Volume 5 (Light Novel)
Chương 51: Về nữ ninja và thuốc kích thích
0 Bình luận - Độ dài: 9,619 từ - Cập nhật:
Tiếng la hét giận dữ vang vọng khắp các con phố. Một trận đánh nhau vừa bùng nổ ở một góc thị trấn. Hai người đàn ông trưởng thành đang lao vào nhau bằng nắm đấm, mặt mũi tím bầm sau mỗi cú đòn. Đám đông xung quanh tụ tập, reo hò cổ vũ, hò hét mỗi khi có cú đấm hay cú đá nào được tung ra.
Trời vẫn còn sáng rõ, nhưng ai cũng đã say mèm. Tôi nhìn thấy rõ những gương mặt đỏ ửng và những bước đi loạng choạng của họ.
"Ha ha ha...Vui ghê."
"Chỗ này lúc nào chả vậy. Đừng nhìn kỹ quá, Liz. Tôi không muốn cô học theo đâu."
"V-Vâng..."
Cain nói tỉnh bơ khiến tôi chỉ biết cười nhạt. Tôi liếc sang trận đánh rồi bước tiếp cùng mọi người về phía điểm hẹn.
Thị trấn này tên là Gyauk Down, cách Thị trấn Học viện khoảng ba tiếng đi xe ngựa. Không xa, nhưng lại xập xệ và hỗn tạp hơn nhiều.
Thị trấn Học viện là nơi cả đất nước dốc toàn lực xây dựng, môi trường giáo dục kiểu mẫu, an ninh cực cao. Còn tất cả những gì bị xem là "vấn đề xã hội" như nhà thổ, sòng bạc hay tệ nạn khác đều bị dẹp sạch khỏi đó.
Nhưng nhu cầu cho những thứ đó vẫn tồn tại. Những người không có chỗ đứng trong Thị trấn Học viện đã đổ về đây. Mọi thứ không thể sống sót ở nơi kia thì mọc lên đầy rẫy tại đây. Thế là Gyauk Down hình thành.
Tôi từng cùng Satina vô tình lạc vào khu phố đèn đỏ ở đây. Không hiểu lý do gì, chúng tôi lại được các cô tiếp viên kỳ cựu như Vanessa và Sumire chào đón hết sức nhiệt tình. Lúc đó tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Mà thôi, lạc đề rồi.
Lần này, chúng tôi đang ở một khu tồi tàn nhất của thị trấn. Khu phố đèn đỏ hôm trước ít nhất còn sạch sẽ và thân thiện. Còn đây đúng nghĩa là khu ổ chuột.
Tiếng ồn liên tục. Đường xá dơ dáy, bụi bẩn bám khắp nơi, rác vương vãi khắp mặt đất. Không khí đầy căng thẳng, bạo lực có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
"Tụi mình đến đây làm gì vậy? Tôi chưa nghe ai nói gì cả."
"Đến rồi cô sẽ biết."
"Không có gì ghê gớm đâu. Đừng mong chờ quá."
Tôi đi cùng Sylphie, Cain và Melvy. Họ nói có chút việc, rủ tôi đi cùng, vậy thôi. Không ai nói rõ là đi đâu hay làm gì.
Tôi chỉ đoán có thể có liên quan đến Dia, anh hùng mới. Nhưng không có thông tin gì cụ thể, tôi vẫn đi theo họ tới tận Gyauk Down.
À mà, lần này chúng tôi không đi xe ngựa. Bọn họ chạy bộ. Những người này nhanh hơn cả ngựa, họ đã luyện tập đến mức thà chạy còn hơn cưỡi. Tôi không còn cách nào ngoài việc chấp nhận thực tế điên rồ này.
Tất nhiên, tôi cũng bị kéo theo. Bị ép chạy bộ.
Trời ơi...Cảm giác như từ giờ chạy sẽ là phương tiện di chuyển chính vậy.
"Đến nơi rồi. Đây chính là chỗ đó."
Cain vừa nói vừa dừng lại trước một tòa nhà cụ thể. Có vẻ như chúng tôi đã đến nơi.
"'Where-a-Pawn'?" Tôi đọc cái biển hiệu.
Pawn..Một tiệm cầm đồ chăng? Không rõ tụi mình đến tiệm cầm đồ làm gì?
"Chào nhé!" Cain vừa nói vừa đẩy cửa bước vào.
Tiếng chuông nhỏ vang lên báo hiệu có khách.
"Chào mừng... Ồ, Cain à."
"Yo, David. Tôi có việc nhờ cậu."
"Lúc nào cũng sẵn sàng."
Một người đàn ông tên David chào đón chúng tôi. Có vẻ anh ta là chủ tiệm. Anh đang đọc báo sau quầy, chẳng có vẻ gì là bận rộn.
Cửa hàng trống không, ngoài tụi tôi thì chẳng có khách nào. Các kệ chất đầy đồ đạc đủ kiểu, trông đúng kiểu một tiệm cầm đồ bình dân. Có lẽ vì nằm sâu trong khu ổ chuột nên ít ai lui tới.
"Tôi nghe nói mấy người đang gặp rắc rối với anh hùng mới?"
"Ừ, to chuyện luôn. Hắn tấn công tụi tôi giữa phố. Cậu chắc đoán được lý do tụi tôi đến đây rồi chứ?"
"Ừ, ừ, tôi hiểu rồi."
David là một người cao lêu nghêu, ăn mặc rách rưới nhưng nói chuyện nhẹ nhàng với Cain. Anh ta trông khá hiền, nhưng không hiểu sao tôi cảm giác nếu mặc bộ vest chỉn chu thì chắc hợp lắm.
Tôi không rõ vì sao có cảm giác như vậy, nhưng nó rất rõ ràng.
"Vậy thì tốt rồi," Cain vừa nói vừa thình lình đặt khuỷu tay lên quầy rất mạnh, "Vấn đề là anh hùng mới. Cung cấp hết mọi thông tin cậu có, còn đây là danh sách những thứ tôi cần cậu điều tra thêm."
"Trời đất, mấy chuyện kiểu đó thì vào phòng trong xử lý chứ."
"Có ai khác trong tiệm đâu mà sợ?"
David gập tờ báo lại và chậm rãi đứng dậy.
Cuộc trò chuyện bắt đầu có gì đó sai sai. Đây là tiệm cầm đồ, nơi người ta mang đồ đến đổi lấy tiền. Thế nhưng Cain lại đến hỏi thông tin về anh hùng mới, và David chẳng có vẻ gì bất ngờ cả. Cả hai cư xử như thể đây không phải lần đầu làm việc kiểu này.
"Ý họ là gì khi nói 'những yêu cầu kiểu đó'...?" Tôi nghiêng đầu bối rối.
"Sylphonia, Melvy, lâu rồi không gặp. Dạo này sao rồi?"
"Chúng tôi rất vui khi thấy anh vẫn khỏe mạnh, David."
"Ừm, cảm ơn vì đã mở tiệm gần căn cứ mới của bọn tôi. Tiện thật đấy."
Sylphie và Melvy có vẻ thân quen với David. Hình như chỉ có tôi là lạ mặt ở đây.
David gãi đầu nói: "Mở tiệm trong Thị trấn Học viện khó lắm. Nhưng ở đây cũng thú vị theo cách riêng, thông tin đủ loại đổ về. Mà mà..."
"Hử?"
Tự dưng David ngừng nói. Cơ thể anh ta cứng đờ. Như thể ai đó vừa bấm nút tạm dừng. Anh ta chết lặng, miệng há ra giữa chừng, mắt mở to như thể vừa nhìn thấy ma.
Chuyện quái gì vậy?
Mắt anh ta...đang nhìn tôi?
Anh ta ngạc nhiên khi thấy tôi? Không đời nào.
Tôi chưa từng gặp anh ta bao giờ. Tôi có gì khiến người ta hoảng đến mức này?
"C-C-Cô L-Lisalinde?!"
"Ơ?!"
Giọng David chuyển sang tiếng kêu the thé.
"Người như cô Lisalinde sao lại ở đây?!"
"Hả? Gì...?"
Anh ta lùi hẳn về sau, mặt tái xanh. Chân run lập cập như nai con mới sinh, lưng dán chặt vào tường như đang cố giữ thăng bằng. Mắt trợn trừng như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng lắm.
Tôi đã làm gì anh ta đâu?
"Ừm, anh David...?"
"Ááááá?!"
Tôi chỉ mới gọi tên anh ta mà đã hét lên như tận thế tới nơi. Tôi còn chưa làm gì cả.
"Ừm...Rất vui được gặp anh. Tôi là Lisalinde, hiện đang thực tập trong nhóm anh hùng. Tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều, mong được giúp đỡ."
"T-Tôi...Rất hân hạnh...Đúng, rất hân hạnh...Ha ha..."
Anh ta cười gượng, môi giật nhẹ.
Chắc chắn là vậy. Chúng tôi chưa từng gặp nhau trước đây.
Đây là lần đầu tôi gặp anh ta, thì sao anh ta lại hoảng đến mức này?
"Được rồi, giờ ai cũng biết nhau rồi ha. Vào việc chính đi. Dẫn tụi tôi vào phòng trong."
"Ừ...Cain à...Tự nhiên tôi thấy đau bụng quá...Hay tôi đóng tiệm nghỉ hôm nay luôn nhỉ..."
"Bớt xàm. Làm việc đi, đồ ngốc."
"Aaaaaa..."
Cain nắm cổ áo David và lôi anh ta vào phòng trong.
Thật sự...chuyện gì vậy trời?
Sylphie và Melvy chẳng có vẻ gì là bận tâm đến cách hành xử kỳ quặc của David. Họ đi theo phía sau, trông hoàn toàn bình thản. Nhưng tôi thì thấy có điều gì đó rất không ổn.
Tôi đã làm gì? Không, tôi không làm gì cả. Chính anh ta mới kỳ lạ. Tôi không hề làm gì hết mà!
Với tâm trạng mơ hồ và hơi khó chịu, tôi bước theo vào phía sau tiệm.
"Một...người buôn thông tin sao?"
Tôi chớp mắt ngạc nhiên.
Chúng tôi đang ở căn phòng phía sau tiệm cầm đồ. David đã dẫn chúng tôi vào đây, và giờ anh ấy cùng Cain chuẩn bị nói chuyện thật sự. Tôi là người duy nhất không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vậy ra nơi này không phải tiệm cầm đồ thật à?
Cain, Sylphie và Melvy hoàn toàn không có ý định sử dụng nơi này để cầm đồ ngay từ đầu. Họ chẳng mang gì có giá trị theo, và David cũng không hề chuẩn bị để định giá món gì cả.
Tôi là người duy nhất bị lạc nhịp, đầu óc quay vòng. Có vẻ họ quyết định giải thích cho tôi trước khi bắt đầu.
"Đúng vậy, cô Lisalinde. Tiệm cầm đồ chỉ là vỏ bọc thôi. Việc thật sự chúng tôi làm ở đây là buôn thông tin."
"M-Một nơi buôn thông tin..."
Tôi mở to mắt nhìn.
"Buôn thông tin là công việc rất nhạy cảm. Có lúc ta cần giấu danh tính để làm việc. Nhiều người khi biết ai đó là kẻ thu thập thông tin thì chẳng dám hé răng nửa lời," Cain giải thích.
"Và nguy cơ bị nhắm tới cũng rất cao," David thêm vào "Những kẻ làm chuyện xấu ấy mà...Chúng chỉ muốn xóa sổ hết bọn như tôi. Vậy nên mới phải làm việc kiểu bí mật thế này."
"Ừm..."
Tôi nuốt nước bọt khi nghe về cái nghề đầy nguy hiểm đó.
Người buôn thông tin. Một công việc mà chắc chắn không thể sống yên trong xã hội bình thường.
"Tiệm cầm đồ thật ra khá phù hợp với việc buôn thông tin. Vật mà khách mang đến, họ lấy ở đâu, tại sao bán...Chỉ cần nghe chuyện họ kể là cũng thu được cả đống dữ liệu rồi."
"Và vì thế nên tiệm cầm đồ này thực chất là nơi giao dịch thông tin cải trang. Cô hiểu rồi chứ, Liz?"
"Vâng, cảm ơn rất nhiều. Có vẻ anh David đang phải gánh vác không ít chuyện nhỉ."
Tôi chấp nhận lời giải thích đó. Đây là công việc vất vả và nguy hiểm. Tôi bắt đầu thấy lo cho người đàn ông đang làm cái nghề chẳng dễ sống này.
"Nhiều lắm...Nhiều thật đấy. Ha ha ha..."
"Anh David?"
Nhưng...tại sao?
Ánh sáng trong mắt anh ta dường như mờ đi khi nghe tôi nói.
"Nhiều lắm. Nếu chẳng may bị địch bắt thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu...Ha ha...Thật sự luôn..."
"Anh David, anh sao thế?"
"A! K-Không! Tôi không có ý gì đâu! Tôi chỉ nói chuyện ngành nghề thôi! Tôi không có ý phàn nàn gì về cô cả, cô Lisalinde!"
"Anh David?"
"Ááá! Làm ơn đừng bắt nạt tôi!"
Cái quái gì vậy?
Tôi có nói gì đâu; anh ta tự hoảng sợ thôi. Cả người anh ta lại bắt đầu run lên, vừa nói vừa lùi lại như thể tôi là ác quỷ hay gì đó.
Tôi không hiểu nổi. Tại sao? Tại sao lại sợ một người dịu dàng, hiền lành, và lịch sự như tôi? Tôi chưa từng bắt nạt ai cả. Hay anh ta có vấn đề gì?
"À-À phải rồi! Hay là tôi tặng quà, đánh dấu lần gặp đầu tiên nhé?"
Cảm thấy cuộc nói chuyện bắt đầu lạc hướng, tôi chủ động đổi chủ đề.
"Quà? Từ cô sao, cô Lisalinde?"
"Đúng vậy. Ngài Cain nói sẽ giới thiệu tôi với người tôi sẽ làm việc cùng, nên tôi chuẩn bị một món quà."
Dù chỉ định nói để lảng sang chuyện khác, nhưng thực sự tôi có mang theo một món quà.
"Quà à...Đừng nói là...cái chết nhẹ nhàng?"
"Không phải!"
Anh ta sợ tôi đến mức nào vậy trời?
Tôi lấy một món đồ từ chiếc túi giấy mang theo.
"Là...nến?"
"Nến thơm, nói chính xác hơn."
Mọi người chăm chú nhìn món quà tôi đưa ra.
Nến thơm đơn giản là nến có hương. Khi đốt, mùi hương lan tỏa khắp phòng, tạo cảm giác dễ chịu và thư giãn. Chúng rất phổ biến với phụ nữ.
Làm nến thơm bằng tay khá đơn giản: chỉ cần đun chảy cây nến cũ bằng nồi cách thủy, thêm tinh dầu, là xong. Loại nến này hot đến mức bộ dụng cụ làm nến thường xuyên cháy hàng.
"Hừm, nến thơm hả? Không tệ chút nào."
"Món quà bình thường quá đấy, nhất là từ Liz."
"Tôi lúc nào chẳng bình thường!"
Mấy người nghĩ tôi là loại gì vậy, Cain?!
"Cảm ơn cô, cô Lisalinde. Chúng ta đốt nó lên nhé?"
"Xin mời."
David lập tức bật lửa đốt tim nến. Ngọn lửa nhẹ nhàng lung linh khi mùi hương oải hương lan khắp căn phòng.
"Mùi dễ chịu thật."
"Nến thơm à. Tôi chưa dùng bao giờ, nhưng dễ chịu hơn tôi tưởng. Có lẽ tôi nên thử một cái trong phòng mình."
"Nếu chị muốn thì em làm cho luôn, Sylphie."
"Tuyệt vời quá."
Mùi hương từ cây nến khiến cả bọn thư giãn hẳn. Cuối cùng cũng có thể tập trung vào công việc. Và chủ đề, tất nhiên, là thông tin về anh hùng mới tên Dia.
"Vậy thì, để tôi chia sẻ thông tin các vị yêu cầu."
"Cứ nói đi."
David lấy ra vài tập tài liệu và chuẩn bị đọc. Nhưng đúng lúc đó, lại có một điều bất ngờ khác.
"Đứng lại!"
"Hử?"
Cánh cửa bật mở, giọng một cô gái vang lớn như sấm.
"Cái gì vậy?"
Tất cả chúng tôi quay về phía tiếng ồn, nơi cô gái đang đứng ở ngưỡng cửa. Vừa dứt lời, cô bước nhanh vào phòng.
"Ngài David! Tôi xin ngài, xin hãy khoan công bố thông tin! Trong số chúng ta có một gián điệp!"
"H-Hả? Ờm, Noelia? Cô bị gì thế?"
Cô gái vừa cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Ờm?"
Tất cả đều chớp mắt khó hiểu. Cô ta là ai? Cả nhóm đều không biết gì về cô ấy.
"Ngài David! Ngài phải cảnh giác hơn! Có một kẻ nằm vùng đã len lỏi vào tận trong lâu đài của ngài đấy!"
"Gì cơ Noelia? À, để tôi giới thiệu trước đã. Mọi người, đây là trợ lý của tôi, Noelia."
"Ờ..."
Chúng tôi đáp lại khá lửng lơ, chưa biết nên nghĩ gì.
Noelia có mái tóc vàng được búi gọn sau đầu. Cô ấy đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu, ngực ưỡn ra, trông rất tự tin. Rõ ràng là kiểu người có tính cách mạnh mẽ.
"Tôi là Noelia! Người phụ trách mảng thông tin tại nơi này! Rất vinh dự được gặp các thành viên ưu tú trong nhóm anh hùng!"
"Ừm...Vâng..."
Noelia tự giới thiệu đầy kiêu hãnh. Nhưng chúng tôi thì chỉ biết đáp lại nhạt nhẽo. "Gián điệp" mà cô nói là ai? Sao lại nghĩ vậy? Có quá nhiều câu hỏi chưa lời giải.
Nhưng...
Trước hết, có một thứ quan trọng hơn cần làm rõ.
"Cô Noelia...Sao cô lại mặc đồ ninja vậy?"
Chính là bộ đồ kỳ lạ cô đang mặc.
Cô ấy đang mặc trang phục ninja: áo choàng đen ngắn, thắt đai đỏ ở eo. Tay đeo găng giáp, trán quấn khăn có miếng kim loại sáng loáng. Không thể nhầm được, cô ấy ăn mặc hệt như một nữ ninja.
Ninja là những người chuyên do thám, ám sát và phá hoại, thường hoạt động trong bóng tối. Họ mặc đồ đen để ẩn mình trong đêm, là thành phần sống ngoài lề xã hội.
Thực chất thì, ninja là phiên bản gián điệp phương Đông.
Chẳng hiểu vì sao, ninja lại cực kỳ nổi tiếng ở đất nước tôi. Hình ảnh họ lén lút di chuyển trong đêm, mặc đồ đen kín mít, đánh trúng tâm lý phiêu lưu của mấy cậu nhóc. Ngược lại, gián điệp ở đất nước tôi thường gắn với hình tượng mặc vest bóng bẩy. Dù cũng ngầu theo cách riêng, nhưng sự khác biệt giữa hai hình ảnh đó lại càng khiến ninja trở nên hấp dẫn hơn ở đây.
Nhưng mà, bỏ chuyện đó qua một bên...Tại sao Noelia lại ăn mặc như ninja? Cảm giác như không thể tiếp tục cuộc nói chuyện nghiêm túc nếu chưa làm rõ chuyện đó.
Noelia ưỡn ngực tự hào và trả lời: "Tôi không che giấu gì hết! Nói thật thì nơi buôn thông tin này chính là một gia tộc ninja! Và tôi xin thưa, bộ đồ này là đồng phục truyền thống của…"
"Thưa cô Lisalinde, thật ra thì bộ đồ đó không có ý nghĩa gì đâu, cô cứ bỏ qua đi."
"Ngài David!"
David cắt lời Noelia và trả lời thay.
Không có ý nghĩa gì? Mắt Noelia mở to kinh ngạc.
"Ngài David đang nói gì thế?! Chẳng phải chúng ta là một gia tộc ninja đầy tự hào, mang trong mình tinh thần cao quý của ninja, sử dụng kỹ thuật bí truyền để tung hoành khắp thế giới sao?! Sao ngài lại có thể phũ phàng chối bỏ di sản ninja như vậy?!"
"Như.Tôi.Đã.Nói. Cái phong cách ninja của tổ chức chỉ là di chứng từ một vụ việc ngày xưa thôi. Giờ nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả."
"Nhưng, ngài David!"
Cả hai bắt đầu cãi nhau. Nghe có vẻ Noelia là một người cuồng ninja chính hiệu, còn David thì chẳng hứng thú chút nào. Có vẻ tổ chức này cũng không đơn giản như bề ngoài.
Tôi chẳng hiểu gì cả.
Dù sao thì chuyện đó cũng không liên quan đến tôi.
"Trời ơi, đủ rồi! Quan trọng hơn là, gián điệp cô đang nói đến là ai hả Noelia?! Làm ơn giải thích đi!"
"Grừ!"
Noelia phồng má đầy bất mãn. Rõ ràng cô không muốn bỏ qua chuyện ninja, nhưng vì mệnh lệnh từ cấp trên, cô miễn cưỡng hắng giọng rồi quay lại chủ đề chính.
"Như tôi đã nói, có một kẻ nằm vùng trong số chúng ta! Tôi xin thưa, đây là tình huống cực kỳ nguy hiểm! Không thể bàn luận chuyện cơ mật ở nơi thế này!"
Một kẻ nằm vùng. Một gián điệp. Cô ấy đang nói rằng có một gián điệp đang trà trộn trong căn phòng này.
"Gián điệp à?"
"Ai có thể là gián điệp chứ?"
Tất cả đều nhăn mặt khó hiểu. Trong phòng chỉ có sáu người: Cain, Sylphie, Melvy, David, Noelia, và tôi. Tôi thì tất nhiên không phải rồi, mà Sylphie hay Melvy cũng không có lý do gì phản bội Cain lúc này.
David? Không thể, vì anh ta là cấp trên của Noelia.
"Ngươi không thể qua mắt ta đâu, kẻ xấu xa!"
Khi tất cả còn đang băn khoăn, Noelia hùng hồn chỉ tay về phía một người.
"Kẻ nằm vùng chính là cô! Lisalinde!"
"Hả? H-HẢ?!"
Cái tên cô ấy vừa nói...là tôi?!
Tôi? Là gián điệp? Không đời nào!
"Đừng giả vờ nữa, mau nhận đi, Lisalinde!"
"Không không không! Tôi không bao giờ là gián điệp! Nhất định có nhầm lẫn gì rồi!"
Tôi lắc đầu điên cuồng. Ý tưởng đó thật vô lý.
"Giả ngu không giúp được gì đâu! Nhìn đây, bằng chứng đầy ra đấy!"
Nhưng Noelia chẳng để tâm tới lời phản bác của tôi. Cô ấy trải mấy tập tài liệu lên bàn và bắt đầu thuyết trình.
"Lisalinde! Có quá nhiều điểm đáng nghi ở cô!"
"S-Sao cơ?"
"Cô nói mình bị mất trí nhớ từ một năm trước, đúng không?! Tôi nghe nói cô hoàn toàn không nhớ gì trước và sau sự việc đó!"
"Á!"
Chuyện đó là thật. Theo lời gia đình tôi kể, tôi bị thương nặng trong một cuộc tấn công của quái vật hơn một năm trước, và từ đó mất trí nhớ. Thực sự thì tôi không nhớ gì về khoảng thời gian trước và sau vụ đó.
Kể từ đó, tôi đã nhập học và sống hết mình vì việc học ở Thị trấn Học viện.
"Nhưng tôi xin nói rõ, sự mất trí nhớ của cô rất kỳ lạ!"
"Sao...sao lại nói thế?!"
"Ngay cả tôi, một điều tra viên chuyên nghiệp, cũng không lần ra được hành tung của cô trong khoảng thời gian cô 'tiện thể quên mất' đó!"
"Cái gì?!"
"Tôi đã điều tra thị trấn nơi cô được cho là từng sống, nhưng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào! Hỏi người dân quanh đó, cũng chẳng ai xác nhận từng gặp cô trong khoảng thời gian đó cả!"
"C-Chuyện đó...?!"
"Rốt cuộc cô đã ở đâu?!"
Những lời của Noelia khiến tôi choáng váng.
Không có dấu vết nào về tôi?
Dù tôi đã quên, nhưng theo lời mọi người, tôi vẫn sống bình thường trong suốt thời gian đó cơ mà. Vậy mà cô ấy lại không tìm được bất kỳ bằng chứng nào cho thấy tôi từng ở đó?
Nghĩa là gì chứ? Cô ta đang hỏi những điều mà ngay cả tôi cũng không biết câu trả lời.
"Một người đáng ngờ như cô, đột nhiên xuất hiện từ hư không, rồi đến Thị trấn Học viện, tiếp cận các anh hùng, và chen chân vào nhóm họ với tư cách thực tập sinh! Như thế không phải quá hoàn hảo để là một gián điệp sao?!"
"Cái...?!"
"Nói thật đi! Có phải cô đang làm việc cho một tổ chức nào đó? Cô có tiếp cận các anh hùng chỉ để lấy thông tin không?! Cô thực sự bị mất trí nhớ sao?!"
"..."
Tôi nín thở.
Nếu thông tin Noelia nói là thật, thì đúng là hoàn cảnh của tôi rất đáng nghi. Một người bí ẩn không có lai lịch rõ ràng lại dễ dàng gia nhập nhóm anh hùng. Việc cô ta không tìm thấy dấu vết nào về tôi đúng là đáng ngờ, và nếu là sự thật, thì tôi cũng hiểu được vì sao cô ta lại nghi tôi là gián điệp.
Nhưng mà...
"Chờ đã, chuyện này là về cái đó thôi sao?"
"Hả?"
Giọng Cain vang lên, cắt ngang bầu không khí căng thẳng.
"Noelia, đúng không? Đừng bận tâm chuyện đó. Tụi tôi biết rồi. Không thành vấn đề."
"Hả? Hả...?"
"Quan trọng hơn là, đưa thông tin về anh hùng mới đây. Tôi chẳng quan tâm mấy vụ linh tinh về Liz."
"Đ-Đợi đã!" Noelia sửng sốt.
Cain hoàn toàn dửng dưng với nghi vấn kia. Anh ta ngả người ra sau, châm điếu xì gà ngậm giữa răng. Có vẻ anh ta chẳng bận tâm tí nào về quá khứ mờ ám của tôi. Anh khẽ thở ra một làn khói lững lờ trôi trong không khí.
Anh ta thật sự chẳng quan tâm gì hết.
"Anh...không lo lắng sao...? Sao lại như vậy chứ?!"
Noelia lắp bắp, hoàn toàn không hiểu nổi thái độ của Cain.
Tôi cũng chẳng hiểu. Cain không hề quan tâm đến việc có thể có một gián điệp đang ở ngay trong nhóm mình. Hoặc là...anh ấy đã chắc chắn tôi không phải gián điệp từ trước.
Là cái nào?
"N-Noelia? B-Bình tĩnh đi. Không sao đâu, thật mà. Bọn tôi đã kiểm tra kỹ rồi. Cô Lisalinde không phải gián điệp."
"Nhưng David!"
"Tôi nói đủ rồi! Noelia! Cô không được xúc phạm cô ấy!"
Giọng David run rẩy khi răn đe Noelia. Anh ta cũng tin chắc rằng tôi không phải gián điệp. Nhưng...tại sao anh ta lại sợ tôi đến vậy? Tôi vẫn không hiểu.
"Và này, David," Cain nói "Liên hệ trụ sở chính đi, bảo họ cử ai đó hiểu rõ tình hình hơn. Chuyện này bắt đầu rắc rối rồi đấy."
"X-Xin lỗi, Cain. Noelia là một trong những nhân viên trẻ có tiềm năng nhất. Tôi chỉ muốn cho cô ấy chút kinh nghiệm thực tế ở chi nhánh này..."
David lau mồ hôi trán bằng khăn tay. Rõ ràng anh và Cain biết điều gì đó về tôi mà tôi không được biết. Nhưng đó là bí mật gì? Cảm giác bí ẩn ấy lại khiến trí tưởng tượng trẻ con trong tôi hưng phấn.
Graaah! Vết thương cũ ở tay phải tôi lại đau nhói!
Dù thật ra tôi chẳng có vết thương nào cả.
"Tôi...không thể chấp nhận chuyện này."
"N-Noelia?"
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt kiên quyết.
"Nghe cho rõ đây, Lisalinde! Dù ai nói gì, tôi cũng không thể tin cô được! Tôi sẽ tìm ra sự thật về cô, cứ chờ đấy!"
"Noeli…"
Tôi chưa kịp nói gì thì David hét lên đầy hoảng loạn.
"Tôi bảo cô rồi mà! Noelia! Tuyệt đối đừng biến Lisalinde thành kẻ thù!"
"Uwaa?!"
Cả hai chúng tôi đều giật mình.
"Không! Làm ơn đừng, Noelia! Người phụ nữ này là sinh vật kinh hoàng! Cô ấy vượt xa mọi thứ mà cô có thể tưởng tượng ra đấy!"
"Đ-Đợi đã, David?"
"Ngài David, tại sao lại sợ cô ấy đến thế?"
Mặt David tái đi khi cố gắng khuyên Noelia từ bỏ ý định.
"Hãy biết quý mạng mình, Noelia. Tôi không muốn cô kết thúc giống bọn tôi! Phải chịu một kết cục khủng khiếp chỉ vì không biết thân biết phận!"
"M-Một kết cục khủng khiếp sao?"
"Nhưng tôi có làm gì đâu mà..."
Tôi mới gặp David lần đầu hôm nay. Làm sao tôi có thể làm gì được?
"Noelia, tôi...tôi không muốn cô bị vạ lây đâu."
"David..."
"Tôi muốn cô biết quý...mông mình hơn!"
"Cái gì của tôi cơ?!"
Không hiểu từ đâu, David thả ngay một quả bom.
"M-Mông? A-Anh đang nói cái quái gì vậy?! Sao tự dưng lại lôi mông vào đây?!"
"Đừng chống lại cô Lisalinde, Noelia! Cô không thấy cái mông của mình quý giá đến mức nào à?!"
"Xin lỗi?! David?! Làm ơn đừng nói mấy lời vô nghĩa kiểu đó!"
"M-Mông...?"
Cả phòng bắt đầu náo loạn.
"Xin hãy ngưng nói mấy câu dễ gây hiểu lầm! Cách anh nói cứ như thể tôi đã làm gì đó với... mông của anh vậy, anh David! Đây là sự vu khống hoàn toàn vô căn cứ!"
"Ááá! T-Tôi xin lỗi! Làm ơn đừng đưa tôi vào phòng tra tấn..."
"Như tôi vừa nói! Làm ơn đừng có nói kiểu đó nữa!"
Làm ơn đừng ám chỉ rằng tôi đã làm gì đó với anh! Mọi chuyện hoàn toàn là hiểu lầm! Người này rốt cuộc bị gì vậy trời?!
"Ừ thì, dù sao cũng là Liz mà."
"Anh ấy cũng khó tránh nghĩ vậy."
"Tôi nói là mấy người sai hết rồi mà!"
Sylphie và Melvy thì gật đầu với nhau như đồng tình, trong khi tôi chỉ biết tức điên. Mấy người đừng có đồng thuận với nhau như thể đó là sự thật chứ! Tôi chưa từng bắt nạt ai, cũng chưa từng đụng chạm vào mông ai cả! Chưa bao giờ! Tuyệt đối không!
"Mông..."
Mặt Noelia đỏ bừng khi cô ta đặt tay lên mông mình. Cái cách cô lùi lại từng bước, giữ khoảng cách cảnh giác khiến tôi hơi bị tổn thương.
"Khụ...Quay lại chủ đề chính, giờ ta hãy nói đến vụ mua bán thông tin về anh hùng mới."
"Cuối cùng cũng tới. Vòng vo quá sức chịu nổi."
Đã một lúc trôi qua kể từ sau màn hội thoại khó xử. Có thể là nhờ hiệu ứng của nến thơm mà không khí trong phòng cuối cùng cũng dịu xuống, và chúng tôi có thể chuyển sang chuyện quan trọng hơn, lý do thực sự khiến chúng tôi đến tiệm này: thu thập tin tức về anh hùng mới.
Thật vậy, chúng tôi tới đây để tìm hiểu về Dia, người vừa bất ngờ xuất hiện gần đây. Chuyến đi này không liên quan gì đến mông, phòng tra tấn hay ninja cả. Tất cả chỉ là vòng ngoài.
Tôi thật sự mong có thể vào việc chính sớm hơn.
"Grừ..."
Noelia vẫn còn ấm ức, nhưng cô ta đang cố kiềm chế. Theo lệnh David, cô ta ngồi bẹp xuống ghế sofa. Dù vẫn lườm tôi cháy mặt, ít nhất thì cô ấy cũng cho tôi nghe tiếp câu chuyện.
"Trước tiên, đây là một số tài liệu về anh hùng mới, Dia."
David trải một tập giấy lên bàn, hồ sơ chi tiết về anh hùng mới.
"Dia?"
"Đúng vậy, đó là cách người đó tự xưng."
Đây là lần đầu tiên Cain và nhóm nghe tên cô ấy. Dĩ nhiên tôi đã nghe rồi, tận tai. Nhưng do ma thuật cấm thông tin, tôi không thể nhắc lại, kể cả cái tên.
David bắt đầu đọc thông tin về Dia. "Anh hùng mới mặc một chiếc áo choàng cũ màu nâu đỏ. Luôn trùm mũ kín đầu và đeo mặt nạ trắng. Không có ai từng thấy mặt thật của người đó."
Ngay cả người buôn thông tin cũng không biết mặt cô ta. Có lẽ anh ta cũng chẳng biết về đôi tai mèo của cô ấy.
"Giọng nói bị mặt nạ làm méo đi, nhưng nhiều khả năng là phụ nữ."
"Gì?! Là phụ nữ sao?!" Cain mở to mắt.
"Chưa xác nhận được đâu," David nói thêm "Cũng có khả năng là đàn ông giọng cao."
"Ngài Cain, anh chưa từng nghe người đó nói sao?" Noelia hỏi.
"Ờ...nếu 'Hả?!' và 'GRAAAAH!' mà cũng tính là nói thì có. Nghe giọng thì đúng là cao thật."
Dia có khuôn mặt rất đẹp và giọng nói rõ ràng là nữ. Nhưng chiếc mặt nạ trắng che kín hết, đến cả giới tính cũng không được công khai. Thật là lãng phí. Làm bao nhiêu việc lớn mà lại giấu đi gương mặt như thế, thật tiếc.
"T-Tạm bỏ qua chuyện giới tính, hãy nói về những nhân chứng đã từng gặp cô ta."
"Tất nhiên. Theo trình tự thời gian, lần đầu người ta thấy cô ta là ở một ngôi làng dưới chân núi Ikrythorn. Lúc đó, ngôi làng bị một con quái vật to tấn công, và họ đã được cứu bởi một người lạ tự xưng là anh hùng thật sự."
David tiếp tục kể lại các chiến tích đã biết của Dia.
Cô ấy bắt đầu sự nghiệp bằng cách tiêu diệt quái vật tại núi Ikrythorn. Sau đó tham gia chiến tuyến chống quỷ, rồi một mình tiêu diệt cả băng cướp khổng lồ trên núi đã gieo rắc kinh hoàng trong vùng. Rõ ràng, Dia đã làm rất nhiều việc anh hùng.
Nhưng tên cô vẫn chưa được biết đến rộng rãi.
Ngay cả chiến tích đầu tiên, trận chiến tại núi thiêng Ikrythorn cũng chỉ mới xảy ra gần đây. Cô chưa có hồ sơ đủ dài hay thành tích đủ lớn để nổi bật như các anh hùng tiền nhiệm.
Tuy vậy, những người được cứu đã kể lại câu chuyện, và tên tuổi cô bắt đầu lan rộng dần.
"Cho đến giờ, chúng tôi chưa nghe tiếng xấu nào về Dia. Mọi việc cô ta làm đều chính nghĩa, và dân làng được cứu đều rất kính trọng cô ấy."
"Hừm..."
Cain hơi mím môi lại.
Dia đã cứu rất nhiều người, và hành động của cô hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu anh hùng.
Nhưng Cain lại là người từng bị cô chém. Rõ ràng hai bên đang đối đầu. Chắc chắn chẳng vui vẻ gì khi nghe kẻ địch của mình được tung hô như vậy.
"Có một điểm lặp lại trong các lời kể, ở đâu cô ta đến, cô ta cũng luôn nhắc đến thanh kiếm thánh. Bất cứ khi nào cứu được một làng hay thị trấn, cô ta đều nói về thanh kiếm Ikryl và kể lại truyền thuyết liên quan."
Thanh kiếm thánh Ikryl, nếu lời Dia là thật, đây là vũ khí do Thần ban xuống cho loài người từ thời cổ đại, trong trận chiến giữa Trời và Địa Ngục, khi Thần giao tranh với Quỷ.
Thanh kiếm mà Cain đang dùng là Andros, và theo lời Dia, đó là thanh kiếm giả, không rõ nguồn gốc.
"Vì cô ta liên tục nhấn mạnh về thanh kiếm thánh, nên mọi người cũng dễ dàng chấp nhận danh hiệu anh hùng mới. Theo điều tra của chúng tôi, gần như không ai nghi ngờ hay thù ghét cô ta cả."
"Anh hùng và kiếm thánh luôn đi đôi với nhau. Có một vật rõ ràng như vậy để tin tưởng chắc chắn sẽ giúp tăng sự ủng hộ."
"Tôi đồng ý. Chúng ta hoàn toàn không biết gì về cô ta. Mặt thật, xuất thân, lịch sử chiến đấu, thậm chí ngày sinh, tất cả đều là bí ẩn. Có lẽ chính vì thế, việc cô ta cứ nhấn mạnh vào thanh kiếm khiến mọi người dễ tiếp nhận hơn."
"Vậy là vẫn chưa có gì cụ thể sao? Nghe cũng hợp lý."
Tiểu sử của Dia vẫn là một ẩn số. Cô ấy là một người bí ẩn từ đầu đến chân.
Nhưng tôi biết, Dia là bán thú. Đôi tai mèo của cô là điểm dễ nhận diện nhất. Chỉ cần tra từ đặc điểm đó, họ sẽ lần ra tung tích nhanh thôi. Việc điều tra sẽ đơn giản hơn rất nhiều nếu họ biết được điều đó.
Tất nhiên, ma thuật cấm thông tin khiến tôi không thể hé môi về...đôi tai mèo ấy.
"Xét theo thành tích, tiêu diệt quái, chiến đấu với quỷ, năng lực chiến đấu của Dia ước tính vượt mức hạng S," David nói.
Hạng S là cấp cao nhất trong giới phiêu lưu và hiệp sĩ, mức độ đỉnh cao trong hệ thống xếp hạng và là thứ mang lại sự kính trọng. Dễ thấy Dia đang được đánh giá cực kỳ cao.
Nhưng Cain lại có quan điểm khác.
"Tôi bị bất ngờ, đúng, nhưng cô ta vẫn đánh trúng tôi. Và kể cả trong thời gian ngắn, cô ta vẫn cầm chân cả nhóm tôi một mình. Nâng hạng lên SSS đi."
"Hiểu rồi. Cảm ơn vì thông tin."
SSS, hạng cao hơn cả hạng cao nhất.
Thản nhiên, SSS-Rank không nằm trong bảng xếp hạng tiêu chuẩn. Người bình thường thậm chí không biết nó tồn tại, và nếu có nghe qua, họ cũng chỉ xem đó là một kiểu truyền thuyết đô thị. Đây là một cấp bậc bí mật, chỉ được bàn đến trong giới đỉnh cao, dành cho những người có sức mạnh quá vượt trội mà hạng S đơn thuần không thể nào mô tả nổi.
Nhân tiện nói thêm, Cain và nhóm của anh ta hiện đang càn quét một hầm ngục cấp SSS+. Tất nhiên, họ cũng thuộc hàng SSS trở lên.
"Đó là tất cả thông tin chúng tôi có. Có hợp ý anh không?"
"Khá thú vị. Điều bất ngờ nhất chắc là việc cô ta là phụ nữ."
"Trời đất, Cain. Anh không được dính dáng thêm cô nào nữa khi đã có cả đống vị hôn thê rồi."
"Không phải kiểu đó, đồ ngốc."
Hai người họ đấu khẩu một chút.
Dù có mấy câu đùa cợt kiểu vậy, Sylphie và Melvy vẫn không hề dao động. Họ giữ nét mặt điềm nhiên như thường.
"Bọn tôi sẽ chuyển hướng điều tra sang anh hùng mới. Có chi tiết nào đặc biệt khiến anh để tâm không?"
"Hừm..." Cain đặt tay lên cằm, mắt dán vào đống tài liệu trải trên bàn.
Sylphie và Melvy cùng lúc chìm vào suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc đến lạ.
"Chỗ này..."
Sau một lúc im lặng, Cain chỉ vào một tài liệu.
"Địa điểm mà anh hùng mới xuất hiện lần đầu, núi thiêng Ikrythorn. Có thể tìm hiểu kỹ hơn về nơi đó không?"
"Ý anh là gì?"
"Trong các tài liệu nghiên cứu mà cô ta để lại, có nhắc đến núi Ikrythorn. Nếu tôi nhớ không nhầm, đó chính là nơi Kiếm Thánh Ikryl được phong ấn."
Dia đã để lại các ghi chép về Kiếm Thánh Ikryl tại nơi ẩn náu của cô ấy. Có lẽ đó là cách cô cố tình dẫn dắt Cain công nhận tính chính thống của thanh kiếm, nhưng với chúng tôi, thông tin đó vẫn rất đáng giá.
"Rất có thể cô ta đã lấy được kiếm thánh tại ngọn núi đó, rồi ngay sau đó cứu làng dưới chân núi. Tôi đoán vụ đi săn quái vật là cách cô ta thử sức mạnh của kiếm."
"Nếu suy nghĩ theo hướng đó, khả năng cao vẫn còn dấu vết gì đó ở đó."
"Chính xác."
Nơi đầu tiên một anh hùng bước ra ánh sáng. Có khả năng đó cũng là lần đầu tiên Dia hành động sau khi sở hữu kiếm thánh, và nếu cô ta từng mắc sai lầm hay để lại bất kỳ manh mối gì về thân phận, thì nơi đó là chỗ dễ tìm thấy nhất.
"David, tôi giao cho tổ chức anh điều tra về anh hùng mới, nhưng song song đó, tôi muốn anh xem xét cả những ghi chép cô ta để lại."
"Ý anh là tài liệu tìm thấy ở nơi ẩn náu?"
"Đúng. Trong đó có nói rằng Kiếm Thánh Ikryl mới là kiếm thật, còn thanh Kiếm Thánh Andros của tôi chỉ là thanh kiếm xuất xứ mờ ám. Thông tin này đáng tin cậy đến mức nào? Tôi muốn anh điều tra tính xác thực của nó."
"Rõ. Tôi sẽ tới lấy tài liệu nghiên cứu sau."
"Trông cậy vào anh."
Sau khi trao đổi xong, Cain thở ra một hơi dài.
"Vậy là xong chuyện. Rất vui được hợp tác."
"Hiểu rồi. Tôi sẽ xử lý việc này hết sức cẩn trọng."
David nở một nụ cười thân thiện. Có lẽ đó là kiểu cười dành cho công việc lịch sự, xã giao, khiến người khác dễ mất cảnh giác. Nhưng chúng tôi không thể lơ là. Dù sao anh ta vẫn là một người buôn thông tin, kiểu gián điệp trá hình.
Giao dịch hôm nay kết thúc tại đó.
Kết quả thì...cũng tạm. Dù chưa tìm ra thông tin nào dẫn đến thân phận thật của Dia, chúng tôi vẫn có thêm vài dữ liệu mới. Hướng điều tra đã rõ, và có thể xem là đã tiến được một bước.
"Xong rồi nhé. Đi thôi."
"Anh bận rộn thật đấy, Cain. Không uống chén trà rồi đi à?"
"Nói chuyện với anh chẳng có ích gì. Đi thôi."
"Vâng."
Cain đứng lên khỏi ghế sofa, những người còn lại cũng vội vã chuẩn bị rời đi. Kết thúc công việc là đi ngay, đúng là Cain mà tôi biết.
"Khoan đã. Tôi xin nói, khoan đã, Lisalinde."
"Hửm?"
Khi tôi đang thu dọn đồ, Noelia gọi tôi lại.
Gì nữa đây?
"Những người khác có thể tin cô, nhưng tôi thì không."
Tôi nhìn cô ấy đầy nghi ngờ.
"Tôi sẽ nói thẳng. Lisalinde, tôi là người không thể nào tin tưởng cô được."
Cô ta chỉ ngón tay thẳng vào tôi.
"Hãy nghe kỹ đây, Lisalinde! Một ngày nào đó tôi sẽ lật tung mọi bí mật của cô! Cứ chờ đấy!"
Đó là lời tuyên chiến rõ ràng. Ánh mắt cô ta lóe sáng, đầy quyết tâm. Noelia sẽ là người lật mặt tôi, hoặc những gì cô ấy nghĩ là đang bị che giấu, và cô ta thực sự nghiêm túc.
Tôi nuốt nước bọt. Tôi đâu có che giấu gì. Ít nhất thì, tôi nghĩ thế. Nhưng những gì cô ta nói về quãng thời gian tôi bị mất trí vẫn cứ ám ảnh tôi. Cain và mấy người kia thì không coi trọng chuyện đó, nhưng tôi thì thấy có gì đó... không đúng. Như thể có điều gì quan trọng mà mọi người đang giấu tôi.
Noelia đang cố đào lên thông tin mà ngay cả tôi cũng không biết. Và cô ta là dân chuyên nghiệp.
Một giọt mồ hôi chảy dọc thái dương tôi.
"Lisalinde!" Noelia hét lên, "Dù cô đang âm mưu chuyện gì, tôi cũng sẽ không để cô đạt được mục đích! Tôi sẽ phá hủy toàn bộ kế hoạch bẩn thỉu đó và...Hyaaahn?!"
"Hả?"
Ngay giữa bài diễn văn đầy nhiệt huyết, Noelia bất ngờ phát ra một âm thanh kỳ quặc.
Cái gì vậy? Nói làm sao nhỉ...nghe như đau đớn pha chút...lạ lạ. Gần như là gợi cảm. Chuyện gì đang xảy ra?
"Tôi...Tôi phải dừng lại...Aaaah...Aaaaaaaaaahn?!"
"N-Noelia?"
Cơ thể cô ấy run rẩy. Rõ ràng đang có chuyện rất lạ xảy ra.
Tôi không làm gì cả. Không ai trong phòng nhúc nhích hay chạm vào Noelia. Thế mà cô ta lại phát ra mấy tiếng rên đầy ám muội như vậy.
"C-Cái gì thế này? C-Cơ thể tôi...nóng quá?"
"N-Noelia? Cô sao thế?" David lên tiếng, lo lắng.
Chắc chắn có gì đó không ổn với Noelia.
Toàn thân cô run lên, hơi thở dồn dập. Có cái gì đó đang bốc lên trong người cô, khiến làn da đỏ dần. Mặt cô đỏ bừng, hơi thở nóng rát phả ra qua môi.
Cái gì đây? Chuyện gì đang xảy ra với Noelia?
Mỗi lúc trôi qua, cô ta trông càng khó chịu hơn. Chân bắt đầu run, dường như đứng vững cũng trở nên khó khăn.
"Hah... hah! Ưmmm!"
Khoan đã, đây là đau đớn sao? Không...đừng nói là...
"Ưm! C-Có khi nào...đây là thuốc kích thích?!"
Đúng vậy, Noelia đang bị kích thích. Giọng cô ta mềm nhũn, đầy khoái cảm. Cơ thể vặn vẹo, run rẩy, da đỏ lên từng chút một.
Cô ấy rõ ràng đang ở trong trạng thái...hưng phấn.
"Nhưng sao lại đột ngột như thế?" David nói ra điều tất cả đều đang nghĩ.
Noelia đột ngột phát tình. Nhưng không ai làm gì cả. Không ai đụng vào cô ấy. Vậy chuyện gì đang diễn ra?
"L-Lisalinde! C-Cô đã làm gì tôi vậy?! Aaaaaaahn... ♡"
"Gì cơ, tôi á?! Không, không! Tôi không làm gì cả!" Tôi lắc đầu lia lịa, phản bác kịch liệt.
Tôi thề là tôi không làm gì cả. Tôi không hề nhúc nhích, và cả phòng có thể làm chứng.
"Hah! Hah! Ảnh hưởng mạnh quá! Ưnnngh! ♡ Quá mức chịu đựng rồi! Đây là... ♡"
"Ơ...Noelia? Cô ổn chứ?"
"Lisalinde! K-Khi nào cô... bỏ thuốc tôi...thứ thuốc ghê tởm này?! ♡"
"Tôi nói là tôi không làm mà!"
Sao cô ấy có thể vu khống trắng trợn như vậy được chứ?
"Này Liz, cô làm gì vậy hả?"
"Đừng bắt nạt người mới thế chứ, Liz."
"Không phải tôi mà..."
Tại sao ai cũng tin tôi làm chứ?! Như thể đám người này chẳng tin tôi chút nào vậy!
Tôi không hề làm gì cả, và tôi cũng chưa từng thấy hay dùng thuốc kích thích bao giờ. Suốt đời tôi chưa từng gặp phải thứ đó. Tôi thậm chí còn không biết người ta sử dụng nó như thế nào, càng không biết làm sao để tạo ra nó.
Vậy nên, tôi hoàn toàn không có khả năng đầu độc Noelia.
Tôi vô tội hoàn toàn!
"T-Trời ơi..."
"Cô nhận ra gì rồi sao, Melvy?"
"Ừm, đúng là có chút...kỳ lạ..."
Chỉ có Noelia là đang hành động bất thường. Không ai trong phòng, kể cả tôi, có biểu hiện gì lạ cả. Trong điều kiện này, không thể nào đầu độc chỉ riêng Noelia được.
"Ờm...cái này đây. Đây là nến thơm mà Liz mang theo."
"Bweh?"
Tôi tưởng thế, nhưng Thánh nữ Melvy nhanh chóng chỉ thẳng ra thủ phạm. Chính cây nến thơm tôi tự tay làm và mang tặng. Theo Melvy, nó là thứ đang khiến Noelia phát điên.
"Ừm, xem ra cây nến này có chứa thuốc kích thích. Tôi đoán là cô Noelia đã hít phải hương thơm đó và bị rơi vào trạng thái động dục."
"L-Lisalinde!"
"Không, không?! Melvy, nghe nó sai sai chỗ nào đó ấy!" Tôi phản bác, giọng đầy hoảng loạn. "Tôi thừa nhận là tôi đã tự tay làm cây nến đó! Nhưng mùi thơm đã lan khắp phòng rồi đúng không?! Vậy thì lẽ ra mọi người cũng phải bị ảnh hưởng chứ?!"
Hương thơm của nến đã phủ khắp phòng với mùi oải hương dễ chịu, ai cũng hít vào. Nếu thế thì đáng ra ai cũng phải phát rồ giống cô ta.
Vậy nên, tôi xin khẳng định: cây nến đó không thể là nguyên nhân!
"Không, thật ra thì...chị xem này, Liz," Melvy nói "Dường như trong cây nến có cài một loại bẫy phản ứng bằng phép thuật."
"Hả?"
Phép...bẫy phản ứng?
"Nhìn qua thì có vẻ đó là một loại phép tạo mùi kích dục, nhưng chỉ có người mang ác ý với cô mới ngửi thấy mùi đó. Vậy nên chỉ có Noelia mới bị ảnh hưởng."
"H-Hảaaaaaaaa?!"
Melvy giải thích rất rõ ràng, nhưng tôi chẳng hiểu nổi gì cả.
Ác ý với tôi? Mùi kích thích? Là sao?! Tôi không hiểu gì hết!
"Ồ, cái này độc đấy, Liz."
"Thật không thể tin được cô làm đến mức này, Liz."
"Các người nhầm to rồi!" Mọi chuyện đến quá nhanh, tôi theo không kịp "Khoan đã! Làm ơn đợi đã! Tôi không hiểu! Tôi chưa từng cài bất kỳ loại phép thuật kỳ lạ nào vào cây nến thơm đó hết!"
"Chắc cô làm vô thức thôi."
"Ai lại làm mấy trò đó một cách vô thức chứ?!"
Chuyện quái gì đang diễn ra thế?! Sao ai cũng nghi ngờ tôi vậy?! Nếu nhìn một cách logic, làm sao tôi có thể vô thức nhét một loại phép phức tạp như bẫy phản ứng vào cây nến được cơ chứ?!
"Trước hết! Phải, nói từ gốc! Tôi hoàn toàn không pha thuốc kích thích vào nến! Tôi thậm chí còn chưa từng nhìn thấy thuốc đó!"
"Ờ, rồi, nghe rồi."
"Phải rồi, nghe cô nói rồi."
"Trờiiiiiiiii ơi!"
Đó là giọng của những người không hề tin tôi! Tại sao?! Tại sao họ không hiểu cho một người trong sáng, ngây thơ như tôi, người tuyệt đối không bao giờ đụng vào bẫy phản ứng hay thuốc kích thích?! Sao họ lại thiếu lòng tin vào tôi đến vậy?!
"L-Lisalinde! Giờ thì cô chơi lớn quá rồi!"
"Không, không, không! Tất cả là hiểu lầm!"
Noelia lườm tôi tóe lửa. Cô ta vẫn thở gấp, người run rẩy.
"Làm cơ thể tôi phản ứng dâm đãng như vậy...Cô đang cố ép tôi phục tùng! Giống y như mấy truyện tranh đồi bại! Giống mấy cảnh ninja nữ bị làm nhục trong mấy truyện đồi bại đó!"
"Cô nói gì vậy?"
"T-Tôi không gục dễ vậy đâu! Ưmmm.. ♡"
Cơ thể cô ấy co giật dữ dội. Dù ngoài miệng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, nhưng cô ta có vẻ đã đến giới hạn.
Không phải lỗi của tôi!
"Hah! ♡ Hah...♡ T-Tôi sắp phát điên rồi! Tôi cần được giải tỏa... ♡"
Nói rồi, cô ta lảo đảo đi vào phía sau căn phòng, chắc là phòng riêng của cô ấy.
"T-Tôi sẽ trả thù chuyện này! Nhớ lấy đấy, Lisalinde!"
"Không phải tôi mà."
Tôi sẽ không nhận tội. Tuyệt đối không. Tôi chưa từng bỏ thuốc vào cây nến nào hết.
"Nhớ lời tôi đấy, Lisalinde!"
Và với tiếng hét cuối cùng, cô ấy biến mất sau cánh cửa. Cánh cửa đóng sầm lại đầy kịch tính.
"Aaaaaaahn...♡ Mới chạm nhẹ mà sướng quá...♡"
Im lặng.
Im lặng.
Vẫn là im lặng.
Giọng rên rỉ của cô ấy vang vọng từ phía sau.
Tất cả chúng tôi đều nghe rất rõ.
Tất cả đều cảm thấy...không nên ở đây nữa.
"Chuồn thôi."
"Ừm...đúng. Chuồn đi."
"Ở lại chỉ khiến tình hình của Noelia thêm tệ thôi."
Cain, Melvy và Sylphie lập tức dọn đồ.
Không thể ở lại cửa hàng thêm được nữa. Để giữ thể diện cho Noelia, người vừa mất kiểm soát hoàn toàn, chúng tôi cần rời khỏi đây ngay.
"David."
"Có chuyện gì vậy, Cain?"
"Tôi xin lỗi vì trò ngu ngốc của nhỏ này hôm nay. Tôi sẽ dạy dỗ lại cô ta đàng hoàng."
"Khoan đã! Cain?! Tôi không làm gì hết!"
Không hiểu sao, tôi lại trở thành đối tượng bị khiển trách.
Tôi không chấp nhận! Ý mấy người là tôi vô thức lấy được thuốc kích thích, bỏ vào nến thơm, rồi còn cài bẫy phản ứng vào đấy à?! Tôi không thể chấp nhận lời giải thích kiểu đó được! Tôi không phải loại biến thái như mấy người nghĩ!
"Ha ha ha, không sao đâu, cô Lisalinde. Noelia mới là người bắt đầu chuyện này. Cứ coi như đây là lễ nhập môn cho cô ấy đi."
"David..."
David chẳng tỏ ra giận gì cả. Nụ cười nhẹ của anh ta khiến tôi thấy nhẹ nhõm, nhưng anh ta vẫn hành xử như thể tôi là thủ phạm. Điều đó vẫn khiến tôi hơi bực.
"Thật ra, bị cô hành cho khổ sở là chuyện ai cũng phải trải qua khi làm việc ở đây, ha ha ha...À xin lỗi, tôi lại nhớ chuyện cũ rồi."
"Tôi chưa làm gì anh hết!"
Anh ta bắt đầu run rẩy như thể đang nhớ lại ký ức kinh hoàng nào đó.
Thật đấy! Tôi chưa làm gì ai trong cửa hàng này hết!
"Ừm, ờ...thuốc kích thích có vẻ khá nhẹ. Nếu để cô ấy nghỉ một lúc thì sẽ tự hết thôi. Có lẽ vậy..."
"Vậy thì tốt. Cảm ơn lời khuyên chuyên môn, Melvy."
David cúi đầu cảm ơn Melvy.
Khoan. Sao Melvy lại biết rõ về thuốc kích thích?
"Thôi nào, Liz. Mau xin lỗi đi. Mau nào."
"Vì saooooo?!"
Cain ép đầu tôi cúi xuống, bắt tôi cúi đầu xin lỗi. Anh ta cũng cúi theo như thể tôi là con nít phạm lỗi vậy.
Tôi không chấp nhận! Tôi không chấp nhận chuyện này một chút nào hết!
"Hyaaaaaaahn! ♡ Sao tôi lại nhạy cảm thế này?! ♡"
"..."
Một buổi chiều nắng đẹp, tiếng rên rỉ của một nữ ninja, nạn nhân của một vụ tấn công kỳ quái, vang vọng trong tiệm cầm đồ nằm giữa khu ổ chuột.
"Trời ơi, rốt cuộc hôm nay là cái gì vậy? Tất cả chuyện này là sao chứ?"
Tối hôm đó, khi mặt trời đã khuất và bầu trời nhuộm sắc đỏ, sau khi rời khỏi tiệm thông tin, tôi trở về phòng mình. Quá mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, tôi nhào thẳng lên giường, tận hưởng sự mềm mại của chăn nệm. Không gì tuyệt vời hơn cảm giác được nằm xuống sau một ngày như địa ngục, cái khoảnh khắc mà cơ thể hòa vào chiếc nệm êm ái.
Nói thật, hôm nay khiến tôi kiệt sức hoàn toàn. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở tiệm đó vậy?
Không, tốt nhất đừng nghĩ tới nữa. Nghĩ thêm chỉ tổ phí não.
"..."
Tôi trở mình, ngửa mặt nhìn trần nhà đơn sắc.
Anh hùng mới, Dia.
Cô ấy là trọng tâm của cuộc nói chuyện hôm nay, một cô gái bán thú mà chỉ mình tôi biết mặt. Dựa theo lời David, có rất ít người biết tới cô ấy.
Có lẽ chỉ có tôi là từng thấy mặt thật và nói chuyện trực tiếp với cô gái đó.
"..."
Cô ấy là một bí ẩn. Mặc dù đã trò chuyện, tôi thật ra chẳng biết gì nhiều về cô ta cả. Dia đã rút lui sau trận đấu với nhóm anh hùng, nhưng sức mạnh thật sự của cô vẫn còn là điều không thể đoán trước.
Thế nhưng, nói cho cùng, tôi không thể tin rằng cô ấy là người xấu.
Cô ấy có thể dùng tôi làm con tin, làm lá chắn, nhưng đã không làm vậy. Cô không cố giết tôi, và cuối cùng tôi đã rời khỏi nơi ẩn náu của cô mà không bị một vết xước nào. Thực tế, cô ấy còn đối xử với tôi khá tử tế.
Tôi tin rằng lập trường cơ bản của Dia là hạn chế thương vong tối đa. Cả thứ ma pháp phong tỏa thông tin mà cô ấy dùng lên tôi, và việc cô ấy chỉ để lộ gương mặt thật sau khi đã thi triển nó...Có lẽ tất cả là để giảm thiểu tổn thất có thể xảy ra.
Đó là ấn tượng tôi nhận được.
Liệu có thể nào tìm được tiếng nói chung với cô ấy không? Liệu có lý do đặc biệt nào khiến cô ta nhắm vào Kiếm Thánh của Cain? Nếu ngồi lại nói chuyện đàng hoàng, liệu có khả năng nào để cả hai bên hiểu nhau?
Liệu có cách nào để kết thúc chuyện này mà không cần chiến đấu?
Tôi muốn được trò chuyện với cô ấy một cách nghiêm túc. Nếu có thể trao đổi bằng lời nói, chắc chắn sẽ tìm ra được lối đi. Đó là điều tôi tin tưởng.
Vậy nên...tôi quyết định thử.
"Mmm..."
Ngồi dậy trên giường, tôi đưa tay ra phía trước.
Tôi dồn toàn bộ sự chú ý vào luồng ma lực trong cơ thể. Dẫn nó chảy dọc khắp người, rồi gom hết về bàn tay phải đang vươn ra. Tôi nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận đến mức cao độ.
Dia từng nói, ma pháp không gian để lại dấu vết ma lực. Cô ấy từng định lợi dụng tính chất đó để dẫn nhóm anh hùng đến nơi ẩn náu của mình. Chính nhờ những dấu vết này mà phép uốn cong không gian của Kuon đã đưa Cain cùng đồng đội trực tiếp đến chỗ Dia.
Dấu vết ma lực, như một sợi chỉ vô hình dẫn lối đến điểm đến cuối cùng.
Có lẽ tôi cũng làm được.
Ma pháp phong tỏa thông tin đang ảnh hưởng tôi, là do Dia thi triển. Vậy thì, chẳng phải giữa tôi và cô ấy đã có sẵn một mối liên kết rồi sao? Một sợi dây vô hình đã hình thành.
Việc tôi cần làm, chỉ là lần theo sợi dây đó.
Tôi hình dung lại hình ảnh Kuon hôm qua, cách cô ấy uốn cong không gian, vượt qua thời gian và khoảng cách chỉ trong chớp mắt để đột nhập vào nơi ẩn náu.
Tôi dẫn ma lực chạy khắp người. Gom tụ năng lượng vô hình trong tay phải, tôi nhào nặn nó thành một câu chú.
Tinh tế, tỉ mỉ, chính xác, và đầy táo bạo.
Bẻ cong không gian bằng ma pháp là việc không hề đơn giản. Đó là một phép thuật ở cấp độ cực cao, khó đến mức không thể tin được. Một sinh viên bình thường như tôi đáng lý ra không thể nào thi triển nổi. Ai nghe cũng sẽ nghĩ vậy. Đó là lẽ thường.
Nhưng mà, không thử thì làm sao biết được. Đúng chứ?
"Xong rồi đấy."
Không gian trước mặt tôi méo mó, vặn vẹo lại.
"Ơ...Hả?"
Tôi nhìn thấy Dia. Cô ấy đang nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt ngơ ngác. Tôi đã bẻ cong không gian và đến thẳng chỗ cô ấy trong tích tắc.
Nhưng đây không phải là nơi ẩn náu như lần trước. Trông giống một căn phòng trọ nào đó, lại còn là phòng rẻ tiền, nếu xét theo vách gỗ cũ nát và sàn bẩn.
Dia đang ngồi một mình trong căn phòng nhỏ đó.
"Hả? Cái gì?"
Cô ấy chớp mắt mấy lần, như thể nghi ngờ chính mắt mình.
Cô ấy rõ ràng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi xuất hiện đột ngột ngay trước mặt, khiến cô ấy tròn mắt sững sờ. Mà cũng dễ hiểu thôi. Một người vừa bất thình lình hiện ra giữa phòng mình, ai mà không sốc cơ chứ?
Thế là, phép uốn cong không gian của tôi đã thành công, và tôi được gặp lại Dia. Một cuộc hội ngộ quá nhanh, chỉ cách hôm qua đúng một ngày.
"Tôi lại được gặp cô rồi, Dia."
Tôi mỉm cười chào cô ấy. Nhưng Dia không phản ứng gì. Cô ấy vẫn đứng bất động, giữ nguyên nét mặt vô cảm như bị đứng hình.
Cũng hợp lý thôi.
Nhưng mà...mình đúng là thiên tài mất rồi.
Tôi đã thành công mô phỏng lại phép bẻ cong không gian của Kuon chỉ bằng việc quan sát và bắt chước. Không thể không âm thầm tự vỗ vai bản thân được.


0 Bình luận