Chào mừng quý khách!
Hôm nay là Chủ Nhật.
Từ sáng sớm, tôi đã phải đi làm thêm ở quán karaoke.
Một mình tôi đứng ở quầy, cố gắng nở nụ cười đón khách dù người mệt rã rời.
"Ủa, thật hả?!"
"Thật chứ! Dạo này, Ayaka của mình đó – vì muốn giảm cân nên hay xuống xe buýt trước một bến, rồi đi bộ đến chỗ làm – thì tớ thấy Ayaka ở gần bến đó, đang đi cùng một cô bé trông có vẻ nghiêm túc nhưng mà xinh xắn lắm, hai đứa mặc đồng phục cơ!"
Tiếng hai cô nhân viên làm thêm luyên thuyên từ phía sau tiến lại gần. Chết tiệt, hôm nay lại trùng ca với hai người này à… Chỉ nghĩ đến thôi là tôi đã thấy chán nản rồi…
"Mà trông cậu ta đâu có vẻ có bạn gái đâu nhỉ?"
"…Nhưng… nhưng mà, tớ cứ có cảm giác hôm đó, tóc cậu ta vuốt keo gọn gàng hơn cả lúc đi làm, nhìn ổn lắm… Với lại, bộ đồng phục trường trông cũng đẹp hơn bình thường đến hai phần á~ Tớ nghĩ là vốn dĩ cậu ta đã đẹp trai rồi mà~"
"Gì cơ, Ayaka, chẳng lẽ cậu để ý cậu ta à?"
"Ơ, khoan đã, không không không! Đừng nói nữa mà~!"
Tôi khẽ quay đầu lại, "thần tượng" của quán karaoke (cười), Ayaka Watanabe, cùng cô sinh viên làm thêm (tên Takahashi) vừa mới đến, muộn năm phút. Hai cô nàng này chắc biết hôm nay không có nhân viên chính thức trực, nên cứ thế mà công khai đến muộn còn đứng buôn chuyện nữa chứ.
"!"
"…? Chào buổi sáng…"
Thấy tôi đang đứng quầy, hai cô nàng liền khựng lại, im bặt cuộc nói chuyện. Bộ ghét làm chung ca với tôi đến thế sao? Vừa nhìn thấy đã lộ ra cái thái độ đó… Thật khiến người ta nhụt chí…
"Chà… chào buổi sáng…"
Hai người họ giả bộ đáp lời, rồi lại bắt đầu thì thầm to nhỏ. Khốn kiếp, là sao chứ, bực mình thật…
Dĩ nhiên, tôi vẫn chưa thể nào hòa hợp được với hai người này.
Mặc dù trước đó tôi đã hạ quyết tâm, sẽ cố gắng tạo mối quan hệ tốt đẹp với cả những người "hướng ngoại"… nhưng mấy cô nàng "kiểu thời thượng" (nhất là loại "đĩ điếm") thì vẫn là kiểu người mà tôi tệ nhất trong khoản đối phó…
"À, mà Ayaka này! Chuyện cậu muốn quay lại với bạn trai cũ hồi cấp hai sao rồi? Cậu nhắn tin cho anh ta chưa? Anh ta có trả lời không?"
Nghe như thể họ muốn mở ra một chủ đề mới… Cô sinh viên Takahashi mặc kệ sự có mặt của tôi, tiếp tục cuộc trò chuyện với "thần tượng" Watanabe. Thôi kệ… tôi cũng chẳng bận tâm…
"Ơ! Ồ, à, cái đó hả… Hình như điện thoại của anh ta bị mất hay hỏng rồi thì phải! Tớ gửi tin nhắn, nhưng rồi tin nhắn báo lỗi và bị trả lại…"
"Hả? Thế là anh ta đổi số để không liên lạc nữa chứ gì?"
Tôi không cố ý nghe lén, nhưng khoảng cách gần thế này thì dù không muốn cũng phải nghe thấy… Lời cô sinh viên Takahashi vừa nói, tôi hoàn toàn đồng ý. Tin nhắn báo lỗi rồi bị trả lại… "Thần tượng" Watanabe à, cậu căn bản là bị bạn trai cũ ghét bỏ rồi còn gì.
"Hả! Quả nhiên… cậu cũng nghĩ vậy sao…? Ghét thật á~ Vô lý quá đi, tức không chịu nổi! Sao mà lại tránh mặt Ayaka của mình được chứ…!"
Một "thần tượng" được nhiều người yêu mến như Watanabe mà cũng gặp phải chuyện tình cảm không thuận lợi như bị bạn trai cũ ghét bỏ thế này… Trong lòng tôi bỗng dưng nảy sinh một chút cảm giác gần gũi với cô ta.
"Nhưng mà, Ayaka của mình đâu có ý định quay lại với anh ta đâu! Vốn dĩ tớ chỉ định nhắn tin trêu chọc anh ta cho đỡ buồn thôi mà!"
…Rút lại lời đã nói, "thần tượng" Watanabe quả nhiên có tính cách cực kỳ tệ hại.
"Ayaka vẫn trung thành với anh Yamamoto!"
"…!"
Tên anh Yamamoto bỗng dưng thoát ra khỏi miệng "thần tượng" Watanabe… khiến tôi không khỏi giật mình.
Anh Yamamoto ư… Trưa nay có ca làm của anh Yamamoto.
Từ sau lễ hội trường, tôi chưa gặp lại anh Yamamoto. Dù sao thì gần đây tôi cũng hầu như chỉ xếp ca vào thứ Bảy, Chủ Nhật, còn anh Yamamoto thì vì đang tìm việc nên số ngày làm cũng ít đi, không dễ mà đụng mặt.
Hai anh em Yamamoto và Hasegawa, đã bất hòa nhiều năm, vào ngày lễ hội trường đã hòa giải êm đẹp như xưa… Sau đó họ có thuận lợi hay không thì tôi cũng không rõ. Mặc dù rất quan tâm đến chuyện tiếp theo của họ, nhưng tôi không thể đi hỏi Hasegawa được nữa…
Nói đến tôi dạo gần đây thì… việc đi học thật sự rất ư là chán nản.
Lý do chán nản, dĩ nhiên là vì ngày nào cũng phải thấy Hasegawa, người đã từ chối tôi. Chắc vì tôi đã lộ rõ thái độ né tránh, nên cô ấy cũng không đến tìm tôi nói chuyện nữa… nhưng có lẽ chỉ là ảo giác của tôi thôi, số lần tôi đối mặt trực diện với Hasegawa lại nhiều hơn so với trước khi tôi tỏ tình.
Ánh mắt tôi vẫn dõi theo bóng dáng Hasegawa. Cô ấy ở lớp vẫn không có bạn thân, một mình nỗ lực làm công việc của lớp trưởng. Thật sự mà nói, tôi không thể nào chịu nổi cảnh đó, nó khiến tôi không kìm được mà muốn giúp cô ấy một tay… nhưng dĩ nhiên tôi không thể làm thế được nữa.
Thấy tôi vừa bị từ chối là liền không giúp đỡ công việc nữa… Hasegawa chắc chắn sẽ càng nghĩ rằng "Kashiwada giúp mình chỉ là muốn mình có thiện cảm với cậu ấy", và chắc chắn sẽ thất vọng về tôi lắm.
Ngoài cái ý đồ riêng "muốn được Hasegawa thích" ra, tôi vẫn còn có tấm lòng thuần khiết là "cô gái mình thích đang gặp khó khăn nên mình muốn giúp". Ngay cả bây giờ, khi thấy Hasegawa vất vả, tôi vẫn muốn gạt bỏ ý đồ riêng mà giúp đỡ cô ấy. Nhưng mà… tôi không thể làm thế được nữa. Tôi không muốn bị coi là kẻ bị từ chối mà vẫn còn đeo bám, hơn nữa bản thân tôi cũng cảm thấy rất khó chịu khi tiếp xúc với Hasegawa.
Chỉ có thể đứng nhìn Hasegawa vất vả làm công việc lớp trưởng, điều đó khiến tôi cảm thấy bất lực và rơi vào trạng thái tự ghét bỏ bản thân. Rồi lại càng thêm chán nản.
Còn một lý do khác khiến tôi chán nản.
…Đó là Koigasaki.
Koigasaki từ sau hôm đó… bắt đầu né tránh tôi.
Tôi không hiểu lý do vì sao, dạo này tôi hoàn toàn không thể hình dung nổi cô ấy đang nghĩ gì nữa rồi.
Cô ấy không né tránh tôi một cách quá rõ ràng, gặp mặt vẫn chào hỏi. Tôi chủ động tìm cô ấy nói chuyện, dù thái độ lạnh nhạt nhưng cô ấy vẫn đáp lại. Chỉ là… cô ấy không còn chủ động đến tìm tôi nói chuyện như trước nữa. Trước kia, cô ấy còn hay vì chuyện liên quan đến Suzuki hay chuyện liên quan đến otaku mà động một chút là tìm tôi nói chuyện, nhưng mấy ngày nay cô ấy hoàn toàn không tìm tôi. Ngay cả khi tôi nói gì đó với cô ấy… cô ấy cũng chỉ đáp qua loa, hoặc kết thúc chủ đề ngay lập tức rồi rời đi trước mắt tôi.
Thật lòng mà nói, điều này khá khó chịu. Sau khi thất tình với Hasegawa, tôi vẫn nhờ ơn cô ấy đã "cứu vớt"… nhưng sau đó lại bị đối xử như vậy. Rốt cuộc tôi đã làm gì chứ? Điều tôi có thể nghĩ ra, là khi tôi về nhà sau bữa tiệc lẩu với các thành viên câu lạc bộ nhạc nhẹ, thái độ của cô ấy khá lạ, và sau đó tôi cảm thấy cô ấy đang né tránh tôi… nhưng tôi hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của thái độ đó, cũng không biết lý do vì sao cô ấy lại né tránh tôi sau này.
Ngày hôm sau bữa tiệc lẩu, cô ấy còn nói có chỗ muốn đi sau giờ học rồi chạy đến rủ tôi, nhưng cuối cùng cô ấy cũng chẳng đến… Cái cô nàng đó rốt cuộc muốn gì đây? Rốt cuộc cô ấy đang giận tôi chuyện gì?
Với tôi hiện tại đang chìm trong sự ủ dột, niềm an ủi duy nhất… chính là buổi hẹn với Sakurai vào ngày sinh nhật.
Chỉ có cô ấy nói sẽ động viên tôi, nói sẽ cố gắng để làm tôi vui lòng.
Chỉ còn mười ngày nữa là đến buổi hẹn với Sakurai rồi... Ước gì sinh nhật mình đến nhanh nhanh đi... Bao lâu rồi nhỉ, mình không còn mong chờ sinh nhật đến như thế này nữa?
"A, chào buổi sáng, anh Yamamoto!"
Tiếng nịnh nọt cao vút của Watanabe – cô idol nổi tiếng trong công ty – vang lên. Tiếng nói đó kéo tôi về thực tại.
Tôi quay đầu lại, thì ra anh Yamamoto – anh trai của Hasegawa – đang đứng ngay sau lưng.
"...Kashiwada, vất vả rồi."
"Chào... chào buổi sáng."
Mãi lo mơ màng làm việc, tôi đến quên cả thời gian, lúc nào không hay đã trưa mất rồi.
"Hôm nay cậu làm ca sáng à?"
"À, vâng."
Ánh mắt sắc lẻm của Watanabe cứa vào tôi. Cô ta rõ ràng cũng muốn bắt chuyện với anh Yamamoto, vậy mà anh ấy lại chủ động bắt chuyện với tôi trước...
"Ối chà~ Nhờ Kashiwada giúp đỡ nhiều quá đấy nhé..." Anh Yamamoto nhìn tôi, mỉm cười hiền hậu nói đầy vẻ cảm kích.
Anh ấy nói vậy, chắc là ám chỉ việc tôi đã giúp anh và Hasegawa hòa giải sau bao năm đối đầu nhau đây mà.
"Đâu có ạ, tôi cũng chẳng làm gì nhiều đâu..."
Thật ra, tôi chỉ tạo ra một cơ hội để hai anh em họ có thể ngồi lại nói chuyện đàng hoàng với nhau thôi. Sau đó, chính nhờ sự chân thành của cả hai khi bày tỏ lòng mình mà mối quan hệ này mới được hàn gắn.
"Vậy... vậy sau đó... anh và Midori... thế nào rồi ạ?"
Vì tôi không thể hỏi trực tiếp Hasegawa, nên đành thử hỏi anh Yamamoto vậy.
"Ừm... Từ hôm đó đến nay tôi chưa gặp Midori, nhưng vẫn thường xuyên nhắn tin liên lạc. Sắp tới, tôi muốn từ từ bù đắp lại những thiếu sót trong mối quan hệ này. Chúng tôi còn nhắc đến chuyện lần tới sẽ cùng mẹ đi ăn chung nữa."
"À... ra là vậy..."
Nghe những lời đó từ anh Yamamoto... một mặt khiến tôi yên lòng vì mối quan hệ của họ tiến triển tốt đẹp, nhưng mặt khác cũng khiến tôi có chút hụt hẫng vì không ngờ mọi chuyện đã đi xa đến thế mà tôi lại chẳng hay biết. Rõ ràng là tôi cứ tránh mặt Hasegawa mãi...
"À, ra cậu không biết chuyện này à? Tôi cứ nghĩ Midori đã kể cho cậu nghe rồi chứ. Tôi vẫn tưởng Kashiwada và Midori thân thiết lắm cơ mà."
"Ơ..."
Nghe anh Yamamoto nói vậy, tôi... bấy giờ mới chợt nhận ra.
Chẳng lẽ, bấy lâu nay Hasegawa nhiều lần nhìn tôi... là muốn kể những chuyện này sao? Dù sao thì cũng là Hasegawa, cô ấy cảm thấy tôi đã giúp đỡ cô ấy... nên muốn báo cáo với tôi chứ gì...? Nhưng tôi lại cứ liên tục tránh mặt cô ấy...
"Dạ... gần đây... tôi không có nhiều dịp nói chuyện với cô ấy ạ..."
Lẽ nào tôi lại đi kể với anh Yamamoto – anh trai cô ấy – rằng tôi đã tỏ tình với Hasegawa rồi bị từ chối chứ... Chỉ đành tìm cớ lấp liếm cho qua chuyện. Có vẻ Hasegawa cũng không kể với anh Yamamoto chuyện tôi đã tỏ tình với cô ấy. Thật sự là chuyện khó nói mà...
"...? Ra vậy à... Dù sao thì, mong sau này cậu vẫn có thể hòa thuận với con bé nhé."
"À, vâng... vâng ạ..."
Tôi đáp lời anh Yamamoto, nhưng trong lòng lại ngập tràn cảm giác tội lỗi.
Nhưng dẫu vậy, ở trường tôi vẫn không tài nào chủ động bắt chuyện được với Hasegawa, lại tiếp tục sống những ngày tháng u sầu...
Ngày 16 tháng 11.
Cuối cùng cũng đến cái ngày hẹn với Sakurai... cũng là sinh nhật thứ mười sáu của tôi.
Sáng sớm hôm đó, tôi đã chải chuốt tóc tai kỹ càng hơn mọi ngày, cốt là để chuẩn bị cho buổi hẹn với Sakurai sau giờ học.
A, tôi đã mong chờ ngày này biết bao...
"Naoki..."
Khi tôi đang chỉnh lại tóc trước gương rửa mặt, Akari gọi với tôi từ phía sau.
"Hả?"
"Cái... cái kia... h-h-hô... hô hô..."
"Hả? Gì vậy?"
Akari nói năng lúng búng, khiến tôi sốt ruột hỏi lại. Thế là tôi bị cô bé đá nhẹ vào khoeo chân một cái.
"Đau! Làm cái quái gì vậy..."
"............ Hôm nay tan học... anh có rảnh không?"
"...Ơ? Hôm nay á? Tan học tôi có hẹn rồi..."
Vừa dứt lời, tôi lại bị đá vào mông một cái, mạnh hơn cú đá vào khoeo chân lúc nãy nhiều.
"Đau chết mất! Em muốn làm cái gì hả! Cái đồ con bé bạo hành gia đình này!"
Akari không thèm trả lời, mặt hậm hực ngồi phịch xuống ghế sofa, bắt đầu ăn sáng. Con em gái tôi rốt cuộc là nổi cơn thịnh nộ từ lúc nào vậy?
"Hôm nay... có chuyện gì à?"
Tôi tò mò không biết tại sao nó lại hỏi về kế hoạch hôm nay của tôi, bèn mở miệng hỏi Akari.
"Hả? Đâu có! Em chỉ nghĩ đằng nào thì sinh nhật năm nay anh cũng lại cô đơn một mình nên muốn chọc cười anh thôi mà!"
Akari không thèm nhìn tôi lấy một cái, thái độ bực bội lẩm bẩm chửi rủa.
"Ơ... ừm, vậy à... tiếc quá nhỉ, không được cười anh rồi..."
"À, đúng rồi, hôm nay là sinh nhật anh Hai mà! Chúc mừng nhaaa~!"
Mẹ tôi đang ngồi ăn sáng cạnh Akari, bất giác buột miệng nói ra câu đó. Bà ấy quên béng mất sinh nhật con trai mình rồi. Haizz, dù sao thì năm nào cũng thế, tôi cũng quen rồi...
...Mà nói mới nhớ, con Akari này lại nhớ sinh nhật mình à... Lạ thật đấy...
Ngày hôm đó... tôi cũng không nói chuyện được với Koigasaki.
Gần đây tôi cứ nghĩ mãi... Chẳng lẽ cô nàng đó thấy mối quan hệ với Suzuki đang tiến triển tốt đẹp, nên mới cố ý tránh tiếp xúc không cần thiết với tôi sao?
Chỉ cần mối quan hệ với Suzuki suôn sẻ, thì cô ấy sẽ chẳng cần đến sự giúp đỡ của tôi nữa. Ngược lại, nếu nói chuyện với tôi, có khi lại khiến Suzuki hiểu lầm không đáng có.
Thảo nào cô ấy cứ tránh mặt tôi... Càng nghĩ thế, tâm trạng tôi càng thêm sa sút.
Thôi thôi, sinh nhật hiếm có lắm mà... Hôm nay còn phải đi chơi với Sakurai, đừng nghĩ về cô ấy nữa!
Sau khi buổi họp lớp tan, tôi đến lớp D, nơi Sakurai đang học.
Tôi đợi một lát ở hành lang, không lâu sau buổi họp lớp D cũng kết thúc, từng tốp học sinh nối đuôi nhau rời khỏi phòng học.
"A, Kashiwada?"
Sakurai bước ra từ lớp D, thấy tôi thì có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Anh... anh lại đặc biệt... đến lớp em à? Cảm ơn anh nha!"
"Không, đâu có gì..."
"À, về hôm nay... chúng ta đi chơi ở Akihabara được không ạ? Em có nghĩ sẵn lịch trình rồi..."
Khi chúng tôi đang đi trên hành lang, Sakurai mở lời hỏi.
"Ơ? Đương nhiên là được rồi! Mà em còn đặc biệt nghĩ sẵn lịch trình nữa sao?"
Nhắc mới nhớ, bây giờ tôi mới sực nhớ ra là cô ấy từng bảo nếu tôi muốn đi đâu chơi thì cứ liên hệ. Tôi quên béng mất, nên hoàn toàn không liên lạc gì với cô ấy. Chẳng lẽ chính vì tôi không đưa ra yêu cầu nào nên Sakurai mới đặc biệt chuẩn bị lịch trình sao... Cảm giác vừa hối lỗi vừa biết ơn cùng lúc dâng trào trong lòng tôi.
"Dù em không tự tin có thể khiến Kashiwada-kun vui đâu... À mà này, Kashiwada-kun có thích Figure không?"
Cô ấy nhắc đến từ "Figure" – một từ rất "otaku" – khiến tôi đang ở trong trường học mà phải vội vàng nhìn quanh. Tuy có học sinh trên hành lang thật, nhưng may mà không có người quen, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
...Nghĩ đến đây, tôi mới chợt nhận ra.
Dù tôi vẫn cứ vô thức để ý xung quanh… nhưng có lẽ tôi không cần phải che giấu thân phận otaku nữa rồi chăng…? Dù sao thì tôi cũng đã thú thật với Hasegawa là mình là một otaku rồi… Hơn nữa, điều quan trọng hơn là tôi đã từ bỏ Hasegawa rồi…
Không, nhưng mà, dù sao thì tôi cũng không muốn bị mấy đứa con gái trong lớp chê cười là đồ otaku đâu. Xem ra sau này vẫn nên cố gắng làm một otaku kín tiếng thì hơn…
“Kashiwada-kun, cậu sao vậy?”
“À, xin lỗi… Không có gì. Ừm, tôi không có đâu, nhưng mà tôi thích ngắm lắm.”
Tôi nhớ ra cô ấy hỏi tôi có thích Figure không, thế là tôi trả lời câu hỏi của cô ấy.
“Tuyệt vời quá~! Thực ra, ở Akihabara có một cửa hàng mô hình tên là Kotobukiya đang tổ chức triển lãm《Madoka》đấy, vào cửa miễn phí mà còn được xem nhiều thứ lắm. Nếu cậu không ngại thì có muốn đi xem không?”
“Ế~ Có sự kiện đó à. Ừm, tôi muốn đi xem thử.”
Tôi vô thức đảo mắt nhìn quanh, đồng thời trả lời cô ấy.
Figure à… Dù tôi từng muốn mua mấy lần rồi, nhưng vì giá đắt và không có chỗ để nên đến giờ vẫn chưa mua được cái nào.
Nếu được ngắm miễn phí thì nhất định phải đi xem, dù tôi cũng lo xem xong lại nổi máu muốn mua…
Rời khỏi trường học, tôi cũng không còn để ý xung quanh nữa, cùng Sakurai-chan vui vẻ trò chuyện về mấy chuyện otaku rồi cùng nhau đến Akihabara.
Nào là anime mùa này, nào là mấy bộ phim gần đây mê tít… Tôi và Sakurai-chan càng nói chuyện càng thấy hợp gu, càng vui vẻ.
Đến Akihabara, nhờ Sakurai-chan dẫn đường, chúng tôi đi đến cửa hàng mô hình Kotobukiya.
Bước ra từ cổng phố Điện, băng qua đường Chuo-dori, rẽ trái ở con đường phía trước khu vui chơi giải trí, một tòa nhà màu xanh lá cây hiện ra ngay trước mắt.
“A, đó chính là Kotobukiya!”
Sau khi đến Kotobukiya, chúng tôi quyết định sẽ lên thẳng khu vực sự kiện ở tầng năm để xem triển lãm anime yêu thích của chúng tôi là《Puella Magi Madoka Magica》… thường gọi tắt là《Madoka》, sau đó sẽ xuống từng tầng một để xem hết các khu vực.
Chúng tôi đi thang máy bên trong, một mạch lên thẳng tầng năm.
“Oa~ Tuyệt vời quá~!”
Tại khu vực sự kiện ở tầng năm, những chiếc TV bên trong đang chiếu hình ảnh của《Madoka》, trên tường trưng bày những bức tranh gốc (cel) của anime. Trong khu vực bán đồ lưu niệm không chỉ có mô hình, mà còn có cả áo phông, thú nhồi bông, móc khóa điện thoại cao su, bộ cờ vua nhân vật và cốc giữ nhiệt… rất nhiều đồ lưu niệm được bày bán. Vì là ngày thường nên không đông lắm.
Chúng tôi đi dạo một vòng quanh khu vực này, vừa trò chuyện về《Madoka》, vừa xem qua hết tất cả những bức tranh gốc và đồ vật bày bán.
“Nhắc mới nhớ… Cậu đã hóa trang thành Mami-senpai chưa?”
Tôi nhớ lại tháng trước, khi câu lạc bộ của Koigasaki tham gia SunCre, Sakurai-chan từng nói “Lần tới sẽ hóa trang thành Mami-senpai của《Madoka》”, thế là tôi hỏi cô ấy.
“À, tớ vẫn đang chuẩn bị. Dù có nhắc đến việc có thể sẽ tham gia Comiket mùa đông… à, nếu tớ hóa trang thành… cậu có thể đến… làm nhiếp ảnh gia không?”
“Hả? Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!”
Điều này khiến tôi không khỏi thở dồn dập. Uwoh, không ngờ tôi lại thật sự có thể chụp ảnh Sakurai-chan hóa trang thành Mami-senpai… Lúc đầu tôi cứ tưởng chỉ là lời khách sáo thôi, nên vui ơi là vui!
“Trước đây, tôi đã hứa với cậu là ‘sẽ học nhiếp ảnh thật tử tế để chụp được những bức ảnh đẹp’, lần này tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Tôi nhớ lại lời hứa với Sakurai-chan trong kỳ nghỉ hè, khi chúng tôi chụp ảnh cosplay ở khách sạn.
Lần này tôi nhất định phải cố gắng chụp được những bức ảnh đẹp! Hay là mua luôn một chiếc máy ảnh DSLR nhỉ. Dù sao thì dạo này tiền làm thêm cũng chẳng tiêu gì, nên để dành được kha khá rồi…
“Kashiwada-kun, cậu vẫn còn nhớ lời hứa đó à…!”
Sakurai-chan nghe tôi nói, liền mỉm cười.
“Vậy thì, tớ sẽ mong đợi Kashiwada-kun… làm nhiếp ảnh gia nha! À, còn nữa… chúng ta cũng cùng nhau cosplay theo nhóm Esper Brigade đi! Tớ cũng muốn chụp ảnh Kashiwada-kun!”
“À, ừm, cũng có chuyện đó thật…”
Nhắc mới nhớ, tôi cũng từng hẹn là sẽ mặc đồ cosplay mà Sakurai-chan làm cho tôi, rồi để Sakurai-chan chụp ảnh… Dù tôi không hứng thú lắm với việc hóa trang, nhưng đã hứa thì phải làm…
Xem xong triển lãm《Madoka》, chúng tôi đi thang bộ xuống tầng dưới, di chuyển đến khu trưng bày ở tầng bốn.
“Oa, nhiều quá!”
Phần trên có tủ trưng bày, bên trong bày đủ loại Figure. Còn phần dưới thì bày Figure đóng hộp dùng để trưng bày, thực sự được bày bán. Trong đó còn có mấy Figure đã treo bảng “Hết hàng”.
Tôi thỉnh thoảng có thấy trên mạng, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tận mắt thấy nhiều Figure xếp thành hàng như vậy, khiến tôi cảm động vô cùng.
“A~ Đây là cái mà tôi từng thấy trên mạng, có chút muốn có được đây! Lần đầu tiên tôi tận mắt thấy, tuyệt vời quá!”
Tôi thấy Figure mình muốn, có chút phấn khích mà thốt lên. Nhưng vừa thốt lên thì tôi mới sực tỉnh. Không hay rồi, tôi lỡ không hề che giấu sự phấn khích của mình, y như khi ở cùng Suzuki vậy… Nghĩ kỹ lại thì Figure này ngực khủng và có chút gợi cảm quá đà (chỉ là trang phục hơi ít vải, cũng không đến mức nhìn thấy chỗ không nên thấy…). Dám để lộ sự phấn khích với loại Figure này trước mặt một cô gái, sao mình lại làm chuyện mất mặt thế này… Sakurai-chan chắc không phải đã ngớ người ra rồi chứ gì…?
“A, Sonico-chan sao! Đáng yêu quá~!”
“……!”
Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ mặt của Sakurai-chan, tôi ngạc nhiên đến không nói nên lời.
Cô ấy cũng giống tôi, mắt sáng lấp lánh nhìn Figure, tỏ vẻ đồng tình với lời tôi nói.
À à, Sakurai-chan đúng là cô gái hiểu chuyện… Nếu là Koigasaki, chắc chắn sẽ khinh miệt mà nói tôi biến thái…
“……? Kashiwada-kun, cậu sao vậy?”
Khi tôi đang cảm động vì phản ứng của Sakurai-chan, cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
“Không, không có gì, không sao cả…”
“Á á——! Là Ryoma của《Tân Hoàng tử Tennis》! Uwa~ hết hàng rồi~! Đáng yêu quá————!”
Sakurai-chan đột nhiên nhìn Figure, phấn khích hét lên.
“Gần đây Figure nhân vật nam cũng nhiều lên rồi nhỉ~”
Khi tôi cảm thán nói…
“…………A!”
Sakurai-chan chuyển ánh mắt từ Figure về phía tôi, lộ ra vẻ mặt hết sức lo lắng.
“Không… Thật ngại quá… Tớ lỡ… phấn khích quá, để cậu thấy trò cười rồi…”
Cô ấy mặt đỏ bừng, ngại ngùng dùng hai tay che mặt lại.
“Hả? Đâu có đâu, tôi đâu có…”
“Dù Kashiwada-kun ở đây, vậy mà tớ lại lỡ không kiềm chế được bản thân nữa rồi… Hu hu~”
“…………Phụt…”
Tôi bất giác bật cười thành tiếng.
“Ế…! Ka… Kashiwada-kun… cậu vừa cười hả?”
“À, xin lỗi…”
Nhìn thấy vẻ ngại ngùng của Sakurai, dù hơi vô lễ nhưng tôi không nhịn được cười. Bởi vì phản ứng của cậu ấy đúng là quá giống tôi. Cái kiểu vô tình quên mất sự hiện diện của người khác mà hét lên vì phấn khích với mô hình, rồi khi định thần lại thì cảm thấy xấu hổ.
Dĩ nhiên, dù có thấy Sakurai phấn khích với mô hình, tôi cũng không hề cảm thấy sợ hãi chút nào. Giống hệt thái độ mà Sakurai dành cho tôi vậy.
Chẳng lẽ, chúng tôi thật ra khá giống nhau...? Tôi thầm nghĩ trong lòng.
"Kashiwada-kun...? Cậu sao vậy...?"
"À không, xin lỗi, không có gì đâu..."
Trước mặt Sakurai, tôi cứ thế bộc lộ bản tính thật của mình. Sau đó, tôi cũng cứ thế ngắm nhìn những mô hình mỹ nữ mà phấn khích không thôi. Thế nhưng, Sakurai hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi trước một người như tôi (dù có thể đó là sự chu đáo của cậu ấy...).
Sau đó, chúng tôi đi xuống từng tầng một để tham quan. Sakurai cũng đang băn khoăn không biết có nên mua vỏ gối ôm nhân vật nam của bộ anime nổi tiếng hay mua mô hình chibi của một game BL. Cậu ấy cũng giống tôi... không, còn hơn cả tôi nữa, rất hưởng thụ khi ở "Kotobukiya".
"Oa! Mình muốn có cái đĩa đơn nhân vật này quá!"
Sakurai cầm lên chiếc CD đĩa đơn của nhân vật chính trong bộ anime về câu lạc bộ bơi lội, mới phát sóng gần đây và rất được phái nữ yêu thích.
"Ồ, bộ đó à... Em gái tôi có xem nên thỉnh thoảng tôi cũng xem ké. Giọng của nhân vật chính đúng là rất cuốn hút~"
"Đúng vậy đó! Vì bộ anime này mà giờ tớ mê tít anh seiyuu này luôn đó! A a, làm sao đây~! Có nên mua không!?"
Cuối cùng sau một hồi đắn đo, Sakurai đã mua chiếc CD của nhân vật đó.
Kết quả là, dù tôi cũng vài lần rơi vào bế tắc vì phân vân, cuối cùng lại chẳng mua được món đồ lưu niệm nào mà cứ thế ra khỏi cửa hàng.
"Ôi chao~ Thật là vui vẻ mà!"
"Đúng đó! Nếu những nơi khác ngoài tầng năm cũng được phép chụp ảnh, tớ nhất định sẽ dùng điện thoại chụp điên cuồng!"
"Tớ cũng vậy!"
Chúng tôi rời "Kotobukiya" với tâm trạng vô cùng mãn nguyện.
"Kashiwada-kun... lát nữa cậu có rảnh không?"
"Ể? Ừm."
"Vậy thì, cậu có thể... đi cùng tớ đến một nơi nữa không?"
"Đương nhiên là được rồi..."
Tôi lại để Sakurai dẫn đường. Chúng tôi quay lại Ga Akihabara trước, đi qua lối đi nối từ Cổng Phố Điện Tử sang Cổng Showa-dori, rồi đi bộ khoảng ba phút từ Cổng Showa-dori. Nơi chúng tôi đến là...
"Ca...rao...ke Jinra OK...?"
Đây là một quán karaoke có biển hiệu khá cổ kính. Ở Akihabara, tôi từng đi những quán như "Karaoke Kan" rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến quán này.
"Này, karaoke ở đây nổi tiếng nhất là vì có rất nhiều bài hát anime! Hơn nữa, hình như còn có phòng chủ đề《EVA》nữa đó! Kashiwada-kun thích《EVA》đúng không? Mặc dù ở cổng Phố Điện Tử cũng có cửa hàng cùng hệ thống, nhưng chỉ có quán này mới có phòng chủ đề anime hoặc game thôi..."
Tôi cũng khá thích karaoke. Hơn nữa, nghe Sakurai nói vậy, kỳ vọng của tôi vào quán karaoke này tăng vọt, nhưng mà...
Hai người nam nữ vào phòng hát riêng... Thế... thế này có ổn không chứ...!
Đương nhiên, đây là lần đầu tiên tôi đi karaoke riêng với một cô gái.
"Nhắc mới nhớ, hình như tớ chưa từng đi karaoke với Kashiwada-kun bao giờ nhỉ~!"
Sakurai cười một cách ngây thơ, trong đầu cậu ấy dường như hoàn toàn không có những suy nghĩ như tôi. Phải chăng cậu ấy tin tưởng tôi đến vậy...? Hay là, cậu ấy không hề nhận ra tôi là đàn ông...? Cho dù thế đi nữa, cậu ấy cũng quá mất cảnh giác rồi!
Có vẻ Sakurai không nhận ra sự bối rối của tôi, cậu ấy đã bước vào quán karaoke.
"Tôi là Sakurai, đã đặt phòng chủ đề《EVA》lúc năm giờ."
"Chào mừng quý khách, cô Sakurai đã đặt trước phải không ạ?"
"Cậu còn đặc biệt đặt trước cơ à...?"
"Đúng vậy! Khó khăn lắm mới đến được đây nên chọn phòng EVA là tốt nhất chứ!"
Nhân viên đưa cho chúng tôi phiếu có ghi số phòng. Chúng tôi đi đến cái gọi là phòng chủ đề của bộ anime nổi tiếng《Neon Genesis Evangelion》. Vừa mở cửa ra...
"Ể... Tuyệt vời quá~!"
"Oa! Còn ấn tượng hơn cả trên trang web nữa~!"
Nhìn thấy nội thất trong phòng, chúng tôi đồng thời reo lên.
"Đây là Eva Unit-01 mà!"
Trên tường có gắn mô hình 3D của Eva Unit-01.
"Bên này còn có mô hình nữa nè!"
Trong tủ trưng bày, có rất nhiều mô hình《EVA》.
Tôi và Sakurai đều vô cùng phấn khích với phòng chủ đề《EVA》, chụp ảnh bằng điện thoại khắp nơi.
Trong không khí này, dù hai người ở riêng trong phòng hát cũng tuyệt đối không có suy nghĩ kỳ quặc nào... Có vẻ là tôi đã nghĩ quá nhiều rồi.
Sau khi ngắm nghía cách bài trí của căn phòng, chúng tôi chuẩn bị bắt đầu chọn bài.
"Đã có khá nhiều bài hát anime tháng Mười rồi~!"
Sakurai ngồi cạnh tôi, rất vui vẻ lướt màn hình cảm ứng.
Ưm... nếu chỉ có hai người, đúng là thường sẽ ngồi cạnh nhau thật... Ngồi gần đến thế khiến tim tôi đập thình thịch ngay lập tức...
"À, Sa... Sakurai... Có bài nào cậu muốn hát thì cứ chọn trước đi!"
"Ể, thật sao? Vậy tớ không khách sáo nữa nhé."
Sakurai bắt đầu chọn bài, trên màn hình hiện lên tiêu đề bài hát chủ đề do seiyuu của nữ chính trong bộ anime mùa này mà tôi cũng đang xem thể hiện. Ngay sau đó, nhạc bắt đầu vang lên và Sakurai cất tiếng hát.
Giọng hát của Sakurai rất hợp với bài hát, vô cùng đáng yêu.
"..............."
"Ka... Kashiwada-kun... cậu sao vậy?"
Sakurai sau khi hát xong, mở lời với tôi, người đang ngẩn người nhìn màn hình karaoke.
"À, không có gì đâu... Trước đây tôi toàn đi karaoke với bạn bè nam thôi... toàn nghe giọng đàn ông thô kệch hát mấy bài anime đáng yêu của seiyuu nữ thôi. Thế nên nghe giọng con gái đáng yêu hát thấy tuyệt quá, làm tôi có chút cảm động..."
"Ể ể! Sao... sao lại thế chứ... Cảm động gì mà, quá lời rồi đó..."
Sakurai mỉm cười ngại ngùng.
"À đúng rồi! Nhớ là Sakurai cậu thích《iPro》đúng không!"
Tôi nhớ lại mình từng nói chuyện với Sakurai về cái game nuôi dưỡng idol nổi tiếng《the iDOL PRODUCER》đã được chuyển thể anime, và cất lời hỏi cậu ấy.
"Ể? Đúng vậy, tớ rất thích!"
"Hát thử bài nào của iPro đi!"
Từ trước đến nay ở karaoke, tôi chỉ toàn nghe mấy ông bạn otaku hồi cấp hai hát bài của《iPro》thôi, thế nên rất muốn nghe con gái hát bài《iPro》.
Nhưng vừa dứt lời, tôi đã cảm thấy bất an. Liệu yêu cầu hát bài mình muốn có quá trơ trẽn, khiến người ta thấy ghê tởm không? Tôi bắt đầu hối hận về lời mình vừa nói.
"À, nếu... nếu cậu chấp nhận giọng hát của tớ thì..."
Thế nhưng, Sakurai lại nở nụ cười vừa ngại ngùng vừa vui vẻ, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Kashiwada, cậu thích bài nào của 《iPro》?"
"Hả? Tớ à... Ừm, những bài nổi tiếng thời đầu như 《Agent》 hay 《GO MY WAY》 tớ đều thích, hoặc là 《Cô bé ma cà rồng》 cũng dễ thương nữa..."
"A, tớ cũng thích bài đó! A, Kashiwada... Bài của 《iPro》 nhiều lắm luôn đó!"
Sakurai cầm màn hình cảm ứng, người nghiêng sát về phía tớ.
Tớ không khỏi tim đập nhanh hơn. Hương dầu gội thoang thoảng từ người Sakurai bay đến. Trong căn phòng kín này, lại gần đến vậy thì...
"Cậu... cậu xem..."
"............!"
Ngay khoảnh khắc đó... Sakurai xoay màn hình cảm ứng về phía tớ, để tớ nhìn vào màn hình. Trên đó hiển thị danh sách các bài hát của 《the iDOL PRODUCER》... Nhưng tớ không ngạc nhiên vì chuyện đó.
Cô ấy, ở bên trái tớ, phía dưới màn hình cảm ứng... đã lặng lẽ đặt bàn tay phải không cầm màn hình lên đùi trái tớ.
"Cậu... cậu xem... có nhiều bài hát nè...? Tớ có thể hát bất kỳ bài nào Kashiwada thích đó...? Bài... bài nào... thì hay...?"
"Ờ... ờ, cái này..."
Tớ cố gắng hết sức để trả lời, nhưng thậm chí không thể nói chuyện bình thường. Mọi dây thần kinh đều tập trung ở đùi trái. Bàn tay phải của Sakurai vẫn đặt trên đùi trái tớ, cô ấy làm điều này một cách vô thức sao?
Ánh mắt tớ rời khỏi màn hình cảm ứng, nhìn lên khuôn mặt Sakurai, chạm vào ánh mắt cô ấy. Tớ bất giác nhớ lại ngày hội trường... cảnh hai người trốn trong tủ đựng đồ vệ sinh, nhìn nhau thật gần trong bóng tối.
"............"
Khuôn mặt Sakurai ửng đỏ, lộ ra vẻ bối rối... nhìn tớ với ánh mắt hướng lên trên.
Thật sự mà nói, biểu cảm này của cô ấy... thật sự rất đáng yêu, và quyến rũ.
Khuôn mặt đáng yêu của cô ấy, bộ ngực có vẻ mềm mại, và đôi chân trắng ngần dưới váy... đều ở khoảng cách chỉ cần đưa tay ra là chạm tới. Nhớ đến việc đây là một căn phòng kín tối tăm, tim tớ càng đập nhanh hơn. Bây giờ trong phòng rất yên tĩnh, tớ bị cô ấy chạm vào người... đến mức hưng phấn muốn phát điên. Để cô ấy không phát hiện ra nhịp thở gấp gáp của mình, tớ cố gắng thở thật nhẹ nhàng.
Cô ấy không rời mắt, cũng không rời khỏi người tớ... nhìn tớ bằng đôi mắt ướt át. Tại sao lại nhìn tớ như vậy...? Nói mới nhớ, trong tủ đựng đồ vệ sinh, ánh mắt cô ấy cũng không rời khỏi tớ.
Vào lúc này... nếu tớ có ý đồ xấu... cô ấy định làm gì? Nếu tớ có ý đó... trong tình huống này, tớ có thể dễ dàng hôn cô ấy hoặc chạm vào cơ thể cô ấy. Hay là cô ấy hoàn toàn không ngờ rằng tớ bây giờ sẽ nghĩ đến những chuyện này? Dù sao thì... cậu cũng quá thiếu cảnh giác rồi đó...
"Kashiwada... à, cậu...? Đến... nhanh lên, chọn bài đi............"
"Hả? A............"
Dù tớ muốn nói gì đó, cũng không thể phát ra tiếng. Aaa, tớ đến giới hạn rồi—
"Chúc mừng sinh nhật!"
"!?"
Đúng lúc này, cửa phòng bao của chúng tớ đột nhiên mở ra... nhân viên bước vào.
"Hả... hả~?"
Nhân viên không để ý nhiều đến vẻ kinh ngạc của tớ, đặt một đĩa bánh đã cắt miếng lên bàn của chúng tớ. Trên bánh cắm một cây nến đã đốt.
Lúc này tớ mới nhận ra... tay của Sakurai, đã rời khỏi đùi tớ rồi.
"Nào, xin hãy thổi tắt nến đi ạ!"
Tớ vẫn còn hỗn loạn, làm theo lời anh ta, thổi tắt ngọn nến. Khoảnh khắc đó, nhân viên và Sakurai đều vỗ tay.
"Vậy, xin quý khách cứ từ từ thưởng thức ạ~!"
Nhân viên rời khỏi phòng.
"Ờ, ờ... đây là..."
"Kashiwada... tớ xin chúc mừng sinh nhật cậu một lần nữa!"
Sakurai vừa vỗ tay vừa nói.
"Hả...? Sakurai, cậu biết sinh nhật tớ?"
Cô ấy cố tình hẹn vào ngày này, tớ đã nghĩ có lẽ là...
"Vâng, tớ biết đó!"
"Khi nào...?"
"Chính là khi đi xem bói ở hội trường, chẳng phải Kashiwada đã viết ngày tháng năm sinh của mình lên giấy sao?"
"À, nói vậy thì...!"
Đúng là lúc đó, Sakurai hình như đã nhìn vào chỗ tớ viết... nhưng không ngờ cô ấy lại nhớ...
"Hả, vậy hôm nay cậu, chẳng lẽ là để chúc mừng sinh nhật tớ...?"
"Đúng vậy!"
Không chỉ đặc biệt nhớ sinh nhật tớ, còn đặt chỗ ở cửa hàng để tạo bất ngờ, chúc mừng cho tớ...
"Cảm... cảm ơn cậu..."
Tớ quá cảm động, giọng nói run rẩy. Aaa... tớ thật sự quá hạnh phúc rồi...
"Ăn bánh đi!"
"À, vậy... tớ xin phép."
Tớ vô cùng cảm kích, đưa bánh vào miệng.
"À, đúng rồi, còn cái này nữa..."
Sakurai đưa chiếc túi giấy mà hôm nay cô ấy vẫn luôn mang theo ra trước mặt tớ.
"Tuy không phải là món đồ gì to tát..."
"...Hả? Cái này chẳng lẽ là..."
"Là quà sinh nhật..."
"Thật sao!"
Còn có quà nữa...? Cô ấy đã làm cho tớ nhiều chuyện như vậy, vậy mà còn chuẩn bị quà cho tớ...
"Oa... cảm... cảm... cảm ơn cậu... vậy mà còn tặng quà cho tớ..."
Đây là lần đầu tiên trong đời tớ nhận được quà sinh nhật từ một cô gái, khiến tớ trong khoảnh khắc nghi ngờ đây có phải là mơ hay không.
"Tớ... tớ có thể mở ra không?"
"Vâng, xin hãy mở ra xem!"
Tớ dùng đôi tay run rẩy lấy món quà ra khỏi túi giấy, mở lớp giấy gói.
Bên trong là một chiếc khăn choàng cổ, hoa văn sọc xám xanh, là kiểu dáng thời trang mà tớ không có.
"Tớ nghĩ là thời tiết sắp trở lạnh rồi, để cậu không bị cảm..."
"Cảm... cảm ơn cậu! Tớ sẽ đeo nó mỗi ngày! Tớ không có chiếc khăn choàng cổ thời trang nào như vậy nên rất vui!"
"Thật sao? Tuyệt quá... Tớ không tự tin vào gu thẩm mỹ của mình, nên đã hỏi ý kiến của Momo và chọn đó."
"Cái... cái đó..."
Cô ấy còn đặc biệt đi hỏi ý kiến của Koigasaki...
"Thật sự... cảm ơn cậu rất nhiều..."
Tớ lập tức quàng chiếc khăn choàng cổ lên.
Sự dịu dàng của Sakurai, vô cùng ấm áp, thấm vào cơ thể tớ.
Thậm chí khiến tớ cảm thấy những chuyện đau khổ trước đây, so với điều này đều trở nên nhỏ bé.
"Oa, đúng như tớ nghĩ, rất hợp với cậu đó!"
Sakurai vui vẻ cười. Nụ cười của cô ấy rất đáng yêu, xinh đẹp, phát ra ánh sáng lấp lánh—
Là nữ thần...
Nữ thần... đang ở trước mặt tớ............
"Kashi... Kashiwada? Cậu đang khóc sao?"
"À, xin lỗi... có bụi bay vào mắt..."
Nữ thần... không, Sakurai sẽ làm đến mức này... là vì tớ thất tình buồn bã sao? Với tư cách là bạn... cô ấy không thể nhìn tớ tiều tụy như vậy, nên muốn cổ vũ cho tớ sao?
Nhưng... bình thường đối với bạn bè bình thường, có làm đến vậy không? Chẳng... chẳng lẽ, cô ấy còn có tình cảm đặc biệt nào đó...?
……Không đúng, sao mình lại hấp tấp suy đoán như thế chứ...! Chẳng phải vì hấp tấp tỏ tình với Hasegawa mà mình mới thất bại thảm hại đó sao...
Hơn nữa... trước đây mình cũng từng nghe Sakurai nói cậu ấy đã có người mình thích rồi...
Đối xử với mình tốt đến vậy, mà lại còn thích người đàn ông khác sao...
...! Không, sai rồi, đợi chút...
Trước giờ mình chưa từng nghĩ thế... Người Sakurai thích... biết đâu đấy... lại chính là mình thì sao...? Dù sao, cậu ấy cũng đã làm nhiều đến thế rồi mà...
Không, nhỡ đây cũng là hiểu lầm của mình thì sao...? Biết đâu cậu ấy chỉ xem mình là bạn bè nên mới chúc mừng thôi...
Thôi xong, mình hoàn toàn không hiểu gì nữa rồi...!
"Kashiwada-kun... cậu sao thế?"
"À, không... không có gì đâu..."
Sau đó, chúng tôi dùng hết thời gian còn lại để cùng nhau hát hò đủ các thể loại nhạc phim hoạt hình, nhạc game, rồi cả nhạc VOCALOID nữa. Tận hưởng chán chê cái buổi karaoke "kiểu otaku" đó xong, chúng tôi mới rời khỏi quán.
"Sakurai-kun... hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu."
Lúc chia tay... ở cổng soát vé, mình lại một lần nữa cảm ơn Sakurai.
Hôm nay, Sakurai đã dành cho mình một bất ngờ để chúc mừng sinh nhật, khiến mình trải qua một khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc.
Nếu như, nếu như mình có thể trở thành bạn trai của Sakurai... thì mỗi ngày đều sẽ hạnh phúc đến thế này ư? Dù vừa mới bị Hasegawa từ chối thẳng thừng, mình biết suy nghĩ này thật nông cạn, nhưng cứ thế mà nó hiện lên trong đầu mình.
"Không không, đâu có gì... Kashiwada-kun cậu... đã vui vẻ hơn chút nào chưa?"
"Hả? Ừm, tất nhiên rồi ạ!"
"Thế thì... tốt quá rồi."
Sakurai mỉm cười dịu dàng. Nhìn nụ cười ấy của cậu ấy... mình không thể kìm lòng được nữa.
"Vậy... vậy thì... Sakurai-kun..."
Mình vô thức lên tiếng.
"Chuyện gì thế?"
"À... là... Sakurai... cậu..."
Mình thoáng chút do dự, nhưng rồi vẫn cứ thế mà nói tiếp:
"Sakurai... người cậu thích... là ai vậy...?"
Câu hỏi của mình khiến Sakurai mở to mắt ngạc nhiên.
Thôi xong, sao mình lại chọn đúng lúc này... hỏi một câu hỏi đường đột như vậy chứ...
Thế nhưng, mình thật sự rất bận tâm, không thể kìm nén những lời muốn nói.
Sakurai với vẻ mặt ngạc nhiên, im lặng một lúc... rồi khẽ mỉm cười.
"Thế à... Mình cứ tưởng... đã bị phát hiện rồi chứ..."
"Hả?"
Lời cậu ấy nói khiến mình vô thức lớn tiếng.
"Ý... ý cậu là...?"
"Không có gì... là chuyện riêng của mình thôi. Người mình thích..."
Cậu ấy nhìn thẳng vào mình.
Ánh mắt mình cũng không thể rời khỏi cậu ấy.
"Cứ để Kashiwada-kun tự tưởng tượng nhé."
"............Hả?"
Cậu ấy mỉm cười nói xong, cứ thế quay lưng chạy đi.
Cứ để mình tự tưởng tượng sao...?
Cứ tưởng đã bị phát hiện rồi sao...?
"Rốt cuộc là, ý gì đây............"
Mình không tài nào hiểu nổi lời cậu ấy nói, cả người chìm vào sự bối rối.
Mình cứ đứng mãi tại chỗ, dõi theo bóng lưng của Sakurai cho đến khi cậu ấy khuất dạng.


0 Bình luận