Dù sao thì Quỳ Na vẫn quyết định ở lại dinh thự của Kuroff hai đêm.
Đây là số ngày cần thiết để hai anh em Kuroff nghỉ ngơi và chuẩn bị.
Bởi vì khi gặp Quỳ Na, họ vừa trở về từ một nhiệm vụ dài hạn. Kuroff đã đề nghị lập tức cùng Quỳ Na đi mê cung, nhưng không thể che giấu được sự mệt mỏi của mình.
Kurophia đã giải thích điều này bằng giọng điệu pha lẫn sự chán ghét, nên Quỳ Na đã đề nghị họ nghỉ ngơi.
Sau đó, để Kurophia đang có thái độ thù địch không phải bận tâm, Quỳ Na định đi tìm chỗ trọ, nhưng lại bị người anh trai hiếu khách giữ lại với lý lẽ không thể lay chuyển.
Ngôi nhà của hai anh em nằm ở một góc vương đô là một căn nhà cây. Diện tích lớn hơn một chút so với nhà ở của người bình thường, Kuroff và em gái dường như đã cho thuê một phòng làm căn hộ. Quỳ Na, người tá túc trong căn phòng rộng bốn chiếu rưỡi đó, đã đặt vật phẩm cứ điểm tạm thời xuống, và quay về làng một lần vào buổi tối.
Sau khi kể lại sự việc cho Roxilus và những người khác đã thức dậy khi cảm nhận được hơi thở của chủ nhân, Quỳ Na đã sắp xếp lại hành lý mang từ Tháp Hộ Vệ về nhà để chuẩn bị cho chuyến đi mê cung.
Sau khi thỏa thích ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu của Luka đang ngủ say, Quỳ Na lại bay đến Oterocks.
Sau đó, Kurophia, kẻ đã xâm nhập để quấy rối Quỳ Na, đã bị nghiền nát, và một sự việc vụn vặt là cô ta đã trả thù mà không hề có ý thức đã xảy ra.
Vì vậy, Kurophia càng tức giận hơn, nên đêm thứ hai cô ta cũng đến trả thù.
Nhưng lần này, do hệ thống tự động đánh chặn bằng Tinh linh Sét, cô ta đã rơi vào cảnh bị đuổi ra khỏi nhà, Quỳ Na cảm thấy đây cũng là chuyện vụn vặt nên không giải thích chi tiết.
Nghe nói từ vương đô Oterocks đến làng mê cung mất khoảng năm ngày đường.
Mặc dù tên chính thức là làng Lektory, nhưng Quỳ Na nghĩ đằng nào cũng chỉ đi một lần nên không nhớ tên.
Từ vương đô Oterocks đến làng Lektory, vì có xe ngựa chung chạy định kỳ nên Quỳ Na đã đi cùng Kuroff và em gái. Nếu đi xe ngựa chung thì mất khoảng ba ngày là đến.
Trên đường đi bị Hổ Goral tấn công, nhưng Quỳ Na không có cơ hội ra tay, Kuroff và Kurophia đã dễ dàng đánh bại chúng.
Trong chuyến đi, Quỳ Na đã nghe Kuroff kể về những kiến thức vụn vặt của Oterocks không mấy hữu ích. Người ta thường cho rằng ở vương quốc Oterocks, gần như tất cả mọi người đều sống trên cây, nhưng không phải tất cả đều như vậy.
Ngược lại, những người cố chấp sống trên cây sẽ tập trung ở vương đô. Quỳ Na không biết điều này có gì khác biệt.
Ngoài ra, nữ hoàng bất ngờ lại là một người tốt bụng rất hiểu chuyện, thỉnh thoảng cũng lang thang ở thị trấn dưới chân thành dưới danh nghĩa thị sát.
Dần dần, Kurophia đã kích động lên mà nói: "Những bí mật quan trọng của quốc gia như thế này không nên nói luyên thuyên với người ngoài!" Cô ta lại càng sôi sục hơn khi nói: "Nếu bệ hạ bị tổn hại thì sao!"
Vì vẫn còn bất mãn nên mỗi lần phát biểu Kurophia đều nhìn chằm chằm vào Quỳ Na, những ánh mắt lạnh lùng hiểu lầm của những người cùng đi xe ngựa chung đã xuyên thấu Quỳ Na.
Từ phản ứng của Kurophia, có thể rõ ràng là cô ta vẫn chưa biết Quỳ Na là người thân của nữ hoàng.
"Sao lại muốn biến thành khỉ đến mức này chứ? Thật là một câu hỏi khó hiểu."
"Chỉ sống trên cây thôi mà sao lại gọi là khỉ được! Người bò dưới đất thì có thể dùng cách gọi tương ứng không? Kiểu như cua chẳng hạn."
"Vậy sau đó chỉ có thể cùng em gái ném hồng thôi đúng không?"
"Ý gì vậy!?"
Đối với cách nói chuyện thong dong của Quỳ Na, Kurophia đã nghiến răng ken két.
Đó là dạng chỉ cần chạm vào là sẽ bùng nổ. Quỳ Na dường như cũng trở nên hơi thích thú.
Sắp tới sẽ cùng hành động trong mê cung một thời gian, nên bị ghét cũng là một điều đáng cân nhắc.
Kuroff nở nụ cười vui vẻ phía sau hai người, và theo sau họ đi qua lối vào làng Lektory.
Vì đây là một ngôi làng được hình thành bao quanh bởi hầm ngục, nên không thể tìm thấy một căn nhà cây nào.
Ngôi làng này giống như ngôi làng biên giới của quốc gia trắng trong quá khứ, có rất nhiều tòa nhà được các quán trọ chiếm giữ.
Phần còn lại là các cửa hàng vật phẩm, cửa hàng vũ khí, quán rượu cần thiết cho mạo hiểm giả, và cả nhà thổ kèm theo.
Ngoại trừ cư dân vận hành các cơ sở này, phần lớn còn lại đều là mạo hiểm giả.
Khi hầm ngục này được phát hiện lần đầu, vì lối vào và các bức tường bên trong đều được bao phủ bằng vàng, nên có tin đồn rằng đây là lăng mộ của hoàng tộc cổ đại hoặc một thế lực nào đó.
Chỉ là từ tầng hầm thứ nhất đã xuất hiện những ma vật khá mạnh, việc khám phá bên trong dường như đi kèm với nguy hiểm đáng kể. Quỳ Na nghe xong lộ ra vẻ mặt cay đắng.
Sự hình thành của mê cung này thật vô lý và nhàm chán đến cùng cực, nghe lời giải thích chính xác, Quỳ Na cảm thấy mồ hôi khó chịu toát ra sau lưng.
Bởi vì đây chính là thứ mà Ops gọi là "mê cung độc quyền cho người mới bắt đầu".
Người mới bắt đầu trong game thường được hiểu là những người dưới cấp 10.
Tuy nhiên, MMORPG mang tên Liardro có điểm cuối cùng lại phá cách ở cấp 1000. Đương nhiên, phân loại người mới bắt đầu cũng sẽ tăng lên theo đó.
Đại khái cấp 200 là người mới bắt đầu. Cấp 500 là người chơi trung cấp. Cấp 800 được gọi là người chơi cao cấp. Những người có cấp độ như Quỳ Na lên đến 1100 thì là "phế nhân".
Câu trả lời mà người chơi đưa ra là, nếu ở cấp 600 đến 700 thì có thể chơi thoải mái và cũng có thể tận hưởng chiến tranh. Việc những nhóm "phế nhân" vượt ra ngoài điểm này bị ghét bỏ như rắn rết cũng là điều đương nhiên.
Nói tóm lại, cấp độ khoảng 200 đã có thể đối phó với các cơ quan trong mê cung được đặt tên là Điện Thần Tham Vọng. Rõ ràng, cấp độ của cư dân hiện tại không thể chống lại được.
Nếu Quỳ Na mang theo cả Quylina thì hẳn có thể tiến sâu hơn. Nhưng các kỵ sĩ thuộc quốc gia thường sẽ không đến những nơi phía Nam như thế này.
Kuroff cấp tám mươi và Kurophia cấp bảy mươi có thể tiến được một nửa đã là tốt lắm rồi. Mấy ngày trước nghe nói họ đã đạt đến tầng 13, Quỳ Na cứ ngỡ là Kuroff và em gái tự mình hoàn thành.
"Đó không chỉ có hai chúng tôi đâu. Bởi vì nếu chỉ có hai người thâm nhập hầm ngục thì sẽ có rất nhiều thiếu sót."
"Đó là vấn đề về nhân tài? Hay là vấn đề có thể giải quyết bằng số lượng người?"
"Nếu nói cái nào thì có lẽ là nhân tài. Nếu có số lượng người thì vai trò cũng sẽ phân tán tương ứng. Chúng tôi có xu hướng làm tiên phong."
"Ra vậy..."
Quỳ Na liếc nhìn Kurophia bên cạnh, nếu có cô bé xông pha liều lĩnh không màng đến mọi thứ này, việc tiến sâu vào một mê cung như tổ bẫy có thể sẽ rất khó khăn.
"Khoan đã, cô vừa nhìn cái gì đấy!?"
"Không, không có gì."
Khi Quỳ Na nhếch môi cười giả lả như thể hàm chứa điều gì đó, Kurophia đã lập tức kích động lên như sôi trào, khiến Quỳ Na cảm thấy rất thú vị.
Kurofu không che giấu nụ cười gượng gạo khi thấy Kurofia bị Kuina gạt đi như gạt ruồi. Ngược lại, cậu bị Kurofia càu nhàu: "Sao ngay cả anh cũng cười thế?"
Về khoản gây ô nhiễm tiếng ồn thì họ là một nhóm cực kỳ nổi bật. Hơn nữa, ngay từ khi họ bước qua cổng làng, ánh mắt của các mạo hiểm giả tụ tập gần đó đã đổ dồn vào Kurofu và những người khác. Nói đúng hơn, là họ đã đứng hình khi nhận ra hai người kia.
"Này, này… hai người đó…"
"À, là anh em Kurofu và Kurofia."
"Sao họ lại ở đây?"
"Chẳng lẽ Hội Mạo Hiểm Giả đang sốt ruột về việc công lược nơi này sao?"
"Này này, nếu làm thế thì chúng ta còn kiếm được chút tiền lẻ nào nữa chứ…"
Từ đó vọng lại những tiếng thì thầm, lời châm chọc và những cuộc đối thoại khó hiểu.
Kurofia công khai nhìn xuống đám mạo hiểm giả, khinh khỉnh cười khẩy. Biểu cảm của các mạo hiểm giả xung quanh lập tức bị sự tức giận lấn át, bầu không khí thù địch căng thẳng ngay lập tức dâng cao.
"Bị ghét rồi."
"Chỉ để tâm thôi thì cũng chẳng ích gì."
Kurofu cũng không khuyên nhủ em gái, chỉ nói với Kuina "Là chỗ này đấy", rồi dẫn đường đến một quán trọ khang trang.
Chủ quán trọ vừa nhìn thấy mặt Kurofu liền ném một chiếc chìa khóa, chỉ nói "Trên tầng hai", rồi giả vờ như không biết gì khác.
Khi Kuina đang nghiêng đầu nhìn cuộc đối thoại đó, Kurofu cười gượng gạo nói: "Chúng tôi là bạn cũ." Có vẻ như anh đã đến ngôi làng này nhiều lần vì những chuyện không liên quan đến mê cung.
Kurofu dẫn họ đến một căn phòng lớn rộng rãi và thoải mái. Kurofia vừa đặt hành lý xuống đã lộ vẻ mặt chán nản, dựa vào bức tường cạnh cửa sổ.
Trong phòng chỉ có chiếc hộp nhỏ có khóa, không có giường hay ghế. Kurofu nói đây là một căn phòng ngủ tập thể, nơi nhiều người chen chúc nhau ngủ.
"Ôi dào~"
"Nếu ngại thì thuê một phòng riêng của Kuina-san đi?"
"Hả, tại sao? Cứ như đi dã ngoại ấy, ngủ chung với nhau. Trông đoàn kết không phải tốt hơn sao?"
"…Dã ngoại?"
Khi nói đến sự đoàn kết, Kurofia lại tỏ vẻ ghét bỏ. Chỉ là cô không cằn nhằn mà giữ im lặng.
Mặc dù Kuina bản thân chưa từng có kinh nghiệm đi dã ngoại, nhưng cô có chút khao khát những cảnh tượng nhìn thấy trong tiểu thuyết và phim ảnh. Dù biết rằng ở đây không thể nào có được tình huống như vậy.
Đối với Kurofu, người nghe thấy một từ khó hiểu, anh mỉm cười đầy cảm thán.
"Tôi có thể làm việc một chút được không? Chắc sẽ không làm phiền anh đâu."
"Cô muốn làm gì?"
"Chế tạo một vài món đồ nhỏ dùng để khám phá mê cung."
"Hả?"
Với vẻ mặt không thể hiểu nổi của Kurofu và vẻ mặt không chút hứng thú của Kurofia, cả hai đều ngạc nhiên quay đầu lại vì hiện tượng phát sáng khi Kuina sử dụng "Kỹ năng Kĩ thuật".
Cô đặt vài nguyên liệu từ hộp đồ xuống sàn, rồi không chút che đậy mà sử dụng kỹ năng. Đối với Kurofu và những người khác, đây là một kỹ thuật cổ đại khác ngoài "Kỹ năng Nấu ăn" mà họ từng thấy ở ngôi làng biên giới.
Kurofia, người giả vờ không có hứng thú, cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Những thứ được tạo ra sẽ nâng cao tỷ lệ sống sót của Kurofu và những người khác. Mặc dù cô không muốn gây ra cái chết do sai lầm tự chuốc lấy, nhưng cô vẫn định giao những vật phẩm hữu ích cho những người lắng nghe và chấp nhận lời khuyên một cách thẳng thắn.
Nếu Kurofia vì ghét Kuina mà đi trước, chỉ cần không quá thảm hại thì chắc không sao.
Có lẽ vì bị Kurofu dạy dỗ một trận nên dù ngủ cùng phòng, Kurofia cũng không có hành vi nào cản trở Kuina ngủ. Mặc dù đây là lần đầu tiên cô ngủ trong chăn theo kiểu ngủ tập thể, nhưng đối với Kuina thì không có vấn đề gì, trời đã sáng.
Rời khỏi quán trọ, họ kiểm tra trang bị và vật dụng cá nhân trước mê cung.
Kuina và Kurofu cũng bị những ánh mắt nghiêm khắc chiếu vào. Hầu hết là từ những mạo hiểm giả đang kiếm tiền lẻ ở đây. Những ánh mắt ghét bỏ và khó chịu đều tập trung vào họ.
Lối vào mê cung được chiếu sáng bởi ánh mặt trời buổi sáng biến thành một con đường vàng lấp lánh như được dát vàng.
"Ôi, hoài niệm quá, hoài niệm quá đi."
"Kuina chắc đã quên sạch rồi nhỉ."
Đột nhiên một lời cằn nhằn sắc bén bay tới từ Kiki, nhưng Kuina chỉ nén tiếng than phiền với vẻ mặt cay đắng. Bởi vì nếu cô gầm lên giữa chốn đông người như thế này, cô sẽ bị coi là một người càng kỳ lạ hơn.
Nhân tiện, phần được dát vàng bên trong mê cung chỉ có ba tầng. Đó là vì trong quá trình chế tạo khi đó, cô và Opus đã cùng nhau tìm kiếm các cửa hàng và đấu giá ở bảy quốc gia, mua sắm quá nhiều vàng khắp nơi.
Rồi vào thời điểm đó, giá vàng trong game không hiểu sao lại tăng vọt lên đến mức trên trời, thậm chí còn lan truyền lời đồn "Skill Master đang thu mua vàng".
Bất kể là Skill Master nào, kỹ năng nắm giữ và tố chất kinh doanh đều không tương xứng, nên cả hai đã dùng hết tiền tiết kiệm, việc dát vàng cũng dừng lại.
"Được rồi, xin hãy đeo chiếc kẹp tóc này vào."
"Kẹp tóc thì hơi yếu ớt nhỉ."
Kuina đưa vật phẩm cô chế tạo hôm qua cho Kurofu và Kurofia. Mặc dù là chiếc kẹp tóc, nhưng phần chính là phần hình bút gắn kèm. Thực tế, bên trong nó có gắn đá Ma Vận, là một vật phẩm trang bị có chức năng như máy chiếu.
Từ khóa để kích hoạt là "Thần linh ơi, hãy soi sáng con đường phía trước của chúng con". Sở dĩ từ khóa có định dạng kỳ lạ như vậy là để ngăn chặn việc nó bị kích hoạt do những cuộc đối thoại hàng ngày hoặc những hành động như búng tay.
Cô còn nhét thêm vài lọ thuốc đã chế tạo cho hai người. Vì đã nói trước với Kurofu về chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nên anh trai đã tự mình truyền đạt cho Kurofia, và cô đã chấp nhận lọ thuốc một cách suôn sẻ.
So với việc trực tiếp nhận từ Kuina, cách thông qua Kurofu khiến Kurofia dễ chấp nhận hơn.
Sau đó, họ bước vào Đền Thờ Tham Vọng, và ở một nơi không thể nhìn thấy từ bên ngoài, Kuina đã giới thiệu Koko cho hai người.
"…Đây, đây là…"
"Thật hay giả vậy, tinh linh…"
Đúng như Kuina nghĩ, hai người há hốc mồm đứng hình. Trò đùa có vẻ đã thành công, Kuina rất hài lòng. Nếu quen với cảm giác này, cô sẽ trở nên giống Opus, nên phải cẩn thận.
"Koko, là Koko."
Nhìn Koko đang nhẹ nhàng cúi đầu, ánh mắt của Kurofia hơi ánh lên một màu sắc nguy hiểm. Koko cũng cảm nhận được điều đó, và giữ khoảng cách với Kurofia.
Kurofia lập tức lộ vẻ mặt buồn bã. Không biết có nên giữ mặt lạnh hơn một chút không.
Bên trong mê cung của Đền Thờ Tham Vọng rất yên tĩnh. Mặc dù lối đi rộng đủ cho ba người đi song song, nhưng Kurofia, người tự nhận sẽ khám phá theo thói quen của mình, đi trước, còn Kurofu đi cuối cùng.
Không có dấu hiệu của sinh vật, cũng gần như không có dấu hiệu của ma vật.
Điều này cũng là lẽ đương nhiên, trước khi đến đây, những tấm “bảng chiêu mộ” được đặt ở các tầng đều đã bị đập nát.
Nếu không có “bảng chiêu mộ” thì không thể sản sinh ma vật, nên sự tĩnh lặng này cũng hợp lý.
Có lẽ là do thấy ma vật xuất hiện trên tường, nên đã phá hủy tấm bảng để cắt đứt nguồn cung cấp ma vật.
Vì không đánh bại ma vật thì không thể tăng cấp, nên việc các mạo hiểm giả ở trên có cấp độ thấp cũng là điều dễ hiểu. Các mạo hiểm giả ở đây dường như không có ham muốn tăng cấp để trở nên mạnh mẽ hơn.
“Đáng tiếc quá…”
“Ý gì?”
Khi Kuina đang lẩm bẩm sau khi nhìn thấy tình trạng hư hỏng của “bảng chiêu mộ”, câu hỏi đơn giản của Kurof đã bay tới.
Quay người lại, Kuina giải thích đơn giản về đặc tính của “bảng chiêu mộ”.
“Cái này có thể tạo ra một số lượng ma vật nhất định trong mê cung.”
“Ừm, tôi chỉ nghe nói thôi. Khi mê cung này mới được phát hiện, ma vật rất mạnh, có rất nhiều người hy sinh.”
“Nếu phá hủy tấm bảng này mà ma vật không xuất hiện nữa, chẳng phải đó là chuyện tốt sao?”
Kurofia, người quyết định giả vờ không quan tâm, cũng đưa ra một lý lẽ chính đáng với thái độ rõ ràng. Nếu ưu tiên tính mạng con người, thì điều đó không tệ.
Tuy nhiên, ma vật được tạo ra định kỳ cũng có tác dụng rõ ràng.
“Đánh bại ma vật đó, có một tỷ lệ nhất định sẽ ra rương báu mà.”
“Hả?”
“…Hả?”
“Nói cách khác, không đánh bại ma vật thì sẽ không xuất hiện rương báu sao?”
“Đúng vậy.”
Chưa kể đến các mê cung do người chơi vận hành, các mê cung do người chơi tạo ra có thể quyết định chi tiết vị trí và hình dạng của rương báu.
Thông thường, đó là những vật phẩm được Kuina và Opus thu thập trên lục địa, được gọi là “rác” hoặc “phân kho”.
Đặt những vật phẩm đã thu thập vào phòng chuẩn bị của mê cung, tất cả sẽ được chuyển vào các rương báu rơi ra từ những ma vật này.
Nếu nguồn gốc của ma vật bị cắt đứt, việc vật phẩm không giảm đi cũng là điều đương nhiên.
Đến bây giờ, trước sự thật bất ngờ được biết, Kurof và những người khác cũng câm nín.
Mặc dù ngây người một lúc, nhưng khi Kuina lướt qua hai người và đi lên phía trước, họ đã lấy lại tinh thần.
“…Anh trai.”
“À. Nếu có thể bình an rời khỏi đây, sẽ nói chuyện này cho cấp trên.”
“Lời của người phụ nữ đó có đáng tin không?”
“Giả thuyết về việc mê cung này bắt đầu cạn kiệt có lẽ sẽ bị bác bỏ. Quan trọng nhất là đã làm rõ lý do tại sao những rương báu thường xuyên xuất hiện ban đầu lại biến mất cùng lúc với sự biến mất của ma vật. Nếu là vậy, không ngại thử đánh bại ma vật. Nếu rương báu xuất hiện thì cũng có thể trở thành bằng chứng.”
Kurofia kinh ngạc khi thấy anh trai mình, người nói nhiều hơn bình thường, lại có tâm trạng phấn khích bất ngờ. Nguyên nhân lại là người phụ nữ đáng ghét đó.
Mặc dù chỉ là không thích, nhưng vì có lý do để quan tâm nên cảm giác ghen tị ngày càng mạnh mẽ.
Chủ yếu là nói quá chung chung. Mê cung do tinh linh tạo ra. Nếu là người lùn thì vẫn có độ tin cậy.
“Khoan đã! Người nghiệp dư đi trước mà trúng bẫy thì sao!”
Vì vậy, họ quyết định không tin. Kurofia không biết lời này sau này sẽ quay lại với mình, lớn tiếng quát Kuina đang đi phía trước.
“Ừm. Có phải ngay cả tấm bảng ở phòng BOSS cũng bị đập nát rồi không?”
“Ở đây cũng có bảng sao? Tôi chưa từng nghe nói.”
Trước cánh cửa khổng lồ ở cuối tầng năm, Kuina nghiêng đầu, Kurof kinh ngạc quay đầu lại.
Đây là điều phổ biến, một trong số các tầng có BOSS, trong Đền Thờ Tham Vọng chỉ có hai phòng BOSS.
Ở tầng năm và tầng ba mươi.
Lý do tại sao lại có cấu trúc như vậy, tất nhiên là ý tưởng của người tạo ra.
Tên đó nói: “Khà khà khà. Đầu tiên là ở tầng năm, những người thâm nhập sẽ nghĩ rằng ở mười tầng tiếp theo cũng sẽ có thứ tương tự. Nhưng ta sẽ không làm theo quy tắc đó! Nếu không có ở đó, chắc chắn sẽ nghĩ rằng tiếp theo sẽ là cứ mười tầng một. Nhưng, nếu tầng mười lăm cũng không có, giả thuyết sẽ không còn đúng nữa, và sẽ mệt mỏi vì căng thẳng, muốn quay về trước. Sau đó sẽ đi vào cổng dịch chuyển được cho là thẳng đến mặt đất. Nhưng, đây là một cái bẫy năm tầng liên tiếp! Khà khà khà khà, sau đó lại đánh bại BOSS tầng năm một lần nữa, và ở đó mà phiền não đi! Có nên đi vào cổng dịch chuyển ở đây không. Những người thành thật đi bộ về là đã thắng cược. Những người đi vào thì thua. Địa điểm dịch chuyển tiếp theo là tầng 30! Đánh bại BOSS ở đó thì không sao. Những người không thể đánh bại sẽ bị trừng phạt sau khi chết. Đúng vậy, đó là một cái bẫy sẽ kích hoạt khi có người ngã xuống ở đó. Là một cái bẫy chỉ có thể đi bộ về! Khà khà khà khà! Nhìn xem, nhìn xem! Người mới sẽ phiền não liệu có chọn cái chết vì mệt mỏi không!”
Như vậy, kèm theo tiếng cười lớn mà trình bày.
Từ lời nói này cũng có thể hiểu được, cơ quan dịch chuyển tức thời có thể quay về mặt đất chỉ có ở tầng năm và tầng mười lăm. Nhưng vì đây cũng là bẫy, nên không thể dịch chuyển đến mặt đất.
Nói cách khác, nếu đánh bại BOSS ở tầng năm, sau đó chọn đi đến tầng mười lăm để tìm BOSS tiếp theo, sau đó sẽ quay lại tầng năm. Do đó, chỉ khi đi vào cổng dịch chuyển mới có thể bay đến tầng thấp nhất, là một thiết bị kinh tởm mà phương tiện quay về mặt đất chỉ có một là đi bộ.
Mặc dù phép thuật và cổng dịch chuyển tức thời từ mê cung có cùng hiệu quả, nhưng vì có vấn đề về yêu cầu tối thiểu để học, nên người mới không thể có được.
Hơn nữa, Opus là một người đàn ông rất vui khi thấy người mới đau khổ, anh ta là người như vậy. Là một người có tính cách nếm được vị mật từ bất hạnh của người khác, người mới là con mồi của anh ta.
Mê cung Đền Thờ Tham Vọng là một mê cung mà chỉ cần muốn thỏa mãn lòng tự trọng thì sẽ gặp phải những cái bẫy tàn khốc. Mà, Kuina cũng là người phụ trách, nên không thể nói những lời như người ngoài.
Trong khi Kuina vừa nhớ lại chuyện này, vừa tìm kiếm ký ức về BOSS.
“Hình như có vấn đề cần giải quyết ưu tiên hơn cái đó.”
Kurof và Kurofia lẩm bẩm quay đầu lại nhìn.
Kuina cũng bị thu hút bởi điều đó, bắt đầu kiểm tra phía sau. Không cần nói, Kuina cũng nhận thấy những người đang đi theo sau mình với một khoảng cách nhất định.
Kuina nghĩ đó chỉ là những mạo hiểm giả bình thường ở phía sau. Nhưng Kurof và những người khác dường như không nghĩ vậy.
Kurof bước lên phía trước như bảo vệ Kuina, tay đặt lên thanh kiếm ở thắt lưng. Còn Kurofia, cô ấy đã đặt mũi tên lên dây cung.
“Hả?”
“Thật là, ngay cả điều này mà cũng không biết thì tiền đồ thật đáng lo ngại.”
Kurofia thở dài nhìn chằm chằm về phía trước hành lang, kinh ngạc lẩm bẩm.
Nhờ ánh sáng yếu ớt của ma đạo cụ được gắn trên đầu hai người, họ đã nhìn rõ hình dáng của kẻ xâm nhập không rõ danh tính ở quảng trường trước phòng BOSS.
“Chết tiệt! Bị phát hiện rồi sao…”
Vừa tặc lưỡi vừa xuất hiện là những tinh linh nam trẻ tuổi. Vì là tinh linh nên không biết có phù hợp với tuổi tác bề ngoài hay không. Trộn lẫn cả tộc người mèo và tộc người chó.
Một nhóm khoảng mười người với ánh kiếm lóe lên trong mắt đã chặn đường ba người.
Trông như mạo hiểm giả, bảy người cầm kiếm mặc giáp, ba người cầm cung. Chỉ là bầu không khí sau đó rất nghiêm trọng.
“Đại khái có thể đoán được, nhưng vẫn hỏi trước một tiếng. Có chuyện gì không?”
Kurof là người đầu tiên hỏi. Đại khái sẽ bị coi là người lãnh đạo trong số họ. Ít nhất trong mắt những người kia là vậy.
Cô bé tinh linh không vũ khí, ngây người đứng đó, là người không thể đối địch nhất trong ba người này, chắc chắn không ai thấy bình thường.
“Nói nhiều vô ích, huynh trưởng. Dù sao cũng là ngửi thấy mùi tiền mà đuổi tới thôi.”
“Hê—”
“Ngươi cũng giữ chút căng thẳng đi chứ!”
Cũng có những kẻ như linh cẩu thế này sao, Kuina nghĩ vậy và thành thật gật đầu, thì tiếng quát của Kurofia bay tới.
“Chúng ta cũng đã chán cái hầm ngục sắp cạn kiệt này rồi. Nếu là lão luyện như ngươi thâm nhập, vậy chắc chắn có thứ gì đó.”
“Hê hê, thành thật nói cho chúng ta bí mật đó đi. Cái giá của thông tin là người phụ nữ kia thì sao?”
Mười đôi mắt đầy thú tính như liếm láp cơ thể Kuina và Kurofia mà lướt qua lại.
Kurofia run lên vì khó chịu, Kuina thì kinh ngạc vì thấy cơ thể mình quá gầy gò (và khi nằm viện thì rất yếu ớt).
“Ngoài thông tin ra còn tham lam đến vậy sao. Thật đáng thương.”
“Không đến lượt ngươi thương hại!”
Khi ánh mắt và biểu cảm của Kurof tràn đầy bi ai, người đàn ông dẫn đầu kích động rút kiếm ra.
Những người đàn ông phía sau cũng làm theo, rút kiếm, giương cung.
Theo ‘Tìm kiếm’ của Kuina, cấp độ trung bình của những kẻ tấn công chưa đến 20. Nếu vậy, để Kurof và đồng đội bị trầy xước thôi cũng là một thử thách khó khăn.
“Nếu là số lượng này, phe ta có lợi hơn. Bao vây chúng. Thông tin gì chỉ cần làm đau là sẽ khai ra.”
“Phần còn lại của phụ nữ cứ để ta chăm sóc.”
“Ai đến trước được trước, biết không!”
Đối với những kẻ dường như đã chắc chắn chiến thắng, Kuina chỉ trố mắt nhìn họ.
Còn Kurofia, thậm chí còn nhe răng, tức đến không nói nên lời. Rốt cuộc là tức giận vì nhân cách của họ, hay vì những hành động của họ không thể chấp nhận được.
“Ta không nghĩ các ngươi và huynh trưởng đều là nam giới, quá dã man! Hãy chuẩn bị tinh thần đi!”
Kéo dây cung đến giới hạn không thể căng hơn nữa, rồi bắn tên. Mũi tên đầu tiên bay đi với tốc độ mắt thường không thể bắt kịp, trúng vào vai của tinh linh nói năng bừa bãi.
“Gah!?”
“Khu, không phải là ra tay trước sao. Các ngươi, làm đi!”
“““Ô ô ô ô!!”””
Hình như đã cho hắn một cái cớ, nói rằng bên này ra tay trước.
Mũi tên bay lượn, hướng về phía những người đàn ông đang vung kiếm.
Mũi tên thứ hai của Kurofia bay đi với tốc độ nhanh nhất, găm vào chân của người tộc chó dẫn đầu. Người tộc chó kêu thảm thiết rồi ngã về phía trước, ôm lấy chân bị tên đâm mà lăn lộn.
Những người đàn ông phía sau không chút do dự đá văng đồng đội. Đúng như đã nói, là những kẻ dã man.
Kuina khẽ hỏi: “Tôi có thể ra tay không?” Sau khi xác nhận với Kurof, anh ta trả lời: “Xin hãy vừa phải.”
“Chắc là nửa sống nửa chết là được rồi… Hiểu rồi, hiểu rồi.”
“Kỹ năng ma thuật: Hỏa Thương Nung Chảy”
Hành động của Kuina, chỉ một câu nói đã tạo ra một ngọn hỏa thương khổng lồ trên đầu, khiến những người đàn ông định tấn công đột ngột dừng lại. Một ngọn hỏa thương cao bằng người trưởng thành, vẻ hung ác của nó khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải nín thở.
Ngọn hỏa thương đó lơ lửng trên đầu Kuina, liên tục rơi xuống những tia lửa đỏ và cam, khiến những biểu cảm đầy thú tính của những người đàn ông bắt đầu hiện lên vẻ u ám.
“Ô, này… cái đó phải làm sao, đây?”
Người đàn ông đầu tiên định tấn công dùng giọng khàn khàn chỉ vào ngọn hỏa thương, còn Kuina chỉ khẽ mỉm cười.
Người đàn ông đó đột nhiên tái mặt, quay người bỏ chạy. Nhưng, chỉ cần còn trong tầm nhìn của người thi triển, ma thuật không có lý do gì để bắn trượt.
“Hê.”
“Hả?”
Không phải Kuina, mà là Kokora, người từ nãy đến giờ vẫn yên lặng trên vai, đã kéo cò. Kuina, người biết rằng không nên có sự can thiệp nào khác ngoài người thi triển, không thể che giấu sự bối rối.
Đó là một ngọn hỏa thương bắn ra như viên đạn, ngay lập tức đuổi kịp người đàn ông định bỏ chạy, đâm vào lưng hắn.
Nếu là ‘Hỏa Thương’ bình thường, nó sẽ đâm vào, đốt cháy rồi tạo ra một lỗ tròn,
Nhưng ‘Hỏa Thương Nung Chảy’ này hoàn toàn khác. Vừa chạm vào sẽ tan ra, bao phủ toàn bộ cơ thể đối tượng, thiêu rụi hoàn toàn.
Người đàn ông toàn thân bốc cháy “A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a
Mặc dù là tầng năm nhưng cũng không thể quay lại, nên mấy người đàn ông bị trói lại rồi bỏ mặc. Đồng thời, Quina cũng dùng 『Áp lực』 và 『Ánh mắt』 khiến họ bất tỉnh.
Dù sao đây cũng là tầng không có ma vật xuất hiện, nên dù có ngủ say cũng không xảy ra chuyện gì.
Quina dùng sơn viết lên trán mấy người đàn ông những chữ như "Quỷ mạnh" hay "Dã thú". Chỉ riêng điểm này, cô ấy dường như tìm được tiếng nói chung với Kurophia, cô bé cũng vui vẻ tham gia vào việc vẽ bậy, viết lên những từ như "Đồ nhát gan".
Chỉ có Kuroff với vẻ mặt nghiêm túc chắp hai tay lại hướng về phía mấy người đàn ông.
Nhân tiện, trùm tầng năm là một con Ghoul cấp năm mươi.
Nó bị Kuroff, người không tham gia vào trận chiến vừa rồi, một nhát chém kết liễu. Mặc dù có rương báu xuất hiện, nhưng bên trong là thuốc cấp thấp. Quina không mấy bận tâm, nhưng Kuroff và Kurophia lại rất chú ý đến nó.
"Anh ơi! Cái này... thỉnh thoảng mới tìm thấy đấy!"
"À, là thuốc cao cấp."
Quina kiệt sức quỳ sụp xuống.
Rồi vì nhận ra sự biến mất của kỹ thuật, cô ấy đau đầu vì hiểu lầm nghiêm trọng.
(Rõ ràng là thuốc nhỏ giọt...)
『Nói cho họ biết thì sao?』
(Họ cảm động như vậy, không muốn dội gáo nước lạnh.)
Nhìn hai người đang cầm ống nghiệm nhỏ giọt vào cùng một lọ thuốc và mỉm cười, cô ấy không thể nói ra những lời như "Đó là thuốc cấp thấp hồi xưa đấy".
『Vì không sao cả, cứ để mặc thì sao?』
(Không phải Kiki nói sao!)
Trong lúc tranh cãi với Kiki trong đầu, Kuroff và Kurophia, những người đã bình tĩnh lại sau sự xúc động, bắt đầu giục giã tiến lên.
"Đi thôi, Quina-sama."
"Rồi rồi."
"Sao chị lại không có tinh thần vậy! Mà nói đi, ban đầu là vì chị nên chúng ta mới thâm nhập vào đây mà!"
"À... hình như là vậy."
"Chị là đồ ngốc à!?"
Tiếng hét của Kurophia vang vọng trong mê cung.
Từ tầng sáu đến tầng mười ba không có gì đặc biệt.
Vì tất cả 『Bảng Chiêu Hồi』 đều bị phá hủy, nên cứ phát hiện ra là Quina lại thu hồi vào Hộp Vật Phẩm.
Sau này nếu có thể gặp mặt, thì phải bàn bạc với Opus để quyết định xem có nên giữ lại hay bỏ đi mê cung này.
Với tính cách của Opus, không nghĩ rằng anh ta sẽ quan tâm đến những mạo hiểm giả nhắm vào mê cung này, nên rất có thể sẽ bỏ đi. Nếu vậy thì cũng phải xem xét ý kiến của Quina.
Trong khi Quina đang suy nghĩ cách đối phó với Opus mà cô không thể thắng bằng lời nói, và chuẩn bị xuống tầng mười bốn, Kurophia dường như phát hiện ra điều gì đó ở sâu trong hành lang.
Cô bé dang tay ra bên cạnh, khiến bước chân của Kuroff dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Có thứ gì đó."
Thử bắn một mũi tên, phát ra âm thanh như va vào kim loại cứng. Có vẻ đây là kẻ địch không thể giải quyết bằng mũi tên.
Trong khi giữ trạng thái chiến đấu chờ đợi, từ sâu trong bóng tối, một con bọ cánh cứng màu bạc bước ra trên hành lang được chiếu sáng, tiến về phía họ.
Kích thước bằng một con lợn trưởng thành, ba con tụ tập lại và tiến tới.
"Là Bọ Bạc. Tuy chậm nhưng rất cứng đấy nhé."
Quina truyền đạt thông tin về kẻ địch, rồi cả hai người cùng lao ra.
Kurophia liên tục bắn tên, nhưng tất cả đều bị lớp vỏ ngoài màu bạc sáng bóng bật ra.
Sau đó, lũ Bọ Bạc bắt đầu nhận ra Kuroff và Kurophia là kẻ địch, tăng tốc lao về phía ba người. Nhưng dù có sáu chân, chúng vẫn rất chậm.
Kuroff thay thế Kurophia làm tiền vệ, vung kiếm chém xuống con Bọ Bạc phía trước, nhưng phát ra tiếng chói tai và bị lớp vỏ ngoài chặn lại.
"Chậc, cứng thật..."
"Nên tôi mới nói là nó rất cứng mà."
Mặc dù Bọ Bạc chỉ cấp bốn mươi, nhưng nếu chỉ xét về độ cứng thì chúng vượt trội hơn cả quái vật cấp trăm. Hơn nữa, đối với những người mới bắt đầu ít kinh nghiệm, chúng là kẻ địch phiền phức hoàn toàn không đáng để quan tâm.
Cách làm của người chơi trong game là dùng các vật phẩm như quả cầu tê liệt để làm ngừng chuyển động của chúng, sau đó bao vây tấn công, hoặc tạm thời giữ khoảng cách rút lui khỏi khu vực hoạt động, rồi tấn công mạnh từ phía sau.
Quina nghĩ rằng họ nhất định sẽ sử dụng một số biện pháp như vậy mà quan sát, nhưng cái cô nhìn thấy lại là cảnh họ đang lâm vào khó khăn trong cuộc đối đầu trực diện, cô thở dài.
Quái vật không nhắm vào Quina trước là vì có sự chênh lệch cấp độ quá lớn.
Nghĩa là chúng sẽ ưu tiên tấn công Kuroff và Kurophia.
Hầu hết các quái vật hệ côn trùng có kháng phép thấp hơn, nên phép thuật sẽ hiệu quả hơn.
Phép thuật hệ bóng tối ăn mòn linh hồn là hiệu quả nhất, nên Quina đã chọn 『Kỹ Năng Phép Thuật: Kim Châm Bóng Tối』.
Hàng trăm cây kim bóng tối đột nhiên xuất hiện quanh Quina, lập tức đâm vào ba con Bọ Bạc. Chúng xé nát linh hồn của đối tượng, khiến chúng chết gọn.
Còn lại chỉ là những di hài không có vết thương bên ngoài, tồn tại một thời gian rồi tan biến thành những tạp âm.
"Phép... phép thuật..."
"Lần này không có rương báu."
Những cây kim đen chằng chịt trên sàn hành lang cũng biến mất không lâu sau đó.
Quina với vẻ mặt có chút buồn chán, bước qua hai người đang ngơ ngác nhìn vào nơi quái vật biến mất, rồi đi tiếp.
Hai người ngạc nhiên vì quái vật bình thường sẽ không biến mất theo cách đó.
Trong mê cung này, quái vật chỉ rơi ra kinh nghiệm và rất ít rương báu.
"Đợi đã! Không thể để chị đi trước!"
Chỉ mới đi được một đoạn ngắn, tiếng bước chân của hai người đã đuổi kịp.
Họ vẫn đang cằn nhằn. Không, trông như đang khiêu khích.
"Tại sao chị lại đi trước nhất!?"
"...Tại sao ư, không phải vì cô em gái bé nhỏ không thể làm cho đối thủ như vậy bị dù chỉ một vết xước sao. Nếu một bầy lớn ùa đến, em định đối phó thế nào?"
"Ư, hi, hiện, bây giờ thì em biết rồi! Lần tới em sẽ tiêu diệt chúng trước khi chị ra tay!"
Đối mặt với khuôn mặt đỏ bừng của Kurophia đang ngay lập tức kích động nhưng lại cố gắng kiềm chế bản thân, Quina nheo mắt lẩm bẩm: "Hả?" rồi nhường đường cho cô bé.
Không hiểu sao, Kurophia thở phì phò, gật đầu mãn nguyện, lần này bắt đầu cẩn trọng chậm rãi tiến lên.
Kuroff khi đi ngang qua Quina thì lộ ra vẻ mặt xin lỗi, hơi cúi đầu, rồi sánh bước cùng em gái để hỗ trợ.
『Đúng là những đồng đội không đáng tin cậy mà.』
(Nói thật lòng đó.)
『Đúng là gánh nặng mà.』
Trước ý kiến thẳng thắn của Kiki, Quina cười khổ, nhún vai và theo sau hai người.
Ngoài ra, trong những quy định khi đồng hành cùng Quina, có điều kiện là bỏ qua những căn phòng nhỏ ven đường.
Điều này là để không làm giảm thu nhập của những mạo hiểm giả có thể đặt chân đến nơi này trong tương lai.
Bởi vì nếu Kuroff mang thông tin về rương báu về, tình hình phá hủy 『Bảng Chiêu Hồi』 cũng sẽ giảm đi.
Vì vậy, họ chỉ đi dọc theo hành lang mà bỏ qua các cánh cửa.
Đôi khi Kurophia nhìn thấy cửa và những căn phòng nhỏ thì thở dài.
Nhân tiện, điều kiện này được thêm vào sau khi thấy thái độ của các mạo hiểm giả trên mặt đất, nếu gặp rắc rối giữa chừng thì có thể sẽ rút lại.
Dù Kurofia rất ngạc nhiên, nhưng nếu quen Quina thì hẳn sẽ chấp nhận với lý do "À, là tên đó à...". Quá thành thật cũng là một điều đáng cân nhắc.
Không mất nhiều thời gian để tìm thấy cầu thang, ba người an toàn đi đến tầng mười l lăm.
Thứ tự lộ trình của mỗi tầng đều do Kiki ghi nhớ, nên Quina chỉ chú ý khi Kurofia đi đầu lỡ nhầm hướng.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, hiện tại chưa có ai nói "Đồ lắm chuyện!" cả.
Trực giác của Kurofia với tư cách một đạo tặc dường như là thật.
Rồi, Quina đã quên mất cho đến khi đến đây.
Trong game Reard Record, việc tạo bẫy về cơ bản là một "cấu trúc" được mua bằng cách nạp khoảng vài trăm yên.
Nếu dùng bẫy để ví von cách thức vận hành đó, thì đó là "đối với người bước vào khu vực đó, cơ chế của ○○ có thể kích hoạt".
Để tránh tình huống này, có thể nhận được 『Kỹ năng thường trực: Trực giác』 hoặc 『Cảm nhận nguy hiểm』 trong chế độ offline để tránh bản thân cái bẫy, hoặc cố ý kích hoạt nó rồi tránh mối đe dọa của nó.
Nói tóm lại, để nó hoạt động, không cần phải nhấn hoặc dẫm lên từng công tắc ẩn một.
Do đó, việc Kurofia, người sở hữu kỹ năng đạo tặc giỏi nhất trong việc phát hiện và gỡ bẫy, lại đứng ở vị trí tiên phong ở đây, hoàn toàn là một hành vi tự sát vô nghĩa.
Rồi, khi một ngã ba chữ T xuất hiện trong mê cung được chiếu sáng thẳng tắp bởi máy chiếu.
Mặc dù các lối rẽ trái phải không có vấn đề gì, nhưng trên bức tường trước mặt lại dán một công tắc bất thường.
Hình dạng giống hệt công tắc điều khiển bật tắt.
Khi Quina, người đi cuối cùng, đến gần chỗ đó, tiếng chuông 『Cảm nhận nguy hiểm』 trong đầu cô vang lên một cách hoa mỹ.
Lý do thất bại là vì cô đã nghĩ hai người đi trước cũng cảm nhận được sự nguy hiểm tương tự.
Tất nhiên, hai người không có kỹ năng này cứ thế bước vào khu vực nguy hiểm, không có bất kỳ dấu hiệu nào, những viên đá giống gạch dày (30cm vuông, dày 2cm) bất ngờ rơi xuống từ trần nhà, gây ra một cuộc tấn công đột ngột.
...Kurofia đi đầu.
Một tiếng bốp đau đớn bất ngờ vang lên trên đầu Kurofia, viên đá gây ra tiếng động trượt khỏi người cô. Nó rơi xuống sàn nhà, vang vọng tiếng ồn có thể vọng đến sâu trong mê cung.
Mặc dù Kurofia thậm chí không đội mũ bảo hiểm, nhưng cuối cùng cô cũng giữ được ý thức.
Cô ôm đầu nằm rạp trên sàn nhà vì vết thương không thể diễn tả bằng lời, cố nén tiếng khóc, run rẩy.
Nếu là người bình thường, tiếng động đó có thể khiến não nát bét cũng không lạ, nên Kurof vội vàng chạy đến, xoa lưng cô, dùng lời lẽ dịu dàng để an ủi.
Quina nhặt viên đá lên và nhìn lên trần nhà. Không biết viên đá này rơi từ đâu xuống, hơn nữa bề mặt trần nhà lại rất phẳng.
"Ra vậy. Nếu cứ ở đây thì có vẻ sẽ có đợt thứ hai rơi xuống. Kurof-san, nếu muốn chữa trị thì hãy đi xa hơn một chút. Cứ chần chừ thì nó lại đến đấy."
"Vâng, là như vậy sao?"
Kurof bế công chúa em gái lên, di chuyển về phía lối đi bên trái.
Tiện thể nói thêm, công tắc chỉ là phù điêu, viên đá sẽ rơi xuống ở vị trí cách công tắc hai bước chân.
Đầu tiên mọi người đều sẽ quan sát xem có nguy hiểm hay không, từ khoảng cách và vị trí có thể thấy được sự độc ác của Opus.
Ở cái bẫy hố sập trên cầu thang từ tầng mười lăm lên tầng mười sáu, Kurof và Kurofia đã bị mắc bẫy một cách ngoạn mục.
Ở giữa tầng có một sàn nghỉ rộng 10 mét vuông, bước chân của hai người đột nhiên biến mất. Hơn nữa, đó không phải là loại bẫy cửa mở xuống dưới, mà đúng nghĩa đen là sàn nhà biến mất.
Không có thời gian để thoát khỏi tình huống bất ngờ, hai người lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của Quina.
Từ bên dưới phát ra tiếng "lách cách" của thứ gì đó khô giòn bị phá hủy, và bụi bay lên đến ngang eo của Quina.
"Kurof-san!?"
Từ đây Quina cảm thấy, hai người bước lên cầu thang mà không chú ý đến tín hiệu nguy hiểm trong đầu mình thật kỳ lạ.
Cứ nghĩ là có cách phòng thủ tuyệt đối, nên mới đi sâu vào hang cọp.
Rồi từ đó, cô nghe thấy tiếng thở dốc đau đớn của một nam và một nữ đang ho sặc sụa.
Quina dùng 『Ma thuật gió』 để tập trung bụi lại, sau đó dùng lốc xoáy thổi nó lên trên cầu thang.
Bụi bay đã tan biến, để đảm bảo tầm nhìn, Quina hướng 『Thêm ánh sáng trắng LV.1: Đèn』 lên trần nhà. Khiến nguồn gốc của bụi lộ rõ ra.
"Iyyyaaaaaa!?"
"...Ưm ồ!?"
"...Ư oa—"
Cho đến khi chứng kiến thứ bên trong, Kurofia mới phát ra tiếng hét.
Kurof cũng nhận ra đó là gì, rất kinh ngạc.
Quina nhìn từ trên xuống cũng toát mồ hôi lạnh vì ghê tởm.
Thứ mà hai người rơi xuống hố đang giẫm lên, là một loài động vật thân vòng khổng lồ, biến chất và khô lại, màu trắng. Nói đơn giản là những con giun đất khổng lồ.
Một con có lẽ dài khoảng 8 mét, hẳn là một cái bẫy để những người rơi xuống phải tắm trong thứ nhớp nháp đó.
Sau hai trăm năm, chúng đã biến thành những vật phong hóa khô ráo và có phần gây sốc. Dù đã bị rơi xuống và giẫm đạp, nhưng vẫn còn nhiều chỗ giữ nguyên hình dạng ban đầu.
Mặc dù là mạo hiểm giả, nhưng vì hít phải bụi của một vật thể gây cảm giác ghê tởm về mặt sinh lý, Kurofia đã hét lên rồi ngất xỉu một cách dứt khoát.
Mặc dù Quina chỉ cảm thấy hơi ghê tởm một chút, nhưng cô vẫn không muốn xuống. Do đó, cô đã dùng 『Kéo』 để cứu hai người lên.
Nắp bẫy, cùng lúc kéo hai người lên, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, và lập tức đóng lại.
Rồi sàn đá ban đầu cứ thế mở rộng ra, đừng nói là bẫy, ngay cả một khe hở cũng không tìm thấy.
"Vẫn như mọi khi, nó luôn nắm bắt chính xác điểm ghê tởm của người khác."
"Nghĩ đến việc nếu chúng còn sống thì rợn cả người."
Lần nữa bước lên, nhưng lần này sàn nhà không biến mất. 『Trực giác』 và 『Cảm nhận nguy hiểm』 đều không có phản ứng gì.
Xem ra đây là một cái bẫy gây tổn thương tinh thần cho những người mắc bẫy.
Kurofia đã phải chịu đựng tất cả những điều này, chỉ có thể nói là đáng thương.
"Gần tối rồi. Hôm nay chúng ta cắm trại ở đây đi."
Khi Quina lấy củi và nguyên liệu nấu ăn từ hộp vật phẩm ra, Kurof vẫn cố chấp kiểm tra xem sàn nhà có biến mất nữa không.
"Không sao đâu."
"Nhưng, nếu buổi tối không để ý, sàn nhà có thể sẽ biến mất..."
Có lẽ Kurof coi lời của Quina là sự an ủi trong tình huống này, thái độ không dứt khoát của anh ta khiến anh không dám đến gần sàn nghỉ.
"Vì đã đạt được mục đích gây tổn thương cho người khác, nên sẽ không có lần thứ hai đâu. Vì đây là cái bẫy do một kẻ luôn chủ trương rằng cảm giác lần thứ hai sẽ nhạt đi mà làm ra. Điều này tôi có thể khẳng định."
Dù là một sự tin cậy miễn cưỡng, nhưng nếu ngay cả điểm này cũng nghi ngờ, thì sau này sẽ hoàn toàn không thể tin tưởng được nữa.
Nếu nghĩ như vậy, trong trường hợp này có thể giảm bớt sự mệt mỏi về tinh thần.
Khi Quina hoàn thành món ăn bằng 『Kỹ Năng Nấu Nướng』, Kurof cuối cùng cũng đến được đài nghỉ ngơi.
Nhưng, Kurofia sau khi tỉnh lại đã lại một lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết, có thể nói là đã chiều theo ý của Opus rồi nhỉ.
Nếu Opus đang giám sát bên này, thì bẫy ở đây chắc sẽ không kích hoạt nữa.
Ngày hôm đó, 『Kết Giới Che Chắn』 đã được thiết lập khắp đài nghỉ ngơi, và họ đã ở đó một đêm. Chỉ có Kurofia kiên quyết từ chối ngủ ở đó, cô ấy đã dùng một góc tường và cầu thang để ngủ.


0 Bình luận