Noucome
Takeru Kasukabe Yukiwo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10

Chương 03: Bốn... không, năm góc nhìn tình yêu (2)

0 Bình luận - Độ dài: 1,559 từ - Cập nhật:

Bốn... không, năm góc nhìn tình yêu

'2'

"Hả!"

Bỗng nhiên tỉnh giấc, tôi bật dậy ngồi thừ.

Liếc nhìn đồng hồ... ui chà, mới 3 giờ sáng.

Thế—— là sao nhỉ? Tại sao mình lại thức giấc?... À phải rồi, vừa nằm mơ. Trong mơ, tôi cùng Kanade-san, Furano-san, Chocolat-san và Sunao-san đang trò chuyện vui vẻ.

Nhưng rồi chuyện gì đó xảy ra——

À nhớ rồi! Đúng vậy, Kanade-san đột nhiên tuyên bố sẽ tỏ tình với một trong số chúng tôi. Quá sốc nên tôi liền tỉnh dậy...

"Ư~... không biết là ai đây..."

Lòng dấy lên nỗi bồn chồn... vô cùng lo lắng.

Bởi vì... tôi có linh cảm giấc mơ này sẽ thành sự thật.

Từ trước đến giờ, những giấc mơ khiến tôi có cảm giác này chưa từng sai lệch.

Như lần bố đột nhiên nhảy múa khỏa thân giữa đường bị cảnh sát bắt, hay mẹ thở dốc "Hả, hả..." rồi cũng bị bắt, cả hai vụ bố mẹ làm trò quái đản đều ứng nghiệm.

Chắc chắn rồi... Kanade-san sắp phải lòng ai đó.

Dù khó xảy ra chuyện tỏ tình trước mặt cả năm người... nhưng tôi nghĩ thời điểm Kanade-san quyết định đối tượng để bày tỏ đã cận kề.

Rốt cuộc là ai đây... giá như... là tôi thì tốt biết mấy...

Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu lia lịa.

Không được thụ động, phải khiến cậu ấy tự giác thích tôi mới được!

Tôi muốn được ở bên Kanade-san mãi mãi.

Dù là năm sau lên lớp ba, hay năm sau nữa vào đại học, thậm chí bốn năm sau khi đi làm, và cả sau này nữa...

"Ư..."

Tôi đỏ mặt khi hình dung cảnh tương lai. Sau này nữa à...

Nhưng, tình yêu chính là như vậy mà.

Dù đã bị cậu ấy nhìn thấy nội y mấy lần, tôi vẫn không thấy phiền... bởi tôi thực sự muốn gắn bó với Kanade-san suốt đời.

"Ừm, cứ mơ mộng viển vông cũng chẳng ích gì!"

Tự dày vò trên giường không phải phong cách của tôi. Hôm nay hãy tiếp tục trò chuyện thật vui với Kanade-san nào!

"Cậu đúng là quái dị không thể đỡ!"

"Ahaha!"

Tôi và Kanade-san cùng nhau tan học.

"—Rồi mẹ tôi bắt đầu thở 'Hả, hả...' liên tục đấy"

"Cậu cho mẹ uống cái gì vậy hả?!"

Thật vui quá đi.

"Thấy vậy, bố tôi cũng bắt chước 'Hả, hả...'"

"Bố cậu đúng là ngây thơ bẩm sinh!"

Ở bên Kanade-san... quả thực rất vui.

"Gia đình Ouka... đúng là rất phóng khoáng nhỉ"

"Ahaha, đúng vậy nhỉ"

A... tiếc quá đi.

Trong lúc trò chuyện, tôi chợt nghĩ vậy.

Bởi những lời đối đáp vui vẻ ấy, cứ thế tan biến vào không trung.

Tôi ước gì có thể đóng khung từng câu nói đáng yêu ấy lại. Giá như những lời trao đổi có thể hóa thành vật thể lưu giữ mãi...

Thời gian bên Kanade-san vui đến nỗi khiến tôi nghĩ đến cả những điều viển vông như thế.

Tôi thích cậu ấy... Quả nhiên tôi vẫn rất thích Kanade-sama.

Giá như cảm xúc "thích cậu ấy" này có thể hiện hữu thành vật thể thì tốt biết mấy.

Rồi có lẽ thực thể tình cảm quá lớn lao ấy sẽ đè bẹp cậu ấy mất.

Mà thôi, dù nói vậy nhưng có lẽ chính vì lời nói và tâm tư đều vô hình nên chúng ta mới khắc ghi chúng vào tim... Nhưng tôi à, quả nhiên vẫn muốn có những kỷ niệm hữu hình cùng Kanade-sama.

Đang suy nghĩ mông lung thì——

"You-chan, tối nay mẹ nấu món gì nhỉ?"

"Ummm... Hamburger patty!"

*Chú thích của người dịch: "Hamburg" (ハンバーグ) trong tiếng Nhật chỉ miếng thịt viên áp chảo, khác với hamburger là cả cái bánh kẹp*

Từ phía sau vọng đến cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con.

"Eh? Hôm qua con đã ăn patty rồi mà?"

"Nhưng con muốn ăn patty cơ!"

"Thế thì hôm nay mẹ làm patty cá nhé?"

"Tuyệt vời ạ!"

Hai mẹ con nắm tay nhau bước đi hòa thuận.

Nhìn cảnh ấy, Kanade-sama lẩm bẩm:

"Trẻ con đúng là dễ thương nhỉ."

Tôi không kìm được lời đáp:

"Ừ, em cũng muốn có con với Kanade-sama lắm."

"...Hả?"

...Hả?

......... Vừa nãy tôi đã nói gì thế?

Tôi lặp lại câu nói trong đầu.

"Ừ, em cũng muốn có con nhỏ với Kanade-sama lắm."

Uwaaa!

Chỉ mải nghĩ đến thứ hữu hình nên đã thốt ra lời không đúng chỗ rồi!

"N-nói nhầm! Em nói nhầm đấy! Thực ra em chỉ muốn có con CỦA Kanade-sama thôi!"

"……………… Cái đó…"

Lại nói y chang! Phải sửa ngay!

"Không tính! Câu vừa rồi không tính! Không phải muốn có con nhỏ, mà là muốn SINH CON CHO Kanade-sama!"

"……………………"

Vẫn y nguyên! Còn trở nên sống động thừa thãi nữa chứ!

Không được! Phải phủ nhận!

Tôi đã rối trí hoàn toàn.

"K-không phải! Không cần của Kanade-sama cũng được, con của ai cũng được, tổng thể em muốn có con!"

"...Ồ, ồ... Thế à..."

Sao lại phủ nhận chỗ đó!

"K-không phải vậy! Mọi lời vừa rồi đều vô hiệu! N-nếu nói em thực sự muốn diễn đạt điều gì thì... ấy là... em... em vẫn là trẻ con thôi!!"

"...Ừ, anh biết mà."

Cuối cùng tôi đưa ra kết luận vô nghĩa, lại còn được chấp nhận nữa.

Hức... Quả nhiên tôi vẫn chỉ là nhóc con...

Dù Kanade-sama bảo như thế cũng được... nhưng em thực sự mong anh xem em là phái nữ.

Thỉnh thoảng em vẫn nghĩ về chuyện này... rồi giấc mơ sáng nay... tự nhiên lại thấy bồn chồn.

"E-em không phải trẻ con. Em đã là người lớn rồi!"

"Không phải em tự nhận à..."

"Đ-đó là hiểu lầm! Anh thử nghe kỹ xem. Em hiểu biết mấy chuyện người lớn lắm đấy."

"Vậy... em có biết làm thế nào để có thai không?"

...Ueh?

"B-biết chứ... Em là học sinh cấp ba rồi mà."

Thực ra... em không biết.

Dù đoán là phải làm chuyện người lớn... hơn cả lộ đồ lót... nhưng cụ thể phải làm gì thì em không rõ.

"Biểu cảm đó... là không biết đúng không?"

"K-không phải đâu."

"Vì nét mặt em... giống hồi em giấu chuyện trèo cây, hay ăn sushi không cho wasabi vào lắm."

"Uuu..."

Bởi vì... em không muốn bị xem là trẻ con nữa.

"Tất nhiên em biết mà."

"Thật không?"

"T-thật!"

"Vậy cụ thể phải làm gì?"

"Uuu..."

"Thực tình thì sao?"

"…………Không biết."

Thấy em không cố chấp nữa, Kanade-sama mỉm cười dịu dàng.

"Ha ha, quả nhiên. Đúng là Ouka mà."

Nụ cười ấy dù đẹp trai... nhưng phảng phất nỗi buồn.

"Anh... Kanade-sama."

"Ừm?"

"Rốt cuộc... anh không xem em là con gái đúng không?"

"Không phải vậy."

"Eh?"

Anh đáp lại gần như ngay lập tức khiến em giật mình.

"Nghe này, Ouka. Dù em rất trẻ con nhưng tuyệt đối không phải thiếu nữ tính. Ngược lại, chính điều đó khiến em đáng yêu."

"Thật ư?"

"Ừ, anh không nói dối đâu."

Ánh mắt Kanade-sama tràn đầy chân thành.

"Ah... Nhưng... xin lỗi."

"Sao em lại xin lỗi?"

「À không… Bởi vì trong tình trạng bị các cô gái như Ouka thích như hiện tại… tôi nghĩ rằng đây không phải là lời lẽ mà một kẻ chần chừ không đưa ra được câu trả lời có thể nói ra một cách đanh thép. Tôi vừa nói những lời dễ gây hiểu lầm kiểu ‘em rất đáng yêu’, nhưng ở giai đoạn hiện tại lại không thể đáp lại tình cảm của Ouka… Tôi cũng không giỏi diễn đạt lắm… xin lỗi」

「Amacchi…」

A… Thật may mắn khi được yêu người này.

「Này… Amacchi」

「Sao thế?」

「Cái đó ạ… Tuy chưa biết làm thế nào để có thai, nhưng việc em muốn có con với Amacchi… là thật đấy ạ」

「Ouka…」

「Em muốn được ở bên Amacchi mãi mãi, cái ‘mãi mãi’ đó chính là đến khi chúng ta đều trở thành ông lão, bà lão ấy ạ」

「Ra là vậy…」

「Rồi sau này, nếu con của em và Amacchi lớn lên, đứa bé ấy lại tìm được người mình yêu và ở bên họ đến khi họ cũng thành ông lão, bà lão… Chỉ cần nghĩ đến việc tình cảm ‘yêu thương’ được kết nối và lưu truyền qua các thế hệ như vậy, em lại thấy thật tuyệt vời làm sao… Đó là nguyện vọng của em đấy」

Chính vì tình yêu của bố mẹ em, ông bà em, và cả những ‘yêu thương’ từ rất rất lâu trước nữa, em mới có thể tồn tại ở đây.

Ngay cả tình cảm ‘em yêu Amacchi’ này cũng là kết quả của rất nhiều ‘yêu thương’ tích lũy từ trước đến nay.

Em thích anh… Em yêu Amacchi… Em muốn biến tình cảm này thành hiện thực.

Trong khoảnh khắc nghĩ vậy, cơ thể em đã tự động hành động.

Em vươn người lên——

「…Ế?」

Em hôn lên mũi Amacchi.

「Em… em vừa… làm gì thế…」

Rồi em nhìn Amacchi đang bối rối, nở nụ cười tinh nghịch nói.

「Vì em còn là trẻ con mà~ Chẳng hiểu gì hết đâu~」

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận