Boku no Kanojo Sensei
Kagami Yuu Oryo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7

Chương 3: Maka-sensei: Vẫn là vô song.

0 Bình luận - Độ dài: 12,761 từ - Cập nhật:

Ngày hội văn hóa của trường cấp Ba Học viện Seikadai được tổ chức trong suốt hai ngày. Ngày đầu tiên chủ yếu tập trung vào các sự kiện và hoạt động dành cho nữ sinh, còn ngày thứ hai thì có lẽ sẽ hấp dẫn hơn với nam sinh.

—Tất nhiên, đó chỉ là lời nói dối thôi. Thực ra thì cả hai ngày đều có các hoạt động tương tự nhau là chính mà (Trời đất, mình đúng là đã nói dối ngày càng giỏi rồi đấy).

Thế là, ngày đầu tiên của ngày hội văn hóa bắt đầu—

“Vậy là cuối cùng cũng đến rồi…”

Cuối cùng thì chúng tôi đã mất khoảng hai tuần để chuẩn bị. Quá nhiều việc phải lo toan, cứ ngỡ như đã mấy tháng rồi vậy.

“Đừng hoảng loạn, cứ lên diễn Saiderella thật oách vào, wow.”

“………Tenka-san, cậu không lo mọi người sẽ ghét kịch bản của cậu sao?”

“Tớ lúc nào cũng thấy xấu hổ. So với chị gái, tớ thấy mình còn chưa đủ tầm ấy.”

“Cậu đúng là cực kỳ nể chị gái cậu luôn đấy…”

Dù chỉ là một vở kịch cho ngày hội văn hóa, nhưng tôi nghĩ cô ấy thật đáng kinh ngạc khi viết được một kịch bản như thế này. Hiện tại, hai chúng tôi đang trò chuyện trong phòng học lớp 2A. Tiết sinh hoạt lớp đã kết thúc, và đa số bạn học đã rời khỏi phòng để chuẩn bị cho vở kịch. Họ dùng phòng thay đồ gần nhà thi đấu và các phòng học trống để thay trang phục. Đầu tiên, các bạn nữ sẽ bắt đầu trước, còn tôi trong vai Saiderella thì đang chờ đến lượt.

Vì Tenka-san không cần thay đồ hay lo liệu việc gì khác, nên cô ấy cứ lảng vảng trong lớp.

“Tớ chỉ muốn thay đồ ngay bây giờ thôi. Có lẽ làm thế sẽ giúp tớ bớt lo lắng đi một chút.”

“Thay ngay đi, hay cứ đợi, ngượng vẫn ngượng, có khác chi?”

“Tức thật, không có gì để cãi lại cậu cả…”

Giao cho tôi vai chính của vở kịch, nhưng lại bắt tôi đóng giả nữ cùng lúc, đây có phải là hình phạt cho tôi không? Tôi đâu có làm gì sai đâu chứ!

“Đương nhiên tớ cũng thấy ngại chứ, nghe người khác nói những lời mình nghĩ ra, bản thân việc đó đã thấy không thoải mái rồi. Nhưng mà, cậu phải tận hưởng mọi thứ hôm nay và ngày mai chứ, đây là lễ hội mà, đừng có buồn rầu.”

“…Đúng vậy.”

Sẽ thật lãng phí nếu cứ dành cả ngày hội để than vãn.

“Tiện thể, tớ sẽ lo quần áo cho cậu, Saigi, vì tớ đoán cậu không biết cách mặc đâu.”

“Thế ra đó là lý do cậu ở lại!?”

Tôi cứ tưởng cô ấy ở lại với tôi vì không có việc gì khác để làm! Mà giờ nhìn cô ấy, hôm nay Tenka-san lại mặc một bộ váy liền thân bèo nhún trông lạ lùng.

“Fufu, tim tớ đập thình thịch… Tớ đã luyện trang điểm chỉ cho Saiderella, không hề lơ là. Không thể nói cho cậu biết được, nhưng tớ đã luyện trên vài người rồi đấy.”

“Không biết là…”

Chắc chắn là một người nào đó bắt đầu bằng chữ “Ma” và kết thúc bằng “-ka-sensei”.

“Ừ, chúng ta sẽ làm ở đây, để không ai có thể làm phiền. Trang điểm và mặc đồ tốn kha khá thời gian, nhưng tớ sẽ biến cậu thành người đẹp nhất.”

“Ơ, ngay trong lớp này á!? Cậu bắt tớ mặc váy đi bộ đến nhà thi đấu sao!?”

“Có áo khoác có mũ trùm sẵn rồi, ổn thôi. Tớ thề, có thể giấu cậu trong đó.”

“Ehhhh…”

Nếu có thể, tôi không muốn bị quá nhiều người nhìn thấy trong bộ dạng Saiderella. Nói vậy chứ, Tenka-san phớt lờ sự ngạc nhiên của tôi, đuổi nốt vài bạn học còn lại trong lớp ra ngoài. Dù nhỏ bé, nhưng Tenka-san có rất nhiều fan, nên họ lập tức nghe lời cô ấy. Chết tiệt, không hiểu sao tôi cũng không thể chống lại Tenka-san… Có lẽ vì cô ấy trông giống Maka-sensei. Kết quả là, tất cả bạn học khác đều rời khỏi phòng, chỉ còn lại Tenka-san và tôi.

“Được rồi, Saigi. Cởi đồ ra đi, vừa run rẩy vừa xấu hổ đấy nhé.”

“Xấu hổ á!?”

“Đùa thôi, hy vọng giúp cậu bình tĩnh hơn. Đừng có cãi, cứ cởi ra đi.”

“Vậy lần này là cậu đang ra lệnh cho tớ à…”

Không còn lựa chọn nào khác, tôi cởi bộ đồng phục ra, chỉ còn lại tất và quần lót. May mắn thay, Tenka-san không nhìn tôi, nhưng có lẽ vì cô ấy hoàn toàn không có hứng thú với việc này.

“Giờ thì, tớ muốn thử với bộ váy Saiderella, nhưng mà…”

“À, đúng rồi.”

Tenka-san mang đến cho tôi một bộ váy liền thân tả tơi, vá víu khắp nơi. À đúng rồi, Lọ Lem phải mặc quần áo cũ nát, làm việc cho một gia đình quý tộc. Về cơ bản, tôi sẽ mặc bộ này lúc đầu, nhưng sau đó sẽ thay đồ sau cánh gà trong vở kịch.

“Rắc rối lớn rồi, Saigi Makoto!”

“Ối!?”

“Kyaah!?”

Đột nhiên, cửa phòng bật mở. Vị Senpai xông vào hét lên một tiếng, rồi quay lưng lại với khuôn mặt đỏ bừng như củ cải.

“…'Kyaa' à? Cựu hội trưởng hội học sinh tự tin ngày nào đâu rồi?”

“C-Câm đi, Kisou Tenka! Và, Saigi Makoto, sao cậu lại ăn mặc thế kia!”

“Tại vì tớ đang thay đồ chứ sao!?” Tôi cãi lại, rồi vội vàng khoác cái áo lên. “Vậy, rắc rối gì mà Senpai nói đến?”

“Amanashi Nui không đến trường được!”

“Nui á? Cô ấy không phải vừa mới ở đây cách đây vài giây sao?”

“Vậy là cô ấy về sớm rồi à?”

Cả tôi và Tenka-san đồng loạt nghiêng đầu.

“Không không không! Cô ấy còn chưa đến trường cơ! Hai cậu học cùng lớp mà không nhận ra sao?!”

“……… ”

Tôi lục lọi ký ức buổi sáng của mình. Hừm… Tôi không nhớ là sáng nay có nói chuyện với Nui bao giờ… Có lẽ cô ấy đã không có mặt thật.

“…Nhưng mà, làm sao Senpai biết được, cựu hội trưởng hội học sinh?”

“Tôi nhận được tin nhắn LINE từ Amanashi Nui. Cô ấy báo rằng có một buổi chụp hình đột xuất, nên sẽ không đến kịp giờ diễn, hỏi xem có thể nhờ người khác thay thế không.”

“Húúúh!?” Tôi hét lên, khi nhìn vào màn hình điện thoại mà Karen-senpai đang đưa cho tôi xem.

Trên màn hình là tin nhắn của Nui. Cô ấy dùng một cái sticker xấu xí, và thậm chí không nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng của tình hình, nhưng nội dung thì đúng y như lời Senpai tóm tắt.

“K-Không đùa chứ! Một buổi chụp hình gấp hay là cái ngày hội văn hóa này, cái nào quan trọng hơn hả?!”

“Đó chắc chắn là công việc của cô ấy rồi.”

Ức… Tôi biết điều đó mà, nhưng Karen-senpai vẫn lạnh lùng như mọi khi nhỉ.

“Dạo này Amanashi Nui có vẻ bận rộn lạ thường. Cô ấy đã rất kiên quyết muốn tham gia cùng chúng ta, nhưng có vẻ điều đó đã trở nên bất khả thi rồi…”

“Cuối cùng thì cô ấy cũng đột phá trở thành một gravure idol rồi mà. Chuyện có nhiều việc hơn cũng phải thôi…”

Hiện tại là 9 giờ 25 phút sáng. Buổi kịch bắt đầu lúc 10 giờ. Chúng ta vẫn còn chút thời gian để xoay sở… nhưng rắc rối này lại chí mạng.

“Vậy thì tiền bối Karen sẽ đóng vai chính, vào vai Hoàng tử. À, ai phụ trách phục trang nhỉ…”

“Khoan đã, khoan đã, đừng có tự quyết thế! Em đâu có đồng ý!”

“Tiền bối Karen, em chắc chắn đồ nam sẽ rất hợp với tiền bối. Hợp hơn Nui nhiều. Tiền bối đang rảnh mà, đúng không?”

“Đây không phải vấn đề thời gian! Làm gì có chuyện em tự nhiên đi diễn kịch như thế được!”

“Tiền bối cứ nói thế thôi. Theo kịch tác gia Tenka thì sao ạ?”

“Ừm, vai Hoàng tử có nhiều lời thoại thật. Nhưng mà cậu ấy chỉ xuất hiện nhiều ở nửa sau thôi. Chắc là thay thế bằng Bạch Tuyết cũng được, chỉ cần hôn nàng công chúa tỉnh dậy như một tên tội phạm là xong.”

“Tenka-san nói gì cũng được nhỉ… Nhưng mà Hoàng tử trong Cinderella thật sự thì lời thoại nhiều lắm. Tiền bối xuất sắc thế chắc chắn làm được.”

“Cố lên, cựu Chủ tịch Hội Học sinh. Tiền bối làm được mà, chưa từng có tiền lệ luôn.”

“Này! Đừng có tự ý đẩy nhanh diễn biến thế chứ! Em không làm được!”

“Tiền bối Karen đúng là ích kỷ thật đấy… Làm gì còn ai có thể đóng vai Hoàng tử được nữa đâu.”

“Tiền bối Jinsho, từ trước đến nay tiền bối diễn xuất rất nhiều mà. Đặc biệt là cái nhân cách giả tạo trước mặt mọi người ấy.”

“Đừng nói như thể em thật sự có cái đó chứ! Đóng vai hội trưởng hội học sinh và diễn kịch thật sự trước khán giả là hai việc hoàn toàn khác nhau!”

“Cũng đúng ha… À, tiền bối Karen, tiền bối thử đọc câu này xem nào?” Tôi cầm lấy kịch bản, chỉ vào một câu thoại rồi bảo tiền bối đọc.

Đó là cảnh Hoàng tử nhìn thấy Saiderella trong buổi vũ hội và khen ngợi sắc đẹp của nàng. Trong giây lát, tiền bối Karen trợn mắt nhìn chằm chằm vào kịch bản, rồi—

“ÔI, MỘT NGƯỜI ĐẸP LỘNG LẪY LÀM SAO!”

“Thôi rồi, đi tìm người khác thôi.”

“SAIGI MAKOTOOOOO?!”

Không đâu tiền bối, vừa nãy tệ quá…

“Em sai rồi, tiền bối Karen. Nếu để tiền bối tham gia vở kịch này, danh tiếng của tiền bối sẽ tụt dốc thảm hại. Đến lúc tiền bối đọc diễn văn tốt nghiệp, mọi người sẽ chỉ cười nhạo tiền bối thế này thôi. Mà nói gì thì nói, nghe cũng không tệ lắm nhỉ.”

“Em nhìn xa trông rộng thật đấy… Nhưng mà em nói đúng. Em không giỏi diễn xuất. Chắc là em sẽ phá hỏng vở kịch nhiều hơn là giúp ích được gì.”

“Đúng thế…”

Bỏ qua những lời đùa cợt sang một bên thì, tôi thật sự sẽ thấy có lỗi nếu danh tiếng của tiền bối tệ hơn vì vở kịch. Mọi người đã dốc sức rất nhiều cho việc này, nên không thể cứ thế mà hủy hoại nó được.

“Nhưng mà, còn cách nào khác đây!? Hay là cứ cầu nguyện cho Nui đến kịp? Ừm, không thể nào… Tenka-san, cậu có thể sửa kịch bản để chúng ta không cần Hoàng tử nữa không?”

“Một nàng Cinderella chỉ đi chơi rồi về thôi sao?”

“Đúng vậy… Không được rồi.”

Giày thủy tinh sẽ chỉ bị vứt vào thùng rác mất… Thế mà, thời gian vẫn cứ tàn nhẫn trôi đi. Sao mà cứ dồn hết việc cho mình thế này chứ!

“—Tôi nghe hết rồi đấy.”

“Ể? Khoan đã, cô Maka…?”

Với thời điểm xuất hiện đầy kịch tính, cô giáo xinh đẹp ấy đã hiện ra. Cô ấy đứng ở ngưỡng cửa, khoanh tay. Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy cô ấy mặc bộ vest chỉnh tề như thế. Chắc là cô ấy phải cẩn thận trong việc ăn mặc vì sẽ có phụ huynh đến tham dự lễ hội văn hóa.

“May quá tôi đã ghé qua đây để ngó thằng nhóc Saigi—À không, để xem mọi việc ổn thỏa chưa, và giờ thì tôi mừng vì đã làm vậy.”

“Tôi xin phép coi như không nghe thấy vế đầu tiên… Nhưng mà, à ừm, chúng tôi đang gặp chút rắc rối.”

“Bình thường thì lễ hội văn hóa là chuyện của học sinh tự xoay sở—nhưng trong tình huống khẩn cấp thế này, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được. Cứ để đó cho tôi.”

“Cô Maka…!”

Đúng như mình nghĩ, cô ấy đúng là đáng tin thật...! Từ mùa xuân đến giờ cô ấy toàn thể hiện những mặt hậu đậu, vô dụng, nhưng đến lúc quan trọng thì cô ấy luôn ra tay giúp đỡ. Giờ thì có lẽ chúng ta sẽ vượt qua được tình thế hiểm nghèo này rồi…!

“…Tôi có linh cảm chẳng lành lắm.”

“Đồ ngốc, lúc nào cũng nghi ngờ—Mà cũng thật thà đấy, Saigi.”

Tôi giả vờ như không nghe thấy lời than vãn của tiền bối Karen và Tenka-san. Giờ này mà lo lắng thì cũng vô ích.

“‘Và bây giờ, vở kịch sân khấu của lớp 2A, với tựa đề Tôi bị bắt nạt trong gia đình, nhưng tôi đã có được tiền bạc và địa vị xã hội nhờ sử dụng một chiêu trò! sẽ bắt đầu!’”

Giọng của người dẫn chương trình vang khắp hội trường thể dục. Màn sân khấu từ từ kéo lên, ánh đèn tập trung vào một điểm duy nhất.

““Ài, hôm nay cũng bị bắt dọn dẹp… Chà chà, lau lau, cứ lau mãi cũng chẳng hết.””

Ở trung tâm ánh đèn sân khấu là một cô gái, mặc quần áo rách rưới tả tơi. Đội một bộ tóc giả vàng hoe rẻ tiền, tôi đang lau sàn sân khấu.

““Ồ!” Khán giả ồ lên.

Nói thêm, cả hội trường thể dục đã chật kín người, phần lớn là học sinh của trường. Tôi thậm chí còn thấy vài người đang chụp ảnh. Tiếc thay, không có quy định cấm chụp ảnh hay quay phim, nên ai nấy đều đang “quẩy” tưng bừng.

““Saiderella! Mày định lau đến bao giờ nữa hả!?””

Kế tiếp xuất hiện trên sân khấu là bà dì ghẻ. Đó là một người đẹp với mái tóc đen dài—chính xác hơn là tiền bối Karen. Một làn sóng bất ngờ khác lại chạy qua hàng ghế khán giả.

““Mày còn chưa giặt đồ xong, lại còn phải đi chợ nữa đấy! Đúng là vô dụng như mọi khi!””

““À, dì ghẻ yêu dấu. Dì đã đổi từ mái tóc vàng hoe lòe loẹt trước kia rồi sao ạ?””

““Đừng có nhắc lại quá khứ đen tối của tao! Tao sẽ đóng đinh mày đấy!””

Một tràng cười lớn vang lên từ phía khán giả. Tuyệt vời, chúng ta đã câu được họ rồi. Tôi đã được phép trêu chọc tiền bối Karen như thế, nên định sẽ tận dụng triệt để.

““Thôi dọn dẹp đi. Tập trung vào việc đánh bóng giày cho tao lấp lánh lên!””

““Đó là phần thưởng sao? Hay để tôi liếm sạch bằng lưỡi đây?””

““Đây là bắt nạt! Tao không thể chịu nổi một tên biến thái như mày!””

Một tràng cười khác lại bùng nổ. Tôi chắc chắn mình đang bắt nạt tiền bối tệ hơn rồi, nhưng có tiền bối Karen tham gia thì vui thật. Đây là một vai diễn khách mời đặc biệt khác của vở kịch này—Tiền bối Jinsho Karen. Tiền bối đúng là đã có linh cảm chẳng lành về chuyện này thật. Trên thực tế, người đáng lẽ đóng vai dì ghẻ, Utsusemi-san, đã không chịu nổi áp lực và phải được đưa đến phòng y tế.

Chuyện này xảy ra ngay sau khi chúng tôi biết Nui không kịp đến. May mắn thay, Karen-senpai đã vào vai vị cứu tinh bất đắc dĩ của chúng tôi. Tớ mừng vì vẫn có thể diễn Cinderella như thế này, haha. Karen-senpai nhập vai khá tốt, nên chúng tôi quyết định ứng biến luôn. Ai ngờ, hình như cô ấy chỉ cần đọc kịch bản một lần là nhớ hết lời thoại rồi.

Tất nhiên, tớ không phải thiên tài để ứng biến theo cô ấy, nhưng nếu trêu chọc Karen-senpai thì tớ là nhất. Cũng may, Utsusemi-san và Karen-senpai có vóc dáng tương đồng. Cả hai đều khá cao, ngực cũng lớn. Đó cũng là một lý do tớ nhờ Karen-senpai giúp đỡ.

“Vậy thì, Saiderella bị đối xử như một cô gái xấu xí dù thực chất là mỹ nhân sẽ phải lau giày cho Mẹ kế yêu quý của ta. Ngươi thật đáng kinh ngạc, đứng thứ 6 trong kỳ thi thử toàn quốc đấy.”

“Đừng có phơi bày thông tin cá nhân ra như thế!”

Tớ có thể chỉ là một học sinh bình thường, nhưng nếu xét về khoản bắt nạt Karen-senpai, tớ là vô địch. Nửa đầu, chúng tôi cố gắng làm khán giả bật cười với những trò đùa. Có điều, tớ lo lắng cho phần sau hơn…!

“Giờ thì, Saiderella, lau giày cho ta, im lặng!”

“………”

Có vẻ như Karen-senpai cũng không hề cứng đờ trước lời ứng biến của tớ. Thế là tớ ngồi xuống trước mặt cô ấy, và cô ấy đưa chân ra, vẫn còn đi giày. Chắc mọi người cũng biết, Cinderella lấy bối cảnh ở châu Âu thời trung cổ, nên mụ dì ghẻ độc ác trong truyện đương nhiên phải mặc váy dài. Thế nhưng, chiếc váy mọi người chuẩn bị lại hơi ngắn, để lộ cả đùi của cô ấy. Chắc họ nghĩ váy dài thì không đủ dễ thương chăng.

Kết quả là, tớ có thể nhìn thấy tuốt tuồn tuột cả quần lót của cô ấy. Trong suốt thời gian lau giày cho cô ấy đấy. Ước gì tớ có thể lau giày cho cô ấy mãi như thế này—Khoan đã, đây không phải tính cách của tớ mà.

“Hửm? Em đang nhìn gì vậy… À, Saigi Mako—Không, Saiderella, chỉ được nhìn giày của ta thôi!”

Á, cô ấy phát hiện ra tớ rồi. Karen-senpai bắt đầu đỏ mặt tía tai, kéo vạt váy xuống. Nhưng cũng chính vì phản ứng bối rối đó mà cảnh này trông càng thêm gợi cảm. Chuyện gì thế này… có cả phụ huynh đang xem mà chúng ta lại làm mấy trò khiêu gợi thế này…

“Ahahaha, tuyệt vời, Karena! Cả Saigi-dono nữa! Nhớ cho tôi xin thông tin chi tiết về thiết kế và màu sắc sau nhé!”

“…Hai người liệu hồn đấy, Raiha. Cả Saigi Makoto nữa.”

Tớ nghe thấy một tiếng reo hò từ phía khán giả, đó là Sekiya-san, bạn thân của Karen-senpai. Cô ấy còn nhận ra tớ nhìn thấy cả quần lót của Karen-senpai nữa cơ… Nhưng không sao. Chúng ta đã thu hút được khán giả rồi, chúng ta làm được thôi. Mọi người đã cùng nhau chuẩn bị vở kịch này, chúng ta không thể làm họ thất vọng.

Vở kịch của lớp 2A sẽ kéo dài không quá 20 phút. Dù sao thì chúng ta cũng thuộc hàng lâu đấy. Câu lạc bộ âm nhạc chỉ biểu diễn có mười phút thôi. Lạ thật, khi đứng trên sân khấu, thời gian dường như kéo dài vô tận.

“Ôi, Saiderella đáng thương. Ngươi muốn đến vũ hội, đúng không?”

“A, là cô bé phép thuật loli!”

“Đợi một chút! Ai là loli hả! Ngươi chết chắc!”

Cô bé phép thuật nổi giận đùng đùng vì lời ứng biến của tớ, đúng như tớ dự đoán. Thực ra, đó là Kisou Tenka-san, đóng vai phù thủy. Vì Nui vắng mặt, toàn bộ dàn diễn viên đã phải sắp xếp lại. Khi mất đi Hoàng tử, vai phù thủy cũng phải chuyển đổi. Vì tự viết kịch bản, Tenka-san không hề gặp vấn đề gì với lời thoại cả. Có thể cô ấy không nhận ra, nhưng cô ấy khá nổi tiếng ở trường, nên không ai phàn nàn về việc cô ấy đảm nhận vai này cả.

Chắc chắn cô ấy không phải là diễn viên giỏi nhất, nhưng việc cô ấy liên tục gieo vần lại khá hợp với vai diễn này. Ừ thì, cô ấy cũng có thể đóng vai Hoàng tử, nhưng cô ấy tuyệt đối không chịu. Rõ ràng là cô ấy ghét việc nổi bật như vậy.

“Ồ, là Kisou-san! Loli ngực bự vĩ đại nhất của Seikadai đang ở trên sân khấu kìa!”

“Dù cô ấy nói nhất định sẽ không tham gia! Sát thủ lolicon xuất hiện rồi!”

“Wahh, cô ấy ngầu quá! Ước gì ngực cô ấy nhỏ hơn một chút!”

Phù, đúng là Tenka-san, sự nổi tiếng bí mật của cô ấy thật là ghê gớm.

“Ta nhớ mặt các ngươi rồi đấy… Sẽ không còn gì của các ngươi đâu, không một dấu vết…” Tenka-san liếc nhìn khán giả.

Đúng như dự đoán, bộ quần áo phù thủy của Maka-sensei không vừa với cô ấy, nên chúng tôi phải chỉnh sửa một chút, cho cô ấy mặc áo khoác như nhân vật trong Harry Po*ter.

“Ta không có lý do gì đặc biệt để cứu ngươi cả, nên ta sẽ chuẩn bị quần áo cho ngươi, cũng như phương tiện đi lại. Ta chấp nhận thanh toán bằng thẻ tín dụng hoặc pay*al.”

“Giờ cô đòi tiền hả?! Mà chỉ có hai lựa chọn này thôi!?”

Không còn cách nào khác, tớ lấy ra một chiếc thẻ tín dụng từ trong túi—thực ra chỉ là thẻ tích điểm bình thường thôi. Làm họ cười là quan trọng, nhưng tớ không phải là sugar daddy.

“Chắc ta phải cho thêm một giới hạn thời gian nữa. Xuất hiện đi, váy và cỗ xe bí ngô!” Tenka-san vung cây đũa phép của mình—và đèn vụt tắt, tớ trốn khỏi sân khấu.

Sau đó, đèn sân khấu bật sáng, chiếu vào Tenka-san. Rồi, màn vũ đạo của cô bé phép thuật (dễ thương và tràn đầy năng lượng) bắt đầu. Chúng tôi sử dụng nhạc không có bản quyền, và Tenka-san nhảy theo nhạc. Nói thêm, Nui đã đưa phần này vào kịch bản, nên Tenka-san không liên quan gì đến chuyện này cả. Còn lý do tại sao Tenka-san lại nhảy bây giờ—Hãy tua lại quá khứ!

‘T-tớ không làm được! Nhảy nhót là không được đâu!’

‘Tenka, không phải em hay nhảy ở nhà sao? Em bắt chước y hệt mà, đúng không?’

‘Onee-chan!? Đừng nói những điều không cần thiết như thế, Saigi sẽ nghe thấy đấy!’

Cuộc trò chuyện này diễn ra khi chúng tôi quyết định phân chia vai diễn. Thật dễ thương khi cô em gái nhỏ này bắt chước chị gái mình. Tớ cũng muốn được xem Tenka-san nhảy ở nhà nữa cơ… Vì vậy, tớ đã để Tenka-san nhảy, và mọi chuyện đều ổn thỏa.

“Saigi! Cởi quần áo ra! Giơ tay lên!”

“Vâng…”

Tớ bị kéo vào bên cánh gà, không có quyền từ chối vì những cô gái khác đang kéo quần áo của tớ. Vì tớ không biết mặc váy như thế nào, tớ cứ để mặc các cô gái lo liệu hết. Đây là lần thứ hai chuyện này xảy ra, nên tớ không hề sợ hãi chút nào đâu nhé!

Tớ bình tĩnh như tâm bão… Giống như một hòn đá lăn. Ahh, điệu nhảy của Tenka-san thật tuyệt vời. Khán giả cũng thích nữa.

“Này, Saigi Makoto! Đừng có đờ đẫn ra thế, nâng chân cao lên chút nữa đi!”

“Hả? Karen-senpai, chị cũng đến giúp nữa ạ?”

“Em sẽ ở lại đây đến phút cuối. Mấy bộ váy áo bèo nhún thế này em sành sỏi lắm.”

“À đúng rồi, quần áo thường ngày của chị lúc nào cũng điệu đà, dễ thương cực.”

“Lại nữa rồi! Đừng có nói thế!”

Nghe tôi nói vậy, mắt mấy cô gái kia liền sáng rỡ lên, đổ dồn về phía Karen-senpai. Đúng là cựu chủ tịch hội học sinh có khác, vẫn nổi tiếng ghê. Chắc họ tò mò về gu thời trang và cách ăn mặc của tiền bối mà mình hâm mộ.

“Nghe cho rõ đây, Saigi Makoto. Kisou Tenka đang cố gắng hết sức ngoài kia, nên đừng có cái vẻ mặt vô hồn đó!”

“Em biết rồi mà, biết rồi mà, Karen-senpai.”

Chị ấy còn phá lệ không tham gia lễ hội văn hóa để giúp tôi nữa. Giờ mà làm hỏng công sức của mọi người vào phút chót thì có lỗi chết. Mặc đồ xong xuôi rồi, giờ là lúc Saiderella tái sinh.

Chiếc xe bí ngô hướng về phía lâu đài, và cảnh tượng thay đổi… Nói cách khác, đã đến lúc buổi vũ hội bắt đầu. Lúc này, Saiderella xuất hiện trong bộ váy bồng bềnh lấp lánh, thu hút mọi ánh nhìn. Tiếp theo đó là một đoạn tường thuật theo kiểu truyện tranh, miêu tả vẻ đẹp của Saiderella. Sau đó, Hoàng tử xuất hiện.

“Aaaa…! Người đâu mà quyến rũ thế!”

Tiếng la hét vang dội khắp khán phòng. Có lẽ đó là tiếng reo hò lớn nhất từ đầu ngày đến giờ. Saiderella còn chẳng sánh bằng Hoàng tử—

Dĩ nhiên chẳng cần giới thiệu gì nhiều, người đó chính là đóa hoa không thể chạm tới của trường chúng tôi, cô Fujiki Maka. Mái tóc nâu dài của cô được búi gọn phía sau đầu, mặc một bộ trang phục trông giống anh hùng trong một tựa game RPG huyền thoại nào đó hơn là y phục của hoàng tử, lại còn đeo kiếm bên hông. Hèn chi thấy bộ đồ không được vừa vặn lắm. Dù sao thì cô Maka cũng cao hơn Nui một chút. Tôi đã thấy rất nhiều bản cosplay của cô Maka, nhưng đây chắc chắn là bản ngầu nhất trong số đó.

Đúng là quá đỉnh mà…! Thiệt tình, sao cô ấy mặc cái gì cũng đẹp vậy chứ. Nui mặc cũng đẹp đó chứ, nhưng gương mặt cô Maka thì toát lên vẻ tự tin.

umxdugv.jpg?w=722

“Ô, nàng là Saiderella ư? Cái tên thật tuyệt vời! Ta là hoàng tử của đất nước này, và là người cai trị tương lai! Hãy đến đây, khiêu vũ cùng ta!”

“Chẳng chần chừ gì sất!”

Đúng y như kịch bản của Tenka-san. Hoàng tử trong vở kịch của cô ấy là kiểu người mạnh mẽ, chủ động. Tenka-san từng nhận xét về nhân vật này là ‘Một vị hoàng tử muốn tự lập, nên đi tìm cô gái để kết hôn tại vũ hội’. Dĩ nhiên, vị Hoàng tử này có rất nhiều câu thoại, nhưng cô Maka thì vẫn khá bình tĩnh.

‘Vì kịch bản này do chính em viết, Tenka, nên chị sẽ đọc lướt qua và ghi nhớ càng nhiều càng tốt.’

Nói thêm, câu nói đó đã khiến cô em gái nghiện chị Tenka-san đỏ bừng mặt. Kết quả là cảnh khiêu vũ diễn ra ngay sau đó mà không có đoạn giới thiệu dài dòng nào. Chúng tôi nắm tay nhau, bước đi uyển chuyển trên sân khấu theo nhịp điệu của âm nhạc. Vì Saiderella có khả năng vận động ở mức trung bình, nên đây là một điệu nhảy đơn giản. Trước đó tôi có tập một điệu khó hơn với Nui, nhưng hoàn toàn không ổn chút nào. Chưa kể Nui nhảy dở tệ, dù đã học các lớp khiêu vũ vì công việc.

“Ta cứ tưởng buổi vũ hội này sẽ tẻ nhạt lắm. Ta đã nghĩ rằng nếu muốn tìm một người phụ nữ làm ta hài lòng, thì thà tự mình mặc đồ nữ còn hơn.”

“Tự tin ngút trời luôn nhỉ!”

“Tuy nhiên, cuối cùng ta cũng tìm được một người phụ nữ còn ưu tú hơn cả ta. Thật ra ta có một căn phòng ở trong lâu đài này, cứ tự nhiên đến thăm ta nhé.”

“Đừng có nói như thể là thuê phòng khách sạn chứ! Đây là chỗ ở của chính cô mà!”

“Ta xin lỗi, từ nhỏ đến giờ ta muốn gì được nấy, nên có lẽ hơi được nuông chiều một chút.”

“Đất nước này rồi sẽ lụi tàn mất, tôi cảm nhận được điều đó.”

Liệu có chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi kết hôn với tên điên này đây? Nhưng khán giả lại phản ứng tích cực, vậy là đủ rồi. Chắc là họ thích cái sự đối lập tính cách giữa cô ấy với hình tượng Maka-sensei lạnh lùng, điềm tĩnh thường ngày.

“Saigi, đồ chết tiệt! Cút xuống địa ngục đi! Sao dám độc chiếm Maka-sensei thế hả!”

“Saiderella có dễ thương đến mấy tôi cũng không quan tâm, tôi sẽ không tha thứ cho cậu vì đã nắm tay Maka-sensei đâu!”

“Nếu lát nữa tôi khiêu vũ với Saigi, vậy thì chẳng phải tôi đã gián tiếp khiêu vũ với cô Fujiki rồi sao!”

Phù, bị khán giả nguyền rủa rồi. Với lại, cái tên cuối cùng kia đang tính gì thế hả. Nhưng vì họ có thể chửi bới như vậy, tôi đoán tin đồn giữa tôi và Maka-sensei sẽ không còn là vấn đề nữa. Mà cũng chẳng đỡ ngại hơn là bao.

“Này, Saigi-kun, chú ý chân cẳng đấy. Nếu không cẩn thận, Amanashi-san sẽ nguyền rủa cậu từ dưới mồ đấy.”

“Lần cuối tôi kiểm tra thì Nui vẫn còn sống mà….”

Khi đang khiêu vũ, cô Maka-sensei thì thầm những lời này vào tai tôi. Thật sự rất nhột. Tôi vẫn chưa quen lắm với việc khiêu vũ kiểu này, nhưng việc nắm tay cô Maka-sensei đã là một rắc rối không nhỏ rồi.

“Fufu, nghĩ mà xem, chị lại được khiêu vũ với Saigi-kun trước mặt bao nhiêu người thế này. Cứ như giấc mơ thành hiện thực vậy.”

“Thì, chúng ta đâu thể khiêu vũ giữa Firestorm được.”

“A… K-Không được! Khiêu vũ trong không khí đó… trước ngọn lửa, với màn đêm mờ ảo bao quanh chúng ta, đó mới là tuyệt vời nhất chứ! Giờ khiêu vũ ở đây thì phí mất cơ hội rồi!”

“Ý tôi là, đâu có quy định cấm khiêu vũ hai lần đâu.”

Mặc dù, chỉ có học sinh mới được phép khiêu vũ trong Firestorm.

“Với lại, giọng cô to quá đấy. Dù khán giả không nghe thấy, nhưng người ở hậu trường sẽ nghe được đấy.”

Mặc dù, mẹ kế và hai cô chị gái độc ác đang khiêu vũ trên sân khấu thì không. Cuối cùng, buổi khiêu vũ cũng đi đến hồi kết—

“Thần phải rời đi! Đồng hồ nửa đêm sẽ điểm!”

“Nàng không thể, Saiderella! Nếu nàng cứ lang thang trong thị trấn, nàng sẽ bị bắt cóc đấy! Ta không thể cho phép điều đó xảy ra! Vị trí của ta yêu cầu nàng phải được an toàn!”

“Đừng có tự nhiên biến thành giáo viên thế chứ!?” tôi phản bác, rồi cởi giày thủy tinh (thực ra là giày nhựa trong suốt) ném về phía cô ấy.

Khán giả sẽ chẳng nhận ra sự khác biệt đâu, vậy nên cứ thế là hoàn hảo. Rồi, sân khấu chìm vào bóng tối. Một phần dẫn chuyện tiếp theo xuất hiện, cho thấy Hoàng tử đang đi khắp nơi tìm chủ nhân của chiếc hài.

“Hãy cho ta biết, ta đang tìm chủ nhân của chiếc hài này!”

Hoàng tử đến nhà Saiderella, gây ra một trận náo loạn. Việc còn lại của tôi chỉ là đi chiếc hài vào và chấp nhận lời cầu hôn của Hoàng tử. Cũng may là mọi chuyện xuôi chèo mát mái…

“Khoan đã!”

“Ôi, chẳng phải ngươi chính là người đẹp ta đã khiêu vũ cùng sao! Chiếc hài vừa vặn với ngươi hoàn hảo!”

“Maka-tea… Không phải, Hoàng tử Maka, đừng có phớt lờ sự xuất hiện của tôi!”

Nui bất ngờ xuất hiện trên sân khấu. Vì Maka-sensei đang mặc trang phục hoàng tử, nên cô ấy liền chọn một bộ đầm liền màu xanh lục đậm, vốn là trang phục ban đầu của phù thủy. Chắc hẳn cô ấy đã vội vã chạy đến đây ngay khi xong việc.

“Ta là công chúa Nui-chan nổi tiếng! Em gái của Hoàng tử, và là cô gái nổi tiếng nhất cả nước! Saiderella sẽ cưới ta thay vì chàng!”

“Đến đoạn kết rồi, đừng có thêm tình tiết mới vào được không!?”

Khán giả có vẻ đang sôi nổi, nhưng đây chẳng đúng với kế hoạch gì cả.

“Ta xin lỗi, tiểu muội đáng yêu của ta, nhưng ta sẽ không giao Saiderella cho muội đâu! Nếu muội muốn nàng ấy, muội phải cướp lấy nàng ấy!”

“Vinh hạnh cho muội, hoàng huynh! Muội sẽ chiến thắng bằng tuổi trẻ!”

Maka-sensei rút kiếm (làm bằng giấy bạc), còn Nui thì chĩa đũa phép của mình. Cô ta còn mang cả đũa phép đến đây sao…?

“Chậc… Ta định dùng nụ hôn của ta để đánh thức Saiderella, nhưng muội đã phá hỏng kế hoạch của ta…!”

“Tôi có ăn quả táo độc nào đâu, hả!?”

Cái quái gì đây, thành Bạch Tuyết từ bao giờ!? Cùng lúc đó, các fan của Maka-sensei đang phát cuồng, dọa sẽ “giết” tôi.

“Maka-tea, ta sẽ lấy đầu ngươi!”

“Tiện thể hôm nay ta sẽ diệt gọn cả SID luôn!”

À, Maka-sensei nghiêm túc hơn tôi tưởng! Mỗi hành động đều dứt khoát, không thừa thãi chút nào. Khán giả càng lúc càng hưng phấn, nhưng bọn người ở hậu trường thì phát bực, la ó “Dừng lại đi!”. Thật đáng buồn, điều đó không thể xảy ra. May mắn thay, tất cả đã quên béng Saiderella.

Sân trường phân hiệu cấp ba Seikadai chật kín người. Đông đến mức cảm thấy nguy hiểm. Tôi cảm giác như có lẽ còn đông hơn cả trước đây.

“A, Sensei! Bên này ạ!”

“Kuu! May quá, tìm được em rồi!” Tôi chạy về phía cô bé nhỏ nhắn đang nhún nhảy trong đám đông.

Kuu đang mặc bộ đồng phục thủy thủ của phân hiệu tiểu học Seikadai. Vẫn đáng yêu như mọi khi, khiến tôi chỉ muốn mang em ấy về nhà nuôi luôn thôi. Đã thế, giờ em ấy còn đội thêm tai mèo trên đầu nữa chứ.

“Không ngờ lại đông người thế này… Kuu, em ổn không?”

“Vì em nhỏ mà, nên dễ dàng len lỏi qua đám đông. Em cũng đã xem vở kịch của Sensei rồi đấy.”

“Ể… E-Em thấy sao?”

Khoảng ba mươi phút trước, vở kịch rồi cũng kết thúc một cách an toàn—à mà không hẳn là an toàn cho lắm. Tất nhiên, tôi đã thay lại bộ đồng phục nam sinh thường ngày, trở về làm Saigi-kun như mọi khi. Những người khác vẫn đang bận rộn dọn dẹp, cất giữ phục trang và đạo cụ sân khấu, nhưng vì tôi là diễn viên chính, nên được “thả” sớm.

Hơn nữa, họ còn phải chuẩn bị cho ngày thứ hai, nên vẫn chưa thể nghỉ ngơi hoàn toàn. Đúng rồi, vẫn còn ngày mai nữa. Vì Nui không kịp tham gia vở kịch hôm nay, cô ấy tràn trề khí thế cho ngày mai. Vì tôi sẽ được xem Maka-sensei nhảy múa trong vai cô gái phép thuật, bản thân tôi cũng khá háo hức.

“Saiko-chan… À không, Saiderella-chan dễ thương lắm luôn! Em chụp được rất nhiều ảnh và quay cả video nữa, rồi gửi cho mẹ nữa!”

“Ưm… Kouko-sensei nói gì vậy?”

“Mẹ gửi tin nhắn bảo ‘Nếu Makoto-kun bị thức tỉnh cũng không sao, mẹ sẵn sàng ủng hộ mọi thứ’, nhưng em không hiểu lắm.”

“Em không cần hiểu đâu, thật đấy…”

Tôi cảm thấy Kouko-sensei có một sự hiểu lầm tai hại. Thỉnh thoảng tôi hay quên mất, nhưng cô ấy thực ra là mối tình đầu của tôi đấy. Nếu có thể, tôi thực sự không muốn cô ấy ảnh hưởng Kuu theo hướng kỳ quặc nào đó. Tôi muốn em ấy vẫn cứ đáng yêu như bây giờ, kể cả khi em ấy lớn lên.

“Đồ của Saiderella rất hợp với Sensei đó.”

“C-Cảm ơn.”

“Xứng đáng để em dốc hết sức mình làm bộ đồ đó!”

“Đ-Đúng vậy… Khoan đã, em gài tôi vào vụ này à!? Thảo nào trước đó em mệt phờ người!?”

“Kết quả tốt đẹp mà, peace~” Cô bé giơ dấu hiệu hòa bình (peace) hai ngón tay đầy năng lượng.

Nhắc mới nhớ, trước đây em ấy từng làm váy ngắn cho bộ đồ hầu gái. Tôi đoán là em ấy rất giỏi may vá và mấy thứ tương tự.

“Nui-oneechan đang tìm người giúp may đồ, nên em đã xung phong giúp, mong là có thể giúp ích cho Sensei!”

“Ừ-Ừm. Kuu vất vả rồi.”

“Ehehehe~” Em ấy cười khúc khích vui vẻ khi tôi đặt tay lên đầu em ấy. “Sensei, em đã làm việc rất chăm chỉ, vậy… em có thể nhận được phần thưởng không ạ?”

“Ể? Ừm, được thôi. Em muốn gì Sensei cũng chiều.” Tôi trả lời, nhưng khá bất ngờ. Bình thường Kuu sẽ không đòi phần thưởng như vậy đâu.

“Được đi hội trại văn hóa cùng Sensei sẽ là phần thưởng tuyệt vời nhất!” Kuu lôi ra một cuốn tập giới thiệu hội trại văn hóa. “Có một chỗ em muốn đến. Mẹ bảo có một chỗ được tặng rất nhiều đồ miễn phí.”

“Nghe như lừa đảo ấy…”

Tôi tưởng Kouko-sensei sẽ cẩn thận hơn trong việc giáo dục Kuu chứ.

“Cái gì, Shinju Muku? Có chỗ em muốn đến à? Được thôi, chị sẽ đi cùng.”

“…Karen-oneechan, sao chị lại ở đây ạ?”

“Chị đang chạy trốn Rai—à không, đang tìm Saigi Makoto. Hệ thống OPS thật hữu ích.”

“Hừm… Đôi khi Miharu-oneechan chỉ toàn gây cản trở thôi.”

Có vẻ như Kuu không hài lòng lắm khi Karen-senpai đi cùng chúng tôi.

“Thôi được rồi… Raiha-oneechan cũng ở đây sao ạ?”

“Chị nghĩ là cô ấy sẽ chỉ trêu chọc chị không ngừng vì vở kịch vừa rồi, nên chị đã chạy trốn. Cô ấy biết rất nhiều học sinh khác ở đây, nên cứ để cô ấy một mình cũng không sao.”

“Nghe đúng kiểu Sekiya-san. Nhưng chị thật sự nghĩ là đã cắt đuôi được cô ấy sao, Senpai?”

“Chỉ một lát thôi…” Karen-senpai nói với đôi mắt vô hồn.

Chắc chắn Sekiya-san sẽ cho xem đủ loại ảnh và video Karen-senpai diễn vai mẹ kế độc ác cho mấy tay lính quèn ở chỗ của họ xem.

“Quan trọng hơn là, chúng ta hãy tận hưởng lễ hội văn hóa đi! Trước giờ em lúc nào cũng bận học hành, chẳng bao giờ tận hưởng trọn vẹn được. Hôm nay chính là ngày em phải vùng lên!”

“Karen-oneesan… đấy là lời tuyên chiến đấy ư…?”

“Ừ, chị nói thật đấy… Hôm nay chị sẽ không nhân nhượng đâu.” Đôi mắt của Karen-senpai nghiêm túc một cách đáng sợ.

Đến mức tôi cứ ngỡ mình sắp mất mạng đến nơi. Cô ấy bảo sẽ dùng bốn năm đại học để cố gắng hết sức chinh phục tôi, nhưng xem ra cô ấy đã bắt đầu sớm hơn dự kiến rồi. Nhưng thôi, bây giờ chúng tôi di chuyển đến địa điểm mà Kuu đã nhắc đến. Hóa ra nó lại nằm ngay bên trong trường.

“Ở đây à.”

“Đúng vậy, ngay đây. Em mong đợi lắm rồi đó~”

Chúng tôi đến phòng học lớp 1A. Gian hàng mà họ chuẩn bị—là một ngôi nhà ma.

“N-Nhà ma ư…?”

“Có chuyện gì vậy, Karen-senpai? Mặt chị tự nhiên tái mét vậy.”

“Kh-Không, không có gì… Em là nữ tu tập sự, nên em đã quen với việc trừ ma diệt quỷ rồi.”

“Chị không được trừ ma ở đây đâu nhé.”

Thế thì hỏng hết trò chơi mất… Dù họ không thu tiền đi nữa. Khoan đã, người ở quầy tiếp tân là…

“À, chào mừng, chào mừng~”

“Miharu à? À đúng rồi, em học lớp 1A mà.”

“Anh lại quên lớp của em gái mình rồi sao? Vậy, hôm nay là 3P à?”

“Chúng tôi đi ba người, đúng vậy!”

“3P1?” Kuu nghiêng đầu, lẩm bẩm từ ngữ cấm kỵ này.

“À phải, anh quên béng mất em cũng có một gian hàng riêng. Anh cứ nghĩ em sẽ bận rộn với công việc nên không quan tâm.”

“Miharu mà biết thì không xong đâu.”

Miharu đội một mảnh giấy trắng hình tam giác trên đầu, mặc đồ trắng—Chắc là hóa trang thành xác chết. Ngay cả với tôi, là anh trai, cũng hiếm khi thấy em ấy không mặc áo hoodie.

“Thật ra thì, Miharu chính là người đứng sau ngôi nhà ma này.”

“Ể, thật sao?”

“Con bé đã tìm hiểu tất cả các nhà ma khác nhau trên mạng, và tìm ra những cách tốt nhất để dọa khách tham quan. Những đứa trẻ vào bên trong đều khóc thét khi ra ngoài.”

“Em cũng còn là một đứa trẻ thôi mà, Miharu…”

Nhưng bây giờ, tôi lại càng tò mò hơn. Hơn nữa, tôi còn nghe thấy những tiếng la hét chói tai vọng ra từ bên trong. Lỡ cảnh sát đột nhiên ập đến để dừng hẳn mọi thứ thì sao?

“Vậy thì, cố gắng lên nhé, Saigi Miharu. Chúng ta sẽ đi quan sát xem các lớp khác chuẩn bị những gì. Đi thôi nào, Saigi Makoto, Shinju Muku.”

“Ô hô… Karen-oneesan, chị sợ mấy trò này đúng không?” Kuu bé nhỏ nắm lấy quần áo của Karen-senpai, không chịu buông ra.

Chà, con bé đã nhìn thấu Karen-senpai rồi. Tôi có cảm giác cô bé này đã thức tỉnh một thứ gì đó nguy hiểm.

“Đừng lo, Karen-senpai. Đây chỉ là nhà ma của lễ hội văn hóa thôi mà.”

“Đ-Đúng rồi. Ý chị là, chị đâu có sợ gì đâu. Chị chỉ lo mấy đứa trẻ con bị dọa sợ bên trong thôi. Không đời nào chị thua một ngôi nhà ma như vậy được—”

“Này, mau đưa ra ngoài đi! Đồng tử giãn ra rồi!”

“Hồi sức cấp cứu! Máy AED đâu rồi!”

Cánh cửa phòng học đột ngột mở ra, một chiếc cáng được đẩy ra. Một cô gái mặc đồng phục đang nằm bất tỉnh trên cáng, bên cạnh là hai người đàn ông mặc áo choàng trắng.

“………Chị có việc khác cần làm ngay bây giờ.”

“Không không không, chị ấy đã hy sinh vì chúng ta, nên chúng ta phải cố gắng hết sức vì chị ấy chứ.”

“Tại sao chúng ta phải làm thế chứ!?” Karen-senpai trông vô cùng bất đắc dĩ.

Dù sao thì, màn kịch vừa rồi cũng là giả thôi. Nhìn Miharu đang cười toe toét kìa.

“Chúng ta vào thôi, Senpai.”

“Ch-Chị hiểu rồi. Hai đứa đi theo chị.”

Dù vậy, Karen-senpai vẫn đứng ở phía trước. Tính cách cô ấy thật phức tạp. Chúng tôi mở cửa, bước vào bên trong. Đúng như dự đoán, bên trong tối đen như mực.

“…Thật ra thì, tối hơn tôi nghĩ nhiều. Chẳng biết phải đi đường nào luôn.”

“N-Này, Saigi Makoto, Shinju Muku, nắm tay nhau đi để khỏi lạc. Chị không muốn phải đi tìm hai đứa ở đây đâu.”

“Đây là phòng học thôi mà. Chúng ta sẽ không bị lạc đâu.”

Một vòng tham quan chắc cũng chỉ ba phút là cùng.

“Hả? Vừa rồi có tiếng gì ấy nhỉ. Cứ như có ai đó đang thở.”

“Đ-Đừng có trêu chị, Shinju Muku! Chị không tin em một giây nào đâu!”

“Không, rõ ràng là có mà.”

Dĩ nhiên nhà ma thì phải có âm thanh đáng sợ rồi. Nhưng đúng là, tôi có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng từ đằng xa. Thì ra là vậy, họ đang sử dụng âm thanh môi trường để tạo bầu không khí thích hợp. Đặc biệt là khi trong bóng tối này, bạn chỉ có thể dựa vào thính giác của mình. Đồng thời, họ tạo cho khách tham quan cảm giác an toàn giả tạo bằng cách khiến họ nghĩ rằng 'đây chỉ là một phòng học nhỏ, sẽ kết thúc nhanh thôi'. Miharu thật sự đã tính toán rất kỹ lưỡng.

“N-Này… Saigi Makoto, bật đèn pin điện thoại của cậu lên đi. Chị không cần biết điện thoại cậu có hết pin không, cứ bật sáng hết cỡ lên đi!”

“Này, chúng ta không thể làm thế được.”

Như vậy sẽ phá hỏng toàn bộ ý tưởng của ngôi nhà ma, và chắc chắn chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài.

“À, chúng ta phải rẽ ở đây. Cẩn thận nhé, Senpai, Kuu.” Tôi nhận ra một bức tường đã hiện ra trước mặt chúng tôi.

“Chúng ta có thể đến đích nhanh hơn nếu phá vỡ bức tường này, phải không?”

“Karen-oneesan, chị không thể giải quyết mọi thứ chỉ bằng sức mạnh thôi đâu.”

“Ực…”

Ai mà ngờ Karen-senpai lại là một trong những người thông minh nhất cả nước cơ chứ.

“Được rồi, đến lúc rẽ rồi—”

“GUHAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”

“Áaaaaa!?”

“Kyaa~”

Một tiếng la hét chói tai vang đến tai tôi, cùng với một tiếng thét the thé, và một tiếng kêu khá dễ thương. Ngay cả tôi cũng sợ phát khiếp. Tôi cứ nghĩ trước mặt là một bức tường, nhưng hóa ra lại là kính, và khi đèn bật sáng—một người phụ nữ tóc đen bất ngờ xuất hiện để dọa chúng tôi.

“D-Dừng lại! Người phụ nữ tóc đen này đáng sợ quá!”

“Chị cũng có tóc đen mà.” Tôi hoàn toàn quên mất tình hình hiện tại, và bật lại.

“À, có bộ phim về người phụ nữ tóc đen chui ra từ cái giếng mà em xem với Sensei ấy. Bộ đó đáng sợ thật đó~”

“Trông em chẳng sợ chút nào cả… Còn Saigi Makoto, cậu xem phim gì với một cô bé như em ấy vậy chứ…”

Một bộ phim kinh dị nổi tiếng. Hay cực kỳ luôn!

“Không, không phải lúc bàn về phim đâu! Một trong chúng ta phải sống sót! Cái này quá nguy hiểm rồi!”

“Senpai, chị phải biết rõ hơn ai hết rằng ban tổ chức sẽ không cho phép bất cứ điều gì nguy hiểm đâu chứ.”

“Sẽ ổn thôi mà. Chúng ta cứ đi tiếp đi. Tiếng hét của Karen-oneesan sẽ vang khắp trường, và khiến Miharu-oneechan vui vẻ.”

“Thế mà tôi có vui vẻ gì đâu chứ!?”

Cô bé này thì mạnh mẽ lạ lùng. Còn cô tu sinh kia thì đúng là yếu ớt thảm hại.

“Kyaaaaaaaa! Không chịu đâu! Cho tôi về nhà!”

“Kyaa~ Em cũng sợ hãi quá chừng luôn~”

Một tiếng thét kinh hoàng thật sự và một tiếng la oai oái kiểu điệu đà đồng loạt vang lên, khi hai mỹ nhân bám chặt lấy hai bên tôi. Ngực của Karen-senpai! Và cơ thể mềm mại của nhóc loli kia! Có thứ gì đó túm lấy mắt cá chân tôi, có tiếng thì thầm bên tai tôi, cứ như thể Miharu đã canh đúng thời điểm để giăng bẫy vậy. Lần nào cũng vậy, hai cô gái cứ bám riết lấy tôi, không cho tôi kịp có cơ hội sợ hãi là gì.

ffm4ocq.jpg?w=722

“Khốn kiếp, ta sẽ trừ tà hết lũ ma quỷ đáng nguyền rủa này…!”

“Sợ quá nên không nhúc nhích nổi chút nào luôn~”

Kuu nghe có vẻ khoái chí ghê… Dù con bé trông có vẻ đang rất vui, nhưng mà… Cá nhân tôi thì tôi vẫn muốn nó được tận hưởng thoải mái.

“Tạm biệt, Saigi-dono! Cứ yên tâm giao Karena cho tôi! Tôi sẽ đảm bảo cho cái xác của cô ấy bị nhà thờ từ chối nhận.”

Ý cô là tu viện đó hả? Cái trò phù phép quỷ quái gì thế này không biết.

Sau khi thoát khỏi nhà ma, tôi gọi Sekiya-san nhờ cô ấy lo liệu cái xác của Karen-senpai. Không ngờ cô ấy lại sợ đến mức này… Chắc chắn tôi phải ghi nhớ chuyện này.

“Haaaaa, vui thật đó~ À, Sensei ơi, bạn bè em hình như đến rồi, em đi gặp họ đây ạ.”

“À, phải rồi. Ừm, đi chơi vui vẻ nhé. Có mang theo tiền tiêu vặt không đấy?”

“Em không sao đâu ạ, em lừa mẹ lấy được một ít rồi.”

“Lừa sao… Thôi được, cứ cẩn thận nhé. Có chuyện gì thì gọi cho thầy.”

Cô bé gật đầu rồi bỏ đi. Tôi có cảm giác con bé đang dần trở thành một tên biến thái thích hành hạ người khác… Dù có hơi lo lắng về mấy đứa này thật, nhưng Kuu thì tư duy logic tốt, nên chắc sẽ ổn thôi.

“Anh lúc nào cũng tốt bụng với Kuu-chan hết. Sao lại không cho Miharu tiền tiêu vặt thế?”

“…Cả hai chúng ta đều được cho từ một người mà, phải không.”

Tôi suýt nữa thì giật nảy mình khi con bé em gái đột ngột xuất hiện bên cạnh.

“Miharu muốn được nhận tiền từ người lớn hơn mình!”

“Anh thì chịu thôi… Thôi, anh đi đây.”

“À, khoan đã, Onii-chan.”

“Hửm? Ý anh là, nếu em khăng khăng thế thì anh có thể cho em một ít tiền, nhưng mà…”

“Anh đúng là ngây thơ thật đó, Aniki.”

Sao tự dưng em lại nói chuyện giống Nui thế hả?

“Không phải Miharu có ý đó đâu ạ. Con bé có một lời… À không, một yêu cầu chính đáng dành cho Onii-chan đó.”

“Yêu cầu ư…?”

Buổi chiều ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa đã bắt đầu. Ước chừng có khoảng ba mươi vấn đề khác nhau khiến ban tổ chức lễ hội văn hóa phải đau đầu. Tuy nhiên, hầu hết đều là những chuyện nhỏ nhặt như trẻ lạc, khiếu nại về việc bị đối xử tệ ở các gian hàng của học sinh, và những việc lặt vặt khác.

“Anh nói thế, nhưng ngay cả những rắc rối nhỏ cũng có thể gộp lại thành một sự cố lớn đấy.”

“Nghĩa là, vài lời phàn nàn nhỏ có thể thay đổi cả xã hội sao…”

“Em không cần lấy ví dụ tầm cỡ vĩ mô đến thế đâu.” Maka-sensei cười gượng gạo.

Hai chúng tôi đang đi bộ trong sân trường. Trên tay áo trái chiếc áo khoác của tôi có đeo một chiếc băng, trên đó ghi chữ ‘STAFF’.

“Em thật sự được phép đeo cái này sao? Em đâu phải thành viên ban tổ chức hay hội học sinh đâu.”

Miharu đã yêu cầu tôi tuần tra quanh lễ hội văn hóa. Đã thế lại còn có cả Maka-sensei làm trợ lý cho tôi nữa.

“Ngày hội thì thiếu người là chuyện bình thường thôi. Năm nào cũng vậy mà.”

“Em đâu có biết đâu.”

“Ý em là, em cũng đâu liên quan gì đến hai việc đó. Nhưng tất cả giáo viên trẻ đều được yêu cầu đi tuần tra hết. Ngay cả cô Hiyori-sensei cũng đang kiểm tra ở cổng trường kìa.”

“Ơ… À mà, hình như đó là cô Hoshina-sensei đằng kia phải không ạ?”

Mái tóc đen cột sau lưng, cùng với cặp kính. Là một mỹ nhân tầm cuối hai mươi tuổi, cô mặc bộ vest màu be, tay cầm máy ảnh. Hồi tôi và Nui còn học cấp hai, cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, và tôi cũng có một chút duyên nợ với cô ấy.

“Cả giáo viên cấp hai cũng đang giúp một tay nữa.”

“Thậm chí có cả các anh chị Senpai từ đại học cũng về giúp. Lễ hội văn hóa này đúng là huy động rất nhiều người tham gia.”

“Rất nhiều thứ cần phải được giám sát ở đây. Không thể cứ hai năm mới tổ chức một lần được.”

“Chắc chắn sẽ có bạo loạn thôi.”

“Và em sẽ là người cầm đầu. Nhưng chuyện này không phải để đùa đâu. Vì sự kiện Firestorm từng bị hủy một lần, nên rõ ràng nhà trường yếu thế trước những tiếng nói từ bên ngoài.”

“……….”

Mà cũng phải thôi, dù sao chúng ta cũng là trường danh tiếng mà. Chắc họ muốn tránh mọi rắc rối có thể làm tổn hại đến hình ảnh. Nếu có đủ khiếu nại, có khi họ còn phải giảm xuống chỉ còn một ngày thôi cũng nên.

“Nhà trường biết rằng hầu hết những người tham gia lễ hội đều là học sinh. Tuy chúng ta là trường danh tiếng, nhưng họ cũng không muốn giảm bớt sự tự do của học sinh, cũng không muốn tước đoạt hoàn toàn niềm vui của các em.”

“Dù sao thì mấy cấp trên cũng đâu phải quỷ dữ.”

“…Không ngờ có ngày lại nghe được những lời này từ miệng em, tôi thật sự sốc đấy.” Maka-sensei nhìn mặt tôi, chớp mắt mấy cái.

“Em ghét giáo viên, chứ không ghét bản thân nhà trường. Nếu không thì em đã chẳng thèm đi học ngay từ đầu rồi.”

“Dù sao thì em cũng chưa bao giờ trốn học cả mà. Các giáo viên thậm chí còn nảy ra mấy cái ý nghĩ như ‘Chắc nó thích bắt nạt giáo viên nên mới đến trường học đó mà’, em biết không?”

“Em thấy đó là một sự hiểu lầm hơi bị quá đáng rồi đấy!”

Tôi đâu có đến đây vì cái lý do ngu ngốc như vậy đâu. Dù có ghét giáo viên thật, nhưng ít nhất tôi vẫn luôn cố gắng học hành chăm chỉ mà.

“Tôi biết sự thật là như thế nào, nhưng các giáo viên khác thì không như vậy đâu. Để họ hiểu được, em cũng cần phải cố gắng một chút nữa, Saigi-kun à. Tôi không bảo em phải nghe lời họ một cách mù quáng, nhưng ít nhất hãy nhận thức được trách nhiệm của mình đối với hành động của bản thân.”

“Gần giống giáo viên quá rồi đó…”

“Tôi không phải pháp sư hay hoàng tử đâu, tôi là giáo viên chính hiệu đó, được chưa hả!?”

Ồ, có vẻ như cô ấy lại quay về chế độ “Bông Hoa Không Thể Hái” rồi. Dù bình thường hầu như chẳng thấy cô ấy như vậy bao giờ, nhưng trong mấy dịp công khai như thế này thì lại cố giữ hình tượng lắm.

“Nhưng mà, giữa lễ hội văn hóa thế này mà lại đi thuyết giáo thì phí phạm quá. Chúng ta đi xem xung quanh đi.”

“Anh nói thế, nhưng các thành viên ban tổ chức đã tuần tra từ sáng đến giờ rồi mà phải không?”

“Nhà trường cũng đang kiểm tra mà. Sẽ rất rắc rối nếu có cháy hay bất cứ thứ gì tương tự xảy ra, hoặc ngộ độc thực phẩm. Chúng ta có một giáo viên với tiền án liên quan đến phóng hỏa ở đây, nên họ biết phải làm gì rồi.”

“Lý lịch đó kinh khủng thật đấy!”

Trường này sao mà toàn người đáng nghi thế nhỉ… Khoan đã, sao lại có nhiều người mặc tạp dề chạy về phía chúng tôi vậy?

“Ừm, cô Maka! Bọn em làm yakisoba này, cô nếm thử nhé!”

“Bọn em còn có takoyaki nữa! Cô thử một miếng đi ạ!”

“Okonomiyaki thì sao ạ! Nước sốt đặc biệt lắm đó!”

“Đ-Được rồi, bình tĩnh nào, cô sẽ nếm thử hết.”

Một người mang yakisoba đến, những người khác cũng ùn ùn kéo đến. Tôi thực sự chẳng bận tâm, nhưng sao toàn là mấy món kiểu okonomiyaki thế này?

“Saigi! Chúng tôi phải qua cửa cậu thì thầy Fujiki mới chịu nếm thử sao!?”

“Thậm chí tôi còn muốn nếm cô Maka hơn!”

“Đừng có đùa như thế nữa! Cậu nên mừng vì một mỹ nhân như cô ấy còn chịu khó nếm thử đồ ăn của bọn này chứ! Saigi, tống cổ tên đó đi!”

“……”

Tôi biến thành quản lý của cô Maka từ bao giờ vậy? Các người bảo tôi phải chụp ảnh cô ấy với đống hàng trên tay ư? Kiểu chụp quảng cáo sản phẩm ấy hả? Chụp xong rồi, tôi có thể lột đồ cô ấy được không nhỉ? Hay là buổi fanmeeting kiểu giao lưu thần tượng thân mật?

Nhưng tất nhiên, mấy cô cậu học sinh xung quanh cứ thế thúc ép, chẳng để tôi yên mà suy nghĩ.

“Được rồi, mọi người xếp hàng đi! Đừng chen lấn! Cứ từ từ, ai rồi cũng đến lượt thôi!”

Cuối cùng, tôi trở thành quản lý đích thực của cô ấy. Có lẽ đây chính là mục đích của Miharu. Khi tôi và cô Maka công khai đi lại thế này, sẽ thu hút sự chú ý, và những người khác có thể yên tâm làm việc hơn. Ôi, cô ấy đúng là tốt bụng thật… (?)

“Nếu mấy đứa đăng bài này, nhớ dùng hashtag ‘Lễ Hội Văn Hóa Seikadai’ nhé! Và, cẩn thận thông tin cá nhân nữa!”

Tôi hành xử như một quản lý chuyên nghiệp, và buổi giao lưu bắt đầu. Tôi cho nó kết thúc chỉ sau vài phút, và đám đông giải tán nhanh như đàn nhện vỡ tổ.

“Phù… Thật tình, chuyện quái gì thế này.”

“Làm tốt lắm, Saigi-kun. Cậu xử lý khá bất ngờ đấy.”

“Kinh nghiệm này về sau chẳng giúp ích được gì cho tôi cả. Suýt nữa thì loạn cả lên ấy chứ. Hay là chúng ta cứ che mặt khi đi lại nhỉ? Cô có thể đeo khẩu trang và kính râm không?”

“Tôi đâu phải tên tội phạm đang lẩn trốn!”

“Đừng nói thế… À, cái này hay này! Chúng ta chụp một tấm đi!”

Tôi rút điện thoại thông minh ra, chĩa camera về phía cô Maka. Ngay cả lúc này, cô Maka vẫn đang cầm kẹo bông, kem và một quả táo đường trên tay. Cái này chắc chắn sẽ trở thành xu hướng! Vẻ đẹp tự tin của một cô giáo lại cầm đồ ăn vặt và đồ ngọt con nít, sức ảnh hưởng đúng là khôn lường!

“Đ-Đợi một chút. Để tôi sửa lại tóc đã! À, góc đó xấu quá! Chụp bên kia đi.”

Sao cơ, cô Maka lại có tâm hồn thiếu nữ bất ngờ thế hả. Thế nhưng, tôi hoàn toàn phớt lờ, cứ thế chụp lia lịa. Vì cô ấy không thể chống cự, tôi cứ chụp càng nhiều càng tốt. Đừng quên follow, RT và like nhé!

mouhmgx.jpg?w=722

“Trước mắt, tôi sẽ gửi tấm ảnh này tới tài khoản Twitter có nhiều người theo dõi nhất… Ááá!?”

“C-Có chuyện gì vậy, Saigi-kun?”

“Lượt thích và RT đang tới tấp… hàng nghìn trong vài giây!”

“Không phải hơi nhanh quá sao…?”

Rõ ràng, cô Maka không thích nổi bật ngoài công việc giảng dạy. Hiện tại, cô ấy chắc chắn đang làm nhiệm vụ của mình, nhưng nếu một bức ảnh như thế này lan truyền, cô ấy có thể bị một trận mắng té tát.

“À, mấy người nhân viên khác của vở kịch đang đăng ảnh Nui từ vở kịch lên Twitter, nên mọi sự chú ý đều từ đó mà ra.”

“…Tôi e là Amanashi-san sẽ không vui khi chỉ là món đồ đính kèm đâu.”

“Đ-Đúng vậy. Nhưng, với cái này, chúng ta có thể thu hút thêm khách.”

“Càng đông thì chúng ta càng mệt thêm thôi.”

“Phải rồi…”

Chúng ta đã có nhiều khách hơn hẳn so với năm ngoái rồi… Nhưng, tôi vui là được rồi miễn sao tấm ảnh đó trở nên viral! Kệ mấy người nhân viên đi!

Chúng tôi không muốn gây thêm rắc rối ở sân trường, nên đã di chuyển vào trong tòa nhà. Thỉnh thoảng có người gọi cô Maka, nhưng nói chung, chúng tôi có thể di chuyển khá thuận lợi.

“Có vẻ không có vấn đề gì ở đây. Thôi, chúng ta chưa thể thư giãn được đâu—Khoan đã, cô Maka?”

Người lẽ ra đang đi cạnh tôi bỗng nhiên biến mất. K-Không ổn rồi… Tôi biết cái kiểu này. Chắc chắn có chuyện không hay xảy ra!

“Makoto-san, Makoto-san, lại đây.”

“Enri?”

Cánh cửa phòng học lớp 2D mở ra, sau đó Enri thò đầu ra, ra hiệu cho tôi lại gần.

“Gì vậy? Tôi đang đi tìm cô Maka.”

“Thầy Fujiki đang ở với bọn tôi. Cậu cũng vào luôn đi.”

“Thật sao? Ừm, lớp cậu làm… một… ‘Chiến Trường Cosplay’?”

Mỗi năm, một lớp sẽ tập trung vào các màn cosplay như thế này. Tôi nghe nói năm nay cũng có một lớp làm, nhưng không ngờ lại là lớp của Enri.

“Bọn tôi đang mở cửa. Có vẻ như đám đông hơn đang ở sân trường thì phải.”

“Tôi tự hỏi tại sao. Quan trọng hơn, sao cậu lại ăn mặc thế kia, Enri?”

“Thì ra cậu chọn cách không giải thích gì cả, tôi hiểu rồi. Với lại, cậu không tự nhìn thấy sao?”

Hôm nay, Enri mặc một chiếc váy liền màu xanh lá, kèm áo choàng. Hơn nữa, cô ấy còn có một cây cung lớn sau lưng, và đôi tai dài và nhọn ở hai bên đầu. Tôi đoán cô ấy có lẽ đang hóa trang thành một dạng yêu tinh/tiên tộc trong truyện thần thoại.

“Trông cậu tuyệt lắm, đặc biệt là với mái tóc vàng của cậu đấy, Enri. Tôi biết cậu có cái tiềm năng này đó chứ.”

“C-Cậu sai rồi! Cái này không phải sở thích của tôi! Tôi bận công việc hội học sinh, nên không giúp lớp được. Vì thế bọn họ mới bảo tôi trở thành gương mặt đại diện, nói đúng hơn là thế.”

“Không sao đâu. Tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.”

“Cậu nói vậy, nhưng đã chụp ảnh rồi sao?!”

“Ý tôi là, làm sao có thể bỏ lỡ việc trêu chọc—À xin lỗi, lưu giữ khoảnh khắc này chứ.”

“T-Tôi không phiền, nhưng… đừng đăng lên mạng xã hội nhé?”

“Tôi biết mà, biết mà. Dù sao thì, bộ trang phục yêu tinh này hợp với cậu hoàn hảo đấy. Đáng lẽ nên mặc bộ này cho trận đấu biểu diễn thì hơn.”

Khi nghĩ đến yêu tinh, người ta thường tưởng tượng đến ngực nhỏ, phải không. Mặc dù, gần đây hình tượng đó có vẻ đang thay đổi.

“Cậu đang nhìn vào đâu thế…?” Enri che ngực, lườm tôi.

“Ừm… À, cậu cũng có cái này nữa à. Cái đó gọi là gì nhỉ, một bảng hiệu kỹ thuật số.”

Ngay cạnh lối vào phòng học là một màn hình kỹ thuật số. Trên đó, tôi có thể thấy những bức ảnh của các học sinh trong trang phục cosplay của họ, lần lượt chuyển đổi.

“Vâng, chúng tôi đã được sự cho phép của tất cả những người cosplay để hiển thị ảnh của họ cho những khách hàng sau này.”

“Hừm, các cậu có rất nhiều thể loại nhỉ. Kia có phải Nui không?”

Người tiếp theo xuất hiện trên màn hình không ai khác chính là Amanashi Nui. Cô nàng mặc bộ đồ phi công lấy từ một series phim người máy chiến đấu nổi tiếng, khoe bộ ngực căng tròn như muốn bung ra. Mặc dù bộ này kín đáo hơn đồ bơi, trông nó còn khêu gợi hơn ấy chứ.

“…Chiếu cái này lên, mấy thầy cô không giận à?”

“Chúng em xin phép rồi ạ. Chẳng lẽ chỉ vì vòng một mà không cho chiếu hình thì chẳng khác nào phân biệt đối xử.”

“Ra vậy… À, cả Karen-senpai và Kuu nữa kìa!”

Tiếp theo là Karen-senpai, cô mặc bộ hakama, tóc cột cao bằng ruy băng.

"Tuyệt vời quá đi chứ. Hội trưởng hội học sinh vốn đã có dáng dấp của một đại mỹ nhân Yamato Nadeshiko rồi, nên bọn em nghĩ bộ này hợp với chị ấy lắm."

"Chẳng hở hang gì mà vẫn thấy gợi cảm…" Tôi lẩm bẩm, Enri chắc chắn không nghe thấy.

Cùng lúc đó, Kuu mặc một chiếc áo blouse trắng rộng thùng thình, đeo ống nghe quanh cổ. Ước gì cô ấy khám sức khỏe cho mình…

“…Ah, cả Shiya-chan nữa cơ à?”

"Vâng. Dù sao thì khách hàng của chúng ta đa phần là nữ mà."

Mà nói đi cũng phải nói lại, bộ đồ của Shiya-chan trông chẳng giống cosplay cho lắm. Cô nàng mặc bộ vest xanh navy với chân váy ngắn bó sát, đi tất đen dài – Khoan đã, trông quen quen… Giống Maka-sensei thế! Chắc chắn là họ cố tình nhắm vào điều này nên mới chuẩn bị bộ vest và váy đó!

"À, nhắc mới nhớ, hôm nay tôi vẫn chưa gặp Shiya-chan."

"Em thấy chị ấy mấy lần rồi. Chị ấy mặc đồng phục của khối trung học, đi loanh quanh đâu đó."

"Hừm…"

Vì cuộc thi Miss và Firestorm diễn ra vào ngày thứ hai của lễ hội, chắc cô bé không có nhiều việc phải làm đâu.

"Um, Shinbou-san? Tôi rất vui vì cậu đã chuẩn bị những bộ đồ này cho tôi, nhưng…"

"Fujiki-sensei! Mời thầy ra đây ạ! Chúng em muốn chụp ảnh thầy!"

Phía sau lớp học là khu vực thay đồ nhỏ, và cùng lúc đó, một cánh rèm hé mở, Maka-sensei ló mặt ra.

"C-Chụp ảnh á? Tôi không chắc về chuyện đó lắm, với tư cách là một giáo viên…" Maka-sensei phàn nàn, khi cô mở toang cánh rèm.

Cô đội một chiếc mũ beret tím mỏng trên đầu, mặc bộ đồng phục thủy thủ, màu trắng là màu chủ đạo với những đường kẻ sọc xanh, đi tất cao đến đầu gối và bốt. Trên tay cô còn cầm một chiếc micro nữa.

"Cô giáo idol Maka-chan đây mà… tuyệt vời. Cho cô điểm B+."

"Tôi có muốn làm chuyện này đâu chứ!?"

"Không, Fujiki-sensei, thầy mặc đẹp lắm! Màn hình có quá nhiệt thì mặc kệ, chúng ta phải chiếu ảnh của thầy cho thiên hạ ngắm nhìn muôn đời!"

"Tôi không nghĩ màn hình bây giờ dễ quá nhiệt đâu…"

Dù trông rất miễn cưỡng, Maka-sensei vẫn kéo chiếc váy ngắn xuống, xoay một vòng. Chẳng lẽ thầy đang thấy thích thú hả?

"Ah, Fujiki-sensei. Xin thầy đợi một chút, câu lạc bộ nhiếp ảnh có máy ảnh kỹ thuật số chuyên nghiệp, em sẽ đi mượn ngay. Với lại, lát nữa sẽ bận rộn lắm, nên em xin phép đóng cửa hàng trong một tiếng ạ!" Với những động tác nhanh nhẹn, Enri chạy ra khỏi lớp.

"Con bé đang định lợi dụng tôi để đánh bóng tên tuổi cho cái cửa hàng này… Thật là tính toán quá đi."

"Em ấy không có ý xấu đâu… Khoan đã, mấy người kia đâu hết rồi?"

Khi tôi nhìn xung quanh, tất cả mọi người trong lớp D đều đã biến mất. Chắc họ tranh thủ cơ hội này để đi chơi lễ hội rồi.

"Hừm, có lẽ tôi cũng làm được chuyện này ấy chứ. Tìm idol ở độ tuổi của tôi không phải là hiếm."

"…………"

Maka-sensei ngắm nghía bản thân trong gương.

"Vậy thì, chắc tôi nên nhập hội với Kuu thôi."

"Ối chà, thầy nghĩ thầy có thể trốn thoát khỏi em sao?" Idol Maka-chan túm lấy vai tôi. "Dạo gần đây chúng ta bận rộn với lễ hội văn hóa quá, nên chưa 'giáo dục' thêm được gì, đúng không? Xung quanh không có ai cả, đây là thời điểm hoàn hảo."

"Enri sẽ quay lại ngay thôi, thầy quên rồi à? Với lại, thầy định giáo dục kiểu gì với bộ đồ này chứ…"

"Hả? Chỉ cần em thấy thầy bối rối trước sự khác biệt giữa hình tượng thường ngày và bây giờ của em là đủ rồi, thầy biết không?"

"Không có lý do chính đáng gì ở đây à!?"

Chẳng phải lý do của việc giáo dục là để tôi yêu Maka-sensei sao? Đến bao giờ mà nó lại trở thành cái cớ để Maka-sensei vui vẻ thế này!?

"Cũng không tệ chút nào. Thật ra em hát cũng khá hay đấy." Maka-sensei bắt đầu hát một bài hát idol nổi tiếng, nhảy theo điệu nhạc.

Chiếc váy ngắn của cô bay lên bay xuống theo từng động tác.

"K-Không ngờ thầy còn hát hay như vậy nữa, tôi luôn học được điều gì đó mới mẻ về thầy…"

"Em cũng hay đến mấy quán karaoke mà. Tông điếc thì dở lắm, đúng không."

“…Tôi nghĩ mấy idol hát dở cũng dễ thương mà.”

"Ôi chà, thầy vẫn còn nổi loạn nhỉ. Có lẽ gần đây em đã quá lỏng lẻo rồi." Maka-sensei đặt một tay lên váy, từ từ vén nó lên. "Fufufu, có lẽ em nên chơi hết mình một lần. Em cần phải nhắc nhở thầy việc giáo dục của em đáng sợ đến mức nào…!"

"Thầy còn đáng sợ hơn cả ma vương ấy!"

Mặc dù cảm giác như vậy từ lúc ban đầu rồi!

"Không, chỉ vén lên thế này thì yếu quá. Chụp ảnh thì được chứ nhỉ? Với lại, ở đây còn có cả sân khấu nữa."

"Đó là sân khấu cho những người muốn khoe cosplay!"

Nơi kê bàn giáo viên, họ đã ghép sáu cái bàn lại với nhau để tạo thành một sân khấu tạm bợ. Với những động tác điêu luyện, Maka-sensei bước lên sân khấu.

"Trước đây, em không thể cho thầy thấy hàng thật giá thật, đúng không? Để em cho thầy thấy ngay bây giờ!"

T-Thứ đó kìa…! Điệu nhảy (dễ thương và tràn đầy năng lượng) của các cô gái phép thuật, nhưng lần này là hàng thật! Hoặc là bản sao của hàng thật từng chiếu trên TV!

"Sensei! Nếu thầy nhảy cao thế này…!"

Chiếc váy ngắn của cô bay lên bay xuống, cho tôi thấy những thứ bên trong…!

"Thầy có muốn chụp ảnh bên trong váy em không? Tất nhiên, chỉ mình thầy được phép chụp ảnh Idol Maka-chan mà thầy yêu thích thôi đấy!"

"Tôi không muốn!"

Kể cả khi tôi được người khác cho phép, tôi cũng không thể chụp ảnh lén lút như vậy!

"Em đã nói rồi, vì mấy cái sự kiện này, chúng ta đã không thể 'giáo dục' một cách tử tế trong một thời gian rồi. Chưa kể dạo này thầy còn thân thiết với con bé học sinh trung học kia nữa, nên em không thể cứ bình tĩnh được."

"Tôi không nghĩ là thầy đã từng bình tĩnh…" Có lẽ chỉ là trí nhớ tồi tệ của tôi đang đánh lừa tôi thôi?

"Không nhất thiết phải là thần tượng áo tắm như Amanashi-san. Em có thể cho anh thấy da thịt của em ngay cả khi là một thần tượng bình thường mà. Đó mới là điều anh thích nhất, đúng không?"

"K-Không, không hẳn..."

"Fufu, không cần phải ngại thế đâu, quý khách. Anh muốn chạm vào vũ công này bao nhiêu tùy thích cũng được, được chứ?"

"N-Này...!"

Maka-sensei nắm lấy tay tôi và kéo tôi lên sân khấu.

"Hôm nay anh chỉ được nhìn thấy idol Maka thôi đấy nhé? Đây là cơ hội duy nhất để anh lột sạch em đấy... Anh sẽ làm gì?"

"M-Maka-sensei, chuyện này thật sự không ổn..." Tôi nuốt khan.

Maka-sensei chậm rãi bắt đầu cởi bộ đồng phục thủy thủ ra—Cuối cùng, chiếc quần lót đen bắt đầu lộ ra từ bên dưới váy.

"Có thể không phải là đồ bơi, nhưng nó vẫn là quần lót mà, anh biết không? Nhưng vì áo em trắng quá, em phải cởi ra nếu không nó sẽ bị lộ."

"K-Không phải cô không mặc áo ngực sao!?"

Cô không thể đứng trước mặt mọi người như vậy được!

"Đừng lo, mọi người sẽ không dễ dàng nhận ra đâu. Thấy không... Em không mặc."

"Ự... ư..."

Maka-sensei nắm lấy cánh tay tôi một lần nữa, kéo nó áp vào ngực cô ấy. Tay tôi chìm sâu vào bộ ngực lớn của cô.

"Maka-sensei, chuyện này không hay đâu... Nếu Enri quay lại thì..."

"Kyaa~ Anh nói thế, nhưng tay anh đang sờ vào đâu đấy?"

"………"

Sao chuyện này lại có thể xảy ra... Chẳng lẽ tôi đã gục ngã sau tất cả những 'giáo dục' kích thích đó...? Bàn tay tôi lún sâu hơn vào ngực Maka-sensei, và khi tôi di chuyển nó một chút, tôi có thể cảm thấy một đầu ngón tay cứng rắn. Tất nhiên, quá rõ ràng là tôi đang chạm vào cái gì.

"Ahnn... Lần đầu tiên được chạm vào ở một nơi như thế này... Anh đúng là một cậu bé dâm đãng..."

"Đúng vậy, tôi là đàn ông, chứ không phải trap..."

"Anh có hơi quá khích rồi đấy... D-Dừng lại, ngay cả em cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ..."

Không ổn rồi, chúng tôi đang ở trong lớp học, với mọi người đi lại bên ngoài.

"Ahnn... Saigi-kun..."

Tôi tập trung nắm chặt đầu ngực cô ấy và nghịch nó. Tôi không thể... một khi tôi đã cảm nhận được sự mềm mại này, tôi không thể dừng lại được... Chúng đang hút tôi vào...

"Em xin lỗi vì đã để mọi người chờ! Em đã mang máy ảnh kỹ thuật số và một thẻ SD khác đến!"

"………!"

Cánh cửa lớp học bật mở, và Enri nhảy vào. Tôi hoảng hốt và nhảy khỏi sân khấu—

"Cẩn thận, Saigi-kun."

"………"

Maka-sensei lại nắm lấy tay tôi. Hơn nữa, cô ấy đã chỉnh sửa lại tất cả quần áo của mình... Cô nhanh thật đấy!?

"Ah, anh đã đứng trên sân khấu rồi sao? Đúng lúc lắm. Em định chụp ảnh với anh ở trên đó."

Có vẻ như Enri không nghi ngờ gì chúng tôi cả. Chắc chắn là cô ấy quyết tâm chụp ảnh Maka-sensei... Nhưng, suýt nữa thì to chuyện... Tôi vẫn cảm thấy cảm giác bộ ngực của cô ấy trên tay mình. Tôi phải quên nó đi, nếu không tôi sẽ không thể giữ được bình tĩnh.

"Máy ảnh này rõ ràng đã sử dụng hết hơn một nửa ngân sách câu lạc bộ nhiếp ảnh, và nó rất hiện đại!"

"Shinbou-san, bình tĩnh đi nào. Em chắc chắn là họ có đủ thứ họ muốn chụp ảnh."

Maka-sensei cư xử như không có chuyện gì xảy ra. Đúng là một người chuyên nghiệp.

"Tất nhiên, em đã nhận được sự cho phép thích hợp. Ngay khi em nói với họ rằng em cần nó cho một buổi chụp ảnh với Fujiki-sensei, họ gần như dí nó vào tay em luôn. Họ lo lắng rằng họ có thể lạc lối trong quá trình này."

"Đây là loại giáo phái gì vậy..."

"Điều đó chỉ cho thấy Fujiki-sensei quyến rũ và lôi cuốn đến mức nào thôi! Makoto-san, xuống khỏi sân khấu đi!"

"Xin lỗi vì đã cản đường mọi người..."

Tôi làm theo lời, khi tôi thấy Maka-sensei cười toe toét với tôi. Chắc chắn là cô ấy biết rằng tôi vẫn không thể quên cảm giác bộ ngực của cô ấy. Chà, miễn là cô ấy thích lễ hội văn hóa của mình, thì điều đó mới là quan trọng... Suy cho cùng, Maka-sensei đang cố gắng sống lại những ngày còn là học sinh của mình cùng với tôi. Tôi tò mò về Fuuka-sensei và Shiya, nhưng... dù sao thì cô ấy cũng là giáo viên kiêm bạn gái của tôi.

"Makoto-san, giúp em một tay. Em cần anh lo đèn đóm, và—Hm?" Enri ngắt lời và lấy điện thoại thông minh ra.

Vì cô ấy là hội trưởng hội học sinh, nên có lẽ cô ấy nhận được rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi... Chờ đã, Maka-sensei cũng đang nghe điện thoại sao?

"...Makoto-san."

"Hm? Có chuyện gì vậy, có rắc rối gì à?"

"Chà... mọi chuyện có vẻ trở nên rắc rối rồi. Anh có thể liên lạc với Keimi-senpai được không?"

"Hả...?"

Không chỉ Enri, mà cả Maka-sensei cũng nhìn tôi. Cả hai người họ đều rõ ràng là đang lo lắng. Gì chứ, chẳng lẽ tôi sẽ không được tận hưởng phần còn lại của lễ hội văn hóa sao?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận