• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 2: Chương Tây Vực – Ly Long Phủ

Chương 138: Sư muội, hủy thi diệt tích

0 Bình luận - Độ dài: 1,449 từ - Cập nhật:

Hô hô…

Xích Tuyết cuồn cuộn, lả lướt trên không, chỉ còn tiếng gió “hô hô” văng vẳng bên tai.

Áo tím bay phấp phới, chủ nhân bị ba thanh linh kiếm xuyên thủng, ngã xuống đất, thần hồn đã tan biến. Nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc, trừng thẳng vào nha đầu đội mũ rộng vành nằm trên đất.

Trong trò chơi, Tử Thiên Thành là BOSS thứ hai từ dưới lên của phó bản Ly Long Phủ, từng khiến đội khai hoang khổ sở nửa tháng. [note75668]

Hắn không như Ngô Nguyệt là quỷ tu hay Tả Mẫn là cổ tu, có nhược điểm rõ ràng. Hắn đơn thuần là trị số cực cao, sai số cực thấp, đòi hỏi đội công lược có trang bị, phối hợp và chỉ huy ở mức cao nhất trong năm BOSS.

Diệp An Bình thở hổn hển ba lần, từ từ buông chuôi kiếm, ngẩng đầu nhìn quanh.

Trên đường phố, chân tay đứt lìa rải rác, xung quanh toàn thi thể tiên tu.

Chí ít hơn hai mươi phủ vệ Ly Long Phủ đã trợ trận, nhưng không ai sống sót dưới tay Tử Thiên Thành.

“Hô…”

Diệp An Bình nhắm mắt, ngưng thần, mặc niệm ba hơi để tỏ lòng kính ý với các phủ vệ, rồi bước đến ngồi xổm trước Phượng Vũ Điệp, chạm vào vết thương mới trên vai nàng.

Phượng Vũ Điệp đau đớn, hít mạnh: “Hưm…”

Tiểu Thiên bay tới trước mặt Diệp An Bình, giận dữ chỉ vào mũi hắn, mắng:

『Diệp tiểu tử! Đây là ngươi nói Vũ Điệp đối phó được? Ma tu này mạnh như vậy, ngay cả Thánh Hoàng long thể cũng khó ứng phó, vậy mà ngươi để nàng một mình đối đầu! Ngươi biết vừa nãy nguy hiểm cỡ nào không? Chậm một khắc thôi, nàng đã chết thẳng cẳng rồi!』

Diệp An Bình hiểu rõ. Hắn không dám chắc toàn đội vô hại trong sự kiện Ly Long Phủ, và tình huống vừa rồi đúng là nguy hiểm.

Nhưng kết quả đã vượt xa kỳ vọng.

Trước khi đến, Diệp An Bình đã đặt mục tiêu tâm lý: Phượng Vũ Điệp đánh bại Tử Thiên Thành, nhưng sẽ bị vài vết thương.

Vì nàng còn phải đối phó Lê Phong sau này, nên một đến bốn vết thương là chấp nhận được.

Nếu quá bốn, trận chiến với Lê Phong chỉ còn hắn, sư muội và Lương Trụ, tỷ lệ thắng giảm một nửa.

Giờ Phượng Vũ Điệp chỉ bị một vết thương, đã là vạn hạnh trong bất hạnh.

"… …"

Sau khi mắng Diệp An Bình, Tiểu Thiên đổi giọng, chống nạnh, ngẩng đầu:

『Diệp tiểu tử, ta không tha thứ cho ngươi! Trừ phi… ngươi đền bù cho Vũ Điệp, chăm sóc nàng chu đáo khi dưỡng thương, biết chưa?! Hừ!』

?

Diệp An Bình im lặng, kiểm tra thương thế Phượng Vũ Điệp, rồi đưa tay ra:

“Còn tốt, không tổn thương xương cốt hay kinh mạch.”

“Ta cố ý tránh chỗ yếu!”

Phượng Vũ Điệp lườm hắn, do dự, rồi đặt tay phải vào tay Diệp An Bình, mượn lực đứng dậy, liếc Tử Thiên Thành quỳ trên đất, rồi oán giận nhìn Diệp An Bình:

“Hừ… Trước đó ngươi không nói hắn dễ đối phó sao? Đây gọi là dễ đối phó?!”

“Ta chưa từng nói hắn dễ.” Diệp An Bình nhún vai, ánh mắt lóe ý cười: “Ta nói ngươi có thể đối phó, và ngươi đã đáp ứng kỳ vọng, cầm cự đến khi chúng ta tới.”

Phượng Vũ Điệp không hài lòng với lời giải thích, hậm hực quay đầu:

“Hừ! Nếu chậm một khắc, cổ ta đã bị rạch rồi!”

"… …"

Nhìn dáng vẻ nàng, Diệp An Bình đoán ngay nàng định làm gì, lắc đầu, vung tay thu túi trữ vật và thanh Tử Linh trường kiếm bên hông Tử Thiên Thành.

Hắn cầm ngược kiếm, đưa tới trước mặt Phượng Vũ Điệp:

“Thanh linh kiếm này cho ngươi, túi trữ vật cho ta, được không?”

“Ừ…” Phượng Vũ Điệp liếc thanh kiếm, rồi quay đầu: “Hừ!”

Thấy nàng như vậy, Diệp An Bình dở khóc dở cười. Vai trái bị xuyên một vết lớn, vậy mà còn sức cò kè mặc cả.

Bình thường, hắn sẽ tranh luận một phen. Nhưng lần này, Phượng Vũ Điệp chiếm chín phần công lao đánh bại Tử Thiên Thành.

Nếu nàng không tiêu hao linh khí của hắn, hắn và sư muội ít nhiều cũng bị thương.

Nể tình sư muội không bị gì…

“Thôi được, ta lấy năm vạn linh thạch, còn lại cho ngươi.”

“Ừ…” Phượng Vũ Điệp suy nghĩ, hỏi: “Trong này có bao nhiêu linh thạch?”

Diệp An Bình ước lượng túi trữ vật: “Không ít, còn vài ma tu đan dược, mang về Huyền Tinh Tông đổi cũng được kha khá linh thạch.”

Nghe vậy, mặt Phượng Vũ Điệp lập tức rạng rỡ: “Hắc hắc, thành giao!”

Nhưng Tiểu Thiên bên cạnh lại phiền muộn.

Nó biết nói sao đây?

Tuổi trẻ không biết giá trị, về già mới hối tiếc Diệp mà rơi lệ?

Cứ thế này, Vũ Điệp khó mà thành đôi với Diệp An Bình. Hai người ngày càng xa chuyện bái thiên địa, mà tiến thẳng tới kết bái anh em.

『Hauzz… Vũ Điệp đáng yêu của ta, bao giờ ngươi mới trưởng thành?』

Phượng Vũ Điệp kỳ quái lườm Tiểu Thiên, nhưng không nói gì. Nàng quen rồi với việc Tiểu Thiên muốn đẩy nàng về phía Diệp An Bình, nhưng nói thẳng, điều đó bất khả thi.

Ta đối với Bùi sư muội toàn tâm toàn ý!

Phượng Vũ Điệp thầm nghĩ.

Sau khi Diệp An Bình lấy phần linh thạch, đưa túi trữ vật và linh kiếm cho Phượng Vũ Điệp, nàng hỏi:

“Diệp Thiếu Chủ, tiếp theo làm gì?”

“Đi giúp Lương Trụ. Hắn giờ chắc đang ‘múa ương ca’ với Vu Thừa Chu.”

?

“Múa ương ca? Ý gì?”

“Nghĩa đen.”

Diệp An Bình chỉnh mũ rộng vành, ngẩng đầu nhìn huyết liên trên trời, sửa lại mũ méo mó của Phượng Vũ Điệp, liếc vết thương mới của nàng:

“Ngươi chạy được không?”

“Đương nhiên!” Phượng Vũ Điệp vỗ vai, nói: “Đã cầm máu, ta hồi phục nhanh lắm, giờ chỉ hơi đau thôi.”

Nhưng vừa bước một bước, mặt nàng trắng bệch, chân mềm nhũn, ngã nhào về phía trước.

Diệp An Bình vội đỡ nàng, nhìn máu loang trên đất. Dù có Thánh Hoàng huyết mạch, vết thương khép nhanh, nhưng máu mất và linh lực tiêu hao không hồi phục nhanh vậy.

Đây là thiếu máu.

“Ta cõng ngươi, nghỉ ngơi trước, lát nữa còn phải đối phó Lê…”

Oành!

Chưa dứt lời, một tiếng nổ vang bên cạnh. Sương hàn bốc lên, sương máu bạo tán, một chậu máu tạt thẳng vào Phượng Vũ Điệp.

Nàng ngẩn người, lau máu và mảnh nội tạng trên mặt, quay lại nhìn thi thể Tử Thiên Thành. Vốn còn nguyên vẹn, giờ chỉ còn đôi chân quỳ, nửa trên đã nổ thành thịt vụn.

Kẻ gây ra là Bùi Liên Tuyết, toàn thân tỏa linh khí băng lam, bao phủ sương tuyết.

“Ừng ực…”

Phượng Vũ Điệp nuốt nước bọt. Bùi sư muội trông thật ngầu, nhưng cũng đáng sợ.

Diệp An Bình sững sờ, hỏi: “Sư muội?”

Bùi Liên Tuyết hạ linh kiếm, mím môi, ngập ngừng: “Phu quân dạy, phải bổ đao… đúng không?”

"… …"

Diệp An Bình không phản bác nổi. Tử Thiên Thành là kiếm tu, không như cổ tu hay quỷ tu có nhiều thủ đoạn sống tạm, nhưng nghiền xương thành tro cũng là thói quen tốt.

Dù vậy…

Hắn nhìn thi thể nổ tung của Tử Thiên Thành, thở dài:

“Sư muội, bổ đao thì đừng làm nổ thân thể người ta. Một số tu sĩ có cốt nhục mang liệt độc. Hỏa Hành phù thiêu hủy là tốt nhất, nhiệt độ cao diệt trùng, diệt độc.”

“À…” Bùi Liên Tuyết nhếch miệng: “Phu quân, ta cõng nàng nhé?”

Phượng Vũ Điệp gật đầu lia lịa: “Tốt tốt! Cảm tạ Bùi sư muội! Quả nhiên Bùi sư muội tốt với ta nhất!”

Lời vừa dứt, Diệp An Bình lườm nàng với ánh mắt như muốn giết người.

Phượng Vũ Điệp khựng lại, vội nhỏ giọng: “…Diệp Thiếu Chủ, ta… ta là thương binh mà.”

Diệp An Bình im lặng. Hắn không có thời gian đôi co với nha đầu này. Lương Trụ là ưu tiên cao nhất.

“…Thôi, sư muội, ngươi khiêng nàng, đi.”

“Ừ…”

Phượng Vũ Điệp co cổ: “…Khiêng?”

Ghi chú

[Lên trên]
Đội khai hoang: đội chuyên tìm chiếc lược, cơ chế để đánh bại Boss trong game
Đội khai hoang: đội chuyên tìm chiếc lược, cơ chế để đánh bại Boss trong game
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận