Inukami!
Arisawa Mamizu Wakatsuki Kanna
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9

Chương 1: Đại Chiến Nữ Sinh, Quyết Chiến Khuyển Thần

0 Bình luận - Độ dài: 13,836 từ - Cập nhật:

**Đại chiến hỗn loạn của các cô gái, quyết chiến Khuyển Thần mạnh nhất**

Phòng khám Khai Thiên Phách Địa.

Là một cơ sở y tế đầy bí ẩn, chuyên điều trị mọi bệnh tật khó nhằn của yêu quái Nhật Bản. Một bưu kiện nhỏ từ tổ chức kỳ lạ này đã trở thành ngòi nổ châm lên một trận chiến khốc liệt.

Cuộc chiến kinh hoàng mà sau này người ta gọi là "Đại chiến Khuyển Thần lần thứ hai: Trận chiến Kawahira~" đã chính thức mở màn từ đây…

***

Tại dinh thự của Kawahira Kaoru.

Giờ đây, mười cô gái đang tề tựu trong phòng ăn. Tất cả đều diện những bộ cánh gọn gàng, mát mẻ hợp với tiết trời oi ả mùa hè: nào váy ngắn, nào quần soóc khiến người ta phải xao xuyến, và cả những chiếc đầm liền màu trắng tinh khôi. Vốn là nhóm thiếu nữ hoạt bát, đáng yêu, nhưng hôm nay họ lại trầm lặng một cách lạ thường.

“Đây có phải là cái lọ mà mọi người đều quan tâm không?”

Dù Diệu Âm cất lời hỏi, nhưng đó là một câu hỏi hiển nhiên chẳng cần giải thích, nên chẳng ai trong số những người có mặt lên tiếng đáp lời.

Các cô gái dán mắt vào cái lọ thủy tinh nhỏ màu đỏ trà trên bàn. Đó là một chiếc lọ miệng rộng mà con người thường dùng để đựng mứt hay gia vị, vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay. Lan Thảo với làn da trắng nõn, khẽ đưa những ngón tay thon dài lên chỉnh lại chiếc kính, đoạn hỏi đội trưởng:

“Những gì viết trên này là thật ư?”

Liên, người đang nheo mắt nhìn chằm chằm chiếc lọ thủy tinh, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận. Nàng chỉ cất giọng rành mạch căn dặn Hộ Cửu Dạ:

“Hộ Cửu Dạ, phiền cô đọc lại nội dung bức thư một lần nữa được không?”

Chỉ thấy Hộ Cửu Dạ, người đang mặc bộ áo choàng trắng vừa vặn và nghiêm trang tham dự buổi họp, lặng lẽ gật đầu, kéo ghế đứng dậy. Nàng khẽ hắng giọng, rồi dùng giọng nói trong trẻo, du dương đọc to nội dung bức thư đầy bí ẩn kia.

“『Dạo này mọi việc vẫn tốt chứ~~? Thời tiết bên đây nóng nực quá, làm ta suýt bị cảm nắng đây này, phiền phức ghê. Xùy xùy xùy~ À mà, ta quên mất chưa nói với ngươi một chuyện, đó là lần trước ngươi đến khám sức khỏe định kỳ, lại vừa khéo trở thành bệnh nhân thứ 1111 của ta đấy~~』”

Hộ Cửu Dạ dùng giọng điệu đều đặn đọc những dòng chữ có phần cợt nhả, còn các cô gái thì chăm chú lắng nghe nội dung bức thư.

“『Vậy nên cũng chẳng biết nên gọi đây là chút quà mọn, hay là quà kỷ niệm đây…

Tóm lại ta muốn tặng ngươi một món đồ khá hay ho. Nhưng mà, chỉ có những yêu quái hình người như các ngươi mới phát huy được công dụng của món quà này thôi nhé.』”

Đọc đến đây, Hộ Cửu Dạ hít một hơi rồi tiếp tục đọc.

“『Dịch Chất Đủ Mọi Ước Nguyện.』”

Sau đó, nàng đọc liền một mạch hết phần còn lại.

“『Món này là hàng thật đấy nhé. Nó được điều chế từ nước thuốc nấu bằng Kim Cương Mạn Đà La Thảo—loài cây phải mất năm trăm năm mới nở hoa một lần—cùng với sừng Hải Long Tà Ác lười biếng và nhiều dược liệu quý hiếm khác. Thế nên, chỉ cần uống vào, vận may và linh lực sẽ tăng vọt trong thời gian ngắn. Uống rồi thì muốn ước gì mà chẳng được chứ?』”

Cuối cùng là lời kết.

“『Tái bút: Bình thuốc này chỉ có tác dụng cho một người thôi nhé, đừng để ai khác nhìn thấy đấy nha~~ Tiến sĩ Anabai』”

Hộ Cửu Dạ lặng lẽ ngồi xuống ghế, cả phòng tức thì chìm vào sự tĩnh lặng như tờ.

Một lát sau, Lan Thảo lại cất lời hỏi lại câu tương tự.

“...Đây thật sự là thư của tiến sĩ gửi đến ư?”

Lần này, Liên cuối cùng cũng lên tiếng đáp.

“Cái này… nhìn theo mặt chữ thì chắc không sai đâu.”

Đoạn, nàng quay sang nhìn Trí Vũ đang ngồi cạnh mình, hỏi với giọng dò xét:

“Đây là do chim đưa thư mang đến, phải không?”

“Đúng rồi ạ~”

Trí Vũ năng động giơ một tay lên đáp.

“Lúc nãy cháu đang chơi trong sân, thấy một con cò trắng đội mũ đỏ từ trên trời bay xuống, rồi dùng chân đưa bức thư này cho cháu đấy ạ!”

“Con cò trắng đó là do Phòng khám Khai Thiên Phách Địa phái tới.”

Trí Vũ nói thêm một câu.

“Nó còn dang cánh, rất lịch sự cúi chào cháu, rồi lại bay lên trời ạ.”

Liên nhận lấy bức thư từ tay Hộ Cửu Dạ, chỉ vào chỗ mấu chốt của vấn đề rồi nói:

“Ta cho rằng nét chữ trong thư đúng là của chính Tiến sĩ Anabai.”

Mọi người có mặt tại đó đồng loạt nhớ đến vị lão già tóc bạc, người vẫn luôn tận tình chăm sóc họ mỗi khi khám sức khỏe. Ông là một bác sĩ chuyên khoa yêu quái có y thuật siêu quần, đồng thời cũng là một quái nhân kiêm Phó Viện trưởng Phòng khám Khai Thiên Phách Địa. Với thân phận như ông, việc sở hữu thứ đồ như vậy chẳng có gì đáng ngạc nhiên, và chuyện ông tiện tay đem tặng người khác cũng là điều hoàn toàn có thể. Khi độ tin cậy của món quà tặng vì thế mà tăng vọt—

“Vậy vậy vậy, rốt cuộc thì cái này là dành cho ai cơ ạ?”

Nghe Furano nghiêng đầu hỏi, Liên khẽ thở dài một tiếng.

“Cái này thì… nhìn nội dung thư, hẳn là gửi cho bệnh nhân thứ 1111 may mắn của Tiến sĩ Anabai… Nhưng trong trường hợp này, chúng ta hoàn toàn không thể nhận diện được tên người nhận.”

Liên vươn tay chỉ vào phong bì. Trên phong bì có ghi “Khuyển Thần nhà Kawahira… tiểu thư”, nhưng vì phần… bị mực làm nhòe, nên mọi người hoàn toàn không thể phán đoán được.

“Trí Vũ~~”

Diệu Âm chống nạnh, trừng mắt nhìn Trí Vũ. Trí Vũ nở nụ cười gượng gạo, rụt người lại thành một cục. Hóa ra là do cô bé chạy nhảy lung tung trong vườn, chưa kịp lau tay sạch đã nhận lấy bức thư, rồi lại vội vàng muốn bóc lớp bùn dính trên phong bì ra, kết quả là càng làm cho chữ viết nhòe nhoẹt hơn, chẳng thể nhìn ra được gì cả.

“Có vẻ như chỗ mấu chốt quan trọng nhất đã không thể nhìn rõ…”

Hộ Cửu Dạ khoanh tay trước ngực, khóe miệng nở nụ cười gượng gạo.

“Trí Vũ, cháu không xác nhận người nhận thư là ai trước ư?”

Lan Thảo vừa nhìn phong bì vừa hỏi một cách thận trọng. Nhưng Trí Vũ chỉ lắc đầu nguầy nguậy.

“Đúng là vô dụng!”

Nghe Diệu Âm trách mắng, Trí Vũ giận dỗi bĩu môi.

“Hì hì hì hì.”

“Ha ha ha ha ha.”

“Hi hi hi.”

“Hô hô hô hô hô.”

Đôi Khuyển Thần sinh đôi Emari và Sayoka, nãy giờ vẫn im lặng từ đầu đến cuối, bỗng phá lên cười lớn. Chỉ thấy các nàng vừa lảm nhảm “Đúng rồi, đúng rồi.” vừa vỗ tay, hai người diễn một màn đối đáp rất ăn ý.

“Ôi chao ôi chao ôi chao. Mọi người ơi, ngại quá nha~ Thực ra bình thuốc này là gửi cho bọn tớ đấy.”

“Đúng đúng đúng~”

“Ấy da, thật không biết nên nói Tiến sĩ Anabai rất trọng tình nghĩa—”

“—hay là cứng nhắc nữa.”

“Ông ấy có nói mà, có nói với bọn tớ rồi mà? Rằng bọn tớ vừa khéo là bệnh nhân thứ 1111, còn nói sẽ tặng quà kỷ niệm cho bọn tớ nữa chứ. Xin lỗi nha~ Thế nên~~”

“Bình thuốc này là của bọn tớ rồi nhé? Mấy cậu không có ý kiến gì đâu nha?”

Emari và Sayoka giả vờ như không có chuyện gì, lân la đến gần lọ thuốc nhỏ, định chiếm làm của riêng. Liên nhắm mắt lại, cất tiếng ra lệnh:

“Thiên Tông.”

“Ấy, ê ê ê! Mày làm cái gì thế!”

“Khốn kiếp… Sao sức mạnh của Thiên Tông lại lớn đến vậy!”

Thiên Tông với thân hình đồ sộ lặng lẽ xuất hiện sau lưng hai người, một tay túm chặt lấy gáy họ. Emari và Sayoka dù ra sức giãy giụa, nhưng Thiên Tông vẫn không hề lay chuyển.

Liên cũng lười bận tâm đến họ, chỉ đưa mắt nhìn quanh các đồng đội khác.

“Mọi người có gì cứ nói bây giờ đi. Có ai tự biết mình là người đó không?”

“Cô muốn hỏi là có ai biết mình đủ tư cách nhận lấy lọ thuốc này không?”

“Đúng vậy.”

“Không biết. Dù sao thì lần khám sức khỏe trước, hầu như ai cũng đi mà.”

Diệu Âm nhún vai với vẻ khó hiểu, Lan Thảo cũng gật đầu đồng tình.

“Nói cũng phải. Ai trở thành bệnh nhân thứ 1111 thì cũng chẳng có gì lạ.”

“Thế nên nói là bọn tớ đấy!”

“Á á! Mấy người thật vô lý! Lại chẳng ai tin bọn tớ! Rõ ràng là đang coi thường quyền lợi của bọn tớ mà! Bọn tớ sẽ kiện mấy người ra tòa!”

Dù cặp song sinh ra sức phản đối, nhưng những người có mặt hoàn toàn phớt lờ. Một lát sau, Nadeshiko, người vừa biến mất khỏi tầm mắt mọi người, trở lại phòng ăn, rót trà đen đá thơm lừng vào ly. Liên nhìn nàng, cất lời hỏi:

“Nadeshiko, bệnh nhân thứ 1111… có khi nào là em không?”

Nadeshiko mỉm cười lắc đầu.

“Em cũng không rõ. Có thể đúng là em, cũng có thể không phải.”

“Ra vậy…”

Liên khẽ cúi đầu, mọi người có mặt cũng bắt đầu bàn tán xôn xao. Đầu tiên là Hộ Cửu Dạ đưa ra ý kiến lý trí, Diệu Âm nghe xong cũng gật đầu tán thành đầy thán phục, Lan Thảo thì đồng tình với lời nói của nàng; Trí Vũ thì đập tay “Bum bum bum!” xuống bàn; Furano chẳng hiểu sao lại phá lên cười lớn; Emari và Sayoka vẫn không ngừng giãy giụa; còn Thiên Tông thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt không đổi, hai tay ôm chặt đôi song sinh nghịch ngợm không buông.

Mười cô gái hiếm hoi tề tựu đông đủ, lại tạo nên một khung cảnh ồn ào không tưởng.

Bức thư này rốt cuộc là gửi cho ai?

Rốt cuộc ai có đủ tư cách sở hữu lọ thuốc này?

—Đó chính là vấn đề nan giải.

“Sao không hỏi thẳng Tiến sĩ Anabai luôn? Đó hẳn là cách xác nhận đơn giản nhất rồi còn gì?”

Nadeshiko đi đến ngồi cạnh Liên, quay đầu nhìn gương mặt nàng. Liên nghe vậy cũng chỉ đành lắc đầu quầy quậy.

“Ta cũng từng nghĩ đến chuyện đó…”

Vì Tiến sĩ Anabai, người vốn là chuyên gia đầu ngành về bệnh lý yêu quái, thường tự xưng là đang đi nghiên cứu rồi lang thang khắp nơi, khiến chẳng ai biết tung tích ông ta ở đâu. Nghe nói, cứ đến những thời điểm không cần khám sức khỏe cho yêu quái, ngay cả nhân viên của Phòng khám Khai Thiên Phách Địa cũng khó mà tìm thấy ông ấy.

“Nếu đã vậy, vậy thì chỉ có thể tự chúng ta giải quyết thôi sao?”

Chẳng những Nadeshiko nghiêng đầu, ngay cả Liên cũng có chút bối rối.

“Ừm~~”

Thế là Nadeshiko cười tủm tỉm đề nghị:

“Hay là chúng ta cứ tự chọn đi? Dù sao thì ai trở thành bệnh nhân thứ 1111 cũng chẳng có gì lạ.”

“Được.”

Liên khẽ vỗ tay một cái. Dường như lời nói của Nadeshiko đã giúp nàng đưa ra quyết định cuối cùng.

“Cũng phải. Nếu đã vậy thì có lẽ chỉ còn cách này thôi. Mọi người, xin hãy nghe ta nói đây.”

Lời này vừa dứt, những người có mặt tức thì im lặng. Họ vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, quay đầu nhìn Liên. Liên hỏi lớn mọi người:

“Vậy thì ta xin hỏi thẳng các ngươi, ai muốn có lọ thuốc này?”

Hầu như tất cả mọi người đều đồng loạt giơ tay lên, Trí Vũ thậm chí còn suýt đứng hẳn lên bàn ăn; cặp song sinh thì nhào người về phía trước như thể muốn dính vào nhau; Hộ Cửu Dạ và Thiên Tông tuy hành động có phần kiềm chế hơn, nhưng cũng biểu lộ ý chí kiên định; Furano thì ưỡn ngực giơ cao cả hai tay. Còn Liên, sau khi khẽ giơ tay, mới quay đầu nhìn cô gái duy nhất không giơ tay trong phòng.

“Em thật sự không muốn sao, Nadeshiko?”

“À, ừm. Các cô cứ quyết định đi, không cần bận tâm đến em đâu.”

Nadeshiko mỉm cười nhấp một ngụm trà đen đá. Tiếng đá trong ly va vào nhau kêu “Lách cách!” nghe thật sảng khoái.

Thế là Liên cũng không yêu cầu nàng thể hiện lập trường, chỉ hỏi lại mọi người lần nữa.

“Ta biết rồi, mọi người đều rất muốn có lọ thuốc này phải không?”

Trừ Nadeshiko ra, những người còn lại đều gật đầu lia lịa.

Về mặt vật chất, nào là trò chơi, cây cảnh, sổ phác thảo và sách đắt tiền… Về mặt tinh thần, thì lại muốn được chơi đùa thỏa thích với Kaoru, hay được Kaoru cưng chiều… Có thể nói, những thứ các nàng muốn thì nhiều không kể xiết. Dù thân là Khuyển Thần, nhưng trong lòng các nàng cũng chẳng khác gì những thiếu nữ trẻ tuổi thời nay.

Ai nấy đều nhìn Liên với vẻ mặt hớn hở, mong chờ được nhận món quà bất ngờ từ trên trời rơi xuống này.

Thế là Liên tuyên bố kết luận cuối cùng với những người đầy ắp mong chờ—đương nhiên chỉ có một cách giải quyết mà thôi.

“Vậy thì, tiếp theo chúng ta sẽ dùng ‘Trò Bạch Cốt’ để quyết định người thắng cuộc!”

Cả đám người tức thì xôn xao.

“Cái, cái gì~ Khoan đã! Cách đó hơi bị…”

Diệu Âm là người đầu tiên cất tiếng, vội vã đưa ra yêu cầu với Liên.

“Đừng dùng cách đó có được không? Xin cô đấy mà~~”

“Không được, ta đã quyết rồi.”

Liên thẳng thừng bác bỏ đề xuất của Diệu Âm. Nhưng Emari và Sayoka thì lại rất phấn khích, đồng thời xắn tay áo lên nói:

“Tốt lắm~~”

“Tốt tốt tốt!”

“Cuối cùng cũng đợi được rồi! Lâu lắm rồi chưa chơi ‘Trò Bạch Cốt’ ấy nhỉ~~!”

Hai người nắm tay nhau, nhanh chóng khởi động. Hộ Cửu Dạ nhìn thấy cảnh đó không khỏi cười khổ, còn Lan Thảo thì chìm vào trầm tư. Ai nấy đều có phản ứng khác nhau, nhưng chỉ có Trí Vũ nhỏ tuổi là mặt mày ngơ ngác, chẳng hiểu gì.

“‘Trò Bạch Cốt’ là gì ạ?”

Cô bé vừa nhìn mọi người vừa cất lời hỏi, nhưng những người khác thì đang ồn ào phản đối, hoặc đang trò chuyện rôm rả, chẳng ai để ý đến Trí Vũ với vẻ mặt đầy thắc mắc.

“Nói cho người ta biết đi mà! ‘Trò Bạch Cốt’ rốt cuộc là gì chứ?”

Thế nhưng mọi người vẫn cứ ồn ào không dứt, kẻ nói người phản đối, chẳng ai buồn trả lời câu hỏi của Trí Vũ. Tóm lại, Trí Vũ chỉ biết đây là một hoạt động khá hoành tráng, đủ sức khiến các Khuyển Thần phấn khích đến lạ lùng. Không thể chịu đựng nổi việc mình bị các đồng đội bỗng chốc trở nên hăng hái hơn đẩy ra ngoài lề, Trí Vũ liền dùng sức vỗ mạnh một cái xuống bàn.

“Này——!! Nói cho ta biết đi!”

Lúc này mọi người mới chịu im lặng, đưa mắt nhìn Trí Vũ. Trí Vũ đang thở gấp, lại hỏi lần nữa.

“‘Trò Bạch Cốt’ rốt cuộc là gì?”

“Cái gọi là ‘Trò Bạch Cốt’—”

Nadeshiko, người đang đứng cách mọi người một đoạn, dùng giọng điệu bình tĩnh, trầm ổn trả lời Trí Vũ. Chẳng hiểu sao, nàng lại liếc nhìn chiếc đồng hồ cây một cái rồi mới tiếp tục giải thích.

“—Vốn dĩ là một nghi thức để các Khuyển Thần đưa ra quyết định khi gặp phải thời khắc mấu chốt.”

Liên nói thêm một câu bổ sung. Diệu Âm thì như muốn hù dọa Trí Vũ, dang hai tay ra nói:

“Tuy nhiên… đến thời hiện đại, ý nghĩa của việc dùng nghi thức này để so tài cao thấp lại trở nên đậm nét hơn.”

“Ghê gớm lắm đó nha~ Đây là một thử thách vừa cần động não vừa cần động thủ đấy!”

“Ơ, gì cơ~~? Em vẫn chưa hiểu lắm? Rốt cuộc là nghi thức gì vậy ạ?”

Trí Vũ càng nghe càng mơ hồ, thậm chí còn trợn trắng mắt. Liên đành khẽ thở dài.

“Nói cũng phải, vậy thì ta sẽ dùng cách nói dễ hiểu để giải thích lại từ đầu nhé. Nghe kỹ đây, cách làm chính thức là đầu tiên phải chuẩn bị một khúc xương trắng. Nhưng lần này chúng ta sẽ chuẩn bị vật thay thế.”

“Gì cơ? Xương á?”

“Đúng vậy, đây chính là lý do vì sao ‘Trò Bạch Cốt’ lại có tên là ‘Trò Bạch Cốt’… Nói đơn giản là lấy một khúc xương trắng làm trung tâm, mọi người sẽ ngồi thành vòng tròn xung quanh, rồi cử một người đại diện xoay khúc xương đó. Khi khúc xương xoay tròn rồi dừng lại, nó sẽ chỉ vào một hướng nào đó, người chơi ngồi ở hướng mà khúc xương chỉ vào sẽ trở thành ‘chủ nhân’ đầu tiên.”

“Ơ… Thế chẳng phải giống như trò vòng quay may mắn sao?”

“Đúng thế, nhưng khác với vòng quay may mắn, đây mới là phần chính. Người chơi trở thành ‘chủ nhân’ sẽ có quyền quyết định nội dung và luật chơi của vòng đấu đó. Dù là so tài trí hay thể lực, tóm lại, bất kể nội dung thi đấu là gì, sau khi một vòng đấu phân định thắng bại, người chơi có thành tích kém nhất sẽ bị loại.”

“…Bị loại rồi là không được chơi nữa ạ?”

“Ừm. Sau đó cứ lặp đi lặp lại như vậy, người nào trụ lại được đến cuối cùng sẽ là người thắng cuộc thật sự. Dễ hiểu mà phải không?”

Trí Vũ lẩm bẩm.

“Ừm! Em vẫn chưa hiểu lắm.”

“Không sao đâu, chỉ cần chơi vài lần là em sẽ nhanh chóng hiểu thôi.”

Diệu Âm cười nói như vậy, còn Lan Thảo thì nhìn Trí Vũ với ánh mắt như đang hướng dẫn học sinh.

“Thế nên, càng trở thành ‘chủ nhân’ nhiều lần thì càng có lợi cho mình. Bởi vì như thế, em có thể chọn những hạng mục mình giỏi nhất để đối đầu với các đối thủ khác, em hiểu chưa?”

“Cũng có thể nhắm vào điểm yếu của đối thủ mạnh mà ra tay.”

Hộ Cửu Dạ nói thêm một câu bổ sung, Lan Thảo nghe vậy lắc đầu.

“Ta nghĩ Trí Vũ còn chưa cần phải nghĩ đến vấn đề này đâu. Tóm lại, đừng để mình trở thành người cuối cùng mới là quan trọng nhất.”

“Ừm~”

Trí Vũ vẫn còn vẻ mặt mơ hồ, chẳng hiểu gì, nhưng Furano thì lại giơ cao hai tay.

“Nhưng nghi thức này thú vị lắm đấy. Tuy người vừa thông minh vừa có thực lực sẽ chiếm ưu thế, nhưng vận may cũng ảnh hưởng không nhỏ đâu, nên biết đâu Furano cũng có cơ hội trở thành người chiến thắng cuối cùng đấy.”

Hộ Cửu Dạ gật đầu nói tiếp.

“Nó chú trọng việc vận dụng chiến lược, lại còn có thể tận hưởng niềm vui khi dự đoán động thái tiếp theo của đối thủ. Nói trắng ra thì đây chỉ là một trò chơi thôi, nên không cần quá bận tâm, cứ thử chơi rồi sẽ biết cái thú vị của nó.”

“Thế nên Nadeshiko cũng phải tham gia.”

Nghe Liên căn dặn, Nadeshiko dường như đang rất đau đầu mà nhíu mày lại.

“Ừm~ Liên, em chỉ cần đứng xem là được rồi mà…”

“Không được.”

Liên vừa lắc đầu vừa đưa ra yêu cầu với giọng điệu cứng rắn.

“Đúng như em đã biết, tất cả các Khuyển Thần có mặt tại đây đều phải tham gia ‘Trò Bạch Cốt’. Đây là nguyên tắc tối cao không thể kháng cự.”

“Nhưng mà…”

“Nếu em không muốn chơi thì cứ đầu hàng nhận thua đi. Ta sẽ không ngăn cản em đâu.”

“Hì…”

Ngay lúc đó, không biết từ đâu vọng đến một tràng cười đầy ẩn ý.

“Hô hô hô hô…”

Đó là một tiếng cười vui sướng đến mức không thể kiềm chế. Các Khuyển Thần của Kaoru vội vàng nhìn quanh bốn phía, chỉ nghe thấy tiếng cười ngày càng lớn hơn.

“Ai đó!”

Vừa dứt lời Myouon, một làn khói trắng chợt bốc lên, Youko xoay một vòng, xuất hiện ngay trước mặt mọi người. Cô nàng nhẹ nhàng nhảy phốc lên chiếc bàn đang được mọi người vây quanh.

"A ha ha ha ha ha ha ha! Vậy là tôi cũng có thể tham gia trò này rồi!"

Nàng vuốt ve chiếc đuôi thú bông mềm mại rồi đứng thẳng dậy. Youko vênh váo chống nạnh tay trái, ngón tay phải chỉ thẳng vào Touka.

"Touka, tôi đã hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện! Vì vậy, tôi đặc biệt cho phép ngươi tham gia trò chơi này!"

"Cái gì!"

Myouon đứng phắt dậy đầy kích động, nhưng Touka lập tức giơ một tay ngăn lại. Touka vẫn giữ tư thế ngồi đoan trang, không hề lộ chút kinh ngạc hay lay động nào, hỏi Youko:

"…Ngươi cũng muốn tham gia trò này ư?"

Nghe giọng Touka trầm tĩnh, điềm đạm, Youko cười tủm tỉm, rồi giậm chân "Đùng! Đùng!" nhảy điệu yodel (ghi chú: yodel, một thể loại nhạc đồng quê có nguồn gốc từ Thụy Sĩ và Áo) trên mặt bàn.

"Đương nhiên~~ Người ta cũng có nhiều ước muốn muốn thực hiện lắm chứ~~"

Nàng chân không nhảy múa tung tăng trên mặt bàn trước mặt mọi người.

"Người ta rất muốn cùng Keita làm nhiều chuyện hay ho, thú vị lắm đó~~"

"Ngươi, ngươi đừng có tự tiện! Đừng có tự tiện như vậy chứ!"

Mặc dù Myouon dùng giọng lắp bắp đe dọa Youko, Youko vẫn đáp lại bằng tiếng cười giòn tan, như thể đang trêu ngươi Myouon.

"Ôi chao~? Nếu tôi nghe không nhầm, chỉ cần là Khuyển Thần thì có tư cách tham gia cái gì mà Trò chơi Xương Trắng, đúng không nào?"

"Cái này! Đúng là nói vậy thật mà~"

Myouon quay đầu nhìn những người đồng đội khác để tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng ngoài Touka ra, những người còn lại đều ngượng ngùng dời tầm mắt, hoặc cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.

Chỉ có Chiwa vẫn còn ngơ ngác, còn Nadeshiko thì vẫn tao nhã nhấp trà đen đá.

"Ưm, cái đó…"

Chỉ có Irigusa rụt rè giơ một tay lên. Bị mọi ánh mắt đổ dồn vào, nàng đỏ mặt nói lên ý kiến của mình.

"Cá nhân tôi cho rằng, cho dù Youko tham gia cũng không sao… nhưng dù gì thì đó cũng là món quà kỷ niệm mà Tiến sĩ Anabame đã hảo ý tặng cho chúng ta, nên Youko… thật sự xin lỗi, tôi tuyệt đối không có ý xa lánh cô, nhưng tôi nghĩ cô không có tư cách nhận món quà kỷ niệm này…"

Vừa nghe những lời này, Myouon lập tức vỗ tay tán thành rào rào đầy thán phục. Nhưng đúng lúc này, một người khác không ngờ tới lại đưa ra ý kiến phản bác.

"À, nhưng mà Irigusa này."

Người đó—chính là Nadeshiko—mỉm cười đáp lại.

"Cô nhìn xem, người nhận đâu có ghi rõ là Khuyển Thần của Kaoru-sama, đúng không? Thật ra, Youko đã cùng tôi nộp đơn, cùng đi kiểm tra sức khỏe định kỳ mà. Vì vậy, tôi nghĩ Tiến sĩ Anabame cũng có thể đã gửi quà tặng cho Youko đến đây."

"Ra là vậy…"

Irigusa như chấp nhận lời giải thích, chống tay lên cằm, chìm vào suy tư. Phản ứng của nàng khiến Myouon lập tức luống cuống tay chân.

"Khoan đã! Theo lời cô nói, chẳng lẽ ngay cả cái tên này cũng có thể tham gia ‘Trò chơi Xương Trắng’ sao?"

Chỉ thấy Touka mang theo nụ cười khổ, đáp lại câu hỏi của Myouon.

"Xét từ góc độ công bằng mà nói, dường như cũng không tìm thấy lý do gì để từ chối."

"Sao lại thế này chứ~~"

Youko hai tay chống nạnh, hưng phấn dậm chân nhảy múa, và Myouon mặt tái mét, đứng sững tại chỗ—hai hình ảnh đối lập mạnh mẽ.

Một trận đại chiến kịch liệt đến tột cùng cứ thế mở màn.

Tiếng người ồn ào.

Huyên náo không ngớt.

Không khí náo nhiệt trong dinh thự Kaoru dần tăng cao, các cô gái hưng phấn bàn bạc đối sách với nhau. Có người nhắm mắt dưỡng sức, có người lại vắt óc viết ra nội dung và phương án tác chiến trên giấy. Trước khi ‘Trò chơi Xương Trắng’ chính thức bắt đầu, các cô gái có mười lăm phút để chuẩn bị.

Trước hết hãy xem Touka.

Nàng có mái tóc xoăn đỏ rực, trên người mặc một bộ trang phục trang trọng trông có vẻ hơi bức bối. Sự kết hợp giữa tất dệt kim và giày bốt da bóng tuy có hơi lỗi thời, nhưng mỗi cử chỉ, hành động của nàng đều toát lên khí chất tao nhã, sang trọng. Với vai trò đội trưởng Khuyển Thần, nắm giữ mọi quyền quyết định lớn nhỏ, nàng đang bình tĩnh nói chuyện phiếm với Nadeshiko, toát lên khí độ ung dung tự tại của một bậc vương giả.

Nàng thể hiện hoàn toàn ý thức tự giác của một Khuyển Thần dòng dõi ưu tú. Touka tuyệt nhiên không có ý định để thua trò chơi này; dù không có ước nguyện mạnh mẽ nào muốn thực hiện, nhưng nàng cũng muốn nhân cơ hội này thể hiện thực lực của mình, để những đồng đội mà nàng dẫn dắt có dịp mở mang tầm mắt.

Còn Nadeshiko, người đang cười nói vui vẻ với Touka.

Trên người vẫn là chiếc tạp dề quen thuộc, khuôn mặt nở nụ cười hiền hậu, dễ gần. Nàng trông có vẻ như đã sớm bỏ cuộc rồi, hoàn toàn không cảm thấy một chút ý chí chiến đấu nào trên người.

Irigusa đeo kính ngồi cạnh Nadeshiko.

Nàng mặc một chiếc váy liền thân tay bồng, để lộ đôi cánh tay trắng nõn, thon thả. Nàng chính là người từ nãy vẫn cúi lưng viết lia lịa trên giấy, chỉ thấy những dòng chữ nhỏ nhắn, ngay ngắn dần lấp đầy cả trang giấy trắng.

Irigusa chưa bao giờ giành chiến thắng trong ‘Trò chơi Xương Trắng’. Là một người hoàn toàn theo trường phái lý thuyết, nàng giỏi phân tích và quan sát tỉ mỉ, nhưng khả năng nhìn bao quát toàn cục lại hơi kém. Hơn nữa, nếu đối thủ khác chọn cách đấu sức, nàng chắc chắn sẽ không có chút cơ hội thắng nào. Thay vì nói nàng có thứ gì đó muốn có, thì đúng hơn là nàng hy vọng nhân cơ hội này để vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng mình.

Tiếp theo là Myouon.

Thực tế, nàng dù còn trẻ nhưng cũng chưa từng thắng trong ‘Trò chơi Xương Trắng’. Mặc dù có tự tin tuyệt đối về thể lực, nhưng chỉ cần nhắm vào khía cạnh tinh thần yếu ớt, nàng sẽ trở nên yếu ớt không chịu nổi một đòn. Trò chơi này đến nay đã tổ chức bốn lần, và lần nào nàng cũng bị loại ngay từ vòng đầu tiên, nên tình cảnh rất khó xử. Có lẽ vì trong lòng có ước nguyện gì đó, chỉ thấy nàng không ngừng hít thở sâu để trấn tĩnh cảm xúc. Sau đó, nàng hơi hé mắt liếc nhìn Youko một cái, trên mặt hiện rõ vẻ ghét bỏ từ tận đáy lòng.

Lúc này, Youko đang cười phá lên với cặp song sinh.

Nàng cũng là lần đầu tham gia ‘Trò chơi Xương Trắng’, nhưng việc từng một mình đánh bại chín Khuyển Thần của Kaoru trong quá khứ khiến nàng rất tự mãn. Tuy nhiên, ‘Trò chơi Xương Trắng’ không chỉ đơn thuần là một cuộc đối đầu thể lực, nhưng Youko đơn giản lại tự cho rằng thắng lợi đã nằm trong tay.

Còn Imari và Sayoka thì nói hết lời ngon ngọt, cố gắng lôi kéo Youko – người mà xét theo một khía cạnh nào đó thì cần phải đề phòng nhất.

"Dù sao thì cứ lấy lòng cô ta trước đã, đợi đến lúc nguy cấp thì cứ đẩy cô ta ra làm bia đỡ đạn."

Người ngoài nhìn vào là biết ngay trong lòng hai cô nàng đang tính toán kiểu này, nhưng mối quan hệ kiểu liên minh này trong trò chơi vẫn có hiệu quả, hơn nữa cặp song sinh này thực ra rất giỏi đối phó với những trò chơi như vậy. Chỉ thấy hai cô nàng đứng cạnh Youko đang cười ha hả, trên mặt hiện lên nụ cười ranh mãnh, thỉnh thoảng còn liếc nhìn nhau.

Tuy nhiên, trong số các cô gái với những suy nghĩ riêng này, người có khả năng thắng cuộc cao nhất vẫn là Kukuya.

Nàng không chỉ có đầu óc và thể lực đều rất tốt, thỉnh thoảng còn bất ngờ sử dụng chiến lược, đồng thời luôn bình tĩnh ứng phó với mọi tình huống. Hơn nữa, số lần nàng trở thành người chiến thắng cuối cùng trong ‘Trò chơi Xương Trắng’ cũng thực sự nhiều hơn Touka.

Người không ngừng luyên thuyên bên cạnh Kukuya đang nhắm mắt suy tư, chính là Furano với vẻ mặt hưng phấn. Một bộ quần áo kiểu kimono ôm sát lấy vóc dáng đầy đặn, trên đầu nàng còn cài một chiếc kẹp tóc hình hoa lớn. Nàng là một cô gái thường xuyên bất ngờ thốt ra những lời lẽ kinh người, nhưng ngoài điều đó ra thì không có năng lực gì đặc biệt nổi bật. Tuy nhiên, nàng lại có vận may rất tốt, biết đâu có thể bất ngờ giành được ngôi vô địch, nên cũng là một đối thủ không thể xem thường.

Còn người đang bình thản, chuyên tâm lắng nghe nàng nói chuyện bên cạnh, chính là Tenshou cao ráo, gầy gò. Nàng mặc một chiếc áo sơ mi cổ tròn và quần jean, trông khá nam tính. Nàng không có ước muốn đặc biệt nào, cũng không có tham vọng phải thắng bằng được. Nàng chỉ nghĩ rằng, nếu Furano hay Kukuya – những người mà nàng có mối quan hệ rất tốt – có thể giành chiến thắng thì thật tuyệt vời~~

Người tham gia cuối cùng, Chiwa, gần như mang tâm trạng tham gia lễ hội, vui vẻ chạy nhảy quanh những người khác, một khắc cũng không thể đứng yên. Có lẽ được chơi cùng mọi người đã khiến nàng vui không kể xiết, trong lòng hoàn toàn không có bất kỳ tính toán nào. Nhưng nếu Kawahira Kaoru hoặc Kawahira Keita có mặt, có lẽ họ sẽ cho rằng nàng là một ngựa ô của cuộc thi này cũng nên. Dù sao thì xét về tiềm năng, nàng cũng không hề thua kém Touka và Myouon.

Sau khi thời gian chuẩn bị của các cô gái kết thúc, Touka cao giọng tuyên bố.

"Đã để mọi người chờ lâu. Tiếp theo, chúng ta sẽ chính thức bắt đầu ‘Trò chơi Xương Trắng’!"

Các cô gái đồng loạt vui vẻ vỗ tay. Có người cố gắng kìm nén sự hưng phấn của mình, có người phát ra tiếng "hì hì…" khe khẽ, có người thì lặng lẽ mở mắt. Touka nhặt một chiếc muỗng lớn từ trong bếp ra.

"Lần này, chúng ta sẽ dùng chiếc muỗng này thay thế xương trắng, phần hình tròn phía trước sẽ tượng trưng cho đầu xương. Ban đầu, theo thứ hạng, tôi – với tư cách là đội trưởng – sẽ là người đầu tiên xoay muỗng, mọi người có ý kiến gì không?"

Không ai phản đối, cả phòng chìm vào một không gian tĩnh lặng như tờ.

"Vậy thì…"

Thế là Touka vươn người tới, đặt chiếc muỗng vào giữa bàn ăn, sau một nhịp thì dùng ngón tay xoay chiếc muỗng.

"Này! Xương trắng ơi, xương trắng ngon lành ơi, cho hỏi vị ‘chủ nhân’ tiếp theo là ai đây~~?"

Các cô gái phát ra những tiếng thốt lên kinh ngạc, tất cả đều dán mắt vào chiếc muỗng không rời. Vì ai có thể quyết định nội dung cuộc thi trước thì có thể định đoạt cục diện của trò chơi này, nên mọi người đương nhiên đều cực kỳ tập trung.

Cứ như thể bị ánh mắt mãnh liệt của các cô gái cản trở, chỉ thấy lực xoay của chiếc muỗng dần yếu đi, tốc độ cũng ngày càng chậm lại.

Thấy chiếc muỗng dừng lại trước mặt mình, Myouon không kìm được hét to.

"A! Là tôi!"

Nhưng chiếc muỗng lại từ từ xoay sang bên cạnh——

"Ơ… cái này, cái này, cái này…?"

Cuối cùng, nó dừng lại trước mặt một cô gái nào đó.

Vị chủ nhân đầu tiên lại là Chiwa nhỏ nhắn, ngây thơ. Nàng ngơ ngác chỉ vào chính mình và hỏi: "Là, là tôi sao?" Những người khác có mặt thì thở dài thất vọng, chán nản, chỉ có Touka mỉm cười khổ sở nói:

"Chiwa, vì xương trắng đã chọn con, con có thể ra đề rồi đó?"

"Ơ? Nhưng, nhưng mà…"

Chiwa bối rối không kìm được bắt đầu ngó nghiêng khắp nơi. Đây là lần đầu nàng tham gia ‘Trò chơi Xương Trắng’, nên hoàn toàn không biết phải làm thế nào. Myouon thấy Chiwa bối rối, lập tức đề nghị:

"Được! Chiwa, nếu con không nghĩ ra, vậy thì cứ lấy đấu vật tay làm nội dung cuộc thi đi!"

Đồng thời, Irigusa cũng vội vàng lên tiếng:

"Chiwa, con thấy thi viết chữ thì sao?"

Kế đó, những người khác cũng tùy ý đưa ra những nội dung mà mình giỏi nhất, hòng thuyết phục Chiwa. Touka thấy vậy, vội vàng vẫy tay ngăn lại.

"Này này này! Các cô sao có thể như vậy chứ, phải để Chiwa tự mình quyết định mới được chứ."

"Nhưng mà… Touka, dù sao thì Chiwa cũng là lần đầu tham gia Trò chơi Xương Trắng mà, cá nhân tôi thấy nên đặc cách một chút, chọn lại chủ nhân cũng không sao mà?"

"À, tôi cũng thấy vậy tốt hơn. Dù sao thì bây giờ tôi cũng chưa rõ tình hình, muốn quan sát một chút rồi tính sau."

"Thật sao?"

Thế là Touka nghĩ một chút, cũng dứt khoát đồng ý đề xuất của nàng.

"Vậy thì chọn lại đi."

Touka một lần nữa đối mặt với chiếc muỗng đặt giữa bàn, vươn tay xoay chiếc muỗng.

"Xương trắng ơi, xương trắng ngon lành ơi, cho hỏi vị ‘chủ nhân’ tiếp theo là ai đây~~?"

Chiếc muỗng xoay nhanh lại giảm tốc độ, cuối cùng chỉ về một hướng nào đó.

"Hề hề hề…"

Người đang bịt miệng cười gian xảo chính là Youko, bởi vì đầu chiếc muỗng cứ thế nghiễm nhiên chỉ thẳng vào nàng.

Các cô gái đồng loạt xôn xao, đặc biệt là Myouon để lộ vẻ mặt ‘Không thể nào!’ một cách rõ ràng. Youko chân trần nhảy lên bàn, cao giọng tuyên bố nội dung cuộc thi:

"Mọi người nghe rõ đây~ Nội dung thi đấu là… Yakyuuken!"

Vừa dứt lời, những người khác không kìm được đồng thanh nói ra ba chữ.

"Không thể nào!"

"Ya, ya, Yakyuuken?"

Ngay cả Touka, người ban đầu vẫn luôn kiểm soát toàn cục, cũng không khỏi giật mình.

"Bác bỏ!"

Myouon lập tức lớn tiếng kháng nghị.

"Bác bỏ!"

"Yakyuuken là trò gì vậy ạ?"

Nghe Chiwa hỏi, Tenshou vẻ mặt nghiêm túc trả lời nàng.

"…Là một trò chơi thường diễn ra trong các buổi tiệc, dùng oẳn tù tì để phân thắng bại, mỗi lần thua là phải cởi một món đồ trên người."

"Vô lý quá đi! Nhất định phải bác bỏ. Không được phép đồng ý cuộc thi kiểu này!"

Myouon vươn tay đập mạnh xuống bàn, còn Irigusa mặt đỏ bừng cũng luống cuống không biết làm gì.

"Ưm, cái đó… nếu phải cởi đồ, tôi cũng hơi…"

Các cô gái khác cũng ra sức gật đầu, bày tỏ rằng mình không thể chấp nhận được. Touka mãi mới định thần lại được, nàng khẽ hắng giọng một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

"Tại sao lại chọn Yakyuuken làm nội dung cuộc thi?"

Nghe câu hỏi của Touka, Youko đắc ý trả lời:

"Vì tôi hay chơi với Keita, mà đến giờ vẫn chưa thua lần nào."

Những lời này khiến cả hiện trường xôn xao.

"Bình thường đều là tôi nói muốn chơi~ còn Keita đến cuối cùng đều thua đến cởi hết đồ luôn đó."

Youko mỉm cười, vẻ mặt đầy thích thú nhìn quanh mọi người.

"Còn về quy tắc~ sẽ là hai người một nhóm chơi Yakyuuken, các cô thấy sao? Kẹp tóc và thắt lưng cũng có thể coi là quần áo, mỗi lần thua thì cởi một món đồ trên người, ai thua đến mức không còn gì để cởi nữa thì bị loại. Nhưng vì thấy các cô đáng thương như vậy, tôi sẽ đồng ý cho các cô được chủ động đầu hàng. Như vậy thì không cần phải cởi đến món cuối cùng mới tính là thua."

"Này! Cô làm cái quái gì mà tự ý vậy!"

Đối mặt với Myouon không chịu chấp nhận, Youko chỉ lạnh nhạt buông một câu.

"Trong ‘Trò chơi Xương Trắng’, ‘chủ nhân’ nói gì là được nấy. Tôi nói đúng không nào?"

"Ưm…"

Nghe câu này, Myouon chỉ có thể cắn chặt môi, còn Touka thì nhún vai bên cạnh.

"Cái này thì… thật ra cũng không phải nói gì cũng được. Chỉ cần là yêu cầu không thể thực hiện được về mặt vật lý, hoặc rõ ràng phi lý thì tôi cũng có thể phủ nhận ngay tại chỗ. Tuy nhiên…"

Touka nói được một nửa thì lại hơi nghĩ một chút.

"…Trong tình huống này, chấp nhận quy tắc cuộc thi này dường như cũng không sao."

"Touka! Cô cũng quá dễ dãi rồi đó!"

Myouon không kìm được hét lên kháng nghị, Touka cũng dùng ánh mắt sắc bén lườm nàng một cái.

"Im miệng. Tôi đang đứng trên lập trường kiểm soát trật tự của ‘Trò chơi Xương Trắng’, phát biểu ý kiến từ quan điểm công bằng."

"Myouon, cô biết không? Thật ra cuộc thi này chỉ là để thử thách lòng dũng cảm của cô thôi. Tôi nói đúng không, Youko?"

Nghe Touka giải thích, Youko liền nở nụ cười đầy thấu hiểu đáp lại. Touka cũng gật đầu nói tiếp.

"Nếu thật sự ghét cởi đồ, vậy thì chỉ cần đầu hàng là được rồi. Mọi chuyện đơn giản vậy thôi. Xét về việc nhắm vào lòng xấu hổ mà nói, đây có thể coi là một cuộc thi đầy tinh tế."

Thế là Touka mạnh mẽ vung tay.

"Vậy thì trận đấu đầu tiên sẽ là Yakyuuken!"

Nghe câu nói này, các cô gái đồng loạt phát ra những tiếng kêu gần như tiếng thét bi thương.

Thế là nhóm mỹ nữ này liền bắt đầu một trận đại chiến Yakyuuken vừa đầy ngớ ngẩn nhưng lại vô cùng nghiêm túc, hiếm thấy trên đời. Họ thông qua bốc thăm để quyết định đối tượng oẳn tù tì, kết quả lần lượt là Myouon đấu Nadeshiko, Tenshou đấu Chiwa, Furano đấu Touka, Imari và Sayoka đấu Irigusa, Youko đấu Kukuya.

"Nếu muốn chơi Yakyuuken~ thì phải hát cùng ta~~"

Mọi người theo tiếng hô hào ra kéo, búa, bao để quyết định thắng thua, khắp các góc phòng khách lần lượt vang lên tiếng kêu thét và tiếng reo hò.

Còn có thể thấy Myouon ấm ức cởi chiếc vớ, và Nadeshiko ngượng ngùng tháo bỏ chiếc tạp dề trước ngực.

"Nếu muốn chơi Yakyuuken~~ thì phải hát cùng ta OUT, SAFE, kéo búa bao!"

Các cô gái liên tiếp cởi bỏ quần áo trên người.

Không chỉ là đùi và cổ, thậm chí còn có thể thấy dần dần có người cởi đến mức chỉ còn lại đồ lót. Cả căn phòng tràn ngập một bầu không khí gợi cảm, khó tả.

Đây là một không gian riêng tư đầy sắc hồng chỉ dành cho các cô gái, đồng thời cũng là một cuộc thi đấu.

Thật ra, cuộc thi này có một lỗ hổng rất lớn, đây là lỗ hổng mà Youko cố ý không quy định, đồng thời cũng là điểm mà Touka, Kukuya và những người khác đã sớm nhận ra – đó chính là ‘tốc độ thi đấu’.

Ví dụ như cố ý tốn nhiều thời gian để cởi đồ, hoặc khi oẳn tù tì thì cố tình ra chiêu chậm, nhờ đó liên tục kéo dài thời gian. Nói một cách đơn giản, hai người đối đầu có thể tự do quyết định có áp dụng chiến thuật kéo dài thời gian trong cuộc thi hay không.

Myouon, Chiwa, Furano và những người khác có lẽ vì quá để tâm đến thắng thua, nên luôn rất nhanh chóng cởi bỏ quần áo, muốn đẩy nhanh tốc độ thi đấu. Tuy nhiên, những người thông minh lại luôn dùng thủ thuật khéo léo để né tránh đối đầu trực diện hết lần này đến lần khác. Bởi vì đây là một trò chơi mà chỉ cần không phải là người đầu tiên bị loại, thì có thể tiếp tục tham gia cuộc thi.

Trong số những người này, chỉ có Tenshou là hoàn toàn không thể phán đoán được rốt cuộc nàng có nhận ra lỗ hổng của quy tắc hay không, hay chỉ đơn thuần là động tác của nàng vốn dĩ chậm chạp mà thôi.

Vì vậy, mặc dù đa số các cô gái đều có cởi đồ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là đi chân đất hoặc hở một chút mà thôi.

Chỉ có một nhóm là ngoại lệ—đó là Irigusa trên người chỉ còn một chiếc áo lót, nước mắt lưng tròng, và Imari cùng Sayoka trên người chỉ còn lại bộ đồ lót họa tiết cây cỏ.

「Ư ư...」

Chỉ thấy Lincao mặt đỏ bừng, bẽn lẽn lấy hai tay che ngực.

「Hừ, lại đây, lại đây!」

Imari và Sasuka không ngừng giục giã Lincao phân thắng bại.

Sở dĩ mọi chuyện thành ra thế này là vì Imari và Sasuka đã tính toán sai lầm. Dù đã sớm nhận ra bản chất của trò chơi này, nhưng thấy Lincao chỉ mặc độc một chiếc váy liền thân, lại thêm tính cách cực kỳ nhút nhát của cô bé, nên cặp song sinh mới vội vàng muốn phân định thắng thua.

Ban đầu, họ nghĩ rằng chỉ cần ra tay trước, cởi bỏ một hai món đồ, Lincao ắt sẽ chịu thua. Thế nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán, Lincao không những không bỏ cuộc mà còn thể hiện ý chí chiến thắng mạnh mẽ, chẳng hề đầu hàng chỉ vì phải cởi một hai bộ quần áo.

Thêm vào đó, kỹ năng oẳn tù tì của cô bé cũng rất đỉnh, khiến cặp song sinh lại lâm vào tình cảnh quần áo trên người ngày càng ít đi.

Khoảnh khắc quyết định của trận đấu này cuối cùng cũng đến.

Thua đến mức phải cởi cả nội y, cặp song sinh đành một tay che ngực, một tay la lớn.

「Lincao! Phân định thắng thua đi!」

Cặp song sinh này dù không hề bàn bạc trước, nhưng từ nãy đến giờ, cả hai đều ra cùng một loại quyền.

「Được rồi! Lincao, mau lên nào!」

Lincao dù mắt long lanh nước, nhưng vẫn đáp lại lời thách đấu của họ.

「Nếu đã muốn chơi Oẳn tù tì cởi đồ~~~」

Tiếng reo hò lại vang lên trong phòng khách.

Không biết Lincao đã phân tích bằng thống kê học, hay nhìn thấu quy luật ra quyền của cặp song sinh, mà số lần cô bé đoán thua ngày càng ít đi.

Cặp song sinh trên người chỉ còn độc một chiếc quần lót, đã không còn đường lùi.

Tuy nhiên, lòng tự trọng của Lincao cũng đã chạm đến bờ vực sụp đổ.

Ngay lúc đó——

「Thắng rồi!」

「Chúng ta thắng rồi——!!」

Người thắng cuộc là Imari và Sasuka. Chỉ thấy hai người vui sướng đến phát điên, vừa la hét vừa nhảy nhót, còn Lincao thì buồn bã cúi đầu. Cặp song sinh nở nụ cười đắc ý, nhìn nhau rồi phát ra những tiếng reo hò ồn ào.

「Cởi đi~~」

Lincao sớm đã nước mắt lưng tròng, nhưng lúc này cô bé cũng chỉ đành mặt đỏ bừng đưa tay về phía áo lót đang mặc trên người. Những người xung quanh cũng vô thức dừng cuộc đấu của mình lại, chăm chú nhìn vào quyết định của Lincao. Bởi lẽ, như vậy thì người thắng và người thua của cuộc thi này sẽ đồng thời xuất hiện.

Lincao cố gắng dùng đôi tay run rẩy cởi bỏ chiếc áo lót, nhưng đối với một người trời sinh đã câu nệ như cô bé, dù cho tất cả mọi người ở đây đều là con gái, cô bé cũng không thể để lộ da thịt trước mặt họ.

「Bỏ...」

Ngay khi Lincao mặt đỏ bừng định tuyên bố bỏ cuộc, Chiwa, người cảm thấy rất khó hiểu, chợt cất tiếng một cách vô tư.

「Này Lincao... Sao cậu không tháo kính ra?」

Một câu nói đơn giản đã khiến Lincao từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường, còn Imari và Sasuka thì từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Thế là Lincao vui vẻ tháo kính ra, mỉm cười nói một câu.

「Xem ra, chúng ta còn phải đấu lại lần nữa nhỉ?」

Cặp song sinh tức thì lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

Cuối cùng, Lincao dễ dàng đánh bại cặp song sinh, và cuộc thi đầu tiên cũng chính thức khép lại khi cặp song sinh chịu thua.

Trong không khí sôi nổi không hề hạ nhiệt này, các cô gái chăm chú nhìn "chủ nhân" của trận đầu tiên, đồng thời cũng là Yoriko - người tiếp theo có quyền xoay chiếc thìa.

Trong căn phòng khách kín mít này, hơi nóng tỏa ra từ các cô gái khiến không khí càng thêm oi bức.

Có lẽ cũng vì lẽ đó, sau khi chơi Oẳn tù tì cởi đồ, các cô gái vẫn giữ nguyên trang phục thoải mái, hoặc là đồ lót, hoặc là để lộ da thịt.

Có lẽ vì tất cả thí sinh đều là con gái nên mọi người cũng không quá bận tâm.

Hoặc cũng có thể là vì cả gian phòng đang ngập tràn một bầu không khí phóng khoáng, tựa như lễ hội.

「Ưu tiên: Ren! Đối thủ mạnh: Hoduki! Ngựa ô: Yoriko! Cửa dưới: Chiwa!」

Cặp song sinh, vốn đã bị loại thảm hại ngay từ trận đầu, vẫn tiếp tục tham gia vào cuộc vui náo nhiệt này với tư cách là chuyên gia dự đoán. Yoriko, "chủ nhân" trận đấu trước, đưa ngón tay ra, dùng sức xoay chiếc thìa.

Tốc độ xoay của chiếc thìa lần này mãnh liệt hơn nhiều so với khi Ren động tay vừa nãy. Chiếc thìa xoay tròn một hồi lâu, tốc độ cuối cùng cũng chậm dần, rồi dừng lại và chỉ vào một cô gái.

「A!」

Myoon bật dậy khỏi ghế và kêu lên.

「Lần này đến lượt tôi!」

Chiếc thìa quả nhiên không lệch một ly, chỉ thẳng vào Myoon. Yoriko thấy vậy liền huýt sáo trêu chọc, còn Ren thì mỉm cười hỏi Myoon.

「Cậu định thi cái gì?」

「Hề hề hề...」

Chỉ thấy Myoon vừa đưa tay xoa mũi, vừa đắc ý trả lời:

「Đương nhiên là cuộc thi vật tay rồi~」

Trên mặt Lincao hiện lên vẻ thất vọng tột độ.

「Luật chơi rất đơn giản, tất cả mọi người đều phải vật tay với tất cả những người còn lại trừ mình ra, ai thua nhiều lần nhất sẽ bị loại.」

「Ể~~?」

「Tất cả mọi người~~?」

Nghe Myoon giải thích, mọi người nhao nhao bày tỏ sự bất mãn, nhưng Hoduki lại khẽ lẩm bẩm:

「Cách chơi này thực ra khá là thâm sâu đấy...」

Còn Yoriko thì nở nụ cười đầy ẩn ý. Cả phòng chỉ có Lincao là tỏ ra đặc biệt chán nản, bởi cô bé hoàn toàn không tự tin về thể lực của mình...

Tiếp đó, Myoon lại bổ sung thêm hai luật:「Tám người còn lại, trừ bản thân, có thể tùy ý chọn đối thủ để vật tay.」và「Dù có thể nghỉ ngơi, nhưng chỉ cần có người thách đấu, nhất định phải chấp nhận.」

Thế là nhóm thiếu nữ xinh đẹp này liền trải ra khắp các góc bàn tròn, vén vạt áo mỏng lên và bắt đầu cuộc thi vật tay. Đó thực sự là một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.

Đúng như dự đoán của hầu hết các thí sinh, Myoon không chỉ chơi sung hơn bất kỳ ai mà còn giành vị trí số một với tỷ lệ thắng áp đảo.

Trừ Yoriko, người mà cô bé không giỏi đối phó, Myoon dễ dàng đánh bại tất cả những người khác, cuối cùng còn hô to「Tôi thắng rồi!」và giơ cao nắm đấm trong tư thế chiến thắng.

「Ôi chao, nhìn là thấy ghét rồi~」

「Mấy đứa ngốc thể lực như này đúng là không biết nhìn tình hình.」

Imari và Sasuka, những người đã bị loại ở trận trước, khinh thường nheo mắt lại, buông lời châm biếm. Về phần hạng hai là Yoriko, người chỉ thua Tenso và Nadeshiko; hạng ba là Ren, người đã thua Yoriko, Hoduki, Tenso, cuối cùng cũng giữ được thể diện của đội trưởng.

Thực ra, vật tay là một kiểu thi đấu mà chỉ cần đấu một trận thôi cũng đủ khiến người ta mệt bã người. Ngay cả những người đàn ông vạm vỡ, cường tráng cũng khó mà thắng liền tám trận.

Vì vậy,「giữ sức」đã trở thành yếu tố then chốt quyết định trận đấu này.

Nói cách khác,「phải cố ý thua ai để giữ sức」và「phải dồn hết sức lực đã giữ được để đối phó với ai」là hai điều quan trọng nhất.

Cứ như thế, việc các cô gái chọn đối thủ cũng trở nên dễ như trở bàn tay, bởi trong số những người có mặt, Lincao và Chiwa bé nhỏ là hai người có sức vật tay kém nhất.

Thế là hai người họ trở thành mục tiêu hàng đầu của mọi người.

Một lát sau, các cô gái tự nhiên tề tựu xung quanh hai người họ để xem trận đấu. Thực ra, mọi người đã sớm đoán được rằng trong hai người này chắc chắn sẽ có một người bị loại.

Lincao và Chiwa đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc đối diện với đối thủ trước mặt.

「Sắp bắt đầu chưa?」

Nghe Lincao nói, Chiwa với vẻ mặt nghiêm túc cũng mạnh mẽ gật đầu. Trận đấu này là cuộc đối đầu giữa Lincao, người đeo kính và toát lên khí chất thiếu nữ văn chương, với Chiwa bé nhỏ buộc tóc hai bên.

Cho đến giờ, cả hai đều liên tục thua trận.

Nói cách khác, ai thắng trận này sẽ được tiếp tục tham gia, một kiểu thắng thua đơn giản không thể hơn. Lòng bàn tay trắng nõn của Lincao và bàn tay nhỏ nhắn, tròn trịa của Chiwa nắm chặt lấy nhau.

Ren ở bên cạnh cũng đương nhiên đảm nhận vai trò trọng tài cho cuộc đối đầu này.

「Chuẩn bị xong chưa? Vậy thì, sẵn sàng~~」

Bắt đầu!

Ngay khi lệnh vừa dứt, Lincao với khát khao chiến thắng mãnh liệt lập tức dốc hết sức mình, còn Chiwa thì「Hừ!」phát ra tiếng kêu đầy vẻ hoang dã, dùng để tăng cường sĩ khí.

Hai bên giằng co, bất phân thắng bại.

Sức mạnh của cả hai giữ một sự cân bằng khéo léo.

Cuộc chiến công thủ vô hình này vẫn luôn giằng co không dứt. Mọi người đều nghĩ rằng cuộc đối đầu này sẽ biến thành một trận chiến tiêu hao, nhưng phần cơ bản nhất giữa hai người lại dần xuất hiện khoảng cách. Lincao ngay từ đầu đã coi Chiwa là mục tiêu của mình, triệt để giữ sức; còn Chiwa thì hoàn toàn không bận tâm đến vấn đề thể lực, luôn dốc hết sức mình chấp nhận mọi lời thách đấu của các cô gái.

Nếu hai người này đối đầu ngay từ đầu, thì ai thắng ai thua vẫn rất khó nói, nhưng giờ đây giữa hai người đã có sự chênh lệch.

「Hây!」

Lincao hô lớn một tiếng, bàn tay nhỏ của Chiwa nghe theo tiếng「Pặc!」chạm xuống mặt bàn. Lincao mặt đỏ bừng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm sau khi nín thở thật lâu, hơi thở rõ ràng vô cùng gấp gáp. Về phần Chiwa thì ngây người tại chỗ, dường như không thể hiểu được kết quả này có ý nghĩa gì.

「A~~~~~~!」

Đến khi cô bé khó khăn lắm mới nhận ra thất bại của mình, liền òa khóc như một đứa trẻ.

「Huhu~~~~~~~!」

Nadeshiko nở nụ cười khổ, chỉ biết đưa tay xoa đầu cô bé.

「Lincao, làm tốt lắm.」

Không chỉ Ren nói giọng mỉa mai, ngay cả cặp song sinh cũng hùa theo trêu chọc cô bé.

「Đúng là không ra dáng người lớn tí nào~~」

Thực ra, bản thân cô bé cũng cảm thấy rất ngại ngùng. Lincao cũng cảm thấy vô cùng áy náy khi dùng thủ đoạn này đối phó với Chiwa bé nhỏ. Thế nhưng, ý nghĩ muốn thắng「Trò chơi Xương Trắng」đã vượt lên trên cả lòng tự trọng. Trong thâm tâm, cô bé luôn cảm thấy rất tự ti vì bản thân chỉ nhờ tài quản lý tài chính giỏi mà trở thành Inugami xếp hạng ba. Mặc dù mọi người không hề có suy nghĩ đó, nhưng Lincao luôn tìm mọi cách để bản thân vô dụng của mình có thể được mọi người công nhận.

Vì thế cô bé mới kiên quyết không chịu thua...

Myoon với tư cách「chủ nhân」xoay chiếc thìa, không ngờ nó lại chỉ vào chính mình, thế là cô bé với giọng nói vui vẻ tuyên bố:

「Được thôi! Lần này chúng ta sẽ thi đứng lên ngồi xuống, gập bụng và chống đẩy~~」

Ể?

Khoan, khoan đã.

Myoon hoàn toàn phớt lờ Lincao với vẻ mặt tái mét, giờ đây cô bé đang vui sướng tột độ.

Lincao còn tưởng mình sẽ chết mất——cô bé đã cạn kiệt toàn bộ thể lực.

Đây là lần đầu tiên trong đời Lincao vận động cơ thể mình một cách liều mạng như vậy. Đây là một cuộc đối đầu thể lực mà khả năng tính toán và quan sát đều không có tác dụng, cô bé phải khó khăn lắm mới theo kịp Furano với thân hình đầy đặn.

Đối mặt với Furano không chịu bỏ cuộc, Lincao phát huy nghị lực kinh người để thực hiện cú bứt tốc cuối cùng.

Đẫm mồ hôi, cô bé cuối cùng cũng thắng được Furano, thoát khỏi số phận bị loại, và ngay sau khi trận đấu kết thúc, cô bé lập tức nằm gục xuống bàn tròn.

Có thể nghe thấy những người khác phát ra tiếng「Ồ~」, nhưng cô bé đã mệt đến mức không thể ngẩng đầu lên được.

Myoon lại lần nữa xoay chiếc thìa——không ngờ chiếc thìa lại chỉ vào chính mình.

「A, lại là tôi rồi~~」

Nghe thấy giọng nói tràn đầy niềm vui này, Lincao vội vã bật dậy. Chỉ thấy Myoon khoanh tay suy nghĩ một lúc, rồi lại thản nhiên tuyên bố nội dung cuộc thi.

「Cái này thì~ đứng lên ngồi xuống, gập bụng và chống đẩy——」

Mắt Lincao tối sầm lại, trong lòng thậm chí còn thầm mắng một câu:「Cái đồ ngốc thể lực to xác này.」

「——đều đã thi rồi.」

Lincao vì câu nói này mà lấy lại tinh thần, đồng thời thầm xin lỗi trong lòng:「Thật xin lỗi, đáng lẽ mình không nên mắng cậu như vậy.」

「Vậy thì lần này mời mọi người buộc thêm vật nặng năm cân rồi thi lại một lần nữa.」

Một câu nói lại đẩy Lincao xuống vực sâu địa ngục.

Lincao cầm bình nước đầy liên tục đứng lên ngồi xuống, giờ đây ý thức của cô bé đã vô cùng mơ hồ, chỉ còn lại nghị lực không ngừng thúc đẩy cơ thể Lincao.

Ngoài ra còn có——

Sát ý...

Một cảm xúc lần đầu tiên nảy mầm trong lòng Lincao.

Lincao kiên trì đến cùng cuối cùng cũng đánh bại Tenso, khó nhọc lê tấm thân run rẩy không ngừng, đôi chân đã mất cảm giác, gắng gượng ngồi lại vào ghế.

Giờ đây cô bé đã vượt qua giới hạn của mình.

Myoon lần thứ hai xoay chiếc thìa, Lincao bắt đầu dâng lời cầu nguyện lên các vị thần. Lần này, cô bé cuối cùng cũng có được cơ hội ngàn năm có một.

「A, là tôi.」

Chỉ thấy đầu chiếc thìa chỉ vào chính mình, Lincao lần đầu tiên trong đời tin rằng trên đời này thực sự có「nữ thần báo thù」.

「Hehehe...」Lincao cười.

Cô bé nhớ ra một chuyện. Ngày trước khi mình kể chuyện ma, ai là người sợ nhất, trong số những thí sinh này ai mới là người nhát gan nhất.

「Cái này thì...」

Kính của Lincao lóe lên ánh sáng mờ ảo, khóe môi cô bé nở nụ cười.

「Hãy kể chuyện ma đi.」

Cái gì?

Dù Myoon sắc mặt ngày càng tái nhợt, Lincao vẫn tiếp tục nói.

「Chúng ta sẽ tắt hết đèn, rồi lần lượt kể chuyện ma. Trong một trăm câu chuyện ma, ai la hét nhiều nhất sẽ thua. À, lần này không được bỏ cuộc giữa chừng đâu nhé?」

Myoon căn bản không thể chịu đựng đến câu chuyện ma thứ một trăm. Cô bé vừa nghe đến câu chuyện thứ hai mươi tư thì sùi bọt mép, mất ý thức.

Lincao với vẻ mặt xảo quyệt nở nụ cười gian xảo, và Myoon đang nằm phía sau, trán đắp khăn trắng, miệng không ngừng rên rỉ「Ư~ ư~」——sự đối lập giữa người thắng và kẻ thua thực sự quá rõ ràng. Giờ đây, ở đây chỉ còn lại năm cô gái đủ tư cách tiếp tục tham gia cuộc thi.

Đầu tiên là Hoduki, người luôn giữ thái độ điềm tĩnh, khoanh tay trước ngực.

Tenso và Furano, những người đã bị loại từ trước, ngoan ngoãn ngồi phía sau cô bé, không ngừng hô vang「Cố lên~ cố lên~ Hoduki~」để cổ vũ.

「Phù~ ra một thân mồ hôi, cảm thấy thật thoải mái!」

Về phần Yoriko thì thoải mái uống ừng ực nước tăng lực; khóe môi Ren hiện lên nụ cười thản nhiên, hai tay chống nạnh; Chiwa ngồi cạnh Myoon, cầm quạt không ngừng quạt mát cho cô bé; Imari và Sasuka thì hoàn toàn hóa thân thành bình luận viên trận đấu, đứng một bên phát biểu cảm nghĩ.

「Ừm~ xem ra, Lincao có vẻ hơi 'xuống phong độ' chắc là đã đạt đến giới hạn rồi nhỉ? Tin rằng tiếp theo chỉ cần thêm một trận đối đầu thể lực nữa, dù cô bé có nghị lực đến mấy, thì cũng tám phần sẽ gục ngã.」

「Thể lực của Ren và Hoduki đều vẫn khá dồi dào. Còn Yoriko dù không giỏi dùng đầu óc, nhưng nếu là một trận hỗn chiến, cô bé sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất~」

「Xét về tổng thể năng lực, tôi thấy Ren có hy vọng giành chức vô địch hơn đấy.」

「Tôi thì thấy Hoduki, người cân bằng cả thể chất lẫn tinh thần, có cơ hội thắng lớn hơn.」

Nói đến đây, cả hai「Ể?」một tiếng rồi nhìn nhau. Bởi vì những cô gái còn lại không chỉ có bốn người này, cặp song sinh cảm thấy mình dường như đã quên mất một người rất quan trọng.

Cặp song sinh lần lượt đọc tên các thí sinh.

「Lincao, Hoduki, Ren, Yoriko...」

「Và...」

Nhân vật bí ẩn——chính là cô gái đang trốn sau cây cột, tỏ vẻ như không có chuyện gì mà nhìn sang bên cạnh.

Hoduki, người vẫn luôn giữ im lặng, nhìn cô gái bí ẩn kia, đồng thời cất tiếng hỏi:

「Yoriko, tôi nhớ cậu là người đột nhiên chạy đến đây, đúng không?」

「Hửm?」

Yoriko quay đầu nhìn lại, Hoduki dùng giọng điệu bình tĩnh để xác nhận.

「Sao cậu lại chọn lúc này để đến?」

「Ơ... cái này thì...」

Yoriko liếc nhìn cô gái kia một cái rồi trả lời.

「Vì Nadeshiko gọi điện cho tôi:『Chúng ta sắp chơi một trò rất thú vị, mau đến đây đi.』Nên tôi mới vội vã chạy đến...」

Nghe Nadeshiko khẽ cười một tiếng, Hoduki dùng giọng điệu trầm thấp bình tĩnh để truy hỏi:

「Nadeshiko, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.」

Nadeshiko vẫn không ngừng cười, còn Hoduki thì như thể Âm Dương Sư Abe no Yasunari (Chú thích: nhân vật hư cấu trong câu chuyện cổ「Tamamo no Mae」của Nhật Bản) đã nhìn thấu bộ mặt thật của Cửu Vĩ Yêu Hồ, dùng giọng nói đầy uy lực hỏi Nadeshiko:

「Ban đầu cậu không phải đã nói『Tôi không cần lọ thuốc này, nên tôi sẽ bỏ cuộc ngay lập tức』sao?」

Nghe Hoduki nói vậy, các cô gái có mặt mới chợt nhớ ra chuyện này, cả phòng tức thì ồ lên. Ban đầu Nadeshiko rõ ràng không hề hứng thú với trò chơi này, thậm chí còn từ chối tham gia.

Nhưng thực tế lại thế nào?

Cô bé không giành được vị trí thứ nhất, nhưng cũng không đến mức rớt xuống cuối cùng, cứ thế âm thầm giành được tư cách đi tiếp.

Hoduki đút hai tay vào túi quần, bước thêm một bước về phía trước.

「Nadeshiko, đây quả thực là một chiến lược vô cùng cao tay. Cậu ngay từ đầu đã tuyên bố mình không liên quan đến chuyện này, thực chất cậu rất rõ Ren chắc chắn sẽ chọn『Trò chơi Xương Trắng』. Không, có lẽ cậu còn cố ý dụ dỗ cô ấy đưa ra quyết định này.」

Ren vì ngạc nhiên mà mở to mắt, Nadeshiko lại lần nữa bật cười. Hoduki dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô bé.

「Cậu quả thực đã hao tốn không ít tâm cơ. Hỗn chiến là đặc trưng của trò chơi này, nếu bị chú ý và bị người ta nhắm vào điểm yếu mà truy đuổi không ngừng, dù có thực lực đến mấy cũng không có chút cơ hội thắng nào. Vậy thì phải làm sao? Câu trả lời của cậu chính là khiến mọi người nghĩ rằng cậu sẽ không gây ra mối đe dọa nào. Khiến mọi người lầm tưởng cậu không phải là thí sinh, chỉ là một người ngoài cuộc. Một khi mọi người đã nghĩ như vậy, ít nhất cậu sẽ không bị nhắm đến. Đối với cậu mà nói, chỉ cần như vậy là đủ rồi.」

Các cô gái nín thở lắng nghe từng lời Hoduki nói, chỉ có giọng nói khàn khàn của Hoduki vang vọng khắp nơi.

Cô lại rủ cả Youko vào cuộc, khiến kế hoạch của mình càng hoàn hảo hơn. Bởi lẽ, các thí sinh khác, nhất là những người đứng đầu như Miaoyin, đương nhiên sẽ dồn sự chú ý vào cô ấy, cô sẽ lợi dụng tâm lý hiếu thắng của họ để tạo ra một bức màn che mắt… Còn bản thân cô thì ẩn mình, ngư ông đắc lợi."

Hujiuya thò tay vào túi, dứt khoát chỉ thẳng vào Nadeshiko.

"Nào, Nadeshiko! Cuộc chiến bắt đầu từ đây!"

……

Mọi người nín thở chờ đợi.

Nadeshiko vẫn giữ nguyên tư thế hai tay đặt trước ngực, trên mặt nở nụ cười, dịu dàng, từ tốn lên tiếng.

"Hujiuya, khả năng quan sát quá nhạy bén là khuyết điểm của cô đấy?"

Nghe Nadeshiko đáp lời, mọi người không khỏi bắt đầu bàn tán xôn xao.

Tầm nhìn sâu rộng, suy tính kỹ càng của Nadeshiko quả thật khiến Lincao, dù tài phán đoán đến mấy, cũng phải chạy dài. Còn Hujiuya, người đã vạch trần mưu kế của Nadeshiko vào thời khắc then chốt, cũng không hề kém cạnh, không cho phép mọi người xem nhẹ.

Cảm xúc của mọi người bỗng chốc trở nên hưng phấn hơn bao giờ hết.

Nadeshiko đã bị lôi ra ánh sáng, lẽ ra sẽ trở thành tâm điểm, bị mọi người dòm ngó, thế nhưng trên mặt cô vẫn giữ nụ cười như thường, không hề lay động. Đối lại, Hujiuya cũng không kém cạnh, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

"Vậy thì xin mời Lincao xoay chiếc thìa đi."

Lian mở miệng thúc giục Lincao, thế là Lincao khẽ gật đầu, vươn tay xoay chiếc thìa, để chọn ra "chủ nhân" của trận đấu thứ sáu, quyết định vận mệnh của năm thí sinh.

Trận đấu tiếp theo cực kỳ then chốt, Hujiuya đã kéo Nadeshiko ra ánh sáng thì nhất định sẽ cố gắng loại bỏ cô ấy. Tương tự, Nadeshiko cũng không thể để Hujiuya, người cản trở kế hoạch của mình, yên thân — nói cách khác, cả hai đều xem đối phương là mục tiêu chính của mình.

"Lại nữa! Lại nữa!"

So với hai người kia, thái độ của Youko thì chẳng khác gì lúc trước, không hề thay đổi mấy. Lian thì đứng một bên cảnh giác Nadeshiko và Hujiuya, còn Lincao cũng nơm nớp lo sợ đi theo Lian bình tĩnh.

"Tuyệt vời quá! Là tôi!"

Lần này, kim định mệnh mỉm cười với Youko.

"Để tôi xem nào~ Tôi nghĩ xem~~"

Sau đó, cô ấy mở lời công bố nội dung thi đấu có thể coi là tồi tệ nhất.

"Cởi hết quần áo của Keita!"

Youko hơi rời khỏi bàn tròn, chỉ với một tiếng "Súc địa!", liền mang Kawahira Keita – Chủ nhân Khuyển Thần – đến thẳng hiện trường. Chỉ thấy cậu ta ngủ rất ngon lành, lại còn không ngừng ngáy khò khò, lúc thì nói mê "ưm~", lúc thì đưa tay gãi mông.

Trên người cậu ta chỉ có một chiếc quần đùi và một chiếc áo phông – bộ dạng này thật sự rất khó coi.

Thế nhưng Youko đứng phía trước lại có vẻ vô cùng vui vẻ, hớn hở giải thích luật chơi cho các thí sinh khác.

"Cái này nhé~ thật ra luật rất đơn giản. Chúng ta sẽ oẳn tù tì trước, rồi người thua cuộc sẽ lần lượt cởi quần áo của Keita. Chỉ cần ai đánh thức Keita, người đó sẽ bị loại."

Đối với Youko, người có thể dùng "Súc địa" lại còn rất quen việc cởi quần áo của Keita, thì đây đơn giản là một cuộc thi không thể nào thua được.

Sắc mặt các cô gái càng ngày càng tái mét, ngay cả Nadeshiko cũng không ngoại lệ.

"Sau khi cởi hết quần áo, thì sẽ mặc lại vào… nhưng tôi nghĩ không cần phải nghĩ nhiều đến thế nhỉ? À, đúng rồi, lần này mọi người vẫn có thể tự nguyện bỏ cuộc đấy nhé."

Nhìn nụ cười rạng rỡ của Youko, người ta không khỏi cảm thấy cô ấy mới là ác quỷ đáng sợ nhất.

Các cô gái đều lộ vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu oẳn tù tì trước trận đấu. Quan sát kỹ Keita đang ngáy khò khò kinh người, cậu ta mặc áo phông và quần đùi, bên dưới chắc chỉ có một chiếc quần lót. Nói cách khác, cuộc thi này thực ra chỉ có ba vòng.

Tổng cộng có năm thí sinh, vì vậy người về nhất và thứ hai trong oẳn tù tì hoàn toàn không có cơ hội tham gia.

Lần oẳn tù tì đầu tiên là Lian và Nadeshiko giành chiến thắng.

Họ lùi lại một bước với vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm. Ba người còn lại lần lượt là Lincao với vẻ mặt chán nản, Hujiuya có vẻ khó tin, đang ôm đầu, và Youko đang cười vui vẻ.

Ba người còn lại cũng oẳn tù tì phân định thứ tự — Youko, người đứng bét, sẽ là người ra tay trước, tiếp theo là Hujiuya, cuối cùng mới là Lincao.

Kỹ năng "Súc địa" của Youko chỉ trong nháy mắt đã dễ dàng tuột chiếc áo phông của Keita. Phần thân trên trông khá rắn chắc, lại còn đeo vòng cổ ở cổ, lập tức xuất hiện trước mặt mọi người, các cô gái thấy vậy đều hít vào một hơi lạnh.

Lincao mặt đỏ bừng lùi lại vài bước, còn Hujiuya thì hạ quyết tâm, vươn tay túm lấy quần đùi của Keita. Lincao đứng cạnh đó hai tay chắp lại, cố sức cầu nguyện lên trời.

Bởi vì, nếu Hujiuya thử thách thất bại, khiến Keita tỉnh dậy giữa chừng, thì cô ấy có thể giành chiến thắng; nhưng nếu Hujiuya thành công, thì cô ấy nhất định phải cởi quần lót của Keita. Đây là tình huống tồi tệ nhất mà cô ấy tuyệt đối không muốn đối mặt.

Chỉ tiếc là, người tính không bằng trời tính.

Hujiuya nheo mắt tập trung tinh thần, tính đúng khoảnh khắc Keita trở mình, với thủ pháp gần như thần sầu đã cởi được chiếc quần đùi của cậu ta.

"Phù…"

Hujiuya thở phào một hơi thật mạnh, bờ vai cũng theo đó mà thả lỏng. Sau đó cô ấy cầm chiếc quần đùi trong tay đưa đến trước mặt Lincao.

"Lincao, cô phải sẵn sàng rồi đấy."

Các cô gái đều nín thở chờ đợi, còn Lincao, người đang nhận lấy ánh mắt đồng cảm và tò mò của mọi người, lúc này cũng chỉ có thể kéo lê đôi chân run rẩy không ngừng, quỳ nửa người bên cạnh Keita.

Keita đang ngáy khò khò trông có vẻ ngủ rất say, miệng chảy nước dãi vẫn còn đang nói mê.

"Ưm~ Nadeshiko~"

Nadeshiko nghe vậy không khỏi đỏ bừng mặt, Youko cũng hơi bực mình, chỉ là Lincao lúc này hoàn toàn không có tâm trí để ý người bên cạnh.

Cô ấy cố gắng hết sức lấy lại tinh thần, cố sức túm lấy chiếc quần lót sọc trên người Keita.

Tinh thần của cô ấy khiến mọi người kinh ngạc — bởi lẽ Lincao, người vốn ghét đàn ông, mắc chứng sợ đàn ông, lại có thể liều mạng đến vậy.

Ước nguyện được mọi người công nhận cũng chính là động lực thúc đẩy cô ấy dũng cảm đối mặt.

Thế nhưng tất cả đều hoàn toàn sụp đổ ngay khoảnh khắc Keita trong giấc ngủ trở mình, dang rộng hai chân trước mắt cô.

Lincao qua khe hở của quần lót, lướt thấy một cái gì đó trông rất giống củ khoai tây…

Lincao không khỏi trợn tròn mắt, phát ra một tiếng hét chói tai kinh hồn.

"Khôngooooooooooooooooooooooooooooo!!!"1111

Cuối cùng Lincao cũng nằm vật ra bên cạnh Miaoyin mà cô tự tay "chôn vùi", đầu phủ một chiếc khăn bông trắng, miệng không ngừng "ư~ ư~" rên rỉ, thảm hại vô cùng.

"Thật là một cuộc thi đáng sợ tột cùng…"

Lian vừa đổ mồ hôi lạnh vừa phát biểu cảm nghĩ, Youko thì lại cười vô cùng vui vẻ.

Cứ thế, chỉ còn lại bốn thí sinh. Mỗi người đều không ai chịu ai, là những cô gái có thực lực hơn người. Lian không có bất kỳ nhược điểm nào, Hujiuya ứng phó đúng mực, Nadeshiko mặt lộ nụ cười bình tĩnh, còn Youko xấu tính thì lại cực kỳ vui vẻ.

Giữa bốn cô gái bùng lên một luồng lửa chiến đấu dữ dội vô hình.

Furano cố sức giải thích cho Tenzou những dự đoán của cô về diễn biến tương lai, còn Chiwa không thể tham gia trận đấu không khỏi cảm thấy vô cùng ấm ức.

Chỉ là những người khác có mặt ở đó hoàn toàn không nhận ra, đôi song sinh từ trước đến nay vẫn luôn ở một bên châm ngòi thổi gió, lúc này lại lộ ra ánh mắt có ý đồ khác, nhìn nhau cười…

Lần xoay thìa thứ bảy mà mọi người quan tâm, cuối cùng chỉ vào Nadeshiko.

"He he…"

Nadeshiko nở nụ cười duyên dáng, thế nhưng chỉ với biểu cảm đơn giản như vậy, đã khiến Hujiuya, Youko, Lian không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt —

Không thể bị vẻ ngoài của cô ấy lừa dối, đây chính là nụ cười ác quỷ đáng sợ nhất. Nadeshiko đặt ngón tay lên cằm mình.

"Phải làm sao đây nhỉ? Tôi thấy Youko rất khó đối phó, cho nên nếu muốn tôi chọn "Cuộc thi vuốt chó tính giờ" cũng được…"

Youko nghe vậy không khỏi cứng mặt, nhưng Nadeshiko lập tức lắc đầu.

"Thế nhưng tôi vẫn quyết định đánh bại Hujiuya trước đã. Tôi đề xuất "Đọc trại" làm nội dung thi đấu lần này."

Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, không khỏi nhìn nhau.

"Tại sao lại chọn đọc trại?"

Trong lòng mọi người đều có cùng một thắc mắc, duy chỉ có Hujiuya vô cùng ngỡ ngàng, dùng giọng khàn khàn lẩm bẩm một mình:

"Sao cô lại biết…"

"Luật chơi rất đơn giản, mọi người nói một câu đọc trại, rồi những người khác đọc lại một lần, người sai nhiều nhất sẽ bị loại."

"…Như vậy không phải quá đơn giản sao?"

Lian cảm thấy nghi ngờ, lại xác nhận một lần nữa.

"Thật sự muốn thi cái này ư?"

"Ừm."

Nadeshiko khẽ gật đầu.

"Để tôi bắt đầu trước, mời mọi người theo chiều kim đồng hồ đọc theo một lần: "Ăn nho không nhả vỏ nho.""

Nadeshiko đọc xong liền ra hiệu bằng tay cho mọi người đọc theo. Lian dù hơi nghi ngờ, nhưng vẫn dứt khoát đọc tiếp:

"Ăn nho không nhả vỏ nho."

Dễ như không, chẳng thấm vào đâu.

Chỉ là đến lượt Hujiuya, cô ấy ngượng ngùng nói một câu:

"Ăn, ăn nho pụt pụt pẹt pẹt."

Youko không nhịn được cười cô ấy.

"Sai quá rồi! Nghe kỹ đây này: Chít chít chọt chọt phụt phù phọt phọt!"

"Cô cũng có khác gì đâu! Lại còn tệ hơn tôi!"

Hujiuya mặt đỏ bừng cũng đáp lại một câu, chỉ là tất cả mọi người đã bắt đầu bàn tán xôn xao. Hujiuya, người luôn giữ thái độ bình tĩnh điềm đạm, cả về thể chất lẫn tinh thần đều rất cân bằng, vậy mà lại cảm thấy khó khăn với chuyện nhỏ như đọc trại!?

"He he, thật là khiến người ta bất ngờ."

Nadeshiko vẫn không thay đổi nụ cười trên mặt.

"À~ Thì ra là vậy. Không ngờ cô lại có yếu điểm này~~"

Nghe lời nói mang theo vẻ cảm thán của Lian, mặt Hujiuya càng đỏ hơn, và cô chán nản cúi gằm mặt. Chỉ thấy cô hai tay ôm đầu, miệng lẩm bẩm liên tục.

"Cũng không biết tại sao, tôi chính là không giỏi đọc trại…"

"Xin lỗi vì lúc này tôi lại thêm dầu vào lửa, dù sao đây cũng là cuộc thi — Hòa thượng bưng canh lên tháp, tháp trượt canh đổ canh làm bỏng tháp."

Lian cũng không hề nhân nhượng.

"Canh bưng hòa thượng lên tháp…"

Hujiuya đã đảo lộn các danh từ trước sau.

"Hòa thượng canh canh bưng tháp bỏng bỏng ki rị qua la ga cù!"

Youko thì hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì. Còn Nadeshiko vẫn giữ vẻ mặt nhẹ nhàng.

"Hòa thượng bưng canh lên tháp, tháp trượt canh đổ canh làm bỏng tháp."

Mọi người phát ra tiếng cảm thán "ồ~", Nadeshiko vô tình nói với Hujiuya:

"Lần này đến lượt cô ra đề."

"Cái gì? Tôi ư?"

"Đúng vậy, chúng ta sẽ ra đề theo thứ tự."

"T-tôi biết rồi…"

Hujiuya gật đầu với quyết tâm sống mái, thế nhưng…

"Ưm, "Trước núi có cái chân giò heo…""

Thậm chí ngay cả đề bài cũng không nói rõ ràng được.

Cuối cùng —

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!"1111

Sau khi phát ra tiếng kêu đau khổ, Hujiuya chán nản cúi gằm mặt.

"Xin lỗi, tôi bỏ cuộc."

Nadeshiko và Hujiuya cuối cùng cũng phân định thắng thua.

Hujiuya với vẻ mặt sa sút, thu mình trong một góc phòng khách, Tenzou và Furano cố sức nghĩ cách an ủi cô ấy.

Trò chơi xương trắng này xác định do Youko, Nadeshiko và Lian ba người tiến hành trận quyết đấu cuối cùng. Trong sân tràn ngập một bầu không khí căng thẳng cực kỳ đáng sợ.

Bất kể là ai trong số họ cũng đều kinh nghiệm phong phú, lắm mưu nhiều kế.

Trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười không sợ trời không sợ đất khi nhìn nhau. Thế nhưng so với Youko và Nadeshiko như quái vật, Lian, người xuất sắc về mọi mặt nhưng không có điểm nào đặc biệt nổi bật, có lẽ sẽ rơi vào thế yếu.

Trận thứ tám, trận đấu quyết định thắng bại, lại một lần nữa Youko làm "chủ nhân".

"Tuyệt vời quá—!"

Youko vui mừng đến phát điên mà nhảy dựng lên, Lian chỉ có thể cắn môi, còn Nadeshiko cũng lộ vẻ mặt tiếc nuối. Cứ thế, thắng bại của "trò chơi xương trắng" này gần như đã an bài.

Thế nhưng Youko đột nhiên kêu lên một câu hoàn toàn không liên quan đến thắng bại.

"A~~! Mấy người đang làm gì vậy!"

Mọi người nghe tiếng Youko la lớn, ngay lập tức quay đầu nhìn về phía sau, tận mắt chứng kiến cặp song sinh Imaari và Sayaka đang mở nắp chai, chuẩn bị giở trò gian xảo.

"Chết rồi!"

"Khốn kiếp! Tôi sẽ liều mạng với mấy cô!"

Imaari hét lớn, Sayaka cũng nói ra một câu thoại khó hiểu, định một hơi uống cạn thuốc nước. Thế nhưng Youko nhanh hơn một bước phản ứng, giơ ngón trỏ lên cao.

"Súc địa!"

Chỉ thấy thuốc nước "xoạt!" một tiếng bay vào cốc thủy tinh trong tay kia của Youko. Youko vui vẻ cười lớn.

"Imaari, Sayaka, mấy cô thật sự quá thú vị. Nhưng tôi không hề ghét hành vi của mấy cô đâu, vì điểm này, tôi sẽ cho các cô thêm một cơ hội!"

Lúc này Youko phát hiện Keita đã tỉnh ngủ, "Giúp tôi cầm một lát." Thế là cô ấy đưa cốc thủy tinh cho Keita vừa mới thức dậy, đang dụi mắt, sau đó lớn tiếng tuyên bố:

"Tiếp theo đừng thi mấy thứ vớ vẩn nữa, trực tiếp đến một trận đại hỗn chiến! Ai có thể trụ đến giây phút cuối cùng, người đó chính là người thắng cuộc thực sự! Thế nào?"

"Cái này! Cô không thể làm loạn như vậy!"

Mặc dù Lian lớn tiếng phản đối, nhưng những người khác có lẽ lại dễ chấp nhận luật chơi đơn giản dễ hiểu này hơn, chỉ nghe thấy mọi người cùng nhau phát ra tiếng "ồ~" đồng tình.

"Vậy thì bắt đầu từ bây giờ! Sẵn sàng chưa?"

Miaoyin không biết từ lúc nào đã trở lại bình thường, vừa kêu "Sẵn sàng~" vừa giơ cao nắm đấm. Lincao dùng sức gật đầu; Chiwa đang vui vẻ không ngừng nhún nhảy; Hujiuya từ từ đứng dậy từ trên đất; Furano mặt lộ ra nụ cười hưng phấn, Tenzou không nói một lời xắn tay áo.

Đôi song sinh càng vui mừng khôn xiết, chỉ có một mình Lian cố sức phản đối, thế nhưng lời ngăn cản của cô ấy cũng bị tiếng "Chuẩn bị bắt đầu!" của Youko che lấp, không thể truyền vào tai mọi người. Chỉ nghe thấy một tiếng "oa~", tất cả đều chen chúc thành một đống, triển khai một trận đại hỗn chiến kinh thiên động địa.

Keita đứng bên cạnh với vẻ mặt ngây ngốc nhìn trận đại hỗn chiến này, vừa mới tỉnh ngủ cậu ta muốn làm ẩm cổ họng, chẳng nghĩ ngợi gì đã cầm cốc thủy tinh Youko đưa cho mình đưa lên miệng, ừng ực một hơi uống cạn.

"…Mọi người đang làm gì vậy?"

Cậu ta lại dùng giọng ngây ngốc hỏi Nadeshiko bên cạnh. Nadeshiko vì kiên trì nguyên tắc mà tránh xa chiến trường, không tham gia trận đại hỗn chiến này, thì hai tay chắp lại, quay đầu nhìn Keita.

Cô ấy hoàn toàn không có cơ hội ngăn cản.

Tình huống tuyệt đối không thể xảy ra lại đang diễn ra ngay trước mắt cô ấy.

Đến nước này, cô ấy cũng chỉ có thể đổ mồ hôi lạnh, trên mặt hiện lên nụ cười gượng gạo, cố gắng mở miệng trả lời:

"Tôi khuyên cậu vẫn nên cố sức trốn đến nơi thật xa thì hơn đấy?"

Trận hỗn chiến này cũng vì thế mà trở nên càng thêm kịch liệt…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận