Ô ro ro~~~~!
Hãy dâng hiến sinh mệnh, sự bất mãn, nỗi bi thương của ngươi cho ta~
Từ nơi rừng sâu u tối, một làn sương kỳ quái từ từ lan tỏa.
Nhìn chung, nó có màu sắc đục ngầu như nước đậu nành, với phần đỉnh cứ uốn éo như xúc tu amip, rõ ràng có ý thức, đang lao đến một bà lão mặc kimono đi trên con đường mòn.
Bà lão ngẩng đầu lên, nhìn vật thể dị hình nhớp nháp, bám dính như kem chảy dọc đường, đang tấn công về phía mình. Bà chỉ khẽ thở dài một tiếng, dường như cảm thấy thật phiền phức:
Hừ! Đúng là tà linh, mới sáng sớm đã tìm đến làm phiền.
Vì trời xám xịt như chì nên khó mà nhìn ra bây giờ là mấy giờ, nhưng đáng lẽ vào giờ này thì mặt trời phải lên từ lâu rồi mới phải.
Mấy đứa có nhầm lẫn gì không đấy?
Ô ro ro~~~~~~!
Đám tà linh có vẻ không định phản đối. Chúng chỉ dùng hành động để nói lên rằng không cần phải nhiều lời, sương mù dày đặc không ngừng khuếch tán, như tấm lưới muốn trùm lấy bà lão.
Khi đoàn sương mù dày đặc sắp bao trùm lấy bà
Bà lão dùng guốc tre gõ xuống đất, né sang một bên:
Vâng lệnh Hoa Sơn Song Quân! Hỡi ánh sáng lấp lánh và bóng tối thăm thẳm!
Với phản ứng nhanh nhẹn không ngờ đối với vẻ ngoài của mình, bà lão xoay người và tiếp tục nói:
Hai thể hợp nhất!
Đúng lúc bà vừa vươn ngón tay phải ra, đột nhiên một tiếng khác vang lên:
Phá Tà Kết Giới, Thức Một: Băng Giới Châu!
Cây quạt vun vút xẹt qua không trung hai ba lần.
Sóng xung kích đủ sức làm vỡ vụn, bay tán loạn vô số lá cây, lướt sát mặt đất, phóng ra tứ phía. Sau khi vẽ một đường cong mượt mà, sóng xung kích đột ngột vút lên, rồi lại lao xuống, tựa như cái bẫy lò xo tự động săn mồi, từng con tà linh bị nhốt vào, hóa thành một khối cầu. Đồng thời, một luồng sáng chói lòa lóe lên, không khí rung chuyển, tạo ra tiếng ù ù chói tai.
Bà lão nhẹ nhàng đáp xuống đất, vừa dùng ngón út ngoáy tai, vừa nói:
Ôi chao! Tiểu Bác này, đừng có lúc nào cũng tranh việc của người già thế chứ! Làm thế này là người già mất hết ý nghĩa cuộc sống đấy!
Nhìn kỹ, đám sương mù lúc nãy đã biến thành trạng thái lưng chừng giữa rắn và lỏng, nằm ngang trước mắt bà. Nếu nhìn tiếp, sẽ thấy nó bắt đầu đông cứng liên tục từ phần đầu, cuối cùng phát ra tiếng lốp bốp, hoàn toàn biến thành một tác phẩm nghệ thuật bằng băng.
Nhưng màu sắc của nó lại đỏ tươi như lá phong,
So với cảnh vật xung quanh thì thật sự nổi bật vô cùng. Một mỹ nam tử vận bạch y xuất hiện từ phía sau vật thể đó, nói với chủ nhân của mình:
Nhưng nếu cứ ngồi yên không làm gì, tất cả kết giới ở khu vực này sẽ bị thổi bay hết.
Cậu ấy thu quạt vào lòng và nở nụ cười:
Tài năng của ngài vẫn không hề suy giảm chút nào.
Điều đó là đương nhiên. Ta còn có thể làm công việc này thêm năm mươi năm nữa đấy!
Quả không hổ danh là chủ nhân.
Tiểu Bác gật đầu, nhưng vẫn nhìn quanh với ánh mắt hơi ngạc nhiên. Bà lão đến gần cậu ấy, khẽ vỗ vai cậu ấy, rồi ra lệnh với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
Tiểu Bác. Cứ đà này, phạm vi bị ảnh hưởng rất có thể sẽ lan rộng sang các khu vực khác, phải mau chóng củng cố kết giới đó!
Vâng.
Ừm, nhưng mà...
Bà lão ngẩng đầu lên, nhìn về phía torii màu đỏ (cổng đền Nhật Bản) nhô ra từ kẽ lá cây.
Có lẽ đã sắp chạm đến giới hạn rồi chăng?
Có lẽ là do tâm lý, bầu trời dường như trở nên âm u hơn.
Ngày hôm đó, khuyển thần Tiểu Bác với vẻ mặt trầm tư, hạ xuống nhà Kawahira Keita, đón chào cậu ấy là một giọng nói vô cùng vui vẻ và hoạt bát:
Chào~~ Tiểu Bác làm sao thế? Sao mặt cứ ủ rũ ra vậy?
Kawahira Keita đang ngồi trên giường, tay cầm rượu shochu pha loãng với nước nóng, đang xem phim cổ trang. Vì phòng không có lò sưởi, rất lạnh, nên anh ấy mặc một chiếc áo khoác không tay màu đỏ:
Lại mang đến vụ việc ủy thác nào khác à?
Tiểu Bác ánh mắt ngờ vực nhìn xuống:
À, không, hôm nay thì không phải...
Ơ, không phải sao? À, đợi tôi một chút. Vì sắp đến lúc Hoàng Môn đại nhân (Mito Komon - nhân vật lịch sử nổi tiếng của Nhật Bản, chính trực như Bao Công của Trung Quốc, cùng hai trợ thủ thân tín du ngoạn khắp nơi, giải quyết mọi vụ án) rút hộp ấn (Hoàng Môn đại nhân dùng gia huy của ba chi họ Tokugawa để thể hiện thân phận) ra rồi, tuyệt đối không thể bỏ lỡ! Ta đã cố gắng xem một tiếng đồng hồ chỉ vì muốn xem cảnh này!
Keita mạnh mẽ nghiêng người về phía trước.
Cậu~ thấy không, thành công rồi!
Keita vô tư vỗ tay, vui vẻ cổ vũ. Tiểu Bác nhìn chăm chú vào gương mặt nghiêng của Keita, quên đi nỗi ưu phiên, bất giác mỉm cười.
Ừm! Hoàng Môn đại nhân, ngài hôm nay cũng vất vả rồi nhé ☆
Keita dùng điều khiển tắt TV, vội vàng gật đầu chào một cái, rồi mới xoay hẳn người lại, đối mặt với Tiểu Bác:
Vậy thì, có chuyện gì vậy? Hay bà nội lại nhờ cậu mang thức ăn đến?
Tiểu Bác nhìn đĩa xúc xích và bắp cải xào đặt trên bàn, rồi lắc đầu:
Không, cũng không phải vì chuyện này.
Ừm, cậu cũng ăn thử cái này xem!
Vâng. Trông có vẻ ngon.
Không ngờ, ăn cũng khá đấy chứ!
Lúc này Keita cười một cách ra vẻ. Tiểu Bác đột nhiên nhìn quanh:
À phải rồi, Youko đâu rồi?
Gì vậy, cậu có chuyện gì tìm Youko à? Này~ Youko!
Keita vui vẻ gọi.
Lúc này, từ bếp truyền ra tiếng đáp:
Vâng ạ, có chuyện gì ạ?
Tiểu Bác mở to mắt. Từ đó bước ra là...
À, Tiểu Bác. Chào mừng đến với nhà của chúng tôi.
Youko mỉm cười, trên người mặc một chiếc tạp dề màu trắng.
Cô ấy dùng dải ruy băng đỏ buộc mái tóc đen dài thành đuôi ngựa, đôi chân thon thả lộ ra dưới chiếc váy ngắn, chân đi đôi dép sandal màu hồng.
Giống hệt một nàng dâu mới.
Youko với vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn chủ nhân của mình:
Keita, anh có cần uống thêm không ạ?
Không, không cần.
Rồi, Keita chớp mắt một cách tinh nghịch với Tiểu Bác vẫn còn đang cứng đờ người:
Cậu thấy không, cũng được đấy chứ?
Youko đi tới, lập tức quỳ hai gối xuống, dùng khăn ăn lau cẩn thận khóe miệng Keita:
Keita, mùi vị thế nào ạ?
Đôi tay cô ấy thật sự rất nhanh nhẹn. Keita ung dung gật đầu:
Ừm, đối với người mới làm được ngày thứ ba thì thế này là rất khá rồi! Em đã rất cố gắng.
Tại vì, em muốn nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Keita mà!
Youko lấy tay ôm lấy hai má, đột nhiên đỏ mặt.
Keita ha ha cười lớn, vuốt ve mái tóc Youko. Thế là, Youko hiện lên vẻ mặt dường như rất vui nhưng lại có chút ngượng ngùng, liên tục lắc đầu; còn Tiểu Bác thì há hốc mồm nhìn chằm chằm vào hành vi kỳ lạ của hai người trước mắt.
À phải rồi!
Keita khẽ cười:
Món nhắm đó là do Youko làm riêng cho tôi đấy, dùng dao thái, đàng hoàng nấu nướng trong bếp đó!
Chuyện này là sao đây?
Tiểu Bác không hiểu sao lại tỏ ra vô cùng bất an, lùi lại một bước. Youko nghiêng đầu suy nghĩ:
Ôi chao! Tiểu Bác, cậu làm sao vậy?
Youko, cô rốt cuộc định làm gì?
Gì cơ?
Hình như không sốt.
Tiểu Bác đặt bàn tay trắng nõn lên trán Youko, lẩm bẩm nói.
Youko bị hành động của cậu ấy chọc tức, dậm chân thật mạnh:
Thật quá đáng! Gì chứ, nói em như vậy sao!? Em chỉ muốn phục vụ chủ nhân yêu quý một chút thôi mà!
A ha ha ha ha ha ha!
Keita đấm thùm thụp xuống sàn, ha ha cười lớn.
Youko, đó là vì dù sao đi nữa, em cũng làm quá rồi!
Đáng ghét! Keita, đừng có ở đó mà ha ha cười lớn, anh không chịu nói tốt cho em là không được đâu!
Youko tuy đang cười, nhưng lại khẽ lườm Keita.
Cái, cái này là sao đây?
Tiểu Bác vẫn không thể hiểu được tình hình. Keita sau một trận cười lớn, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt chực trào nơi khóe mắt:
Không, xin lỗi, xin lỗi. Tiểu Bác, đây là vì tôi và Youko có đặt một ván cược nhỏ thôi mà!
Đúng vậy~ Tiền cược là một cái bánh sô cô la siêu to khổng lồ đó nha ☆
Youko vui vẻ nhảy cẫng lên.
Đánh cược sao?
Đối mặt với câu hỏi của Tiểu Bác, Keita gật đầu đáp lại.
Ừm, cũng không phải chuyện gì to tát. Chúng tôi đã giao kèo rằng nếu cô ấy có thể hành xử đoan trang hiền thục, giống như một tiểu thư khuê các, ừm~ tóm lại là giống như Nadeshiko vậy, và cho tôi trải qua một tuần như thế này, thì tôi sẽ mua cái bánh sô cô la lớn nhất trưng bày trong tủ kính cho cô ấy.
Youko giơ ngón tay bổ sung thêm:
Lần trước Nadeshiko có mang một ít món ăn nhà làm đến, rồi Keita cứ liên tục nói: Nadeshiko tốt thật đấy~ Kaoru hạnh phúc thật đấy~ này nọ, vì anh ấy ồn ào quá nên em mới tức giận mà nói: Chuyện này em cũng làm được mà!
Ra vậy. Tôi đại khái đã hiểu tình hình rồi.
Tiểu Bác cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm:
Hóa ra là như thế.
Đúng là như thế.
Nadeshiko mỗi ngày đều dạy em làm việc nhà và nấu ăn đó nha ☆
Youko khẽ cười, ra dấu hiệu chiến thắng chữ V. Keita vuốt ve mái tóc Youko:
Ừm, tuy còn thua Nadeshiko xa lắc xa lơ, nhưng mỗi ngày đều có chút tiến bộ đó nha!
Youko vui vẻ nói:
Lần tới em cũng sẽ làm gì đó cho Tiểu Bác ăn nha ☆
Tiểu Bác gật đầu đáp lại với vẻ mặt bình tĩnh. Một giờ sau, cậu ấy mới rời khỏi nhà Kawahira Keita.
Trong không khí đông cứng của mùa đông, ánh đèn đường nhấp nháy như những cây kim bạc được đánh bóng. Khuyển thần Tiểu Bác đứng ở mép mái nhà cao tầng, hai tay khoanh trước ngực, nhìn xa xăm, làn da cảm nhận được tiếng gió lướt vù vù và hơi ẩm nhẹ.
Cậu ấy đột nhiên im lặng quay người lại.
Để cô đợi lâu rồi.
Youko nhẹ nhàng không tiếng động đáp xuống mái nhà, tựa như một tấm vải mỏng khẽ bay. Cô ấy dùng ngón tay gỡ sợi ruy băng buộc tóc đuôi ngựa, lắc mạnh đầu, mái tóc đen nhánh xào xạc bay trong gió đêm. Nụ cười của cô gái trở nên có chút tàn nhẫn và cay nghiệt:
Tiểu Bác, cậu đến tìm tôi có chuyện gì phải không?
Đôi mắt cô ấy ánh lên tia sáng nguy hiểm.
Họ không phải đợi nhau gặp mặt, cũng không phải đã hẹn trước,
Tuy nhiên, cả hai đều ngầm hiểu sẽ gặp nhau ở đây.
Tiểu Bác không biểu cảm gì, bắt đầu nói:
Youko, vậy thì tôi nói thẳng nhé! Điệu nhảy của người kia hình như sắp kết thúc rồi, tà khí không thể kiềm chế được đã bắt đầu rò rỉ ra khỏi kết giới...
Youko im lặng không nói. Tiểu Bác đút hai cổ tay vào trong ống tay áo, tiếp tục nói:
Vì vậy, từ nay về sau, trên con phố này cũng sẽ xảy ra đủ loại sự kiện liên quan đến linh chướng (tai họa do linh hồn nhập vào hoặc gây ra) phải không?
Rồi sao nữa?
Ý cậu là gì?
Chuyện này tôi đã sớm nhận ra rồi mà! Vậy thì, cậu định làm gì? Cậu đến vì chuyện gì? Định phong ấn tôi sao? Hay lần này nhất định phải đánh bại tôi triệt để?
Youko cười khẩy, bàn tay phải nhẹ nhàng vung lên trời, cất tiếng gọi:
Lửa ơi!
Cổ tay cô ấy lóe sáng trước, một cột lửa khổng lồ bắn thẳng lên bầu trời đêm. Những tia lửa rực rỡ bắn ra như tên lửa, thẳng tiến lên, rồi bùng nổ rực rỡ trên đầu, chiếu sáng xung quanh như pháo sáng. Có thể nghe thấy tiếng còi xe ồn ào và tiếng người huyên náo từ xa vọng đến.
Youko cười.
Hì hì, sao nào? Nếu bây giờ tôi đấu với cậu, hẳn là có thực lực đánh ngang tay rồi chứ?
Vẻ mặt Tiểu Bác không hề thay đổi, tiếp tục hỏi:
Đây là mong muốn thật sự của cô sao?
Đúng vậy. Đây là mong muốn thật sự của tôi. Thiêu rụi con phố này, đẩy loài người vào vực thẳm kinh hoàng chính là mong muốn thật sự của tôi. Hì hì hì, Tiểu Bác, cậu thật sự bị tôi lừa rồi à?!
Hì hì.
Youko phát ra tiếng từ sâu trong cổ họng. Rồi, ngay lập tức thay đổi thái độ. Dường như thấy thật buồn cười, cô ấy ôm bụng cười phá lên:
A ha ha ha ha ha ha ha! Tiểu Bác, cậu đúng là~~ dễ bị lừa thật đấy!
Tiểu Bác nhíu mày.
Youko khẽ lắc ngón tay:
Xin lỗi nhé, Tiểu Bác! Tại vì cậu lúc nào cũng không tin tôi, nên tôi mới lừa cậu một chút thôi.
Youko...
Nghe cho rõ đây nhé? Tiểu Bác, tôi thích ở bên Keita nhất, thích chơi với anh ấy nhất. Cho nên tuyệt đối sẽ không làm cái loại chuyện mà cậu lo lắng đâu. Nghe cho rõ nhé! Tôi, như cậu đã nói, đã là khuyển thần của Kawahira Keita rồi, hiểu chưa?
Đúng, đúng là như vậy.
Bờ vai căng thẳng của Tiểu Bác thả lỏng:
Xem ra tôi, như cô đã nói, không thể hoàn toàn tin tưởng cô. Thật xin lỗi vì đã làm chuyện vô cùng thất lễ với cô.
Cậu ấy trịnh trọng cúi đầu chào.
Youko lắc đầu, nói với vẻ mặt có chút phức tạp:
Tiểu Bác, khi điệu nhảy của tên đó kết thúc, cậu sẽ lập tức đến tìm tôi chứ?
Nếu là vậy, khi thời khắc đó đến, tôi, Youko, nhất định sẽ chiến đấu với tên đó!
Mà nói đi thì cũng phải nói lại, cô thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Tiểu Bác đứng ở mép mái nhà nhìn xuống đường phố, nhẹ nhàng nói. Youko ngồi bên cạnh cậu ấy, nheo mắt lại đáp: Ừm~
Rồi vô tư cười nói: Có lẽ vậy!
Thế mà lại đi đánh cược kiểu đó với Keita đại nhân, đừng quá gượng ép bản thân, biết không?
Em không có gượng ép bản thân đâu nha!
Youko vừa nói vừa buộc lại tóc đuôi ngựa.
Cái đó chỉ là một trò chơi thôi mà, Keita thú vị mà đúng không? Em chỉ lấy bánh sô cô la làm mục tiêu, phục vụ anh ấy một chút, thế là anh ấy vui mừng khôn xiết. Thế nên sau khi thấy cảnh đó, em mới trêu chọc anh ấy một chút, đây chỉ là một trò chơi thôi.
Là vậy sao?
Ừm, đúng vậy. Chỉ là một trò chơi thôi.
Hai người chìm vào im lặng.
Em thật sự không nghiêm túc mà!
Thấp thoáng nghe thấy giọng nói yếu ớt của Youko.
Hả?
Khi Tiểu Bác quay đầu nhìn Youko, cô ấy ngượng ngùng cúi đầu xuống:
Tiểu Bác, cậu còn nhớ không? Lời cậu đã từng nói với em trước đây ấy...
Cô nói chuyện nào?
Youko nói nhanh: Em đại khái đã học được những kiến thức thường thức của thời đại bây giờ rồi đó! Không chỉ thông qua TV mà biết được rất nhiều chuyện, em cũng dần học được việc nấu cơm, quét dọn, giặt giũ các thứ, quan trọng nhất là Keita...
Lúc này, cô ấy quay mặt đi để tránh ánh mắt của Tiểu Bác.
Nếu như...
Đúng vậy.
Nếu như thời khắc đó đến...
Rồi cô ấy nhẹ nhàng lật một vòng về phía bầu trời, sau đó theo trọng lực mà rơi xuống, như thể chạy trốn mà biến mất giữa những ánh đèn của tòa nhà.
Chỉ có câu nói cuối cùng của cô ấy truyền đến tai Tiểu Bác:
Em có lẽ sẽ thay đổi đó!
Tiểu Bác ưu tư khẽ nhắm mắt lại.
Kể từ khi đánh cược với Youko, đối với Kawahira Keita, mỗi ngày đều như được nhìn thấy một thế giới mới hoàn toàn khác biệt so với trước đây.
Đầu tiên là buổi sáng.
Nghe tiếng gáy cục ta cục tác của gà gỗ, Keita tỉnh giấc từ trong chăn. Con gà gỗ này ban đầu là một ma đạo cụ được gửi ở đây vì một sự kiện nào đó, vì giờ nó không gây náo loạn gì đặc biệt, hơn nữa, nó cũng hiểu được sứ mệnh của mình là gọi Keita dậy đúng giờ, nên giờ đây đã trở thành vật thay thế đồng hồ báo thức quý giá.
Nếu tối hôm trước nói trước giờ giấc đại khái với con gà gỗ, nó sẽ gáy một tiếng: Cục tác, rồi nhìn quanh với vẻ mặt không biết có thật sự hiểu không, nhưng đến giờ thì sẽ gọi cậu dậy.
Cho nên, không cần lo lắng chuyện ngủ quên nữa rồi.
Lúc này, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu vào, mang theo sự trong trẻo tinh khôi, khung cảnh này khiến cho bất kể người nào có lối sống phóng túng đến đâu cũng không khỏi mỉm cười.
Trước đây, mỗi khi đến trường đều phải trải qua một màn hỗn loạn, vội vàng xỏ đại đôi giày rồi lao ra cửa, hoàn toàn khác biệt một trời một vực so với tình hình hiện tại.
Cạnh gối, tờ báo buổi sáng được đặt một cách tự nhiên. Khi anh ấy đang với tâm trạng thong dong lật báo, kiểm tra giá cổ phiếu và kết quả các trận đấu thể thao của ngày hôm trước, Youko với mái tóc đuôi ngựa (kể từ khi đánh cược, cô ấy vẫn giữ kiểu tóc này) sẽ vô tư, mặc tạp dề xuất hiện từ bếp, bưng cà phê nóng đến.
À, chào buổi sáng~
Ồ, cảm ơn~
Keita vừa uống cà phê vừa đọc báo. Sau khi đọc xong và đứng dậy, Youko, người vẫn luôn ở sát bên cạnh, thấy vậy liền đưa chiếc khăn vừa giặt xong tới.
Anh ấy cầm khăn vào nhà vệ sinh, rửa mặt bằng nước lạnh, đánh răng.
Khi anh ấy trở về, trên bàn ăn thấp đã bày sẵn bánh mì nướng, trứng ốp la và salad rau diếp. Bánh mì nướng tuy hơi cháy xém, lòng đỏ trứng ốp la cũng bị vỡ, nhưng Keita hoàn toàn không một lời than phiền, vẫn tươi cười dùng bữa.
Trong đầu anh cứ văng vẳng một câu: Làm chủ nhân Khuyển Thần thật tốt!
Dùng câu này để diễn tả cảm giác sẽ phù hợp hơn: Sự nhẫn nại bấy lâu nay càng thêm đáng giá!
Nói vậy, Youko là một món hời tuyệt vời. Tâm trạng anh bây giờ giống hệt một chủ ngựa đua đã kiên trì chịu đựng để đầu tư lâu dài vậy.
Keita cứ thế thong thả bước về phía cửa chính, Youko nói vọng theo: Anh đi đường cẩn thận nhé!
Cô ấy còn hôn một cái lên má anh.
Anh thấy cảm động đến muốn khóc.
Keita ở trường cũng ăn hộp cơm Youko chuẩn bị cho mình.
Hộp cơm có trứng chiên và xúc xích hun khói, những món đơn giản mộc mạc, nhưng hơi mặn, bên trong còn lẫn cả vỏ trứng, thế mà anh ấy cũng chẳng bận tâm lắm. Khi anh ấy về đến nhà, Youko đã dọn dẹp xong xuôi, đang là những bộ quần áo đã giặt.
À, mừng anh về.
Sau khi hỏi Youko, Keita mới biết nãy Nadeshiko đã đến, chỉ cho cô bí quyết giặt giũ và dọn dẹp nhà cửa. Sau khi Keita thay đồ thường, Youko lại pha trà cho anh. Trong lúc anh vừa uống trà vừa làm bài tập, Youko tranh thủ vào bếp nấu bữa tối.
Dù vẫn là những món quen thuộc như thịt kho khoai tây, cá nướng, canh miso, cơm trắng, nhưng rõ ràng tài nấu nướng của Youko đã tiến bộ lên rất nhiều. Ăn xong, cả hai cùng nhau rửa bát. Khi tay Keita chạm vào những ngón tay trắng ngần của Youko, anh bỗng thấy khó thở lạ thường, liền đề nghị đi nhà tắm.
Youko vui vẻ vỗ tay tán thành.
Vì thích cảm giác được dòng nước xối thẳng vào người, Keita cứ thế ngâm mình quá lâu trong bồn lúc nào không hay.
Keita hỏi Youko, người đang đứng ở lối ra, nơi tuyết trắng vẫn bay lất phất:
"À, xin lỗi. Em đợi lâu chưa?"
"Không ạ. Em cũng vừa ra thôi."
Youko mỉm cười lắc đầu. Keita im lặng phủi đi lớp tuyết đọng trên vai và tóc cô.
Về đến nhà, khi cả hai cùng xem TV, Youko có vẻ thực sự mệt mỏi, bắt đầu mơ màng gà gật. Đó là điều đương nhiên, vì bình thường cô ấy phải ngủ ít nhất mười tiếng. Thế nhưng, Youko vẫn cố gắng dụi mắt liên tục, cố giữ mình tỉnh táo.
"Em cứ ngủ đi cũng được mà?"
Nghe vậy, cô ấy như trút được gánh nặng, nũng nịu tựa đầu vào vai Keita, rồi khẽ khàng chìm vào giấc ngủ. Keita nuốt nước bọt ực một tiếng, vội vàng tập trung vào bộ phim cổ trang, nhưng đã không thể nào xem tập trung được nữa.
Anh thấy thật hạnh phúc...
Cho đến khi anh nhận ra rõ ràng rằng, bản thân đang đứng trước nguy cơ lớn nhất trong đời!
Đó là chuyện xảy ra vào tối Chủ Nhật, khi chỉ còn ba ngày nữa là đến thời hạn đã định.
Từ phòng tắm vọng ra tiếng của Youko:
"Xin lỗi nha, Keita! Xà phòng bị trôi mất rồi, anh lấy giúp em được không?"
Keita nghe vậy, liền bước đến gần cánh cửa, chuẩn bị đưa xà phòng cho cô. Bóng dáng Youko in rõ qua tấm kính mờ màu vàng, anh cố gắng tránh nhìn về phía đó, thận trọng di chuyển. Một cánh tay trắng nõn thò ra từ khe cửa...
Chỉ là đặt xà phòng vào tay cô ấy mà thôi.
Chỉ là một chuyện đơn giản như vậy, nhưng lại xảy ra một chút sơ suất.
Youko có hơi rút tay lại sớm quá khi nhận lấy xà phòng, khiến Keita mất thăng bằng, loạng choạng dựa vào cánh cửa. Cả thân hình anh đè lên, cánh cửa đột ngột mở toang.
Youko hét lên một tiếng thảm thiết: "Oa!"
Keita vội dạng rộng hai chân cố gắng đứng vững, nhưng vẫn không giữ được đà.
"Ối!"
Chân anh vướng vào tấm thảm, ngã chúi thẳng về phía trước. Đến khi định thần lại, Keita cảm thấy mình đang đè lên một thứ gì đó trắng nõn, mềm mại.
Trong phòng tắm ẩm ướt...
Youko trần trụi...
Anh đang ở trên người Youko, hai gương mặt gần sát đến độ anh có thể rõ ràng cảm nhận được đôi gò bồng đảo căng tràn, tuyệt mỹ qua lớp áo mình.
Mặt Youko đỏ bừng.
Đầu óc Keita hoàn toàn trống rỗng. Mắt và miệng anh há ra một cách kỳ quái, thân thể bất động. Youko thản nhiên nhanh chóng đưa tay, muốn dùng khăn lau che ngực, nhưng vẫn không thể che kín hết làn da, để lộ xương quai xanh và chiếc cổ mịn màng, càng thêm phần quyến rũ.
Không hiểu sao, không ai vội vàng bỏ chạy cả.
Chân cả hai người quấn lấy nhau trong một tư thế kỳ lạ. Cơ thể trơn ướt vì nước nóng, ẩn hiện một màu hồng nhạt.
Keita nín thở.
"Keita..."
Đôi môi Youko khẽ thốt lên lời thì thầm.
Đôi môi cô ấy trong tầm mắt anh dần dần lớn hơn...
"Hả?"
Nhưng, mình đưa mặt đến gần Youko trần trụi thế này, rốt cuộc là muốn làm gì chứ? Keita ngây người chìm vào những suy nghĩ nhạy cảm, nuốt nước bọt ực một cái. Youko hoàn toàn không có ý từ chối, thậm chí cô còn chớp đôi mắt mơ màng nhìn lên Keita, khẽ nói: "Được mà!"
Tay Keita không biết từ lúc nào đã vòng qua eo Youko.
Đúng lúc này, Keita nghe thấy tiếng Youko rất khẽ.
"Nếu anh chịu trách nhiệm..."
"Hả?"
"Hảaa...????"
Đó chỉ là một khoảnh khắc, một tia suy nghĩ lóe lên chưa đến 0.00000000001 giây.
"Chịu... trách... nhiệm... là cái gì cơ?"
Cảnh tượng Keita nhìn thấy lúc này có lẽ là một kiểu "đèn kéo quân" tương tự như khi người ta sắp chết! Ở giai đoạn gần kề cuối đời, đầu óc anh vận hành hết công suất, nhìn thấy đáp án của một câu hỏi trắc nghiệm.
"Thế này có được không?"
"Thật sự được không?"
Đây là vùng ngoại ô.
Trong căn hộ 2LDK (ghi chú: 2 phòng ngủ cộng phòng khách, phòng ăn, bếp) cách trung tâm thành phố rất xa, tiền thuê nhà cực rẻ, nhưng môi trường sống cũng không đến nỗi tệ, gần đó còn có phố mua sắm và bệnh viện. Khoảng mười một giờ đêm, anh kéo lê thân xác mệt mỏi về đây. Anh khoảng 25 tuổi, không mặc vest cà vạt mà là quần âu với áo khoác.
Xem ra anh ấy không trở thành một nhân viên văn phòng.
"Anh về rồi đó à, ông xã."
Từ nhà bếp vọng ra một giọng nói ấm áp:
"Đợi em chút nha, em đang bận tay."
Keita khi trưởng thành vừa cởi giày vừa cười nói.
"Haizz, chịu thôi, lúc định về thì đột nhiên có một con vật bị bệnh được đưa đến. Là một con mèo nuốt phải nắp chai nhựa, nó khá là dữ tợn."
Xem ra anh ấy đã trở thành bác sĩ thú y.
Keita không khỏi khâm phục tương lai mà mình vừa tưởng tượng ra trong chớp mắt.
"Ồ~ Thì ra sau này mình muốn làm bác sĩ thú y à?"
"Thế này thì phải học hành chăm chỉ hơn nữa thôi~"
Trong lúc đầu óc vẫn đang suy nghĩ miên man những chuyện như vậy, Keita ở phiên bản trưởng thành đã bước về phía phòng ngủ. Phiên bản trưởng thành có chiều cao hơn hiện tại một chút, tuy tổng thể vẫn còn nét ngây thơ của thiếu niên, nhưng vẫn toát lên một khí chất điềm tĩnh.
Anh tiến đến gần chiếc nôi cạnh bàn trang điểm, với vẻ mặt hoàn toàn thư thái hé nhìn vào trong. Nhưng thật không may, bên trong trống rỗng.
"Ông xã, hai đứa ở đây này!"
Nghe vậy, Keita phiên bản trưởng thành quay đầu lại. Cùng lúc đó, Keita của hiện tại vì quá kinh ngạc mà há hốc miệng, há đến mức không thể há hơn được nữa, phát ra tiếng kêu không thành lời.
Ở đó là những con vật thuộc họ chó, với bộ đuôi xù lông, nhìn thế nào cũng là thú. Youko với mái tóc đuôi ngựa đang ôm chúng vào lòng, mà là hai con!
"Này~ Seimei, Kuzuha. Chào ba về đi con."
"Ưm~"
"Gâu~"
Con trai và con gái mỗi đứa vui vẻ vẫy đuôi lia lịa.
Youko khẽ mỉm cười.
"A Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!"
Keita hét lớn, cùng lúc đó không may mắn thay, anh ngã sấp mặt trong phòng tắm. Sau gáy anh sưng vù một cục lớn, còn trượt ngược ra sau như con tôm, ngã ngồi bệt xuống đất, lưng áp sát vào tường, mông như dính chặt xuống sàn không động đậy nổi. Dù vậy, anh vẫn cố gắng đứng dậy, nhưng vì quá kinh ngạc mà hai chân không nghe lời, chỉ có đầu gối cứ run lẩy bẩy như bị co giật.
Youko dường như cũng giật mình. Cô vội vàng đứng dậy, chạy đến bên Keita rồi cúi người ngồi xổm xuống:
"A-anh, anh không sao chứ!? Keita, anh bị sao vậy!?"
Keita đang ngồi bệt dưới đất có thể nhìn rõ cơ thể trắng nõn của cô ấy từ tư thế này.
Bộ ngực vừa vặn và vòng eo thon thả.
Và rồi, và rồi...
"A!"
Dòng suy nghĩ trong đầu Keita, vốn đã từng "đứng máy" một lúc, lại bắt đầu quay trở lại.
Keita ngơ ngẩn há hốc miệng nhìn cô.
"Youko?"
"S-sao vậy ạ?"
"Youko~!?"
Anh không kìm được đứng dậy, chạm vào gò má trắng mịn của cô. Rồi đột nhiên hoàn hồn, anh vội vàng ngậm chặt miệng:
"Không, không có gì xảy ra hết, Inugami của tôi ơi!"
Anh giơ một tay lên như người thổ dân đang thề, nụ cười cứng đờ đến khó coi.
"Keita, anh không sao thật chứ?"
"Đúng vậy. Tôi một trăm phần trăm hoàn toàn không sao cả, OK, OK! Không sao hết!"
"May quá. Tại anh vừa đập đầu, em lo lắm."
Youko vẫn trần truồng, ôm chặt lấy Keita, không hề trách móc anh vì đã vô lễ mà hét lên trong tình huống đó. Khuôn mặt cô ấy nở nụ cười dịu dàng và ấm áp, trên người thoảng thoảng mùi xà phòng, cô khẽ nhắm mắt với vẻ ngượng ngùng, chu môi 'ưm~' một tiếng.
Đây là ý muốn mình tiếp tục chuyện vừa rồi sao? Cổ họng Keita phát ra tiếng 'ực'.
"Chết rồi! Cứ thế này thì, cứ thế này thì mình toi đời mất!"
Youko nhận ra Keita vẫn không có phản ứng, khóe mắt hơi ứa lệ. Cô đưa nắm tay lên che miệng, nhẹ nhàng cong người lại.
"Em không có sức hấp dẫn đến vậy sao?"
Cô phát ra tiếng nói nhỏ xíu, nghe thật sự cô đơn.
Đó là giọng điệu có thể khiến trái tim đàn ông tan nát vì cảm giác tội lỗi.
Tư thế cô ấy cũng rất tinh tế, thản nhiên khoe ra đường cong tuyệt đẹp, nhưng lại khéo léo dùng cổ tay và đùi che đi những phần quan trọng nhất; tóm lại là thản nhiên ám chỉ với Keita rằng, nếu anh tự mình tiến thêm một bước, anh có thể dễ dàng đạt được điều mình muốn, ở khoảng cách cực kỳ gần.
Keita hóa đá.
Địa lợi rõ ràng đang thuộc về phía Youko.
Môi trường khiến người ta say đắm đã được chuẩn bị sẵn sàng. Có lẽ ngay từ khoảnh khắc Keita bước chân vào đây, thất bại của anh đã được định trước. Youko, người đã học được cách làm việc nhà và nấu ăn, quả thực gần như hoàn hảo, đúng kiểu người Keita yêu thích.
Hơn nữa, bây giờ cô ấy lại đang trần truồng, và những lời nói cũng nghe thật dứt khoát. Keita cảm thấy nếu cứ thế dừng lại sự kháng cự, sau này chắc chắn sẽ rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Nhưng anh đã huy động chút lý trí còn lại, cố gắng hết sức chống lại những ý nghĩ đen tối trong đầu.
Vì anh có~ một ước mơ...
Một ước mơ mà anh không thể nhượng bộ bất kỳ ai.
"Sao mình có thể chịu đựng cuộc sống từ nay chỉ bị trói buộc bởi một người chứ!,"
Đúng lúc anh đang gào thét trong lòng như vậy, một tay cắn răng nghiến lợi chuẩn bị rút lui, thì Youko nắm lấy tay anh, nâng lên, rồi ấn mạnh vào ngực cô ấy.
"Ối giời."
"Chà."
Mặt Keita sụ xuống.
"Keita..." (giọng ngượng ngùng).
"Được mà!"
"Được cái gì?"
Đây là một đòn chí mạng cắt đứt mọi vướng mắc trong lòng Keita. Khi anh đang thở hổn hển, đúng lúc sắp đè Youko xuống...
Khi gương mặt anh biến thành quỷ dữ, đúng khoảnh khắc môi anh sắp chạm vào Youko...
"Keita-sama~?"
Từ căn phòng vọng ra giọng nói có vẻ bối rối của Chiwa. Keita và Youko không hẹn mà cùng nhìn nhau, thân thể cứng đờ.
"Không có ai ở nhà sao~?"
Gà gỗ cục ta cục tác kêu, dù không nghĩ Chiwa có thể hiểu ý nó, nhưng tiếng bước chân cô bé lại càng lúc càng gần.
"Anh đang tắm sao~?"
Tiếng gõ cửa vang lên. Ngay lúc đó...
Keita lập tức thoát khỏi trạng thái bị mê hoặc, anh đột ngột rời khỏi người Youko, buột miệng: "Xin, xin lỗi!" Sau đó, anh vội vã cầm lấy chiếc khăn tắm treo trên móc kim loại, 'phạch' một tiếng phủ lên người Youko, để lại cô ấy đang kinh ngạc trợn tròn mắt tại chỗ, rồi một mình bước ra ngoài.
Anh như muốn che giấu điều gì đó với Chiwa, cất tiếng nói:
"A, a! Có chuyện gì tìm anh à?"
"À, quả nhiên anh ở đây mà! Keita-sama, em mang tin nhắn của Kaoru-sama đến!"
Giọng Chiwa nghe có vẻ rất vui vẻ.
"Vậy, chúng ta ra ngoài kia nghe em nói nhé!"
Youko từ từ đứng dậy.
"Hừ!"
Cô ấy 'tách' một tiếng búng ngón tay.
"Toi rồi."
"Tiêu đời rồi!"
Từ đó về sau, Keita sống những ngày tháng như địa ngục.
Cứ như người bị bó bột, lại bị bọ chét từ đâu nhảy vào, bắt đầu chích đốt cơ thể vậy, một kiểu kích thích không thể chịu đựng nổi. Từ đó, Youko càng trở nên đoan trang hiền thục hơn, nhưng lại càng thản nhiên phô bày sức quyến rũ của mình, đồng thời cũng bắt đầu ghi nhớ những món ăn và khẩu vị Keita yêu thích.
Mặt khác, trang phục của cô ấy cũng đa dạng lên rất nhiều. Tận dụng triệt để những gì có thể, chẳng hạn như mặc chiếc tạp dề màu sắc dễ thương, hay chiếc sườn xám táo bạo khoe đường cong lưng.
Tất cả đều là những đòn tấn công rõ ràng.
Mỗi cử chỉ của cô ấy đều khiến trái tim anh như ngọn lửa rừng gặp gió lớn, càng thêm bùng cháy.
Đuôi ngựa...
Đuôi ngựa đã khiến anh hoàn toàn mất kiểm soát rồi!
"Nhân danh Bạch Sơn Danh Quân! Ếch ơi, vỡ nát đi!"
Trước đây, khi Keita xử lý vụ án do Kobayashi ủy thác, anh đã khiến cậu ta chứng kiến pháp lực cao cường như quỷ thần. Chỉ trong chớp mắt, anh đã gọn gàng xua đuổi con linh hồn tự trói buộc hung ác (ghi chú: linh hồn bị trói buộc ở một địa điểm cố định, vì mang theo tình cảm luyến tiếc và oán hận mãnh liệt, sẽ gây tai họa cho những ai đến gần) đang chiếm cứ trận địa phía sau con hẻm.
"Vỡ nát đi! Nổ tung đi! Tan tành đi!"
"A!"
Thật sự là ngắn đến mức chỉ kịp kêu 'a' là xong. Youko chỉ kịp thốt lên một tiếng như vậy, ngay cả khe hở để ra tay giúp đỡ cũng không có. Kobayashi đứng bên cạnh lộ vẻ mặt kinh ngạc:
"Hôm nay trông ngài cũng đầy khí thế đó ạ!"
Keita đột nhiên trừng mắt nhìn Kobayashi với ánh mắt ngấn lệ:
"Khốn nạnnnn~!"
Rồi anh lao về phía con phố đêm rực rỡ ánh đèn neon.
Kobayashi há hốc mồm.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
Cậu ta hỏi Youko đang đứng cạnh bên.
Cô ấy nở nụ cười tựa thiên thần, đáp lời:
"Ai mà biết được? Chắc cũng đến cái tuổi đó rồi chăng?"
Anh rõ ràng đã gầy đi nhiều, sắc mặt cũng trở nên tệ hại.
Bản thân vốn đã là một kẻ gây rắc rối, mà lại sống chung với một thiếu nữ tuy là yêu quái nhưng lại trẻ trung và vô cùng đáng yêu, vốn dĩ đã là điều không thỏa đáng. Bấy lâu nay, cũng là vì giữ khoảng cách nhất định với cô ấy nên anh mới có thể duy trì được sự bình tĩnh.
Nhưng giờ đây, cô ấy đã trở nên đảm đang tháo vát, lại còn chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa, nhìn mãi, nhìn mãi, cảm giác khoảng cách trước đây dần dần mất kiểm soát.
Youko bây giờ không còn là Inugami quen thuộc, hơi khó nhằn như trước nữa, mà là một cô gái mềm mại như ngọc, ấm áp hương thơm, chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.
"Nhất định phải nghĩ ra cách gì đó!"
Keita như một con thú bị dồn vào đường cùng, cứ đi đi lại lại trong phòng.
Cứ thế này, cuộc đời sau này của anh rất có thể sẽ bị định đoạt ngay lập tức.
Khi anh cảm thấy cô ấy không phải là đối tượng nên tránh né mà là một mỹ nhân ngọt ngào, và tình cảm dành cho cô ấy ngày càng tăng lên, đó đã là một dấu hiệu vô cùng nguy hiểm.
Anh 'tách' một tiếng vỗ tay.
"Được rồi, phải tìm cách chọc cô ấy tức giận thôi!"
Đây là kết luận mà anh đã vắt óc suy nghĩ.
"Youko!"
Ngày hôm đó, là hai ngày trước thời hạn đã định. Keita gọi Youko, người vừa rửa bát xong, đang dùng tạp dề lau tay, đợi anh trở về.
"Ồ, em vất vả rồi."
Anh nhét miếng bánh sô cô la đã chuẩn bị sẵn cho khoảnh khắc này vào miệng. Youko, người vốn rất mê bánh sô cô la, chắc chắn sẽ nhận ra ngay đó là món đặc biệt giới hạn của một cửa hàng cao cấp. Giờ đây, ngay trước mặt cô, anh để cô trơ mắt nhìn mình độc chiếm món ăn xa xỉ hiếm khi mua được này, mà không hề chia cho cô một chút nào.
Anh vừa nhai chậm rãi vừa nói:
"Ưm~ Quả nhiên hương vị đậm đà lan tỏa dần trong khoang miệng, ừm ừm, ngon thật!"
"Này, Keita, phần của em đâu?"
Youko hỏi với giọng khô khốc. Keita kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, đáp lại:
"À~? Đương nhiên là không có rồi! Thứ này chỉ có phần của tôi thôi, chỉ mình tôi thôi nhé!"
Anh cố tình dứt khoát nói ra những lời tàn nhẫn và cay nghiệt, còn khịt mũi một tiếng.
Khóe mắt Youko ứa ra những giọt lệ, hai nắm tay siết chặt bắt đầu run rẩy nhẹ, ánh mắt nhìn anh đầy hận ý. Rõ ràng cô ấy đã hoàn toàn chìm trong cơn thịnh nộ.
"Ồ!"
"Ồ ồ~"
Keita đầy hy vọng nghiêng người về phía trước, kiểu này thì chắc chắn không thành vấn đề!
Đúng lúc anh tự tin tuyệt đối rằng mình sẽ thành công thì...
"Ngon không ạ?"
Toàn bộ cơn giận của Youko nhanh chóng tan biến, cô ấy chán nản như quả bóng căng phồng bị xì hơi, gần như có thể nghe thấy tiếng 'phùùùù~'. Cô ấy dũng cảm nở một nụ cười yếu ớt:
"Lần sau anh chia cho em một chút nhé!"
"Ư!"
Nỗi cắn rứt lương tâm cứa vào tim Keita.
Dù vậy, anh vẫn tiếp tục kiên trì. Sau đó, đến giờ ăn...
"Hừ!"
Anh đặt đũa xuống, món ăn Youko làm còn lại rất nhiều chưa ăn hết. Youko ngước nhìn Keita với ánh mắt bất an:
"Keita, những món này không hợp khẩu vị anh sao?"
"Đúng vậy!"
Anh cố tình nói bằng giọng khó chịu:
"Thật là!"
Giọng điệu lạnh lùng và tàn nhẫn. Vốn dĩ anh không phải là người ủng hộ việc lãng phí thức ăn, nhưng chính vì vậy, cái giọng điệu khó chịu này mới càng làm nổi bật sự chân thật. Nghe vậy, Youko lấy tay che mặt bắt đầu nức nở. Vì cô đang mặc tạp dề, trông cô cứ như một người vợ mới cưới dũng cảm, cố gắng chịu đựng hành vi tồi tệ của ông chồng tệ bạc.
"X-xin lỗi Keita, em xin lỗi. Em sẽ cố gắng hơn nữa."
Ngược lại, Keita bắt đầu lo lắng:
"A, không, cái này..."
"Vậy nên em xin anh, đừng ghét bỏ em!"
"A, anh đùa thôi, đùa thôi mà! Thật sự rất ngon đó! Hả?"
Keita đặt tay lên vai Youko, cố gắng hết sức che đậy.
"Thật sao?"
Youko hỏi bằng giọng yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy. Nhưng lại lén lút thè cái lưỡi hồng nhỏ xinh ra giữa hai bàn tay đang che mặt.
Thủ đoạn của Youko tinh vi hơn Keita rất nhiều, trong từng chi tiết nhỏ của cuộc sống, cô ấy đều cho thấy sức hấp dẫn và sự cần mẫn của mình.
Trong khi đó, Keita ngày càng tiều tụy, trái tim cũng dần suy yếu.
Một ngày trước thời hạn đã định, vị cứu tinh cuối cùng đã đến bên anh. Lúc này, ý thức của Keita đã ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Anh khoanh chân ngồi xem TV, nhưng ánh mắt lại từ từ lơ lửng khắp nơi trong không trung.
Youko đang tắm.
Ánh mắt nàng liếc Keita như muốn bảo "anh có theo sau cũng chẳng sao đâu mà!", rồi mỉm cười bỏ đi. Keita muốn gạt bỏ mọi phiền muộn, bèn khoanh chân ngồi thiền, bắt đầu niệm Phật, nhưng chẳng ăn thua gì. Ngay cả khi thỉnh thoảng chợt nhớ ra điều gì đó mà vội vã tập thể dục, cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Chỉ riêng tiếng nước nóng bắn tung tóe cùng tiếng quần áo sột soạt cũng đủ khiến trái tim cậu tan chảy dần. Mãi đến tối mịt Nadeshiko mới tới nhà Keita, nàng lo lắng quỳ xuống trước mặt cậu, khẽ hỏi:
"Đại nhân Keita, ngài sao vậy ạ?"
"Ơ? Gì cơ?" Keita ngơ ngác hỏi lại. "Nadeshiko, có chuyện gì sao?"
"Không... con đã hẹn với Youko là hôm nay sẽ dạy cô ấy cách hầm đồ ăn."
"À ha ha, cảm ơn cô."
Ngay đúng lúc này, Keita đột nhiên rưng rưng nước mắt, biểu cảm cũng trở nên vô cùng kỳ quái:
"Nadeshiko à, ta... ta..."
Bấy giờ, ánh mắt cậu ta dừng lại trên ngực Nadeshiko.
Cậu ta cứ thế trừng trừng nhìn, lại còn hít hà mũi nữa chứ.
Vòng một căng tròn, hình dáng đẹp tuyệt, rõ ràng là lớn hơn Youko rất nhiều, nhìn lại mềm mại êm ái...
"Oa oa!" Cậu ta đột nhiên kêu lên: "Ta vẫn không thể dứt bỏ được thứ này mà!"
Keita đột ngột vùi mặt vào ngực Nadeshiko.
Vì quá đỗi bất ngờ, Nadeshiko chỉ biết đứng sững lại. Tay nàng cứng đờ, giữ nguyên ở vị trí cao hơn vai một chút, nét mặt đanh lại, không thể đưa ra bất kỳ phản ứng nào.
Lúc này, Keita lại càng được đà lấn tới, bắt đầu cọ xát một cách bất an phận.
"A, tâm trạng thật bình yên..."
Cậu ta thở phào nhẹ nhõm như một đứa trẻ được an ủi, mãn nguyện nheo mắt lại.
Cũng đúng lúc này...
"Keita, rốt cuộc thì anh đang làm cái quái gì vậy hả?"
Giọng nói lạnh đến thấu xương, nhưng vẫn bình tĩnh đến đáng sợ, truyền tới từ sau lưng.
Những vật nhỏ trong phòng như nhảy múa rung rinh, cả căn phòng tựa như dấu hiệu báo bão, bắt đầu xẹt điện lách tách. Keita vội vã quay đầu lại.
Youko, người đáng lẽ vẫn đang tắm, không biết từ bao giờ đã đứng sừng sững ở đó, trên người chỉ độc một chiếc khăn tắm quấn quanh, trông cứ như một vị Kim Cương Lực Sĩ vậy.
Đôi mắt nàng sáng rực lên, nghiến chặt răng ken két. Toàn thân toát ra một luồng sát khí cuồn cuộn, mãnh liệt đến mức bất cứ ác quỷ la sát nào nhìn thấy cũng phải kinh hồn bạt vía, sợ hãi đến nỗi chưa kịp xỏ giày đã co giò chạy biến.
Vừa thấy nàng, Keita lập tức tỉnh hẳn.
Cậu ta chỉ vào Youko, lắp bắp: "Ôi ôi..."
Trong khoảng thời gian đó, Youko từ tốn tháo dây buộc tóc, rồi dùng lực lắc đầu hai ba cái, khiến mái tóc đen dài “soạt” một tiếng xõa xuống, trở về vẻ thường ngày của nàng.
Nàng dùng vẻ mặt đáng sợ đến mức có thể khiến người ta mê sảng, gặp ác mộng mà nói:
"Ta mới vừa giúp ngươi một chút, vậy mà ngươi đã được đà lấn tới, còn đắc ý quên mình rồi sao hả? Lúc ăn cơm thì nói năng đủ điều ích kỷ, lại còn ngon lành chén sạch bánh sô cô la thơm ngon ngay trước mặt ta. Ta đã cố gắng nhịn nhục thế nào, hừ! Ngươi... cái tên...!"
Nàng ta lảo đảo quỵ xuống: "Ta đã kiên nhẫn, nhẫn nhịn biết bao nhiêu rồi..."
Nàng đã nhẫn nhịn đến cùng cực, bộc phát toàn bộ cơn giận đã tích tụ bấy lâu nay.
"Hừ! Cái tên này..."
Keita với vẻ mặt vui sướng kêu lên: "Cô giận rồi!"
"Đương nhiên là phải giận rồi á á á á!"
Cơn giận của nàng “bùm” một tiếng bùng nổ, linh lực cuồn cuộn như dòng xoáy mạnh mẽ trút xuống, khiến cả ngôi nhà rung lắc dữ dội như đang sôi lên.
"Dù ta có thể bỏ qua mọi chuyện khác, nhưng riêng chuyện này, ta tuyệt đối không thể tha thứ! Keita, ta sẽ cho ngươi nếm đủ mùi địa ngục, để ngươi phải hối hận đến mức không thể hối hận hơn nữa!"
Keita cuối cùng cũng nhận ra mình đang ở vào thế kẹt. Chẳng cần bàn chuyện tương lai làm gì, thành thật mà nói, lúc này tính mạng cậu ta đang cực kỳ nguy hiểm. Vừa vội vàng định bỏ chạy, cậu ta chợt giật mình ngoái đầu nhìn ra phía sau...
Ở đó cũng đang hội tụ một luồng linh lực kinh người. Tiếng “cộp cộp” vang lên khắp nơi, rõ ràng là đang ở trong nhà, vậy mà lại có một luồng khí tức u ám như mây đen vần vũ bao trùm. Nadeshiko mỉm cười đứng sững ở đó.
Một luồng uy lực ngang tầm với Youko, hoặc có lẽ còn kinh khủng hơn, đang hội tụ trên nắm đấm run rẩy đang siết chặt của nàng.
"Đại nhân Keita!"
Đây là lần đầu tiên Keita chứng kiến nỗi kinh hoàng hiện hữu ngay trước mắt mình.
"Chẳng lẽ, anh nghĩ chỉ có cô Youko đang giận thôi sao?"
"Anh thích ngực to đến thế cơ à!?"
"Quá đáng lắm rồi đấy."
Keita chỉ có thể liên tục há hốc, rồi lại ngậm miệng lại với vẻ mặt dở khóc dở cười:
"Chuyện, chuyện đó, cái này, cái đó, nó... nó có lý do cả mà! Này, hai cô có nghe không đấy?"
"Keita, anh có biết giới hạn chịu đựng của bản thân là bao nhiêu không?"
"Vâng. Dù chỉ còn một chút thời gian ít ỏi, tôi cũng sẽ trả lại cái niềm tin "tuyệt đối không ra tay" đó."
Nụ cười của cả hai nhanh chóng áp sát.
"Á!"
Một tiếng nổ lớn vang lên ngay chính khoảnh khắc đó.
Một bộ đồ màu trắng bay vút lên trời từ một góc tối dưới mái hiên. Tiểu Bác khẽ thở phào nhẹ nhõm:
"Ừm, bây giờ chắc cũng chỉ có thể thế này thôi nhỉ?"


0 Bình luận