Tiểu học: Phụ trách Mitaki-chan (khuyết tật trí tuệ)
Chương 6: Chạy ba chân cùng Mitaki-chan
1 Bình luận - Độ dài: 1,376 từ - Cập nhật:
Kỳ nghỉ hè vui vẻ (dù cá nhân tôi chẳng lấy gì làm vui vẻ) cũng qua đi, tháng Chín đã tới.
Ngày đầu tiên của học kỳ mới, tôi đến đón Mitaki-chan như đã từng làm trước kỳ nghỉ hè.
Kể từ lúc đưa quà lưu niệm thì chúng tôi chưa gặp lại, vậy là đã khoảng một tháng rồi.
“A! Chào buổi sáng!”
Một cô bé đang đợi tôi bên ngoài nhà nhỏ.
Tôi lại dùng từ “cô bé” thay vì “Mitaki-chan” là bởi,
“...Mitaki-chan? Cậu... cao lên nhỉ...”
Mitaki-chan nom như lớn bổng lên vậy.
Cũng một phần do tôi vốn nhỏ con so với lũ con trai, nhưng chỉ trong kỳ nghỉ hè mà nhỏ đã vượt qua tôi mất rồi.
“Ehehe, cao nè, cao nè.”
Mitaki-chan vui vẻ xoa đầu tôi. Chắc nhỏ xem tôi như em trai mình.
Và rồi, tôi để ý thấy phần nhô lên từ trang phục của nhỏ. Bất giác tim tôi đập rộn ràng.
Hai chúng tôi cùng nhau đến trường.
“Cánh tay đó, sưng đỏ lên rồi kìa. Sao vậy?”
Tôi nhận ra một chỗ trên tay nhỏ sưng đỏ lạ thường. Có lẽ là nổi mề đay chăng?
“Ừm thì, có con bun-bun nên tớ định bắt nó, rồi bị đau.”
Bun-bun… có lẽ nào là con ong chăng?
Tức là có con ong nên nhỏ định bắt thì bị nó chích.
Nguy hiểm quá, nếu không cẩn thận có khi đã toi mạng rồi không chừng.
Cha mẹ nhỏ, nếu đã muốn bao bọc con quá đà, thì cũng phải có nghĩa vụ che chở nhỏ khỏi những hiểm nguy chứ.
“Chào buổi sáng ạ!”
Từ một con đường khác, hai cô bé, một người chắc học tiểu học lớp dưới và một người lớp trên, có lẽ là chị em, XXX-chan cất giọng chào thật tươi.
“Chào buổi sáng ạ!”
Cô bé nhỏ hơn đáp lại lời chào, nhưng
“Đừng nói chuyện với nó. Nami, không được dính dáng đến cái thằng này.”
Cô bé lớn hơn rõ là một kẻ kỳ thị. Cơ mà, tôi cũng đâu có tư cách gì để phê phán cậu ta.
Rốt cục thì, tôi và con bé ấy cũng nào có khác gì nhau đâu.
“Lâu rồi không gặp cả lớp. Vậy thì, mau chóng nộp bài tập hè nào.”
Đến trường, trong tiết học đầu tiên, chúng tôi nộp bài tập hè cho giáo viên chủ nhiệm.
Nào là sách bài tập, công trình nghiên cứu tự do (quan sát quá trình thực phẩm phân hủy qua từng ngày), rồi cả bài thu hoạch đọc sách (cuốn “Cẩm nang tự kết liễu toàn thư” thú vị hết sảy)... phần tôi thì đâu vào đấy cả rồi.
Nhân nói đến nghiên cứu tự do, việc tôi chợt nảy ra ý nghĩ về cuốn nhật ký quan sát Mitaki-chan, liệu có phải là quá bất kính rồi không đây?
“Đây ạ!”
Lớp học xôn xao. Bởi vì Mitaki-chan đã nộp bài tập hè.
Việc này dường như cũng khiến thầy giáo ngạc nhiên, thầy giở qua giở lại xem xét tập bài tập với bài thu hoạch đọc sách.
Tôi cũng lại gần bục giảng xem thử bài thu hoạch đọc sách.
Chữ viết thì xiêu vẹo, lại gần như toàn là hiragana, nhưng không đến nỗi không đọc được, với cả nhỏ viết gần như chẳng hề chệch ra ngoài khuôn giấy mấy.
Hahaha, Mitaki-chan còn giỏi hơn khối mấy cậu con trai không nộp bài tập kia chứ.
“Vậy thì, chúng ta sẽ quyết định các môn thi đấu cho hội thao.”
Học kỳ hai, Midou-san tiếp tục làm lớp trưởng, lên tiếng điều phối.
Nhân tiện, dĩ nhiên tôi vẫn tiếp tục là người phụ trách Mitaki-chan.
Hội thao thì nghe đâu mỗi người phải tham gia ít nhất một môn. Tôi vốn chẳng giỏi thể thao gì, chắc chọn đại một môn rồi còn lại thì đi cổ vũ vậy.
“Mitaki-chan muốn tham gia môn nào?”
“Gì cũng được!”
Cái kiểu “gì cũng được” mới là phiền nhất đây này.
“Tớ và Mitaki-chan định tham gia chạy ba chân.”
Chạy ba chân thì cũng dễ bề trông coi, chắc cũng không tệ đâu nhỉ. Cứ thế, tôi và Mitaki-chan được ấn định cho mục chạy ba chân.
Tiết thể dục hôm đó, vừa để luyện tập cho hội thao, vừa là buổi kiểm tra thể lực.
Kỳ thực, ngay sau hội thao sẽ là đại hội chạy việt dã. Thành ra cũng phải luyện tập cho cả cái đó nữa.
Tôi chạy 50m hết 10.3 giây, nói thật là chậm.
“Mitaki-chan, khi nào còi thổi thì cứ chạy thẳng nhé.”
“Vâng!”
Ngay khi tiếng còi vang lên, nhỏ lao đi đầy hứng khởi. Nhanh kinh khủng. Bỏ xa các bạn nữ chạy cùng đợt.
Thời gian là 7.7 giây. Nhanh hơn tôi hơn 2 giây sao...
Kết quả kiểm tra thể lực cho thấy Mitaki-chan vận động rất giỏi.
Quả nhiên là có dính dáng gì đó đến chuyện bộ giới hạn bị gỡ bỏ hay sao ấy nhỉ?
Rồi đến phần luyện tập chạy ba chân. Tôi buộc một chân mình với Mitaki-chan.
Bộ đồ thể dục bó sát, khiến tim tôi bất giác lại đập rộn ràng.
“Vậy thì, cùng chạy một lúc nhé.”
“Vâng!”
“Một, hai... oái!”
Vì không khớp nhịp, cả hai đứa tôi ngã sõng soài.
“Oa oa oa oa oa oa! Mí gyaaaaaaa!”
Vì một chân bị trói chặt nên không kịp chống đỡ, XXX-chan chúi mặt xuống đất rồi òa khóc nức nở.
“Mitaki-chan bình tĩnh... Đau đau đau!”
Mitaki-chan cứ thế vừa kéo lê tôi đang nằm bẹp dí trên đất, vừa chạy đi.
Cuối cùng, tôi bị kéo lê đến một góc sân vận động.
“Ư ư... không gỡ ra được!”
Mitaki-chan cố gắng gỡ sợi dây buộc nhưng không được.
“Được rồi được rồi, để tớ gỡ cho. ... Đây.”
Tôi gỡ sợi dây ra. Được tự do, Mitaki-chan chạy lung tung khắp nơi.
Nhưng khổ nỗi, còn chưa nói đến chuyện không khớp nhịp, Mitaki-chan cứ thế chạy thục mạng mà chẳng hề giảm tốc.
Tôi và Mitaki-chan chạy 50m chênh nhau đến tận 2 giây.
Để không thành trò cười cho mọi người, tôi muốn ít nhất cũng phải chạy ba chân thành công trong hội thao.
Vì thế...
“Cố... lên!”
Sau giờ học, tôi quyết định ở lại tập chạy. Để cố gắng rút ngắn thời gian với Mitaki-chan.
Mitaki-chan cũng lấy cớ luyện tập marathon mà chạy cùng tôi.
Nhưng mà, lần cuối tôi chạy bán sống bán chết thế này là từ bao giờ nhỉ, có lẽ là từ hồi bị chó rượt.
“Hộc... hộc...”
Tôi đã chạy nước rút bao nhiêu hiệp rồi không biết, toàn thân rã rời.
Mitaki-chan chắc đã chạy quãng đường dài hơn tôi, vậy mà chẳng có vẻ gì là mệt cả.
Nhưng có vẻ nhỏ đổ mồ hôi khá nhiều, đồ thể dục ướt đẫm.
Có lẽ vì vậy mà tôi thoáng thấy hai phần nhô lên lồ lộ sau lớp áo thể dục.
“...Á-áo ngực (burajā), cậu nên mua đi.”
“Bư-ra-ja? Bư-ra, ja! Bư-ra, ja!”
Chắc là thích cái âm điệu của từ “áo ngực” hay sao đó mà Mitaki-chan cứ lặp đi lặp lại mãi.
Tôi thì mệt đến thở không ra hơi, nhưng người ngoài nhìn vào thì rõ rành rành tôi là một đứa khả nghi rồi.
Cứ như thế, chúng tôi luyện tập chạy ba chân, và rồi hội thao cũng đã đến.
“Đi thôi, Mitaki-chan.”
“Vâng!”
Đến giờ chạy ba chân, chúng tôi vào vị trí.
Cùng lúc tiếng còi vang lên, tôi dốc hết sức chạy.
Mình đã khổ luyện đến thế cơ mà, nhất định sẽ phối hợp nhịp nhàng với Mitaki-chan được thôi!
“Một, hai! Một, hai!”
Tuyệt vời, chúng tôi đang chạy ba chân một cách hoàn hảo.
Chẳng rõ là do chân tôi đã nhanh hơn, hay Mitaki-chan đã lĩnh hội được kỹ thuật phối hợp với tôi nữa, mà chúng tôi đã về đích đầu tiên.
“Ehehe, được rồi!”
Mitaki-chan ôm chầm lấy tôi. Tim tôi đập thình thịch, là do chạy hết sức, hay là vì...


1 Bình luận