♠
“À không ạ. Em chẳng làm gì vào lúc đó hết, do gã ta tự ngã dập đầu xong ngất ấy chứ...”
“Mà thôi, anh tự hào khi sống cùng thị trấn với một chàng trai dũng cảm như em. Nhưng lần sau nhớ đừng làm gì liều lĩnh nữa nhé, em có thể bị thương đấy.”
“V-Vâng… à không…, em chẳng làm để được anh khen đâu mà, haha...”
“Em đúng là một chàng trai khiêm tốn đấy. Nếu được thì anh muốn giới thiệu em với con gái của anh cơ, haha..”
“…”
Sau khi gã cướp bất tỉnh bị trói bằng dây thừng, tôi bị một anh cảnh sát tạm giữ và không biết vì lý do nào đấy, những khách hàng và nhân viên cửa hàng đều không bị hỏi thăm bởi cảnh sát, chỉ duy nhất mình tôi là người duy nhất bị đưa lên xe cảnh sát và chở về đồn.
Đây là lần tôi lên xe cảnh sát đầu tiên trong đời nên tôi cực kỳ khó chịu, nhưng cũng may là anh cảnh sát khá tử tế, nên cũng đỡ phần nào.
Họ hỏi tôi về điều gì à?
Họ chẳng hỏi gì về vụ việc xảy ra, mà ngay từ đầu họ đã nói, “Cảm ơn cậu nhá.”
Cảm ơn vì điều gì? Tôi nhìn anh ấy, và anh ta nói, “Anh thấy cậu trên camera an ninh của cửa hàng. Cậu đã ngăn tên tội phạm mất kiểm soát, anh cảm ơn cậu còn không dứt ấy chứ.”
Cái gì trời? Tôi nhìn anh ta, và anh ta bảo, “ Em nhìn này, đoạn phim cho thấy khoảnh khắc tên tội phạm tiến về phía nhà vệ sinh và bị em đánh bay. Có cả lời khai của nhân chứng, nên không nghi ngờ gì nữa cả.”
Đoạn phim camera an ninh chỉ ghi lại ngay trước khu vực nhà vệ sinh, và đúng là trông như tên tội phạm bị ai đó đánh bay.
Và lúc đó, cho dù tôi có nói năng gì, họ cũng không tin lời tôi nữa… (Anh main quả nhiên có aura may mắn thật, ước gì)
Khi tôi bảo tên cướp chỉ tình cờ ngã trước mặt tôi, họ nói, “Em ơi, nếu có phép màu như thế, thì thường phép màu đó không xảy ra thường xuyên đâu. Cú đánh đó thì bên anh sẽ coi đó là tự vệ, nên em không cần phải lo đâu."
Khi tôi bảo tôi không hề đụng tới một sợi tóc của hắn, huống gì mà đánh gã được, nhưng anh ta lại nói, “Dĩ nhiên cậu đánh người là sai thật. Nhưng vì đòn đánh của cậu đã cứu nhiều người khỏi cái chết. Anh muốn trao cho em một bằng khen nếu có thể. Em nghĩ sao nào?"
Khi tôi xin đừng trao bằng khen cho việc tôi chẳng làm gì, anh ta đồng ý.
“Trời ơi là trời, nay ngày gì mà mình gặp chuyện kinh khủng quá vậy…”
Sau khi kể xong và được mấy anh cảnh sát thả, họ đề nghị chở tôi về tới nhà bằng xe cảnh sát, nhưng tôi từ chối.
Tôi không muốn hàng xóm thấy tôi bước ra từ xe cảnh sát và đồn đại lung tung đâu.
Tôi cũng xin họ đừng liên lạc với gia đình tôi, vì không muốn họ lo lắng vô ích.
“Hôm nay.., anh sẽ làm theo lời chàng anh hùng của thị trấn đấy nhá.”
“…Ui quên mất vụ bữa tối rồi. Chết tiệt, đáng lẽ ít nhất mình nên xin họ một bát katsudon mới phải.”
Khi về đến nhà, tôi nhận ra mình đã quên mua đồ ăn.
Và vì vừa trải qua nỗi sợ tột độ, nên chắc tôi đã tiêu tốn nhiều năng lượng, nên không thể không thấy đói được.
Nhưng tôi cũng nghĩ rằng bây giờ chắc cửa hàng tiện lợi đó còn chẳng dám mở cửa đâu, lùm xùm thế cơ mà. Hôm nay đúng là ngày xui xẻo quá đi.
Tôi chẳng còn sức để đạp xe đi về nhà nổi..
Tôi về nhà với cái bụng đói meo.
♥
“Em yêu anh. Em yêu anh, Tokiwa-kun. Không thể tin được là anh đã liều mạng để bảo vệ em…phư phư..”
Khi một tên cướp cửa hàng tiện lợi bất ngờ xuất hiện khi tôi đang ở trong nhà vệ sinh.
Tôi đông cứng tại đó.
Nếu mà gã ta xông vào không gian hẹp như này, tôi nghĩ mình sẽ chết mà chẳng có đường chạy thoát.
Tôi sợ hãi đến mức không thể mở cửa ra ngoài được..
Nhưng rồi anh ấy lại xuất hiện.
Tokiwa-kun lao đến và cố gắng che chắn cho mình.
“Em không thể cử động được, cho dù có làm cách nào em cũng không thể cử động nổi nhưng mà… Ngầu quá đi, em có thể làm bất cứ điều gì vì anh, Tokiwa-kun.”
Chắc chắn là anh ấy đã nhận ra tôi là người bên trong nhà vệ sinh.
Fufu, vậy là Tokiwa-kun đã yêu em…anh ấy thật sự đã yêu mình.
Và anh ấy mạnh mẽ đến mức đánh bại một tên tội phạm….
Anh ấy là người đã cứu mình tận hai lần.
Em có thể chết vì anh, Tokiwa-kun.
Em muốn được làm tình bởi anh, Tokiwa-kun.
Giờ em chẳng thể nghĩ gì ngoài anh nữa, Tokiwa-kun ơi...
“Anh ấy về nhà chưa nhỉ?”
Sau buổi thẩm vấn ngắn với cảnh sát ở cửa hàng tiện lợi, tôi đến nhà anh ấy.
Tôi bấm chuông, nhưng không có ai trả lời.
Liệu có phải cảnh sát đang hỏi anh ấy này nọ vì anh ấy bắt được thủ phạm không nhỉ?
Chắc chắn là vậy rồi.
Không đời nào anh ấy sẽ đi chơi với ả đàn bà khác.
Em chắc chắn là anh sẽ về nhà trong cơn đói bụng, hihi...
“Cửa không khóa ư… Không biết có phải là anh ấy để cửa mở cho mình không nhỉ? Fufu, Tokiwa-kun à, anh tinh tế quá đó...”
Tôi lặng lẽ mở cửa trước và lần đầu tiên bước vào nhà của anh ấy.
Không hiểu sao, mùi hương của anh ấy khiến tôi bình tĩnh lại, dù mình có đang ở một ngôi nhà xa lạ...
Nghĩ đến việc anh ấy sống ở đây mỗi ngày đủ khiến tôi phấn khích rồi...
“Nhà bếp ở… à, kia rồi nhỉ. Etou, để xem trong tủ lạnh có gì không đã… không thể nào…, không có đồ ăn gì ở bên trong cả. Nhưng điều đó thật đúng chất với một người đàn ông, mình thích vậy...”
Tôi bắt đầu nấu ăn với số nguyên liệu ít ỏi còn lại trong tủ lạnh.
Nếu có gạo và trứng, ít nhất tôi có thể làm món trứng ốp la.
Tôi tự hỏi anh ấy sẽ phản ứng thế nào khi về nhà và thấy món ăn tự tay mình làm đang chờ đợi nóng hổi.
Liệu anh ấy có bất ngờ và khóc vì hạnh phúc không?
Nếu là mình, chỉ cần nhìn thấy anh ấy mãn nguyện là tôi đã khóc mất rồi.
Không được, chỉ mới tưởng tượng anh ấy như thế thôi, mình đã muốn khóc rồi.
“Fufu. em yêu anh, Tokiwa-kun. em yêu anh nhiều lắm...”


5 Bình luận