng khóc, còn Youko thì hơi không vui.
Xem ra Keita đã có tính toán của riêng mình.
Vài ngày sau.
Tại chiếc bàn dài ở quán cà phê "Lezardbleu", một buổi gặp mặt làm quen kỳ lạ chưa từng thấy đang diễn ra. Đầu tiên, ngồi ở một bên là Luyện với vẻ mặt điềm tĩnh, nhấp trà đen, đầu tóc xoăn đỏ rực; Myōon với vẻ mặt khó chịu cau có đến mức không thể cau hơn được nữa, chống khuỷu tay lên mặt bàn; và Igusa có vẻ hơi rụt rè, thỉnh thoảng lại đẩy chiếc kính trượt xuống mũi lên. Nadeshiko một mình nở nụ cười hiền lành, Chiwa với khóe miệng dính đầy kem, nhưng vẫn ngon lành thưởng thức món kem Parfait; Hokuyō thể hiện sự bình tĩnh qua việc nhắm mắt và khoanh tay; Tenzō bất động như một món đồ trang trí, mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Furano đang nằm sấp trên bàn ngủ say sưa. Cùng với Imari và Sayoka đang tự mình trò chuyện rất vui vẻ.
Tổng cộng mười cô gái xinh đẹp ngồi cạnh nhau.
"Các cậu thấy thế nào? Có phải là một nhóm cô gái tuyệt vời đến mức không tì vết không?"
Keita, người đang đứng cạnh bàn dài làm chủ lễ, cười hỏi họ.
"Quá cảm ơn ngài!"
Mười thành viên của hội "trai ế căm ghét tình nhân" ngồi ở phía bên kia bàn dài, vừa khóc lóc thảm thiết vừa la hét, lần lượt nói ra cảm tưởng trong lòng:
"Ô ô... Lại có cả mỹ nữ tuyệt vời đến thế này!"
"Thế mà lại có mười mỹ nữ không hề thua kém các ngôi sao thần tượng cùng lúc xuất hiện trước mặt chúng tôi!"
"Ô ô, trên đời này quả thật có tạo hóa! Giờ đây đã giáng lâm rồi!"
Những người đàn ông vẫn mặc áo choàng đen, đầu đội khăn trùm đầu tam giác đen, có người thì nắm chặt tay, xúc động đến mức không nói nên lời, có người thì ôm lấy nhau, ồn ào đến mức không thể ồn hơn được nữa.
Nghe nói bộ dạng này là nguyên tắc của họ.
Myōon cũng đúng lúc này "bốp bốp!" đập mạnh xuống bàn dài, tức giận hỏi Keita.
"Này! Tụi tôi nghe nói có một nhiệm vụ 'giúp người' mà chỉ có chúng tôi mới giải quyết được, nên mới lặn lội đến tận đây đó! Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Đây là nhiệm vụ giúp người mà."
Keita dứt khoát trả lời.
"Một nhiệm vụ quan trọng để cứu rỗi cuộc đời họ."
"Cái gì?"
Nghe thấy Myouon hỏi lại, Keita mặt mày nghiêm túc đáp:
"Ấy dà, chỉ cần cứ để họ trò chuyện với mấy cô gái dịu dàng thế này, tôi nghĩ họ sẽ không làm ra mấy trò ngốc nghếch kiểu 'săn' các cặp đôi nữa đâu. Tôi đã phải dụng tâm lắm đấy."
"Anh nói cái gì?"
Dù thấy Myouon nhíu mày, Keita vẫn tiếp tục nói.
"Thế thì tôi cũng nhân tiện nhập hội cùng họ, tận hưởng quãng thời gian hẹn hò vui vẻ..."
Ngay khi Keita vừa dứt lời, một chiếc đĩa sáng loáng đã vung xuống phía cậu, tiếng "Bốp!" vang lên rõ rệt.
Youko cười tươi roi rói xuất hiện từ phía sau Keita, dùng tay tóm lấy cổ áo Keita, người đang ôm đầu ngồi xổm dưới đất và kêu "Đau quá! Đau quá!", kéo cậu ra phía sau.
"Nếu đã vậy, Keita cũng đừng đi quấy rầy họ giúp người nữa, qua đây hẹn hò vui vẻ với tớ đi!"
Thế là Keita và Youko cũng ngồi xuống một chỗ cách bàn dài một đoạn. Dù Keita ban đầu có hơi không vui, nhưng nhìn thấy Youko ăn bánh sô cô la ngon lành, cậu vẫn cầm khăn giấy lau khóe miệng cho cô ấy, tận tình chăm sóc bên cạnh.
"Hẹn hò~ Hẹn hò~ Lát nữa đi xem phim nhé. Phải xem phim tình cảm lãng mạn, cốt truyện cảm động đó?"
"À~ được rồi, được rồi."
Keita tuy cười khổ, nhưng xem ra không hề bài xích đề nghị của Youko.
Myouon nhìn thấy hai người họ, không kìm được hừ một tiếng:
"Cái này tính là gì chứ? Thế giới của riêng hai người thôi sao?"
Rồi bất mãn kháng nghị với Nagi.
"Đội trưởng, bây giờ phải làm sao đây?"
Nagi cũng chỉ đành cười khổ.
"Ừm, đến nước này thì cũng hết cách rồi. Dù sao chúng ta cũng đã nhận lòng tốt của người ta, cứ chuẩn bị tâm lý, nói chuyện với họ một chút đi."
Myouon quay đầu nhìn nhóm người áo đen, chỉ thấy họ qua khe hở trên chiếc khăn trùm đầu hình tam giác, dùng ánh mắt cún con đầy mong đợi nhìn chằm chằm mình.
"Ư...!"
Bị khí thế của họ lấn át, Myouon đành tuyệt vọng kêu lên:
"À~ tôi biết rồi! Thật sự chỉ một lát thôi đấy nhé?"
Các gã áo đen đồng thanh reo hò.
Chẳng lẽ giữa họ và các cô gái Inugami sẽ không có chuyện gì để nói sao?
Chẳng lẽ họ sẽ bị các cô gái đối xử lạnh nhạt ngay lập tức?
Câu trả lời là không.
Bất ngờ thay, các cô gái và họ còn trò chuyện khá vui vẻ. Bởi vì Inugami vốn dĩ sẽ không quá bài xích vì vẻ ngoài đẹp hay xấu của đối phương.
Cũng như chó sẽ không đưa ra ý kiến về vẻ ngoài của chủ nhân hay những con người khác, các cô gái Inugami cũng không quá coi trọng vẻ bề ngoài của con người (dù cho họ vẫn đang đội khăn trùm đầu hình tam giác). Thậm chí có thể vì thế mà càng yêu mến đối phương hơn, cũng sẽ không ngay từ đầu đã nảy sinh cảm giác chán ghét vì đối phương xấu hay đẹp. Về điểm này, dự đoán của Keita có thể nói là cực kỳ chính xác.
"À, nếu không thể ở chỗ đó chiêu mộ kỵ sĩ làm đồng đội, thì sẽ không vào được màn chơi ẩn đâu!"
Chiwa nhổm người, nói chuyện rôm rả về chủ đề trò chơi với gã áo đen đối diện.
Còn những người khác thì...
"Ý là thế này nè~ Trong mơ tớ cùng Hishakuya ăn táo và sinh tố. Đang ăn thì đột nhiên thấy rất nhiều con mèo đi ủng xanh từ trên trời rơi xuống, nên bọn tớ chạy vào ngôi nhà kẹo. Rồi có một mụ phù thủy có ngoại hình giống Tensou đi ra từ trong nhà, nói với bọn tớ: 'Buổi vũ hội Samba dự kiến bắt đầu lúc năm giờ chiều, các cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc phân tích nhân tố nguyên tố chưa?'..." Furano thì vẻ mặt say sưa, không ngừng kể về những giấc mơ kỳ lạ khó hiểu trước mặt gã áo đen mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Thì ra là vậy, điều này cho thấy ngay từ đầu anh đã ôm giữ tâm lý tự ti như thế này rồi. Thú vị, thực sự rất đáng để tìm hiểu. Vì vậy, để ngăn cách bản thân với xã hội, anh mới khoác lên mình bộ áo choàng đen có ý nghĩa như một bộ đồ ngụy trang này sao? Vừa nãy anh có nhắc đến chuyện thời thơ ấu, vậy mối quan hệ của anh với cha mẹ lại ra sao?" Hishakuya với ánh mắt sắc lẹm, đã sớm biến buổi hẹn hò thành một buổi vấn chẩn. Hai tay cô ấy cũng không biết từ lúc nào đã cầm sẵn một cây bút chì và một cuốn sổ ghi chép.
Mấy người này chắc là trò chuyện rất vui vẻ rồi.
Mặt khác, Nagi và Nadeshiko thì bình tĩnh, điềm đạm trò chuyện với đối phương.
Nagi với nụ cười dịu dàng, Nadeshiko với nụ cười ấm áp, mỗi người một vẻ, dùng thái độ vừa khéo léo, không gây tổn hại lại không hề xem thường đối phương, khéo léo dẫn dắt cuộc đối thoại giữa hai bên.
Bất ngờ hơn nữa, Myouon và Igusa cũng trò chuyện khá vui vẻ với đối phương.
"Hả? Bây giờ đang thịnh hành kiểu đó sao? Nhưng cá nhân tôi thật sự không muốn chấp nhận cái xu hướng OOO này..." Igusa hơi ngượng ngùng tiếp tục những cuộc đối thoại bí ẩn tương tự với đối phương. Myouon tuy ban đầu rất không vui, thậm chí lười nói gì thêm, nhưng khi gã áo đen không tìm được chủ đề nào khác, dốc hết sức liên tục dùng lời lẽ tâng bốc, cô ấy cũng dần dần đắc ý quên cả trời đất.
"À, a ha ha ha. Ghét quá~ Đâu có chuyện đó! Tôi thô lỗ thế này, làm gì có đẹp đẽ gì đâu!" Cô ấy còn đưa tay lên đầu, trông rất ngượng ngùng.
Tình hình của mấy người này còn coi là ổn. Chỉ là lòng thành của mỗi người rốt cuộc cũng có giới hạn, Imari và Sayoka giờ đã hoàn toàn không thèm để mắt đến hai gã áo đen trước mặt, chỉ lo nói chuyện thỏa thích về những chủ đề giữa hai người, và "Cười khúc khích!" nhìn nhau.
Còn Tensou thì từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm trần nhà, chẳng có chút phản ứng nào.
Đúng lúc này, thủ lĩnh nhóm người áo đen, kẻ vẫn luôn diễn độc thoại với Tensou, bỗng xin lỗi Tensou, người vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
"Xin lỗi, chúng tôi ra ngoài đi vệ sinh một lát."
"Chuyện, chuyện gì vậy, thủ lĩnh?"
"Chúng tôi đâu có muốn đi vệ sinh đâu."
Sau khi ép buộc các thành viên khác không muốn hợp tác phải đứng dậy, họ cùng nụ cười thân thiện rời khỏi bàn dài. Các cô gái ở lại đều lộ vẻ mặt ngơ ngác, nhìn nhau.
"Chuyện này là sao?"
"Ai mà biết."
Myouon cũng chỉ nhún vai.
Cảnh chuyển đến nhà vệ sinh nam chật hẹp.
Chỉ thấy mười gã áo đen lấy thủ lĩnh làm trung tâm, cúi người vây quanh như một đội bóng chày, tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ.
Thật sự không ai muốn vào nhà vệ sinh lúc này.
"Mọi người có cảm tưởng gì không?"
Thủ lĩnh đang ôm gối ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu hỏi các đồng chí khác. Các thành viên lập tức mở miệng trả lời:
"Tuyệt vời quá! Cô Nadeshiko thật sự quá tuyệt vời~~"
"Cô Nagi không chỉ xinh đẹp mà tính cách còn dịu dàng, khác hẳn với vẻ ngoài nghiêm túc."
"Cô Myouon..."
"Cô Igusa..."
"Cô bé Chiwa... Huhu, cô bé Chiwa!"
Thấy mọi người nhao nhao, thủ lĩnh cũng giơ tay ra hiệu "Được được được, tôi biết rồi." ngăn họ tiếp tục phát biểu.
"Tuyệt vời chứ gì! Đúng vậy, quả thật như mọi người đã nói... tôi cũng cho rằng chúng ta đã trải qua một khoảng thời gian vui vẻ ngoài sức tưởng tượng. Sau này có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội tận hưởng trải nghiệm tuyệt vời như vậy nữa..."
Những người khác cũng hiểu thủ lĩnh muốn bày tỏ điều gì, tâm trạng không khỏi có chút sa sút.
Họ rất rõ việc các cô gái đồng ý đi cùng mình, chỉ là kết quả của thủ đoạn lừa gạt.
Họ chỉ là nhân cơ hội lợi dụng sự dịu dàng của họ.
Căn bản không thể tưởng tượng họ còn sẽ bằng lòng gặp lại đám người này của mình.
Đây chỉ là một giấc mơ đẹp hư ảo ngắn ngủi.
"Hề hề hề hề..."
Nhưng thủ lĩnh lại phát ra tiếng cười trầm thấp, quỷ dị.
"Các đồng chí! Chẳng lẽ các cậu không hy vọng kéo dài thời gian của buổi hẹn hò này sao?"
Các gã áo đen nghe thủ lĩnh nói, không khỏi toàn thân cứng đờ.
"Chuyện... chuyện này thật sự có khả năng sao, Hội trưởng?"
Thủ lĩnh không nói một lời, chỉ gật đầu thật mạnh, sau đó từ trong lòng lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ chứa đầy kẹo ngũ sắc.
Rồi đắc ý cầm lọ thủy tinh đưa ra trước mặt mọi người.
"Bảo vật thất lạc của Sekidousai!"
"Cái, cái này là cái gì vậy?"
Các gã áo đen đều ghé sát mặt vào lọ thủy tinh, chỉ thấy thủ lĩnh thận trọng nói:
"Thật ra tôi cũng không rõ xuất xứ và thành phần của nó, nhưng đây là vật phẩm bị cấm mà tôi có được thông qua một kênh nào đó. Nghe nói chỉ cần cho đối phương nuốt xuống, đối phương sẽ yêu người đầu tiên họ nhìn thấy, hiệu quả có thể kéo dài ít nhất ba tháng."
"Đây, đây chính là thuốc tình yêu sét đánh sao?"
"Suỵt! Cậu nói to quá rồi!"
Thủ lĩnh vội vàng đưa ngón tay lên trước khăn trùm đầu.
"Thế nào, cũng có phần cho mấy cậu đó..."
"Nhưng, nhưng cách làm này..."
Một trong số họ có vẻ do dự. Chỉ thấy thủ lĩnh đột nhiên trở lại ngữ khí ban đầu.
"À, các cậu không muốn thì thôi. Không sao~ Dù sao tôi cũng sẽ không ép buộc các cậu đâu~ Tuy nhiên tôi đã quyết định nhất định phải dùng. Tôi chỉ hy vọng sau này có thể hẹn hò với cô Tensou thôi~~"
Thủ lĩnh hoàn toàn không được chú ý, phải nói là căn bản không được để mắt đến, nhưng dường như đặc biệt ưng ý Tensou đang ngồi đối diện anh ta. Thủ lĩnh lại đưa ngón tay lên, đắc ý nói:
"Đợi đến khi tôi hẹn hò với cô Tensou xong, thật sự không biết nên giao ngai vàng Hội trưởng cho ai thì hơn~"
Nói thật, bất kể là ai cũng chẳng muốn trở thành hội trưởng của cái hội quái gở thảm hại này.
"Ô ô..."
"Hội trưởng, xin hãy nhất định cho chúng tôi được đi theo bước chân của Hội trưởng..."
Cuối cùng, các thành viên mà dục vọng đã chiến thắng sự giằng xé nội tâm, đều vừa chảy nước mắt vừa vươn tay về phía lọ thủy tinh nhỏ.
"Nghe rõ chưa? Tôi sẽ tạo cơ hội..."
"Thì ra là vậy, thì ra là vậy. Chúng ta lại nhân cơ hội cho thuốc vào đồ uống của các cô gái, vậy là được rồi sao?"
Mọi người thì thầm to nhỏ trong nhà vệ sinh nam, nhưng họ không hề hay biết có một cô bé tóc hai bím còn nhỏ, trên đường đi vệ sinh nữ tình cờ nghe thấy ở bên ngoài cửa những cuộc đối thoại từ bên trong nhà vệ sinh nam truyền ra, ngay lập tức quay người "Tạch tạch tạch!" chạy về...
"Chú ý! Chú ý!"
Rồi cô bé lên tiếng nói với mọi người:
"Mọi người nghe đây, toang rồi!"
Khi mười gã áo đen cùng nhau bước ra khỏi nhà vệ sinh nam, chỉ thấy mười cô gái với nụ cười tươi tắn đang đợi họ quay về.
Đó là một nụ cười khiến người ta không khỏi cảm thấy quỷ dị.
"Xin lỗi, đã để các cô đợi lâu." Các gã áo đen lần lượt cúi người xin lỗi họ.
"Không có gì đâu." Các cô gái cùng nhau lắc đầu. Không hiểu sao, những ly nước trái cây vừa đủ số lượng đã được đặt sẵn trên bàn trước mặt họ và nhóm áo đen.
Nagi với nụ cười thoải mái giải thích với họ:
"Ấy dà, coi như đây là một sự khởi đầu mới."
Nadeshiko với nụ cười ấm áp cũng bổ sung:
"Chúng tôi chỉ muốn cạn ly với mọi người thôi."
Một bầu không khí khó chịu đến lạ bao trùm khắp hiện trường.
"Ồ~ tôi hiểu rồi. Thì ra là thế..."
Nhưng thủ lĩnh không hề có chút nghi ngờ nào, chỉ nghe thấy anh ta ho nhẹ một tiếng, đột nhiên chỉ vào phía sau lưng các cô gái hét lớn:
"À! Ở đó tự nhiên xuất hiện vũ công samba của lễ hội Carnival Brazil!"
"Cái, cái này là chiêu trò tồi tệ gì vậy?" – Dù trong lòng các thành viên rất kinh ngạc, nhưng các cô gái lại đồng loạt cố ý quay đầu nhìn về phía sau.
Chỉ có Chiwa là chậm hơn nửa nhịp, nhưng mọi người đều giả vờ không biết, các gã áo đen lợi dụng cơ hội này vội vàng cuống cuồng ném đồ trong tay vào ly nước trái cây của các cô gái. Khi các cô gái với động tác chậm rãi như đang chờ đợi họ quay người lại, lần này đến lượt Myouon "Hừm hừm!" cười lạnh một tiếng, chỉ vào phía sau lưng họ mà hô to:
"À! Ở đó xuất hiện một con búp bê buffet khổng lồ biết đi bộ!"
Các gã áo đen vốn đã có chút không hài lòng với thủ đoạn của thủ lĩnh vừa nãy cũng khoa trương hét lớn "Cái gì?" rồi quay đầu nhìn về phía sau.
"Rốt cuộc là đang đi bộ hay đang nằm vật ra đường thế kia!"
Đúng lúc Imari và Sayoka lên tiếng phản bác, các cô gái đã dùng động tác gọn gàng, đẹp mắt, trong chớp mắt đã đổi ly của mình và đối phương.
Đợi đến khi các gã áo đen với vẻ mặt ngạc nhiên quay người đối mặt với họ, họ lập tức giơ ly lên cao hô to "Cạn ly!" rồi ép họ uống hết ly nước trái cây trước mặt.
Không biết có phải là do tính tình thật thà, nhóm gã áo đen không biết nghi ngờ người khác này cũng với vẻ mặt rất ngon lành "Ực ực!" uống cạn nước trái cây. Sau đó, các cô gái lập tức đưa những chiếc đĩa có bề mặt trơn láng như gương ra trước mặt họ, mức độ đồng đều của động tác khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi.
Năm phút sau.
"À~ mệt chết đi được~" Myouon vừa xoay vai vừa bước ra khỏi quán cà phê.
"Tiếp theo làm gì đây?"
"Đi hát karaoke không? Dù sao Kaoru-sama về nhà còn có chút thời gian."
"Ồ, được đó được đó~ Tôi muốn hát quá~"
"Chiwa, em muốn hát bài gì?"
"Em với Igusa sẽ hát nhạc phim hoạt hình~"
"Gì, gì chứ? Tôi cũng phải hát sao?"
"Cô đừng giả vờ nữa~ Rõ ràng là cô không ghét hát nhạc phim hoạt hình mà!"
Các cô gái khác đang trò chuyện rất vui vẻ cũng theo sau rời khỏi quán cà phê.
Còn trong quán cà phê thì...
"Ồ, ồ ồ ồ..."
"Đẹp, đẹp quá..."
Chỉ thấy nhóm gã áo đen vô dụng này lộ ra vẻ mặt say mê, vừa lẩm bẩm vừa ngắm nhìn chiếc đĩa. Họ cứ như bị ma ám mà tạo ra đủ loại tư thế, và liên tục khen ngợi bản thân được phản chiếu trong chiếc đĩa.
"Bất kỳ ai! Tôi đẹp trai hơn bất kỳ ai!"
"Tôi trong bộ dạng bịt mặt, đơn giản là quá ngầu~~!"
"Haizz~"
Chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, Keita chỉ đành bất lực gãi đầu, đồng thời thì thầm khẽ khàng:
"Cứ thấy kết cục của nhóm người này, khiến tôi không thể coi là chuyện không liên quan đến mình được."
"Đúng rồi đúng rồi~" Youko với thái độ hiển nhiên, khoanh tay trước ngực, gật đầu mạnh.
"Kẻ nào muốn làm điều xấu xa để bắt nạt con gái, chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt của ông trời đó, điểm này cậu phải nhớ cho kỹ đó~"
Tiếp đó, Youko lại với nụ cười tinh nghịch, dùng hai tay ôm lấy cổ Keita.
"Hơn nữa Keita cũng không cần phải làm những chuyện như vậy đâu, cậu nói đúng không?"
Cô ấy nhẹ nhàng hôn lên má cậu, Keita không kìm được lộ ra vẻ mặt hơi nhột.
Sau chuyện này——
"Hội Những Kẻ Trai Ế Căm Ghét Các Cặp Đôi Tình Nhân" của Trường trung học Phổ thông Mutouda Tỉnh tuyên bố giải tán, và được thành lập bởi cùng một nhóm thành viên, đó là "Hội Tự Ngợi Ca & Yêu Thầm Bản Thân Trong Trang Phục Bịt Mặt". Tuy nhiên, đó đã là chuyện sau này...


0 Bình luận