Korean Web Novel
81. Kiếm sĩ Hoa Mai tái sinh trong gia tộc bá tước (5)
0 Bình luận - Độ dài: 2,300 từ - Cập nhật:
“Công tử Yu-jin. Có chuyện gì vậy ạ?”
Tôi nhìn người quản gia già đứng ngay ngắn trước mặt.
Hasent Portan.
Quản gia trưởng của gia tộc Prucus, mang tước vị Nam tước.
Ông ta khoảng 60 tuổi, mái tóc trắng bạc được chải gọn ra sau trán. Gương mặt đầy nếp nhăn không thể che giấu, nhưng bộ đồ quản gia đen ông mặc lại không có lấy một nếp gấp.
Hasent đã làm quản gia cho gia tộc bá tước Prucus từ thời gia chủ đời trước. Ngay cả gia chủ hiện tại và các chư hầu cũng không ai dám coi thường ông.
‘Ông ta còn là sát thủ âm thầm xử lý những việc bẩn thỉu cho gia chủ đời trước.’
Từng là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ “Fatal Sting”, giờ đã không còn tồn tại.
‘Trong nguyên tác, ông ta được miêu tả rất mạnh, nhưng chẳng có hoạt động gì nổi bật rồi nghỉ hưu.’
Lý do nghỉ hưu chỉ đơn giản là tuổi cao. Sau đó, nguyên tác không nhắc đến ông nữa.
“Quản gia trưởng Hasent. Ta có việc muốn nhờ ông.”
Hasent là người trung lập, không quan tâm đến chính trị trong gia tộc, nhưng không thể xem thường. Nếu để ông ấy ghét và quay sang đối địch với tôi… đó sẽ là điều kinh khủng.
“Nhờ tôi sao?”
“Vâng. Thật ra, khi đọc sách trong thư phòng… ta biết được thân phận của quản gia trưởng.”
Tôi căng thẳng ở đây. Có thể Hasent sẽ tỏ ra khó chịu. Nhưng trái với dự đoán, ông không hề nhúc nhích lấy một sợi lông mày. Chỉ bình thản gật đầu.
“Vậy sao.”
Câu trả lời nhạt nhẽo. Nhạt đến mức tôi nghi ngờ liệu ông có cảm xúc hay không.
Nhưng câu tiếp theo của ông khiến tôi giật mình.
“Công tử Yu-jin muốn trở thành sát thủ sao?”
“…Hả?”
“Tôi thấy cách đi lại của công tử thoáng có chút khí chất của sát thủ. Nếu tôi nhầm thì xin lỗi.”
Ông không nhầm.
Gần đây tôi áp dụng Kỹ bộ Ảnh Thiên Lưu khi di chuyển. Jin Se-young từng bảo đây là cách rèn luyện trong đời sống hàng ngày. Nhưng hiệu quả tu luyện không cao, tôi đang định bỏ.
“…Ta đúng là có hứng thú với sát thủ, nhưng không phải vì chuyện đó mà gọi quản gia trưởng.”
“Vậy công tử gọi tôi vì việc gì?”
“Quản gia trưởng có quen biết nhiều về thế giới ngầm không?”
“…Công tử. Thế giới ngầm không phải nơi tốt đẹp. Có phải công tử muốn giết ai không?”
Hasent nói lời kinh khủng mà mặt không đổi sắc.
“Không. Không phải vậy. Ta muốn sử dụng guild thông tin cho việc cá nhân.”
Nghe tôi nói, ánh mắt Hasent khẽ thay đổi. Đây là lần đầu tôi thấy ông biểu lộ gì đó.
“…Guild thông tin không phải nơi tử tế. Chỉ cần bị lộ chuyện sử dụng nó, công tử sẽ vướng vào miệng lưỡi thiên hạ.”
Tôi biết.
Nói là guild chuyên về thông tin, nhưng thực chất chỉ là đám tội phạm. Nếu tin đồn một quý tộc dùng guild thông tin lan ra, danh tiếng sẽ bị tổn hại.
‘Nhưng buồn cười là bí mật thì ai cũng dùng guild thông tin. Thậm chí có quý tộc còn tài trợ cho chúng.’
Tóm lại, miễn không bị lộ thì không sao.
“Ta biết. Nhưng không nơi nào tiện lợi như guild thông tin, đúng không quản gia trưởng? Ta thấy dinh thự quá ngột ngạt. Ta muốn biết thông tin bên ngoài.”
“Nếu công tử muốn, người hầu có thể kể chuyện bên ngoài cho ngài. Gọi mạo hiểm giả hay lính đánh thuê đến kể chuyện cũng được.”
“Chỉ là mấy câu chuyện hời hợt thiếu chiều sâu thôi. Ta muốn biết cả những chuyện sâu xa của thế giới.”
“…”
Quản gia trưởng nhìn tôi. Đôi mắt xám sắc như dao găm vừa mài.
“…Được rồi. Nếu công tử muốn dùng guild thông tin… tôi sẽ đích thân đến đó mua thông tin công tử cần.”
“Quản gia trưởng tự mình đi sao? Ta chỉ cần ông gắn cho tôi một quản gia là đủ rồi.”
“Tiếc là trong số quản gia dưới trướng tôi, người đáng tin không nhiều. Thà tôi tự đi còn hơn.”
Lời nói hơi bất ngờ. Nhưng tôi gật đầu ngay.
Dĩ nhiên quản gia trưởng đáng tin hơn đám tầm thường.
“Nhưng dùng guild thông tin cần không ít tiền.”
“Chừng này đủ không?”
Tôi lấy một túi tiền từ ngực áo, mở nhẹ để ông thấy bên trong. Túi chứa những đồng vàng và bạc xanh lấp lánh.
1 đồng vàng = 500 nghìn ner. 1 đồng bạc xanh = 300 nghìn ner.
8 đồng vàng. 4 đồng bạc xanh. Tổng cộng 5,2 triệu ner.
So với thu nhập tháng của tầng lớp trung lưu khoảng 2,5 triệu ner, đây là số tiền lớn.
“Số tiền không nhỏ. Tôi có thể hỏi nguồn gốc không?”
“Ta bán mấy món đồ tự chế cho hiệp sĩ thuộc đội Plun.”
Tôi bán thuốc lá và bia. Đặc biệt thuốc lá còn hot hơn tôi nghĩ. Một bao thuốc lá giá 50 nghìn ner.
‘Quy ra tiền thực tế, một bao thuốc khoảng 80 nghìn won.’
Tôi thấy giá vô lý, nhưng các hiệp sĩ mua mà không phàn nàn. Dù sao thế giới này không có thuốc lá điếu, họ không biết giá chuẩn là bao nhiêu.
‘Có thể bán giá cao hơn. Nhưng thuốc lá không chỉ bán cho hiệp sĩ mà còn cho tầng lớp trung lưu…’
Một khi nghiện thuốc lá thì không thoát được, chắc chắn sẽ bán đều. Tôi chỉ mong họ hút 10 bao mỗi ngày thôi.
“…Với số này thì cũng mua được thông tin kha khá. Công tử muốn thông tin gì?”
“Ta muốn biết tình hình hiện tại của vương quốc Rapeli và thông tin về gia tộc công tước Helbrite.”
“Tình hình vương quốc thì được, nhưng thông tin về nhà Helbrite thì với số tiền này chỉ biết được ít. Nhiều nhất là thông tin công khai thôi.”
“Vậy là đủ.”
Đó chính là thứ tôi muốn. Tôi không quan tâm mấy thông tin bí mật của vương quốc. Giờ có biết cũng chẳng giúp gì nhiều. Hơn nữa, tôi đã biết kha khá qua nguyên tác.
Ma Tháp thì chưa cần để ý bây giờ.
“Được rồi.”
“À. Và ta muốn tìm người.”
“Người sao?”
“Ta muốn một chuyên gia tra tấn.”
“…Hả?”
Hasent tròn mắt. Có vẻ lời tôi nói thật sự bất ngờ với ông.
“Ta muốn thuê một chuyên gia tra tấn. Với danh nghĩa cá nhân tôi, không phải gia tộc bá tước.”
“Công tử cần chuyên gia tra tấn để làm gì…?”
“Có thể sẽ cần.”
“…Chuyện này tôi phải báo cáo với phu nhân.”
“Ta sẽ tự nói với mẹ.”
Sẽ bị mắng một trận, nhưng không sao. Nhà quý tộc có thế lực thường có chuyên gia tra tấn mà.
Tất nhiên nhà Prucus cũng có. Nhưng hiện tại người đó không ở dinh thự, mà đang theo bá tước Prucus sống ở thành Utren nơi biên giới.
“Được rồi. Còn việc gì nữa không?”
“Ta muốn biết vị trí của làng Artel và đội lính đánh thuê Pfrek.”
“Tôi chưa nghe đến tên này bao giờ.”
“Làng Artel nằm ở vùng ngoại ô xa nhất của Thủy hại Ác nguyên.”
“Làng của kẻ đào tẩu? Có vẻ công tử biết rõ về làng đó nhỉ.”
“…Ta chỉ nghe qua loa cái tên thôi.”
Tôi nói đại. Hasent không hỏi sâu, chỉ gật đầu.
“Được rồi. Nhưng có lẽ cần thêm tiền.”
“Cần thêm bao nhiêu?”
“Tùy vào thực lực của đội Pfrek.”
“Không có gì ghê gớm. Cùng lắm là cấp C thôi.”
“Vậy cần thêm khoảng 3 triệu ner.”
“Đây.”
Tôi lập tức lấy thêm một túi tiền khác. Bên trong là 5 triệu ner. Cộng với túi vừa đưa, đây là toàn bộ tài sản của tôi.
“3 triệu là đủ rồi.”
“Còn lại quản gia trưởng cứ giữ.”
Tiền sau này tôi kiếm được bao nhiêu cũng có. Nếu vài triệu ner mua được thiện cảm của quản gia trưởng thì quá hời.
“Không được. Tôi sẽ trả lại phần dư rõ ràng.”
Lời từ chối thẳng thừng.
“À. Quản gia trưởng. Ta nghe nói gần sân tập hiệp sĩ có một nhà tù.”
“Có thật, nhưng đã không dùng từ 40 năm trước.”
Ban đầu tôi định dùng Illusitor để lén đi một mình. Nhưng lối vào nhà tù bị khóa, chìa khóa do Hasent quản lý.
“Ta muốn ghé xem một lần.”
“Thỉnh thoảng có dọn dẹp, nhưng chỉ mang tính hình thức. Không phải nơi vệ sinh lắm.”
“Ta chỉ muốn đi xem thôi. Trong dinh thự, đây là chỗ duy nhất ta chưa đến.”
“…”
Hasent nhìn tôi đầy nghi ngờ. Tôi vừa nói muốn thuê chuyên gia tra tấn, giờ lại muốn vào nhà tù, nghi ngờ là đương nhiên.
“…Được rồi. Nhưng phải đi cùng một quản gia.”
“Cảm ơn, quản gia trưởng.”
••
“Công tử Yu-jin. Chỉ đi xem thôi nhé. Ở đây lâu tôi sẽ bị ngài Hasent mắng đấy.”
Một quản gia trẻ nói trước cửa nhà tù. Cậu ta trông chỉ khoảng 17 tuổi, run rẩy vì sợ trước nhà tù.
Tôi hiểu. Cửa nhà tù dẫn xuống lòng đất bị bỏ hoang, tỏa ra không khí u ám rợn người.
“Biết rồi. Ta cũng chỉ định xem qua rồi về.”
“Công tử hứa đấy nhé.”
Quản gia trẻ tra chìa khóa vào ổ, mở khóa. Cậu ta ráng sức đẩy cửa sắt nhà tù ra. Ngạc nhiên là cậu ta khá khỏe.
Cầu thang dẫn xuống hiện ra. Không có ánh sáng tử tế, tối om.
“Ư. 2 năm trước tôi đến đây, chẳng thay đổi gì cả.”
Quản gia cầm đèn lồng, chậm rãi bước xuống cầu thang.
Chít chít.
Một con chuột giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của con người, vội chạy ra ngoài.
“Ưaaaa!”
Quản gia giật mình hét lên.
Tôi chậc lưỡi ngắn. Sao Hasent lại gắn cho tôi một thằng ngốc thế này? Chơi tôi à? Tôi làm gì sai với ông ta sao?
“C-Công tử. Nơi này nguy hiểm, hay là nắm tay tôi, th-thế nào ạ?”
Quản gia quay lại hỏi. Tôi vung tay ra hiệu đừng nói linh tinh, đi tiếp đi.
“Đi nhanh lên.”
Tôi cau mày, nói với giọng bực bội. Nắm tay một thằng con trai? Tôi đâu bị điên mà làm chuyện đó.
“Ưư…”
Quản gia mặt mếu máo, đành bước tiếp.
Càng xuống sâu, không khí càng u ám. Có vẻ thông gió vẫn hoạt động, nhưng do không được quản lý, chuột và côn trùng đầy rẫy. Đặc biệt gián và nhện bò kín tường và sàn.
Dù thỉnh thoảng có dọn, chắc chắn chỉ làm qua loa. Dù sao cũng không ai dùng nơi này.
‘Trong lãnh địa có nhà tù riêng ở chỗ đội cảnh vệ và tòa án.’
Hầu hết tội phạm bị đưa đến nhà tù của đội cảnh vệ và tòa án để xử lý. Không có trại giam riêng. Kẻ ác ôn thì tử hình, tội nhẹ thường nộp phạt. Nếu không đủ để tử hình, thường bị giáng xuống làm nô lệ.
‘Với quý tộc, hình phạt nô lệ là tốt. Lao động là tài nguyên quý mà.’
Tôi đến nhà tù này không phải để tham quan. Mục đích là lấy cổ vật ẩn sâu trong đây.
‘Vốn là cổ vật đầu tiên mà nhân vật chính Kyle Prucus lấy được.’
Tôi định giữ nó, rồi thỉnh thoảng cho Kyle mượn khi nguyên tác bắt đầu. Đây là món đồ khá quan trọng với cậu ta.
‘Nhưng phải tránh biến Kyle thành một munchkin vô đối.’[note72401]
Tuy nhiên, ngoài sức mạnh chiến đấu, Kyle chẳng có tác dụng gì đặc biệt. Cậu ta cần mạnh lên chút để đối đầu với trưởng nam Zent.
‘Khi hai người họ đấu đá nhau, ta sẽ hưởng lợi kiểu ngư ông đắc lợi. Haha! Kế hoạch hoàn hảo!’
Tôi tưởng tượng cảnh lãnh địa Prucus rơi vào tay mình.
Trước tiên, lấy danh nghĩa bá tước Prucus ban hành quyền tân hôn, ăn sạch mỹ nữ trong lãnh địa…[note72402]
“Công tử! Xem cũng kha khá rồi, về được chưa ạ?”
Mạch tưởng tượng hạnh phúc bị cắt ngang. Tôi nhăn mặt, nhìn quản gia với vẻ khó chịu.
“Chưa vào hết mà. Tiếp tục đi.”
Nhà tù càng vào sâu càng bẩn thỉu. Bằng chứng là đám người hầu dọn dẹp qua loa.
Chẳng bao lâu, tôi đến nơi sâu nhất.
Nhà tù mà Kyle trong nguyên tác bị giam. Hiện tại là khu lớn nhất trong số các nhà tù ở đây.
Song sắt gỉ sét không khóa, để mở toang. Tôi nghi ngờ liệu nó có hoạt động được không.
‘Dù sao trong nguyên tác, Kyle cũng chỉ bị giam hình thức thôi.’
Tôi bước vào trong nhà tù.
“Công tử?!”
“Không sao. Ta muốn xem cảm giác trong tù thế nào. Ngươi vào đi. Khá thú vị đấy.”
“K-Không, không ạ. Tôi đợi ở đây.”
Quản gia sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy. Tôi cười khẩy, đi về phía góc khuất. May mà ánh sáng đèn lồng không chiếu tới.
‘Trên tường phải có khe hở.’
Tìm thấy rồi.
Tôi thò bàn tay nhỏ vào khe, lấy chiếc chìa khóa nhỏ bỏ vào ngực áo.
“Nhà tù thế này à~. Được rồi, về thôi.”


0 Bình luận