Lễ hội văn hóa của khối trung học Seikadai có thêm một buổi "after-festival" (hậu lễ hội) diễn ra vào buổi tối. Hóa ra đây là một phần chương trình chính thức của lễ hội. Tôi nhớ là mình đã từng đến đây sau khi dọn dẹp xong xuôi rồi. Hình như việc công bố kết quả của 5 tiết mục và gian hàng xuất sắc nhất lễ hội văn hóa chính là sự kiện chính của buổi hậu lễ hội này.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì kết quả cuộc thi Hoa khôi (Miss-Con) cũng được công bố ở đó. Năm ngoái, Chủ tịch Hội học sinh mới, Jinsho Karen, đã giành chiến thắng áp đảo. Nui thì về nhì... nhưng tôi nhớ không rõ lắm. Mà nhắc mới nhớ, hình như người đứng thứ năm là một cô bạn tóc vàng của tôi thì phải…
“Enriiii! Tớ hỏi cậu cái này nhé?”
“Á! C-Cậu làm tớ giật mình quá! Giật mình đến rụng lông luôn đấy.”
“Giật mình đến rụng lông à? Lần đầu tiên nghe thấy câu đó ngoài đời đấy. Thôi bỏ đi. Enri, giờ cậu đang ở một mình à?”
Hội học sinh lúc nào cũng bận rộn như vậy, hiếm khi thấy người đứng thứ năm (ý nói Enri) lại ở đây một mình.
“Nếu cậu hỏi Miharu-san thì cô ấy đang ở với ban tổ chức lễ hội rồi. Chắc là sắp quay lại thôi.”
“Thật sao… Có Miharu ở đây nữa thì tốt hơn, nhưng thôi, có cậu cũng được.”
“Có tớ cũng được á!? Cậu không hề tôn trọng Chủ tịch Hội học sinh chút nào sao!?”
“Hmm… Cậu giống một người bạn hơn là Chủ tịch Hội học sinh đấy. Một thằng con trai như tớ mà có bạn thân từ hồi cấp một là hiếm lắm đấy, cậu biết không.”
Hình như Nui cũng vậy thì phải, mà tôi không hề hay biết. Con bé chẳng có gì nổi bật cả. Ơ chết, lại nói xấu Nui rồi.
“Thôi, dù sao thì Enri này, có thứ tớ muốn cậu cho xem.”
“C-Cho xem? Xem cái gì cơ!?”
“Thứ đó chỉ có cậu mới có thôi, Enri! Xin lỗi nhé, nhưng dù cậu không muốn cho xem thì tớ cũng sẽ ép cậu mở ra!”
“Ép tớ mở ra á? Mở cái gì cơ!?”
“Tất nhiên là cái đó rồi.” Tôi chỉ vào Enri.
“C-Cái đó… Cậu đang nghĩ cái gì vậy! C-Chúng ta chỉ là bạn bè thôi mà!” Enri bắt đầu đỏ bừng mặt, hai tay ôm chặt lấy ngực.
“Chúng ta không thể cứ mãi là bạn bè bình thường được nữa… Đến nước này rồi thì…”
“K-Không được đâu! Tớ là thành viên Hội học sinh, có trách nhiệm giám sát toàn bộ học sinh trong trường này! Tớ đã kế thừa ý chí của Chủ tịch Jinsho Karen!”
“Tớ nghe Chủ tịch tiền nhiệm nói rồi. Hồ sơ của những buổi hậu lễ hội trước đây đều nằm trong máy tính mà Chủ tịch hội học sinh thường dùng ấy.”
“Lại nữa, cái vòng một khiêm tốn của tớ chẳng có gì thú vị đâ— Hồ sơ của những buổi hậu lễ hội trước đây ư?”
“Đúng vậy, Karen-senpai nói là chúng ta có dữ liệu số của năm năm gần đây ở đây mà.”
“…Ưm, Makoto-san à? Chẳng phải tớ đã dặn cậu phải nói rõ ràng hơn về những gì cậu muốn nhắc đến rồi sao?” Enri vừa nói vừa nở một nụ cười nhếch mép.
Tuy nhiên, tôi cứ cảm thấy như có một luồng hắc khí đang gào thét sau lưng cô ấy.
“Được rồi… Hồ sơ của hậu lễ hội, đúng không? Makoto-san, cậu không tham gia vào hậu lễ hội này, đúng chứ?”
“Tớ có chút liên quan cá nhân… Nói thẳng ra là tớ muốn tìm hiểu về Trận Bão Lửa (Firestorm).”
“Trận Bão Lửa ư? Cậu đang nói về cái sự kiện kiểu đốt lửa trại, nơi họ đốt rất nhiều gỗ đó hả?”
“Đúng vậy, cái sự kiện mà họ đốt rất nhiều gỗ ấy.”
“Makoto-san, cậu đừng nhại lại lời tớ được không?”
Bỏ qua trò đùa nhỏ của tôi, tôi từng nghe tên đó trước đây, nhưng chưa bao giờ thực sự thấy nó ngoài đời. Tôi tự hỏi một buổi lửa trại lớn thực sự trông như thế nào.
“Cậu nói vậy, nhưng chuyện đó bắt nguồn từ đâu cơ chứ…”
“Tớ đã hỏi Maka-sensei về Trận Bão Lửa. Cô ấy bảo là Hội học sinh nên có các hồ sơ cũ. Truyền thống Trận Bão Lửa này bắt đầu từ hậu lễ hội bảy năm trước.”
“Phải, nhưng nó đã bị bãi bỏ rồi mà, đúng không? Thật là chóng tàn.”
“Theo Karen-senpai thì cậu có quyền truy cập máy tính đó. Tớ muốn kiểm tra về Trận Bão Lửa bốn năm trước.”
“…Cái gì cơ? Năm ngoái tớ có tham gia lễ hội văn hóa mà chưa từng nghe về chuyện này.”
Vì năm ngoái Enri tham gia vào việc quản lý tài chính, cô ấy hiển nhiên biết nhiều hơn học sinh bình thường.
“Đợi chút. Ưm… hậu lễ hội…” Cô ấy bật chiếc máy tính xách tay trên bàn lên. “À, thấy rồi. Có một phần chương trình tên là ‘Firestorm’. Chà, cái này tốn kém phết đấy chứ.”
“Ra là cậu có ý tưởng hay ho về mấy khoản tài chính này rồi. Tớ không cần thông tin về khoản đó, cậu có dữ liệu nào khác không? Ví dụ như những người chịu trách nhiệm phía học sinh, hay giấy phép từ các quan chức chẳng hạn?”
“…Trách nhiệm là… À, là phó hiệu trưởng. Sao lại vậy? Mà cô ấy còn hay ghé quán cà phê tai mèo nữa chứ. Nhiều bí ẩn ghê.”
Bởi vì cô ấy là một kẻ cuồng mèo. Mà tôi thì không thể nói ra.
“Nếu dùng lửa quy mô lớn như vậy thì chắc chắn cần sự cho phép từ bên ngoài nữa… Nhưng ở đây không ghi chi tiết. Bốn năm trước họ chắc đã bắt đầu lưu trữ kỹ thuật số rồi, nhưng có lẽ vẫn còn vài giấy tờ.”
“Hội học sinh đúng là cứ làm mọi thứ mập mờ ghê…”
Hèn gì mà cái phòng kho lại bừa bộn đến thế. Nhưng sau khi được Maka-sensei, Karen-senpai và Enri giúp đỡ, tôi không thể dừng lại ở đây được.
“Không còn cách nào khác. Cùng vào phòng kho tìm thôi, Enri.”
“Tớ á!? Cậu bảo tớ nhảy vào cái đống hỗn độn đó sao!?”
“Với ánh sáng của Chủ tịch Hội học sinh, chúng ta hãy xua tan bóng tối đang bao trùm này!”
“Tóc tớ không có sức mạnh đó đâu! Makoto-san, cậu đừng có những ảo tưởng kỳ lạ như vậy nữa được không!?”
Nghe có vẻ, vị Chủ tịch Hội học sinh đáng kính này không thích chui vào phòng kho lắm thì phải.
“Thôi được rồi… Để tớ tự làm vậy.”
“K-Khoan đã! Những tài liệu này rất quan trọng, tớ không thể để người ngoài động vào được! Makoto-san, cậu quay mặt đi chỗ khác một chút!”
Tôi làm theo lời cô ấy, quay lưng lại. Sao dạo này lại liên tục xảy ra những tình huống kiểu này nhỉ?
“Được rồi, cậu có thể quay lại. Đi thôi nào.”
“…Cậu còn thay đồ cơ á?”
Khi tôi quay lại, Enri đã mặc một chiếc áo polo cộc tay màu hồng và một chiếc váy tennis trắng. Con bé thực sự thay đồ trong cùng một phòng với con trai sao? Hoặc là cô ấy tin tưởng tôi tuyệt đối, hoặc là không coi tôi là con trai. Chắc là vế sau rồi.
“Đây là đồ tennis của tớ, nhưng tớ không ngại nếu nó bị bẩn đâu. Giờ thì đi thôi, Makoto-san!”
“Chúng ta đang đi ra chiến trường hay gì thế này?”
Dù có lẽ là vô thức, Enri vẫn đang nắm tay tôi. Ý tôi là, bạn bè nắm tay nhau thì cũng bình thường thôi mà, đúng không? Quan trọng hơn cả, tôi cần tìm được thứ gì đó đáng giá ở trong này.
“Khụ khụ… Mới không vào đây có chút xíu mà bụi bặm thế này rồi…”
Chết tiệt, tôi đã cởi áo khoác ngoài rồi, nhưng có lẽ đáng ra nên thay đồ mới phải. Đúng là hậu quả của việc cứ đóng kín cửa thế này mà.
“Mà này, sao lại là Firestorm chứ? Giờ chắc xin phép tổ chức mấy thứ như vậy không dễ đâu.”
“Đó có lẽ cũng là một trong những lý do khiến nó bị bãi bỏ.”
Tôi đoán là các lễ hội văn hóa ngày xưa nhỏ hơn bây giờ nhiều. Và tôi nghĩ bản thân trường học cũng đã có đủ rồi. Hồi đó, tôi còn nghe nói giáo viên vẫn hút thuốc.
“Chắc hồi đó tôi sẽ bị giáo viên đánh cho một trận mất.”
“Hả, cậu từng bị giáo viên đánh rồi à!? Nói mau, chuyện này không thể im lặng được đâu!”
“Không không không, ý tôi là trường học ngày xưa cơ! Hồi mà hình phạt thể xác vẫn còn được áp dụng ấy, đúng không?”
“À… Đừng có nói mấy lời gây hiểu lầm như thế chứ.” Enri lườm tôi.
Tôi đúng là từng bị giáo viên đánh rồi, nhưng không phải ở trường này.
“Seikadai từ trước đến nay luôn là ngôi trường dành cho những học sinh nhà có điều kiện, nên bất kỳ hành vi bạo lực nào cũng sẽ không thể lọt khỏi tầm mắt. Vậy có lẽ những học sinh như cậu chưa bao giờ bị đánh phải không?”
“Học sinh như tôi… Ừm, nhưng tôi ước gì họ giữ lại được mấy thứ hay ho.”
“Cậu đang nói về Firestorm à? Chà, tôi chắc học sinh sẽ thích lắm, vậy có khi nào chúng ta vẫn kịp không?”
“Tôi không muốn đốt cháy trường đâu, dù ở đây có vẻ có kha khá củi đấy. Nếu nhanh tay thì có khi làm kịp thật.”
“Cậu lại tự rước việc vào thân rồi… Nhìn mặt cậu là biết đủ bận lắm rồi.”
Dù đau lòng khi phải nói ra, nhưng vị hội trưởng hội học sinh đáng kính này nói đúng sự thật. Bình thường thì tôi đã bận rộn với vai trò Saiderella của mình rồi, vậy mà cứ tự chuốc thêm việc vào thân.
“Với mục tiêu gì mà cậu làm việc lần này vậy?”
“…Dạo gần đây tôi cảm thấy mọi người đang hiểu sai về tính cách của tôi.”
Saigi Makoto là một cậu bé tốt bụng, hoàn toàn bình thường, chỉ hơi ương bướng với giáo viên một chút thôi.
“Ngày xửa ngày xưa, có một thành viên hội học sinh chăm chỉ làm việc hết mình mỗi ngày.”
“Hả? Chuyện này từ đâu ra vậy?” Enri nhìn tôi đầy khó hiểu.
“Người này làm việc rất nghiêm túc, và có một việc mà họ vô cùng mong chờ – đó là lễ hội văn hóa. Khi còn học cấp hai, họ đã được chứng kiến lễ hội văn hóa của khối cấp ba và bị Firestorm cuốn hút. Từ đó, họ quyết định một ngày nào đó sẽ giúp sức tổ chức Firestorm.”
“Cái đó là việc của riêng từng lớp rồi, sẽ không có bầu cử gì đâu. Phải gia nhập ủy ban tổ chức mới được.”
“Ừ, tôi có nghe nói về chuyện đó.”
Thành viên hội học sinh chăm chỉ này đã nghĩ đến việc tham gia ủy ban tổ chức, nhưng có vẻ họ nghĩ rằng cơ hội ở hội học sinh sẽ cao hơn.
“Tuy nhiên, Firestorm đã bị hủy bỏ vào năm đó. Dường như khu dân cư xung quanh đã gặp vấn đề với ngọn lửa lớn trên sân thể thao, và gửi đơn khiếu nại.”
“Cũng không trách họ được, trường này nằm ngay trung tâm thị trấn mà. Chúng ta lúc nào cũng nhận được phàn nàn về tiếng ồn, hay chuyện có những gã đàn ông nguy hiểm có thể tự do ra vào ngôi trường vốn dành cho các quý cô ‘khuê các’.”
“Chỉ có hai ngày thôi mà, có cần phải phàn nàn đến mức đó không?”
Mà thôi, đó có lẽ chỉ là suy nghĩ ích kỷ của một thằng nhóc tuổi teen mà thôi, nhỉ.
—Tại sao hồi đó mình lại không cố gắng hơn nhỉ…
Tôi nhớ lại khuôn mặt buồn bã của Shiya-chan khi cô bé kể về những hối tiếc trong quá khứ của mình. Gần đây, tôi không hề thấy Shiya-chan cười nữa, cứ như thể cô bé đã trở về con người trước đây vậy. Đối với tôi, cô bé trông như một người dễ bị bắt nạt, nhưng tôi đoán là cô ấy đã rất nỗ lực ở trường.
“Tôi chưa nghe thấy tên cô bé đó bao giờ, nhưng… Cậu đang cố gắng mang Firestorm trở lại vì cô bé ấy sao?”
“Không hề.”
“Thế tại sao cậu lại kể cho tôi nghe chuyện đó chứ!?” Enri phản bác, người lấm lem bụi.
“Đó chỉ là cái cớ thôi mà. Này Enri, cậu không muốn tổ chức Firestorm sao?”
“…Tôi cũng chưa từng tham gia đốt lửa trại bao giờ, nhưng nó chẳng phải chỉ là một đống lửa lớn thôi sao? Có gì mà thú vị chứ?”
“Con người luôn cảm thấy phấn khích khi nhìn ngọn lửa. Cậu cũng nên thử đi, Enri. Cậu đốt củi ở giữa sân thể thao, bật nhạc lên và nhảy múa xung quanh nó—Cậu thấy sao?”
“…Nghe có vẻ thú vị nhỉ?”
“Chắc chắn rồi, đúng không? Sẽ bùng cháy lắm đấy!”
“Vậy nếu tôi mang Firestorm trở lại, thì tên của Shinbou Enri sẽ không chỉ nằm trong hồ sơ cá nhân, mà còn in sâu vào ký ức của các học sinh sao?”
“Ý hay đấy, nhưng hay là chúng ta đốt cháy quả bóng tennis rồi thiêu rụi cả trường luôn? Là át chủ bài tennis, cậu làm được mà, đúng không?”
“…Cậu nghĩ cậu đang nói chuyện với ai thế? Tôi là Shinbou Enri đấy nhé?”
“Xin lỗi, tôi vô lễ quá. Cậu còn thắng cả Maka-sensei trong trận giao hữu nữa mà.”
“Đúng thế! Cú giao bóng của tôi có thể xuyên qua lỗ kim đấy!” Enri nhặt cái vợt muỗi gần đó lên và vung nó như vợt tennis.
Cô bé hoàn toàn quên bẵng đi đống tài liệu xung quanh, vung vợt trúng chúng với tất cả sức lực.
“Oái!”
“M-Makoto-san!”
Tòa tháp tài liệu, vốn cao hơn cả tôi, đã đổ sụp. Hả, đây có phải là một kiểu deja-vu không nhỉ? Tôi cảm thấy như đã có chuyện tương tự xảy ra trước đây rồi… Tôi nghe thấy tiếng tài liệu rơi loảng xoảng, và tầm nhìn của tôi bị che khuất—Hoặc ít nhất thì tôi đã nghĩ vậy.
“Ô-Ôi… Enri, cậu cẩn thận hơn chút đi chứ.”
“T-Tôi xin lỗi… Tôi phấn khích quá. Cậu có sao không?”
“Tôi không sao, cảm ơn. Còn cậu thì sao—À mà thôi, có vẻ cậu cũng ổn thôi.”
Tôi ngã xuống sàn, Enri ngả người vào tôi. Khi Enri bảo vệ tôi, chiếc áo polo của cô bé cũng bung cúc, và tôi có thể nhìn thấy khá nhiều bên trong chiếc váy tennis của cô bé.
“…Tôi đã từng thấy cảnh tượng y hệt thế này với cựu hội trưởng hội học sinh trước đây rồi.”
“Rốt cuộc cậu đã làm gì với Hội trưởng Jinsho vậy?”
Tôi có thể nhìn thấy áo ngực bên trong áo cô bé, nhưng Enri chẳng bận tâm chút nào.
“Enri, tôi biết tôi không phải người có thể nói điều này, nhưng cậu thấy ổn khi để lộ ra thế này sao?”
“Hừm, chẳng có cậu con trai nào lại vui vẻ khi nhìn thấy bộ ngực lép của tôi đâu.”
Ối dào, xem ra cô chủ tịch hội học sinh của chúng ta có vẻ rất mặc cảm về vòng một thì phải. Nào ngờ cô ấy lại có thể bình thản để lộ như vậy trước mặt một cậu con trai thậm chí còn không phải bạn trai mình.
“Này, nói cho cậu biết nhé, tôi không khoe cho ai cũng xem đâu. Chúng ta quen nhau bao năm rồi, thế thì bây giờ có gì mà phải xấu hổ chứ!”
“Tôi vẫn thấy kỳ cục.”
Mà này, cô ta định đè lên người tôi đến bao giờ nữa đây? Giờ thì tôi đã thấy rõ chiếc quần lót màu hồng lấp ló dưới váy tennis của cô ấy rồi. Nhưng mà nếu tôi chỉ ra điều đó, ngay cả Enri cũng sẽ—
“A!?!?”
“Kya, c-cái gì vậy! Cậu không nên hớn hở nhìn quần lót của tôi như thế chứ!”
“Không phải thế… Tránh ra một lát!” Tôi tách ra khỏi Enri và đứng dậy. “Phải rồi! Tôi đã thấy cái này trước đây rồi!”
“Ý cậu là quần lót của tôi trông tệ đến thế sao…? Điều đó thật sự làm tổn thương lòng tự trọng của tôi. Mà thôi, cậu đang nói gì vậy?”
“Cái thùng các tông này… Tôi đã tò mò về nó, nhưng lại hoàn toàn quên mất.”
“Cậu có vẻ dễ quên mọi thứ quá nhỉ. Với lại, cậu quên mất chúng ta đang ở trong tình huống nào rồi sao? Chúng ta đang tìm kiếm thông tin về Firestorm mà.”
“À, phải rồi… Nhưng mà, đợi một lát.”
Trên thùng các tông có ghi chữ ‘Hội học sinh khóa XX’. Đây có lẽ nào là…
“Enri, có khi tôi tìm sai hướng rồi.”
“Cậu đang nói cái gì vậy…?”
Tôi vẫn chưa sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Tôi đã cố gắng tìm kiếm tài liệu về thời điểm Firestorm được tổ chức. Nhưng mục tiêu của tôi là phục hồi Firestorm. Nếu vậy, thì tôi nên bỏ qua những tài liệu về thời điểm Firestorm đã được tổ chức… và thay vào đó là tìm kiếm về kế hoạch khi nó lần đầu tiên được thực hiện.
Ở phía sau bãi đỗ xe của Phân hiệu trung học Seikadai có một tòa nhà trường học cũ. Đó là một tòa nhà gỗ hai tầng mà hầu như không một học sinh nào biết đến. Tất nhiên, việc vào trong bị cấm tuyệt đối, nhưng khi chúng tôi xin phép cô Renku Hiyori-sensei với lý do muốn sử dụng thứ gì đó ở đây, cô ấy đã lập tức đồng ý.
Đây là ngày hôm sau vụ việc với Enri— à quên, sau khi lục tung kho đồ lên. Sau khi kết thúc buổi tập kịch, tôi một mình đến tòa nhà trường học cũ.
“Ôi, nặng thật đấy…”
Tôi bước vào một lớp học ở tầng một và cẩn thận đặt cái thùng các tông mà tôi mang theo xuống. Vì có thể có đồ vật dễ vỡ bên trong nên tôi phải rất cẩn thận. Tất nhiên, đây là cái thùng các tông có ghi ‘Hội học sinh khóa XX’.
Nhìn kỹ hơn thì, nó được niêm phong kỹ lưỡng thật đấy…
Nhiều thùng các tông khác ở đó đều đã được mở ra bình thường… Còn cái này thì bị dán kín bằng băng dính, tỏa ra một khí chất nghiêm trọng kiểu ‘kẻ nào dám mở ta sẽ phải chết’. Có vị pharaoh nào đang ngủ bên trong đấy sao?
“Cái sự kỹ tính này… Chắc tôi không cần phải nghĩ xem ai đã làm việc này đâu nhỉ.”
Cô Maka-sensei đã cố gắng xóa bỏ mọi dấu vết của mình ở câu lạc bộ tennis, cũng như toàn bộ sự tồn tại của cô ấy ở trường này. Có phải là để bảo vệ hình tượng Bông hoa Không Thể Vươn Tới của cô ấy không? Tôi đoán đây chính là ý nghĩa của việc trở thành một thương hiệu độc quyền.
“Thôi được rồi, tôi đã cất công đến tận đây để xem nó rồi, nên tôi sẽ không quay về tay không đâu.” Tôi gỡ băng dính ra.
Một khi tôi tìm được thứ mình cần, thì những thứ khác trong đó dù sao cũng sẽ lại yên vị thôi. Tôi mất một chút thời gian, nhưng cuối cùng cũng mở được cái hộp ra.
“H-Hừm…”
Tuy nhiên, ngay khi tôi chuẩn bị vượt qua giới hạn, tôi lại do dự. Tôi không thực sự thích đào bới quá khứ của người khác… Mà nói đi thì cũng phải nói lại, tôi đã làm điều đó với SID rồi mà…
“Không, đây là tài liệu công khai mà, hội học sinh Seikadai làm gì có bí mật nào!”
“Thật là thiếu quyết đoán! Tôi không nhớ là đã nuôi Mako thành một người như thế này đâu nhé.”
“Hả!?!?”
Đột nhiên, một vòng tay ôm lấy tôi và mở cái hộp ra thay tôi. Chỉ có một người duy nhất dám nói chuyện "nuôi" tôi như thế.
“S-Shiya-chan, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi biết ngay là cậu lại làm việc ở hậu trường mà. Tôi có khi đã nói thừa rồi, nhưng tôi muốn giúp cậu nếu cậu định khôi phục Firestorm!”
“Tôi biết mình không có tư cách nói, nhưng mọi người đừng có cứ soi mói việc tôi làm được không?”
“Để tôi xem bên trong có gì nào! Oa, đầy ắp luôn!” Shiya-chan đổ hết những thứ bên trong thùng ra đất.
Tài liệu và hồ sơ, bút cũ và sổ ghi chú, áo sơ mi có chữ ‘Hội học sinh’ (Cái quái gì thế này?), và vô số USB. Theo những gì tôi có thể thấy, tất cả chúng đều khá cũ rồi.
“Tôi đoán tất cả các tài liệu từ hội học sinh thời đó đều sử dụng phương pháp lưu trữ tương tự nhỉ.”
“Đáng buồn thay, với tư cách là cựu phó chủ tịch, tôi không thể phản bác… Thế Mako, cậu đang tìm gì vậy?”
“Nếu cậu không biết điều đó thì làm ơn bình tĩnh đi. Thật ra thì chính tôi cũng không biết rõ mình đang tìm gì, chỉ là những ghi chép về các buổi hậu lễ hội trước đây thôi. Tài liệu giấy, dữ liệu số, tôi không biết. Chiếc laptop trong phòng hội học sinh không có bất kỳ thông tin nào về buổi hậu lễ hội bảy năm trước.”
“Hừm… Lẽ ra họ phải dùng máy tính cá nhân (PC) từ hồi đó rồi chứ nhỉ?”
“Tôi đã hỏi cô Hiyori-sensei, nhưng hình như họ chỉ bắt đầu dùng máy tính cá nhân để lưu dữ liệu từ thế hệ của cậu thôi, Shiya-chan. Trước đó, họ lưu giữ mọi thứ trên giấy tờ.”
“Hả… Đúng là thời nào cảnh ấy.”
“Nghe cậu như mấy ông bà già ấy…” Tôi nói rồi nhìn qua các tập tài liệu. “À mà thôi, tôi không quan tâm đó là dữ liệu hay ghi trên giấy. Chưa kể máy tính cá nhân hồi đó có khi cũng không hoạt động đúng cách, nên tôi thà có nó được ghi rõ ràng trên giấy còn hơn.”
“Thẳng thắn thật đấy, Mako. Nhưng mà ở đây nhiều tài liệu quá. Oa, nét chữ thật là ngăn nắp! Sao lại toàn tiếng Anh chứ…”
“Ồ, tôi chưa bao giờ giải thích cho cậu chuyện này nhỉ. Trong khoảng thời gian này, cô Maka-sensei là chủ tịch hội học sinh đấy.”
“Hả!?! Đ-Đây là tài liệu viết tay của Maka-sama sao!? K-Không sao chứ!? Chúng phải được phong làm quốc bảo! Chúng thậm chí còn không thể so sánh với chữ viết của Fujiwara no Sai!”
“Của ai cơ?”
Một nhà văn nổi tiếng nào đó à? Ý tôi là, chữ cô ấy chắc chắn rất đẹp, nhưng đó chỉ là để mọi người không phát hiện ra cô ấy vụng về đến mức nào thôi. Tôi thấy tội nghiệp cho Sai-san này khi bị so sánh với cô ấy.
“Ể? Đợi một lát. Vậy là truyền thống Firestorm bắt đầu dưới thời Maka-sama làm chủ tịch hội học sinh sao?”
“Cô ấy đang nói thế đấy. Với lại, Maka-sensei biến thành Nữ hoàng từ bao giờ thế?”
Hội thao Firestorm lần đầu tiên được tổ chức vào bảy năm trước, sau lễ hội. Khi ấy, cô Maka đang giữ chức hội trưởng hội học sinh. Chắc hẳn cô đã góp công rất lớn vào việc tạo ra sự kiện này...
“Vậy thì, chẳng phải hỏi Maka-sama cách cô ấy xin được phép thì nhanh hơn sao?”
“Đó là phương án cuối cùng của tôi. Tôi muốn tự mình thử sức trước. Cô Maka ngày trước cũng đã làm thế mà.”
Thế nhưng, vì đã có tiền lệ nên chúng ta dễ dàng hơn nhiều. Ngoài việc ở nhà hát đặc biệt, cô Maka không hề có ý định nhúng tay vào lễ hội văn hóa lần này. Tôi biết nếu tôi nhờ, cô ấy có thể sẽ giúp đỡ, nhưng... Cô ấy đã giao phó cho chúng tôi tự lo, nên tôi muốn tự mình giải quyết bằng năng lực của mình.
“……”
“Hửm? Có chuyện gì thế, Shiya-chan?”
Cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi không hiểu vì sao.
“Mako này, mặt cậu thì cứ như trẻ con, nhưng cũng có lúc ra dáng đàn ông lắm đấy.”
“Tôi không biết cậu đang châm chọc hay trêu chọc tôi nữa... Thôi cứ tiếp tục xem đi.”
“Đâu cần phải ngại chứ~”
Khỉ thật, giờ thì cô ấy lại chuyển sang cái chế độ “chị gái” sến súa rồi. Tốt hơn hết là tập trung làm việc trước khi cô ấy làm quá lên.
“Số hồ sơ nhiều hơn tôi tưởng. Cái này sẽ tốn chút thời gian đây.”
“Chúng ta đâu cần đọc hết đâu chứ~ Chỉ cần tìm mấy cái liên quan đến lễ hội văn hóa thôi mà.”
“Vậy thì, chúng ta phải lôi hết chúng ra thôi.” Tôi vục tay vào đống tài liệu chất chồng, bắt đầu sắp xếp các hồ sơ.
Mới chỉ bảy năm mà trông chúng đã cũ nát đến thế. Với tôi, bảy năm là một quãng thời gian dài đằng đẵng, nhưng với người khác thì chưa chắc đã vậy.
“Hửm? Shiya-chan, có cái gì rơi ra từ đống hồ sơ này sao?”
Tôi thấy một mảnh giấy rơi xuống đất.
“À, không phải mảnh giấy... Nó là... một bức ảnh?” Tôi nhặt lên, nhìn lướt qua.
Một bức ảnh ư. Hiếm lắm mới thấy một tấm ảnh thật được in ra thế này. Khiến tôi cảm thấy mình đã già rồi, dù rõ ràng là chưa.
“Cái gì, đây là ảnh của Maka-sama hồi cấp ba sao!? Cho tôi xem, cho tôi xem!” Shiya-chan ép sát người vào tôi, nhìn qua vai.
Cô nương à, cậu đã là người lớn rồi mà, kiềm chế một chút có được không hả?
“Hmm... Cô Maka hồi đó à. Trông khác với lúc ở trận đấu giao hữu nhỉ.”
“Oaaaaa, cô ấy đúng là siêu cấp đáng yêu! Nếu có một nữ sinh trung học (JK) xinh đẹp thế này, tôi nhất định sẽ đi theo con đường Yuri mất!”
Đấy đấy, cô ta đúng là một fan cuồng nguy hiểm. Mà nhắc đến Yuri là tôi lại không kìm được mà nghĩ đến lần “giáo dục” trước, làm ơn đừng nhắc nữa được không? Dù sao thì, bức ảnh chụp bốn cô gái, chắc là trong phòng hội học sinh. Đứng chính giữa bức ảnh là Maka-chan JK với mái tóc dài ngang vai, xung quanh là những nữ sinh trung học (JK) khác. Họ hẳn là thành viên hội học sinh khi cô ấy còn làm hội trưởng. Chưa kể tất cả đều xinh xắn... Chẳng lẽ đây là hội học sinh Yuri bí mật...? Khoan, mình bị Shiya-chan ảnh hưởng rồi!
“Ồ? Kia là cố vấn của hội học sinh sao? Tôi không nhớ có giáo viên này.”
“Ơ? À, đúng rồi nhỉ.”
Maka-chan và hội học sinh Yuri kia đã thu hút hết sự chú ý của tôi, khiến tôi không để ý, nhưng thực ra lại có thêm một người nữa trong ảnh. Cô ấy đứng hơi xa những cô gái khác một chút, mặc một bộ vest.
“...Cô ấy trông giống Maka-sama nhỉ?”
“...Một chút, ừ.”
Tôi hoàn toàn đồng ý với nhận định của Shiya-chan. Không, không chỉ một chút. Cô ấy trông gần như y hệt. Mái tóc nâu dài, cùng với bộ vest xanh navy và chân váy ngắn. Cô ấy là một mỹ nhân, sở hữu một vóc dáng mảnh mai nhưng cân đối hoàn hảo. Trông như cô ấy đang cosplay Maka-sensei vậy. Hay là ngược lại nhỉ? Và dù họ trông gần như giống hệt nhau, vẫn có một điểm khác biệt lớn giữa hai người. Họ như sở hữu một khí chất hoàn toàn khác biệt. Cô ấy nở một nụ cười hiền hậu, khiến tôi nghĩ cô là một người tốt bụng. Thế nhưng—
“Trông như cô ấy sắp biến mất vậy...”
“……”
Có vẻ Shiya-chan lại đồng ý với tôi. Chỉ cần nhìn cô ấy trong ảnh thôi là tôi đã cảm nhận được khí chất mong manh tựa sương khói toát ra từ cô ấy rồi.
“—Đó là cô Fuuka Shiki.”
“Oa!?”
“K-Kia là Maka-sama!?”
Chúng tôi vẫn ngồi bệt dưới đất suốt, để rồi đồng loạt ngẩng phắt dậy. Đập vào mắt chúng tôi là đôi chân tuyệt đẹp phủ trong tất da chân — đôi chân của cô Maka.
“Cô ấy là cố vấn hội học sinh hồi đó, và môn chủ nhiệm là tiếng Anh, cũng giống tôi. Hồi đó cô ấy 24 tuổi, cũng giống tôi bây giờ. Còn gì khác muốn hỏi nữa không?”
“....Um, cô ấy cũng là một giáo viên tuyệt vời như cô sao, cô Maka?”
“Không, không hẳn. Cô ấy hay làm hỏng chuyện trong giờ lên lớp và các kỳ thi, còn khi tôi nhờ cô ấy kiểm tra tài liệu của hội học sinh thì cô ấy lại làm thất lạc đâu đó hoặc đưa cho người khác.”
“C-Cái đó nghe có vẻ khá rắc rối... Nhưng cô ấy trông có vẻ là người hiền lành mà.”
“Có thể lắm chứ. Nhưng thực ra, cô ấy là một con quỷ. Cô ấy sẽ sửa trị tất cả những học sinh hư hỏng trong trường bằng chính nắm đấm của mình, rất hay dùng bạo lực.”
“Ơ kìa...”
Cô ấy sẽ dùng bạo lực với học sinh sao, với cái khuôn mặt hiền từ kia á?
“Nhờ vậy mà tất cả những học sinh đáng ghét lẽ ra phải bị trừng phạt nặng nề đều ngoan ngoãn như mèo con trước mặt cô Fuuka.”
“Đúng là huấn luyện kiểu động vật thật tuyệt vời...”
Tôi liếc nhìn Onee-san ngồi cạnh tôi, người đang cứ nhìn chằm chằm vào cô Maka. Theo một cách nào đó, cô ấy cũng được cô Maka huấn luyện rồi.
“Cô ấy không giỏi việc của mình, nhưng lại rất giỏi trong việc uốn nắn, đúng như các cậu thấy đấy. Bất cứ khi nào thấy điều gì không đúng, cô ấy sẽ dùng nắm đấm thép của mình để khiến học sinh phải suy nghĩ lại, và sửa đổi để tất cả đều có thể vui vẻ.”
“Đ-Đúng là một tính cách khá hung hăng nhỉ...”
“Thế nhưng, mọi người vẫn yêu quý cô Fuuka. Cô ấy thật sự là một người kỳ lạ.” Cô Maka có ánh mắt như đang nhìn về một quá khứ xa xăm.
À, vậy ra cô ấy giống như người thầy mà cô Maka đã từng nhắc đến trước đây sao...? Vậy có nghĩa là...
“Hoài niệm thì hay đấy, nhưng chúng ta còn những vấn đề cấp bách hơn. Saigi-kun, cậu đã lừa cô Hiyori và lấy chìa khóa của tòa nhà trường học cũ, đúng không?”
“Nói thế nghe tôi như người xấu lắm đấy...”
Tôi chỉ là chọn một nơi an toàn để khỏi bị cô Maka bắt gặp khi tôi khám phá quá khứ của cô ấy thôi mà... Mà, nghe kinh khủng thật đấy.
“Cái này được Hội học sinh cho phép xem rồi, nên đừng giấu giếm gì nữa nhé. Dù sao thì, bức ảnh này đúng là gợi lại bao ký ức.” Cô Maka cầm bức ảnh từ tay tôi. “Cái bầu không khí này tôi quên hẳn rồi. Đến tên mấy cô gái trong ảnh tôi còn không nhớ nổi.”
“Cô phải nhớ tên những người xung quanh mình chứ!?”
“Maka-sama đâu cần nhớ tên những người tầm thường.”
“Thôi được rồi, đồ cuồng, cô im lặng một lát được không?”
“Tôi đùa thôi. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp họ mà.”
“À, ra vậy. Trong khi ai cũng già đi thì Maka-sama vẫn cứ rạng ngời tỏa sáng!”
“Shiya-chan, tôi sẽ cho cô bao nhiêu ảnh của cô Maka cũng được, nên làm ơn im lặng một lát đi!”
“Thật sao!? Đây có lẽ là lần đầu tiên cậu giúp được gì cho tớ đấy, Mako?”
“Cậu bán đứng giáo viên chủ nhiệm của mình dễ dàng nhỉ. Dù sao thì, nếu chỉ là ảnh thôi thì tôi không phiền đâu.”
Thấy chưa, đây chính là lý do vì sao tôi muốn tự mình mở cái thùng các tông này, một mình trong cô độc. Tôi muốn được một mình tận hưởng việc khám phá quá khứ của cô ấy, chết tiệt.
“Saigi-kun, Keimi-san, hai em có thật sự định khôi phục Lửa Bão không?”
“Đúng vậy ạ, bấy lâu nay em đã làm việc cật lực để mọi người có thể vui vẻ. Nếu cứ né tránh thêm nữa, có lẽ em sẽ không có cơ hội thứ hai đâu.”
Phù, cô ấy nghiêm túc nhanh thật.
“Đúng vậy. Cô sẽ không giúp các em, nhưng cũng sẽ không cản trở đâu. Lửa Bão là một ý tưởng đến từ cô Fuuka, và cô ấy đã bắt cô phải thực hiện nó. Trời ơi, cái con người đó…”
“Cô ấy thật sự khác hẳn với vẻ ngoài trong ảnh…”
“Tất cả đều bị cô ta lừa cả thôi.”
Tôi cảm thấy chắc mình không sống nổi nếu đi học vào thời đó mất.
“Em thà bị Maka-sama lừa gạt hết lần này đến lần khác…!”
Lại cái đồ cuồng đấy rồi.
“Thôi được rồi, cứ cố gắng hết sức đi. Nếu thật sự không làm được thì hãy đến tìm cô. Cô ít nhất cũng sẽ cho các em lời khuyên. Keimi-san, em là sinh viên đại học rồi, nên cô đặt nhiều hy vọng vào em đấy.”
“Vâng ạ!”
“Phản ứng tốt lắm, Shiya-chan.”
Cô ấy về cơ bản là đang nói ‘Tôi sẽ chỉ giúp Saigi-kun thôi’ đó, cậu biết không? Thôi thì, điều đó cũng dễ hiểu khi đã là sinh viên đại học.
“Cô thấy hôm nay muốn về sớm, lát nữa đi lái chiếc fiat của mình.”
“Ưgh.”
Đúng là một cách chuồn đi rất đặc trưng của cô Maka. À phải rồi, cô ấy cũng học được từ người hướng dẫn của mình mà…
“Trước mắt thì, chúng ta cứ tiếp tục tìm hồ sơ đi. Chắc chắn sẽ tìm thấy điều gì đó về kế hoạch của cô Maka ở đây.”
“Vậy thì em chỉ cần tìm mùi hương của Maka-sama ở đây, đúng không ạ!”
“……”
Cô là chó hả? Nói thật, tôi cứ tưởng mình đang cố gắng để xóa bỏ những hối tiếc của cô ấy. Nếu tôi giao cô Maka cho cô ấy, chẳng phải cô ấy sẽ quên đi nỗi đau trong quá khứ sao?
Cuối cùng thì, chúng tôi đã tìm thấy những tài liệu liên quan đến kế hoạch Lửa Bão. Trong đó, chúng tôi tìm thấy những chi tiết về cách cô Maka đã biến kế hoạch Lửa Bão thành hiện thực. Từ những cuộc thảo luận của cô ấy với giáo viên và phản hồi của họ, cho đến các cuộc đàm phán khác nhau với các tổ chức khu dân cư, ngay cả ngân sách cho bình chữa cháy và bất cứ thứ gì cần thiết để dập lửa, tất cả đều có trong đó. Có vẻ như công sức lớn nhất đến từ Hội học sinh.
“Chẳng phải chúng ta sẽ thành công nếu cứ làm theo kế hoạch sao…?”
Kế hoạch đó thật sự quá hoàn hảo. Thật đáng sợ khi nghĩ rằng một Maka-chan thời cấp ba lại nghĩ ra tất cả những điều này. Tôi nhanh chóng đóng tập tài liệu lại, vì càng nhìn tôi càng thấy sợ hãi hơn.
“Sai-kun! Nếu đã định đọc thì ít nhất cũng đọc kịch bản đi chứ!” Giọng Nui vang vọng khắp phòng học.
Đây là ngày hôm sau cuộc họp bí mật ở khu trường cũ. Hôm nay, chúng tôi đang luyện tập vở kịch. Lễ hội Văn hóa đã sắp đến gần kề, nên chúng tôi phải luyện tập vở kịch thật nhuần nhuyễn. Trời ạ, mình bận thật đấy chứ.
“Tôi thuộc hết lời thoại rồi. Ngay từ đầu cũng chẳng có bao nhiêu.”
“Thật sao!? Saiderella có nhiều lời thoại nhất mà…!”
Thì, tôi vẫn đọc kịch bản trên điện thoại mỗi khi có thời gian, nên cũng lạ nếu bây giờ tôi vẫn chưa thuộc.
“Vậy còn cậu thì sao, Nui? Cậu thuộc chưa?”
“À thì~ dạo này tớ hơi bận chút. Chưa kể, tớ là kiểu diễn viên lồng tiếng chuyên thể hiện cảm xúc bằng hành động hơn là chỉ đọc thoại.”
“Cậu đâu phải diễn viên lồng tiếng, cậu là gravure idol mà.”
Sẽ không ổn đâu nếu cậu không nhớ lời thoại khi đóng phim truyền hình à?
“Tenka-san, cậu có thể chỉnh sửa lời thoại của Nui một chút được không?”
“……” Ngồi ở một góc phòng, ôm gối, Tenka-san từ từ ngẩng đầu lên. “Đúng như dự đoán, tôi đã đơn giản hóa lời thoại của cô ta, đã cân nhắc rồi. Không thể rút ngắn hơn nữa, cô ta có cái não của một con đĩ.”
“Tôi bị mắng có vần điệu à!?”
Có vẻ như Tenka-san cũng có gánh nặng của riêng mình trong mớ bòng bong này. Ngay cả bây giờ, cô ấy vẫn đang điên cuồng gõ bàn phím điện thoại.
“Đừng lo, tớ là kiểu người thật sự tỏa sáng vào sự kiện chính mà. Dù có lỡ quên lời thoại, tớ cũng sẽ ứng biến mà!”
“Vậy còn tôi thì sao…?”
Dù sao thì, cô ấy là Hoàng tử của Saiderella của tôi mà.
“Mà này, ứng biến của tớ còn làm nó hay hơn ấy chứ!”
“Cậu đang gây sự với tôi đấy à? Cậu đang nói kịch bản của tôi còn tệ hơn cả lời ứng biến của cậu ấy hả, thật đấy sao?”
“Cậu không cần phải gieo vần mọi thứ đâu! Nhưng mà, không phải vậy đâu! Kịch bản của cậu là hay nhất thế giới! Với cái này, chắc chắn chúng ta sẽ là người thắng cuộc ở lễ hội văn hóa!”
“Khó tin quá, tôi không ngây thơ đến thế đâu.”
“Cậu không phải Sai-kun, nên cậu không cần phải nghi ngờ nhiều đến thế đâu, Ten-chan. Dù sao thì, chúng ta phải tiếp tục thôi, tớ muốn có một lần diễn tập trôi chảy.”
“Vâng, thế thì tốt quá.”
Cho đến giờ, chúng tôi đã thất bại trong việc tập hợp mọi người lại dù chỉ một lần.
“Cái bà già phù thủy đó cũng chẳng thấy đâu cả. Hay là chúng ta cứ xông vào phòng giáo viên đi!”
“Này này, kiểu đó cậu sẽ bị cấm hành nghề mất! Mà cô ấy đâu phải bà già, là chị gái tớ đấy!”
Quả nhiên, Nui bị Tenka-san lườm một cái sắc lẹm. Nhìn vậy mà không phải vậy, cô ấy đúng là một siscon mà.
“…Mà này, Tenka-san?”
“Gì?”
“Cô có biết cô Fuuka Shiki không?”
“…!” Tenka-san ngã ngửa ra sau.
C-Cái gì? Câu hỏi của mình lại gây sốc đến thế sao?
“C-Cậu nghe cái tên đó ở đâu ra vậy? Tớ tưởng mình đã quên nó rồi chứ, cái ngọn lửa đó…!”
“Ấy ấy, đâu cần phải sốc đến thế! Tớ chỉ tò mò không biết cậu từng gặp cô ấy bao giờ chưa thôi?”
“……….” Cô ấy chỉ lắc đầu. “Chưa từng gặp. Nhưng, tớ biết cô ấy. Cô ấy chính là người đã thay đổi cuộc đời Onee-chan—”
“Cuộc đời ư?”
Tất nhiên, việc một người thầy thay đổi cuộc đời học trò không phải chuyện hiếm. Thế nhưng, nghĩ đến việc Tenka-san lại sốc đến thế chỉ vì nghe cái tên đó, chắc hẳn Fuuka Shiki đã có sức ảnh hưởng lớn hơn rất nhiều đến Maka-sensei so với những gì mình từng nghĩ.
“Này, hai cậu kia. Tụi mình tập luyện lại thôi. Với lại, chúng ta đâu có thời gian mà nghỉ ngơi, nên nhanh nhanh lên nào!”
“V-Vâng, xin lỗi Nui.”
Giờ thì phải tập trung vào lễ hội văn hóa đã. Tập kịch bản, giúp đỡ hội học sinh, rồi tìm hiểu về Lốc Lửa, có quá nhiều việc phải làm. Thế mà, Fuuka Shiki sao…? Mình mới chỉ thấy cô ấy qua ảnh thôi, vậy mà chẳng thể nào quên được. Rốt cuộc cô ấy đã có sức ảnh hưởng lớn đến mức nào với Maka-sensei chứ.
“Chết tiệt… Chuyện này đúng là khó nhằn.”
“Tớ quên béng mất rồi…”
Đêm đến, hai ‘xác chết’ nằm vật vã trong phòng khách nhà Saigi. Mình và Shiya-chan đã mang kế hoạch cùng ý tưởng tài chính cho ‘Lốc Lửa’ đến ủy ban, nhưng bị từ chối thẳng thừng. Dù phó hiệu trưởng mới là người cuối cùng duyệt cho phép, nhưng bọn mình còn chưa được đến bước đó.
Kế hoạch thì hoàn hảo, nhưng rõ ràng họ không thích cái tên ‘Lốc Lửa’.
“Mấy người ở đại học vô tư hơn nhiều. Năm ngoái trong lễ hội trường, họ còn dựng cả máy chém và trình diễn chặt đầu ma-nơ-canh.”
“Hơi quá vô tư rồi đó…”
Mình ước gì họ bị mắng một trận tơi bời.
“Mà công nhận mệt thật. Sao trên đời này chẳng có chuyện gì thuận lợi với mình hết vậy?” Shiya-chan thở dài thườn thượt.
“Đúng là tự luyến. Mà nói gì thì nói, tớ cũng đang làm vì cậu đây.”
“Không ngờ Enri-chan lại hưởng ứng nhiệt tình đến thế. Muốn làm nên lịch sử bằng cách tạo ra một ‘Lễ hội Văn hóa Huyền thoại’ sao.”
“Huyền thoại á… Enri đúng là thích làm nổi bật bản thân.”
Với mái tóc và khuôn mặt đáng yêu kia, cô ấy đã đủ nổi bật lắm rồi. Bộ cô ấy không bao giờ biết đủ sao?
“Mình hỏi vài người trong lớp, họ đều đồng ý với ý tưởng Lốc Lửa. Nhảy múa quanh một đống lửa rực cháy nghe cũng ngầu mà.”
“Ngay cả ở Seikadai điềm tĩnh và ưu tú cũng có mấy người như vậy sao, ha. Thậm chí có lẽ còn nhiều hơn, vì mình không nghĩ bạn bè cậu có gì đặc biệt đâu.”
Mình gật đầu đồng tình với lời cô ấy nói. Mình đoán nhà trường cũng có suy nghĩ tương tự.
‘Lốc Lửa ư? Một đám cháy lớn trên sân vận động ư? Khó thực hiện ư? Sao, định hèn nhát bỏ cuộc à?’
À, tiếng Tenka-san lại vang lên trong đầu mình rồi… Cô ấy đúng là bình tĩnh thật… Chắc Nui sẽ phát điên mất.
“Chuyện này cũng thành tin đồn khá to trong lớp Miharu rồi. Bọn họ lại nói Saigi-senpai đang âm mưu gì đó nữa.”
“Sao lại khiến mình nghe như tội phạm vậy chứ? Mình cảm thấy mọi người bắt đầu hiểu lầm tính cách của mình rồi.”
Miharu tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn mình, người vẫn đang lăn lộn trên chiếc sofa yêu thích. Thế nhưng, thực ra cô ấy đang làm việc trên laptop của mình.
“Có nhiều người muốn làm vụ Lốc Lửa này lắm. Có bình luận trên bảng tin của trang web hội học sinh kìa… Khoan đã, bảng tin này đúng là phong cách những năm 2000 luôn! Lão già nào làm ra cái này thế!?”
“Hiếm khi thấy cậu hét lên như vậy đó, Miharu.”
Mà đúng thật, mình còn chưa xem bảng tin đó nữa. Học viện Seikadai khối cấp Ba có trang web riêng, nhưng trông nghiệp dư lắm.
“Trong khi Miharu là phó hội trưởng hội học sinh, cô ấy sẽ làm lại hoàn toàn trang web… Và nhân tiện, cô ấy còn có thể tận dụng mái tóc vàng cùng sự hiện diện của Hội trưởng Enri-chan để tạo một kênh Yotsube. Rồi dùng tiền kiếm được để mua hết đống đồ ngọt.”
“Này này, mong muốn cá nhân của cậu lộ liễu quá rồi đó. Mà, quay mấy thứ đó không cần xin phép học sinh sao?”
“Xin phép ư? Ai mà cần chứ. Bọn này là hội học sinh, bọn này có quyền quyết định.”
“Thế thì là kiểu độc tài gì đây…”
Mình nghĩ toàn trường đã may mắn thoát nạn khi không bầu Miharu làm hội trưởng.
“Miharu-oneechan trở thành người bình thường rồi! Tuyệt vời!”
“Kuu, con đừng lấy Miharu làm gương được không?”
Đúng rồi, không chỉ Shiya-chan, mà cả Shinju Muku—Kuu cũng có mặt. Cô bé búi mái tóc xanh đen sang một bên đầu, mặc bộ đồng phục thủy thủ của khối tiểu học Seikadai. Quả thật, cô bé đang học lớp năm tiểu học, và là bé gái đáng yêu nhất thế giới. Cô bé quỳ gối trên chiếc khăn tắm hồng yêu thích, trông vẫn đáng yêu như mọi khi. Thế nhưng…
“Kuu, con trông có vẻ mệt mỏi lắm.”
Đối với mình, mái tóc đáng yêu của con bé trông có vẻ bù xù hơn bình thường một chút.
“À ha ha… À thì… dạo này có một vài chuyện xảy ra, và vì đã xong xuôi rồi, nên con quyết định bỏ nhà đi bụi một thời gian.”
“Bỏ nhà đi bụi một thời gian…?”
Con bé nói cứ như thể đi siêu thị vậy…
“Thế nên con đến nhà Sensei để được chữa lành đó. À, Kagome-chan dễ thương quá.” Kuu vui vẻ vuốt ve Kagome, con mèo trắng của bọn mình.
Kagome dường như cũng thích, vì nó chẳng kháng cự gì. Kuu đúng là không bao giờ bỏ lỡ cơ hội đến thăm Kagome nhỉ. Cũng có lần mình bị Kouko-sensei, mẹ của con bé, mắng rồi.
“Kagome-chan dù sao cũng thích được cưng chiều mà. Tớ muốn mua một tháp mèo—rồi cả một tòa lâu đài nữa.”
“Mình cảm thấy nó sống xa hoa hơn cả mình nữa.”
Miharu đã bỏ ra không ít tiền để chăm sóc Kagome-chan rồi.
“Thôi, nếu con mệt thì cứ nghỉ ngơi đi. Học sinh tiểu học không nên cố gắng quá sức đâu.”
Điều này không phải vì mình coi con bé là trẻ con, mà vì cơ thể con bé chưa phát triển hoàn chỉnh, nên mình không muốn con bé phải căng thẳng.
“…Mako, cậu đúng là tốt bụng với những người nhỏ tuổi hơn mình. Cả với con bé đó và Haru nữa. Thế mà cậu lại mê những cô gái lớn tuổi hơn, thậm chí còn bị Manasshi trêu chọc nữa chứ. Phạm vi ‘công kích’ của cậu rộng đến mức nào vậy? Sân vận động Tokyo Dome à?”
“Tớ chỉ mê những người đẹp không tì vết thôi!”
“Cậu thừa nhận mấy chuyện điên rồ thật đó…”
À, mình đoán lời phản bác đó không cần thiết rồi. Thế là lại thành ra mình chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài mất rồi.
"Sao lại thành ra thế này... Anh biết em thích những người bằng tuổi, nhưng nghĩ đến việc em còn có ham muốn với Nui-oneechan và Ten-oneechan nữa... Thật không ổn chút nào..."
"Kuu, em dễ bị mấy chị lớn xung quanh ảnh hưởng quá đấy."
Anh muốn em cứ là Kuu thật thà và đáng yêu thôi.
"C-Còn anh thì sao, em nghe nói dạo này anh cố quá sức đấy, coi chừng kiệt sức mà chết đó!"
"Ổn thôi, vẫn còn sống nhăn."
"Vậy nên, hôm nay em sẽ cố hết sức chữa lành cho Sensei! Sẽ là combo hai cô bé trẻ trung với Miharu-oneechan!"
"Miharu cũng bị cuốn vào rồi á?!"
"Haa, em không quan tâm lắm đâu. Tối nay em sẽ ngủ lại nhà Mako thôi. Dù sao thì đó cũng như nhà thứ hai của em rồi."
"Anh không phiền..."
Shiya-chan còn ở cùng khu nhà, nên em ấy về nhà cũng được. Nhưng, chắc tối nay anh phải ngủ sofa rồi.
"Mà này, Kuu định làm gì vậy?"
"Em có thể không giỏi, nhưng em sẽ cố hết sức!"
"Hm?"
Kuu không giỏi chuyện đó à... Chẳng lẽ là chuyện anh đang nghĩ tới?
Các căn hộ trong khu này đều hướng đến gia đình. Căn của chúng ta thì không giống vậy, đủ rộng cho một cặp vợ chồng và một hoặc hai đứa con. Dù vậy, vẫn có những trường hợp ngoại lệ như căn hộ cạnh nhà ta. Nhưng, bỏ qua trường hợp ngoại lệ đó, vì nó hướng đến gia đình, nên phòng tắm khá lớn. Dễ dàng chứa được một cậu thiếu niên và hai cô gái ở đây. Đương nhiên, chúng ta đã thử rồi.
"A, Sensei, anh đừng động đậy thế. Em không rửa sạch cho anh được."
"Nhìn anh thế này, lưng anh to phết đó Onii-chan. Dù sao anh cũng là con trai mà~"
Chính xác hơn thì, một cậu học sinh cấp ba nhỏ con, một cô học sinh cấp ba nhỏ con và một cô bé học sinh tiểu học nhỏ hơn dễ dàng chen chúc ở đây. Anh bị ép ngồi trên ghế nhựa, Miharu đứng sau lưng, Kuu ngồi bên cạnh. Mỗi người cầm một miếng bọt biển, kỳ cọ khắp người anh.
Rốt cuộc đây là tình huống gì vậy? Ý là, chỗ quan trọng của anh đã được che bằng khăn rồi. Nhưng cả Kuu và Miharu đều trần truồng hết cả. Miharu là em gái ruột của anh, còn Kuu là một cô bé. Nhìn thấy họ khỏa thân cũng không có vấn đề gì.
"Nhưng, được tắm từ hai phía thế này không thoải mái chút nào..."
"Phải nói là anh đang tắm cho bọn em mới đúng. Tắm bao nhiêu tùy anh muốn."
"Toàn thân anh bị kỳ cọ từ đầu đến chân, không thương tiếc..."
"Không không không, Miharu lười tắm, còn anh thì ghét tắm, nên em phải tắm cho cả hai người."
Chẳng phải con gái thường thích tắm lâu hay sao?
"Tuy nhiên, bọn em cũng đã lớn rồi, nên sẽ báo đáp anh."
"Dù em có lớn đi nữa, tắm cho con trai như thế này vẫn hơi sớm, em không nghĩ vậy sao..."
"Miharu muốn tắm cho Kagome-chan, nên em ấy đang tập luyện trên người Onii-chan đấy."
"Đừng dùng anh trai làm vật thí nghiệm chứ. Với lại, sao anh tự dưng lại xếp sau Kagome rồi..."
Cả nhà Kagome-chan nữa, tự dưng anh thấy hơi tủi thân.
"Da của Sensei mịn quá! Tay và hông cũng thon thả nữa, anh giống con gái quá đi."
"Xin lỗi, đây là một chủ đề mà anh không muốn đào sâu vào lúc này."
"Nui-oneesan vui lắm đó. Chị ấy tìm ra một nét quyến rũ mới của anh, ngày nào cũng kể về nó, nhất là trên LINE."
"Nghe này Kuu, em đừng để mấy cô gái trong SID ảnh hưởng, nhớ chưa."
Nui không chỉ bận rộn với công việc và vở kịch, mà còn lôi kéo Kuu nữa à?
"Nui-oneesan giỏi thật. Chị ấy đã tiến triển kế hoạch Saiko-chan của mình và biến anh thành Saiderella rồi. Em cứ tưởng chị ấy không phải là kẻ thù, nhưng có lẽ em phải suy nghĩ lại rồi."
"Nui..."
Dù sao thì anh cũng đã được họ tắm cho xong, rồi nhảy vào bồn nước nóng. Vì họ đã thỏa thuận từ trước, Miharu và Kuu cũng vào cùng.
"N-Này này, có phải hơi chật không?"
"Không sao đâu, không sao đâu. Onii-chan, nhường chỗ thêm đi."
"Ahaha, trước đây em không tắm suối nước nóng với Sensei được, nên đây là cơ hội chuộc lỗi tuyệt vời."
Anh bị bao vây. Sau lưng anh là Miharu, Kuu thì ngồi trên đùi anh. Anh không biết phải cảm thấy thế nào về tình huống này. Đối với anh, nó hoàn toàn bình thường, nhưng người khác có thể không đồng ý.
"Bỏ Miharu sang một bên, một hai năm nữa thôi, anh sẽ không thể tắm cùng em nữa đâu, Kuu."
"Em sẽ là học sinh cấp hai, nên vẫn an toàn mà, đúng không?"
"Miharu là JK rồi mà. Em ấy sẽ tắm với Onii-chan mãi mãi."
"...Anh không phiền, nhưng anh cảm thấy hai em đang lớn lên sai cách."
Mà thôi, Kouko-sensei mới là người chịu trách nhiệm cho sự trưởng thành của Kuu.
"Nhân tiện, Onii-chan, anh vẫn chưa nắm bắt được điểm yếu của hội đồng và hiệu phó sao?"
"Anh không cố nghĩ ra kế hoạch như vậy mà!?"
Dù anh biết điểm yếu của hiệu phó, nhưng anh không thể dùng nó để chống lại cô ấy lúc này!
"Nếu anh ước đủ nhiều, thì Ngọn Lửa Bão Táp chắc chắn sẽ xảy ra!"
"......"
Ahh, em ấy thật thuần khiết... Giá mà mọi thứ trên đời đều đơn giản như vậy... Đáng tiếc, không có gì sẽ được ban cho chỉ bằng ước nguyện. Trường của chúng ta không đủ tốt bụng để chấp nhận điều đó.
"...Không, khoan đã."
"Sao vậy Sensei? Anh có muốn so sánh ngực của Miharu-oneechan và em không? Anh biết đấy, em sẽ sớm bỏ xa chị ấy thôi."
"C-Cái gì...! Đ-Đúng vậy...! Kuu-chan, ngực em lớn quá...! Em mới học lớp 5 thôi! Với tốc độ này, em sẽ đuổi kịp Nui-chansenpai mất!"
"Hehe, vậy là xác nhận rồi. Ngực em sắp đạt cup B rồi!"
"Không thể nào... Miharu chỉ phải mặc áo ngực sau khi lên cấp hai thôi mà...!"
"Đợi đã đợi đã, đủ rồi, đừng nói về chuyện đó nữa!"
Anh cảm thấy Miharu và Kuu ép ngực vào nhau sau lưng anh. Nhưng, anh không hề hứng thú với chuyện đó chút nào.
"Vậy anh lại nghĩ ra một chiến lược khác trong mưu đồ của anh rồi à?"
"Đừng gọi là mưu đồ chứ Miharu. Nếu có thì anh đã vứt nó đi rồi."
Anh nhớ lại những lời Maka-sensei nói với anh ở tòa nhà trường cũ. Nguồn gốc của Ngọn Lửa Bão Táp, Fuuka Shiki-sensei, hoàn toàn không có tài năng gì cả. Cô ấy là kiểu người chỉ hành động theo những gì vui vẻ và thú vị.
"...Này Kuu, em có nghĩ rằng việc ước nguyện bằng tất cả sức lực là quan trọng không?"
"Tất nhiên là có ạ? Em yêu những người cố gắng hết mình."
"Anh hiểu rồi..."
"Sensei đã làm rất nhiều cho em, người không thể đến trường. Đó là lý do tại sao Kuu yêu anh!" Em ấy nở một nụ cười rạng rỡ.
Cô Fuuka à… Tôi vẫn chưa hiểu rõ về cô ấy lắm, nhưng có lẽ tôi cũng nên học hỏi đôi điều từ cô ấy. Nghe có vẻ hơi kỳ quặc khi ý tưởng này lại nảy ra lúc tôi đang tắm cùng em gái và một bé gái khác.
“Tuyệt vời!”
“Cậu làm được rồi, Mako!”
Tôi cùng Shiya-chan rời khỏi phòng họp số ba, và chúng tôi đập tay ăn mừng. Thật tình, cái đêm chúng tôi nằm bẹp dí như xác chết trên sàn nhà cứ như một giấc mơ vậy. Trong phòng họp mà chúng tôi vừa bước ra, chúng tôi đã đạt được thỏa thuận với chủ tịch ban tổ chức lễ hội văn hóa.
“Phù… dù sao thì đây cũng không phải một cuộc chiến quá khó khăn.”
“Mako… Tớ có cảm giác cậu sắp nhúng tay vào mấy chuyện mờ ám rồi đấy…”
“Tôi còn chưa phạm tội gì mà.”
Về chướng ngại đầu tiên, chúng tôi đã trình cho ban tổ chức một cuộc khảo sát toàn bộ học sinh, và đã nhận được sự chấp thuận cho Firestorm. Thật tình mà nói, cứ như thể chúng tôi được phép đi xin phép nhà trường vậy. Bởi vì nếu không có sự đồng ý của ban tổ chức, chương trình này thậm chí còn không được đưa vào danh sách.
“Có vẻ như các bản khảo sát có chữ ký của học sinh hiệu quả hơn nhiều so với việc để ẩn danh.”
“Nếu 70% tổng số học sinh yêu cầu, thì ngay cả ban tổ chức cũng không thể phớt lờ được. Chúng tôi còn đưa cả các yêu cầu về tài chính và mọi thứ vào đó nữa chứ.”
Với bằng chứng đó, ngay cả chủ tịch ban tổ chức cũng không thể phản đối. Chắc là chúng tôi không cần đến mấy lời bình luận ẩn danh vô trách nhiệm đó nữa rồi. Trong thế giới nơi sự riêng tư được đề cao này, những người dám công khai danh tính mới thực sự có giá trị.
“Mà nói đi thì cũng phải nói lại, tôi không ngờ lại nhận được nhiều bình luận đến thế… Miharu quả thật đáng nể. Tôi bắt đầu thấy sợ cô ấy rồi đấy.”
“Miharu vẫn còn chiêu trò lắm, phải không…”
Chính nhờ Miharu mà chúng tôi mới thu thập được nhiều bình luận đến vậy. Vì Miharu đang làm trang web mới, chúng tôi đã nhờ cô ấy thêm một biểu mẫu để mọi người có thể để lại bình luận. Cô ấy đã lan truyền đường link của biểu mẫu này qua LINE, và nhờ đó chúng tôi thu được vô số bình luận.
‘Hãy cùng biến Firestorm thành hiện thực nào! Cùng nhau nhảy quanh ngọn lửa rực cháy! Đường dẫn ở đây này!’ – Nui cũng đã lan truyền nó nhanh như cháy rừng vậy. Cô ấy có thể không có nhiều bạn bè, nhưng danh sách bạn bè của cô ấy lại rất đông đảo, có lẽ còn nhiều hơn cả Karen-senpai nữa. Nghe nói gần đây cô ấy còn lập kênh Yotsube và đang kêu gọi mọi người đăng ký kênh nữa. Không biết tôi có nên đăng ký không nhỉ?
“Nếu dùng giấy tờ thật, chúng ta sẽ không bao giờ có được nhiều như thế đâu. Tôi đoán là việc mọi người có thể bình luận bằng điện thoại thông minh cũng là một điều tuyệt vời.”
“Đúng vậy, nhờ thế mà nhiều người tham gia hơn.”
Nếu là tôi, tôi sẽ chẳng thèm bận tâm đến mấy cái khảo sát viết tay đâu. Nhưng nếu có thể làm nhanh gọn trên điện thoại, có lẽ tôi sẽ nghĩ lại.
“Nếu có Karen-senpai ra tay, có lẽ chúng ta còn có thể đạt đến 90% nữa cơ. Cô ấy đúng là có lúc cứng đầu thật đấy.”
“Đúng vậy, Karen-chan nghiêm túc đến mức có hại cho bản thân. Mà nói đi cũng phải nói lại, Mako à, tớ không thể không khâm phục cậu khi dám dùng một Senpai của mình một cách không thương tiếc như thế.”
“Tôi sắp hết thời gian rồi, nên đành phải dùng mọi biện pháp có thể thôi.”
Về lý thuyết thì lần nào cũng vậy, nhưng tôi cứ lờ đi đã. Ít nhất thì lần này tôi không làm việc trong bóng tối.
“À, dù sao thì chúng ta cũng làm được mà không cần dựa dẫm vào thế lực nào đó quá lớn, tôi sẽ gọi đây là một thành công. Chúng ta sẽ tiếp tục đà này.”
“Cậu đi ngay bây giờ à…? Ý tớ là đi gặp cô hiệu phó ấy.”
Shiya-chan chắc chắn quen cô hiệu phó ở đây. Dù sao thì cô ấy cũng đã làm việc ở đây nhiều năm rồi.
“Tôi thật sự không giỏi đối phó với cô ấy… Ý tôi là, tôi biết cô ấy không đáng sợ, nhưng chúng tôi đã va chạm nhau rất nhiều khi tôi còn ở hội học sinh.”
“Va chạm… Tôi cảm thấy hiệu phó hiếm khi tiếp xúc với học sinh của mình, nhưng cô ấy lại biết cả tên đầy đủ của tôi.”
“Chà, hiển nhiên rồi, dù sao thì cậu cũng khá nổi tiếng mà.”
Tôi tự hỏi… Tôi không nghĩ mình quá nổi bật, nhất là về ngoại hình.
“Mako à, tớ không quá sợ cô hiệu phó đâu, nhưng liệu chúng ta – tớ là người ngoài, còn cậu không thuộc ban tổ chức hay hội học sinh – có thực sự thuyết phục được cô ấy không?”
“Cậu nói không sai… Có lẽ chúng ta nên gọi Miharu. Cô hiệu phó chắc sẽ không phàn nàn gì nếu có phó chủ tịch hội học sinh đi cùng chúng ta.”
“Không cần đâu.”
“…Hả?”
Ngay khi tôi định gửi tin nhắn cho Miharu qua LINE, cô Maka-sensei xuất hiện trước mặt tôi.
“Saigi-kun, sao em lại thủ thế phòng thủ vậy?”
“À, chỉ là phản xạ tự nhiên thôi ạ…”
Chắc có lẽ vì những lần ‘giáo dục’ định kỳ, tôi tự nhiên cảnh giác với cô ấy mỗi khi cô ấy ở gần, đó là lý do tôi luôn trong tư thế phòng thủ.
“Có nhiều điều cô muốn nói ở đây, nhưng các giáo viên đều biết em đang làm nhân viên cho lễ hội văn hóa. Họ bắt đầu nghĩ rằng em cũng đã biết quan tâm hơn rồi đấy.”
“Thật tình, mấy thầy cô nghĩ gì về tôi vậy…?”
“Họ nghĩ rằng dạo gần đây em đã chăm chỉ hơn rồi. Đó là kết quả của việc ‘giáo dục’ của cô mà, phải không.”
Tôi nghĩ họ sẽ tá hỏa lên nếu biết chi tiết về việc ‘giáo dục’ của cô nữa.
“Nếu đã vậy, thì mọi chuyện ổn thôi. Thậm chí, họ có thể dễ dàng chấp nhận ý tưởng này hơn vì chính em là người đề xuất. Tất nhiên, với tư cách là phó cố vấn của hội học sinh, cô sẽ đi cùng em.”
“Cũng phải thôi.”
Thế là tôi không phải mất thời gian giải thích mọi thứ cho Miharu nữa rồi.
“Hả, Mako, cậu trưởng thành nhiều thật đấy. Chị sẽ khen cậu.”
“Á!”
Shiya-chan đột nhiên vươn tay xoa mạnh đầu tôi. Tôi không hẳn là ghét bị đối xử như trẻ con, nhưng ngay cạnh chúng tôi có một sát thủ máu lạnh đang lườm cô đấy.
“Dù sao thì, tôi sẽ để chuyện đó cho cậu vậy. Có Maka-sama rồi, tôi chẳng có gì phải lo lắng nữa, mà tôi ở đây có khi lại vướng chân vướng tay.”
“…Cậu chắc không, Shiya-chan?”
Tôi nghĩ rằng để xóa đi nỗi hối tiếc của cô ấy, có lẽ cô ấy nên tham gia vào việc lên kế hoạch cho đến phút cuối cùng thì tốt hơn.
“Không sao đâu~ Cuối cùng thì cậu sẽ là người tận hưởng nhất mà, nên cứ để mấy người chịu khó làm việc làm đi.”
“…Được thôi.”
Tôi khá chắc là cô ấy muốn giúp đỡ cho đến phút cuối cùng. Nhưng có lẽ cô ấy lại đang nghĩ cho người khác thôi.
“Vậy thì, Maka-sensei, nhờ cô ạ.”
“Ừm. Cô đã có hẹn với cô hiệu phó rồi.”
Tiện quá nhỉ... Thế ra cô ấy đã biết chuyện mình được hội đồng chấp thuận rồi. Vậy là OPS không cần nữa rồi. Nhưng mà, điều đó có nghĩa là—đã đến lúc đối mặt với trùm cuối.
Trong một thời gian dài, phòng giáo viên đối với mình cứ như sào huyệt của kẻ địch vậy. Mình chỉ bị gọi đến đây để nghe răn đe về những hành vi nổi loạn. Thế mà hôm nay mình lại tự mình bước vào, cảm giác thật là lạ.
“Saigi-kun, em đang căng thẳng đấy. Thư giãn một chút đi.”
“Em nghĩ không học sinh nào có thể thư giãn khi đến phòng giáo viên đâu ạ. Trừ Nui ra thì không ai đâu.”
Cảm giác Nui ngây thơ đến mức không hiểu thế nào là áp lực hay lo lắng vậy. Có lẽ mình nên đưa cô ấy theo cùng thì hơn. Chắc chắn không khí sẽ dễ chịu hơn nhiều. Nhưng đã quá muộn rồi, mình chỉ có thể theo sau Maka-sensei, bước vào phòng. Bàn ghế xếp thành hàng dài hai bên, và ở phía cuối phòng—cứ như ngai vàng—là bàn làm việc của cô hiệu phó.
“Xin lỗi, cô hiệu phó có rảnh một lát không ạ? Chuyện là về vụ việc mà tôi đã nhắc đến trước đây.”
“À, cô Fujiki. Cả Saigi-kun nữa, đã lâu không gặp nhỉ. Tôi nghe nói kỳ thi giữa kỳ vừa rồi em lọt top 50 cơ mà. Xem ra em đã rất cố gắng nhỉ.”
“D-Dạ, em cảm ơn cô rất nhiều ạ.”
Cô ấy ghi nhớ hết điểm của từng học sinh hay sao vậy? Hay là cô ấy chỉ đặc biệt để ý đến mình vì mình là học sinh cá biệt? Cảm giác với cô ấy thì khả năng là vế trước cao hơn...
“M-Maka-sensei, cô hiệu phó vừa khen em đó... Đây có phải là một cái bẫy không ạ?”
“Khi em lọt vào top 50 thì việc được khen ngợi là điều hiển nhiên mà. Em lạ lẫm với lời khen đến thế sao?”
Maka-sensei và mình thì thầm với nhau. Mình biết điều đó có vẻ chẳng có gì to tát, nhưng với mình thì nó tương đương với một vụ Nổ Lớn vậy.
“À, xin lỗi. Các em đến đây vì lễ hội văn hóa—hay đúng hơn là lễ hội sau văn hóa, đúng không nhỉ. Firestorm phải không nhỉ... Tôi đã xem qua đề cương rồi.” Cô hiệu phó thao tác trên chiếc máy tính xách tay đặt trên bàn.
Bọn mình vừa mới được hội đồng chấp thuận, vậy mà cô ấy đã đọc rồi. Làm việc nhanh thật. À mà, thật buồn cười khi máy tính của cô hiệu phó lại dán đầy hình mèo.
“Kế hoạch này chính là bản đã được cô Fujiki và cô Fuuka lập ra trước đây, đúng không.”
“Ế!?” Mình vô thức thốt lên.
Cô ấy đã phát hiện ra rồi sao?
“Các chi tiết nhỏ và cách thể hiện có khác, nhưng nội dung chung thì y hệt. Chẳng phải đây là kỹ thuật mà học sinh hay dùng khi sao chép bài tập về nhà của người khác sao?”
“E-Em có thể thấy kinh nghiệm nhà giáo sau 40 năm của cô...”
“Mới có 30 năm thôi! Saigi-kun, có những câu đùa có thể nói và những câu đùa không nên nói đâu nhé.”
Mình bị mắng rồi. Ngay cả Maka-sensei cũng lườm mình.
“Em xin lỗi... Chỉ là, việc viết kế hoạch từ con số 0 thì quá phức tạp...”
“Tôi không trách em đâu. Hầu hết các kế hoạch của học sinh đều chỉ là sao chép thôi mà.”
Đúng là một cựu binh (với khoảng 30 năm kinh nghiệm) có khác, cô ấy nói thẳng thừng sự thật chứ không vòng vo gì cả.
“Ngay từ đầu, chúng tôi cũng không kỳ vọng quá nhiều vào kế hoạch của học sinh. Tuy nhiên, việc chúng tôi không thể chấp nhận mọi kế hoạch cũng là một sự thật.”
“Ưm... Nhưng mà, có cuộc khảo sát mà bọn em đã làm rồi mà.”
“Tôi đã nhận được thông tin về việc đó từ hội đồng. Tôi có thể cảm nhận được sự nhiệt huyết và mong muốn từ các em học sinh, nhưng tôi không nhất thiết coi nó là quá quan trọng. Tôi cũng lấy làm tiếc, nhưng những phiếu góp ý này được điền trực tuyến, nên không đủ sức thuyết phục nhà trường hoàn toàn.”
“Đ-Đúng là...”
Chết tiệt, mình biết ngay cô ấy sẽ khó đối phó hơn cả hội đồng mà. Có lẽ mình nên đến đây với điểm yếu của cô ấy trong tay thì hơn... Ôi không, "Saigi-kun Hắc Ám" trong mình lại lộ diện rồi.
“Vì nó không quá quan trọng, nên cô Fujiki-sensei cũng không nghĩ đến việc làm khảo sát đâu nhỉ?”
“Vâng, tôi nghĩ rằng thay vì ý kiến học sinh, sự đồng thuận của người giám hộ và phụ huynh sẽ quan trọng hơn, nhưng khi đó chúng tôi không có thời gian để thu thập.”
“Tôi hiểu rồi... Có lý đấy. Người giám hộ và phụ huynh chính là nhà tài trợ của chúng ta, nên việc giành được sự ủng hộ của họ sẽ hữu ích hơn nhiều... Tôi sẽ ghi nhớ điều này, Maka-sensei.”
“Ưm, cô Fujiki-sensei, cô đang truyền cho Saigi-kun những kiến thức khá... có vấn đề đấy ạ.”
“Tôi rất vui khi thấy học sinh của mình trưởng thành chứ. Còn với trường hợp của em ấy, tôi nghĩ dù không có tôi thì em ấy cũng tự mình nghĩ ra thôi.”
“Cũng phải. Từ khối tiểu học đến khối trung học phổ thông, tất cả giáo viên ở Seikadai đều đã "khổ sở" vì sự lanh trí của em ấy.”
“…………”
Trời ạ, mình vừa bị một giáo viên "dìm hàng" ngay trước mặt luôn. Lỡ mà mình trở thành người sống khép kín thì sao đây? Hả?
“Thôi được rồi, không nói về chuyện đó nữa. Trước đây nhà trường đã từng cấp phép cho kế hoạch này rồi, vì nó hội tụ đầy đủ mọi thứ cần thiết.”
“Vậy vấn đề lớn nhất là việc nó đã từng bị hủy bỏ trước đây, đúng không ạ.” Maka-sensei hỏi với giọng điệu nghiêm túc.
Quả nhiên, cô ấy đang ở chế độ "Bông hoa không thể chạm tới", hay có lẽ chỉ là "Chế độ Giáo viên" mà thôi.
“Đúng vậy. Nếu đây là một địa điểm cắm trại giữa núi rừng thì mọi chuyện sẽ khác. Địa điểm lại nằm ngay giữa trung tâm thành phố, trên sân thể thao của trường... Việc mọi người phản đối điều đó cũng là điều hợp lý thôi, em không nghĩ vậy sao?” Cô hiệu phó nhìn về phía mình.
Tất nhiên, người xin phép là chính học sinh bọn mình, còn Maka-sensei chỉ là một kiểu người bảo hộ mà thôi.
“Nếu là như vậy, thì khả năng xảy ra tai nạn, gây rắc rối cũng như thiệt hại bên ngoài trường gần như bằng không.”
“Tôi biết rõ điều đó. Thế nhưng, trong trường hợp xảy ra tai nạn, người phải chịu trách nhiệm không phải là các em học sinh, mà là nhà trường.”
Đúng vậy. Học sinh bọn mình dễ dàng nói về rủi ro vì không phải lo lắng gì về chúng cả. Học sinh chỉ được lợi từ Firestorm này mà thôi.
“Tuy nhiên, đó cũng là tình huống tương tự khi Firestorm được tổ chức lần đầu tiên, đúng không ạ?”
“Đúng vậy, nhưng kể từ đó chúng tôi đã nhận được nhiều lời phàn nàn. Đồng thời, khi nó lần đầu được cấp phép cũng đã có rất nhiều vấn đề.”
Lần này, cô hiệu phó nhìn Maka-sensei.
“Theo như tôi nhớ, kế hoạch đã diễn ra khá suôn sẻ mà...”
“Những ký ức đó không sai chút nào đâu, thầy Fujiki. Thậm chí, nhiều giáo viên còn ủng hộ Firestorm nữa là. Thật sự thì giáo viên không nên thích thú với chuyện đó đâu nhỉ.” Bà phó hiệu trưởng nở một nụ cười gượng gạo.
Có vẻ công việc của bà ấy vất vả lắm nhỉ.
“À, có lẽ là nhờ cô Fuuka. Cô ấy không phải là giáo viên xuất sắc nhất đâu, nhưng mọi người xung quanh đều bị cuốn theo nhịp điệu của cô ấy. Ngay cả tôi cũng vậy.”
“...Đúng là cô ấy có tính cách như vậy thật.”
Cả bà phó hiệu trưởng và cô Maka đều nhìn xa xăm.
“Cứ mỗi khi nhìn thấy chiếc xe Fiat màu đỏ ở bãi đỗ xe, tôi lại cảm thấy bứt rứt không yên. Nó khiến tôi nghĩ rằng cô Fuuka đã trở về. Với tính cách của cô ấy, dù bây giờ cô ấy có quay về cũng chẳng có gì lạ...”
Không biết có phải tôi tưởng tượng không, nhưng dường như mắt bà phó hiệu trưởng đã bắt đầu hoe đỏ. Chắc chiếc Fiat màu đỏ đó đúng là được tặng cho cô Maka thật.
“À mà này, Saigi-kun cũng có nét giống cô Fuuka đấy. Dù cậu không phải là người đán—kiểu thẳng thắn, nhưng mọi người lại bắt đầu làm việc vì cậu đấy.”
“Đâu có, tôi chỉ bị cuốn vào mọi chuyện thôi.”
Tôi có cảm giác bà ấy sắp chê bai tôi, nhưng tôi chọn làm ngơ.
“À phải rồi, hôm nay chỉ có một mình cậu thôi à, Saigi-kun?”
“À, có lẽ tôi nên đến cùng một người từ ban cán sự hay hội học sinh nhỉ? Tôi sẽ gọi cho họ ngay đây.”
Miharu, hay Enri nhỉ?
“Gọi con gái qua dễ dàng vậy...” Tôi nghe tiếng cô Maka cằn nhằn bên cạnh.
Mà này, cô hội trưởng ban cán sự cũng là một mỹ nhân đấy chứ.
“Không, tôi đang nói về Keimi-san.”
“Ế, Shiya—À không, Keimi-san à? Bà phó hiệu trưởng biết cô ấy sao?”
“Tôi vẫn nhớ những học sinh từng làm phó hội trưởng hội học sinh. Dạo gần đây tôi thường xuyên thấy cô bé ở sân trường. Chính xác là gần như mỗi ngày. Có phải cô bé đã... à, đã trải qua cái gọi là ‘màn lột xác’ thời trung học không?”
“Đúng vậy ạ.” Tôi kiên quyết gật đầu.
Mà bản thân cô ấy cũng đã thừa nhận rồi, nên không sao cả.
“Vậy sao... Trước đây cô bé trông khá điềm tĩnh và gọn gàng với mái tóc tết bím, nhưng vì vẻ ngoài chói lọi bây giờ mà tôi phải nhìn lại lần hai.”
“Ngay cả tôi, bạn thuở nhỏ của cô ấy, cũng suýt không nhận ra.”
“Ồ, vậy ra cậu là bạn thuở nhỏ của Keimi-san à. Cậu có vẻ cũng khá thân với cô bé mê mèo kia nữa, rốt cuộc thì cậu có bao nhiêu cô gái vây quanh vậy hả?”
“……”
Lạ thật, chúng tôi đáng lẽ đang nói về buổi liên hoan sau lễ hội mà sao lại biến thành buổi tra khảo thế này? Nói thêm, vì bà phó hiệu trưởng cũng hay lui tới quán cà phê mèo đó, nên bà ấy biết Kuu trông như thế nào. Và cái cô giáo bạn gái của tôi thì lườm tôi như thể cô ấy là trùm băng đảng vậy. Tôi cảm thấy cô ấy có chút không hài lòng về cái “phạm vi hoạt động” của tôi.
“Tôi vẫn còn nhớ cô bé buồn bã thế nào khi không thể thúc đẩy sự kiện lớn nhất của buổi liên hoan sau lễ hội.”
“Shiya-chan đã...?”
Shiya-chan tuy trông có vẻ là một cô nàng nổi loạn, và hay gây rắc rối cho tôi, nhưng sâu bên trong, cô ấy rất chăm chỉ. Dù thất bại của Firestorm năm đó không phải lỗi của cô ấy, nhưng rõ ràng cô ấy đã rất đau lòng vì chuyện đó.
“D-Dạ, thưa bà Phó Hiệu trưởng!”
“Hả?”
Đúng lúc tôi nhớ về Shiya-chan tóc đen, giọng nói của người đó vang đến tai tôi. Không biết từ lúc nào, nhưng Shiya-chan đã đột ngột đứng sau lưng tôi và cô Maka.
“………”
Cô Maka thậm chí không nói lời nào, chỉ lẳng lặng tránh sang một bên để Shiya-chan đi qua.
“Cựu học sinh Keimi xin chào! Đã lâu không gặp, thưa bà Phó Hiệu trưởng!”
“Keimi-san, con không nên la hét như thế. Cô vẫn nhớ con mà.”
Nghe lời bà phó hiệu trưởng, Shiya-chan bắt đầu đỏ mặt.
“C-Cháu xin lỗi ạ. Nhưng mà, cháu không thể ngồi yên được nữa. Xin lỗi, Mako, cô Maka—À không, thầy Fujiki.”
“Không sao đâu. Dù sao thì con cũng là nhân viên của lễ hội này mà.”
“Đúng vậy. Chúng ta đã nhờ sinh viên đại học hỗ trợ, nên con ở đây không có vấn đề gì đâu, Keimi-san.” Bà phó hiệu trưởng gật đầu.
“V-Vậy thì, cháu xin được nói điều này. Cháu đã là một kẻ hèn nhát, thậm chí còn không dám phàn nàn khi bị thông báo Firestorm bị hủy bỏ. Vì chúng cháu, các thế hệ tương lai đã không thể tận hưởng một sự kiện tuyệt vời như vậy, và chúng cháu đã cướp đi khoảng thời gian quan trọng và vui vẻ này của các em khóa dưới.” Shiya-chan nhìn tôi. “Cháu đã không thể chống lại các giáo viên như Mako—À không, như Saigi-kun đang làm bây giờ, và chỉ làm theo những gì được bảo. Lẽ ra cháu không nên lùi bước dễ dàng như vậy.”
“À, cô sẽ rất cảm kích nếu con không trở nên giống Saigi-kun đâu...”
“Hồi đó, cháu đã muốn trở thành người như Mako! Nhưng vì cháu luôn chăm chỉ, và ngây thơ, nên điều đó là không thể!”
Khoan đã, cô ấy đang chê bai mình đấy à? Nhưng mà, nghĩ đến việc Shiya-chan lại muốn trở thành người như mình...
“Tất cả các cuộc khảo sát do Saigi-kun và những người khác thu thập đều cho thấy học sinh muốn thử điều đó. Nếu không, họ sẽ hối tiếc ngay cả nhiều năm sau, giống như cháu vậy.”
“Keimi-san, đây không phải chuyện để con phải bận tâm nữa. Con đã tốt nghiệp rồi mà.”
“N-Nhưng...! Cháu không thể giả vờ như không biết gì được! Nếu cần một kế hoạch chi tiết hơn, cháu sẽ giúp!” Shiya-chan đập mạnh tay lên bàn của bà phó hiệu trưởng.
“………” Bà phó hiệu trưởng nhìn chằm chằm lại Shiya-chan. “Kế hoạch này tự nó không có vấn đề gì. Mọi thứ cần thiết đều được ghi rõ ràng ở đó, và chúng ta thậm chí còn có các biện pháp đối phó với những người có thể phàn nàn. Đối với một bản kế hoạch do học sinh lập ra, nó đã được thực hiện rất tốt.”
“D-Dạ... thưa bà Phó Hiệu trưởng?” Shiya-chan chớp mắt bối rối, rồi nhìn tôi.
Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết.
“Keimi-san, cô nhớ con đã làm việc nhiệt tình thế nào khi là phó hội trưởng hội học sinh. Cô có thể dễ dàng nhận ra rằng con người bên trong con không thay đổi nhiều, ngay cả sau ‘màn lột xác’ thời trung học của con.”
“Ế? Ờ, cháu xin lỗi...?”
"Cháu cũng là sinh viên rồi, việc chăm chút bản thân một chút là lẽ đương nhiên. Sau này ra xã hội, con người ta sẽ bị vô vàn quy tắc ràng buộc. Nhưng nhìn những gì cháu đã nỗ lực ở trường, ta biết rằng đặt niềm tin vào cháu sẽ không bao giờ khiến ta phải thất vọng." Phó hiệu trưởng nói rồi xoay màn hình laptop về phía chúng tôi. "Ta đã ghi chú những điểm cần sửa đổi vào kế hoạch của các cháu. Sau khi sửa xong thì mang lại đây cho ta. Việc chuẩn bị thiết bị và mọi thứ cũng sắp hoàn tất rồi, các cháu cứ bắt tay vào làm trước đi. Chỉ cần đảm bảo giấy tờ nộp đúng thời hạn là được."
"Ể…? Phó hiệu trưởng… nghĩa là…"
"Thầy đồng ý ạ?"
Theo sau Shiya-chan, tôi cũng ngơ ngác hỏi lại.
"Nếu nghe mà không hiểu ý ta, xem ra hai đứa cần phải được ‘tái giáo dục’ thêm một chút. Cần trau dồi khả năng lĩnh hội của bản thân nữa đấy," Phó hiệu trưởng vừa cười tủm tỉm vừa nói.
Xin lỗi thầy, cháu đã đủ bận rộn với việc ‘giáo dục’ người khác rồi ạ.
"C-Cảm ơn thầy rất nhiều, Phó hiệu trưởng! Nhanh lên, Mako, cậu cũng thế!"
"V-Vâng. Cảm ơn thầy rất nhiều ạ!"
"Ta không cần lời cảm ơn. Ta chỉ chấp thuận hồ sơ thôi mà."
Ôi chao, lẽ nào phó hiệu trưởng cũng là một tsundere? Đương nhiên tôi không dám phá hỏng cuộc nói chuyện này chỉ vì những ý nghĩ vớ vẩn của mình. Chỉ là, xem ra những nỗ lực nghiêm túc của Shiya-chan hồi còn là học sinh đã thực sự mang lại trái ngọt cho chúng tôi. Thường thì cái thế giới này vốn thích trêu đùa những người chăm chỉ, nhưng đôi khi nó cũng sẽ đền đáp xứng đáng cho họ.
"Mako, chúng ta đi chỉnh sửa tài liệu ngay bây giờ! Sửa trong ngày hôm nay—Không, trong vòng một giờ nữa thôi!"
"V-Vâng, dù sao thì lịch trình cũng đang cực kỳ gấp gáp rồi."
Shiya-chan xin phó hiệu trưởng gửi bản kế hoạch đã chỉnh sửa cho cô ấy, rồi rời khỏi phòng giáo viên. Thành thật mà nói, tôi không ngờ mọi chuyện lại được phó hiệu trưởng chấp thuận nhanh đến vậy. Mọi thứ cứ thế mà suôn sẻ, tôi hơi choáng váng vì chúng tôi đã đi được xa thế này rồi. Vẫn còn chút hoài nghi, tôi đưa mắt nhìn Maka-sensei.
"Thầy Fujiki, xem ra thầy ấy đã đoán ra rồi. Tôi nghe nói thầy ấy khá nghi ngờ, nhưng xem ra việc qua mặt thầy ấy sẽ không đơn giản đâu."
"Phó hiệu trưởng, thầy không nên gọi đó là ‘lừa dối’ trước mặt cậu ấy chứ…" Maka-sensei lườm phó hiệu trưởng.
Aaa, tôi biết ngay mà…
"Maka-sensei, cô đã âm thầm giúp đỡ chúng tôi sao?"
"Tôi là phó cố vấn hội học sinh, nên đương nhiên nhiệm vụ của tôi là giúp đỡ mọi kế hoạch mà hội học sinh muốn triển khai. Cố vấn của các câu lạc bộ thể thao còn cố gắng sắp xếp các trận đấu giao hữu với các trường mạnh, tôi cũng hỗ trợ câu lạc bộ của mình tương tự như vậy thôi."
"Vâng… nếu cô đã nói thế ạ?"
Xem ra Maka-sensei đã tự mình lo liệu mọi chuyện trong khi chúng tôi còn đang vất vả lập kế hoạch. Chỉ với học sinh và cựu học sinh, chắc chắn sẽ rất khó khăn để giải quyết những lời phàn nàn từ bên ngoài. Nhưng có sự giúp đỡ của một giáo viên—một người có liên quan đến nhà trường, vấn đề đó cũng có thể được giải quyết êm đẹp.
"Cảm ơn cô rất nhiều, Maka-sensei."
"T-Tôi không cần lời cảm ơn. Tôi chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi."
Cô cũng là tsundere sao? Mà cô nói thế chứ, đôi mắt cô rõ ràng đang nói ‘Khen tôi đi, khen tôi nữa đi’ kìa. Tôi còn thấy cái đuôi sau lưng cô đang ve vẩy nữa kia. Không tiện làm ở đây, nhưng khi thoát khỏi tầm mắt người khác, tôi sẽ phải khen cô giáo người yêu mình thật nhiều mới được. Mà nói thật, mình là ai vậy nhỉ? Thôi, để sau rồi nghĩ vậy.
Nhưng bây giờ, tôi phải tập trung vào lễ hội văn hóa đã. Tôi vốn không phải kiểu người thích xông pha, nhưng xem ra đã bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh rồi. Trước mắt, tôi còn phải cảm ơn cô Fuuka Shiki-sensei nữa. Một ngày nào đó, tôi muốn tìm hiểu thêm về cô ấy.


0 Bình luận