Volume 5 (Light Novel)
Chương 55: Nơi nước mắt và nước mũi hòa làm một
0 Bình luận - Độ dài: 6,625 từ - Cập nhật:
“À, ừm, nói sao nhỉ?”
“...”
“Lâu rồi không gặp, Altina.”
“...”
Chúng tôi đang ngồi trong một quán cà phê. Đây là một nơi khá xịn, vừa ấm cúng vừa dễ chịu. Những chiếc bàn ghế gỗ cũ kỹ mang theo cảm giác hoài niệm, trong khi mùi cà phê mới pha thì thơm nức mũi. Ánh nắng tràn qua khung cửa sổ, phủ lên cả căn phòng một lớp sáng dịu dàng.
Chính tại nơi này, Cain đang chật vật tìm cách bắt chuyện với Altina.
“Khụ, không ngờ lại gặp cậu ở đây. Dạo này cậu sống sao rồi, Altina?”
“...”
Nhưng cô nàng vẫn im lặng. Chỉ ngồi đó, mặt mày khó chịu, không thèm đáp lại. Tiếng đá va vào thành ly là âm thanh duy nhất phát ra từ chỗ cô ấy.
“Ha ha...Ha ha ha...”
Tôi, Cain, Wolfe, và Dia. À không, Altina đã tới đây ngay sau khi rời khỏi tiệm quần áo. Cái sự kiện “lộ hàng” của Altina cũng tạm thời lắng xuống rồi, bây giờ mọi người đang cố xoa dịu không khí, trò chuyện cho vui.
“...”
Nhưng tâm trạng Altina thì chẳng khá lên chút nào. Mày cô ấy vẫn nhíu chặt, nét mặt chẳng hề giấu nổi sự bực bội khi húp từng ngụm sữa lạnh.
Cũng dễ hiểu thôi. Dù gì thì cũng là tai nạn, nhưng chuyện để người khác thấy đồ lót thì đúng là khó mà nuốt trôi được.
“À, ừm…Dù sao thì, nâng ly chúc mừng lần hội ngộ này cái nhỉ.”
“C-Chúc mừng!”
“Chúc mừng.”
“...”
Dù cả bọn đã cố gắng tạo bầu không khí vui vẻ, Altina vẫn dửng dưng như chẳng thèm để tâm. Một sự im lặng nặng nề bao trùm cả bàn.
Sau một tiếng thở dài rõ dài, Cain mới nói, “Này...Tớ xin lỗi vì đã thấy cậu trong tình trạng đó, nhưng nói cho công bằng thì cậu cũng có lỗi đấy chứ. Ai là người tự dưng giật phăng rèm ra mà chẳng thèm báo trước hả?”
“Tớ…Tớ đâu có biết mấy cái tiệm quần áo nó vận hành kiểu gì đâu!” Altina bật lại, tay đập mạnh xuống bàn. Mặt cô ấy đỏ bừng như quả táo khi nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đó.
“Dù cậu không hay lui tới, thì chuyện đó ai cũng biết mà, phải không?”
“Ngay cả cậu cũng lên giọng dạy đời tớ à, Wolfe?!”
Altina nhe nanh gào lên như một con mèo đang xù lông.
“Thì có sao đâu?” Cain nhún vai “Ngày xưa tụi mình còn cởi truồng tắm sông chung kia kìa.”
“Cái đó là chuyện của mười năm trước rồi!”
“Thôi đi, cậu đang làm quá lên đấy.”
“Đúng rồi, làm quá.”
“Phiền phức thật đấy.”
“MIAOOO~!”
“Ê ê! Đừng có gây rối trong quán cà phê chứ!”
Tôi vội vàng giữ chặt Altina đang giận dữ tung mưa cú đấm mèo con loạn xạ. Tình hình càng lúc càng khó kiểm soát.
Tôi ôm lấy eo Altina, cố gắng dàn hòa. “Ờ…Hay là đổi chủ đề đi. Hình như mọi người là bạn từ hồi nhỏ nhỉ?”
“Ừ, tụi tôi cùng là dân từ cái làng heo hút đó ra.” Cain gật đầu.
Nghe nói nữ anh hùng Dia hiện tại vốn là đối thủ không đội trời chung với Cain, ai cũng biết điều đó. Nhưng hóa ra bọn họ lại là bạn từ thời trẻ trâu. Cái tên Dia mà cô ấy dùng, kể cả cái tên Tina nữa, đều là giả hết. Altina mới là tên thật của cô ấy.
“Cái làng đó bé tí xíu, xập xệ, trẻ con bằng tuổi thì kiểu gì chả dính vào nhau.”
“Nhưng mà Cain hồi đó chủ yếu cắm mặt trong ngục tối, có mấy khi ở với tôi và Altina đâu.”
“Ờ ha. Nên nói là bạn cũ thì đúng hơn, chứ chẳng thân thiết gì mấy.”
“Hừm...”
Tôi gật gù.
Nhưng rồi…tất cả chuyện này rốt cuộc là sao?
Mới hôm trước, nữ anh hùng Dia còn bất ngờ tấn công Cain, tuyên bố rằng thanh thánh kiếm của anh ta không thể tin được. Nhưng bây giờ lại lòi ra chuyện họ quen biết từ trước. Điều đó khiến tôi không thể không nghĩ rằng động cơ thật sự của Altina nằm ở chỗ khác. Đây không đơn thuần là chuyện tin hay không tin vào thanh kiếm đâu, nó là thứ gì đó liên quan đến quá khứ của họ.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, suy nghĩ mông lung.
Tới giờ, Cain và Wolfe vẫn chưa hề nhận ra Altina chính là nữ anh hùng mới. Với họ, cô chỉ là bạn cũ mà thôi. Có lẽ chính vì vậy mà Altina mới cư xử cứng nhắc, kỳ quặc như thế. Nhưng tôi biết phải làm gì bây giờ chứ?
Thật đáng buồn, dù tôi có vắt óc suy nghĩ, kết cục vẫn chẳng làm gì được. Tôi vẫn đang bị dính thuật cấm thông tin của Altina. Tôi không thể tiết lộ bất cứ điều gì cho Cain, dù muốn cũng chịu.
Thôi, kệ đi.
Ngồi đây nghĩ ngợi cũng chẳng ích gì. Tôi biết Cain và nhóm cậu ta đủ bản lĩnh để xoay sở. Tốt hơn hết là để ba người họ tự giải quyết, còn tôi thì cứ thong thả uống nốt ly cà phê này.
“Này, khoan bàn về tụi tớ đi, sao cậu lại đi chung với Liz thế? Hai người quen nhau à?”
“G-Gì cơ?”
Altina khựng lại trong chốc lát.
Cô ấy không thể nói thật. Nhưng nếu bịa ra một lời nói dối không khớp với dòng thời gian, rất có thể sẽ lòi đuôi. Về phần tôi, tôi chẳng phải lo. Dù có muốn cũng không thể nói ra được, mà thực ra chuyện bí mật của cô nàng có bị phơi bày hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.
Vậy nên tôi để Altina tự xoay sở.
“À, ừm, đúng rồi. C-Cậu biết đấy! Lisalinde mới nói rồi còn gì? Tớ quen cô ấy từ hồi lâu lắm, vừa hẹn nhau gặp lại thôi!”
“Hử?”
Altina lập tức bám vào cái cớ mà tôi vừa bịa ra lúc nãy.
“Bây giờ cậu dùng tên Tina à?”
“Sao lại xài tên giả vậy?”
“Ờ thì...Cái đó là...T-Thực ra, hồi trước tớ bị một tên rình mò bám theo suốt một thời gian dài! Nên dạo này tớ mới phải dùng tên Tina để lẩn trốn đó!”
“Hmmm…”
Altina đang cố hết sức nặn ra mấy lý do vớ vẩn trong cơn hoảng loạn. Nhưng phải công nhận, cô nàng vẫn chưa bị tự mâu thuẫn.
“Ra là vậy, ngài Cain. Thật bất ngờ khi ngài và Altina lại là bạn từ nhỏ.”
“Trùng hợp kỳ lạ ghê.”
Đó là lời nói thật lòng, nên tôi cũng mạnh dạn lên tiếng.
“Này Altina, cậu sống gần đây thì đáng lẽ cũng nên ghé bọn tớ chứ. Tụi tớ cách Thị Trấn Học Viện có mấy ngày đi đường thôi mà.”
“K-Không đời nào! Tớ đâu biết các cậu đang sống ở Thị Trấn Học Viện! Nếu biết thì tớ ghé chơi lâu rồi! Nhưng tớ không hề hay biết gì hết! Mà cậu cũng đâu thể trách tớ nếu tớ không biết đúng không?!”
“Ờ, chuyện tụi tớ chuyển tới Thị Trấn Học Viện cũng rầm rộ lắm mà.”
Altina bắt đầu đảo mắt liên tục.
Từ một nữ anh hùng cool ngầu, bí ẩn, cô nàng đã nhanh chóng biến thành một kẻ luống cuống, lúng túng, cố gắng che giấu thân phận bằng mấy lời bào chữa ngớ ngẩn. Tội nghiệp thật.
“Altina lúc nào cũng tỏ ra ngầu lòi, nhưng từ bé đã là đứa hay quên rồi. Nhớ hồi đó cậu khăng khăng nói là thấy mấy kẻ khả nghi lảng vảng trong rừng, nhất quyết đòi rằng đó là bọn cướp sắp đột kích làng. Cuối cùng tụi mình tẩn cho họ một trận, mang về thì hóa ra lại là mấy ông từ thủ đô tới để bàn chuyện thanh kiếm với cha Cain đó.”
“Mwraaaah! Thôi ngay! Im đi, Wolfe!”
Wolfe không thương tiếc khơi lại mấy pha hớ hênh ngày xưa.
“Cậu làm sao đấy?! Nãy giờ cứ nhằm vào tớ! Có chuyện gì không hài lòng với tớ à?!”
“Tớ vẫn chưa quên vụ cậu bỏ rơi tớ trên cái núi lạ hoắc hồi tám năm trước đâu.”
“Ôi dào, cậu còn nhai lại cái vụ đó nữa à?! Cái núi đó đâu có nguy hiểm gì, tớ tính xong việc sẽ quay lại đón mà. Tớ phải nói bao nhiêu lần nữa cậu mới chịu hiểu hả?!”
Wolfe lôi ra toàn những vụ bực mình kiểu "cục nợ tình bạn" mà chỉ có bạn bè từ bé mới dám khui ra. Altina hồi đó đúng là tai quái, nhưng Wolfe cũng đâu vừa.
“Mấy người bạn cũ của tôi đều là đứa dở hơi hết đấy, thấy chưa.”
“Chà chà, Cain, nghe anh kể mà tôi thấy thương anh quá.”
“Này! Cain! Đừng có làm như mình là nạn nhân vậy chứ! Còn Lisalinde nữa, cô đừng hùa theo hắn!”
“Rõ rồi.”
Tai Altina giật lên.
Dù tôi có đứng về phía ai thì cũng sẽ bị bên còn lại tặng cho một tràng chửi sấp mặt, vậy nên tốt nhất là cứ ỡm ờ cho yên chuyện. Trung lập muôn năm. Cái hàng rào lúc nào cũng là chỗ ngồi yêu thích của tôi.
Altina ôm đầu rên rỉ bực bội. “Trời ơi, thật tình. Bao nhiêu năm rồi mà mấy cậu vẫn y nguyên như hồi xưa. Đúng là ngốc như ngày nào.”
“Tớ không muốn nghe điều đó từ cậu.”
“Cậu cũng chẳng đủ tư cách nói câu đó đâu.”
“Tớ cũng nghĩ y chang vậy về cậu.”
“Thôi cậu im đi là vừa.”
“Bộ ở đây chỉ có mình tớ là người bình thường à?”
“Không, cậu cũng là đứa ngốc thôi.”
“Cả đám tụi mình đều ngốc như nhau.”
“Có ngốc mới biết người khác ngốc chứ.”
Ba người họ cãi nhau chí chóe như lũ nhóc con, mấy câu nói qua lại nghe rỗng tuếch như không khí. Trong mắt tôi thì cả ba người đều trẻ trâu như nhau.
“Quay lại chuyện cũ, tớ hiểu là Cain rời làng để đi làm anh hùng, nhưng còn cậu thì sao, Altina? Tớ luôn muốn hỏi lý do cậu bỏ làng mà đi.” Wolfe hỏi.
“Ờ thì…Cái đó…” Altina đảo mắt tìm đường thoát “Tớ phải ở lì trong cái làng nát bét đó cả đời chắc? Thôi, cảm ơn. Ai mà chẳng muốn thoát khỏi cái nơi đó chứ. Bộ cậu không làm vậy à, Wolfe?”
“Nghe cũng hợp lý.” Wolfe gật đầu đồng tình trước câu trả lời lấp lửng đó.
“Cain là người đầu tiên rời làng à?” Tôi hỏi.
“Không, tôi là đứa cuối cùng. Đứa đầu tiên là Altina, hôm đó cô nàng nổi cơn tanh bành rồi bỏ đi luôn. Sau đó là Wolfe, rồi mới tới tôi.”
“Hừm.”
“Altina rời làng bao lâu rồi?”
“Ờ…Tớ mười bốn tuổi lúc đó, vậy là bốn năm trước.”
Tức là Altina hiện tại mười tám tuổi, bằng tuổi tôi.
“Tôi cũng rời làng cách đây bốn năm, nhưng vẫn là sau Altina.”
“Còn tôi thì đi ba năm trước. Nhưng lý do duy nhất khiến tôi chưa đi sớm hơn là vì phải chờ lấy được thanh thánh kiếm. Nếu không vì vụ đó, tôi đã chuồn từ đời nào rồi.”
Nói xong, Cain làm một ngụm cà phê đen, phát ra tiếng hút rất vô duyên.
“Wolfe, để tớ đoán lý do cậu rời làng nhé?” Altina nhe răng cười đểu.
“Chắc chắn là vì cô chị chủ tiệm hoa cậu từng mê mệt, đúng chứ?”
“Hoàn toàn sai.”
“Chủ tiệm hoa á?”
“Hồi đó Wolfe mê tít cô bán hoa trong làng. Nhưng cô ấy rời làng trước, thế là Wolfe buồn như chó cắn. Tối đó tôi chọc ghẹo cậu ta suốt đêm.” Cain rất nhiệt tình trả lời câu hỏi của tôi, mà hóa ra còn phũ hơn tôi tưởng.
“Cậu có phải con người không đấy?”
“Thôi ngay, đừng lôi mấy mối tình cũ của tớ ra làm trò đùa nữa. Chuyện qua rồi.” Wolfe xụ mặt.
“Cậu đã dứt điểm vụ đó chưa hả Wolfe? Hay vẫn mê mấy chị dịu dàng lớn tuổi? Khổ thân ghê, cậu kén quá mà bản thân thì cù lần, làm sao cưa nổi mấy người hot thế chứ. Đừng mơ mộng viển vông nữa đi.” Altina chọc tiếp, mặt cười gian.
“Im đi. Im ngay!” Wolfe ráng chống đỡ trong khi Altina cười toe toét.
Rồi Cain quăng quả bom.
“Cậu sai rồi. Dạo này Wolfe chuyển sang thích trẻ con rồi.”
“Ơ…gì cơ?”
“N-Này! Khoan! Không phải vậy đâu! Đừng có xuyên tạc trắng trợn như thế!” Wolfe hoảng loạn, Altina thì sốc tận óc.
Cain dĩ nhiên đang nói về Remphie.
“Hả? T-Thích trẻ con?”
“Không phải! Hoàn toàn không phải! Tớ chưa từng làm gì hết, cũng không có ý định làm gì hết!”
“Cái thằng này á? Nó đang tán tỉnh một công chúa mười hai tuổi đấy.”
“Hơơơơ?! Mà lại còn là công chúa nữa chứ?!”
“Không có! Tớ không tán ai hết! Cậu hiểu lầm rồi!”
Altina trợn tròn mắt. Có vẻ cô ấy cũng có điều tra về những người xung quanh Cain trong vai trò nữ anh hùng mới, nhưng thông tin này thì cô nàng bị lọt lưới.
“W-Wolfe?! Nguy hiểm quá! Cậu đang bơi trong vũng lầy rồi đấy! Một thằng đô con như cậu mà tiếp cận bé gái...Toang thật rồi! Tớ ngửi thấy mùi phạm pháp ở đây!”
“Tớ đâu có tiếp cận cô bé!”
“Tụi tớ khuyên răn nó suốt, nhưng mà…Wolfe ơi là Wolfe. Cậu ta lì lắm.”
“Công chúa Remphie mới là người không chịu buông tha tớ!”
“Ủa ủa? Sao nghe mà nổi da gà quá vậy!”
“Cậu nói nhảm gì thế! Mấy người mới phiền đấy!”
Altina và Cain tấn công Wolfe không chút nương tay.
“Biến thái!”
“Biến thái!”
“Biến thái!”
“IM GIÚP TỚ CÁI!!”
Chuyện tình oái oăm của một người bạn lâu ngày không gặp, đúng là quá hợp làm chủ đề tán gẫu. Và như thường lệ, Wolfe lại trở thành cái bao cát cho đám bạn cũ trút giận.
“Không thể tin nổi là Wolfe lại thành ra biến thái thế này đấy. Lâu ngày gặp lại mà cậu bạn mình nó như vậy thì biết nói sao giờ.” Cain lắc đầu chán nản.
“Cậu nói chí phải. Tớ chỉ muốn cắt đứt quan hệ với hắn ta thôi.” Altina tặc lưỡi.
Altina uống một ngụm sữa lạnh rồi ngả người ra ghế.
Ba người bạn cũ đồng loạt thở dài.
“Nói chứ,” Cain lên tiếng “tụi mình đang làm gì ở đây vậy nhỉ?”
“Đúng đấy. Cả ba đứa đều đã bỏ lại cái làng nát đó, thế mà giờ lại tụ tập ở đây là sao?”
Cain và Altina nhìn nhau cười chua chát.
Một cuộc hội ngộ tình cờ của mấy đứa bạn cũ. Điều đó làm tôi hơi ganh tỵ một chút.
“Ừ ha, tụi mình đang làm gì vậy trời? Tớ bỏ trốn khỏi cái làng đó vì ghét cảm giác tù túng, nhỏ bé, thế mà giờ lại đang tái dựng lại cái hội nhỏ xíu đó.” Altina cười khổ.
“Sự trùng hợp đúng là đáng sợ.” Wolfe cũng thở dài.
Altina và Wolfe nhấp ngụm nước, nhắm mắt lại, như đang hồi tưởng về những ngày xưa cũ. Dù ngoài mặt thì châm chọc nhau, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự gắn kết bền chặt của họ.
Nhưng mà...
“Trùng hợp à?”
“Hử?”
Cain lập tức phản ứng khi nghe từ đó. Đột nhiên, anh ta ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Altina.
“Trùng hợp, hử?”
“Có chuyện gì vậy, Cain?”
Nhưng Cain chẳng trả lời câu hỏi của Wolfe. Anh ấy đưa tay lên cằm, bắt đầu suy ngẫm. Một tia sáng loé lên trong đầu Cain. Một ý nghĩ nảy ra. Tôi gần như có thể thấy luôn cái ánh chớp xuất hiện trên đầu anh ấy.
Cain đang mổ xẻ ý nghĩ đó rất kỹ lưỡng.
Ôi, lần này thì Altina nguy rồi...
“Này...Wolfe, cậu nghĩ tất cả những chuyện vừa rồi có thể đổ cho trùng hợp hết được không? Cậu chắc là không có sự sắp đặt nào trong đó chứ?”
“Cậu đang nói gì vậy, Cain?”
“Hay là mình thử gom lại hết thông tin một lần đi?” Cain cười nhếch mép. Nhưng nụ cười đó chẳng hề dễ chịu chút nào, nó sắc lẹm và đầy ẩn ý. Cain đang cười vào mặt Altina.
Altina rùng mình. Có vẻ cô nàng cũng nhận ra cơn bão sắp ập tới.
“Wolfe, thử liệt kê mấy sự kiện lớn xảy ra gần đây xem nào.”
“Ờm...Ma vương chuyển đến học viện, tụi mình chiếm được biệt thự, hoàng tộc người và quỷ bắt đầu đàm phán, và từ đó một số quan chức hoàng tộc đến sống ở Thị Trấn Học Viện. Tụi mình cũng chọc thủng tới tầng 40 của hầm ngục SSS+, Đội trưởng Cấm vệ quân Brian nổi loạn, và tụi mình đã giao chiến với nữ anh hùng mới...”
Wolfe vừa đếm vừa giơ ngón tay. Đây là lần đầu tiên tôi nghe về vụ tầng 40, nhưng có vẻ bọn họ đang tiến bộ rất tốt.
“Trong tất cả mấy sự kiện đó, cái nào Lisalinde dính líu sâu nhất?”
“Lisalinde à? Ờm, chiếm biệt thự, cuộc nổi loạn, và trận chiến với nữ anh hùng mới.”
“Được rồi. Vậy thì, người mà chúng ta gặp cùng Lisalinde là ai?”
“À…”
Vừa thốt ra câu đó, Wolfe cũng bắt đầu nhận ra điều Cain đang nhắm tới.
Quả là Cain, khả năng kết nối các chi tiết nhỏ của cậu ta thật đáng gờm.
Tất nhiên, từ góc độ của tôi thì mọi thứ đều đã rõ, nhưng từ mớ thông tin ít ỏi đó, xâu chuỗi được Altina và Dia là cùng một người thì đâu dễ dàng gì.
Cain tiếp tục “Lisalinde từng bị nữ anh hùng mới bắt cóc. Tôi đoán là hai người đó có thời gian để gắn bó với nhau. Sau đó, Lisalinde lại giới thiệu tụi mình với Altina, một người bạn cũ. Vậy cậu nghĩ chuyện đó chỉ là trùng hợp à?”
“Ra vậy...Đúng là quá gượng ép để gọi là trùng hợp.” Wolfe gật gù.
Cain, thông qua tôi, đang lần theo dấu vết của sự thật một cách chính xác. Altina bắt đầu đổ mồ hôi như tắm.
“C-Các cậu nói gì vậy? Tớ không hiểu gì hết!” Altina cố gắng giả ngây giả ngô. Nhìn cái cách cô nàng nỗ lực chống chế, tôi cũng thấy hơi xúc động thay.
Cain chống khuỷu tay lên bàn, tựa cằm vào tay, chuẩn bị tra khảo.
“Altina, cậu quen Lisalinde kiểu gì?”
“T-Tớ nói rồi mà! Tụi tớ quen nhau từ lâu rồi.”
“Cậu có liên quan gì tới nữ anh hùng mới?”
“Ờ-Ờm, khoan đã…Nữ anh hùng mới là ai cơ chứ?”
Ôi Altina, màn giả vờ ngốc nghếch này của cậu xứng đáng được trao giải thưởng lớn.
Nếu Altina nói rằng cô ấy không liên quan, Cain chắc chắn sẽ hỏi ngược lại: “Vậy sao cậu biết về nữ anh hùng mới?”
“Dạo gần đây nghe nói có một nữ anh hùng mới xuất hiện. Tận dụng cơ hội mà tuyên chiến với tớ đấy.”
“H-Hừm! Thật sao?! Gan to đấy nhỉ, dám tự gọi mình là anh hùng! Đúng là cái thể loại người trơ trẽn, cậu thấy có quá đáng không?!”
“Cậu chính là nữ anh hùng mới, đúng chứ?”
“C-Cái gì khiến cậu nghĩ vậy chứ? Tớ chẳng hiểu gì hết.”
Cô ấy đang cố gắng hết sức.
Altina thật sự đang bám trụ với toàn bộ tinh thần và thể xác. Một màn diễn quá cảm động.
“Vậy thanh thánh kiếm đó cậu kiếm ở đâu ra? Tại sao cậu lại sở hữu nó?”
“Tớ đã bảo rồi! Tớ không phải là nữ anh hùng mới!”
“Cho tớ xem vết thương trên lưng cậu đi, chắc chắn cậu chẳng thèm đi gặp bác sĩ, rồi tự mình băng bó cho xong chuyện, đúng không?”
“Cậu...Cậu bị ngốc à?! Sao tớ lại phải cởi lưng trần cho đàn ông xem chứ?!”
“Không, tớ cá là vì vậy nên Liz mới có mặt ở đây…”
Nhưng Cain đã gần như chắc chắn: Altina chính là nữ anh hùng mới. Từ đây mà lật ngược tình thế thì hơi bị khó đấy, cô gái à.
“Thật kỳ cục. Altina, cậu lúc nào cũng lông bông như mèo vậy mà giờ lại đi làm anh hùng à? Không hợp với cậu chút nào.”
“Này! Ý cậu là sao hả Cain?! K-Không phải tớ là nữ anh hùng gì đâu nhé!”
“Cái áo khoác của cậu tả tơi quá, cậu lúc nào cũng như vậy. Sao không chịu nghĩ chút gì về gu ăn mặc đi hả?”
“Liên quan gì tới cậu?! Áo khoác của tớ ra sao thì kệ tớ chứ!”
Sự tuyệt vọng bắt đầu hiện rõ. Altina đứng bật dậy, dậm chân xuống sàn để nhấn mạnh ý kiến của mình.
“Này này. Altina...cậu có phải muốn làm giống Cain không đấy?”
“K-Không! Ai thèm để ý đến cậu ta chứ?!”
“Đừng nói với tớ là cậu rời làng để đi làm anh hùng giống tớ nha? Ngại ghê.”
“S-Sai rồi! Sai bét nhè! Tớ chẳng quan tâm gì đến cậu hết! Bớt ảo tưởng lại đi! Và thôi, dẹp chủ đề nữ anh hùng đi!”
Tôi tự hỏi, đây là thẩm vấn hay là bắt nạt cô ấy nữa. Cain và Wolfe thì mặt mày tươi rói, hả hê chọc ngoáy đứa bạn cũ. Đúng là mấy người này thân nhau thật.
“À ha, hiểu rồi. Đội mũ trùm kín mít với đeo mặt nạ cũng chỉ vì không muốn để bọn tớ nhận ra chứ gì.”
“Cậu cũng có nét đáng yêu đấy chứ.”
“Không! Không! Không! Tớ chẳng biết gì về nữ anh hùng mới hết!”
“Nhưng mà, cậu không có đồng đội nào hả? Tớ chưa từng nghe thông tin nào về việc nữ anh hùng mới đi chung với ai cả. Cậu vẫn là một con sói đơn độc như hồi nào tới giờ thôi.”
“Gọi tớ là sói đơn độc thì nghe còn ngầu, nhưng đừng nói là tớ cô đơn chứ! Mà tớ không phải nữ anh hùng đâu!”
“Còn cái mặt nạ với mũ trùm đó nữa. Không chỉnh sửa gì được à? Nhìn quê mùa lắm.”
“Không quê mùa! Tớ không biết gì về chuyện đó hết, nghe chưa!”
Câu chuyện từ chọc ghẹo đã chuyển sang...chửi thẳng mặt. Bị công kích tới tấp, Altina bắt đầu vô thức để lộ mấy câu nói sơ hở.
“Và khoan! Các cậu không thấy lạ sao?! Tớ là bạn của Lisalinde đấy!”
“Hửm?”
Như thể vừa nghĩ ra được kế sách lật ngược tình thế, Altina giơ ngón tay chỉ thẳng vào tôi.
“Lisalinde là đồng đội của các cậu mà, đúng không?! Nếu tớ thật sự là nữ anh hùng mới, điều đó chẳng phải là Lisalinde đang thông đồng với kẻ thù à?! Các cậu không tin tưởng đồng đội của mình à?!”
Ồi chào.
Altina đang dùng tôi làm tấm khiên. Nhưng nói gì thì nói, lập luận đó cũng không sai hoàn toàn. Tôi tin rằng mình đang hành động vì lợi ích của cả Cain lẫn Altina. Đúng, là cả hai. Nhưng với người ngoài, nhìn vào thì hành động của tôi trông chẳng khác gì kẻ phản bội. Thêm vào đó, thuật cấm thông tin khiến tôi chẳng thể giải thích đàng hoàng được. Tôi chỉ biết âm thầm chịu trận, mà chẳng chuẩn bị sẵn lý do bào chữa nào hết.
“Cain...”
Có tác dụng. Mặt Wolfe bắt đầu méo xệch, lúng túng không biết phải nói gì. Có vẻ Altina đang xoay chuyển tình thế.
“Ha ha! Thế nào hả?!” Altina nở nụ cười đắc thắng, khóe miệng cong lên đầy kiêu ngạo. Nhưng mà...
“Thôi nào. Phân tích kỹ mấy trò hâm dở của Liz thì phí thời gian lắm.”
“Hả?”
“Hửm?”
Cain thản nhiên xua tay.
“Nếu tớ cứ phải tìm lý do hợp lý cho từng trò quái đản của Liz, chắc tớ đã phát điên từ lâu rồi.”
Altina tròn mắt ngỡ ngàng. “Gì cơ?”
Nhưng tôi còn sốc hơn cả cô ấy. “Hả? Đợi đã...Cain?!”
Anh ấy vừa nhận xét cái quái gì vậy?! Trong mắt Cain, tôi là cái dạng người gì chứ?!
“Này Cain?! Anh đang ám chỉ tôi là một quả bom nổ chậm khó kiểm soát đấy à?!”
“Ờ, chính xác là như vậy đó.”
“Tại sao chứ?!” Tôi bức xúc hét lên “Tôi là một quý cô chuẩn mực, đạo đức đầy mình, học hành xuất sắc! Một quý tộc gương mẫu trong giới quý tộc!”
“Ờ, tin cô ghê.” Cain vừa ngoáy tai vừa phớt lờ tôi.
Tại sao?! Sao anh ta không chịu hiểu?! Tôi dịu dàng, tao nhã, thanh lịch biết bao nhiêu mà!
“Thật ra, phải hỏi cậu mới đúng. Altina, cậu ổn chứ? Liz có làm gì kỳ cục với cậu không?”
“Hả? Gì cơ?”
“Thật đấy?! Cain! Sao anh lại bẻ lái biến tôi thành kẻ xấu thế hả?!”
Không hiểu sao, Cain lại quay sang lo cho Altina thay vì tôi. Kỳ cục gì vậy chứ?! Lẽ nào không nghĩ tới chuyện Altina mới là người nắm thóp, ép buộc tôi làm theo ý cô ấy à?!
“Không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra đúng không, Altina?!”
“Ờ-Ờm...”
Khi tôi ép cô ấy trả lời, Altina lúng túng né tránh ánh mắt, má ửng đỏ, tay chân luống cuống.
“Có chút…ngượng thật.”
“Đó, thấy chưa.”
“ALTINAAAAA!!!”
Thay vì một lời chối phắt, tôi lại nhận được cái biểu cảm xấu hổ của cô ấy.
Gì cơ?! Ngượng ngùng? Tôi đâu có làm gì với cô ấy đâu! Khoan, ý cô ấy là cái vụ phép hồi phục làm cô ấy nhột quá mức đó hả?! Hay là vụ tôi chê nội y của cô nàng?! Cái nào vậy?!
Chết rồi. Nghĩ lại thì tôi cũng làm vài trò đáng xấu hổ thật.
“Hừm...”
Tôi dán mắt vào Altina, rồi chợt nhận ra một điều lạ.
“Hả? Có chuyện gì vậy, Lisalinde?”
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, thắc mắc. Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ cô ấy, chứ không phải tôi.
Altina không mang theo thứ mà cô ấy lẽ ra phải giữ khư khư, thanh thánh kiếm.
Tôi quét mắt nhìn quanh chỗ ngồi của cô ấy. Nhưng, như tôi đã đoán, thanh kiếm không hề ở đây. Không buộc bên hông, cũng chẳng tựa vào ghế.
Lúc rời khỏi phòng trọ, cô ấy chắc chắn đã đeo nó. Thứ vũ khí quan trọng như thế, cô ấy đâu thể để quên ở nhà trọ. Cô ấy còn cố giấu nó trong một bao kiếm thô sơ cho đỡ gây chú ý, nhưng rõ ràng là nó vẫn ở bên hông cô ấy khi ra khỏi phòng.
Vậy tại sao bây giờ lại không thấy?
“...”
Chỉ cần nghĩ một chút là tôi đã có câu trả lời: Altina chắc chắn đã bỏ quên nó trong phòng thử đồ.
Nghe thì có vẻ ngu ngốc, nhưng xét hoàn cảnh lúc đó thì cô ấy chẳng còn lựa chọn nào khác. Mang thanh kiếm theo chẳng khác nào tự thú nhận thân phận nữ anh hùng mới. Thế nên, Altina đã buộc phải để thanh kiếm lại, không thể đem vào quán cà phê.
Mà nghĩ lại, việc giấu nó trong phòng thử đồ thế kia có ổn không chứ? Nguy hiểm quá mà? Lỡ ai đó nhặt nó đi thì sao?
Và ngay khi tôi nghĩ tới điều đó.
“Aaaaaaaaaaaah!!”
Một tiếng hét thất thanh vang lên từ bên ngoài.
“Cái gì?!”
“Chuyện gì vậy?!”
Tiếng hét đó khiến cả bọn lập tức cảnh giác. Tất cả nhanh chóng rút vũ khí và lao ra đường nơi phát ra âm thanh.
“Gì…?!”
“Cái quái gì đây?!”
Trước mắt chúng tôi là một khung cảnh hỗn loạn.
“C-Cứu tôi với!”
“Chạy đi!!!”
Cả thị trấn rơi vào cảnh náo loạn.
Người dân hốt hoảng, sợ hãi điều gì đó. Họ la hét, mặt mũi tái mét, chạy toán loạn như thể đang bị quái vật đuổi theo.
“Nhìn kìa!”
“Hả?!”
Rất nhiều người đang hoảng sợ tháo chạy khỏi một kẻ nào đó. Tôi chỉ tay về phía trung tâm đám đông, nơi có một người đang là tâm điểm của hỗn loạn.
“Đó là…”
Tôi nheo mắt, tập trung quan sát kỹ thủ phạm.
Không phải quái vật. Là người, một gã đàn ông đang chậm rãi bước đi, vung vẩy thanh kiếm trong tay.
“Hắn bị gì thế kia?”
Nhưng rõ ràng là có điều gì đó rất bất thường.
Mắt của gã đàn ông kia đã lộn ngược, chỉ còn thấy tròng trắng, trông chẳng giống người tỉnh táo chút nào. Hắn đi loạng choạng, bước thấp bước cao. Nét mặt tái nhợt, đờ đẫn, không có chút sinh khí. Rõ ràng đầu óc hắn đang bay đâu đâu, hoàn toàn không kiểm soát được bản thân.
Nhưng điều đáng lo nhất là...Cả người hắn đang tỏa ra một thứ ánh sáng trắng kỳ lạ. Ánh sáng ấy mang theo cảm giác vừa đáng sợ vừa mê hoặc, đẹp đẽ nhưng rợn người. Có cái gì đó thiêng liêng, khiến người ta không thể rời mắt nổi.
“Aaaaaaaaaaah!”
“Aah...Aah...”
Gã vung vẩy thanh kiếm trên tay một cách khập khiễng. Mỗi lần vung lên, một tia sáng bắn ra, đập thẳng vào tòa nhà gần đó, khiến tường vỡ nát. May mà chưa có ai bị thương. Những đòn tấn công của hắn chỉ phá hủy mấy bức tường, chứ dường như hắn không nhằm vào ai cả.
Thế nhưng, sức mạnh mà hắn phóng ra thì nguy hiểm khôn lường, không thể nào do một người bình thường làm ra được.
“Aah...Ah, ah...Aaah...”
Hắn rên rỉ, mắt mở to đến nỗi trông như sắp rơi ra ngoài. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn không tự chủ được bản thân. Ánh sáng chói lòa từ thanh kiếm dường như đang hút cạn tâm trí của hắn.
Với từng này thông tin, tôi cũng chẳng cần xác nhận thêm làm gì nữa. Nhưng mà…thôi, cứ nhìn lại cho chắc ăn.
Thanh kiếm của hắn phát ra ánh bạc rực rỡ, cán kiếm được chạm khắc cực kỳ tinh xảo.
Chính là nó, thánh kiếm Ikryl.
Không thể nhầm lẫn vào đâu được. Đó chính là thanh kiếm của nữ anh hùng mới.
Cả ba chúng tôi, tôi, Cain và Wolfe. Đều quay đầu nhìn chằm chằm vào Altina.
Ba cặp mắt khóa chặt một linh hồn đang run rẩy.
Altina thì mồ hôi vã ra như tắm, mặt tái mét, ánh mắt dại đi. Cô nàng đông cứng tại chỗ, nhưng nội tâm thì đang hỗn loạn đến cùng cực.
Chuyện gì xảy ra thì ai cũng biết rồi. Có ai đó đã trộm thanh thánh kiếm mà Altina để quên trong phòng thử đồ. Nhưng vấn đề là, kẻ trộm đó không thể chịu nổi sức mạnh của thanh kiếm. Được ban cho một nguồn sức mạnh khủng khiếp ngoài khả năng kiểm soát, hắn phát điên, chỉ còn biết vung vẩy loạn xạ trong cơn cuồng loạn.
Sức mạnh của thanh kiếm Ikryl chính là chất độc chết người với một người thường. Kết cục như bây giờ cũng chẳng có gì lạ.
“C-Cái quái gì thế?! Sao thanh thánh kiếm của nữ anh hùng mới lại ở đằng kia?!”
Cain là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí nặng nề. Cậu ta hét lên một cách quá lố, như đang diễn hài trên sân khấu vậy.
Altina giật mình thót tim.
“Khoan đã nào! Đừng nói với tớ là thanh thánh kiếm của nữ anh hùng mới bị trộm mất nhaaa?!” Wolfe cũng nhập cuộc, giọng đều đều như robot.
“Không thể nào có chuyện nực cười vậy chứ, đúng không?! Để cho ai đó trộm mất thanh thánh kiếm á?! Làm gì có chuyện nữ anh hùng lại ngốc đến mức đó?!”
“Hay là...ai đó bỏ quên nó ở đâu đó, chẳng hạn như phòng thử đồ ở tiệm quần áo chẳng hạn?!”
“Không thể nào! Thanh thánh kiếm, báu vật của thế giới mà?! Trên đời này làm gì có kẻ ngốc nào làm chuyện ngu xuẩn vậy chứ?!”
“Tớ cũng nghĩ vậy! Nữ anh hùng mới chắc chắn không thể ngốc đến mức đó đâu, ha ha ha!”
“Đúng thế! Ai đời anh hùng lại làm trò cười như thế kia được?!”
Họ đang chọc điên cô ấy.
Chọc điên hết mức có thể.
Cain và Wolfe nhìn thẳng vào Altina, miệng tỉnh bơ nói mấy câu móc mỉa thâm thúy. Mặt Altina đỏ như trái cà chua chín vì xấu hổ.
“Urgyaaaaaah!”
Không thể chịu nổi nữa, cô nàng hét lên phẫn nộ. Trong cơn tuyệt vọng, Altina lao thẳng về phía gã đàn ông đang vung kiếm loạn xạ.
“Ăn cái này! Và cái này nữa! Đồ khốn, dám lấy đồ của người khác hả?!”
“Graaaaaah...”
Không vũ khí, Altina đối đầu hắn bằng tay không. Đá gối, đấm liên hoàn, đạp xoay, hết chiêu này tới chiêu khác. Dù có nắm trong tay thanh thánh kiếm, hắn cũng không thể chạm vào được Altina. Cô nàng né tránh dễ dàng, di chuyển như lượn sóng, khiến hắn chỉ biết vung vẩy vô ích.
Sức mạnh của thần khí chẳng thể bù đắp cho kỹ năng của một tay mơ.
Dù tay không, Altina vẫn nghiền nát hắn hoàn toàn.
“Còn một đòn nữa nè!”
Altina dồn nén mọi bực bội, đập cho hắn tơi bời hoa lá.
“Graaaaaah...”
Trận đấu kết thúc chóng vánh. Gã đàn ông rú lên thảm thiết trước khi gục ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Altina toàn thắng.
“Tôi...không nên...động vào...thứ chết tiệt này...”
Hắn lẩm bẩm những lời cuối cùng, có lẽ tâm trí đã tỉnh táo trở lại trong khoảnh khắc đó, rồi thiếp đi.
Altina đứng đó, nét mặt nghiêm nghị nhưng xen lẫn chút áy náy. Nhưng dù sao, cô ấy cũng đã thắng. Cả thị trấn an toàn trở lại, và thanh kiếm thiêng cũng về lại tay chủ cũ.
“Altina!”
Cain chạy tới chỗ cô nàng, tụi tôi cũng vội vã bám theo sau.
“Cậu ổn chứ? Hắn có làm cậu bị thương không?”
“Cậu vừa xem trận đấu mà nhỉ? Hắn có chạm vào được tớ đâu.”
“Ờ, tớ đoán vậy. Còn hắn thì sao? Có sao không?”
“Ờ thì…”
Cả bọn nhìn xuống gã đàn ông đang nằm sõng soài dưới đất. Có vẻ mạng sống của hắn không gặp nguy hiểm, nhưng mặt thì sưng vù, bầm dập vì bị Altina đấm cho thừa sống thiếu chết. Dù hắn là kẻ trộm, cũng khó mà không thấy tội nghiệp. Thật ra, nhìn kỹ thì hắn cũng chỉ là nạn nhân.
“Để tớ đưa hắn tới bệnh viện...”
“Ừ, vậy đi.”
Có lẽ vì cảm thấy áy náy, Altina tự nguyện cõng hắn đi. Thế là vụ hỗn loạn do thanh thánh kiếm gây ra tạm thời chấm dứt.
“Và giờ thì, về thanh kiếm này,” Cain nói, ánh mắt hướng thẳng vào thanh kiếm Altina đang cầm “Tớ sẽ giữ nó. Dù sao thì, đó cũng là vũ khí của nữ anh hùng đang nhắm vào tớ. Và giờ, vì lý do nào đó, nó lại không ở trong tay chủ nhân của nó. Thật tình cờ làm sao. Tốt hơn hết là để tớ cầm giữ.”
Nói rồi, Cain nắm chặt lấy cán kiếm, cố gắng kéo nó về phía mình.
“Này…thả ra đi, Altina.”
Nhưng Altina nhất quyết không buông. Cô nàng nắm chặt thanh kiếm, mặt đanh lại, mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Ờ-Ờm...Cái này rõ ràng là đồ thất lạc. Chúng ta nên đem nó giao cho đồn cảnh sát mới phải!”
“Gì cơ?”
Cô nàng lắp bắp ra một lý do nghe ngớ ngẩn hết sức.
“Đ-Đồ nhặt được thì phải giao cho chính quyền chứ?! K-Không sao đâu! Cứ để tớ chịu trách nhiệm đưa nó tới đồn! T-Tớ thề sẽ không giở trò gì đâu!”
Cain nhìn Altina chằm chằm, mặt không thể tin nổi.
Thật ra, cả Wolfe và tôi cũng đứng hình. Chúng tôi không biết nên phản ứng sao trước cái màn chống chế khổ sở đó.
Thanh thánh kiếm rõ ràng là của nữ anh hùng mới, nhưng Altina thì vẫn cố giấu nhẹm chuyện đó. Không thể nhận là của mình, cô nàng đành lấy lý do “đem nộp cho đồn cảnh sát” để giữ nó lại.
Sau bao nhiêu chuyện rồi mà cô ấy vẫn chưa chịu nhận mình là chủ nhân thanh kiếm.
“Này này...Cậu nghe mình nói gì không? Mang thanh thánh kiếm đi nộp cho đồn cảnh sát? Cậu nói nghe hài vãi.”
“T-Tớ chẳng thấy có gì sai cả. Đồ thất lạc thì phải xử lý đúng quy định mà…”
“Buông ra đi, Altina.”
“Không, không! Tớ phải tự mình mang nó đi nộp!”
Cả hai bám chặt lấy thanh kiếm, không ai chịu nhường ai.
“Nữ anh hùng mới đang muốn lấy mạng tớ đấy! Cậu muốn thấy tớ chết sao?!”
“K-Không, không! Nhưng cậu cũng không thể giấu đồ thất lạc được!”
“Người đang cố giữ lấy nó là cậu đấy!”
“K-Không phải! Tớ không có ý đó mà, đúng không?!”
Ôi trời, ăn trộm trắng trợn thật. Đúng kiểu mèo ăn vụng. Thật là, tình huống này càng lúc càng nực cười.
“Này, tới nước này rồi mà cậu còn định giả vờ tới bao giờ nữa?! Cậu chính là nữ anh hùng mới! Ai cũng biết rồi!”
“N-Nữ gì cơ? Tớ không hiểu cậu đang nói gì hết. Tớ chỉ muốn mang thanh kiếm này tới đồn cảnh sát thôi.”
Altina tiếp tục phun ra mấy lý do ngớ ngẩn, giọng run run. Thật sự, đến mức này rồi mà còn chưa chịu nhận thua sao?
“Buông ra đi!”
“Không muốn!”
Cain và Altina tiếp tục giằng co. Dù cảnh tượng trông chẳng khác gì bọn trẻ con giành đồ chơi, nhưng cả hai đều đang dồn hết sức vào đó.
“Gahhh! Khó chịu thật đấy! Được rồi! ĐƯỢC RỒI!” Altina cuối cùng cũng phải gào lên, đầy bất lực “Tớ là nữ anh hùng mới đấy! Thanh kiếm này là của tớ! Nghe rõ chưa, đồ khốn?!”
Nước mắt rưng rưng, cô nàng cuối cùng cũng thú nhận sự thật. Với một cú giật mạnh, Altina kéo thanh kiếm ra khỏi tay Cain.
“Tớ thách đấu với cậu, Cain!”
Mặt đỏ bừng bừng, Altina chỉ tay thẳng vào Cain, tay còn lại ôm chặt thanh kiếm như thể đó là báu vật trăm năm.
Và thế là, một cách đầy buồn cười, nữ anh hùng mới đã chính thức tuyên chiến với anh hùng Cain.


0 Bình luận