Ồn ào quá!
Từ xa vọng lại tiếng cục ta cục tác lơ mơ của con gà gỗ. Ý thức của cậu vẫn còn lơ lửng giữa tỉnh và mơ, mờ mịt.
Để tôi ngủ thêm một lát đã...
Tiếng cục ta cục tác của con gà gỗ lại vang lên. Kawahira Keita kéo chăn lên đến vai, người run lên bần bật. Cục tác~
Lần thứ ba.
Khẽ hé mắt, cậu thấy bốn bề tràn ngập ánh nắng ban mai chói chang. Ngoài cửa sổ chắc hẳn sương muối đang giăng kín, vì cậu cảm nhận rõ mồn một cái lạnh buốt da buột thịt.
Keita ừm... khẽ rên rỉ, dùng lòng bàn tay ôm chặt cái đầu đau như búa bổ của mình.
Cuối cùng cậu cũng đã tỉnh táo hơn một chút.
Cục tác~
Tôi biết rồi, biết rồi mà!
Cậu mở mắt ra nhìn. Thấy con gà gỗ đang đập cánh phần phật trong lồng chim treo trên trần nhà, phát ra tiếng lạch cạch, chắc hẳn đang lo lắng vì Keita chưa chịu dậy dù đã đến giờ hẹn.
Hừ!
Keita chậm rãi ngồi dậy, nửa thân trên rời khỏi giường, thở dài thườn thượt. Cậu chưa bao giờ trải nghiệm cơn say nào nặng đến khủng khiếp như vậy.
Đau quá!
Chỉ riêng việc giữ im lặng, cảm giác buồn nôn và nhức đầu đã thay nhau ập tới.
Keita day thái dương, vừa lo lắng vừa tự hỏi:
Ơ?
Ký ức mơ hồ, giờ cậu hoàn toàn chẳng thể nhớ nổi.
Hôm qua rốt cuộc mình đã làm cái quái gì thế này?
Cậu ngơ ngác ngẩng mặt lên.
Những chai bia xếp ngổn ngang như rừng cây trên chiếc bàn thấp, cùng với những chai rượu shochu lớn, và cả chai rượu whisky vuông không hiểu sao lại nứt toác ra làm đôi ngay chỗ nhãn. Ngoài ra, vỏ gói khoai tây chiên cùng mực và các món nhắm khác cũng vương vãi khắp nơi, xem ra là một trận đại tiệc linh đình đây.
Ừm...
Cậu nhớ đã tiêu diệt linh hồn chủ nợ cho vay nặng lãi tàn nhẫn đang ám ảnh khách sạn.
Đúng rồi, đúng rồi. Cậu nhớ là đã nhận được số rượu uống mãi không hết làm thù lao.
Cho đến đoạn ký ức này, cậu vẫn nhớ rất rõ.
Cậu và Youko đã có tâm trạng rất vui vẻ, nên bắt đầu bữa tiệc rượu từ chiều tối. Cậu vẫn nhớ rất rõ cô ấy với mái tóc đuôi ngựa đứng trong bếp, giúp cậu làm thịt bò hộp và bắp cải xào. Thế nhưng, dù có vắt óc suy nghĩ thế nào, cậu cũng chẳng nhớ nổi chuyện gì xảy ra sau đó. Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Ựa!
Keita cố nén cảm giác buồn nôn trào lên, một tay che miệng, rồi giật mình khi biết bản chất thật của thứ mềm mềm mà mình vừa chạm phải.
Này!
Cái vật mà cậu cứ ngỡ là gối, hóa ra lại là Youko đang nằm úp sấp!
Chính xác hơn, là chiếc bụng mềm mại của cô nàng. Youko cuộn tròn người, quấn quanh cổ cậu như một chiếc khăn quàng, ngủ say trong tư thế đó.
Sau khi Keita mạnh tay kéo tấm chăn ra, Youko liền lăn lông lốc như củ khoai vừa được rửa sạch.
Lúc này, mái tóc đen nhánh, óng ả xõa ra như hình rẻ quạt trên ga trải giường. Youko vẫn không mặc áo ngực, chỉ với chiếc áo ba lỗ và quần đùi, thân hình quyến rũ phơi bày dưới ánh nắng chói chang. Đôi chân dài thon thả, vòng một đột nhiên nảy nở gần đây và đường cong eo thon gọn đều rất đỗi cuốn hút.
Hơi ấm cơ thể thoang thoảng, chút mùi rượu, hay nói đúng hơn là mùi hương của một cô nàng đầy gợi cảm. Cô nàng say bí tỉ, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù sau giấc ngủ, có một sức quyến rũ không thể chịu nổi.
"Keita, chúng ta đã... làm..."
Cô nàng cuộn tròn người, đang nói mê.
Cô ấy nói một cách đầy gợi tình:
"Khà khà, muốn làm không?"
Keita bỗng thấy rợn người, vội dùng chăn bọc cô nàng lại.
"Chẳ-chẳng lẽ mình..."
Hoảng hốt bật dậy khỏi giường, cậu vội vàng kiểm tra quần áo của mình, may mắn thay vẫn còn mặc đầy đủ quần bò và áo len dày. Dù hoàn toàn không có ký ức gì...
"Chúng ta không làm gì phải không?"
Theo cảm giác của cậu, có vẻ như vẫn an toàn, chắc là chưa làm gì quá đáng. Có lẽ cậu đã không thay quần áo mà ngã vật ra giường luôn, rồi chui vào chăn cùng Youko chăng?
Keita thở dài một tiếng, loạng choạng đi vào bếp, muốn uống chút nước ép hay gì đó để làm dịu cơn khát khô cháy, dính chặt nơi cổ họng – đặc trưng của cơn say.
Và rồi, cậu bỗng khựng lại.
Nhìn kỹ hơn, cậu phát hiện ở góc phòng, nơi khuất sáng, đối diện với nơi ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, có một đống quần áo chất chồng như núi. Phần lớn là đồ nữ giới với đủ mọi màu sắc.
Keita suy nghĩ, ít nhất thì đó không phải quần áo của Youko, tất cả đều là những thứ Keita chưa từng thấy bao giờ. Từ váy liền không tay màu sắc tươi sáng, áo len hồng có diềm xếp nếp, cho đến cả đồ lót như áo ngực, quần lót cũng lẫn lộn trong đó.
Cậu lại gần, dùng tay gạt đống quần áo ra, Khuyển Thần Nadeshiko bỗng nhiên xuất hiện từ phía bên kia!
"Na-Nadeshiko!?"
Keita kinh ngạc không kìm được kêu lên. Nadeshiko đang dựa vào tường ngủ thiếp đi. Cô vẫn mặc bộ trang phục tạp dề kiểu Nhật, chỉ là giống Keita, mặt hơi đỏ và có mùi rượu.
"Cậu, cậu cũng ở đây sao?"
Khác với Youko, cô nàng thanh lịch và có vẻ quyến rũ dịu dàng. Keita vén nhẹ mái tóc màu hạt dẻ nhẹ nhàng buông lơi trên chiếc cổ trắng ngần của cô lên, liền nghe thấy Nadeshiko khẽ lẩm bẩm: "Ừm..."
Cậu giật mình. Nhắc mới nhớ, hình như cô nàng cũng tham gia bữa tiệc rượu tối qua thì phải. Dù không rõ đầu đuôi sự việc, nhưng dường như cô nàng đã ngồi thẳng lưng, trách mắng Keita.
Cậu loáng thoáng nhớ mình đã cúi đầu xin lỗi cô nàng, không kìm được ôm đầu nói:
"Ôi~ Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?"
Trong lúc đó, Nadeshiko lại nói mê, còn khúc khích cười:
"Đau lắm sao?"
Quả nhiên vẫn không thể nhớ ra. Cái đầu đau như búa bổ vì say rượu chẳng giúp ích gì cho việc phục hồi ký ức. Keita đành bỏ cuộc, lắc đầu rời khỏi đó.
Cậu đã uống rượu cùng Youko và Nadeshiko, vậy sau đó đã làm gì nữa nhỉ?
Cả đống quần áo chất chồng như núi kia là sao đây?
Cậu loạng choạng từ từ lại gần, mở chiếc tủ lạnh nhỏ trong bếp. Trước hết, điều quan trọng nhất là phải giải khát. Thế nhưng, lần này cậu thực sự sợ đến tim muốn ngừng đập!
Ối!
Từ trong tủ lạnh, đống cá sống ào ào trượt ra, khiến Keita không kìm được nhảy vọt lên bồn rửa bát.
"Ôi trời ơi, ôi trời ơi!"
Cá như thể còn sống, trượt thoăn thoắt trên sàn nhà, chui tọt xuống gầm ghế, hoặc đâm sầm vào tường rồi bật ngược lên cao.
Gà gỗ sau lưng cậu cục tác ầm ĩ: "Cục tác~ Cục tác~"
"Chuyện, chuyện này rốt cuộc là sao thế này~?"
Cảnh tượng cứ như thể cơn ác mộng vì say rượu đã hiện thực hóa vậy.
"Chẳng lẽ là đồ nhắm ư?"
Nếu là đồ nhắm thì chỉ riêng cá cùng loại đã có hơn hai mươi con, rõ ràng là có gì đó rất kỳ lạ. Dù không rõ lắm, nhưng cậu có một cảm giác kỳ lạ, rằng dù say xỉn, nhưng đống cá này lại chính là kết quả mà cậu rất mong muốn.
Quay đầu nhìn lại, hai cô gái phát ra tiếng ừm... rồi trở mình. Keita thở dài một hơi, từ từ đặt mũi chân xuống đất, sau đó rụt rè nhấc một con cá lên xem. Cá tươi rói, hình dáng cũng rất đẹp.
Hừm hừm.
Thấy khó hiểu, cậu lại lần nữa cho tất cả cá vào tủ lạnh. Để rửa sạch tay dính mùi tanh của cá, cậu đi vào nhà vệ sinh. Mùi say rượu cộng thêm mùi cá sống, quả thực rất khó chịu.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trong gương nhà vệ sinh, cậu lại rên lên một tiếng:
"Hôm qua rốt cuộc mình đã làm cái quái gì thế này chứ~"
Trên mặt cậu lại dính đầy vết son môi, vết môi đỏ thắm... Chỉ có một vết son trên cằm là có màu sắc khác biệt một cách kỳ lạ, còn lại các vết son trên má và cổ đều cùng một màu.
Keita rụt cổ lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu có một cảm giác vừa muốn biết vừa không muốn biết.
Cậu kiểm tra kỹ lưỡng, phát hiện trên đỉnh đầu lại sưng một cục to đùng. Cậu cứ ngỡ là đau đầu do say rượu, nhưng xem ra, hình như tối qua đã va mạnh đầu vào đâu đó thì phải.
"Kiểu này... thật là khiến người ta bận tâm quá đi~"
Cảm giác bất an.
Hình như đã làm chuyện gì đó không nên làm.
Hình như đã làm chuyện gì đó không thể cứu vãn.
Thẫn thờ rửa tay và mặt xong, cậu dùng khăn chà mạnh. May mắn thay, son môi cũng rửa trôi ngay lập tức. Cậu rót nước lạnh vào cốc, ùng ục uống liền hai cốc nước lạnh.
Làm vậy chắc sẽ tỉnh táo hơn.
Phải rồi. Giờ nghĩ lại, cậu nhớ vẫn còn một người nữa ở bữa tiệc!
Vẫn còn một người nữa...
Youko, Nadeshiko.
Và rồi...
Lúc này, Keita không hiểu sao lại có linh cảm cực kỳ xấu, cậu khẽ lén nhìn qua khe cửa đang hé mở – có người ở đó!
Điều tra viên linh dị đặc mệnh Kana Shirou đang ngủ say sưa ở đó.
Lý trí bay biến trong thoáng chốc.
"Ka-Kana-san?"
Mái tóc đen của anh ta vuốt ngược ra sau, mặt mũi tái mét. Vì là người cao lớn hơn hẳn thể trạng người Nhật bình thường, anh ta co quắp người lại như thể chật chội, nằm gọn trong bồn tắm kiểu Tây.
Đến đây thì vẫn còn ổn.
Cậu nghĩ Kana-san say rượu rồi ngủ say. Thế nhưng, khi nhìn kỹ hơn thì lại thấy vô cùng bất thường. Xung quanh anh ta không hiểu sao lại được trang trí bằng vô số đóa hồng, mà còn là những đóa hồng đỏ, vàng, hồng, tỏa hương nồng nàn.
Kana Shirou khoanh tay như thể bị vùi lấp một nửa trong đó, nhắm nghiền đôi mắt với hàng mi dài. Cái tư thế này cứ như một nàng công chúa trong truyện cổ tích! Hơn nữa, đầu anh ta còn quấn khăn tam giác trắng, mặc kimono trắng.
Keita vã mồ hôi lạnh. Tuy vốn dĩ Keita cũng không nghĩ Kana-san là người đứng đắn, nhưng việc anh ta rải đầy hoa hồng trong phòng tắm nhà người khác rồi tùy tiện ngủ say, đã chứng tỏ anh ta quả thực là một kẻ biến thái đúng nghĩa đen. Hơn nữa, gu đồ ngủ của anh ta thật tệ!
Cứ như một cái xác vậy.
Cậu tiến vào phòng tắm, muốn lay Kana-san dậy.
"Này, Kana-san, ngủ ở chỗ kỳ cục như vậy sẽ bị cảm lạnh đấy!"
"Hửm?"
Lúc này cậu không kìm được nhíu mày. Cơ thể của Kana Shirou lạnh buốt như con cá sống cậu vừa chạm vào, nhiệt độ khác xa so với thân nhiệt người. Hơn nữa, rất hợp để dùng những từ ngữ như mềm nhũn, không xương cốt mà miêu tả anh ta.
Keita đưa tay lên trán, khổ sở một lát.
Khẽ rên rỉ: "Ừm..."
Lần này cậu đặt tay lên cổ Kana-san, hoàn toàn không có dấu hiệu sự sống.
"Ừm ừm..."
Thử bắt mạch cổ tay anh ta, cũng hoàn toàn không có dấu hiệu đập.
"Á ha ha ha ha ha ha ha!"
Dù không biết tại sao, cậu vẫn cười tùy tiện.
"Ghét ghê~ Kana-san đúng là đồ đáng ghét~ Thế này thì chẳng ai buồn cười nổi đâu~"
Thế nhưng, vẫn không có tiếng đáp lại, im lặng như một bia mộ.
"Được, được rồi~ Lần này là thi đấu sức chịu đựng đấy~"
Keita đã say bí tỉ ư? Hay đã điên loạn rồi? Cảm giác như trong một trạng thái không tỉnh táo lắm, cậu bịt mũi Kana Shirou lại, vừa nức nở vừa dùng đồng hồ bấm giờ. Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, Kana Shirou hoàn toàn không thở. Từ sâu trong cơ thể dâng lên một sự run rẩy nhẹ, cậu nhanh chóng gạt hoa hồng ra, lần lượt kiểm tra kỹ lưỡng tim, cổ và miệng của Kana-san. Giờ thì đã chắc chắn không thể nhầm lẫn được nữa rồi, Kana Shirou chắc chắn đã chết, chết một cách triệt để...
Á!
Cơ mặt Keita co giật dữ dội.
Gaaaaaahhh!
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi.
"Chết rồi!"
"Chết thật rồi!"
Keita không hiểu sao lại bắt đầu làm những động tác squat mạnh mẽ. Sau đó là chống đẩy, gập bụng, tập cơ lưng, rồi cậu nhặt chai dầu gội rỗng gần đó, vừa nhảy múa một cách vui vẻ, vừa cầm chai và tạo ra tiếng "pạp pạp".
"Được rồi~ Dừng điên khùng lại!"
Cậu mạnh tay ném chai dầu gội rỗng đi, đập mạnh cái "bốp bốp" đầu vào tường. Một nỗi hoảng loạn không thể kìm nén đang tấn công cậu.
"Bình tĩnh lại, Kawahira Keita! Trước hết, điều quan trọng nhất là phải bình tĩnh!"
Bốp bốp.
Cậu rên rỉ: "Ừm..."
Rồi, cậu đợi một lúc, đột nhiên đầy mong đợi quay đầu nhìn lại.
Thế nhưng...
"Tại sao?"
Quả nhiên hiện thực thật tàn khốc, sẽ không biến mất một cách dễ dàng.
"Tại sao?"
Cậu đưa nắm đấm lên miệng, dùng đôi mắt đẫm lệ pha lẫn tuyệt vọng và bối rối nhìn Kana Shirou:
"Tại sao người này lại chết ở cái chỗ này chứ? Tại sao?"
Có rất nhiều chuyện khó hiểu, nhưng không có gì vô lý hơn chuyện này! Đúng lúc này lại xảy ra tình huống đột xuất, có người đang đứng bên kia cánh cửa:
"Dạ, Keita-sama?"
Bóng Nadeshiko hiện rõ trên cửa kính mờ.
Á!
Keita phản xạ mà phát ra tiếng kêu kỳ lạ.
"Vừa rồi thần nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết rất lớn..."
"Hử?"
"Chẳng lẽ ngài bị thương trong đó ạ?"
Tay Nadeshiko đã đặt lên cửa, lo lắng nói:
"Thần có thể vào làm phiền một chút không ạ?"
Cậu biết cơ thể của Kana-san sẽ ngày càng cứng đờ. Cắn ngón tay mình, cậu cứ loay hoay không biết phải làm sao, ngó nghiêng khắp nơi, trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu.
Cậu hét lên:
"Không, không được, không được! Tôi đang không mặc quần áo!"
Tay Nadeshiko giật mình rụt lại. Trong lúc đó, Keita vặn vòi hoa sen hết cỡ, nhanh chóng chạy đến dưới vòi sen đang phun nước như thác đổ.
"Ý hí hí hí hí hí!"
Cậu phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng kỳ lạ. Nước lạnh mùa đông thấm qua quần áo, thấm vào tận xương tủy, cái lạnh run người thấu xương sống.
"K-Keita-sama, ngài không sao chứ ạ?"
Nadeshiko đứng bên kia cửa, giật mình.
"Hoàn, hoàn toàn không sao cả! Ghét thật đấy! Tôi đang muốn tắm táp đàng hoàng để giải rượu đây mà! Nước lạnh thế này mới sảng khoái chứ!"
Keita ướt sũng trong nước, trở nên bất cần. Cứ thế mặc nguyên quần áo mà gội đầu, để tóc đầy bọt.
"Tắm buổi sáng là tuyệt nhất~"
"Vâng."
Nadeshiko chỉ biết ngẩn người ra.
"Đi đi! Qua đó đi!"
Keita dùng tay ra hiệu đuổi Nadeshiko, nhưng cô nàng dường như hoàn toàn không nhận ra. Không những vậy, cô nàng còn hạ quyết tâm, trịnh trọng hỏi Keita:
"Dạ, Keita-sama. Nhân tiện nhắc đến chuyện giải rượu, thần mạo muội muốn hỏi ngài một chuyện, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
"Ơ? Hôm qua?"
Keita giật mình, phản xạ mà nhìn về phía Kana-san đang nằm yên vị trong bồn tắm.
"Là, là chuyện gì ạ?"
Giọng nói của cậu không kìm được trở nên sắc bén, bóng Nadeshiko cúi đầu yếu ớt.
"Thật ngại quá, chuyện tối qua thần hầu như không nhớ gì cả..."
"Ô, ô~ Ra là vậy sao!"
Nadeshiko vô cùng ngượng ngùng nói:
"Vâng. Hoàn toàn không biết vì sao mình lại uống rượu, và rốt cuộc vì sao mình lại làm phiền ở nhà của Keita-sama nữa. Liệu có phải thần đã làm điều gì thất lễ với Keita-sama không ạ?"
Cô nàng dùng tay ấn mạnh vào cửa kính mờ, giọng nói lộ rõ vẻ bất an.
Keita vội vàng bật cười:
"Ha ha ha ha ha! Khô-không sao đâu, không sao đâu. Nadeshiko tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!"
"Thế nhưng, cái đó..."
"Đúng rồi~ Về chuyện này, tôi muốn vừa ăn sáng vừa nói rõ với cậu sau. Vậy nên, trước đó cậu giúp tôi nướng bánh mì được không? Hửm?"
Nadeshiko im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu:
"Ngài nói cũng phải. Thần hiểu rồi ạ. Vậy thì, thần đi chuẩn bị bữa sáng đây, Keita-sama!"
"Gì, chuyện gì vậy?"
"Bữa sáng có phải làm cho bốn người không ạ?"
"Ơ?"
Mặt Keita vô thức co giật.
"T-Tại sao? Là ba suất chứ? Tôi, Youko và Nadeshiko."
"Thần nhớ hình như còn có một người nữa thì phải? Hình như là Kana-sama cũng ở đây."
"Ừm. Ở thì có ở đấy, nhưng tôi nghĩ anh ta không thể ăn sáng được nữa rồi~"
Keita không thể nói ra lời đó, đành giả vờ không biết mà lên tiếng:
"Thế, thế sao? Nadeshiko, có phải cậu nhầm rồi không? Hôm qua chỉ có tôi, Youko và Nadeshiko thôi mà! Ừm, đúng vậy. Chắc chắn là thế rồi!"
"Thật vậy sao?"
Nadeshiko dường như vẫn chưa thể hiểu nổi:
"Vậy thì, tiện thể thần sẽ dọn dẹp phòng luôn ạ!"
Cô nàng cung kính cúi chào rồi rời đi. Cùng lúc đó, Keita thở phào một hơi dài, mạnh tay khóa vòi nước. Giậm chân mạnh, cậu dùng tay chà xát cơ thể. Có lẽ việc đứng cạnh Kana Shirou đang ngủ say như chết sẽ rất có thể gây ra trụy tim. Keita đột nhiên quay đầu lại, chỉ tay vào Kana-san:
"Tóm lại!"
Như thể muốn tố cáo anh ta, cậu nói:
"Sao anh lại phải chết ở đây chứ!"
Cậu đi đi lại lại, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua. Xác của Kana Shirou chắc chắn có liên quan đến phần ký ức bị mất này.
Á!
Đúng lúc cậu vừa chợt nhớ ra điều gì đó, búng tay một cái thì...
"Kê...ita~"
Lần này là Youko cùng giọng nói nũng nịu, làm nũng chạy vọt vào phòng tắm, không cho cậu kịp có thời gian chuẩn bị gì cả.
Đúng rồi!
Keita nhanh chóng hạ quyết tâm, vọt một cái nhảy vào bồn tắm.
"Youko, chuy-chuyện gì vậy?"
Để ấn Kana Shirou xuống sâu hơn trong bồn tắm, cậu xoay người, cố nhét mông mình vào. Một bên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một bên giọng run run đầy cảnh giác lên tiếng:
"M-Mới sáng sớm mà ồn ào thế!"
Biểu cảm của Youko đột nhiên trở nên kỳ lạ:
"Anh đang làm cái quái gì thế?"
Youko hỏi vậy cũng phải thôi. Bởi vì Keita cứ thế mặc nguyên quần áo mà tắm trong bồn, hơn nữa chỉ có tóc là nổi bọt vì gội đầu, cộng thêm vô số đóa hồng xung quanh, thật khó mà không nghi ngờ Keita có còn tỉnh táo hay không.
"Anh không sao chứ?"
"Ồ, đây là tắm hoa hồng!"
Keita nở một nụ cười méo mó.
"T-Tắm hoa hồng~?"
"Ha ha, là liệu pháp tuyệt vời nhất để giữ gìn sắc đẹp và sức khỏe đấy."
"Ngâm mình trong bồn mà vẫn mặc quần áo?"
"Không làm thế thì sẽ không có tác dụng đâu!"
Keita giận dỗi một cách vô lý:
"Hơn nữa, nhanh nói chuyện quan trọng của cô đi!"
Cậu muốn tìm cách che đậy.
"À, ừm."
Youko gật đầu ấp úng, mặt hơi ửng hồng. Cô nàng vẫn mặc quần đùi và áo ba lỗ gợi cảm. Ngón chân khẽ cọ vào sàn nhà một cách ngượng ngùng:
"Ch-chuyện đó, về chuyện hôm qua..."
Đúng lúc này, Keita giật mình, mắt mở to. Bởi mũi chân thứ ba bỗng dưng lù lù nhô lên giữa hai chân cậu.
Cậu vội vàng đè chặt ngón chân đó xuống, lần này, một bàn tay trắng bệch lại đột ngột thò ra từ chỗ khác.
Hííííí!
Keita phát ra tiếng kêu thất thanh.
Cậu đè ngón chân thứ ba rồi đến bàn tay trắng bệch xuống như thể đang chơi trò đập chuột chũi vậy. May mắn thay, ánh sáng lúc đó vừa phải, lại cộng thêm việc Youko đang nhìn sang hướng khác nên cô ấy dường như không hề phát hiện ra.
Cô lại tiến lên một bước. Thấy Keita đang ở tư thế rất kỳ quái, như thể đang chơi trò Twister Game (một trò chơi trên tấm thảm in nhiều vòng tròn màu sắc, kèm theo một bàn quay chỉ các bộ phận cơ thể. Người chơi phải đặt tay chân lên các vòng tròn theo chỉ dẫn, khiến cơ thể vặn vẹo. Nếu mông và đầu gối chạm đất thì thua), liền hỏi cậu: "K-Keita, sao vậy?"
"Đ-đừng bận tâm chuyện đó!" cậu hỏi lại. "Vậy... chuyện gì đã xảy ra đêm qua?"
"Ưm..." Youko giữ chặt đôi má đang nóng bừng của mình rồi nói: "Chuyện đó... Keita, nếu thật sự tôi đã làm chuyện đó thì... thì..."
Sau đó, cô "Oa!" một tiếng rồi quay lưng chạy mất.
Keita dốc sức nhảy bật ra khỏi bồn tắm, đóng sầm cửa lại. "Trời, trời ơi!" cậu không nhịn được mà lẩm bẩm: "Cái nhà này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Có lẽ là do tâm lý, cậu cầu cứu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Thế nhưng, không có bất kỳ phản hồi nào. Quả nhiên vẫn phải tự mình tìm cách thôi. Keita suy nghĩ, rốt cuộc thì tại sao anh Kana lại chết ở đây chứ?
"Tại sao lại chết?"
"Nghĩ đi!"
"Nghĩ cho kỹ!"
Cậu nghĩ đến mức gần như đau đầu, nhíu mày thật chặt rồi tự nói với bản thân.
Đúng lúc này, Keita nghĩ đến một khả năng nào đó, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt đi.
"Ch-chẳng lẽ là..."
"Mình đã giết người ư?"
Vì không có ký ức, cậu không thể khẳng định là tuyệt đối không thể nào. Quan trọng hơn, từ nãy đến giờ, cậu vẫn luôn cảm thấy một sự hổ thẹn kỳ lạ đối với thi thể của Kana Shirou. Điều đó khiến cậu không khỏi nghĩ rằng, đây chính là bằng chứng quyết định của một kẻ giết người.
Hơn nữa, ngay cả khi giả định đây không phải là một vụ án giết người, ít nhất cũng phải có người nào đó đã giúp Kana mặc quần áo trắng và rải đầy hoa hồng chứ? Cũng không thể nói là không có khả năng người thực hiện điều đó chính là mình. Youko vừa đến đây hình như nhớ một vài chuyện tối qua, lại còn nói những điều có hàm ý sâu xa...
Youko ư?
Hay là...
Nadeshiko?
Làm gì có chuyện đó!
Cho dù lý trí có phủ nhận đến mấy, ý thức mờ mịt vẫn mang theo nỗi sợ hãi mà ngăn cản Keita. Cậu lại ôm đầu ngồi xổm xuống. Dù thế nào đi nữa, chỉ cần chưa nhớ ra chuyện tối qua thì tuyệt đối không thể tùy tiện ra khỏi đây.
Keita bắt đầu cố gắng gỡ từng sợi ký ức đang rối bời lại với nhau.
Cậu nhớ rằng mọi chuyện bắt đầu từ tiếng "Cạn ly!". Với con quỷ chuyên cho vay nặng lãi đang bám riết lấy quán rượu, Keita và Youko hiếm hoi lắm mới dùng cách thuyết phục để khiến nó rời đi.
Chủ quán rượu đứng một bên chứng kiến cảnh đó nên vô cùng khâm phục. Ngoài tiền thù lao, còn tặng cho họ một thùng carton đầy ắp các loại rượu.
"Cạn~ ly!"
"Ồ, vất vả rồi!"
Trước tiên, giật vòng khóa lon bia. Cầm lon bia cụng nhẹ vào nhau. Dùng tay gạt lớp bọt bia tràn ra, đưa lên miệng uống. Cổ họng phát ra tiếng "ực ực" đầy sảng khoái.
"Phù hà à~"
Youko tâm trạng rất tốt, thở hắt ra một hơi thật dài. Mặt cô lập tức đỏ bừng. Keita thì cứ tiếp tục uống, cuối cùng uống cạn cả lon rồi dùng một tay bóp méo vỏ nhôm.
"Ngon ghê!"
Cậu lau lớp bọt quanh miệng. Youko vỗ tay đầy thán phục: "Vậy, có muốn thêm một chai nữa không?"
Keita lập tức thò tay vào thùng carton chứa đầy chai rượu, lấy ra một chai bia Bỉ đóng chai với bao bì đẹp mắt. Xoay nắp chai, phát ra tiếng "phụt", đưa lên miệng, uống trực tiếp để chất lỏng màu hổ phách lạnh buốt chảy vào dạ dày. Chẳng mấy chốc, chai rượu cũng cạn.
"Ngon!"
"Gần đây công việc nhiều, đúng là tuyệt vời ghê~"
Ở mép miệng Youko có thể thấy mực nhắm rượu lộ ra, kèm theo nụ cười mãn nguyện; Keita lại một hơi uống cạn thêm một chai rượu:
"Ngon!"
Chỉ có đúng một câu đó bật ra.
"Hề hề hề~" Youko cũng có vẻ rất vui.
"Keita, cậu có muốn thêm ly nữa không?"
"Ưm~?" Cô bảo Keita cầm ly, rồi rót chất lỏng trong suốt từ chai rượu sake lớn ra.
Keita cười nói: "Ồ? Dịch vụ có vẻ không tồi nha!"
"Chưa đủ, chưa đủ đâu." Youko lắc đầu. Cô buộc tóc mình thành đuôi ngựa thật chặt, sau đó nhẹ nhàng nháy mắt nói: "Tôi sẽ phục vụ cậu nhiều hơn, đầy đủ hơn nữa."
"Đúng rồi! Lúc đó nguy hiểm thật!" Keita vẫn ngồi yên trong phòng tắm, khẽ lẩm bẩm: "Cái tên đó mà một khi đã như vậy thì sẽ có vẻ đáng yêu đến mức phá hủy mọi thứ."
Youko vừa cẩn thận rót rượu cho Keita, vừa đứng trong bếp làm mồi nhắm cho cậu, cười nói rất vui vẻ: "Hề hề hề~"
Cô tựa người yếu ớt vào Keita, thì thầm bên tai cậu: "Em có thể làm nũng một chút không?"
"Ch-chuyện gì?"
"Ôm em đi."
Cô quỳ xuống trước mặt Keita, lập tức dùng tay ôm lấy đầu cậu, nũng nịu nói: "Keita, ôm em đi~"
Keita cũng đã khá say, dần dần mất đi lý trí. Trong thâm tâm cậu gào thét: "Không được. Không được tiến thêm một bước nào nữa!" Thế nhưng cậu lại vô thức mỉm cười, rồi ngẩn người ra.
"Đúng là hết cách với em rồi!" Cậu để Youko ngồi lên đùi mình, vuốt ve mái tóc cô.
Có lẽ là do tâm lý, cậu thấy mắt Youko trong khoảnh khắc đó dường như lóe sáng.
"Oa~~"
"Chắc chắn là do tâm lý rồi!" Cô nheo mắt, vui vẻ cọ má vào cậu. Cậu cảm nhận được mùi tóc cô, mùi rượu thoang thoảng và bộ ngực căng đầy. Keita bắt đầu đau đầu: "A... a a..."
Cổ họng Youko phát ra tiếng "ưm ưm" rồi nói: "Keita, em yêu Keita nhấtttttt!"
Keita đang ngồi trong phòng tắm, ôm đầu. "Khoan đã. Mình thật sự không làm gì cả phải không?"
Đến bản thân cậu cũng không thể tin được, sau đó lại nhớ ra đủ thứ cảnh tượng khác.
Cảnh tượng thay đổi, lần này không hiểu sao lại là Nadeshiko đã say mèm, đang dùng bàn là để ủi đồ lót.
Kana Shirou cũng đã say khướt thì đang vung vẩy kiếm.
"Hả?" Keita đứng dậy từ nền gạch, bắt đầu đi đi lại lại: "Nadeshiko và anh Kana đến đây từ khi nào vậy? Mình muốn nhớ~ nhớ lại."
Keita đang tập trung suy nghĩ nên không hề phát hiện ra thi thể của Kana đang khẽ nhúc nhích trong đám hoa hồng.
Điều tiếp theo cậu nhớ ra là giọng nói của Kana Shirou, mang theo vẻ hối hận: "Tại sao? Rốt cuộc các người đang nhìn gì vậy?"
Keita phá lên cười trước câu hỏi của anh ta, Youko ôm lấy vai Keita: "Ưm~ đồ hói."
Những chuyện sau đó hoàn toàn chìm vào bóng tối, không thể nhớ nổi. Keita lại đứng sững lại, nhắm mắt, cố gắng đào bới ký ức. Hoàn toàn không hề chú ý rằng Kana Shirou đang ở phía sau cậu, lảo đảo đứng dậy.
Mặt khác, Youko lúc này đang có tâm trạng rất tốt, phát ra tiếng "đôm đốp" có nhịp điệu khi dùng dao bếp. Vừa ngân nga trong mũi, vừa xoay mũi chân mang dép sandal.
Dưới sự chỉ dẫn của Nadeshiko, cô thái nhỏ hành lá để cho vào cháo. Nhân tiện mà nói, chiếc nồi nhỏ đã nấu xong nước dùng cũng tỏa ra mùi vị thơm ngon, phát ra tiếng "sùng sục" khi hầm.
Youko mặc chiếc váy liền thân dáng dài cùng tạp dề màu hồng, trông quả thực rất ngây thơ và hồn nhiên.
Nadeshiko nhìn động tác tay của Youko, phát ra tiếng thán phục: "Cô Youko, cô tiến bộ nhiều thật đấy!"
"Cũng tàm tạm thôi~" Youko dùng ngón tay xoa xoa dưới mũi: "Cái này cũng là biểu hiện tình yêu dành cho Keita mà, phải không?"
Nadeshiko cười khổ nói: "Phải, phải rồi. Cô đã vất vả nhiều rồi!"
Cô ở bên cạnh lần lượt rửa sạch những chai rỗng đã được "sản xuất" số lượng lớn tối qua. Mỗi khi ngửi thấy mùi cồn nồng nặc, cô lại hơi buồn nôn.
Youko dường như hoàn toàn không sao cả, nhưng Nadeshiko thì say rượu rất nặng. Quan trọng nhất là đau đầu, có lẽ do ngủ sai tư thế nên vai bị cứng đờ. Từ trước đến nay cô rất ít khi uống rượu, tuyệt đối không phải là người thích uống rượu. Vậy mà hôm qua dường như đã uống quá nhiều, cô hoàn toàn không thể hiểu tại sao mình lại uống đến mức đó. Dù Nadeshiko muốn hỏi Youko, nhưng lại cảm thấy có điều gì đó cần phải kiêng dè, cô khẽ quay đầu nhìn về phía sau.
Cuối cùng biến thành cảnh cả hai thi nhau chuốc rượu đối phương.
"Keitaaaaa~ chưa đủ đâu nha~" Youko vừa giơ cao ly Kahlúa Milk (một loại cocktail pha từ rượu mùi cà phê và sữa) rất ngọt, vừa dùng giọng nói lắp bắp vì say rượu mà hét lên: "Đồ ngốc~"
Keita ợ lên một tiếng. "Em đang nói ai là đồ ngốc thế, cái này... của anh..." Cậu cười khà khà, mặt đỏ bừng, đồng thời uống cạn ly rượu Kasumatsu. Youko reo hò, rồi tự mình uống cạn cả ly để đáp lại cậu. Sau đó úp ngược ly thủy tinh xuống, đặt lên bàn thấp.
"Tốt~ lắm, như vậy mới đúng là Khuyển Thần của ta chứ!" Keita vừa lắc lư qua lại, vừa vuốt ve tóc Youko.
"Yayayaya~ Khuyển Thần của Keita~" Youko giơ nắm đấm lên. Cả hai say bí tỉ, vừa cười vừa quấn quýt lấy nhau. Cuối cùng không hiểu vì sao, Youko một tay cầm chai rượu sake rồi nói: "Vâng~ Để cậu đợi lâu rồi. Youko đút cho cậu bằng miệng đây!"
Cô nhẹ nhàng ngậm hết chất lỏng trong ly vào miệng một hơi, nhắm mắt, chu đôi môi hồng nhạt lên. Lúc này Keita đã say lướt khướt, hét lên: "Tốt~ tuyệt vời!"
Ngay khi cậu thuận thế nhẹ nhàng ôm lấy eo Youko vào lòng thì...
Đúng vậy, Kana Shirou với cái bọc màu tím nhạt trên tay đã đứng trong phòng từ lúc nào không hay.
Anh ta biện hộ một cách lộn xộn: "X-xin lỗi. Tôi đã gọi ở ngoài trước rồi, nhưng vì cửa không khóa nên tôi tự mình vào."
Youko cứ trừng mắt nhìn Kana như thể oán hận. Ngược lại, Keita vừa nhe răng cười, vừa vẫy tay với Kana: "Ồ~ anh Kana. Anh đến đúng lúc quá, uống rượu cùng đi!"
Keita của hiện tại vẫn ngồi yên trong phòng tắm, liên tục vỗ vào trán bằng lòng bàn tay. "Ối giời~ Thì ra là vậy, thì ra là vậy! Lúc đó thật sự nguy hiểm quá!"
Keita cười nói với Kana Shirou đang đặt tay lên vai cậu: "Anh Kana đúng là đã vào đúng lúc thật đấy! Nếu anh không vào thì, tôi chắc chắn sẽ..."
Lời nói của Keita nói đến nửa chừng thì cơ thể đông cứng lại. Cuối cùng cậu cũng nhận ra cơ thể trắng bệch, lạnh lẽo, đôi mắt nửa khép, cảm giác mềm oặt đó...
Da Keita bắt đầu nổi rất nhiều hạt li ti (nổi da gà), cậu kêu lên một tiếng thất thanh: "Ngaaaaaaaa!"
Youko và Nadeshiko nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vô cùng đáng sợ, vội vàng chạy vào phòng tắm. Tại đó, họ thấy một cảnh tượng dị thường.
"C-cứu tôi! Cứu tôi với!" Keita ở trong trạng thái không đứng vững được, tay chân vùng vẫy loạn xạ.
Kana Shirou mặc đồ trắng, đầu buộc khăn tam giác, đang đè lên người cậu. Ngoại trừ việc không có biểu cảm và không có hơi thở, trông cứ như anh ta đang đùa giỡn, trêu chọc Keita vậy.
Nadeshiko lấy tay che miệng: "C-các người đang làm gì vậy!?"
Youko vô cùng kinh ngạc nói: "Anh Kana!?"
"Khôngggggg!"
Đúng lúc Keita đang gào thét điên loạn, Kana Shirou như một cục pin cạn kiệt năng lượng, đột nhiên bất động, cứ thế cứng đờ ngã thẳng xuống sàn nhà.
Keita thở hổn hển, hơi thở loạn xạ.
"A... a ục..."
Cậu ôm chặt ngực bằng hai tay, hoàn toàn không thể nói năng rõ ràng.
"Ú ục."
Khóe mắt cậu rơm rớm nước.
"Cậu đang làm gì vậy?" Youko vẫn chưa hiểu chuyện, nghi ngờ nhíu mày. Keita bò đến ôm lấy cô, khóc nức nở như một đứa trẻ.
Đồng thời Nadeshiko cũng đi đến phòng tắm, muốn giúp Kana Shirou đứng dậy: "Kana-dono, ngài không sao chứ?"
Cô chạm vào cơ thể anh ta.
"Hây!" Cô bế Kana lên.
"Hả?" Cơ thể cô cứng đờ.
"K-khoan đã." Cô vội vàng đặt tay lên cổ Kana Shirou, áp tai vào miệng anh ta, sắc mặt lập tức tái nhợt. Đôi mắt vốn đã to lại càng mở to hết cỡ, run rẩy quay đầu nhìn Keita: "Ch-chẳng lẽ..."
Cô cứ chỉ tay về phía Kana Shirou.
"Ừm." Keita quay mặt đi. "Người đó đã chết rồi."
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Nadeshiko đột nhiên mất ý thức, ngã quỵ xuống sàn nhà.
"Ưm~" Nadeshiko mở mắt, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Youko nói với cô ấy: "À, chị tỉnh rồi à?"
Nadeshiko mỉm cười yếu ớt nói: "Vâng. Vừa nãy em có một giấc mơ rất lạ."
Cô từ từ đứng dậy. Khi hoàn hồn, cô mới phát hiện chân mình đã duỗi vào trong bàn sưởi. Xác nhận Youko và Keita đều ở đó, cô muốn kể cho họ nghe giấc mơ hoang đường, phi lý đến nhường nào, để Keita và Youko bật cười cho qua chuyện: "Thật ra thì, Kana-dono..."
Sau đó...
"Ừm." Youko với vẻ mặt u sầu đứng trước mặt Nadeshiko, cô cứ chỉ tay vào người đang ngồi ở ghế bên cạnh: "Cái đó không phải là mơ đâu!"
Thi thể của Kana Shirou thật sự ở đó! Chỉ là biến thành trạng thái kỳ quái đang nghiêng đầu suy tư, lại còn duỗi chân vào dưới bàn sưởi, lờ đờ nhìn về phía này.
Một bên má của Nadeshiko co giật, cô cười gượng gạo. Rồi nói một tiếng "Ưm~" và lại ngất xỉu. Nhưng lần này là ngã về phía trước, chỉ nghe thấy một tiếng cằm va chạm.
"Ôi chao~" Keita không nhịn được lấy tay che mặt.
"Nhưng mà, người này thật sự đã chết rồi mà, phải không?" Youko ghé miệng sát tai Keita, thì thầm.
"Từ nãy đến giờ đã đo mạch rất nhiều lần, cũng đã xác nhận hô hấp của anh ta rồi. Dù đo bao nhiêu lần đi chăng nữa, Kana Shirou theo ý nghĩa sinh học đều đã hoàn toàn tử vong."
Thế nhưng, khi Keita và Youko định đưa Nadeshiko ra khỏi phòng tắm, Kana đột nhiên đứng dậy, tự mình đi theo, lại còn với vẻ mặt vô cùng hiển nhiên (dù là không có biểu cảm gì) cùng vào chỗ có bàn sưởi.
Cả hai đều thấy rất đáng sợ, và không thể ngăn cản anh ta.
Có lẽ là do tâm lý, họ cho rằng Kana cứ nhìn chằm chằm vào cuộc đối thoại của hai người họ bằng đôi mắt vô hồn. Keita cũng dùng giọng nhỏ tương tự trả lời cô ấy: "Này Youko. Chuyện hôm qua, em còn nhớ đến đoạn nào rồi?"
"Hả, sao lại hỏi thế?"
"Ừm. Anh vừa nhớ ra một vài chuyện rồi, cái chai mà anh Kana mang đến... anh nghĩ cái chai đó chính là đầu mối của vụ việc này."
"À à, cái chai đó à..." Youko cũng đặt tay lên cằm, hồi tưởng lại chuyện.
"À thì ra là vậy~ Em nhớ cái chai đó hình như là..."
Youko thật ra không say như vẻ ngoài. Thế nên, cô tự nhiên nói chuyện với Kana Shirou, người không uống rượu: "Nào, uống ba ly trước đi, uống ba ly trước đi!"
Keita thì vui vẻ để Kana cầm ly, sau đó rót rượu sake cho anh ta, rót đến khi gần chạm mép ly thì vừa vặn dừng lại: "Nào, xin hãy uống cạn một hơi."
Cười thầm không lý do, còn vừa tiếp tục châm chọc.
"Vậy à..." Kana Shirou không đặc biệt phản kháng: "Vậy thì, vì cậu đã đặc biệt rót rượu cho tôi, tôi sẽ uống!"
Anh ta cởi áo khoác, ngồi xếp bằng xuống, lập tức cầm ly rượu đó đưa lên miệng uống. Giống như chỉ đổ thẳng vào vậy, uống cạn một hơi. Bất kể là dáng lưng thẳng tắp hay vẻ mặt căng thẳng, bản thân anh ta đã toát ra vẻ đoan chính, thanh tú, như vị rượu sake vậy. Hơn nữa, dù anh ta liên tục uống cạn ba ly rượu, sắc mặt cũng không hề thay đổi chút nào.
Tửu lượng kinh người... luôn cảm thấy anh ta rất phù hợp với từ ngữ này.
"Ồ!" Keita vỗ tay đôm đốp. Youko chống khuỷu tay lên bàn sưởi, thất thần nói: "Vậy thì, anh Kana. Anh đến đây làm gì vậy?"
Giọng điệu của cô ấy nghe cứ như đang nói: "Nếu không phải lý do quan trọng, tôi sẽ giận đấy!"
Kana Shirou hắng giọng, sau đó lấy ra một cái chai màu xanh kỳ lạ từ trong bọc: "Thật ra, hôm nay tôi muốn cho các cậu xem cái chai này!"
Anh ta "Cộp!" một tiếng, đặt cái chai đó lên bàn sưởi.
Youko và Keita ghé mặt lại gần. Đó là một cái chai màu xanh nhạt hình kim tự tháp. Được làm bằng thủy tinh dày, phía dưới chỉ tích tụ một chút chất lỏng.
"Anh Kana, cái này là rượu sao?" Keita ợ một cái, sau đó cầm chai lên xem.
Quả thực trông giống một chai rượu.
"Tôi có thể uống cái này không?"
"Không, không được!" Kana Shirou vội vàng giật lại cái chai. "Chỉ được nhìn thôi. Tôi cầu xin cậu, hãy tập trung tinh thần, giúp tôi nhìn kỹ một chút."
Anh ta bỏ cuộc với Keita đã say túy lúy, đẩy cái chai về phía Youko: "Thế nào? Cô có nhìn thấy gì bên trong không?"
"Ưm~" Youko nheo mắt, cứ nhìn chằm chằm vào bên trong. Keita cũng làm điều tương tự với vẻ mặt nghi ngờ. Chẳng mấy chốc, Youko lắc đầu: "Không được. Không thấy có gì đặc biệt cả!"
"Vậy à..." Kana Shirou thất vọng rũ vai xuống: "Tôi vốn nghĩ nếu mang cái chai này đến đây thì có lẽ sẽ có điều gì đó thay đổi... hay có lẽ đây thật sự chỉ là một cái chai rỗng thôi."
"Vậy, rốt cuộc cái này là thứ gì vậy?"
"Ưm. Thực ra cái này là..." Khi Kana Shirou định nói gì đó thì Keita lẩm bẩm mơ hồ như nói mê: "Ưm~ anh cũng say ở đây rồi à? Kia là whisky sao?"
"Cứ như là một vật phẩm có thể thực hiện mọi điều ước vậy..."
"A ha ha ha, vậy thì tôi cũng uống cùng nhé!"
"Đây là một trong những Ma đạo cụ mà Sekidousai đã chế tạo, cái mà tôi đang tìm kiếm đấy. Nhìn này!"
Kana Shirou lật ngược chai lại cho Youko xem, chỉ thấy dưới đáy chai có phù điêu hình mặt trăng và ba bộ xương trông rất quen mắt.
Youko khẽ liếc nhìn lên. Con gà gỗ trong lồng đã ngủ say tít. Kana Shirou khẽ mỉm cười:
"Ừm. Nó có cùng nguồn gốc với cái kia. Lần này thì..."
"Cạn chén vì tất cả những kẻ bợm rượu!"
Keita đưa ly thủy tinh chạm vào chai Kana Shirou đang cầm, rồi giơ cao lên. Kana Shirou lộ vẻ mặt nghi hoặc:
"Nhân tiện cho hỏi một chút. Kawahira, từ nãy đến giờ rốt cuộc cậu đang nói chuyện với ai thế?"
"Hả? Nói chuyện với ai á? Với ông cụ say rượu bên trong chứ!"
Keita mặt đỏ bừng, yếu ớt xoay cổ tay, chỉ vào bên trong cái chai màu xanh. Vừa lẩm bẩm: "Chỗ... này...", cậu vừa dùng ngón tay chỉ mấy lần cho họ xem.
Youko và Kana bị lời cậu ta cuốn hút, liền nhìn vào bên trong chai.
Nhưng cả hai đều không phát hiện ra điều gì đặc biệt hay đáng chú ý.
"Này, có gì đâu!"
"Keita, có thật sự có ai ở trong đó không?"
"À ha ha ha~ Có người mà! Có mà! Này, ông cụ, ông là Tinh linh đại nhân đúng không? Nói đại gì đó với họ đi chứ! Ể? Là đồ nhân tạo sao? Không có gì to tát à? Ông lại khiêm tốn rồi. Đúng vậy, khiêm tốn. Tôi nói là khiêm tốn đó!"
Keita gãi đầu.
"Không... sao... chứ? Ông thật sự say nặng lắm rồi à? Hay là bị lẫn rồi? Ể? Để tôi xử lý à? Bất cứ nguyện vọng nào cũng giúp tôi thực hiện được sao? Tôi biết rồi~ Tôi biết~ rồi mà!"
Keita mạnh mẽ giơ ngón tay lên:
"Nadeshiko!"
Một giọng nói đầy vẻ vui vẻ.
Khoảnh khắc tiếp theo, Inugami Nadeshiko đột nhiên xuất hiện trên bàn sưởi.
Cô ấy đang cầm bàn là, giật mình trợn tròn mắt.
"Oa~ Thật sự đến rồi kìa~"
Người duy nhất phản ứng kịp thời ngay lập tức chỉ có Keita. Cậu ta đặt mặt lên đùi Nadeshiko, cọ cọ. Nadeshiko chỉ biết cuống quýt nói:
"Ể? Gì, gì cơ? Rốt cuộc là chuyện gì thế này?"
Cô ấy hoang mang nhìn quanh quất, tìm kiếm người có thể giải đáp thắc mắc cho mình.
Kana Shirou và Youko cũng không thốt nên lời.
"Nadeshi...ko."
Chỉ có mỗi Keita là vui vẻ. Youko lập tức lấy lại tinh thần, túm lấy ngực Kana Shirou:
"Chuy, chuyện này là sao!?"
"Không biết."
Kana Shirou há hốc mồm kinh ngạc. Trong lúc đó, Nadeshiko luống cuống cúi đầu nhìn Keita nói:
"Thế, thế này tôi khó xử lắm. Tôi đang là quần áo, mới là được một nửa..."
Keita ợ một cái, rồi
"À, có gì đâu mà! Vậy thì cứ là tiếp ở đây là được chứ sao!"
"Ở đây á?"
"Thế nên là~ Này~ ông cụ. Mang hết công việc mà Nadeshiko đang làm sang đây đi. Vâng, tất cả nhé, mang tất cả sang đây!"
Ngay khi cậu ta vừa nói xong câu đó, một lượng lớn đồ giặt là nhẹ nhàng bay xuống từ trần nhà. Keita reo hò vui sướng, còn những người khác thì hoàn toàn đông cứng. Cảnh tượng sống động kia cứ như tuyết nhuộm màu vậy.
"Ưm ưm ưm☆ Giúp đỡ, giúp đỡ nào☆"
Keita vừa ngân nga trong mũi, vừa gấp khăn. Trong lúc đó, ba người Kana Shirou, Youko và Nadeshiko tụm lại với nhau, bí mật trò chuyện nhỏ to:
"Tóm lại, trong đó có một Tinh linh có thể giúp cậu thực hiện mọi điều ước đúng không?"
Kana Shirou nghiêm nghị gật đầu đáp lại câu hỏi của Nadeshiko.
"Đúng vậy, hơn nữa nó còn rất hiếm khi được lưu truyền qua hình thức truyền miệng. Tôi nghe nói cái chai này được tìm thấy trong một nhà kho của một xưởng rượu đã đóng cửa."
Youko khó tin nói:
"Thật... sự có thể thực hiện mọi điều ước sao?"
Kana Shirou chỉ vào Keita đang vươn tay định lấy chiếc áo bó sát màu đen.
"Tôi cũng bán tín bán nghi, nhưng sau khi thấy chuyện đó, tôi không thể không tin được nữa rồi phải không?"
Nadeshiko vội vã chạy tới, giật lấy cái chai từ chỗ Keita. Keita chỉ ngớ ngẩn ngồi bất động, ngẩng đầu nhìn cô. Nadeshiko nhẹ nhàng xoa đầu, dạy bảo cậu ta xong, Keita đáp lại bằng nụ cười ngây ngô như mèo con meo meo, rồi lại quay lại bàn nhậu. Lần này, cậu ta cầm lấy rượu rum.
Nadeshiko thở phào nhẹ nhõm. Rồi quay về.
Kana Shirou hỏi cô ấy:
"Cô có thấy gì không?"
Nadeshiko trả lời:
"Khô, không, tôi không thấy gì cả."
Youko cũng lắc đầu:
"Đúng là như vậy đó~ hình như chỉ có Keita là thấy gì đó thôi!"
"Ừm."
Lúc này, ba người tập trung ánh mắt vào Keita. Keita không biết có nhận ra hành động của ba người kia không, cậu ta vừa vặn mở nắp chai rượu rum, rồi...
"Á!"
Kana thậm chí còn không kịp ngăn cản, Keita đã đổ rượu từ trên xuống vào trong chiếc chai màu xanh. Điều đáng ngạc nhiên là, rượu rum màu nâu sẫm vừa chạm vào bề mặt thủy tinh, liền như bị hút vào trong, thấm sâu vào bên trong. Đồng thời, lượng chất lỏng tích tụ dưới đáy chai cũng thực sự tăng lên bấy nhiêu, cứ như thể chính chiếc chai thủy tinh đã uống cạn rượu vậy.
Khi rượu trong chai tích tụ đến một mức độ nhất định, Keita nhìn vào bên trong chai, mỉm cười thỏa mãn.
"Ngon không?"
Gật đầu ừ ừ.
"Ra vậy~ Vậy thì tốt quá rồi. Lâu lắm rồi chưa uống rượu sao? Ha ha ha~ Hai trăm năm á? Thời gian dài ghê~ Vậy thì, tôi cũng cạn ly vì hai trăm năm của ông cụ!"
Cậu ta như thể thấy ngon lắm, uống một ly rượu Nhật. Kana Shirou gật đầu:
"Ra là vậy."
"Lẽ nào là..."
Nadeshiko vỗ tay một cái, còn Youko thì đứng bật dậy:
"Biết rồi!"
Rồi, ba người nhìn nhau với ba biểu cảm khác nhau, đồng thanh nói:
"Người say rượu!"
"Chỉ người say mới nhìn thấy được!"
Keita đang ngẩn người ra. Youko, Kana Shirou và Nadeshiko đột nhiên chạy tới với khí thế kinh người, tranh nhau giành lấy lượng lớn rượu còn lại.
"Tôi tôi có một nguyện vọng dù thế nào cũng muốn thực hiện."
Nadeshiko dùng sức kéo mở vòng của lon rượu sủi bọt, dùng hai tay nâng lon rượu:
"Tôi uống đây!"
Cô ấy nhắm mắt lại.
"Ừm."
Cô ấy nhíu mày rồi, ực ực uống.
Keita ngớ ngẩn nói:
"Nadeshiko?"
Kana Shirou ở bên cạnh lộ vẻ mặt khó xử:
"Ưm... tôi thuộc dạng khó say lắm~"
Anh ta nhìn chằm chằm chai rượu Nhật một thăng (1 thăng = 1.8 lít).
"Không còn cách nào khác. Dù hơi thô bạo một chút, nhưng đành phải làm vậy thôi!"
Anh ta một hơi dốc ngược chai, bắt đầu ngửa cổ uống.
"Ừm. Vậy thì tôi cũng uống!"
Youko lấy ra loại rượu vodka có nồng độ cồn rất cao, loại có thể khiến người ta say bí tỉ, rót vào chiếc ly thủy tinh chạm khắc hoa văn, rồi nuốt chửng một hơi.
"Cay quá."
Cô ấy nói xong, nhíu mày lại.
Trong lúc đó, Nadeshiko mắt rưng rưng nước mắt, lau khóe miệng, rồi với lấy một chai sawa tiếp theo. Lúc này, mặt cô ấy đã đỏ bừng:
"Rượu ngoại đúng là mạnh thật đấy~ Người đã ấm lên rồi kìa!"
"Quả nhiên mùa đông hợp nhất vẫn là rượu Nhật!"
Kana và Youko sảng khoái cười vang. Kana muốn đi hâm nóng rượu, nên rời chỗ ngồi; Youko cũng muốn cho thêm chút đá vào ly thủy tinh, nên đi về phía tủ lạnh; chỉ có Nadeshiko là chăm chú uống rượu nhanh. Không khí xung quanh dần dần bắt đầu hỗn loạn.
Người say rượu thích nhất là người khác cũng say, dường như sẽ có cảm giác có thêm đồng bọn.
Keita cũng lập tức cười tươi rói nói:
"Này~ Gian xảo quá đó! Cho tôi tham gia với chứ~"
Keita nhập hội với họ.
Kana Shirou xắn tay áo sơ mi lên, liên tục nốc cạn từng ly rượu một.
"Ồ~ Em gái cậu giờ đang ở Anh à?"
"Ừm, em ấy đang học ở trường cấp ba nội trú toàn phần mà tôi từng học, học tiếng Pháp và ma thuật."
"Dễ, dễ thương không?"
Nadeshiko lườm Keita đang vui vẻ hớn hở bằng ánh mắt sắc như dao:
"Tuyệt đối không thể giới thiệu cho cậu được!"
Má Nadeshiko hơi ửng hồng, cô ấy thở dài bên cạnh Keita nói:
"Rượu bất ngờ thay, lại là một thứ không tồi chút nào!"
Khác với tư thế ngồi thanh lịch thường ngày của cô ấy, tư thế chân hơi kém duyên, từ dưới vạt váy còn có thể thấy được bắp chân, vô cùng quyến rũ.
Youko ngậm ly hỏi:
"Ừm~ Nhân tiện, cô có chuyện gì muốn ước à?"
Nadeshiko lảo đảo vẫy tay nói: "Bí, bí mật!"
Sau khi lại tăng tốc uống rượu, mọi người bắt đầu bước vào trạng thái kỳ lạ. Rồi giọng nói tự nhiên to hơn, động tác lộn xộn, lời nói và hành động không ăn khớp, dần dần mất đi sự kiểm soát, không còn quy củ gì nữa.
Trong không gian đầy sắc tình, nhiệt độ cơ thể con người sẽ tăng lên vô hạn do sự hưng phấn.
Nadeshiko không hiểu sao lại dùng bàn là không cắm điện, vừa ra sức là quần lót, vừa nói:
"Thế nên là, đó là ngài Keita đang quấy rối tình dục đấy! Quấy rối tình dục! Cậu biết không? Không được làm những chuyện bậy bạ với con gái đâu nhé!"
Keita cọ trán xuống sàn nhà, xin lỗi nói:
"Xin lỗi, xin lỗi~ cô giáo~ Em sẽ ngoan ngoãn dắt chó về nhà~"
Nadeshiko rộng lượng gật đầu nói: "Tốt lắm."
Youko bên cạnh họ, mắt lờ đờ vì say, uống rượu soju pha loãng với sữa, rồi nói:
"Kana-san, không có tiết mục biểu diễn nào à?"
"Ưm~"
Kana Shirou với ánh mắt đờ đẫn, lấy ra một thứ giống nắm đấm sắt (Ghi chú: vũ khí bằng sắt đeo vào ngón tay, có thể tăng sức phá hoại) từ túi quần, đeo vào ngón tay xong, lập tức chuyển thành kiếm ánh sáng:
"Kiểu này là có thể chém đứt hoàn... toàn."
Thanh kiếm của anh ta như một cái cưa, kẽo kẹt cưa đôi chai whisky hình vuông cho cô ấy xem.
Youko vừa vỗ tay vừa phấn khích nói: "Ố ồ~"
Youko reo lên: "A, nhìn thấy rồi!"
Trước đó, Nadeshiko đã lẩm bẩm cầu nguyện vài điều. Cô ấy chắp hai tay, cầu nguyện hướng về chiếc chai màu xanh.
"Kaoru-sama sẽ càng..."
Lúc này Youko liền quấn lấy Nadeshiko nói:
"Gì chứ~ Quả nhiên vẫn là nguyện vọng liên quan đến Kaoru sao? Này? Chuyện gì, chuyện gì thế?"
"Đâ, đâu phải!"
Nadeshiko vì say rượu và xấu hổ, mặt đỏ bừng lắc đầu, dùng cử chỉ khó hiểu nói:
"Tôi ước cho thế giới này tràn ngập hoa, mọi người đều được hạnh phúc."
"Mong được các bạn nữ yêu thích."
"Nhân tiện cầu nguyện Kaoru-sama có thể càng..."
"Khoan đã! Keita, cậu nhân lúc hỗn loạn đang cầu nguyện cái gì thế?"
Trong khoảng thời gian gián đoạn này, vang lên giọng nói đầy hối hận của Kana Shirou:
"Tại sao? Rốt cuộc các cậu đang nhìn cái gì thế?"
Keita nghe Kana hỏi xong liền ha ha cười lớn, Youko ôm lấy vai Keita:
"Ừm~ Đồ hói."
"Đáng ghét ghét ghét ghét!"
Kana Shirou dùng sức vung kiếm lên, rồi đột ngột đổ gục xuống.
"Ố~"
Một lúc sau, liền bắt đầu phát ra tiếng ngáy cực lớn. Thế là kiếm ánh sáng lập tức thu lại, trên tay chỉ còn lại vật ban đầu giống nắm đấm sắt.
Keita gật đầu nói:
"Đúng là sẽ có những người say bí tỉ rồi bất động như vậy mà."
"Lẽ, lẽ nào là đã chết từ lúc đó rồi sao?"
Trở lại thời điểm hiện tại. Keita đưa tay lên miệng, rụt rè nhìn Youko:
"Khi anh ta ngã xuống, phần bị va đập có bị thương nặng lắm không? Hay là ngộ độc rượu cấp tính?"
Youko lập tức lắc đầu.
"Không phải. Lúc đó vẫn không sao đâu! Tôi nghĩ không phải lúc đó, mà có lẽ là chuyện xảy ra sau đó nhiều."
"Sau đó nhiều là khi nào chứ?"
"Chính là lúc Keita nói muốn nụ hôn của Nadeshiko đó."
"À!"
Trong đầu cậu ta bỗng sống lại một cảnh tượng rõ nét.
"Là cái đó à~ Tôi nhớ ra rồi, nhớ ra rồi."
Ngay lúc này đây. Kana Shirou đang ngồi bất động bỗng nhiên đổ sụp về phía trước như thể hết pin, trán quấn băng tam giác "cộc" một tiếng, va mạnh vào bàn sưởi.
Cái xác định kỳ di chuyển trán lên xuống, phát ra tiếng "cộc cộc"; Nadeshiko rên ư ử~, cô ấy vẫn còn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Keita và Youko sau khi im lặng không nói gì, lại một lần nữa chìm vào hồi ức của riêng mình.
"Thế nên là, tôi không được đâu, nghe rõ chưa hả?"
Keita dùng giọng nói líu nhíu gần như không nghe rõ, lẩm bẩm những chuyện khó hiểu, tay cầm chiếc chai màu xanh, như thể đang nói cho người khác nghe:
"Phải nghe thậ~t kỹ vào nhé, đồ sâu rượu này! Tôi muốn!"
Cậu ta chỉ vào Nadeshiko:
"Và Nadeshiko..."
chu môi ra
"Hôn!"
Youko tức giận:
"Kei-ta-a-a-a~~"
Cô ấy tiến lại gần, định túm lấy tóc Keita, nhưng lại mềm nhũn, đổ gục lên đầu gối cậu ta. Rồi, cô ấy cuối cùng cũng bò dậy, cắn vào vai cậu ta.
"Đau quá!"
Keita phát ra tiếng kêu yếu ớt. Trong lúc đó, Youko trợn mắt nói:
"Tôi không cho phép cậu lăng nhăng đâu! Keita phải hôn tôi!"
"Đồ ngốc~ Tôi muốn hôn Nadeshiko."
"Ông cụ ơi, đừng nghe người này nói nhé!"
Youko giật lấy chiếc chai màu xanh, nói với ông cụ.
"Nghe rõ nhé? Ông cụ. Nguyện vọng của cháu là..."
Cô ấy vừa nói từng chữ một cách chậm rãi, vừa la lớn:
"Muốn, ở bên, Keita, mãi mãi!"
"Gì chứ~ Tôi muốn với Nadeshiko... Ể? Nadeshiko đã ở đây rồi à? Phải rồi, cô ấy đã ở đây rồi mà! Này. Rồi, nụ hôn ở tủ lạnh gì cơ?"
Keita của hiện tại la lớn:
"Nụ hôn đó là chỉ cá vây (Ghi chú: cá vây và nụ hôn trong tiếng Nhật phát âm giống nhau) sao!"
Keita say rượu trong quá khứ nói: "Tôi muốn!"
Lúc này Kana Shirou vừa ngủ, vừa đột nhiên la lên:
"Tôi là thần đó a a a a a!"
"Ồn ào quá! Xử hắn đi!"
Keita quay đầu lại nhìn, dùng đệm ngồi cuộn tròn lại, đánh loạn xạ vào người Kana Shirou:
"Đồ này, đồ này, đồ này!"
"Ừm~"
"À~? Tên này được không?"
Cậu ta dùng ánh mắt nghi hoặc quay đầu nhìn chiếc chai màu xanh:
"Dù sao thì ợ. Gì, gì cũng không biết ợ, được thôi! Tôi muốn, và làm..."
Rồi Keita dùng đầu húc mạnh vào trán Kana Shirou. Kana lập tức tức giận trợn tròn mắt, rồi chìm vào im lặng; còn Keita thì ôm đầu, lăn lóc khắp nơi.
Youko lặp đi lặp lại nói:
"Muốn ở bên Keita mãi mãi!"
"Đủ rồi!"
Lúc này, Nadeshiko vẫn luôn mơ màng dựa vào ti vi cho đến giờ, đột nhiên lảo đảo tiến gần tới Keita đang kêu đau, dùng bàn tay mềm mại ôm lấy hai má cậu ta, khiến mặt cậu ta ngửa lên, khẽ hôn một cái lên cằm cậu ta.
"Vì cậu có tài năng!"
Dùng ánh mắt đầy từ ái, như một người mẹ, nhìn khuôn mặt Keita.
"Này? Làm thêm chút nữa đi..."
Ngay khi cô ấy nói đến nửa chừng, liền đột nhiên nhắm mắt lại, đổ về phía trước. Khoảnh khắc tiếp theo, cô ấy đã dựa vào ngực Keita, phát ra tiếng thở khi ngủ ngọt ngào, đáng yêu.
Keita vừa lảo đảo, vừa reo hò đắc thắng:
"Ốôôôôôôôô!"
"Kei-ta-a-a-a-a~~"
Youko cuối cùng cũng không thể nhịn được, một hơi đè Keita xuống.
"Tôi cũng phải hôn cậu!"
"Dừ, dừng lại~"
"He he. Muốn hôn à?"
"Hôn mạnh vào."
"Hôn mạnh lên mặt cậu ta."
Rồi, không biết từ lúc nào cả hai đều chìm vào giấc ngủ mê mệt.
"Nadeshiko."
Keita của hiện tại với vẻ mặt tái mét, giơ từng ngón tay lên.
Cậu ta nhìn vào bếp:
"Rồi có lẽ là xác chết (Ghi chú: từ "muốn" và "xác chết" trong tiếng Nhật phát âm giống nhau)."
"Xác chết ở bên Keita mãi mãi!"
Cả hai nhanh chóng dời tầm mắt sang Kana Shirou (người từng là).
Anh ta sau cùng "cộc" một tiếng đập trán xuống, rồi lại bất động.
Cả hai đồng thời đứng bật dậy.
"Oa a a a a a a a!"
"Làm sao bây giờ!? Làm sao bây giờ!?"
Họ hoảng loạn chạy vòng quanh bàn sưởi.
"Bình tĩnh lại!"
Keita đột nhiên đạp phanh thật mạnh, dừng bước. Cậu ta đặt tay lên vai Youko, dùng ánh mắt nghiêm túc dạy bảo cô ấy:
"Nghe rõ nhé? Cái xác này rõ ràng đang vi phạm định luật vật lý và nguyên tắc sinh mệnh. Thế nên, tôi nghĩ chắc chắn chỉ là không biết tại sao lại biến thành thế~ này thôi!"
"Biến thành thế~ này là sao?"
"Thế nên là, cái này có lẽ chỉ là tác dụng tạm thời. Tôi nghĩ chỉ là chết tạm thời mà thôi."
"Tạm thời á?"
"Chúng ta chỉ có thể nghĩ như vậy thôi chứ! Này, nhân tiện nhắc đến, cái chai màu xanh đó đâu rồi?"
Keita đột nhiên nhận ra chuyện này, rồi nhìn quanh. Những chai rỗng và lon rỗng nằm rải rác khắp nơi từ lúc nào đã biến mất hết. Sau khi quét dọn và lau chùi qua loa một lượt, đương nhiên, chiếc chai màu xanh đó đã không còn một bóng dáng nào.
"A, để tôi nghĩ xem~ Để tôi nghĩ xem~"
Youko hối hả đi đi lại lại, cố gắng hết sức để nhớ lại những chuyện này:
"Phải rồi! Nadeshiko! Nadeshiko đã dọn dẹp phòng!"
Cô ấy lo lắng dùng ngón tay ấn vào trán.
Cô ấy nói xong: "Phải rồi, hôm nay hình như là ngày đổ chai rỗng và lon rỗng mà!" Sau câu nói này, nhất định cũng đã đem cái chai đó cùng với những chai rỗng, lon rỗng khác ra bãi rác vứt rồi!
Keita la lên:
"Cáiiiii gìiiiiiiii!?"
Cậu ta lập tức lao tới khung cửa sổ, giơ tay nhìn về hướng bãi rác:
"A a a a a a a a!"
Nhìn kỹ thì thấy, chiếc xe chở rác màu xanh quen thuộc đang rẽ ở góc đường, rồi biến mất. Keita lập tức hét lớn:
"Youko, đuổi theo chiếc xe đó!"
Youko gần như đồng thời đạp mạnh xuống sàn nhà:
"Hướng nào? Đi hướng nào rồi?"
"Bên phải! Về phía con đường lớn trước nhà ga! Bất kể là dùng Shukuchi hay phương pháp nào khác cũng được, nhất định phải cướp lại tất cả đống rác đó!"
"Biết rồi!"
Youko lộn người, phát ra tiếng gầm rồi bay đi. Cô ấy đuổi theo xe rác, trong nháy mắt đã biến mất.
Keita trước tiên thở phào nhẹ nhõm.
Với tốc độ của Youko, nhất định có thể đuổi kịp mà! Cô ấy cũng biết xe rác, chắc sẽ không bị mất dấu đâu. Sau đó chỉ cần lôi đống rác ra, dùng chiến thuật biển người...
Keita hạ quyết tâm, đang định ra cửa để đuổi theo Youko thì, thấy bên cạnh cột điện ở bãi rác đậu một chiếc xe tải thùng màu vàng. Cậu ta đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch, lại thò người ra khỏi cửa sổ, nhìn chiếc xe đó.
Từ trong chiếc xe tải thùng bước ra là một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồng phục cùng màu. Keita nhanh chóng tái mặt, là do cậu ta quá sơ suất.
À này, xe tái chế rác khác với xe thu gom rác thông thường đó.
Ở thành phố Kichijitsu, ngoài xe thu gom rác dễ cháy, còn có những chiếc xe chuyên dụng để tái chế phế liệu rong ruổi khắp đường phố, thu gom giấy vụn, lon rỗng và nhiều thứ khác. Chàng trai trẻ đó, với sức lực như dồn nén, nhấc chiếc hộp nhựa màu vàng và khuân vào thùng sau của chiếc xe tải thùng.
Chắc chắn rồi, bên trong toàn là lon với chai rỗng thôi.
Keita gào lên khản cả cổ:
"Khoan đãaaaa! Này, khoan đã thu gom mấy thứ rác đó đã!"
Thế nhưng, chàng trai trẻ không hề quay đầu lại. Nhìn kỹ mới thấy anh ta đang đeo tai nghe, chắc là mải mê nghe nhạc rồi.
Bật!
Keita thấy đi ra bằng cửa thật phiền phức, bèn đặt tay lên khung cửa sổ, cứ thế nhảy phóc xuống, coi như độ cao hai tầng lầu chẳng là gì. Cậu ta tiếp đất nhẹ nhàng bằng chân trần, vừa vẫy tay về phía chàng trai trẻ vừa chạy tới. Vấn đề là, thi thể của Kana Shirou cũng lẽo đẽo theo sau.
Cái xác cứ thế dính chặt lấy Keita.
Chàng trai trẻ đó mới làm công việc thu gom phế liệu ở khu vực này được bốn tháng, anh ta có mái tóc dài màu nâu trà. Thường xuyên bị cấp trên la mắng vì tội vừa làm việc vừa nghe MD. Thế nhưng, nhờ trời sinh tính tình dễ mến, anh ta cũng luôn vượt qua mọi sóng gió. Lúc này, anh ta chợt ngẩng mặt lên, mở to mắt.
"Hả?"
Một cậu nhóc với vẻ mặt cực kỳ đáng sợ đang chạy về phía này. Cậu ta mặc quần đùi, chân trần, không biết đang cố gắng gào thét điều gì. Chàng trai trẻ tháo tai nghe ra khỏi tai, quả thật nghe thấy cậu nhóc ấy la lớn:
"Khoan đã thu gom nhaaa~!"
Đến đây thì vẫn ổn.
Vẫn chấp nhận được.
Điều bất thường là vật thể quái dị cứ nhảy chồm chồm theo sau cậu nhóc.
Trang phục trắng toát cùng chiếc khăn đội đầu hình tam giác màu trắng, nhìn kỹ mới nhận ra đó là hóa trang u linh cổ điển: mặt tái nhợt, vô cảm, đầu ngoẹo một cách bất thường. Không chỉ vậy, hai cánh tay còn bị treo lủng lẳng, thân hình lắc lư theo chiều dọc, cứ thế nhảy tưng tưng. Mặt chàng trai trẻ cứng đờ lại. Cậu nhóc đang chạy tới nhận ra ánh mắt của anh ta, bèn dừng bước. Rồi ngạc nhiên quay đầu nhìn ra phía sau lưng mình.
"Ô, ô oa a a a a a a a!"
Chàng trai trẻ rú lên, ngã vật ra sau.
Lúc này, vật thể quái dị đó thân mật một cách đáng sợ tiến lại gần, nhìn kiểu gì thì vẫn là một cái xác.
Chàng trai trẻ miệng không ngừng phát ra tiếng hét thất thanh:
"Hí, híiiiii!"
Chàng trai trẻ "ầm" một tiếng đóng sập cửa xe tải thùng lại, rồi nhấn ga rồ máy phóng đi như điên. Keita chìa tay ra, gào lên:
"Này! Khoan đã, tôi bảo anh khoan đã, này này này này này!"
Cậu ta dùng sức đập vào đầu Kana Shirou đang vô cảm.
"Cả cậu nữa, cả cậu nữa!"
Trong lúc đó, chiếc xe tải thùng màu vàng đã bắt đầu lăn bánh.
Mắt Keita sáng rực lên, gào lớn:
"Không thể để anh chạy thoát được!"
Ban đầu, cậu nhóc cõng cái xác mặc đồ trắng, "bộp bộp" tiếng chân chạy vùn vụt. Chân trần, vẻ mặt như quỷ, sức chân vượt xa người thường.
Chàng trai trẻ nhìn vào gương chiếu hậu, vừa khóc vừa cười "hí hí". Anh ta nhấn ga hết cỡ, cố gắng cắt đuôi họ.
Sau đó, Keita nhảy phóc lên chiếc xe đạp dựng bên đường, đặt Kana ngồi ở yên sau. Cậu ta dùng tốc độ cực nhanh buộc sợi dây vào eo mình.
"Đua đâyyyyy!"
Keita hùng hục đạp bàn đạp, thậm chí còn đứng thẳng người mà đạp khiến bánh xe quay tít, chiếc xe suýt nữa thì cạ xuống đất ở khúc cua lớn. Lốp cao su bốc khói, xích xe cũng kêu ken két.
"Tăng tốc!"
"Tăng tốc nữa!"
Xuống dốc, không biết từ lúc nào tốc độ đã ngang ngửa xe máy.
Chàng trai trẻ vừa nghĩ cuối cùng cũng cắt được đuôi rồi, thì chiếc xe đạp lại đột ngột xuất hiện không một tiếng động trước mắt anh ta.
"Hí!"
Tốc độ đạp xe của cậu nhóc đã gần như nhanh đến mức phi nhân loại, cậu ta phóng xe đạp áp sát xe tải thùng:
"Dừng lạiiiiiii~!"
Cậu nhóc vươn tay ra, cái xác ở yên sau xe đạp rung bần bật.
"Híiiiiiiiii!"
Chàng trai trẻ cuồng loạn vặn mạnh tay lái.
"Đồ, đồ ngốc."
Chiếc xe quay ngoắt, cuốn chiếc xe đạp vào trong, rồi cứ thế lao thẳng vào tiệm rau quả gần đó. Keita lập tức cuộn người lại.
"Toi rồi!"
"Chỉ còn cách phó mặc cho số phận thôi."
Keita và cái xác của Kana Shirou vừa bay lượn giữa không trung, vừa lướt qua đầu những bà nội trợ cầm túi đi chợ và ông chủ tiệm hói đầu. Họ đang ngây người nhìn lên. Thị lực động của Keita như quay chậm, ghi lại từng cử động của họ. Có lẽ, nên nói là hồi quang phản chiếu, cậu còn có thời gian để cười gượng với họ nữa. Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, dòng chảy thời gian lại trở về bình thường.
Chiếc xe đâm thẳng vào chỗ bày chuối và cà chua như một viên đạn pháo. Kéo theo đó là chiếc lồng đựng tiền lẻ và thùng carton cũng vỡ tan tành.
Cùng lúc đó, chiếc xe tải thùng cũng rít lên tiếng phanh gấp, lao vào đống vật liệu nhựa chất cao như núi gần đó.
Kỳ tích thay, một tai nạn nghiêm trọng đến vậy mà không ai bị thương. Chàng trai trẻ lái xe tải thùng bị ngực đập vào vô lăng, cứ rên rỉ mãi, nhưng xem ra, anh ta khóc vì quá sợ hãi hơn là vì đau đớn.
Bánh trước cắm sâu vào trong tiệm, khiến xe nghiêng hẳn theo chiều dọc. Ông chủ tiệm và các bà nội trợ đang mua sắm thì ngồi bất động dưới đất, sợ đến mức không thể đứng dậy nổi.
"Phù. Thật là một phen hú vía!"
Lúc này, Keita đứng dậy, khắp người dính đầy bắp cải hoặc cà chua bị dập nát. Cậu ta lau lau thứ nước dính dưới cằm, thở dài một tiếng. Phía sau cậu là Kana Shirou đang rũ rượi. Đúng lúc này, sợi dây buộc hai người đột ngột đứt phựt, khiến họ đổ nhào về phía trước.
Keita cứng đờ người, ông chủ tiệm và các bà nội trợ thì nhìn cậu bằng ánh mắt dò hỏi.
"Á!"
Keita cuống quýt ôm lấy cái xác, tay không ngừng lắc lắc:
"Chúng tôi không phải kẻ đáng ngờ gì đâu ạ~"
Rồi có lẽ vì cú va chạm vừa rồi, cổ tay Kana Shirou biến dạng cong queo đến một vị trí kỳ cục. Keita câm nín; ông chủ tiệm và các bà nội trợ cũng câm nín.
Đầu của Kana còn rũ xuống nặng nề hơn nữa, quay sang hướng đối diện, tạo thành một góc độ mà con người không thể nào uốn cong được.
"Chết rồi!"
Keita đột ngột đẩy thứ đang cầm trên tay về phía các bà nội trợ. Những bà nội trợ bất ngờ đỡ lấy cái xác vô cảm đang chực ngã, lập tức phát ra tiếng hét chói tai.
Thế nhưng, Keita chẳng thèm nhìn họ, mà lại chạy ra giữa đường.
Không biết từ lúc nào, cửa sau của chiếc xe tải thùng đã mở toang, chai lọ và lon rỗng đổ tràn ra mặt đường. Có lẽ cửa xe vốn dĩ đã không đóng chặt, nên khi xe tông vào tiệm, chúng mới bung ra hết chăng? Trong số những chai rỗng đó, thật không thể sai, đích thị là chiếc chai màu xanh lam đã lăn ra giữa đường.
Mấy cái lon rỗng và chai không bị xe cộ phóng nhanh cán qua hoặc tông bay đi, vỡ tan tành liên tiếp.
"Đồ nguuuuu! Muốn chết à?!"
Tiếng la mắng vang lên từ chiếc xe vừa phanh gấp, mắng xối xả vào mặt Keita.
Dù vậy, cậu vẫn cứ chạy. Ra sức vươn tay, rồi nhảy phóc lên. Mắt cậu chỉ nhìn thấy mục tiêu, chỉ thấy duy nhất chiếc chai màu xanh lam ấy. Thế nhưng, chiếc chai đó sau khi lướt qua đầu ngón tay cậu, lại một lần nữa bật ra, lao mạnh vào rào chắn ở phía đối diện, rồi vỡ tan không thương tiếc, phát ra tiếng động lớn.
"A a a a a a a!"
Keita trượt người ngã sấp xuống mặt đường nhựa, phát ra tiếng thét thảm thiết.
Từ phía sau cậu vang lên một tiếng gọi:
"À, cậu làm thế không được đâu nhé!"
Keita quay đầu lại, rồi bỗng hiểu ra.
Cái xác muốn dính chặt lấy Keita, cứ thế từ tốn nhảy từng bước đuổi theo cậu. Đúng lúc này, một chiếc xe tải chở cát siêu lớn xông vào, phát ra tiếng "cà tạch cà tạch" của sự phá hủy.
Keita thở dài, che mặt, lẩm bẩm:
"Hết thật rồi..."
Nước mắt trào ra lã chã:
"Tất cả, đều đã kết thúc rồi."
Rồi, cứ thế cậu gục ngã trong tuyệt vọng, mất đi ý thức.
Cục cục.
Tiếng gà gáy cất lên chậm rãi. Keita chợt nhận ra mình đang ngủ mà nước mắt vẫn lăn dài, bèn dụi mắt.
Cậu gọi như một đứa trẻ:
"Kana-san?"
Rồi nghe thấy tiếng đáp lại:
"Hả?"
Keita mừng quá, mở to mắt. Thấy Kana Shirou đang lo lắng nhìn mình, Keita lập tức nhảy bật dậy, bất ngờ ôm chầm lấy anh:
"A a! May quá! Kana-san, anh vẫn còn sống! May quá!"
Kana Shirou mặc áo khoác ngoài, khó xử nói:
"Này, này!"
Keita vừa sụt sùi, vừa dụi dụi trán mà nói:
"Hu hu, em lo cho anh quá, đáng sợ lắm đó!"
Kana Shirou cười khổ:
"Haha!"
Youko đứng ngồi không yên bên cạnh, lên tiếng:
"Keita à, trong chiếc xe đó đâu có chai nào đâu."
"Hả?"
Keita ngơ ngác nhìn quanh:
"Nadeshiko đâu rồi~?"
Chỉ có mình cô ấy không hiểu sao lại không có mặt ở đó. Kana Shirou nghe Youko hỏi xong, gật đầu với cô ấy:
"Ừm. Từ lúc đó trở đi là mơ rồi... Không đúng, nói chính xác thì là say rồi thì phải!"
"Hả?"
Keita giật mình.
"Không phải mơ sao? Này, khoan đã! Chẳng lẽ mọi người đều mơ cùng một giấc mơ với tôi sao?"
"Ít nhất cho đến khi tôi mang chiếc chai này về vào tối qua thì vẫn là sự thật."
Kana Shirou dùng ngón tay gõ nhẹ vào chiếc chai màu xanh lam đặt trên bàn:
"Việc cho mọi người xem chiếc chai này cũng là sự thật. Tôi nghĩ vấn đề bắt đầu từ lúc tôi cũng uống một chút rượu."
"Chuyện, chuyện này là sao?"
"Tóm lại, bên trong này chắc chắn có một tinh linh khiến người ta say xỉn ngay trong thực tại. Nhưng, tôi nghĩ đặc tính của tinh linh này là không say thì không thể giao tiếp, và chỉ khi say mới phát huy được sức mạnh. Ừm, nói ví dụ nhé, nó giống như tinh linh đèn thần Aladdin vậy, không say thì không xuất hiện ấy mà!"
"Vậy, tinh linh đó chỉ có thể cho người ta thấy ảo giác khi say thôi sao?"
"Đúng vậy."
"Vô, vô vị quá!"
Keita bất giác đứng phắt dậy.
"Nếu vậy thì, tóm lại cũng chẳng khác gì việc tự mình say xỉn là mấy!"
"Ừm."
Kana Shirou ngượng nghịu gãi đầu:
"Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu ước nguyện có thể dễ dàng thành hiện thực như vậy, thì xưởng rượu đã đặt chiếc chai này cũng không đến nỗi đóng cửa đâu nhỉ? Không, không phải. Chính vì bị chiếc chai này mê hoặc, nên mới vì rượu mà sụp đổ chăng? Tóm lại, ý nghĩa thật sự của nó là, chỉ cho phép cậu thấy cảnh ước nguyện được thực hiện mà thôi."
"A a a a a a!"
Keita vò đầu bứt tai, gào lên. Youko "phì" một tiếng, bụm miệng lại, rồi bật cười vui vẻ:
"A ha ha ha, có sao đâuuu, Keita. Tuy không rõ lắm, nhưng thế này cũng thú vị mà!"
"Thú vị cái nỗi gì~ Cậu có biết tôi đã trải qua bao nhiêu cực hình không hả~~? Tôi đã đạp xe hết tốc lực đó!"
Lúc này, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Kana Shirou:
"À, phải rồi, trong khoảng thời gian anh 'quá cố' đó, anh có ký ức hay ý thức gì không?"
"Ừm."
Kana Shirou khoanh tay, chợt nhìn ra xa xăm:
"Trong khoảng thời gian đó, tôi đã trở thành thần."
Nghe Kana Shirou lẩm bẩm như vậy, Keita và Youko bất giác nhìn nhau. Đúng lúc này, tiếng chuông cửa nhạc "đinh dong" vang lên, cùng lúc đó nghe thấy giọng Chiwa rất phấn khởi:
"Xin chào ạ~ Keita-sama!"
"Này, không được tự ý mở cửa đâu."
Tiếp theo là giọng trách móc của Nadeshiko. Ba người trong phòng im lặng nhìn nhau, rồi đi ra cửa lớn, thấy Chiwa mặc áo khoác giữ ấm có mũ trùm đầu, và Nadeshiko vẫn mặc trang phục tạp dề kiểu Nhật đang đứng đó.
"Na, Nadeshiko?"
"Chào buổi sáng, Keita-sama."
Nadeshiko nở nụ cười thanh tú dưới ánh nắng ban mai, vội vã cúi đầu chào.
Keita quay lại nhìn Youko và Kana Shirou, cả hai đều gật đầu. Keita hiểu ý họ, hắng giọng rồi hỏi Nadeshiko:
"Chuyện, chuyện là thế này. Anh muốn hỏi em một chuyện rất kỳ lạ. Hôm qua em có mơ thấy giấc mơ kỳ quái nào không?"
"Không ạ."
Nadeshiko nghiêng đầu suy nghĩ:
"Sao ngài lại hỏi thế ạ?"
"À không, không có gì đâu. Chỉ là..."
Nadeshiko đưa tay lên miệng, nói:
"Tuy không mơ thấy giấc mơ đặc biệt nào, nhưng sáng nay sau khi thức dậy, tôi cứ cảm thấy nhất định phải làm món tempura mang đến cho Keita-sama, nên mới đến đây ạ."
Cô ấy mở qua loa hai chiếc hộp kín trong túi giấy mà Chiwa đang cầm. Xung quanh lập tức thoang thoảng mùi dầu hạt cải thơm lừng.
"Ngài xem, tôi cũng có giúp làm đó ạ! Tempura khoai lang~ Tempura cà tím~ Tempura tôm, và cả..."
"Cá Whiting."
Keita, Youko, Kana Shirou đồng thanh lẩm bẩm:
"Tempura cá Whiting!"
"S-sao các ngài lại biết ạ?"
Chiwa giật bắn mình, vô cùng ngạc nhiên. Keita dùng một tay che mặt; Youko liền áp cằm lên người cậu, cười "khà khà" từ sâu trong cổ họng; còn Kana Shirou thì lắc đầu như thể thấy buồn cười lắm.
Chỉ trong một khoảnh khắc, chiếc chai màu xanh lam dường như đón nhận ánh nắng ban mai lấp lánh, sáng rỡ lên như vẻ đắc ý.
Ba người vừa lúc đồng thanh cất tiếng cười sảng khoái.
Bên ngoài cửa sổ, rất nhiều người đi đường đang bước đi, ai nấy đều nở nụ cười hạnh phúc. Họ ngắm nhìn pho tượng đá vôi khổng lồ sừng sững đằng xa. Pho tượng mặc áo choàng rộng thùng thình, thân hình vạm vỡ, và giơ cao thanh kiếm lên trời.
Cũng có tín đồ đang tôn thờ sự tồn tại thần thánh của pho tượng!
Có lẽ là do tâm lý, nhưng khuôn mặt đó rất giống với Kana Shirou.
Vẫn chưa tỉnh hẳn cơn say.
Giấc mơ vẫn đang tiếp diễn.
Chúc phúc cho những kẻ say xỉn linh thiêng!


0 Bình luận