Boku no Kanojo Sensei
Kagami Yuu Oryo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8

Chương 1: Maka-sensei Muốn Chơi!

0 Bình luận - Độ dài: 12,601 từ - Cập nhật:

“Sai-kun, Giáng Sinh sắp đến rồi!”

“Đâu có gần đến thế đâu. Mới đầu tháng 12 mà.”

Trong giờ giải lao, tôi ngước mắt khỏi tập vở khi có người gọi tên. Ngay lập tức, tôi chạm mắt với cái kẻ chuyên gây chuyện, Amanashi Nui, đang đứng trước bàn tôi. Cô ấy như mọi khi, vẫn không mặc áo khoác ngoài, nên cứ khẽ rùng mình đây đó.

“Mà này, mùa thi cũng sắp đến rồi đấy. Dạo này Nui vắng mặt nhiều lắm, cậu có ổn không đấy?”

“Ưm… T-tớ đang tranh thủ học đây.”

Hừm… Vậy là cô ấy bận đến mức phải *kiếm* thời gian để học à. Đôi khi tôi quên mất, nhưng Nui là một thần tượng gravure idol, mà còn là người khá nổi tiếng nữa. Có lẽ áp lực cô ấy chịu không thể nào sánh bằng một học sinh bình thường được.

“Điểm giữa kỳ cậu hơi thấp hơn trước, nhưng cậu đã tiến bộ rất nhiều so với năm ngoái rồi đấy. Tớ biết cậu bận, nhưng cứ thế mà cố gắng lên nhé?”

“Ư ư… Sai-kun, cậu nghe cứ như thầy giáo ấy. Tớ gọi cậu là ‘Sensei’ như Kuu có được không?”

“Cậu đi hỏi cô bé ấy đi, tớ sợ không dám làm thế đâu.”

“Huhu… Kuu-tan còn bé tí mà đôi lúc đáng sợ ghê.”

Chắc đó là dấu hiệu cô bé đang lớn.

“Bỏ chuyện đó qua một bên, tớ nghĩ cậu nên tập trung học hành nghiêm túc đi, Nui. Với kỳ thi cuối kỳ sắp tới, rồi thi cuối năm nữa, nếu cậu làm tốt, chúng ta có thể lên năm ba cùng nhau đấy, cậu biết không?”

“Cậu vẫn còn băn khoăn về chuyện đó sao?!”

Chẳng hiểu sao, Nui lại phản ứng quá lố, khiến vòng một cô ấy rung lên… Chẳng lẽ lại lớn thêm nữa rồi sao? Chắc cũng chẳng trách cô ấy được khi không mua áo blazer, đằng nào thì nó cũng chật thôi.

“…Sai-kun, cậu sao thế?”

“K-Không có gì. Quan trọng hơn, cậu nên tập trung vào kỳ thi thay vì Giáng Sinh. Tớ không thể kèm cậu học được, nhưng cậu có dùng mấy quyển sổ tay đặc biệt của Shiya-chan đã đưa trước đây không?”

“À, mấy quyển đó dễ hiểu lắm… Nhưng mà, từ ngữ cô bé ấy dùng đơn giản quá, lại không có chữ Hán… Tớ đâu có ngốc đến thế đâu chứ…”

“T-tớ đoán Shiya-chan chỉ là cẩn thận quá thôi, chắc vậy…”

Sau mọi chuyện đã xảy ra trong lễ hội văn hóa, cô bé vẫn tiếp tục làm gia sư riêng cho tôi. Chắc Shiya-chan cũng lo cho Nui, nên mới cố công soạn ra những cuốn sổ tay cá nhân hóa như vậy miễn phí. Tiếc là trông có vẻ mọi công sức đó đều đổ sông đổ biển rồi.

“Như tớ nói rồi đó, nếu không thắng được bằng đầu óc, tớ phải thắng bằng thế mạnh, mà vòng một của tớ thì không thua bất cứ ai đâu!”

“Tớ nghĩ cậu không nên hét toáng lên giữa lớp học như thế đâu, cô nương ạ.”

Tuy nhiên, Nui phớt lờ lời tôi, rồi ấn vòng một đầy đặn đến mức đáng ngại của cô ấy lên bàn học.

“…Vậy, Giáng Sinh thì sao?”

“À, lại quay về chủ đề chính rồi à.”

Đương nhiên rồi, không thì chúng ta lại nói chuyện vòng một cả tiếng đồng hồ mất.

“Với lại, cậu không bận quá để lo chuyện Giáng Sinh sao?”

“Hôm đó tớ không có việc. Với lại, tớ cũng không phải loại thần tượng bị paparazzi bám đuôi.”

Nếu Giáng Sinh mà tình cảnh của tớ thế thì tớ đâu còn là thần tượng nữa. Thế giới này thật khắc nghiệt…

“À, đúng rồi. Thế này nhé… Vì tớ không thể chạy nước rút mà không có mục tiêu phía trước, nên tớ cứ muốn bỏ cuộc thôi.”

“Sao chúng ta lại đổi chủ đề nữa rồi?”

“Vẫn là chuyện Giáng Sinh mà. Nếu tớ đạt điểm cao trong kỳ thi tới, tớ muốn một phần thưởng.”

“…Phần thưởng…?”

“Ưm… tớ muốn cậu hẹn hò với tớ!”

“Saigi Makoto, chúng ta hẹn hò Giáng Sinh đi.”

“………”

Trong giờ nghỉ trưa, tôi được gọi lên sân thượng (và đã đột nhập trái phép vào đó). Một làn gió lạnh thổi qua mái nhà, và một mỹ nhân tóc vàng đang đợi tôi.

“Tiện thể, Hội trưởng… À không, Karen-senpai, em nghe nói chị từng đạt hạng ba trong kỳ thi thử quốc gia. Chúc mừng chị ạ.”

“Cái trường này không có khái niệm riêng tư sao?”

“Không phải tin đồn đâu ạ. Em nghe Miharu kể.”

“Chị không nhớ đã nói chuyện này với em gái cậu… Chắc chị chẳng thể yên tâm được dù con bé đã rời SID rồi.”

Em xin lỗi, Senpai. Em gái em là một tay môi giới thông tin chuyên nghiệp mà.

“Giáng Sinh chị không bận sao, Senpai? Chắc chị phải đi hát trong dàn hợp xướng, hoặc trở thành thủ lĩnh băng đảng nào đó chứ.”

“Đây đâu phải đêm chiếu phim Mỹ! Cậu đúng là mê phim cũ thật đấy nhỉ!”

Đó là một phim hài về các nữ tu vào dịp Giáng Sinh mà, kệ em đi! Phim cũ đến mấy cũng đáng xem mà!

“Mẹ em mê phim lắm, nên ở nhà có đầy đĩa DVD các thứ. Quan trọng hơn, chị không định đi cầu nguyện hay gì đó ở tu viện sao?”

“Chị cũng không phải lúc nào cũng rảnh rỗi, nhưng chị chưa phải là nữ tu chính thức. Sơ viện trưởng của bọn chị rất kiên quyết về việc các nữ sinh được phép đi hẹn hò vào dịp Giáng Sinh và các dịp khác.”

“Thật tình, nơi của chị chẳng giống tu viện chút nào cả…”

Cùng với Maka Papa, sơ viện trưởng đó là người lớn thứ hai mà tôi rất muốn gặp.

“Mà này, giờ sao đây? Cậu sẽ đi hẹn hò với chị, đúng không!”

“T-tự dưng sao chị lại quát em như thế! Với lại…”

“Phải rồi, Amanashi Nui chắc cũng đã mời cậu rồi đúng không?”

“Chị biết ư!?”

“Đương nhiên rồi, bọn chị đã bàn bạc kỹ lưỡng trong nhóm LINE của SID rồi. Đừng lo, bọn chị đã lên kế hoạch đâu vào đấy rồi, nên sẽ không bị trùng lịch đâu.”

“Em thấy thế lại còn tệ hơn ấy…”

Đi hẹn hò Giáng Sinh với hai cô gái, em có bị giết chết giữa chừng không đây? Chưa kể một người là thần tượng gravure đang nổi đình nổi đám, còn một người là Senpai nữ tu mẫu mực của em nữa!

“Không cần lo lắng. Bọn chị không phải là loại người quá đặt nặng tiểu tiết đâu.”

“Đấy mới là điều kỳ lạ… Nhưng mà, một buổi hẹn hò đột xuất…”

“Nghĩ lại thì, chị chưa bao giờ hẹn hò với cậu, Saigi Makoto. Và, chị cũng không chắc những lần gặp cậu hồi cấp hai có tính là hẹn hò không nữa…”

“À phải rồi, chuyện đó đã xảy ra…”

Tôi lại nhớ về chuyện cũ đó. Lại quên nữa rồi sao… Khả năng quên của tôi ngày càng mạnh lên thì phải?

“Với lại, cậu sẽ không từ chối lời mời của chị sau khi đã đồng ý với Amanashi Nui đâu chứ!?”

“T-tớ cũng chưa đồng ý hẹn hò với Nui! Cô ấy chỉ không cho tớ từ chối thôi!”

“Cậu sẽ không thay đổi được ý định của cô bé ấy đâu. Nói hủy kèo vào phút chót thì quá tàn nhẫn rồi.”

“Ưrk…”

Nui tuy là người thẳng tính, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, nhưng ngay cả tôi cũng sẽ thấy khó chịu nếu cô ấy buồn vì mình... Tôi đã hứa là nếu cô ấy có thể cải thiện thứ hạng của mình so với trước đây, mà tôi thấy kiểu gì thì cô ấy cũng làm được thôi.

"Đằng nào cũng đi hẹn hò rồi, thêm một hai người nữa cũng đâu có sao, đúng không?"

"Đồ ngốc! Hẹn hò Giáng Sinh không phải là như thế, có biết không hả!?"

"Tao dám chắc mày đã quen với cái môi trường kì quặc này rồi, nhưng sao lại cố chấp một cách lạ kì về mấy chuyện đâu đâu vậy chứ. Nói gì thì nói, từ khi Saigi Miharu và Shiya-senpai rút khỏi SID, mày cũng dần dần trở lại thành người chứ không còn là rác rưởi nữa rồi."

"Liệu có nên vui vì chuyện đó không nhỉ..."

Shiya-chan hình như đã nói chuyện với Karen-senpai và chính thức rời khỏi SID. Mà nói đi thì nói lại, SID cũng đâu phải tổ chức công cộng gì to tát, nên theo tôi thấy cũng chẳng cần phải làm đến mức đó.

"Đừng lo lắng, tôi là một nữ tu tập sự. Dù cho cậu có là rác rưởi của xã hội, tôi cũng sẽ không phân biệt đối xử với cậu. Thậm chí, nhiệm vụ của tôi là cứu vớt những kẻ như cậu đây."

"Vậy là tôi đã bị xếp vào loại rác rưởi rồi nhỉ."

Đáng buồn là tôi thậm chí không thể phủ nhận hoàn toàn điều đó. Thật là kì lạ. Thực ra tôi chỉ nên là một cậu bé bình thường có chút nổi loạn với giáo viên mà thôi.

"...Vậy thì, cô có thể mặc đồng phục nữ tu trong buổi hẹn hò Giáng Sinh được không?"

"Cậu đúng là đang biến thành rác rưởi rồi đấy!"

"Không được hả?"

"Cậu... Cậu đang đòi hỏi cái quái gì từ một nữ tu coi trọng sự thịnh vượng và trinh tiết vậy hả..."

Ý tôi là, đồng phục của trường Seikadai cô ấy mặc cũng rất đẹp, nhưng đồng phục nữ tu thì đỉnh nhất. Dù một nửa tôi chỉ đang nói đùa thôi...

"Xin mời học sinh lớp 3A, Jinsho-san, đến phòng tư vấn hướng nghiệp. Xin nhắc lại, học sinh lớp 3A, Jinsho-san, xin mời đến phòng tư vấn hướng nghiệp."

"...K-Karen-senpai? Cô đi xăm mình hay gì đó ngay sau khi vụ tóc vàng thất bại à?"

"Làm gì có! Nhìn xem, có gì lạ đâu!" Karen-senpai tháo nơ đồng phục, để lộ một phần ngực, rồi vén váy lên khoe cặp đùi trắng nõn.

Nội y của cô ấy trắng toát từ trên xuống dưới. Người đẹp tóc đen như cô ấy thì đúng là hợp nhất với màu trắng tinh khôi mà... Khoan đã!

"Đ-Đúng là tôi chẳng thấy hình xăm nào, nhưng thay vào đó tôi lại nhìn thấy đủ thứ khác!"

"Hả...? Á!? C-Cậu, cậu đúng là tay chiến thuật gia thực thụ mà! Khiến tôi phải cởi đồ thế này...!"

"Ơ!?"

Tôi đâu có nhắm tới chuyện này đâu chứ... Sao tôi lại nghĩ cô ấy sẽ tự dưng cởi áo ngực và quần lót chỉ vì tôi đùa chứ!

"D-Dù sao thì... Cậu cứ nghĩ về buổi hẹn hò đi! Tôi sẽ... cân nhắc mặc đồng phục nữ tu nữa!"

"Đ-Được thôi..."

Tôi chỉ đùa thôi, nhưng liệu nó có thành hiện thực không nhỉ? Chuyện đó mà xảy ra thật thì tôi có bị nguyền rủa không đây?

"Nhưng mà... tôi phải đi bây giờ. Dạo gần đây tôi bận quá..."

"Vâng, gặp lại sau. Tôi sẽ khóa cửa, cô đừng lo."

Karen-senpai đưa chìa khóa sân thượng cho tôi rồi đi xuống cầu thang. Tôi có cảm giác dạo gần đây ai cũng bận rộn cả.

"Ưm? Không phải tư vấn học sinh mà là tư vấn hướng nghiệp sao?"

Phòng tư vấn học sinh là nơi cô ấy từng đến trong vụ tóc vàng, là nơi dành cho những người cần bị giáo viên mắng vì đã làm gì đó, và tôi cũng từng là khách quen của phòng đó trước đây. Còn phòng tư vấn hướng nghiệp thì xoay quanh việc đưa ra lời khuyên về tương lai của học sinh. Về cơ bản, nó được dùng để nói về việc vào một trường đại học bên ngoài Seikadai, gặp vấn đề với việc vào đại học của chính Seikadai, hoặc có điểm số tổng thể kém.

Karen-senpai có điểm số xuất sắc, và cô ấy cũng dự định vào đại học của Seikadai. Có lẽ là về học bổng đại học chăng? ...Nhưng mà, lẽ ra chuyện đó giờ đã chắc chắn rồi chứ?

"Có lẽ cô ấy lo lắng về các môn học của mình..."

Khi chúng tôi đến thăm trường đại học cùng Shiya-chan, cô ấy dường như cực kì hứng thú với các môn lịch sử. Nhưng mà, tôi đoán bạn không thể chọn cái đó chỉ đơn giản vì thích nó.

"Không phải là không liên quan đến tôi. Cuối cùng thì, tôi cũng phải tự mình lựa chọn thôi."

Nói về điểm mạnh của mình, tôi thiên về văn học hơn, nhưng tôi tự hỏi liệu có bằng cấp nào tốt cho ngành đó không. Có lẽ là tiếng Anh...? Dù sao thì nó cũng hữu ích mà... Và tôi đoán một ai đó sẽ vui nếu tôi chọn ngành đó, nhưng đó không phải là một lý do đủ tốt. Có lẽ tôi nên nhìn xa hơn trường đại học, và cả những gì đến sau đó nữa...?

"Ưm, lạnh cóng...!"

Bây giờ mà lén lên sân thượng thì hơi lạnh rồi. Ngẫm nghĩ về tương lai của mình ở cái nơi này cũng chẳng phải ý hay. Tốt hơn là nên trở về lớp học ấm áp của mình thôi. Còn chuyện hẹn hò—để sau hãy nghĩ. Tôi có thực sự có thể hẹn hò với cả Nui và Karen-senpai trong cùng một ngày không nhỉ...

............

Trong giây lát, một ý nghĩ đáng sợ tràn ngập tâm trí tôi. Nhưng mà, có quá nhiều tình huống "không thể nào" đã xảy ra kể từ mùa xuân này rồi, chuyện này chắc không thể thành sự thật đâu, đúng không?

Các lớp học trong ngày kết thúc, và tôi quyết định rời trường ngay lập tức. Kỳ thi đã cận kề, nên không có thời gian để đùa giỡn nữa. Vì phòng tư vấn học sinh cũng như phòng chuẩn bị tài liệu tiếng Anh sẽ đóng cửa trong thời gian đó, nên đương nhiên sẽ không có bất kỳ "giáo dục" nào. Thật đáng sợ khi tôi đã quen với việc đó như vậy.

Đầu tiên là các kỳ thi, và giờ là hai buổi hẹn hò trùng lịch... Sẽ không có tai họa nào khác nữa đâu, đúng không? Mà nói hẹn hò là tai họa thì cũng hơi quá rồi, tôi đoán vậy.

Khi tôi đang mải nghĩ về tất cả những chuyện này thì—

"S-Sensei!"

"Guha!"

Một cú va chạm như bị bóng đập trúng vùng thượng vị.

"Ư-Ưm... Brutus, cả cậu nữa sao...!"

"Brutus? Ưm, em là Kuu mà..."

"Tôi biết... Chỉ là cảm thấy thật hoài niệm... Nhưng mà, lần này em đánh trúng một chỗ khác so với trước, nên tôi đoán em đã lớn hơn một chút rồi đấy, Kuu."

"V-Vậy sao ạ? Em chỉ đo chiều cao mỗi năm một lần, nên cũng không biết rõ lắm." Shinju Muku—Kuu, nghiêng đầu một cách đáng yêu.

Cô bé là học sinh lớp năm tại Phân hiệu Tiểu học của Seikadai, và đã là một mỹ nhân dù còn nhỏ thế này.

"Kuu, em cần cẩn thận khi đến đây. Ở đây có mấy tên lolicons đấy."

"Anh nói mấy người đã bình chọn cho em trong lễ hội văn hóa đó ạ?"

"À, đại loại vậy..."

Việc một học sinh tiểu học thắng cuộc thi Hoa Khôi của phân hiệu trung học là một sự kiện chưa từng có. Nui thậm chí còn gọi đó là một hang ổ của lũ lolicons.

“Thôi, bỏ qua chuyện lolicon đi! Sensei, thế hẹn hò Giáng Sinh của chúng ta đi đâu bây giờ?”

“Buổi hẹn đã được định đoạt rồi á!?”

Cái chuyện "Không thể nào!" này đúng là đã xảy ra rồi! Không chỉ là hẹn hò kép, mà giờ thành hẹn hò ba rồi!

“Ơ, đó không phải là cô gái thắng cuộc thi Hoa khôi sao? Saigi, cậu là shota mà vẫn mê loli à?”

“Saigi-senpai đúng là ai cũng chấp, cái gì cũng chơi. Miharu-chan đúng là khổ thân mà.”

“Không, khoan đã hai cậu. Món ăn kèm của tôi lúc nào cũng là Oneshota giữa Saigi và cựu hội trưởng hội học sinh cơ.”

“.........”

Mấy cô gái đi ngang qua chúng tôi đang nói mấy chuyện đáng lo ngại quá. Nếu tôi cứ tiếp tục nói chuyện với Kuu ở đây, mấy lời đồn kỳ lạ hơn sẽ lại lan ra mất.

“K-Kuu, đi với Sensei một lát.”

“Gì vậy, định dắt loli vào ngõ tối làm bậy à?”

“Từ người nhà thành tội phạm luôn sao?”

“Hay là ngược lại mà mình không thấy thôi?”

“............”

Dù tôi làm gì đi nữa thì sự hiểu lầm chỉ càng thêm tệ… Tạm thời, tôi dắt Kuu đến một cửa hàng tiện lợi gần đó. Con bé uống sô cô la nóng ngọt lịm, còn tôi mua trà nóng, làm ấm người cả hai.

“Oa… Ngon quá. Cảm ơn Sensei rất nhiều ạ!”

“Đến trường Sensei xa như vậy chắc lạnh lắm hả? Nếu để em bị cảm, Kouko-sensei sẽ giết tôi mất.”

“Sensei cứ nói với em nếu mẹ lại ca cẩm nhé, em sẽ mắng cho một trận!”

“Đ-Được thôi…”

Tôi cảm giác như vai trò mẹ con của họ bị đảo lộn hết cả rồi.

“À, em nhớ rồi. Em đã xin phép mẹ cho buổi hẹn hò Giáng Sinh rồi ạ.”

“Cái bà này đang làm cái quái gì vậy?!”

“Mẹ còn dặn dò Sensei vài lời nữa ạ.”

“Dặn tôi hả? Là gì vậy?”

““Không được vào khách sạn rẻ tiền,” mẹ nói.”

“Vấn đề không phải ở giá cả đâu, được chưa?!”

Nếu tôi dắt một đứa trẻ con như con bé vào khách sạn ngày Giáng Sinh là bị tóm ngay đấy! Mà thật ra, dù không phải Giáng Sinh thì cũng thế thôi!

“Ơ? Không phải chúng ta sẽ ở khách sạn, vừa ngắm cảnh đêm vừa nhấm nháp chút sâm panh sao?”

“Kuu, thôi đừng xem phim người lớn với Kouko-sensei nữa nhé, được không?”

Mà thôi, hồi bằng tuổi con bé, tôi cũng xem phim với mẹ suốt.

“Nhưng mà, vì em đã được mẹ cho phép rồi nên mọi chuyện rõ ràng rồi. Nui-oneechan và Karen-oneesan đã đi hẹn hò rồi, nên mẹ cũng cho phép em đi. Miharu-oneechan còn đang để ý để Sensei không bị bắt đấy.”

“Rõ ràng cái gì đâu…”

“Là… không được sao? Sensei hẹn hò với hai người kia, mà không hẹn hò với Kuu… ư?”

“Ưm…”

Nước mắt rưng rưng trong mắt Kuu. T-Tôi biết là không nên đối xử với con bé như trẻ con, mà buổi hẹn với Karen-senpai và Nui thì đã đâu vào đấy rồi, tôi không thể từ chối lời mời của con bé… Khoan đã, không, tôi chưa hề đồng ý hẹn hò với hai người kia! Nhưng, để Kuu khóc thì không ổn chút nào…

“T-Thế thì… đi chơi buổi tối không được, vậy buổi chiều thì sao ạ?”

“Vâng ạ! Là hẹn hò Giáng Sinh với Sensei!” Mặt Kuu sáng bừng lên với nụ cười rạng rỡ.

Những giọt nước mắt tôi vừa thấy ban nãy hoàn toàn biến mất. Mình bị chơi xỏ rồi sao…?

“À, Sensei đợi chút. Em cần báo cáo.”

“Hả? Báo cáo gì?”

Ngay khi tôi vừa dứt lời, điện thoại thông minh của tôi rung lên.

‘Được rồi, có vẻ các buổi hẹn đã định đoạt! Vậy là tôi có thể tập trung vào bài thi rồi!’

‘Để xem tôi có thể chuẩn bị luôn bộ đồ nữ tu không nữa.’

“.........”

Tôi thậm chí còn không cần kiểm tra xem ai gửi tin nhắn đó. Tôi đoán Kuu đã gửi báo cáo về buổi hẹn cho cả hai người kia rồi… Giờ tôi đã đồng ý buổi hẹn với Kuu, thì không thể từ chối hai người kia được nữa. Rắc rối quá đi mà…

“Đây là lần đầu tiên em đón Giáng Sinh cùng Sensei, em mong chờ lắm!”

“…Ừ.”

Gia đình Saigi và Shinju vốn luôn khá thân thiết, nhưng chưa bao giờ cùng nhau đón Giáng Sinh. Dù những giọt nước mắt vừa nãy của Kuu là giả, thì nụ cười của con bé chắc chắn không phải.

Vậy mà, nghĩ đến việc mình sẽ đi hẹn hò ba người vào Giáng Sinh… Chắc chắn người kia sẽ không vui chút nào đâu.

“Nghe được đấy. Chúc cậu vui vẻ.”

“Hả?”

Cuối ngày hôm đó, tôi và Maka-sensei ngồi đối mặt nhau tại nhà cô.

“À, Sensei ăn chút cái này đi. Sensei chưa kịp ăn tối đúng không?”

“Em chu đáo quá! Cảm ơn nhé… Aaa, cơm rang với gyoza tôi thích, đúng là tuyệt vời.”

“Vâng, không có tỏi đâu ạ, nên Sensei không cần lo lắng cho ngày mai.”

“Có tỏi thì ngon thật đấy, nhưng mà lại phiền khi phải xử lý,” Maka-sensei nở một nụ cười gượng gạo, khi cô nhận lấy chiếc khay tôi đang cầm.

Trên đó là cơm rang với gyoza, và canh miso, được gói cẩn thận để giữ ấm được lâu hơn một chút. Chúng tôi đang ở ngay trước kỳ thi. Tôi biết không ai biết về cuộc gặp gỡ này, nhưng việc gặp riêng một giáo viên vẫn có chút gì đó không ổn. Đó là lý do tại sao tôi muốn giải quyết mọi chuyện ngay ở lối vào nhà cô. Về điểm này, cả tôi và Maka-sensei đều rất nghiêm túc.

oaagbb7.jpg?w=722

“Cứ hâm nóng lại khi cần nhé. Nếu không muốn rửa bát thì cứ ngâm chúng vào nước trong bồn là được.”

“…Saigi-kun, cậu bắt đầu nói chuyện giống mẹ tôi rồi đấy. Tự dưng làm tôi nhớ hồi còn bé, chưa thể sống thiếu mẹ được.”

“Tôi biết nói lại sao bây giờ?”

Bố mẹ tôi sống riêng, nhưng chưa ly hôn.

“À, tôi thoát khỏi cái môi trường phức tạp đó rồi. Quan trọng hơn, cậu đang nói về buổi hẹn hò Giáng Sinh đúng không?”

“Đ-Đúng vậy.”

Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ nổi cơn tam bành vì ba buổi hẹn hò, nhưng cô ấy lại bình tĩnh đến bất ngờ.

“Xa xỉ quá nhỉ, được đi hẹn hò ba buổi liền. Tôi đã nói với cậu rồi, nhưng biết Saigi-kun được nhiều người thích cũng không tệ đâu.”

“…Ngay cả khi tôi đi hẹn hò với họ ư?”

“Không, tôi thấy tệ cực. Tôi đang đau đầu tìm cách để thủ tiêu hết mấy cô gái đó đây này!”

“Cô nói nhanh đến nỗi tôi chẳng nghe được gì cả, vậy mà tôi lại cảm thấy mình hoàn toàn hiểu cô muốn nói gì!”

“Không tốt rồi, kỳ thi sắp đến nơi rồi mà trình độ tiếng Anh thế này mà cậu còn không nghe nổi ư? Nếu không vì vị trí giáo viên của tôi, tôi sẽ dạy riêng cho cậu ngay bây giờ đấy.”

“Tôi thực sự mừng vì cô là kiểu người không thiên vị…”

Trong mùa thi cử này, chắc cô ấy cũng bận rộn làm việc ở nhà nữa. Đúng là một giáo viên kiêm bạn gái mà.

“À, một nửa trong số đó là đùa thôi.”

“Chỉ một nửa thôi ư? Cô không giận đến thế à…?”

Tôi biết mình không nên nói thế này, nhưng với tính cách của Maka-sensei, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô ấy nổi đóa lên bây giờ đâu.

“Hì hì… Lại phải đi làm vào Giáng sinh như mọi khi. Tôi đúng là nô lệ của cái xã hội này mà.”

“Ý cô là nô lệ của trường học à…? Mà thôi, chắc cũng chẳng khác gì mấy đâu nhỉ.”

“Đúng là vậy rồi. Cái gọi là pháp nhân trường học vốn được cơ quan thuế ưu đãi, được coi là tổ chức công ích mà.”

Nghe phức tạp thật đấy. Nghe Maka-sensei nói mấy chuyện này, tôi mới thấy cô ấy đúng là người lớn có khác.

“Thôi, nói mấy chuyện đó chán lắm nhỉ. Dù sao thì, vì cô đang bận công việc riêng nên hẹn hò với em chỉ là giấc mơ hão huyền thôi. Thế nhưng, em dù gì cũng là học sinh, vẫn nên được vui vẻ đón Giáng sinh chứ nhỉ.”

“…Em cứ nghĩ, chỉ khi nào thành người lớn thì mới được tận hưởng Giáng sinh chứ.”

Mà có tiền đâu mà tiêu cho lắm. Nhất là học sinh cấp ba như mình.

“Với người bình thường đã đi làm, nếu Giáng sinh rơi vào ngày trong tuần thì phức tạp lắm. Mà trường học thì đâu cho nghỉ phép trước cả năm đâu.”

“C-Cô đúng là vất vả thật đấy ạ… Mà sao em cứ thấy như mình đang bị cô làm cho áy náy thế này…”

“Không sao đâu, cứ thoải mái mà chơi đi.” Maka-sensei nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn. “Tuy nhiên, giờ giới nghiêm là 6 giờ tối nhé.”

“Cô thành mẹ em từ bao giờ thế hả?!”

Ngay cả ở Seikadai, nơi nổi tiếng với những học sinh ưu tú, em cũng chưa từng nghe nói đến giờ giới nghiêm sớm như vậy bao giờ!

“Dù sao thì, cô chắc là Muku-san và Jinsho-san cũng có giờ giới nghiêm đấy.”

“Em cũng đoán là vậy ạ.”

Đặc biệt là trường hợp của Kuu. Dù Kouko-sensei có đồng ý thì cũng không thể ở lại quá muộn được. Và mình cũng phải tránh xa mọi khách sạn càng xa càng tốt. Đồng thời, Karen-senpai chắc cũng không thể muốn đi đâu thì đi, muốn về lúc nào thì về đâu.

“Nhưng còn Nui thì sao nhỉ… Em nghĩ bố mẹ cô ấy sẽ không phản đối gay gắt đâu, thấy họ còn cho cô ấy làm idol mà.”

“Saigi-kun, em không biết về gia đình Amanashi-san à?”

“Hả? Giờ cô mới nhắc thì em chưa hỏi thật. Mặc dù cô ấy toàn khoe ba vòng thôi.”

“…Chắc cô phải dạy cô ấy thêm chút nữ tính sau khi xong xuôi mấy kỳ thi này rồi. Mà thôi, cô không thể tiết lộ tình hình gia đình của học sinh khác được.”

“Ý em là, nếu em hỏi thì chắc cô ấy sẽ nói ngay thôi mà.”

Dù sao thì, em cũng chẳng quan tâm đến mức phải đi hỏi cô ấy đâu. Vả lại, em cũng chẳng có sở thích tọc mạch chuyện riêng tư của người khác.

“À, là giáo viên thì cô không thể làm ngơ chuyện học sinh ra ngoài vào ban đêm được, nhưng vì là Giáng sinh nên cô sẽ bỏ qua cho một lần… Khoan đã, Saigi-kun!? Em không định hẹn hò với cả ba người cùng lúc đấy chứ?!”

“Sao cô lại nghĩ thế hả?!”

“V-Vậy là không à? Được rồi, may quá… Nếu vậy thì cứ đi tận hưởng mấy buổi hẹn hò Giáng sinh của em đi, cô có buổi hẹn hò riêng với máy tính của cô rồi. Đừng có ghen tỵ đấy nhé?”

“Em đâu có hẹp hòi đến mức ghen với một cái máy đâu…”

Thật ra thì, em cũng mừng vì Maka-sensei khoan dung như vậy, nhưng mà có gì đó sai sai. Ngay cả khi em không nghi ngờ, thì chuyện này cũng vẫn đáng ngờ.

“Sensei, cô có thật sự là—”

“Á.”

Ngay khi tôi định hỏi Maka-sensei, bụng cô ấy bỗng réo lên ầm ĩ.

“X-Xin lỗi em, thật là mất thể diện quá đi mất. Em cứ làm như không nghe thấy gì đi, Saigi-kun!”

“H-Hả…”

Nghe nói có rất nhiều cô gái sẽ xấu hổ vì chuyện đó, nhưng em cảm thấy Maka-sensei đã cho em chứng kiến nhiều khoảnh khắc đáng xấu hổ hơn thế nữa.

“À, em cũng xin lỗi, đã làm mất nhiều thời gian của cô.”

“Không sao đâu. Lắng nghe những lo lắng của học sinh là công việc của một giáo viên mà.”

Em không nghĩ chuyện nói về SID có liên quan gì đến trường học cả.

“Vậy thì, đêm nay cô xin phép về trước nhé. Nhớ tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc cho khỏi cảm lạnh đấy.”

“Cô đúng là như mẹ em vậy… Mama Saigi…”

“Mọi người đã quên mất Saiko-chan rồi, nên đừng thêm một nhân cách nào nữa vào đây cả.”

Nhờ sự xuất hiện của Saiderella trong lễ hội văn hóa mà Saiko-chan lại nổi tiếng trở lại. Nhờ kỳ thi sắp tới mà ngọn lửa ấy đã nguội bớt đôi chút, em cũng không muốn khơi lại ngọn lửa này đâu.

“Saigi-kun, một chuyện cuối cùng này.”

“Dạ?”

“Em sẽ tặng quà Giáng sinh cho Jinsho-san và những người khác chứ?”

“À… Chà, em cũng không thể đến đó tay không được.”

Đó thật sự là một vấn đề khá nan giải. Em chưa bao giờ tặng quà cho con gái trong tình huống như thế này, mà tính cách của mỗi người lại quá khác biệt, em không biết nên tặng gì cho họ cả.

“Vậy thì, cô sẽ giúp em chọn quà. Sau kỳ thi, em hãy dành ra một ngày nhé.”

“Dạ được…?”

Em cũng mừng vì cô ấy giúp đỡ, nhưng mà… Maka-sensei cơ à? Giáo viên là "phản diện" của SID lại đi giúp tìm quà ư? Cô ấy sẽ không cố tình phá hỏng đâu chứ…?

“Chúc mừng đã sống sót qua kỳ thi cuối kỳ!” Keimi Shiya chúc mừng tôi.

Với tôi, cô ấy vừa như chị gái, lại vừa như bạn thuở nhỏ. Đương nhiên rồi, phòng khách nhà tôi cứ như phòng khách nhà cô ấy vậy. Cô ấy thậm chí còn gọi đây là ‘Ngôi nhà thứ hai’ của mình. Tôi cũng có cảm giác tương tự khi ở nhà cô ấy.

Dù sao thì, kỳ thi cuối kỳ cũng đã kết thúc, và hôm nay là ngày tiếp theo. Khi nhận được tin nhắn của cô ấy, tôi khá bất ngờ khi biết cô ấy đã lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc bất ngờ. Nhưng mà, thay vì là một lời mời, cô ấy gần như ép buộc tôi phải tham gia, và với tư cách là em trai cô ấy, tôi không thể từ chối được.

“Em đã tiệc tùng với bạn bè cùng lớp rồi mà.”

“Cứ ăn mừng bao nhiêu lần tùy thích chẳng phải được sao?”

“Shiya-chan, từ khi lên đại học là cô thành dân tiệc tùng rồi đấy nhé. Với lại, cô thật sự mua nổi cái bánh pizza to thế này à?”

Trên bàn phòng khách nhà Saigi là một cái bánh pizza được cắt làm đôi.

“Không sao đâu, nhờ tiền lương gia sư của em, và tiền thưởng thêm vì Haru đã tăng điểm, cô mua nổi mà.”

“Sao?! Bằng cách nào?!”

Shiya-chan đã làm gia sư riêng cho tôi từ mùa hè này. Tôi thậm chí còn chẳng nhớ cô ấy đã dạy Miharu cái gì cả…

“Thật tuyệt vời khi điểm số của Miharu đã tăng lên, nên đây là phần thưởng của em ấy,” chính Miharu lên tiếng.

Cô bé ngồi trên ghế sofa, tay cầm pizza và coca, vừa ăn món ‘Mì Ý mà người Ý không chấp nhận’. Dù cứ ăn mãi ăn mãi như vậy, cô em gái này của tôi lại chẳng béo lên chút nào cả.

“Miharu, anh có được chút phần thưởng nào đâu.”

“Vì anh không xứng đáng sao? Anh chẳng cưng chiều thành viên mới của nhà mình gì cả, dù em ấy đáng yêu thế kia.” Miharu vừa nói, vừa liếc mắt nhìn sang tháp mèo, nơi bé mèo trắng Kagome nhà tôi đang nằm.

Bé Kagome kia thì mặt ngơ ngác, chỉ mải liếm chân. Dù bé mới về làm thành viên của nhà tôi chưa được bao lâu, vậy mà cứ như thể bé đã ở bên chúng tôi từ rất lâu rồi.

“Bố mẹ cậu đúng là tốt với Haru thật đấy. À mà, họ biết thừa tính nết cậu mà, Mako, biết kiểu gì cậu cũng làm mình làm mẩy nếu được nuông chiều.”

“Tôi tự hỏi…”

Ừ thì, họ đúng là đã phó thác Miharu cho tôi khi du lịch khắp năm châu bốn bể, nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu thương của họ dành cho mình. Cái tôi nghi ngờ hơn là liệu tôi và Miharu có chung huyết thống hay không ấy chứ.

“Họ vẫn nuông chiều cậu theo cách riêng của họ đấy thôi, Mako. Ý tôi là, cậu có một cô chị gái xinh đẹp như thế làm gia sư riêng còn gì.”

“…Thật vậy sao.”

Tôi thì lại thấy họ chỉ chọn đại cô gia sư nào khá nhất (và có lẽ rẻ nhất) mà họ tìm được thôi đó, chị gái thân mến ơi.

“À này, cậu không có bài kiểm tra nào sao?”

“Chúng tôi có bài kiểm tra vào nửa đầu năm và nửa cuối năm. Kỳ thi sau thì bắt đầu vào tháng Mười Hai.”

“Hả…”

Tôi chưa từng biết đại học lại có kiểu hệ thống đó. Nghe có vẻ nhàn hạ ghê, nếu chỉ có bài kiểm tra hai lần một năm.

“Ừm, Miharu cũng không biết gì về vụ này. Nói thật, vì phạm vi các chuyên ngành và lớp học khá rộng nên bài kiểm tra chắc chắn phải khó hơn ở cấp ba đúng không?”

“Đúng vậy. Các lớp học thì hoặc là học theo năm, hoặc là học theo kỳ, và các kỳ thi giữa kỳ chỉ có một lần duy nhất thôi.”

“…………”

Tôi rút lại lời vừa nói, chuyện này nghiêm trọng hơn tôi tưởng nhiều. Miharu thì hiểu ra ngay lập tức, khác hẳn tôi. Ừ thì, Shiya-chan nhìn có vẻ chơi bời, nhưng bên trong, cô ấy vẫn là một học sinh chăm chỉ. Tôi không nghĩ điểm số của cô ấy sẽ sụt giảm trong tương lai gần đâu.

“Vậy, bài kiểm tra của cậu thế nào?”

“Chỉ là câu hỏi xem Miharu bỏ xa vị trí thứ hai đến mức nào thôi.”

“…Cậu tự tin gớm nhỉ.”

Mà cũng đúng, lần trước cô ấy đã dễ dàng leo lên thứ hạng cao, nên tôi chẳng nghi ngờ gì cô ấy cả. Ý tôi là, tôi đã bảo cô ấy phải nghiêm túc ngay từ đầu rồi mà.

“Tôi nghĩ mình làm khá ổn. Nhưng mà, tôi đã làm rất tốt trong các kỳ thi trước rồi, nên không muốn tự mãn đâu.”

Kỳ thi giữa kỳ giúp tôi lọt được vào top 50 xấp xỉ. Khá sít sao, nhưng tên tôi cũng được treo lên bảng danh dự ở hành lang, nên tôi cứ coi như đó là một thành công đi.

“Tôi thấy hầu hết mọi người đang tập trung hơn vào kỳ thi cuối kỳ. Tôi chắc cậu có thể lọt vào top 20 nếu cố gắng đó, Mako.”

“Hả… Shii-chan, anh thấy em đang động viên anh trai đấy.”

“Nhưng mà em vẫn không thể thắng anh được.”

Tôi không phủ nhận những gì Miharu nói. Shiya-chan luôn hay trêu chọc tôi hồi nhỏ, nhưng cô ấy cũng luôn bảo vệ tôi nữa.

“Thôi được rồi, kết quả sẽ có ngay thôi. À, cái này ngon lành đây.”

“Anh trai, khoan đã. Cái pizza gà teriyaki đó là của Miharu đó. Anh có thể cắt một miếng… hoặc cùng lắm là nửa miếng thôi đó!”

“Đừng có keo kiệt thế chứ! Pizza là của chung mà!”

“Dù anh là anh trai của Miharu đi nữa, có những thứ em không thể nhường cho anh được đâu!”

“Chúng ta đang nói về pizza đó nha!?”

Bản thân tôi cũng cực mê pizza gà teriyaki mà! Chắc chúng tôi đúng là anh em ruột, khi gu ăn uống cũng y chang nhau thế này.

“Được rồi, được rồi, chị đây sẽ cho em một miếng. Cả coca nữa này!”

“C-Cảm ơn, Shiya-chan.”

Tôi hơi ngạc nhiên trước sự rộng rãi mà Shiya-chan dành cho.

“À mà, có thật là Giáng sinh này cậu sẽ 4P với Karen-chan và mấy cô nàng kia không đó?”

“Khụ khụ!?”

Suýt nữa thì tôi đã phun coca ra như trong truyện tranh rồi!

“T-Thế… em đang nói cái quái gì vậy, Shiya-chan?”

“Em nghe chuyện này từ Karen-chan đó. Em thật sự không nhớ đã nuôi dạy anh để anh thành một vua hậu cung như thế đâu.”

“Miharu cũng muốn nghe về chuyện đó nữa.”

“À… ưm… kiểu như là, họ rủ tôi đi hẹn hò Giáng sinh ấy mà?”

““Với cả ba người họ sao?””

“Ực…”

Cả Miharu và Shiya-chan nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt vô hồn. Chưa kể Kagome cũng liếc nhìn tôi, như thể đang phán xét.

“K-Không phải cùng lúc, mà là theo thứ tự…”

“Đó là kiểu bào chữa mà mấy tay chơi hay dùng đó, Mako.”

“Đi chơi với cả bốn người họ cùng lúc thì còn chấp nhận được, nhưng lần lượt hẹn hò riêng từng người thì đúng là điên rồ thật sự đó, anh hai.”

“Đừng có nói chuyện giống Nui nữa… Thôi được rồi, em không sai…”

Dù sao thì, tôi cũng chẳng cãi lại được.

“Khụ khụ, mệt mỏi ghê… Bình thường Giáng sinh tôi chỉ ăn bánh và gà cùng với Miharu thôi mà.”

“Cậu đúng là xa xỉ quá đó, Mako. Chẳng có thằng con trai nào có thể có một cuộc hẹn hò ba người vào đêm Giáng sinh đâu. Ít nhất là trên Trái Đất này thì không đâu.”

“Giờ chúng ta đang nói chuyện tầm cỡ toàn cầu rồi hả?”

“À, vậy Miharu có thể hưởng trọn bánh và gà một mình hả?”

“Ê này, anh ăn nhiều quá rồi đó! Với lại… đúng rồi, nếu anh đi hẹn hò, em sẽ ở một mình.”

“Này này, cậu không nghĩ đến việc từ chối mấy buổi hẹn đó vì không muốn để Haru ở một mình đâu đó nha?”

“…Không được hả?”

“Không được. Giờ cậu đã đồng ý mấy buổi hẹn đó rồi thì không thể hủy ngang được đâu. Tôi không nhớ mình đã nuôi dạy cậu thành một đứa trẻ như thế đâu đó, Mako.”

“Em có thể bỏ cái điệp khúc ‘tôi không nhớ đã nuôi dạy cậu như thế’ đi được không? Tôi biết rồi, tôi sẽ không hủy hẹn đâu mà.”

Dù không hoàn toàn là điều tôi mong muốn, nhưng chắc chắn chẳng ai tha thứ cho tôi nếu tôi đột ngột hủy hẹn. Tôi đoán Nui sẽ làm loạn lên, Karen-senpai sẽ mắng tôi một trận ra trò, còn Kuu thì có khi lại khóc òa lên.

“Cứ để Haru cho em lo, câu lạc bộ tiếng Anh của chúng ta đang tổ chức tiệc Giáng sinh, nên em sẽ đưa em ấy đi cùng.”

“Ơ, thật á? Vậy chị sẽ đón em bằng ô tô chứ?”

“Dù là phó chủ tịch hội học sinh, em vẫn lười biếng như cũ đó, Haru. Mà thôi kệ, chị không uống rượu, nên cứ vậy đi.”

“Miharu không được đi tiệc tùng đâu.”

“Ế hế! Dù anh đang đi tiệc tùng với cả đống cô gái kia mà!”

“Em cứ than phiền thoải mái đi, nhưng tiệc đại học thì không có đâu. Em sẽ chỉ bị những con quái vật đó làm vấy bẩn thôi.”

“Anh nghĩ gì về sinh viên đại học chúng em vậy chứ… Hầu hết mọi người trong câu lạc bộ của em đều là con gái cả, mà mấy cậu con trai cũng đều là mấy cậu hiền lành, chẳng làm gì bậy bạ đâu.”

“Em chắc là em không chỉ đang dọa mấy đứa đó thôi đó nha, Shiya-chan? Có khi tụi nó lại coi Miharu là con mồi dễ xơi đó. Rồi chúng nó sẽ ăn tươi nuốt sống em ấy như sói đói cho coi.”

“Em đúng là lúc nào cũng đa nghi. Chị mà đưa Haru đến nơi nguy hiểm sao được chứ.”

Tất nhiên là tôi tin Shiya-chan sẽ bảo vệ Miharu bất kể giá nào rồi. Nhưng mà, nếu được thì tôi vẫn không muốn cô bé dính vào rắc rối ngay từ đầu chút nào.

“Mà Miharu này, em có thật sự ổn với chuyện đó không? Ở đó toàn người lạ hoắc, em sẽ phải tự giới thiệu rồi còn nhớ tên từng người nữa đấy.”

“Ưm...”

Được rồi, phải cho cô bé thấy cái sự phiền toái của nó mới được.

“Đúng là... Miharu ngại phiền lắm. Với cả, Kagome sẽ cô đơn một mình mất.”

“Ấy dà, đừng có mà thành người sống khép kín như thế chứ, Haru. Em cứ dẫn Kagome theo cùng là được mà. Mèo con thấy sao nào?” Shiya-chan vừa nói vừa đưa tay ra định vuốt Kagome, nhưng con mèo vội kêu lên "meo" một tiếng rồi lẩn ngay vào góc phòng. “Ơ? Mày lại ghét chuyện đó thật à? Chắc tại Kagome không hợp với Onee-san xinh đẹp như chị rồi...”

Tạm bỏ qua lời giải thích đầy tiện lợi của Shiya-chan...

“Vấn đề là, Miharu thật ra được đích thân Hội trưởng En-chan mời. Bọn em định tổ chức một buổi tiệc chỉ dành cho hội học sinh thôi, không có nam sinh nào được tham gia đâu.”

“Không biết cái quy định đó có phải là vì một ai đó không ta...”

“Shiya-chan, chị nói thế thì độc ác quá với cả hai bọn em rồi... Nhưng mà, nếu là buổi tụ họp của Enri thì em không ngại đâu. Em có thể để chị lại với họ. Nếu có gì thì em chỉ lo là vì họ đều quá chăm chỉ nên buổi tiệc sẽ chẳng ra tiệc nữa thôi.”

“Nếu chán thì Miharu cứ ngủ một giấc là được rồi.”

Đang tiệc tùng mà lại ngủ gật thì có được không chứ? Nhưng mà thôi, nếu cô bé cảm thấy thoải mái thì đấy mới là điều quan trọng nhất.

“Hả... em trai đi hẹn hò, em gái thì tiệc tùng với bạn bè... Onee-chan vui vì các em trưởng thành nhưng mà giờ chị hơi cô đơn rồi.”

“Giờ thì đừng có mà phá hỏng không khí chứ.”

“Shii-chan, tâm trạng chị đổi xoành xoạch nhanh quá đấy.”

“Chị không thể kiềm lòng được mà, được không? Đây là lần đầu tiên trong đời chị bị từ chối đấy.”

“.........”

Và giờ thì lại giở trò "tội lỗi" ra đây nữa chứ...!

“À, đúng rồi đấy. Hồi Miharu thua trong cuộc bầu cử và bị Onii-chan từ chối, cô bé chẳng ăn uống được bao lâu cả.”

“Ngay cả hồi còn là cô bé cấp ba hướng nội, tôi đã được vô số người tỏ tình rồi. Sau khi bước chân vào đại học thì số đó còn tăng lên gấp bội nữa. Vậy mà lại bị một thằng nhóc cấp ba từ chối, có phải là quá đáng lắm không chứ?”

“Này, đừng có mà nói móc tôi đấy nhé!”

Không phải tôi không thấy tội lỗi đâu nhé! Với cả, đừng có vừa nhồm nhoàm pizza vừa nói cái giọng đó chứ!

“Miharu, rõ ràng sau bầu cử em vẫn ăn uống ngon lành mà! Thậm chí mấy kỳ thi sau đó em còn đạt điểm cao nhất nữa cơ mà!”

“Onii-chan chẳng hiểu gì về tấm lòng phụ nữ cả.”

“Chị cũng vậy thôi, Shiya-chan. Sau khi chị rời SID, chị vẫn đến dạy kèm tôi như bình thường mà, phải không? Đâu có vẻ gì là tự ái hay gì đâu.”

“Em trai chẳng hiểu gì về tấm lòng phụ nữ cả.”

“Hai người đang báo thù chứ có phải ăn mừng gì đâu chứ!?”

Chẳng lẽ tôi chỉ là vật tế thần để hai người họ xả stress thôi sao...?

“Thôi mà, cũng lâu rồi ba chúng ta mới được ở cùng nhau.” Miharu nói thêm.

“Đúng đấy. Nếu không phải chị là gia sư riêng của em, chị đã đến đây chỉ để trả thù rồi.”

“Giờ thì chị còn chẳng thèm chối nữa cơ...”

Có lẽ Kagome là đồng minh duy nhất của mình ở đây mất. Nhưng mà nãy giờ nó cứ im thin thít thế kia, e là cũng chẳng trông mong gì được.

“Chị đùa thôi mà. Chị đâu có giận thật đâu. Đúng không Haru?”

“Tất nhiên rồi. Miharu vẫn sẽ là cô em gái đáng yêu của Onii-chan ngay cả khi bị từ chối mà.”

“...Đã là tiệc tùng thì kể chuyện cười phải bật cười chứ nhỉ?”

“Đừng lo chuyện đó. Dù sao thì, bọn em được phép đi theo Onii-chan trong những buổi hẹn hò Giáng Sinh mà, phải không?”

“Miharu cũng có OPS của mình rồi. Không cần lo mất anh ấy giữa đám đông đâu. Với bản cập nhật mới nhất, camera điện thoại của anh ấy còn có thể quay video và chụp ảnh nữa đấy.”

“Đừng có mà tự ý đẩy nhanh diễn biến như thế chứ! Với cả, Miharu, đừng có phí phạm tài năng vào mấy cái chuyện thế này nữa!”

“Mục tiêu cuối cùng của Miharu là tạo ra một Vệ tinh Onii-chan.”

“...Em vẫn đáng sợ như mọi khi vậy đấy.”

“Haru có khi còn che chở cho cậu đấy, Mako à, hahaha.”

“.........”

Từ bé đến giờ mình luôn chăm sóc Miharu, nhưng mà không hiểu sao mình cứ linh cảm sau này thu nhập của cô bé sẽ gấp đôi, thậm chí hơn cả mình nữa. Với lại, liệu chúng nó có thật sự theo dõi mình không chứ? Cứ tưởng cuối cùng cũng được tạm nghỉ ngơi chút ít khỏi chuyện trường lớp... Bao giờ mình mới được sống yên ổn một mình đây không biết...

“Hừm~ Hừm hừm hừm~ À, hôm nay con xe Fiat có vẻ chạy ngon lành lắm đây.”

“Fiat-san, chị đâu cần phải lúc nào cũng 'cảm thấy tuyệt vời' như thế đâu...”

Đương nhiên con xe Fiat vẫn phóng nhanh như thường lệ. Vốn dĩ là con trai, bình thường tôi sẽ phấn khích như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, nhưng không phải khi tính mạng đang bị đe dọa thế này.

Dù sao thì, giữa tháng Mười Hai, Giáng Sinh cũng đang dần đến gần. Buổi sáng đã tan học, Maka-sensei xin nghỉ buổi chiều và đưa tôi đi dạo bằng xe. Chiếc Fiat đỏ gầm rú, chúng tôi cứ thế chạy dọc đường cao tốc. Sensei ơi, cô đạp ga hơi quá tay rồi đấy ạ...

“Từ hồi nó được sửa về hồi hè đến giờ, con xe này cứ như là được tiếp sức vậy, chạy bốc ghê. Xem ra tiền của tôi không hề phí chút nào...”

Chắc khoản sửa chữa ấy đã ngốn mất cả nửa gia tài nhà cô rồi. Dù cô ấy đã cứu được một mạng người, nhưng lại chẳng được nhận đồng nào, nên tất cả chi phí đều do cô ấy tự bỏ túi.

“Không sao cả! Tôi là người lớn mà! Tôi bận đến nỗi chỉ toàn dùng tiền vào mấy bộ đồ cosplay thôi! Việc sửa chữa có gì là to tát đâu!”

“Cô dùng tiền cẩn thận hơn một chút đi...”

Tôi cứ có cảm giác Maka-sensei đang vung tiền quá trán vào cosplay thì phải.

“Tiền bạc, ư... Có lẽ tôi nên bắt đầu tiết kiệm mua một căn nhà tình yêu để dùng chung với Saigi-kun nhỉ. Tôi có thể bắt Miharu-san và Keimi-san góp một khoản nữa, mà con mèo chắc cũng chẳng phản đối gì đâu. Mà, một căn 2LDK không quá xa Seikadai thì cũng phải tốn tầm 30 triệu yên...”

“Này, đừng có mà nghĩ đến chuyện vay nợ cho mấy cái vớ vẩn đó đấy!”

Dù sao thì Miharu cũng sẽ tìm cách đá cô ra khỏi nhà thôi!

“Lo lắng chuyện nhà cửa là nỗi khổ thường ngày của người lớn mà. Nhưng mà, hôm nay chúng ta còn phải tính mua nhiều thứ khác nữa, nên tập trung vào đó đi đã.”

“Cô cứ lo đi ạ...”

Trong lúc chúng tôi trò chuyện, chiếc Fiat vẫn băng băng đưa chúng tôi đến nơi cần đến, suýt soát không vi phạm luật giao thông nào. Sau khi Maka-sensei đỗ xe Fiat, hai chúng tôi cùng nhau đi bộ xuyên qua thị trấn.

“Nhưng mà, phải lái xe xa tít tắp đến tận đây chỉ để mua sắm một chút thôi thì phiền thật đấy.”

"Đành chịu thôi, giờ thì tin đồn ở trường cũng đã lắng xuống rồi," tôi nhún vai.

Đúng vậy, mục tiêu hôm nay là chúng tôi đi mua quà Giáng Sinh. Thế nhưng, nếu có học sinh Seikadai ở gần đó nhìn thấy, một cặp thầy trò như chúng tôi không thể nào cứ ngang nhiên đi lại công khai được. Tôi phát mệt với cái tin đồn cứ lặp đi lặp lại mãi rồi. Thế nên chúng tôi phải cẩn thận hết mức, lái xe cả tiếng đồng hồ mới tới được đây.

"Ừm, tôi thà bỏ qua rắc rối kiểu đó còn hơn. Với cái bộ dạng cải trang này thì chắc ổn rồi," cô Maka vừa nói vừa cúi xuống nhìn mình.

Cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu be đơn giản cùng quần jean bó sát, và một chiếc khăn quàng che đi nửa khuôn mặt. Trông khác hẳn với bộ vest hoặc phong cách thường ngày cô ấy hay diện ở trường. Cô ấy còn đeo cả kính gọng nửa vành, khiến màn cải trang của cô ấy trở nên hoàn hảo—ít nhất thì tôi cũng muốn nói thế. Thế nhưng, dù đã cải trang kĩ lưỡng như vậy, vẻ đẹp của cô ấy vẫn nổi bật, tự nhiên thu hút mọi ánh nhìn.

yhzi5er.jpg?w=722

"Cậu cũng vậy, Saigi-kun… cậu đang cải trang đó hả?"

"Đây là một chiếc áo khoác khác thường ngày thôi. Dù sao thì tôi cũng chẳng nổi bật gì, nên tôi nghĩ chẳng cần phải cải trang cầu kỳ làm gì."

"Áo khoác là của Shiya-chan, còn ba lô thì Miharu mua từ trước rồi."

"Cho dù đi với tôi, sao tôi thấy lạc lõng quá…"

"Quan trọng là phải cải trang cho đúng điệu chứ!"

"Thôi được rồi, coi như thế đi."

Cô ấy nghe có vẻ chẳng hài lòng chút nào. Chúng tôi còn chưa tới nơi đã cãi nhau rồi.

"Nhưng mà, đừng mong được khen ngợi vì bộ quần áo sành điệu của cậu. Đó là nghĩa vụ của cậu khi đi cùng người khác thì phải ăn mặc đàng hoàng chứ."

"Kh-Khó tính quá."

Theo tôi thì, ăn mặc chỉnh tề khi mà bản thân chẳng đẹp trai đến thế thì phí phạm quá. Quần áo người mẫu mặc trong các buổi trình diễn thời trang chỉ đẹp là vì bản thân người mẫu đã đẹp rồi.

"Hừm… À, nếu cậu không quan tâm đến quà cho mấy cô bé, hay là chúng ta đi mua ít quần áo mùa đông đi, Saigi-kun? Đừng lo, tôi biết rõ hạn mức thẻ tín dụng của mình mà."

"Cô đã lạc mất mục tiêu ban đầu rồi! Ai quan tâm đến quần áo của tôi chứ!?"

"Không, không hề. Saigi-kun, cậu định mặc đồ thường ngày đi hẹn hò Giáng Sinh hả?"

"…Tôi hiểu rồi."

Về khoản đó thì cô ấy hoàn toàn đúng. Tôi cần mặc quần áo không khiến người khác phải xấu hổ.

"Có lẽ tôi nên mua vài cái áo và quần…"

"Nghe vậy tôi mới thích chứ. Thực ra, tôi chẳng thèm quan tâm đến mấy món quà cho mấy cô bé đó đâu!"

"Cô không nên nói cái đó hùng hồn như thế chứ! Cô quên rằng họ cũng là học sinh của cô rồi sao!?"

Trừ Kuu ra thì phải.

"Thôi mà, tôi đùa thôi. Tôi đã bảo sẽ giúp rồi mà, thì tôi sẽ làm thế thôi. Nhưng nếu tôi cũng được vui vẻ một chút thì có sao đâu, cậu nghĩ vậy không?"

"Tôi chẳng biết cô đang muốn giúp tôi hay đang muốn hành hạ tôi nữa…"

Thôi, nếu cô ấy muốn thế thì tôi cũng chịu.

"À, nhân tiện, vì kết quả thi của cậu đã được treo ở hành lang rồi, hay là tôi cũng tặng cậu một món quà riêng đi."

"Cô sẽ phá sản ngay lập tức nếu mua quà cho từng học sinh nhỏ bé ở đó đó, cô giáo."

Chúng tôi đã có kết quả thi, và tôi thực sự đã lọt vào top 50 của năm, đứng thứ 48. Tuy chỉ là hai bậc thôi, nhưng tôi vẫn khá là vui. Nhân tiện, Nui cũng đã cải thiện được thứ hạng của mình. Cô bé đã tận dụng mọi khoảnh khắc để học, dù là giờ giải lao hay giờ ăn trưa, khiến bạn bè cô bé khá lo lắng. Phải nói là không phải những người bạn tốt nhất cho lắm.

Dù sao thì, giờ Nui đã nâng được thứ hạng rồi, việc tránh buổi hẹn hò là điều không thể. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải hẹn hò với cả ba người họ, nên tôi cần phải chuẩn bị cho nó, và chuẩn bị quà cáp. Tôi không thể nói là tôi quá thoải mái khi làm những việc chuẩn bị này với cô Maka…

"Haaa, tôi hài lòng quá đi~ Đây là lần đầu tiên tôi được chọn quần áo cho một cậu con trai, nhưng tôi không ngờ lại vui đến thế."

"Nhân viên bán hàng cứ tưởng chúng tôi là một cặp đôi chứ."

Cô ấy đối xử với chúng tôi như thể một người chị sẵn lòng chi tiền mua đồ cho cậu em trai đáng yêu của mình vậy.

"À, tôi trả tiền cho cậu bây giờ luôn đây, không lại quên mất."

"Thôi nào… Tôi đã bảo tôi sẽ trả mà… Cậu đúng là cứng đầu một cách kỳ lạ," cô Maka nói rồi nhận lấy tiền.

Ở cửa hàng, cô Maka là người trả tiền. Nếu tôi tự trả tiền quần áo của mình mà có một người lớn như cô ấy ở bên cạnh, có lẽ cô ấy sẽ cảm thấy xấu hổ. Tôi nghi ngờ có nhiều người trong cửa hàng sẽ để ý, nhưng tất cả là để tránh mọi rắc rối phát sinh.

"Nhưng mà, Saigi-kun, chúng ta có thể mua thứ gì đó đắt hơn mà, cậu biết không?"

"Cái này là đủ với tôi rồi. Con trai chúng tôi đứa nào cũng thế cả thôi."

Ở Seikadai có rất nhiều cậu ấm, nhưng tôi hiếm khi thấy cậu nào mặc quần áo đắt tiền hay dùng hàng hiệu. Vì tôi lớn lên mà chẳng thiếu thốn gì, nên tôi cũng không phải là người ham hố. Tôi chỉ chọn những gì tôi thực sự thích thôi.

"Đúng vậy, tôi không muốn cậu trở thành một gã ăn chơi trác táng đâu. Vô số gã đã từng tìm cách tán tỉnh tôi, và bọn họ nên mừng vì tôi không mang súng theo người."

"S-súng!?"

"Ồ, tôi chưa kể cho cậu sao? Tôi đã từng trải qua một khóa huấn luyện súng ngắn ở Mỹ."

"Tôi biết cô ở Mỹ, nhưng tôi không ngờ cô lại mang theo một khẩu!"

"Tôi đùa thôi mà. Tôi không có súng. Dù vậy, tôi cũng đã từng bắn súng rồi."

"G-gã ăn chơi trác táng?"

"Mấy cái bia tập bắn ở trường bắn ấy!"

"Ahh, ơn giời… Tôi cứ tưởng phải báo cảnh sát rồi chứ."

"Cậu có mấy cái tưởng tượng điên rồ thật đấy… Ít nhất thì giờ cũng mơ mộng về buổi hẹn hò của chúng ta đi chứ."

"Đây không phải hẹn hò, chúng ta chỉ đi mua sắm thôi mà."

Ồ, suýt nữa thì tôi quên mất. Chúng tôi vẫn cần mua quà Giáng Sinh.

"Nói vậy chứ, tôi sẽ chỉ cho cậu lời khuyên thôi."

"Hả, cô không định chọn cùng tôi sao?"

Không phải tôi khoe khoang gì đâu, nhưng tôi chẳng biết con gái sẽ thích món quà nào cả.

"Mấy cô bé ở SID đâu có muốn mấy món đồ hiệu đắt tiền đâu, đúng không? Cái mà họ muốn là thứ mà chính cậu đã chọn cho họ."

"…Woah, đây đúng là một lời khuyên tử tế hiếm hoi đấy."

"Tôi có thể bỏ đi đấy, được chứ!?"

"À, tôi chỉ ngạc nhiên là cô chỉ đưa ra lời khuyên hợp lý khi có rắc rối gì đó xảy ra thôi."

"Điều đó chẳng giải thích được gì cả, nhưng… nếu cậu thấy ổn với điều đó thì cứ thế đi. Dù sao thì tôi cũng là giáo viên mà, nên tôi không thể nói cho cậu đáp án, mà phải hướng dẫn cậu tìm ra nó."

"Giờ cô nhắc mới nhớ, đó đúng là phương châm của cô mà."

Tôi nhớ mình đã nghe điều đó nhiều lần rồi. Và, vì tôi sẽ tặng quà cho họ, đó là trách nhiệm của tôi.

"Ơn trời... Em xin lỗi vì đã nghĩ rằng thầy sẽ bắt em mua một món quà mà Karen-senpai và mọi người sẽ ghét."

"Tôi biết nói điều này hơi muộn, nhưng em thực sự cần được một người thầy dạy dỗ đàng hoàng."

Chà, bản tính hay nghi ngờ của tôi đặc biệt mạnh khi liên quan đến giáo viên. Chưa kể nó vốn đã mạnh lắm rồi sau tất cả những gì tôi đã trải qua.

"Nhưng em thực sự đang lạc lối, nên em rất vui khi nhận được bất kỳ lời khuyên nào, Sensei."

"Ư...!"

Đột nhiên, Maka-sensei quay mặt đi và rên rỉ.

"Nụ cười của em... quá chói lóa! Sao em vừa nổi loạn, vừa dễ thương thế này...! Sự tương phản này thật là... chết người...!"

"Em không cố ý làm thế..."

Ý em là, chẳng phải cảm ơn ai đó bằng một nụ cười là phép lịch sự tối thiểu sao? Dù sao thì, cả hai chúng em đi dạo quanh các cửa hàng, em nhận được lời khuyên từ Maka-sensei. Em vẫn còn khá do dự, nhưng cuối cùng em đã mua ba món quà cho ba cô gái.

"Ơn trời em đã tìm được thứ gì đó... Em chỉ hy vọng họ thích nó."

"... Tất nhiên là họ sẽ thích thôi. Thêm một vài lời lẽ khéo léo vào nữa."

"...? V-Vâng ạ?"

Em không nghĩ là em có kỹ năng đó trong cây kỹ năng của mình đâu. Mà, chuyện gì đang xảy ra với cô ấy vậy? Bình thường, Maka-sensei sẽ không đối xử tốt với kẻ thù của mình như vậy... Cô ấy sẽ không bao giờ đối xử với SID một cách nhẹ nhàng như thế. Nếu có một điều gì đó khác biệt, thì có lẽ là vì cô ấy thực sự lo lắng cho em. Nhưng, cô ấy vẫn cố gắng chọn những món quà chỉ làm tăng thêm thiện cảm của SID đối với em...

"Được rồi, đây mới là lúc cao trào bắt đầu!"

"Vì chúng ta đã xong việc rồi, chúng ta về nhà thôi, Sensei. Ừm, chuyến tàu tiếp theo sẽ đến..."

"Đừng hòng lờ đi cái 'fiat' đó!"

Tsk, tôi cứ tưởng mình có thể tránh được cơn ác mộng kinh hoàng đó chứ.

"Vì tôi là một phần của xã hội, tôi không thể tận hưởng Giáng sinh theo ý mình được... Nhưng, ngay cả khi không phải là ngày chính, chúng ta vẫn có thể vui vẻ, đúng không?"

"V-Vậy ra đây là một cái bẫy...?"

"Tôi đã bị bỏ rơi hầu hết thời gian của lễ hội thể thao và văn hóa mà. Tôi cần xả stress..."

"C-Cô vẫn còn hậm hực chuyện đó sao...!"

"Trong tình yêu và trả thù, phụ nữ tàn bạo hơn đàn ông."

"T-Trả thù?"

"Chỉ lần này thôi, tôi sẽ dạy em câu trả lời. Đây là lời của Nietzsche về sự trả thù, và nó có nghĩa là một người phụ nữ còn tham lam hơn một người đàn ông khi nói đến trả thù và tình yêu."

"Nhưng, Nietzsche-san không phải là người Anh hay người Mỹ, phải không...?"

Em không hiểu ý nghĩa lời cô ấy nói, nhưng em có thể đoán được nó phải là tiếng Anh.

"Ông ấy là người Đức. Nhưng, đừng lo lắng về những chi tiết nhỏ nhặt. Bây giờ, chúng ta phải tận hưởng thôi!"

"Ehh..."

Có lẽ nhờ Maka-sensei giúp đỡ là một lựa chọn sai lầm rồi...

Trong thế giới rộng lớn này, tồn tại những cái gọi là 'Studio chụp ảnh'. Gần đây, họ cung cấp dịch vụ cosplay để bạn thử, ngay cả khi bạn không phải là otaku. Bây giờ nghĩ lại thì, Maka-sensei chắc chắn rất thích cosplay, mặc dù cô ấy rất am hiểu về các tác phẩm gốc. Nhưng, thay vì đến những sự kiện lớn như vậy để bị đám đông vây quanh, cô ấy có lẽ muốn thử nó trong một studio nhỏ như thế này hơn. Bạn thậm chí có thể mua ảnh và video trên DVD, và mang nó theo mình. Giải thích tại sao họ lại xây dựng cả một studio cho việc đó.

Không cần giải thích dài dòng, Maka-sensei đưa tôi đến một trong những 'Studio chụp ảnh' này. Bản thân studio này nằm trong một tòa nhà bình thường ở trung tâm thị trấn, ở tầng một. Tầng đó có một vài phòng, mỗi phòng đều có nét đặc biệt riêng. Một phòng theo kiểu phương Tây giả tưởng, một phòng Nhật Bản y như trong phim cổ trang, và thậm chí cả một lớp học. Nói cách khác, những người cosplay có thể chọn bối cảnh thoải mái nhất của họ. Sẽ thật kỳ quặc nếu một nữ hiệp sĩ đứng trước TV hoặc máy tính.

Tôi có thể hiểu tại sao mọi người lại đến thăm studio này. Tôi luôn tự hỏi làm thế nào những người cosplay này có được những phông nền chất lượng cao như vậy cho bức ảnh của họ. Ngoài ra, trước khi ai đó phàn nàn, tôi là một chàng trai khỏe mạnh, vì vậy tất nhiên tôi sẽ tìm kiếm một vài bức ảnh cosplay dễ thương, phải không?

"Dù sao thì, ở đây chất lượng cao thật..."

Một lò sưởi khổng lồ đứng bên trong căn phòng. Mặc dù không có lửa đốt, nhưng nó được xây bằng gạch kiểu cũ, khiến bạn cảm thấy như mình đang sống ở Châu Âu. Bên cạnh đó, căn phòng có một chiếc bàn gỗ sang trọng và một chiếc ghế sofa da. Trên hết, một cây nhỏ đứng trong phòng để tạo không khí phù hợp. Về cơ bản, đó là một căn phòng hoàn hảo cho Giáng sinh. Chắc hẳn đây là một ưu đãi có giới hạn.

"Merry Christmas! Vì con ngoan cả năm, Santa Maka đến gặp con đây!"

"Em biết ngay mà."

"Biết ngay!? Em không thể sốc hơn một chút sao?!"

Cánh cửa đột ngột mở ra, với Maka-sensei — Xin lỗi, Santa Maka váy ngắn xông vào. Cô ấy đội một chiếc mũ đỏ mềm mại, cùng với một chiếc váy liền thân khoe vòng một và đùi. Đôi bốt dài của cô ấy cũng màu đỏ, đúng như mong đợi.

"Em đã thấy cô cosplay vô số lần rồi, Maka-sensei. Trang phục Santa vẫn còn là khá kín đáo đấy ạ."

"Grrr... Saigi-kun, em chẳng đáng yêu gì cả. Trước đây, em sẽ hoảng loạn hơn nhiều chỉ bằng cách nhìn thấy khe ngực của tôi."

"Cô đã huấn luyện em tốt mà..."

Nhưng dù sao thì, bên trong em không hề bình tĩnh chút nào. Em có thể nhìn thấy cặp E cup của Maka-sensei ngay trước mặt em, và đôi đùi trắng của cô ấy trông rất gợi cảm. Em không nghĩ em có thể giữ được bình tĩnh ngay cả sau khi nhìn thấy điều này 100 lần.

"Nhưng, thậm chí còn chưa đến Giáng sinh mà. Tại sao lại mặc trang phục Santa?"

"Tôi đã nói với em rằng chúng ta không thể đón Giáng sinh cùng nhau, đúng không? Vậy thì, hôm nay là cơ hội duy nhất của chúng ta! Bộ đồ Giáng sinh này tốn của tôi 27800 yên đấy, em biết không?"

"Em vừa bảo cô đừng lãng phí tiền vào những bộ cosplay như thế này mà!"

Vậy mà, đây là những gì cô ấy làm chưa đầy một giờ sau đó!

"Tôi không ngại trả nhiều tiền như vậy. Giáo dục của em là lý do sống của tôi mà."

"Xin cô hãy tìm một lý do khác đi..."

Theo quan điểm của em, cô ấy là một người trưởng thành, nhưng đây vẫn là thời điểm trong cuộc đời cô ấy mà cô ấy tận hưởng thời kỳ đỉnh cao của mình.

"... Làm giáo viên giống như làm việc cho một công ty bóc lột, bạn không dễ dàng tìm thấy một lý do sống mới đâu."

"Cô có thể ngừng nói những lời khô khan đó khi đang mặc đồ Santa được không?"

Seikadai khối cấp ba quả đúng là một công ty đen mà. Hay là cả cái nghề giáo viên này vốn dĩ đã thế? Không thể nào như vậy được!

“Thôi bỏ qua chuyện đó đi! Quan trọng là cô phải tận hưởng những gì mình muốn khi còn có thể, vì đến hôm đó cô sẽ bận tối mắt tối mũi rồi!”

“Ể… Đâu có bánh kem hay quà cáp gì đâu…”

Vì mục tiêu ban đầu của tôi là kiếm quà cho mấy cô gái của SID, nên chỉ có mỗi chừng đó thôi.

“Thế là cậu chỉ cho ăn khi cá đã vào rọ thôi hả. Đúng là tính xấu!”

“Cậu không thể không nói xấu ông già Noel thế hả!?”

“Đừng lo, cùng lắm thì tôi ăn cơm chan muối cũng sống được mà.”

“Tôi nhớ cô từng nói y chang vậy rồi mà!”

Mong là lúc mình không có ở đó cô ấy không sống kiểu như vậy… Chắc về đến nhà phải nấu gì đó cho cô ấy ăn thôi, đằng nào cô ấy cũng dùng hết tiền vì mình rồi…

“Quan trọng hơn là, Saigi-kun, cô đã tốn bao nhiêu tiền để sắm bộ đồ này, nên cậu cho cô xin tí nhận xét đi!”

“Ơ-Ơ… Thì… nó rất hợp với cô. Thật lạ thật đấy, cô vừa giống một tiểu thư quyền quý, sang chảnh, mà đồng thời những bộ cosplay gợi cảm như sinh ra là để dành cho cô vậy.”

“Fufufu… Làm tốt lắm, Saigi-kun. Đừng khen quá, tôi ngại lắm~”

“Cô chọn một thôi chứ!”

Hay là mình cứ phun độc thôi nhỉ?

“Vậy thì, với Santa Maka ở đây để cậu sai khiến… cậu muốn làm gì nào?”

“…Sensei, cô mua đồ xong là không có kế hoạch gì nữa à?”

“Ực………!” Maka-sensei nghiến răng. “C-Cậu nhìn thấu tôi giỏi thật đấy… Lúc nào cũng tinh ý đúng vào những lúc chẳng ra gì…”

“Tôi thấy mắt cô cứ đờ đẫn ra ấy.”

Tôi đâu có uổng công nhìn thấu dáng vẻ “Bông hoa không thể hái” của cô ấy. Hơn nữa, từ đó đến giờ tôi ngày nào cũng ở bên cô ấy, nên tôi có thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì.

“Không thể làm gì khác… Tôi thật sự không thể làm gì khác được mà…”

Cô nàng Santa xinh đẹp này chống cả hai tay và đầu gối xuống đất, rõ ràng là đang chán nản. Trông lạ đời thật…

“Dù sao thì, tôi không có nhiều thời gian để chuẩn bị gì cả… Nào là chuẩn bị thi cử, chấm bài, công bố điểm, lên kế hoạch cho các lớp học đặc biệt trong kỳ nghỉ đông, rồi chuyến dã ngoại cũng bị dời nữa, nên tôi phải chỉnh sửa lại mọi thứ…”

“Tháng Mười Hai mà lại…”

Chưa nói đến Giáng sinh, cô ấy còn có thời gian để sống không nữa? Nhưng mà, cô ấy nói đúng. Chuyến dã ngoại lẽ ra diễn ra vào học kỳ hai giờ lại bị dời sang học kỳ ba. Hủy bỏ không phải là một lựa chọn, nên họ đành phải dời lại. Chuyến dã ngoại ở Seikadai thường là đi nước ngoài, nhưng vì thay đổi kế hoạch đột ngột, điểm đến lại chuyển thành Kyoto.

Thật đáng ngạc nhiên là không nhiều người phàn nàn về chuyện đó. Học sinh trường khác có lẽ sẽ than phiền nhiều hơn, nhưng vì chúng tôi ở Seikadai nhìn chung đều có thể chất tốt, nên ai cũng quen với việc du lịch nước ngoài rồi.

“Ở Nhật Bản không có nghĩa là không vui được. Nhưng mà, tôi được bảo là phải lên kế hoạch cho 300 học sinh ở lại bốn ngày ba đêm. Nếu tôi làm được thế thì tôi đã chẳng làm giáo viên mà đi làm chuyên viên du lịch rồi!”

“Cô có vẻ khá bực bội đấy, Sensei.”

Dù cô ấy còn đang vui vẻ khi lái chiếc Fiat kia mà. Chắc cô ấy chỉ phấn khích mà không có kế hoạch gì cho sau đó thôi.

“Hàzz… Dù đây là lần đầu tiên tôi tham gia vào việc lên kế hoạch, nhưng tôi phải làm hết mọi thứ mà không có chút kinh nghiệm nào.”

“Maka-sensei, cô phụ trách chuyến dã ngoại à?”

“Tôi mới có hai năm kinh nghiệm non nớt thôi mà, cậu biết không? Tôi sẽ không được giao phó một công việc quan trọng như vậy đâu.”

“Phải ha.”

“…Về mặt chính thức thì là vậy.”

“……………”

Tôi nghe nói hiện tượng này tồn tại trong thế giới người lớn. Chắc họ tin tưởng vào Maka-sensei vì cô ấy rất tài giỏi. Từ những gì tôi vừa nghe, nghe có vẻ chẳng vui vẻ gì cả.

“Hàzz… Sao lại ra nông nỗi này. Tôi đã tốn bao nhiêu tiền vào bộ cosplay này, mà kế hoạch lại đổ bể giữa chừng.”

“Thật chẳng giống cô chút nào, Maka-sensei…”

Mọi kế hoạch cô ấy đưa ra thường hoàn hảo. Cứ như tính cách hậu đậu lại càng lộ rõ hơn khi cô ấy bị căng thẳng ấy… Mà thôi, đó cũng là điểm đáng yêu của… Khoan đã. Càng buông lỏng cảnh giác, mình lại càng dễ bị cám dỗ mất.

“Thế Saigi-kun, cậu sẽ sờ ngực tôi à?”

“Cô đang cố tình ép buộc tôi đấy à!? Tôi sẽ không làm thế đâu!”

Thế thì chỉ còn mỗi lựa chọn là mình sờ hay không sờ… Tôi không thích cả hai lựa chọn này!

“À thì cũng phải ha. Chỉ vài ngày nữa thôi, cậu sẽ có sáu bộ ngực để tha hồ mà sờ, thế thì vòng một cỡ E của tôi đâu có ý nghĩa gì nữa đâu.”

“Cô đừng nói như thể đó là sự thật hiển nhiên vậy chứ!? Tôi sẽ không làm mấy chuyện kỳ lạ đó đâu!”

Cô quên mất một trong số đó là học sinh tiểu học rồi à!?

“Hàzz… Chắc tốt nhất là tôi chỉ có thể chiều mắt cậu và hờn dỗi vì mình quá tài giỏi thôi…”

“Đừng có dỗi vậy chứ… Với lại, bộ đồ này cũng đủ kích thích rồi…”

“Không biết nữa. Có lẽ tôi đã làm hết sức mình rồi… Vậy thì tốt nhất tôi có thể làm… là làm cho tới cùng…?”

Maka-sensei nằm xuống giường, vòng tay ép ngực lên, và tạo dáng để lộ đùi. Oa… Vì váy ngắn nên tôi có thể thấy chiếc quần lót màu đen của cô ấy…

“Vì chúng ta đã thuê studio này, sao không chụp vài tấm ảnh nhỉ? Không, thế thì chẳng khác gì ảnh gravure idol nhái của Amanashi-san. Hơn nữa cũng còn bảy cô gái khác ngoài tôi nữa chứ, chỉ nghĩ đến các kiểu dụ dỗ cậu thôi cũng đủ mệt rồi…”

“Tôi còn không biết nên phản bác chỗ nào nữa…”

Bảy người ư? Tính cả thành viên hiện tại của SID lẫn cựu thành viên thì có năm người, cô ấy còn tính cả Tenka-san và Enri-san vào nữa à? Với lại, đáng lẽ ra phải là giáo dục chứ, sao lại là dụ dỗ thế kia?

“Chuyện này khá là bất ngờ đấy.”

“Hửm? Gì cơ?”

“Thì, Maka-sensei không giống người sẽ nghĩ ra một kế hoạch nửa vời. Bình thường thì cô còn chẳng để tôi kịp nghĩ ngợi gì vào những lúc như thế này nữa cơ mà.”

“…Tôi đã bảo rồi mà. Tôi bận lắm. Tôi hầu như không có thời gian chuẩn bị, nhưng hôm nay là cơ hội cuối cùng.”

“Thì ra là vậy…”

Thay vì sự quyến rũ thuần túy gợi tình, tôi lại cảm thấy như đang nhìn một bà nội trợ kiệt sức, và đó cũng là một kiểu quyến rũ riêng, tôi đoán vậy.

“Giáng sinh đến nơi rồi đấy, cậu biết không. Thời gian trôi nhanh thật kể từ khi tôi tỏ tình với cậu. Chẳng mấy chốc cậu sẽ thành học sinh năm ba rồi.”

“…? Thì học kỳ ba dù sao cũng khá ngắn mà.”

Sự kiện duy nhất tôi có thể nghĩ ra là chuyến dã ngoại bị dời lịch. Mà việc đó cũng chẳng đòi hỏi học sinh phải chuẩn bị nhiều. Cùng lắm thì chúng tôi chỉ cần quyết định xem sẽ làm gì trong giờ tự do thôi. Mà đã ở Kyoto rồi thì cũng chẳng cần mang theo nhiều đồ đạc.

“Hết học kỳ ba này thôi, là các em đã lên năm ba rồi. Từ đó trở đi, mọi thứ trôi đi vèo một cái. Cô đảm bảo với các em là nó qua nhanh như một cái chớp mắt.”

“Nhanh thế ạ…”

“Thay vì sống như một học sinh năm ba, thì các em lại chủ yếu chuẩn bị cho năm sau rồi.”

“Nghe có vẻ áp lực quá…”

“Đúng vậy—Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu.”

“Thưa cô…”

Tôi còn chưa kịp nghĩ tới điều đó. Đời học sinh cấp ba của tôi chỉ còn hơn một năm nữa thôi. Tất nhiên, quãng thời gian đó không hẳn là ngắn ngủi, và những ngày như thế này vẫn sẽ tiếp diễn. Đến khi mùa xuân sang, tôi lại bị cô Maka và hội con gái SID trêu chọc cho xem. Và tôi nhận ra mình chẳng hề ghét bỏ điều đó chút nào. Thế nhưng, thời gian để giáo viên chủ nhiệm của tôi khoác lên mình bộ đồ Ông già Noel cho tôi xem thì sắp hết rồi—

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận