Chương 173: Tần Hà Thị và Hà Tần Thị
Đồng ý với yêu cầu của mẹ Tần muốn đưa Hà Phương sang, Tần Quảng Lâm đóng cửa ra ngoài. Mẹ Tần ngồi một lúc suy nghĩ, rồi tăng tốc độ ăn.
Còn phải ra ngoài mua chút đồ tặng cô ấy, chắc là có thể mua ở trạm y tế, lát nữa ra ngoài xem sao.
Chỗ ở của Hà Phương rất gần, vài phút sau Tần Quảng Lâm đã đi tới. Lên lầu mở cửa phòng, Hà Phương đang ở trong bếp, mặc tạp dề thái rau, tự nấu cơm ăn.
Rau là Tần Quảng Lâm mua buổi sáng, vốn dĩ đã hơi nhiều, buổi trưa cô ấy chỉ xào một nửa, để lại bây giờ ăn tối nửa còn lại.
“Để anh làm cho, trùng hợp là hôm nay anh chưa nấu cơm.” Tần Quảng Lâm đi tới ôm cô ấy một cái, rồi đưa tay cởi tạp dề của cô ấy ra tự mình đeo vào, nhận lấy dao để luyện tập kỹ năng thái của mình.
“Cảm ơn anh.” Hà Phương ngẩng đầu hôn chụt một cái lên mặt anh, cũng không từ chối, xoay người đi ra ngồi lên ghế sofa nghỉ ngơi. “Anh ăn cơm nhanh thế?”
“Ừm, ăn xong rồi. Mẹ anh nói lát nữa em sang bên đó một chuyến, bà có chuyện muốn nói với em.”
“Nói gì thế?” Cô ấy tò mò, chẳng lẽ là vì cái vết dâu tây kia sao? Không đời nào...
“Anh biết đâu được, có lẽ là muốn em đừng biến thành con muỗi to cắn anh nữa đó.”
“Bà ấy nhìn thấy cổ anh có nói gì không?”
“Có nói chứ.” Tần Quảng Lâm thấy cô ấy nhắc đến chuyện này, liền thuận miệng nói: “Bà ấy hỏi khi nào em đưa anh về nhà em chơi, anh nói là tầm hai tháng tới đi... Không phải em nói nghỉ hè muốn về nhà sao? Đã nghĩ kỹ khi nào về chưa?”
“Chỉ vậy thôi sao?” Hà Phương hỏi.
“Cũng gần như vậy... Khi nào em đưa anh về gặp bố vợ?” Tần Quảng Lâm tiếp tục hỏi.
Mười vạn đậu đã thắng đủ rồi, tài nấu nướng tuy rằng còn chưa đạt đến trình độ cao thủ, nhưng cũng có thể miễn cưỡng giúp làm vài món ăn gia đình, chỉ cần luyện tập nhiều hơn là được. Anh đã có chút nôn nóng muốn gặp mặt bố vợ, rồi sau đó thân mật trò chuyện một phen.
“Bố vợ của anh về quê tránh nóng rồi, trong nhà bây giờ chỉ có anh trai và chị dâu em thôi, anh có muốn đi không?” Hà Phương đối với việc anh trực tiếp gọi là bố vợ cũng không phản bác, thuận miệng hỏi theo lời anh.
“Hả?”
Tần Quảng Lâm nghe cô ấy nói vậy không khỏi dừng động tác quay đầu lại, “Vậy khi nào ông ấy về?”
“Chắc là đợi lúc nào thời tiết không còn nóng nữa thì về.”
“Ồ.” Anh có chút thất vọng quay đầu lại tiếp tục thái rau, thái được vài nhát lại mở miệng: “Hôm qua anh đến chỗ em xong thì làm gì vậy? Em kể anh nghe đi.”
“Nằm trên giường ngủ chứ làm gì nữa?” Hà Phương ngửa người dựa vào ghế sofa lười biếng nhìn anh, “Anh say như một con heo, nằm trên giường em không nhúc nhích, sau đó em giúp anh lau rửa một chút rồi cùng nhau ngủ luôn.”
“Mẹ anh nói bà ấy nghe thấy anh gọi em là vợ, có phải không?”
“...Ồ đúng rồi, anh nói mớ ấy mà, vừa khéo bị bà ấy nghe thấy.”
“Anh thấy em không nói thật.” Tần Quảng Lâm nghi ngờ nhìn Hà Phương, thấy cô ấy không hề chột dạ mà đối mắt với mình, mới quay người lại tiếp tục bận rộn, “Còn cái gì nữa không? Đừng đợi anh nói ra rồi em mới nói, thành thật khai báo đi, em đã làm những gì?”
“Chỉ có vậy thôi mà, không thì em còn làm gì nữa? Anh tưởng em giống anh chắc, nếu em uống rượu say như anh... ôi, anh không biết làm sao mà giày vò em đâu.” Hà Phương mặt đầy vẻ ghét bỏ, “Đồ mặt dày.”
“Em uống rượu hồi nào mà say?”
“Thì nói là giả sử thôi mà, em mới không uống, khó uống chết đi được, chẳng biết có gì ngon.”
“Được rồi, nếu mà em uống say quá...” Tần Quảng Lâm quay đầu lại đánh giá Hà Phương một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bàn chân nhỏ của cô ấy, “Hì hì hì hì...”
“Đừng có mà mơ.” Hà Phương rụt chân lại giấu bàn chân đi, “Đừng có biến thái như vậy, bàn chân có gì vui đâu?”
“Cho nên tuyệt đối đừng uống rượu.”
Tần Quảng Lâm chỉ là muốn dọa cô ấy một chút, để tránh ngày nào đó cô ấy vì tò mò mà chạy đi uống rượu một trận.
Tuy bàn chân nhỏ chẳng có gì thú vị, nhưng anh lại muốn véo một chút, mà phản ứng của cô ấy lại rất thú vị... Hừm, phải tìm cơ hội véo thử lại xem sao.
Bữa tối chỉ có một mình Hà Phương ăn, cho nên chỉ có một món đơn giản. Tần Quảng Lâm lục lọi tủ lạnh lại tìm thấy cà chua và trứng, liền làm thêm một đĩa trứng xào cà chua cho cô ấy, xào kêu xèo xèo xong rồi bưng ra.
“Nhiều thế này em ăn không hết đâu, anh ăn thêm chút đi.” Hà Phương bưng một bát cơm đầy, khuyên anh.
“Anh ăn ở nhà no lắm rồi, không ăn nữa đâu.”
Tần Quảng Lâm ngồi đối diện cô ấy lắc đầu, nhìn cô ấy ăn từng miếng nhỏ thấy có chút thỏa mãn.
Cuộc sống thường nhật đơn giản như vậy có một loại cảm giác hạnh phúc khó tả, không mãnh liệt, nhưng lại có thể thấm sâu vào lòng người.
“Tay nghề có tiến bộ, không tồi.”
“Đã nói bảo anh qua ăn rồi mà, một mình em chỉ hai món, nếu anh không qua đây thì chỉ có một món thôi, làm sao mà ngon bằng ăn cùng nhau được.”
So với bây giờ, Tần Quảng Lâm càng thích ba người cùng nhau ăn cơm hơn, có một loại cảm giác ấm áp như gia đình, đặc biệt thoải mái.
“Em thích, em muốn vậy đó.” Hà Phương ngẩng mắt lườm anh một cái, khiêu khích nói: “Anh đánh em đi.”
“...”
“Anh đánh đi.”
“Mau ăn cơm đi.”
“Hừ.” Hà Phương đắc ý gắp một đũa trứng, “Há miệng ra.”
Đút cho Tần Quảng Lâm một miếng, cô ấy mới mút đũa tiếp tục ăn cơm, “Biết ngay là anh không nỡ đánh em mà, cho nên đừng có lắm lời như vậy, không thì anh cứ xách em lên đánh một trận đi.”
“Bữa nào anh treo em lên dùng roi quất, xem em còn kiêu ngạo không.” Tần Quảng Lâm cứng miệng, vừa nói vừa không khỏi tưởng tượng ra cảnh tượng đó, lập tức bật cười, “Còn phải lột...”
“Anh dám sao?!” Hà Phương trợn mắt, “Em dùng roi quất anh thì đúng hơn.”
“Em đúng là biến thái mà.”
“Anh cũng vậy mà?”
Tần Quảng Lâm nhún vai, đứng dậy lấy ấm nước rót cho cô ấy một cốc nước, “Uống chút nước đi, kẻo nghẹn.”
Miếng trứng vừa ăn lúc nãy hơi mặn một chút, cũng không biết là muối chưa tan hết hay là đổ nhiều quá.
Hà Phương ăn hết cơm trong bát thì đặt đũa xuống lau miệng, lại đi vào nồi lấy nửa bát cơm đặt trước mặt Tần Quảng Lâm, “Xào nhiều món thế này, anh chịu trách nhiệm giải quyết, em no rồi.”
Đối với khẩu vị của Tần Quảng Lâm, cô ấy luôn rất tự tin, cho dù ăn no rồi, cũng có thể nhét thêm hai bát cơm nữa, không biết dạ dày anh ấy làm bằng gì nữa.
“Thật sự no rồi sao?” Tần Quảng Lâm hỏi.
“Thật sự no rồi, ăn nhiều lắm rồi.”
“Vậy anh ăn hết nhé.”
Anh ở nhà bị mẹ Tần ảnh hưởng, thật sự là chưa ăn quá no. Ban đầu từ chối là sợ Hà Phương không đủ ăn, bây giờ cô ấy ăn no rồi thì vừa vặn ăn thêm một bữa nữa.
Cầm lấy đôi đũa Hà Phương vừa đặt xuống và bát cơm cô ấy đưa, Tần Quảng Lâm không khách sáo nữa, ba hai cái đã giải quyết xong hết chỗ rau còn lại, lại nhận lấy cốc nước cô ấy đưa cho, ực ực uống một hơi hết sạch, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần này thì no thật rồi.
“Bây giờ sang nhà anh luôn, hay nghỉ một lát rồi đi?” Hà Phương mang bát đĩa bẩn vào bếp, chỉ hai phút sau đã rửa xong, vừa vẫy tay vừa ra hỏi.
“Bây giờ đi đi, tiện thể đi dạo một chút, lát nữa thì chạy bộ luôn.”
Tần Quảng Lâm ngồi trên ghế sofa ôm cốc nước lại đang uống nước, muối trong món trứng xào cà chua vừa nãy không phải là chưa tan hết, mà là thật sự cho hơi nhiều rồi, Hà Phương vậy mà mặt không đổi sắc ăn hết nửa đĩa, thật đúng là làm khó cô ấy rồi.
“Được thôi, vậy anh đợi em đi thay quần áo.”
Hà Phương đi vào phòng ngủ đóng cửa lại, khi ra lại thì đã thay một bộ đồ thể thao, tóc tùy ý buộc thành đuôi ngựa vung vẩy, “Đi thôi, xem dì muốn nói gì với em.”
“Chắc là không có gì đâu, có lẽ chỉ là nói chuyện phiếm thôi.”
“Có lẽ là muốn gả anh cho em đó, hì hì, gả anh sang đây, làm Hà Tần Thị.” Hà Phương tươi cười khoác tay Tần Quảng Lâm ra cửa, cùng nhau đi xuống cầu thang.
“Em là Tần Hà Thị, chú ý thân phận của mình đi.”
“Anh mới nên chú ý thân phận của mình đó, Hà Tần Thị.”
Gió đêm thổi nhẹ, hai người nhàn nhã nói chuyện phiếm trên đường, giống như một đôi vợ chồng trẻ.


0 Bình luận