Boku no Kanojo Sensei
Kagami Yuu Oryo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8

Chương 2: Maka-sensei VS Nữ Tu Tóc Đen Nghiêm Trang

0 Bình luận - Độ dài: 7,463 từ - Cập nhật:

Giáng Sinh rốt cuộc là ngày nào nhỉ? Dù có vẻ như Đêm Giáng Sinh và Ngày Giáng Sinh đã được phân định rõ ràng rồi, nhưng với người Nhật, Đêm Giáng Sinh lại thường chỉ đêm 24. Ít nhất thì, đa số mọi người đều xem đêm đó như là ngày chính. Còn về Saigi-kun, cậu ấy cũng coi ngày 24 mới là trọng điểm.

“Nui, đưa bảng điểm của em xem nào.”

“E-Em có quyền riêng tư mà!” Nui ôm khư khư bảng điểm, đôi mắt rưng rưng phản đối.

Ngày 24 là ngày lễ bế giảng cuối kỳ ở Seikadai. Ngay khi buổi sinh hoạt lớp cuối cùng của học kỳ kết thúc, phòng học trở nên ồn ào hẳn lên. Thật nhẹ nhõm biết bao khi học kỳ hai mệt mỏi này cuối cùng cũng qua đi. Ấy vậy mà, lý do khiến nhiều học sinh có cảm xúc lẫn lộn và vẻ mặt phức tạp có lẽ là vì tờ bảng điểm mà họ vừa nhận được.

“H-Hôm nay là Giáng Sinh mà, em không muốn ủ rũ hết ngày đâu. Sai-kun à, hay là anh xem video trên Youtsube của em đi? Mấy bữa trước em mới đăng video mới đấy—”

“Cái đó xem sau. Vì thầy là giáo viên của em mà, thầy quan tâm bảng điểm của em hơn.”

“Em làm đệ tử của anh bao giờ!? Với lại, anh có cái mặt dễ thương vậy mà sao chẳng đáng yêu chút nào hết trơn.” Nui làu bàu, rồi miễn cưỡng đưa bảng điểm cho tôi.

Tuy cô bé có vẻ hơi kháng cự, nhưng sâu thẳm bên trong, Nui là một đứa thật thà, rất dễ bảo.

“Ừm…”

Trao đổi bảng điểm với bạn nam cùng lớp thì tôi đã làm vài lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được xem bảng điểm của một cô gái. À mà, hình như Enri cũng từng ép tôi xem bảng điểm của cậu ấy rồi thì phải.

“Chà, Nui khá giỏi thể thao đấy chứ. Môn Thể dục được 10 điểm cơ à.”

“Khoan đã! Nghe cứ như thể em vô dụng mấy môn khác vậy!”

“Tôi đùa thôi mà. Tôi thấy điểm các môn xã hội của em có tăng lên, còn các môn tự nhiên và toán học thì vẫn vững vàng đấy chứ.”

“T-Thật ư? Em cứ tưởng anh sẽ giận em vì em chẳng tiến bộ mấy dù anh đã dạy…”

“Em làm như tôi là quỷ sứ không bằng… Nhưng với số điểm này, em sẽ lên được năm ba thôi. Nếu không sa sút quá nhiều, việc vào đại học cũng dễ dàng mà.”

“A-À… Vâng.” Nui chợt rưng rưng nước mắt.

“Sao thế? Em đã từ bỏ việc lên năm ba rồi à? Dù sao thì, nếu em không lên được, thì Miharu cũng sẽ lên lớp cùng em thôi mà.”

“Không! Em không bỏ cuộc gì hết!”

Ơn trời, tôi cứ nghĩ mình lại phải dạy cho cô bé sự tự tin nữa chứ. Ý tôi là, từ mùa xuân năm nay, tôi đã chăm sóc cô bé mà, nên tôi biết cô bé không hề ngu ngốc. Ít nhất thì, chúng tôi không cần lo cô bé phải học lại một năm, vậy là chúng tôi sẽ cùng lên năm ba.

“Với lại, anh đừng có giận em nha! Sau vụ này, mẹ, bố và cả họ hàng em dịp Tết đều sẽ giận em hết, như vậy là đủ rồi chứ, anh nghĩ sao!?”

“Họ hàng em… À, nói về gia đình em, Nui à…”

“Hả? Gia đình em sao ạ?”

“…Không, không có gì.”

Đúng như Nui nói, đó là chuyện riêng tư của cô bé. Tôi không muốn can thiệp quá sâu. Ít nhất thì, có vẻ như gia đình cô bé không có hoàn cảnh phức tạp gì. Thành viên SID mới nhất và đã nghỉ, Shiya-chan, có một gia đình khá bình thường, nhưng Karen-chan thì được nuôi dưỡng trong cơ sở (trại trẻ), bố mẹ Miharu thì hiếm khi ở nhà, còn mẹ Kuu thì có người mẹ (tức bà ngoại) vốn là giáo viên mẫu giáo nhưng lại đầy mưu mẹo, xảo trá—À mà, chắc Kuu là người bình thường nhỉ.

“Này, Nuippii, bài giảng của thầy Saigi kết thúc rồi à?”

“Nếu không đi bây giờ thì sẽ không kịp đâu. Mấy cô gái đang đợi gặp Nui-chin sẽ thất vọng đấy!”

“À, xin lỗi nha! Sai-kun, em phải đi bây giờ đây! Lịch trình hôm nay của em kín mít rồi, mà em còn là trụ cột của bữa tiệc nữa chứ!”

“T-Thật ư?”

Ừ thì, tôi biết Nui là một cô gái "bình thường" với vô số bạn bè ở trường mà.

“Không cần lo đâu, đây là buổi tụ tập của con gái thôi, em sẽ không cắm sừng anh đâu!”

“Chúng ta có hẹn hò đâu chứ.”

“Đồ tàn nhẫn! Anh đâu cần phải thẳng thắn đến vậy! Kệ đi! Em sẽ ăn bao nhiêu tùy thích, vì hôm nay là ngày xả hơi của em mà!”

“Đó chẳng phải là câu người ăn kiêng hay nói sao…? Em đang ăn kiêng à?”

“Tất nhiên là không rồi. Vì căng thẳng quá nên em còn ăn nhiều hơn trước nữa! Sau bữa tối, đến giờ pizza rồi!”

“…Em có huấn luyện viên riêng mà, đúng không? Ăn nhiều vậy không sợ bị “xử” sao? Người đó có biết không?”

“Em sẽ bị nguyền rủa cho ba kiếp sau luôn đó! Nhưng mà, em phải đi đây.” Nui nói, rồi ghé sát mặt vào tai tôi. “Sai-kun, hẹn gặp lại anh nha. Dù sao thì em cũng là ngôi sao của ngày hôm nay mà.”

“……….”

Với lời thì thầm khe khẽ đó, cô bé quay gót, rời khỏi phòng học. Ngôi sao của ngày hôm nay ư… Tôi vẫn chưa biết thứ tự sẽ hẹn hò với ai, nhưng có vẻ Nui sẽ là người cuối cùng.

“Thôi được rồi, tôi nên làm gì đây…?”

Tôi còn chẳng biết hôm nay có chuyện gì nữa. Chỉ để chắc chắn, tôi đã mang theo tất cả quà mình đã mua, nhưng…

“Hả?”

Tôi nhận ra âm thanh xung quanh mình biến mất, căn phòng học chìm vào im lặng. Chuyện gì đang xảy ra vậy…?

“Này, người phụ nữ của cậu đến rồi. Mọi người đều cứng đơ vì cô ta đấy.”

“…Cô ấy không phải người phụ nữ của tôi.”

Tenka-san giải thích tình hình cho tôi. Mà, tôi cũng không thể trách họ được… Bởi vì, một nữ tu đang đứng ngay ngưỡng cửa.

“Xin lỗi vì đã làm phiền. Đừng bận tâm đến tôi.”

Như vậy sao mà được chứ… Với cái mạng che đầu, với bộ áo dài chạm mắt cá chân kia thì làm sao không bận tâm cho được. Đó là cùng một người đã đến chăm sóc tôi khi tôi bị cảm lạnh mùa hè.

“Cảm ơn đã đợi em, Saigi Makoto.”

“…Karen-senpai, trang phục của chị sao thế?”

“Em về nhà thay đồ rồi quay lại đấy. Em đoán anh sẽ lảng vảng trong phòng học đủ lâu để em kịp tới mà.”

“À thì, chị nói không sai…”

Không chỉ riêng tôi. Còn rất nhiều học sinh khác vẫn đang ở lại lớp học, bàn tán về kế hoạch này nọ. Chắc hẳn cô ấy đã chạy về nhà ngay sau khi tiết sinh hoạt lớp kết thúc.

“Thật bất ngờ, Senpai. Em không nghĩ chị sẽ thực sự mặc nó đâu.”

“Em đã được phép mặc chúng mà. Em nói với giáo viên rằng ‘Em sẽ đưa Saigi Makoto đến tu viện của chúng em để giúp cậu ấy hoàn lương’, và họ đã thực sự van nài em đưa anh đi cùng.”

“Tôi là đứa trẻ rắc rối đến vậy sao!?”

Cô có thể cho tôi biết tên của giáo viên đó được không?

“N-Này, tôi nghe nói cô ấy là nữ tu tập sự, nhưng những bộ đồ này là gì thế…”

“Dù chẳng hở hang gì nhưng lại thấy càng dâm đãng hơn…”

“Karen-senpai là một thiên thần giáng trần để khiến tôi mê gái sao?”

Cứ ngỡ lớp học đã yên ắng đôi chút… Thế nhưng, tôi phải thừa nhận rằng bộ đồng phục y tá này trông quyến rũ chết người dù chẳng hề hở hang một tấc da thịt.

“Mấy đứa này ồn ào quá mức. Chắc chúng nó không nghĩ mấy chuyện bậy bạ về bộ đồ của mình đâu nhỉ…”

“Chắc chắn là chúng nó đang nghĩ vậy rồi… Mà quan trọng hơn, tiền bối định làm gì đây?”

“Đúng như tôi đã giải thích với giáo viên. Tôi sẽ dẫn em đi cùng.”

“…Hành hạ em sao?”

“Xem ra tôi còn cần chỉnh lại cái thái độ của em nữa rồi. Cứ đi theo tôi. Tôi không dẫn em đến tu viện đâu, mà là đến cơ sở của chúng tôi.”

“H-Hả…”

Đành chịu thôi, giờ đã đồng ý đi hẹn hò với các thành viên SID rồi thì chẳng than vãn gì được nữa. Nhưng mà, có thật là chúng tôi sẽ đến cơ sở cô ấy đang ở sao…?

“Saigi, đúng là vua hậu cung như mọi khi.”

“…Hẹn gặp lại kỳ sau nhé, Tenka-san.”

Tôi chào cô bé loli tóc hai bím lần cuối. Tôi thực sự nghi ngờ rằng mình sẽ không có nhiều dịp liên lạc với Tenka-san, vì cô ấy chẳng phải giáo viên bạn gái của tôi, cũng chẳng phải thành viên SID. Vậy mà cô ấy còn thốt ra lời cuối cùng để sỉ nhục tôi như thế nữa chứ…

“Xem ra Kisou Tenka lúc nào cũng khó chịu như vậy. Chắc cô ấy cũng nên đi cùng chúng ta, để được huấn luyện tử tế một chút thì hơn.”

Karen-senpai liếc nhìn Tenka-san một cách đáng ngờ. Cô ấy lúc nào cũng đáng sợ như vậy, nên tôi quyết định lờ đi thôi… Còn bây giờ, điều quan trọng nhất là phải vượt qua buổi hẹn hò của Karen-senpai đã.

Cơ sở Karen-senpai lớn lên không quá xa Seikadai. Đương nhiên, cô ấy đi bộ đến trường. Hôm nay là lần thứ hai tôi đặt chân đến cơ sở này, được dẫn lối bởi tu viện. Đi bộ vài phút, chúng tôi đến tu viện trông giống một dinh thự kiểu Nhật Bản. Phía sau tu viện này là một tòa nhà hai tầng, nơi Karen-senpai và một vài đứa trẻ khác sinh sống.

“Karen-senpai, cô mặc thế này không lạnh sao?”

Karen-senpai vẫn mặc bộ đồng phục nữ tu, không khoác thêm gì cả. Vào mùa hè, bộ đồ này trông cực kỳ nóng bức, nhưng giờ thì hoàn toàn ngược lại.

“Đương nhiên là lạnh rồi. Thế nhưng, nữ tu lúc nào cũng mặc bộ đồng phục này, dù là đông hay hè.”

“Mấy người đúng là khổ dâm mà.”

“Chúng tôi không mặc cái này vì sở thích đâu nhé! Nữ tu có mặc áo khoác vào mùa đông đấy chứ!”

“Vậy chỉ có Karen-senpai là khổ dâm thôi sao…?”

“Em bị làm sao thế…? Vừa nãy em dễ thương lắm mà… Tôi chỉ là một nữ tu đang học việc thôi mà. Tôi phải chịu đựng cái nóng mùa hè và cái lạnh mùa đông chứ.”

“…………”

Cô ấy đúng là quá chăm chỉ đến mức hại thân. Chỉ mong cô ấy đừng bị cảm lạnh.

“Trông Saigi Makoto em cũng lạnh mà. Em không có khăn quàng cổ hay găng tay sao?”

“À, năm ngoái em không dùng nữa. Em định mua cái mới rồi, nhưng muốn nhờ Shiya-chan phối đồ thì lại chẳng sắp xếp được lịch trình.”

“…À thì, cô ấy bận rộn với tư cách sinh viên đại học mà. Ít nhất thì, có vẻ Shiya-chan cũng đã làm được việc gì đó ra trò.”

“Hử? Sao thế?”

Vì cô ấy nói lẩm bẩm ở đoạn cuối, nên tôi không nghe rõ hết.

“Không có gì. Vào trong thôi.”

Chúng tôi đến cổng cơ sở, Karen-senpai mở cánh cửa sắt.

“Xin lỗi vì đã đường đột ghé thăm. À, nhân tiện thì tu viện có tổ chức sự kiện gì không?”

“Tôi không nghĩ có thể gọi đó là một sự kiện. Chúng tôi có lễ Công giáo, nhưng đó là vào buổi tối. Tôi nghĩ các nữ tu khác đang chuẩn bị xung quanh đó.”

“Vậy Karen-senpai không đi giúp họ sao?”

“Tôi cần tự mình quán xuyến cơ sở này. Năm nào cũng vậy thôi.”

“Hả…”

Karen-senpai không chút do dự bước vào trong.

“Dù sao thì tôi cũng chỉ là một học sinh trung học thôi mà. Vì đây giống như một ký túc xá, nên phần lớn việc quản lý đều do tôi tự lo liệu.”

“Nghe có vẻ vất vả, với tất cả lũ trẻ. Sekiya-san không đến sao?”

“Raiha phải đi làm ở quán cà phê mèo. Cô ấy nói: ‘Không xin được nghỉ, phải đối phó với mấy đứa mắt cá chết’.”

“Vậy ra Nekoranya vào Giáng sinh trông như thế này sao…?”

Mà này, mấy cậu con trai còn đáng thương hơn, chơi game hoặc lướt mạng xã hội mà khóc thầm một mình ấy chứ!

“À thì, Raiha đã tốt nghiệp từ đây rồi, cô ấy nên tận hưởng ở nơi khác đi.”

“…………”

Xem ra Karen-senpai cũng không bận tâm lắm về chuyện này. Chắc là cả cô ấy lẫn lũ trẻ ở đây đều mừng cho Sekiya-san vì đã tìm được cha mẹ nuôi. Bỏ qua chuyện cô ấy phải đối phó với mấy cái xác biết đi ở Nekoranya đi.

“Đây rồi… Chúng tôi gọi đây là sảnh chờ, nhưng thực chất nó giống như một phòng khách hơn.”

“Oa… tuyệt thật.”

Đó là một căn phòng rộng lớn, trang bị cả ghế sofa lẫn TV. Lần trước tôi đến, căn phòng này đầy ắp trẻ nhỏ mà. Thế nhưng, giờ trông nó hoàn toàn khác hẳn so với trước đây.

“Chúng tôi đang rất nghiêm túc cho Giáng sinh đấy. Đây là truyền thống ở đây mà,” Karen-senpai tự hào nói.

Sảnh chờ được trang trí bằng đèn và nhiều thứ khác, cùng với một tấm bảng ghi “Merry Christmas”. Đương nhiên, họ có một cây thông Noel lớn, đã được trang trí sẵn. Tôi có thể hình dung cảnh cô ấy cùng lũ trẻ nhỏ trang hoàng tất cả những thứ này.

“Vào buổi trưa, tất cả chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc, và buổi tối, chúng tôi sẽ đi xung quanh lễ misa. Mấy con khỉ con chắc cũng sắp về nhà rồi.”

“Ưm, Karen-senpai, còn buổi hẹn hò Giáng sinh của chúng ta thì sao…?”

“Cái này hơi khác với một buổi hẹn hò một chút, nhưng tôi muốn Saigi Makoto em tham gia bữa tiệc của chúng tôi. Em thấy sao?”

“À, ra vậy.” Thế thì hợp lý rồi, thảo nào cô ấy lại dẫn tôi đến cơ sở này. “Nghe có vẻ thoải mái hơn nhiều. Cũng lâu rồi tôi chưa gặp lại lũ trẻ.”

“Fufu, không biết em có còn nói thế sau khi bị biến thành đồ chơi của chúng không nhỉ…?”

“…………”

Đúng vậy, không giống như Karen-senpai chăm chỉ, những đứa trẻ nhỏ này thì đúng là…

“À, chị Karen mang bạn trai về!”

“Họ hôn nhau rồi sao!?”

“Lần này tôi sẽ không để anh thoát đâu! Tôi sẽ là bạn trai đầu tiên và cuối cùng của chị mà!”

Đúng là quỷ sứ mà… Lũ trẻ nhỏ đồng loạt xuất hiện ở sảnh chờ, gây ra một trận ồn ào.

“Được rồi, Yukinaga, Tama, Shirou. Đặc biệt là Shirou, xếp hàng mau. Chị cần trói em lại trước khi em gây rối…”

“Ế hế, anh ơi, cứu chúng em!” Cậu bé tên Shirou dùng tôi làm lá chắn.

Tôi nghĩ trước đó nó đã nói gì đó không cần thiết, nên mới bị Karen-senpai mắng cho một trận.

“Anh không phải bạn trai chị ấy đâu nhé? Chỉ là hậu bối thôi.”

“Hậu bối ư? Chị Karen, giờ chị thích mấy cậu shota rồi sao?”

Và giờ cô bé tên Tama lại đổ thêm dầu vào lửa… Mặc dù chúng còn nhỏ hơn cả Kuu, nhưng lại có những kiến thức nguy hiểm đến vậy.

“…Karen-senpai, xem ra nơi đây đúng là nuôi dưỡng mấy đứa trẻ khá đặc biệt đấy.”

“Tôi không thích cái kiểu cậu thản nhiên gộp tôi vào đó chút nào, nhưng cũng không thể phủ nhận được…”

Thôi kệ, miễn là chúng tràn đầy năng lượng thì mọi chuyện đều ổn. Mà nhìn Karen-senpai xem.

“…Cậu đang nghĩ điều gì thô lỗ phải không?”

“Đâu có.” Tôi liền nói dối.

Tôi đâu có sợ trời phật hay bất cứ ai phán xét mình.

“Oa, anh Shota trước đó kìa!”

“Chị Karen đang dẫn con trai về đây trong lúc mọi người bận bịu!”

“Chị ấy còn mặc đồng phục dù đã được dặn là không được! Chị có mặc cả quần lót chiến thắng nữa không!?”

“…Giờ lại còn thêm nữa.”

Lần này, năm đứa trẻ khác xông vào sảnh chính. Nếu còn thêm nữa thì mọi thứ sẽ chỉ càng ồn ào hơn…

Có thể đã hơi muộn để nói ra điều này, nhưng cơ sở tu viện này được biết đến với cái tên ‘Ngôi nhà Tình yêu và Cầu nguyện’. Số trẻ em cao nhất mà họ từng chăm sóc là 20, nhưng hiện tại họ có 15. Trong số đó, Karen-senpai là người trẻ nhất, và cũng là học sinh cấp ba duy nhất. Dường như không có bé trai nào học cấp ba trở lên.

“Anh Makoto, ăn cái này đi anh.”

“À, anh Makoto, cốc anh trống rồi kìa, uống thêm đi.”

“Này Tama. Cứ sáp lại gần anh ấy thêm chút, rồi rót thêm nữa đi!”

“…………”

Khoảng một giờ trôi qua kể từ khi những đứa trẻ ở Ngôi nhà Tình yêu và Cầu nguyện trở về. Đồ ăn thức uống xếp đầy trên chiếc bàn lớn trong sảnh, lũ trẻ đang say sưa thưởng thức. Món chính hôm đó là gà rán và gà nướng, kèm theo sandwich và gratin. Bên trái tôi là cô bé tên Tama, bên phải là một cô bé khác, trong khi mấy đứa con trai thì cứ thế chất đầy thức ăn lên đĩa tôi.

Đây là kiểu phục vụ gì vậy?

“Hahaha, xem ra đám nhóc tép riu này có vẻ rất thích cậu, Saigi Makoto.”

“…Tôi tự hỏi nữa.”

Karen-senpai vẫn mặc bộ đồng phục nữ tu, ngồi đối diện tôi. Theo tôi được biết, cô ấy đã làm phần lớn số đồ ăn này. Ngay cả món gà, vẫn còn tươi ngon. Tôi đã đề nghị giúp một tay, nhưng Karen-senpai từ chối tôi với lời nói: ‘Nếu để khách giúp, tôi sẽ bị mấy đứa khác cằn nhằn cho mà xem’. Nhờ vậy mà tôi đang bị mấy đứa nhóc này đối xử như khách hàng.

“Những đứa trẻ ở đây làm việc rất chăm chỉ. Tôi có thể đưa em gái tôi đến đây để rèn luyện được không?”

“Cứ gửi con bé đến đây trong kỳ nghỉ đông, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Karen-senpai khẽ khúc khích cười.

Có vẻ như hiện tại cô ấy đang có tâm trạng tốt. Thật ra, cô ấy khá khác so với Karen-senpai ở trường, cứ như thể cô ấy hoàn toàn thả lỏng. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy thoải mái đến vậy. Karen-senpai nghiêm nghị, không chút lơi lỏng cũng không hề tệ, nhưng khi cô ấy hành động đúng với lứa tuổi của mình, và khi nở nụ cười hồn nhiên, tôi thấy thật mới mẻ.

“C-Có chuyện gì vậy? Cậu nhìn mặt tôi hơi bị nhiều đấy.”

“A-À. Tôi xin lỗi, tôi chỉ bất ngờ khi thấy cô cười như vậy.”

“…T-Thì vẫn vậy thôi mà, phải không? Tôi cũng là người, nên cười là chuyện bình thường. Nhưng thôi không nói chuyện đó nữa, cậu cứ tiếp tục ăn đi. Để thừa đồ ăn ở đây là không được đâu đấy nhé!”

Karen-senpai hơi ửng hồng một chút, rồi đẩy thêm một miếng bánh vào đĩa tôi. Tôi chẳng thấy lý do gì mà cô ấy phải ngượng ngùng đến thế. Giờ nghĩ lại, tôi có lẽ là người duy nhất nhìn thấy Karen-senpai ở nhà trong bộ dạng này.

“Ngon thật. Bánh này cũng do cô làm sao?”

“Đúng vậy, đây là Bánh khúc cây Giáng sinh (bûche de Noël), một loại bánh đặc trưng vào Giáng sinh ở Pháp. Tôi học được nó từ một nữ tu gốc Pháp.”

“À.”

Chiếc bánh màu nâu, trông như một khúc cây tròn, là thứ tôi từng thấy nhưng chưa bao giờ được nếm thử. Dù sao thì ở nhà, chúng tôi luôn ăn bánh kem dâu tây yêu thích của Miharu.

“Tôi đã tự hỏi nó sẽ có vị như thế nào, nhưng đúng là sô cô la bình thường thôi nhỉ.”

“Dù sao thì tôi cũng làm nó khá ngọt rồi… À, này! Đừng có ăn trộm đồ ăn trong đĩa người khác chứ! Tôi sẽ chia cho con một ít của tôi mà…”

À ra thế, thảo nào mấy đứa nhỏ lại thích vị ngọt này đến thế. Ai nấy đều hăng hái ăn bánh, thậm chí còn tìm cách ăn trộm của nhau.

“Tôi nghĩ Miharu sẽ rất thích món này. Có lẽ năm sau tôi cũng nên làm chiếc bánh này.”

“Vậy thì, anh Makoto và chị Karen có thể cùng làm ở đây mà!”

“Đồ ngốc! Chị Karen sẽ lên đại học vào năm tới, nên chị ấy sẽ không ở đây đâu!”

“Ehh, nhưng đồ ăn của chị Iroha dở tệ…”

Cô bé Iroha này là học sinh cấp hai, lớn thứ hai sau Karen-senpai. Karen-senpai liền véo má thằng bé vừa nói câu đó, rồi giải thích cho tôi cách làm bánh. Tôi hiểu rồi, chỉ có thể ở đây đến hết cấp ba. Giáng sinh năm sau, Karen-senpai sẽ không còn ở đây nữa…

“Khoan đã? Vì Senpai sẽ học ở đại học Seikadai, nên cô sẽ không sống xa đến thế, đúng không?”

“À, đúng rồi! Vậy là thời của tôi chưa đến… Tôi đã sẵn sàng để tổ chức quân đội như Kuroda Kanbei.”

“Cậu quan tâm đến lịch sử đầu thời Edo hay sao?”

Chắc là học từ Karen-senpai rồi.

“Khoan đã, Iroha. Kanbei tuy đạt được nhiều thành tựu, nhưng thống trị thiên hạ là điều bất khả thi ngay cả với ông ấy. Ngoài việc thiếu thực lực quân sự, ông ấy còn không có tên tuổi trong mắt các lãnh chúa phong kiến khác. Chính quyền Mitsunari có lẽ còn quyền lực hơn lúc đó.”

“Karen-senpai, đừng bắt đầu một bài diễn thuyết lịch sử trong bữa tiệc Giáng sinh chứ!”

Đấy, mấy đứa nhỏ hơn chẳng thèm quan tâm chút nào!

“À, đúng rồi. Thôi được, chắc tôi phải làm thêm gà rồi.”

“Thêm nữa ư!?”

Tôi thì đã no căng cả bụng rồi còn gì! Ấy vậy mà lũ trẻ vẫn vui vẻ. Chắc chúng vẫn có thể nhét thêm được nữa.

“…Để tôi giúp cô. Tôi cũng muốn mấy đám nhóc tinh nghịch này nếm thử tài nấu nướng của tôi nữa.”

“Ohhh! Anh Makoto muốn chinh phục chị Karen qua đường bao tử!”

“Anh ơi, trổ tài đi!”

“Không biết anh có làm hài lòng khẩu vị của tụi em không nhỉ?”

“Cứ để tôi lo, tôi quen với việc có một người kén ăn rồi, vì em gái tôi đấy.”

Miharu thích đủ mọi loại đồ ăn liền, nhưng lại cực kỳ kén chọn khi đến chuyện bếp núc.

“Tôi không thích cái ý nghĩ để khách nấu ăn cho mình, nhưng nếu cậu kiên quyết như vậy, thì tôi sẽ cho phép.”

“Đã rõ, Karen-senpai.”

Cô ấy dẫn tôi vào bếp. Rõ ràng là căn bếp đã được sử dụng một thời gian dài, nhưng nó vẫn khá sạch sẽ.

“Xin lỗi vì nó khá cũ kỹ. Mấy người kia muốn cải tạo lại, nhưng thiếu tiền và thời gian.”

“Không sao đâu, tôi dùng được cái này. Tôi có thể mượn vài dụng cụ của chị được không?”

Tôi nhận chiếc tạp dề từ chị Karen-senpai, rồi rửa tay và bắt đầu nấu nướng. Trong lúc đó, tôi tiện hỏi chị ấy về sở thích và những món kiêng kỵ của lũ trẻ. May mắn là chúng không có yêu cầu đặc biệt gì, nên tôi có thể tùy ý trổ tài.

“Còn chút thịt gà, tôi sẽ làm món gà áp chảo nhé. Món này là một trong những món Miharu thích nhất đấy.”

“Chẳng phải anh đang nuông chiều em gái mình hơi quá rồi sao…?”

Tôi chẳng thể phản bác được lời nào, đành chỉ mỉm cười. Vì là món đã nằm lòng, nên tôi cứ thế mà thực hiện một cách trôi chảy. Con dao làm bếp tuy cũ nhưng dùng vẫn bén ngọt.

“Ở Seikadai hiếm khi thấy con trai biết nấu ăn lắm. Cậu đúng là kỳ lạ thật đấy, Saigi Makoto.”

“Tôi có biết gì đâu, bị ép phải học đấy chứ. Với lại, bọn tôi cũng hay trốn ra ngoài ăn đồ ăn nhanh lắm.”

Miharu đúng là phiền phức như ba người cộng lại, nhưng ít ra con bé cũng không chạy nhảy lung tung, thế nên cũng coi như là một điểm cộng vậy. Chứ tôi không tài nào trông chừng nổi tất cả lũ trẻ này đâu.

“…Xin lỗi cậu nhé, Saigi Makoto.”

“Hả?”

“Tôi cứ nói là hẹn hò Giáng Sinh, vậy mà lại bắt cậu trông coi lũ trẻ.”

“Đừng lo, thế này với tôi lại thoải mái hơn nhiều.”

“Cậu đúng là đồ quái đản, vậy mà cũng biết nói lời hay ý đẹp đấy à.” Chị Karen-senpai khúc khích cười. “Tôi thực sự muốn được ăn diện thật chỉnh tề và dạo quanh thành phố về đêm, nhưng tôi không nghĩ điều đó hợp với hình tượng của Jinsho Karen chút nào.”

“…Đúng là không hợp thật đấy.”

“Cậu không thể phản đối một chút thôi sao?!”

“T-Tôi đùa thôi mà. Tôi chỉ nghĩ là, nếu chị mà ăn diện như vậy dạo phố, thì tất cả đàn ông sẽ nhìn theo chị, và cuối cùng chị sẽ phá hỏng vô số cặp đôi trong đêm Giáng Sinh mất.”

“Nghe như thể tôi là quỷ vậy…”

Đó cũng chỉ là một câu đùa thôi mà…Đây là Ngôi nhà Tình yêu và Cầu nguyện cơ mà, sao chị lại nhìn tôi như một sát thủ thế kia chứ?

“Thôi được rồi. Giáng Sinh là Giáng Sinh, nên tôi sẽ tha thứ cho cậu…Nhưng, tôi thật sự muốn cậu thấy con người thật của tôi trông thế nào.”

“…Hiện tại tôi vẫn gọi chị là Senpai, nhưng sâu thẳm trong lòng, chị vẫn là ‘Hội trưởng Karen’ của tôi. Được mọi người kính trọng, có chút đáng sợ, nhưng vẫn là một người đẹp thông tuệ, đó chính là chị.”

“C-Cậu…Đầu tiên thì xúc phạm tôi, rồi sau đó lại nói mấy lời đó với tôi…Dừng lại đi mà, tôi ngại chết mất thôi…!”

Đầu của Hội trưởng Karen – à không, của chị Senpai đỏ bừng như gấc, khói bốc lên nghi ngút từ trán. Mình vừa nói gì kỳ lạ như vậy sao…?

“T-Tôi đi kiểm tra mấy đứa nhóc khác đây! Cẩn thận lửa nhé! V-Và cả dao nữa! Có chuyện gì thì cứ gọi tôi!”

“…………”

Chị Karen-senpai quay về sảnh chính. Chị ấy đúng là…thích bảo bọc người khác nhỉ? Được lớn lên mà hầu như chẳng có sự quan tâm nào từ cha mẹ, cảm giác này quả thật mới lạ.

“À, phải tập trung vào việc nấu ăn thôi. Hình như ai cũng có thể ăn thêm chút nữa, mình phải nhanh lên mới được.”

“Không cần lo đâu, lũ trẻ nhà chúng ta đều có thể đợi một cách đàng hoàng mà.”

“Chúng đâu phải chó đâu, nên…Khoan đã, ai đấy?!”

Đột nhiên, có người khác đứng cạnh tôi, mặc bộ đồng phục tương tự như của chị Karen-senpai. Trong cơn hoảng loạn, tôi quay lại, và thấy một cô gái cao chưa đầy 1m50.

“Tên tôi là Sơ Eva. Xin cứ gọi tôi là Eva-chan nhé.”

“E-Eva-chan ư?”

Cô ấy trông chẳng giống người Nhật chút nào. Chị Karen-senpai từng nhắc đến một nữ tu có gốc Pháp, có lẽ là cô ấy chăng? Cô ấy có đôi mắt xanh, mái tóc dài màu hạt dẻ, gần như nâu, và được buộc gọn gàng sau lưng.

“Chắc cậu là đàn em mà Karen-san luôn miệng nhắc đến phải không. Người mà đã vứt bỏ sự khiêm tốn của mình hồi cấp hai, và dù học hành be bét nhưng lại có vòng một khủng ấy.”

“Đó là đàn em khác!”

Vòng một nào chứ?! Với lại, cô ấy có ấn tượng xấu về Nui đến thế sao!

“À, vậy ư? Vậy thì cậu có phải là Saigi Makoto, cái cậu shota ương ngạnh, láu cá, không chịu thua kém ai trong khoản nghi ngờ không?”

“Nghe như lời giới thiệu cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp nào đó vậy…”

Người này chắc chắn có nguồn tin nào đó ngoài chị Karen-senpai…Có lẽ là vì nơi này gần Seikadai, nên họ nghe được tin đồn.

“À, tôi là bạn mèo của hiệu phó trường Seikadai đấy.”

“Bạn mèo ư.”

Chà, thì ra đây là nguồn tin khác. Cô Eva này trông chưa đầy hai mươi tuổi, vậy mà sao…

“Thôi gác chuyện đó sang một bên. Tôi mừng vì cậu hợp với chị Karen-senpai. Cậu chính là người đã cứu chị ấy hồi cấp hai phải không?”

“Có gì to tát đâu mà…”

“Không không không, hồi đó chúng tôi đã gặp rất nhiều rắc rối với Karen-san. Cách đây không lâu, thậm chí còn có cảm giác như ác quỷ đã quay trở lại vậy.”

“Cô đang nói chuyện gì vậy…”

Cho đến tận bây giờ, chuyện đó vẫn là vấn đề nóng hổi ở trường.

“Cậu là Saigi-san đã giúp trừ tà cho con quỷ đó đúng không? Cậu có muốn tham gia tu viện của chúng tôi không? Hoàn toàn miễn phí đấy, cậu biết không?”

“Cô đừng có mời tôi vào tu viện toàn nữ như thế chứ?”

“Nhưng, Saiko-chan…”

“Đừng gọi cái tên đó! Cô ấy đã chết rồi, sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu!”

Chết tiệt, sao cô ta lại biết nhiều thế chứ!

“Đừng lo, Jeanne D’Arc đã phải nhận hình phạt vì cải trang thành đàn ông rồi, nhưng ở đây chúng tôi cho phép cải trang thành con gái.”

“Ở đây đúng là tự do đến điên rồ…”

Người lãnh đạo tu viện này có lẽ cần xem xét lại quy tắc của họ thì hơn.

“Tất cả lũ trẻ sống ở đây đều đã trải qua những hoàn cảnh khó khăn.”

“Hả?”

“Karen-san cũng vậy. Đương nhiên, tôi không thể tiết lộ chi tiết cho cậu được.”

“…Vâng, tôi có nghe nói chị ấy không còn người thân nào cả.”

Chị Karen-senpai dường như không muốn giấu giếm chuyện đó, nhưng chị ấy cũng chẳng mấy hứng thú để kể. Thế nên tôi chưa bao giờ bận tâm hỏi han. Tôi rất thích trêu chọc chị ấy, nhưng tôi không muốn bị chị ấy ghét.

“Tôi đã thấy rất nhiều lần rồi. Những đứa trẻ với hy vọng và ước mơ bị bỏ rơi, cuối cùng lại đến đây. Karen-san hồi cấp hai cũng vậy.”

“…Nhưng, chị Karen-senpai đã nỗ lực hết mình, và tìm thấy hy vọng của riêng mình.”

“Đúng vậy. Karen-san thực ra là một người rất chăm chỉ. Đạt điểm cao nhất ở một trường như Seikadai là điều không thể nếu không bỏ ra rất nhiều nỗ lực.”

À, cũng có một học sinh năm nhất nào đó lại đạt điểm cao nhất mà chẳng cần tốn chút công sức nào. Nhưng… tôi đoán cô bé đó là ngoại lệ.

“Đúng như cậu nói. Tôi muốn những đứa trẻ ở đây tìm thấy hy vọng. Bất kể đó là gì, tôi muốn chúng nắm bắt được một lý do để sống, và cuối cùng rời khỏi mái nhà này.”

d0grwes.jpeg?w=722

"Tôi thấy em có vẻ hiểu lầm rồi, nhưng… Thôi, cứ ngồi xuống đã."

"Hả…"

Tôi không phản kháng, ngoan ngoãn ngồi xuống. Cái này gọi là gì nhỉ, gặp mặt ư? Ghế hơi lạnh, cho thấy tu viện này chẳng có điều hòa.

"Ừm…?"

Karen-senpai đi giữa các hàng ghế, ngồi xuống trước cây đàn organ.

"Karen-senpai…?"

"Đừng nói lại, cứ nghe đã." Karen-senpai nói, mặt hơi ửng hồng, cô hít một hơi sâu rồi vươn tay tới cây đàn organ.

Ngay sau đó, một âm thanh thánh thót từ cây đàn organ cất lên. Dù các nữ tu ở đây khá thoải mái, và quần áo của họ có phần gợi cảm quá mức, thì tu viện này vẫn là một nơi linh thiêng. Điều đó càng làm tôn lên giai điệu thần thánh đang vang vọng khắp gian thờ.

"Hả…"

Tôi cứ ngỡ cô ấy sẽ chơi một giai điệu cao siêu nào đó, nhưng hóa ra lại là một bài hát Giáng sinh bình thường. Kết thúc bài đó, một bài hát Giáng sinh khác, phổ biến hơn ở nước ngoài, lại vang lên. Cảm giác như đang nhắn nhủ kiểu ‘Dù có bị người yêu cũ đá thì cũng phải vui lên nhé’. Xong xuôi, một bản nhạc piano nổi tiếng khác lại được tấu lên. Dù được chơi bằng đàn organ, tôi vẫn nhận ra bài hát ấy.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe Karen-senpai chơi một nhạc cụ như vậy. Hơn nữa, cô ấy còn dùng giọng hát quen thuộc của mình để ngân nga lời bài hát bằng một giọng điềm tĩnh. Tiếng hát và tiếng đàn organ của cô ấy vang vọng khắp nhà nguyện, rồi nhẹ nhàng kết thúc.

"…Phù." Karen-senpai rời khỏi cây đàn organ, thở ra một hơi dài.

Tôi đứng dậy, vỗ tay tán thưởng.

"Ra là chị cũng chơi được organ hả Senpai. Em cứ tưởng chị không biết gì cả."

"Tất nhiên rồi. Hồi năm nhất, chị chọn thư pháp thay vì âm nhạc, và chị cũng chưa từng nói với ai ở Seikadai cả."

"Ơ, dù chị chơi giỏi thế sao?"

Ở Seikadai, năm nhất sẽ phải chọn giữa Âm nhạc – Nghệ thuật – Thư pháp. Tiện thể nói luôn, tôi chọn thư pháp vì nghe có vẻ thú vị. Em gái tôi cũng chọn môn này.

"Chị tự học chơi organ, với cả nhờ các nữ tu khác nữa. Trình độ của chị không thể so sánh với mấy đứa trẻ ở Seikadai đâu."

"Không đúng đâu, tuyệt vời lắm ạ."

Tôi từng nghe Maka-sensei biểu diễn rồi, nhưng lần này có lẽ còn hay hơn. Mà, Maka-sensei đã có một khoảng thời gian dài không chơi rồi.

"Khụ… Sao có lúc em lại thật thà thế không biết…"

"Chị muốn em thật thà hay không thật thà đây? Mà, em cũng không thường được nghe nhạc kiểu này đâu."

"Tất nhiên rồi. Ở đây không được chơi nhạc pop phổ biến đâu. Trưởng tu viện đã đặc cách cho chị đấy, nhưng nói chung chúng tôi cũng là trường hợp đặc biệt rồi."

Hầu hết các bài hát được chơi đều bị giới hạn và quy định mà. Dù vậy, tôi vẫn thấy vui vì được nghe chị ấy chơi.

"Thế nên, chuyện vừa rồi phải giữ bí mật đấy. Khóa chặt nó sâu trong lòng, Saigi Makoto nhé."

"Nếu chị đã nói vậy. Mà, em cũng không thể giả vờ như chưa nghe gì được."

"Rồi em lại nói mấy lời dễ thương như thế… Thôi, đừng nói với ai khác nữa là được…" Karen-senpai rời khỏi cây đàn organ, đi về phía tôi.

Tiếp đó, cô ấy nhặt một chiếc túi nhựa đặt gần đàn organ, rồi lấy ra một thứ từ bên trong.

"Đây là tiền bịt miệng. Cầm lấy đi."

"…Chị chẳng thật thà chút nào, Karen-senpai. Nhưng mà, em sẽ nhận."

Đó là một chiếc mũ len, cô ấy đội lên đầu tôi.

"Tuy là chị mua bằng tiền kiếm được khi làm thực tập sinh, nên cũng không đủ mua đồ đắt tiền đâu…"

"Lãng phí tiền quý giá như vậy…"

"Chính vì thế nên chị mới dùng nó làm quà cho em đấy, Saigi Makoto. Em thấy sao?"

Tôi chỉnh lại chiếc mũ trên đầu một chút.

"Ừm, ấm lắm. Em thực ra thấy ở đây hơi lạnh mà."

"Bật điều hòa đâu phải là đức tin của một tín đồ. Đặc biệt là trong từ điển của trưởng tu viện thì càng không có."

"À, em có thể đoán được mà… Thực ra em cũng muốn mua một chiếc mũ như thế này, nhưng Shiya-chan không chịu giúp em chọn, nên đúng lúc quá… Khoan đã, chị đã bàn chuyện này với Shiya-chan rồi sao?"

"Nếu có thể, chị muốn tặng em một món quà mà em thực sự thích, nên chị đã nhờ Shiya-senpai giúp đấy."

"…Chị lừa em."

Hèn gì Shiya-chan lại chịu đi mua sắm với tôi. Cô ấy thật tốt với đàn em mà.

"Vậy thì, chị nhận cái này từ em nhé, Karen-senpai." Tôi lấy ra một món quà nhỏ đã được gói bọc từ trong túi của mình, đưa cho cô ấy.

"Em không cần đâu. Nhưng mà, cảm ơn em. Chị mở ra được không?"

Khi tôi gật đầu, Karen-senpai lấy ra một lọ nhỏ từ gói quà.

"Em xin lỗi, nó không phải nhãn hiệu nổi tiếng đâu…"

"Nước hoa sao. Đây là lần đầu tiên chị được tặng thứ như thế này… Chị có thể xịt lên cổ tay không?"

"Cứ làm điều chị muốn."

"V-Vâng…"

Với động tác còn gượng gạo, cô ấy xịt một chút nước hoa lên cổ tay. Từ đó, một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng bay lên.

"Thực ra em cũng không biết nên mua gì, nhưng… vì giờ chị đã là người lớn rồi, nên em nghĩ cái này sẽ rất hợp."

"…Giờ em lại chu đáo lạ thường rồi đấy, Saigi Makoto. Nhưng mà, chị thích nó."

"Và… em xin lỗi, nhưng em cần phải thật thà. Thực ra em đã hỏi ý kiến Maka-sensei ạ."

"…Haha." Karen-senpai bật cười khan. "Đâu cần phải quá trịnh trọng khi nói vậy chứ. Đúng là em rồi, Saigi Makoto. Chị thì không phiền đâu, nhưng có lẽ em nên giữ kín chuyện đó với những cô gái khác đấy."

"Hả… V-Vâng, chắc vậy."

Đúng là tôi có hỏi ý kiến Maka-sensei thật, nhưng xét cho cùng tôi mới là người mua, nên chắc cũng không cần thiết phải nói với họ. Nói gì thì nói, lúc tặng quà tôi đã cực kỳ lo lắng. Không biết mình có chọn đúng lời không, nhưng ít nhất có vẻ chị ấy cũng vui.

"Chị sẽ vui vẻ dùng nó. Đặc biệt là vì đây là quà của em."

"Tất nhiên rồi… Nhưng đừng có học đòi phong cách sinh viên đại học như Shiya-chan đấy nhé."

"Đương nhiên rồi. Dù sao thì cũng có người bị bắt nạt vì chuyện đó mà."

"Em không biết chị đang ám chỉ ai đâu."

"Em chán việc thay đổi hình tượng rồi… Dù vậy, không ngờ một chuyện nữ tính như được tặng nước hoa vào Giáng sinh lại xảy ra với mình."

"Senpai… hơi khác biệt thật, nhưng chị chắc chắn là một cô gái rất quyến rũ đó…"

"Lại nữa rồi, đừng có—Không, chị vui lắm. Thật sự rất vui." Karen-senpai đỏ bừng mặt, nở một nụ cười rạng rỡ. "Khi chị thành lập SID, chị đã lo lắng liệu mình có đang làm đúng không, rằng có nên tạo ra một tổ chức vì mục đích yêu đương hay không, nhưng… chị mừng vì đã làm. Amanashi Nui, Saigi Miharu, Shinju Muku, Keimi Shiya-senpai, chị vui vì có họ cùng nhau. Chị vui vì tất cả chúng ta đều đã yêu Saigi Makoto."

"…K-Không phải chính chị cũng đang nói mấy lời xấu hổ đó sao, Senpai?"

Thật lòng mà nói, cảm giác được nhiều cô gái thích như vậy cũng không tệ chút nào. Dĩ nhiên, điều này cũng đúng với cô gái tóc đen xinh đẹp đang đứng trước mặt tôi… Sẵn đây mới nhớ, tôi chỉ mới được kể một chút về những ngày đầu thành lập của SID thôi. Hồi đó, tôi bận tối mắt tối mũi đối phó với những đợt tấn công không ngừng nghỉ của họ, đâu có tâm trí mà bận tâm đến chuyện đó.

"Vào ngày Valentine năm ngoái, bốn đứa con gái chúng tôi, bốn người không thể thổ lộ tình cảm của mình, đã gặp nhau và nhận ra tình cảm của nhau."

"H-Hả…"

"Từ đó đến nay chưa tròn một năm. Nhưng, lại cứ ngỡ như đã lâu lắm rồi… Và giờ, đã là Giáng Sinh…"

"…Karen-senpai?"

Cô ấy đột nhiên im bặt, rồi ngước nhìn lên trần nhà. Có chuyện gì vậy nhỉ? Hay là cô ấy chợt muốn bật một bản nhạc pop nào đó lên?

"Saigi Makoto."

"Dạ? Có ch—Ưm!?"

Karen-senpai đột ngột tiến lại gần tôi, giữ lấy hai bên má – rồi áp môi cô ấy lên môi tôi. Mùi hương từ tóc và loại nước hoa mới của cô ấy thoảng qua, làm tôi thấy nhột nhạt nơi sống mũi.

"…Xin lỗi vì đã đường đột như vậy."

"Ư-Ừm… Có thật là nên hôn nhau ở một nơi thiêng liêng như thế này không…?"

"Nếu đây là nụ hôn của lời thề ước thì chắc sẽ ổn thôi… Em hy vọng là vậy."

"Karen-senpai…?"

Vẻ mặt cô ấy đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, như thể đang gặp khó khăn khi mở lời.

"Em xin lỗi thật lòng, nhưng…" Karen-senpai ôm chặt lấy tôi. "Đây có lẽ là nụ hôn cuối cùng của em với mối tình đầu của mình mất rồi."

"Cuối cùng…?"

Tôi và Karen-senpai không phải người yêu. Thế nên, việc chúng tôi hôn nhau vốn đã là chuyện bất thường rồi — nhưng.

"Saigi Makoto, em đã do dự không biết có nên nói cho anh biết chuyện này không, nhưng… em đã quyết định rồi. Nếu hôm nay em không nói ra, em sẽ không bao giờ có thể nói được nữa. Phải là bây giờ, chứ không phải vào ngày Valentine."

"……?"

"Đó là một chuyện rất quan trọng… mà chúng ta cần phải nói rõ."

Lạ thay, tôi lại không quá sốc trước những lời cô ấy nói. Tại sao nhỉ…? À, tôi biết rồi. Nghĩ lại thì, Karen-senpai đã hành động lạ lùng từ đầu rồi. Lần đầu tiên tôi nhận ra điều đó là trong lễ hội văn hóa. Thấy cô ấy đầy động lực khi đi dạo quanh lễ hội văn hóa với Kuu, tôi đã nghĩ có điều gì đó không ổn. Và bây giờ, là hôm nay.

Một Karen-senpai cần mẫn như vậy thì không đời nào lại đồng ý san sẻ tôi để hẹn hò cùng Kuu và Nui. Chúng tôi có thể hẹn hò vào bất kỳ ngày nào khác, vậy tại sao lại phải là hôm nay chứ? Nhưng, còn có điều gì đó khác nữa. Là gì nhỉ…?

"Hãy nghe em nói đây, Saigi Makoto. Em—"

"………"

Tôi không thể thốt ra lời nào. Không khí này ép tôi phải ngậm chặt miệng. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi trải qua một bầu không khí nặng nề đến vậy.

Karen-senpai là một tiền bối xinh đẹp của tôi, và là cựu chủ tịch hội học sinh. Dù cô ấy có vài khía cạnh hơi kỳ quặc, tôi vẫn luôn dành sự tôn trọng sâu sắc cho cô ấy. Giờ đây, cô ấy chắc chắn đang định nói ra điều gì đó mà tôi không hề muốn nghe. Và dù tôi không muốn, cô ấy vẫn nhất quyết nói ra. Tôi chắc chắn rằng mình sẽ hối hận khôn nguôi nếu bây giờ không lắng nghe cô ấy một cách nghiêm túc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận