• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN: 0-30

Chap 1

7 Bình luận - Độ dài: 1,735 từ - Cập nhật:

Lớp của tôi, nơi tôi sẽ gắn bó cả năm trời, nằm ở cuối tầng một của trường học.

Dù thời tiết bên ngoài nắng chang chang, không khí trong lớp hơi se lạnh, khiến tôi rất tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ khi được phân vào chỗ ngồi ở góc cuối lớp.

“Chào cả lớp, cô là Mori, giáo viên chủ nhiệm mới của lớp này. Nào các em, cô mong được làm việc cùng với các em trong một năm tới nhé.”

Giáo viên sớm xuất hiện.

Một cô giáo trẻ.

Cô ấy là một giáo viên trưởng thành và xinh đẹp.

Cô trông quyến rũ khi nói chuyện, vuốt mái tóc dài ra khỏi mặt, và vài nam sinh tỏ ra rất hài lòng vì có một giáo viên chủ nhiệm trẻ và xinh đẹp.

Tuy nhiên, khi mọi người ồn ào trò chuyện, cô yêu cầu giữ im lặng.

Cô giáo bắt đầu giải thích về tài liệu học tập của trường và cách chia lớp.

Tài liệu in được phát, và cô bắt đầu giải thích những gì sắp tới.

Nhưng tôi chán ngấy với những lời nói về trường học, dù giờ tôi đã là học sinh cao trung.

Tôi cũng không định tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, nên chỉ mong buổi họp sớm kết thúc để được về nhà.

Rồi…

“…Hử?”

Ngay ngoài cửa sổ lớp học, tôi thấy một người đứng ở cửa sổ tòa nhà đối diện.

Có phải… là chị gái mà tôi thấy ở sân trường lúc nãy?

Giờ là giờ nghỉ của các senpai ư?

Và chị ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi đấy à?

Tôi không thể nhìn rõ từ xa, nhưng tôi đoán là ánh mắt của chúng tôi chạm nhau rồi.

Ngay khoảnh khắc đó, chị ấy lặng lẽ rời khỏi cửa sổ và đi đâu đó.

Có phải tôi tưởng tượng không nhỉ?

“…Nhưng mà…, chị ấy xinh thiệt nhỉ.”

Tôi khẽ nói, giọng nhỏ đến mức không ai có thể nghe thấy.

Rồi, khi đang mải nghĩ về chị ấy, tôi nhận ra bài thuyết trình của cô giáo đã kết thúc mất rồi.

Buổi nhập học cho học sinh mới đến đây là xong.

“Này, cậu không phải là người ở địa phương này, đúng chứ nhỉ?”

Sau khi tan học buổi sáng, học sinh bắt đầu tản ra, một số bạn ở lại lớp để trò chuyện hoặc đăng ký câu lạc bộ.

Tôi chậm rãi thu dọn sách vở và đứng dậy, thì một nam sinh ngồi cạnh gọi tôi.

“Hử, à, có gì sao?”

“Không có gì cả, tui chỉ thấy lạ thôi. Cậu đi học bằng tàu, đúng không? Ga mà cậu thường đi gần nhất là đâu?”

“À, là ở Akaitohama á.”

“Chà, tuyệt thật đấy, ở ngay thành phố luôn. Này, tui luôn muốn đến đó đấy.”

“Ờm, cũng được thôi mà cậu tên gì nhỉ?”

“Ấy quên mất, lỗi tui. Tui là Kaneko Taiki. Còn cậu?”

“Tớ là Tokiwa Sendai. Tên có hơi lạ, đúng không?”

“Không lạ chút nào đâu, ngầu lắm đấy. Nào, Sendai, đi thôi.”

“Oke.”

Kaneko, người bắt chuyện với tôi, là một chàng trai cao lớn, tóc ngắn, trông tươi tắn lắm.

Tôi có hơi cảnh giác khi được một anh chàng trông như có bạn gái tiếp cận, nhưng sau khi nói chuyện, tôi thấy cậu ta khá là thân thiện và dễ mến nhỉ.

Tôi nghe rằng cậu ấy định tham gia câu lạc bộ bóng rổ.

Cậu ta kể rằng đám bạn thân từ cấp hai đều vào trường khác, nên cậu ta muốn rủ tôi tham gia cùng.

“Nhưng mà phiền thật nha, mỗi lần cứ đến trường là phải thay giày. Nếu mà chơi bóng rổ, còn phải mang giày và đồ, nhiều hành lý lắm đấy.”

“Chà, ước gì họ cho mang giày, nhưng nếu mang giày thì dễ bẩn lắm.”

“Ui vậy à, mà hộp giày của Sendai ở đâu? Ngay cạnh tui luôn hả?”

“Đúng rồi này. Cùng hội cùng thuyền luôn nhỉ… hử, cái gì đây nhỉ?”

Hộp giày của chúng tôi tình cờ ngay bên cạnh nhau, nên tôi hào hứng mở cửa hộp giày.

Có gì đó bên trong.

…Một phong bì ư?

“Là cái phong bì có thư bên trong nhỉ?”

“oi oi oi, cậu có thư tình ngay ngày khai giảng luôn cơ à? Sendai, chắc cậu nổi tiếng lắm đấy chứ đùa.”

“Này đừng có mà tự nhận là thư tình chứ. Nhưng dù gì cũng phải mở ra, đúng không á?”

“Đúng rồi đấy. Oi oi oi, waku waku ghê á.” [note73307]

“Đừng có mà phấn khích chứ. Chà… hử, có viết gì đây nhỉ.”

Tôi mở phong bì và lấy tờ giấy bên trong.

[Hãy đến phía sau nhà thể chất.]

Lá thư viết thế đấy.

“Oi oi oi, chắc chắn là thư tình rồi đấy đại ca! Chắc chắn là nét chữ phụ nữ luôn. Cô ấy gọi cậu ra sau nhà thể chất, chắc cô ấy định tỏ tình với cậu rồi đấy!!”

“B-Bình tĩnh đã, Kaneko. Ý tớ là, không ghi tên hay giờ hẹn, nên tớ không biết phải làm sao cả, còn cậu thì sao?”

“Ừ, đúng rồi nhỉ. Nhưng mấy chuyện tỏ tình chiết này nọ thường hẹn sau giờ học đấy, có đúng không? Nếu cậu mà đi bây giờ, có khi cậu sẽ bất ngờ thấy một cô nàng dễ thương nào đó đang đợi cậu một mình đấy.”

“Không đời nào có chuyện ngon ăn thế đâu cha. Nhưng mà, thôi được, nếu như thực sự có ai đang đợi tớ, tớ sẽ đi xem thử.”

“Cậu chắc chắn đang mong chờ lắm, đúng không nào?”

“Không hề nhé. Ừm, nếu người gửi thực sự là phụ nữ, tớ nghĩ nếu hẹn hò cùng cô nàng kín đáo thế này cũng hay nhỉ.”

“Thế thì đi thôi chờ gì nữa. Nhưng cũng đừng có buồn nếu thấy cô ấy không ở đó nhá.”

“Oke, oke, tớ sẽ đi mà không mong đợi gì nhiều đâu.”

Tôi không nhớ mình có nổi tiếng đâu, ngay cả hồi cấp hai, dù tôi có kha khá bạn bè nhờ cái tên nổi bật, Tokiwa Sendai.

Tôi chỉ là một anh chàng bình thường, thư giản mà thôi.

Ngoại hình cũng bình thường nốt.

Tôi chẳng bao giờ để ý tóc tai, nên nó bù xù, tóc mái dài và lòa xòa.

Tôi không có cao, thể hình cũng không tốt chút nào.

Tôi không phải kiểu người giỏi thể thao, cũng chẳng thông minh lắm.

Tôi thực sự chẳng có gì nổi bật cả.

Vì thế, chuyện bất ngờ đến với tôi ngay ngày đầu cao trung khiến tim tôi đập rộn ràng là điều hiển nhiên rồi.

Tôi tự hỏi rằng liệu sẽ có một cuộc gặp định mệnh nào đang đợi mình trong vài phút nữa, nên tôi hướng đến phía sau nhà thể chất.

“…Không biết anh ấy có đến không nhỉ.”

Tôi đợi một mình ở phía sau nhà thể chất, nơi ánh sáng trông mờ nhạt.

Sau khi thấy anh ấy ngồi cạnh cửa sổ, tôi đến lớp học và biết anh ấy là học sinh năm nhất.

Tôi thấy bảng phân chỗ ngồi vẫn dán trên bảng thông báo ngoài lớp, nên vì thế mà tôi mới biết tên anh ấy là Tokiwa-kun.

Rồi tôi lén đặt một lá thư vào hộp giày của anh ấy.

Tôi không đủ can đảm để nói chuyện trực tiếp đâu.

Nhưng nếu anh ấy đến đây thì…

“Ahh, không biết nữa… nhỡ anh ấy đi cùng với ai thì sao?”

Tôi đứng dậy, tim đập thình thịch khi nghe tiếng bước chân và cảm nhận sự hiện diện của người khác.

Hình như không chỉ một nam sinh đang đến.

Tôi vụng về trốn phía sau cầu thang.

“Hử, không có ai ư. Tính ra chỉ là một trò đùa thôi đấy à?”

“…Chẳng có ai cả...”

“Oi oi oi, Sendai, đừng có mà buồn thế chứ.”

“T-Tớ không có buồn!. Nhưng nếu vậy thì ai viết lá thư này và để làm gì nhỉ?”

“Là trò đùa đấy ông ơi.”

“Hmm, tớ vẫn không tin người viết chữ đẹp thế này lại làm chuyện đó. Tớ nghĩ chỉ là nhầm lẫn mà thôi.”

“Nghe trông thuyết phục đấy, chà chà?”

“M-mà không sao đâu. Tớ thường tin rằng người viết chữ đẹp thường có tấm lòng nhân hậu mà, nên tớ có hơi tò mò chút.”

“Hừ, cậu yêu một cô nàng mà ngay cả bản thân cậu chưa từng gặp đấy. Sendai, cậu đơn giản thật đấy chứ.”

“Xùy xùy. Nhưng thôi, tớ không muốn cậu đợi nữa, nên đi ra ga thôi.”

“Đúng rồi nhỉ. Nên tổ chức tiệc chia tay trái tim tan vỡ của ông ha.”

“Tớ đã bảo là không buồn chút nào rồi mà!.”

Tôi nhìn chằm chằm hai người đang nói chuyện từ sau cầu thang, cả người nóng bừng.

Tokiwa-kun đang ở đó.

Anh ấy đã thấy thư của tôi và đến rồi.

Nhưng tôi hồi hợp quá mức nên không thể xuất hiện được.

Và nếu có xuất hiện thì chắc chắn tôi không thể nhìn thẳng vào mắt anh ấy khi đứng trước mặt được.

…Tôi chỉ cần nhìn anh ấy từ trong bóng tối thế này thôi.

Tôi cực kì hạnh phúc, mãn nguyện cực kì...

Tôi muốn nhìn anh ấy mãi mãi.

“…A.”

Tôi muốn ở lại và ngắm anh ấy mãi, nhưng mà anh ấy đã dẫn theo cậu nhóc kia và rời đi rồi.

Tôi nghĩ mình phải gọi anh ấy lại, nhưng mà chân tôi không nhúc nhích được.

Cả người tôi nóng ran theo đó là tâm trí tôi mù lòa, không thể suy nghĩ thêm chuyện gì được nữa.

Hơn nữa..

“Chữ của mình đẹp. Anh ấy nói thích người có chữ đẹp ư… anh ấy thích mình rồi sao?”

Khi nhớ lại lời Tokiwa-kun, cơ thể tôi như bốc cháy vậy.

Mồ hôi dần dần chảy xuống cổ...

Cơ thể tôi ướt đẫm mồ hôi.

“…Em thích. Em cũng thích anh lắm. Hai ta cùng thích nhau…”

Tôi nhìn theo bóng lưng anh ấy sau khi anh ấy đi khuất...

Tôi nuốt nước bọt.

Ghi chú

[Lên trên]
Waku waku là phấn khích á
Waku waku là phấn khích á
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

:)) giao diện thằng bạn NTR à
Xem thêm
Waku waku 🗣️
Xem thêm