• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

1-50

Chương 26: Ta không thể cưỡng lại

0 Bình luận - Độ dài: 2,486 từ - Cập nhật:

“Nô tỳ và Thanh Thành chưa từng ra ngoài chơi, nô tỳ cũng không biết sở thích của Thanh Thành. Thế gian rộng lớn như vậy, giống như mò kim đáy biển, ta không nhận.” Lưu Sơ Nhiên đột nhiên trở nên thông minh, lợi dụng cảm giác tội lỗi của Diệp Văn Tâm.

Nửa đời trước, Diệp Văn Tâm luôn theo đuổi sức mạnh, hoặc là ở trong phòng kín tu luyện, hoặc là ra ngoài chiến đấu, căn bản không có thời gian chơi đùa với Lưu Sơ Nhiên.

“Vậy ngươi muốn gì?"

“Trước khi cá cược này bắt đầu, chúng ta hãy sống chung với nhau một tháng.”

Lưu Sơ Nhiên đưa ra ý tưởng mới của mình. Sắc mặt Diệp Văn Tâm tối sầm lại, đáp lại Lưu Sơ Nhiên chỉ bằng một âm tiết.

"Hửm?"

“Nếu một tháng không đủ thì ba tuần."

“Ồ? Có vẻ như một năm có thể là quá dài.”

“Vậy thì nửa tháng!” Lưu Sơ Nhiên mặc cả rất nhiều, muốn thương lượng thêm thời gian ở cùng Diệp Văn Tâm, hy vọng có thể tìm ra nhược điểm của cô. Diệp Văn Tâm tự nhiên hiểu được ý đồ của Lưu Sơ Nhiên, với sự thông minh của Lưu Sơ Nhiên, cuối cùng cô cũng sẽ phát hiện ra thói quen hành vi của Diệp Văn Tâm.

Sự cân bằng giữa tội lỗi và tự do dao động qua lại, và cuối cùng, Diệp Văn Tâm đã khuất phục trước tội lỗi.

“Ba ngày. Bổn vương chỉ ở bên ngươi ba ngày, sau đó ngươi có thể bắt đầu truy tìm bổn vương.” Diệp Văn Tâm cuối cùng thỏa hiệp, chỉ cho ba ngày. Cho dù Lưu Sơ Nhiên muốn giờ trò, cũng không đủ thời gian.

Lưu Sơ Nhiên lại mim cười, nụ cười của cô ấy quyến rũ đến mức khiến tim Diệp Văn Tâm hẫng một nhịp. Cô không khỏi nghĩ rằng sức quyến rũ của Lưu Sơ Nhiên thật đáng gờm, ngay cả khi là một Ma Vương, cô cũng có thể cảm thấy nhói đau.

Nhưng cô không biết rằng cơn đau nhói này chỉ là sự khởi đầu...

Trong vòng một ngày, chủ đề Ma Vương Cố Thanh Thành đột phá kiếp nạn lần nữa gây chấn động trong giới võ lâm. Về phần nhân vật chính Diệp Văn Tâm, cô mặc áo choàng đi dọc theo con đường, một tay cầm kẹo trái cây, một tay dẫn Hắc Đồng.

Họ trông giống như chị em, nhưng khi nhìn kỹ hơn, người ta sẽ nhận ra rằng Diệp Văn Tâm thực chất là người dẫn dắt Hắc Đồng.

Hắc Đồng vốn là một con quạ bình thường, sau này có cơ hội trở thành linh thú, nhưng vẫn còn lưu lại ký ức thời còn là quạ, không thể cưỡng lại được những thứ đẹp đẽ. Diệp Văn Tâm vì thế mà đau lòng, phải nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hắc Đồng, ngăn cản cô gây rắc rối với loài người.

“Tìm đâu ra đứa con gái ngốc nghếch như vậy?" Bên kia, Lưu Sơ Nhiên mặc áo choàng đỏ, đeo mặt nạ, không khỏi khinh thường đứa con gái mới mà Diệp Văn Tâm tìm được.

"Chỉ số thông minh của đứa trẻ này chỉ bằng một đứa trẻ mười tuổi, ta tự nhiên không thể tin tưởng để nó một mình lang thang trong thế giới võ thuật.” Diệp Văn Tâm cũng không tiết lộ sự thật rằng Hắc Đồng thực ra là một con linh thú, tùy tiện bịa ra một cái cớ để đánh lừa.

Lưu Sơ Nhiên càng thêm bất mãn, ném que kẹo trái cây trong tay Diệp Văn Tâm đi, nắm lấy tay Diệp Văn Tâm: "Ngươi không thể để cô ấy ở lại quán trọ sao? Ngươi đã hứa sẽ ở bên nô lệ này trong mấy năm nay mà."

"Sơ Nhiên, không nên quá tham lam, bổn vương chỉ đi cùng ngươi vài ngày, không phải mấy năm.” Mới có một ngày, Diệp Văn Tâm đã hối hận vì đã đồng ý với Lưu Sơ Nhiên.

So với Hắc Đồng, Lưu Sơ Nhiên càng phiền toái hơn, trên đường đi, nàng thu hút đủ loại chú ý, khiến Diệp Văn Tâm âm thầm giết chết vô số người du cư.

Nhưng Lưu Sơ Nhiên không hề có dấu hiệu kiềm chế thủ đoạn quyến rũ của mình, bọn họ còn chưa đi được trăm bước, đã có người khác xuất hiện.

Diệp Văn Tâm vung tay một cái, trên người nam nhân đột nhiên xuất hiện những đóa hoa màu trắng, sau đó nở rộ trước mắt bọn họ, máu nhuộm đỏ những đóa hoa màu trắng, càng thêm mê người và quỷ dị.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Diệp Văn Tâm cảm thấy Lưu Sơ Nhiên làm như vậy là muốn đầy cô vào trạng thái lệch khí. Nhưng nhìn biểu cảm của Lưu Sơ Nhiên, cô ta dường như lại đang hưởng thụ sự bảo vệ của Diệp Văn Tâm. Diệp Văn Tâm cảm thấy khá bất lực, "Ngươi không thể kiềm chế bản thân một chút sao?"

“Nhưng nô lệ này thích nhìn ngươi giết người vì nô lệ này.” Lưu Sơ Nhiên vẫn kiên trì, nắm chặt cánh tay Diệp Văn Tâm, không chút che giấu thể hiện thần thái mê người trước mặt nàng.

Nghĩ đến đứa con gái mình nuôi dưỡng lại muốn mình bị nó dụ dỗ, tâm tình Diệp Văn Tâm càng thêm phức tạp, cúi đầu nhìn những thi thể trên mặt đất, lại liếc mắt nhìn những cao thủ tiên tông ẩn núp. Diệp Văn Tâm thở dài, khuyên nhủ Lưu Sơ Nhiên: "Quên đi, hôm nay dọn dẹp sạch sẽ, tiếp tục đến trấn bên cạnh."

Lưu Sơ Nhiên gật đầu, tỏ vẻ thực sự thích khoảng thời gian ở bên Diệp Văn Tâm. Nhưng Diệp Văn Tâm phải cẩn thận, Lưu Sơ Nhiên là đứa trẻ do chính tay cô nuôi dưỡng với tư cách là Ma Vương, tuyệt đối không phải là đứa trẻ trong sáng và ngây thơ...

Khi màn đêm buông xuống, bầu trời đêm của thị trấn nhỏ hiện lên vô cùng đẹp đẽ, nếu như uống một ngụm rượu mạnh, sẽ càng thêm nhàn nhã, vô ưu vô lự mà suy ngẫm về những thăng trầm của cuộc sống.

Đáng tiếc, bình rượu linh cuối cùng lại bị Diệp Văn Tâm dùng để cứu một cô gái câm xinh đẹp, nàng muốn hỏi Lưu Sơ Nhiên, nhưng lại lo lắng Lưu Sơ Nhiên có thể đã động vào.

Lưu Sơ Nhiên có năng lực, Diệp Văn Tâm sợ rằng cô ta cũng có ý định như vậy.

"Thanh Thành, đêm nay ánh trăng đẹp quá, chúng ta...” Vừa nghĩ như vậy, thanh âm mê người kia lại vang lên, khiến Diệp Văn Tâm không khỏi rùng mình. Nhìn lại, Lưu Sơ Nhiên đã thay một bộ váy voan đỏ, mơ hồ để lộ ra một phần bụng. Theo động tác của Lưu Sơ Nhiên, cảnh tượng mê người kia thinh thoảng hiện lên rồi lại biến mất.

Sơ Nhiên cực kỳ xinh đẹp, không người đàn ông nào có thể cưỡng lại vẻ đẹp tinh tế như cô.

Diệp Văn Tâm thưởng thức vẻ đẹp của Lưu Sơ Nhiên, trong mắt chỉ lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng nếu coi Lưu Sơ Nhiên là bạn đạo hoặc là bạn song tu, thì cảm giác giống như loạn luân mẹ con cấp cao nhất.

Diệp Văn Tâm vô thức bắt đầu tìm kiếm Hắc Đồng, tìm kiếm cảm giác an toàn mà cô ấy mang lại. Nhưng cô ấy tìm khắp nơi, vẫn không thấy Hắc Đồng đâu cả.

"Hắc Đồng đâu?" Không để ý đến lời trêu chọc trắng trợn của Lưu Sơ Nhiên, Diệp Văn Tâm rút tay ra khỏi tay Lưu Sơ Nhiên. Thân hình mảnh khảnh của Lưu Sơ Nhiên nghiêng người lại gần.

“Nô tỳ tặng cho đứa nhỏ này một ít linh thạch, để cho nó tự chơi đùa vài ngày.” Lưu Sơ Nhiên thì thầm vào tai Diệp Văn Tâm, hai tay vòng qua cổ Diệp Văn Tâm.

Hai người ôm chặt lấy nhau, nhưng nhìn kỹ lại, có thể thấy thân thể Diệp Văn Tâm hoàn toàn cứng đờ, cố gắng tỏ ra dáng vẻ của người trường thành, nhưng có vẻ thân thể quá mức yếu ớt.

Bất chấp sự phản kháng của Diệp Văn Tâm, sự quyến rũ không ngừng nghỉ của Lưu Sơ Nhiên cuối cùng đã khiến Diệp Văn Tâm quên đi nguyên tắc của mình, và nhận được phản ứng như mong đợi.

“Đừng dùng bùa mê.”

"Nô tỳ này không có dùng bùa chú, chẳng lẽ Thanh Thành, ngươi đối với nô tỳ này có chút ý nghĩ không đúng sao?" Lưu Sơ Nhiên phủ nhận không dùng bùa chú, nhưng nghĩ đến mùi hương trên người nàng, cùng với dục vọng mà nó khơi dậy trong Diệp Văn Tâm, khẳng định là lừa gạt.

Nếu như không dùng thuật mê hoặc, dựa vào tu vi của Diệp Văn Tâm, nàng tuyệt đối có thể trở thành một kẻ mưu mô thành công như Lưu Hiều Huy.

Diệp Văn Tâm không nói gì, chỉ chuyên tâm học thuộc kinh văn để chống đỡ đòn công kích mê hoặc của Lưu Sơ Nhiên. Lưu Sơ Nhiên biết được sự phản kháng của Diệp Văn Tâm, nàng đã sớm tưởng tượng đến một ngày có thể 'ăn' Ma Vương Cố Thanh Thành, nhưng không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy.

“Thanh Thành, ngươi vẫn còn lần đầu tiên sao?"

Diệp Văn Tâm có chút áy náy, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nụ hôn đầu của cô đã là vì cứu một cô gái câm xinh đẹp.

Lưu Sơ Nhiên phát hiện Diệp Văn Tâm có chút biến hóa, sắc mặt trở nên khó coi, muốn đem hung thủ kia băm thành thịt vụn, nhưng lại không thể làm gì, nàng là nữ nhân, Ma Vương Cố Thanh Thành cũng là nữ nhân.

“Thôi bỏ đi, ai bảo nô tỳ hèn nhát như vậy.” Lưu Sơ Nhiên thở dài, nếu không phải Diệp Văn Tâm đột nhiên bị kích động chạy trốn, nàng cũng không dám nói ra những lời này, càng không dám hành động.

Diệp Văn Tâm vẫn chưa trả lời, cũng không có cơ hội trả lời. Lưu Sơ Nhiên vòng tay qua cổ Diệp Văn Tâm, khóe môi tự nhiên cong lên: "Vậy nô tỳ sẽ lấy lần thứ hai của ngươi."

Đúng lúc môi hai người sắp chạm vào nhau, Diệp Văn Tâm không nhịn được nữa, đẩy Lưu Sơ Nhiên ra.

Lưu Sơ Nhiên ngã xuống đất, chiếc váy voan đò hơi nhàu nhĩ, nhưng khi cô cười khúc khích, Diệp Văn Tâm không thấy có chỗ nào buồn cười cả.

"Thanh Thành, thực ra ngươi thích phụ nữ đúng không?"

"Ta không..."

Diệp Văn Tâm đột nhiên mất đi sự tự tin trong giọng nói của mình, vừa rồi cô suýt nữa bị Lưu Sơ Nhiên quyến rũ.

"Hehehe..." Lưu Sơ Nhiên cười càng to hơn, trong mắt lóe lên ngọn lửa dục vọng, “Bất kể thích nam hay thích nữ, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của nô tỳ.”

Trong giây lát, Diệp Văn Tâm nghĩ rằng Lưu Sơ Nhiên đã phát điên, nhưng đồng thời, cũng có cảm giác rõ ràng về thứ gì đó quanh cổ cô.

Nhìn kỹ, không biết từ lúc nào, trên cổ cô đã đeo một chiếc vòng cổ. Chiếc vòng cổ đó tòa ra một luồng khí tức hung dữ, nếu Diệp Văn Tâm đoán đúng, đây hẳn là một chiếc vòng phong ấn tiên mà ma tu dùng để phong ấn tu vi của kẻ địch.

Chỉ có điều, Diệp Văn Tâm không ngờ Lưu Sơ Nhiên lại đeo nó cho cô.

Đúng lúc Diệp Văn Tâm còn đang bất ngờ, Lưu Sơ Nhiên đã rút ra chiếc gông mà cô ta đã giấu từ trước và kéo Diệp Văn Tâm về phía mình.

Một luồng điện kích thích cổ cô, chỉ một cú giật, Diệp Văn Tâm đã bị kéo thẳng vào ngực Lưu Sơ Nhiên.

“Từ ngày ngươi chạy trốn, nô tỳ không ngừng nghĩ cách dụ ngươi trở về. Nhưng ngươi không ngờ nô tỳ lại ra tay ngay ngày đầu tiên, đúng không?” Lưu Sơ Nhiên đắc ý, ôm chặt Diệp Văn Tâm hoàn toàn không phản kháng, khoe khoang thành tích của mình.

Diệp Văn Tâm càng thêm im lặng, nhưng cũng không hoảng sợ: "Ngươi định trói buộc bổn vương như thế nào?"

“Nô tỳ muốn mang Thanh Thành trở về, yêu thương ngươi thật lòng.”

“Bổn vương chưa từng dạy ngươi làm những chuyện dơ bẩn như vậy.” Trên mặt Diệp Văn Tâm không có biểu cảm gì khác, không thể nhìn ra được trong lòng nàng đang che giấu cảm xúc gì.

Trong lòng Lưu Sơ Nhiên đột nhiên có chút nghi ngờ, chiếc vòng phong ấn tiên này của nàng là do mười chiếc vòng phong ấn tiên đặc chế, ngay cả người có tu vi như Diệp Văn Tâm cũng không có cách nào chống lại, nhưng Diệp Văn Tâm vẫn bình tĩnh như thường, cho nên Lưu Sơ Nhiên vẫn bình tĩnh hoài nghi Diệp Văn Tâm có thể đã nhìn thấu ý đồ của nàng, cố ý cắn câu.

"Không nói lời nào? Nếu ngươi thả bổn vương đi, bổn vương có thể để chuyện cũ qua đi.” Ngược lại, Diệp Văn Tâm tiếp tục hỏi thăm. Lưu Sơ Nhiên cho rằng Diệp Văn Tâm chỉ là đang nói khoác, “Cái gì, ngươi ám chỉ hiện tại ngươi vẫn có thể đánh ta sao?"

“Chiếc vòng phong ấn này quả thực rất lợi hại, nhưng Sơ Nhiên, ngươi đã quên thể chất của bổn vương rồi sao?" Nụ cười của Diệp Văn Tâm sáng lên, sau đó chủ động ôm lấy Lưu Sơ Nhiên, áp môi hai người vào nhau.

Lưu Sơ Nhiên bị hôn lên môi, lúc này mới hiểu được ý của Diệp Văn Tâm.

Thể chất Thuần Âm vốn dựa vào song tu để tăng cường tu vi, nhưng hiện tại Diệp Văn Tâm chủ động hôn Lưu Sơ Nhiên, điều này có nghĩa là Diệp Văn Tâm có thể lợi dụng thể chất này để phá bỏ vòng phong ấn.

Lưu Sơ Nhiên thua rồi. Vậy thì, nếu cô đã thua rồi, cô nên tận hưởng khi còn có thể.

Nghĩ vậy, Lưu Sơ Nhiên ngừng giãy dụa, một lần nữa ôm chặt Diệp Văn Tâm trước mặt, chỉ để tận hưởng nụ hôn đầu tiên và có thể là nụ hôn cuối cùng này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận