Hú haaaa!
Tiếng thét vừa dứt, anh ta tung một cú đấm phải vào thác nước đang tung bọt trắng xóa. Chẳng đợi một giây, lại thêm một cú đấm phải.
Hú haaaa, yaaaaa!
Rồi một cú đá xoay. Đòn gối, đấm sườn, húc đầu. Người đàn ông tiếp tục gầm thét, ra đòn liên tiếp vào dòng nước không ngừng tuôn chảy.
Nơi đây, là vực sâu thác nước, gió lạnh gào thét.
Cái gọi là rợn tóc gáy, chính là khung cảnh này: Đứng giữa dòng nước lạnh cóng đến đầu gối, người đàn ông dùng tất cả bí kíp karate làm vũ khí, thách thức thiên nhiên. Tư thế này có vẻ bi tráng, nhưng cũng thật nực cười, hệt như tin rằng một ngày nào đó, nắm đấm của mình có thể chặn đứng dòng thác cuộn chảy.
Người đàn ông thở ra hơi trắng, mắt đỏ ngầu, hơi nước mờ mịt bốc lên từ cơ thể. Làn da màu đồng đỏ, cơ thể luyện tập không ngừng nghỉ, vầng trán trọc lóc xanh mờ, cùng chiếc khố sáu thước màu đỏ tươi – khí phách thật đáng kinh ngạc.
Yaaaaaa!
Khoảnh khắc đó, cú đá dốc hết toàn lực của người đàn ông dường như đã cắt đứt đà lao của thác nước. Một nụ cười "Thành công rồi!" vô thức nở trên khuôn mặt anh ta, tỏ vẻ hài lòng với đòn tấn công đó.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông đột nhiên mất thăng bằng, ngã nhào xuống nước.
Và cũng vì thế, tinh thần căng thẳng tột độ xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Ọc!
May mắn thay, vùng nước đó không sâu. Mặc dù ướt sũng, người đàn ông lập tức bật dậy – có lẽ không phải vì lạnh buốt, mà vì không thể chịu đựng được sự bất cẩn của chính mình! Anh ta đứng thẳng, gầm lên về phía bầu trời chì đen:
"Quá non! Sao lại vụng về đến thế,"
Anh ta lập tức bước chân nặng nề đến tảng đá cạnh vực thác, dùng trán mình húc mạnh vào đó.
Ya, á, á, á, á!
Một hành vi tự trừng phạt gần như phi thường.
Gaaaaa!
Lại một lần nữa, anh ta điên cuồng lắc đầu như một fan cuồng trong buổi hòa nhạc rock.
Lắc không ngừng.
Lắc mãi.
Ối!
Ngay cả tảng đá cũng nứt toác, phần sắc nhọn còn găm vào trán, máu phun ra xối xả. Người đàn ông bịt chặt vết thương, vô thức lùi lại. Đúng lúc đó, gót chân anh ta lại trượt phải viên đá bám đầy rêu, ngã chổng vó. Tiếng "bịch" vang lên, anh ta rơi tõm xuống nước và nuốt phải rất nhiều.
Khụ, khụ, khụ!
Dùng tay chống, bật dậy từ chỗ nước nông, đôi mắt anh ta dần ánh lên vẻ giận dữ.
Waaaaa!
Đột nhiên, anh ta vừa gào lớn vừa chạy.
Chạy khỏi bờ sông, leo lên đá tảng, giẫm mạnh lên những chiếc lá ẩm ướt. Nỗi tức giận với bản thân không ngừng tuôn trào trong lòng, khiến anh ta không khỏi gào thét như một con thú hoang trước sự uất ức này. Người đàn ông cứ thế cắm đầu chạy, cuối cùng, sau khi xuyên qua khu rừng tăm tối, anh ta tìm thấy một tảng đá khổng lồ, phù hợp để đâm vào nó, trút bỏ cơn thôi thúc không thể kiềm chế của mình.
Giờ đây, người đàn ông đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Đặt hai tay lên hông rồi hít sâu, dồn hết sức mạnh tối đa, cao nhất, mạnh nhất.
Haaa á á á á á!
Anh ta không nhận ra nắm đấm của mình đã giáng thẳng vào sợi dây shimenawa (dây thừng bện từ rơm, thường dùng để phong ấn hoặc biểu thị khu vực cấm ra vào) trên tảng đá.
***
Chuyến tàu xuyên qua những ngọn núi đỏ rực, đang lao đi vun vút.
Đúng mùa du lịch, khoang tàu vốn vắng vẻ thường ngày nay trở nên ồn ào náo nhiệt bởi du khách đi ngắm lá phong và dã ngoại. Một cặp vợ chồng già mang theo đồ dùng leo núi từ khoang khác đi tới, thở phào nhẹ nhõm khi thấy còn chỗ trống.
"Xin lỗi, chúng tôi có thể ngồi đây không ạ?"
Ông lão lịch sự tháo mũ, chào hỏi cậu thiếu niên đang ngồi đối diện.
"À, được ạ."
Cậu thiếu niên ngẩng đầu lên khỏi hộp bento còn dang dở, cười hiền hậu. Sau khi đưa hộp bento cho cô gái bên cạnh, cậu nhanh nhẹn đứng dậy, vừa nhai đồ ăn vừa giúp hai ông bà đặt ba lô leo núi lên giá hành lý.
Dù dáng người nhỏ nhắn nhưng có vẻ rất khỏe. Cậu thiếu niên đeo một món đồ trang sức lạ trên cổ, tóc lại màu nâu. Ban đầu, cặp vợ chồng già thấy hơi kỳ lạ, nhưng vì tính cách có vẻ tốt bụng nên họ lập tức có cảm tình.
Hai ông bà mỉm cười cảm ơn rồi ngồi xuống ghế. Cậu thiếu niên lắc đầu nói không có gì rồi tiếp tục ăn bento. Cô gái ngồi bên cạnh không biết đang lẩm bẩm gì đó, vừa định thò tay lấy hạt dẻ trong món cơm hạt dẻ của cậu thiếu niên thì bị cậu vỗ nhẹ vào mu bàn tay, ngăn lại.
"Nếu không phiền…" Bà lão vừa cười vừa rót trà nóng từ chiếc bình giữ nhiệt để riêng với hành lý vào cốc nhựa, đưa cho họ, rồi đặt thêm hộp bánh quy sô cô la đã niêm phong sang một bên và nói: "Hai đứa ăn thêm chút quà vặt nhé."
"À, vậy cháu không khách sáo ạ!" Cậu thiếu niên gãi đầu cảm ơn.
"Wow~ Cảm ơn ạ~" Mắt cô gái sáng bừng, hai tay vỗ vào nhau; cặp vợ chồng già nheo mắt, vừa uống trà vừa ăn bánh quy, chăm chú nhìn hai thiếu niên ăn uống ngon lành.
Đây quả là một cặp đôi thú vị. Cô gái xinh đẹp hiếm thấy với đôi mắt thon dài và mái tóc đen óng mượt, vô cùng đáng yêu. Dáng người mảnh mai được che phủ bởi chiếc áo sơ mi ngắn màu xanh lam, đôi chân trần mang thẳng dép lê không quai, trên cổ đeo sợi dây chuyền hình chú ếch ngọc bích.
Mỗi cử chỉ như mỉm cười, nhai nuốt đều mang vẻ đẹp ngạc nhiên, tràn đầy sức sống. Vài tia nắng thu len lỏi qua kẽ lá chiếu vào từ cửa sổ, càng khiến khuôn mặt cô gái trở nên lấp lánh.
"Xin lỗi, hai cháu có phải anh em không ạ?"
Sau khi trò chuyện một lúc, ông lão dường như hạ quyết tâm hỏi. Đôi mắt ông lấp lánh sự tò mò đầy sức sống và một chút ý tinh nghịch.
"À, không ạ, ừm…" Cậu thiếu niên hơi bối rối, liếc nhìn đi chỗ khác.
"Thật là! Ông nhà. Sao tự dưng lại hỏi thế, ông không thấy làm họ khó xử sao?" Bà lão vừa cười khổ vừa trách chồng: "Chắc chắn hai đứa này là một cặp rồi." Bà lão tin chắc họ là tình nhân.
Quả thật, cả hai khả năng đều rất cao. Mặc dù cậu thiếu niên ra vẻ vĩ đại ra lệnh cho cô gái, nhưng lại chăm sóc cô rất chu đáo, trông hệt như hai anh em tình cảm khăng khít. Tuy ngoại hình không quá giống nhau nhưng cái khí chất huyền bí, trong trẻo toát ra từ họ lại hoàn toàn tương đồng.
Mặt khác, đôi khi cô gái lại có những cử chỉ và biểu cảm như làm nũng cậu thiếu niên, cúi đầu nhưng ánh mắt lại ngước nhìn lên – nói là thái độ của một người đang yêu cũng không hề quá lời. Cả hai đều chỉ mười mấy tuổi, và vì cậu thiếu niên ôm một cái bao lớn, nên cặp vợ chồng già nhận ra họ cũng đang trên đường du lịch như mình.
"Ừm, thực ra chúng tôi là…"
Trong lúc cậu thiếu niên còn đang ngập ngừng không biết nói sao, cô gái nhanh nhẹn kéo tay cậu về phía ngực mình, ôm chặt rồi tiếp lời:
"Là chủ nhân và… con chó cái hầu hạ chủ nhân bằng thân thể mình ạ~"
Cô gái khẽ mỉm cười.
Đôi mắt hai ông bà già mở trừng trừng, ngây ra tại chỗ.
***
"Con ngốc này! Người ta ngây người ra cả rồi kìa!"
Chủ nhân Khuyển Thần – Kawahira Keita xuống tàu, khẽ gõ trán Khuyển Thần của mình – Youko.
Youko cứ như không chịu nổi uất ức, dùng trán dụi vào vai Keita, nói: "Sao lại thế? Đây là sự thật mà!"
Keita thở dài, rũ vai nói: "Cô rõ ràng biết mà vẫn cố tình nói thế đúng không?"
"Anh nói chuyện gì cơ?" Mắt Youko long lanh nước, đưa nắm tay lên miệng, trông hệt như một cô gái dũng cảm bị đối xử bất công. "Em lúc nào mà chẳng hầu hạ Keita hả?"
"Ngốc! Là tôi thân làm chủ nhân hầu hạ cô mới đúng chứ?"
"Ừm~ Tại vì Keita dịu dàng mà~"
"Nếu biết thế thì tìm cách giải quyết vấn đề này đi chứ!"
Cả hai vừa cãi vã vừa đi qua cổng soát vé. Trước mắt họ, khu phố mua sắm trước cổng chùa nằm trên con dốc thoai thoải, trải dài trong ánh nắng thu trong lành.
Họ đang đi công tác theo ủy thác của Diệp Quái.
Vài tối trước, trong nồi đầy nước sôi, Keita đang mặc tạp dề làm việc nhà. Trước khi chuẩn bị nấu ăn, vì muốn ủi hết quần áo, nên anh ngồi xuống bên cạnh đống đồ giặt chất cao như núi. Đầu tiên, anh trải chiếc khăn tắm hơi lớn lên bàn ủi, rồi chuẩn bị chiếc bàn ủi sắt kiểu cũ nặng trịch. Sau đó…
"Này này! Keita, Keita, thay vì làm mấy chuyện này, sao không giúp em chải lông trước đã~"
Youko lặng lẽ nhìn Keita làm việc, đột nhiên trượt khỏi giường rồi ôm chầm lấy anh. Cô để lộ cái đuôi, khéo léo cuộn lại, đặt lên đầu gối Keita, tay còn cầm chiếc bàn chải lông chó đã mua từ trước.
Keita nhìn chằm chằm vào cái đuôi dày lông. Ngay khoảnh khắc đang định ấn bàn ủi xuống, anh hơi do dự một chút, nhưng lập tức vẫn gạt cái đuôi sang một bên với thái độ thờ ơ.
"Á~" Keita phớt lờ tiếng kêu của Youko, lại cần mẫn ủi đồ.
Tuy nhiên, Youko chẳng hề nản lòng. Cô lập tức chui xuống gầm giường tìm hộp cứu thương, lấy ra một cái cắt móng tay.
"Vậy thì, cắt móng cho em đi~" Lần này là duỗi tay ra.
Đầu móng tay nhỏ nhắn, trắng muốt lại mọc ra những chiếc vuốt nhọn hoắt không hề cân xứng. Keita đặt bàn ủi sang một bên rồi cúi đầu, cơ thể khẽ run lên vì tức giận. Youko trong lúc đó thì vui vẻ cởi tất, nhẹ nhàng đặt chân lên đầu gối Keita. "Chỗ này nữa nhé~"
Keita cuối cùng cũng đạt đến giới hạn chịu đựng.
"Mấy chuyện lặt vặt thế này tự làm là được rồi!"
Youko đặt tay gần bắp chân, trong tích tắc, cô lật người như một chiếc bàn ăn thấp, trừng mắt rồi chớp mắt, ngây thơ lăn tròn. Đôi chân mảnh mai hướng lên trên, đầu tóc bím hướng xuống dưới, váy ngắn cuộn lên, để lộ rõ chiếc quần lót kẻ sọc xanh trắng.
Chẳng mấy chốc…
"Huhu…" Youko vẫn giữ nguyên tư thế đó, đặt tay lên mắt.
"Woa~~~~~! Keita bắt nạt em!" Youko vung tay vung chân loạn xạ, tiện thể đá loạn xạ vào người Keita.
Keita chỉ đành bất lực rũ vai: "Về cơ bản, tôi rất bận! Chuyện này nhìn là biết mà?"
"Nên mới phải làm thế chứ!"
"Hả?"
"Nên mới phải làm thế chứ!" Youko gào lên, còn Keita thì sững sờ há hốc mồm: "Gì cơ?"
Sau khi Keita hỏi ngược lại, Youko làm nũng nói: "Vì Keita gần đây cứ bận suốt, nên… em muốn được tiếp xúc thân mật với anh đó!"
"Cô nói tiếp xúc thân mật á?"
Sắc mặt Keita thay đổi hoàn toàn. Youko nhanh nhẹn đứng dậy, mở cuốn sách còn đặt trên giường nhưng chưa đọc xong cho anh xem. Tên sách là "Cuộc sống thú cưng khỏe mạnh".
Đối với Keita, người đang nheo mắt hỏi "Vậy thì sao?", Youko hăng hái nói: "Anh xem chỗ này nè! Chỗ này nữa! Tiếp xúc thân mật vô cùng quan trọng. Việc tỉa lông, cắt móng cho chó thì khỏi phải nói, bình thường hãy siêng năng chơi đùa với chúng."
"Cái này là viết về chó mà!"
"Em là Khuyển Thần!"
"Hoàn toàn khác nhau!"
Youko ôm cánh tay Keita, dụi mặt vào đó nói: "Keita, chơi với em đi mà!"
Keita thở dài một tiếng. Xem ra Youko đang trong trạng thái khao khát được chiều chuộng tột độ. Nhưng quả thật gần đây anh rất bận, nên không có nhiều thời gian quan tâm cô.
"Thật hết cách với cô ấy mà."
Anh tắt công tắc bàn ủi, kéo hai má Youko ra: "Được rồi, em muốn làm gì?" Anh còn bổ sung thêm: "Nhưng chỉ được đến trước bữa tối thôi đấy!"
Youko cười tươi rói nói: "Mát xa~ kìa~"
"Mát xa?"
"Ừm."
"Tại sao?"
"Ừm, trước đây em nghe Nadeshiko nói, ở chỗ Kaoru, mỗi Khuyển Thần mỗi tháng đều có một ngày tiếp xúc cảm ơn lẫn nhau. Vào ngày đó, mọi người có thể tự do độc chiếm chủ nhân, tha hồ chơi đùa."
"Ồ!"
"Rồi, nghe nói những ngày khác, thỉnh thoảng Kaoru cũng giúp họ chải lông, mát xa và cắt móng tay."
"Chiều chuộng họ quá rồi đấy chứ?"
"Em rất, rất ngưỡng mộ họ…"
Keita lắc đầu như người mất hồn, rồi đột nhiên nhận ra mình đang chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt Youko: "Khoan, khoan đã! Vậy là, cái tên Kaoru đó luôn lấy việc mát xa làm cớ để sờ soạng cơ thể mềm mại của Nadeshiko ư?"
"Vâng."
"S-Sao lại thế chứ… Chẳng lẽ cả bé Chiwa cũng vậy sao?"
"Vâng."
"Cái tên đại biến thái đó!" Keita thốt ra câu đó.
Youko dùng trán dụi vào vai Keita nói: "Này, Keita. Vậy chúng ta cũng đừng thua kém họ, làm tất cả đi!"
"Làm tất cả? Cô…"
"Làm tất cả!"
"Đ-Được không ạ?"
"Ừm~"
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Keita đại nhân, thật sự chỉ được mát xa thôi đó."
Ngẩng đầu lên, Keita thấy một mỹ nam tử vận y phục trắng, từ chỗ tối trên trần nhà 'đốp' một tiếng hạ xuống sàn. Đó chính là Khuyển Thần – Diệp Quái, với mái tóc đen bồng bềnh che một bên mắt, tay ôm cặp tài liệu màu kem.
Keita giơ một tay lên nói: "Ồ, đã lâu không gặp."
Diệp Quái quỳ xuống, cung kính cúi đầu nói: "Đây là thư ủy thác mà chủ nhân muốn gửi ngài. Hơn nữa…" Anh ta nghiêm túc ngẩng đầu lên nói tiếp: "Keita đại nhân, để thận trọng, xin phép tôi được giải thích. Chúng tôi, những Khuyển Thần, rất vui khi được chủ nhân vuốt ve. Giúp chúng tôi chải lông đầu và lông đuôi, vuốt ve đầu và lưng, đối với chúng tôi đó là một lời khen đặc biệt đó ạ!"
"Thế à!" Keita nhìn Diệp Quái như thể rất ngạc nhiên. "Cả cậu cũng vậy sao?"
Diệp Quái khẽ mỉm cười. "Vâng, tôi cũng vậy."
Anh ta luôn mặc trang phục cổ điển màu trắng, mang khí chất có phần lạnh lùng. Thật khó mà tưởng tượng cảnh anh ta được ai đó vuốt ve như mèo, cổ họng phát ra tiếng "grừ grừ".
Diệp Quái vẫn tiếp tục nói với giọng điệu nghiêm túc: "Những người như Kaoru đại nhân mà có thể tỉa lông, cắt móng, mát xa đến mức độ đó thì khá hiếm, nhưng ở những nơi khác, chủ tớ ít nhiều cũng đều có cơ hội vuốt ve lẫn nhau. Keita đại nhân, nếu có thể, xin ngài thỉnh thoảng hãy vuốt ve Youko, giúp cô ấy chải lông."
"Ừm, làm cho em đi, làm cho em đi mà~"
"Như vậy, Youko chắc chắn sẽ sẵn lòng làm việc cho Keita đại nhân hơn."
"Em thích nhất là Keita vuốt ve em~"
Cái đuôi của Youko bận rộn vẫy sang trái sang phải. Keita nhìn cô, thích thú gãi qua gãi lại mái tóc đen của cô.
Cô ấy quả thật trông rất vui vẻ, nheo mắt lại, dụi vào người anh.
"Mấy cô đúng là chó thật mà." Keita lẩm bẩm như thể rất cảm động.
"Vậy thì, ngài có nhận ủy thác này không ạ?"
Đợi đến khi Keita vuốt ve Youko xong xuôi, Diệp Quái hỏi Keita như vậy. Youko dường như thở phào nhẹ nhõm một tiếng "hù~", thoải mái đặt cằm lên đầu gối Keita. Xem ra chứng "khao khát được chiều chuộng" đã hoàn toàn được chữa khỏi. Keita khẽ gõ đầu Youko rồi nói: "Ừm~ Là yêu quái nhập vào sao?"
Keita bắt đầu lật xem tập hồ sơ.
"Có vẻ đúng là như vậy."
"Tuy ở đây không viết chi tiết, nhưng trên đó nói rằng nhất định phải có Chủ nhân Khuyển Thần đến, tại sao vậy?"
"Ừm…" Diệp Quái lộ vẻ mặt nghi hoặc, hiếm hoi lộ vẻ lo lắng nói: "Keita đại nhân, nội dung ủy thác này rất mơ hồ, trọng điểm cũng không rõ ràng. Tình huống này không biết là do người ủy thác đang hoang mang, hay là…"
"Đây là một công việc nguy hiểm có ẩn giấu điều gì đó?"
Diệp Quái thành thật và khẳng định trả lời: "Vâng."
Keita "ừm" một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi cười: "Dù sao thì, cứ đến đó xem sao đã!"
Rồi, Keita và Youko lập tức lên đường vào ngày hôm sau.
***
Vừa bước ra khỏi nhà ga gỗ, họ đã thấy cờ hiệu treo khắp nơi với những tấm biển quảng cáo có hình minh họa mèo. Hơn nữa, đối với khu phố mua sắm trước chùa, điều lạ là số lượng phụ nữ trẻ và gia đình đi du lịch còn đông hơn cả người già, nên rất bắt mắt. Nghe nói, ngôi chùa Pháp Minh Tự nổi tiếng ở ngoại ô này là một ngôi chùa kỳ lạ, chuyên thờ cúng mèo nhà.
Trước cửa các cửa hàng đặc sản, nhiều người tay cầm đồ gốm sứ hình mèo và lịch in ảnh mèo con, vừa ngắm vừa chìm sâu vào nỗi niềm cảm khái. Có lẽ, chú mèo cưng mà họ nuôi đã qua đời gần đây chăng?
Các nhà hàng và quán trà phục vụ "combo meo meo" và "bánh bao mèo" làm món đặc trưng cũng buôn bán rất đắt khách.
Tuy nhiên, Keita muốn tìm Đại Đạo Tự, chứ không phải Pháp Minh Tự. Trên biển chỉ dẫn trước nhà ga, có những hình minh họa dễ hiểu chỉ đường đến Pháp Minh Tự; nhưng ngược lại, vị trí của Đại Đạo Tự lại hoàn toàn không rõ ràng. Keita suy nghĩ một lát, rồi vào một cửa hàng tạp hóa gần nhất, mua cho Youko một chai nước chanh.
Trong lúc cô ấy vui vẻ ừng ực uống nước chanh, Keita hỏi bà cụ trông coi cửa hàng: "Bà ơi, cháu muốn hỏi đường ạ."
Bà cụ đầu vấn khăn kiểu chị cả (khăn quấn giữa trán, hai đầu khăn buộc ra sau, phần còn lại gập gọn trên đầu), ngồi trong quầy thu ngân nhỏ nhắn, ấm cúng, gật đầu nói: "Chàng trai trẻ tuổi mà tin đạo ghê ha! Nếu là Pháp Minh Tự thì…"
"À, không không, không phải chỗ đó ạ!"
"He he. Bà già này hình như hiểu lầm ý cháu rồi. Thật tệ quá, bà cứ nghĩ chỗ các cháu muốn đi phải là chỗ đó chứ, nếu muốn đi suối nước nóng tắm chung thì ở hướng ngược lại với nhà ga…"
Ngay lúc đó…
Bà cụ vốn có vẻ mặt hiền lành bỗng nhiên trừng mắt.
Vì sự thay đổi quá lớn, Keita không khỏi lùi lại một bước, Youko thì vô tình "phì" một tiếng, phun hết nước chanh đang uống ra ngoài.
"Các cháu đến ngôi chùa đó làm gì?"
Bà cụ bước ra đứng trên sàn, đột nhiên ghé sát khuôn mặt run rẩy vì giận dữ lại gần, cất tiếng hỏi với giọng đầy nghi ngờ.
"Làm gì ạ? Ừm… chúng cháu chỉ được gọi đến thôi."
"Được gọi đến? Các cháu là người của ngôi chùa đó sao?"
"Không, không phải! Không phải đâu ạ!" Keita vội vàng xua tay, nhưng bà cụ đột nhiên gào lên:
"Đáng ghét! Bọn bay là lũ đáng bị quả báo!"
Cầm cái lon thiếc trắng gần đó lên tay rồi hét: “Cút ra ngoài!”
Bà ta đột nhiên nắm một nắm muối ném về phía Keita và Youko.
“Phụt! Khạc! Khạc!”
“Ghét quá! Vô, vô duyên! Bà làm gì vậy?”
“Biến đi! Biến đi!”
Có vẻ không thể hỏi han tử tế được nữa, hai người vội vã tháo chạy khỏi cửa tiệm trong bộ dạng thảm hại, đủ thấy vẻ mặt của bà lão kinh khủng đến mức nào. Bà lão sau lưng “cạch cạch” đóng sập cửa lùa lại, rồi từ bên trong vọng ra tiếng lẩm bẩm thì thầm như đang tụng kinh.
“Bà lão đó, rốt cuộc bị sao vậy?”
Youko dùng lưỡi nhanh chóng liếm sạch muối dính trên chóp mũi, rồi hỏi Keita.
“Tôi sao mà biết được?”
Keita vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu ra.
Hoàn toàn không rõ là chuyện gì.
Dù hoàn toàn không hiểu, nhưng cái tên Đại Đạo Tự chắc chắn đã chọc giận bà lão. Cứ cảm thấy có một điềm báo chẳng lành. Và rồi, như để ứng với điềm báo ấy, bầu trời vốn đang quang đãng bỗng chốc u ám, xem chừng một trận mưa lớn sắp ập đến.
Hai giờ sau.
Keita và Youko đang ngồi trong chính điện của Đại Đạo Tự nằm sâu trong núi. Sau đó, cuối cùng họ cũng hỏi được đường đến Đại Đạo Tự từ đồn cảnh sát ở khu phố trước cổng chùa. Sau khi leo qua hàng loạt bậc đá dài, trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng họ cũng đến nơi. Người ra đón họ là một vị sư trụ trì với vẻ ngoài và tính cách cực kỳ u ám.
Hai cổ tay của ông ta không hiểu sao lại quấn băng dày cộm, trên má còn dán miếng băng lớn. Phát giác ánh mắt ngạc nhiên của Keita, ông ta vội vàng giấu hai tay ra sau lưng, rồi dẫn hai người đi qua hành lang tối tăm, thường xuyên phát ra tiếng kẽo kẹt, mời họ vào chính điện.
Lúc này, trụ trì vừa vặn đi pha trà nên không có mặt ở chính điện.
Từ khung cửa gỗ mở rộng, họ nhìn mưa khẽ khàng rơi trên bụi trúc Nam Thiên. Vừa nãy khi Keita và Youko đến chùa, mưa đã bắt đầu nặng hạt. Rừng cây nằm phía trước sân chùa nhỏ nhắn, gọn gàng; những thân cây đỏ và vàng dưới lớp mây dày đặc dường như cũng hóa thành màu xám xịt. Không khí lạnh lẽo vương vấn trong không gian. Vải bọc đệm ngồi không chỉ rách nát mà còn ẩm ướt.
Những cây cột cao vút, sàn nhà đen kịt vì dấu vết thời gian, chiếu tatami vàng đã sờn rách và trần nhà loang lổ vết bẩn. Không hiểu vì lý do gì, từ lúc nãy đến giờ, Youko lại có những hành động vô cùng kỳ lạ.
“Có chuyện gì vậy?”
Dù Keita có hỏi thế nào, cô ấy cũng chỉ run rẩy không thôi. Cơ thể cô thu nhỏ lại, bám chặt lấy vạt áo Keita không rời.
“Từ lúc vừa đặt chân vào ngôi chùa này! Cô ấy đã ở trong trạng thái đó rồi.”
“Có thứ gì bên trong sao?”
Youko ngẩng đầu nhìn Keita bằng đôi mắt ầng ậc nước rồi lắc đầu. Dù không rõ lắm, nhưng vẻ mặt cô ấy còn đáng sợ hơn cả lời nói.
Mà lại cực kỳ đáng sợ.
Keita cuối cùng cũng nhận ra:
“Đây không phải là một ngôi chùa bình thường!”
“Đây là cái gì vậy? Yêu khí? Linh khí? Không…”
Có một điềm gở còn tệ hơn. Đúng lúc này, cánh cửa lùa không một tiếng động mở ra, vị trụ trì bưng một cái mâm từ phòng bên cạnh bước vào. Youko giật mình, rụt người lại.
Keita đã nhìn thấy.
Chỉ trong khoảnh khắc.
Dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng hình như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào đây từ phía bên kia cánh cửa lùa. Hơn nữa, về chiều cao của con người, không thể thấp đến mức ấy, cứ như thể đang quỳ rạp một cách không tự nhiên. Đôi mắt đỏ ngầu trừng lên từ dưới khiến Keita “ực” một tiếng nuốt nước bọt.
“Cảm ơn hai vị đã cất công đến đây.”
Trụ trì đột ngột tiến lại gần nói câu này, khiến Keita suýt chút nữa bật thành tiếng. Khi định thần lại, cậu thấy chén trà nóng hổi đã được đặt sẵn phía trước, còn khuôn mặt của trụ trì thì đang kề sát mình một cách bất thường.
“Thật sự rất cảm ơn.”
Trụ trì có bộ râu trắng dài gần chấm đất và cái đầu hói, trông cứ như một cây cỏ lau đã hoàn toàn khô héo. Sau khi lẩm bẩm nói câu đó, ông ta dùng đôi bàn tay quấn đầy băng gạc nắm lấy tay Keita, rồi ấn lên trán mình như thể đang vái lạy.
Keita lùi lại với vẻ mặt cứng đờ:
“Ông, ông khỏe không!”
“Xin cho phép tôi một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn, thưa Khuyển Thần Chủ nhân điện hạ.”
Trụ trì lẩm bẩm nói xong câu đó, rồi trở về chỗ ngồi của mình, một tay sửa lại ống tay áo, một tay lén lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt bằng ngón tay khô quắt như củ cà rốt héo.
Keita liếc nhìn Youko một cái, thấy mắt cô bé hoàn toàn không nhìn trụ trì, mà cứ dán chặt vào cánh cửa lùa mà trụ trì vừa đi ra, run rẩy như bị sốt rét.
Rõ ràng, có thứ gì đó đang ẩn mình phía đối diện.
Cách thở và khí tức đó đã khiến Youko rơi vào hoảng loạn.
Đây quả là một cảnh tượng khó tin. Đúng lúc Keita định nói gì đó, trên trời xuất hiện một tia sét xé ngang, và một tiếng sấm rền vang đủ sức làm vỡ màng nhĩ.
Ánh sáng và bóng tối, giao thoa trong khoảnh khắc. Tiếng mưa cũng lớn hơn.
Keita vì thế mà không thốt nên lời, chỉ nghe tiếng trụ trì uống trà.
“Mưa lớn thật đấy!”
Keita nhìn về phía đó.
Vì không bật đèn, xung quanh trụ trì hơi tối. Chỉ có đôi con ngươi hơi vàng, ẩn hiện trong hốc mắt trũng sâu, toát lên vẻ dị thường.
“Phải đấy!”
Keita lại quay mặt về phía trụ trì.
Cầm chén trà của mình lên, ngậm trong miệng.
Nước trà nóng đến nỗi gần như muốn bỏng lưỡi, nhưng nhờ hành động uống trà này, tâm trạng cậu cũng đại khái bình tĩnh lại. Youko vẫn bất động như bị hóa đá; còn sinh vật kỳ lạ phía sau cánh cửa lùa thì bắt đầu đi lại.
Trong khi chú ý cả hai phía, Keita cũng thận trọng hỏi trụ trì:
“Tôi đến đây trên đường gặp không ít khó khăn. Người dân gần đây hình như không mấy thiện cảm với quý tự thì phải?”
Keita ném ra câu này trước để thăm dò phản ứng của trụ trì. Trụ trì nhìn xuống, chỉ có khóe môi nở nụ cười:
“Đi dạo rất cần thiết…”
Có vẻ có ẩn tình.
Nhưng lại dường như không phải vậy, tóm lại, đây là một câu trả lời hoàn toàn không liên quan.
“Tôi đã làm một việc rất có lỗi với cư dân gần đây.”
“Ra là vậy.” Keita thử hỏi: “Vậy, vết thương này là sao ạ?”
Trụ trì không đáp, Keita cũng im lặng, còn Youko thì cứ run rẩy không ngừng. Sinh vật phía sau cánh cửa lùa đang dùng móng vuốt “cào cào” vào cửa.
Tiếng động rất rõ ràng.
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi xin hỏi thẳng vậy! Tôi đã thấy, và cũng đã biết rồi. Thứ phía đối diện đó là bị linh hồn động vật nhập đúng không?”
Trụ trì cúi mặt xuống, Keita coi hành động này là một câu trả lời khẳng định.
“Trụ trì!”
Keita hỏi với giọng điệu cứng rắn. Trụ trì dường như bị khuất phục, khẽ thở dài nói:
“Xin lỗi. Chỉ cần nghĩ đến việc nếu tôi nói ra sự thật, ngài liệu có bỏ mặc tôi mà bỏ chạy không? Điều đó khiến tôi cứ ngập ngừng không biết có nên nói ra hay không…”
“Vậy ông cũng đã tìm những linh năng giả khác rồi?”
“Vâng, đã tìm bốn người. Một trong số đó giờ vẫn đang nằm viện, may mắn là giữ được mạng. Nhưng cũng có người chỉ sau một đêm tóc đã bạc trắng hết.”
“Trụ trì, xin hãy nói rõ chi tiết cho tôi.”
Keita chỉ ngón cái vào mình, chậm rãi nói:
“Nếu ông không nói, tôi sẽ chẳng biết gì cả. Nhưng ít nhất, tôi, Kawahira Keita, không phải là loại đàn ông dễ dàng sợ hãi mà bỏ chạy đâu!”
Lại một tia sét nữa. Trụ trì ngẩng đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Keita. Phía sau cánh cửa lùa bắt đầu có tiếng động, Youko túm chặt lấy Keita. Keita ôm lấy vai cô bé rồi nói: “Nói ra đi!”
Trụ trì dường như đã hạ quyết tâm rồi.
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ kể hết mọi chuyện!”
Ngay khi ông ta vừa định kể, cánh cửa lùa “RẦM” một tiếng, đổ sập xuống.
“An-tô-rê-a-nốp, không được!”
Ngay lúc đó, mọi chuyện cứ thế mà xảy ra.
Một sinh vật nào đó với khí thế hung mãnh đột kích tới, Keita trong khoảnh khắc đó không thể cử động. Không phải là không nhìn thấy, mà là vì nhìn quá rõ nên không thể phản ứng kịp.
“Không thể nào!”
Cảnh tượng tuyệt đối không thể tồn tại.
Một gã khổng lồ đầu trọc, thân hình vạm vỡ trơn bóng, chỉ mặc một chiếc khố đỏ, hớn hở chạy bằng bốn chi tới, đè lên người Youko đang ở gần nhất, rồi dùng lưỡi liếm lia lịa lên má cô bé.
“Ư...!”
Youko cứ thế sùi bọt mép, ngã ngửa ra sau.
“An-tô-rê-a-nốp, không được!”
Trụ trì giơ ngón tay lên, quở trách như với một đứa trẻ con. Gã khổng lồ phát ra tiếng khụt khịt vừa như làm nũng vừa như sợ hãi, dụi đầu vào đầu gối trụ trì. Trụ trì dùng tay nhẹ nhàng vỗ vào cái cổ vạm vỡ của gã, nhìn Youko đã hoàn toàn bất tỉnh rồi hỏi:
“Ối chà! Vị tiểu thư này ghét chó sao?”
Ông ta nhíu mày.
“Không, không phải vấn đề kiểu đó chứ? Thật là!”
Keita nheo mắt, lẩm bẩm một mình.
“Mọi chuyện đều là bi kịch phát sinh từ lịch sử và nguồn gốc của chùa Pháp Minh và Đại Đạo Tự…”
Trụ trì thở dài, bắt đầu lắp bắp giải thích:
“Như ngài thấy đó, Đại Đạo Tự này được xây dựng ở nơi giao thông không mấy thuận tiện, khác hẳn với Pháp Minh Tự vốn nằm ở vị trí đắc địa. Vài năm gần đây, Pháp Minh Tự, ngôi chùa anh em với chúng tôi, sau khi đường xá được tu sửa xong, không chỉ dừng lại ở việc thờ cúng mèo như trước, mà còn đa dạng hóa, mở rộng sang các dịch vụ như xua đuổi tai ương cho mèo, cầu duyên cho mèo, cầu bình an khi sinh nở cho mèo, v.v... Thậm chí còn lên cả quảng cáo trên TV và tạp chí, bắt kịp trào lưu thú cưng, nhờ vậy mà trở nên vô cùng hưng thịnh. So với đó, Đại Đạo Tự chúng tôi thì ngày càng tiêu điều mà thôi. Gần đây, không hiểu sao chùa chúng tôi còn rơi vào cảnh bị tín đồ hoàn toàn lãng quên.
À phải rồi, tôi quên mất một chuyện, Đại Đạo Tự chúng tôi là ngôi chùa chuyên thờ cúng chó. Lật giở sử sách, sớm nhất có thể truy nguyên từ việc Quyền Điền Nguyên Trung Chính Công đã…”
“Chuyện đó không quan trọng.”
“Ha ha. Người trẻ không có hứng thú với lịch sử sao?”
“Không phải đã nói là không liên quan đến sự việc rồi sao?”
“Tóm lại, cứ thế này thì chùa sẽ khó mà duy trì được nữa. Thế nên tôi đành phải nghĩ ra một kế hoạch nhỏ, ngược lại lợi dụng những nhược điểm như hẻo lánh và bất tiện của nơi đây, dùng chiêu bài ‘ngôi chùa bí ẩn’ để thu hút người trẻ. Đúng như tôi dự đoán, những người đến đều là võ sĩ karate hay các võ sư có động tác thô bạo, đại loại thế…”
“Khoan đã!”
“Và một trong số đó, lại đánh vỡ tảng đá Trấn Hồn dùng để thờ cúng chó!”
Nói đến đây, trụ trì nắm chặt tay lại, còn Keita thì kêu lên:
“Tóm lại, trước hết giúp tôi đuổi gã này đi đã!”
Keita điên cuồng dùng cái đệm ngồi vo tròn lại, đuổi An-tô-rê-a-nốp đang liên tục mon men tới gần. An-tô-rê-a-nốp dường như cảm thấy việc chỉ chào đón Youko mà không làm vậy với Keita là một điều thất lễ. Keita không thể chịu đựng được việc bị An-tô-rê-a-nốp liếm, thế nên trong tư thế nửa đứng nửa ngồi, cậu ta điên cuồng đe dọa, hăm he gã.
Trụ trì khẽ gõ trán một cái nói:
“Ối chà! Tôi quên mất, An-tô-rê-a-nốp, lại đây!”
Trụ trì kéo kéo người An-tô-rê-a-nốp, ra hiệu bảo gã quay lại. An-tô-rê-a-nốp nhìn Keita rồi lại nhìn trụ trì, cuối cùng với những bước chân nhẹ nhàng, gã quay về bên cạnh trụ trì. Hành vi đó không khác gì một con chó thật. Sau khi ngáp một cái, gã có vẻ rất thỏa mãn, dùng mũi chân “cào cào cào” gãi cằm.
Youko nằm trong phòng bên trong rên rỉ: “Ư... chó... có chó...”
Xem ra cô bé hẳn đã rất hoảng sợ! Trên trán đặt một chiếc khăn ướt màu trắng, trông vô cùng đáng thương. Keita ghen tị nhìn Youko đã sớm “rút lui”, rồi lại quay mặt về phía trụ trì:
“Rồi, ông muốn tôi làm gì đây?”
“Thưa Khuyển Thần Chủ nhân điện hạ, vì tin tưởng ngài là chuyên gia về chó, nên tôi mới ủy thác cho ngài. Vốn rất áy náy, khó lòng mở lời nhờ ngài làm chuyện này…”
“Tôi biết rồi.”
“Ồ! Ngài đã hiểu nhanh thế sao?”
“Tôi sẽ siêu độ nó thật tốt!”
Mắt Keita phát ra ánh sáng lạnh lẽo tàn nhẫn, nắm đấm “cộp cộp” phát ra tiếng, giọng cậu nghe rất nghiêm túc. Trụ trì không khỏi hoảng hốt:
“Không không không, không phải vậy, Khuyển Thần Chủ nhân điện hạ! Không phải thế đâu! Tôi hy vọng có thể siêu độ An-tô-rê-a-nốp một cách đàng hoàng!”
“Thế thì, chẳng phải là siêu độ sao?”
“Không phải vậy!”
An-tô-rê-a-nốp dường như rất bất an, che tai lại. Trụ trì lắc đầu lia lịa như một đứa trẻ, ôm lấy cơ thể gã:
“Đứa trẻ này là một đứa trẻ ngoan. Nó thực sự, thực sự là một đứa trẻ ngoan! Chỉ là khi còn sống, chủ nhân đã không đối xử tốt với nó, không chơi đùa, không vuốt ve nó, thế nên nó vẫn còn rất nhiều quyến luyến với thế giới này. Nó chỉ nhập vào người đã phá hủy tảng đá Trấn Hồn, đó chỉ là một tâm hồn thuần khiết của một chú cún con mà thôi!”
“Là cún con sao?”
“Hu hu…” Trụ trì bật khóc.
“Nếu tôi có thể trẻ hơn một chút, tôi đã có thể vuốt ve nó, chơi đùa với nó, cưng chiều nó cho đến khi nó mãn nguyện.”
“Khoan đã!”
“Có chuyện gì?”
“Phương pháp siêu độ chẳng lẽ là…” Keita chỉ tay vào An-tô-rê-a-nốp rồi nói: “Vuốt ve cái gã khố đỏ này, rồi chơi đùa và cưng chiều gã ta sao?”
“Vâng~ ạ~”
Trụ trì mỉm cười gật đầu.
“Ước nguyện của một chú cún con quả nhiên là được tiếp xúc thân mật với chủ nhân mà!”
“Tôi muốn về nhà!”
Keita túm lấy hành lý bên cạnh, vội vàng đứng dậy.
“A! Xin đợi đã! Khuyển Thần Chủ nhân điện hạ, xin đợi đã!”
Trụ trì liều mạng ôm chặt Keita, túm lấy áo cậu, dùng đôi mắt ầng ậc nước cầu xin.
“Xin hãy đáp ứng lời thỉnh cầu của lão già ngu muội này!”
Keita cũng liều mạng giãy dụa.
“Tôi chẳng có chút hứng thú nào với việc vuốt ve một gã khố đỏ toàn cơ bắp đâu!”
Vung tay hất trụ trì ra, khi đến bên Youko định lay cô bé tỉnh dậy, Keita đột nhiên nhận thấy có tiếng động nhỏ. Quay lại nhìn An-tô-rê-a-nốp, hình như không phải gã. Gã đang ngồi thừ người ra, rồi quay đầu nhìn Keita một cái. Nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân giống hệt An-tô-rê-a-nốp, cùng với cách thở y hệt.
Giờ đây, chúng đang chạy thẳng về phía chính điện nơi Keita đang ở, không hề quay đầu lại.
Đó là một cuộc chạy đua đầy hân hoan.
“Ồ ồ!”
Trụ trì kêu lên: “Xem ra mọi người đã thức dậy rồi!”
“Mọi người?”
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán, mồ hôi dãi chảy dài trên lưng, Keita run rẩy hỏi, không muốn nghe câu trả lời mà mình đã đoán được.
“An-tô-rê-a-nốp... Tóm lại, vị tiên sinh đó vốn là chủ tịch câu lạc bộ karate của một trường đại học. Giải đấu đối kháng của trường đại học sắp diễn ra, thế nên ông ấy đã dẫn các thành viên đến đây trọ tập thể trong núi để tăng cường huấn luyện. Không biết là may mắn hay bất hạnh, tất cả thành viên tổng cộng có hai mươi người, mà số chó được thờ cúng trong tảng đá Trấn Hồn cũng là hai mươi con, con số vừa vặn bằng nhau.”
“AAAAAAHHHHH!”
Tiếng kêu thảm thiết của Keita vang vọng khắp nơi.
Một đám đàn ông cơ bắp lũ lượt tràn vào từ hành lang, có người mặc võ phục karate, người mặc khố, người lại mặc đồng phục thể thao. Không chỉ đầy mùi mồ hôi, mà còn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt nóng bức. Các gã đàn ông cơ bắp lè lưỡi ra, vừa sung sướng vừa hổn hển, tranh nhau xông tới.
“Oaaaaaaa!”
Keita thô bạo vác Youko lên vai, chạy trốn vào một góc chính điện. Những người đàn ông bò bằng bốn chi, vừa phát ra tiếng móng vuốt cào xước vừa đuổi theo. Ngay cả An-tô-rê-a-nốp đang hưng phấn cũng sủa vang, xem ra tất cả đều rất muốn bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt đến Keita... Muốn đè cậu ta xuống, liếm má và khóe miệng cậu ta.
Đôi mắt ngây thơ và nụ cười thuần khiết đó khiến cậu ta cảm thấy vô cùng ghét bỏ!
“Cứu, cứu mạng, cứu mạng với!”
Keita gồng cái lưng sắp gãy, leo vội lên một trong những cây cột chống đỡ bốn góc chính điện. Một trong những “con chó” hiện là một người đàn ông trông như dã vũ sĩ (chỉ các nhóm nông dân vũ trang thời xưa thường cướp bóc lữ khách) với vết sẹo cũ giữa lông mày, đang dựa hai chi trước – tức đôi tay của hắn – vào cột, vươn thẳng lên, hớn hở liếm mông Keita!
Keita trợn tròn mắt.
Không biết sức mạnh từ đâu trỗi dậy, Keita với tốc độ kinh ngạc đến mức chính mình cũng phải ngỡ ngàng, vung tay vung chân loạn xạ, nhanh chóng trèo lên độ cao gần chạm trần nhà. Lúc này Keita đang rất liều mạng, vừa cõng Youko, vừa dùng tư thế giống con ve sầu bám chặt lấy cột. Nhìn xuống dưới, cậu thấy những người đàn ông hình như hiểu lầm rằng đang chơi một trò chơi nào đó, nên cứ chạy tới chạy lui, xoay vòng dưới chân cột, vừa sủa lên phía trên, vừa dùng móng vuốt cào xước sàn nhà, chờ Keita xuống.
Họ dường như đang nói với Keita: “Mau xuống đi! Chơi với bọn tớ đi!”
“Này!” Keita cố gắng gọi lớn. “Youko, tỉnh dậy! Xin cậu, mau tỉnh lại đi!”
Youko khó chịu “Ư...” một tiếng, tỉnh dậy.
“Chuyện gì?” Cô bé gãi gãi đầu, xác nhận tình cảnh của mình xong, lại “Ư...” một tiếng rồi ngất đi.
“Này!”
Keita sốt ruột. Vừa liều mạng giữ Youko sắp tuột xuống, vừa nói:
“Đừng có dễ dàng ngủ gật thế! Đừng ngủ! Xà Viêm và Súc Địa quan trọng nhất của cậu đi đâu hết rồi?”
“Ư ư ư...”
“Youko, xin cậu đấy. Tỉnh dậy đi! Mau cứu tôi với!”
“Ơ~?”
Youko mở đôi mắt ngái ngủ, liếm liếm cổ Keita:
“Hì hì~~ Súc Địa?”
Hoàn toàn rơi vào trạng thái bất thường rồi.
“Keita~ Lớn lên tớ sẽ thành sư tử đấy!”
Những lời này bị tiếng chó sủa lấn át, Youko bắt đầu vùng vẫy thô bạo:
“Ghét~ quá! Keita, tớ vẫn là trẻ con mà! Cậu muốn làm gì?”
“Mau dùng Súc Địa đi chứ!”
Nhưng Youko đã rơi vào trạng thái rối loạn, giọng của Keita hoàn toàn không thể lọt vào tai cô bé. Điều này cũng là bất khả kháng, Youko ngay cả chạm vào một con chó con cũng sẽ hoàn toàn suy yếu vô lực, lần này lại đầy ắp những “khuyển dị hình” thì chắc ngay cả giữ được ý thức cũng đã khó rồi! Keita hét lớn:
“Cứu mạng với!”
Trụ trì đặt tay lên miệng, hình như đang gọi gì đó:
“Khuyển Thần Chủ nhân điện hạ!”
“Này! Đừng có đứng nhìn vậy chứ!”
Chính điện đầy ắp tiếng sủa hưng phấn của những người đàn ông, hoàn toàn không thể nghe rõ tiếng của cả hai bên.
“Hả? Ngài nói gì cơ?”
“Khuyển Thần Chủ nhân điện hạ!”
Vị trụ trì vất vả lắm mới đẩy được đám đàn ông ra, rồi bước lên phía trước nói:
"Ôi chao! Khâm phục quá! Lần đầu tiên tôi thấy người nào như ngài, có thể khiến đám 'cún con' này thân thiết đến thế!"
Ông ta còn dùng khăn tay lau mồ hôi trán, rồi khẽ mỉm cười.
"Ngươi!"
Keita nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngươi chỉ có bấy nhiêu lời để nói thôi sao!?"
Anh ta với vẻ mặt tức giận mắng lớn.
"Súc địa!"
Lúc này, Youko đang cười một cách ngơ ngẩn và yếu ớt, chợt giơ ngón tay lên. Linh lực cuối cùng cũng bắt đầu nhúc nhích.
"Tốt lắm!"
Ngay khoảnh khắc Keita sắp giơ hai nắm đấm lên làm động tác chiến thắng, chỉ có mỗi Youko là biến mất.
"Cái quái gì thế này!"
Keita mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất theo tư thế cắm đầu.
Mọi hành động đều rõ mồn một như một thước phim quay chậm. Vất vả lắm mới đẩy được cằm của một người đàn ông ra, vừa định đứng dậy thì lại có một gã khác lao tới; vừa hất được tên này ra, lại có tên khác tóm lấy chân. Đây đúng là cảnh "lấy thịt đè người" một cách áp đảo.
Keita bị đè rạp xuống sàn nhà, mọi hành động phản kháng đều vô ích, chỉ có thể bị luân phiên trêu chọc. Cả khuôn mặt bị liếm lấy liếm để, mũi bị cọ xát liên tục. Ngoài việc không ngừng kêu thảm thiết, anh ta chỉ còn cách giơ cao tay lên trời ra hiệu đầu hàng trong suốt quãng thời gian đó, khiến cảnh tượng trông vô cùng bi thảm.
Râu ria chọc vào da thịt đau điếng, lưỡi thì vừa nhiệt tình vừa nóng bỏng. Những hành động chào đón của đám đàn ông cứ thế tiếp diễn cho đến khi Keita hoàn toàn — thấu hiểu tấm lòng của họ.
Keita với tinh thần hoảng loạn, bị trùm một chiếc khăn lên mặt.
"Chủ nhân Khuyển Thần Điện hạ?"
"Ra là vậy."
"Nếu là trường hợp này, đúng là có thể bạc trắng tóc sau một đêm, và chắc chắn sẽ phải nhập viện... Chủ nhân Khuyển Thần Điện hạ!" – vừa từ tận đáy lòng thực sự thấu hiểu chuyện này, Keita vừa lặng lẽ lau mặt. Mặt anh ta dính nhớp nháp vì nước bọt, những giọt nước mắt bi ai không kìm được lại trào ra.
Vị trụ trì như thể từ tận đáy lòng mà thở dài một tiếng cảm thán:
"Ngài giỏi thật đó!"
"Ngươi đang chế giễu ta đấy à? Cái lão này!"
Keita nhảy dựng lên, giận dữ chỉ ngón tay vào người trước mặt, khiến vị trụ trì hoảng loạn vẫy tay lia lịa:
"Không, không phải, không phải như vậy đâu! Ngài nhìn đằng kia xem!"
Vị trụ trì vừa nói vậy, vừa chỉ tay về chính điện. Đám "cún con" dường như đã được chơi đùa một trận thỏa thích với Keita nên đang phân tán khắp nơi, có con thì tự chơi một mình, có con thì ngáp ngắn ngáp dài tự chải chuốt. Trong số đó, có ba "con chó" khi phát hiện Keita đã tỉnh dậy, liền vui mừng chạy đến gần.
"Rồi sao nữa?"
Keita hỏi bằng giọng lạnh nhạt.
"Ngài xem đó, là mấy đứa trẻ kia kìa."
Nhìn về phía đó, Keita thấy có hai người đàn ông mặc võ phục karate nằm dang tay dang chân hình chữ Đại, ngã vật ra gần lối ra vào hành lang.
"Chuyện này là sao?"
Vị trụ trì vô cùng phấn khích nắm chặt tay Keita nói:
"Họ đã được siêu thoát rồi! Chỉ những việc ngài vừa làm ban nãy thôi, đã khiến những 'cún con' này đạt được sự mãn nguyện mà tôi và các linh năng giả khác có làm thế nào cũng không thể làm được!"
Nói như vậy, tư thế ngủ của hai người đó không còn giống tư thế chó nữa. Nói thẳng ra thì họ đã mất ý thức, hoặc cũng có thể nói là họ đã ngất lịm rồi.
"Chủ nhân Khuyển Thần Điện hạ! Ngài nhất định có thiên phú thuần dưỡng chó!"
Keita dù được khen ngợi nhưng chẳng vui chút nào.
"Thì ra là vậy!"
Keita lầm bầm lẩm bẩm một mình:
"Bọn họ thật sự là chó à!"
"Ơ?"
"Bị liếm rồi! Đúng vậy! Mình bị chó liếm mà! Ha ha!"
"Ơ? Ơ ơ..."
"Ra là thế, vốn dĩ là như vậy mà! Chó... chó, bọn họ là chó, chó... đúng rồi~~ Nếu là chó, vậy thì mình, mình biết rồi..."
Keita chậm rãi gãi đầu, nhắm nghiền mắt lại, như thể tự nói với chính mình:
"Không làm không được."
Keita chiếm lĩnh vị trí trung tâm chính điện, quét mắt nhìn đám đàn ông đang vây quanh mình. Tất cả đều sáng lên những ánh mắt đầy mong đợi, đang ha~ ha~ thở hổn hển.
"Người này rốt cuộc sẽ làm gì tiếp theo đây?"
"Chơi với tôi! Chơi với tôi!"
Trên mặt họ đều hiện rõ vẻ mặt như vậy. Ngay cả khi chạy trốn ra ngoài, dường như họ cũng sẽ vui vẻ mà đuổi theo. Trong đầu Keita chợt hiện lên cảnh tượng họ đồng loạt xông vào, anh ta lập tức buồn bã lắc đầu:
"Được rồi, trước tiên phải làm gì đây?"
Với nụ cười có chút gượng gạo, anh ta quay đầu nhìn vị trụ trì bên cạnh.
"À vâng..."
Vị trụ trì chẳng biết từ lúc nào đã lấy ra một cuốn sách từ trong tay áo – chính là cuốn "Cuộc Sống Khỏe Mạnh Của Thú Cưng". Sau khi lật vài trang một cách vội vàng, ông ta dùng tay chỉ vào một chỗ trong sách:
"Quả nhiên, trước tiên phải thực hiện những động tác tiếp xúc thân mật cơ bản. Xin hãy vuốt ve họ!"
Keita cả người cứng đơ.
"Chủ nhân Khuyển Thần Điện hạ?"
Keita lắc đầu, giấu đi sự bực bội bằng vẻ mặt vô cảm như robot, vẫy tay với người đàn ông cao lớn mặc đồng phục thể thao đứng gần mình nhất. Người đàn ông lông mày rậm rạp chạy lúp xúp nhanh chóng tiến lại gần, liếm liếm mu bàn tay Keita. Keita dù không kìm được muốn chặt phắt bàn tay đang nổi đầy da gà kia đi, nhưng vẫn cố hết sức kìm nén衝 động đó.
(Chó! Hắn chỉ là một con chó!)
Keita vừa thở hổn hển dữ dội, vừa cắn chặt răng, đặt tay lên đầu trọc của người đàn ông nói:
"Ngoan nào~ ngoan nào~, ngoan lắm! Ngoan lắm!"
Anh ta cố gắng vừa cười vừa nhanh chóng vuốt ve mái tóc anh ta. Những "cún con" khác đều phát ra tiếng động như thể ghen tị. Gã đầu trọc vì chỉ có mình được Keita vuốt ve nên vô cùng vui mừng, nũng nịu dùng chóp mũi cọ vào má Keita.
"A! Ư!"
Khóe miệng Keita đột nhiên rỉ máu, đó là do anh ta đã cắn vào lưỡi mình để không bị mất ý thức, trông như sắp chết vì khổ sở. Keita cuối cùng đã vượt quá giới hạn. Sau khi ôm chặt người đàn ông đó, anh ta còn không ngừng gãi đầu hắn.
"Ngoan nào~ ngoan nào~"
Trong đầu Keita chợt hiện lên ký ức về những lần vuốt ve Youko, anh ta như xem đèn cù, hồi tưởng lại cơ thể cô mềm mại, đáng yêu đến nhường nào, đồng thời còn lơ đãng nghĩ, ít nhất sau này sẽ dịu dàng vuốt ve cô ấy...
Trong lúc đang lơ đãng...
"Gâu!"
Lần này, người đàn ông lật người lại, để Keita nhìn thấy bụng mình. Hắn còn cuộn tay chân lại, bày ra tư thế phục tùng. Keita đại khái đã hiểu hắn đang yêu cầu điều gì.
Keita run rẩy quay đầu nhìn vị trụ trì, chỉ thấy ông ta đang nắm chặt nắm đấm, ra hiệu đồng ý. Keita chỉ có thể với vẻ mặt muốn khóc nhưng không ra nước mắt một lần nữa đối mặt với người đàn ông, và nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve cái bụng săn chắc vì toàn cơ bắp của hắn. Người đàn ông ngây thơ vô số tội mà "gâu" lên một tiếng vui vẻ.
"Đáng ghét!"
Keita trong trạng thái buông xuôi, bắt đầu vuốt ve cơ thể người đàn ông qua lại.
Kết quả là, khi Keita cuối cùng cũng vuốt ve xong toàn bộ đám đàn ông, anh ta đã trở nên thoi thóp.
"Ngài giỏi quá! Giỏi quá đi! Chủ nhân Khuyển Thần Điện hạ!"
Keita dường như nghe thấy tiếng vị trụ trì đang hưng phấn la lên từ xa, anh ta đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
Một phần não của anh ta đang từ từ tan chảy.
"Vừa nãy lại có ba 'con chó' thăng thiên rồi!"
Đám đàn ông cứ thế lần lượt thăng thiên thành Phật trong lúc Keita vuốt ve. Keita bình tĩnh một cách kỳ lạ nhìn đám đàn ông đột nhiên mất ý thức, lăn lông lốc như khúc gỗ lột vỏ, trên mặt lại chợt nở một nụ cười không nên có.
"Chủ nhân Khuyển Thần Điện hạ?"
"Hửm~?"
"Ngài không sao chứ?"
"À? Không, tôi không sao. Dù sao thì, mau giúp mấy 'cún con' này thăng thiên đi!"
Keita trả lời như vậy, giật lấy cuốn "Cuộc Sống Khỏe Mạnh Của Thú Cưng" từ tay vị trụ trì, đọc kỹ lưỡng và xác nhận nội dung.
"Được rồi~ tiếp theo là cắt tỉa lông chó. Ai muốn dọn dẹp, lông chó đây?"
Sau khi đờ đẫn nhìn quanh mọi người, anh ta lập tức ném cuốn sách xuống sàn nhà mà la lên:
"Bọn này làm gì có lông mà dọn chứ!"
Khi con người đối mặt với tình huống đe dọa đến nền tảng tồn tại của mình, để bảo vệ bản thân, họ sẽ tạo ra một loại ảo giác nào đó. Để không bị thực tại quá khắc nghiệt đánh gục, nội tâm sẽ tự cho phép mình thấy một thế giới ảo mộng dịu dàng – đây có lẽ là bản chất yếu đuối và bi ai của con người.
Để không đau đớn, để không làm tổn hại đến những điều quan trọng nữa...
Chẳng hạn như biến những người đàn ông đóng khố thành những con chó đáng yêu.
Vì đa số đều là đầu trọc hoặc tóc ngắn, nên anh ta từ bỏ ý định gội đầu cho họ. Thay vào đó, anh ta dẫn đám đàn ông vào phòng tắm, cùng vị trụ trì hợp sức dội nước nóng và dùng bàn chải chà xát cơ thể họ. Dù có người rất ghét tắm rửa, nhưng cuối cùng cũng đã tắm rửa sạch sẽ cho tất cả mọi người.
"Này~ nhìn xem, sạch sẽ chưa!"
Trong lúc dùng khăn lau khô, mắt Keita dường như bị 'bệnh', hiện lên ánh nhìn dịu dàng.
Trong số đó, có một gã đặc biệt kháng cự mãnh liệt, nhân cơ hội cắn mạnh vào ngón tay Keita. Thế nhưng Keita lại nói:
"Không đau không đau đâu!"
Anh ta còn không nhúc nhích chút nào, nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông nói:
"Ngươi chỉ là sợ hãi thôi đúng không?"
Ngược lại khiến người đàn ông ngần ngại không tiến lên. Sau khi Keita nhẹ nhàng vuốt ve cằm người đàn ông, thái độ ngoan cố của hắn cuối cùng cũng có sự thay đổi rõ rệt, hắn ta liếm ngón tay Keita như thể hối lỗi. Keita sảng khoái "hề hề hề hề" cười, ôm chặt lấy người đàn ông đó.
"Con ngoan lắm~"
"Đây là sự ân cần và tình bạn mà~" Vị trụ trì dường như vô cùng cảm động mà lau nước mắt.
Trước ga xe lửa vào buổi tối, mưa đã tạnh. Những gia đình và phụ nữ trẻ đến đây để cúng mèo đang la hét inh ỏi, chen lấn xô đẩy nhau mà bỏ chạy.
Đáng lẽ phải chạy trốn mới phải...
Tổng cộng có chín người đàn ông gần như khỏa thân, trên cổ không chỉ đeo vòng cổ chó, mà còn thở hổn hển, chạy tán loạn khắp nơi. Còn thiếu niên đang cầm đầu dây xích chó bên kia, thì có vẻ rất vui vẻ, vừa đi nhanh vừa nhảy nhẹ mà nói:
"Này~! Puff, Alto, Rosalind! Đừng vội vàng thế chứ, đừng vội! Còn có thể cho các ngươi chơi chán thì thôi!"
Keita và chín "con chó" còn lại sau đó cứ thế chơi đùa không ngừng: chơi trò ném gậy ngắn ở bãi sông, đi dạo nghênh ngang trên đường phố, sau khi mua xúc xích đủ cho số người (chó), vừa chia sẻ vừa ăn, cuối cùng, tất cả còn cùng nhau vào phòng tắm lộ thiên chung để tắm cho đến khi mệt rã rời mới thôi.
Bất kể những tiếng la hét hay sự hỗn loạn xung quanh, cũng không thể gây bất kỳ ảnh hưởng nào đến thế giới của họ. Họ chơi đùa cuồng nhiệt bên nhau, như thể linh hồn chó và người đã hợp làm một. Khi tiếng còi xe cảnh sát tuần tra vang lên, họ đã quay về chùa Daidōji, đang đùa giỡn với nhau trong chính điện.
Đêm khuya rồi, từ chín "con chó" giảm xuống còn sáu, rồi lại còn bốn, cuối cùng chỉ còn lại Andreanov và Keita, một người một "chó". Những người khác đã được "siêu thoát" hoàn toàn, đang nằm rải rác khắp chính điện.
Hiện giờ đã qua mười hai giờ đêm, vị trụ trì đã cố gắng hết sức đến giờ cũng đã tựa vào cột, phát ra tiếng ngáy ầm ĩ. Keita vừa dịu dàng vuốt ve đầu của Andreanov – giờ trông đáng yêu vô cùng, vừa nói:
"Ngươi thật sự rất quyến luyến thế giới này đó!"
Quả nhiên là đã chơi rất mệt rồi, Andreanov với ánh mắt ngái ngủ ngẩng đầu nhìn Keita, hắn hạnh phúc ngáp một cái rồi lại đặt cằm lên đầu gối Keita.
"Xin lỗi."
Keita lẩm bẩm một mình:
"Ngươi nhất định rất thích con người, đúng không? Nhưng con người lại không đáp lại tình cảm của ngươi một cách tử tế. Chỉ cần làm những việc nhỏ nhặt này thôi, vậy mà họ lại không làm được..."
Mắt anh ta ngấn lệ ngẩng đầu nhìn trần nhà nói:
"Chỉ cần chơi với các ngươi một chút thôi, mà mấy 'cún con' này đã có thể mãn nguyện đến thế. Andreanov à, trước đây ta từng rất muốn nuôi một con chó lớn. Một con chó cao lớn, mạnh mẽ và thông minh. Đúng rồi, vừa hay giống như ngươi bây giờ vậy. Nhưng lại không thể nuôi... Andreanov à, lần sau đến gần nhà ta chơi nhé~ Làm gì đây nhỉ? Muốn ăn thức ăn chó ngon không? Ngươi đã ăn bao giờ chưa? Andreanov... Andreanov?"
Thế nhưng, Andreanov không hề đáp lời. Keita phát hiện tình hình bất thường, hoảng loạn cúi xuống nhìn Andreanov. Chỉ thấy cơ thể hắn đang từ từ nổi linh khí lên.
Keita hiểu rồi.
Andreanov đang "thăng thiên". Hắn đã thỏa mãn rồi. Hắn cho rằng đã đủ rồi, không còn gì để lưu luyến nữa. Chỉ là cần làm những việc này cho hắn thôi...
"Hu hu!"
Keita ôm lấy cổ hắn, mắt anh ta trào ra những giọt lệ lớn.
"Oa a a a a! Andreanov!"
Anh ta kêu to hết mức.
Vẫn còn muốn chơi với hắn mà.
Vẫn còn muốn làm rất rất nhiều điều.
Là một con người, trong cuộc đời đầy gian truân của "con chó" này, ít nhất Keita cũng muốn báo đáp hắn một chút. Nhưng "con chó" này lại chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy mà đã mãn nguyện rồi. Andreanov lần cuối cùng nũng nịu một cách vui vẻ, rồi cứ thế mà...
...thăng thiên.
Sáng hôm sau, Youko lặng lẽ quay về ngôi chùa từ tấm ván chắn mưa đang mở. Sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang ngủ trong rừng. Ký ức hôm qua vừa mơ hồ vừa không rõ ràng, đầu thì cứ đau nhức, chỉ lờ mờ nhớ rằng đã có chuyện vô lý và đáng sợ xảy ra, nên vẻ mặt có chút bất an.
"Keita?"
Vừa gọi như vậy, Youko vừa đại khái nhìn quanh một lượt.
Youko giật mình.
Đám đàn ông nằm ngổn ngang khắp chính điện. Trong số đó, còn thấy Keita vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt một gã khổng lồ đầu trọc, và không ngừng rơi lệ nói mê:
"Hu~ Andreanov~"
Trong ánh ban mai, cảnh tượng này trông đặc biệt thê thảm.
"Vậy, kết quả thế nào rồi?"
Một tuần sau, Yougai tiện đường ghé thăm nhà Keita hỏi. Youko từ trong phong bì lấy ra lá thư và một tấm ảnh, rồi đưa cho Yougai.
"Đây là gì?"
Youko khẽ gật đầu nói:
"Lá thư từ ngôi chùa đó gửi tới."
Yougai lướt nhanh đọc một lượt. Theo mô tả trong thư, nghe nói sau đó, những người đàn ông đã tỉnh lại và vị trụ trì đã tạo nên một mối liên kết khó tả bằng lời. Trong số hai mươi người, có ba người đã trở thành sư trụ trì tập sự và sống trong chùa, những người còn lại thì quyết định sẽ liên tục đến chùa để giúp đỡ.
Giờ đây, nhờ sức mạnh của những người trẻ tuổi, chùa Daidōji đang tích cực quảng bá ra xung quanh rằng đây là ngôi chùa chuyên thờ cúng chó. Mặc dù xem ra tương lai vẫn còn nhiều chông gai, nhưng...
"Nhìn từ tấm ảnh này thì, chắc là không sao đâu nhỉ."
Yougai lẩm bẩm. Những người đàn ông thể trạng cường tráng đều tạo dáng, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng muốt. Vị trụ trì cũng khá vui vẻ tạo dáng "peace" ở giữa.
"Vậy thì vấn đề là..."
Yougai vừa toát mồ hôi lạnh, vừa quay đầu nhìn Keita đang trên giường.
"Ư hừ hừ..."
"Nhân cách của anh ta đã hoàn toàn sụp đổ rồi."
Gánh nặng lớn đến thế, áp lực nặng nề đến thế, khiến anh ta phải làm cái việc khổ sai là vuốt ve đàn ông liên tục, tinh thần anh ta cuối cùng cũng trốn vào vỏ bọc của chính mình. Có lẽ cũng chỉ có thể chọn cách này thôi nhỉ!
"Ư hế hề hề hề hề hề hề hề hề hề..."
Keita đột nhiên phát ra tiếng kêu quái dị.
"Chó~~! Đàn ông là chó~~~~!"
Keita vừa cười ngây ngô, vừa đột nhiên chuyển sang tư thế bò bằng bốn chân, chạy loạn xạ khắp phòng. Yougai kinh ngạc lùi về phía sau, còn Youko thì với vẻ mặt chẳng có gì to tát, nhảy bật lên, rồi rơi thẳng xuống, dùng chảo rán mạnh tay gõ vào đầu Keita.
Keita bị đánh đến mức mắt đảo tròn.
"Youko, ừm, không sao chứ?"
Keita với ánh mắt mơ hồ, không biết đang hát bài gì.
Đối mặt với câu hỏi cứng ngắc của Yougai, Youko vòng tay ôm lấy cổ Keita, vừa cười tinh nghịch, vừa ghì má anh ta vào má mình mà nói:
"Không sao đâu. Vì sau này tôi sẽ chịu trách nhiệm nuôi anh ấy~"
Nói xong, cô ấy còn liếc mắt đưa tình một cái, trông có vẻ vô cùng vui vẻ.


0 Bình luận