Inukami!
Arisawa Mamizu Wakatsuki Kanna
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9

Chương 2: Học Viện Khuyển Thượng - Vợ Tôi Là Nữ Sinh

0 Bình luận - Độ dài: 11,420 từ - Cập nhật:

Học viện Nữ sinh Tư thục Inugami.

Đây là một trường nữ sinh danh giá, áp dụng phương pháp giáo dục tiên tiến, nơi các môn học truyền thống về đạo đức song hành cùng những chuyên ngành hiện đại nhất, và toàn bộ học sinh đều nội trú. Tất nhiên, mỗi phòng ký túc xá (cơ bản là phòng đôi) đều được trang bị máy tính, và thông tin về các hoạt động quan trọng của trường, bảng đánh giá học sinh cùng nhiều thông báo khác đều được truyền tải qua mạng nội bộ.

Học sinh có thể chọn học thêm các môn chuyên sâu như công nghệ sinh hóa, kỹ thuật cơ khí tại các trường đại học lân cận (tất nhiên là có thể tích lũy tín chỉ). Về thể thao, trường cũng có những khóa học hiếm thấy ở các trường trung học khác như bắn cung, mã cầu và yoga. Ngoài ra, các hoạt động câu lạc bộ trong trường rất phát triển, và quyền tự trị của học sinh cũng được nhà trường công nhận rộng rãi.

Mặt khác, nhà trường cũng sắp xếp các khóa học như trà đạo và Lễ pháp Ogasawara-ryu (ghi chú: nghi lễ võ gia lưu truyền từ thời Kamakura Nhật Bản). Chỉ cần phát hiện học sinh có sai sót trong cách ăn uống hoặc dùng từ ngữ, giáo viên sẽ không ngần ngại ghi điểm kém và lời nhận xét khó coi vào bảng đánh giá, qua đó cũng thể hiện được khía cạnh nghiêm khắc của trường.

Phương châm của trường là: “Dù không trở thành vợ hiền mẹ đảm thì đã sao?”

Tóm lại, chính sách cơ bản của trường là dù học sinh muốn trở thành một người nội trợ đảm đang hay một nữ nhân viên văn phòng cống hiến hết mình cho công việc, nhà trường đều mong muốn các em tích lũy kiến thức và học vấn, để tự hoàn thiện bản thân thành một người phụ nữ toàn vẹn.

Mà nói đến đây, ngôi trường này còn có một môn chuyên ngành cực kỳ hiếm thấy ở những nơi khác – đó là “Chuyên ngành Khuyển Thần”. Dù tên gọi có vẻ trừu tượng, nhưng đây là một môn học giúp những học sinh tương lai muốn trở thành huấn luyện viên chó hoặc bác sĩ thú y có thể dành ba năm trung học để tiếp xúc với chó, tìm hiểu những thói quen cơ bản của chúng, và khám phá mối quan hệ hoàn toàn mới giữa con người và loài chó… Dù nói vậy, thực ra nó chỉ là một môn được mở thêm vì sở thích cá nhân của vị Chủ tịch hội đồng quản trị mê chó đến mức phát cuồng mà thôi.

Đồng thời, đây cũng là một lớp học đặc biệt vừa mới thành lập không lâu, chỉ có vỏn vẹn bảy học sinh.

“Ren, nghe nói hôm nay có một huấn luyện viên chó mới đến phải không?”

Miêu Âm, một thiếu nữ tóc ngắn xinh đẹp, vừa mặc quần áo vừa hỏi.

Một thiếu nữ trầm tĩnh khác, tay cầm lược chải mái tóc đỏ rực rỡ, mỉm cười nhìn cô.

“Ôi chao, sao giờ cậu mới hỏi vậy? Chuyện này chẳng phải chúng ta đã bàn bạc từ trước rồi sao?”

Ren là lớp trưởng của lớp này. Các cô vừa chơi một trận khúc côn cầu trên sân tập, giờ đang quay về lớp để thay đồng phục, chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.

“Thế à? Tớ hoàn toàn không biết gì luôn. Ra đây là chuyện mọi người đã bàn bạc trước đó à.”

Miêu Âm, đang quấn khăn quàng cổ quanh cổ, khẽ lắc đầu.

“Là một giáo viên thế nào nhỉ?”

“Theo thông tin chúng tớ nhận được, thầy giáo mới hình như là cháu trai của Chủ tịch hội đồng quản trị đấy?”

“Mà còn là anh họ của thầy Kaoru nữa. Nghe nói thầy ấy không chỉ là một huấn luyện viên chó siêu tài năng, mà còn có bằng giáo viên lịch sử nữa.”

Hai chị em sinh đôi có ngoại hình y hệt nhau, Imari và Sayoka, đồng thanh trả lời. Câu nói này cũng khiến cô gái đeo kính đang cài nút váy mỉm cười.

“Anh họ của thầy Kaoru ư…”

“A~ Vậy chắc hẳn là rất đẹp trai nhỉ?”

“Nhất định rồi~”

Hai chị em song sinh vừa xỏ đôi vớ đồng phục vào chân vừa bàn tán về chủ đề này. Thế nhưng, cô gái đeo kính – Igusa – lại chợt nảy ra một thắc mắc vào lúc này.

“Ơ? Vậy chẳng phải thầy Kaoru sẽ không còn là giáo viên chủ nhiệm của chúng ta nữa sao?”

“À, về điểm này thì cậu cứ yên tâm. Nghe nói thầy giáo mới trước đây luôn ở trường nam sinh, nên trước khi thầy ấy quen với môi trường ở đây, thầy sẽ tạm thời dạy chúng ta với tư cách là phó chủ nhiệm.”

Nghe Ren giải thích thêm, cô gái tóc hạt dẻ đang dùng giẻ lau bục giảng cũng khẽ nở nụ cười nhẹ nhõm.

“Mà nói đi cũng phải nói lại, từ thầy Kana dạy tiếng Anh cho đến thầy Yougai dạy thể dục, sao trường mình lại có nhiều giáo viên nam đẹp trai đến vậy chứ?”

“Chắc tám phần là do sở thích cá nhân của Chủ tịch hội đồng quản trị rồi.”

Hai chị em song sinh nhìn nhau, đồng thời khúc khích cười gian.

“Mọi người ơi, thay đồ xong chưa?”

Một thiếu nữ có khuôn mặt búp bê “Két!” một tiếng kéo cửa lớp ra, thò đầu vào từ bên ngoài. Mái tóc của cô bé được thắt hai bím đặc trưng của những cô gái nhỏ, bộ đồng phục mặc trên người cũng khá rộng thùng thình. Cô gái trông chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi này, thực chất lại là học sinh lớp Mười chính hiệu, và cũng là bạn cùng lớp chuyên ngành Khuyển Thần. Cô bé chỉ mất chưa đầy mười giây để thay đồ xong, sau đó vội vàng chạy ra khỏi lớp để mua đồ uống giúp bạn bè. Cô nhanh chóng quét mắt một lượt quanh lớp, xác nhận tất cả bạn học đều đã thay đồng phục xong, rồi mới quay người lại và hét lớn ra phía sau:

“Thầy Kaoru, mọi người thay xong hết rồi ạ!”

“Cảm ơn em, Chiwa.”

Một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, Chiwa cũng nở nụ cười tươi rói.

“Các em, sáng sớm đã phải học thể dục, vất vả cho các em rồi.”

Chỉ thấy một thanh niên cao ráo, mặc bộ vest nhẹ nhàng, bước vào lớp với dáng vẻ đặt sổ điểm danh lên vai, sau đó sải bước lên bục giảng, mỉm cười nhìn mọi người. Anh ấy có mái tóc đen nhánh, óng ả như lông mèo đen, cùng đôi mắt màu hổ phách đầy cuốn hút.

“Chào buổi sáng thầy Kaoru~”

Các nữ sinh cũng đồng thanh chào thầy.

“Chào buổi sáng các em.”

Chàng trai nở nụ cười chân thành nói:

“À tiện thể hỏi luôn… Nadeshiko là trực nhật hôm nay phải không? Em vừa lau bàn giúp thầy đúng không? Cảm ơn em nhé.”

“Dạ, không, em… thầy ơi…”

Nadeshiko lập tức đỏ bừng mặt, lúng túng vẫy tay, rồi lảo đảo lùi lại phía sau.

Kaoru như chợt nhớ ra điều gì, mỉm cười hỏi mọi người.

“À đúng rồi, các em chắc đã gặp Keita… à không, là thầy giáo mới Kawahira Keita rồi chứ? Các em thấy thầy ấy thế nào?”

Thế nhưng các nữ sinh chỉ nhìn nhau, và Ren, người đại diện trả lời, ngạc nhiên hỏi lại:

“Không, chúng em chưa gặp ạ. Làm sao chúng em có cơ hội gặp thầy giáo mới được ạ?”

Nghe vậy, Kaoru cũng có chút ngạc nhiên.

“Ơ? Nhưng thầy ấy nói sẽ đến tham quan tiết học ngoài trời của các em, rồi hăm hở chạy đi rồi mà… Thầy ấy không đến xem các em học thể dục sao?”

“Không có ạ.”

“Trong giờ thể dục chỉ thấy thầy Yougai thôi, không thấy thầy giáo nào khác, đúng không?”

Các nữ sinh nhao nhao gật đầu đồng tình.

“Hay là thầy giáo mới bị lạc đường rồi chăng…”

“À, rất có thể. Dù sao trường này cũng rất rộng.”

“Ừm ~~ có lẽ đúng là như vậy. Thầy vẫn nên gọi điện cho thầy ấy xem sao.”

Kaoru thận trọng gật đầu, sau đó rút điện thoại di động từ trong túi ra (trường chỉ cho phép giáo viên mang theo để tiện liên lạc bất cứ lúc nào), rồi nhấn vào nút gọi nhanh.

Ngay giây tiếp theo, điện thoại của Kaoru phát ra tiếng “Tút tút tút~”.

“Leng la la la la~ la la la la~~”

Mọi người nghe thấy một hồi chuông điện thoại đổ dồn dập, cực kỳ vui tai… và nó phát ra từ trong tủ đựng đồ quét dọn ở phía sau lớp học.

Ánh mắt mọi người cùng lúc đổ dồn về phía phát ra âm thanh. Các nữ sinh không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, trên mặt lộ vẻ ngơ ngác – tại sao chuông điện thoại lại phát ra từ trong tủ đựng đồ quét dọn chứ?

Rồi cánh cửa tủ đựng đồ quét dọn từ bên trong mở ra, chỉ thấy một thanh niên tóc nâu, thái độ lả lướt, bước đi nhanh nhẹn từ giữa đám nữ sinh, thẳng tiến đến phía trước lớp học. Vừa nhảy lên bục giảng, thầy ấy liền vỗ tay mạnh một cái, rồi xoay một vòng, tạo dáng thật ngầu.

“Chào các em học sinh. Thầy là Kawahira Keita, người sẽ đồng hành cùng các em tận hưởng cuộc sống học đường từ nay về sau. Thầy chủ yếu phụ trách môn lịch sử và các khóa huấn luyện chó. Sở thích là xem phim cổ trang, hiện tại đang tìm bạn gái.”

Thầy đưa tay vuốt tóc lên, đôi mắt lộ ra ánh nhìn sáng rỡ, đầy tinh thần.

“Các em cứ thoải mái gọi thầy là ‘thầy Keita’ nhé?”

Mãi đến lúc này, các nữ sinh mới chợt hiểu ra rằng khi các em thay quần áo thì… thầy ấy đã trốn trong tủ đựng đồ quét dọn làm gì… Thế là các em không kìm được cơn giận, run rẩy cả người, tiện tay vớ lấy bàn, ghế và đủ thứ đồ vật cứng cáp khác ở gần đó.

Cùng lúc Kaoru nhanh chóng né sang một bên –

“Cái tên… siêu biến thái này!!!”

Và những vật trong tay các em cũng theo tiếng chửi rủa mà bay thẳng về phía Keita.

“Đuổi việc.”

Bà cụ mặc kimono mỉm cười mở miệng:

“Cậu bị đuổi việc rồi. Tôi không cần biết cậu sẽ đi đâu, nhưng ngay bây giờ hãy thu dọn hành lý và cút khỏi trường này ngay lập tức.”

“Bà ơi, bà cũng thật độc ác quá~”

Keita vội vàng áp sát bên cạnh bà cụ.

“Im đi~ Tôi không nhớ mình có đứa cháu mất mặt như cậu đâu!”

Trong phòng Chủ tịch hội đồng quản trị, vị Chủ tịch đang ôm một chú mèo vằn trên lòng, vươn tay đập mạnh xuống bàn làm việc bằng gỗ gụ. Vì dáng người bà khá nhỏ bé nên phải rất khó khăn mới nhìn thấy được nửa thân trên của bà.

“Cậu nói xem, có giáo viên nào lại chạy đi lén nhìn học sinh thay đồ ngay trong ngày đầu nhậm chức không hả!”

“Ôi chao, cháu đã nói đây là một sự hiểu lầm to lớn mà~ Cháu thật sự chỉ là tình cờ vào lớp trước để đợi giờ học, nào ngờ các em học sinh đột nhiên chạy về, rồi bắt đầu thay đồ, nên cháu hoàn toàn không thể rời khỏi lớp được.”

“...Sao cậu không trốn chỗ khác, cứ nhất quyết chui vào trong tủ đựng đồ quét dọn làm gì?”

Bị Chủ tịch hội đồng quản trị hỏi vặn lại như vậy, Keita chỉ có thể lẳng lặng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Bàn tay nắm chặt của bà cụ lại một lần nữa giáng xuống bàn làm việc, đồng thời bà lớn tiếng mắng mỏ:

“Cậu, cái đồ khốn nạn này——!”

Bà cụ sau khi trút giận thì thở dốc, Keita thành thật đứng trước mặt bà, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên.

“Thôi được rồi…”

Có lẽ thấy thời cơ đã chín muồi, chàng thanh niên cao ráo bước tới.

“Kính thưa Chủ tịch hội đồng quản trị, thầy Kawahira trông cũng không có ác ý gì. Bà hãy xem xét điểm này mà tạm thời tha thứ cho thầy ấy một lần được không ạ?”

Mái tóc bóng mượt chải ngược ra sau, cùng vẻ ngoài chính trực, đây chính là thầy giáo tiếng Anh Kana Shirou. Mặc dù tính cách có phần cứng nhắc, luôn yêu cầu học sinh tuân thủ nghiêm ngặt nội quy nhà trường, nhưng thầy luôn đối xử chân thành với học sinh, nên rất được yêu mến trong trường. Hơn nữa, "cặp đôi cấm kỵ" giữa thầy và thầy thể dục Yougai cũng thường xuyên trở thành đề tài bàn tán của học sinh.

“Không được, cái tên này căn bản chỉ toàn là ác ý… tà khí và dục vọng! Hắn ta chỉ hành động theo bản năng thôi. Thật quá đáng, nên tôi mới liên tục phản đối việc điều hắn từ trường nam sinh về đây mà!”

Huấn luyện viên chó tiền nhiệm vì bị chó cắn một vết khá nặng trong giờ học, hiện đang phải nằm viện điều dưỡng.

“Kaoru, thật ra nếu truy cứu đến cùng, chỉ cần cậu, người có bằng huấn luyện viên cấp A, chịu kiêm nhiệm luôn các khóa huấn luyện chó, thì hôm nay cũng sẽ không loạn đến mức này.”

Vị Chủ tịch hội đồng quản trị trừng mắt nhìn Kaoru với ánh mắt oán hận – người từ nãy đến giờ vẫn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng lật xem các tài liệu liên quan, bao gồm cả quyết định điều chuyển của Kawahira Keita.

Kaoru ngẩng đầu lên, trên mặt nở một nụ cười đầy áy náy.

“Kính thưa Chủ tịch hội đồng quản trị, học kỳ này cháu cũng có vài tiết ở trường đại học bên cạnh, nên thời gian thực sự khá eo hẹp…”

Sau đó khiêm tốn bổ sung thêm một câu.

“——Hơn nữa, kỹ năng huấn luyện của thầy Keita còn hơn cháu nữa.”

Keita, vì câu nói này mà đắc ý, trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt, cả người dựa vào bàn làm việc, tay thì không ngừng nghịch ngón tay.

“Bà ơi~ Cháu sẽ nghiêm túc dạy học, bà cứ yên tâm một trăm hai mươi phần trăm đi ạ~ Cháu tuyệt đối sẽ không động chạm gì đến học sinh đâu.”

“Tôi mới không tin! Chẳng lẽ cậu quên tiền án của mình rồi sao?”

Kaoru, đang cúi đầu xem tài liệu, đột nhiên bật cười. Keita và bà cụ đồng thời quay đầu nhìn qua, nhưng Kaoru thì lại nở một nụ cười bí hiểm với Kana.

“Phương án này là do thầy Kana đề xuất ư?”

Kana Shirou khẽ ho một tiếng, ánh mắt lảng tránh.

“Không, đó là ý của thầy Yougai, thầy ấy nói cách này là tốt nhất. Thế nên tôi cũng đã bày tỏ sự tán thành.”

“Ra là vậy.”

Kaoru có vẻ rất vui vẻ gật đầu.

“Đúng là không hổ danh thầy Yougai, đây quả thực là biện pháp phòng ngừa tốt nhất.”

Keita với vẻ mặt ngạc nhiên hỏi lại:

“Hả? Biện pháp phòng ngừa gì cơ?”

Chú mèo vằn cũng ngẩng đầu lên vào lúc này, phát ra tiếng “Meo~”.

Có tiếng “Cốc cốc!” gõ cửa phòng Chủ tịch hội đồng quản trị, tiếp đó là một câu “Xin làm phiền ạ.” Một thanh niên mặc đồ thể thao màu trắng, mày thanh mắt sáng, xuất hiện trước mặt mọi người, và cúi chào một cái.

“Tôi đã đưa học sinh chuyển trường đến rồi ạ.”

Một thiếu nữ tóc đen xinh đẹp bước ra từ phía sau lưng chàng thanh niên. Khi đôi mắt dài và thanh tú của cô nhìn về phía mọi người, nở một nụ cười quyến rũ, Kawahira Keita cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết không thành tiếng.

“Đây chính là người sẽ cùng các em học tập từ hôm nay trở đi…”

Nói đến đây, Kawahira Keita như không thể nói tiếp được nữa, chỉ còn biết úp mặt xuống bục giảng mà gào khóc thảm thiết. Các học sinh ngồi bên dưới thì xì xào bàn tán, cảm thấy vô cùng khó hiểu trước hành vi kỳ lạ đột ngột của giáo viên mới nhậm chức.

Mặt khác, cô gái đứng bên cạnh thầy ấy hoàn toàn không bị ảnh hưởng, mỉm cười cầm phấn viết hai chữ “Youko” thật lớn lên bảng đen, còn đặc biệt dùng phấn đỏ gạch một đường bên cạnh. Sau đó cô phủi bụi phấn trên tay, cúi người chào mọi người.

“Em là học sinh chuyển trường Kawahira Youko, rất mong được mọi người giúp đỡ.”

Cô mặc một chiếc váy ngắn gần như hở hang, cùng với một bộ đồng phục thủy thủ hiếm thấy với tông màu đen chủ đạo, hoàn toàn khác biệt so với đồng phục của trường này. Mái tóc đen nhánh, óng ả dài được buộc thành đuôi ngựa, trên mặt nở nụ cười đầy sức sống. Cả người cô toát lên một vẻ năng động, tươi tắn một cách kỳ lạ, pha trộn giữa sự gợi cảm và ngây thơ.

Mặc dù phần lớn các nữ sinh đều chưa hiểu rõ tình hình, nhưng một số vẫn nhanh chóng trở lại bình thường. Chẳng hạn như Chiwa tóc hai bím đã giơ tay hỏi:

“Em có câu hỏi~ Xin hỏi chị thích ăn gì nhất ạ?”

“Chị thích ăn bánh sô cô la nhất.”

Youko mỉm cười rạng rỡ trả lời câu hỏi của cô bé. Nadeshiko ngồi cuối lớp cũng chăm chú nhìn cô với vẻ thích thú. Dưới sự thúc giục của các nữ sinh khác, Ren cũng giơ tay, mở lời hỏi về điều mà mọi người quan tâm và tò mò nhất.

“Cậu họ ‘Kawahira’, nghĩa là…”

Ren dừng lại một chút, dùng ánh mắt đầy vẻ xác nhận hỏi:

“Cậu cũng là họ hàng của thầy Kaoru và Chủ tịch hội đồng quản trị sao?”

Keita, đang ôm đầu rên rỉ liên tục, nghe thấy câu này cũng lập tức ngẩng đầu lên. Youko liếc nhìn Keita, trên mặt nở nụ cười đầy ẩn ý, rồi quay người lại đối mặt với Ren và gật đầu thật mạnh.

“Đúng vậy ạ.”

Keita vội vàng đứng dậy định ngăn cô bé nói tiếp, nhưng Youko đã đưa tay móc lấy tay Keita, công khai tuyên bố với mọi người:

“Ừm~ Nhưng nói cho đúng thì, thật ra em là em gái của thầy ấy~~”

Keita kinh ngạc nhìn Youko, Youko vừa nói “Đúng không?” vừa nháy mắt đầy ẩn ý với Keita. Keita lập tức nhận ra ý đồ của cô bé, bật ra một tràng cười khan.

“Ha, haha, đúng là như vậy đấy… Ôi chao, hai anh em chúng tôi rất mong nhận được sự giúp đỡ của mọi người.”

Nghe Youko bật ra tiếng “He he” cười tinh quái, Keita nửa đùa nửa thật khẽ chọc vào trán Youko.

“Nhưng trong lớp này, chúng ta chỉ là giáo viên và học sinh bình thường thôi. Em gái à, anh sẽ không ưu ái em đâu nhé~”

Youko lập tức gật đầu.

“Vâng, anh trai~~ À không, là thầy Kawahira.”

Cả lớp dù đều rất bất ngờ, nhưng ngay lập tức bắt đầu bàn tán sôi nổi.

“Ồ~ Ra là anh em ruột.”

“Chẳng giống nhau tí nào~”

Về phần giáo viên chủ nhiệm, người đang ngồi một mình trên chiếc ghế gấp ở cuối lớp, quan sát cảnh tượng này, Kaoru chỉ khoanh tay trước ngực, nở nụ cười vui vẻ và không ngừng gật đầu.

Cả lớp chỉ có Nadeshiko là cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Những bạn học ban đầu giữ thái độ chờ xem, lạnh nhạt khi Youko gia nhập, không lâu sau đã thay đổi, dùng ánh mắt kính trọng nhìn cô bé.

Chuyện xảy ra vào buổi học đầu tiên của Keita.

“Tiếp theo chúng ta sẽ đến chuồng chó để huấn luyện thực tế, xin mời các em thay đồ thể thao.”

Thế nhưng, sau khi đưa ra chỉ thị, Keita lại đứng yên trên bục giảng không nhúc nhích.

“Thầy ơi… chúng em phải thay đồ thể thao đúng không ạ?”

Ren nheo mắt nhìn Keita, Keita cũng trả lời như một đứa trẻ ngây thơ:

“Đúng rồi, vậy thì các em nhanh chóng thay đồ đi.”

“Vâng. Nên chúng em mới nói là bây giờ chúng em phải thay đồ…”

“Thì nhanh thay đi chứ?”

Keita nói vậy, nhưng lại khoanh tay trước ngực, đứng nguyên tại chỗ chờ các nữ sinh thay đồ. Ngay lúc này, Youko bước đến trước mặt thầy ấy, lấy ra một hộp diêm từ trong túi.

“Anh trai?”

“Xoẹt!” que diêm được bật cháy.

“Bọn em muốn thay đồ, anh có thể ra ngoài được không ạ?”

“Được, được rồi, anh ra ngay đây ạ!”

Nghe Youko nói, Keita lập tức kẹp sổ điểm danh vào nách, toàn tốc chạy trốn khỏi lớp học.

Thủ đoạn cao siêu của cô bé đơn giản như một chủ nhân chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể điều khiển được chó săn vậy.

Youko ung dung thổi tắt que diêm, và nói với mọi người rằng trước đây, hễ Keita mà giở trò quậy phá, cô sẽ dùng lửa để trừng phạt thầy. Thế nên giờ đây, cứ nhìn thấy Youko bật diêm là thầy ấy sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Các nữ sinh cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, vây quanh Youko và hỏi đủ mọi câu hỏi.

Cô bé quả thực là một người rất đặc biệt, cả người toát ra phong thái điềm tĩnh, vững vàng. Nadeshiko đứng từ xa, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, trong lòng cảm thấy nghi hoặc.

“Họ thật sự là anh em ruột sao?”

「Vậy thì, giờ chúng ta sẽ bắt đầu học cách huấn luyện chó ngồi nhé—」

Keita, với chiếc còi bạc đeo lủng lẳng trên cổ, kéo dài giọng điệu một cách uể oải, ra vẻ phiền phức. Anh ta cũng đã thay bộ đồ thể thao, tay vò vò mái tóc nâu của mình.

「Giờ thì, nên chọn con chó nào để thị phạm cho mấy em đây nhỉ?」

Gâu gâu~ u u~

Tiếng chó sủa vang lên từ bốn phía. Nào là chú chó Shiba Inu cứ lấy hai chân trước cào mạnh vào song sắt, nài nỉ: “Chơi với tôi đi! Chơi với tôi!”, nào là chú chó Phốc Sóc sợ sệt Keita, không ngừng sủa ầm ĩ. Thậm chí còn có cả một chú chó lai vẫn đang say giấc nồng, nằm chổng bụng lên trời, chẳng bận tâm đến chuyện gì. Đây là khu chuồng chó nằm phía sau tòa nhà trường học số một, tám chú chó được nhốt trong mười chiếc lồng. Tất cả đều được mượn từ một trung tâm huấn luyện có quan hệ hợp tác.

Những chú chó này đều là chó hư, hoặc chưa được huấn luyện bài bản, nên phải chỉnh sửa hành vi của chúng thật triệt để rồi mới gửi lại trung tâm.

「A, thầy Keita. Thầy thấy con chó đen kia thế nào?」

Miêu Âm tóc ngắn chỉ tay về phía một chiếc lồng chó, vẻ mặt nghiêm túc. Phía sau cô, hai cô bé sinh đôi suýt bật cười thành tiếng, phải cố gắng lắm mới nhịn được. Trí Vũ dường như phát hiện ra điều gì đó, kêu “A!” một tiếng, lập tức bị Luyện bịt miệng lại.

「Ồ~ Em nói con này sao?」

Keita ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm qua song sắt. Con chó đen đang nằm trên đất cũng liếc xéo Keita bằng ánh mắt sắc lẹm, đầy vẻ khó chịu. Thật ra, đây chính là con chó điên đã khiến huấn luyện viên trước phải nhập viện. Nadeshiko và Lan Thảo không khỏi lo lắng, nhìn Luyện bằng ánh mắt bất an, như muốn hỏi: “Thế này có ổn không ạ?”. Nhưng Luyện chỉ lắc đầu với họ.

「Con chó đó nguy hiểm lắm.」—Không một ai lên tiếng nhắc nhở Keita chuyện này.

Miêu Âm nảy ra ý định trêu chọc, đề xuất kiểm tra thực lực của Keita. Thêm vào đó, hai chị em sinh đôi lại còn thêm dầu vào lửa, nên Luyện cũng đồng ý với cách làm của Miêu Âm. Luyện thậm chí còn nghĩ rằng, nếu tên giáo viên biến thái quấy rối tình dục này mà không có năng lực, cô ấy sẽ trực tiếp kiến nghị lên hiệu trưởng, bằng mọi giá phải đuổi anh ta đi.

Tuy nhiên, để đề phòng vạn nhất, cô ấy đã bảo các bạn khác lùi về phía sau, còn mình thì đứng một bên chờ sẵn. Vạn nhất con chó đen bỗng nhiên nổi cơn hung dữ, cô ấy định sẽ vơ lấy hai cây gậy gần đó để giải quyết.

「Ưm~~」

Thấy Keita chẳng chút đề phòng mở cửa lồng, con chó đen cũng ngoan ngoãn đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.

「Gì chứ, hóa ra mày cũng nghe lời phết đấy chứ. Nào các em, nghe đây, loài chó ấy mà…」

Đúng lúc Keita quay người nhìn về phía các cô gái, con chó đen lập tức nhảy lên vồ lấy anh ta.

「Aaa!」

Các cô gái hét lên, Luyện cũng căng thẳng siết chặt cây gậy.

Nhưng Keita chỉ đơn giản là đưa tay về phía trước một cách tự nhiên. Răng nanh sắc nhọn của con chó đen lập tức cắn vào cánh tay Keita, lắc qua lắc lại không ngừng, như muốn xé toạc miếng thịt của anh ta. 「A, a…」 Các cô gái sợ đến mức không biết phải làm gì, chỉ đứng một bên hoảng loạn. Chỉ thấy Keita vẫn bình thản, nhìn con chó đen đang lắc đầu nguầy nguậy với ánh mắt đầy hứng thú, rồi từ từ đặt nó xuống đất.

Không hề ngạc nhiên cũng chẳng tức giận, Keita cứ mặc cho nó cắn tay mình. Anh dùng tay kia cố gắng bắt con chó đen đang gầm gừ, bắt đầu lùi lại, phải ngồi xuống. Sau đó, chỉ cần khẽ ấn vào cổ nó một cái, con chó liền tự động nhả hàm răng đang cắn vào cằm Keita ra.

Không chỉ con chó đen, ngay cả các cô gái cũng cực kỳ kinh ngạc. Keita mỉm cười rạng rỡ, nhẹ nhàng vuốt ve đầu con chó đen.

「Tốt lắm, tốt lắm~~~ Mày làm tốt lắm.」

Có lẽ cảm thấy mình bị trêu chọc, con chó đen lập tức gầm lên giận dữ, lao vọt tới vồ lấy Keita. Keita lại dùng tay trái đỡ lấy, rồi áp dụng cách đối phó y hệt – đó là ép con chó ngồi xuống, sau đó khen ngợi nó thật nhiều.

Cứ thế, hết lần này đến lần khác, anh kiên nhẫn lặp đi lặp lại hành động ấy, cho đến cuối cùng…

Con chó đen cuối cùng cũng học được cách ngoan ngoãn ngồi xuống. Thấy vậy, Keita lập tức nở nụ cười.

「Tốt lắm, tốt lắm~ Thật là tuyệt vời. Mày đúng là một đứa bé ngoan mà~」

Các cô gái nãy giờ vẫn nín thở theo dõi sự việc, cuối cùng cũng đồng loạt thốt lên tiếng kêu ngạc nhiên:

「Ơ, ơ~~? Chuyện gì thế này?」

「Giỏi, giỏi quá…」

Con chó đen vốn tính tình hung hăng, hiếu chiến, giờ đây lại lè lưỡi, ngước mắt nhìn Keita đầy vẻ ngưỡng mộ, còn phát ra tiếng “u u~” nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn. Sự thay đổi kinh ngạc này hệt như một màn ảo thuật vậy.

Keita quay người đối mặt với mọi người, giọng điệu nghiêm túc nói với họ:

「Lúc nó cắn tôi, mấy em có nghĩ tôi sẽ tức giận không?」

「Ơ… dạ vâng.」

「Haha!」 Keita cười nói:

「Như vậy thì chó sẽ không thể nào hiểu được ý đồ của chúng ta đâu. Mắng mỏ tuy có hiệu quả nhất định, nhưng đa số chó đều không hiểu tại sao chúng ta lại mắng nó. Thế nên, khi huấn luyện chó, điều quan trọng nhất là đừng tức giận, mà hãy cố gắng khen ngợi chúng nhiều nhất có thể. Nghe rõ đây – khi chúng làm tốt thì phải khen, khi chúng không làm hành vi sai trái nữa cũng phải khen. Nếu không, dù có tốn bao nhiêu thời gian huấn luyện, chó cũng sẽ chẳng tiến bộ chút nào. Vậy nên, khi nó không còn cắn tôi nữa, tôi liền khen nó. Khi nó tự động ngồi xuống, tôi cũng khen nó.」

「Thế, thế thì… thầy đã làm thế nào để nó nhả miệng ra khỏi cổ tay ạ?」

「À~~ chiêu đó hả, đó là đánh vào khớp hàm… Nói tóm lại là có một bí quyết rất đơn giản, tuy tôi không thể giải thích rõ ràng, nhưng chỉ cần làm quen với nó, thì dù là chó loại nào cũng có thể dễ dàng khiến chúng há miệng ra thôi.」

「… Thầy Keita, tay thầy bị cắn có sao không ạ?」

Nadeshiko với mái tóc màu hạt dẻ hơi lo lắng, Keita cũng tiện tay xắn ống tay áo thể thao lên.

「Cái này là giữa ba lớp da bò, còn thêm cả vật liệu cao su có tác dụng đệm.」

Trên cổ tay anh ta quấn một món bảo hộ trông như băng gạc. Việc cố ý sử dụng vật liệu mềm dẻo không chỉ bảo vệ an toàn cho bản thân mà còn tránh làm tổn thương răng của chó.

「Đây là bí mật kinh doanh của tôi đó.」

Keita nở nụ cười tươi rói, còn các cô gái thì trầm trồ thán phục. Xem ra, tuy anh ta là một giáo viên biến thái, quấy rối tình dục đáng ghét, nhưng kỹ thuật huấn luyện chó thì lại cực kỳ điêu luyện.

「Phần thị phạm đến đây là hết. Tiếp theo, các em hãy chia làm hai người một nhóm, thử luyện tập những thứ đơn giản hơn nhé. Đầu tiên thì~~~」

Đúng lúc anh ta chuẩn bị ra chỉ thị, Youko, người đã cố chịu đựng nãy giờ, cuối cùng cũng ngất xỉu ngay trước khu chuồng chó.

「Haizz~ Thì ra là em vẫn sợ chó như ngày nào…」

Kawahira Keita đưa tay vò vò mái tóc mình.

Youko nằm trên giường bệnh trắng toát trong phòng y tế, đầu phủ một chiếc khăn bông màu xanh, miệng không ngừng rên rỉ.

Thấy Youko ngất xỉu, Keita trước tiên dặn dò các cô gái đang hoảng loạn quay về lớp tự học, sau đó lập tức nhẹ nhàng bế Youko đến phòng y tế.

Chỉ là giáo viên y tế trùng hợp lại vắng mặt. Keita đành để Youko nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi trước đã.

「Em sợ chó như vậy, sao lại cố tình chuyển đến khoa chuyên huấn luyện chó làm gì?」

Keita thở dài một tiếng như thể không chịu nổi, ngồi xuống giường bệnh và vỗ nhẹ vào Youko. Nghe thấy vậy, Youko không rên rỉ nữa, lập tức bò dậy khỏi giường.

「Còn không phải vì Keita chẳng đáng tin chút nào sao!」

Phát hiện ở đây chỉ có hai người, Youko liền lập tức gọi thẳng tên Keita. Rõ ràng, hai người họ lúc này không phải anh em.

「… Không đáng tin ư?」 Keita cảm thấy vô cùng bất ngờ.

「Đúng vậy!」

Youko nóng ruột, ngước đôi mắt ướt át nhìn Keita.

「Em nghe Yougai nói rằng khoa chuyên huấn luyện chó là một lớp toàn nữ sinh đáng yêu, thế nên em mới giả vờ làm em gái anh để chuyển trường đến đây đó!」

「Em đúng là quá liều lĩnh rồi~」 Keita thở dài thườn thượt.

「Em thật sự nghĩ anh sẽ ra tay với nữ sinh trung học sao?」

「… Anh chẳng phải đã ra tay với em rồi sao?」

「Ờ, cái này…」 Keita hơi ấp úng.

「Trường hợp của em khác. Trước khi em trở thành nữ sinh trung học, chúng ta đã quen biết nhau lâu rồi.」

「Anh không phải đã kết hôn với em rồi sao?」

「Cái đó, là bố em…」

「Bố em á?」

「Không có gì…」

Keita lại thở dài, nhưng lần này ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn lúc nãy. Anh nhìn Youko bằng ánh mắt dịu dàng, chấp nhận mọi chuyện.

「Đúng vậy, anh quả thật đã ra tay với em. Chuyện đến nước này, anh cũng không định nói gì về việc bị bố em đe dọa, rồi lơ mơ thế nào lại lôi giấy đăng ký kết hôn ra đâu. Dù sao thì em đã chọn anh, và anh cũng đã chọn em.」

「Keita…」

Youko hai má ửng hồng, đôi mắt ướt át nhìn anh.

「Vậy nên em cứ yên tâm, anh sẽ cố gắng hết sức không để ý đến những cô gái khác…」

「Không cần đâu…」 Youko lắc đầu, vẻ mặt tinh nghịch.

「Anh không cần phải hứa với em đâu. Dù sao có hứa cũng vô dụng, có thế nào cũng không thể ngăn cản Keita ra tay với mấy cô gái đáng yêu được. Cái tật quấy rối tình dục của anh đã ăn sâu bén rễ rồi, không sửa được đâu.」

「Em, em…」

「Vậy nên, một ngày ba lần… không, hai lần… thậm chí một lần cũng không sao, em muốn anh lợi dụng giờ nghỉ trưa hay sau giờ học, những lúc không có ai xung quanh, để thi triển một phép thuật khiến em cảm thấy an tâm ngay tại trường học.」

「Phép thuật ư?」

Keita còn chưa kịp hỏi cho rõ, Youko đã nhắm mắt lại, khẽ dâng đôi môi mềm mại. Keita nhận ra ý đồ của cô, nhất thời không nói nên lời. Khoảnh khắc này, anh không thể lảng sang chuyện khác như thường lệ, bởi đây là một tình huống vô cùng quan trọng.

Keita trước tiên ngó nghiêng trái phải xác nhận không có ai xung quanh, rồi mới chậm rãi thở dài một tiếng, thực hiện một hành động nào đó…

「Ưm~ Thế này là em lại có tinh thần rồi!」

Sau khi hai người đã trao đổi “lời ước hẹn”, Youko trở nên tràn đầy sức sống, còn Keita thì kiệt sức, toàn thân rã rời, chỉ còn biết chống tay vào giường bệnh.

「Cái, cái chuyện này thật sự rất mạo hiểm và kịch tính…」

Chỉ cần nghĩ đến việc có thể bị người khác nhìn thấy, Keita không khỏi cảm thấy nơm nớp lo sợ. Trong tình huống như thế này, thường thì con gái lại dũng cảm hơn. Chỉ thấy Youko mỉm cười nhìn anh, nhanh chóng hôn nhẹ lên má anh một cái, rồi khẽ nói:

「Nói cho anh biết, một lý do khác khiến em quyết định chuyển trường…」

「Hả?」

「Vì em muốn hiểu rõ hơn về công việc yêu thích nhất của Keita, nên… em nhất định sẽ cố gắng không sợ chó nữa.」

「Youko…」

Hai người lại một lần nữa…

Cả hai đều chỉ tập trung vào đối phương, nên đã không hề hay biết… Cô gái tóc hạt dẻ, đại diện cho cả lớp đến thăm Youko, vừa định đưa tay mở cửa phòng y tế thì đã vội vã chạy trốn mất.

Không lâu sau đó.

Nadeshiko nhón chân, muốn lấy xuống hành lý đặt trên tủ đồ. Mãi mới kéo được chiếc vali ra, nhưng trọng lượng của nó lại khiến cô mất thăng bằng.

「Cẩn thận!」

Trước khi cô ngã, một đôi tay mềm mại đã đỡ lấy cô, giúp cô đứng vững trở lại.

「A! Ơ? Á…」

Nadeshiko vừa nhìn thấy người đã ra tay giúp đỡ mình, mặt lập tức đỏ bừng. Đó là thầy Kaoru, Nadeshiko được nhìn thấy nụ cười hiền hậu của thầy ở cự ly cực gần.

Nadeshiko vội vã nhảy ra khỏi vòng tay Kaoru, rối rít cúi đầu xin lỗi.

「Em, em xin lỗi! Em xin lỗi thầy!」

「Sau này cẩn thận một chút nhé, Nadeshiko.」

Kaoru vừa mỉm cười vừa vẫy tay rời khỏi đó. Nadeshiko ôm chặt chiếc túi vào lòng, ngẩn ngơ nhìn anh rời đi. Đúng lúc đó, một đôi tay trắng nõn từ phía sau ôm lấy cô.

「Hehe~ Ra là thế.」

Giật mình, Nadeshiko quay đầu nhìn ra sau, chỉ thấy nữ sinh chuyển trường Youko, đang mặc bộ đồ thể thao, chẳng biết từ khi nào đã đứng phía sau cô. Youko mang theo nụ cười tinh quái, khẽ thì thầm vào tai Nadeshiko:

「Cậu thích thầy Kaoru đúng không?」

「A, ơ… cái này? Ơ?」

Nadeshiko không biết phải trả lời thế nào, trông cô hoảng loạn. Câu hỏi bất ngờ này khiến cô không khỏi rơi vào trạng thái bối rối nhẹ.

「Tớ hỏi cậu, cậu có thấy không?」

「A? Hả?」

「Thấy tớ và Keita hôn nhau trong phòng y tế.」

Nadeshiko lập tức trợn tròn mắt, còn Youko thì trưng ra vẻ mặt “quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của mình”, khẽ thở dài.

「Tại vì khi cậu đối mặt với tớ và Keita, thái độ của cậu rõ ràng rất lạ… Với lại, cửa phòng y tế lại còn đang mở.」

「Tớ, tớ không kể, với bất cứ…」

「Ừm, tớ biết cậu sẽ không kể cho ai đâu, nên mới quyết định đặc biệt nói cho cậu sự thật. Dù sao thì nếu để cậu hiểu lầm, mọi chuyện chỉ càng tệ hơn thôi.」

Youko dùng giọng điệu trêu chọc Nadeshiko nói:

「Tớ và Keita không phải anh em, mà là vợ chồng.」

Lần này, Nadeshiko thật sự hít một hơi thật sâu.

Thế là Youko tìm một phòng học không có người để giải thích cho Nadeshiko, Nadeshiko cũng chăm chú lắng nghe Youko nói. Hai người chỉ mất một tiếng đồng hồ đã nhanh chóng trải lòng với nhau.

Hai con người đặc biệt trong cùng một lớp, hai cô gái thầm yêu thầy giáo của mình.

Cùng nhau kể ra những bí mật thầm kín, họ đã kết thành một liên minh gần giống đồng phạm.

「Haizz…」

Nadeshiko nghe Youko kể về cuộc sống hôn nhân của họ, không khỏi thở dài cảm khái, lẩm bẩm với giọng điệu đầy ngưỡng mộ:

「Ước gì em và thầy Kaoru cũng có thể trở nên như vậy…」

Cô không còn che giấu tâm nguyện của mình nữa, Youko nghe vậy chỉ mỉm cười nhẹ.

「Ôi dào, thật ra chỉ cần biết một chút mánh khóe là có thể dễ dàng đánh gục trái tim đàn ông rồi.」

「Mánh khóe…?」

「Đúng vậy.」

Youko chìm vào suy nghĩ. Tiếng reo hò của các câu lạc bộ thể thao vọng lại từ sân trường, tán lá xanh non vừa đâm chồi ngoài cửa sổ đang đung đưa theo gió.

「Ồ? Đây chẳng phải Youko và Nadeshiko đó sao? Hai em đang làm gì ở đây vậy?」

Keita bỗng nhiên thò đầu từ hành lang vào, rồi bước thẳng vào lớp.

「Youko, em không có hoạt động câu lạc bộ sao? Cứ ngồi đây lêu lổng như vậy thật sự được à?」

「A, ừm. Em đang nói chuyện với Nadeshiko về mấy chủ đề con gái thôi.」

Trên mặt Youko bỗng nhiên hiện lên vẻ mặt chợt nghĩ ra điều gì đó. Cô ghé sát tai Nadeshiko, người đang chào Keita, khẽ nói:

「Nadeshiko, tiếp theo tớ sẽ biểu diễn một chiêu điều khiển đàn ông cho cậu xem.」

「Gì cơ? Chiêu trò ư?」

「Đúng vậy, tớ sẽ bảo Keita đi mua cà phê cho tớ, cậu phải học được chiêu này đấy.」

「Này~ Hai đứa đang thì thầm gì thế hả?」

Youko mang vẻ mặt tinh nghịch, ngước nhìn Keita đang cười khổ.

「Keita, em có chuyện muốn nhờ anh~~」

「Chuyện gì? Anh sẽ không chia bento cho em ăn đâu đó nha?」

「Không phải, không phải. Em muốn nhờ anh đi mua hai lon cà phê cho em và Nadeshiko.」

「Cái gì?」

Nghe câu này, Keita không khỏi ngớ người.

「Nói cho em biết, anh thế nào thì cũng là thầy giáo đó nha? Em lại muốn anh đi chạy vặt…」

Keita còn chưa nói xong, Youko với vẻ mặt hí hửng đã đứng phắt dậy khỏi ghế, mạnh tay kéo chiếc áo thể thao trên người lên. Cô liếc xéo nhìn Nadeshiko và Keita đang trố mắt nhìn mình, rồi dùng áo che kín đầu Keita.

「!」

Mặt Keita cứ thế mà vùi vào bộ ngực đầy đặn của Youko.

Thấy cảnh tượng đó, Nadeshiko cũng không nói nên lời.

「Cái, cái, cái gì?」

Để không cho Keita đang hoảng loạn trốn thoát, Youko với nụ cười rạng rỡ ôm chặt lấy anh. Dù Keita không ngừng vung tay vung chân muốn giãy giụa, nhưng Youko chỉ ôm anh ta chặt hơn. Keita cứ như một con thú hoang mắc bẫy, dần dần trở nên yên lặng, không còn chống cự nữa.

Chắc là cảm thấy thời cơ đã chín muồi, Youko mới buông Keita ra, nhanh chóng kéo vạt áo xuống, rồi đưa ánh mắt quyến rũ nhìn anh.

「Mua cà phê cho em nha~」

Rồi hôn chụt một cái lên má anh ta.

「Anh giúp em nha~」

「Ưm.」

Keita, kẻ háo sắc, mặt đờ đẫn, gật đầu lia lịa như một đứa trẻ, rồi động thân rời khỏi lớp học. Youko quay người đối mặt với Nadeshiko, giơ ngón trỏ lên và nói với cô:

「Thế nào? Đơn giản lắm đúng không?」

Nadeshiko mặt đỏ bừng, không kìm được đứng bật dậy, lớn tiếng la lên.

「Chuyện này em không làm được đâu!」

「Chỉ có đồ mê trai mới làm mấy chuyện như thế!」

Nadeshiko ngay lập tức bác bỏ cách làm này.

Nhưng cho dù đã bác bỏ, cô vẫn dành cả buổi tối để suy nghĩ kỹ càng, rồi sau đó lại đổi ý, cho rằng “mạnh dạn tấn công” cũng là một phương án khả thi. Dù cô không thể hành động khoa trương như Youko, nhưng trong lòng cũng nảy sinh một chút ý nghĩ chủ động tiến tới.

Đàn ông rất đơn thuần – cô cảm thấy lời Youko nói rất có lý. Đàn ông là loại sinh vật dễ rung động vì trang phục khác lạ, vì lời nói cử chỉ khác biệt. Hai ngày sau, Nadeshiko ôm một chiếc túi đi đến nhà kho. Trong túi nhét đầy “bảy bộ trang phục để chinh phục trái tim đàn ông” mà Youko đã cho cô mượn.

Theo lời Youko, cô ấy chính là nhờ mấy bộ đồ này mới có thể nắm chặt trái tim Keita.

Dùng để đối phó với Kaoru, người cũng là một thành viên của gia tộc Kawahira, có lẽ cũng sẽ có hiệu quả tốt. Nadeshiko, với trái tim đập thình thịch vì căng thẳng, đưa tay kéo cánh cửa trượt của nhà kho ra.

Bên trong nhà kho bày đủ thứ đồ đạc chỉ dùng khi tổ chức lễ hội trường: rèm cửa, biển đứng, bàn ghế xếp bị hỏng, vân vân. Ngoài ra còn có giá đỡ micro, loa nhỏ, quả bóng lớn dùng trong các buổi thi đấu thể thao, tủ sách chất đầy danh sách cựu học sinh của mười năm qua, và một đống tạp chí hàng tháng quá hạn liên quan đến trường học.

Nhà kho này chất đầy đủ mọi loại đồ lặt vặt, nhưng Nadeshiko vẫn chọn đến đây, với hai lý do:

Một, rất ít người đến đây.

Hai, ở đây có một chiếc gương thử đồ viền vàng.

Nadeshiko ngồi trên tấm nệm, mở túi xách với đầy mong đợi. Cô nàng lôi hết quần áo trong túi ra, để chúng được lộ diện.

"!"

Tiếp viên hàng không, y tá, cô nàng cao bồi, sườn xám, thỏ Playboy, nữ cảnh sát, yukata. Bộ nào bộ nấy đều cổ trễ kinh người, lại xẻ tà cao quá mức. Nadeshiko không kìm được mà đổ sụp xuống đất, trán còn "Cộp!" một tiếng, đập mạnh vào tấm nệm.

"Quả nhiên chỉ có bọn mê trai mới mặc mấy bộ này..."

Mặc mấy bộ này ra đường chắc chắn phạm tội gây mất thuần phong mỹ tục; nếu mặc cho thầy Kaoru xem, chắc cũng chỉ nhận lại một nụ cười dịu dàng nhưng đầy ẩn ý mà thôi. Mà nói đi thì phải nói lại, lẽ nào Youko bình thường vẫn mặc những bộ đồ kiểu này sao?

Thật chẳng biết cô ấy với thầy Keita đang giở trò gì nữa...

Nadeshiko ngơ người và thở dài vì chuyện này, bắt đầu thu dọn quần áo vào túi. Thế nhưng vừa nhấc bộ đồ thỏ Playboy lên, cô lại không kìm được mà ngừng tay. Bộ đồ này không quá hở hang.

Tuy không thể nói là "bình thường", nhưng đây đúng là bộ đồ thỏ Playboy thông thường. Nadeshiko hơi liếc nhìn ra sau, không cảm thấy có ai định bước vào kho.

"...Hiếm có cơ hội, hay là cứ thử mặc xem sao."

Má Nadeshiko ửng hồng, cô nàng đeo chiếc bờm tai thỏ lên đầu, không kìm được mà lẩm bẩm.

Thế là cô thử mặc bộ đồ thỏ Playboy vào.

Trông quả thật rất khêu gợi. Giữa đôi gò bồng đảo đầy đặn của Nadeshiko xuất hiện một khe ngực gợi cảm; đôi tay trắng nõn mịn màng; đôi chân thon gọn được bọc trong quần tất, cùng giày cao gót; tai thỏ; và đôi má đỏ bừng vì xấu hổ.

"He he..."

Nadeshiko xoay một vòng trước gương, tạo dáng như đang bưng ly cocktail.

"Thầy Kaoru, mời dùng đồ uống ạ."

Hành động như vậy trong mắt người khác quả thực rất kỳ lạ – mà kể cả không phải trong mắt người khác, thì vẫn là rất kỳ lạ.

Có lẽ tự bản thân cũng nhận ra điều đó, Nadeshiko lại càng đỏ mặt tía tai hơn.

"Em, em vẫn không hợp với bộ đồ này."

Ngay khi cô nàng đưa tay ra sau kéo khóa để thay đồ thì—

Cánh cửa lùa của kho "Kẽo kẹt—" mở ra.

"Ơ? Lạ thật, tôi còn tưởng bên trong có người..."

Kana Shirou với vẻ mặt nghiêm túc bước vào kho. Anh ta tiện tay đóng cánh cửa lùa của kho lại, và liếc nhìn quanh căn phòng tối lờ mờ một lượt.

Dù có chú ý đến cái tủ đựng đồ lớn bên trong kho, nhưng anh ta lập tức rời mắt đi.

"Thật là, dù đối phương có vô tội đến mấy thì vẫn rắc rối quá..."

Anh ta vừa lẩm bẩm trong miệng, lại vừa bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người.

Từ bên trong tủ đựng đồ vọng ra một tiếng kêu than khe khẽ không ai nghe thấy.

"Khốn kiếp, là ở đây à!?"

Dù bây giờ anh ta đang trong bộ dạng kỳ quặc với quần đùi đen, tất và giày da, nhưng thật ra anh ta không có sở thích khoe thân.

Anh ta chỉ đang đối phó với lũ bọ chét trên người mình thôi.

Chẳng hiểu vì sao, lũ chó trong chuồng chó đặc biệt thích anh ta. Hôm nay lại có một con chó, vừa nhìn thấy anh ta liền giật đứt xích lao tới bám riết lấy. Mà con chó đó hình như lại có bọ chét, thế nên chẳng mấy chốc anh ta đã cảm thấy khắp người ngứa ngáy không chịu nổi.

Bởi vậy anh ta mới chạy đến cái kho có thể cởi đồ thoải mái này.

Anh ta thoắt cái lật tung chiếc áo sơ mi trên người, thoắt cái lại cầm quần vung mạnh, khắp nơi tìm kiếm "con mồi".

"Khốn kiếp! Khốn kiếp!"

Một người đàn ông trưởng thành với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đang bóp chết từng con bọ chét một.

Lúc này, anh ta cuối cùng cũng phát hiện một chiếc túi đặt bên cạnh tấm nệm dưới mông, bên trong còn lòi ra mấy bộ quần áo kỳ lạ.

Trên kệ bên cạnh còn có một bộ đồng phục thủy thủ được gấp rất gọn gàng.

"...Cái, cái gì thế này?"

Kana Shirou cầm bộ đồng phục thủy thủ lên trải ra, mặt anh ta lập tức trắng bệch.

Đúng lúc này, cánh cửa lùa của kho lại mở ra cùng với tiếng ồn ào.

"Keita, ở đây sẽ không có ai đến làm phiền chúng ta nữa đâu."

"Kho à... Ừm, đúng là một nơi lý tưởng."

Người bước vào là Kawahira Keita và Youko. Cả hai tiện tay đóng cửa lại, rồi tự nhiên ôm chầm lấy nhau một cách nồng nhiệt.

Youko kiễng chân lên, Keita vòng tay ôm lấy eo cô, trao cho cô một nụ hôn sâu say đắm.

"Phù..."

Youko khó khăn lắm mới tách môi ra được, đôi mắt ẩm ướt đầy nhiệt tình ngước nhìn Keita. Keita vừa gạt lọn tóc mái của cô sang một bên vừa hỏi:

"Giờ thì yên tâm rồi chứ?"

"Vâng, rất yên tâm ạ."

Nhưng Youko bị tấm nệm vướng chân, cả hai thuận thế ngã vật ra nệm.

"He he..."

"Ha ha ha ha..."

Cả hai người thấy rất thú vị, cứ thế giữ nguyên tư thế ôm nhau, nhìn nhau cười. Rồi lại tiếp tục hôn. Khuôn mặt Youko bỗng hiện lên nụ cười tinh quái, khẽ nói với Keita:

"Keita... ở đây có một tấm nệm này."

"Ừm, đúng là có một tấm nệm."

"Chắc chắn sẽ không có ai đến đâu nhỉ?"

"Chắc là không rồi."

"...Chúng ta là vợ chồng mà phải không?"

"Vậy thì sao?"

"Vậy thì sao?"

Keita nở một nụ cười thâm thúy, bắt đầu cởi áo trên. Youko cũng đứng dậy tháo nơ của bộ đồng phục thủy thủ. Keita cởi quần, Youko cũng vứt váy và áo sang một bên, trên người chỉ còn lại váy lót và nội y. Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một tràng tiếng lạch cạch vội vã.

Đó là một âm thanh mang hàm ý "Dừng lại, dừng lại mau, đừng tiếp tục nữa!", gần như một tiếng kêu than.

Keita và Youko đều dừng động tác, ánh mắt cả hai đồng thời hướng về phía tủ đựng đồ. "Không thể nào..." Keita cũng phát hiện một bộ vest rơi bên cạnh tấm nệm vào lúc này. Còn Youko thì nhìn thấy một bộ đồng phục thủy thủ, và chiếc túi xách trước đó đã cho Nadeshiko mượn.

Cả hai đều lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi nhìn nhau chằm chằm.

Cánh cửa lùa của kho lại mở ra lần thứ ba.

"Ôi chao ôi, ta cũng không muốn mình lẫn thẫn thế này đâu."

Người bước vào lần này lại là hiệu trưởng, cùng với giáo viên thể dục Yougai, người đang mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, đi theo sau hiệu trưởng.

"Lúc đó rốt cuộc là để ở đâu nhỉ?"

"Con nhớ là ở đằng sau cái kệ đó..."

Nghe câu trả lời của Yougai, bà lão cũng bước về phía những cái kệ xếp liền nhau. Chỉ là Yougai vừa đuổi kịp đã đột nhiên dừng bước.

"!"

Anh ta thấy một đống quần áo nằm vương vãi trên tấm nệm, vội vàng nhặt lên xem xét kỹ lưỡng. Anh ta phát hiện bên trong có áo sơ mi vest, đồng phục thủy thủ, váy và tất.

"!!!"

Yougai không kìm được mà trừng mắt, sau đó lập tức nhớ ra một chuyện. Trong ngôi trường này chỉ có một học sinh mặc bộ đồng phục thủy thủ màu đen như vậy. Hơn nữa, anh ta cũng thấy chiếc áo sơ mi màu nâu giống lá khô này vô cùng quen mắt. Yougai đại khái đã đoán được chuyện gì vừa xảy ra, vội vàng quay đầu nhìn quanh.

Không biết vì sao, cái tủ đựng đồ dường như đang không ngừng run rẩy.

Yougai thấy vậy không khỏi ôm mặt thở dài.

"Yougai, cậu sao thế?"

Bà lão đột nhiên quay người hỏi một câu.

"Không, không có gì ạ!"

Yougai vội vàng trả lời, đồng thời cấp tốc giấu quần áo trong tay ra sau lưng.

"Thế à?"

Dù cảm thấy hơi lạ, bà lão vẫn cúi người tiếp tục tìm đồ. Vật bà muốn tìm là những quân cờ Shogi mà hiệu trưởng Học viện Nanjii đã tặng bà.

"Ôi chao~ Đúng rồi, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi!"

Bà lão "Bốp!" một tiếng, vỗ vào trán mình.

Trong khoảng thời gian này, Yougai cũng vội vàng thu dọn đống quần áo vương vãi trên tấm nệm, tìm mọi cách nhét chúng vào chỗ bà lão không nhìn thấy. Hơn nữa, Yougai quá vội vàng, hoàn toàn không để ý rằng, nói về số lượng quần áo của hai người, thì đống quần áo này dường như hơi nhiều một chút, lại còn có cả chiếc túi đầy những bộ đồ kỳ quặc bên cạnh nữa.

"Tôi nhớ tôi đã cất quân cờ vào trong tủ đựng đồ rồi."

Yougai giật mình, vẻ mặt kinh ngạc vươn tay chỉ về phía sau lưng bà lão.

"À! Kia là gì ạ?"

"Ơ?"

Lợi dụng lúc bà lão quay người nhìn về phía sau, Yougai vội vàng chạy đến trước tủ đựng đồ, đứng chắn ngang cửa tủ.

"Hửm? Có gì à?"

Bà lão vẻ mặt hoài nghi, trợn to mắt nhìn ngang ngó dọc. Yougai khẽ lẩm bẩm về phía sau.

"Quân cờ Shogi, quân cờ Shogi..."

Chỉ thấy cửa tủ đựng đồ ngượng nghịu mở ra, một bàn tay trắng nõn thò ra từ khe cửa, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ. Yougai đưa tay ra sau, nhận lấy chiếc hộp gỗ này. Thế là cái tủ đựng đồ lại im lặng đóng lại như một vỏ sò.

"Sao thế... Không có gì cả à?"

Bà lão nhíu mày quay người nhìn Yougai. Thật là ngàn cân treo sợi tóc. Yougai với nụ cười gượng gạo đưa hộp gỗ ra.

"Xin lỗi quá, xem ra là con nhất thời hoa mắt nhìn nhầm rồi. À đúng rồi, đây là quân cờ Shogi bà muốn ạ. Con đã lấy giúp bà từ trong tủ ra rồi."

Yougai vừa đưa hộp gỗ cho bà lão, vừa lẳng lặng di chuyển cơ thể, không cho bà lão có cơ hội nhìn thấy tủ đựng đồ.

"Ồ, hóa ra cậu đã lấy ra rồi. Vậy chúng ta về phòng hiệu trưởng thôi."

Dù bà lão cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn nhận lấy hộp gỗ, rồi đi về phía lối ra.

Yougai khi rời đi đã quay người liếc nhìn về phía sau một cái, rồi với giọng điệu nghiêm khắc buông lại một câu:

"Làm ơn các người biết kiềm chế một chút đi!"

Cánh cửa lùa "Cạch!" một tiếng đóng lại. Nhà kho lại chìm vào tĩnh lặng.

Ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "Kẽo kẹt~", cửa tủ đựng đồ từ từ mở ra từ bên trong.

Đầu tiên là Nadeshiko trong trang phục thỏ Playboy, tiếp đó là Kana Shirou biến thái với quần đùi đen, giày da và tất; theo sau anh ta là Keita chỉ còn lại một chiếc áo lót, quần đùi caro, chân trần; người cuối cùng là Youko chỉ mặc nội y màu xanh dương và một chiếc váy lót.

Chỉ thấy nhóm người không hiểu bằng cách nào lại có thể nhét vừa vào cái tủ đựng đồ chật hẹp đó, ai nấy đều mặt mày tái mét, và lộ vẻ mặt ủ rũ như vừa trải qua một đêm thức trắng canh tang lễ, nối đuôi nhau bước ra khỏi tủ.

Khoảnh khắc tiếp theo, Keita hét lên một tiếng:

"Thì, thì ra các người có quan hệ như vậy!"

"Cái, cái này đều là hiểu lầm! Tôi chỉ là..."

"Cô không phải thích thầy Kaoru sao?"

"Không, không, không phải thế! Toàn bộ là do thầy Kana!"

"Ra là vậy."

"Cô bảo không phải..."

"Đó là..."

"À~ Thì ra anh thích thỏ Playboy."

"Mà nói đi thì nói lại, các người lại dám ở trong trường học linh thiêng này..."

Mọi người dù đang tranh cãi ồn ào, nhưng lập tức lại trở về trạng thái yên tĩnh.

Bởi vì lại có người mở cánh cửa lùa của kho.

"Chỗ này vẫn bụi bặm như thường~~"

Cô thiếu nữ tóc ngắn xinh đẹp Myouon, với giọng nói tràn đầy sức sống, bước vào kho.

"Ôi chao, trừ khi có việc quan trọng, nếu không thì cũng chẳng ai muốn đến nơi này."

Rendou tóc đỏ điềm tĩnh gật đầu, rồi theo sau bước vào kho.

"Oa~ Ở đây có ma nơ canh!"

Chiwa bé nhỏ "Lạch bạch! Lạch bạch!" một tiếng, nhanh như chớp chạy bổ vào kho.

"Bên trong tối lắm, chạy đi chạy lại nguy hiểm đấy."

Rincao đeo kính là người cuối cùng bước vào kho, cẩn thận đóng cánh cửa lùa lại. Hai chị em song sinh Emari và Sayoka cùng nhau nhặt chiếc túi bên cạnh tấm nệm.

"Các cậu xem, có phải là chiếc túi này không?"

"Số lượng trang phục bên trong vừa khớp với số người của chúng ta."

Họ định tổ chức một bữa tiệc chào mừng cho Keita và Youko. Còn người đề nghị tổ chức dạ hội hóa trang, chính là cặp song sinh này.

Chiwa lập tức giơ cả hai tay tán thành, Rendou cũng gật đầu đồng ý.

"Bữa tiệc này có lẽ sẽ rất thú vị."

Nhưng đây chỉ là một cái cớ để họ làm loạn một phen thôi.

Thế là mọi người được sự cho phép của câu lạc bộ kịch, đến nhà kho để tìm trang phục cần thiết.

"Mấy bộ này không lẽ là bạn Amakusa bên câu lạc bộ kịch đã chọn sẵn cho chúng ta rồi sao?"

"A ha ha, có cả đồng phục nữ cảnh sát kìa."

"Tớ muốn bộ y tá này."

"Vậy tớ muốn bộ tiếp viên hàng không."

"Yu, yukata à?"

Đang lúc mọi người náo nhiệt chọn quần áo, bỗng có người đề nghị.

"Hay là thử mặc xem sao?"

Không biết là ai bật cười. Đây là tiếng cười vì đã cùng nhau phạm phải một lỗi nhỏ, cùng nhau giữ một bí mật không thể nói ra, và cố gắng kìm nén sự phấn khích tột độ. May mắn là nơi này bình thường chẳng có ai đến, bên trong lại có một chiếc gương thử đồ lớn.

"Hì hì hì..."

Chỉ thấy hai chị em song sinh rụt cổ lại, lập tức bắt đầu cởi cúc áo trên. Myouon dù hơi do dự một chút, cũng đưa tay tháo khăn quàng cổ. Rincao và Rendou dù cười khổ, cũng theo sau các cô gái cởi bỏ đồng phục. Những đường nét cơ thể thiếu nữ trẻ trung, đầy sức sống và mềm mại bắt đầu lộ ra trước mắt mọi người.

Chỉ có một người là ngoại lệ.

Dù nghĩ thế nào, nhìn thế nào, thì những bộ đồ này cũng không thể vừa với Chiwa được, cô bé không vui vẻ gì đi về phía sâu bên trong kho.

"Hừm, thật là chán."

Chỉ thấy cô bé chắp hai tay ra sau lưng, khẽ đạp một cái vào sàn rồi mới ngẩng đầu lên. "Cộp." Dù rất khó nhận ra, nhưng cô bé quả thật đã thấy cái tủ đựng đồ ở một góc tầm nhìn nhúc nhích một cái.

"Là chuột sao?"

Hơi sợ hãi quay đầu nhìn về phía sau—mọi người đang cười nói vui vẻ thay đồ. Chiwa thấy cảnh tượng này hơi chói mắt, đành phải một mình đứng trước tủ đựng đồ.

Cô bé thấp thỏm lo âu, nhẹ nhàng mở hé cửa tủ đựng đồ một khe nhỏ, sau đó dứt khoát mở toang cả cánh cửa.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ bất thường bên trong tủ đựng đồ, Chiwa lập tức chết lặng không nói nên lời.

Tám cánh tay lập tức vươn tới, thoắt cái đã kéo Chiwa vào trong tủ đựng đồ. Một loạt động tác giống hệt như một con hải quỳ đang nuốt chửng cá nhỏ.

Thế là cái tủ đựng đồ lại như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ đóng cửa lại.

"Ơ, Chiwa chạy đi đâu rồi?"

Đến khi Rendou quay đầu lại đã không còn nhìn thấy ai nữa.

"Oa a~"

Một tiếng hét lại khiến Rendou chuyển ánh mắt về phía các bạn đồng hành.

"Độ dài này chẳng phải là quá ngắn sao?"

"Hở hang ghê~"

Hai chị em song sinh không kìm được mà cười ha hả. Đến khi thay đồ xong, họ mới phát hiện mấy bộ trang phục này đều là những bộ đồ "nguy hiểm". Váy của bộ tiếp viên hàng không và y tá trên người hai chị em song sinh đều rất ngắn. Do tay áo vẫn hơi dài, nên có thể biết rằng, khi một người phụ nữ với vóc dáng chuẩn mực mặc những bộ đồ này, thì nội y chắc chắn sẽ lộ hoàn toàn.

Còn Rincao, người cao hơn cặp song sinh một chút, thì đang mặt đỏ bừng kéo váy xuống. Cô nàng mặc đồng phục nữ cảnh sát. Kính và vẻ ngoài yếu đuối, khiến đôi chân trần trụi trong không khí của cô toát ra một sức hấp dẫn đủ để khơi dậy tâm lý biến thái của đàn ông. Còn Myouon, người đã thay một bộ bikini, trở thành một cô nàng cao bồi với mũ cao bồi, thắt lưng súng, bốt dài trắng như tuyết cùng huy hiệu bạc lấp lánh. Myouon trông rất khỏe khoắn và cân đối, mà cũng vô cùng hợp với phong cách của cô.

"Hề hề."

Cô nàng dùng nòng súng đẩy vành mũ lên. Trông có vẻ rất đắc ý. Còn Rendou, người đã mặc sườn xám, dù đường xẻ tà của bộ đồ hơi quá đà, nhưng những họa tiết thêu xa hoa quả thật rất hợp với vẻ đẹp lộng lẫy của cô.

"Ừm~ Dù sao thì cũng không thể mặc những bộ đồ này xuất hiện trước mặt thầy Kaoru được."

Rendou không kìm được mà cười khổ.

"Đúng vậy, nhưng chắc thầy Keita sẽ vui lắm đây."

Một trong hai chị em song sinh nói vậy, mọi người có mặt không khỏi lặng lẽ gật đầu. Những bộ này thật sự là trang phục biểu diễn của câu lạc bộ kịch sao?

Ngay khi sự nghi vấn và cảm giác kỳ lạ này dâng lên trong lòng—

"Ừm, Kaoru. Chính là chỗ này, chỗ này đây."

—ngoài kia truyền đến tiếng nói của bà lão.

"Ồ, là nhà kho à."

Tiếp đó lại nghe thấy tiếng cảm thán của Kaoru. Các cô gái lập tức nhìn nhau, hoảng loạn chạy tứ tung. Dù thế nào cũng không thể xuất hiện với bộ dạng này trước mặt thầy Kaoru mà họ ngưỡng mộ được, thế nên tất cả mọi người liền đồng loạt quay đầu nhìn về phía tủ đựng đồ.

Cánh cửa lùa của kho lại một lần nữa mở ra.

"Tôi thấy cái bộ dạng của Yougai lúc nãy rất quen thuộc."

Bà lão vừa nói vừa bước vào kho.

"Cái bộ dạng đó giống hệt như hồi xưa cậu ta bao che cho Keita lén lút trốn ra khỏi phòng vào buổi tối, rồi chạy ra ngoài chơi đêm vậy. Ta thật may mắn vì đã nhớ lại chuyện cũ này."

"Ừm... Dù sao thì thầy Yougai cũng đã chăm sóc chúng ta từ khi còn bé tí mà."

Hai người đi thẳng đến tủ đựng đồ.

Thấy cửa tủ đựng đồ không ngừng phình ra ngoài, đôi mắt của bà lão cũng lộ ra ánh nhìn nghiêm khắc.

"Hừm, cái tủ này quả nhiên có vấn đề..."

Bà ta lẩm bẩm trong miệng, đồng thời lén lút nháy mắt với Kaoru, lại còn đặt ngón trỏ lên môi. Còn Kaoru thì vẻ mặt khó hiểu, lại còn đưa tay gãi đầu.

Hai người nhón chân lặng lẽ đi về phía tủ đựng đồ. Bà lão là để tìm ra rốt cuộc bên trong cất giấu điều gì; Kaoru là để quan sát tình hình, hy vọng mình có thể đứng ra điều hòa, để mọi chuyện kết thúc êm đẹp.

Ngay khi bà lão hít một hơi thật sâu, chuẩn bị ra tay mở cửa thì—

"U oa a a a a a a a a a a a ————————!"

Cánh cửa tủ đựng đồ tự động mở ra cùng với tiếng hét này, và rất nhiều người cứ thế ào ào lăn ra từ bên trong. Bà lão và Kaoru, người hiếm khi kinh ngạc, đều không khỏi trợn tròn mắt.

Rendou mặc sườn xám lộng lẫy, Myouon trong trang phục cô nàng cao bồi vừa ôm đầu kêu "Đau quá đau quá...", Emari và Sayoka tay chân quấn quýt vào nhau, bên dưới là Rincao đang rưng rưng nước mắt, và Chiwa bé nhỏ với vẻ mặt ngơ ngác, lộn tùng phèo cả người.

Ngay phía sau đám con gái là Kana Shirou, người chỉ còn độc chiếc quần đùi đen, với vớ và giày, mặt mày gượng gạo cười “À ha ha…” và không ngừng vò đầu bứt tóc. Ngay cạnh là Nadeshiko trong bộ đồ thỏ nữ, vừa nhận ra Kaoru đang há hốc mồm nhìn mình thì cô nàng lập tức mềm nhũn, bất tỉnh nhân sự.

Youko, người chỉ còn độc mỗi chiếc áo lót, không nén được tiếng thở dài “Phù, vừa rồi thật là khó chịu.” Cuối cùng thì… chỉ thấy Keita, người chỉ còn mỗi chiếc áo lót và quần đùi tứ giác, nơm nớp lo sợ giơ tay lên chào:

“Bà, bà ơi cháu chào bà~”

Bà lão hai tay nắm chặt, run cầm cập, cũng cất giọng nói thân thiện đến lạ thường mà hỏi:

“…Các ngươi trốn trong cái tủ đồ chật chội này làm cái quái gì vậy hả?”

Yougai lúc này mới nhận ra bà hiệu trưởng không có trong văn phòng, vội vã lao vào nhà kho, nhưng đã chẳng còn kịp nữa rồi. Anh ta chỉ có thể lộ ra vẻ mặt “Thôi rồi, tiêu đời rồi,” rồi ôm mặt lại.

Keita, thay mặt cho tất cả những người đang trốn trong tủ đồ, cất giọng cứng đơ trả lời:

“Ơ, ừm, cái này là cái này, cái kia là cái kia…”

“Cái nào hả? Nói nghe xem. Mau nói đi chứ.”

“Ơ~~”

Keita giơ một ngón tay lên, với dáng vẻ nũng nịu nói:

“…Trốn tìm ạ?”

“Cái lũ hỗn láo nhà các ngươi——”

Đến lúc này, bà hiệu trưởng cuối cùng cũng nổi giận đùng đùng.

Cuối cùng, vì số người liên quan quá đông, cộng thêm sự việc quá rối rắm, nên hành động truy tìm sự thật cứ thế mà chìm vào quên lãng. Tất cả những người có liên quan đều bị phạt dọn vệ sinh trong vòng hai tuần. Nadeshiko cũng khéo léo che giấu được tình cảm thầm kín của mình, còn mối quan hệ giữa Keita và Youko cũng không bị phanh phui.

Xem ra, cuộc sống học đường tại Trường Nữ sinh Tư thục Inugami, trong tương lai vẫn còn vô vàn sóng gió lớn nhỏ không ngừng nổi lên.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận