• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN: 0-30

Chap 2

5 Bình luận - Độ dài: 1,581 từ - Cập nhật:

“Uiii, ở đây đúng là có kha khá cửa hàng ghê thật.”

Kaneko vui vẻ nói khi chúng tôi đến ga Akaitohama, nơi tôi sống, sau khi chúng tôi bị lắc lư trên tàu từ ga gần trường.

“Trước đây nơi này yên bình lắm đấy. Gần đây chắc là do lượng người tăng lên nên trở nên kém an toàn hơn. Dù chỉ mới sáng nay thôi nhưng mà cũng khá là căng đấy.”

“Ồ, ý cậu là cái vụ tên biến thái hả?”

“Hả, cậu mà cũng biết chuyện đấy sao?”

“Đúng rồi, từ sáng đã ầm ầm lên rồi. Có tin đồn là một anh chàng mặc đồng phục trường mình tóm được thủ phạm. Cậu ta nổi tiếng kinh khủng giữa đám con gái đấy, họ cứ rôm rả và la hét dù chẳng biết cậu ta là ai.”

“T-Thật đấy à?”

“Ừm, nếu thực sự có một anh chàng dũng cảm như thế thì, chắc chắn cậu ta sẽ rất nổi cho mà xem. Ồ, mà này, cậu còn biết gì không?”

“…Hả?”

Kaneko nhìn tôi đầy nghi ngờ, làm tôi hơi bối rối.

Liệu cậu ấy có nghĩ đó là tôi không?

Nếu vậy thì liệu tôi có nên thú nhận liền không?

Thực ra thì, chính tôi là người đã vô tình tóm được thủ phạm.

Vậy nên tin dồn đấy chắc chắn là nói về tôi rồi còn gì.

Tôi không thể chắc chắn rằng cậu ta sẽ tin, và tôi tự hỏi rằng nếu kể ra thì có ích gì khi thực tế chỉ là tôi vấp ngã tình cờ mà thôi.

Nhưng tôi lại không muốn tin đồn lan truyền lớn hơn…

Chính vì vậy, tôi quyết định nói.

“Ừm, thực ra thì…”

“Thật sao? Cậu thấy cậu ta à? Cậu ta đó?”

“Hả?”

“C-Cậu ta trông thế nào nhể? Cậu biết đấy, tui luôn muốn làm anh hùng giống kiểu đó đấy haha. Có phải học sinh trường mình không? Cậu ta thế nào? Cao bao nhiêu? Có phải là senpai không?”

“K-Không, à, ờm…”

“Có gì to tát đâu chứ? Tớ chỉ hỏi liệu cậu ta có đi tàu này mỗi ngày không. Nếu vậy thì chắc chắn cậu phải nhận ra rồi chứ, đúng không?”

“…”

Tôi không thể nói gì với Kaneko, người đang tỏ ra ánh mắt sáng lấp lánh vô cùng.

Anh chàng “anh hùng” học sinh mà cậu ngưỡng mộ thực ra là tôi, và tôi chẳng dũng cảm gì cho cam, chỉ là một thằng quèn chân yếu tay mềm mà thôi.

Tôi không thể nói được rồi.

Tôi không muốn làm cậu ấy thất vọng đâu.

“Xin lỗi nhá, tớ thậm chí còn chả biết mặt cậu ta như nào.”

“Hả, nghiêm túc đấy à? Tiếc thật đấy, nhưng nếu vậy thì mai cậu vẫn đi tàu này mà đúng không? Nếu mà cậu trông thấy ai giống cậu ta thì báo tớ nhá. Tớ muốn xin chữ ký cậu ta.”

“Oke oke. Nếu cậu ta ở gần tớ.”

Dù tôi chắc chắn là cậu ấy sẽ chẳng muốn chữ ký của tôi đâu.

Khi đi qua cổng soát vé, tôi nhìn Kaneko, người vẫn đang rất phấn khởi.

Tôi nhẹ nhàng đưa thẻ lên máy, cảm thấy có phần ngượng ngùng.

“Ồ, đây là Akaitohama à. Đẹp ghê ta.”

Nơi tiếp theo tôi dẫn Kaneko, giờ đã thành khách du lịch, là bãi biển Akaito.

Đó là nơi gió biển thổi mát lành và tiếng sóng vỗ khiến tâm hồn trở nên dịu đi.

Hôm nay là chiều ngày thường, nên không có nhiều người cho lắm.

Cuối tuần thì chắc là thảm họa đấy.

“Này, Kaneko, cậu là con trai đấy, thế mà cũng thích biển à?”

“Chỉ là nhiều người thích nó nên tớ mới thích chứ. Với lại, nơi này có nhiều lời nguyền lắm đấy.”

“Là về việc một đôi nam nữ đi cùng nhau trên bãi biển Akaito sẽ kết hôn với nhau à?”

“Đúng là dân địa phương mà, cậu rành quá đấy. Thực ra tớ có đang để ý một cô gái, và tớ định lần tới sẽ rủ cô ấy đi chơi.”

“Ra là vậy. Thảo nào cậu mới lôi tớ như là một dân bản địa đi tham quan.”

“Chính xác! Tớ rất mừng vì đã quen được Sendai đấy. Mong được hợp tác với cậu sau này nhá.”

“Tất nhiên, tớ cũng thế. À, nếu cậu định đến đây thì tốt nhất, đừng đi vào cuối tuần nhá.”

“Tại sao vậy?”

“Vì sẽ có rất nhiều đám đông đi qua lại. Cậu sẽ chẳng biết mình sẽ đi về khi đang nắm tay với ai đâu.”

“Haha, đúng thật nhể. Vậy thì tớ sẽ đi vào những ngày ít người. Thôi, về nhà nào.”

“Tớ sẽ tiễn cậu ra ga. Cơ mà, hóa ra cậu có crush đấy à?”

“Ừm, bình thường mà nhể, học sinh cao trung ai ai mà chả thế. Còn cậu thì sao, Sendai?”

“À tớ thì thôi đi. Tớ không chơi thể thao như cậu. Với lại tớ chẳng nổi tiếng với con gái là bao.”

“Thật đấy à? Cậu có thân hình gầy gò, tui nghĩ nếu cậu mà chịu ăn diện chỉnh tề hơn thì cậu sẽ trông ngầu lắm đấy chứ.”

“Rồi, rồi, cảm ơn vì đã khen, tớ ước gì có cô nàng nào nói thế với tớ thì tốt biết mấy.”

Với câu nói hậm hực vừa rồi, tôi dẫn Kaneko ra ga.

Khi hướng đến ga, số lượng người bắt đầu tăng lên nhiều hơn.

Trong lúc chán nản với đám đông ngay cả vào ngày thường, tôi để ý thấy một nữ sinh đứng yên ở vòng xoay trước ga.

“Kia chính là?”

“Ồ hô, cô ấy xinh thật… hay đúng hơn, đó là Hiyori-senpai đấy à!!?”

“Cái gì cơ, cậu biết chị ấy à?”

“Không hề, tớ chưa từng nói chuyện hay tiếp xúc gì với chị ấy, nhưng chị ấy khá nổi tiếng ở trường. Chị ấy cực kỳ xinh đẹp luôn, nhưng chị ấy hình như ghét con trai lắm thì phải. Tớ biết chị ta vì có một đàn anh tớ quen biết bị chị ấy từ chối thẳng thừng. Mà, tốt nhất cậu nên tránh xa chị ấy đi nhá.”

“Vậy cơ à. Nhưng đây là nơi chị ấy sống ư? Tớ chưa từng biết gì đấy.”

“Tớ cũng không biết. Nhưng mà chắc có lẽ vì thế mà chị ấy không có bạn bè.”

“Hmm.”

Tôi liếc nhìn người được gọi là Hiyori.

Tôi không chắc là đã gặp chị ấy trước đây chưa… có lẽ là cùng một người đứng ở sân trường hồi lâu sau lễ nhập học.

…Chị ấy cứ nhìn thẳng vào tụi tôi với gương mặt trông vô cảm và không hề động đậy.

Như một con ma nơ canh đứng ở đó.

Nhưng mà chị ấy rất xinh đẹp.

Nếu đẹp đến vậy, chắc chắn chị ấy sẽ nổi tiếng dù tính cách có tệ đến đâu.

Ừm, chị ấy là một mỹ nhân chẳng liên quan gì đến tôi cả.

“Thôi, tớ để cậu ở đây nhá.”

“Oke, hẹn mai gặp lại nhá.”

Chúng tôi đến cổng soát vé ga và chia tay Kaneko.

Tôi quay lại và rời khỏi ga.

Rồi…

“Chị ấy vẫn ở đó.”

Hiyori-senpai vẫn đứng ở vòng xoay ga.

Chỉ từ phía sau, tôi đã cảm nhận được aura khó gần đặc trưng của chị ấy, toát ra một bầu không khí cho thấy chị ấy chắc chắn là một mỹ nhân.

Dĩ nhiên, tôi chẳng đủ can đảm để bắt chuyện với một cô gái mà ngay cả bản thân chưa từng nói chuyện, và tôi cũng chẳng có lý do để làm vậy, nên tôi đi thẳng về nhà.

“Em đã tìm được anh rồi.”

Tôi đã đoán được anh ấy lên xuống ở ga này.

Hay đúng hơn, tôi lấy thông tin từ sensei.

Tôi hỏi sensei rằng, “Đã có bao nhiêu học sinh đi tàu đến trường?” và thầy nói chỉ có vài người trong khối anh ấy.

Thầy còn nói hầu hết họ từ ga Akaitohama, một thông tin có vẻ không quan trọng nhưng quan trọng không tưởng.

Thầy có thắc mắc tại sao tôi hỏi vậy, nhưng khi tôi kể về vụ việc trên tàu sáng nay, thầy đồng ý và để tôi đi.

Nhưng tôi tự hỏi liệu có phải định mệnh dẫn tôi đến với anh ấy sớm thế không.

“Fufu, không biết nhà anh ấy ở đâu ta? Em cũng yêu cả bóng lưng của anh… em không thể đợi thêm để hiểu về anh hơn.”

Tôi chậm rãi bám theo anh ấy, giữ khoảng cách một chút.

Tôi hơi do dự, tự hỏi liệu đây có phải hành vi bám đuôi không.

Không, không phải đâu.

Tôi yêu anh ấy, và chính anh ấy đã nói thích người như tôi.

Vậy nên là, nếu chúng mình yêu nhau thì đây không phải bám đuôi hay gì cả.

Fufu, không biết anh ấy sẽ bất ngờ thế nào nếu tôi bất chợt đến nhà anh ấy nhỉ?

‘Sao mà chị biết?’ Anh ấy sẽ nhìn tôi kỳ lạ sao?

Không, chắc chắn anh ấy sẽ hiểu cảm xúc này của tôi.

Chắc chắn anh ấy sẽ hiểu mà thôi.

“Em sẽ đợi anh mà, Tokiwa-kun. Em yêu anh.”

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Hiểu cái mote:))) ngoài đời mà như v có nước chạy mất dép
Xem thêm
Tâm lý thay đổi như chong chóng từ 1 đứa bài trừ đàn ông đến 1 đứa bài trừ đàn ông nhưng chừa 1 đứa
Xem thêm