• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN: 0-30

Chap 6

2 Bình luận - Độ dài: 1,406 từ - Cập nhật:

“Tàu sẽ sớm đến trên đường ray số một. Xin quý khách vui lòng đứng sau vạch vàng để tránh xảy ra tai nạn đáng tiếc.”

Dù hôm nay là ngày thường, ga Akaitohama vẫn đông nghịt người từ sáng sớm. Chắc hẳn có nhiều người đến tham quan, kể cả vào giữa tuần.

“Mà, hôm nay cứ ngồi thư giãn một chút nhỉ… hử?”

Tôi vội vã qua cổng soát vé, đứng đầu hàng chờ tàu, thì bất ngờ thấy một cô gái trông rất quen đang đứng bên cạnh.

“Chị ấy là… Hyori-senpai?”

Hyori-senpai, người tôi đã gặp vài lần hôm qua, do là đang đứng trên sân ga nên mái tóc của chị ấy bay nhẹ trong gió. Chị ấy thật sự rất đẹp, y như một bức tranh vậy, cho dù chị ấy chỉ đứng yên. Cứ như một cảnh phim trong phim truyền hình.

Tôi có thấy chị ấy từ hôm qua, chắc chị ta sống gần đây. Vậy chị ấy là dân địa phương à? Mà không, hình như Kaneko có nói chị ấy mới chuyển đến thôi? Dù sao, nếu có một cô nàng đẹp như lụa vậy mà sống ở khu tôi, chắc chắn tôi phải nghe được tin tức gì đó chứ.

“Mà thôi, kệ đi, dù gì mình cũng không dính líu gì tới chị ấy.”

Tôi khẽ quay mặt đi, đúng lúc tàu dừng ngay trước mặt. Tôi lên tàu, chọn ghế ở góc, ngồi xuống và lấy một cuốn sách từ cặp ra.

À, tôi không có học đâu, chỉ là đọc tiếp chương mới của cuốn Light Novel tôi đang mê gần đây. Cũng không tệ để đọc vào buổi sáng đâu.

“Được rồi, đọc tiếp nào.” 

“…Hả?”

Một cô nàng mặc đồng phục trường tôi ngồi xuống cạnh tôi. Một mùi hương tươi mát tỏa ra, như thể chỗ này là một hòn đảo có không khí khác biệt so với cả không khí trên tàu.

Tôi liếc sang bên, và ngạc nhiên nhận ra người ngồi cạnh chính là Hyori-senpai lúc nãy.

“…”

Trong lòng, tôi lẩm bẩm: *Trùng hợp thật nhỉ.* Đồng thời, tim tôi đập thình thịch.

Lý do đầu tiên là mùi hương. Chị ấy tỏa ra một mùi thơm tươi mát, dễ chịu, và lạ thay, có chút gì đó khiến mình an tâm, khiến tôi nghĩ: *Phụ nữ có thể thơm thế này sao?* Và mùi này… như thể tôi từng ngửi thấy ở đâu đó rồi… 

“…”

Lý do thứ hai, có lẽ vì bên kia chị ấy là một ông chú doanh nhân, nên vai trái của chị ấy, gần tôi một cách kỳ lạ, thỉnh thoảng có chạm nhẹ vào vai phải của tôi.

Tất nhiên, chỉ là chạm nhẹ, nhưng chỉ với khoảng cách gần giữa tôi và một chị gái xinh đẹp đủ khiến tim tôi đập nhanh hơn. Nhìn nghiêng, tôi mới nhận ra là khuôn mặt chị ấy gần thế này, đẹp như thể không có thật vậy. Đôi mắt xám và đôi môi căng mọng của chị ấy hút hồn đến mức tôi phải cố hết sức không nhìn chằm chằm, giữ mắt dán vào cuốn Light Novel.

Hôm nay tàu rung lắc nhiều thật. Mỗi lần lắc, vai chị ấy lại chạm vào tôi. Mùi hương của chị ấy lại thoảng qua.

Tôi không đọc nổi nữa. Nếu tình trạng này kéo dài thêm nửa tiếng, chắc tôi chết vì đau tim mất. Chỉ cần nghĩ vậy, tôi thậm chí còn quên cả cách thở cơ, chỉ nhìn chằm chằm ra cửa sổ, ngắm cảnh vật trôi qua.

Rồi tàu cũng đến ga.

“Tàu sẽ sớm đến trên đường ray số một. Xin vui lòng đứng sau vạch vàng để tránh xảy ra tai nạn đáng tiếc.”

Hôm nay, sân ga vẫn ngập tràn rác rưởi đáng chết—à không, vẫn ngập tràn đám đông. Nhưng mà hôm nay, mình thấy rất vui, vì mình đã tìm thấy anh ấy… à không, ( chính là người yêu của mình…hihi).

“Tokiwa-kun… hôm nay anh ấy sẽ đi tàu cùng mình.”

Lời nguyền của Akaitohama nổi tiếng đến mức ngay cả một người không bạn bè như tôi cũng nghe qua.

Nếu đi cùng chuyến tàu từ đây với người mình yêu, tình yêu của mình sẽ thành hiện thực, đúng chứ? Thành thật mà nói, tôi chẳng quan tâm mấy chuyện nhảm nhí này. Nhưng từ khi quen Tokiwa-kun, mọi thứ đã khác. Chúng tôi gặp nhau vì cùng đi chuyến tàu này, và chúng tôi bị thu hút lẫn nhau. Tôi nghĩ lời nguyền đó không phải là nhảm nhí.

“Hehe, nhưng mà nếu ngày nào cũng đi cùng chuyến tàu, chúng ta sẽ bên nhau cả kiếp này, kiếp sau, và kiếp sau nữa...”

Và rồi, tôi lên tàu, lẩm bẩm một mình đầy hạnh phúc. Cùng toa với anh ấy. Nhưng tôi không đủ can đảm để nói chuyện. Dù biết anh ấy đã thích tôi, tôi vốn nhút nhát. Hơn nữa, tôi sợ rằng nếu nói chuyện với anh ấy, tôi sẽ không thốt nổi lời nào mất. Nên nếu được, tôi chỉ muốn nhìn anh ấy từ xa thôi.

Nhưng đám người xung quanh chẳng để mình yên chút nào.

Kìa, một nữ sinh nào đó đang cố chen vào ghế cạnh cậu ta kìa. Chắc chắn chúng nghĩ Tokiwa-kun tốt tính, nên muốn ngồi cạnh và bắt chuyện nếu có cơ hội. Hành động đó đúng kiểu mấy con nhỏ vô dụng trang điểm lòe loẹt.

Tất cả đều là đồ thấp kém. Chẳng có mấy nhỏ nào như tôi, biết giúp đỡ, chuẩn bị bữa ăn, chào hỏi mẹ anh ấy, dọn phòng anh ấy, rồi lặng lẽ về trước khi anh ấy về nhà.

Nào, đúng không, Tokiwa-kun? Món cơm trứng hôm qua của em có ngon hong nè? Sáng nay em đã dậy sớm và làm bữa sáng cho anh đó, anh đã ăn hết rồi, đúng không nè? Anh đac ăn rồi, phải không anh? Mình chắc chắn là anh ấy đã ăn đồ ăn của mình rồi. Tokiwa-kun luôn tốt bụng, anh sẽ không bao giờ để đồ mình nấu bị lãng phí.

…um~~, Tokiwa-kun đúng là người tuyệt vời mà. Vì thế… vì thế nên là…em không muốn có con nhỏ quyến rũ nào từ trường khác làm phiền đến buổi sáng tươi đẹp của anh ấy. Mình lo đến mức không nghĩ mình nói được gì. Nhưng tôi sẽ không nhường chỗ cạnh anh ấy. Nếu có bất kỳ ả đàn bà nào dám ngồi cạnh anh ấy…

Tôi sẽ kéo ả ta xuống, dù có phải giết ả. Ehehe, mình can đảm thật đấy.

“…”

Chân mình run rẩy. Người mình run. Tim mình run. Nhưng, với đôi chân run rẩy này, mình tiến đến và ngồi xuống cạnh anh ấy.

Tôi cảm nhận ánh mắt anh ấy liếc qua. Nhưng anh ấy không nói gì. Chắc anh ấy ngại bắt chuyện nè. Tokiwa-kun luôn thể hiện tình cảm với minhc một cách vòng vo, nên hẳn là khó để nói chuyện với tôi ở nơi công cộng thế này. Ừm, mình hiểu mà. Mình cũng vậy thôi. Và em thích điểm đó ở anh đó.

Ôi, vai anh ấy, thỉnh thoảng chạm vào tôi, cứng cáp hơn tôi tưởng nhiều. Mỗi lần lắc, anh ấy liếc tôi trông như rất lo lắng cho mình vậy, ánh mắt yếu đuối đó đáng yêu vô cùng. Dù thân hình mảnh khảnh, anh ấy có một cốt lõi mạnh mẽ và lòng dũng cảm. Tôi không thể chờ thêm để được trò chuyện lâu với anh ấy nữa, người luôn dùng lòng dũng cảm vì tôi. Thật thô lỗ nếu cứ tránh mặt anh ấy mãi.

“…”

Tôi muốn ở lại thế này hàng giờ, nhưng tàu đã dừng mất rồi. Anh ấy có vẻ nhìn mình lần nữa, rồi đứng dậy xuống tàu. Tôi xuống theo, đi phía sau anh ấy một chút. Tôi cảm thấy sảng khoái, ngay cả cảnh vật buồn tẻ thường ngày cũng trở nên tươi mới.

Với bước chân nhẹ nhàng, tôi lặng lẽ tiến gần anh ấy từ khoảng cách ngắn, rồi vượt qua, đi trước đến trường. Hôm nay, em có thứ muốn đưa cho anh đó.

“Ehehe, hy vọng anh ấy thích bữa trưa hôm nay…hihi.”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Thôi rồi Chào luôn mẹ vợ, chuyến này đi xa
Xem thêm