“C-Cái gì cơ?! Cô bị sao vậy?! Sao cô lại...xuất hiện ở đây?!”
Dia, nữ anh hùng mới, hoảng hốt. Mồ hôi túa ra trên trán, mắt mở to, nhìn tôi như thể vừa thấy ma.
Lúc đó là buổi tối. Căn phòng trọ Dia thuê chính là nơi chúng tôi bất ngờ gặp lại nhau, chỉ mới một ngày sau khi chia tay.
“Cô xuất hiện từ đâu vậy, Lisalinde?! Rốt cuộc cô là ai?!”
“X-Xin cô bình tĩnh, Dia.”
“Bình tĩnh thế nào được?!”
Dia lùi lại, đầu dao chĩa thẳng về phía tôi. Cô ấy thở dốc, cảnh giác cao độ. Mà cũng đúng thôi. Tôi vừa dịch chuyển thẳng vào phòng cô ấy mà không báo trước bằng phép bẻ cong không gian.
Bằng cách bắt chước phép thuật của Kuon, tôi đã vặn xoắn khoảng cách giữa phòng mình và phòng này, bất chấp cả thời gian lẫn không gian để đột nhập thẳng vào đây. Từ góc nhìn của Dia, tôi vừa “tự nhiên xuất hiện”, cửa thì vẫn đóng, cửa sổ cũng chẳng hề hé mở.
Bảo sao cô ấy chẳng hoảng.
“Dia, xin hãy bình tĩnh nghe tôi nói.”
“Đ-Đừng lại gần! Đứng yên đó! Để tôi đoán nhé! Chắc lũ anh hùng các người cũng đang quanh đây đúng không?! Định tới đây giết tôi hả?!”
Y như tôi dự đoán, cô ấy không hề có ý định hạ cảnh giác. Nhưng cô ấy đang hiểu lầm rồi. Tôi không có chút ý định nào muốn gây chiến với Dia cả.
“Tôi tới đây một mình! Không có Cain hay bất kỳ ai trong nhóm đi cùng! Xin hãy tin tôi!”
“Vậy thì cô tới đây làm gì?!”
“Làm gì á? À thì…”
Tôi đơn giản chỉ muốn tới nói chuyện với Dia. Chỉ vậy thôi, tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với cô ấy.
Trong mắt tôi, dù cho anh hùng và tân anh hùng có là kẻ thù của nhau, nhưng nếu cả hai chịu ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn, biết đâu mọi chuyện sẽ khác đi.
“Dia, xin hãy cho tôi nói một chút.”
“C-Cô định nói gì hả?!”
Nhưng trước khi trò chuyện, tôi cần xác nhận một chuyện.
“Cô có thể…cởi đồ ra cho tôi xem không?”
“Hả?!”
Nói chuyện thì quan trọng đấy. Nhưng tôi cần chắc chắn điều này trước đã. Nếu không thì tôi không thể bắt đầu cuộc đối thoại được.
“C-Cái quái gì cơ?! Cô bảo tôi cởi đồ á?! Ý cô là sao vậy hả?! Cô tới đây là để...để lột đồ tôi ư?!”
“À, không, không phải ý đó đâu.”
Chết rồi.
Tôi vừa lỡ lời. Vì lo cho Dia quá nên tôi đã bỏ qua phần giải thích và nói thẳng ra điều mình muốn. Nhưng tôi không có cái sở thích kỳ cục là muốn nhìn người khác cởi đồ đâu! Tôi không phải loại người đó! Thật đấy!
“C-Cô định lột đồ rồi làm bậy với tôi hả?! Đ-Đồ ngốc!”
“Cô hiểu nhầm rồi.”
“C-Cô là loại người mê mấy trò biến thái này à?! Dù có thế thì cô vẫn là kẻ địch! Cô đột nhập vào phòng người ta rồi bảo cởi đồ?! Không thể tin nổi! Quá sức chịu đựng!”
“Không phải như vậy đâu.”
Dia đang phát hoảng. Mắt cô ấy đảo lia lịa, mặt đỏ bừng. Một cô gái quá mức trong sáng. Bị bảo cởi đồ mà phản ứng ngượng nghịu thế này thật sự rất dễ thương.
“Phép Bẻ Cong Không Gian…Cô sở hữu phép thuật cấp cao như vậy mà lại dùng nó chỉ để đòi lấy sự trong trắng của tôi?! C-Cô bị ngốc hay sao?!”
“Tôi đã nói là không phải vậy mà.”
“T-Tôi không thua đâu! Không đời nào tôi để cô lột đồ tôi! Tôi sẽ không bao giờ chịu thua một kẻ biến thái như cô!”
“Tôi không phải đồ biến thái!” Tôi gằn từng chữ. Đó là điểm tôi nhất quyết không nhượng bộ.
Tại sao dạo gần đây ai cũng gán cho tôi cái mác biến thái vậy? Vô lý hết sức!
“Đây không phải chuyện đó. Trời ơi, làm ơn…cho tôi xem vết thương trên lưng cô đi!”
“Cái gì?!” Dia kêu lên, nét mặt cô ấy thay đổi ngay. “Ơ, cái lưng…K-Không có gì đâu.”
“Tôi đã thấy Cain chém cô một nhát khá sâu ngày hôm qua! Tôi muốn kiểm tra và chữa trị cho cô một cách đàng hoàng!”
Hôm qua, Dia đã giao chiến với Cain. Trong trận đấu, Cain đã dùng một cú chém bất ngờ từ phép Bẻ Cong Không Gian, khiến Dia lãnh trọn vết thương nặng ở lưng. Và nếu tôi đoán không nhầm, vết thương đó vẫn chưa được xử lý đúng cách.
Trước khi nói chuyện gì khác, tôi cần kiểm tra vết thương đó trước.
Tôi không bảo cô ấy cởi đồ để nhìn ngắm đâu. Thật đấy! Tin tôi đi!
“V-Vết thương đó thì liên quan gì?! Chúng ta là kẻ thù! Cô chữa cho tôi làm gì?!”
Dia quay mặt đi, giọng đầy cứng rắn.
Cô ấy nói đúng. Khi Cain và nhóm anh hùng vẫn đối địch với Tân Anh Hùng như Dia, thì xét cho cùng, tôi và Dia cũng là kẻ địch. Tôi đâu có nghĩa vụ phải chữa trị cho cô ấy.
Nhưng chuyện đó không quan trọng. Tôi tới đây để nói chuyện, và chữa trị cho cô ấy chính là bước đầu tiên.
Hơn nữa, Dia đâu có bảo “Không cần khám đâu” hay “Tôi chữa rồi”. Điều đó chứng tỏ vết thương của cô ấy chưa hề được chăm sóc tử tế, nhưng cô ấy cứng đầu, không chịu nhận giúp đỡ từ kẻ địch.
“Thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Cởi áo ra để tôi xem vết thương nào. Cô chưa băng bó gì cả đúng không? Định để nó nhiễm trùng chắc?”
“Grrrr…”
Dia nghiến răng, không tìm được lý do phản bác. Có vẻ như tôi đoán đúng rồi.
“Grrrr…Gnnn…”
Miệng cô ấy mím chặt, mặt nhăn lại vì giằng co nội tâm. Cô ấy biết vết thương cần được chữa trị, nhưng tại sao phải nhận sự giúp đỡ từ kẻ địch? Suy nghĩ ấy hiện rõ mồn một trên mặt Dia.
Nếu không xử lý, vết thương này có thể đe dọa tính mạng Dia. Tôi chỉ mong cô ấy đừng cứng đầu nữa.
“Vậy thế này đi: nếu cô không cho tôi xem vết thương, tôi sẽ gọi Cain và cả đội anh hùng tới đây. Nếu cô không muốn vậy, thì để tôi khám ngay bây giờ.”
“Hả! Đó mà cũng gọi là lời đe dọa hả?!”
Tôi buột miệng thốt ra một chiêu nửa vời. Nói thật thì đây chẳng phải lời đe dọa thực sự, tôi chỉ muốn xem cô ấy sẽ phản ứng thế nào thôi.
“Mmm…”
Dia bối rối. Môi cô ấy mím lại, mắt thì nhìn tôi đầy bất mãn.
Việc để tôi khám vết thương chắc chắn sẽ có lợi cho cô ấy. Nhưng liệu có thể tin tôi không? Có vẻ cô ấy đang vật lộn với câu hỏi ấy trong đầu.
Và sau một hồi lặng im suy nghĩ, cuối cùng cô ấy thở dài đầy bất lực. “Được rồi, tôi hiểu rồi. Trời ơi, cô bị sao vậy chứ?”
“Ồ, vậy thì tốt.”
“Nhưng! Cô mà giở trò gì là tôi chém cô ngay tại chỗ đấy, nghe chưa?!”
Dia nắm chặt chuôi thanh thánh kiếm, nhìn tôi đe dọa.
“Được thôi. Cô có thể tin tôi.”
Cô ấy thật sự rất đáng nể. Với khí thế đó, bất kỳ kẻ thù nào cũng phải run sợ mà đứng im.
Nhưng tôi thì không sao cả. Vì tôi chỉ muốn chữa trị cho cô ấy thôi. Tôi tuyệt đối không định làm gì kỳ cục đâu.
“Với lại, cấm dùng thuốc mê hay mấy thứ gì đó đấy. Tôi cảnh cáo trước.”
“Biết rồi. Tôi còn chẳng mang theo gì hết. Nào, cởi áo ra và nằm xuống giường đi.”
“…”
“Dia?”
Vì lý do nào đó, Dia vẫn đứng yên bất động.
“Việc bị người khác nhìn chằm chằm lúc cởi đồ…thật sự rất xấu hổ. Cô quay mặt đi chỗ khác được không?”
Dia vừa nói vừa lúng túng quay mặt sang bên, má đỏ bừng.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác như có móng vuốt của một con đại bàng siết chặt lấy tim mình.
Trời ơi, sao mà cô ấy lại trong sáng thế này chứ?! Đáng yêu quá trời!
Đôi tai thú của Dia khẽ run lên vì xấu hổ. Cô ấy đỏ mặt chỉ vì ý nghĩ phải cởi áo trước mặt một người khác, và đó lại là một người phụ nữ như tôi. Sự ngây thơ ấy thật sự khiến người ta phát cuồng.
Gì vậy trời? Dễ thương gì mà tàn nhẫn thế này. Đúng là ngây thơ tới mức vô lý...
“C-Cô mau quay đi chỗ khác giùm cái!”
“Hả? À, ừ, tôi quay ngay đây…”
Tôi vội vàng quay mặt đi.
Nguy rồi. Cô ấy dễ thương quá mức chịu đựng, tôi suýt nữa chảy máu mũi.
Tôi nghe thấy tiếng vải sột soạt phía sau lưng mình. Tiếng vải sột soạt là tín hiệu nguy hiểm. Chỉ riêng âm thanh đó thôi cũng đã quá ngọt ngào và tinh tế, khiến tôi bắt đầu có cảm giác tay mình có thể trượt đi trong lúc chữa trị mất.
Thật đấy, tay tôi có thể trượt sang những chỗ...không nên chạm vào!
Không, không…Bình tĩnh nào. Mình không phải loại người đó. Mình không phải thứ hèn hạ đến mức lợi dụng việc chữa trị để làm chuyện bậy bạ!
“Bình tĩnh lại đi, Lisalinde! Bình tĩnh ngay lập tức!!!”
“Á!”
Dia giật nảy mình khi tôi bất ngờ hét toáng lên.
Bình tĩnh lại! Mình phải thật bình tĩnh, Liz! Tuyệt đối không được làm tổn thương một cô gái ngây thơ và trong sáng như vậy! Đặc biệt là bởi chính đôi tay mình! Dù gì thì, chẳng phải mình cũng là một cô gái trong trắng và khiêm nhường y như cô ấy sao?!
Giả vờ chữa trị nhưng lại trêu chọc tâm hồn thuần khiết của một cô gái nhỏ nhắn dễ vỡ, mình không được tái hiện mấy cảnh trong truyện tranh đen tối đó! Mình không thể sa ngã tới mức đó đâu, đúng không?
“Bình tĩnh! Mình phải b-ì-n-h…t-ĩ-n-h lại!”
“L-Lisalinde? Cô…cô bị sao thế?”
“Bình tĩnh lạiiii, Liiiiiiz!”
Tôi tự vỗ vào má mình liên tục. Cuối cùng thì tôi cũng chảy máu mũi thật. Nhưng không biết là do đánh vào mặt quá mạnh hay do tưởng tượng ra hình ảnh Dia cởi áo khi nghe tiếng vải sột soạt nữa.
“Ý nghĩ xấu, cút ngay! Ý nghĩ xấu, biến ngay cho tôi!”
“C-Cô đang làm tôi sợ đấy.”
Dù tôi vẫn quay lưng về phía Dia, tôi có thể cảm nhận rõ sự hoảng hốt của cô ấy.
“C-Cô có thể quay lại rồi đó, Lisalinde.”
“Ồ, được thôi.”
Tôi quay lại theo tiếng gọi của cô ấy, và thấy Dia đã chuẩn bị xong. Cô ấy đã cởi áo và nằm úp mặt xuống giường. Quả là một thân thể được rèn luyện kỹ càng, tấm lưng trần đẹp đẽ không hề có chút mỡ thừa nào.
“Đ-Được rồi, tôi bắt đầu đây. Hít thở…hít thở nào…”
“Sao nghe cô thở hổn hển thế?”
Vì tôi vừa vỗ vào mặt mình để xua đi mọi dục vọng, nên giờ tôi mệt phờ rồi. Thật sự thì, mình đang làm cái trò gì thế này?
“Xin phép nhé. Tôi sẽ thoa thuốc mỡ lên vết thương.”
“Ừm…cũng không chắc lắm đâu. Nhưng cứ làm đi.”
Tôi ngồi xuống mép giường, mở hộp thuốc mà mình đã mang theo. Đúng như tôi đoán, vết thương nghiêm trọng đó vẫn còn y nguyên, nhìn thật đau lòng. Cô ấy chưa hề được chăm sóc tử tế. Cùng lắm là quấn tạm băng vải quanh đó, mà giờ cô ấy cũng đã tháo ra để tôi kiểm tra. Mảnh vải nhuốm máu nằm trên sàn nhà.
“Cô không thể tới bệnh xá sao?” Tôi hỏi.
“Không dễ vậy đâu,” Dia đáp khẽ.
Dia là một bán thú, giống loài nửa người nửa thú cực kỳ hiếm hoi. Vì hiếm nên kéo theo nhiều rắc rối, mà tệ nhất là sự kỳ thị.
Bán thú như Dia bị xem là “nửa người nửa quỷ”, nên dù người hay quỷ cũng chẳng muốn nhận họ là đồng loại. Với số lượng ít ỏi, họ thường xuyên bị cả hai bên chèn ép và phân biệt đối xử.
Riêng tôi thì không bao giờ chấp nhận mấy chuyện bất công kiểu đó.
“Nếu tôi mà tới bệnh xá, bị cho uống thuốc lạ là xong đời luôn đấy. Họ mà bán tôi làm nô lệ lúc tôi đang bất tỉnh thì sao?”
Dia nói nghe như chuyện bình thường, nhưng nó thực sự là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Tôi dần hiểu tại sao cô ấy lại từ chối dùng thuốc mê. Cô ấy đã sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt suốt từ nhỏ tới giờ, và vẫn đang phải chịu đựng như thế. Chiếc mặt nạ trắng Dia đeo chắc cũng để che giấu thân phận bán thú, tránh bị dòm ngó, kỳ thị.
Một cô gái cao quý như vậy...khiến người ta chỉ muốn đứng về phía cô ấy mà thôi!
“Cô không có đồng đội à? Nếu có thể nhờ họ giúp cô…”
“Không tiện nói. Nhưng mà, chắc cô cũng đoán được rồi đấy. Tôi chẳng có ai cả.”
Ừ, tôi đoán thế mà.
Theo báo cáo từ người cung cấp tin, Dia luôn hành động một mình. Hôm qua cô ấy cũng chỉ có một mình, chờ ở căn cứ để chặn Cain.
Vết thương ở lưng thì cô ấy không thể tự mình xử lý được. Đó là lý do tại sao tôi phải là người thoa thuốc cho cô ấy.
Và tôi sẽ bôi kỹ, thật kỹ! Bôi xong còn dặm thêm một lớp nữa cho chắc!
“Cô không thấy ghê tởm khi tiếp xúc với một bán thú như tôi à?”
Dia hơi nghiêng đầu, liếc nhìn tôi từ chỗ cô ấy nằm.
“Ha ha, cô đang nói gì vậy chứ?”
Ai mà đi ghét bỏ một cô gái dễ thương thế này được?
“Sao cô không thử chuyển tới Thị Trấn Học Viện, Dia? Nơi đó gần như không có sự kỳ thị đâu. Tôi đảm bảo.”
Vì Thị Trấn Học Viện tiếp nhận nhiều học sinh trao đổi quốc tế, nên là chỗ tụ hội của rất nhiều chủng tộc, vùng miền khác nhau. Tôi chắc chắn Dia sẽ không thấy lạc lõng chỉ vì mình là bán thú. Cô ấy thậm chí còn có thể vào bệnh xá mà chẳng phải lo nghĩ gì.
“Hừm. Tôi không tin đâu. Thị trấn nào chả giống nhau.” Dia nhếch mép.
“Không đâu. Cô biết thị trấn đó có cả quán bar drag queen không?”
“Cô nói thật đấy à?!”
Dia sốc thật sự. Tai và đuôi cô ấy dựng đứng cả lên.
“Chà, tôi nghe nói những người đó còn bị phân biệt dữ dội hơn cả bán thú bọn tôi.”
“Ừ thì, nó cũng là quán bar ngầm thôi, nhưng vẫn tuyệt vời đúng không?”
Từ lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã thỉnh thoảng trò chuyện với cô chủ quán bar đó, chị Happy.
Không ai sinh ra đã là người xấu cả. Tôi tin rằng, sớm muộn gì thì mọi người cũng sẽ chấp nhận những drag queen và bán thú giống nhau mà thôi.
“Dù sao thì…tôi cũng không thể chuyển tới thị trấn mà anh hùng đang sống được.” Dia thở dài, lẩm bẩm.
Ừ, cũng phải. Có lẽ chuyện đó phải đợi tới khi vấn đề anh hùng được giải quyết.
Chúng tôi vừa trò chuyện vừa hoàn thành việc bôi thuốc.
“Xong rồi. Tôi đã thoa thuốc xong.”
“Tốt lắm. Có vẻ cô không dùng thứ gì kỳ lạ cả. Tôi chẳng thấy gì khác thường.”
“Tất nhiên rồi.”
Dia nắm chặt bàn tay, rồi mở ra mấy lần để kiểm tra cảm giác. Rõ ràng là cô ấy vẫn còn nghi ngờ việc tôi có thể đã lén thoa thuốc tê hay thuốc ngủ vào.
“Ừm…dù sao cũng cảm ơn.”
“Chưa xong đâu. Làm ơn đừng cử động.”
“Hở?”
Tôi ngăn cô ấy lại trước khi cô ấy kịp bật dậy khỏi giường. Còn nhiều việc phải làm lắm.
“Bôi thuốc xong rồi, nhưng tôi sẽ chữa thêm bằng phép hồi phục như một món quà kèm thêm. Cô thấy sao?”
“Hmm…Cô biết cách chăm sóc khách hàng đấy.”
Chữa trị vết thương đâu chỉ dừng lại ở thuốc mỡ. Nếu kết hợp thêm chút phép hồi phục, vết thương sẽ lành nhanh hơn. Với vết thương nặng như thế này, lại chưa được xử lý suốt cả ngày trời, tôi muốn chắc chắn rằng mình đã làm hết sức.
Vậy nên, tôi bảo Dia tiếp tục nằm úp.
“Được chăm sóc tận răng thế này cũng hay đấy. Nhưng đừng mong tôi cảm ơn đâu.”
“Ha ha, tôi làm vì muốn thôi mà.”
“Hừm.” Dia khẽ hừ mũi một cái.
Tôi tập trung ma lực vào lòng bàn tay phải, nhẹ nhàng đặt lên vết thương trên lưng cô ấy, bắt đầu quá trình chữa trị.
“Cái…nhyaaah?! N-Nyaaaah hả?!”
Gì vậy? Gì vừa xảy ra vậy?
Dia bỗng dưng rên rỉ kỳ lạ, cơ thể cô ấy co giật khi phát ra những tiếng mèo kêu đầy...nhạy cảm.
“Nyaah?! C-Cái này là gì vậy?! N-Nyan?! L-Lisalinde?! Đ-Đợi đã, cái này là sao hả nyan?!”
“Gì vậy Dia? Đây chỉ là phép hồi phục thôi mà.”
“Không, cái này chắc chắn không chỉ là…Nyaaaaaaaaaaaan?!”
Có gì đó không ổn thật sự. Tôi chỉ mới dùng phép chữa trị thôi mà cô ấy đã bắt đầu vặn vẹo người trên giường.
“Lisalinde…cô đang làm gì…nya! Nyaaaaaaaaaah!”
“Không, không! Đây là phép hồi phục hoàn toàn bình thường mà…Dia? Dia ơi? Bình tĩnh nào, thở đều đi.”
“Nyaa?! K-Không ổn rồi! Tôi sắp phát điên mất! Nyaaaaaah?!”
“Dia, cô bị sao vậy chứ?!”
Khoan đã… hình như chuyện này từng xảy ra rồi thì phải.
Đúng rồi, lúc trước khi tôi chữa trị cho Satina, bạn học của tôi ở học viện. Khi một tên quỷ cấp cao đột nhập vào trường, Satina bị thương khá nặng ở đùi. Tôi cũng đã chữa trị cho cô ấy bằng phép này. Và lúc đó, Satina cũng đã phản ứng rất kỳ lạ...
“Hm?”
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang tỏa ra ánh sáng ma pháp của mình. Mình vẫn đang dùng phép hồi phục bình thường mà…đúng chứ?
Có lẽ…dòng chảy ma lực đang bị lệch một chút? Hoặc là không? Có khi nào mình đang tưởng tượng quá lên?
Không thể nào. Đây hoàn toàn là phép hồi phục cơ bản, đơn giản nhất mà.
“Nyaaaaaaaaaaaaaaaah!”
Ngay khi tôi vừa chạm tay tiếp tục, Dia lại bắt đầu vặn vẹo dữ dội.
Chiếc đuôi của cô ấy cứ dựng thẳng lên rồi lại cụp xuống theo chu kỳ, trong khi đôi tai mèo thì giật lên giật xuống liên hồi. Những bộ phận mà con người không có dường như đặc biệt nhạy cảm.
“Lisalinde! Cô…cô…!”
“Không phải lỗi tôi mà! Tôi thề đây là phép hồi phục bình thường! Tin tôi đi!”
Tôi không làm gì mờ ám cả. Tôi không lợi dụng việc chữa trị để đùa giỡn với một cô gái ngây thơ như trong mấy cái manga bậy bạ đâu! Tôi không có! Ít nhất thì tôi nghĩ vậy…Vậy tại sao chứ?!
“Được rồi, tôi thừa nhận! Tôi cảm thấy cực kỳ, cực kỳ khỏe khoắn lúc này! Tôi có thể cảm nhận được dòng ma lực tinh tế đang chảy khắp cơ thể mình…tôi hiểu phần đó! Nhưng mà…! Nya-nyaaaaaaaaaaaaah!”
Giữa lúc lăn lộn, Dia vẫn còn ráng khen tôi. Đúng là cô gái lạ lùng.
“Ma lực cực kỳ tinh tế”? Nghe điều đó từ một chiến binh hạng nhất như Dia khiến tôi có chút ngượng ngùng. Nhưng cô nhầm rồi, đây chỉ là phép hồi phục cơ bản thôi mà!
“Cô làm ơn nằm yên đi, Dia!”
“Mmmgh!”
Có điều gì đó chắc chắn đang xảy ra với Dia.
Mặt cô ấy đỏ như gấc, hơi thở thì hổn hển nặng nề từ tận đáy phổi. Nhưng tôi không thể dừng lại bây giờ. Tôi phải chữa trị đầy đủ, cẩn thận, hoàn hảo. Tôi không thể để sự cẩu thả của mình khiến vết thương của cô ấy bị nhiễm trùng.
Tôi hạ quyết tâm, tiếp tục truyền ma lực.
Tôi thề rằng không phải vì nhìn Dia vặn vẹo như thế trông rất dễ thương đâu! Tuyệt đối không phải! Và càng không phải vì tôi muốn nghe thêm mấy tiếng “nya” đáng yêu đó đâu nhé!
“Tôi sẽ nhớ chuyện này đấy, Lisaliiiiiiiiiiinde!”
Tôi không đòi hỏi cô ấy cảm ơn vì đã chữa trị cho cô ấy đâu. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị người ta chửi rủa khi đang cố gắng giúp đỡ đấy.
“Nyaaaaaaah…”
“D-Dia? Cô ổn chứ?”
Cuối cùng, phép chữa trị cũng xong. Nhưng Dia chẳng trả lời. Cô ấy nằm im bất động, mềm oặt như con búp bê vải.
“C-Cô Dia?”
Cô ấy không nói thêm một lời nào với tôi trong suốt đêm hôm đó. Và thế là, mọi thứ vẫn chưa được giải quyết, đêm ấy kết thúc trong im lặng.
Vài ngày trôi qua.
“Dia, món súp thỏ nấu xong rồi đây.”
Tôi đang nấu bữa trưa trong phòng trọ của Dia. Mùi thơm của món súp tỏa khắp căn phòng.
Phòng trọ này có sẵn bếp, cho phép khách tự nấu ăn. Có lẽ đây là loại phòng dành cho những ai có ý định lưu trú lâu dài.
Và thế là, tôi đã hì hục nấu một nồi súp chỉ để cho cô ấy. Tiếng sôi lục bục của nồi súp phá tan sự im lặng.
“Gì vậy Dia? Sao cô trông có vẻ không vui thế?”
Nhưng vì lý do nào đó, Dia cứ tỏ vẻ khó chịu. Dù tôi gọi thế nào, cô ấy vẫn bướng bỉnh không thèm trả lời, chỉ chăm chăm nhìn tôi với ánh mắt cau có.
“Lisalinde, tôi hỏi cô cái này.”
“Hả?”
“Tại sao cô lại nấu ăn trong phòng của tôi hả?” Ánh mắt Dia sắc như dao cạo.
Tôi thở dài nhẹ, đáp: “À thì…vì lối sống của cô quá tệ. Tôi không thể đứng nhìn nữa nên…”
“Tôi đã nói đi nói lại rồi, chúng ta là kẻ thù mà! Tại sao tôi lại để một đồng đội của anh hùng vào phòng mình nấu nướng hả?!”
Kể từ ngày tôi chữa trị vết thương lưng cho Dia, tôi thường xuyên lui tới phòng cô ấy, và dần dần thành ra cứ dính lấy ở đó. Mục đích của tôi là làm thân với Dia, đủ thân để có thể nói chuyện nghiêm túc với cô ấy về chuyện xung đột với anh hùng, để tìm ra hướng giải quyết. Tôi đang cố gắng thật đấy.
Tuy nhiên, nói nhẹ nhàng thì Dia chẳng hề quan tâm tới việc chăm sóc bản thân. Cô ấy ăn vặt qua loa cho xong bữa, căn phòng thì chẳng buồn dọn dẹp. Dù là phòng trọ chắc chắn đã được dọn sạch trước khi Dia thuê, giờ đây bụi bặm lại phủ kín.
Cô ấy thờ ơ với vết thương trên lưng, nếu tôi không thúc ép thì cô ấy cũng chẳng buồn thay băng gạc mới. Với vết thương nặng như vậy, tôi ước gì cô ấy biết lo cho bản thân hơn.
Vậy nên, tôi tự nhiên trở thành người chăm sóc cho Dia.
“Thôi, đừng bàn mấy chuyện đó nữa. Ăn súp khi còn nóng đi.”
“Hừm…”
Dù ánh mắt vẫn đầy khó chịu, Dia cũng chịu ngồi xuống bàn ăn. Có vẻ cô ấy là kiểu người hay bị cuốn theo hoàn cảnh.
“Amen.”
“Hừm…Amen.”
Cả hai chúng tôi cùng ngồi xuống và đọc lời cầu nguyện.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, vừa ăn món súp kem béo ngậy vừa trò chuyện. Vị kem thơm lừng lan tỏa khắp miệng. Nếu phải tự khen thì tôi nấu ngon thật đấy.
“Ugh…” Dia thở dài “Nói thật đi, tại sao cô cứ bám theo tôi vậy?”
“Tôi nói rồi mà. Tôi muốn nghe cô nói ra hết tâm sự để tìm cách giải quyết vấn đề.”
“Hừ, mơ đi.”
Dia đang tìm cách tước bỏ danh hiệu anh hùng của Cain, nhưng tôi không thể nhìn cô ấy như một nhân vật phản diện được. Tại sao cô ấy lại muốn đánh bại Cain đến vậy? Mục đích của cô ấy là gì? Cô ấy đang tìm kiếm điều gì? Tôi cần biết tất cả trước khi tìm ra giải pháp.
“Nào Dia, làm ơn nói cho tôi biết mọi thứ đi! Tôi sẽ giải quyết mọi chuyện cho thật êm đẹp!”
“Tôi đã nói đi nói lại rồi mà. Tôi không thể chịu nổi cái thanh kiếm mờ ám mà anh hùng đang xách bên mình. Vậy nên tôi định cướp lấy nó và phá hủy nó. Hết chuyện.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Cô ấy thực sự đã giải thích điều đó trước đây, nhưng cảm giác như vẫn còn điều gì đó Dia đang giấu giếm tôi.
Dia muốn phá hủy thanh kiếm của Cain, điều đó chắc chắn không phải nói dối. Dựa vào những gì cô ấy đã làm cho tới giờ, tôi tin đó là mục tiêu chính của cô ấy. Nhưng cảm giác vẫn có một lý do sâu xa hơn nhiều, một điều gì đó rất riêng tư, chạm tới tận lõi con người cô ấy. Tôi cảm nhận được điều đó.
Nhìn lại, tôi nhận ra mình chẳng biết gì về quá khứ của Dia cả. Nguồn gốc, những trải nghiệm, con đường mà cô ấy đã đi qua, mọi thứ đều là bí ẩn.
“Lisalinde, nghe cho rõ đây. Tôi sẽ không bao giờ hòa giải với tên anh hùng đó. Không có chuyện giải quyết bằng đối thoại đâu. Không đời nào.”
Dia vừa nói vừa dùng đầu thìa chĩa thẳng vào tôi, chẳng màng tới phép tắc bàn ăn.
“Cô đang tự lừa mình đấy. Đừng có nghĩ tôi là người tốt. Tôi chính là kẻ xấu ở đây. Tôi đang tìm cách dập tắt niềm hy vọng của thế giới này, và tôi chẳng ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào để làm điều đó.”
“Phải rồi…”
Dia đang cố tỏ ra mình là kẻ phản diện. Nhưng thật sự thì cô ấy chẳng thuyết phục nổi ai. Nếu cô ấy thực sự xấu xa, chắc tôi đã bị giết từ lâu rồi.
“Có vẻ cô vẫn chưa hiểu nhỉ. Được thôi! Tôi sẽ nói rõ ràng ra, chỉ dành cho cô thôi đấy. Nghe cho kỹ kế hoạch đen tối trong đầu tôi đây!”
“Kế hoạch gì vậy?”
“Một kế hoạch khủng khiếp, tàn nhẫn nhằm kéo tên anh hùng đó xuống khỏi cái ngai vàng của hắn! Nếu thành công, hắn sẽ bị đạp khỏi vị trí hiện tại mà không thể chống cự! Sự nghiệp của hắn sẽ sụp đổ!”
“Ồ, nghe hay đấy.”
Cuối cùng thì Dia cũng chịu hé lộ chút thông tin mới. Cô ấy vẫn còn đặt phép cấm thông tin nên tôi không thể tiết lộ kế hoạch của cô ấy cho ai cả. Nhưng tôi có thể tiến gần hơn tới mục tiêu thực sự của mình: hiểu rõ con người Dia.
“Không được bỏ sót một chữ nào, Lisalinde!”
Dia đứng bật dậy, bắt đầu độc thoại đầy khí thế.
“Kế tiếp, tôi sẽ hợp tác với một học viện danh tiếng chuyên nghiên cứu khảo cổ học! Những tài liệu lịch sử về Thánh Kiếm Ikryl của tôi và Thánh Kiếm Andros của tên anh hùng kia quý giá hơn cô tưởng đấy! Tôi sẽ trình bày chứng cứ, thuyết phục các giáo sư, và cùng họ nghiên cứu lịch sử của những thanh kiếm đó!”
“Ồ?”
“Mục tiêu của nghiên cứu này là bôi nhọ giá trị lịch sử của Thánh Kiếm Andros mà anh hùng đang sở hữu! Một khi tôi chứng minh được giá trị đích thực của Thánh Kiếm Ikryl, ảnh hưởng của Thánh Kiếm Andros sẽ giảm sút theo cách tự nhiên!”
“À thì...”
Dia đứng thẳng lưng, ưỡn ngực tự hào khi trình bày kế hoạch của mình.
Còn tôi thì chỉ biết chết lặng, nhìn cô ấy với ánh mắt ngỡ ngàng.
“Một khi tính chính danh của Thánh Kiếm Ikryl được chứng minh, tôi sẽ nhờ học viện công bố phát hiện đó! Một thông báo chính thức từ một tổ chức uy tín! Điều đó sẽ có trọng lượng gấp trăm lần so với bất kỳ lời nào tôi tự nói! Và rồi, niềm tin của mọi người vào Thánh Kiếm Andros sẽ sụp đổ! Sụp đổ, cô nghe rõ chưa!”
“Ờ thì...”
“Một khi danh tiếng của Thánh Kiếm Andros sụp đổ, cái danh anh hùng của hắn ta cũng sẽ chẳng còn! Xã hội sẽ quay lưng lại với hắn, và hắn sẽ bị cả thế giới bỏ rơi! Tôi chắc chắn hắn sẽ chẳng thể nào tiếp tục vênh váo như trước nữa!”
“...”
“Cô thấy chưa?! Tôi đã bày ra một kế hoạch cực kỳ xấu xa như vậy đấy!”
Tôi cạn lời, nhưng Dia thì đang cười đắc thắng. Cô ấy rõ ràng rất hài lòng với bản thân, như thể mình vừa nghĩ ra âm mưu hiểm độc nhất thiên hạ.
“Sao hả, Lisalinde?! Giờ thì cô hiểu cô đang đối đầu với ai rồi chứ?!”
“Cái đó…vòng vo quá rồi đấy!”
“Hả?!”
Tôi không thể kìm được mà bật thốt lên.
“Kế hoạch của cô vòng vo quá! Vòng vo dã man luôn! Có chỗ nào trong đó gọi là âm mưu xấu xa được không hả?!”
“Gì cơ?! C-Cái gì?!”
Dia lúng túng khi bị tôi phản pháo lại.
Thật ra thì, tôi đã nghi ngờ từ khi cô ấy dùng phép cấm thông tin rồi, Dia đúng là kiểu người thích đi đường vòng. Chắc chắn còn có cách đơn giản và hiệu quả hơn chứ. Nhất định phải có.
Trong cái “âm mưu hiểm ác” (ha ha) mà tôi vừa nghe, hoàn toàn không có khả năng ai đó phải bỏ mạng. Dia rõ ràng đang cố giảm thiểu thương vong đến mức tối đa, và đó có lẽ là lý do cô ấy dựng lên cái kế hoạch rườm rà này.
Nhưng mà, chuyện này phải tốn bao nhiêu năm để thực hiện thành công chứ?!
“Với lại, tất cả những gì cô làm đều hoàn toàn hợp pháp mà?! Gọi gì là âm mưu phản diện ở đây?!”
“C-C-Cái gì?! Không, không phải vậy…”
Cô ấy chẳng làm gì phạm pháp hay thậm chí là mờ ám cả. Kế hoạch của Dia là nghiên cứu đàng hoàng với một học viện để chứng minh giá trị thực sự của thanh kiếm của mình, rồi giành được sự ủng hộ công bằng từ công chúng. Không có gian trá, không có lừa lọc. Thật sự, tôi chẳng có lý do gì để ngăn cản cô ấy thực hiện kế hoạch đó. Tôi chỉ có thể thẳng thắn nói: “Tôi chẳng thấy lý do gì phải cản cô làm chuyện đó cả.”
“Cái…gì cơ?! Không! Cô hiểu nhầm rồi! Tôi là kẻ phản diện ở đây mà! Tôi đang cố lật đổ anh hùng đó, cô biết chứ?!”
“Thật ra thì, nếu cô làm được chuyện đó một cách hợp pháp và đàng hoàng như vậy, thì còn đáng khen ấy chứ…Cain mà biết chắc cũng sẽ vỗ vai khen cô đấy.”
Cain chưa bao giờ cố chấp với cái danh anh hùng. Tôi có thể hình dung cảnh anh ấy chỉ cười nhẹ trước chuyện này thôi.
“Không! Sai hết rồi, Lisalinde! Tôi là kẻ tồi tệ, độc ác nhất trong lịch sử loài người! Tôi là kẻ muốn bôi nhọ tia sáng cuối cùng của thế giới này!”
Tôi thật sự không biết phải nói gì nữa. Thật lòng thì, tôi đang nghĩ hay mình móc mũi chơi cho đỡ buồn.
“Nhìn này, nghe mệt quá. Giữa cô và tôi thôi nhé. Sao cô không dẹp mấy trò vòng vo này đi mà...giết hắn luôn cho nhanh? Vừa xử lý được tên anh hùng, vừa phá hủy thanh kiếm thánh của hắn chỉ trong một đòn.”
“G-G-Giết ư?! Sao cô có thể nói điều kinh khủng như vậy?!”
Đôi tai Dia dựng đứng lên vì sốc. Cô ấy thật sự quá thuần khiết. Tôi nói câu đó cũng chỉ để thử thôi, thừa biết cô ấy sẽ không bao giờ đồng ý.
Dia là anh hùng thật sự, từ trong bản chất.
“G-G-Giết ư?! Ý cô là…tôi tuyệt đối không bao giờ cho phép chuyện đó! Không đời nào!”
“Vậy thì rốt cuộc cô đang đứng về phe ai đây?”
Câu chuyện bắt đầu cảm giác như đang đảo ngược hết cả lên. “Hay là cô dẹp cái màn giả làm phản diện đi và nói chuyện trực tiếp với Cain luôn đi? Tôi có thể sắp xếp cho cô gặp anh ấy bất cứ lúc nào.”
“Đó là điều duy nhất tôi sẽ không bao giờ chấp nhận!” Dia hét lên.
Mặt cô ấy đỏ bừng, đuôi thì quất qua quất lại liên tục. Lời đề nghị đơn giản của tôi đã khiến Dia rối tung cả lên.
“Ôi trời…” Tôi thở dài.
Thật ra, chuyện này chẳng đáng lo lắng như tôi tưởng. Tôi tới đây để giải quyết mâu thuẫn giữa Cain và Dia, nhưng giờ nhìn lại, tôi chẳng thấy có gì nghiêm trọng tới mức phải căng thẳng.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
“Này! Khoan đã! Cuộc tranh luận này chưa xong đâu, Lisalinde! Đừng hòng chạy trốn!”
Tôi đã ăn xong bát súp của mình từ lúc nào không hay. Dia thì vẫn đang mãi mê cãi lý tới mức chỉ ăn được nửa bát.
Tôi đứng dậy.
“Chờ đã! Lisalinde!”
“Vâng, vâng, tôi đâu có đi đâu. Nhưng trước hết, cô ăn xong bát súp cái đã. Tôi còn phải rửa bát nữa.”
“Mmm…”
Dia tuy mặt cau có nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống và lặng lẽ tiếp tục ăn phần còn lại.
Đúng là một cô gái thật thà.
Tôi thở nhẹ, mắt khẽ liếc về phía cửa sổ.
Mặt trời treo cao trên bầu trời, tỏa nắng rực rỡ. Quả là một ngày đẹp trời. Bên ngoài là một khung cảnh yên bình, những đám mây bồng bềnh lười biếng trôi ngang qua nền trời xanh thẳm như vô tận. Là loại ngày mà khiến người ta có cảm giác, chẳng có chuyện xấu nào xảy ra được.
“Cảm ơn bữa ăn. Ngon lắm.”
“Cứ để chén bát trong bếp đi, tôi sẽ rửa cho.”
“Cô biết không, tôi đã nghĩ điều này mấy ngày rồi…nhưng cô là vợ tôi hay gì vậy?” Dia lẩm bẩm, liếc nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Thôi đi nào. Cô nói vậy tôi ngượng đấy.
“Phù…”
Sau khi nhanh chóng rửa xong hai bộ chén bát, tôi thở ra một hơi hài lòng. Ăn trưa xong, chẳng còn việc gì nữa, tôi bắt đầu loanh quanh trong phòng, không biết làm gì cho hết thời gian.
“Nếu cô rảnh thế thì về đi, nghe chưa?” Dia nói, giọng chán chường.
Lạnh lùng quá.
“Này, nhắc mới nhớ, cô giặt đồ kiểu gì vậy?” Tôi hỏi, cố tìm thêm việc để giúp. Tôi đã chiếm hết gần như mọi việc nhà ở đây: từ băng bó vết thương, nấu ăn, dọn dẹp, rửa bát, đi chợ…nhưng việc giặt đồ thì tôi vẫn chưa động tới.
“Hửm…Giặt đồ à? Tôi cũng có làm đấy, nhưng mà…”
Dia lảng tránh ánh mắt, liếc sang cái tủ quần áo trong phòng. Tôi xem đó như lời cho phép và mở tủ ra.
“Wow…”
Tôi không kìm được tiếng thốt lên khi nhìn vào bên trong. Quần áo của Dia bị nhét đại vào tủ, chẳng theo một trật tự nào cả.
Hiểu rồi. Tôi biết tại sao cô ấy lại lảng tránh chủ đề này rồi. Cô ấy có giặt đồ, chuyện đó đúng. Tất cả đều sạch sẽ, hoàn toàn mặc được.
Chỉ là…chẳng cái nào được gấp lại thôi.
Dia là kiểu người như thế, kiểu người có thể sống tự lập, nhưng lười biếng trong những chi tiết nhỏ. Cô ấy tập trung hết sức vào công việc, đến mức bỏ qua mọi việc lặt vặt trong cuộc sống.
“Quần áo nhét như thế này thì nhăn hết đấy.”
“Đừng có cằn nhằn nữa. Cô là mẹ tôi chắc?”
Từ vợ thăng cấp thành mẹ. Không, chắc là xuống cấp chứ không phải lên.
“Có hại gì đâu? Sao phải gấp làm gì cho mất công? Dù gì mặc vào thì nó cũng nhăn thôi, vậy thì gấp lại là lãng phí sức lực. Vô nghĩa. Với lại, tôi có tiếp xúc với ai đâu, nên bận tâm đến ngoại hình làm gì?” Dia vừa nói vừa cố lảng ánh mắt đi chỗ khác. Cô ấy đang viện cớ để che giấu sự bối rối rõ rành rành kia.
“Thôi nào, đừng có cứng đầu nữa. Nào, cùng nhau gấp lại quần áo đi.”
“Hmph!”
Dia phồng má tỏ vẻ giận dỗi, nhưng tôi lơ đi, thản nhiên cúi xuống lấy một món đồ từ trong tủ. Từng món một, tôi trải ra, gấp lại cẩn thận rồi mới cho vào lại.
“Chà chà. Cô xông thẳng vào nhà kẻ địch mình, để làm gì? Để rồi chỉ chăm chăm xen vào hết chuyện của người ta thôi.”
“Ừ thì, tôi biết mình cũng hơi lo chuyện bao đồng thật.”
Tôi vốn rất thích việc nhà. Nấu nướng, dọn dẹp, giặt giũ, chuyện gì cũng làm được. Dù sống một mình trong ký túc xá học viện, tôi luôn cảm thấy thỏa mãn nhất khi được làm việc nhà giúp người khác. Không phải kiểu giống Sylphie đâu, nhưng đúng là tôi thích cảm giác được trở nên có ích. Đó là lý do tôi rất vui khi được dọn dẹp phòng Dia.
Tôi cẩn thận gấp lại chiếc áo khoác sờn cũ mà Dia hay mặc mỗi khi ra ngoài. Chiếc áo đã mòn đến mức vải rách tơi tả chỗ này chỗ kia. Tôi thầm ghi chú trong đầu là sẽ vá lại mấy cái lỗ thủng đó sau, dù biết chắc là cô ấy sẽ lại càm ràm là tôi lo chuyện bao đồng.
“Hmm?”
Lúc đó, tôi chạm vào một thứ gì đó. Cũng giống như cái áo khoác, nó bị sờn rách thê thảm. Thứ đồ này bị nhét đại vào ngăn kéo, nhàu nhĩ đến mức ban đầu tôi không nhận ra nó là gì. Nhưng vì lý do nào đó, chính tôi cũng không hiểu nổi tại sao, chỉ cần nhìn thấy nó thôi cũng khiến tôi cảm giác có gì đó rất...bất an.
Tôi cầm món đồ lên, nhẹ nhàng trải nó ra giữa hai tay.
Và thứ đó, hóa ra là…một chiếc quần lót cũ kỹ, sờn rách.
“Đây là...?! Tại sao lại...?!”
Tôi nín thở, mồ hôi túa ra trên trán. Tôi vừa phát hiện ra một chiếc quần lót xấu xí nhất mà đời mình từng thấy.
“G-Gì thế…?” Dia gọi tôi, nhưng tôi không thể trả lời. Toàn thân tôi run rẩy. Hơi thở cũng bắt đầu rối loạn.
Xấu…Xấu…Quá sức xấu xí luôn ấy!
“C-Cái quần lót này là sao vậy hả?!”
Nó không chỉ xấu, mà phải nói là sỉ nhục thời trang!
Trước tiên là kích thước, to đến vô lý! Hoàn toàn khác xa kiểu tam giác nhỏ gọn tiêu chuẩn của thời đại này, thay vào đó, nó phồng ra từ phần eo, tròn vo như quả bí ngô.
Đây là kiểu quần lót mà trẻ con mới mặc! Không, tệ hơn! Đây là loại quần mẹ bắt con mình mặc chỉ vì dễ mặc vào, mà không hề quan tâm xem nó trông ra sao. Không, bằng cách nào đó…cái này còn tệ hơn thế nữa!
“S-Sao lại có thể...?”
Giọng tôi run run. Thật sự không thể tin nổi vào mắt mình.
Tôi thật sự không thể tin nổi một cô gái xinh đẹp như Dia lại đi quanh quẩn với…loại quần lót thảm họa thế này. Tất nhiên, tôi không hề có ý nói rằng quần lót kiểu bloomers vốn dĩ là xấu. Các nhà thiết kế chuyên nghiệp vẫn tạo ra những mẫu nội y dạng này, được thiết kế tỉ mỉ để phù hợp với phụ nữ trưởng thành. Kích thước, màu sắc, đường nét, tất cả đều được cân nhắc cẩn thận để trở nên đáng yêu.
Nhưng cái thứ trước mắt tôi đây thì không liên quan chút nào đến “đáng yêu”! Nó hoàn toàn ngược lại, đến mức không thể cứu vãn nổi!
Nó rộng thùng thình, cũ nát! Nhìn cứ như ai đó nhặt đại mảnh vải nào đấy, vo tròn lại rồi ép nó thành hình dạng...hơi hơi giống quần lót! Đây là loại quần lót xấu hổ mà một người có tí tự trọng cũng không đời nào đụng vào. Không phải kiểu quần lót đơn giản, cũng chẳng phải một tuyên bố thời trang táo bạo. Không, nó chỉ là…một mớ vải bị cắt rời ở phần đáy, phồng to ra một cách kệch cỡm, vô cùng lố bịch.
Ngay cả người chẳng quan tâm gì tới thời trang cũng sẽ nhìn nó mà nhăn mặt, nghĩ thầm: "Ơ…cái này hơi quá rồi đấy."
Và chưa kể mấy cái lỗ thủng! Chúng ở khắp nơi! Cái thứ này bị mặc tới mức sắp rã ra luôn rồi! Thế này là sao hả?! Với tư cách là một người phụ nữ, tôi không thể chấp nhận nổi chuyện có ai đó dám mặc thứ này!
“Lisalinde? Có chuyện gì vậy?!”
“Mọi thứ!”
“Hả?!”
Tôi hét lên từ tận đáy lòng.
“Tại sao?! Tại sao một người xinh đẹp như cô lại mặc thứ…thứ quần lót thảm họa thế này hả?!”
“T-Thảm họa á…?”
“Nó không có lấy một chút dễ thương nào! Tôi không thể hiểu nổi gu thẩm mỹ của cô luôn! Xấu đến mức làm tôi choáng váng! Đến mức này thì gọi nó là sự xúc phạm đến khái niệm ‘quần lót’ luôn rồi đấy!”
“Hả? Gì cơ?”
Dia nhìn tôi, vẻ mặt đầy bối rối. Nhưng kệ đi. Thẩm mỹ của tôi đang gào thét trong tuyệt vọng. Tâm hồn tôi đang la hét, rằng thứ quần lót này là tội ác không thể dung thứ. Chúng cần phải bị thanh trừng vì tội...tồn tại!
“Tôi không thể chấp nhận điều này. Không thể! Đây không phải vấn đề xấu hay đẹp nữa, mà là vấn đề đạo lý! Việc một cô gái xinh đẹp như cô lại mặc thứ quần lót này…hoàn toàn trái ngược với tất cả niềm tin của tôi!”
“Ư-Ừm…”
“Chúng thiếu tính cách, thiếu phẩm giá! Đây không phải loại quần lót mà phụ nữ nên mặc! Thậm chí, chúng còn vượt xa khỏi mức ‘xấu xí’, đến mức…đáng lý ra chúng không nên tồn tại luôn!”
“...”
“Tại sao chứ?! Ai đó làm ơn trả lời tôi đi! Tại sao?! Tại saoooooo?!”
Dia mở to mắt, sững sờ nhìn tôi. Cô ấy có vẻ bị sốc bởi cơn bùng nổ cảm xúc bất ngờ của tôi.
“C-Có thực sự quan trọng quần lót tôi mặc là loại gì không? A-Ai quan tâm chứ?”
“Tất nhiên là quan trọng!”
“Á á?!”
Tôi nắm chặt lấy vai Dia.
“Tất cả các cô gái đều dễ thương! Trong mỗi cô gái đều có một viên ngọc đáng yêu ẩn sâu trong tâm hồn! Chỉ cần đánh bóng, cô gái nào cũng có thể tỏa sáng với vẻ dễ thương của riêng mình! Nhưng mấy cái quần lót này…là sự sỉ nhục với sự dễ thương đó! Chúng là tội ác với bản chất phụ nữ!”
“T-Tôi không hiểu cô đang nói cái gì luôn!”
“Thật lòng đấy, nếu ai đó chia tay hay ly hôn chỉ vì loại quần lót thế này, tôi cũng chẳng trách được đâu!”
“L-Lisalinde, cô bị sao vậy?! Cô cứ như biến thành người khác luôn ấy!”
Dia bối rối cực độ.
Đúng là tôi đang trở nên quá khích hơn bình thường. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Linh hồn tôi đang bốc cháy. Tôi biết mình không thể dừng lại ở đây!
“Mặc ngay quần lót dễ thương vào! Ngay lập tức! Đổi sang loại hợp thời hơn đi!”
“C-Cáí gìiiii?!”
Tôi bắt đầu lắc mạnh vai Dia.
“Cả thế giới này sẽ chẳng ai có lợi nếu một cô gái xinh đẹp lại mặc mấy cái quần rách, thủng tơi tả như thế này đâu!”
“N-Nhưng mà…có ai nhìn thấy đâu chứ! Chúng cũ rách cũng chẳng ảnh hưởng gì hết!”
“Quần lót không phải chuyện đùa!”
Khi nói tới quần lót, tôi tuyệt đối không nhân nhượng!
“Cái quần lót này là vô dụng! Vô dụng hoàn toàn! Nhìn vào nó chẳng có lấy tí gì thú vị để mà…mút nữa!”
“C-C-Cái gì cơ…? M-Mút?!”
“Khoan, tôi vừa nói cái quái gì vậy hả?!”
Bỏ qua câu đó đi! Tôi hối hận ngay lập tức.
Mình bị sao thế này?! Mình đang nói cái gì vậy?! Mình sắp phát điên rồi mất!
Nhưng mà, tôi hoàn toàn đúng về chuyện này! Khi quần lót bị thủng, cô phải vứt chúng đi chứ?!
“Với lại, nếu cô cứ mặc quần lót thế này thì lúc…lúc làm chuyện đó thì sao?!”
“C-C-C…C-Chuyện đó?!” Dia đỏ bừng mặt. “T-T-Tôi…Tôi có ai đâu mà làm chuyện đó chứ?!”
“Đừng ngây thơ thế!”
Này, tôi cũng đâu có ai đâu. Nhưng biết đâu được cơ hội đến lúc nào?! Không phải là tôi có kinh nghiệm gì đâu! Tôi cũng chẳng từng có bạn trai! Nhưng mà, ý tôi là…Cô phải chuẩn bị chứ!
“Khoan đã!”
Ngay lúc đó, tôi nhận ra điều gì đó. Có một thứ quan trọng đang thiếu trong tủ đồ này.
“Gì nữa đây? Cô nói đi, Lisalinde…”
Dia nhìn tôi đầy nghi hoặc khi thấy tôi đột ngột im lặng. Nhưng bên trong tôi đang run lên, chấn động bởi phát hiện mới. Tôi đã quá tập trung vào đám quần lót, nên không để ý đến điều đó sớm hơn.
“À…Dia? Tôi hỏi câu này hơi lạc đề nhé.”
“C-Cứ hỏi đi.”
Dia nín thở.
Tôi run rẩy, dè dặt cất tiếng hỏi: “Cô để áo ngực ở đâu?”
“Hả? Tôi đâu có cái nào.”
Tôi đưa tay chạm lên ngực cô ấy. Không áo ngực.
“Á á á?! C-Cô làm gì vậy, Lisalinde?!”
Dia nhảy lùi lại, mặt đỏ lựng, tay vội che ngực, giữ khoảng cách với tôi.
“Tôi làm gì á?! Cái đó phải là câu tôi hỏi cô mới đúng!”
Tôi là người đang sốc đây này!
Cô ấy không mặc áo ngực. Cô ấy không hề mặc áo ngực! Dia KHÔNG MẶC ÁO NGỰC!
“Tại sao?! Tại sao cô lại không có cái áo ngực nào?!”
Trong đống quần áo giặt, không hề có cái nào. Tôi đã quá mải mê với mớ quần lót xấu xí mà chậm nhận ra sự thật phũ phàng này.
Làm sao có thể chứ?! Sao mình không nhận ra chuyện này mấy ngày nay nhỉ?
À đúng rồi…
Mỗi lần tôi chữa vết thương lưng cho Dia, tôi đều bảo cô ấy cởi áo. Nhưng với tính cách ngượng ngùng ngây thơ, cô ấy luôn năn nỉ tôi quay mặt đi chỗ khác. Giá mà tôi liếc nhìn một chút thôi…Nếu tôi chỉ liếc qua thôi, tôi đã phát hiện ra điều này sớm hơn rồi!
“Tại sao cô lại làm vậy?!”
“Hả? Ờ thì…áo ngực có thực sự cần thiết không?”
“Bwaaaaaaaaah!”
Sự ngu ngốc, nỗi buồn, và cơn phẫn nộ trong tôi hòa quyện lại thành một tiếng gầm như ác quỷ dưới địa ngục. Dia có vòng một hoàn toàn bình thường. Một khuôn ngực đầy đặn, mềm mại và chuẩn mực.
“Nghe kỹ đây, Dia! Áo ngực không chỉ để mặc cho đẹp! Nó còn giữ cho ngực ổn định, bảo vệ dây chằng Cooper khỏi bị tổn thương! Nếu mấy dây đó bị hỏng, ngực sẽ chảy xệ và mất dáng!”
“Cô…Cô biết rõ thật đấy, Lisalinde.”
“Đây là kiến thức phổ thông chứ gì nữa!”
Dây chằng Cooper một khi đã tổn thương thì sẽ chẳng thể nào hồi phục. Một khi ngực xệ, nó sẽ xệ mãi mãi.
Tôi không chịu nổi! Nếu có thể làm bất cứ điều gì…nếu có thể giúp ích bằng bất kỳ cách nào, tôi muốn được ngắm nhìn bộ ngực đẹp đẽ của Dia trong trạng thái hoàn hảo mãi mãi!
“Ngực của cô đang khóc đấy, Dia! Chúng đang kêu cứu trong đau đớn đóoooo!”
“Cô nhiệt tình quá mức rồi đấy.”
Dĩ nhiên là tôi nhiệt tình! Quần lót rách tả tơi đã là cú sốc, nhưng việc Dia không mặc áo ngực…đã đưa mọi chuyện sang một đẳng cấp khác. Cô ấy có thù oán gì với đồ lót chắc?!
“N-Nhưng…nghe tôi nói đã, Lisalinde…”
“Nói đi.”
Dia bắt đầu bối rối, mặt cô ấy hơi ửng hồng, lúng túng chuyển trọng lượng từ chân này sang chân kia.
“Việc mặc áo ngực…cảm giác nó cứ kiểu…làm bộ làm tịch ấy. Như kiểu tôi đang cố gắng làm dáng quá lên. Ngượng lắm.”
“Không mặc thì còn ngượng hơn nữa!” Tôi hét lên từ tận đáy linh hồn.
“Á á á?!” Dia giật bắn mình.
Hiểu rồi. Sự khiêm tốn của cô ấy đang kẹt ở mức độ…mười tuổi. Nói ngắn gọn, Dia vẫn còn là một đứa trẻ. Cô ấy đang ở giai đoạn băn khoăn “Mình vẫn ổn mà, nhỉ? Chắc vẫn chưa cần mặc áo ngực đâu”...và chưa bao giờ bước qua được giai đoạn đó.
Đó là lý do cô ấy chẳng quan tâm quần lót có thủng hay không, và cũng chẳng mặc áo ngực. Không, nếu tôi phải đoán, chắc cô ấy cũng xấu hổ khi mặc quần lót đẹp đẽ, hợp thời nữa.
“Chúng ta đi mua sắm.”
“Hả?”
“Chúng ta sẽ mua cho cô quần lót và áo ngực, ngay bây giờ!”
Tôi không thể để chuyện này tiếp tục. Tôi phải là người dẫn lối cho cô ấy.
Tôi phải làm người chăn dắt cho con chiên lạc lối này!
“Nào, chuẩn bị đi ra ngoài! Chúng ta tới khu mua sắm ngay lập tức!”
“Hả? N-Ngay bây giờ á?!”
Nếu cứ để mặc Dia sống như thế này thì chuyện gì sẽ xảy ra? Câu trả lời quá rõ ràng. Một ngày nào đó, cô ấy sẽ hẹn hò với bạn trai tương lai của mình…và sẽ xuất hiện với một chiếc quần lót thủng lỗ, lại còn không mặc áo ngực. Y như kiểu lao vào đánh một con rồng hung dữ chỉ với một cành trúc và một tấm khiên da rách nát vậy. Một trận chiến vô vọng, liều lĩnh.
Và chắc chắn, chuyện đó sẽ để lại vết sẹo tâm lý suốt đời cho Dia.
Không được. Chỉ nghĩ đến thôi là tôi đã thấy buồn muốn khóc rồi!
“Khoan, quần lót với áo ngực…có gì mà phải vội thế? Tôi đâu thấy có lý do gì phải làm ngay bây giờ.”
“Cần chứ! Gấp lắm! Quan trọng lắm! Chúng ta không thể chậm trễ dù chỉ một giây! Trước khi quá muộn, trước khi thời đại bỏ rơi cô!”
“Hả?! Cái gì?!”
Tôi đẩy Dia từ phía sau, không cho cô ấy cơ hội từ chối. Nhanh chóng, tôi kéo cô ấy lướt qua tất cả các bước chuẩn bị cần thiết để ra ngoài. Nhưng tôi biết mình đang làm đúng. Đây là một sứ mệnh thiêng liêng. Một cuộc thánh chiến vì danh dự của quần lót và áo ngực, và để bảo vệ tương lai của Dia!
“Đi thôi!”
“Được rồi, được rồi! Bình tĩnh lại đi!”
Chúng tôi vội vàng chuẩn bị và lên đường ra phố. Và khi đang đi, tôi chợt nghĩ: Khoan…mình tới tìm Dia ngay từ đầu là vì chuyện gì nhỉ?
“Ồ, tôi không ngờ lại gặp cô ở đây, cô Bienvenuta.”
“Tôi cũng vậy. Thôi, vào đi nào, Lisalinde. Thật vui khi gặp gương mặt quen ở một chi nhánh thế này.”
Dia và tôi đã đặt chân vào một cửa hàng thời trang trong thị trấn. Đây chính là lần ra mắt của Dia trong thế giới áo ngực. Tôi đã cật lực tìm khắp thành phố, quyết tâm tìm ra một cửa hàng bán đồ lót thời thượng.
Dia thì cứ khăng khăng rằng cửa hàng nào cũng được. Rằng gì cũng xong, miễn nhanh gọn lẹ. Nhưng không đời nào tôi để cô ấy hài lòng với mấy món đồ đại trà được. Tôi đã hừng hực khí thế, quyết tâm phải kiếm cho cô ấy những bộ quần lót và áo ngực đẹp nhất!
Và tại cửa hàng mà chúng tôi cuối cùng cũng chọn được, tôi gặp cô Bienvenuta.
Bienvenuta là chủ tiệm bán giáp ở Thị Trấn Học Viện và là một người quen của tôi. Tôi từng làm thêm ở tiệm của cô ấy vài lần, và cô ấy cũng từng giúp tôi chọn quần áo dễ thương cho Remphie. Dạo gần đây, chúng tôi gặp nhau khá thường xuyên.
“Có cô ở đây, tôi thấy yên tâm hẳn. Làm ơn chọn giúp cô tiểu thư này mấy bộ đồ lót thật hợp nhé.”
“Wah ha hah! Cứ để đó cho tôi! Tôi sẽ chỉ chọn những món tốt nhất thôi!”
Bienvenuta có hơi lập dị, nhưng gu thẩm mỹ của cô ấy thì sắc bén vô cùng. Vì cửa hàng này cũng là một chi nhánh của cô ấy, nên tôi đặt nhiều kỳ vọng vào chất lượng ở đây.
Điều lạ là, cô ấy không tỏ vẻ nghi ngờ gì khi gặp tôi ở đây thay vì ở Thị Trấn Học Viện. Tôi đã lo sẽ phải bịa lý do nếu bị hỏi, nhưng chẳng hiểu sao, cô ấy chẳng hề thắc mắc gì.
Tốt thôi. Tôi sẽ không phàn nàn đâu.
“Vậy? Cô gái mà tôi sắp chọn đồ lót cho có phải là người đang núp sau lưng cô không?”
Khi Bienvenuta gọi, Dia càng trở nên cảnh giác. Cô ấy nấp sau lưng tôi, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ sành điệu kia với ánh mắt đầy dè chừng.
Có lẽ Dia vốn rất ngại tiếp xúc với người lạ. Cô ấy kéo sụp mũ trùm xuống che mặt, dùng tôi làm tấm chắn, cố gắng tránh xa nhất có thể. Y hệt như một con mèo nhút nhát bị lạc vào cửa hàng sang trọng, Dia căng cứng người trong môi trường xa lạ này.
“Cô tên gì vậy, tiểu thư?”
Sau một hồi ngập ngừng, Dia đáp: “Tina.”
“Hở?”
Cô ấy vừa nói dối.
Tina? Tên giả à? Tại sao cô ấy lại phải dùng tên giả ở đây?
Tôi hơi giật mình, nhưng rồi cũng hiểu ra. Cái tên Dia hiện đang nổi như cồn với danh xưng “Tân Anh Hùng”. Hôm nay, cô ấy không đeo chiếc mặt nạ thường trực khi làm nhiệm vụ. Có vẻ Dia dùng cái tên “Tina” mỗi khi muốn sống cuộc sống đời thường.
“Tôi hiểu rồi, hiểu rồi. Vậy là Tina nhé. Chào mừng đến với cửa hàng của tôi. Xin hãy cho phép tôi giúp cô tìm ra bộ đồ lót hoàn hảo nhất.”
“Không cần đâu. Gì cũng được.”
“Ồ? Cô có vẻ chẳng mặn mà gì nhỉ.”
Bienvenuta nở một nụ cười mỉm đầy tinh quái khi Dia trả lời bằng giọng yếu xìu. Cô ấy chẳng thèm che giấu chuyện mình bị tôi lôi tới đây một cách miễn cưỡng.
“Cô Bienvenuta…Thật ra thì…”
“Ừm?”
Tôi ghé sát tai cô ấy thì thầm.
“C-Cái gì?! K-Không mặc áo ngực á?!”
Tôi đã kể hết cho cô ấy nghe chuyện Dia đang mặc bloomers thủng lỗ và còn…“thả rông”. Chỉ cần nghe thế là cô Bienvenuta lập tức hiểu ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
“T-T-T-Tina, Tina thân yêu! Cô không thể làm thế được! Nghe cho kỹ đây! Áo ngực không chỉ để làm đẹp! Nó còn giúp cố định ngực, bảo vệ dây chằng Cooper! Nếu dây đó bị hỏng, ngực cô sẽ xệ xuống và mất dáng đấy!”
“Tôi vừa mới nghe câu đó gần như y chang xong!”
Bienvenuta túm chặt vai Dia, lắc cô ấy qua lại mạnh mẽ. Lòng chúng tôi như hòa làm một. Cô ấy và tôi, cùng chung sứ mệnh cao cả.
“Chúng ta không được chần chừ nữa! Tôi phải chuẩn bị ngay cho Tina một bộ quần lót và áo ngực hoàn hảo!”
“K-Không cần phải hăng thế đâu! Đưa tôi cái gì cũng được mà!” Dia lắp bắp, bối rối trước sự nhiệt tình bùng cháy của Bienvenuta “Hay chỉ ít cũng là loại đơn giản! Làm ơn, đơn giản thôi! Tôi đã từ bỏ thân phận phụ nữ từ lâu rồi! Là chiến binh, tôi chỉ cần nghĩ đến chiến trường thôi! Vậy nên chẳng cần phải ăn diện làm gì cả! Rõ chưa?!”
“Hả?”
“Cái gì?!”
Tuyên bố đầy mạnh mẽ của Dia bị chúng tôi đồng loạt phàn nàn.
Dia là một chiến binh, một anh hùng. Cô ấy rõ ràng rất tự hào về điều đó. Với Dia, việc khoác lên mình mấy bộ đồ diêm dúa, lòe loẹt chỉ là những thứ phiền phức. Cô ấy tin rằng trang phục giản dị, chắc chắn mới phù hợp với mình trên chiến trường. Nếu tôi đoán không lầm, để làm Dia quan tâm tới thời trang sẽ là một nhiệm vụ bất khả thi.
Có lẽ tôi phải nghĩ ra một chiến lược khéo léo hơn.
“Vậy thì…cô xem thử cái này nhé?”
Bienvenuta lục lọi trên kệ, rồi lấy ra một bộ đồ lót.
“Ơm…”
Dia cầm lấy, đưa lên xem xét kỹ.
Chiếc quần lót chỉ được tạo thành từ vài mảnh vải nhỏ xíu, và dù gọi là “quần lót”, nó hoàn toàn không giống quần lót chút nào. Hai bên mép vải là những sợi dây dài lủng lẳng.
“Cái gì đây?”
“Quần lót chữ G.”
“Quần lót chữ G á?!”
Món đồ Bienvenuta đưa ra là kiểu quần lót buộc dây hai bên hông, hay còn gọi là quần lót chữ G. Chỉ khi nào buộc dây xong nó mới thực sự thành “quần lót”.
“C-Cái…cái này…là…”
Mặt Dia đỏ bừng, toàn thân run lẩy bẩy.
Quần lót chữ G (G-string), một kiểu nội y sexy rõ mồn một. Loại đồ lót này thuộc về lãnh địa “khiêu gợi” không thể chối cãi.
Ra là thế…Đó chính là chiến lược của Bienvenuta.
Tôi đọc được ngay ý đồ của cô ấy.
“C-Các người có bị ngốc không vậy?! Không đời nào tôi mặc cái thứ…thứ đồi bại thế này đâu! Hai người nghĩ gì vậy hả?!”
“Ôi dào, tôi thấy nó hợp với cô lắm đó, Tina.”
“Chính cái sự trơ trẽn đó mới khiến tôi không chịu nổi đây! Đây là mối đe dọa nghiêm trọng tới sự phát triển lành mạnh của giới trẻ đấy! Hợp hay không chẳng phải vấn đề! Hai người bị điên hết rồi à?!”
Dia nói lia lịa, giọng cao vút lên theo từng tiếng hét, mặt đỏ bừng tới mức gần như bốc khói.
Ừm, dễ đọc quá.
“Được rồi, Di…à không, Tina. Vậy thử xem cái này nhé.”
“Cho tôi xem đi, Lisalinde.”
Tôi quay lại với một món đồ khác và đưa cho Dia.
“Quần lót dây.”
“Quần lót dây á?!”
Quần lót dây (T-back) là loại quần lót để lộ gần như toàn bộ vòng ba, phần vải phía sau tạo thành hình chữ T khi nhìn từ phía sau. Tên gọi cũng từ đó mà ra.
Và tất nhiên, đây cũng là một loại đồ lót siêu sexy.
“V-Vậy là cô cũng ngốc nốt à?! Lisalinde, cô điên rồi sao?!” Dia kêu lên, hoàn toàn sụp đổ.
“Ồ, ồ, không ngờ cô lại đưa ra sản phẩm của Vua Thời Trang Nội Y. Cô có mắt nhìn đấy, Lisalinde.”
“Vua Thời Trang Nội Y?”
Tôi vừa chọn bừa một chiếc Quần lót dây trông khá “xịn”, nhưng không ngờ lại khiến cô Bienvenuta ấn tượng. Người đó là ai vậy nhỉ? Vị "Vua Thời Trang Nội Y" kia?
“Họ từng là nhà thiết kế đồ lót đang lên đấy. Tác phẩm của họ từng gây bão khắp thế giới và cực kỳ được ưa chuộng.”
“Hmm...”
“Việc cô chọn mẫu thiết kế của họ chứng tỏ gu thẩm mỹ của cô thật sự rất đỉnh, Lisalinde.” Bienvenuta vừa nói vừa gật đầu, tay chống cằm đầy suy tư.
Tôi cũng chẳng hiểu lắm, nhưng xem ra mình vừa ghi điểm to với cô ấy.
“Đáng tiếc là, khoảng một năm trước, Vua Thời Trang Nội Y đột ngột giải nghệ ngay khi sự nghiệp đang cất cánh. Đúng là lãng phí…thật sự rất lãng phí…”
“Hmm.”
Bienvenuta nói với một vẻ tiếc nuối sâu sắc.
Nhưng mà, cái tên đó nghe sao sao ấy nhỉ. Vua Thời Trang Nội Y. Thẳng thừng quá mức cần thiết.
“Thôi ngay đi! Hai người đều ngốc hết rồi! Đưa cho tôi mấy cái đồ lót khiêu khích thế này…Các người nghĩ tôi sẽ làm gì với nó hả?!”
Dia loạng choạng, mắt hoa lên, trong tay vẫn nắm chặt chiếc Quần lót chữ G và Quần lót dây.
Giờ là lúc tổng tấn công.
“Nào nào, Tina. Giữa Quần lót chữ G và Quần lót dây, cô muốn thử cái nào trước?”
“Cô muốn thử cái nào nhỉ?”
“D-Dừng lại đi! Đừng tới gần tôi nữa!”
Chúng tôi chậm rãi rút ngắn khoảng cách, từng bước áp sát. Dia, lẽ ra phải là người mạnh nhất trong căn phòng này, vậy mà giờ đang toát mồ hôi hột, co rúm người lùi lại.
“Nào!”
“Nào nào!”
“Nào nào nào!”
“D-Dừng lại! Đồ ngốc! Cả bọn ngốc hết!”
Dia nắm chặt mấy món đồ lót mất dạy kia, phô bày sự ngây thơ, cực kỳ đáng yêu của mình.
Hmm…thật là dễ thương quá đi.
“Vậy thì…thử cái này xem sao?”
Bienvenuta đưa ra một bộ khác.
“Đó là…?”
“Baby doll.”
“Lại ngốc nữa hả?! Cái đó còn chẳng phải đồ lót!”
Bienvenuta giơ ra một chiếc váy ngủ mỏng tang, gần như xuyên thấu.
Ôi trời, cô ấy tấn công mạnh thật. Từ từ thôi, từ từ thôi…Vốn từ của Dia hình như đang tụt dốc không phanh rồi.
“Vậy cái này thì sao?”
“Gì nữa đây?!”
Tôi đưa cho Dia một món khác, một chiếc quần lót hình dạng kỳ quặc.
“Hmm?”
Dia nhìn nó, đầu nghiêng nghiêng đầy nghi hoặc. Rõ ràng cô ấy không có kiến thức về loại quần này.
“Cái đó gọi là quần lót hở đáy.”
“Quần lót…hở đáy…?”
Tôi ghé sát tai Dia, thì thầm giải thích với cô ấy.
“Là...là quần có phần đáy…hở…”
“...?!”
Mặt Dia đỏ lựng như quả táo chín, má cô ấy như muốn bốc cháy. Đến tôi cũng thấy nóng bừng người. Dù biết đây là một phần trong kế hoạch, nhưng việc phải tự mình giải thích công dụng của món đồ đó cũng khiến tôi thấy xấu hổ tột độ.
“C-C-Các người ngốc thật! Đồ ngốc! Ngốc ngốc ngốc!” Dia hét to, âm lượng lấn át tất cả những lần trước.
Loại quần này có một lỗ…ngay phần đáy. Còn lý do tại sao lại có cái lỗ đó thì…ờm, đúng là ngại nói ra, nhưng…là để “tiện cho việc quan hệ”!
Tóm lại, đây là loại quần lót tuyệt vời cho phép làm chuyện đó mà không cần cởi ra!
Phew, nói thêm nữa chắc tôi xấu hổ đến nổ tung mất.
“Đồ ngốc! Lisaliiiiiiiinde! Mang tới cho tôi thứ thế này…Cô là…Cô đúng là đồ biến thái, phải không?!”
“Thật là vô lễ.”
Dù Dia đang rối loạn hoàn toàn, tôi vẫn ngẩng cao đầu tự hào. Tôi không phải loại người biến thái đâu nhé. Đúng là quần lót hở đáy thì mang ý nghĩa khiêu khích rõ ràng. Nhưng đâu phải tôi nghiêm túc định cho cô ấy mặc nó thật sự!
Tất cả chỉ là một phần của kế hoạch! Chiến lược tấn công tinh thần đã bắt đầu ngay từ khi Bienvenuta đưa ra chiếc quần lót chữ G! Không ai định bắt Dia mặc mấy thứ này thật đâu.
Vậy nên, tôi không phải biến thái! Không phải là tôi đang hứng thú khi tưởng tượng cảnh Dia mặc mấy món đồ khiêu khích này đâu! Mọi chuyện chỉ là một phần kế hoạch! Tôi nghiêm túc đấy nhé! Tôi không phải kiểu con gái hư hỏng đâu!
“Tôi đã nói ngay từ đầu rồi mà!”
Bị dồn đến chân tường, Dia hét lên từ tận đáy lòng:
“Tôi bảo đưa cho tôi đồ lót bình thường cơ mà! Bình thường thôi cũng được!”
“...”
“Đồ lót bình thường! Sao hai người cứ đưa cho tôi mấy thứ quái dị thế này?!”
Tôi và Bienvenuta nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
Đây rồi, câu nói mà chúng tôi chờ đợi bấy lâu.
Dia hoàn toàn quên mất mình đã nói gì lúc đầu.
“Được rồi, được rồi.”
“Vậy thì tôi sẽ chọn cho cô đồ lót bình thường.”
“Hả? Đợi đã, gì cơ?”
Dia tròn mắt nhìn chúng tôi rút lui quá dễ dàng. Chắc cô ấy đã nghĩ sẽ có một trận chiến kịch liệt xảy ra.
Nhưng không hề có chuyện đó. Tôi và Bienvenuta lập tức bắt tay vào tìm những bộ đồ lót bình thường nhưng vẫn thời trang cho Dia.
Mọi chuyện trước giờ chỉ là màn dạo đầu. Là bước cần thiết để làm mềm bớt thái độ bướng bỉnh của cô ấy.
Giờ mới là lúc niềm vui thực sự khi chọn đồ lót bắt đầu.
***
Dia đứng một mình trong phòng thử đồ, thử bộ nội y mới.
Đó là một căn phòng nhỏ, chỉ được ngăn cách bằng một tấm rèm, bên trong có một tấm gương lớn phản chiếu toàn bộ cơ thể. Trong không gian chỉ đủ cho một người, Dia mặc lên mình bộ nội y mà tôi và Bienvenuta đã chọn cho cô ấy.
Nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, Dia khẽ bĩu môi.
Cô ấy đang mặc một bộ quần lót hoàn toàn bình thường, và một chiếc áo ngực cũng hoàn toàn bình thường. Không hề có gì quái dị cả. Thiết kế có chút cao cấp, tôn lên màu sắc của mái tóc và chiếc đuôi mềm mại của Dia. Viền ren tinh tế thêm chút vẻ thanh lịch, khiến bộ đồ vừa vặn với lứa tuổi của cô ấy.
Ban đầu, Dia đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất, nhưng giờ đây cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Bộ đồ lót mà Lisalinde và Bienvenuta đưa cho cô lúc đầu quá sức lòe loẹt, khiến Dia lo ngay ngáy rằng cuối cùng mình sẽ bị ép phải mua mấy thứ nội y tai tiếng.
Nhưng bộ đồ mà cô đang mặc bây giờ…chỉ là một bộ đồ lót chất lượng tốt, đơn giản, vừa vặn với cô.
Tuy vậy…Dia không thể không có cảm giác như mình vừa bị lừa.
Cô chợt nhớ lại yêu cầu ban đầu của mình.
Cái gì đó thật đơn giản. Phải, cô đã yêu cầu quần áo đơn giản, bình thường thôi.
Nhưng sau khi bị tấn công dồn dập bởi đủ loại đồ lót khiêu gợi, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm chỉ vì được mặc một bộ đồ trông có vẻ bình thường.
Bộ cô đang mặc đúng là kiểu cơ bản, nhưng tuyệt đối không phải loại giản dị như cô đã nói. Đây chính là bộ mà Lisalinde và Bienvenuta đã cực kỳ tâm đắc giới thiệu, một bộ có viền ren được may tỉ mỉ. Có lẽ, nếu họ đưa bộ này ra ngay từ đầu, Dia chắc chắn đã chê lên chê xuống và đòi cái gì mộc mạc hơn.
Chiêu “ép cửa to để dễ mở cửa nhỏ” này thật quá đỉnh. Một chiến thuật mặc cả cổ điển, bắt đầu bằng một yêu cầu phi lý cực kỳ lớn, sau khi bị từ chối thì đưa ra một đề nghị nhỏ hơn, hợp lý hơn. Một chiêu trò khiến đối phương tự nguyện đồng ý mà không hay biết mình đang bị dắt mũi.
“Ra là mình dính bẫy rồi à...”
Dia thở dài trước gương.
Dù vậy, bộ áo ngực và quần lót này quả thật rất vừa vặn với cơ thể cô. Được chính tay Bienvenuta, một nhà thiết kế thời trang thứ thiệt chọn lựa, mọi kích thước đều vừa khít, không rộng cũng chẳng chật. Mặc vào, Dia cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cảm giác có một lớp vải nâng đỡ ngực cũng khiến cô thấy…mới mẻ. Với những trận chiến phải vận động mạnh mẽ, Dia nhận ra việc mặc áo ngực sẽ khiến mọi thứ dễ chịu hơn hẳn.
Dù trước giờ Dia luôn bài xích áo ngực vì cho rằng nó “nữ tính quá mức”, giờ đây cô đang dần suy nghĩ lại. Cảm giác này…thật sự là rất dễ chịu.
“Có khi nên mua thêm vài bộ nữa khi còn ở đây…”
Nghĩ kỹ thì, nếu cô định mặc chúng hàng ngày, sẽ cần ít nhất hai, ba bộ để thay đổi.
“Này, Lisalinde. Phiền cô đi lấy giúp tôi thêm một bộ cỡ này được không?”
Dia kéo rèm phòng thử đồ ra, định nhờ Lisalinde.
Và ngay lúc đó, bi kịch ập đến.
“Hm?”
“Hmm?”
“Hử?”
Lisalinde…không có ở đó. Thay vào đó, Dia thấy Bienvenuta đang đứng với…hai người đàn ông.
Bienvenuta cầm một cuốn sổ kiểm kê, chỉ đạo hai người đàn ông sắp xếp hàng hóa.
“Hử?”
Cả ba người họ đồng loạt quay ra nhìn Dia.
Đầu óc Dia trống rỗng. Chủ yếu là vì cô đang đứng đó, chỉ mặc mỗi bộ nội y.
Nhưng tệ hơn nữa, hai người đàn ông kia đâu phải người xa lạ. Họ chính là Cain, anh Hùng hiện tại. Và Wolfe, đồng đội của anh ta.
“...”
“N-Này, từ từ đã! Tina, cô không nên kéo rèm ra khi đang mặc mỗi đồ lót thế kia chứ!”
“Á á! Cô đang làm gì vậy, Tina?! Không nên cho người khác thấy đồ lót của mình mà!”
Cảm thấy có gì đó sai sai, Lisalinde đang đứng ở phía xa, vội vàng lao tới hiện trường.
“Khoan, Cain?! Sao anh lại ở đây?!”
Ngay lúc đó, cô nhận ra Cain và Wolfe đang đứng đó, hét lên ngạc nhiên.
“Liz? Tôi cũng muốn hỏi cô câu đó đấy…Cô làm gì ở thị trấn này vậy?”
“Ơ? Tôi còn tưởng Liz đi cùng hai người chứ.”
Bienvenuta nghiêng đầu, cố gắng hiểu tình hình.
Thì ra, Cain và Wolfe đến đây theo yêu cầu của Bienvenuta. Cô ấy cần một số nguyên liệu để rèn bộ giáp đặc chế, và họ đã thu thập từ quái vật rồi mang về thị trấn.
Vậy nên, khi gặp Lisalinde ở đây, Bienvenuta cứ nghĩ cô đi cùng Cain. Cô ấy thậm chí còn chẳng thắc mắc tại sao Liz lại xuất hiện.
Với Dia, tất cả chỉ là sự trùng hợp bi thảm.
“NYAAAAAAAAA-AAAAAAAAAAAAAA-AAAAAAAAAAAAAAAH!!!”
Một tiếng thét chấn động từ tận đáy lòng, Dia kéo mạnh tấm rèm lại, chui tọt vào trong, nhốt mình trong phòng thử đồ.
“NYAAAAAAAAH…Nyaaaaah…Nyaaaaaaaaah…!”
Những tiếng rên rỉ thê lương vang lên từ sau tấm rèm.
Dia đỏ mặt tới tận vành tai, co ro thành một cục, run rẩy trong không gian chật chội.
“Ờm…”
Lisalinde cũng đang bối rối không kém.
Dia vừa trải qua nỗi nhục nhã lớn nhất đời mình. Nhưng tạm gác bi kịch đó sang một bên, điều đáng lo hơn là, Lisalinde vô tình khiến Tân Anh Hùng và Anh Hùng hiện tại chạm mặt nhau.
Nếu để xảy ra xung đột ở đây, chắc chắn sẽ là đại họa. Dù tình huống đang dở khóc dở cười, cô vẫn phải làm mọi cách để tránh xảy ra hỗn chiến.
“...”
May mắn thay, Cain có vẻ vẫn chưa nhận ra cô gái trước mặt là Tân Anh Hùng. Lisalinde có thể chắc chắn điều đó.
Mỗi khi Dia xuất hiện với tư cách Tân Anh Hùng, cô đều khoác chiếc áo choàng rách nát kèm mũ trùm đầu và mặt nạ trắng để giấu danh tính. Hôm nay, Dia không mang theo những thứ đó.
Cain không biết mặt cô, thậm chí còn chẳng biết cô là bán thú nhân.
“Ờm, Cain…người đó là Tina. Cô ấy là bạn cũ của tôi từ trước khi tôi vào Thị Trấn Học Viện…”
Lisalinde vội vã vẫy tay giải thích.
Việc duy trì hòa khí là điều tiên quyết. Kế hoạch lớn của cô vốn là thu xếp cho Cain và Dia nói chuyện với nhau, nhưng xem ra trong tình huống hỗn loạn thế này thì chẳng làm ăn gì được.
“Chắc cô ấy bị sốc vì bị anh nhìn thấy khi chưa mặc đồ thôi. Để tránh làm cô ấy thêm xấu hổ, hai anh có thể lui ra ngoài một lát được không? Mau mau đi đi.” Lisalinde bịa đại lý do, xua tay đuổi họ.
Nhưng…mọi chuyện không diễn ra như cô mong muốn.
“Này, cứ cho là giả sử thôi nhé, tôi chấp nhận cô có lý do chính đáng để ở đây, Liz.” Cain cau mày, vừa nói vừa gãi đầu.
Đây là một sai lầm trong tính toán của Lisalinde. Cô không biết rằng Cain đã từng quen biết cô gái đang trốn sau tấm rèm kia.
“Altina, cậu làm gì ở đây vậy?”
“Hả?”
Cái tên Cain vừa gọi không phải Dia, cũng chẳng phải Tina, mà là Altina.
Ngay khi cái tên đó vang lên, chiếc đuôi mèo đằng sau tấm rèm khẽ co giật, làm rung nhẹ cả tấm vải.
“Hả? Hả?!”
Lisalinde chớp mắt liên tục, hoàn toàn bối rối trước diễn biến bất ngờ.
“Khoan đã…Anh quen cô ấy à?”
“Ừ, quen chứ.”
Câu hỏi nhắm vào Cain, nhưng Wolfe lại là người trả lời trước.
“À, Lisalinde này. Tôi từng nói với cô là ngoài Cain ra, tôi còn một người bạn thời thơ ấu nữa, cô nhớ chứ?”
“Ờ, đúng là anh có nhắc đến.”
Cain và Wolfe là bạn thân từ thuở nhỏ, nhưng họ từng có thêm một người bạn cùng trang lứa nữa. Bộ ba đó từng nổi tiếng gian lận trong các ván mạt chược, chuyên moi tiền tiêu vặt của người lớn.
“Người bạn thời thơ ấu đó chính là cô gái đang nấp sau tấm rèm kia.”
“Hả?!”
Lisalinde há hốc miệng kinh ngạc.
Tân Anh Hùng bí ẩn Dia, người luôn mang lòng thù hận sâu sắc với Cain, hóa ra lại chính là cô bạn thuở nhỏ của họ, Altina.
“Hảaaaaaaaaaa?!” Lisalinde hét lên, gần như nghẹn họng vì sốc.
Và thế là, Anh Hùng và Tân Anh Hùng lại một lần nữa chạm mặt nhau.
Nhưng thay vì một trận quyết đấu định mệnh, tất cả lại biến thành một cuộc hội ngộ "tình cờ" giữa những người bạn thời thơ ấu.
“Hôm nay thật là…TỆ HẾT SỨC TỆ!”
Dia, hay đúng hơn là Altina, gào lên từ tận đáy tâm hồn.
Quá khứ của Tân Anh Hùng, vốn là điều bí ẩn bấy lâu nay, giờ đây lại gần gũi với Anh Hùng hơn bất cứ ai từng tưởng tượng.


3 Bình luận
70% còn lại như tên chương=)))