• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

1-50

Chương 27: Nụ hôn thứ hai đã mất

0 Bình luận - Độ dài: 2,351 từ - Cập nhật:

Trong lúc Liu Churan đang hồi phục sau nụ hôn, Ye Wenxin đã tháo vòng phong ấn ra và phá hủy nó với vẻ mặt vô cảm. Ye Wenxin trông có vẻ bình tĩnh và điềm đạm, nhưng thực tế, mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng cô.

Ye Wenxin không ngờ Liu Churan lại có động thái lớn như vậy ngay ngày đầu tiên.

Càng không thể ngờ tới hơn là phản ứng của Liu Churan sau khi bị lừa, cô vụng về và đắm chìm vào nụ hôn, gần như khiến Ye Wenxin quên mất trọng tâm vấn đề.

Mặc dù trong lòng rất xấu hồ, nhưng nàng thật sự không có cách nào khác đối phó với chiếc vòng phong ấn này, nàng chỉ định lợi dụng thể chất Thuần Âm của mình để hù dọa Liu Churan, không nghĩ tới Liu Churan lại mặt dày như vậy, ngược lại còn lợi dụng nụ hôn của nàng để làm nàng giật mình.

May mắn thay, cô đã thành công chống lại sự cám dỗ tình dục của Liu Churan và tháo bỏ chiếc vòng phong ấn.

Thấy mình đã giành lại được tự do, Ye Wenxin tiếp tục đóng vai Ma Vương Gu Qingcheng.

"Churan, ngươi có nhận ra lỗi lầm của mình không?"

"Ta không mắc bất cứ sai lầm nào cả.”

Liu Churan lắc đầu bướng bỉnh, cho dù Ye Wenxin có giết cô lúc này, cô cũng sẽ không cảm thấy mình làm sai điều gì.

"Sai lầm của ngươi là thực hiện kế hoạch này quá sớm. Lúc đầu, ngươi còn có ba ngày để vui đùa với ta. Bây giờ thì ngươi không còn ngày nào nữa.”

Liu Churan mím môi im lặng, nhưng đôi mắt lại ngấn lệ, dường như vẫn muốn tiếp tục diễn vai đáng thương.

Ye Wenxin sợ hãi, nếu là Liu Churan điên cuồng này, nàng đoán chừng trong vòng một năm có thể thật sự bị tìm ra. Ye Wenxin càng sợ hãi hơn, không biết có thể tiếp tục dựa vào thể chất để chống đỡ không nếu Liu Churan lại dùng chiêu dụ dỗ này.

Nhận ra sự nguy hiểm của Liu Churan, Ye Wenxin đứng dậy, làn gió thổi qua quần áo nhưng chỉ để lại cảm giác hơi lạnh.

“Ta sẽ ra đi và không bao giờ trở lại."

Liu Churan vẫn không nói gì, cũng có vẻ không biết nên nói gì, bất kể là Ye Wenxin hay Liu Churan, đều không giỏi nói lời tạm biệt.

“Phải vượt qua chính mình, đừng nuôi dưỡng ác ma bên trong.” Nghĩ đến sự si mê của Liu Churan đối với mình, nàng nhẹ nhàng nhắc nhở.

Liu Churan mím môi thành một đường mỏng, sự không muốn rời xa hiện rõ trong mắt cô, nhưng cô lại không thể giữ Ye Wenxin ở lại.

Ye Wenxin tiếp tục sải bước về phía trước, không dám quay đầu lại, cũng không thể quay đầu lại.

"Qingcheng, ta..."

"Chúng ta không thể."

Ye Wenxin trả lời một cách vô thức, cho rằng Liu Churan vẫn chưa từ bỏ việc thăm dò xem liệu mối quan hệ của họ có thể tiến thêm một bước nữa hay không.

Liu Churan hừ một tiếng, đôi mắt buồn bã ban đầu ẩn chứa một tia trêu chọc: "Không phải, ý ta là, ta mang theo rượu mạnh, ngươi muốn uống không?"

Ye Wenxin dừng bước, lập tức quay về phía Liu Churan, trên mặt thậm chí còn có về ngượng ngùng.

"Vâng, vậy thì ngươi cất rượu mạnh ở đâu?"

Cô cảm thấy mình không nên quay lại vì rượu mạnh, nhưng với cô, rượu mạnh quan trọng hơn nhiều so với phẩm giá của chính cô.

"Trong nhẫn trữ vật ta đang đeo." Liu Churan chỉ vào nhẫn trữ vật nàng đang đeo, nhưng không có ý định tháo ra, hành vi như vậy luôn khiến Ye Wenxin cảm thấy Liu Churan còn có một chiêu thứ hai.

"Không cần sợ, Qingcheng, đâu phải là ta sẽ ăn ngươi.” Liu Churan khôi phục lại giọng điệu bình thường, khi mim cười, càng toát ra vẻ quyến rũ và hấp dẫn hơn.

Ye Wenxin không còn cách nào khác, chỉ có thể cần thận tiếp cận nàng. Mặc dù là ma tu, nhưng nàng không biết những công cụ mà ma tu dùng để gây sự, rất lo lắng nếu chạm vào chiếc nhẫn kia, những thứ kỳ lạ sẽ nhảy ra ngoài.

Nghĩ đến đây, nàng khẽ gõ ngón tay, lập tức tháo sợi dây chuyền của Liu Churan ra, sau đó dây leo từ dưới đất mọc lên quẩn quanh sợi dây chuyền, đưa thẳng đến trước mặt Ye Wenxin.

Ye Wenxin cần thận kiểm tra, trên nhẫn trữ vật không có khắc chữ, cũng không cần xóa thông tin của chủ sở hữu trước. Nàng tiếp tục dùng thần thức thăm dò, bên trong không chỉ có mấy chục bình rượu linh, còn có rất nhiều vật phẩm ma pháp, thần binh, sách hướng dẫn, phương pháp tu luyện.

"Ta không muốn gì khác ngoài rượu."

"Cứ lấy đi, ngay từ đầu chúng đều là của ngươi mà."

Liu Churan từ chối trả lại những thứ đó cho Ye Wenxin, nhưng điều đó chỉ khiến Ye Wenxin cảm thấy có gì đó không ồn. Nhưng khi cô nhìn lại chiếc nhẫn, cô lại không thấy bất kỳ câu thần chú nào được khắc trên đó.

"Vậy ta sẽ mang chúng đi. Sau này sống thật tốt nhé." Ye Wenxin lại quay người lại, lần này, Liu Churan còn chưa kịp mở miệng thì đã biến mất không thấy tăm hơi.

Liu Churan nhìn theo bóng lưng rời đi của Ye Wenxin, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của mình, đột nhiên nở một nụ cười dịu dàng.

Nàng cười rất đẹp, đáng tiếc chỉ lóe lên một chút rồi biến mất, thay vào đó là sự hờ hững. Liu Churan chậm rãi mặc áo khoác vào, nói với không khí: "Fu Ling có ở đây không?"

Ngay lúc đó, một người phụ nữ mặc đồ đỏ quỳ xuống trước mặt Liu Churan.

"Thuộc hạ Fu Ling chào Thánh nữ."

"Hãy truyền tin trong cung điện, Ma Vương đã bắt đầu lang thang ở Võ Giới."

“Vâng.” Fu Ling nhanh chóng trả lời.

“Ngoài ra, việc kế vị của ngươi với tư cách là Thánh Nữ tiếp theo đã được tiến hành."

"Cái này... vâng.” Mặc dù Fu Ling có chút nghi ngờ, nhưng vẫn tiếp tục trả lời.

"Trong lòng ngươi có nghi ngờ sao?"

"Đúng vậy." Fu Ling trả lời ngay, hiển nhiên không hiều vì sao lễ kế vị của mình lại được chuyển lên sớm như vậy.

Ánh mắt của Liu Churan hờ hững, nhưng nhìn về phía thuộc hạ trung thành nhất của mình, cô giải thích: "Ta định vào trại huấn luyện kín."

Fu Ling càng thêm nghi ngờ: "Nhưng Thánh nữ, lời hứa một năm của cô với Ma Vương.”

Liu Churan đột nhiên hừ lạnh một tiếng, Fu Ling sợ hãi cúi đầu, cho rằng lời nói của mình đã chọc giận Liu Churan.

Nhưng ai ngờ, giọng điệu của Liu Churan lại trở nên cay đắng đến vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ma Vương từ trước đến nay đều vô liêm sỉ, cho dù ta có tìm được nàng trong vòng một năm, nàng vẫn sẽ dựa vào tu vi của mình để phản bội lời hứa. Nếu vậy, ta không ngại dùng sức mạnh của mình trói nàng lại."

Fu Ling đột nhiên hiều ra, không còn thắc mắc gì nữa, vội vàng cáo từ Liu Churan đi xử lý công việc.

Liu Churan vẫn đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn tiên phong mà Ye Wenxin đã phá vỡ, nhớ lại từng giây từng phút bên cạnh Ye Wenxin vừa rồi, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ồn.

Nếu Ye Wenxin có khả năng mở khóa Nhẫn tiên, tại sao cô ấy lại chủ động tiết lộ bí mật về thể chất của mình?

Hơn nữa, nàng còn phung phí trăm triệu linh thạch, ép buộc mỗi một gia tộc Luyện Khí Sư đều rèn ra chiếc nhẫn phong ấn tiên nhân kia. Ye Wenxin tuy rằng đã đạt tới kỳ Độ Kiếp, nhưng sau khi đột phá, tuyệt đối là ở vào thời điểm yếu nhất, làm sao có thể thoát khỏi chiếc vòng phong ấn?

Suy đoán, Liu Churan tựa hồ biết Ye Wenxin chủ động hôn mình nguyên nhân, nụ hôn kia hoàn toàn không có ý nghĩa, chỉ là muốn làm cho tâm tình của nàng dao động, nhân cơ hội này tìm cách phá vỡ chiếc vòng.

Nhớ lại vẻ mặt ngốc nghếch của cô và cách cô lao vào nụ hôn, khuôn mặt của Liu Churan ửng hồng, đôi môi hơi hé mở, sự tức giận trong mắt hiện rõ.

"Gu Qingcheng, ngươi lại lừa ta nữa rồi!" Cô ta không thèm để ý đến hình tượng của mình mà hét lớn, dường như cuối cùng cũng nhận ra mình đã bị Ye Wenxin lừa gạt hoàn toàn.

Nhưng mà, nàng phát hiện quá muộn. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Ye Wenxin không chỉ tìm thấy Hei Tong đang lang thang bên ngoài, mà đêm đó còn cùng Hei Tong đi đến nhiều thị trấn tiên tông hơn, tránh khỏi lần giao chiến tiếp theo với Liu Churan...

Ba ngày sau, tin tức chấn động hơn lại lan truyền khắp Vô giới.

Ma Vương Gu Qingcheng sau khi đột phá liền bắt đầu du ngoạn Võ Giới, đệ từ Thánh nữ của Phong Nguyệt Cung thì kế thừa chức Thánh nữ, Liu Churan thì bước vào tu luyện khép kín.

Ye Wenxin không hề bất ngờ trước sự kiên trì của Liu Churan, điều khiến cô ngạc nhiên hơn là cô ta lại lựa chọn đẩy vị trí Thánh nữ cho đệ tử của mình là Fu Ling.

Có thể Ye Wenxin không có bất kỳ tiếp xúc nào với Fu Ling vì tính nhỏ nhen của Liu Churan, nhưng Fu Ling có tâm hồn quá trong sạch, thực sự không phù hợp để trở thành Thánh nữ của Phong Nguyệt Cung.

Dù sao đi nữa, đây không còn là vẫn đề mà Ye Wenxin nên quan tâm nữa.

Điều duy nhất cô quan tâm là làm sao để đưa ra một lý do chính đáng để quay trở lại Thanh Dực Tông.

Từ việc hôn mê sau khi cứu mỹ nhân câm, đột phá, cũng như bị chậm trễ vài ngày đối phó với Liu Churan, và bây giờ, Hei Tong vẫn không muốn quay lại chút nào, đắm chìm trong niềm vui được trờ thành một con người.

"Hei Tong, ta định trở về Thanh Dực Tông." Ye Wenxin cuối cùng quyết định từ bỏ kế hoạch cùng Hei Tong trở về, ném cho nàng một túi đầy linh thạch, định chia tay nàng.

Hei Tong tuy thông minh, nhưng lại xuất thân từ Thanh Dực Tông, tính cách không hợp với Ye Wenxin vốn là ma tu. Thay vì mang Hei Tong phiền phức này trở về, thì để cho con thú cổ xưa này biến mất thì hợp lý hơn.

Hei Tong dường như không trả lời, cô ấy nhìn Ye Wenxin, rồi nhìn túi đựng đồ trên tay cô ấy, như thể cô ấy không thể quyết định được.

Ye Wenxin đã đi được một đoạn đường dài, còn đang suy nghĩ nên nói với lão già ở Thanh Dực Tông chuyện bị Hei Tong bắt cóc như thế nào, thì cảm thấy có người kéo quần áo của mình. Nhìn lại, Hei Tong đang nhìn chằm chằm vào cô, không muốn tách ra, ánh mắt đó lần đầu tiên khiến cô nhớ đến bộ dạng lúc nhỏ của Liu Churan.

Nói thật, cô sợ một Liu Churan thứ hai xuất hiện. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Hei Tong hẳn không có chỉ số thông minh cao như vậy, cảm thấy mình lại suy nghĩ quá nhiều rồi.

"Tiểu nhân cũng nghĩ đến cô nương kia, chúng ta tạm thời trở về xem một chút.” Chỉ có điều, đứa nhỏ Hei Tong này luôn là kẻ hai mặt.

Trên thế giới này, Ye Wenxin đã từng gặp qua loại người yếu đuối mỏng manh như Ling Jue, từng trải qua loại người bệnh hoạn như Liu Churan, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng, ngay lúc này, ông trời cũng sẽ ban tặng cho cô loại người vô cùng kiêu ngạo này.

Mặc dù có thái độ bất cần đời, cô ta vẫn kéo chặt Ye Wenxin, giống như một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi, đáng thương đến nỗi không ai nỡ bỏ rơi cô lại.

Bản năng làm mẹ của Ye Wenxin bắt đầu trào dâng, cảm thấy mình không thể nuôi dưỡng thêm một Liu Churan nữa, cô giả vờ nói: "Ừm, vậy thì làm vậy đi. Chúng ta đi xem cô gái câm xinh đẹp kia. Nhưng chúng ta không nên trì hoãn, kẻo cô ấy lại rơi vào trạng thái lệch khí khi chúng ta đi vắng."

Hei Tong vội vàng gật đầu, xoay người muốn biến trở về hình dạng ban đầu, nhưng Ye Wenxin lại ngăn cản.

"Đi tìm một chỗ hẻo lánh biến hình đi. Ta không phải đã nói rồi sao, ngươi đã được coi là một trong những người của Ma Vương rồi. Nếu đề người khác biết người là một con linh thú ngàn năm của Thanh Dực Tông, ngươi sẽ bị bắt. Ngươi muốn biến thành quạ chua ngọt sao?" Ye Wenxin giả vờ nghiêm túc nói thêm.

Nhưng mà, đây không phải là chuyện quan trọng nhất, Ye Wenxin thực ra sợ Liu Churan biết được mối quan hệ giữa cô và Thanh Dực Tông, gây ra phiền phức không đáng có.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận