Chương 163: Máy nhắc bài thật là thú vị
Hà Phương mặc bộ đồ ngủ trắng, tóc dài búi ngẫu hứng sau gáy, đang thò nửa người ra ngoài, một tay vịn cửa, nghiêng đầu nhìn cô gái trước mặt.
Dáng người trung bình, khoác bộ váy dạ hội màu xám bạc, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, vài sợi tóc mai lòa xòa trên trán, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lộ vẻ ngỡ ngàng.
Giang Linh Linh thực sự không ngờ người mở cửa lại là một cô gái, khựng lại một chút rồi nhận ra Tần Quảng Lâm chắc nhầm cửa, vội lên tiếng, "Xin lỗi..."
"Cô Hà..." Tần Quảng Lâm thấy cửa mở liền lẩm bẩm chen vào trong.
"..." Giang Linh Linh lại đứng hình.
"Vào trong đi."
Hà Phương ngửi thấy mùi rượu trên người Tần Quảng Lâm nhíu mũi, đỡ lấy cánh tay anh đang ôm qua, đẩy anh vào trong, quay sang mỉm cười với Giang Linh Linh, "Cảm ơn em đưa anh ấy về, em là...?"
"À, em... em là đồng nghiệp của anh ấy." Giang Linh Linh hoàn hồn, cảm thấy bồn chồn vô cớ, hai tay siết chặt vạt áo.
"Thì ra là đồng nghiệp của Quảng Lâm." Hà Phương chớp mắt, không phải nói đi dự đám cưới bạn học sao? Sao lại có đồng nghiệp mặc váy dạ hội xuất hiện?
Cô thầm nghĩ nhưng tay chân không ngừng, đẩy cửa rộng thêm, nhích người sang bên, "Vất vả em rồi, vào uống chén nước đã."
"Không cần đâu, em chỉ sợ anh ấy không về... về được nhà, giờ ổn rồi."
Giang Linh Linh vội từ chối, lắc đầu lùi bước, quay người đi xuống cầu thang, "Không có gì em về trước."
Lòng cô rối bời, bước thình thịch xuống lầu.
Không phải nói là học sinh sao?
Người phụ nữ vừa nãy trông giản dị mà thanh lịch, dù mặc đồ ngủ vẫn toát lên vẻ đoan trang đứng đắn.
Khuôn mặt mộc càng tôn thêm khí chất.
Đây là học sinh?!
Học cái nỗi gì!
Giang Linh Linh bước ra khỏi tòa nhà mới thở phào, ngẩng đầu nhìn lên tầng ba.
Đứng trước người phụ nữ ấy, cô cảm thấy mình mới giống học sinh hơn.
Bị áp đảo toàn diện.
Hà Phương nhìn theo bóng Giang Linh Linh khuất sau cầu thang, đóng cửa quay vào, Tần Quảng Lâm đứng sau đang ôm eo cô, dụi đầu vào vai nũng nịu,
"Thối quá, đừng áp sát thế." Cô nhăn mặt đẩy đầu Tần Quảng Lâm ra, dìu anh ngồi lên sofa.
"Giỏi đấy, không dẫn gái về nhà, dẫn đến chỗ tôi." Hà Phương liếc nhìn dáng anh ngồi không vững vừa bực vừa buồn cười.
Vẻ mặt bối rối của cô gái nãy cô nhìn rõ mồn một, chỉ thoáng qua đã biết có vấn đề.
Có ma.
Với Tần Quảng Lâm cô rất yên tâm, thằng ngốc này từng nhầm cô gái bắt chuyện ở phòng gym là nhân viên bán hàng, làm sao dám lăng nhăng.
Rõ ràng, lại một cô bé mù quáng nữa.
"Cô Hà, rót nước cho em..." Tần Quảng Lâm chép miệng cảm thấy khát.
"Uống cái nỗi gì."
Hà Phương khịt mũi, đứng dậy cầm ấm rót nửa cốc, "Uống chút nước nguội đã, lát nữa đun nước ấm cho anh."
"Tốt quá."
Tần Quảng Lâm cầm cốc uống ừng ực, lảo đảo đứng dậy đi vào phòng ngủ, phịch mặt lên giường, "Đợi... đợi em nghỉ chút, rồi chạy bộ cùng cô... sau đó... sấy tóc..."
"Anh vào làm gì?" Hà Phương xách ấm nước từ bếp ra đã thấy Tần Quảng Lâm biến mất khỏi sofa, cô bật bếp đun nước rồi vào phòng kéo anh dậy, "Người nồng nặc mùi rượu, về nhà tắm đi, đừng có nằm."
"..."
"Tỉnh dậy, tỉnh dậy."
"..."
Tần Quảng Lâm gắng gượng về đến đây, nằm lên giường ngửi mùi quen thuộc lập tức ngủ như chết, Hà Phương kéo mãi không dậy nổi đành bỏ cuộc, ngồi lên ghế nhìn anh đau đầu.
Làm sao giờ?
Tên này không giả vờ được rồi.
Hứa sẽ không uống nhiều, giờ thành cái dạng này, bực thật.
Hà Phương lấy tay phẩy trước mũi, đứng dậy ra cửa sổ mở toang, quay lại giường lột đồ anh.
"Cô Hà, sao cởi giày của em..." Tần Quảng Lâm mơ màng tỉnh lại.
"..."
"Cô Hà, sao cởi áo sơ mi em..."
"..."
"Cô Hà, sao cởi..."
"Im đi!" Hà Phương bực tức giật lấy áo anh móc túi, bỏ điện thoại ví chìa khóa lên bàn, "Thối quá, uống nhiều rượu thế."
Chỗ nào cũng nồng nặc mùi rượu.
Ôm đống quần áo ném vào máy giặt, cô vào nhà tắm múc chậu nước ấm, lấy khăn lau người cho Tần Quảng Lâm.
"Say rượu là lên mặt làm ông chủ, cái gì cũng bắt người ta hầu hạ, lần sau dám uống nhiều thế sẽ quăng anh ra sofa, không cho vào cửa." Hà Phương vừa lẩm bẩm vừa lau người cho anh, giặt khăn rồi đập lên lưng, "Lật người."
"Cô Hà, sao đánh em..."
"Bảo lật người!" Cô quỳ trên giường đẩy Tần Quảng Lâm, "Nặng như heo, lật nhanh lên."
Vật lộn mãi mới lật được người, Hà Phương thở phào, lấy khăn đắp lên mặt anh lau như rửa mặt cho trẻ con.
"Rượu có ngon không hả? Uống nhiều thế..."
"...Chiều còn hứa chắc như đinh đóng cột sẽ không uống nhiều..."
"...Còn dẫn cả gái về, nghe này, tôi ghen đấy..."
"Hừ, mai tính sổ."
Hà Phương tiếp tục lẩm bẩm lau người cho anh, vứt khăn vào chậu vắt ráo, kéo chân anh ngâm nước kỳ cọ.
"Cô Hà..."
"Gọi vợ."
"Vợ?"
"Ừ." Hà Phương cười, "Gọi nữa đi."
"Vợ..."
"Ừ."
Dọn dẹp xong cho Tần Quảng Lâm, cô nhấc chân anh lên giường nằm ngay ngắn, trèo lên tai anh cười, "Gọi vợ."
"Vợ." Tần Quảng Lâm nhắm mắt lẩm bẩm.
"Nói anh yêu em."
"Anh yêu em."
"Nói liền."
"Nói liền."
"Sai rồi." Hà Phương áp mặt vào ngực anh, xoa má, "Nói vợ anh yêu em."
"Vợ anh yêu em."
"Giỏi lắm."
Cô ngẩng mặt hôn đánh chụt một cái, "Tha cho anh, không ghen nữa."
Vui vẻ trèo xuống giường, Hà Phương bưng chậu nước đổ đi, quay lại phòng lấy điện thoại Tần Quảng Lâm, nhìn mật khẩu suy nghĩ rồi thử nhập ngày sinh của anh.
Sai mật khẩu.
"Mật khẩu bao nhiêu?" Cô lắc anh hỏi.
"Mật khẩu bao nhiêu?"
"Em hỏi mật khẩu điện thoại anh."
"Em hỏi... mật khẩu điện thoại."
"..."
Hà Phương thở dài, tên này say thật rồi.
Lục điện thoại một lúc, cô ngẩng đầu suy nghĩ, nhập ngày sinh của mình.
Mật khẩu đúng.
Ngạc nhiên nhìn Tần Quảng Lâm, Hà Phương không nhịn được cúi xuống hôn đánh chụt, sau đó tìm số mẹ Tần trong danh bạ gọi.
"A lô? Có chuyện gì?"
"Dạ cháu là Hà Phương."
"Ồ... Hà Phương à, có việc gì?"
"Quảng Lâm dự đám cưới bạn uống say, tối nay ngủ ngoài không về, cô đừng lo."
"Ở chỗ cháu?" Mẹ Tần thẳng thắn.
"...Không phải." Hà Phương khựng lại vội phủ nhận, "Anh ấy ngủ với bạn."
"Ờ ~"
"Vợ..." Tần Quảng Lâm lẩm bẩm bên cạnh, Hà Phương vội bịt mic chạy ra phòng khách, "Cháu báo để cô yên tâm..."
"Không sao, cô không lo, lo gì chứ?" Mẹ Tần cười khì, "Hai đứa chú ý... thôi chú ý chút là được, thế nhé."
"Dạ... vâng."
Hà Phương cúp máy thở phào, vào phòng ngồi cạnh giường nhìn Tần Quảng Lâm chăm chú, ánh mắt thoáng trầm tư.
Một lát sau.
"Cô Hà... sao cắn em... cô là ma cà rồng sao..."
"Im đi."


0 Bình luận