Noucome
Takeru Kasukabe Yukiwo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10

Chương 03: Bốn... không, năm góc nhìn tình yêu (3)

0 Bình luận - Độ dài: 1,701 từ - Cập nhật:

Bốn... không, năm góc nhìn tình yêu

'3'

Bí mật… bí mật ư.

Từ khi trở về từ quốc gia hiện thực, lời của Yotsugami-san cứ đọng lại trong đầu không tan.

Bí mật của Amakusa-kun rốt cuộc là gì. Rồi việc bị Sunao-san đảo ngược tình thế… cuối cùng là sao?

Hơn nữa, điều khiến em bận tâm nhất vẫn là sự thay đổi của Yotsugami-san. Giống hệt người tên Sora mà em gặp vào kỳ nghỉ hè trước… nhưng Ouka với trực giác nhạy bén lại nói đó không phải diễn xuất… Rốt cuộc chuyện này là thế nào.

A, có quá nhiều thứ phải suy nghĩ… Ừm, đành chịu vậy thôi.

「Ư~ a~」

Em ôm đầu tự dằn vặt, lăn qua lăn lại trên giường.

Không phải là không có cách… Hoàn toàn không phải thế. Không được trốn tránh việc phải suy nghĩ nghiêm túc.

Điều khiến em day dứt nhất trong lời Yotsugami-san vẫn là từ ‘bí mật’.

Nhưng đó không phải của Amakusa-kun.

Mà là, bí mật của em.

Đúng vậy, em vẫn còn điều chưa nói với Amakusa-kun.

Về tính cách thật của mình.

Tình cảm của em, đã truyền đạt đến Amakusa-kun rồi.

Em đã có thể đối mặt và nói ‘thích’ với Amakusa-kun.

Nhưng con người nói lời yêu thương ấy, không phải là em thật sự.

Vì thế tình cảm đó, cũng không phải tình yêu chân chính.

Như vậy… làm sao có thể khiến Amakusa-kun yêu em được chứ.

Phải nói ra… Em phải để Amakusa-kun nhìn thấy con người thật, và truyền đạt tình cảm chân thành của mình.

Thật sợ hãi. Việc phơi bày bản thân trần trụi, vô cùng đáng sợ… Nhưng còn có thứ đáng sợ hơn gấp bội.

Nếu em không để Amakusa-kun biết đến con người thật, mà anh lại yêu người khác… Dù có qua cả đời, em nghĩ mình vẫn sẽ hối hận.

「Quyết định rồi…」

Em ôm chặt chú lợn trắng bên gối, củng cố quyết tâm.

Ngày mai, sẽ nói thôi.

「Này… Amakusa-kun」

「Ừm, có chuyện gì?」

「Chiều… chiều nay tan học… ra phía sau nhà thi đấu cho em ló mặt cái coi!」

「…Ế?」

N-nói sai mất rồi! Thế này chẳng khác gì đứa du côn sao!

「Em nói nhầm ạ. Chiều nay tan học, anh có thể ló cái * chim* ra phía sau nhà thi đấu được không ạ?」

「Tao đéo!」

Không, không được rồi, cứ thế này thì bao giờ mới thay đổi được. Không phải đã quyết tâm sẽ tỏ tình đàng hoàng với Amakusa-kun sao. Cố lên… cố lên nào!

「Em lại nói sai nữa rồi. Vì em thích anh, nên chiều nay tan học, anh có thể ló cái * chim* ra phía sau nhà thi đấu được không ạ?」

「Đã bảo đéo rồi!」

T-tại sao… lại thành ra thế này chứ~

Buổi trưa hôm đó

「Tại sao… tại sao mình luôn như thế nhỉ…」

Em chống tay xuống sân thượng, một mình mở hội nghị phê bình.

"Những cái đó không tính... mấy thứ vừa nãy không tính đâu. Tại sao tôi cứ buột miệng nói mấy thứ nhạy cảm thế nhỉ... Rõ ràng với người khác đâu đến mức này, thế mà cứ đứng trước Kanade-kun lại toàn thốt ra những lời không đỡ nổi... A thật đấy, chắc chắn bị coi là đứa con gái kỳ quặc rồi... Không không, giờ nghĩ mấy chuyện này thì... Nhưng nếu cứ ngồi yên chịu trận thì không được... Tôi muốn trở nên thẳng thắn hơn... Muốn thể hiện con người thật của mình... Vì thế muốn Kanade-kun cảm thấy tôi dễ thương... Thế nên hôm nay tan học... Cố lên... Nhất định phải cố lên, fight!"

Nghĩ đến đây, tôi lại tiếp tục độc thoại.

"Ưư... Quả nhiên, tôi vẫn thích Kanade-kun mà..."

"Này——Furayano"

"Thấy chưa, giờ lại còn nghe thấy cả giọng Kanade-kun vốn không thể xuất hiện..."

"À không, tôi thật sự đang ở đây..."

"Haha, có lẽ hôm nay tôi mệt quá rồi"

"Không phải đâu, nên tôi mới nói là tôi đang ở đây mà"

Trước mắt, một bàn tay vẫy qua vẫy lại.

"...Hả?"

Tôi ngẩng đầu lên.

"Chào buổi trưa"

Ánh mắt chạm nhau.

"......"

"À này, Furaya——"

"Áàà!"

Miệng tôi phát ra tiếng thét như tận thế, mông đập xuống đất, "xèo xèo xèo", lùi về phía sau một cách đầy khí thế.

"Này, này..."

"Tại, tạ tạ tại sao, Kanade, Kanade-kun lại..."

"À, tôi nghe người ta nói Furayano mang khuôn mặt như sắp chết đi về hướng sân thượng nên lo lắng đuổi theo... Có tệ lắm không?"

"Không phải tệ, tệ tệ hay không đâu, chẳng lẽ... cậu đã thấy rồi?"

"Thấy... là chỉ thấy cậu bò lê trên đất rồi tự nói một mình?"

Bùm! Phát ra âm thanh bí ẩn, ý thức tôi ngắt quãng tại đó.

"——Ổn chứ Furayano!"

*Chú thích dịch giả: Câu đầy đủ phải là "Không sao chứ Furayano", ý là phần trước Furayano vẫn chưa tỉnh nên chỉ nghe được một phần*

"Ư... ừm"

"Ôi, may quá. Cậu ổn chứ, Furayano?"

"Ế... ế? Kanade-kun? Tôi? Ế? Ế? ……………………………………………………!!"

Vừa tỉnh dậy, khuôn mặt Kanade-kun đã hiện ra. Hơn nữa tôi... còn bị cậu ấy ôm!?

"Ư... ư..."

Hơn nữa... còn bị cậu ấy thấy mất rồi... Dù tôi định chủ động nói với cậu ấy mà... Bị thấy mất rồi!

Đầu óc tôi trống rỗng——

"Ơ? Cậu sao thế, cậu nói gì——Ế?"

"Úi da à!"

Tôi phản xạ nắm chặt tay đấm vào cằm Kanade-kun——

"Uwaaaa!... Ế sao thế? Không... đau?"

Dừng lại cách cằm cậu vài milimet.

Không được... Phải dừng lại... Bằng không mọi thứ sẽ không thay đổi!

Tôi tự mình đứng dậy, nhìn thẳng vào Kanade-kun.

"Kanade-kun, suốt thời gian qua, xin lỗi cậu."

Rồi cúi đầu thật sâu.

"À... chuyện gì thế? Mà cậu sao, có vẻ khác mọi khi nhỉ? Lúc nãy cậu bò trên đất nói mấy thứ đó là——"

"Đó... mới là tôi"

Thật sợ hãi.

"Ế?"

"Đó... mới là con người thật của tôi"

Vì sợ hãi... chân tôi run lẩy bẩy.

"Con người thật, ý là?"

Nhưng... phải nói ra thôi.

"Bình thường tôi toàn nói mấy chuyện tệ hại hay nhạy cảm, tất cả đều là giả tạo..."

Bởi vì...

"Con người thật của tôi, vốn nhút nhát, hay hoảng sợ, luôn khép nép trước người khác... Tất cả những gì hàng ngày... đều là vai diễn tôi cố tạo ra..."

Bởi vì tôi...

"Biết bao lần... muốn nói ra. Nhưng không thể... Trò chuyện với Kanade-kun như mọi khi thật vui biết bao... Nên tôi đã trốn tránh"

Với Kanade-kun...

"Kanade-kun... đây... mới là con người thật của tôi. Trên... cơ sở cậu hiểu được điều đó, tôi muốn nói lại lần nữa"

Tôi với Kanade-kun...

"Tôi, Yukihira Furayano——"

Từ tận đáy lòng——

"Thích cậu"

A... nói ra rồi.

Tôi, cuối cùng cũng nói ra rồi.

Như thế này, mới đúng là tỏ tình thật sự.

Như vậy, tôi có thể đối mặt với Kanade-kun một cách đường đường chính chính.

Nhưng, Kanade-kun thì——

"…………"

Đơ người.

"À... Kanade-kun?"

"À, không không, xin lỗi. Đột ngột quá, không biết nên nói là khó tin hay là chưa thể tiếp nhận ngay được..."

Cũng... phải thôi... Nhớ lại những lời nói việc làm của tôi bấy lâu, đâu phải chuyện có thể dễ dàng nói "À thì ra vậy" mà chấp nhận ngay được. Bởi những gì tôi làm với Kanade-kun... quá đáng quá mà.

"À không không, tôi biết Furayano nói thật lòng, cũng hiểu cậu đã dốc hết can đảm để truyền đạt..."

Tôi đang tự hả hê cái gì thế này. Tôi tự bỏ qua hành vi của mình, chỉ đơn phương nói điều muốn nói, áp đặt tình cảm lên người khác...

"Xin lỗi... thật sự xin lỗi Amakusa-kun. Tôi sẽ không nói những lời quá đáng hay chủ đề nhạy cảm nữa. Tôi sẽ giao tiếp với Amakusa-kun bằng con người thật của mình. Vì vậy—"

"Không cần đâu, như thế cũng tốt mà."

"...Hả?"

"Bởi vì khi Furano mở hết công lực chế độ 'độc ngôn' kèm mấy câu đùa nhạy cảm, rồi tôi phản bác lại, cậu không thấy vui sao?"

"Ơ, ừm... cái đó thì..."

"Đó không phải là hành động gượng ép của cậu chứ?"

"Ơ, ừm... vì những thứ đó dường như đã ngấm sâu vào xương tủy, có thể nói là tự nhiên tuôn ra..."

"Vậy thì cứ giữ nguyên như thế tốt hơn mà."

"Nhưng, nhưng đó là con người giả tạo của tôi..."

"Sai rồi, dù tôi không rõ đâu là con người thật của cậu, kể cả những vai diễn cậu tạo ra, nhưng tất cả đều là Furano mà?"

"…………"

"Thôi, dù cậu đã quyết định như vậy, tôi cũng không nên xen vào... nhưng từ nãy đến giờ trông cậu rất đau khổ."

"Amakusa-kun..."

"Nói thật nhé, khi Furano kể mấy chuyện tiếu lâm nhảm nhí đó, trông cậu tràn đầy sức sống lắm."

"Thật... thật vậy sao?"

"Ừ, đúng vậy."

Amakusa-kun gật đầu mạnh mẽ nói vì cậu ấy là người nghe nhiều nhất.

"Vì vậy... cho đến khi con người thật của cậu có thể tự nhiên như lúc kể chuyện nhảm đó, cứ từ từ thử nghiệm được không?"

Ấm áp... những lời đó thật ấm áp... thấm sâu vào tâm can.

"À, nếu được thì cậu cứ thoải mái dùng tôi làm bàn thí nghiệm nhé."

Amakusa-kun nói rồi đưa tay về phía tôi.

"Từ nay mong được giúp đỡ, Furano."

"—!?"

Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười ấy, một cảm xúc lạ lùng trào dâng.

Rồi ngay lập tức, tôi hiểu tên của thứ tình cảm đó.

Tôi... hóa ra tôi còn không hiểu nổi chính cảm xúc của mình.

Những gì từng cảm nhận trước đây, cũng giống như bản thân tôi... đều là giả tạo.

Tôi... tôi đối với Amakusa-kun - người đã chấp nhận toàn bộ con người tôi—

"Tôi mới là người cần nhờ cậu giúp đỡ, thằng khốn chết tiệt!"

Đã thật sự yêu cậu ấy mất rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận